Sủng Cha
|
|
Quyển 1: 7-8 Chương 7: Thiếu một chút nữa...
Ly Hận Thiên cảm thấy Ly Lạc cởi quần của mình ra, còn chưa kịp phản kháng thì tay Ly Lạc đã đặt lên mông của mình rồi.
Động tác của Ly Lạc không lãnh đạm như ánh mắt, bàn tay xoa nắn thật nhiệt tình, lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì lại bóp chặt. Cùng với hành động xoa nắn ngón tay đôi lúc lại chạm tới vị trí nhạy cảm phía trước. Ly Hận Thiên không thích bị người lạ đụng chạm, lại càng không muốn bị một nam nhân đụng đến, nhưng thân thể này hình như đã quen thuộc với hành động của Ly Lạc. Mặc kệ nội tâm giãy dụa như thế nào, thân thể lại không tự chủ được mà mềm nhũn xuống.
Chỗ phía trước lúc đầu đã căn cứng, bây giờ lại càng dựng cao hơn, dường như muốn xé rách quần. Đùi Ly Lạc lại dán chặt lên ngay chỗ đó, Ly Lạc làm sao lại không phát hiện, nhìn thấy biến hóa của Ly Hận Thiên ý châm chọc trong mắt của hắn càng ngày càng hiện rõ.
" Nữ nhân kia có thể làm cho ngươi cương đến vậy sao? Ly Hận Thiên, ngươi không cần phủ nhận. Thân thể của ngươi đã không thể ôm được nữ nhân được. Vật phía trước của ngươi đã bị phế bỏ, muốn thoải mái thì cởi quần ra."
Giọng lạnh lẽo của Ly Lạc cứ quanh quẩn bên tai Ly Hận Thiên. Ly Hận Thiên lắc đầu, muốn phản bác, nhưng khi Ly Lạc cắn vào vành tai mình, Ly Hận Thiên biết dù mình phản bác thế nào cũng không có sức thuyết phục.
Ly Hận Thiên mắng bản thân vô dụng, cũng mắng cái thân thể này vô dụng. Cánh tay vô lực quàng lên cổ Ly Lạc, phản ứng tự nhiên như vậy lại nhận được một tiếng hừ lạnh.
Ly Lạc không một chút ôn nhu, ngay cả bước chuẩn bị ban đầu cũng không làm đã trực tiếp đem Ly Hận Thiên lật lại, khiến đối phương quỳ gối trên giường nhìn nữ nhân đã ngất kia.
Ly Lạc cởi quần Ly Hận Thiên, cũng không cởi hoàn toàn, chỉ lộ ra phần mông, rồi muốn trực tiếp tiến vào.
Ở thế giới hiện đại chưa từng làm tình với nam nhân lần nào, nhưng Ngũ Tử Bình cũng biết một vài kiến thức quan hệ tình dục cơ bản. Nếu cứ trực tiếp tiến vào như vậy không mất nửa cái mạng thì cũng sẽ bị thương. Vài canh giờ trước còn quyết định không cùng Ly Lạc phát sinh quan hệ này nữa, chưa đến một nén nhang trước còn cự tuyệt Ly Lạc, nhưng hiện giờ lại cùng hắn phát sinh loại quan hệ này.
Ly Hận Thiên phẫn hận cắn môi, cảm thấy tên này được đặt thật đúng, hiện tại bản thân thực sự hận thiên (trời), càng hận chính bản thân mình.
"Chủ tử, tình huống bên ngoài không ổn lắm."
Ngay lúc Ly Lạc thẳng lưng chuẩn bị tiến vào, một giọng nam trầm thấp đã cắt ngang động tác của hắn. Ly Hận Thiên nhận ra giọng nói đó, chính là người lúc chiều đã báo cáo với Ly Lạc tìm được thôn này.
Ly Lạc liếc mắt nhìn Ly Hận Thiên. Cảm giác đang dâng trào bỗng như từ trên trời rớt xuống mặt đất, như một ngọn lửa bùng cháy bỗng dưng biến thành băng đá lạnh lẽo, khiến cho da đầu Ly Hận Thiên run lên, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống giường.
Ly Lạc vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra.
"Mặc quần áo, đi theo ta."
Ly Lạc hoàn toàn không để ý Ly Hận Thiên, lúc nói xong thì hắn cũng đã sửa sang lại quần áo chỉnh tề. Hắn không nhìn thấy mắt đã phiếm hồng của Ly Hận Thiên, trực tiếp đi ra ngoài.
Ly Hận Thiên hít vào một hơi cười khổ, thoáng nhìn qua vật vẫn còn đang hưng phấn giữa hai chân mình, cắn răng mặc lại quần, dùng hai chân mềm nhũn chống đỡ thân thể bước ra ngoài.
Ly Hận Thiên đi đến sân, đai lưng còn chưa buộc xong đã nhìn thấy Ly Lạc đứng ở trước cửa, mấy thuộc hạ hộ tống che chắn ở phía trước, tư thế sẵn sàng như nghênh đón quân địch. Khuôn mặt căng thẳng của họ làm cho Ly Hận Thiên cảm thấy không ổn. Khi nhìn theo tầm mắt của Ly Lạc, Ly Hận Thiên hút một ngụm khí lạnh.
Chương 8: Lần đầu chiến đấu
Bọn họ đã bị bao vây.
Vây quanh bọn họ không phải ai khác, chính là nữ nhân trong thôn. Lúc này Ly Hận Thiên thật sự đã chắc chắn toàn bộ trong thôn không có một nam nhân nào.
Dưới ánh trăng tóc của những nữ nhân này như phát sáng. Họ gục đầu, gương mặt bị bóng tối che đậy, duy nhất chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt...... Không có con ngươi chỉ có tròng mắt trắng dã.
Ánh mắt không có tiêu cự rõ ràng nhưng Ly Hận Thiên cảm thấy họ đang nhìn chằm chằm nhóm người của Ly Lạc......
Màn này cực kỳ giống nữ quỷ trong mấy bộ phim ma Hồng Kông. Ly Hận Thiên thậm chí cảm giác họ có thể "bay" đến chạm vào trán mình bất cứ lúc nào, rồi dùng đôi mắt trắng dã nhìn mình......
Không khí ngưng trệ, chung quanh chỉ còn yên tĩnh, cái loại im lặng này làm người ta hít thở không thông. Không có tiếng người, không có tiếng thú vật, nhóm nữ nhân trước mắt là một đám người mất đi lý trí, vẻ mặt dữ tợn, cũng không hề cử động. Nhưng Ly Hận Thiên biết họ có khả năng tấn công bất cứ lúc nào. Có điều họ còn sống chưa có chết, vì Ly Hận Thiên có thể nhìn thấy ngực họ phập phồng, nhưng lại không nghe được âm thanh hít thở. Họ bị ai đó khống chế, bị biến thành con rối.
Hai bên giằng co, chưa có bên nào hành động. Tán cây theo gió đong đưa, bóng in trên mặt đất giống như ác quỷ đi ra từ địa ngục ......
Ly Hận Thiên dùng sức nuốt nước miếng, không tự chủ được nhìn thoáng qua nhóm người của Ly Lạc. Bọn họ rõ ràng không chiếm ưu thế về số lượng, làm sao có khả năng thoát thân......
Trong đầu Ly Hận Thiên xuất hiện một ý tưởng, đây cũng là biện pháp duy nhất có thể làm. Bất quá Ly Hận Thiên không thể tưởng tượng được nếu thực hiện ý tưởng kia sẽ tạo nên một hình ảnh thảm khốc như thế nào ...... Quá mức tàn nhẫn, Ly Hận Thiên lập tức phủ quyết. Nhưng mà ...... những nữ nhân này cũng không buông tha cho nhóm người Ly Lạc, không có sự lựa chọn nào khác, vì tự bảo vệ mình không thể không giết chết những người ở nơi này.
Ly Hận Thiên không dám tưởng tượng, chỉ cầu nguyện Ly Lạc sẽ không làm vậy, nhưng đồng thời cũng biết rõ những người này không hiểu lý lẽ, bọn họ thoát không khỏi cái chết......
"Đừng đả thương người, tận lực khống chế, hừng đông họ sẽ khôi phục bình thường."
Ly Lạc ra quyết định, quyết định của hắn hoàn toàn ngoài dự đoán của Ly Hận Thiên, khiến Ly Hận Thiên nhịn không được nhìn sắc mặt thanh niên không chút thay đổi.
Đúng lúc này, đám người kia hành động.....
Họ không có vũ khí, nhưng móng tay sắc bén của họ cũng không thua chủy thủ. Ly Hận Thiên nhìn nhóm thuộc hạ của Ly Lạc trong tay cầm trường thương với những đường vân màu đỏ hệt như ngọn lửa, tựa như có thể nhìn thấy một loại đồ đằng kỳ quái.....
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, thuộc hạ của Ly Lạc liền phân thành hai nhóm. Bọn họ được huấn luyện để đối mặt với những tình huống hỗn loạn như thế này. Ly Hận Thiên giờ mới phát hiện, thuộc hạ của Ly Lạc mang theo hai loại vũ khí, thương cùng đao, về phần Ly Lạc hai tay trống trơn.
Sau này Ly Hận Thiên mới biết được đao tên là Đao Thánh, thương là Kích Hoàng.
Đao Thánh vung lên trong nháy mắt phát sinh biến hóa, hào quang tỏa ra khiến cho vũ khí như đột nhiên có linh tính. Hào quang cuồn cuộn bắn về phía đám đông kia. Ly Hận Thiên nhìn thấy trong đám người xuất hiện lỗ trống.....
Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, âm thanh kia không giống giọng nữ nhân bình thường, mà là tiếng quỷ tru thê lương. Những đợt công kích đã làm những nữ nhân kia không thể đứng lên. Dựa theo mệnh lệnh của Ly Lạc không có tổn thương ai, chỉ đánh họ bất tỉnh.
Cuồng phong quét qua, suýt nữa thổi ngã Ly Hận Thiên xuống đất. Ly Hận Thiên híp mắt, bấu lấy khung cửa mới không bị đao phong quát đổ.
Rốt cục Ly Hận Thiên đã biết vì sao Ly Lạc gọi mình là phế vật. Thân thể này không có một chút năng lực, khi Đao Thánh được sử dụng mọi người đều đứng vững vàng không bị một chút ảnh hưởng, chỉ có mình sắp té ngã, đứng thẳng cũng làm không được.
Nhìn Ly Lạc đứng thẳng tắp Ly Hận Thiên lại một lần nữa cảm giác được cách biệt một trời một vực......
Thuộc hạ Ly Lạc không nhiều lắm, nhưng Đao Thánh đã đánh bại hết đám người bao vây. Kích Hoàng đánh bật những đợt tấn công bằng móng vuốt quỷ dị kia. Mọi chuyện thoạt nhìn rất thuận lợi, Ly Lạc nói hừng đông bọn họ sẽ khôi phục bình thường. Ly Hận Thiên tin tưởng với tình huống này kiên trì đến hừng đông cũng không phải là việc khó......
Rồi một tia sáng xẹt qua, Ly Hận Thiên thầm kêu không xong, quay đầu lại Ly Hận Thiên liền thấy một chủy thủ đâm tới sau lưng Ly Lạc. Ly Hận Thiên cũng không có thời gian suy nghĩ, hành động theo bản năng che chắn phía sau Ly Lạc......
|
Quyển 1: 9-10 Chương 9: Bị thương
Ly Lạc không nghĩ tới, Ly Hận Thiên lại giúp hắn che chắn. Hắn luôn nghĩ rằng Ly Hận Thiên ước gì hắn chết sớm một chút.
Mắt thấy móng vuốt kia hạ xuống, Ly Lạc lại thấy nam nhân vô dụng Ly Hận Thiên nghiêng đầu, vẻ mặt khẩn trương đến vặn vẹo. Dù sợ hãi, nhưng vẻ mặt Ly Hận Thiên cũng thực kiên định, tựa hồ đã hạ quyết tâm phải bảo vệ hắn.
Ly Lạc cảm thấy buồn cười, khi vật bén nhọn kia hạ xuống, trong nháy mắt hắn kéo Ly Hận Thiên ra. Hắn chỉ kịp làm động tác này.
Móng vuốt đâm sâu vào thân thể, đâm chạm xương, âm thanh kia rất rõ ràng, cũng làm người ta sợ hãi, nhưng Ly Hận Thiên không cảm thấy đau. Nhanh chóng quay đầu lại, Ly Hận Thiên đã thấy vật sắc bén cắm hoàn toàn vào thân thể Ly Lạc, máu đỏ cả đầu vai, thấm ướt chiếc áo màu xanh, nhìn thật ghê người.
Ly Hận Thiên nghe được tiếng kinh hô của một người thuộc hạ, kinh ngạc nhìn thấy tiểu cô nương lúc nãy còn hiền lành nhu hòa, bây giờ đã giống như những người bên ngoài. Mắt chỉ có một màu trắng đục trừng trừng nhìn bọn họ, miệng hơi hé mở, có thể nhìn thấy răng nanh như dã thú.
Nếu móng vuốt đâm trúng mặt Ly Lạc, chỉ sợ gương mặt anh tuấn đã lập tức bị hủy.
Ly Hận Thiên còn muốn đi che chắn, nhưng nữ nhân kia đã bị đá bay ra ngoài.
Ly Lạc hờ hững buông chân xuống, thật giống như hắn vừa rồi đá bay không phải một người, mà là một vật cản nào đó. Hắn khoát tay, một thuộc hạ chạy đến giúp hắn trực tiếp rút móng vuốt đang cắm ở trên đầu vai ra.
Khi móng vuốt kia rời khỏi thân thể, Ly Hận Thiên nhìn thấy máu phun trào, Ly Lạc trực tiếp dùng khăn lụa ngăn chận miệng vết thương, nhìn cũng không nhìn chỉ liếc mắt một cái, liền tiếp tục lạnh lùng nhìn về phía chiến trường.
Bọn họ mãi lo chiến đấu, ai cũng không có chú ý phía sau, bao gồm cả Ly Lạc, bọn họ hoàn toàn quên mất còn có một nữ nhân trong phòng.
Tiểu cô nương leo lên giường của Ly Lạc lúc Ly Lạc muốn đi xử lý Ly Hận Thiên. Vừa rồi Ly Lạc chỉ đơn giản đánh cho nàng ngất xỉu liền rời đi cũng quên nhìn lại một lần. Cho nên mới có việc đột nhiên bị tập kích này.
Chưa từng có sơ sẩy Ly Lạc cũng phạm sai lầm đơn giản này.
Mặc kệ nói như thế nào, Ly Lạc bị thương Ly Hận Thiên cũng cảm thấy mình có chút trách nhiệm. Nếu Ly Lạc không phát hiện đúng lúc mà đi tìm thì không biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra..... Nhưng nhớ lại một màn kia..... Ly Lạc còn định......
Nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa đã bị Ly Lạc 'xử ngay tại chỗ', ánh mắt Ly Hận Thiên đột nhiên do dự......
Ly Lạc lạnh lùng tà liếc Ly Hận Thiên một cái, thực ngắn ngủi lại lập tức chuyển hướng đến chiến trường nhàm chán kia.
Trận địa này không có bất cứ thay đổi nào đến khi trời tảng sáng. Ánh mặt trời xuyên thấu sương mù, không khí u ám bao trùm tan biến hết. Những nữ nhân giống bong bóng cao su bị xì hơi, trừng mắt cả một đêm rốt cục nhắm mắt lại ......
Đám người dần dần tản ra, các nữ nhân đi về nhà của mình, mặc dù còn đang hôn mê nhưng cũng không có đi loạn. Ly Hận Thiên nhìn thấy dù trải qua một đêm đánh nhau nhưng trên người những nữ nhân này trừ chút bụi đất, không có bị thương nặng......
Đến tột cùng là loại người nào lại lợi dụng những nông phụ bình thường này......
"Chủ tử !"
Này nữ nhân tản đi hết, nhóm mang Kích Hoàng còn ở tại chỗ tiếp tục phòng ngự, nhóm Đao Thánh đem đao thu hồi, vài người lộ vẻ lo lắng, cũng không kích động. Bọn họ đến giúp đỡ Ly Lạc trở lại phòng.
Sau một lát, vết thương trên người Ly Lạc được xử lý tốt, cũng thay đổi quần áo mới.
Ly Hận Thiên không thể không bội phục sự nhẫn nại của Ly Lạc, bị thương nặng nhưng kiên trì đến cùng......
Ly Lạc lấy một bình sứ từ hành lý, mở nắp bình lấy mấy viên dược ra uống. Ly Hận Thiên nghe Ly Lạc ra lệnh chọ mấy thuộc hạ thu dọn sạch sẽ dấu vết chiến đấu......
Mệt mỏi cả một đêm, nhưng Ly Hận Thiên không cảm thấy mỏi mệt. Nhưng khi trong phòng chỉ còn mình và Ly Lạc, nam nhân mới cảm giác được khẩn trương...... Đột nhiên không khí trong phòng hạ thấp rất nhiều.
Ly Lạc ngồi tựa vào tràng kỉ chợp mắt, tay gác lên trán, băng vải quấn kín đầu vai bị thương, trước ngực cũng quấn vài vòng, bộ dạng của hắn rất mệt mỏi.
Ly Hận Thiên thấy thế không muốn quấy rầy, xoay người định rời khỏi. Khi cửa mở ra người đáng lẽ đã ngủ đột nhiên mở miệng.
"Ngươi không phải Ly Hận Thiên sao?"
Nam nhân hô hấp bị kiềm hãm, đồng tử chợt co lại.
Chương 10: Nhờ vả
Ly Hận Thiên bị hỏi mà giật mình, bản thân không biết Ly Lạc phát hiện cái gì, cả người đều cứng nhắc......
Đưa lưng về phía Ly Lạc, Ly Hận Thiên không dám quay đầu lại nhìn, vì sợ hắn nhìn thấy mình chột dạ, cũng sợ hắn từ trên người mình nhìn ra manh mối gì.....
Trên thực tế, Ly Lạc cũng không có nhìn Ly Hận Thiên, hắn vẫn nhắm mắt lại, cũng không động đậy......
Trong phòng thực yên tĩnh, Ly Lạc biết Ly Hận Thiên không có rời khỏi. Hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, mới hờ hững chuyển tầm mắt hướng về phía nam nhân đứng ở cửa ......
"Ta biết rõ Ly Hận Thiên sẽ không giúp ta che chắn."
Vấn đề này, Ly Hận Thiên không biết nên trả lời như thế nào. Ly Lạc rất thông minh, nói sai một chữ là sẽ bị nhìn ra sơ hở.
Thấy Ly Hận Thiên chậm chạp không có đáp lại, Ly Lạc cũng phát ra một tiếng hừ khinh thường. Hắn ngồi dậy, động tác rất lưu loát, bộ dáng cũng không giống trên vai bị trọng thương .
"Ngươi cảm thấy thứ đó có thể tổn thương ta sao?"
Nếu không có Ly Hận Thiên làm động tác thừa, Ly Lạc cũng sẽ không bị thương. Hắn cảm thấy hành vi này của Ly Hận Thiên cực kỳ ngu xuẩn, hắn chưa từng gặp qua người nào dùng thân thể cản trở vũ khí sắc bén ......
Ly Hận Thiên hoặc là đầu óc bị hỏng rồi, hay là người này hoàn toàn không phải là Ly Hận Thiên...... Thực lực của hắn, Ly Hận Thiên là người rõ ràng hơn so với những người khác.
Đầu óc Ly Hận Thiên có chút hỗn loạn. Vấn đề này đúng là không có nghĩ tới, Ly Hận Thiên chậm chạp buông tay khỏi nắm cửa, quay đầu thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Ly Lạc......
"Bởi vì ta là cha ngươi."
Câu trả lời rất chân thành, không có một chút dối trá hoặc là làm ra vẻ. Đó là điều một người cha phải làm.
Đáp án làm không khí trong phòng lâm vào yên tĩnh lần nữa.
Ly Hận Thiên không có lừa Ly Lạc, cũng không phải kế hoãn binh. Gặp tình huống như thế làm gì có thời gian nghĩ nhiều, mặc kệ người cha này cùng Ly Lạc có bao nhiêu đại cừu hận. Nhưng rõ ràng biết mình là phụ thân thì phải bảo vệ con mình.
Cho nên, Ly Hận Thiên liền lấy thân che chắn cho Ly Lạc.
Nhưng mà nghe Ly Lạc nói như thế Ly Hận Thiên biết mình quá lỗ mãng. Thuộc hạ Ly Lạc đều rất lợi hại, Ly Lạc tất nhiên cũng không kém. Hiện tại ngẫm lại lúc ấy mình đúng là châu chấu đá xe, mà Ly Lạc bị thương là do mình liên lụy......
Ly Hận Thiên nhất thời trở nên có chút ảo não, cảm thấy thất bại đưa tay cào cào tóc. Đầu tóc rối tung của Ly Hận Thiên vẫn còn dính bụi đất từ đêm qua, bị cào cào liền rớt xuống dưới, nhìn giống như là một người rất nhiều năm không tắm gội. Đột nhiên bị người thổi một cái......
Ly Hận Thiên bắt đầu hắt xì, quơ tay múa chân quạt đi tro bụi. Nhưng càng quơ thì bụi càng nhiều......
Mặt Ly Lạc không chút thay đổi nhìn hành động buồn cười của Ly Hận Thiên. Cho đến khi bụi bay tới chỗ Ly Lạc, hắn lấy gối ném tới, Ly Hận Thiên không hề đè phòng bị gối đập vào mặt......
Ly Hận Thiên bị hắn đánh tỉnh, kinh ngạc nhìn Ly Lạc, đã thấy người kia lạnh lùng dựa người nghỉ ngơi, cũng lạnh lùng ra lệnh......
"Ta đói bụng."
Ly Hận Thiên không phản ứng, trước giờ Ly Lạc không nói chuyện với mình như vậy. Ly Hận Thiên cảm thấy dù Ly Lạc đói chết cũng sẽ không nói với mình......
Ba chữ bất thình lình làm Ly Hận Thiên có chút ngẩn người.
"Bọn họ đều đi thu dọn chiến trường. Ly Hận Thiên, ngươi đi tắm sạch sẽ cho ta, rồi đi nấu chút gì mang tới đây cho ta ăn."
Hắn không phải nhờ Ly Hận Thiên, hắn bị thương, thủ hạ của hắn đều có nhiệm vụ, cho nên hắn mới để Ly Hận Thiên đi. Nếu có khả năng Ly Lạc căn bản không nghĩ để Ly Hận Thiên đi hỗ trợ.
Nhìn xem hắn nhờ người ta kìa...... Thái độ này của Ly Lạc làm Ly Hận Thiên cảm thấy không thích chút nào.
Đột nhiên Ly Hận Thiên không sợ chết muốn cho nói chữ 'nhờ' thì nghe người kia mở miệng quát.
"Đi nhanh lên!"
|
Quyển 1: 11-12 Chương 11: Nước miếng hòa cháo
Ly Hận Thiên không biết vì cái gì muốn chạy, hay là sợ tè ra quần.
Phẫn hận cắn móng tay, xem ra này thân thể này bị Ly Lạc ảnh hưởng rất sâu, khi Ly Lạc mắng chửi, trong nháy mắt thân thể tự mình làm ra phản ứng......
Ly Hận Thiên càng không biết mình vì sao phải ngồi xổm nơi này nấu cháo cho Ly Lạc.
Vừa dùng lực quạt lửa, vừa cảm thấy mình thực hạ tiện. Con nhà người ta lại đối với mình như vậy, bản thân còn ngốc nghếch che chắn khi hắn gặp nguy hiểm, còn bị bắt đi làm bữa sáng......
Nhưng suy nghĩ lại giống như vừa rồi trả lời Ly Lạc, mình là cha của hắn. Cho nên hết thảy việc này là chức trách người cha nên làm.
Ly Hận Thiên hai tay ôm đầu gối nhìn nồi cháo sôi sục, khói trắng lượn lờ bay lên khiến cho mắt cay cay.....
Mình có con, đúng là chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Thời điểm vẫn là Ngũ Tử Bình, chỉ là viên chức bình thường, mỗi ngày lái xe ô tô đi làm, luôn nỗ lực vì cơm no áo ấm. Ba mươi mấy tuổi, đi xem mắt rất nhiều lần, nhưng đối phương đều cho rằng điều kiện mình không tốt hoặc không thích ngoại hình mình quá tầm thường, cho nên hôn sự vẫn cứ trì hoãn.
Nhưng khi tỉnh lại làm Ly Hận Thiên, không chỉ có thay đổi bộ dáng, còn có một đứa con.
Kỳ thật Ngũ Tử Bình rất thích con cái, cũng từng nghĩ nếu chính sách quốc gia cho phép sẽ sinh rất nhiều con.
Thực đáng tiếc Ngũ Tử Bình không làm được, nhưng Ly Hận Thiên thì có thể. Tuy rằng không trực tiếp tham gia quá trình, nhưng Ly Lạc chính là con thân thể này thì cũng là con của linh hồn này......
Như giả bao hoán. Loại cảm giác này thực vi diệu.
Tuy rằng đứa con trai này lạnh lùng, còn luôn dùng bộ dạng hung dữ khiếm Ly Hận Thiên sợ hãi, bọn họ còn có quan hệ quỷ dị, bất quá Ly Hận Thiên không chán ghét.
Ly Hận Thiên tin tưởng nếu mình cố gắng một chút sẽ cải thiện được quan hệ cùng Ly Lạc.
Ly Hận Thiên nấu cháo xong, mút ra bát, lại đi tìm dưa muối trong kệ bếp. Khi Ly Hận Thiên hưng phấn bừng bừng đem khai thức ăn đến, nghênh đón lại là vẻ mặt lạnh lùng như băng của Ly Lạc.....
Hắn ghét bỏ Ly Hận Thiên làm quá chậm.
Trong lòng Ly Hận Thiên oán thầm hắn có thể không ăn, nhưng miệng vẫn lộ ra một nụ cười. Ly Lạc không kiêng ăn, trên đường đi có cái gì hắn ăn cái đó, không so đo, màn thầu chấm nước Ly Lạc cũng nuốt xuống.
Ly Lạc nhìn thoáng qua cháo cùng dưa muối, cũng không có động thủ, cũng không nói một câu. Ly Hận Thiên cảm thấy khó sống cùng đứa con này quá. Bọn họ thường lâm vào cục diện bế tắc, im lặng mắt to trừng mắt nhỏ.....
Nhìn bát cháo nóng còn nghi ngút khói, Ly Hận Thiên cũng chưa ăn gì, rất muốn nói ngươi không ăn thì ta ăn......nhung vẫn nhẫn nại, không có nói ra.
Lúc này Ly Hận Thiên mới nhìn đến băng gạc quấn thật dày trên vai trên ngực......
"Vậy thì... hay là ta đút ngươi ?"
Ly Hận Thiên nói xong, biểu tình Ly Lạc mới dịu đi. Ly Hận Thiên vội vàng đem khai để trên bàn ở đầu giường, bưng bát cháo múc một muỗng, còn hoàn hảo tâm thổi thổi, mới đưa đến cho hắn.
Nhưng mà, cháo đưa đến bên miệng, Ly Lạc lại không phối hợp hả miệng. Hắn lạnh lùng nhìn Ly Hận Thiên.
"Dính nước miếng của ngươi, sao ta có thể ăn?"
Ly Hận Thiên rất muốn đem bát cháo ném vào mặt Ly Lạc, nhưng vẫn chịu đựng, nịnh nọt cười nói.
"Ngươi xem, cháo này nóng như vậy, tay ngươi lại không thể dùng, ta không giúp ngươi thổi ngụi thì làm sao ăn."
Ly Lạc không nói chuyện, nhưng này trong ánh mắt đầy lửa đỏ, lộ ra vẻ ghét bỏ.
Ly Hận Thiên giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ còn nói vài lời hay, nhưng Ly Lạc không chịu nghe. Tính nhẫn nại của con người có hạn, Ly Hận Thiên giật giật khóe miệng cười lạnh nói.
"Ngươi rốt cuộc ghét bỏ cái gì ? Không ngại nói cho ngươi biết, cháo này là ta nấu. Vì kiểm tra cháo có nhừ chưa, ta trực tiếp dùng muỗng khuấy trong nồi vài lần cũng nếm thử không ít. Hiện tại toàn bộ nồi cháo chúc đều là nước miếng của ta. Ngươi không muốn ăn, ta không ép ngươi."
Ly Lạc chưa từng thấy qua bộ dáng Ly Hận Thiên phát hỏa, ngắn ngủi chỉ một ngày đã là lần thứ hai ......
Con thú kia đã bị nhổ răng cắt móng vuốt, bị người thuần phục tốt lắm, khi nào thì lại vụng trộm làm phản......
Ly Lạc dùng tay không bị thương, nắm cằm nam nhân, biểu tình trên mặt trừ bỏ lạnh lùng không có cái khác. Hắn nhìn chăm chú Ly Hận Thiên rồi thản nhiên nói.
"Nếu ngươi là muốn ta ăn nước miếng của ngươi cứ nói thẳng, không tất yếu cố ý làm như vậy."
Tay bưng cháo của Ly Hận Thiên run lên.
Chương 12: Ăn cháo
Ly Hận Thiên không biết búi tóc, cho nên tóc được trực tiếp dùng một mảnh vải cột ở sau lưng. Về kiểu tóc này không có ai đưa ra nghi ngờ, cho nên Ly Hận Thiên liền yên tâm thoải mái tiếp tục cột như vậy.
Vừa rồi vội vã nấu cháo cho Ly Lạc , chỉ đơn giản rửa tay và mặt, tóc còn chưa có làm gì, cứ thả lỏng. Ly Lạc nắm lấy tóc kéo một cái, nháy mắt khoảng cách của họ ngắn lại, gương mặt tuấn mỹ của Ly Lạc trong mắt đột nhiên phóng đại......
Sau đó môi bị cắn.
Ly Lạc cắn môi dưới của Ly Hận Thiên, ánh mắt băng lãnh nhìn Ly Hận Thiên gần trong gang tấc. Ly Hận Thiên theo bản năng trốn về phía sau. Nếu không phải đang bưng cháu, nhất định đã đẩy Ly Lạc ra, chỉ mơ hồ nói không rõ câu 'ta là cha ngươi' . Ngay sau đó, môi Ly Hận Thiên đã bị phong kín.
Từ mấy năm nay, Ly Hận Thiên không gần gũi với phụ nữ, cũng đã quên hôn môi là thế nào ......
Ly Hận Thiên nhớ mang máng môi phụ nữ thực mềm, hơi thở mang theo hương vị ngọt ngào. Họ thực ôn nhu, cũng thực ngượng ngùng, mỗi một lần đều là đàn ông chủ động, chỉ có thời điểm quá mức kích động, phụ nữ mới có thể đem đầu lưỡi đáp trả lại......
Ly Hận Thiên nhớ rõ tư vị kia không tệ. Nhưng mà hiện tại cùng Ly Lạc hôn môi lại là khái niệm hoàn toàn khác ...... Ly Hận Thiên triệt để bị động.
Ly Lạc nắm tóc làm da đầu bị kéo căn sinh ra đau đớn, Ly Hận Thiên muốn trốn cũng không thoát, chỉ có thể tùy ý Ly Lạc đưa lưỡi trượt vào trong miệng càn quét......
Lưỡi Ly Lạc cuốn lấy lưỡi Ly Hận Thiên rất chặt làm Ly Hận Thiên thấy đau. Bọn họ hôn hôn cũng không biết từ lúc nào đầu lưỡi Ly Hận Thiên lại chạy vào miệng Ly Lạc.
Cũng phân không rõ là ai liếm ai, hai đầu lưỡi gắt gao dây dưa cùng một chỗ, Ly Hận Thiên đụng phải răng của Ly Lạc, cũng liếm khắp khoang miệng của hắn......
Hô hấp của bọn họ cũng dung hòa thành một, miệng Ly Hận Thiên bắt đầu run lên, đã không còn lực đáp lại. Ly Lạc đột nhiên buông ra, đổi thành cắn cắn cánh môi...... Chỉ một lát, môi Ly Hận Thiên liền sưng đỏ, có cảm giác hơi đau đớn......
Ly Hận Thiên bị hắn làm cho mềm nhũn cả người, bát cháo trên tay rốt cuộc không thể khống chế được nữa, mất thăng bằng mà rơi xuống. Nhưng cũng may Ly Lạc nhanh chóng tiếp được cái bát kia...
Hắn cầm lấy cổ tay Ly Hận Thiên, đem tay kia đỡ xuống, khóe môi vẫn còn lưu lại một ít nước, cũng không biết đó là nước bọt của ai trong bọn họ. Dưới ánh sáng phản chiếu lấp lánh làm Ly Hận Thiên thấy xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, nhưng Ly Lạc lại lộ vẻ muốn ăn cháo...
Bát cháo trên tay cũng còn ấm, nhưng lúc này Ly Hận Thiên lại không còn sức lực, tay cầm cái muỗng không ngừng run rẩy. Nếu không phải có Ly Lạc cầm lấy cổ tay không chừng Ly Hận Thiên đã đổ cháo lên người hắn.
Lúc này Ly Lạc cũng phối hợp ngậm cái muỗng Ly Hận Thiên đưa đến, muỗng gốm sứ và răng của hắn chạm vào nhau tạo ra tiếng lách cách. Ly Hận Thiên cũng không dám động đậy, cứ như thế đút cháo miệng hắn, Ly Lạc cũng là lần đầu tiên dùng cách này để ăn cháo.
Toàn bộ muỗng cháo đã ăn hết, Ly Hận Thiên liền rút tay trở về, nhưng Ly Lạc lại một lần nữa làm Ly Hận Thiên kinh hãi... Tóc Ly Hận Thiên lại bị kéo xuống, ngay sau đó gương mặt tuấn tú kia lần thứ hai phóng đại lên, đôi môi đã có chút tê dại lại bị tách ra lần nữa.
Vốn tưởng cháo đã được nuốt hết lại bị Ly Lạc đem từ trong miệng của hắn đẩy qua miệng Ly Hận Thiên. Đầu lưỡi lại quấn lấy nhau. Cháo nấu rất nhừ nát, không cần nhai, Ly Hận Thiên đã theo bản năng nuốt xuống.
Ly Lạc vừa lòng buông Ly Hận Thiên ra, sau đó muốn Ly Hận Thiên tiếp tục đút hắn ăn.
Động tác cứng nhắc, Ly Hận Thiên chần chừ không biết có nên tiếp tục đút hắn ăn hay không, trong miệng vẫn còn lưu lại mùi vị cháo thơm ngát.
"Hương vị không tệ thì phải?"
Ly Lạc khen mà giống như là châm chọc, Ly Hận Thiên không biết hắn là đang nói cháo, hay là đang nói chính mình......
Nghĩ đến khả năng sau, Ly Hận Thiên đột nhiên cảm thấy cháo kia có chút khó nuốt ......
"Dùng nước miếng của ta hòa vào cháo, hương vị không tệ chứ."
Thấy Ly Hận Thiên ngây người một lúc lâu, Ly Lạc mới chậm nói. Hắn nhìn nam nhân nhanh chóng cúi đầu, múc muỗng cháo trực tiếp nhét vào trong miệng của hắn...... Biểu tình của nam nhân có chút hổn hển......
Ly Hận Thiên sẽ không lộ ra vẻ mặt này. Dại ra, khả ái, cũng đáng yêu.
Ly Hận Thiên thầm nghĩ ngăn chặn miệng Ly Lạc, nhưng cháo mới nhét vào miệng hắn, tóc lại bị kéo. Ly Hận Thiên thầm kêu thảm. Ngay sau đó, hắn lại dùng phương thức cũ để ăn......
Một bát cháo, bọn họ vừa hôn môi vừa ăn. Hai đại nam nhân chỉ ăn một bát cháo căn bản không đủ no bụng, nhưng sau khi sạch cháo trong bát Ly Hận Thiên đột nhiên cảm thấy chưa từng ăn no như vậy......
Nghĩ đến Ly Lạc đã nói nước miếng của hắn hương vị không tệ, Ly Hận Thiên liền theo bản năng sờ sờ bụng, sau đó cầm cái bát không chạy đi ra ngoài......
Ly Lạc nhìn nam nhân chạy trốn không còn thấy bóng dáng, lại nhìn dưa muối chưa bị đụng qua, hắn theo bản năng sờ sờ môi mình, ánh mắt càng thêm thâm thúy......
Ly Lạc suy nghĩ cái gì không có ai biết.
|
Quyển 1: 13-14 Chương 13: phát sinh ngoài ý muốn
Ly Hận Thiên cầm cái bát chạy, cũng không quay đầu lấy một lần. Bị Ly Lạc làm cho tâm phiền ý loạn, căn bản không chú ý đến tình huống xung quanh, chờ đến khi ngẩng đầu thì thiếu chút nữa đụng phải một người ......
Là nữ nhân đêm qua lên giường câu dẫn. Người đứng trước mặt, cái bát để ngay trước ngực, bước thêm một bước Ly Hận Thiên sẽ cùng nữ nhân kia va vào nhau.
Nhớ đến chuyện đêm qua, Ly Hận Thiên liền run lên. Nữ nhân kia quần áo không chỉnh tề, bộ dáng ngượng nghịu, mặt trắng bệch nhìn Ly Hận Thiên đứng như trời trồng. Ly Hận Thiên lập tức lui về phía sau một bước, biểu hiện không được tự nhiên.
Ly Lạc đã nói sau khi hừng đông bọn họ sẽ khôi phục thái độ bình thường, không nhớ rõ chuyện tối hôm qua.
Nhưng hồi ức này quá khắc sâu, Ly Hận Thiên thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi thôn này, hiện tại Ly Hận Thiên vẫn còn cảm thấy sợ.
"Đêm qua ngủ quá say hôm nay dậy trễ, xin đại ca đừng trách, ta đi nhóm lửa nấu cơm."
Nữ nhân khách sáo nói, cũng đã thấy Ly Hận Thiên nấu cháo, cảm thấy bản thân mình là chủ nhà lại để cho khách phải tự thân động thủ thì có chút xấu hổ.
Ly Hận Thiên cười có lệ, trong lòng nghĩ tối qua giằng co lâu như vậy, sáng nay liền có thể xem như không có gì, quả là kỳ quái. Bất quá Ly Hận Thiên sẽ không ngu ngốc gây sự, chỉ tận lực cùng duy trì khoảng cách với nữ nhân này. Sau đó đem bát để xuống, nói mình có chút đói bụng không muốn làm phiền nên tự thân động thủ.
Nữ nhân nở nụ cười, một nụ cười vô cùng bình thường, nhưng Ly Hận Thiên vừa nhìn thấy liền nhớ lại bộ dáng hung hãn tối qua. Ly Hận Thiên cố gắng áp chế sự sợ hãi, còn trong lòng niệm câu tội lỗi......
"Vị đại ca này, nếu có thể xin làm phiền giúp ta đem cái kia xuống dưới được không?"
Ly Hận Thiên nhìn theo tay nữ nhân, trên cái giá phía sau để một cái bình, Ly Hận Thiên không có nghĩ nhiều, đưa tay lên đem cái bình xuống dưới.
Bình rất nặng, Ly Hận Thiên phải dùng hai tay. Ly Hận Thiên đoán bên trong có chứa gì đó. Trong nháy mắt, nữ nhân vừa trò chuyện đột nhiên ôm cổ......
Ly Hận Thiên giật mình ném cái bình xuống. Bên trong không biết là cái gì bay ra, may mà mảnh vỡ không có gây thương tích trên người Ly Hận Thiên. Hiện tại cũng bất chấp phía dưới , bởi vì nữ nhân lại hôn......
Nữ nhân không thô bạo như Ly Lạc, cảm giác thật ôn nhu nhưng Ly Hận Thiên lại không thích. Hung hăng đẩy nữ nhân ra, đột nhiên Ly Hận Thiên phát hiện không đẩy ra được......
Một đại nam nhân lại không phải đối thủ của nữ nhân, việc này quá quái dị. Khi lưỡi của nữ nhân liếm hàm răng cắn chặc, lỗ tai Ly Hận Thiên rầm rầm rung động......
Đầu lưỡi nữ nhân này lạnh như băng, trơn mịn, căn bản không giống như là lưỡi người, cảm giác như là lưỡi rắn.
Đầu lưỡi kia rất dài, thấy hàm răng Ly Hận Thiên buông lỏng một chút liền chen vào trong khoan miệng, trượt qua lưỡi Ly Hận Thiên chui vào cổ họng đi xuống. Ly Hận Thiên mở to mắt giãy dụa, liều mạng đánh vào nữ nhân. Dùng hết khí lực nện vào đầu nữ nhân phát ra tiếng vang 'bộp, bộp'......
Đẩy không ra, Ly Hận Thiên dùng ngón tay cạy mở chỗ tiếp giáp giữa hai miệng, nhưng một chút khe hở cũng không có......
Tách không ra.
Ngón tay Ly Hận Thiên đã đỏ lên, trên mặt cũng xuất hiện mấy đường gân máu. Ô ô kêu lên lại không một chút tác dụng, vì bị đầu lưỡi kia đè nghẹn, căn bản không thể phát ra được âm thanh gì, vật kia tiến vào mỗi lúc một sâu....
Cảm giác vật lạnh như băng từ cổ họng tiến đến dạ dày, khiến Ly Hận Thiên liên tục buồn nôn. Trong bụng lạnh lẽo, dường như có vật gì đó chiếm toàn bộ dạ dày.
Ly Hận Thiên tuyệt vọng rên la. Chân đạp loạn, đạp phải mảnh vở của cái bình khiến Ly Hận Thiên sắp té ngã.
Đột nhiên, vật từ trong miệng nữ nhân tách ra. Mạch máu gân xanh toàn nổi lên, ánh mắt trừng tựa như rơi ra khỏi hốc mắt, mặt Ly Hận Thiên đỏ lòm, tay mạnh mẽ kéo lấy áo của nữ nhân......
Qua một lúc......
Sự giãy dụa của Ly Hận Thiên yếu dần, ánh mắt đờ đẫn, tay cũng vô lực thả xuống dưới. Nữ nhân lúc này buông Ly Hận Thiên ra......
Gương mặt xinh đẹp đã chuyển sang màu xanh, miệng không có ngậm lại, có thể nhìn thấy răng nanh thuộc về loài vật. Nữ nhân gầm nhẹ một tiếng, bộ dạng biến đổi chuẩn bị đem Ly Hận Thiên tha đi......
Ly Hận Thiên mơ hồ nhìn sự việc phát sinh, lại không có biện pháp ngăn cản, đầu óc hỗn loạn, trong bụng bị nhồi nhét cái gì đó. Vật kia lạnh lẽo, hiện tại nóng như lửa. Ly Hận Thiên cảm giác được đau đớn, giống như có cái gì đang cắn nuốt nội tạng mình......
Cái loại cảm giác thực ghê tởm, cũng thực khủng bố.
Ly Hận Thiên bị tha ra cửa, nữ nhân giống thằn lằn kia không có theo cửa rời đi, mà kéo Ly Hận Thiên lên nóc nhà.
Nữ nhân sử dụng cả tứ chi kỳ quái của mình để di chuyển, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt biến mất.
Khi Ly Lạc cùng thủ hạ đi vào hậu viện, chỉ nhìn thấy một đống hỗn độn. Ly Hận Thiên và hai nữ nhân kia cũng không biết đi đâu. Ly Lạc đơn giản xem xét liền lạnh giọng hạ lệnh quét sạch Diễm Phụ thôn.
Diễm Phụ thôn tại Nam Triều cũng có chút danh tiếng, nghe nói nó là thôn bị ác quỷ chiếm cứ.
Diễm Phụ thôn lúc ẩn lúc hiện, vị trí cũng không ngừng biến hóa, hôm nay xuất hiện tại ngoại ô, có lẽ ngày mai sẽ ở thôn trấn phụ cận.
Nghe đồn, Diễm Phụ thôn ban đầu chỉ là một thôn bình thường, đột nhiên có một ngày, nam nhân trong thôn sau một đêm toàn bộ biến mất, chỉ còn nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp. Nữ nhân ban ngày cũng bình thường chỉ đến buổi tối liền biến thành dâm đãng khát dục. Diễm Phụ thôn thường xuyên xuất hiện ở nơi có nhiều nam nhân, đa số là gần nơi có thương đội hoặc là quân ngũ dựng trại. Quyến rũ nam nhân dẫn dụ vào thôn, mượn họ để đạt tới thỏa mãn.
Những người đã vào Diễm Phụ Thôn sẽ không đi ra nữa.
Thôn này thường xuyên xuất hiện quỷ dị, lại vào ban đêm, không chỉ không thấy một tia ánh sáng, cũng nghe không bất cứ tiếng động nào, phảng phất như nghĩa địa không một tia nhân khí. Cùng với sự biến đổi không khí trong thôn, cột mốc vào thôn cũng phát sinh biến hóa, lộ ra ba chữ to màu tỏ DIỄM PHỤ THÔN.
Rất nhiều người chính mắt thấy Diễm Phụ Thôn, nhưng bọn họ không dám tùy tiện, vào vì tất cả mọi người đều biết Diễm Phụ Thôn xuất hiện nhất định lại có nam nhân bị mê hoặc trở thành tế phẩm đáng thương.
Ly Lạc không tin quỷ thần, hắn chỉ nghĩ phát sinh loại chuyện thế này nhất định là có người đang làm trò quỷ.
Ly Lạc vừa vào thôn liền phát hiện có sự không bình thường. Hắn cũng không muốn quản sự tình này, nhưng đối phương lại không biết tốt xấu, cứ trêu chọc hắn.
Chuyện xảy ra đêm qua, hắn nghĩ đối phương đã được giáo huấn, sẽ dè dặt hơn. Hôm nay hắn còn cố ý lệnh thủ hạ lau sạch dấu vết chiến đấu, chỉnh đốn đội ngũ xong sẽ rời khỏi, hắn cũng không muốn dây dưa. Nhưng ngoài dự kiến của Ly Lạc , đối phương không bỏ qua như vậy......
Ly Lạc biết rõ ràng, đối phương sẽ không để cho bọn họ rời khỏi, mặc dù hừng đông những nữ nhân bị khống chế tán đi, bọn họ cũng không có biện pháp ra khỏi thôn. Một khi đã như vậy, hắn liền tiêu trừ tai hoạ ngầm này.
Ly Lạc mặc quần áo, động tác lưu loát, không một chút giống bị thương. Thủ hạ của hắn đã trải qua một đêm chiến đấu, lại giống không có việc gì phát sinh, tinh thần dồi dào bình thường như trước.
Ly Lạc vẻ mặt lạnh lùng cùng mười mấy người trong đội ngũ mang theo sát khí đi ra của viện. Lúc này, toàn bộ thôn yên tĩnh, không thấy bóng dáng nữ nhân nào.
Ly Lạc đem cánh tay giương lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa vẽ ra một đạo phù chú, đợi hắn vẽ hết trong không trung liền xuất hiện một trận pháp. Quang cảnh xung quanh chiếu trên mặt đất, tiếp theo, một con quạ đen từ trong trận pháp bay ra...
Trận pháp biến mất, Ly Lạc không có bất cứ chỉ thị nào nhưng mọi người đều ăn ý đi theo quạ đen.
Quạ đen tên là Tụ Linh Nha, nó có thể tìm ra vị trí linh khí tối cường, cũng có thể cảm giác lực lượng dao động, đây là năng lực tìm kiếm cơ bản nhất của thiên sư.
Vốn trời đang có ánh nắng tươi sáng, sau khi Tụ Linh Nha xuất liền trở thành sương mù nặng nề, dày đến mức thấy không rõ bàn tay giơ lên trước mắt.
Thôn này vẫn bị cái gì đó khống chế, cảnh tượng mắt thường nhìn thấy không hẳn là thật. Sương mù dày đặc này để người ta không thể phân rõ phương hướng, trong đó còn có mê dược khiến người ta bị lẫn lôn. Những loại ám khí tà môn này không gây được ảnh hưởng đối với Ly Lạc và các thủ hạ của hắn.
Tụ Linh Nha không cần mắt, nó dựa vào cảm ứng tìm kiếm phương hướng. Nó mang theo bọn họ xuyên qua sương mù. Gặp chướng ngại Tụ Linh Nha trực tiếp giải quyết, cho nên bọn họ cứ bình thường đi tới.
Không lâu sau, trước mắt xuất hiện một gốc cây đại thụ khoảng mười người ôm. Bọn họ giống như đi xuyên qua một bức tường ánh sáng lại một lần nữa xuất hiện mặc cho phía sau vẫn là sương mù dày đặc.
Tụ Linh Nha kêu một tiếng, tiếng kêu thanh thúy xuyên thấu sương mù dày đặc, truyền khắp toàn bộ thôn trang......
Nhiệm vụ của nó đã hoàn thành, Ly Lạc lạnh lùng nhìn cây đại thụ. Cảnh tượng thảm thiết trên cây hiện rõ ràng ở đáy mắt Ly Lạc, ngay cả những thuộc hạ bách chiến của Ly Lạc cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ, nhưng hắn không có bất cứ biến hóa nào.
Tụ Linh Nha lúc này đã hóa thành điểm sáng, biến mất trong không khí.
Chương 14: phán đoán sai lầm
Trên cành cây vô số thi thể treo lủng lẳng, xem ra bọn họ mới chết đi không lâu, làn da tái xanh, nhưng còn chưa có hoàn toàn thối rữa, còn có thể nhận dạng.
Tóc của bọn họ bị buột vào nhánh cây, da đầu đều bị rút lên, nhìn cực kỳ khủng khiếp. Thi thể há to miệng, miệng mở ra cực đại, răng nhe ra thoạt nhìn thật dữ tợn......
Quần áo đã rách mướp, thân thể cũng không được đầy đủ, giống như bị cắn xé, lộ ra xương cốt. Trên thi thể nơi nơi có lỗ thủng, miệng vết thương thực chỉnh tề, rõ ràng không giống như là bị dã thú xé rách......
Một loại giòi bọ trên thi thể, chúng nó lắc lắc hoặc là vẫn không nhúc nhích, hoặc là cắn cắn thi thể, hoặc là nhàn nhã bò nơi nơi. Có giòi bọ đang từ miệng há to của thi thể bò ra, rồi tiến vào hai hốc mắt đã biến thành hai cái lỗ thủng đen ngòm......
Cái loại cảnh tượng này đáng sợ nói không nên lời. Giòi bọ kia làm người xem phải run lên, dạ dày cũng nhộn nhạo. Dưới tán cây lắng đọng một lớp màu đỏ, chung quanh tràn ngập một mùi tanh tưởi, ......
Dưới tàng cây chồng chất xương cốt còn mang theo thịt thối. Xương cốt là từ thi thể bên trên rơi xuống. Xem tình huống này thì thỉnh thoảng sẽ có người đến dọn dẹp, nếu không xương cốt của những nam nhân mất tích sớm đã vùi lấp cây đại thụ này.
Ly Lạc đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Ly Hận Thiên. Từ khi Ly Hận Thiên biến mất đến bây giờ không tới nửa canh giờ, hẳn là mới bị vận chuyển đến nơi đây.
Ly Lạc thong thả bước đi quanh cây đại thụ, quả nhiên không bao lâu liền nhìn thấy nữ nhân nắm tóc Ly Hận Thiên hướng lên trên cây. Cành lá run rẩy, màu đỏ thi khí giống tro bụi bị bốc lên.
Ly Lạc vung tay, một tia sáng đột nhiên bay ra, nhánh cây xa xa không tiếng động mà đứt lìa. Nữ nhân bị kinh sợ bỏ chạy, Ly Lạc thừa cơ hội đá ra hai hòn đá, hắn đạp lên hòn đá làm điểm tựa bay đến tiếp được thân thể Ly Hận Thiên rơi xuống. Khi hòn đá chạm vào thân cây Ly Lạc đã ôm Ly Hận Thiên trở về chỗ đứng ban đầu.
Ly Lạc không đụng tới thi thể hư thối dưới tàng cây, trên người hắn vẫn sạch như lúc ban đầu. Nhưng Ly Hận Thiên từ trên cây rơi xuống không được vậy, một đường rơi xuống đụng vào không ít thi thể, nên trên người dính chất dịch ghê tởm kia...... Bất quá khuôn mặt cùng tóc vẫn sạch sẽ.
Ly Lạc xác định Ly Hận Thiên còn chưa có bị giòi bọ xâm hại. Đúng lúc này, giòi bọ trên cây bị Ly Lạc làm kinh động, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt mọi người ......
Tán cây rung động, như là có cái gì chuyển động. Không cần ra lệnh, bọn thuộc hạ liền chuẩn bị sẵn sàng. Mấy giây tiếp theo, giòi bọ như hồng thủy từ thân cây trút xuống......
Chỉ là trong chớp mắt đám giòi bọ đã bò tới dưới chân bọn họ, Kích Hoàng mở ra Hồng Huyết Thuẫn , Đao Thánh cũng mở chú thuật mời Tu La nhập thân. Ly Lạc đột nhiên sợ hãi kêu lên.
"Đừng sử dụng linh lực !"
Ly Lạc đã nói chậm một bước. Vốn nên bị Hồng Huyết Thuẫn thiêu cháy, giòi bọ lại điên cuồng cắn nát Hồng Huyết Thuẫn, như là đang thưởng thức mỹ vị......
Giòi bọ ăn rất nhanh, Kích Hoàng còn chưa kịp thu hồi Hồng Huyết Thuẫn, giòi bọ đã thuận thế bò lên trên tay bọn họ. Giòi bọ cắn nuốt Hồng Huyết Thuẫn nên thân thể lại lớn vài phần, chúng nó hướng về phía người cầm Kích Hoàng mở miệng giương hàm răng sắc bén. Những cái răng hình trụ đầy trong cái miệng giác hút, chỉ cần bị nó cắn trúng lập tức sẽ rớt xuống một miếng thịt......
Tình huống Đao Thánh so với Kích Hoàng nghiêm trọng hơn nhiều, bọn họ đem linh lực rót vào thân thể, khi giòi bọ trực tiếp cắn liền nghe tiếng kêu thảm thiết đánh vỡ không gian yên tĩnh, càng có nhiều giòi bọ từ trên cây bò xuống dưới......
Nháy mắt mặt Ly Lạc trầm xuống, hắn dùng một cước đá văng giòi bọ hiện lên trên đầu gối. Hắn nghiêm mặt nói nhanh "Rút".
Hắn phán đoán sai lầm, hắn không nghĩ tới giòi bọ lại có thể cắn nuốt linh lực.
Nam Triều từng có vô số lần phái đội ngũ đến quét sạch Diễm Phụ thôn, nhưng đội ngũ phái đi đều không có trở về, chắc đây là nguyên nhân.
Ly Lạc nhanh chóng thả Tụ Linh Nha ra, hắn ôm Ly Hận Thiên tiến vào bên trong màn sương mù dày đặc.
Biểu tình Ly Lạc rất khó coi, hắn đi theo Tụ Linh Nha nhanh chóng bỏ chạy......
Tụ Linh Nha đứng ở trước một sơn động, Ly Lạc không có thời gian cân nhắc vì sao trong thôn lại có động, hắn liền chui vào. Tụ Linh Nha biến mất, nháy mắt một mùi hôi thối truyền tới làm người ta hít thở không thông ......
Ly Lạc dùng linh lực đốt một ngọn lửa nhỏ soi sáng, hắn phát hiện động này thật nhỏ......
Bên ngoài sơn động là sương mù dày đặc, đi vài bước vào trong sẽ hết đường, động này giống như là khoét sâu vào vách núi. Động thực ngắn khoảng một trượng, Ly Lạc thấy không thấy rõ lắm, phải tập trung mới thấy rõ.
Ly Lạc chưa kịp nhìn kỹ, lực chú ý cũng bị tình cảnh trước mắt hấp dẫn ......
Tràn đầy xương cốt......
Ngàn vạn, vô số kể.
Ngay cả trải Ly Lạc từng trải qua quá vô số sóng gió cũng nhịn không được khiếp sợ.
Hắn không biết có bao nhiêu thi cốt được chất đống ở đây, rất cao, ngẩng đầu không nhìn thấy đỉnh. May mắn bọn họ là ở ngoài không đi sâu vào trong sơn động, nếu không hít phải thi khí, nội tạng sẽ bị ăn mòn.
Ly Lạc nhanh chóng cởi bỏ quần áo Ly Hận Thiên ném ra cửa động. Giòi bọ có thể cảm ứng được linh lực cùng nhân khí, bọn họ ở trong động thi cốt là an toàn nhất. Đương nhiên, cách này chỉ là tạm thời.
Không bao lâu, thủ hạ của Ly Lạc cũng chạy tới, đội ngũ tinh anh chỉ còn năm người.
Một Kích Hoàng bị thương nhẹ nhất khoác áo của Ly Hận Thiên lên người đi kiếm chút củi. Chung quanh cây cối đều bị thi khí làm héo chết, Kích Hoàng này tùy tiện bẻ gẫy hai nhánh cây liền mang theo trở về.
Đống lửa được đốt lên, có chút ánh sáng trở ngại, thủ hạ của Ly Lạc lấy thuốc trị thương tùy thân ra xử lý vết thương. Ly Lạc đưa lưng về phía đống lửa kiểm tra tình huống của Ly Hận Thiên.
Nam nhân sắc mặt không tốt, môi cũng bắt đầu hoại tử, hắn biết Ly Hận Thiên đã bị giòi bọ đẻ trứng. Trứng cần thời gian để ấp mới nở, một khi ấu trùng phá trứng đi ra, nội lực của cơ thể chủ sẽ bị ăn. Đây là một loại cổ trùng cực kỳ xảo quyệt, dựa vào cắn nuốt linh lực mà sống, cổ trùng này cũng rất hiếm gặp.
Cổ trùng này ăn thịt người, Ly Lạc cũng là lần đầu tiên thấy. Nói vậy nhất định là có người dùng tà thuật. Xem ra, Diễm Phụ thôn này quái dị có liên quan cổ thuật. Không phải yêu ma quỷ quái, chỉ là có người đang làm trò quỷ mà thôi.
Ly Lạc đem Ly Hận Thiên xoay lại để đầu nam nhân chúi xuống, hắn dùng tay mở rộng miệng nam nhân đến tối đa. Sau đó hắn dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng nam nhân......
Chỉ nghe ọe một tiếng, thứ trong dạ dày, chính là trứng cổ trùng, trượt ra ngoài. Ly Lạc cũng không thèm nhìn trực tiếp đem trứng cổ trùng đá đến đống lửa.
Trứng bị thiêu phát ra một loại âm thanh quỷ dị, lúc này biểu tình của Ly Hận Thiên đã bắt đầu dịu đi.
Ly Lạc để nam nhân một bên, đem quần áo dơ bẩn trên người bỏ ra, ngồi xếp bằng niệm khẩu chú.
Sau một nén nhang, Ly Hận Thiên dần tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn ánh lửa, phản ứng có chút trì độn, khi nhìn thấy thân thể trần trụi của mình, nam nhân bật ngồi dậy...... theo bản năng lấy tay che ngực. Chợt nhớ đến ở đây đều là nam nhân nên liền bỏ tay ra, nhưng vẫn là phòng bị nhìn Ly Lạc ......
Ánh mắt mang theo nghi ngờ. Ly Lạc không để ý đến Ly Hận Thiên, nhưng ánh mắt Ly Hận Thiên rất rõ ràng......
Nam nhân này cảm thấy hắn vừa rồi làm cái gì sao ?
|
Quyển 1: 15-16 Chương 15: phá giải
Ánh mắt Ly Lạc không có chút ấm áp. Ly Hận Thiên đột nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra vừa rồi, lập tức sờ bụng, cái cảm giác lạnh lẽo lướt qua cổ họng vẫn rất rõ ràng. Ly Hận Thiên nôn khan vài tiếng, liền chuẩn bị lấy ngón tay móc cổ họng, Ly Lạc lên tiếng.
"Trứng cổ trùng đã bị diệt."
Ly Lạc không muốn nhìn nam nhân ngu ngốc làm chuyện ngu xuẩn.
Ly Hận Thiên nhẹ nhàng thở ra, vừa định hỏi Ly Lạc vừa rồi đã xảy ra cái gì, lại phát hiện băng vải trước ngực Ly Lạc đã bị bóc ra, máu đã nhiễm đỏ ngực hắn. Cảnh tượng thật ghê người.
Ly Hận Thiên kinh ngạc há miệng, nhưng không đợi Ly Hận Thiên phát ra âm thanh, Ly Lạc đã kéo Ly Hận Thiên vào trong lòng. Hắn không phải muốn ôm nam nhân, hắn chỉ sợ nam nhân vô dụng hô to gọi nhỏ, khiến cho phiền toái không cần thiết.
Thủ hạ của hắn chỉ còn vài người, bọn họ không có khả năng tránh mãi ở trong sơn động. Trừ phi phá được cổ thuật của Diễm Phụ thôn, nếu không bọn họ khó thoát được.
Hiện tại, Ly Lạc là lãnh đạo tinh thần của cả nhóm. Đội ngũ vốn không còn nhiều, sĩ khí đã bị ảnh hưởng. Nếu thương thế của hắn chuyển biến xấu mà bị bọn họ phát hiện, thực là khó gượng dậy nổi. Hắn muốn bọn họ tin tưởng có khả năng chiến thắng. Tinh thần so với số lượng quan trọng hơn nhiều.
"Câm miệng."
Ly Lạc lạnh giọng hạ lệnh, sau đó lại thả nam nhân ra. Hắn nhắm mắt, không lên tiếng thầm đọc khẩu quyết.
Ly Hận Thiên hiểu được ý Ly Lạc nên ngậm miệng. Tuy rằng không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng tình trạng chung quanh nói cho Ly Hận Thiên biết thời điểm mình hôn mê nhất định đã trải qua một cuộc chiến thảm thiết, bằng không bọn họ sẽ không ở trong này, còn chật vật như vậy.
Ly Hận Thiên nhìn quần áo Ly Lạc vừa rồi mới cởi ra, trên mặt dính chất dịch ghê tởm. Ly Hận Thiên vừa muốn dời tầm mắt, liền thấy được một mảnh vải màu trắng......
Rút mảnh vải ra, quả nhiên là khăn lụa của Ly Lạc. Trong quần áo không có thuốc trị thương, nhưng khăn lụa này cũng có thể dùng khi khẩn cấp.
Khi Ly Hận Thiên tới gần, Ly Lạc mở mắt ......
Trong bóng tối đồng tử Ly Lạc lóe hào quang như dã thú. Ly Hận Thiên bị nhìn thì dừng một chút, nhưng cũng không có né ra, đón nhận ánh mắt nguy hiểm kia. Ly Hận Thiên cẩn thận mở băng vải của Ly Lạc ra.
Ly Lạc không chút thay đổi nhìn động tác của Ly Hận Thiên. Lá gan, dường như càng lúc càng lớn.
Tình huống của Ly Lạc không tốt lắm, vết thương trên vai đã nứt ra rồi, Ly Hận Thiên thậm chí cảm thấy miệng vết thương tệ hơn so với lúc trước rất nhiều.
Bọn họ ở một bên của đống lửa, mấy thủ hạ nhìn không tới tình huống bên này. Ly Hận Thiên nhìn Ly Lạc một cái, không để ý ánh mắt cảnh cáo của hắn, dùng khăn lụa nhẹ nhàng chà lau miệng vết thương.
Ly Lạc thực kiên cường, mày cũng chưa mặt nhăn, hô hấp cũng vững vàng như trước, nhưng Ly Hận Thiên biết hắn rất đau. Ly Lạc không có phản ứng gì, Ly Hận Thiên lại khẩn trương toát mồ hôi.
"Ly Lạc, ngươi có mấy cái khăn lụa ?"
"Để làm cái gì ?"
"Ta nhớ rõ ngươi dùng khăn lụa lau chân."
Ly Lạc nhìn nam nhân không đáp lại.
"Ngày hôm qua còn dùng khăn lụa che miệng vết thương."
Ly Lạc nghĩ đến hắn muốn nói gì.
"Nếu chỉ có một cái mà thôi, vậy có phải không quá vệ sinh......"
Ly Hận Thiên dừng lại dùng khăn lụa đè miệng vết thương của Ly Lạc, tiếp tục nói.
"Thứ này có nhiều công dụng như vậy ......"
"Ly Hận Thiên, ngươi đang phân tán lực chú ý của ta sao?"
Ly Hận Thiên nháy mắt cứng đờ, đột nhiên cảm thấy thông minh cũng không phải là cái gì ưu việt. Mình hảo tâm lại bị Ly Lạc nhìn thấu, nam nhân có chút xấu hổ.
"Ngươi đang quan tâm ta sao ?"
Ly Lạc xoay người nắm cằm Ly Hận Thiên, bắt buộc nam nhân đang cúi đầu xem vết thương nhìn hắn. Ly Hận Thiên không có biện pháp né tránh, chỉ có thể không tình nguyện nhìn thẳng Ly Lạc.
Ly Lạc đối với hành động trốn tránh của nam nhân có chút đăm chiêu, tầm mắt lại thong thả dao động trên khuôn mặt Ly Hận Thiên. Ánh mắt rõ ràng nhàn nhạt lại làm Ly Hận Thiên cảm thấy mười phần cường liệt, tay đè trên miệng vết thương như có chút vô lực ...... Hô hấp thậm chí có chút đứt quãng.
"Loại đề tài ngu xuẩn này, ngươi cảm thấy sẽ khiến cho ta chú ý sao?"
Ngẫm lại cũng đúng, Ly Lạc hẳn là sẽ không thích một chuyện nhàm chán......
"Muốn cho ta phân tâm, thì đút cháo cho ta."
Ly Hận Thiên rõ ràng cứng đờ, cảnh tượng hai người chia một bát cháo giống như hiện ra......
Nam nhân nuốt nước miếng, cực lực trốn tránh ánh mắt Ly Lạc, nhưng không trốn được ......
Sau một lúc lâu.
"Thu dọn."
Ly Lạc đột nhiên buông Ly Hận Thiên ra, hắn quay đầu không hề để ý tới Ly Hận Thiên, lạnh giọng hạ lệnh.
"Chỉnh đốn, trời tối đánh bất ngờ."
Người vừa rồi còn trêu chọc người ta, trong phút chốc lại biến thành một khối băng.
Ly Lạc biến hóa rất nhanh làm Ly Hận Thiên cũng chưa phản ứng kịp.
Bọn họ ở trong sơn động đợi cho trời tối. Khi rời sơn động, bên ngoài đã không thấy giòi bọ. Ban đêm, là thời điểm nữ nhân thôn này hoạt động, cũng là lúc cổ thuật mạnh nhất. Theo lý thuyết mà nói, bọn họ nên lẫn trốn, nhưng Ly Lạc lại cố ý đi ra. Làm ngược lại bình thường, đối phương sẽ không dự đoán được.
Ly Lạc chỉ là đơn giản hạ vài mệnh lệnh, cũng không có cái gọi là kế hoạch. Ly Hận Thiên nghe như lọt vào trong sương mù. Xem tình huống đối phương rất khó chế phục, Ly Hận Thiên không khỏi đổ mồ hôi vì Ly Lạc.
Tụ Linh Nha đưa bọn họ trở lại cây đại thụ, trên người bọn họ dính đầy thi khí, nên đi đường rất thuận lợi. Ly Hận Thiên lần đầu tiên nhìn thấy thi thể treo trên cây đại thụ, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. May mà có kinh nghiệm lần trước, vì không muốn gây phiền toái cho Ly Lạc nên Ly Hận Thiên nhịn xuống.
Ly Lạc nói cái kia khống chế hết thảy người ở nơi này. Hắn đi chung quanh đánh giá một lần. Nơi này duy nhất có thể ẩn nấp chỉ có cây đại thụ kia, nhưng Ly Lạc không có biện pháp chạm vào cây đại thụ, vì vừa động vào thì kinh động những giòi bọ kinh tởm kia.
Ly Hận Thiên không biết Ly Lạc muốn làm cái gì. Ly Lạc đi đến dưới tàng cây, đứng bên ngoài đóng xương cốt, ngửa đầu nhìn lên trên cây, sau đó Ly Lạc xác định một vị trí.
Ly Hận Thiên theo tầm mắt hắn nhìn lên cũng không thấy có cái gì khác lạ, bất quá trên tán cây có một thi thể bị giòi bọ bám rất nhiều......
Khi Ly Hận Thiên còn đang tìm kiếm manh mối, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gió vù vù. Tán cây rung động, giòi bọ còn chưa kịp phản ứng, Ly Lạc đã biến mất vào trong tán cây......
Mấy thị vệ đứng tại chỗ chuẩn bị sẵn sàng, lúc này họ không có sử dụng linh lực, tay cầm vũ khí. Nhiệm vụ Ly Lạc giao cho bọn họ là sống chết gì cũng phải bảo vệ Ly Hận Thiên.
Ly Lạc dẫm chân lên nhánh cây, động tác lưu loát, toàn bộ quá trình trên người hắn không dính vào một chút dịch thi.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn thi thể cách hắn gần nhất. Thi thể này không có khác mấy thi thể còn lại, chỉ là trên người giòi bọ nhiều đến không nhìn thấy thân thể hắn......
"Ra đi, kết thúc rồi."
Ly Lạc nói xong, một đạo huyền phù hướng về phía thi thể kia bay tới......
Xác chết đã lâu ngày không mang theo một tia nhân khí lại cùng thời gian mở mắt.
Chương 16: Trở lại
Ly Hận Thiên chỉ nhìn thấy tán cây rung động kịch liệt, vô số thi thể rơi xuống đất. Những người thuộc hạ của Ly Lạc nắm chặt vũ khí, nhưng làm người ta kinh ngạc là giòi bọ không có xuất hiện giống lần trước.
Ly Hận Thiên nhìn không tới tán cây, ở trong lòng lo lắng cho Ly Lạc.
Thi thể kia rơi xuống nhánh cây phía dưới tóc liền thoải mái tản ra, làn da màu xanh trong nháy mắt trở lại bình thường. Hắn né tránh sự tấn công của Ly Lạc, giòi bọ bắn về phía Ly Lạc......
Ly Lạc hừ lạnh, nghênh đón cơn mưa giòi bọ bay tới. Hai ngón tay đưa lên vẽ ra một đạo phù chú, khi giòi bọ kia tới gần đột nhiên trong không khí phát ra ánh sáng màu lam nhạt, ánh sáng của trận pháp như vũ khí sắc bén đem đám giòi bọ cắt thành trăm ngàn mảnh, nháy mắt hóa tro bụi.
Người nọ nhân cơ hội chui vào tán cây, Ly Lạc lại theo sát hắn. Mê trận bị vỡ, người nọ cũng không dám đối mặt trực tiếp với Ly Lạc, hắn căn bản không cùng một cấp bậc với Ly Lạc.
Ly Hận Thiên thấy bên trong tán cây thỉnh thoảng có phát sáng, thật giống như cái đèn lồng. Ánh sáng không có hoàn toàn chiếu ra ngoài. Tán cây rung động càng lúc càng dữ dội, những thi thể treo trên cây gần như bị rơi xuống hết. Khi trái tim Ly Hận Thiên sắp tới cổ họng, bên trong tán cây có hai bóng đen mạnh mẽ bay ra.....
Lớp máu ngưng tụ lâu ngày dưới tán cây bỗng dưng dâng lên, hướng thẳng đến chỗ Ly Lạc. Ly Lạc nhanh chóng niệm chú, dưới chân đột nhiên xuất hiện gió lốc, nhanh chóng xoay tròn nâng hắn lên cao, đồng thời tuyết từ trên không trung rơi xuống, nhập vào trong trận pháp......
Người nọ không nghĩ tới đột nhiên phát sinh biến hóa, hắn đang đứng chính giữa trận pháp, tuyết như bị hút hết vào người hắn, khiến hắn như bị một sức nặng vô hình kềm giữ. Ly Hận Thiên chỉ thấy hai chân người nọ mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, giây tiếp theo người nọ đã bị tuyết vùi lấp.
Sương mù chung quanh nháy mắt biến mất, khung cảnh thôn trang hiện ra, những nữ nhân nằm trên đường, toàn bộ bị ngất.
Ly Lạc nhẹ nhàng hạ xuống đất. Giòi bọ lúc này giống mất đi thị giác bò loạn xạ trên cây, tán cây rung lắc điên cuồng. Mà lúc này, Ly Lạc lại thoải mái đi đến đống tuyết.
"Bắt người đưa lên quan phủ."
Ly Lạc lạnh giọng hạ lệnh.
Nếu không phải hôm qua Ly Hận Thiên bị bắt, Ly Lạc cũng sẽ không phát hiện có thi thể giả. Trong khi thi thể khác bị cắn nuốt từng phần, chỉ có trên người hắn đầy giòi bọ bu vào. Không phải thịt hắn ăn ngon, mà giòi bọ bị hắn hấp dẫn đến trên người hắn.
Ban đầu Ly Lạc không có lưu ý, nhưng sau đó hắn bừng tỉnh, hắn rốt cục biết người triều đình phái tới vì sao không trở về nữa. Thật ra người khống chế cổ trùng ẩn thân trên cây đại thụ, hắn đem chính mình hóa thành thi thể trước mắt mọi người, rồi sau đó thừa cơ phái giòi bọ ra tấn công.
Bố cục này cũng không phức tạp, mà đơn giản đến cực điểm. Người này cũng không cường, Ly Lạc tùy tiện cho một thuộc hạ cũng có thể khống chế hắn. Là hắn lợi dụng lòng người cho nên mới nhiều lần thắng lợi.
Băng tuyết chỉ tồn tại không đến nửa nén hương. Khi tuyết tan hết, Ly Hận Thiên nhìn thấy trên thân thể người nọ tràn đầy vết thương lớn nhỏ, trên cổ có một lỗ hổng, bất quá không có thương tổn đến động mạch, máu cũng không phun ra. Hắn quỳ trên mặt đất liều mạng ho khan, máu theo khe hở ngón tay che miệng phun ra ồ ồ. Xem ra, hắn bị thương không nhẹ, chỉ sợ sống không lâu.
"Lợi dụng tà thuật, khống chế cổ trùng, mượn cổ trùng làm môi giới cắn nuốt linh lực người khác lấy để mình dùng. Nói vậy, ngươi luyện Thuần Dương Công, cần linh lực của nam nhân cho nên mới dùng nữ nhân làm mồi, đem nam nhân lừa đến đây. Ngươi không thể trực tiếp tiêu hóa linh lực của người khác, cho nên để cổ trùng hấp thu, sau đó ngươi ăn cổ trùng, chuyển hoán linh lực sang cho mình. Giỏi cho kế đổi trắng thay đen."
Người nọ có lẽ là không nghĩ tới Ly Lạc triệt để thấu hiểu như vậy, hắn nâng mặt lên nhìn, ánh mắt mang theo kinh ngạc. Hắn luôn ho khan, căn bản nói không nên lời, nhưng ánh mắt lại giống như đang hỏi Ly Lạc đến tột cùng là người phương nào.
"Ly Lạc."
Người này hung ác cực kỳ, Ly Lạc nói cho hắn biết người khiến hắn ngã ngựa là ai, để hắn biết được.
Người nọ nghe vậy, ngửa mặt lên trời cười to, hắn biết vận số của hắn đã hết. Khi Kích Hoàng bắt hắn, miệng người nọ niệm ác chú, một âm thanh vang lên, Ly Hận Thiên chỉ thấy trên đầu người nọ có khói nhẹ bốc lên. Ly Lạc biến sắc, mệnh của người nọ sắp hết......
Người nọ đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sung huyết vừa vặn đối mặt cùng Ly Hận Thiên..... trong ánh mắt kia tựa hồ mang theo ý gì đó.
Tiếp theo đầu người nọ giống quả bóng nổ tung ...... máu cùng thịt nát văng ra khắp nơi. Ly Hận Thiên suýt chút nữa nôn ói. Thi thể không đầu ngã xuống, trong nháy mắt thân mình người nọ tựa như bị ném vào bình a-xít nồng độ cao hóa thành một vũng nước.
Ly Hận Thiên ôm bụng vì dạ dày bị cuồn cuộn, không kịp cân nhắc cái liếc mắt cuối cùng của người nọ là có ý tứ gì, tay đột nhiên tê rần.
Nam nhân kinh ngạc kéo tay áo lên, nhưng cái gì cũng không có, vừa rồi cảm giác đau rất chân thật, giống như bị cái gì đó cắn một cái...... Hồ nghi nhìn tay mình, rồi kéo tay áo xuống vẫn không có phát hiện gì.
Hừng đông, những nữ nhân tỉnh lại. Họ có người thuộc về thôn này, có người theo đội ngũ nào đó đi vào thôn này. Họ tỉnh táo tinh thần lại, trí nhớ cũng phụt hồi, trong thôn nơi nơi đều là tiếng khóc thê lương của nữ nhân.
Ly Hận Thiên có thể hiểu được họ tỉnh lại, cũng nhớ được hành vi của mình nên có bao nhiêu ảo não. Ly Hận Thiên cũng không biết được, những thi thể dưới tàng cây kia, chính do những nữ nhân này định kỳ đi thu dọn, sau đó đưa đến kia chỗ, những thi thể này có lẽ có thân nhân của họ.
Ly Lạc cũng không muốn quản chuyện Diễm Phụ thôn, nhưng hắn mặc kệ không được.
Hắn chỉnh đốn đội ngũ xong, mang theo hành lý đơn giản, cùng Ly Hận Thiên cỡi một con ngựa dùng thời gian ngắn nhất để về kinh đô, về nhà.
|