Sủng Cha
|
|
Sủng Cha
Tác giả: Lạc Dận
Thế loại: đam mỹ, xuyên việt, cổ trang, huyễn nhuyễn, đại thúc thụ, đa công (1×5), phụ tử, cường công, ngược, có H, HE
Số chương : 284 + 34PN
Quyển 1: Khởi đầu ( 80 chương) Quyển 2: Phát triển ( 81 chương) Quyển 3: Cao trào ( 67 chương) Quyển 4: Kết cục ( 56 chương)
Nhân vật : Ly Hận Thiên x Ly Lạc, Mộc Nhai, Khâm Mặc, Vô Huyên, Văn Diệu
Cp: Lăng Đại Bảo x Thương Khung
Một thân thế không tầm thường, có một đám con không tầm thường. Bọn chúng không hiếu thuận, chỉ biết yêu thương. Đứa trước đứa sau đều kêu hắn là cha. Đêm dài yên tĩnh, bọn chúng càng thích kêu hắn là cha. Nhưng hắn lại không làm chuyện một người cha phải làm ......
Hãy xem quá trình từ một sủng vật lột xác thành một người được đám lang sủng ái...
|
Sủng Cha (Hoàn)
Văn án Ngũ Tử Bình bị một cảm giác đau đớn lạ thường đánh thức, giống như có người đang ra sức lay động thân thể mình, lại giống như có người đang đâm mình. Chỉ là cảm giác này lại đến từ bên trong cơ thể. Cảm giác ấy rất quái dị, Ngũ Tử Bình trước nay chưa từng nếm trải bao giờ.
Tối hôm trước Ngũ Tử Bình cùng đồng nghiệp đi uống rượu cũng không có uống nhiều, cũng đã về tới nhà, hơn nữa còn thay đồ đi ngủ rồi.
Mở cặp mắt nặng trịch, Ngũ Tử Bình muốn biết có chuyện gì đang diễn ra. Trong nhà mình làm gì còn có ai khác.
Bản thân không tin chuyện bóng đè, cũng không nghĩ tới mấy việc ma quỷ, nhưng khi vừa mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt so với bị ma ám còn đáng sợ hơn. Ngũ Tử Bình thật sự không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Cảnh này khiến Ngũ Tử Bình nhớ tới một bộ phim cấp ba từng xem thời trung học là "Kỳ án Hồng Kông: Vào phòng cưỡng gian".
Ngũ Tử Bình sờ soạng về phía đầu giường tìm chiếc đồng hồ báo thức to không kém viên gạch nung. Nhưng Ngũ Tử Bình chạm đến không phải cảm giác lạnh lẽo của đồng hồ báo thức mà là hình khắc trên gỗ...
Ngũ Tử Bình lúc này mới để ý tới khung cảnh xung quanh, rồi hoàn toàn ngớ người. Gian phòng được bài trí theo phong cách cổ xưa, còn có nam tử mặc nội y màu trắng cùng mái tóc đen cực dài đang đè trên mình, tất cả đều nói cho Ngũ Tử Bình biết đây vốn không phải phòng mình.
Ngũ Tử Bình không biết vì sao ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy lại xảy ra thay đổi lớn đến mức này, càng không biết vì sao tới một thế giới xa lạ, càng khó chịu khi bị một kẻ cùng giới tính đè trên giường xem như phụ nữ.
Đợi đã!
Tim Ngũ Tử Bình giật thót, theo bản năng nhìn xuống dưới, liền thở phào nhẹ nhóm. Ngực vẫn phẳng lì, cái thứ của đàn ông phía dưới cũng còn nguyên xi. Ngũ Tử Bình thấy yên tâm, nhưng đồng thời cũng không khỏi ai oán. Người trước mắt đẹp như vậy, dáng người cũng tuyệt vời, vậy sao lại đi thích nam nhân chứ...
"Ôi..."
Mạch suy nghĩ của Ngũ Tử Bình bị cảm giác đau đớn cắt đứt, khó chịu rên lên một tiếng, rồi nhìn về phía con người vẫn chẳng có biểu tình gì kia. Tên này quá mức thô lỗ, không biết thế nào là "thương hoa tiếc ngọc"
Cơ thể người đó dù có mềm dẻo đến mức nào cũng không thể như con búp bê bằng nhựa được đâu...
Ngũ Tử Bình muốn kêu dừng lại nhưng lời tới cửa miệng chỉ đành nuốt xuống. Có lẽ hai nam nhân này quan hệ rất khăng khít. Nếu hắn biết người nắm dưới đã bị một linh hồn xa lạ nhập vào chẳng biết sẽ nghiêm hình bức cung, hai là một đao chém xuống ngay tức khắc...
Sau đó, Ngũ Tử Bình cũng chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ vì nam tử này thật sự làm mình rất đau. Ngũ Tử Bình không nhịn được nữa nói
"Này, ngươi nhẹ nhàng một chút được không? Ngươi làm ta đau đấy."
Lời vừa dứt, động tác của người kia liền khựng lại. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngũ Tử Bình. Trong đôi mắt ấy, chẳng chút tình cảm, chỉ có sự trào phúng làm Ngũ Tử Bình ngớ người vì lý gì gã lại nhìn mình như vậy.
Có điều Ngũ Tử Bình chẳng nhận được câu trả lời. Người kia chỉ ngừng lại trong thoáng chốc, tiếp theo hắn còn làm kịch liệt hơn lúc trước...
|
Quyển 1: 1-2 Chương 1: Kinh hãi
Ngũ Tử Bình ôm hy vọng rằng tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mộng, nhưng sau khi bị đạp rớt xuống giường, ảo tưởng của nam nhân liền vỡ vụn...
"Ly Hận Thiên, người to gan lắm, dám ngủ trên giường ta."
Giọng nói lạnh lẽo, còn lạnh hơn sàn nhà Ngũ Tử Bình đang ngồi. Luồng khí lạnh từ đỉnh đầu ập xuống, nhiệt độ trong căn phòng đột nhiên tụt xuống như âm độ.
Ngũ Tử Bình theo bản năng nhìn về phía người kia. Ngũ Tử Bình nhìn từ dưới lên nên không thấy được rõ khuôn mặt người kia, nhưng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm cùng lạnh lùng tản ra từ người kia. Hắn ta rõ ràng còn rất trẻ tuổi nhưng lại khiến Ngũ Tử Bình cảm thấy sợ hãi, hai người họ như kẻ trên trời người dưới đất, kẻ sang người hèn.
Áp lực vô hình khiến người khác xấu hổ vô cùng. Chỉ một chút đối mặt ngắn ngủi như vậy, Ngũ Tử Bình không khỏi ngạc nhiên.
"Ta cho phép ngươi nhìn ta sao?"
Theo giọng nói lạnh lẽo, hắn đạp chân lên vai Ngũ Tử Bình. Cơn ớn lạnh kia khiến Ngũ Tử Bình có ảo giác tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đá văng, thế nhưng hắn lại chỉ lấy chân đẩy mặt Ngũ Tử Bình không cho nhìn hắn, xong sau đó liền ghét bỏ mà rút chân về, còn dùng khăn lau lau....
Ngũ Tử Bình thấy bị sỉ nhục vô cùng, sống trên đời hơn ba mươi năm, chưa từng có ai đối xử với mình như vậy. Nếu không phải lưng mỏi chân đau, Ngũ Tử Bình thật sự muốn cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một đấm, để hắn biết thế nào là lễ độ...
Người kia dường như nhận ra sự bất mãn của Ngũ Tử Bình. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên, thong thả chỉnh lại áo. Ánh mắt khinh miệt kia cũng không liếc về phía Ngũ Tử Bình thêm lần nào nữa...
"Sao? Bất mãn? Định lấy danh nghĩa phụ thân ra dạy bảo ta? Ly Hận Thiên, ngươi cảm thấy, ngươi xứng đáng làm một phụ thân sao? Đến giờ còn đủ tư cách để làm phụ thân của Ly Lạc ta sao?"
Ngũ Tử Bình chỉ cảm thấy bên tai có tiếng nổ đoàng, da đầu lập tức tê dại...
Người kia vừa rồi nói cái gì?
Đại não của Ngũ Tử Bình ngừng hoạt động rồi. Hắn ta nói mình là phụ thân của hắn...
Bọn họ là cha con ?! Thế nhưng.. tối qua bọn họ làm cái chuyện kia...
Ngũ Tử Bình trợn tròn hai mắt.
Rốt cuộc ta đã đặt chân tới một nơi như thế nào, chủ nhân của cơ thể này trên mình có những vấn đề gì....
"Ly Hận Thiên, ngươi còn chưa cút? Thế nào, chuẩn bị định câu dẫn thuộc hạ của ta sao?"
Nghe người kia nói vậy, Ngũ Tử Bình ban đầu còn ngây người, sau đó mới chậm chạp nhớ ra mình vẫn còn ngồi trên nền nhà.
Phía bắp đùi vừa đau vừa nhức, nơi bị ra ra vào vào vẫn còn bỏng rát không thôi. Không rõ giữa hai cha con bọn họ có cừu hận gì, nhưng Ngũ Tử Bình biết người kia nhất định đối xử với cơ thể này không hề tốt chút nào.
Nền nhà là mặt đá, là hoàn toàn khác biệt so với nền nhà ở thế giới của mình. Ngũ Tử Bình cảm thấy nửa thân dưới của mình lạnh đến tê cứng. Cho dù người kia không cho đi, Ngũ Tử Bình cũng nên đứng dậy.
Thế nhưng, lúc run rẩy đứng lên, hai chân đột nhiên như bị ai đó trong chớp mắt chặt đứt hết gân cốt, lại té ngã xuống đất một cái.
Có lẽ cảm thấy người trước mắt vô dụng, người kia hừ lạnh một tiếng rồi ngay sau đó Ngũ Tử Bình nghe thấy tiếng mở cửa. Cả người vẫn còn trần trụi, Ngũ Tử Bình vừa định tìm thứ gì đó che người mình lại thì ánh sáng trên đỉnh đầu trong chớp mắt bị che khuất....
Chiếc chăn bông dày nặng phủ kín cả người Ngũ Tử Bình. Giọng nói như ra lệnh kia xuyên qua lớp chăn, loáng thoáng truyền vào...
"Đưa hắn về, sau khi dùng bữa thì khởi hành."
Chương 2 : Ta chính là Ly Hận Thiên
Ngũ Tử Bình thấy thực may mắn vì Ly Lạc không bắt mình tự về, mình căn bản chẳng biết phòng chủ cơ thể này ở chỗ nào.
Bị bọc trong lớp chăn bông dày, cái gì cũng không thấy, bị người đang ta khiêng đi. Mãi cho tới lúc cảm giác lắc lư được thay thế bởi sự vững chãi, bốn phía tĩnh lặng, Ngũ Tử Bình mới chui ra khỏi chăn.
Ngồi ngây trên giường một lúc rất lâu, cái đầu rối tung của Ngũ Tử Bình mới bình tĩnh lại rồi bắt đầu suy nghĩ. Tối qua mình rõ ràng còn ngủ trong căn phòng trọ, vừa tỉnh lại, tất cả đã thay đổi. Ngũ Tử Bình tin chắc thân thể này không phải của mình, vì người tự xưng là Ly Lạc kia gọi mình là Ly Hận Thiên.
Ngũ Tử Bình quan sát xung quanh. Khung cảnh giống như trong mấy phim cổ trang chiếu trên TV. Sàn nhà bằng đá, bàn bát tiên bằng gỗ, còn có những ô cửa sổ dán giấy trắng. Ở trong thời hiện đại công nghệ kỹ thuật phát triển làm gì có những thứ này, mình đã rơi về thế giới cổ đại mất rồi sao. Không rõ là triều đại nào. Ngũ Tử Bình quyết định là không thể để người nào khác biết chuyện của mình được, để tự bảo vệ bản thân, cũng như để tránh những phiền phức không cần thiết.
Ngũ Tử Bình khẽ thở dài, cúi đầu liền nhìn thấy những vết loang lổ trên cơ thể trần trụi của mình, Ngũ Tử Bình khó khăn lắm mới thả lỏng được, lập tức lại căng thẳng. Xem tình hình, quan hệ giữa cơ thể này với con của hắn chẳng hề tốt, hay là nói khá xấu.
Chẳng ai lại có mối quan hệ bất chính như vậy với phụ thân của mình. Có thể trong mắt Ly Lạc đây là một cách báo thù......
Bất kể Ly Lạc xuất phát từ ý tứ gì, Ngũ Tử Bình biết mối quan hệ cha con này chính là vấn đề đầu tiên dành cho mình sau khi tới thế giới này.
Đứng dậy xoa thắt lưng mềm nhũn của mình, chân Ngũ Tử Bình tối qua bị ép mở rộng một thời gian dài, hiện tại đứng dậy cảm thấy thật sự không được vững, lúc bước đi thì chậm hơn cả ốc sên, hơn nữa còn phải bám vịn vào đồ đạc.
Trên bàn bát tiên đặt một gói đồ nhỏ, sau khi Ngũ Tử Bình mở ra thì thấy mấy bộ y phục. Lật qua lật lại nhìn một lúc, mấy bộ y phục này kiểu không quá rườm rà, mày mò rồi cũng mặc được.
Sau khi thay đồ xong, Ngũ Tử Bình cũng mệt tới mức đầu lấm tấm mồ hôi. Trong lúc gạt mồ hô thì Ngũ Tử Bình nhìn thấy trên bàn có đặt một chiếc gương đồng, rất muốn xem thử khuôn mặt hiện tại là như thế nào, nên liền chống tay lên bàn chậm chạp dịch người đi qua.
Ngũ Tử Bình nghiêng đầu, không ngừng thay đổi góc độ để thưởng thức "khuôn mặt mới" này của mình. Khuôn mặt này thật sự không tồi.....
Khuôn mặt trước mắt này tuấn mỹ cũng có một phần trưởng thành chững chạc, trong đó còn toát ra nét dịu dàng, ngũ quan tinh tế, tỉ lệ hài hòa, đẹp hơn bất kỳ một ai có thể được gọi là soái ca trong thời hiện đại mà Ngũ Tử Bình từng thấy. Cho dù người này đã có đứa con lớn đến vậy nhưng Ngũ Tử Bình vẫn thấy hắn chẳng hề già. Thảo nào Ly Lạc lại gán hai chữ "câu dẫn" lên người mình. Ngũ Tử Bình cảm thấy dung nhan này đủ mức hại nước hại dân rồi. Thật sự quá hoàn mỹ, không chút tỳ vết.
Thậm chí Ngũ Tử Bình có phần hoài nghi, Ly Lạc phát sinh quan hệ với người này là do báo thù hay là bị khuôn mặt này mê hoặc.
Nhẹ nhàng nắn vuốt vài cái, Ngũ Tử Bình cảm thấy khá hài lòng với gương mặt mới này. Khuôn mặt cũ cũng như tên mình đều rất đỗi bình thường, căn bản không có gì đặc sắc.
Tuy trong chốc lát vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu nổi, nhưng Ngũ Tử Bình cảm thấy mình sẽ mau chóng làm quen được với nó. Con người ai chẳng thích vẻ ngoài đẹp đẽ, không chỉ phụ nữ, cả đàn ông cũng vậy.
Ngũ Tử Bình ngồi đó ngắm nghía một hồi thì nghe thấy có tiếng gõ cửa vang lên. Ngũ Tử Bình còn chưa đáp lời, người kia đã tự động mở cửa ra.
Một người mặc phục trang cổ đại cúi đầu đi vào. Ngũ Tử Bình cảm thấy bộ y phục kia không có gì đặc biệt, hẳn là y phục của người bình thường. Không rõ thân phận của Ly Lạc, nhưng vừa rồi có nghe Ly Lạc gọi "thuộc hạ", còn nói "khởi hành", chắc chắc hắn phải là bậc quyền quý nào đó đang cải trang đi ra ngoài....
"Lão gia, chủ tử dặn ngài mau dùng bữa, lập tức sẽ khởi hành."
Người kia nói xong liền cung kính lui ra ngoài. Ngũ Tử Bình thấy bát cháo trắng cùng mấy đồ ăn bình thường trên bàn, lập tức quyết định. Nếu mình muốn che giấu thân phận, vậy phải diễn thật tốt vai Ly Hận Thiên. Cũng sẽ tìm cách nghe ngóng xem Ly Hận Thiên rốt cục là người như thế nào, tính cách cũng như thói quen của hắn.
Còn nữa, từ giờ trở đi, ta không còn là Ngũ Tử Bình, người ngồi trước tấm gương đồng đây chính là Ly Hận Thiên.
|
Quyển 1: 3-4 Chương 3. Ngủ lại thôn trang
Ly Hận Thiên tưởng rằng khi đối mặt với Ly Lạc sẽ cần chuẩn bị tinh thần, lúc ở chung phải chú ý cẩn trọng mới không bị phát hiện ra. Nhưng thực tế chứng minh, lo lắng đó là quá thừa thãi.
Ăn xong bữa sáng liền có người tới đón. Không biết có phải Ly Lạc thông cảm cho người tối qua bị hắn làm mấy lượt tới mức hôn mê hay không mà những người khác đều cưỡi ngựa, chỉ có Ly Hận Thiên ngồi xe ngựa.
Mối quan hệ với Ly Lạc cũng không tồi tệ như Ly Hận Thiên tưởng tượng. Trước mặt người ngoài, Ly Lạc sẽ không gọi thẳng tên Ly Hận Thiên, tuy thái độ hờ hững nhưng vẫn nghe một tiếng "cha".
Ly Hận Thiên không rõ bọn họ định đi đâu, chỉ biết bọn họ đang gấp rút đi không ngừng nghỉ, tối đến sẽ nghỉ chân ở khách điếm hoặc thôn nhỏ, có lúc còn ngủ ngoài trời. Ly Lạc không mang theo nhiều người, chỉ khoảng có mười mấy người. Bọn họ ăn mặc cũng tùy tiện, chỉ những lúc không có ai mới để lộ thân phận chủ tớ, phần lớn thời gian đều cúi đầu, không nói lời nào.
Dọc đường đi cũng không hiếm những đoàn người như này nên nhóm của bọn họ cũng không gây chú ý với người khác.
Mấy ngày đầu tới thế giới này chỉ hết ăn lại ngủ, chẳng ai để ý, Ly Lạc cũng không tới làm phiền Ly Hận Thiên. Không biết có phải cơ thể này đã quen với chuyện kia rồi hay không, đã bị làm tới mức đi không dậy nổi mà lại chẳng hề bị thương, chỉ là đợi tới lúc đi tiêu mới nhớ ra.....
Trong túi đồ của Ly Hận Thiên có một bình thuốc mỡ, xem ra Ly Hận Thiên đã sớm quen việc làm chuyện kia cùng Ly Lac, cũng quen với sự ngược đãi của hắn, đến thuốc cũng đã chuẩn bị đủ cả.
Nói tóm lại, mấy ngày trước Ly Hận Thiên không thực khỏe, còn bị sốt nhẹ, có điều ngủ mấy giấc rồi cũng ổn. May mà thời gian này Ly Lạc không có muốn làm chuyện kia, tối đến bọn họ đều tách nhau ra ngủ.
Ly Hận Thiên nhiều lần định hỏi thăm mấy người xung quanh về chuyện của quá khứ, nhưng nhìn những người này mặt mày ai nấy cũng lạnh lùng như Ly Lạc, Ly Hận Thiên chỉ đành từ bỏ suy nghĩ ấy. Có điều lâu ngày như vậy bản thân vẫn bình an vô sự, xem ra vẫn chưa để lộ chút sơ hở nào.
Ly Hận Thiên vén màn cửa lên ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh hoàng hôn kia chứng tỏ sắp tối. Nhưng.....
Cảnh vật bốn phía mấy ngày nay vẫn chẳng thay đổi gì, ngoài trừ cây cối thì là cây cối, xem ra tối nay bọn họ sẽ ngủ lại ngoài trời.
Ly Hận Thiên cũng chẳng sao cả vì vẫn luôn ở trong xe ngựa, nhưng mấy người kia sẽ phải chịu khổ rồi. Không có lều trại bọn họ chỉ có thể ngủ trần ngoài trời giữa đêm tối, làm mồi cho côn trùng. Chưa nói tới việc ngủ không ngon, còn phải luân phiên thay nhau canh gác....
Trong lúc Ly Hận Thiên đang tội nghiệp dùm bọn họ, một tiếng "Báo" vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Ly Hận Thiên. Đội ngũ đi trước cũng vì vậy mà dừng lại.
Mấy ngày liên tiếp, Ly Hận Thiên chỉ nghe thấy độc mỗi tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe lộc cộc. Đội ngũ này di chuyển luôn im lặng một cách quỷ dị, không ai nói gì, đến cả tiếng thở cũng nhẹ tới mức không thể nghe rõ.
Ly Hận Thiên nghe thấy một giọng nam rất trầm thông báo phía trước không xa có một thôn trang. Ngay lập tức sau đó, liền nghe thấy giọng nói của Ly Lạc vang lên nói là tối nay bọn họ sẽ trọ lại trong thôn kia.
Bọn họ tiến vào thôn trang dưới ánh chiều tà. Vào giờ này nhà nhà đều có khói bếp nghi ngút. Ly Hận Thiên từ ngoài cổng thôn đã ngửi thấy mùi thức ăn, bụng cũng réo vang.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Ly Hận Thiên liền được người dìu xuống xe, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Đây là một thôn nhỏ rất bình thường, tường đá đường đất, trên tường còn treo dây bắp ngô cùng ớt phơi khô. Mọi người đều bận rộn, ngẫu nhiên có thể thấy được người từ trong nhà đi ra. Khung cảnh này bình thường đến không thể bình thường hơn được, nhưng Ly Hận Thiên lại cảm thấy dường như có gì đó không đúng.....
Rốt cục là không đúng ở chỗ nào?
Ly Hận Thiên cau mày đứng tại chỗ, trầm ngâm suy nghĩ vẫn không thể lý giải được. Ngay lúc đáp án kia chuẩn bị xuất hiện, đầu gối Ly Hận Thiên đột nhiên đau nhói, lảo đảo suýt chút nữa thì khụy ngối xuống....
Ngạc nhiên nhìn viên đá nhỏ bắn xuống nền đất, Ly Hận Thiên vừa định tìm xem kẻ đùa ác ý kia là ai thì bắt gặp ánh mặt hờ hững của Ly Lạc. Sau đó, hắn đi sượt qua vai Ly Hận Thiên vào căn nhà phía trước.
Ly Hận Thiên cười khổ, sợ rằng cảnh ngẩn người lúc nãy đã lọt vào tầm mắt Ly Lạc.
Chương 4. Không có nam nhân
Gia đình kia chỉ có hai nữ nhân, là hai mẹ con. Người lớn tuổi nhiệt tình đón tiếp bọn họ, không chỉ giết gà mà còn bảo con gái chuẩn bị rượu. Điều này khiến Ly Hận Thiên vừa cảm kích sự hiếu khách của bà, cũng đồng thời nghi ngờ liệu có phải Ly Lạc đã cho bà ta không ít ngân lượng hay không, vì sự nhiệt tình của người này có phần quá mức.
Trong khoảng thời gian này, Ly Lạc không nói một lời, khiến Ly Hận Thiên phải từ bỏ suy nghĩ vốn chuẩn bị nói chuyện với chủ nhà kia. Bọn họ yên lặng ăn cơm rồi ai về phòng người nấy.
Ly Hận Thiên không thực sự thích ở một mình cùng Ly Lạc. Thứ nhất là sợ để lộ sơ hở, thứ hai vì không thích thái độ lạnh lùng của Ly Lạc, đặc biệt khi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ "gặp mặt", Ly Hận Thiên liền thấy sởn tóc gáy.
Khi chưa đến thế giới này bản thên không thích nam, càng không muốn cùng nam có quan hệ không chính đáng kia, hơn nữa người ấy còn là "con" của mình.
Lúc này Ly Lạc không có yêu cầu đó, cho dù là có Ly Hận Thiên cũng sẽ dùng trăm phương ngàn kế để ngăn cản.
Căn nhà của gia đình này lớn hơn Ly Hận Thiên tưởng tượng rất nhiều, tổng cộng có ba gian. Nhà như thế này ở thôn quê đã có thể tính là nhà giàu rồi, nhưng căn nhà lớn đến vậy mà chỉ có hai mẹ con ở, điều này khiến Ly Hận Thiên không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Ly Hận Thiên đi theo một tiểu cô nương tầm mười lăm mười sáu tuổi vào hậu viện. Dọc đường đi trong đầu chỉ toàn nghĩ tới chuyện của Ly Lạc, đến khi nghe vị cô nương kia nhắc y cẩn thận thì mới chú ý tới khung cảnh xung quanh. Chính lúc này, Ly Hận Thiên cuối cùng mới nhớ ra việc mình đã nghĩ tới lúc vừa đặt chân tới đây nhưng bị Ly Lạc cắt ngang.
Điều kỳ lạ là trong thôn nay hình như không có nam nhân, chỉ toàn là nữ nhân, cho dù là người làm việc hay là người đi ngang qua, Ly Hận Thiên nhìn thấy chỉ có nữ nhân. Có lẽ nam nhân trong thôn đi ra ngoài làm việc hết chỉ còn nữ nhân ở lại trông nhà, nhưng giờ đã đêm muộn chẳng những không thấy một nam nhân nào trở về mà trong căn nhà này một món đồ của nam nhân cũng không có.
Ly Hận Thiên nhìn tiểu cô nương đang chuẩn bị giường liền hiếu kỳ hỏi một câu. Nhưng đối phương chỉ quay đầu sang mỉm cười, hai má lúm đồng tiền nhìn rất khả ái. Vị cô nương kia bảo rằng phụ thân đi xa, đã rất lâu rồi chưa về.
Một câu trả lời đơn giản cũng đủ cho suy nghĩ miên man bất định của Ly Hận Thiên. Ly Hận Thiên nhớ tới nhân vật Tần Hương Liên vợ Trần Thế Mỹ, cũng nhớ tới những người nông dân rời khỏi quê nhà đi làm thuê ở thành phố. Tóm lại Ly Hận Thiên cảm thấy hai mẹ con nhà này thực đáng thương, trông coi một căn nhà lớn thế này, không ai nương tựa.
Cô nương kia thu dọn xong liền rời khỏi. Ly Hận Thiên đã mấy ngày rồi chưa được ngủ trên giường, cộng thêm cả ngày gấp rút lên đường, đầu vừa chạm gối chưa được bao lâu liền chìm vào giấc ngủ. Gian phòng im ắng, dưới ngọn đèn khuôn mặt tuấn mỹ của Ly Hận Thiện hiện ra vài phần tuyệt mỹ.....
Đêm khuya, bóng trăng lên cao nhô, ánh trăng trong trẻo dịu dàng rọi xuống mắt đất. Căn nhà to lớn in bóng trên nền đất. Xung quanh đều là cây cối, những bóng cây tạo nên những hình dạng thay đổi, thoạt nhìn đặc biệt ghê rợn.
Gió đêm khẽ thổi, lá cây xào xạc, trong thôn cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng thú kêu chim hót, thậm chí ngay cả tiếng chó sủa cũng không có. Cả thôn lộ vẻ âm u.
Mây đen bay đi, ánh trăng từ từ lên cao giống như đang kéo một tấm màn bao phủ cả thôn trang lên treo ở cổng thôn. Khi bóng đen kia bị ánh trăng thay thế, hàng chữ trên tấm biển dẫn vào thôn dần thay đổi, chữ viết dần dần biến hóa. Lúc chạng vạng bọn họ vào thôn nhìn thấy đề tên Mãn Cốc Thôn, hiện tại dưới ánh trăng biến thành ...... Diễm Phụ Thôn.
Cánh cửa phòng Ly Hận Thiên đóng chặt, phát ra tiếng kẽo kẹt, sau đó, một bóng đen tiến vào trong phòng ...... Cái bóng kia đứng yên trước cửa, hồi lâu không động đậy. Ly Hận Thiên vẫn như cũ hồn nhiên ngủ say chẳng biết gì.
|
Quyển 1: 5-6 Chương 5: Một hồi diễm ngộ
Ly Hận Thiên đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy có thứ gì đó đè trên người mình, vừa mềm mại vừa có thể gửi thấy một mùi thơm. Ly Hận Thiên thấy cảm giác này như đã từng trải qua, mùi hương này cũng có chút gì đó quen quen.
Ly Hận Thiên rất mệt, mí mắt như bị dán chặt vào nhau, đưa tay đẩy một cái, hy vọng rằng có thể đẩy thứ đè trên người mình xuống, thế nhưng lại chạm phải một thứ đặc biệt mềm mại.
Ly Hận Thiên khựng lại, không mở mắt ra mà đưa tay xoa nắn như muốn chứng thực, định sờ xem cho rõ. Thế nhưng Ly Hận Thiên vừa động lại nghe một tiếng thở dốc nặng nề......
Lúc này Ly Hận Thiên đờ người, vội vàng mở to mắt. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khi đến thế giới này chính là khuôn mặt lạnh lùng của Ly Lạc, còn lần này là thấy nữ chủ nhân của nhà này.
Nữ nhân cởi áo một nửa, ngực trần trụi cưỡi trên người Ly Hận Thiên. Búi tóc còn vấn trên đỉnh đầu, chỉ có mấy sợi lòa xòa rơi xuống. Nữ nhân đã lau lớp son, cặp mắt xinh đẹp nửa nhắm nửa mở, khẽ cắn môi. Thấy Ly Hận Thiên mở mắt, nữ nhân liền ra vẻ muốn hôn.
Hành động này thực táo bạo nhưng trong đó lại có chút mất tự nhiên..... Quyến rũ, câu nhân, phong tình vạn chủng.
Ly Hận Thiên cố sức nuốt nước bọt. Thử hỏi có nam nhân nào gặp phải tình huống thế này mà còn có thể làm Liễu Hạ Huệ....
Hai mắt Ly Hận Thiên nhìn chằm chằm khuôn ngực đầy đặn của nữ nhân kia. Dáng người này, còn có khuôn mặt xinh đẹp kia, mỗi thứ đều khiến Ly Hận Thiên bị kích động.
"Ngươi, ngươi đang làm gì vậy....."
Giọng Ly Hận Thiên có chút run rẩy. Nữ nhân kia đang ngồi trên bụng Ly Hận Thiên, eo xoay qua xoay lại, mông chà xác lên thứ đang ngủ của Ly Hận Thiên, thứ kia cũng dần dần có phản ứng....
"Thiếp thực tĩnh mịch, ca ca, giúp thiếp đi...."
Nữ nhân nói rồi liên tục dùng mông cọ qua cọ lại ở trên người Ly Hận Thiên, còn kéo tay Ly Hận Thiên để lên bầu ngực của mình. Ly Hận Thiên nhận thấy tay mình vừa chạm vào bộ ngực kia, trên mặt nữ nhân liền hiện lên vẻ thỏa mãn, cũng mang theo biểu tình khát cầu....
"Ca ca, cho thiếp đi, thiếp thực muốn....."
Nữ nhân nói rồi liền ôm cổ Ly Hận Thiên. Cơ thể mềm mại, mùi hương kia khiến trong lòng Ly Hận Thiên ngứa ngáy.....
Phu quân của nữ nhân này quanh năm không ở nhà, trong thôn lại toàn là nữ nhân, muốn được an ủi lại không có nam nhân. Vừa hay bọn họ ở trọ lại đây, thế nên nữ nhân này nhân lúc đêm khuya thanh vắng tới câu dẫn người. Ly Hận Thiên có thể hiểu được tâm trạng khát cầu của người này.....
Thế nhưng, Ly Hận Thiên vẫn cảm thấy không ổn. Cho nên bàn tay vuốt ve ngực nữ nhân kia được rút về, cẩn thận dùng hai đầu ngón tay nhấc vạt áo nữ nhân kia lên, mắt nhắm cột áo lại....
"Phu nhân, việc này vạn lần không thể. Xin tự trọng. Đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi."
Nghe thấy Ly Hận Thiên cự tuyệt, nữ nhân kia cơ hồ muốn bật khóc, kéo cổ Ly Hận Thiên, sự cọ sát tăng lên rất nhiều.....
"Thiếp không chịu. Chàng có phải ghét bỏ thiếp không. Thiếp sẽ hầu hạ chàng thật tốt, đừng đuổi thiếp đi, thiếp muốn mà....."
"Không phải, phu nhân ngồi dậy....."
Ly Hận Thiên bị ôm đến cứng đờ người, luống cuống tay chân đẩy nữ nhân ra. Nhưng nữ nhân kia ôm rất chặt, hoàn toàn không cho cơ hội cự tuyệt. Bất đắc dĩ, Ly Hân Thiên chỉ đành kéo áo nữ nhân định nhấc người lên. Nhưng đai lưng của nữ nhân kia đã sớm rớt xuống, Ly Hận Thiên vừa làm như vậy, nửa thân trên của nữ nhân lập tức lộ ra toàn bộ.....
Ly Hận Thiên sững sờ, chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng.
"Ly Hận Thiên, ngươi có tinh thần quá đó."
Ly Hận Thiên đang không biết làm thế nào thì ngữ điệu lạnh lẽo quen thuộc kia đột ngột vang lên. Ly Hận Thiên cũng không biết hiện tại nên vui hay nên tiếc thương cho vận mệnh bi thảm của mình. Người không nên xuất hiện nhất đã xuất hiện rồi, đã bị Ly Lạc bắt gặp... cùng nữ nhân lăn lộn trên giường. Ly Hận Thiên biết dù có trăm miệng cũng không biện bạch nổi.
Chương 6. Lần đầu phản kháng
Ly Lạc mặt vô biểu tình đứng dựa bên khung cửa, khoanh hai tay trước ngực, cặp mắt mang theo tia trào phúng nhìn chằm chằm Ly Hận Thiên. Hắn chẳng có lấy một chút kiêng kị hay ngại ngùng nào cả.
"Thế nào, hạng như thế này ngươi cũng ăn nổi sao? Là vì trường kỳ bị nam nhân ôm nên không còn kén chọn nữa sao?"
Ly Hận Thiện không muốn cãi nhau với Ly Lạc, càng không muốn nghe hắn chế giễu, nên giận dữ đáp lại một câu.
"Ngươi biết thế sao còn không đi đi. Lẽ nào không biết ở đây rất vướng víu sao?"
Ly Hận Thiên dứt lời liền cảm thấy một luồng khí lạnh phóng lại từ phía cửa. Nữ nhân kia hình như cũng thấy lạnh, cặp mắt chất đầy tình dục của lúc này mới quay sang phía Ly Lạc.
Ly Hận Thiên cho rằng nữ nhân kia vừa rồi quá tập trung, đến mức Ly Lạc vào cửa cũng không phát hiện ra. Hiện tại thấy rồi, nên sợ đến thất sắc mà trốn chạy khỏi hiện trường, thế nhưng....
"Một tiểu ca thật tuấn tú. Tiểu ca tới, chúng ta cùng hưởng thụ, để tỷ tỷ hầu hạ ngươi...."
Nữ nhân này cơ khát tới mức đói bụng ăn quàng rồi sao?!
Ly Hận Thiên trợn mắt nhìn nữ nhân đang không ngừng phóng điện tới chỗ Ly Lạc. Vẫn tưởng rằng Ly Lạc sẽ tiếp tục châm chọc mình, nhưng không ngờ, hắn mặt không đổi sắc bước tới....
Ly Hận Thiên suýt chút nữa theo phản xạ mà chạy trốn khỏi nơi đây. Nói đùa, ba người cùng làm, sẽ bị bọn họ ép chết..... Ly Hận Thiên càng muốn cười phóng khoáng nói với Ly Lạc rằng cha ngươi rất phong độ, sẽ không tranh với ngươi. Nếu ngươi thích thì hai người chơi đi, cha không làm phiền.....
Nữ nhân kia thấy Ly Lạc tới gần liền cười tươi như hoa nở rộ chào đón Ly Lạc. Bàn tay mềm mại không xương kia vẫn vuốt ve trên khuôn ngực sắp ngừng thở của Ly Hận Thiên...
Mắt thấy Ly Lạc lại gần, Ly Hận Thiên muốn trực tiếp đẩy nữ nhân kia ngã khỏi giường, nhưng còn chưa kịp dùng lực, nữ nhân kia đã nhũn người rồi đổ rạp xuống.... cặp mắt đầy dục vọng kia yên tĩnh khép lại.
Nhìn qua vai nữ nhân thấy tay Ly Lạc còn chưa hạ xuống. Ly Hận Thiên cũng không cho rằng Ly Lạc đã giết người, coi bộ là nữ nhân này đã bị đánh ngất rồi....
Đẩy nữ nhân đã mất tri giác ra, Ly Hận Thiên trèo từ giường xuống, nhanh chóng chỉnh vạt áo. Cũng không biết nên cảm ơn Ly Lạc hay tỏ vẻ ương ngạnh nói hắn phả hỏng chuyện tốt của mình. Ly Hận Thiên nghĩ nhân cơ hội này để hắn biết mình quan hệ với nữ nhân cũng không tệ...
"Ly Hận Thiên, ngươi quả nhiên là một tên phế vật. Ngay cả việc nữ nhân này có vấn đề ngươi cũng không nhìn ra nổi."
Lời Ly Lạc nói khiến Ly Hận Thiên sững người, theo bản năng nhìn về phía nữ nhân mang dung mạo xinh đẹp kia, cũng không cảm nhận được nữ nhân kia có vấn đề gì.
Ly Hận Thiên đưa ánh mắt hồ nghi chuyển về phía Ly Lạc. Lúc chuẩn bị tiến một bước hỏi cho rõ lại phát hiện ánh mắt của Ly Lạc đang dừng lại ở chỗ đã gồ lên giữa khố của mình....
"Nhìn cái gì! Ta là nam nhân bình thường, có phản ứng này thì có gì kỳ lạ!"
Sau khi Ly Hận Thiên thẹn quá hóa giận mà gào lên, cả căn phòng đột nhiên chìm vào sự im lặng quỷ dị. Đôi mắt lạnh như băng của Ly Lạc thật chậm nhìn dần lên trên. Sau khi hắn nhìn thấy gò má hơi ửng hồng của Ly Hận Thiên, không chút yêu thương hỏi.
"Xem ra ta chưa cho ngươi ăn no, còn để ngươi ra ngoài tìm thứ tráng miệng."
Tính tình Ly Hận Thiên không phải rất tốt, vẫn luôn nhịn Ly Lạc vì cảm thấy mình là phụ thân, cũng lớn tuổi hơn hắn rất nhiều nên sẽ không chấp nhặt với hắn. Nhưng Ly Lạc năm lần bảy lượt vũ nhục khiến lửa giận của nam nhân dần bùng lên...
Cũng hay, nếu đã vậy không bằng nói rõ ra.
"Ly Lạc, ta nghĩ ngươi nên rõ ràng một chuyện. Ta thích nữ nhân, ta chỉ muốn ôm nữ nhân. Cho dù quá khứ ta và ngươi có quan hệ mờ ám gì đi chăng nữa, từ ngay hôm nay sẽ hoàn toàn chấm dứt. Hơn nữa, ta là cha ngươi, chuyện của ta không cần tới sự cho phép của ngươi. Ta muốn ôm nữ nhân nào thì sẽ ôm người nấy, ta muốn thế nào sẽ là thế nấy, nếu ta muốn lấy bao nhiêu người thì sẽ lấy bấy nhiêu người. Những chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi tự quản cho tốt chuyện của mình là được. Hơn nữa, ta không yêu cầu ngươi tôn trọng ta, nhưng loại chuyện kia ta sẽ không làm cùng ngươi nữa. Nếu ngươi muốn thì đi tìm một nữ nhân chân chính. Ngươi thích nam nhân thì đi tìm người thích hợp. Nói tóm lại ngươi đừng tới tìm ta nữa."
Lời cảnh cáo nghiêm túc của Ly Hận Thiên chỉ đổi lại bằng mấy tiếng hừ lạnh không mặn không nhạt của Ly Lạc. Hắn đi về phía Ly Hận Thiên, cặp mắt vô tình như muốn nhìn xuyên qua cơ thể của Ly Hận Thiên....
"Ly Hận Thiên, ngươi có tư cách cự tuyệt ta sao? Ngươi không cảm thấy tiếng "cha" này rất buồn cười sao? Ngươi đừng quên, lúc ngươi nằm dưới thân ta, khóc nức nở gọi ta là "cha"?"
Ly Lạc áp sát lại từng chút từng chút một, lời nói kia cũng hùng hổ dọa người.
"Ly Hận Thiên, ngươi bảo ngươi muốn lấy bao nhiêu người thì sẽ lấy bấy nhiêu người. Ta hỏi ngươi, người còn muốn hại chết bao nhiêu nữ nhân mới chịu dừng?"
Ly Lạc tóm lấy cằm Ly Hận Thiên. Hắn từ tốn đánh giá khuôn mặt nam nhân, trong đáy mắt hắn phản chiếu lại dung mạo tuyệt sắc của Ly Hận Thiên...
"Khuôn mặt này của người, chỉ hợp để bị nam nhân chà đạp. Ngươi cảm thấy sẽ có nữ nhân nào muốn ngươi sao?"
Ly Hận Thiên vùng thoát khỏi sự khống chế của Ly Lạc cười lạnh đáp trả.
"Ly Lạc, ngươi cũng nên rõ, bất kể lúc nào ta cũng là cha ngươi, cho dù không có nữ nhân nào muốn cùng ta, cho dù ta chỉ có thể bị nam nhân đặt dưới thân cũng không tới lượt ngươi!"
"Ly Hận Thiên, ngươi sẽ hối hận."
Lưng Ly Hận Thiên đập mạnh vào thành giường, tấm màn lâu ngày không ai sử dụng rủ xuống mang theo rất nhiều bụi. Ly Hận Thiên ho khan mấy cái, lúc ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người đã không còn chút nào...
Y phục vốn cột lỏng lẻo, không biết từ lúc nào đã hoàn toàn mở rộng.
|