Kế Hoạch Dụ Dỗ Tiểu Ngốc
|
|
Kế Hoạch Dụ Dỗ Tiểu Ngốc
By DennyMocNhi
Thê nô, trung khuyển tổng tài công x Khờ khạo, ngốc manh, bình phàm thụ. HE, sinh tử văn
Một tổng tài mặt than vô tình trúng tiếng sét ái tình của em thụ ngốc nghếch, từ đó trở đi, ngày ngày vị nào đó bắt đầu kế hoạch dụ dỗ em tiểu bạch thỏ ngây thơ ngốc nghếch
- Tình Mặc về ở với anh, anh cho kẹo
-Ế! Dì Chu bảo ai dụ dỗ cho kẹo là bắt cóc, anh là tên xấu xa , dám dụ dỗ tôi,mau tránh ra
Aiiiiii! Vị tổng tài nào đó ngửa mặt lên trời khóc thét, sẵn sàng tinh thần chiến đấu, lập ra kế hoạch bắt con thỏ ngô nghê nào đó về làm vợ
--------*****------
|
[Đam Mỹ] ( Hoàn) Kế Hoạch Dụ Dỗ Tiểu Ngốc
Chap 1 : Tiếng sét ái tình Khi ban đêm đã bao trùm thành phố Bắc Kinh, chiếc siêu xe của vị tổng tài Tĩnh Ưng Mạnh lao vun vút trên đường, vị tổng tài trẻ tuổi ngồi trong xe có một khuôn mặt lạnh băng không chứa một tia cảm xúc, cả người tỏa ra khí chất vương giả cùng uy nghiêm khí ai có được, anh vừa lái xe vừa suy nghĩ về cách làm sao cho đối thủ bên cạnh phải chết chắc. Dừng lại tại một cột đèn đỏ, đôi mắt phượng của vị tổng tài này khẽ liếc qua tiệm cafe ngay trên là đường
Tiệm cafe tuy nhỏ, nhưng được phối với màu trắng và ánh đèn vàng, càng làm nó trở nên ấm cúng và sạch sẽ hơn, tạo cho những người vào quán một cảm giác bình yên đến lạ thường. Tĩnh Ưng Mạnh không hiểu sao lại bị lôi cuốn vào quán cafe đơn giản ấy, anh tự nhiên tấp xe vào lề đường, một thân ảnh cường tráng , bờ vai vững chắc được khóa trong bộ đồ vest, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao ráo, cùng với cặp mắt phượng càng khiến ai đi ngang qua anh cũng phải mê mẫn
Vẫn là mang bộ mặt liệt bước vào quán cafe, anh cất giọng lạnh lùng và trầm thấp nói với cậu nhân viên đang cầm một ôm gấu chọt chọt mà không để ý xung quanh
-Cho tôi một cafe đen không đường
Đang mải mê chơi đùa vớicon gấu, bị giọng nói của khách hàng làm cho giật mình, cậu nhân viên tên Tình Mặc vội vã đừng lên, nỡ một nụ cười ngô nghê, hai con mắt cong thành hình bán nguyệt, cái má trắng hồng phúng phính vì cười mà nhô lên một chút làm ai cũng muốn cắn vào đó một cái
- Quý khách muốn dùng gì ạ?
Đùng đùng đùng..
Ai đó khi thấy cậu vừa ngẩng mặt lên, cùng với một giọng nói dễ thương mà bị tiếng sét ái tình đáng ngang tim. Khôi phục lại thần trí của mình, anh giả vờ ho nhẹ đế lấy bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lúc này lại cảm thấy có phần ngượng ngùng đến kì lạ
- Cho tôi một cafe đen không đường
Nụ cười của cậu vụt tắt, thay vào đó là con mắt mở to, miệng há hốc ngạc nhiên, ngây thơ cảm thán
- Quý khách à, anh thật phi thường nha, cafe vốn đã rất đắng, anh không nên uống như vậy, sẽ lại đau bao tử đó!
Nghe cậu tận tâm với khách hàng như vậy,anh liền bật cười. Ai cha..cái cậu nhóc này thật khiến cho anh có cảm giác muốn cắn một cái mà
- Được...vậy cứ bỏ đường vào cho tôi là được
- Vâng thưa quý khách, anh đợi một chút
Nhìn bóng lưng ai đó nhỏ gầy đang bận rộn pha cafe, lòng anh lại thấy ấm vô cùng. Chậc! chậc! anh không ngờ lại có một ngày anh lại có thể gặp được tình huống " vừa gặp đã yêu ". Mà điều đó còn xảy ra trên người anh nha. Vừa lúc này, Tình Mặc đã mang cafe ra, nở nụ cười thật dễ thương, hai tay thì lại đưa cáu cơi vẫn còn bốc khói cho anh, niềm nở tận tình nói
- Cafe của quý khách đây... Chúc anh buổi tối vui vẻ ạ
- Cám ơn cậu, cậu có thể gọi tôi là Đại Ưng. Nếu không phiền, cậu cho tôi biết tên cậu là gì có được hay không?
Khá ngạc nhiên về vị khách đẹp trai này, nhưng cậu vẫn niềm nở mà trở lời anh
- Tôi tên là Lâm Tình Mặc, cảm ơn Đại Ưng đã đến quán của tôi nhé. Anh thật soái
Anh nghe cậu khen mình vậy, trong lòng liền nở hoa. Khuôn mặt liệt nào giờ lại bất ngời xuất hiện một nụ cười sáng lóa, càng khiến anh đã đẹp trai càng thêm phần đẹp trai
- Ha ha!! Cậu quá lời rồi. Cậu cũng thật đáng yêu
Lần đầu tiên được người khác khen ngợi, cậu ngượng ngùng cui đầu mà lí nhí nói cảm ơn. Thấy cậu như vậy, cảm xúc muốn cắn người càng mãnh liệt hơn, nhưng thật may anh vẫn còn lí trí, nên chỉ nhìn cậu rồi cười chào cậu ra về
Ngồi lên xe ô tô, nhìn ly cafe mà cậu pha cho mình, bất giác anh lại thấy thật ấm áp, khẽ nhẹ gọi tên nhóc ấy một lần nữa
- Lâm Tình Mặc.. Cái tên cũng thật dễ thương
Rồi chiếc xe lại phóng đi, hòa vào lòng thành phố nhộn nhịp
|
Chap 2 : Tên này là kẻ xấu Từ ngày gặp được Lâm Tình Mặc, vị tổng tài Tĩnh Ưng Mạnh của chúng ta liền cho người điều tra về thân thế của nhóc ấy,và được biết rằng.
Cậu là côi nhi, năm nay 18 tuổi, là một nhân viên trong tiệm cà phê,không có nhà cửa, chỉ thuê một phòng nhỏ ở khu ổ chuột mà sống, Tình Mặc bị bệnh hay quên, và có phần ngốc nghếch hơn người bình thường.
Vị tổng tài nào đó, đọc bộ hồ sơ về cậu mà bất giác vừa xót xa lại vừa buồn cười
Tiểu bạch thỏ của hắn quá là ngây thơ, lại còn không có nhà cửa cố định. Này chẳng phải ông trời đang giúp sao? hắn phải bắt về cậu về nhanh thôi, đưa cậu về ở chung với hắn cuộc sống của hắn và tiểu bạch thỏ sẽ diễn ra hạnh phúc
Nghĩ đến đây, hắn bật cười, cầm chìa khóa và bắt đầu đi đến tiệm cà phê đó
Bây giờ đã là 10h khuya. Lâm Tình Mặc làm xong ca của mình thì chậm rãi đi bộ về nhà, khuôn mặt ngây ngô, cứ cười cười, lại thêm phần trắng trẻo và đường nét của trẻ con khiến ai nhìn cậu cũng đều khen là đáng yêu. Đang ngắm bầu trời về đêm một cách đến là ngẩn ngơ thì bỗng nhiên cảm nhận được rằng, có ai đó đang đi phía sau lưng mình. Cảm giác hoảng sợ nổi lên trong lòng, đầu óc ngốc nghếch hoang mang suy nghĩ
- Không lẽ là kẻ bắt cóc, là tên biến thái nào đó chứ. Thôi không xong rồi, không xong thật rồi! Chạy, phải chạy thôi
Thế là cậu ba chân bốn cẳng, dùng hết tốc độ của mình mà cắm đầu chạy. Còn về cái vị bị cho là biến thái kia! Vâng, không ai khác chính là vị tổng tài cao cao tại thượng của chúng ta Tĩnh Ưng Mạnh,ban đầu hắn đến quán cà phê thì vừa lúc thấy cậu đã đi về, cho nên liền đi theo, nào ngờ thấy con thỏ trắng cắm đầu chạy nhanh như vậy, hắn cũng tăng tốc độ mà đuổi theo, nhưng hắn càng đuổi theo thì cậu lại càng chạy nhanh, bất chợt cậu không cẩn thận vấp phải một cục đá bên đường mà ngã lăn quay ra đất
Ưng Mạnh thấy vậy thì xót xa vô cùng, chạy nhanh lên phía trước đỡ Tình Mặc dậy. Một tay phủi hết đất cát, rồi sau đó kiểm tra xem cậu có làm sao không, giọng nói lo lắng mà hỏi
- Tình Mặc, có làm sao không, em có đau không??
Tình Mặc thấy con người một thân toàn đồ đen từ trên xuống thì bất giác lùi ra sau, vì dì Chu bảo rằng, những kẻ áo đen là người xấu. Cậu chỉ tay về anh, giọng nói run lẩy bẩy mà hỏi
- Anh là người đuổi theo tôi có phải không??
- Phải đúng là anh
- Anh là kẻ biến thái, kẻ xấu xa. Anh định bắt cóc tôi chứ gì, mau cút đi! Cút cút
Cậu gân cổ lên mà nói, nhưng vì đường vắng lại chẳng có ai qua lại, nên không ai có thể cứu cậu, ai da cậu phải làm sao đây ,chắc phải tự bảo vệ thân thể mình thôi
Vị biến thái xấu xa nào đó đổ mồ hôi mà giải thích
- Anh không bắt cóc em, anh chỉ muốn đưa em về nuôi thôi. Tình Mặc ngoan, mau đi theo anh, anh cho kẹo
- Ế!! Dì Chu bảo ai cho kẹo là kẻ xấu xa. Anh mau tránh xa tôi ra!
Vị tổng tài nào đó không ngờ con người ngốc nghếch này lại cẩn trọng như vậy, đang định tìm lời giải thích thì bàn chân của cậu đã phi thẳng ngay hạ bộ của anh, khiến anh đau đến điếng người. Tranh thủ thời cơ, cậu dồn hết tốc lực mà đào tẩu thành công
Tĩnh Ưng Mạnh hai tay ôm hạ bộ, nằm lăn lộn trên đất mà rên rỉ
- Tình Mặc..... Em...thật....quá đáng.....đau...chết....đi được..
Xem ra con đường theo đuổi vợ của vị tổng tài nhà ta còn rất giang khổ nha~~~ xin chia buồn cùng ngài a
|
Chap 3 : Hãy nhớ tên anh Đêm nay, Tĩnh Ưng Mạnh lại trưng ra bộ mặt tươi cười như hoa mà đi vào quán cafe nơi cậu làm việc, mặc dù cách đây một hôm bị cậu đá vào hạ bộ
Nhưng tại vì sao vị tổng tài Ưng Mạnh của chúng ta lại có thể hiên ngang vào quán cafe mà không sợ Lâm Tình Mặc nói rằng anh là tên bắt cóc biến thái xấu xa?? Bởi vì sao a~~. Bởi vì tổng tài của chúng ta đã tìm hiểu kĩ về cậu, và được biết rằng nhóc con có bệnh hay quên nha
Bước vào trong quán, hôm nay là ca làm đêm của Tình Mặc, thấy Tĩnh Ưng Mạnh bước vào, cậu đứng bật dậy, nở một nụ cười thật tươi mà chào đón anh. Hoàn toàn không nhớ nam nhân này là kẻ mà cậu đã cho là tên xấu xa nào đó
- Kính chào quý khách, anh muốn dùng gì ạ?
- Cho anh một ly cafe đen không đường
- Hả? cafe đen không đường ??
Chợt nhận ra có lần cậu bảo anh không nên uống như vậy ,nên anh vội vàng sửa lại
- A!! không anh nhầm, cho anh một cafe đen có đường
- Vâng cảm ơn quý khách, mong anh thanh toán tiền và đợi một chút ạ
Tĩnh Ưng Mạnh từ trong ví rút thẻ, đưa cho cậu, khoảnh khắc ngón tay vô tình chạm vào tay của Tình Mặc, cảm xúc tay cậu trắng trắng mềm mềm khiến anh chỉ muốn nắm nó mãi không buông ra thôi. Nhưng sự thật bây giờ là phải kiềm chế, phải kiếm chế lại mới bắt được thỏ nha!!!
Lúc cafe củabđược đưa ra, anh nhẹ nói ra yêu cầu
- Tình Mặc! Có thể cho anh véo má em một cái được không ?
- Ế!! sao anh lại biết tên em! Lại còn đòi nhéo má em nữa, anh thật giống tên biến thái hôm kia đã đuổi theo đó
Ai đó nghe vậy thì vô cùng chột dạ, nhưng vẫn nhẹ nhàng mà cười nói với cậu
- Ngốc!! hôm trước anh có đến đây mua cafe, sau đó anh liền hỏi tên em, còn tự giới thiệu bản thân cho em biết đó, thế mà em lại không nhớ nha. Và anh cũng không phải kẻ biến thái đâu! Cũng chỉ vì anh thấy em rất dễ thương, hai cái má thật phúng phính nên muốn sờ một chút thôi
Tình Mặc hoàn toàn ngây thơ tin vào lời hắn, vôi vàng noia
- Ai! Cái đầu em lại không nhớ gì nữa rồi, thật xin lỗi anh. Để đền lỗi, em sẽ cho anh nhéo hai má được không??
Tổng tài của chúng ta khi nghe vậy thì chút nữa kích động mà đốt pháo ăn mừng, hai vai của ngài run lên vì sung sướng, trong lòng thì lại tự nhắc nhở: Phải kiềm chế, phải kiếm chế
Lâm Tình Mặc nhướng người lên gần anh hơn, khuôn mặt đưa ra, hai mắt thì nhắm tịt lại, thật khải ái vô cùng. Ưng Mạnh nhẹ đưa tay lên, véo vào cái má đó. Cảm giác không thể tả nên lời , cái má đó thật giống bánh bao. Khiến anh muốn cắn một cái thật mạnh. Nhưng biết sao được, phải làm theo từng bước. Không thì Tình Mặc của sẽ sợ mất
Sau khi đã được véo má thỏa mãn, anh thả cậu ra. Cậu lại cười tươi hỏi Ưng Mạnh
- A! em có thể hỏi anh tên gì được khôngm Em sẽ cố nhớ tên anh, mặc dù có hơi ngốc một chút, nhưng em sẽ cố nhớ mà
- Anh tên Tĩnh Ưng Mạnh. Em có thể gọi anh là Đại Ưng, như vậy sẽ dễ nhớ hơn đó Tình Mặc à
Anh đặt tay lên xoa đầu cậu mà cười. Rồi lại rút từ trong túi quần mình ra một sợi dây chuyền có chữ Ưng. Nở nụ cười ôn hòa, đưa nó đến trước mặt cậu nói
- Đây xem như là quà anh cho em khi chúng ta quen biết nhau, nó cũng sẽ nhắc em nhớ tên của anh
- Nhưng sợi dây này trông có vẻ rất đắt tiền, em không thể nhận được nha! dì Chu bảo nhận đồ của người ta là bé hư
- Hah... Cái này anh cho em, em không phải là bé hư, ngoan nhận đi, chỉ là quà chứng minh chúng ta là bạn bè thôi
Tình Mặc không có người thân, lại càng không có bạn bè gì cả.. Chi nên vừa nghe Ưng Mạnh nói vậy cậu liền vui vẻ mà nói
- Ân !Vậy em cám ơn anh Đại Ưng. Nếu anh đã tặng em cái này thì em cũng phải có quà tặng cho anh chứ
Tình Mặc nói xong thì mở trong cặp của mình ra, lấy từ trong đó ra một cái vòng tay hình bánh bao màu hồng mà đưa cho anh
-Anh Đại Ưng ! em không có gì cả. Nhưng cái này là thứ em thích nhất,mong anh đừng chê nha
-Anh rất thích, sao có thể chê được . Nào Tiểu Mặc, mau đeo vào cho anh nào
Cậu nhận lại cái vòng, sau khéo léo mà đeo nó lên giúp anh
Một vị tổng tài uy nghiêm, băng giá, vạn người đều sợ mà nay lại phải đeo một cái vòng cho con nít đó. Nếu như để đối thủ và nhân viên thấy anh lại vô cùng thỏa mãn mà đeo cái này chắc họ sẽ ngất xỉu quá mất
Nhưng đâu có thể trách vị tổng tài này được, bởi vì anh đang yêu mà,nên thấy nó thật đẹp làm sao.Ưng Mạnh cười tươi nhìn chiếc vòng có hình cái bánh bao màu hồng này mà thỏa mãn vô cùng
Bất chợt, anh ôm lấy cậu vào lòng, thì thầm
- Tiểu Mặc em thật dễ thương nha, anh thật sự rất thích nó. Cám ơn em
Tình Mặc bị người ta ôm liền đỏ mặt đẩy anh ra, đoạn ngượng ngùng mà nói
- Đại Ưng , trời khuya rồi anh mau về đi, em phải trông coi cửa tiệm đây. Hẹn gặp anh lần sau nhé.. Tạm biệt
Anh nhìn cậu nói vậy, biết ai kia đang ngại nên chỉ cười thật tươi rồi ra về. Cậu nhìn theo bóng lưng anh mà cảm thấy lòng nhộn nhao, tim đập thình thịch
- Aii! không được, mình bị gì rồi, sao tim lại đập nhanh như vậy, không được phải tập trung làm việc thôi
Thế nhưng, tay cậu lại bất giác đưa lên cổ, nắm lấy sợi dây chuyền anh cho mà thì thầm hai chữ
- Đại Ưng
Có lẽ cũng nhờ cái ôm đó, hoặc là nhờ sợi dây chuyền anh cho mà cậu. Mà cái đầu óc hay quên của cậu lại in chỉ một hình bóng anh mà thôi
|
Chap 4: Tổng tài bị điên rồi Dạo này, tất cả nhân viên trong công ty Tĩnh Lâm đang truyền tên nhau một câu truyện li kì, đó chính là câu chuyện mang tên " Tổng tài hắc ám của họ đã thay đổi".
Chậc! Chậc! Vị tổng tài của họ nổi tiếng vì có khuôn mặt ngàn năm băng sơn thì dạo gần đây luôn cười tươi như hoa nở
Thậm chí khi thấy nhân viên đi ngang qua thì hết lời khen ngợi, nhân viên nữ thì khen xinh đẹp, dễ thương. Nhân viên nam thì chủ động bắt tay chào hỏi với một khuôn mặt cười tươi đến không thấy Tổ Quốc. Không những thế, vị tổng tài của chúng ta còn cho mọi người tan làm sớm, bất ngờ thưởng hoa hồng cho mọi người không lí do. Khiến tất cả nhân viên trong công ty đều bật ngửa. Nhưng có một điều làm họ khiếp sợ hơn, đó chính là đại Boss nhà họ bình thường luôn bận một bộ tây trang màu đen từ trên đen xuống, thế mà mấy hôm nay, ở trên cổ tay lại xuất hiện một cái vòng màu trắng kèm theo cái bánh bao màu hồng treo lủng lẳng trên tay. Từ nhân viên đến lao công trong công ty ai nhìn vào cũng được một phen dọa kiếp vía. Có người thì thầm hỏi người khác
- Lão đại của công ty lạnh lùng quá nên đứt luôn dây thần kinh rồi phải không?
Có người thì lại nói
- Con người hiền lành, hay cười, trên tay kia đeo một cái vòng hình bánh bao kia chắc chắn là một tên giả mạo vị tổng tài của chúng tôi. Đại Boss nhà tôi đâu có tốt như vậy
Nhưng nào có ai dám nói những điều này trước mặt anh. Nếu như họ chưa muốn bị hành đến chết thì có lẽ nên im lặng mà hưởng thụ thời gian tuyệt vời này thì tốt hơn
Nhân vật chính của câu chuyện thì vẫn vô tư mà đến công ty với bộ mặt thỏa mãn cười đến ngu ngốc vô cùng.
Ai nha!! Dạo gần đây Tiểu Mặc đã nhớ tên hắn đó, thậm chí biết hắn hay đi làm về khuya còn cố tình làm cơm cho hắn ăn khuya nữa chứ. Thật là một điều đáng mừng! Đáng mừng!. Những cái hộp nhựa mà đựng thức ăn rẻ tiền của cậu, khi ăn xong hắn còn lén lút đem chúng nó về nhà mà xem như bảo bối rồi lại tự cười đến ngây ngốc
Không những thế, tiểu Mặc vì cảm ơn Tĩnh Ưng Mạnh mỗi lần đến quán lại mua quà cho cậu. Cho nên Tình Mặc quyết định chủ động hẹn anh chiều nay 4h đến nhà cậu mà ăn bữa cơm xem như là trả ơn , khiến anh thiếu chút nữa lật bàn mà nhảy tung hô lên, cái đầu gật như gà mổ thóc mà đồng ý lịch không hề do dự
Tĩnh Ưng Mạnh mang theo một bộ mặt thỏa mãn với cuộc sống hiện tại bây giờ mà bước vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho hắn. Trước khi bước vào thang máy, còn không quên quay đầu lại, nói với mọi người còn đang đứng trong sảnh mà nói rằng
- Trưa nay, mỗi người sẽ được một phần ăn sushi nhé. Và chiều nay 3h các người có thể tan ca (*¯︶¯*)
Sau đó lại nở nụ cười mà bước vào thang máy, để lại một đám nhân viên ngạc nhiên đến nỗi cằm của của họ đem rơi xuống đất. Họ thầm chung một ý nghĩ
- Nguy rồi!! Tổng tài càng ngày càng nặng rồi  ̄0 ̄ Cứu..
|