Mạch-Thanh
|
|
Chương 75: Ngôn linh Ngoài thành Hoàng Đô, một chiếc xe ngựa chạy như bay trên đường, xuyên qua rừng cây rậm rạp, xe ngựa dừng lại trên một bãi cỏ rộng lớn.
Tiếu Mạch dựa vào một cây đại thụ ngồi xuống, ngửa đầu uống một hớp nước, cái miệng nhỏ nhắn nuốt xuống lương khô không dễ dàng.
Hiện tại, sợ là phụ thân đã phát hiện ta rời đi, mà phái người đuổi bắt ta đi! Tiếu Mạch nghĩ, biết đây là hậu quả tất nhiên, lại vẫn cảm thấy không khỏi một trận ảm đạm.
Tử Y hẳn là sẽ đến đuổi bắt đi? Dù sao ta ở trước mắt nàng đào thoát, phụ thân tất sẽ giận chó đánh mèo với nàng, bất quá hiện tại phải đem ta truy về, tạm thời sẽ không có chuyện gì đi!
Thực xin lỗi a, phụ thân! Ta cuối cùng vẫn là lựa chọn rời đi ngươi, vì cái gì tình cảm của ngươi lại thay đổi? Bằng không chúng ta nhất định sẽ cùng nhau có cuộc sống khoái nhạc.........
Phụ thân............... Phụ thân hiện tại rất sinh khí đi! Hắn thích nhất tiểu tử kia, thế nhưng chưa nói một tiếng đã ly khai hắn. Bất quá đây là quyết định tốt nhất, chỉ cần ta rời đi, không xuất hiện trước mặt phụ thân. Thời gian lâu, tình cảm của phụ thân đối với ta sẽ chậm trãi trở thành phai nhạt, cho đến không còn tồn tại nữa, có lẽ cần thời gian rất dài, nhưng đến lúc đó ta có thể trở lại ở bên cạnh hắn.
Tuy rằng đến lúc đó, phụ thân sẽ không yêu thích ta giống như bây giờ, bất quá không có vấn đề gì, chỉ cần có thể tiếp tục bồi ở bên phụ thân cũng là quá đủ.
Khi đó bọn họ có thể trở lại giống như lúc mới bắt đầu, phụ thân cũng chỉ là phụ thân, mà ta cũng chỉ là đứa con của ngươi, có lẽ không thể hưởng thụ thiên luân chi nhạc như người thường, nhưng cũng đã trọn đủ.
Dựa vào đại thụ, Tiếu Mạch ảo tưởng tương lai có thể sẽ hạnh phúc, tuy rằng chính là ảo tưởng nhưng y thực thỏa mãn, bởi vì y kiếp trước ngay cả thời gian ảo tưởng còn không có, trước khi quen biết Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch ngay cả ảo tưởng cũng chưa từng nghĩ đến.
Đối với y mà nói, hoàng cung giống như nhà giam, vì Ly Nhật Diệu mà ở lại, mà rời đi cũng vì tương lai có thể tiếp tục cuộc sống cùng Ly Nhật Diệu.
Ly Nhật Diệu đã hoàn toàn ăn mòn tâm Tiếu Mạch, bất tri bất giác mà tiếp nhận, hiện giờ trọng tâm cuộc sống của Tiếu Mạch là Ly Nhật Diệu, giống như ánh trăng có thái dương mới tỏa sáng, con quay vì Ly Nhật Diệu mà chuyển động.
"Đồ đệ a! Ngươi rốt cuộc cũng chịu bái lão nhân ta làm sư phụ, lão nhân ta thật cao hứng! Nhưng ngươi cũng không cần tất yếu giống như chạy nạn, vội vội vàng vàng liền rời đi hoàng cung, tốt xấu gì ngươi cũng phải cáo biệt cùng hoàng đế lão cha. Hơn nữa, hoàng đế lão cha ngươi đã đồng ý đưa đầu bếp cho ta, vẫn còn ở hoàng cung chưa mang ra na!"
Quý Nhàn Hoài nửa hưng phấn, nửa sầu não trách cứ Tiếu Mạch.
"Lão........ Sư phó, ngươi là thiệt tình muốn mang ngự trù kia theo sao? Tính cách của ngươi ít nhiều gì ta cũng có hiểu biết một chút, ngươi là người chán ghét phiền toái, nếu thực mang theo, người thứ nhất không kiên nhẫn sợ là ngươi đi! Hơn nữa, nếu không mau đi, sợ sau này muốn đi cũng không đươc."
Một câu cuối cùng Tiếu Mạch dị thường nhỏ giọng, chỉ có chính y mới nghe được.
"Quên đi, lão nhân ta không cùng ngươi nói nữa, không nói!"
Rõ ràng Tiếu Mạch nói đúng, tự giác thấy mất mặt, Quý Nhàn Hoài tức giận nói.
"A!"
Tiếu Mạch cười cười, lắc đầu không nói, y biết tính Quý Nhàn Hoài, rất nhanh sẽ không có chuyện gì.
Quả nhiên, không bao lâu sau.........
"Ha hả! Đồ đệ a, ngươi khi đó dùng năng lực gì a, một chút liền mang chúng ta ly khai hoàng cung, lão nhân ta biết hoàng tộc các ngươi có năng lực kì lạ, bất quá đồ đệ ngươi có thể nói hay không, ngươi làm như thế nào để đến nơi này?"
Quý Nhàn Hoài hai mắt sáng lên, một bộ biểu tình 'cục cưng tò mò' nhìn chằm chằm Tiếu Mạch.
"Là ngôn linh."
"Cái gì?"
Quý Nhàn Hoài nghe không thông.
"Ngôn linh, tức năng lực ngôn ngữ, năng lực lấy ngôn ngữ làm môi giới, có thể biến thành sự thật, đây là ngôn linh."
Đây là lần đầu tiên Tiếu Mạch nói cho người khác biết năng lực của mình, bởi vì nơi này không phải hoàng cung, không cần lo lắng năng lực sẽ bị người khác kỳ thị, do đó mà bị lợi dụng hoặc bị thương tổn. Trọng yếu hơn là, Tiếu Mạch biết người trước mắt này, cho dù biết năng lực của y, trừ bỏ muốn lợi dụng y cứu người sẽ không có ý tưởng khác.
"Nột! Đồ đệ, nói cách khác, có năng lực này, chỉ cần ngươi nói ra sẽ trở thành sự thật a!"
Nghe Tiếu Mạch giải thích xong, Quý Nhàn Hoài vô cùng ngạc nhiên cùng hưng phấn.
"Ân, có thể nói như thế!"
Tiếu Mạch không có phủ nhận.
"Quá tuyệt, như vậy trên đời này sẽ không có cái gì có thể làm khó ngươi, lời ngươi nói ra sẽ trở thành sự thật, ngay cả người chết đều có thể sống lại!"
Quý Nhàn Hoài hai mắt lóe sáng nhìn Tiếu Mạch, thật giống như nhìn linh đan diệu dược trị được bách bệnh, thèm nhỏ dãi.
"Không!"
Tiếu Mạch nhẹ nhàng nói.
"Ngôn linh không phải là vạn năng."
"Như thế nào lại không, đồ đệ ngươi không phải nói, chỉ cần ngươi nói ra sẽ trở thành sự thật sao?"
Quý Nhàn Hoài kêu, thật giống như vất vả mới tìm được linh đan diệu dược nhưng lại mất đi hiệu lực.
"Lý luận là như thế, nhưng sự thật lại không phải như thế."
Mới đầu Tiếu Mạch cũng cho rằng như thế, nhưng sau khi luyện tập sử dụng cùng khống chế tốt năng lực này, phát hiện trên thực tế, năng lực ngôn linh không có đáng sợ như y tưởng tượng.
"Năng lực ngôn linh rất mạnh là đúng, nhưng nó cũng không phải vạn năng, nó không thể thay đổi sự thật, càng không thể chống lại tự nhiên."
"Đây là ý tứ gì?"
Quý Nhàn Hoài hồ đồ.
"Không thể thay đổi sự thật, theo mặt chữ có thể giải thích là không thể thay đổi chuyện đã phát sinh, tựa như thời gian chỉ có thể không ngừng trôi qua, mà không thể đem nghịch chuyển. Một người nếu bị thương, ta có thể dùng ngôn linh chữa khỏi, nhưng không cách nào làm cho hắn hồi phục như lúc chưa bị thương, đó là không thể thay đổi sự thật.
Mà không thể chống lại tự nhiên lại càng đơn giản, xuân hạ luân phiên, sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tự nhiên. Ta dùng ngôn linh có thể làm cho người sống tử vong, nhưng lại không thể làm cho người chết sống lại, có thể cho băng tuyết tan rã, nhưng không có khả năng thay đổi thành mùa xuân hay mùa hạ.
Thời gian, vạn vật đều có quy luật tự nhiên, một người bệnh sắp bỏ mình, ta dùng ngôn linh chữa khỏi cho hắn, nhưng không có khả năng ngăn được hắn chết, đến giờ hắn vẫn sẽ tử vong, chẳng qua cải biến phương thức mà thôi.
Không thể thay đổi sự thật cùng không thể chống lại tự nhiên, kỳ thật đều là hàm nghĩa giống nhau."
Tiếu Mạch đạm cười giải thích cho Quý Nhàn Hoài nghe, nói như vậy có lẽ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Tiếu Mạch sở dĩ giải thích nhiều như vậy vì sợ một ngày nào đó, Quý Nhàn Hoài sẽ lôi kéo y đi làm chuyện không thể thay đổi, bởi vì Tiếu Mạch biết, nhìn qua Quý Nhàn Hoài là người tùy tiện, kỳ thật lại là người mềm lòng.
"Quả nhiên trên đời này không có chuyện tốt như vậy, nếu nói cái gì đều có thể trở thành sự thật, đồ đệ ngươi không phải biến thành thần sao!"
Quý Nhàn Hoài hiểu rõ nói.
"Đúng vậy! Ta bất quá chỉ là phàm nhân mà thôi!"
Tiếu Mạch cười khẽ.
Cho nên ta mới vô dụng dùng năng lực linh ngôn chữa khỏi trái tim chính mình, còn tương lai không biết khi nào sẽ tử vong, lại là bằng cách nào tử vong, ít nhất hiện tại trong lòng không cần nghĩ nhiều, chỉ có thể chờ đợi.
|
Chương 76: Trốn chạy "Đồ đệ a, chúng ta hiện ăn cũng ăn no, uống cũng uống chừng, có thể xuất phát đi."
Quý Nhàn Hoài đứng lên nói.
"Ách! Hảo."
Tiếu Mạch cũng đứng dậy ngồi trên xe ngựa.
"Chúng ta đi thôi sư phó."
Buông màn xe, Tiếu Mạch hướng hoàng cung nhìn thoáng qua, tái kiến phụ thân!
"Giá!"
Ngồi trên xe ngựa, Tiếu Mạch hai người đánh ngựa chạy đi, thái dương cũng dần dần về tây.
"Hu!"
Tiếu Mạch ngồi trong xe ngựa phát giác xe ngựa dừng lại, có chút kì quái liền vén màn xe lên hỏi. Xe ngựa là Quý Nhàn Hoài đánh, nguyên nhân tất nhiên là do trái tim Tiếu Mạch quá yếu, không thích hợp đánh xe ngựa.
"Sư phó, như thế nào đột nhiên dừng lại........."
Tiếu Mạch nói đến một nữa liền dừng lại, nhìn thấy Tử Y đầu lĩnh một đám người, cái gì cũng đều hiểu được.
"Không nghĩ tới nhanh như vậy đã đuổi kịp a, Tử Y!"
Tiếu Mạch cười có chút chua xót, tuy rằng sớm đoán được Tử Y là được Ly Nhật Diệu phái đến bên cạnh mình, nhưng thực tế Tiếu Mạch không khỏi có chút bị đả kích.
"Thực xin lỗi ngũ hoàng tử! Mời theo Tử Y hồi cung!"
Tử Y không dám nhìn thẳng Tiếu Mạch, biết rõ nàng hết thảy là phụng mệnh làm việc, không biết vì sao lại sợ hãi khi nhìn đôi mắt trạch lam thất vọng kia.
"Nếu.......... Ta nói không?"
Tiếu Mạch cường ngạnh đặt câu hỏi. Như thế nào có thể cùng nàngtrở về, như thế nào có thể! Nếu đi trở về, kia hết thảy cũng đều xong rồi, ta đây quyết tâm lựa chọn rời đi phụ thân thì tính là cái gì?
"Hoàng thượng có lệnh, vô luận như thế nào đều phải đem ngũ hoàng tử mang về, cho dù ngài bị thương cũng không tiếc, mà người khác............."
Ánh mắt Tử Y chuyển hướng Quý Nhàn Hoài.
"Nếu có phản kháng, giết!"
Đây là trả lời cũng là uy hiếp.
Tiếu Mạch ánh mắt biến đổi lớn, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. A! Tính sai, không nghĩ tới truy binh nhanh như vậy liền đuổi đến.
Tính toán lúc đầu là dùng ngôn linh đem y cùng sư phó xuất cung, sau mau chóng thoát đi, không trở về Trì Nhạc Phong mà đi địa phương khác, như vậy sẽ không bị truy binh dễ dàng phát hiện, sẽ có dư thời gian để an bài việc sau này, thật sự tính sai a!
"Nột! Đồ đệ, đây là xảy ra chuyện gì a? Tối hôm qua nghe khẩu khí của lão cha ngươi, hẳn là cũng không phản đối ngươi ra cung a! Hiện tại như thế nào lại phái người tới bắt ngươi?"
Quý Nhàn Hoài nghĩ không ra, nghi hoặc nhìn Tiếu Mạch.
"Sư phó, lấy khinh công của ngươi để đào tẩu khỏi bọn họ, hẳn là không thành vấn đề đi?"
Không có vì Quý Nhàn Hoài giải thích nghi hoặc, Tiếu Mạch hỏi vấn đề không liên quan.
"Đương nhiên! Bằng khinh công của bọn họ muốn trụ lão nhân ta, bọn họ cần phải hảo hảo động não chút."
Quý Nhàn Hoài khoe ra, nhưng lập tức liền phát giác dụng ý Tiếu Mạch.
"Đồ đệ ngươi là có ý tứ gì, ngươi cho rằng lão nhân ta là cái loại sẽ bỏ lại đồ đệ chính mình làm tiểu nhân chạy trốn sao? Nói cho ngươi biết, loại sự tình này lão nhân ta không làm được."
"A!"
Tiếu Mạch cười khẽ, tất cả phản ứng của Quý Nhàn, Tiếu Mạch đã đoán trước, hỏi hắn chẳng qua là ôm may mắn thôi.
"Ta biết a, cho nên ......... Ngất!"
Tiếu Mạch thấp giọng nói, Quý Nhàn Hoài lên tiếng trả lời rồi ngã xuống.
"Đưa sư phó quay về Trì Nhạc Phong."
Phát động ngôn linh, Quý Nhàn Hoài ngay tại trước mắt bao nhiêu người biến mất vô tung."Ngũ hoàng tử!"
Tử Y kinh ngạc nhìn Tiếu Mạch, nàng cũng không biết Tiếu Mạch có loại năng lực này.
"Là ta tính sai, nhưng phụ hoàng cũng giống ta a!"
Tiếu Mạch mang mỉm cười tự tin nhìn Tử Y, mà Tiếu Mạch tươi cười làm Tử Y có cảm giác không ổn.
"Trói buộc!"
Thấp giọng phát động ngôn linh, Tiếu Mạch đạm cười xem tình huống kế tiếp.
"Bá! Cách cách!"
"A!"
"Nha!"
"Đây là cái gì?"
Chỉ thấy từ mặt đất thoát ra vô số dây, quấn quanh trên đám người Tử Y, khống chế hành động của bọn họ. Nhưng Tiếu Mạch biết những người này có thực lực, không bao lâu sẽ thoát ra được trói buộc này.
"Giá!"
Tiếu Mạch nắm dây cương, điều khiển xe ngựa, rất nhanh thoát đi, chạy thật xa đám người đang giãy phía sau.
Không biết Tử Y bọn họ như thế nào tìm được y, rời đi là ý niệm đột nhiên nảy ra trong đầu, bọn họ không có khả năng biết lộ tuyến y thoát đi, chính là bọn họ lại nhanh như vậy liền đuổi theo, vấn đề có thể là ở trên người y.
"Đáng giận! Bọn họ đến tột cùng ở trên người ta lộng cái gì?"
--
Từ khi Tiếu Mạch lưu lại thư, Ly Nhật Diệu liền ở trong Diệu Hoa điện một khắc không rời đi. Ngồi vào ghế, Ly Nhật Diệu ngửa đầu, nửa híp mắt, không nhúc nhích. Lúc này, tại Diệu Hoa điện chỉ có Ly Nhật Diệu cùng Chấp Ảnh, cùng quỳ trên mặt đất hướng Ly Nhật Diệu báo cáo là Tuyệt Ảnh.
"Ảnh La truyền tin tức đến nói, bọn họ vốn đã đuổi kịp ngũ hoàng tử, lại không ngờ ngũ hoàng tử có năng lực, nhất thời sơ xuất để ngũ hoàng tử đào tẩu. Bất quá bọn họ sẽ toàn lực đuổi bắt, nhất định có thể đem ngũ hoàng tử mang về."
Báo cáo xong, Tuyệt Ảnh đầu cũng không dám nâng, đợi mệnh lệnh Ly Nhật Diệu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ly Nhật Diệu như trước vẫn duy trì tư thế kia, Ly Nhật Diệu không nói, Tuyệt Ảnh không dám đứng dậy, càng thêm không dám rời đi.
Tức khắc, tiếng hít thở rất nhỏ của ba người vọng ở Diệu Hoa điện.
Nghe Tuyệt Ảnh báo cáo xong, Ly Nhật Diệu ngoài dự đoán mọi người không có tức giận, trên đường đến Diệu Hoa điện, Tuyệt Ảnh đã chuẩn bị thừa nhận lửa giận của Ly Nhật Diệu.
Tuy Ly Nhật Diệu bình tĩnh ngoài ý muốn, cũng không thể làm cho Tuyệt Ảnh buông tâm, ngược lại càng thêm trầm trọng, áp lực vô hình cơ hồ làm hắn không thể hô hấp, nặng nề phi thường.
Chấp Ảnh đứng bên cạnh Ly Nhật Diệu đồng dạng kinh ngạc, nhưng chính là bất an cùng lo lắng càng sâu. Là cái bóng của Ly Nhật Diệu, Chấp Ảnh biết biểu tình bình tĩnh của Ly Nhật Diệu là cái dạng gì, là càng thêm cuồng loạn gió lốc, lửa giận nội liễm như vậy, làm Chấp Ảnh cảm thấy được, chủ nhân hắn, đế vương quốc gia này, sắp không khống chế được mà điên cuồng.
"Truyền lệnh xuống!"
Ly Nhật Diệu đứng thẳng dậy, hai mắt trống rỗng, phi thường lạnh băng nhìn Tuyệt Ảnh trên mặt đất.
"Cho tất cả ảnh sĩ đi đuổi bắt ngũ hoàng tử, nếu không thể mang về............. Làm cho bọn họ biết thế nào là nỗi khổ địa ngục!"
"Dạ!"
Tuyệt Ảnh nhận mệnh ly khai, không cần quay đầu lại hắn cũng biết, ánh mắt Ly Nhật Diệu bắn trên người hắn cỡ nào là lạnh băng.
"Chủ nhân!"
Chấp Ảnh gọi, nhìn Ly Nhật Diệu, ánh mắt không giấu được lo lắng.
"Chủ......."
Đồng tử đột nhiên phóng đại.
"A a....."
"Oanh!"
Diệu Hoa điện phát ra tiếng nổ mạnh, nhưng ngay cả như vậy cũng không có người dám đi vào, bởi vì Ly Nhật Diệu đã hạ lệnh, không có mệnh lệnh ai vào Diệu Hoa điện, giết không tha.
|
Chương 77: Tử vong "Khụ! Khụ khụ!"
Chật vật quỳ rạp trên mặt đất, Chấp Ảnh không ngừng ho, màu máu đỏ tươi theo miệng chảy xuống, tiên diễm chói mắt. Phóng nhãn nhìn lại Diệu Hoa điện lúc này, trừ Ly Nhật Diệu tọa trên ghế, đã không còn chỗ nào hoàn hảo.
"Cáp........ Vù vù.........."
Ngồi ở trên ghế, thân thể Ly Nhật Diệu hơi hơi khuynh về phía trước, hai tay gắt gao nắm lại, ánh mắt có chút tan rã, không ngừng thở phì phò, giống như cực lực nhẫn nại cái gì đó.
Mái tóc dài hắc sắc của Ly Nhật Diệu giống như một ngọn lửa xẹt qua phía chân trời, từng đợt từng đợt nhè nhẹ bùng lên ngọn lửa đỏ tươi. Đôi mắt nhật thực tối đen giống như đêm tối trước khi nghênh đón bình minh, màu đen từng chút tiêu tán, nhưng không phải tùy theo tảng sáng quang mang, mà là yêu dị ám tử.
Khắc ấn nguyên lai chỉ có đến thần miếu thánh địa mới có thể xuất hiện, nhưng lúc này mi tâm Ly Nhật Diệu lại hiện lên, nguyên bản là hoa sen màu tím thuần túy nhưng lại trồi lên màu đen mạch lạc. Mà trên khuôn mặt tuyệt trần của Ly Nhật Diệu hiện lên đồ đằng quỷ dị.
Nếu lúc trước nói Ly Nhật Diệu là tiên nhân xuất trần thoát tục, giờ phút này hắn giống như Ma quân hiện thân từ địa ngục, yêu dị ma mị.
Đồng tử biến sắc, tùy ý chú văn đồ đằng lan tràn, đây là...... Bị chú văn ăn mòn, sắp nhập ma. Chấp Ảnh mở to mắt, không thể tin được cảnh tượng chính mình nhìn thấy.
"Chủ nhân............."
-
"Giá........ Giá..........."
Tiếu Mạch đánh xe ngựa một khắc cũng không dám dừng, không ngừng rong ruổi, thẳng đến khi thái dương xuống núi nguyệt lên cao, nhiều ánh sao lên làm đẹp cho màn trời màu đen, tốc độ xe ngựa mới dần dần thả chậm, ngừng ở một cây đại thụ.
Từ mã xa nhảy xuống, hướng đại thụ đi đến, cước bộ Tiếu Mạch có chút bất ổn, thân thể tựa hồ có chút lay động, đi đến đại thụ Tiếu Mạch chống đỡ không nỗi, thân thể ngã ngồi trên mặt đất.
"Hô.......... Hô............."
Mở miệng thở phì phò, Tiếu Mạch giống như cá rời khỏi nước, cực độ khát cầu dưỡng khí. Thân thể vô lực dựa vào thân cây, ngay cả ngẩng đầu cũng không có sức lực, hai tay vô lực chống trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt trước nay chưa từng có.
Cái này, nếu bọn họ lại đuổi theo, y chỉ có thể đưa tay chịu trói. Tiếu Mạch chua xót tươi cười.
Quả nhiên vẫn là rất miễn cưỡng, trong một ngày lại vận dụng ngôn linh nhiều lần, lực lượng cạn kiệt đi! Hiện tại ngay cả nhúc nhích tay chân cũng không được, Tiếu Mạch a Tiếu Mạch! Ngươi như thế nào biến thành xúc động, làm việc lỗ mảng! Tiếu Mạch tự giễu.
Ngôn linh rất mạnh, nhưng điều kiện tiên quyết là thân thể ngươi phải có đủ lực lượng để duy trì nó. Không chỉ riêng ngôn linh, các loại năng lực khác trong người hoàng tộc đều giống nhau. Giống như nội lực của người trong võ lâm, lực lượng hoàng tộc cũng giống như thế, nếu lực lượng thân thể không đủ, năng lực thi triển sẽ yếu đi, khi hao hết lực lượng không thể duy trì năng lực đã phát ra.
Tiếu Mạch hiện tại đã cạn kiệt lực lượng, y dùng ngôn linh đem chính mình cùng Quý Nhàn Hoài xuất cung, lực lượng đã tiêu hao hơn phân nửa. Sau lại đưa Quý Nhàn Hoài quay về Trì Nhạc Phong, Tiếu Mạch cơ hồ đã hao hết lực lượng, lúc sau trói buộc đám người Tử Y, khi đó y đã cạn kiệt lực lượng.
Rồi sau đó còn đánh xe ngựa đến tận đây, tất cả đều dựa vào ý chí để chống đỡ. Bây giờ còn có thể bảo trì thanh minh ý thức mà chưa ngất, chỉ có thể nói ý chí Tiếu Mạch hơn người, đổi là người khác sợ là đã sớm hôn mê.
"Hô....... Hô........... Ngô!"
Đột nhiên thần sắc Tiếu Mạch đột biến, nguyên bản gương mặt mệt mỏi lại nhiễm kinh hoảng cùng thống khổ,
"Sao lại như vậy?"
Tiếu Mạch không thể tin được nói, thân thể nghiêng té trên mặt đất, trái tim đập càng lúc càng nhanh, làm cho Tiếu Mạch đau đớn kịch liệt, y nghĩ là bệnh tim tái phát.
"Hô..........."
Đây là cái gọi 'họa vô đơn chí' sao? Tiếu Mạch thầm nghĩ. Đây là đại giới phải trả khi cạn kiệt lực lượng sao?
"Ta..... sẽ chết sao?"
Ý niệm này tự nhiên xuất hiện trong đầu Tiếu Mạch, có lẽ do đã chết một lần, Tiếu Mạch thế nhưng không hề sợ hãi, Tiếu Mạch cảm thấy tử vong đang đến gần, bệnh tim tái phát làm hắn càng thêm thống khổ.
Y vốn nên là người đã chết, hiện tại sống thêm năm năm, còn được hưởng thụ thân tình y từng ước mơ tha thiết, cũng đủ rồi, kỳ thật chết như vậy cũng không có gì luyến tiếc. Nghĩ như vậy, Tiếu Mạch buông tha giãy giụa.
Không biết lần này sau khi xuống địa ngục, là đến phương Tây thần thoại minh giới hay lại xuyên qua. Tiếu Mạch nhàm chán nghĩ, y kiếp trước là người theo 'Thuyết vô thần', nhưng sau khi trải qua sự kiện xuyên qua, Tiếu Mạch không khỏi đối với ý tưởng chính mình trường kì tin tưởng sinh ra hoài nghi, cho nên giờ phút này, y mới có ý niệm kì quái trong đầu.
Ân! Hảo khổ, hảo muốn ngủ a!
Nghĩ vậy, Tiếu Mạch dần dần cảm thấy được mí mắt hảo nặng, dần dần không có cảm giác đau đớn trí mạng nơi trái tim. Dần dần, dần dần..........
"Phụ hoàng!"
Trong nháy mắt nhắm mắt lại, thân ảnh Ly Nhật Diệu hiện lên trong đầu Tiếu Mạch, tiếng gọi cuối cùng trước khi ngất đi giống như khắc sâu vào trong trí nhớ, không muốn xa rời.
|
Chương 78: Trở về "Cách cách......"
Ban đêm yên tĩnh, ánh lửa phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Ngô..... Ân....."
Tiếu Mạch từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là ánh lửa đỏ rực. Ta..... Không có chết sao? Nghĩ vậy, Tiếu Mạch ngồi dậy, phát hiện quần áo trên người khác với trước lúc ngất đi. Sao lại thế này? Tiếu Mạch nghi hoặc.
Ngồi thẳng thân thể, ngẩng đầu lên, Tiếu Mạch phát hiện có một người ngồi trước ánh lửa, nhìn thân hình tựa hồ là nam tử. Hít một hơi, Tiếu Mạch dựa thân cây đứng lên, lắc lắc hướng người nọ đi đến.
"Là ngươi cứu ta sao?"
Đứng ở phía sau người nọ Tiếu Mạch hỏi.
"Cám ơn!"
"Ngài không cần cảm tạ ta."
Người nọ xoay người đối mặt Tiếu Mạch.
"Ngũ hoàng tử!"
"Hoàng.....hậu!"
Nhìn tướng mạo người nọ, Tiếu Mạch kinh ngạc trừng lớn mắt.
"Không đúng, ngươi là nam, nhưng diện mạo của ngươi....."
Cùng hoàng hậu giống nhau như đúc.
"Ngũ hoàng tử, thuộc hạ là Chấp Ảnh, một trong các ảnh vệ của hoàng thượng."
Nhìn ra Tiếu Mạch kinh ngạc, Chấp Ảnh tự giới thiệu.
"Đồng thời cũng là hoàng hậu Nhật Diệu quốc."
"Cái gì?!"
Tiếu Mạch kinh hách, nhưng rất nhanh liền khôi phục trấn định. Ở trong đầu cũng rất nhanh phân tích và tiêu hóa tin tức kinh người này, không bao lâu liền biết chuyện gì xảy ra.
Phụ thân ngươi thật rất kinh người, thế nhưng đem tất cả mọi người lừa gạt!
"Ngươi cũng là đến đuổi bắt ta sao?"
"Thỉnh ngũ hoàng tử theo thuộc hạ hồi cung!"
Chấp Ảnh nhìn thẳng Tiếu Mạch, cung kính nhưng khẩu khí không cho đối phương phản đối.
"Ta đã biết!"
Tiếu Mạch bất đắc dĩ cười khổ, hiện tại y thoát đi còn có đường sống sao? Đã sớm cạn kiệt lực lượng, căn bản không đủ để duy trì ngôn linh, cái thân thể như vậy mà thoát đi trước mặt ảnh vệ, rõ ràng là nằm mộng.
Tiếu Mạch không phải người thích cậy mạnh, khi nào thì nên làm, lựa chọn cái gì y đều biết rõ.
"Đi thôi!"
"Giá!"
Chấp Ảnh đánh xe ngựa hướng Hoàng Đô chạy như bay, Tiếu Mạch ngồi trong thùng xe bị xóc nảy mà thân thể loạng choạng.Quả nhiên là không thể thoát đi a! Dù sao còn kém nhiều lắm, vô luận là phương diện nào. Nhìn màn đêm ngoài cửa xe ngựa, Tiếu Mạch ảm đạm nghĩ.
Thời khắc lựa chọn thoát đi đó, Tiếu Mạch đã chuẩn bị tốt tùy thời bị truy về, biết rõ là không thể mà vẫn làm người ngu xuẩn, kiếp trước Tiếu Mạch thường dùng lời này răn dạy cấp dưới không biết trời cao đất rộng, lại không nghĩ tới y biết rõ là không thể mà vẫn làm ra hành động hôm nay.
Khi nào thì y trở nên khờ dại như thế, Tiếu Mạch tự giễu. Kỳ thật lựa chọn rời đi là vì không biết nên đối mặt với tình cảm của phụ thân dành cho y như thế nào.
"Phụ hoàng.....thực sinh khí đi? Ta nhạ phụ hoàng sinh khí, làm sao bây giờ?"
Hiện tại tâm tình Tiếu Mạch trống không, một mảnh hắc ám.
"Ngũ hoàng tử thỉnh xuống xe!"
Xe ngựa không biết dừng lại khi nào, Chấp Ảnh vén rèm cửa lên hỏi.
"Tới hoàng cung rồi a!"
Chấp Ảnh đưa tay giúp Tiếu Mạch nhảy xuống xe ngựa, chờ ổn định thân thể y ngay ngẩn cả người.
"Hoàng..... Chấp Ảnh, vì cái gì mang ta đến thần miếu?"
"Chủ nhân ở bên trong thần miếu, mời ngũ hoàng tử theo thuộc hạ."
Đi trước Tiếu Mạch, Chấp Ảnh đáp lại.
Đi theo phía sau Chấp Ảnh, Tiếu Mạch rất là buồn bực, không hiểu vì sao Ly Nhật Diệu ở thần miếu. Đối với thần miếu, Tiếu Mạch cũng không có xa lạ, lúc mười tuổi sau khi làm lễ rửa tội, Ly Nhật Diệu thường mang Tiếu Mạch đến ôn tuyền, khi đó trừ Tiếu Mạch, tất cả mọi người chưa ai có đặc quyền này, sau đó nhận thức tế sư Âm Vũ, Thành Thỉ.
Tuy rằng sau khi trở thành tế sư phải cải danh là Âm Vũ, Tiếu Mạch vẫn theo thói quen gọi hắn là Thành Thỉ. Bất quá nhắc tới Thành Thỉ, đầu Tiếu Mạch liền đầy hắc tuyến, tuy người Thành Thỉ không tồi nhưng tính cách kia của hắn..... Tiếu Mạch thực không dám khen tặng.
Này không phải hướng đến chủ điện tế thất sao? Chẳng lẽ phụ thân ở tế thất na? Vì cái gì? Một đám dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Tiếu Mạch, nhìn về phía Chấp Ảnh, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
Nguyên bản đối Ly Nhật Diệu ở thần điện, Tiếu Mạch đã cảm thấy kì quái, huống chi là ở chủ điện tế thất, chủ điện tế thất thần miếu là địa phương thần thánh mạnh nhất nước, trừ bỏ tế sư Âm Vũ, cho dù là hoàng thượng cũng ít đến chủ điện tế thất.
"Âm Vũ bái kiến ngũ hoàng tử!"
Tế sư Âm Vũ kế nhiệm hướng Tiếu Mạch khom người hành lễ.
"!"
Tiếu Mạch sửng sốt.
"Không, không cần đa lễ!"
Tiếu Mạch không được tự nhiên mở miệng, nhìn bộ dáng Âm Vũ nghiêm trang, Tiếu Mạch ngược lại có chút không biết làm sao.
"Ngũ hoàng tử, hoàng thượng ở bên trong tế thất, chờ ngài đã lâu."
Giống như là ám chỉ cái gì, Âm Vũ hướng Tiếu Mạch nói.
"Ân!"
Khóe miệng Tiếu Mạch khởi một mạt cười khổ, Tiếu Mạch hướng tế thất đi đến, trốn tránh đã không còn tất yếu nữa.
"Phụ hoàng!"
Nhìn bên trong tế thất, Tiếu Mạch không thể tin vào mắt mình.
"Đây là..... Sao lại thế này?!"
|
Chương 79: Chú văn Màu tóc dài như hòa lẫn với ánh sáng liệt hỏa, đồng tử màu tím ma mị, bất đồng với chú văn màu tím là đồ đằng yêu dị đen sẫm. Ly Nhật Diệu ngồi xếp bằng ở giữa tế thất, nhưng Tiếu Mạch không có cảm giác quen thuộc trước đây.
"Vì cái gì? Phụ hoàng như thế nào lại biến thành như vậy?"
Tiếu Mạch kinh ngạc lại phẫn nộ chất vấn Chấp Ảnh cùng Âm Vũ.
"Ngũ hoàng tử không biết sao? Hoàng thượng biến thành như vậy đều là bởi vì ngài a!"
Âm Vũ cười trả lời, nhưng tươi cười này lại không có trong đáy mắt, ánh mắt nhìn Tiếu Mạch là phẫn hận, lạnh như băng.
"Bởi vì ta?!"
Ngữ điệu nghi hoặc, Tiếu Mạch không rõ cái đó và y có gì liên hệ.
"Đúng vậy! Chính là bởi vì ngũ hoàng tử ngài!"
Âm Vũ không có hảo ý nói, hắn muốn Tiếu Mạch cũng thống khổ giống như hoàng thượng.
"Bởi vì ngũ hoàng tử ngài rời đi làm hoàng thượng phẫn nộ cùng bi thương, làm cho tâm hắn vững như bàn thạch lại xuất hiện kẽ hở, mới có thể làm cho chú văn thừa dịp chui vào người hoàng thượng. Hoàng thượng như bây giờ chính là bị chú văn xâm nhập cắn nuốt, sắp nhập ma mà mất đi ý thức."
Ha hả! Thống khổ đi ngũ hoàng tử, như vậy ngài mới có thể hiểu được tâm tình hoàng thượng.
"Như thế nào lại thế?"
Tiếu Mạch không thể tin.
"Người trong hoàng tộc không phải trời sinh có năng lực sao? Vì cái gì còn cần chú văn?
Tiếu Mạch hô to, là kinh hách, là phẫn nộ, là nghi hoặc, là sợ hãi, là bi thương, y đã phân không rõ, chỉ biết là trái tim y như bị người gắt gao nắm lấy, thống khổ vạn phần.
"Đúng vậy, vì cái gì?"
Âm Vũ nhìn Tiếu Mạch hỏi lại.
"Bởi vì hắn là hoàng thượng, là đế vương quốc gia này, chỉ có lực lượng cường đại mới có thể làm cho quốc gia phồn vinh, nhưng mà chỉ dựa vào năng lực hoàng tộc thì không đủ."
"Cái....."
Nhìn chằm chằm Âm Vũ, Tiếu Mạch biết kế tiếp hắn sẽ nói một chuyện kinh người.
"Thân là đế vương, trước một ngày đăng cơ phải đến thần miếu tiến hành nhận chú văn. Mỗi người chỉ biết nói, trở thành đế vương liền có được năng lực vô thượng, nhưng không có một ai biết được quá trình nhận năng lực kia thống khổ như thế nào. Vô số chú văn trong nháy mắt thêm vào trên người, phải biết rằng, thường nhân nhận một cái chú văn đã khó có thể thừa nhận, mà thống khổ đế vương phải thừa nhận so với bọn là hơn gấp trăm gấp ngàn lần.
Nhận chú văn thất bại, thường nhân sẽ mất đi tính mạng, mà đế vương thất bại là hồn phi phách tán."
Âm Vũ chậm rãi nói, vẻ mặt vô cùng thống khổ, thân là tế sư riêng của đế vương, lúc đế vương nhận chú văn phải tùy thị ở bên, hắn vĩnh viễn vô pháp quên thống khổ khi đó của Ly Nhật Diệu.
"Như thế nào....."
Tiếu Mạch cảm thấy tâm đau, vì Ly Nhật Diệu mà đau.
"Chú văn nhận được dựa vào số lượng, ý chí càng mạnh có thể nhận được nhiều chú văn, có thể đạt được lực lượng cường đại, tương đương thống khổ gấp bội.
Mà từ xưa đến nay, hoàng thượng là đế vương có lực lượng cường đại nhất trong ba nước. Cho nên, Nhật Diệu quốc hiện giờ mới có thể trở thành quốc gia cực mạnh."
Nhưng là đế vương chịu thống khổ nhiều nhất, những lời này Âm Vũ không có nói ra, nhưng nhìn biểu tình Tiếu Mạch, Âm Vũ biết y cũng rõ ràng.
"Ngũ hoàng tử, ngài có biết tế sư Âm Vũ tồn tại vì cái gì không?"
Bỗng nhiên Âm Vũ hỏi Tiếu Mạch.
Tiếu Mạch lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng y cảm thấy có liên quan tới Ly Nhật Diệu, phải nói là cùng đế vương có liên hệ.
"Đế vương có ý chí mạnh nhưng chung quy cũng chỉ là cá nhân, chú văn có ma tính, tự bản thân có ý thức, cắn nuốt kí chủ là ý thức bản năng của nó, tiếp nhận nhiều chú văn như thế, đế vương có thể bị cắn nuốt vô cùng lớn.
Chú văn ở trong thân thể càng lâu thì ma tính càng tăng cường, bị chú văn cắn nuốt nguyên nhân chính là do có hành vi điên cuồng."
"Thân là đế vương, tối trọng yếu là kiềm chế bản thân, không cho phép phát sinh hành vi điên cuồng, nếu đế vương bị cắn nuốt mà nhập ma, quốc gia sẽ không có tương lai, mà tế sư Âm Vũ tồn tại vì đế vương tiêu trừ ma tính chú văn."
"Một đế vương một tế sư, tế sư cả đời trung với vương, ngày trở thành tế sư sẽ bị vương hạ cấm chế trung thành, cả đời không được rời đi thần miếu."
"Thần miếu là địa phương tối thần thánh của quốc gia, tế sư sẽ mỗi ngày khi mặt trời mọc đi vào tế thất, vì hoàng thượng cầu phúc, tiêu trừ ma tính trên người đế vương.
Giả như tế sư phản bội, rời đi thần miếu, không có tế sư cầu nguyện, ma tính trong cơ thể đế vương sẽ gia tăng vô hạn, không bao lâu sẽ bị chú văn ăn mòn, cho đến khi bị cắn nuốt hoàn toàn."
"Cho nên, vì phòng ngừa tế sư phản bội, đế vương sẽ hạ cấm chế tế sư, nhưng mỗi vị tế sư đều tự nguyện nhận cấm chế của đế vương, vì vương bọn họ mà trung thành!"
Chỉ có ta, chỉ có ta không bị hạ cấm chế, bởi vì vương không tin ta.
Âm Vũ cảm thấy ảm đạm, bởi vì trong lòng tế sư, chỉ có tiếp nhận cấm chế mới chân chính trở thành tế sư của đế vương.
Tiếu Mạch nghĩ không thông, vì cái gì mà Thành Thỉ bọn họ nguyện ý mất đi tự do để nhận cấm chế, nhưng y không có dư thừa tâm tư để hỏi, bởi vì đó chỉ là chuyện râu ria, người có thể tác động đến nỗi lòng y đang ngồi trong tế thất mới là người y quan tâm.
|