Thần Vô Chi Nguyệt
|
|
Chương 59: Tháng vẫn chưa hết Trong lòng, bắt đầu có chút cảm động.
Thời tiết rất lạnh, anh đứng nơi này chờ bao lâu rồi?
"Anh......"
"An tâm." Thanh Dạ mỉm cười nói,"Anh vẫn ngồi ở quán cà phê, nhìn thời gian gần đến lúc anh mới đi ra ."
"Đó vẫn là thật lâu rồi......"
"Ân...... Sau khi kết thúc công việc anh liền trực tiếp tới đây , đại khái từ lúc năm giờ chiều. Không nghĩ tới em lại tăng ca."
"Để anh đợi lâu rồi ." Chu Luật xin lỗi nói.
"Là anh tự nguyện mà" Thanh Dạ cười hỏi lại,"Cho dù có chờ bao lâu, chỉ cần có thể đợi được em là đủ rồi...... Cảm giác chờ một người tan tầm, từ rất lâu trước kia anh đã muốn được nếm thử một lần ."
Nhìn bộ dáng vui vẻ của anh, Chu Luật trêu ghẹo nói: "Cho dù đối tượng không phải là em anh vẫn chờ?"
"Không." Thanh Dạ lắc đầu,"Đối tượng chỉ có một mình em."
Sợ run một chút, hai người nhìn nhau cười.
Chu Luật nhẹ nhàng nói:" Trở về...... đi thôi."
Dọc theo đường đi, bọn họ không nói chuyện gì liên quan đến trò chơi. Đương nhiên, cũng sẽ không nói đến việc Chu Luật rời hội.
Đề tài, đều thực bình thường, nhưng lại rất quan tâm ôn nhu.
"Lại nói tiếp...... khí sắc của em trông rất không tốt." Thanh Dạ quay đầu, nhìn mặt Chu Luật.
"Gần đây có chút chuyện, cho nên......"
"Anh nhìn ra được." Thanh Dạ thở dài một hơi, cầm tay cậu,"Em trước kia cũng chưa từng tăng ca ."
"Vâng. Đúng lúc này, lại có rất nhiều chuyện xảy ra cùng nhau . Hy vọng những ngày bận rộn có thể chấm dứt nhanh một chút."
Chu Luật ngẩng đầu nhìn cửa hàng tiện lợi phía trước, mỉm cười hỏi Thanh Dạ:
"Chúng ta cùng nhau đi vào sao?"
Mua xong đồ, đi bộ trở về nhà. Thời gian qua nhanh, đã gần mười một giờ.
Trên đường Hồ Ly có nhắn tin hỏi, Chu Luật trả lời lại cho cậu, đêm nay mình sẽ không login .
Cho dù chỉ có một đêm nghỉ ngơi, cũng tốt lắm.
Mười một giờ, trên đường thực im lặng.
Đêm nay trăng không sáng rực rỡ.
Chu Luật thật không ngờ nhanh như vậy có thể gặp lại. Nói thật...... Khi cậu trước cửa công ty ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thanh Dạ, dường như có cảm giác xúc động muốn tiến lên ôm đối phương.
Lúc ấy, loại rung động này nơi trái tim, đến bây giờ cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Hiện tại Thanh Dạ đang đi bên cạnh cậu.
Sau đó, khi về đến cửa, bọn họ nên nói câu gặp lại.
Sau đó, trong hai tháng bận rộn còn lại, thời gian ở lại có lẽ chỉ còn tưởng niệm.
Sau đó......
Rồi cũng tới ngõ nhỏ gần nhà. Đèn đường thản nhiên chiếu sáng, cùng với chút ánh trăng mỏng manh, đảm nhiệm công việc soi sáng.
"Không sai biệt lắm, đã tới nơi rồi."
"Uh." Dừng cước bộ,"Chỉ đưa tới nơi này?"
"Vậy là được rồi." Chu Luật gật gật đầu,"Đều là người đã đi làm, anh cũng sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi."
Thanh Dạ nhìn cậu trong chốc lát, nghiêng đầu thực đáng yêu hỏi:"Luật...... Em có luyến tiếc anh đi không?"
Chu Luật sửng sốt, cười yếu ớt nói:"Tuy rằng thật sự luyến tiếc, nhưng chung quy anh vẫn là nên đi đi."
"'Thật sự luyến tiếc' sao......?"
Thanh Dạ thì thào , thân thủ đưa cậu kéo vào trong lòng, ôm chặt.
"Anh rất nhớ em...... Luật. Mỗi một ngày, đều rất muốn gặp em."
Lời nói ôn nhu như vậy vang ở bên tai. Chu Luật nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:
"Em cũng như vậy."
"Nhưng là, Luật......"
Thanh Dạ có chút xấu xa nở nụ cười.
"Gần đây xung quanh em hoàn cảnh tựa hồ cũng vẫn tốt......"
"A?"
"Về bên cạnh người anh em tốt nhất, sau đó, vị hôn thê trước đây cũng xuất hiện ...... đúng không?"
Chu Luật nhất thời một trận đau đầu......
"Thanh Dạ, anh như thế nào lại biết......"
"Úc? Sao anh lại không thể biết?"
"Không phải......" Chu Luật giải thích nói,"Em cùng Tiểu Tình, đã là chuyện quá khứ . Cho dù hiện tại gặp lại, cũng không có khả năng sẽ phát sinh chuyện gì."
"Anh hiểu." Thanh Dạ cười cười, ở trên mặt cậu hôn một cái,"Chỉ đùa với em một chút thôi."
"......"
Thanh Dạ cười đủ, mới tiếp tục nói:"Luật, đêm qua nhận được quà tặng của em, làm anh thực hoảng sợ."
"Vì sao?"
"Em không biết là ý tứ của việc đó rất sâu xa sao?"
"Ách...... Có sao?"
"Vẫn chưa từng được nhận quà của em, lúc đó lại nhận được. Vẫn còn nợ người ta gì đó, bây giờ muốn trả ......" Thanh Dạ ra vẻ bi thương nói,"Sau đó, em chuẩn bị bỏ anh mà cao chạy xa bay......"
"...... Anh suy nghĩ nhiều quá." Chu Luật vỗ vỗ hai má đối phương, có chút bất đắc dĩ nói,"Bởi vì đặt ở nơi đó em vẫn sẽ nhớ thương , cho nên tối hôm qua tìm được chút thời gian rảnh liền gửi cho anh. Nếu nói không muốn nhận, thì trả lại cho em."
"Không cần." Thanh Dạ cười,"Luật tặng cho anh cái gì, cho dù là bom độc dược, anh vẫn phải hảo hảo lưu trữ."
"Đồ ngốc......"
Hai chữ âm cuối, biến mất ở nụ hôn ngọt ngào.
Mười một giờ trước ngõ nhỏ, tràn đầy ôn nhu của hai người.
"Luật...... Thái độ ngày đó của anh không tốt, thật có lỗi."
"Thái độ của em tựa hồ cũng không tốt tới không còn gì để nói. Cũng thật có lỗi."
Thanh Dạ hỏi:"Em có biết vì sao anh tức giận không?"
"Vì em không nói với anh rõ ràng?"
"Không." Thanh Dạ ôm lấy cậu, mỉm cười nói,"Anh giận em...... Lại muốn một mình đi làm chuyện khó khăn ."
"Lý do thật quá kỳ quái......"
"Kỳ quái sao?"
"Vâng......"
"Anh cảm thấy lần này em thật sự mệt lắm rồi." Thanh Dạ thở dài,"Nếu có chuyện gì anh có thể giúp, anh muốn được chia sẻ cùng em."
"Lần này...... Để em một mình giải quyết chuyện bên kia đi." Chu Luật lắc đầu,"Kỳ thật, anh dẫn dắt Ánh Sáng tới Quốc chiến cũng đã là trách nhiệm rất nặng nề, em không muốn làm tăng thêm gánh nặng của anh."
"...... Được rồi." Thanh Dạ trả lời,"Bất quá em phải hảo hảo bảo trọng thân thể, đừng thức đêm. Nếu không, anh sẽ rất đau lòng."
"Em biết rồi."
Trầm mặc một lát, Thanh Dạ nhìn tòa nhà cách đó không xa, bỗng nhiên mỉm cười gọi:
"Luật."
"Vâng?"
"Em không phải đã nói, anh muốn đến nhà em, lúc nào cũng có thể đến sao......"
"......"
"Hiện tại, nếu đã tới nơi này , chẳng lẽ không mời anh đi lên ngồi một lát uống chén trà? Phải biết rằng cơ hội này khó có được, ôi chao......"
Thanh Dạ cười đến thực giảo hoạt.
Chu Luật nghĩ nghĩ, cũng cúi đầu cười nói:
"Vậy mời anh vào."
|
Chương 60: Yên giấc Lần đầu tiên mời Thanh Dạ vào nhà.
Trước đó cũng không có cố ý đi thu dọn qua, cho nên khi mở cửa phòng khách...... Vẫn có vẻ hỗn độn như cũ.
Thanh Dạ ước chừng sửng sốt vài giây, mới lẩm bẩm nói:
"Nhà của Luật, thật đúng là có...... Ách, hơi thở cuộc sống a......"
"Anh cứ nói thẳng là bừa bãi cũng được!" Chu Luật cười cười,"Em cũng không để ý anh nói lời nói thật như vậy."
"Là có điểm làm cho người ta ngoài ý muốn......"
"Mọi người tới đây đều nói như vậy."
Chu Luật muốn dọn đống đồ đạc trên sô pha để cho Thanh Dạ ngồi, nhưng nhìn tư liệu sách vở trên đó muốn chất thành núi, cậu vẫn là lựa chọn từ bỏ.
Cuối cùng, đem đến đôi ghế dựa hiếm thấy không bị chất đồng đồ đạc.
"Tốt rồi, mời anh ngồi."
Có điểm vô tội nhìn Thanh Dạ.
"Luật, em bề ngoài nghiêm cẩn, không nghĩ tới lại cũng có vẻ mặt đáng yêu như vậy...... Ha ha......" Thanh Dạ rốt cục nhịn không được cười ha hả,"Anh còn đã nghĩ, nhà em nhất định sạch sẽ làm cho annh tay chân cũng không biết nên để ở đâu......"
"Úc?" Chu Luật cười nói,"Ai quy định con người bề ngoài nhìn qua có cuộc sống nghiêm cẩn, trong nhà phải sạch sẽ không một hạt bụi? Có phải hay không còn nên là một người nấu ăn cực ngon, việc gì cũng biết?"
"Như vậy, em biết nấu ăn chứ?" Thanh Dạ ngồi ở ghế trên, ngẩng đầu hỏi hắn,"Sẽ không thường xuyên ăn linh tinh ngược đãi chính mình đi?"
"Cũng không có điều đó...... Em biết nấu ăn, cũng chỉ là có thể ăn mà thôi, coi như cũng không phải là thủ nghệ tốt."
Chu Luật lấy một cái cốc nhỏ, hỏi:
"Anh uống gì? Cà phê, nước trái cây?"
"Không có rượu?" Thanh Dạ cười xấu xa nói.
"Có thì cũng có." Chu Luật cũng cười,"Nhưng mà, anh nghĩ rằng em và anh sau đó sẽ có chuyện gì sao?"
"A...... Em biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì?"
"Em cái gì cũng không biết."
Chu Luật ra vẻ mờ mịt lắc đầu.
Sau đó...... Thanh Dạ bị bắt buộc uống cà phê tỉnh não.
Hơn mười một giờ làm khách, còn có thể làm cái gì?
Trên thực tế, trừ bỏ tâm sự chuyện bên ngoài, hai người căn bản cũng không biết nên làm gì. Mở vô tuyến, nhưng không ai để ý, nói chuyện phiếm, cũng dần dần đến lúc hết chuyện để nói. Không khí, tựa hồ so với lần đầu tiên gặp mặt còn ái muội hơn.
Lò sưởi, vô tuyến, cùng với...... hai người ở chung một phòng.
Nếu Thanh Dạ yêu cầu ngủ lại qua đêm, mình nhất định cũng sẽ không cự tuyệt anh ấy...... Chu Luật nghĩ như vậy , tầm mắt dừng ở trên sàn nhà.
Hiện tại, cậu đang tựa vào lối đi thông qua ban công cạnh cửa, cùng Thanh Dạ có một khoảng cách.
"Nói đến lúc...... cũng đã khuya lắm rồi."
Thanh Dạ ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
"Vâng."
Chu Luật cũng ngẩng đầu.
"Anh còn muốn uống cà phê sao?"
"Không được...... Anh cũng đã đủ thanh tỉnh . Bất quá đã trễ thế này, tựa hồ chỉ có thể ngồi tắc xi trở về."
"......"
Chu Luật biết, chỗ Thanh Dạ làm mặc dù cách công ty mình có vẻ gần, nhưng là nhà của anh lại cách nơi này rất xa.
"Nếu anh không ngại......" Chu Luật hơi hơi hạ mi mắt,"Anh có thể ngủ lại nhà em một đêm."
"......"
Thanh Dạ có chút kinh ngạc, đối phương lại có thể nói như vậy.
"Không cần sao?"
"Không phải......" Thanh Dạ nhẹ nhàng nở nụ cười,"Chính là việc tốt ngoài ý muốn. Luật, lá gan của em thật lớn."
"Lá gan lớn?" Chu Luật đứng dậy đi tới phòng ngủ, chuẩn bị áo ngủ cho anh,"Nếu anh có thể nửa đêm khuya khoắt chôm đồ chạy trốn......? Nhà của em cũng không có gì đặc biệt đáng giá."
"Có."
"Ân......?"
Chu Luật bỗng nhiên bị người đang đi sau lưng ôm vào lòng.
"Thanh......"
Hơi thở nống ấm phả lên cổ cậu. Tim đập đột nhiên gia tốc.
"Với anh mà nói...... Điều có giá trị nhất chính là em."
Thanh Dạ ôn nhu nói.
"Ở Thần Vô, Nguyệt Ẩn Luật không ai có thể đụng vào, không ai có thể bắt lấy, nay lại đang ở trong lòng anh. Anh là người độc nhất vô nhị trong Thần Vô chi Nguyệt, còn có cái gì chưa đủ nữa?"
"Thanh Dạ......"
Có lẽ đối với anh, đối với toàn bộ Ánh Sáng mà nói, em là tồn tại trọng yếu. Nhưng là đối với em mà nói, anh và các cậu ấy cũng là tất cả của em.
Không gặp được anh , không gia nhập Ánh Sáng. Như vậy, hiện tại em sẽ là bộ dáng gì?
"Thanh Dạ...... Em yêu anh."
Trong lồng ngực ấm áp đó, Chu Luật thì thào mở miệng.
"Em yêu anh......"
Một lần lại một lần nhẹ giọng lặp lại .
Những lời này, giữa hai người yêu nhau đều là tất yếu tồn tại vĩnh viễn. Trừ bỏ những lời này, cậu không biết còn có thể dùng ngôn ngữ như thế nào, để bày tỏ những tình cảm đang dào dạt trong tim.
Em yêu anh.
Thân thể bị xoay lại, tiếp theo, là nụ hôn thật sâu.
Lời lẽ giao triền. Trong niềm hạnh phúc vô hạn, ý thức bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ.
Cuối cùng người chủ động buông ra, là Thanh Dạ.
Chu Luật điều chỉnh tốt hô hấp, nhẹ nhàng mà nói:
"Em tìm áo ngủ cho anh...... Anh đi tắm rửa trước đi?"
"Uh."
Trong tay còn lưu lại hơi ấm. Thanh Dạ đương nhiên không muốn cứ như vậy mà dừng lại, chính là...... Mình tự chủ càng ngày càng kém, thật sự sợ nhất thời không khống chế được, đem Luật đặt dưới thân.
Anh vẫn không có quên, Luật gần đây bề bộn nhiều việc. Lần trước đến kho hàng của Độc Bộ, trùng hợp gặp được Sera đang la cà đến, ba người hàn huyên một trận, anh mới hiểu biết, áp lực trên vai Luật hiện giờ rất lớn.
Luật đáp ứng chuyện của người khác, cho tới bây giờ đều là nói được thì làm được. Anh biết Luật như vậy, cũng đau Luật như vậy.
Lựa chọn qua đêm nơi này...... Kỳ thật cũng coi như một loại dày vò ngọt ngào. Thanh Dạ cười khổ.
Nếu hôm nay tới thăm có thể làm cho Luật có cảm giác như vừa rồi, mục đích của mình cũng đã đạt được tới.
Như vậy, cũng đã rất tốt rồi.
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Thanh Dạ cuối cùng cũng ra khỏi phòng tắm.
"Luật?"
Gọi một tiếng, không tiếng trả lời. Đi vào phòng liền thấy, thì ra Luật...... Đã nằm ở ngủ trên giường .
Sắc mặt không dễ nhìn chút nào, đôi mắt thản nhiên thâm quầng. Con người này, tình trạng thân thể thực rõ ràng biểu hiện ra bên ngoài.
"Em vất vả rồi."
Ngồi ở bên giường, ôn nhu vuốt ve mái tóc đối phương.
Luật nghiêm túc, Luật quật cường, Luật đáng yêu, Luật ôn nhu, giờ phút này trước mắt, bởi vì ngủ say mà có vẻ thêm vài phần trẻ con, mỗi một biểu hiện, đều làm cho mình thật sâu mê đắm.
Đêm nay hảo hảo mà ngủ một giấc đi...... Thân ái .
Thanh Dạ nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc của người thân yêu.
"Ngủ ngon."
|
Chương 61: Khoảnh khắc của hạnh phúc Giấc ngủ của Chu Luật cũng không thật sâu, thực dễ dàng bị đánh thức bởi những tiếng động nhỏ.
Nhưng mà đêm nay, cậu ngủ thật sự an ổn. Có lẽ là vì gần đây thật sự quá mệt mỏi, có lẽ là vì chuyện nhớ thương trong lòng rốt cục cũng buông được xuống. Tóm lại, một đêm không mộng mị.
Cảm giác thực ấm áp thực an tâm vẫn vây quanh cậu, chưa bao giờ cảm thấy giường mềm mại thoải mái như thế. Buổi sáng hôm sau bị người lay tỉnh, cậu mới lưu luyến mở mắt.
"Luật, nên dậy thôi."
Thanh âm trầm thấp, ôn nhu làm người ta tâm động.
"Luật."
"Vâng......"
Nhẹ nhàng lên tiếng, Chu Luật chống thân thể ngồi xuống. Thanh Dạ đã thu dọn xong, thần khí thanh sảng đứng ở bên giường.
"Em đêm qua......"
Chu Luật cố gắng hồi tưởng một chút, phát giác trí nhớ tối hôm qua không đầy đủ.
Sau khi Thanh Dạ đi tắm rửa, mình tựa hồ đã tựa vào đầu giường nghỉ ngơi một chút, sau đó liền......
"Em quá mệt mỏi , cho nên ngã xuống ngủ trên giường ."
Thanh Dạ hơi hơi cười, bàn tay đặt trên khuôn mặt cậu nhẹ nhàng nhéo một chút.
"Mau rời giường đi, điểm tâm anh đã chuẩn bị rồi."
"Vâng...... Em đi tắm đã."
Mùi điểm tâm từ ngoài cửa phòng bay vào, mang theo cảm giác làm cho người ta cảm động rơi lệ.
Đã bao nhiêu lâu không cảm thấy nơi này giống một gia đình? Nhưng chỉ cần Thanh Dạ ở trong này, sẽ không khỏi cảm thấy...... nơi này quả nhiên vẫn là gia đình, mà không chỉ là mấy gian phòng ở.
"Luật, đừng ngẩn người nữa. Cẩn thận không đi làm muộn."
Thấy cậu vẫn không có chút nhúc nhích, Thanh Dạ lại ôn nhu thúc giục.
Lúc trước không gặp mặt, tưởng niệm là tất nhiên. Nhưng mà một khi đã gặp mặt, chỗ trống trong lòng được lấp đầy, lại không nghĩ muốn cách xa.
Khi vừa cùng Thanh Dạ nhận thức, vô luận thế nào cũng không nghĩ đến sẽ có đủ loại phát triển thế này...... Nhưng mà hiện tại, cảm tình trong tim bất ngờ rất mãnh liệt.
Chu Luật nhắm mắt lại, đón nước ấm từ đỉnh đầu cọ rửa toàn thân.
Không nghĩ lại cách xa, một ngày cũng không muốn, đây thật sự là ý nghĩ bốc đồng. Chu Luật rất rõ ràng, hai tháng này bận rộn như vậy, tối hôm qua nhàn nhã ở chung hẳn là sẽ rất khó có dịp nào khác.
Trải qua một đêm, nhận thức càng thêm rõ ràng...... Mình đối với Thanh Dạ, kỳ thật là cũng có ý ỷ lại .
Có tình cảm nên mới ỷ lại, biểu hiện không rõ ràng, nhưng trên thực tế, lại thập phần mãnh liệt.
Ra khỏi phòng tắm, đã thấy Thanh Dạ đứng bên ngoài cười cười chờ mình.
"Anh phải về nhà một chuyến, cho nên đợi để tạm biệt em."
"Bây giờ anh đi luôn?"
"Sao vậy?" Thanh Dạ lấy khăn mặt, giúp cậu lau mái tóc ướt sũng,"Không muốn anh trở về?"
"Vâng......"
"Rất thẳng thắn." Thanh Dạ cười nói,"Luật thật sự rất đáng yêu."
Chu Luật mặc kệ anh không nói gì.
Thanh Dạ dừng động tác, ôn hòa nói:
"Tuy rằng không thể thường xuyên tới tìm em, nhưng anh từng giờ từng phút sẽ giám sát tình trạng của em. Nếu em không biết yêu quý bản thân mình, đến lúc đó vô luận đối phương là Hồ Ly hay bất cứ kẻ nào, anh cũng không để em đăng nhập trò chơi hỗ trợ cho họ."
Vừa nói vừa mỉm cười, nhưng tuyệt đối không giống đang vui đùa.
"Em biết rồi." Chu Luật nhẹ nhàng gật đầu.
"Tốt lắm." Thanh Dạ vừa lòng nói,"Anh đi nhé."
"Vâng."
Chu Luật nhìn vào ánh mắt thâm thúy của đối phương, sau đó, chủ động đưa môi mình lên.
Thanh Dạ hơi hơi sửng sốt, vui vẻ nhận.
Một cái hôn cực độ triền miên.
"Cám ơn anh, Thanh Dạ."
Thanh Dạ cười:"Cám tạ anh làm gì?"
"Cám ơn anh tối hôm qua đã ở lại với em."
"Úc......" Thanh Dạ ngân dài thanh âm, ra vẻ ủy khuất nói,"Nhưng Luật ah, em có biết tối hôm qua anh vượt qua như thế nào không?"
"......"
"Anh một đêm không ngủ."
"......"
Chu Luật cũng không muốn giả ngu. Cùng là nam nhân, cậu hiểu được ý của Thanh Dạ.
"...... Thật có lỗi."
"Nếu em cảm thấy thật có lỗi......" Thanh Dạ ghé vào lỗ tai cậu xấu xa cười,"Lần sau nhất định phải bồi thường cho anh?"
"......"
"Tốt lắm, thật sự phải đi rồi. Nếu không anh sẽ luyến tiếc rời đi."
Thanh Dạ lại hôn nhẹ một cái lên đôi môi cậu.
"Nụ hôn từ biệt." Anh cười nói,"Hẹn gặp lại, thân ái ."
"Hẹn gặp lại...... Đi đường cẩn thận."
Thân thể, hơi hơi nóng lên.
Sau khi tan tầm, Chu Luật đúng giờ login.
"Yêu, Tiểu Luật đến đây."
Tên Mã Lệ yêu nghiệt kia vẫn thật thân thiết, thập phần khoái trá đi về phía cậu chào hỏi.
"Tối hôm qua không login, rốt cuộc là đi đâu, làm gi?"
"Có chút việc."
"Gặp tình nhân?"
"......"
"A a...... Sẽ không phải là bị tớ nói trúng đi?"
"Mã Lệ!" Hồ Ly quát,"Làm dược của cậu đi, ít quản chuyện của Tiểu Luật thôi!"
"Ai nha, người ta mệt chết đi , muốn tán gẫu thả lỏng một chút thôi ~~"
"Thả lỏng cái gì? Cậu bất quá cũng là mới đăng nhập đi?"
"Thật là...... Tiểu Hồ, cậu quản công tích cực như vậy để làm chi?"
"......"
Mã Lệ tà ác nói:"Chẳng lẽ tớ quan tâm tới Tiểu Luật, cậu ghen tị? Không có vấn đề gì đâu, Tiểu Hồ, kỳ thật người ta vẫn là coi trọng cậu nhất......"
"Thúi lắm!" Hồ Ly cả giận nói.
"A nha......" Mã Lệ giả bộ sợ hãi,"Tiểu Hồ cậu thực thô lỗ......"
"Tốt lắm...... Hai người các cậu đừng náo loạn nữa." Chu Luật đau đầu nói,"Nhanh làm chuyện chính đi. Mặt khác, mọi người tổ hậu viên ở bên ngoài đều đến đây tập hợp đi, có chuyện quan trọng tôi muốn cùng thương lượng."
"Hắc hắc...... Anh Luật." Quả Quả không có hảo ý hỏi,"Anh tối hôm qua thật sự cùng Thanh lão đại một chỗ?"
Chu Luật không để ý tới cô bé, mà dùng kênh hội nói:
"Ngày mai là lần công thành chiến cuối cùng trước khi dự tuyển bắt đầu . Toàn bộ thành viên đều tham gia, kiểm nghiệm thành quả huấn luyện mấy ngày này."
|
Chương 62: Lần đầu khiêu chiến "Ngày mai sao......?"
Nghe thấy quyết định của Chu Luật, mọi người đều có chút giật mình.
Tuy rằng mấy ngày nay tất cả mọi người trong hội đều tích cực tham gia huấn luyện, nhưng thời gian đối với bọn họ mà nói, dù sao vẫn là quá ngắn ngủi.
"Cách tháng dự tuyển không phải chỉ còn vài ngày sao?" Phiêu Linh hỏi,"Vì sao không tập trung vào luyện tập trước đã?"
"Cho dù cách dự tuyển còn có vài ngày, chúng ta cũng phải nắm chắc thời cơ." Chu Luật giải thích,"Cách luyện tập hiện tại, chỉ giới hạn đội ngũ chúng ta đối phó với quái, đối phó với boss. Ý tôi là muốn nói, cho dù luyện tập có hoàn mỹ tới đâu, đến lúc ra chiến trường, cũng vẫn có khả năng xảy ra sai lầm. Cho nên, càng sắp tới kì dự tuyển quan trọng, chúng ta càng phải tiến hành luyện tập thực chiến."
Cậu tạm dừng trong chốc lát, tiếp tục nói:
"Mặt ngoài, mục tiêu lần này chúng ta công thành là đoạt lại Pháp Đế Thành, nhưng trên thực tế cũng là để tìm ra khuyết điểm của mình. Mọi người không cần sợ hãi thực lực của Ngân Cánh, cũng không phải lo lắng chuyện thất bại, chỉ cần khi công thành chiến đem hết toàn lực ra ứng phó là tốt rồi."
"Đúng vậy, không cần khẩn trương không cần khẩn trương. Cho dù đối thủ có là Ngân Cánh, cùng lắm thì không đoạt được gì thôi." Mã Lệ ở một bên chế dược, bỗng nhiên dùng kênh hội xen mồm nói,"Cầm lấy vũ khí của các cậu, nhằm phía địch nhân bảo vệ gia đình~ các con dân đáng yêu của tôi......"
"Mã Lệ, cậu câm miệng được không!?"
Mọi người chung quanh nhất trí phản đối.
"Ô...... Tiểu Hồ......" Mã Lệ ủy khuất reo lên,"Bọn họ đều khi dễ tớ, cậu phải làm chủ cho tớ a......"
"Tôi không quen biết cậu!"
"Mã Lệ." Thần Chi Danh đứng bên cạnh hoàn toàn không để ý tới trò hề của cậu ta, thập phần đứng đắn hỏi,"Đêm mai cậu cũng tới sao?"
"Cậu nói...... tớ sao??" Mã Lệ khoa trương kêu lên,"Cậu nhẫn tâm bảo tớ ôn hòa nhu nhược tay trói gà không chặt...... cùng đám người dã man kia hừng hực ẩu đả sao??"
"......" Thần Chi Danh trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói,"Quên đi, coi như tớ chưa nói gì."
"Ai nha nha...... Tiểu Thần tức giận rồi?"
Mã Lệ hắc hắc nở nụ cười. Cuối cùng, cậu ta nói với Chu Luật:
"Tiểu Luật, đêm mai tớ cũng cùng bọn họ đi."
"Cậu muốn đi?"
Nhân vật chính Mã Lệ chơi là dược sư luyện kim, cơ bản không có lực công kích lớn. Tuy rằng không rõ ràng cậu ta còn luyện nhân vật gì, nhưng một người trường kỳ lấy việc buôn bán chế dược làm nghề nghiệp, còn có thể quen thuộc thao tác khi công thành sao?
"An Lạp, Tiểu Luật, để tớ đi mở rộng kiến thức đi. Bọn họ hoàn toàn có thể không cần giúp đỡ tớ, tớ cũng cam đoan sẽ không gây thêm cho bọn phiền toái."
Ttrên đỉnh đầu Mã Lệ có nơ bướm màu hồng, cùng với tư thế ngồi điềm đạm đáng yêu...... Thoạt nhìn, ách, thật đúng là thuần khiết a......
"Cậu định dùng nhân vật nào?"
"Nhân vật này là tốt lắm."
"Nhân vật này......?" Chu Luật hoang mang hỏi,"Vì sao lại không đổi?"
"A a......" Mã Lệ thập phần say mê trả lời."Vì vậy nhân vật này bộ dạng rất đáng yêu , cho nên kẻ địch nhất định sẽ luyến tiếc không muốn đánh tớ ha ha ha......"
"Tôi hiện tại rất muốn đánh cậu." Hồ Ly không chút khách khí tiếp lời.
Sau khi huấn luyện đêm nay kết thúc, Chu Luật khen ngợi vài vị pháp sư có tiến bộ.
"Núm Vú Cao Su, Giai Ngôn, khuyết điểm lúc trước, các cậu đều đã sửa đúng rồi, phi thường tốt. Ngoài ra......"
Cậu nhìn thoáng qua cô em gái đang mở to mắt chờ mong.
"Quả Quả, em rốt cục cũng có bộ dáng của pháp sư, làm không sai."
"Da!!" Quả Quả lập tức đứng lên hoan hô,"Anh Luật khen tớ! Anh ấy khen tớ ôi chao...... Thật tốt quá!"
"Đáng giá cao hứng như vậy sao?" Chu Luật cười,"Nếu em bình thường ngoan một chút, anh cũng không phải ít khen en."
"Oa ha ha ha ha...... Anh Luật khen ngợi, thật là hiếm quá......"
Tương phản với Quả Quả vui vẻ, vài người khác lại có vẻ trầm mặc.
"Quả Quả......" Bảo Bối Núm Vú Cao Su mở miệng nói,"Việc kia...... Có thể cho qua không?"
"Không được!" Quả quyết phủ định ngay lập tức,"Các cậu đều thua cuộc ôi chao!"
"Không nghĩ tới tiểu ngu ngốc này đúng là được khích lệ ...... Được rồi, chúng ta thất sách." Thuần Yêu giận dữ nói,"Giai Ngôn, chúng ta cùng nhau thanh toán."
"Hắc hắc, mỗi người mười vạn, không thể khất nợ."
Chu Luật vừa rồi còn không hiểu ra sao, giờ phút này cuối cùng cũng hiểu đối thoại của bọn họ. Nha đầu Quả Quả này...... Lại làm chuyện nhàm chán .
"Em......"
Một lần thu hoạch tới năm mươi vạn, Quả Quả cao hứng phấn chấn, hoàn toàn không chú ý tới Chu Luật còn đang đứng cạnh mình.
"Ách......?"
"Tiền tiêu vặt tháng sau, khấu trừ."
"Không cần a a a anh......"
Đây chẳng lẽ chính là cái gọi là ...... thời khắc phi thường để phi thường giải trí?
Xem ra, mọi người trong hội còn đang thả lỏng , Chu Luật cũng muốn vậy. Thả lỏng đến tột cùng có phải chuyện tốt hay không, hoặc là sau này bọn họ còn có cơ hội tiếp tục thả lỏng hay không, cũng chỉ có thể xem kết quả đêm nay.
Hy vọng, hết thảy mọi chuyện đều tốt đẹp.
Trước khi công thành chiến bắt đầu một giờ, đại bộ phận hội viên đã tập hợp xong. Công thành lần nay lấy huấn luyện người mới làm mục đích, cho nên những hội viên cũ một người nhận một tổ, phụ trách giám sát.
"Hôm nay tổng chỉ huy là Vân Trung." Chu Luật tuyên bố nói,"Tôi cùng Hồ Ly không tham dự hành động, các cậu cố lên nhé."
"Vâng!"
Năm phút đồng hồ sau, Mã Lệ đăng nhập vào, phi thường khoái trá chào hỏi bọn họ.
Kính mắt gọng to, đầu gắn đầy hoa nhỏ, cô gái Mã Lệ trông vốn cực kì ngây thơ...... Nhìn thế này lại có cảm giác giống yêu quái.
"Mã Lệ...... cậu thật sự tính đi như vậy sao?"
"A...... Quả nhiên rất đáng yêu là không được sao?"
"......"
"Xuất phát đi." Chu Luật có chút vô lực phân phó.
"Cậu nói...... Hôm nay kết quả sẽ như thế nào?"
"Thất bại."
"Ân...... Tớ nghĩ cũng vậy. Bọn họ dù sao vẫn còn quá non ." Hồ Ly gật đầu nói,"Về phần dự tuyển......"
"Nói thực ra, phần trăm nắm chắc thắng được dự tuyển cũng không lớn." Chu Luật bình tĩnh nói,"Chỉ có mong đợi bọn họ trải qua tôi luyện, những đứa nhỏ đó đến phút cuối cùng có thể mang đến ngoài chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn đi."
"Tớ thực vui vẻ, tiểu luật. Tuy rằng luôn bị Mã Lệ làm cho tức giận đến chết khiếp, nhưng tớ vẫn như cũ cảm thấy mỗi ngày đều thật sự rất vui vẻ. Công hội hiện tại, so với trước kia có phần thú vị hơn, tớ rốt cục cũng có thể lý giải, cậu vì sao lại chấp nhất Ánh Sáng như thế. Tiểu Luật, tớ là thiệt tình ...... Không hy vọng bọn họ đi."
"Tớ hiểu được tâm tình của cậu." Chu Luật mỉm cười nói,"Hồ Ly, không hy vọng bọn họ rời đi , dự tuyển sau khi kết thúc cậu liền nói thẳng với bọn họ đi."
"Nói thẳng......?"
"Nói cho bọn họ 'Tôi không muốn các cậu rời đi'. Hồ Ly...... Phải biết rằng, có những chuyện không nói ra, đối phương sẽ vĩnh viễn không có khả năng hiểu được."
"Uh......"
Vân Trung chậm rãi bước vào:"Luật, trong thành Pháp Đế người rất nhiều, bọn họ không đi vào được."
"Tạm thời dừng lại đã, đợi tập hợp một lần nữa sẽ tiến tới tiếp viện. Hai mươi phút cuối cùng lại tiến hành liên tục đánh vào cửa chính, cho tới khi tìm được một cơ hội mới thôi." Chu Luật ra mệnh lệnh,"Mặt khác, chưa đến thời điểm cuối cùng, chưa cần tiến hành chỉ đạo gì đối với bọn họ."
Tiềm lực, bình thường là ở loại thời điểm này, tài năng sẽ được khai quật.
Vân Trung tiếp tục nói:"Mặt khác, chút thì quên...... Kỳ thật nghiêm mật phòng thủ như vậy, cư nhiên lại bị Mã Lệ điềm nhiên đi vào......"
"......"
Mã Lệ? Luyện kim thuật sĩ?
"Nghe nói cậu ta một bên kêu 'Cấp mặt mũi cho mỹ nữ đáng yêu điềm đạm đi qua nào, không cần ấu đả a a a', một bên mãnh mẽ xông vào...... Không biết là lý do có phải là họ chưa bao giờ gặp qua loại yêu quái này, người của Ngân Cánh cư nhiên đều thất thần không phản ứng, tùy ý cho cậu ta đi thẳng vào thành."
"......"
Chu Luật nhu nhu cái trán, trả lời:
"Quên đi, các cậu không cần quan tâm tới cậu ta."
"Vâng."
|
Chương 63: Thất bại Chu Luật tin tưởng, Sera lựa chọn những người này đến giúp Cách Lãng Địch Á, tuyệt không phải là vì bọn họ nhiệt tình mong muốn.
Trong đó, Mã Lệ này, làm người càng khó dò.
Tính cách yêu nghiệt, hành động quỷ dị, nói chuyện tới bây giờ vẫn không có trọng điểm, làm việc cũng loạn thất bát tao. Nhưng, Mã Lệ này thật sự rất mạnh.
Rất mạnh rất mạnh.
Dược sư đứng hàng thứ nhất của server, chuyện gì cũng biết, tư liệu gì cũng có, những chuyện bát quái hầu như cũng trực tiếp trải qua, đối với các loại tin tức quan trọng trong trò chơi, và các loại đặc điểm trang bị cho từng chức nghiệp đều thập phần hiểu biết. Có thể nói, Chu Luật đến nay còn chưa gặp được một người thứ hai giống Mã Lệ, nghiên cứu Thần Vô một cách thấu triệt như thế.
Chu Luật cũng không cho rằng 'bí mật'lần trước của "Miêu Nhĩ Kỵ Sĩ", thuần túy chỉ là một chuyện đùa. Bởi vì cậu biết, Sera tại Bi Luyến Hồ hiện tại sở dĩ có tài sản cùng thành tựu như vậy, là được một vị bằng hữu giúp đỡ.
Trước đây Sera từng ở trước mặt mình nhắc tới vị bằng hữu thần bí kia, luôn thở dài mỉm cười nói:
"Người đó rõ ràng có thể so với mình xuất sắc hơn, lại tình nguyện lui về sau giúp đỡ mình."
Chu Luật không có truy vấn "Người kia" là ai, cùng lý do "Người kia" làm như vậy. Nhưng lúc Mã Lệ xuất hiện ở Cách Lãng Địch Á, Chu Luật liền không tự chủ được đưa hình tượng cậu ta, cùng với 'Người kia'theo như lời Sera gắn với nhau.
Đây là một loại trực giác rất kỳ quái......
Cách Lãng Địch Á đợt hành động tấn công cửa thành lần thứ hai bắt đầu.
Chu Luật cùng Hồ Ly không đến hiện trường, chỉ ở lại nghe Vân Trung báo cáo. Trên đường Mã Lệ cũng bị giết trở về vài lần, cậu ta mỗi lần đều chuẩn bị cẩn thận, sau đó lại xuất phát.
Mã Lệ không giết được người, đồng thời cũng không có tác dụng phụ trợ gì, nhưng cậu ta vì sao còn muốn kiên trì như thế?
Chu Luật nghĩ muốn ngăn cản, cuối cùng, vẫn quyết định đi theo sau cậu ta.
Dù sao, hành vi của Mã Lệ quái dị, nhưng thực tế cũng không có ảnh hưởng bất lợi gì đối với tổ đột kích
Lặp đi lặp lại cố gắng rốt cục trước khi chấm dứt công thành vài phút cũng có kết quả. Phòng bị của Ngân Cánh hai lần liên tiếp bị tấn công liền tách ra . Một tổ nhanh chóng hướng tầng hầm ngầm chạy tới.
Dọc theo đường đi trải qua hai lần bị tấn công, người sống sót duy nhất, chỉ còn thích khách tên Hồng Trà.
Hồng Trà nghiêng ngả lảo đảo về phía trước, trước cửa tầng hầm, ngoài ý muốn gặp được Mã Lệ.
Chỉ thấy Mã Lệ thập phần nhàn nhã ngồi ở cửa, giống như chỗ ngồi này vốn dĩ là thuộc về mình.
"Yêu...... Tiểu Hồng Trà, giỏi lắm, thế mà lại có thể vọt tới nơi này."
"......"
Người này...... Vì sao có thể sử dụng ngôn ngữ thoải mái như thế để nói chuyện?
"Hoan nghênh tới tầng hầm ngầm, dũng sĩ của tôi." Mã Lệ cười tủm tỉm nói,"Tự giới thiệu một chút, tôi chính là siêu cấp Mã Lệ, boss cuối cùng ở nơi này."
Thời gian cấp bách, Hồng Trà căn bản không đếm xỉa tới hồ ngôn loạn ngữ của đối phương. Liếc mắt xem thường liền tiến vào cửa.
"Ai ai...... Hồng Trà dừng dừng......"
Còn chưa kịp nói xong.
Vài giây sau, Hồng Trà rốt cục hiểu được ý của Mã Lệ. Đồng thời thực phẫn nộ, người này làm gì mà không nói sớm cho cậu...... Người trong tầng hầm rất ít giống chợ ma!?
Hầm ngầm âm trầm cùng so sánh với cánh cửa yên ắng...... Quả thực chính là địa ngục trần gian.
Trong lòng vội vàng xao động, Hồng Trà không kịp quay đầu, liền nhìn thấy trên mặt đất một địch nhân vọt tới trước mặt. Nhìn kỹ, lập tức hoảng sợ.
Đối phương cư nhiên chính là...... Ngân Cánh lão đại Ken!
Giây tiếp theo...... Hồng Trà đáng thương đi đời nhà ma.
"Ai, gấp cái gì chứ? Tớ chỉ kêu cậu cứ dừng lại chút thôi, chờ tớ đem trang bị đổi cho cậu cũng là tốt rồi ......" Mã Lệ ngồi ngoài cửa tự nhủ.
Công thành lần này, chấm dứt trong thất bại.
"Tôi sao cũng nghĩ không ra...... Mã Lệ dùng cách gì để có thể đi vào chỗ đó nhiều lần!?"
Hồng Trà hoàn toàn tức giận.
"Cậu là ghen tị với tuyệt thế mỹ mạo của tớ sao, Tiểu Hồng Trà?" Mã Lệ thản nhiên nói,"Không có cách nào khác...... Đó là lợi thế của người có khuôn mặt đẹp, chậc chậc."
"Mã Lệ tôi hận cậu cả đời a a a a......"
Lòng tự trọng của thích khách bị đả kích mãnh liệt......
"Mã Lệ......" Phiêu Linh có chút lo lắng hỏi,"Cậu làm như vậy, thật sự không sao chứ?"
"Có gì liên quan không?"
"Đừng giả ngu , cậu hiểu ý tớ."
"Đương nhiên là không sao......" Mã Lệ thản nhiên trả lời,"Tớ muốn làm gì, bất luận ai cũng không thể ngăn cản."
"Mã Lệ......"
Hồ Ly có chút nghi hoặc xen mồm hỏi:"Các cậu đang nói gì vậy?"
"A...... Chúng tớ đang nói xinh đẹp cũng là một loại tội a ~" Mã Lệ ra vẻ ưu thương thở dài,"Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà đơn chiếc, quay đầu một lần làm khuynh thành, quay đầu lần nữa làm khuynh quốc......"
"Coi như tớ chưa nói gì."
Trải qua vài ngày "tôi luyện", Hồ Ly đã dần dần thích ứng phương thức biểu đạt quái dị của đối phương.
"Ngoài ra...... Đêm nay thất bại, mọi người cũng không cần canh cánh trong lòng."
"Thực xin lỗi...... Mình làm mọi người thêm phiền toái." Quả Quả chủ động thừa nhận sai lầm của mình.
"Trong các bạn có rất nhiều người là lần đầu tiên tham gia công thành, phạm sai lầm cũng là bình thường . Quan trọng là, các bạn phải rõ ràng mình đã phạm sai lầm gì, cùng với lần sau nên làm thế nào để tránh sai lầm đó." Chu Luật nói,"Hiện tại mọi người đều nên suy nghĩ lại vấn đề của mình, tổng kết kinh nghiệm học được lần này đi."
"Tớ có thể nói vài câu trước không?" Mã Lệ hỏi.
"Cậu nói đi."
"Hôm nay phần lớn thời gian tớ đều cùng mọi người một chỗ, cũng đã thấy được biểu hiện của mọi người. Nói chung, thì coi như không sai." Mã Lệ mỉm cười nói,"Đương nhiên, nếu Quả Quả không sai ma pháp thuộc tính, Giai Ngôn có thể chú ý tới trang bị hơn, Đội trưởng Lá Cây tầm nhìn có thể xa hơn một ít, Tiểu Hồng Trà đừng liều lĩnh xúc động như vậy, tớ nghĩ...... kết quả có khả năng sẽ rất tốt."
Mọi người trong đầu đều nghĩ đến Mã Lệ sẽ nói cái gì không đứng đắn, kết quả lại làm bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn.
Huống hồ, những người bị điểm danh, đều không thể phủ nhận Mã Lệ nói rất chính xác.
Xem ra, đêm nay Mã Lệ cũng không hẳn là đi chung giúp vui, mà còn thật sự chú ý quan sát biểu hiện của đồng đội. Chu Luật cảm thấy vui mừng, liền nói:
"Cậu tiếp tục đi."
"Uh thì cũng không có gì hay để nói." Mã Lệ lắc đầu,"Mọi người mười phần bốc đồng, điều này tốt. Về vấn đề phối hợp, ý thức linh tinh, luôn cần tốn chút thời gian luyện tập . Còn lại vài ngày, các bạn nên bầu tôi, Mã Lệ làm lãnh đạo, dẫn bước cho các bạn tiến lên con đường làm tinh anh......"
Đáng tiếc, nửa câu sau nói xong cậu ta liền bị mọi người quay mặt không quan tâm.
"Nói ra thì kỳ thật phụ trợ của Ngân Cánh có nhiều khuyết điểm đúng không?"
"Tớ cảm thấy thánh kỵ sĩ của bọn họ phản ứng đặc biệt chậm, có thể từ nơi này tìm cửa đột phá."
"Tớ quả nhiên vẫn là khuyết thiếu ý thức chức nghiệp nên có......"
"Quả Quả, em hôm nay dùng sai kỹ năng vài lần, lần sau phải chú ý nhé"
Nhìn mọi người thật sự nhiệt tình thảo luận, Chu Luật trong lòng rõ ràng ý thức được...... Cách Lãng Địch Á có thể tham dự quốc chiến, cũng không phải toàn không có hy vọng .
|