Yêu Một Kẻ Ngốc
|
|
Chương 64: Hôm đó Giản Tùy Anh không biết mình đã uống hết bao nhiêu mà cứ thế ngủ luôn trên sô pha.
Ngủ mãi đến hôm sau, khi mặt trời lên cao mới bị cơn nhức đầu hành tỉnh.
Trước khi quen biết Lý Ngọc, hắn rất hiếm khi vì chuyện riêng mà trễ nãi công việc, dù thân là chủ nhưng giờ giấc đến công ty đều tuân theo nề nếp. Thế mà từ ngày quen biết Lý Ngọc, nếu chẳng phải ngào ngạt quá mức thì cũng là cãi nhau ì xèo. Việc tùy thời có thể vắng mặt đã nghiễm nhiên trở thành chuyện thường như cơm bữa. Bởi vậy, nếu chẳng phải gọi cậu ta là mặt trắng dụ người thì chính là mầm mống gây họa.
Chưa kể, việc không biết làm thế nào cho phải chỉ rúc ở nhà uống rượu thế này cũng chưa từng xảy ra.
Chốc lát sau di động lại reo liên hồi, phần lớn trong số đó là cuộc gọi nhỡ từ Lý Ngọc.
Lúc này Giản Tùy Anh đã tỉnh táo hơn, cũng biết mượn rượu để trốn tránh không phải thượng sách, chuyện này dù sao cũng phải giải quyết.
Dầu gì hắn cũng đã xem Lý Ngọc là người của mình, ai cũng đừng tưởng dễ nạy ra khỏi miệng hắn, nay hắn xắn tay áo chuẩn bị xử lý, kẻ nào dám để mắt tới Lý Ngọc hắn trở mặt với kẻ đó.
Dựa theo cách đối phó với kẻ thù bên ngoài trước nay, hắn sẽ thăm dò Lý Ngọc thế nào trước. Nếu nhóc con này dám nói với hắn rằng trong lòng chỉ có mình Giản Tùy Lâm, đối với hắn chỉ là mối quan hệ dựa trên thể xác, vậy thì hắn sẽ ngay lập tức gom chúng làm một trị luôn một thể.
Với người từ trước đến nay tôn thờ chủ nghĩa tư bản, xem trọng bản thân như hắn mà nói, những gì hắn đối với Lý Ngọc đều xuất phát từ chân tâm, Giản Tùy Anh hắn đã từng quan tâm và nhường nhịn người khác như thế bao giờ. Nếu mà nhường ấy vẫn không đủ làm Lý Ngọc động tâm, hắn cũng chả cần khách khí với tên sói con này chi nữa.
Vẫn là tôn chỉ kia, kẻ nào dám khiến Giản Tùy Anh hắn khó chịu, hắn sẵn sàng hoàn trả gấp trăm lần.
Giản Tùy Anh đi vào phòng tắm tắm rửa một tăng, tẩy sạch toàn thân nồng nặc mùi rượu, rồi gọi cho lao công thời vụ tới dọn nhà.
Nửa tiếng sau, hắn nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Công ty vệ sinh có sẵn một bộ chìa khóa nhà hắn, nhưng lần nào đến cũng khai báo trước với bảo vệ dưới lầu. Giản Tùy Anh cũng không quá để ý, chỉ nghĩ tới giờ người ta đến thôi.
Đương lúc hắn lau khô tóc, một cậu chàng đẹp trai mở cửa vào, đó chẳng phải Lý Ngọc thì là ai.
Giản Tùy Anh chẳng nói tiếng nào mà vớ tách trà trên bàn ném về phía Lý Ngọc, mắng to: "Mẹ kiếp ai cho phép mày vào nhà tao, cút!"
Lý Ngọc nghiêng người qua tránh, tách trà đập thẳng vào cánh cửa phía sau, nước trà bắn tung tóe lên người nhưng Lý Ngọc không hề để bụng, cậu đã trăn trở cả đêm mới có can đảm đi tìm Giản Tùy Anh. Theo những gì cậu biết về hắn, tất nhiên là không thể thiếu chuẩn bị cả việc bị đánh hay ăn chửi. Nếu Giản Tùy Anh mà không làm gì cậu cả, đó đâu còn là Giản Tùy Anh nữa.
Vẻ mặt Lý Ngọc rất bình tĩnh, cậu buông tay nắm cửa, thả bịch đồ lớn vừa mua ở siêu thị xuống sàn rồi nói: "Em muốn nói chuyện với anh."
Giản Tùy Anh bất chấp mặt mũi: "Ai muốn nói với mày, chẳng phải mày thích Tiểu Lâm à, vậy đi tìm nó mà nói! Mày yêu ai thì tìm người đó, cút khỏi nhà tao."
Lý Ngọc thở dài, hệt như dỗ con nít, "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn xử sự quá khích thế hả, anh không thể nghe em giải thích sao?"
Giản Tùy Anh không ngốc, nhìn biểu cảm và giọng điệu thương lượng đó từ Lý Ngọc, cảm xúc của hắn tức thì dịu đi đôi chút, cảm thấy Lý Ngọc đến đây là để hòa hoãn với hắn thật.
Đúng như dự đoán, Lý Ngọc lững thững đi đến, cầm khăn rơi trên bàn lên lau tóc cho hắn, "Chưa lau khô tóc mà đã bật điều hòa lớn thế này, anh không sợ bị cảm à."
Giản Tùy Anh làm lơ hất tay cậu, hung tợn trừng mắt, "Có chuyện thì nói có rắm thì đánh, giả vờ giả vịt làm quái gì."
Lý Ngọc buông tay, ngồi vào sô pha đối diện, nhìn hắn bằng ánh mắt thành khẩn: "Những lời hôm qua em nói, anh vẫn chưa nghe hết..."
Giản Tùy Anh cắt ngang: "Ở lại để nghe thêm mấy lời thề non hẹn biển đấy à, đệt."
Lý Ngọc cau mày: "Anh khoan hãy cướp lời, nghe em nói đi đã. Quả thật trước đây em có thích Tùy Lâm, nhưng đó đã là chuyện quá khứ, hiện tại giữa em và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Tuy ngoài mặt Giản Tùy Anh vẫn tỏ ra tức giận nhưng trong lòng đã bắt đầu mừng thầm rồi.
Dù hắn vẫn còn hơi nửa tin nửa ngờ, nhưng lời tỏ tình có thể xảy ra kế tiếp thật quá cám dỗ, hắn nguyện tin tưởng.
Giản Tùy Anh vươn ngón tay thuôn dài nắm cằm cậu, không nhịn được nói trắng ra, "Thế hiện tại cậu thích ai? Thích anh sao?" Sau khi hỏi ra những lời này, hắn cảm giác tim mình đập nhanh hơn hẳn, tựa như một thứ người ta đã khao khát từ rất lâu nhưng nay lại sờ sờ ngay trước mắt, có thể chạm đến, chỉ cần giơ tay ra nữa thôi...
Lý Ngọc bắt lấy tay hắn, nét mặt hơi do dự, "Giản ca, em..."
Hai giây lưỡng lự này lập tức đánh tan ảo tưởng trong đầu Giản Tùy Anh, lòng khó chịu khôn tả, hắn dùng sức rút tay về, quay người đi rồi gằn giọng nói: "Còn không mau cút đi."
Lý Ngọc ngồi xuống bên cạnh, ôm cổ Giản Tùy Anh, cúi người thì thầm vào tai hắn: "Cho em thêm chút thời gian nhé... Giản ca, cho em thêm chút thời gian."
"Cho cậu thời gian cái đếch, cậu là đàn bà hả? Trong lòng cậu anh thế nào thì cứ nói thế nấy, có cái gì mà khó. Chuyện gì đụng đến cậu cũng rối rắm thế à!"
Lý Ngọc ôm bả vai phát run của hắn, ôm đến cực kỳ chặt, cười khổ nói: "Khó hơn anh nghĩ đấy... Em thích Tùy Lâm, thích hơn mười năm, nếu không có anh thì em sẽ còn tiếp tục thích cậu ấy. Nhưng bởi vì có anh, nên là em... em bây giờ cũng rất rối, Giản ca, cho em thêm chút thời gian đi."
Lòng cậu thật sự rối bời.
Cậu chưa bao giờ cho rằng mình là kẻ đa tình vô tâm trong tình cảm, ấy vậy mà việc thích một người trong khi vẫn giữ mối quan hệ xác thịt với người khác lại nghiễm nhiên xảy đến với cậu chẳng hề lường trước. Một năm này đã không ít lần cậu tự chà đạp lên chính nguyên tắc của mình. Có lẽ cậu giờ đây đã không còn tìm lại được cảm xúc yêu thích với Giản Tùy Lâm, nhưng ý muốn chở che và trân quý người trong lòng như bảo bối lại không biết đặt vào đâu trên người một Giản Tùy Anh cường thế như vậy.
Cậu luôn cho là nếu đàn ông mà thích một người thì đều nảy sinh tâm lý bảo hộ đối với người đó. Nhưng Giản Tùy Anh lại rơi vào trường hợp cá biệt, anh ta không đi gây họa cho người ta đã là tốt lắm rồi, nào còn cần cậu bảo hộ nữa.
Lý Ngọc chỉ biết mình không muốn chia cách với Giản Tùy Anh, rồi lại không biết rốt cuộc mình nên thể hiện tình cảm với hắn thế nào. Theo nhận thức trước kia thì cậu biết cảm giác với Giản Tùy Lâm gọi là thích, nhưng nếu đổi lại đối phương là Giản Tùy Anh, đó lại trở thành một chuyện hoàn toàn khác. Rốt cuộc thì cậu có phải thích Giản Tùy Anh hay không, bản thân cậu cũng không rõ.
Lý Ngọc luôn cân nhắc kỹ càng trước mọi lời nói, dù cho đó chỉ là một câu thừa nhận "Tôi thích anh" nhưng với cậu mà nói cũng rất quan trọng. Bởi lẽ có một phần theo chủ nghĩa vị kỷ và tính độc chiếm quá mạnh trong người cậu cho biết, chỉ một câu thiếu suy nghĩ là đã có thể đưa mình xuống thế bị động, chưa kể đối tượng còn là Giản Tùy Anh, một người chẳng dễ gì chịu yên thân như thế.
Cho nên trước khi tình cảm dành cho đối phương được xác định rõ ràng, cậu sẽ không nói gì cả.
Giản Tùy Anh nghe những lời này, trong lòng chẳng rõ là mùi vị gì.
Lý Ngọc chẳng mấy khi nói chuyện với hắn bằng ngữ điệu thành khẩn như vậy, cho dù lửa giận trong lòng chưa được dập tắt, miệng còn muốn nói thêm mấy câu độc địa, nhưng hắn lại ngỡ ngàng nhận ra mình không nỡ làm khó cậu nữa.
Thích một người đáng ghét thế đấy. Nếu đổi thành người khác năm lần bảy lượt cho hắn ăn cục tức, hắn đã sớm đá tung mông kẻ đó cút thật xa. Vậy mà với Lý Ngọc, hắn còn phải khiêm nhường vài phần, có thể vì chút gì đó ngọt ngào mà vui suốt cả ngày mới chết.
Nếu không phải đời trước hắn nợ Lý Ngọc thì thật sự không biết dùng lí do nào để giải thích cho một mặt không tự trọng trước Lý Ngọc của hắn. Dù Lý Ngọc không nói rõ, song đâu đó trong hắn vẫn ôm hy vọng, hy vọng có một ngày Lý Ngọc sẽ chính thức thừa nhận rằng, cậu thích hắn.
Hắn không biết chuyện này đáng vui hay đáng buồn.
Lý Ngọc giữ chặt gáy hắn, tiến lại khẽ hôn hắn, nhấm nháp hương vị ngọt ngào trên môi hắn, trấn an nội tâm hoang mang nhộn nhạo của cả hai.
Lý Ngọc thở gấp hỏi hắn: "Giản ca, bỏ qua chuyện kia nhé?"
Giản Tùy Anh bĩu môi: "Mơ đi."
Lý Ngọc thở dài: "Vậy anh còn muốn thế nào đây? Những gì cần nói em đều nói hết rồi."
Giản Tùy Anh lúc này tuy không thể chỉ vào mũi mắng cậu cút, nhưng hắn cũng không định khinh địch mà buông tha dễ như vậy, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Cậu cho anh làm một lần là anh sẽ tin thôi."
Lý Ngọc xấu hổ nhìn hắn.
Giản Tùy Anh trừng mắt nhìn lại cậu: "Mông cậu nạm kim cương à, vậy cậu xem của anh là cái gì, vật hiến tế chắc?"
Lý Ngọc thở dài gọi, "Giản ca..."
Giản Tùy Anh vừa thấy vẻ khó xử kia của cậu thì lại nóng nảy: "Thôi thôi thôi, đi chỗ khác chơi đi, đừng ở đây làm phiền tôi."
Lý Ngọc dở khóc dở cười, cậu dán sát vào tai Giản Tùy Anh, cắn lên vành tai mềm một cái: "Cùng lắm thì em hy sinh một lần, anh vừa lòng chưa."
Mắt Giản Tùy Anh đột nhiên sáng rỡ, dường như không tin vào tai mình: "Thật ư?"
Lý Ngọc gật đầu: "Thật, bây giờ anh vừa lòng rồi chứ?"
Giản Tùy Anh lập tức bổ nhào lên người cậu, tươi cười rạng rỡ: "Tiểu Lý, có bao giờ anh không thương cậu đâu chứ." Nói đoạn trút một loạt mưa hôn lên mặt Lý Ngọc.
Lý Ngọc ôm eo hắn, giọng lúc này không rõ lắm, nói: "Nhưng mà em không nói bây giờ..."
Giản Tùy Anh ngẩng mặt lên, cau mày hỏi: "Ý gì đây? Chẳng lẽ cậu còn tính đi tu sửa sắc đẹp hay luyện cơ eo mông à?"
Lý Ngọc bất đắc dĩ nhìn hắn: "Anh cho em chút thời gian chuẩn bị được không?"
"Chuẩn bị cái đinh, ngày đó làm anh cậu có cho anh chuẩn bị không hả?"
Lý Ngọc sa sầm mặt: "Đừng nhắc lại hôm ấy."
Giản Tùy Anh cũng không giấu được vẻ chán ghét, "Làm như anh muốn lắm vậy!" Dứt lời, hậm hực tránh khỏi Lý Ngọc, than thở: "Kiếp trước cậu chắc chắn là đàn bà, xưa nay anh còn chưa thấy ai già mồm như cậu đâu."
Để đáp ứng việc này với hắn, Lý Ngọc đã hạ quyết tâm biết nhường nào. Hắn muốn đi vào ngay lúc này căn bản là chuyện không thể, dù sao đi nữa cậu cũng cần chuẩn bị tâm lý thật tốt mới có thể miễn cưỡng chịu đựng thứ đó của đàn ông cắm vào cái nơi đáng thẹn ấy. Cậu bèn kiên trì nói: "Chờ đến sinh nhật anh, chờ thêm chút nữa là được rồi mà."
Giản Tùy Anh tính thầm, từ đây đến sinh nhật mình còn chưa đến hai tháng, khoảng thời gian này không dài cũng không ngắn. Hắn hằm hè trừng mắt lên nhìn Lý Ngọc: "Được thôi, cậu cứ chờ xem. Hôm đó anh nhất định bem cậu đến không lết nổi xuống giường."
Nghe vậy, trái tim cậu lúc nãy đã trở lại bình thường bây giờ lại đập rộn lên, cậu nhào lên đè Giản Tùy Anh xuống sô pha, kề miệng sát tai hắn, gằn giọng: "Giờ em sẽ bem anh không lết nổi xuống giường trước!"
Về mặt ngoài, sóng gió này đã qua đi.
Giản Tùy Lâm giống như cố tình tránh né Giản Tùy Anh, mà Giản Tùy Anh cũng không định đi tìm cậu ta làm gì, nên cả hai tạm thời chung sống trong hòa bình. Chỉ có điều, hắn vẫn cảm thấy phiền muộn vì chuyện ở Bắc Hải. Để Tiểu Lâm đi điều tra, còn chưa kịp biết kết quả đã xảy ra vụ việc xấu hổ kia rồi. Hắn quả tình không cách nào chủ động liên hệ được với Tiểu Lâm, chuyện này đành phải nghĩ biện pháp khác.
Tuy rằng Giản Tùy Anh với Lý Ngọc đã xem như làm lành, nhưng bởi vì sự việc này mà trong lòng Giản Tùy Anh có ngăn cách, thậm chí hắn còn không dám chắc mỗi lời Lý Ngọc nói ra mình có nên tin hay không.
Ban đầu hắn nghĩ cho dù Lý Ngọc có lừa hắn, chỉ cần cứ tiếp tục như vậy hắn vẫn sẽ coi đó đều là chân thành. Hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian chỉ để xoắn xuýt Lý Ngọc có thật lòng với mình hay chăng, mà chỉ cần hai người có thể vui vẻ bên nhau là được. Cách nghĩ này tuy rất thoáng nhưng thực tế lại khó hơn nhiều so với tưởng tượng, hắn không thể ngăn bản thân mải bận tâm đến việc rốt cuộc thì Lý Ngọc còn thích Tiểu Lâm nữa không, và Tiểu Lâm thì có thái độ gì với Lý Ngọc.
Nhưng vừa nghĩ Giản Tùy Lâm có thể cũng thích Lý Ngọc là hắn lại thấy buồn bực khôn tả. Chẳng phải vì người đó là Lý Ngọc mà chính vì Lý Ngọc là nam.
Hơn cả việc đứa em trai kết người của mình, hắn càng không thể chấp nhận việc nó thích một thằng đàn ông. Nếu Tiểu Lâm quả thật dám làm vậy, thể nào hắn cũng phải cho nó một trận nhớ đời.
Hắn cứ mang cảm giác bất an như thế tiếp tục những tháng ngày sống chung với Lý Ngọc.
Thời gian thấp thoắt trôi, lễ khai giảng chào đón tân sinh viên đã đến. Vì bận việc học ở trường nên Lý Ngọc cũng ít đến công ty.
Còn Giản Tùy Anh thì bận thu xếp hội nghị cổ đông. Tại đây, hắn dự định trao đổi với các cổ đông khác về việc có hay không đầu tư vào dự án ở Vành đai 5.
|
Chương 65: Tuy trong tay Giản Tùy Anh nắm phần lớn giá trị cổ phần, đa số dự án có thể tự chủ trương đưa ra quyết định, nhưng với dự án đầu tư lớn như Vành đai 5 vẫn cần họp bàn lấy ý kiến từ các cổ đông khác. Bản thân Giản Tùy Anh thì có khuynh hướng chơi liều một phen, vì dù vốn bỏ ra là rất lớn nhưng độ rủi ro vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát được, chưa kể phần lãi sau này có thể nâng công ty lên một tầm cao mới thật sự mà nói rất khó chối từ.
Tuy nhiên, hắn sẽ không biểu lộ mong muốn cá nhân nào trong trường hợp này.
Một phần bởi quản lý của vài bộ phận nắm giữ số ít cổ phần còn lại, biết rõ tình hình kinh doanh của công ty, dẫu không có quyền bỏ phiếu bầu thì vẫn có quyền lên tiếng trong cuộc họp cổ đông. Hắn không định để lộ ý đồ cho những người này mà hy vọng nhận được các gợi ý mang tính xây dựng và cân nhắc kỹ càng hơn. Giản Tùy Anh lớn mật nhưng không lỗ mãng. Nếu hôm đó mọi người đều tỏ ý phản đối, hắn cũng không thể cứ thế làm theo ý mình được.
Dạo gần đây cuộc sống của Giản Tùy Anh vậy mà rất mỹ mãn, có lẽ vì xảy ra chuyện lần trước mà Lý Ngọc tỏ ra nhiệt tình với hắn hơn bao giờ hết. Hắn giờ đây đều thõa mãn ở cả thương trường lẫn tình trường, thật đúng là lòng xuân phơi phới, ngay cả chuyện ở Bắc Hải đáng ghét như vậy mà cũng vì cơn giận đã qua, hắn liền bình tĩnh trở lại, không thèm quan tâm nữa.
Suốt một tháng nay hắn chưa gặp lại Giản Tùy Lâm, mà Lý Ngọc cũng không hề nhắc đến. Trước đây dù có việc hay không Giản Tùy Lâm đều gọi điện cho hắn, thế mà giờ còn không dám gửi cả một tin nhắn. Hắn ngẫm lại, không chừng hôm đó đã dọa nó vỡ mật rồi.
Hắn cảm thấy tình cảnh này không nên tiếp diễn nữa, nên có một cuộc nói chuyện rõ ràng cho cả hai.
Cảnh tượng hai người họ tay trong tay ngày đó vẫn chốc chốc lại hiện ra trước mắt hắn. Thật lòng mà nói hắn còn sợ Tiểu Lâm thích Lý Ngọc hơn là Lý Ngọc thích Tiểu Lâm. Toàn gia họ Giản chỉ có thể dựa vào Tiểu Lâm nối dõi tông đường, lỡ như mà tên nhóc này cũng dám học theo hắn làm gay, nhất định hắn sẽ không tha cho nó, cần phải diệt ngay ý định này từ trong trứng nước.
Thế nên, hắn chọn một ngày tâm tình tốt, có thể ôn hòa nói chuyện với Tiểu Lâm. Lúc gọi cho nó, hắn thẳng thắn nói mình cần gặp mặt nói chuyện.
Giản Tùy Lâm không có lý do gì để từ chối, chỉ có thể ôm nỗi bất an hỏi dò.
Giản Tùy Anh lật bản lịch trình rồi nói: "Thứ sáu đi, ngày đó anh về nhà ăn tối."
"Vâng."
Hắn bật cười: "Cậu đừng căng thẳng vậy chứ, anh không đánh cậu đâu mà sợ."
Giản Tùy Lâm siết chặt nắm tay, "Anh, giữa em và Lý Ngọc không có gì hết."
"Anh cũng nghĩ cậu không dám làm gì, cậu đấy, đừng giống như anh, cậu phải đi đúng đường cưới vợ sinh con nối dõi, vậy thì mới không uổng công nhà này nuôi dưỡng cậu... Thôi, nói qua điện thoại bất tiện, đợi anh về nói sau."
Sau khi cúp máy, Giản Tùy Anh hồi tưởng lại khung cảnh ngày trước, xem ra thằng bé đã bị dọa không nhẹ.
Đám trẻ trưởng thành không thể vô tâm như hồi còn bé, hiện tại không thể cứ thích là đánh chửi chúng được, vì khi lớn khôn thì con người ta cũng có lòng tự trọng, nội tâm cũng sâu nặng hơn nhiều lắm. Mặc dù đời này đã định không bao giờ có thái độ hòa nhã với mẹ Tiểu Lâm, nhưng hắn không muốn quan hệ anh em trong nhà trở nên bế tắc, dẫu sao cũng chẳng có ích lợi chi.
Thế nên sau một hồi suy tính, hắn quyết định mua một chiếc di động mẫu mới tặng cho Tiểu Lâm, xem như quà mọn trấn an thằng nhỏ.
Đến trưa hôm thứ Sáu, Giản Tùy Anh đang ngủ trưa trong văn phòng, đột nhiên có tiếng điện thoại reo.
Hắn phiền nhất là có người gọi tới ngay lúc mình đang ngủ, liền bực bội nhấc máy.
Hắn còn chưa "A lô" xong thì tiếng khóc nức nở của ai đó đã đột ngột truyền đến, suýt nữa dọa hắn té lăn xuống giường.
"Anh ơi! Cứu em với!"
Giản Tùy Anh giơ ngay di động ra xa, cố phân biệt xem giọng này là ai, hồi sau nhận ra hình như là Bạch Tân Vũ.
"Anh ơi, cứu em với, em sai rồi, ở đây thêm ngày nào chắc em sẽ điên mất!"
Giản Tùy Anh nghe tiếng biết là nó, suýt nữa bật cười luôn.
Bạch Tân Vũ đầu bên kia dường như kêu réo không dứt "Anh ơi anh ơi anh ơi".
Lát sau, hắn mới quát vào điện thoại: "Câm miệng, mày gọi hồn tao hả!"
Người bên kia lập tức im bặt, chỉ còn tiếng khóc rưng rức.
Giản Tùy Anh hừ lạnh, "Mày còn mặt mũi gọi cho tao à, sáng nay mày làm gì, ở đó có thích không?"
"Anh ơi, em xin lỗi, anh tha cho em đi mà, em không dám nữa đâu."
"Tha cho mày? Được thôi, cứ nhả ba căn nhà đó lại cho tao là tao lập tức thả mày về."
Bạch Tân Vũ khóc không ra nước mắt, "Anh ơi, cái xó này đúng là chim không buồn ị tín hiệu không có sáng nào cũng phải dậy lúc năm giờ phụ nữ còn chả có lấy một em bọn họ thì lúc nào cũng bắt nạt em coi thường em hết hức anh ơi, anh thả em về đi mà anh ơi em xin anh hức hức."
Thấy thằng nhỏ lại bắt đầu nói năng lộn xộn, Giản Tùy Anh phải cố nín cười đến mức quai hàm cũng mỏi nhừ.
"Bố sư tao đang nói đến nhà, mày cứ lải nhải mấy thứ đó làm đếch gì. Việc phải đến đó đều do mày tự chuốc lấy, từ xưa đến nay anh đây đâu làm gì có lỗi với mày, thế mà mẹ kiếp mày còn lén đâm sau lưng anh, anh thấy lương tâm của mày bị chó gặm rồi, trong đầu chỉ toàn cứt thôi!"
"Hức anh ơi em xin lỗi, em cũng không muốn đâu mà. Lúc đó nợ tiền người ta, dao kề lên cổ rồi làm sao em dám không trả, với lại sau này là do Tiểu Lâm giựt dây nên em mới có gan..."
"Mày nói cái gì?" Giản Tùy Anh như bị sét đánh, lập tức ngồi bật dậy: "Mày vừa nói cái gì?"
Bạch Tân Vũ nức nở, "Anh, sở dĩ em cứ tránh anh, không phải vì sợ anh đánh em... À không, cũng sợ anh đánh thật, nhưng chủ yếu là vì trước mặt anh em không dám nói dối, mà cũng không dám nói thật, em sợ lắm."
"Đừng nói nhảm! Vừa nãy mày mới nói Tiểu Lâm cái gì?" Tim Giản Tùy Anh đã đập điên cuồng, sống lưng rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Hắn đã sớm hoài nghi tên ngốc Bạch Tân Vũ này lấy đâu ra đầu óc và lá gan hãm hại hắn, nếu không phải có người sau lưng trợ giúp, làm sao nó có thể làm vậy được, thế nhưng hắn lại chưa từng nghi ngờ Giản Tùy Lâm.
Lời này của Bạch Tân Vũ như một quả bom ném xuống mặt biển, dấy lên từng đợt sóng dữ trong lòng hắn. Cứ như thể bạn nuôi một con cún nhỏ rất mực ngoan hiền, rồi đến ngày nọ bạn chợt phát hiện nó thực ra là một con sói, thậm chí còn có thể nổi điên xin bạn miếng thịt bất cứ lúc nào. Điều này ai sẽ tin, sẽ chấp nhận được đây?
"Tiểu Lâm, là Tiểu Lâm chỉ em đó. Hồi đó em thiếu nợ không trả nổi, em không dám nói với ba mẹ và anh, nhưng không hiểu sao nó lại biết được, còn nói sẽ giúp em với điều kiện không được để cho anh biết... Nhà, nhà qua tay xong, nó liền đưa em ba mươi triệu để trả nợ, rồi, rồi nó lấy nhà đi, sau đó sợ anh truy tìm nên em bỏ ra nước ngoài. Em vẫn không dám về, ngoài sợ anh trách em, em còn, còn, còn sợ nói cho anh biết rồi, anh sẽ không chịu nổi."
"Mẹ kiếp mày Bạch Tân Vũ!" Giản Tùy Anh giận dữ quát: "Nếu mày còn một tẹo đầu óc thì đã sớm cho tao biết rồi!"
Bạch Tân Vũ run như cầy sấy: "Anh ơi, em xin lỗi..."
Giản Tùy Anh cảm giác toàn thân rã rời như vô cùng mệt mỏi, đến thứ nhẹ như di động mà hắn còn sắp cầm không được nữa.
Lời tự thú của Bạch Tân Vũ gây cho hắn chấn động quá lớn, hắn quả thật... quả thật đơ luôn rồi.
Lúc này đầu óc hắn như dừng hoạt động, chỉ còn âm vang rè rè của tivi mất sóng cùng phần hồn cứ lơ lửng đâu đâu.
Tiếng khóc thảm thiết của Bạch Tân Vũ còn văng vẳng bên tai: "Anh ơi, em van anh, có bao nhiêu em nói hết cho anh rồi, anh thả em về đi được không, em sẽ không tái phạm nữa, anh tha cho em đi mà huhuhu..."
Giản Tùy Anh gần như rít qua kẽ răng, "Mày chết dí ở đó luôn đi."
- hố hố một lần được 5 chương akkkk. Ta đi xơi đậy. Mọi người đọc vui vẻ. Ủng hộ chủ nhà tại: https://tuhi030.wordpress.com/2018/04/17/yeu-mot-ke-ngoc-65/
|
Chương 66: Lúc lái xe, tay Giản Tùy Anh còn không kìm được run rẩy.
Bạch Tân Vũ tuy bại não, bao lần gặp chuyện chỉ biết rúc vào lòng hắn, song lại là tên chẳng giỏi lường gạt, còn khóc thảm như thế nên hẳn là lần này không dám bịa đặt.
Nghĩ lại những gì cậu ta nói, Giản Tùy Anh phải toát mồ hôi lạnh.
Dạo ấy Giản Tùy Lâm mới về nhà hắn, nó để kiểu tóc nửa ngắn nửa dài, rụt rè nấp sau lưng mẹ như một bé gái. Từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của Giản Tùy Anh, nó mãi mãi là một tên nhóc nhẫn nhục mềm yếu, không bao giờ dám chống lại anh hai cho dù hắn có làm gì đi nữa.
Nếu một Giản Tùy Lâm như vậy lại có gan đâm sau lưng hắn, thì hắn không thể không hoài nghi mắt mình thật sự có vấn đề.
Giản Tùy Anh nghiến răng lái thẳng về nhà, hắn muốn xem Giản Tùy Lâm sẽ giải thích thế nào về tất cả những gì hắn vừa nghe từ Bạch Tân Vũ.
Lúc về đến nhà chỉ mới ba giờ chiều.
Giản Tùy Lâm cũng vừa đi học về, còn chưa kịp thay quần áo.
Thường thì khi muốn dùng bữa ở nhà, Giản Tùy Anh chỉ lựa đến đúng giờ cơm, chẳng mấy khi chịu nán lại một lát. Thế nên khi thấy hắn ở đây Giản Tùy Lâm rất đỗi bất ngờ, nhưng lát sau phát hiện sắc mặt hắn âm u, thì trong lòng lại dấy lên nỗi bất an.
Ngay cả Triệu Nghiên cũng nhận ra thái độ của hắn bất thường, cô căng thẳng nhìn hắn, rồi lại nhìn con trai mình. Giản Đông Viễn còn chưa về nhà, không có nơi nương tựa, nên khi đối mặt với Giản Tùy Anh, cô càng thêm sợ hãi.
Giản Tùy Lâm hỏi: "Anh, sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Giản Tùy Anh đút tay vào túi, lưng thẳng như cột cờ, cằm hơi hất lên, mặt không biểu cảm đánh giá nó.
Giản Tùy Lâm vẫn là cái vẻ mà hắn quen thuộc, mặt mày thanh tú như các cô gái, trông có vẻ ôn hòa vô hại, dẫu hắn có chà đạp vò nắn thế nào cũng chẳng bao giờ dám chống trả.
Là do hắn quá tự tin vào quyền uy của mình, hay Giản Tùy Lâm chưa một lần có gan chống lại hắn, nên hắn đã không hề nghi ngờ người này dám cả gan làm ra chuyện phản nghịch kia.
Khi trông thấy hắn, trực giác Giản Tùy Lâm mách rằng đã xảy ra chuyện, mà chuyện lần này không hề liên quan đến chuyện của Lý Ngọc lần trước.
Rõ là hôm đó gọi điện cho mình, anh vẫn tỏ ra rất bình thường, thậm chí còn tốt tính xoa dịu mình. Từ trước đến nay, anh nó luôn chẳng màng che giấu cảm xúc, có bao nhiêu liền hiện hết lên mặt. Chắc chắn mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì, không, phải là hôm nay mới đúng, không thì đã chẳng có mặt ở nhà lúc này.
Giản Tùy Lâm cố gắng bình tâm, hỏi lại: "Anh?"
Giản Tùy Anh cất bước lên lầu: "Lên đây, tao có chuyện muốn nói với mày."
Triệu Nghiên liền hoảng hốt nhìn Giản Tùy Lâm.
Giản Tùy Lâm cho cô một ánh nhìn trấn an, sau đó lắc đầu đi theo Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh đẩy cửa vào phòng Giản Tùy Lâm.
Giản Tùy Lâm nhìn cánh cửa đang chờ đợi mình mà đột nhiên ý thức được điều gì đó. Nó hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi thẳng lưng bước vào phòng, trở tay đóng cửa lại. Nghĩ đến mẹ mình còn ở dưới lầu, nó lại lẳng lặng khóa chốt.
Giản Tùy Anh bắt chéo chân tựa lên bàn học của Giản Tùy Lâm, lấy ví tiền ra rút một điếu rồi châm lửa, thong thả rít một hơi.
Giản Tùy Lâm nhẹ giọng nói: "Anh, đừng hút thuốc nhiều quá." vẫn cái giọng hòa nhã đó, y hệt trước đây.
Giản Tùy Anh ngẩng đầu, bảo cậu ta: "Mày lại đây."
Giản Tùy Lâm bước đến trước mặt.
Hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, ánh lửa lập lòe xẹt qua trước mặt Giản Tùy Lâm, hắn hỏi: "Hôm nay Bạch Tân Vũ gọi cho tao, mày đoán xem nó nói những gì?"
"Cầu xin anh thả ảnh về."
"Đúng, ngoài đó ra còn một chuyện khác."
"Ồ, là gì nữa?"
Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Giản Tùy Lâm: "Nó bảo, ba căn hộ mẫu tao tặng cho người ta đều do mày nuốt trọn, có phải thật hay không?"
Giản Tùy Lâm chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, mà còn cười một tiếng, "Anh..." sau đó nó liền thấy vai mình nóng rát.
Giản Tùy Anh dí tàn thuốc lên vai Giản Tùy Lâm, trong chớp mắt áo sơ mi bị đốt ra một lỗ thủng, mùi da thịt cháy sém phiêu đãng trong không khí, kinh hãi vô cùng.
Giản Tùy Anh lạnh lùng hỏi lại: "Phải, hay không?"
Giản Tùy Lâm nén đau, không tránh né. Nó biết sự việc đã đi đến bước này là đã không còn giấu được nữa, rồi bất chợt nó cười phá lên.
Giản Tùy Anh ném vỏ thuốc, xách cổ áo Giản Tùy Lâm nện nó lên giá sách.
Rầm một tiếng, vài quyển sách đổ ập xuống, đập lên người cả hai.
Giản Tùy Anh trợn mắt: "Mày chán sống rồi hả."
Giản Tùy Lâm nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp: "Anh à, chuyện em làm ai nhìn vào cũng sẽ thấy có trăm ngàn chỗ hở, ấy mà anh lại chưa lần nào hoài nghi em. Anh tin tưởng em như thế, em cảm động lắm."
Giản Tùy Anh thụi một cú vào bụng Giản Tùy Lâm, nó ăn đau cúi gập người, khuôn mặt nháy mắt trở nên vặn vẹo. Giản Tùy Anh lần nữa túm cổ áo nó nhấc lên: "Ai cho mày lá gan lớn như vậy? Hả?"
Giản Tùy Lâm cười cười: "Anh, em chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt thôi, anh tha cho em đi." Mặc dù ngoài miệng cầu xin tha thứ, nhưng trên mặt lại chẳng mảy may tỏ ý hối lỗi, thậm chí còn có vẻ châm chọc Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh lập tức phẫn nộ, vung nắm đấm về phía Giản Tùy Lâm.
Mười mấy năm qua, hắn đã từng không ít lần đánh Giản Tùy Lâm.
Quan hệ giữa hai người họ, ngay từ khoảnh khắc Giản Tùy Lâm ra đời đã được ấn định sẽ không bao giờ có thể hòa nhã. Sau này, khi đã trở nên chín chắn hơn, Giản Tùy Anh mới từ bỏ việc dùng bạo lực để trút hết bất mãn.
Không ngờ sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn vẫn chỉ có thể dùng nắm đấm để làm dịu đi cơn giận dữ và sự sỉ nhục khi bị dối lừa.
Nhưng điều làm hắn không ngờ hơn cả chính là khác với vô số lần trong quá khứ, nắm đấm của hắn không hề thuận lợi đáp lên người Giản Tùy Lâm, mà bị tóm gọn ngay giữa chừng.
Giản Tùy Anh sững sờ nhìn cổ tay bị Giản Tùy Lâm bóp đến đau nhức mà không dám tin vào mắt.
Xưa nay hắn chưa từng ngờ rằng Giản Tùy Lâm sẽ chống lại hắn, chưa từng ngờ rằng Giản Tùy Lâm đã có đủ năng lực chống lại hắn.
Giản Tùy Lâm nhếch miệng cười châm chọc: "Anh, anh bất ngờ lắm phải không, em thực sự đã trưởng thành rồi."
Giản Tùy Anh nhìn vẻ mặt trào phúng và khiêu khích trước mặt, bỗng cảm thấy con người này thật xa lạ.
Thừa lúc hắn ngây người, Giản Tùy Lâm bẻ ngoặt tay hắn ra sau.
Hắn rên một tiếng, lại bị một cú thúc sau lưng, tức thì xụi lơ dưới đất.
Giản Tùy Lâm lui lại vài bước, từ trên cao nhìn xuống.
Giản Tùy Anh nén đau đứng thẳng dậy, dùng ánh mắt rét lạnh nhìn cậu ta.
Giản Tùy Lâm nở nụ cười để lộ hàm răng trắng: "Anh, điều em thích nhất ở anh chính là vẻ mặt này đây, tựa như trong mắt anh ai cũng chỉ là ruồi bọ."
Hôm nay đã chịu chấn động quá lớn, Giản Tùy Anh vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại, hắn gầm lên một tiếng đánh móc sau gáy Giản Tùy Lâm.
Cuối cùng, đã không còn cảnh một người đánh chửi và người kia không dám đánh trả, mà hệt như hai người đàn ông ẩu đả một trận ra trò.
Như lời Giản Tùy Lâm, bất kể như thế nào Giản Tùy Anh cũng không thể ngờ được thằng em trai yếu ớt trong ấn tượng của hắn đã trưởng thành, hơn nữa còn khác biệt hoàn toàn với con người mà hắn luôn biết.
Căn phòng sạch sẽ và rộng lớn của Giản Tùy Lâm cứ thế biến thành đống bừa bộn không ra thể thống gì. Từ lúc hai bên tham chiến thì các vật dụng đã bị xào xáo hết lên, gây ra tiếng động kinh hồn táng đảm.
Mỗi người mang một sắc mặt không ngừng đả thương đối phương bằng mọi giá.
Họ đang choảng nhau hăng máu thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa
"Tùy Anh! Tùy Lâm! Mở cửa! Hai đứa mở cửa mau! Đừng đánh nữa! Mở cửa!" Giản Đông Viễn bị Triệu Nghiên gọi về gấp, đầu vã đầy mồ hôi đập cửa rầm rầm.
Đập một lúc lâu, người hầu rốt cuộc tìm được chìa khóa phòng Giản Tùy Lâm. Giản Đông Viễn mau chóng mở ra, liền thấy hai người đang giằng co dưới đất, tàn nhẫn ra đòn.
Ông sửng sốt vài giây mới nổi giận quát: "Hai thằng khốn nạn, dừng ngay cho ta!"
Tài xế cùng một người bảo vệ của Giản Đông Viễn liều lĩnh xông lên, chịu vài đấm oan uổng tách hai người ra.
Triệu Nghiên nhìn mặt mũi bầm dập của Giản Tùy Lâm, lập tức òa khóc.
Giản Đông Viễn vung tay cho mỗi người một bạt tai, quát: "Sao lại thế này! Hả! Sao lại thế này! Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi! Bao nhiêu tuổi rồi!"
Giản Tùy Lâm mím môi, nghẹn ngào nói: "Ba, con xin lỗi..."
Giản Đông Viễn quay sang quát Giản Tùy Anh: "Mày lại ức hiếp nó phải không! Hả! Nói mau!"
Giản Tùy Anh quăng cho Giản Tùy Lâm một ánh mắt khinh thường, nhổ ra ngụm nước bọt lẫn máu, quay người bỏ đi.
Giản Đông Viễn liền điên tiết: "Tùy Anh! Đứng lại đó! Mày phản rồi phỏng! Nói xem mày bao nhiêu tuổi! Sắp ba mươi rồi!"
Giản Tùy Anh ngoảnh mặt làm ngơ, nơi này thật đáng tởm, hắn chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí ngay thôi.
Khi hắn chuẩn bị bước ra cửa, Giản Tùy Lâm lại ném cho hắn một quả mìn hạng nặng.
Nó cúi đầu được mẹ ôm vào lòng, trong mắt ẩn chứa sự ngoan độc: "Anh, nếu anh vẫn hiểu lầm em, thì hãy đi hỏi Lý Ngọc thử xem."
|
Chương 67: Nếu anh vẫn hiểu lầm em, thì hãy đi hỏi Lý Ngọc thử xem.
Đi hỏi Lý Ngọc thử xem.
Trước khi nghe được những lời này, tâm trí hắn vẫn luôn rối bời, phiền chán đến độ phát sầu, chẳng tập trung nổi điều gì.
Giản Tùy Anh không ngốc, đầu óc trái lại còn cực kỳ tốt. Hắn chỉ chọn tin tưởng dựa theo cảm tính, tựa như không hề hoài nghi một con chó ngoan sẽ tự dưng đi cắn người vậy, thế thì làm sao hắn có thể tin được kẻ đâm sau lưng mình lại là một người thân cận?
Từ trước đến nay, sai lầm lớn nhất mà hắn phạm phải chính là bị cái vỏ bọc yếu đuối của Giản Tùy Lâm qua mắt. Xét về mặt này, có khi Giản Tùy Anh còn phải nể cậu ta. Chịu nhục mười mấy năm, chẳng để lộ chút sơ hở nào, hỏi mấy ai làm được.
Chả trách những vụ việc liên quan đến Tiểu Lâm đều xảy ra vấn đề...
Đột nhiên, Giản Tùy Anh nghĩ tới miếng đất ở Bắc Hải.
Nếu Giản Tùy Lâm đã sớm lên kế hoạch hại hắn, vậy thì vụ này chắc chắn cũng do nó gây ra.
Còn Lý Ngọc thì sao, cậu ta đóng vai gì trong vở diễn này? Chuyện ở Bắc Hải liên tiếp gặp bất lợi khiến quan hệ giữa hắn và Lý Huyền tệ đi trông thấy. Nếu quả thật đúng như những gì Tiểu Lâm nói, thì rất nhiều mối nghi vấn sẽ có câu trả lời.
Nhớ lại cảnh ngày ấy hai người tay trong tay tâm sự trong căn phòng kín, Giản Tùy Anh đột nhiên như bị sét đánh, toàn thân lạnh toát.
Lý Ngọc...
Vừa nghĩ đến Lý Ngọc cũng có khả năng tham gia vào vụ này, Giản Tùy Anh liền thấy tim mình nhói lên một chập. Một người là em trai, một người là tình nhân. Hắn không cách nào tưởng tượng được, nếu Lý Ngọc cũng bắt tay với Giản Tùy Lâm đưa hắn vào tròng...
Giản Tùy Anh lái xe về công ty, lúc này đã gần giờ tan tầm. Việc đầu tiên hắn làm chính là vọt tới phòng nhân sự, nhờ quản lý điều tra về Giản Tùy Lâm. Quản lý nhân sự vội vàng lôi hết tài liệu ra, nhịn lắm mới không dám nhìn bộ dạng chật vật sau trận ẩu đả của sếp.
Hắn cầm hai xấp hồ sơ trở về văn phòng, gọi điện cho ai đó: "Đây là số chứng minh thư, cậu tra ngay cho tôi người này, nhanh lên tôi chờ."
Cúp điện thoại xong hắn ngả người ra sau, cảm thấy thật mệt mỏi. Rồi lại như nhớ ra điều gì đó, hắn nhẹ nhàng mở ngăn kéo lấy ra một hộp nhung đen.
Mở hộp ra, bên trong là một đôi nhẫn bạch kim, kiểu dáng giản dị và tao nhã, đầy chất nam tính, những viên đá đính xung quanh tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Mặt trong của nhẫn là viết tắt tên của hai người lồng vào nhau nằm trong một hình trái tim được khắc vô cùng tinh tế.
Đôi nhẫn này chỉ mới được gửi đến. Rõ là một vật nhẹ tênh như thế, nhưng lúc này cầm trong tay, lại cảm thấy sao mà quá nặng nề.
Hắn đã định tặng đi từ sớm nhưng vẫn chưa tìm được thời gian phù hợp, nghĩ mãi chỉ thấy tốt nhất là vào lễ Giáng Sinh, vậy nên hắn tạm để ở văn phòng. Bây giờ nghĩ lại, tự dưng lại thấy trong cái rủi cũng có cái may, nếu không có chuyện này xảy ra, phỏng chừng hắn cũng vẫn ngu ngốc tặng cái nhẫn này cho Lý Ngọc, mà không hề biết rằng trong mắt cậu ta mình chẳng là cái mẹ gì cả.
Ném hộp nhẫn vào sâu trong hốc, hắn đập mạnh xuống bàn, một trận tê dại lan khắp bàn tay, thật lâu sau vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Lý Ngọc... Nếu cậu dám đùa với tôi...
Ngay lúc này, bầu không khí yên tĩnh trong văn phòng chợt bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, Giản Tùy Anh nhìn tên người gọi đến, trái tim như ngừng đập.
Cầm chiếc điện thoại lên bằng bàn tay run rẩy, hắn trầm giọng "A lô".
"Giản ca." Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Lý Ngọc: "Anh đang ở đâu thế? Tan làm đến trường em nhé."
Giản Tùy Anh kìm lòng không gặng hỏi, hắn nói giọng khàn khàn: "Có chuyện gì sao?"
"Em chuyển nhà rồi." Lý Ngọc nhanh nhảu đáp lời, như thể rất chờ mong: "À không, không phải chuyển nhà, mà chuyển ra khỏi ký túc xá. Em thuê một căn phòng gần trường. Anh đến đây đi, chúng ta ăn cơm xong rồi đi mua vật dụng."
Lời này chẳng khác nào mời hắn sống chung. Nếu là trước kia, chắc hẳn Giản Tùy Anh sẽ vô cùng nao nức mà chạy tới ngay tức thì. Nhưng còn hiện tại, những lời Lý Ngọc nói hắn chỉ cảm thấy chối tai kinh khủng.
Hắn mệt mỏi đáp: "Tối nay anh có việc rồi..."
"Anh bận dự tiệc à? Vầy đi, em về dọn dẹp trước rồi gửi địa chỉ cho anh, chừng nào xong thì anh tới đây, vừa lúc giúp em dọn... Thôi quên đi, anh chịu nhúng tay mới là lạ. Nói chung anh cứ đến là được." Đầu bên kia vang lên tiếng khởi động xe, "Nhớ đến sớm một chút..."
Giản Tùy Anh thuận miệng đáp ứng rồi gác máy, cứng nhắc ngồi trên ghế, nắm chặt di động.
Đến khi nhân viên đã ra về hết, thời gian trôi qua từng phút một, Giản Tùy Anh vẫn trong tư thế đó như một pho tượng, lẳng lặng chờ đợi.
Hắn lúc này chẳng thể làm gì, chẳng thể nghĩ gì, ngoài việc chờ cuộc gọi từ người kia.
Canh bạc này như đợi thẩm phán đưa ra một bản án, từng phút từng giây đều là sự giày vò.
Hắn không biết mình đã ngồi như vậy được bao lâu, ngoài trời đã tối đen như mực, cả công ty chỉ còn lại một mình hắn tịch mịch trong văn phòng, đúng lúc này, chuông điện thoại rốt cuộc reo lên.
Giản Tùy Anh máy móc nhấn nhận cuộc gọi.
"Chủ tịch Giản."
"Nói đi."
"Người này, haiz..." Người nọ thông qua tên biết hai người này là anh em, anh trai điều tra em trai như vậy hiển nhiên không phải chuyện gì tốt, hắn cân nhắc dùng từ: "Trong biên bản chuyển nhượng bất động sản năm ngoái không có tên cậu ta, nhưng dựa theo thời gian mà anh cấp thì tôi đã thu hẹp phạm vi lại một chút, và tìm thấy các cá nhân được sang nhượng từ công ty anh. Số lượng tương đối nhiều. Nếu anh có thể cung cấp thêm thông tin về ba căn hộ bị thất thoát, chắc tôi sẽ tra được rõ hơn."
Giản Tùy Anh trầm giọng nói: "Việc này không quan trọng, căn hộ đã bán, có tra cũng không còn nghĩa lý gì, mấu chốt là bản thông tin tài sản của nó có tra được hay không thôi."
"Việc đó là rất khó, muốn tra ra phải cần thêm mấy người nữa chứ không chỉ mình tôi là được, lại không phải chuyện một sớm một chiều. Nhưng mà ..."
"Nhưng mà sao?"
"Tôi tra được công ty đăng kí tên cậu ta."
Giản Tùy Anh nói luôn: "Nói rõ xem nào."
"Là một công ty tư nhân, đăng kí tại Hong Kong, với vốn điều lệ 8 triệu, có hai người đứng chủ quyền."
Công ty tư nhân. Công ty đầu tư cho nhà máy thức ăn gia súc, ngang nhiên cướp miếng ăn bên miệng hắn ở Bắc Hải!
Giản Tùy Anh gằn giọng hỏi: "Là những ai?"
"Cậu ta với một người tên là Lý Ngọc."
Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy hoa mắt ù tai, trời đất như đảo lộn hết cả.
|
Chương 68: Lý Ngọc đang dọn phòng thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cậu thoáng nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn tám giờ, hẳn là Giản Tùy Anh dự tiệc xong đến đây. Cậu đi ra mở cửa. Giản Tùy Anh đứng ở đó như một pho tượng đất sừng sững, mắt đỏ lừ, tóc hơi rối, trên mặt còn bầm dập trầy xước vài chỗ, trông vô cùng chật vật.
Lý Ngọc sững sờ nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Anh bị sao thế? Lại đánh nhau với ai à?"
Giản Tùy Anh xông vào phòng, trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn Lý Ngọc.
Lý Ngọc thì nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, đoạn tầm mắt dời từ mặt hắn xuống bàn tay của hắn đang đặt bên người. Trong tay Giản Tùy Anh lúc này là một tờ giấy, bởi vì dùng sức quá mạnh mà trang giấy đã bị giúm thành một cục.
Giản Tùy Anh vuốt phẳng nó, lạnh lùng hỏi: "Có thấy quen không?"
Lý Ngọc tức thì biến sắc.
Giản Tùy Anh ném tờ giấy vào mặt cậu, tung ra một cú đấm.
Lý Ngọc trúng đòn ngã vật ra đất, môi bị răng va trúng, mùi máu tươi xộc lên mũi.
Giản Tùy Anh như phát điên cưỡi lên người cậu, túm cổ áo cậu quát: "Mẹ mày Lý Ngọc, ông đã làm gì có lỗi với mày để mày hùa theo Giản Tùy Lâm hãm hại ông! Mày mẹ nó một bên ngủ với ông một bên còn tính kế ông, cầm đồ của ông đi lấy lòng người yêu mày, thằng khốn mày giỏi lắm!"
Lý Ngọc giữ lấy nắm đấm Giản Tùy Anh đang muốn vung xuống tiếp, dùng hết lực bình sinh vực người dậy đẩy ngã hắn, sau đó đè hắn ở dưới thân, phun ra ngụm nước bọt lẫn cả máu, kề miệng vào tai hắn mà rít lên: "Anh bình tĩnh lại cho tôi!"
Giản Tùy Anh cũng không chịu yếu thế gân cổ rống: "Bình tĩnh con mẹ mày! Hôm nay bố phải giết chết thằng ăn cháo đá bát nhà mày!" Hắn gập khớp gối nện xuống lưng Lý Ngọc nhằm tránh thoát vòng vây.
Lý Ngọc chỉ rên một tiếng, cắn răng chịu đựng không nhúc nhích, ngược lại càng khóa chặt hai tay Giản Tùy Anh: "Giản ca, hãy nghe em giải thích!"
Giản Tùy Anh đáp lại bằng một ngụm nước bọt vào mặt cậu, còn định dơ chân lên đá cậu. Lý Ngọc hết cách đành phải áp chế cả chân hắn. Giản Tùy Anh liền nhân cơ hội này đẩy phắt Lý Ngọc ra, sau đó đứng bật dậy.
Mắt hắn đã bị cơn giận nung đến đỏ ngầu, trải đầy sát ý, đoạn vớ đại cái ghế vung vào người Lý Ngọc. Lý Ngọc vội lách mình qua né, cánh cửa tủ làm bằng thủy tinh sau lưng cậu xoảng một tiếng vỡ tan tành. Lý Ngọc hoảng hốt ngoảnh lại nhìn món đồ trang trí mình mới mua nằm ngổn ngang trên mặt đất, tim bỗng nhói đau vô cùng.
Hầu như trong tay vớ được thứ gì Giản Tùy Anh liền ném vào Lý Ngọc thứ nấy, vừa ném vừa mắng: "Mày chết đi! Dám leo lên đầu bố, hai đứa mày chán sống rồi hả! Mày tưởng mày là ai! Là ai!"
Lý Ngọc quát: "Anh quậy đủ chưa! Có thể tỉnh táo lại rồi chúng ta nói chuyện không!"
"Nói chuyện cái đếch! Mày ăn cháo đá bát cũng xứng nói chuyện với bố! Đừng tưởng bố không biết, mày chịu quen bố còn chẳng phải vì giúp Giản Tùy Lâm. Ba căn hộ kia nếu không phải vì mày sống chết không chịu trả hồ sơ thì chí ít bố cũng đã chặn giao dịch được hai căn rồi, còn miếng đất ở Bắc Hải kia nữa, nếu không có mày trong đó thì đâu xảy ra chuyện gì! Hai đứa mày cầm tiền của bố đi mở công ty kiếm lời, không sợ no chết hả!"
Khi nói ra những lời này, Giản Tùy Anh cũng cảm thấy tim mình như đang rỉ máu, song nếu không làm vậy, chẳng phải mặt mũi hắn sẽ bị người ta dẫm nát hết sao. Mặc cho nỗi đau đớn đang giày xéo con tim, hắn vẫn không dừng lại: "Bố cho mày biết, trong mắt bố mày đếch là cái gì hết! Mày tưởng bố còn thèm mày chắc! Giản Tùy Anh tao là ai cơ chứ, muốn cái dạng gì mà không được! Dù bố có muốn một người như mày, chỉ cần dùng tiền là mua được cả tá. Hơn nữa, lại không ai cấu kết cùng người khác, đâm sau lưng bố một nhát như mày! Mày tưởng mày đáng giá bao nhiêu, mày chẳng là cái mẹ gì hết! Chẳng là cái mẹ gì hết!" Sự phẫn nộ và đau lòng khi bị phản bội đã khiến Giản Tùy Anh mất đi lý trí, giờ phút này trong lòng hắn chỉ còn suy nghĩ dùng lời lẽ cay nghiệt làm tổn thương người đã khiến hắn đau khổ.
Không chỉ có hắn cảm thấy khó chịu.
Lý Ngọc xanh cả mặt, run giọng quát: "Anh đừng nói nữa, nếu anh còn cảm thấy hai chúng ta đã không dễ dàng gì đi đến được hiện tại, thì anh hãy tỉnh táo lại đi, chúng ta từ từ nói."
Câu này chỉ càng làm cảm xúc của Giản Tùy Anh thêm điên cuồng, nghĩ đến một năm mình chạy sau mông cậu ta làm mọi cách khiến cậu ta vui vẻ, cả hai đã từng bất hòa mà cũng có lúc êm đềm, bây giờ nhớ lại, hắn đi từng bước gian khổ, mới đi đến một cuộc sống gia đình ấm áp cùng Lý Ngọc.
Nhưng kết cục thế nào, người ta chưa một lần để hắn vào mắt. Trong khi ở bên hắn, ngủ với hắn, còn hợp mưu với em trai hắn gạt tiền hắn.
Giản Tùy Anh hít sâu mấy hơi, mới nén được nỗi chua xót sắp dâng trào, hắn gằn từng chữ: "Lý Ngọc, chắc mày ghê tởm tao lắm. Để giúp người mày yêu mà đã phải chịu khổ ngủ với tao, thật làm khó cho mày mà."
Sắc mặt Lý Ngọc tệ hơn bao giờ hết, cậu cắn răng nói: "Giản Tùy Anh, anh có biết mình đang nói gì không. Tôi biết anh rất giận, việc đó đều là lỗi của tôi, nhưng những lời hạ thấp cả hai đó..."
"Câm miệng, tất cả những gì bố nói đều là sự thật. Lý Ngọc mày trong mắt bố chẳng đáng một xu, chỉ bằng tên nhãi lông còn chưa mọc đủ như mày đã dám cưỡi lên cổ bố ư, bố sẽ cho chúng mày phải hối hận cả đời!" Bên tay vừa đụng đến vật gì, Giản Tùy Anh chẳng hề suy nghĩ ném luôn vào Lý Ngọc.
Lý Ngọc lách mình qua tránh, Giản Tùy Anh liền chớp thời cơ đạp cậu ngã ra đất.
Một mực nhẫn nại không đánh trả, lúc này Lý Ngọc cũng bị chọc giận. Cậu tóm chặt lấy chân Giản Tùy Anh, quật hắn xuống đất, sau đó bật người lên đè hắn lại, tóm cổ áo hắn quát: "Anh đừng nói nhảm nữa!"
Giản Tùy Anh cứ hết "chẳng đáng một xu" đến "đếch là cái gì" khiến cậu thật sự quýnh lên. Cái con người suốt ngày theo đuôi cậu, cuối cùng lại nói cậu chẳng là gì cả. Điều này khiến cho một người luôn có tâm thế ở trên cao như cậu thật sự bị đả kích.
Cậu hổ thẹn về những chuyện mình đã gây ra, muốn có một cuộc nói chuyện đàng hoàng với Giản Tùy Anh, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên bồi thường thì bồi thường, cậu không phải người vô trách nhiệm. Thế nhưng Giản Tùy Anh chẳng những hết lần này đến khác tuôn ra những lời chướng tai kích động cậu, mà còn phủ định tất cả đoạn đường bọn họ đã cùng trải, khiến cho ngực cậu như có một tảng đá lớn đè nặng, bức bách không chịu nổi.
Giản Tùy Anh chẳng thèm nói nhiều nữa, dứt khoát sống mái với Lý Ngọc.
Lý Ngọc nhịn mấy lần không đánh lại, rốt cuộc bị chọc tức rồi.
Cậu không muốn nghe thêm một lời nào từ Giản Tùy Anh nữa, luôn miệng quát hắn im đi. Nhưng Giản Tùy Anh dường như chỉ muốn lôi hết tất thảy những lời khó nghe nhất đổ vào tai Lý Ngọc.
Sau cùng, cả hai đều mất đi lý trí, điên cuồng quần nhau trên mặt đất, ra đòn một cách loạn xạ.
Kết quả là ai nấy cũng thương tích đầy mình.
Chuyện này dù đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng chưa một lần nào phải đến nỗi thảm thương như vậy. Tuyệt vọng và bi phẫn như những con vi rút lây lan nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã cuốn lấy cả hai. Lý Ngọc muốn Giản Tùy Anh ngậm miệng, Giản Tùy Anh thì muốn Lý Ngọc cũng phải chịu đau đớn như mình, mặc cho tay đã mỏi nhừ cũng không ai muốn dừng lại. Mãi đến khi hàng xóm cách vách nghe thấy tiếng ồn, báo cảnh sát đến phá cửa, lôi họ đi, trận chiến mới kết thúc.
Lúc bị kéo ra khỏi phòng, Lý Ngọc như chẳng còn hơi sức, toàn thân nhũn ra, cậu miễn cưỡng ngoái lại nhìn căn phòng mình đã bỏ ra nửa tháng để trang hoàng, giờ đây nó hệt như vừa bị một cơn bão quét, thảm thương không thể tả.
Trong chớp mắt ấy, cậu thực tình chỉ muốn khóc.
Cập nhập sớm nhất tại :https://tuhi030.wordpress.com/2018/04/30/yeu-mot-ke-ngoc-68/
|