Tương Tựu
|
|
Hà Hán Chương 50 Đó là môi a.
Trong bóng tối, tinh thần của Chu Bạch đều bị đôi môi kia thu hút, anh cảm thấy môi Giản Từ khe khẽ run, nhẹ nhàng đến vậy mà đụng trúng, như có như không chạm đến mình.
Là cố ý? Hay vô tình?
Cơ thể ấm áp của một người hiện đang khép nép vùi vào lồng ngực, Chu Bạch không tự chủ siết chặt ngón tay. Ngực bụng dán chặt vào nhau, có thể nghe mồm một nhịp tim đập kịch kiệt, không biết thuộc về ai.
Đến lần thứ hai, nụ hôn chạm đến môi dưới của anh.
Chu Bạch nghe thấy Giản Từ tâm tư thận trọng gọi mình:” Chu tiên sinh…”
Lần này anh xác định, không phải vô tình đụng trúng, mà là người này cố tình trêu chọc anh!
Người này, cư nhiên lại chọc mình!
Chu Bạch cảm thấy toàn bộ dây thần kinh trong người đều đứt đoạn.
Hoàng lịch mình xem, không chuẩn chút nào!
Chu Bạch mãnh liệt đem người đẩy lên cạnh bàn, cúi đầu tàn nhẫn mà hôn lên. Nếu như lúc này có ánh sáng chiếu lên, anh sẽ nhìn thấy mặt Giản Từ hồng rực, nhìn thấy cậu cơ hồ dùng hết dũng khí rồi.
Niềm vui được đáp lại làm Giản Từ thỏa mãn cười cong mắt, vòng tay ôm cổ Chu Bạch.
Cậu cũng không biết mình là nghĩ cái gì, chỉ là thời điểm Chu Bạch đỡ lấy cậu, bỗng nhiên loé lên ý nghĩ “được ăn cả ngã về không”.
Hoặc sống hoặc chết, hoặc mất đi, hoặc trầm luân.
Môi lưỡi quấn quýt, phát ra tiếng vang thấm ướt dính nị, Giản Từ thuận theo làm Chu Bạch càng ngày càng nóng nảy, thậm chí như không khống chế được.
Anh không nhịn được lấy bàn tay xoa xoa sống lưng Giản Từ, eo tuyến, dường như đụng phải điểm nhạy cảm phần eo, Giản Từ co rúm một chút, nhẹ nhàng “hừ” một tiếng.
Hai người bụng dán chặt vào nhau, đều nhận ra biến hóa của đối phương.
Chu Bạch trên trán dính rịn mồ hôi, anh cảm giác nóng đến không chịu được. Mà Giản Từ còn cố tình đổ dầu vào lửa, một cái tay xuôi theo thân thể trượt xuống, nơm nớp lo sợ dừng lại trên lưng quần anh: “Chu tiên sinh, tôi… Tôi…”
Ba.
Ánh sáng cả phòng lần nữa trở lại.
Bọn họ quần áo ngổn ngang, hô hấp bất ổn nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Trong mắt Chu Bạch, Giản Từ sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt ngấn nước, hoàn toàn một bộ dáng liêu nhân. Trong mắt Giản Từ, Chu Bạch cau mày, hô hấp nóng rực, ẩn nhẫn như thủ thế chờ đợi.
Thế nhưng, bọn họ bị cảm giác “Lúng túng” này làm dừng mọi cảm xúc.
Nhiệt độ dần dần rút đi, Chu Bạch liền hành động trước.
Anh thả Giản Từ ra, chạy tới gần huyền quan, mở ra bảng điều khiển, kéo xuống công tắc của gian phòng.
Cạch.
Tất cả lại quay về hắc ám, Giản Từ ngơ ngơ ngác ngác bị một nguồn sức mạnh lôi vào phòng ngủ chính.
|
Hà Hán Chương 51 Phải nói giường của Chu Bạch so với Giản Từ lớn cùng mềm hơn rất nhiều, cảm giác đầu tiên lúc Giản Từ nằm trên là —— muốn trầm luân đi xuống, cảm giác thứ hai —— thân thể Chu tiên sinh nóng quá.
Thị giác bị chướng ngại lại càng làm tăng độ mẫn cảm của giác quan khác, quần áo mặc nhà bị cởi, Giản Từ cảm giác trước ngực một trận đâm nhói tê dại, cậu theo bản năng co rút một chút, lại rồi khát vọng càng nhiều.
“Chu tiên sinh…”
“Sao thế?” Chu Bạch buông tha hai quả anh đào run rẩy kia, nương theo ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, thưởng thức thân thể dưới thân mình. Bộ ngực bằng phẳng, thân eo nhỏ gầy, cũng không phải cái gì diễm sắc cực phẩm, mà giờ phút này, lại có sức mê hoặc vô cùng, làm cho anh muốn dừng mà dừng không được.
“Không có gì…”
Chu Bạch cảm thấy cậu đang căng thẳng, lúc tay anh đụng vào địa phương kia, đều sẽ căng thẳng một chút, bất quá hạ thân nơi đó của Giản Từ coi như thành thực, đã kích động mà đứng lên, thậm chí vô cùng đáng thương mà chảy ra nước. Chu Bạch không chút phản cảm mà nắm chặt, dựa vào tâm ý của chính mình nhào nặn khiêu khích, Giản Từ không chịu nổi kích thích, dùng cánh tay che đi ánh mắt.
Theo động tác của Chu Bạch, Giản Từ khó lòng khắc chế mà phát tiếng rên rỉ, chân cũng chậm rãi co lại. Mặc dù có khoảng thời gian không kịp thích ứng, mà không lâu lắm, lúc sau Giản Từ liền bám vào quần áo Chu Bạch bắn ra ngoài.
Giản Từ vẫn còn thở gấp, lồng ngực phập phồng, thân thể ửng hồng vì tình dục. Chu Bạch chống đỡ ở phía trên, ánh mắt sáng rực đối diện cậu, cho cậu cơ hội cự tuyệt cuối cùng: “Muốn chứ?”
Giản Từ nhìn đối phương một chút, nửa ngồi dậy đem áo chính mình cởi, cười gật đầu: “Ừm.”
Chu Bạch hôn cậu, một tay với vào ngăn kéo đầu giường tìm kiếm. Thuốc bôi trơn cùng áo mưa an toàn hãy còn chưa mở, Chu Bạch “Sách” một tiếng, đứng lên, muốn xé gói áo mưa, nhưng bị Giản Từ ngăn lại.
Giản Từ ấp úng mà nói: “Không, không cần.” Cậu đem thuốc bôi trơn đưa cho anh, “Cái này… Là dùng nơi…”
Chu Bạch híp mắt một cái, ngược lại dừng động tác.
Giản Từ nghi hoặc mà nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Chu Bạch nói: “Nếu chính em đã có chủ ý, vậy chính mình đến đi.”
|
Hà Hán Chương 52 Mặt Chu Bạch không chút biểu tình, Giản Từ đoán không ra tâm tư anh, chỉ đoán đại khái anh cũng không phải giận dỗi. Giản Từ suy nghĩ một chút, nỗ lực ngồi dậy.
Chu Bạch thuận thế tránh ra, ngồi qua một bên, nghiễm nhệ bộ kẻ đứng nhìn.
Giản Từ do dự hồi lâu, mới mở chân ra khóa ngồi trên eo Chu Bạch, nặn một ít thuốc bôi trơn lên lòng bàn tay, cẩn thận giúp Chu Bạch xoa xoa cự vật, tới tới lui lui mà ve vuốt.
Nói không xấu hổ là không thể, thế nhưng bóng tối xung quanh lại là nơi che lấp tốt nhất. Giản Từ tay run chân run, còn trên mặt nóng bừng tưởng chừng có thể chiên trứng, như bởi vì chính cậu không nhìn thấy, mà đối phương cũng không rõ ràng, cho nên thẳng thắn không thèm đếm xỉa.
Cậu khó khăn mở rộng mặt sau của mình, mà thời điểm thoát lực ngã ngồi trên người Chu Bạch, anh liền không thể nhịn được nữa, nghiêng người đem cậu lần thứ hai ép xuống phía dưới, hung ác nói: ” Em càng ngày càng biết cách trêu chọc tôi,còn làm lần nữa tôi liền làm chết em!”
“A!” Giản Từ đột nhiên bị xoay xuống dưới, trước mắt một mảnh mờ mịt, bất quá có một bàn tay đỡ lại gáy cậu, tránh cho cậu cùng ván giường tiếp xúc thân mật.
Cậu không biết trả lời Chu Bạch thế nào, rõ ràng đối phương nói chính mình làm chuẩn bị, tại sao giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu mình?
Chu Bạch thẹn quá thành giận cúi người hôn cậu, Giản Từ da dẻ ấm áp mịn màng, anh một đường hôn xuống, trước ngực, eo, cái rốn… Lưu lại một chuỗi vết tích ẩm ướt. Trong miệng tuy nói lời hung ác, mà động tác mở rộng cho Giản Từ lại rất ôn nhu.
Trước khi tiến vào, anh cắn răng thanh minh: “Đều là chính em tự làm tự chịu!”
Giản Từ mơ mơ hồ hồ “Ừ” một tiếng, tay chặt chẽ vòng qua vai anh, nhẫn nại những đau đớn lúc đầu.
Chu Bạch bị bao bọc dẫu thoải mái mà cũng khó nhịn, không dám vừa bắt đầu làm động tác có biên độ lớn. Đợi đến thời điểm Giản Từ thoáng buông lỏng, anh mới chậm rãi bắt đầu thúc đẩy.
“A… A…”
Đau đớn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mà Giản Từ bị đỉnh đến nhỏ giọng nghẹn ngào, càng khơi dậy dục vọng của Chu Bạch. Chu Bạch dần dần gia tăng phạm vi, tầng tầng lớp lớp khoái cảm chồng chất tới, nhất lên hai chân cậu mãnh liệt ra vào.
“Ừ, Chu tiên sinh…” Giản Từ vô thức kêu lên, Chu Bạch không lên tiếng đáp lại, chỉ càng dùng sức mà va chạm điểm kia, thẳng làm Giản Từ đến độ thất thần.
Chu Bạch lại nâng chân Giản Từ lên cao, để hạ thân hai người càng dán chặt, anh nhanh chóng động eo, giống như máy đóng cọc, một cái lại một cái không chút lưu tình. Thân thể chạm nhau nghe “ba ba” càng lúc càng kịch liệt, dịch trơn hòa lẫn tinh dịch, bị liên tục đánh xuyên mà mang vào mang ra, ở tại bụng dưới Chu Bạch cùng trên mông Giản Từ, khắp nơi bừa bộn…
Bọn họ giằng co hơn nửa đêm, hai người đều tiêu hao không ít thể lực.
Giản Từ tại lần thứ ba phóng thích, nửa tỉnh nửa mê mà ngủ thiếp.
Chu Bạch giúp cậu thanh lý sạch sẽ, sau cùng ôm người chìm vào giấc ngủ, mà bộ dạng cau mày giống như không vui lúc trước, bây giờ lại lặng lẽ mất đi, biến thành hài lòng.
|
Hà Hán Chương 53 Ngày hôm sau khi Giản Từ tỉnh lại, phát hiện mình cả người bị hãm trong lồng ngực, ngay phía trước còn có dấu răng chính mình cắn tạo ra, liền hồi tưởng chuyện phát sinh ngày hôm qua, cảm thấy ngượng ngùng muốn chui xuống lỗ. Nhưng mà, lại thấy người ngỡ xa xôi mà gần trong gan tất chuyển tỉnh, sau đó nhìn cậu chằm chằm, so với cậu hiện tại còn đang cuốn cuồn, trái lại anh rất bình tĩnh.
Hôm nay là ngày cuối tuần, không có chuông báo thức, nhưng hai người thức dậy cũng không quá trễ.
Giản Từ eo mỏi lưng đau, thực sự lười mua đồ ăn sáng, vì vậy muốn hâm một ly sữa bò cùng một ít bánh mì bỏ bụng đỡ, kết quả thử mở nửa ngày, lò vi ba trước sau không phản ứng. Giữa lúc cậu chuẩn bị gọi điện nhờ người đến sửa, Chu Bạch sờ sờ mũi, đi tới mở công tắc lên.
Giản Từ: “…”
Chu Bạch: “…”
Tốt, vậy cùng ăn điểm tâm đi.
Buổi sáng Chu Bạch nhận được điện thoại, là phụ thân anh gọi tới. Chu phụ sau khi giải phẫu hồi phục rất tốt lúc này liền muốn xuất viện, Chu Bạch trước đó đã bàn bạc cùng bác sĩ chuyện này, biểu thị đã biết, buổi chiều liền đi đón ông.
Nhưng mà Chu phụ lại đề ra yêu cầu, nói muốn tới nhà anh cùng tiểu Giản nhìn thử, kêu nhà chính bên kia chưa thu dọn xong, ông muốn ở tạm một ngày, rồi mới về nhà.
Chu Bạch yên lặng rồi nói được.
Việc này không cho phép anh từ chối, lão gia tử dĩ nhiên là muốn đến nhà thị sát.
Cúp điện thoại, Chu Bạch liếc mắt nhìn Giản Từ một cái: “Cha anh muốn tới.”
Giản Từ đang uống sữa bò gật gật đầu: “Thật tốt a, ông đến ăn cơm tối sao? Anh muốn chuẩn bị gì không?”
Chu Bạch nói: “Ông muốn đến ở một đêm.”
Giản Từ ngây ngẩn cả người: “Cho nên…”
“Cho nên, tất cả đồ dùng của em đều chuyển đến phòng ngủ chính đi.”
Hai người vội vã ăn xong điểm tâm, bắt đầu cấp tốc đem đồ dùng của Giản Từ chuyển đi.
|
Hà Hán Chương 54 Máy tính làm việc, thư từ vân vân, để tại căn phòng kia cũng không sao, thế nhưng quần áo, chăn màn, gối đệm nhất định phải chuyển đến phòng ngủ chính. Giường phải chỉnh lại một lần nữa, đổi ráp trải giường cùng vỏ chăn, đổi thành mới tinh, giống như rất lâu chưa có ai dùng.
Đại khái thời điểm chuẩn bị xong, Giản Từ đỡ eo cảm thán: Lão gia tử thật biết chọn ngày …
Chu phụ thời điểm xuất viện sắc mặt hồng hào, tinh thần quắc thước, hoàn toàn không giống bộ dáng mới trải qua cuộc phẫu thuật lớn, ông còn có thể trêu chọc Giản Từ: “Nhìn dáng dấp Tiểu Bạch cùng con cũng không tệ lắm, thành công đem con nuôi mập.”
Giản Từ ngượng ngùng nói: “Ân, anh ấy chăm sóc con rất tốt.”
Chu phụ đi thăm phòng bọn họ, vết tích hai người sinh hoạt nhìn rất rõ ràng, cho nên ông coi như thỏa mãn.
Bữa tối do Chu phụ mang nữ đầu bếp riêng tới làm, ông có rất nhiều thực phẩm phải kiêng, phải ăn những thực phẩm do bác sĩ dinh dưỡng phối hợp, Giản Từ cùng Chu Bạch không thể làm gì khác là cùng lão gia tử ăn chút đồ ăn thanh đạm. Kỳ thực cũng thật đúng lúc, vốn Giản Từ ngày hôm nay cũng không thích hợp ăn thức ăn mặn quá.
Sau khi ăn xong, lão gia tử tắm rửa sạch sẽ, xem TV một chút, rồi ngủ tại gian phòng trước đây của Giản Từ.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Chu Bạch cũng cùng Giản Từ đi vào phòng ngủ chính.
Tối hôm qua bị cúp điện, thêm vào tinh trùng thượng não, Giản Từ mới ngủ trên giường Chu Bạch. Nhưng đêm hôm nay không có bất kỳ tình huống đặc biệt nào, mà sát vách lại có Chu phụ đang ngủ, hai người cứ đứng bên giường, sững sờ trầm mặc nhìn nhau.
Lúc sau vẫn là Chu Bạch lên giường trước, vỗ vỗ bên cạnh. Vì vậy Giản Từ cũng vén chăn lên nằm vào, co ro mà ngủ.
Chu Bạch nói: “Anh có chèn ép em sao? Cái giường lớn như vậy, em đừng có ngủ giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt chứ?”
Giản Từ xoay người dang tay chân, cười nói: “Không có, chỉ là có chút không quen.”
Chu Bạch lại nhìn ở giữa là ” hẻm núi lớn” ba mươi cm trước mặt, rồi nhìn cái người “không thức thời” kia, đưa tay đem người lôi lại: “Có cái gì không thể quen chứ!”
|