Tương Tựu
|
|
Hà Hán Chương 40 Gần đây Giản Từ bị cảm, đầu óc ảm đạm, mắt chua mũi nghẹt, nói chuyện đều mang giọng mũi.
Chu Bạch đột nhiên phát hiện mình có cái tật cổ quái, chính là đặc biệt thích nghe Giản Từ mang theo giọng mũi “úng thanh úng khí” nói chuyện, nghe đến thoải mái làm sao, như thể có chiếc lông chim ở trong lòng anh cào cào, vừa mềm vừa ngứa.
Vì vậy anh không có chuyện gì liền nói chuyện đùa giỡn với Giản Từ, một lúc hỏi một chuyện, hỏi xong cái này lại nói cái kia.
Giản Từ cũng thành thật, dù buồn ngủ khó chịu cũng sẽ trả lời anh.
Chu Bạch nghe đến nghiện, sao đó càng không nhịn được muốn đùa giỡn chọc giận cậu, như cái tên biến thái đi tìm bất mãn.
Tối hôm đó hai người ở phòng khách xem ti vi, Chu Bạch cố ý dò hỏi cách nhìn của Giản Từ về một số tin tức xã hội gần đây, Giản Từ mang giọng mũi bình luận, Chu Bạch nghe nghe liền làm ra hành động điên rồ, đến gần hôn nhẹ cái miệng của cậu.
Trước lạ sau quen, Giản Từ lần này ngược lại không bị sợ hãi, mà rất mau đẩy Chu Bạch ra, che miệng nói: “Không được hôn, tôi bị cảm mạo a!”
Chu Bạch nói: ” Cậu cảm mạo còn chưa hết, sao nói chuyện lại hăng hái vậy.”
Giản Từ: “…” What? Cái gì gọi là hăng hái?
Đáng tiếc trời không chìu lòng người, Giản Từ cảm mạo không tới hai ngày liền khỏi, mà Chu Bạch tên biến thái này lại bị báo ứng.
Hắn bị trời phạt, đồng thời so với Giản Từ còn nặng hơn rất nhiều.
|
Hà Hán Chương 41 Trận cảm mạo này đến thật không đúng lúc.
Chu Bạch đau đầu nhức óc, ho khan dữ dội, giọng nói cũng khàn, hơn thế nữa anh còn không có kì nghỉ hè đúng nghĩa. Công ty điện ảnh Bạch Thịnh gần đây đã thỏa thuận xong với một diễn viên nổi tiếng, ai ngờ lúc kí hợp đồng lại xảy ra sự cố.
Sự việc này nhất thiết cần Chu Bạch tự thân xuất mã, vì vậy anh không thể nghỉ ngơi dưỡng bệnh mà lập tức khởi hành ra sân bay.
Giản Từ nhìn bộ dáng không khoẻ của anh có chút lo lắng, sáng sớm liền chuẩn bị khẩu trang cùng thuốc cảm sốt, Chu Bạch còn không biết đủ, dựa người vào ghế salông, chỉ vào đầu lưỡi nói: ” Aiii, tôi còn bị loét miệng a”
“Loét ở đâu?”. Giản Từ đem ra chai thuốc phun sương.
“Ở ba chỗ …” Chu Bạch đẩy môi dưới ra, ” Nơi này, nơi này, còn có đầu lưỡi.”
Giản Từ bội phục nói:” Anh đây cũng quá bi thảm rồi, lại còn bị nhiệt miệng a”
Chu Bạch một mặt không biểu tình.
Phun thuốc xong, Giản Từ đo thân nhiệt của anh nói: “37 độ 8, nếu không anh vẫn là đừng đi.”
Chu Bạch tâm tình nôn nóng: “Không được, bọn họ không giải quyết được.”
“Được rồi” Giản Từ không khỏi cảm khái, ” Làm ông chủ lớn cũng không dễ dàng ”
Chu Bạch đột nhiên nói: “Cậu đi cùng tôi không.”
Giản Từ từ chối: ” Tôi không đi được, thứ hai còn phải đi làm.”
“Cậu thấy tôi như vậy mà còn về”.
“…” Giản Từ nhìn anh.
Chu Bạch biết là mình đang cố tình gây sự, cuối cùng chỉ có thể một mình kéo vali xuất môn.
Mới tiễn anh xong, Giản Từ vốn định ngủ một giấc, nhưng nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được.
Cậu hiện tại không biết cảm giác của mình đối với Chu Bạch là thế nào, người này từ trên trời rớt xuống chen vào cuộc sống của cậu, sau đó bọn họ sớm chiều ở chung, nếu nói không có tình cảm là không thể, mà xem tình hình thực tế đều thấy được, bọn họ thậm chí còn ỷ lại lẫn nhau.
Giản Từ cảm thấy càng ngày càng khó khắc chế tình cảm của mình, cậu không thể tự chủ được, lực chú ý cứ đặt trên người Chu Bạch, có lúc còn có loại ảo giác, thật giống như bọn họ bởi vì yêu nhau nên mới kết hôn. Mà nói thật, cậu cũng không phải là người tự tin, Chu Bạch rốt cuộc là thích mình, hay chỉ đơn thuần theo thói quen có mình bên cạnh, cậu cũng không phân rõ được.
Cậu rất muốn thử chủ động một chút, nhưng lại càng sợ chính mình nhầm lẫn.
Cho nên mới nói, yêu một người, là như thế nào dễ dàng mà cũng thế nào khó khăn.
|
Hà Hán Chương 42 Sau năm ngày, Giản Từ xem tin giải trí trên mạng nói, vị minh tinh điện ảnh kia cùng Bạch Thịnh chính thức ký hợp đồng, không khỏi cảm thán Chu Bạch quả thực có năng lực, nhanh như vậy liền đem sự việc phức tạp kia giải quyết ổn thoải rồi.
Lúc cậu đoán Chu Bạch sắp trở lại, thì nhận được điện thoại của anh, nhưng người nói chuyện lại là trợ lý của Chu Bạch.
“Alo? Là Giản tiên sinh phải không?”.
Trợ lý vừa mở miệng, Giản Từ liền có linh cảm không lành.
“Đúng, tôi là Giản Từ.”
Quả nhiên, câu tiếp theo của trợ lí là giọng điệu đầy lo lắng: “Giản tiên sinh, ngài có thể tới bệnh viện Đệ Nhất một chút không? Thân thể Chu tiên sinh có chút vấn đề, cần làm thủ tục nhập viện…”
Giản Từ trong lòng lộp bộp một tiếng, cái gì cũng chưa kịp hỏi, trên tai kẹp điện thoại di động, cầm lấy giấy chứng nhận cùng bóp tiền liền chạy ra khỏi công ty: “Tôi biết rồi, tôi lập tức tới ngay.”
Vội vội vàng vàng kêu xe, Giản Từ ở trên đường gọi điện cho tổ trưởng xin nghỉ, nói người trong nhà xảy ra chuyện, tổ trưởng cũng không làm khó cậu, chỉ là nhắc nhỡ cậu đừng quên công tác mới giao.
Cái cảm giác này thật là khó chịu.
Qua lời nói của trợ lý có thể nghe ra được, Chu Bạch không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Giản Từ vẫn không cách nào khắc chế nhịp tim đang đập kịch liệt. Lúc trước, khi cậu nghe tin cha mẹ qua đời, cũng trong tình cảnh như thế——
Một cú điện thoại đột ngột xuất hiện, một đường luống cuống tìm tới.
Lần đó, chờ đợi phía trước cậu là vực sâu tuyệt vọng cùng bất lực, còn lần này thì sao?
Sẽ không phải Chu Bạch không khắc chết cậu, mà ngược lại bị cậu khắc chết…
Nghĩ này nọ lung tung, lúc Giản Từ chạy vọt vào phòng bệnh, sắc mặt đã trắng bệch.
|
Hà Hán Chương 43 Chu Bạch đang nửa nằm trên giường bệnh cùng trợ lý bàn giao công việc, nhìn thấy Giản Từ, sau đó liền bị sắc mặt của cậu dọa cho hết hồn, lập tức ngồi dậy: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Câu nói này nguyên bản nên là lời thoại của Giản Từ, lại bị Chu Bạch đoạt trước, vì vậy Giản Từ hiện tại không biết phải làm sao.
“Tôi…anh…” Giản Từ thật vất vả ổn định hô hấp, “Anh không sao chứ? Làm sao đột nhiên lại nằm viện?”
Chu Bạch giật tỉnh chính mình, điều này không phải đã rõ ràng sao?
Giản Từ là quan tâm mình đó! Sợ mình xảy ra chuyện, mặt bị dọa đến trắng bệch rồi.
Nhận ra điểm này, Chu Bạch cảm thấy bệnh của mình đã tốt hơn phân nửa, vỗ vỗ giường của mình: “Tôi không sao, cậu đến đây ngồi, uống ngụm nước trước đã.”
Giản Từ tiếp nhận ly nước từ tay trợ lý, uống hai ngụm, lại hỏi: “Anh bị bệnh gì?”
Chu Bạch nói: “Không có gì, chỉ là cảm mạo chuyển thành viêm phổi.”
Không phải là căn bệnh chết người, tâm Giản Từ thả lỏng hơn phân nửa.
Chu Bạch thấy sắc mặt cậu khôi phục như cũ, hợp thời mà ho khan hai tiếng: “Thế nhưng lòng ngực ngộp ngạt đến hoảng loạn.”
Trợ lý vô cùng có ánh mắt, thấy vậy thu thập văn kiện xong xuôi liền rút, những đề mục cần ông chủ ký tên đều đã hoàn thành, nếu còn đợi ở chỗ này chắc chắn bị đau mắt hột.
Giản Từ nhanh nhẹn muốn thuận khí cho Chu Bạch, lại nhìn thấy áo bệnh nhân của anh mặc không tốt, lộ một mảng lớn cổ cùng cơ ngực, tay liền thu lại, chỉ chỉ bên ngoài: “Đúng rồi…Tôi trước tiên phải làm thủ tục nhập viện cho anh đã, sẽ trở lại ngay.
Chu Bạch thận trọng mà “Ờ” một tiếng, làm bộ không thèm để ý.
Chờ sau khi Giản Từ đi ra, anh lại đem nút áo bệnh nhân mở ra thêm một khoảng.
|
Hà Hán Chương 44 Cha mẹ Giản Từ chết do tai nạn giao thông, thời điểm ra ngoài du lịch xe buýt bất ngờ bị lật, rớt xuống núi, người trên xe không ai may mắn sống sót.
Việc này lúc đó bị náo loạn rất lớn, chính phủ địa phương hạ lệnh điều tra rõ ràng, người phụ trách công ty du lịch gặp xui xẻo, có mấy quan chức bị kỉ luật, công ty bảo hiểm cũng phải bồi thường, nhưng mà vô luận thế nào, người vẫn là vĩnh viễn không trở lại.
Người thân duy nhất của Giản Từ bên này chỉ còn lại một nhà đại bá cậu. Trước kia quan hệ còn khá tốt, ngày lễ ngày tết, cậu gọi điện thoại đến, đại bá còn có thể quan tâm hỏi cậu hai câu. Sau đó cậu bị bạn trai cũ hãm hại, cùng đường mạt lộ tìm đại bá vay tiền, ông liền không cho mượn, thời gian sau còn cắt đứt quan hệ.
Đêm trước ngày cậu cùng Chu Bạch kết hôn, có gọi mấy cú điện thoại cho đại bá, đều bị chặn đứt, có thể ông chê cậu ở cùng nam nhân thật là mất mặt, có thể không muốn mất đi một phần tiền cho cậu, hoặc giả không muốn nhận thức đứa cháu này, Giản Từ thật không biết là nguyên nhân nào.
Cậu chỉ biết, không ai trên đời có nghĩa vụ phải đối xử tốt với mình, người khác quan tâm mình, hoặc từ bỏ, là quyền tự do của họ, cậu cũng không mong chờ họ cho mình cái gì.
Cho nên sự xuất hiện của Chu Bạch làm cậu bất ngờ, lại càng làm cậu mê man.
Người này chỉ muốn một đoạn hôn nhân, nhưng mà nó đem đến cho cậu, so với một cuộc hôn nhân đơn thuần còn hơn nhiều lắm.
Nhiều đến khiến cậu không biết phải làm sao.
Điền xong từng tờ từng tờ giấy khai, Giản Từ cuối cùng dùng thân phận thân nhân kí tên, điều này làm cho cậu bỗng thấy có loại ý thức trách nhiệm.
Không màng sau này xảy ra việc gì, ít nhất hiện tại hai người họ bị dính chặt với nhau.
Giúp đỡ lẫn nhau, tuy hai mà một.
Như vậy vô cùng tốt.
Vì vậy Giản Từ khẽ nở nụ cười, trong lòng không gánh nặng lấy thẻ ngân hàng của Chu Bạch, hướng nhân viên bệnh viện nói: ” Dùng tấm thẻ này.”
|