Cấm Đoạn Chi Luyến
|
|
Sở Ly Chương 135 Sau khi báo với Lăng lão gia xe cấp cứu chưa đến. Lăng Tịch chạy đến hoa viên lôi Lăng Gia An trở vào nhà. Gia An liều mạng đẩy tay nam nhân. Hai bên giằng co hồi lâu, sau đó Lăng Gia An mặc cho nam nhân như vậy kéo đi, trên mặt của hắn, các loại cảm xúc đang không ngừng chuyển đổi... Có nghi hoặc, có mê mang, cuối cùng, chuyển sang giật mình.
Lăng Tịch nói về tình hình của Phương Văn đang không tốt chút nào. Cô bị chảy máu và có nguy cơ bị sẩy thai. Lăng Gia An sửng sốt, nam nhân bắt lấy cánh tay Lăng Gia An, kéo hắn tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy Lăng Gia An bị nam nhân kéo vào, nhìn mình lo lắng, Phương Văn giống như quên hết đau đớn, khóe miệng, chậm rãi nở nụ cười
"Xe cứu thương đâu? Sao không gọi xe cứu thương?"
"Đã kêu, còn chưa tới. Bình tĩnh, nhanh chóng sẽ tới."
Nam nhân ở phía sau trả lời Lăng Gia An, đợi nam nhân trả lời xong lúc sau, phòng khách lại lâm vào yên lặng.
Một lát sau, tiếng còi xe cứu thương chờ mong đã lâu truyền đến, bất quá nghe được thanh âm kia hẳn là cách nơi này một khoảng cách khá xa. Nhìn thấy Phương Văn giữ chặt tay Gia An bất an, Lăng lão gia cũng khẩn trương, nam nhân thay họ chạy ra ngoài dẫn đường.
Khi chạy đến thang lầu gặp Lăng Duệ đi ra
"Cứu người."
Nam nhân giải thích cho Lăng Duệ một câu, liền tiếp tục chạy đi.
Đem Phương Văn đưa lên xe cứu thương xong, nhìn bác sĩ bận rộn, nam nhân cùng mọi người có chút vô lực ngồi xuống một bên khẩn trương nhìn chằm chằm Phương Văn. Ai cũng hi vọng mẹ con cô bình an.
|
Sở Ly Chương 136 Chương một trăm ba mươi sáu
Lăng Gia An còn nhớ khi hắn rời đi, Phương Văn hoàn toàn yên lành, cùng hắn cãi vã cũng rất to tiếng. Nhưng hiện tại, Phương Văn lại vô lực nằm ở chỗ này, vẻ mặt cũng rất yếu ớt.
Hắn cùng Phương Văn tuy rằng không có tình yêu, nhưng ở chung nhiều năm như vậy, Phương Văn tốt, hắn rất rõ. Hắn đối với Phương Văn cũng không phải không có tình cảm, chẳng qua cái loại này là cảm tình, là thân tình, nhiều năm ở chung làm cho hắn đem Phương Văn trở thành người thân của mình. Nếu... Nếu Phương Văn xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không tha thứ chính mình.
Lăng Gia An, ngươi chính là tên hỗn đản!!
Nhìn thấy Lăng Gia An tự vò đầu bứt tóc, nam nhân giữ chặt tay Lăng Gia An, nhỏ giọng an ủi:
"Gia An, ngươi đừng như vậy, Phương Văn sẽ không có việc gì."
"Tiểu Tịch, ta... Ta cảm thấy mình rất vô liêm sỉ. Ta ngay cả mình có con cũng không biết, mà đứa bé này, nói không chừng sẽ bởi vì ta mà rời đi. Ta... Ta rất sợ. Nếu, nếu ta không nói muốn cùng với Phương Văn ly hôn, có lẽ sẽ không sẽ xuất hiện tình huống hiện tại?!"
Nam nhân vỗ vỗ vai Lăng Gia An, tiếp tục khuyên giải,
"Sẽ không, ngươi đừng nghĩ như vậy. Có bác sĩ ở đây, bọn họ đều sẽ không có việc gì."
Một thời gian ngắn sau, xe cứu thương chạy tới bệnh viện, Phương Văn cũng được đưa vào phòng cấp cứu.
Thời gian chờ đợi thật dài. Mỗi một phút, mỗi một giây, đều là rất gian nan.
Nhiều lần, Lăng Gia An muốn vào xem Phương Văn, nhưng lại sợ quấy rầy tới bác sĩ, cố nén, bức bách chính mình tỉnh táo, tiếp tục bất an đi tới đi lui.
Lăng lão gia cũng cố trấn định, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa phòng cấp cứu xem xét vài lần, ánh mắt lo lắng mà nam nhân cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Còn Lăng Duệ, từ Lăng gia đi ra đến giờ, vẫn duy trì trầm mặc. Bất quá hắn luôn quan sát Lăng Gia An cùng nam nhân, ngồi ở một bên căm giận trừng mắt hai cái người khởi xướng kia. Hắn từ đáy lòng khinh thường hai người kia, cảm thấy được bọn họ phá hỏng nề nếp Lăng gia, làm ra hành động đáng khinh bỉ như vậy, rất đáng ghét.
Cứ như vậy, Lăng Duệ đem hết những sai lầm đổ lên người nam nhân. Hắn cảm thấy nếu không có nam nhân kia một bên giựt giây, đưa ra chủ kiến cho cậu, thì làm sao cậu có thể kiên quyết như vậy.
Chính là như vậy! Nhất định là như vậy.
Nhận thấy được bên cạnh là ánh mắt lạnh như băng, Lăng Tịch chậm rãi quay đầu, khi nhìn đến Lăng Duệ kia mang theo vẻ mặt chán ghét lạnh lẽo, nam nhân đáy lòng có loại dự cảm bất an. Sẽ không... không phải Lăng Duệ cho rằng Phương Văn sở dĩ phải nhập bệnh viện, là bởi vì mình gây ra đó chứ?!
Không nghĩ Lăng Duệ lại có hiểu lầm này, nam nhân giật giật môi muốn giải thích, nhưng suy nghĩ hiện tại không thích hợp, chỉ mím chặt môi lại, buông tha cho cơ hội giải thích.
Phương Văn còn bên trong cấp cứu, Lăng Gia An cùng Lăng lão gia rất sốt ruột, phát sinh chuyện như vậy, mọi người tâm tình cũng không tốt, hiện tại cũng không thích hợp nói ra. Đợi có cơ hội sẽ cùng Lăng Duệ giải thích cũng không muộn.
Hiện tại chỉ hy vọng Phương Văn không có việc gì, đứa bé bình an là được. Nam nhân khẩn trương đưa tay chấp lại, dưới đáy lòng vì Phương Văn cầu nguyện.
Qua hồi lâu, vang lên tiếng giày cao gót một một người đang chạy đến. Rất nhanh, một giọng nữ có chút khẩn trương cũng truyền lại đây,
"Ba, Văn Văn thế nào?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, nam nhân chậm rãi ngẩng đầu lên. Quả nhiên, người kia là Lăng Khả Hinh, xem bộ dáng như là vội vàng lại đây.
"Gia An, Văn Văn thế nào?"
Thấy không ai phản ứng, Lăng Khả Hinh không được kiên nhẫn hô lên:
"Các người sao không trả lời ta? Cũng chưa nghe được sao? Nói cho ta biết, Văn Văn hiện tại thế nào?!"
Nhận được tin ngắn của Lăng Duệ, cô vội vàng dứt bỏ bạn trai, nhanh chóng chạy tới bệnh viện, dọc theo đường đi, rất lo lắng, sợ Phương Văn phát sinh cái gì ngoài ý muốn. Tới bệnh viện, vừa hỏi đến tình huống Phương Văn, bọn họ không ai trả lời, làm cho cô trong lòng khủng hoảng.
|
Sở Ly Chương 137 Nhìn đến Lăng Khả Hinh kia vẻ mặt lo lắng, Lăng Duệ mở miệng nói:
"Mẹ, đừng vội, chúng ta đang đợi kết quả."
Cô vẫn rất vừa lòng Phương Văn, đồng thời cũng đem Phương Văn làm như là bạn tốt. Nghĩ đến Phương Văn, Lăng Khả Hinh đã cảm thấy rất không an lòng.
"Người ngồi một lát."
Lăng Duệ đem Lăng Khả Hinh ấn ngồi xuống ghế,
"Hẳn là không bao lâu sẽ có tin tức, đừng quá sốt ruột."
Hắn cùng Lăng Khả Hinh quan hệ không thể nói là tốt, nhưng cũng không tính bỏ đi, đối với người mẹ này cũng không có nhiều lắm cảm tình. Ấn tượng của hắn, Lăng Khả Hinh vĩnh viễn đều là bận bịu các loại nhân tình, đối với thân tình không thân thiết. Hiện tại thấy được Lăng Khả Hinh bởi vì Phương Văn mà lo lắng như vậy, đáy lòng của hắn bị xúc động, cho nên, hắn đối với Lăng Khả Hinh hơi chút thân cận. Xem ra, người mẹ này cũng không có vô tình.
Bởi vì Lăng Khả Hinh ngồi bên cạnh, nam nhân có chút câu nệ, đem thân mình hướng một bên dời đi, có thể cùng Lăng Khả Hinh duy trì một khoảng cách. Động tác này làm cho Lăng Khả Hinh quay lại đánh giá vài lần. Lúc sau, Lăng Khả Hinh dùng đôi mắt sắc bén nhìn nam nhân hỏi,
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?!"
Này chết tiệt nam nhân sao chạy tới bệnh viện? Không đúng, hẳn không phải là chạy tới bệnh viện, mà là từ Lăng gia lại đây.
Nếu nam nhân chết tiệt này đột nhiên ân cần đến Lăng gia, mục đích chỉ có một, vì Lăng Gia An. Thật vất vả đem cái ôn thần này đuổi ra khỏi Lăng gia, nghĩ cuối cùng có thể thanh tịnh, nay ôn thần trở lại... Lần này Phương Văn vào bệnh viện, ôn thần này chỉ sợ trốn không khỏi liên quan.
"Ta..."
"Ngươi lại chạy tới lôi kéo Gia An?! Văn Văn cũng là bị ngươi làm tức giận mới động thai đúng hay không?!"
"Ta không có."
"Ngươi làm còn không dám thừa nhận?! Ngươi là ôn thần thật đúng là vô sỉ a! Lúc trước hại Gia An còn chưa đủ, hiện tại Gia An kết hôn, ngươi còn muốn chạy đến dây dưa hắn, ngươi rốt cuộc có xấu hổ hay không? Có phải không bắt hắn hại cho chết, ngươi không cam lòng hay không?!"
"Mẹ, người nói nhiều như vậy có ích lợi gì, có người một chút cũng không thèm để ý, coi như gió thổi bên tai."
Mang nam nhân đến Lăng gia xong, hắn liền lên lầu, cho nên chuyện gì xảy ra, hắn cũng không rõ ràng lắm. Bất quá lúc hắn đi pha cà phê, gặp Phương Văn ở phòng bếp, Phương Văn vẻ mặt có chút hoảng hốt, thậm chí còn xém chút rót nước sôi vào tay, cũng may hắn kịp giữ lại mới không có bị bị phỏng.
"Quả nhiên! Quả nhiên là ôn thần này gây họa!"
"Chị, đủ rồi! Việc này không liên quan Tiểu Tịch."
"Tiểu Tịch? Em còn gọi hắn Tiểu Tịch?"
Lăng Gia An xưng hô như vậy làm cho Lăng Khả Hinh tức giận thêm, vươn đầu ngón tay chỉ vào nam nhân
"Gia An, người nam nhân này đến tột cùng cho ngươi uống thuốc gì, khiến ngươi bị mê thành bộ dáng này. Chị cùng ba em có thể mặc kệ, nhưng Văn Văn là vợ của em, cô ấy có điểm nào có lỗi với em? Em làm như vậy là đúng sao? Còn đứa bé trong bụng có lỗi gì? Em lại vì người nam nhân này làm ra chuyện vô sỉ như vậy, em còn có một chút lương tâm không?!"
Nghe được Lăng Khả Hinh đem Phương Văn cùng đứa con nói ra, Lăng Gia An giật giật môi, cuối cùng căm giận tựa đầu hướng một bên, không có biện giải.
"Còn ngươi, ôn thần, ngươi muốn quấn Gia An tới khi nào? Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua?"
Nghe được Lăng Khả Hinh nhục mạ, nam nhân bị uất nghẹn, sau đó chậm rãi nhìn lên. Rơi vào tầm mắt nam nhân, là Lăng Khả Hinh vẻ mặt phẫn nộ, bên cạnh là Lăng Duệ, lại là một bộ dáng xem cuộc vui. Còn Lăng Gia An, thì tựa đầu một bên, không dám nhìn hướng bên này. Ngồi ở bên cạnh là Lăng lão gia, nhắm hai mắt vẫn duy trì trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì. Cách đó không xa, có mấy người bệnh nhân chỉ trỏ về chỗ này, như là thảo luận cái gì.
Người khác nghĩ như thế nào cũng không quan hệ, nam nhân chân chính để ý mấy người bên cạnh đang có thái độ thờ ơ này. Trừ bỏ có điểm khổ sở ở ngoài, cũng không có quá lớn cảm xúc.
Có lẽ, bọn họ căn bản là không thèm để ý người ngoại như mình. Bị hiểu lầm cũng tốt, chút oan uổng cũng tốt; đã bị ủy khuất cũng tốt, khổ sở cũng thế, bọn họ sẽ không để ý. Đối với bọn họ Lăng Tịch chỉ là một người ngoài mà thôi.
Nhất thời sai, lúc nào cũng sai.
Thấy nam nhân không lên tiếng, Lăng Khả Hinh giơ tay lên hung hăng tát một cái, một âm thanh vang dội vang lên.
|
Sở Ly Chương 138 Lăng Khả Hinh là đem hết toàn khí lực tát làm cho Lăng Tịch mặt lệch một bên, khoang miệng nổi lên một cỗ hương vị mằn mặn, trên mặt cũng bị móng tay cắt một đường, mang đến đau đớn.
Lăng Khả Hinh lắc lắc lòng bàn tay, căm giận mắng một câu,
"Tiện nhân!"
Nghe được Lăng Khả Hinh trong miệng nói câu " tiện nhân ", nam nhân nắm bàn tay lại nhẹ rung động vài cái, sau đứng lên, run run.
Phía xa xa có những người tụ lại xem náo nhiệt, nam nhân đã không thèm để ý, chỉ là bên cạnh những người quen thuộc này, đã đủ để cho nam nhân cảm thấy lạnh người.
"Khả Hinh, đủ rồi, đừng náo loạn nữa."
"Ba! Người cũng giúp đỡ tiện nhân này, hắn chẳng qua là một người ngoài mà thôi, sao các người lại nói đỡ cho hắn?"
"Lăng Khả Hinh, đủ rồi!"
Nhìn Lăng lão gia tức giận, Lăng Khả Hinh hơi chút sửng sốt, nhưng rất nhanh, liền phản ứng lại,
"Ba, người la mắng con! Vì tiện nhân la mắng con!! Con mới là con của người biết không?!"
Thấy Lăng Khả Hinh không chịu yên tĩnh, ông giơ tay lên quăng cho Lăng Khả Hinh một cái bạt tai, đôi môi vì tức giận mà không ngừng run run.
"Ba..."
Trên mặt truyền đến đau đớn làm cho Lăng Khả Hinh không dám tin, gọi Lăng lão gia một tiếng, ánh mắt đầy khiếp sợ. Rất khiếp sợ, đồng thời, cũng rất ủy khuất.
Nghe được Lăng Khả Hinh giọng có chút run rẩy, lại nhìn có vẻ khiếp sợ, Lăng lão gia hơi chút chần chờ trong chốc lát, sau đó tiếp tục nói:
"Con câm miệng! Còn ngại chưa điên đủ sao? Nơi này là bệnh viện, muốn điên về nhà điên. Lăng Tịch có chỗ nào thật có lỗi với con? Việc hắn làm cho cho còn chưa đủ sao? Con sao lại nhục nhã hắn, làm vậy con mới vui sao?!"
Lời nói của Lăng lão gia làm cho Lăng Khả Hinh sắc mặt cứng đờ, ông thật sự nổi giận, rất giận.
Hiện tại Lăng lão gia đang tức giận, cô cũng không dám tái phạm lần nữa, nhưng hôm nay bị một tát cùng với chịu ủy khuất, tất cả đều ghi tội nam nhân kia, một ngày nào đó, sẽ hoàn trả gấp đôi.
Thấy Lăng Khả Hinh im lặng, ông ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Duệ, quở trách:
"Còn có con, Lăng Duệ. Lăng Tịch là cha của con, lần sau nhìn thấy hắn nhớ rõ lễ phép, đừng để cho người khác nói chúng ta Lăng gia không gia giáo."
Thấy Lăng Duệ không có phản ứng, Lăng lão gia đề cao giọng,
"Lăng Duệ, có nghe hay không?!"
"Dạ nghe."
Lăng Duệ không quá tình nguyện lên tiếng, sau đó đem tầm mắt bất mãn mắt chuyển qua một bên. Thái độ Lăng Duệ làm cho Lằng lão gia thở dài, ông biết nhất thời cũng không có khả năng làm cho Lăng Duệ thay đổi thái độ đối với Lăng Tịch. Ông cũng không có lại lằng nhằng, mà là đem tầm mắt trở về nhìn nam nhân, xin lỗi:
"Lăng Tịch, ủy khuất cho con."
"Không có việc gì."
"Nếu không... Nếu không con hãy đi về trước đi. Hôm nay đã làm phiền con, lần sau ta lại hẹn con ra uống trà, chính là thuần túy uống trà, sẽ không có gì khác."
"Dạ, con đi trước, Lăng thúc tạm biệt."
Nghe được Lăng lão gia nói, nam nhân hơi chút sửng sốt, sau đó đứng lên cùng ông nói lời từ biệt, nhanh chóng đi ra.
Đợi cho bước ra khỏi cổng bệnh viện, nam nhân mới hơi chút thả lỏng. Bên ngoài ánh sáng có chút chói mắt, nam nhân không tự giác nheo lại mắt.
Trải qua chuyện vừa rồi trong bệnh viện, Lăng Tịch đã nghĩ thông suốt một việc -- chỉ cần là liên quan Lăng Gia An, vô luận thế nào, trong mắt bọn họ, mình đều là sai, đều là mang theo mục đích không tốt. Có lẽ, nên là cách bọn họ xa một chút. Nếu còn cùng Lăng gia liên hệ, có phải cái loại phiền toái này kia sẽ lại tìm tới nữa hay không?
|
Sở Ly Chương 139 Lăng Tịch cũng không phải sợ hãi khó khăn, nhưng thật sự không có khả năng ứng phó người Lăng gia, gặp một lần, sẽ bị thương tổn một lần.
Nếu như nói lúc trước còn có thể bởi vì Lăng Gia An đau buồn mà cảm giác được đau lòng, nhưng hiện tại, chính là cảm thấy buồn cười mà thôi.
Chuyện vợ chồng Gia An, nam nhân không quan tâm nữa, ly hôn cũng được, không ly hôn cũng tốt. Tóm lại chuyện Lăng gia không còn liên hệ Lăng Tịch.
Xuống xe xong, nam nhân cũng không có vội vã về nhà, mà là đi chợ mua một con cá nấu canh cho Bạch Tiểu Hàn uống.
Về nhà, Bạch Tiểu Hàn còn chưa có tan học, nam nhân vào phòng bếp làm món ăn. Cũng không lâu lắm, một nồi canh cá ngon lành liền nấu xong.
Nghe tràn ngập trong phòng mùi canh cá, nam nhân mỉm cười, nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn ăn vui vẻ, nam nhân khóe môi mở rộng vài phần.
Đang chờ đợi, nam nhân nghe được tiếng chuông điện thoại di động. Mở ra trên màn ảnh là một dãy số lạ. Nhìn nhìn dãy số, nam nhân hơi chút chần chờ, nhưng vẫn đưa điện thoại di động đến bên tai.
"A lô? Phi Phi sao?"
"Phi Phi?!"
Nghe được nam nhân xưng hô như vậy, giọng người kia trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cẩn thận nghe qua, cái thanh âm bên trong, cũng không phải Lạc Phi, bất quá lại rất quen thuộc. Nam nhân hơi chút sửng sốt,
"Tần Tường?"
Trong điện thoại này, có số Tần Tường, nếu như là Tần Tường gọi tới, hẳn là sẽ hiện tên. Có lẽ... Cũng không phải Tần Tường?!
Bên đầu kia không trả lời, chỉ nghe tiếng thở ra, nam nhân không thể không hoài nghi có nên cúp điện thoại. Nam nhân nhíu mày, hỏi lại
"Xin hỏi... là ai...?"
"Ngươi có bệnh a, giọng của ta nghe không biết. Ai là Phi Phi? Phi phi cái gì? Người đó từ đâu đến?! Còn nữa, ta không phải nói ngươi mang điện thoại ở trên người sao? Vừa rồi ta gọi cho ngươi vài lần, đều không có ai bắt máy. Có phải ngươi đem lời của ta trở thành gió thổi bên tai không?!"
Giọng điệu kiêu ngạo cùng trào phúng như vậy xác định chỉ có thể là Tần Tường.
"Tần Tường, sao thay đổi số vậy?"
"Đổi số? Ta đổi cái gì? Bệnh thần kinh!"
Nam nhân nghi ngờ mình lại một lần nữa châm lửa giận Tần Tường.
"Này! Ngươi hiện tại ở nhà sao?"
"Hả? Ở nhà."
"Ồ. Vậy ngươi nấu cơm nhiều một chút, ta cùng Mạn Ny tới dùng cơm. Nhớ rõ nhanh một chút."
"Á, được."
"Này cứ như vậy đi, ngươi mau đi làm, chúng ta lát nữa sẽ tới"
Sau khi nói xong, Tần Tường liền tắt máy. Nam nhân có chút bất ngờ. Sao đang yên lành lại muốn tới nhà ăn cơm?! Bất quá nếu là Mạn Ny muốn tới, vậy phải làm thêm vài món ăn ngon chiêu đãi Mạn Ny.
Một lát sau, Bạch Tiểu Hàn đi học về.
"Ba, con đã trở về. Người ở nơi nào?"
"Ba ở trong bếp. Tiểu Hàn, con ngồi chơi một lát, ba đang bận."
Sợ Tần Tường đến đây đồ ăn còn chưa có làm xong, nam nhân nhanh tay đảo cái sạn trong nồi.
"Dạ."
Bạch Tiểu Hàn thuận miệng lên tiếng đáp lại. Sau đó cất cặp sách, rồi ngồi xem TV một lát, Bạch Tiểu Hàn lại đem tắt TV, đi vào phòng bếp, đứng ở phía sau nhìn nam nhân bận rộn nấu nướng.
Nam nhân hoàn toàn không có chú ý sự hiện hữu của hắn, mà là chỉ lo xào thức ăn. Hắn nhịn không được tiến lên ôm thắt lưng nam nhân
"Tiểu Hàn? Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ muốn ôm người một cái."
Bạch Tiểu Hàn đem mặt dán tại lưng nam nhân cọ vài cái, sau đó buông ra nhìn vào trong nồi
"Ba, thơm quá."
Nam nhân xoay người nhéo nhéo mũi Bạch Tiểu Hàn sủng nịnh nói:
"Ha ha, sắp ăn được rồi."
"Dạ. Ba, sao nhiều đồ ăn như vậy?"
"À, chút nữa bọn Tần Tường đến."
Thấy Bạch Tiểu Hàn lơ đãng, nam nhân cười dặn dò:
"Tiểu Hàn, nhớ rõ phải có lễ phép nha."
Bạch Tiểu Hàn vẫn sợ Tần Tường, cho nên nghe được Tần Tường muốn tới mới có vẻ mặt không hứng thú.
"Á."
Nghe được nam nhân dặn dò, Bạch Tiểu Hàn không tình nguyện lên tiếng. Hắn còn nhớ rõ, Tần Tường kêu mình là Tiểu Bạch ngốc. Đương nhiên, hắn cũng để ý chuyện này, nhưng làm cho hắn mất hứng chính là thái độ Tần Tường đối đãi nam nhân. Hắn không thích ai hung dữ với ba.
"Ngoan nào! Còn có một chị rất tốt đến nữa, cho nên, Tiểu Hàn cũng phải có lễ phép mới đúng. Tốt lắm, Tiểu Hàn đi ra ngoài một lát được không? Ba còn phải tiếp tục cho xong."
|