Thu Ký Bạch
Quyển 4 - Chương 5
Edit: Winterwind0207
Trong phòng không có một người.
Không, nói chính xác, hẳn là một người sống cũng không có.
Trong phòng trống rỗng, tất cả đồ đạc đã bị dời đi, chỉ có thông qua dấu ấn tro bụi trên mặt đất nhìn ra vị trí lúc trước của đồ đạc.
Đối diện cửa chính là một căn phòng khách rất nhỏ, Lâm Hành lúc này thấy chính là cảnh tượng bên trong.
Chỉ liếc mắt nhìn, Lâm Hành liền cảm thấy buồn nôn.
Trên phòng khách, lúc này trên mặt đất, tán loạn tay chân của một người, ở giữa còn có một cái đầu của người đàn ông, mặt nhìn về phía Lâm Hành, nhắm mắt lại, biểu tình hết sức thống khổ.
Máu nhuộm đỏ một mảng rất lớn trên mặt đất, từ trên vết máu có thể thấy, người này mới vừa bị phân thây không lâu, rất có thể vừa nãy lúc Nam Úc Thành lên lầu, hung thủ đang tiến hành phân thây.
Vậy mà lúc này trong phòng lại không có một người. Lâm Hành nhìn một chút cửa sổ đối diện phòng khách, cửa sổ đang mở, cậu đi tới liếc mắt nhìn, trên bệ cửa sổ có hai dấu chân rõ ràng, trước sau hai dấu chân to nhỏ bất đồng, phải do hai người một trước một sau xông ra tạo nên.
Lâm Hành nghĩ thầm: Lẽ nào Nam Úc Thành đuổi theo hung thủ?
Nghĩ, cậu lại đi bên dưới bệ cửa sổ liếc mắt một cái. Phía dưới đen sì một mảnh, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn yếu ớt, bóng cây tầng tầng, không thể nhìn thấy rõ sự vật khác.
Đang có chút bận tâm, liền nghe tới điện thoại di động vang lên, Lâm Hành lấy ra vừa nhìn, là tin nhắn của Nam Úc Thành, trong tin nhắn ngắn chỉ có hai chữ: "Về nhà."
Lâm Hành trong lòng nhất định, biết đến Nam Úc Thành gửi cho cậu tin nhắn này vừa là vì để cho mình yên tâm, cũng là lo lắng an toàn của mình, lập tức liền trả lời lại cậu sẽ nhanh chóng về nhà.
Trước khi xuống lầu, cậu vừa liếc nhìn thi thể trong phòng, có chút do dự này nên xử lý như thế nào. Chẳng lẽ mình cứnnhư vậy trực tiếp rời đi? Này nếu như bị hàng xóm xung quanh nhìn thấy sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Suy nghĩ một chút, cậu vẫn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tào Nguy. Tuy rằng Tào Nguy đối với mình khó chịu, thế nhưng cũng không sửa đổi được cục diện hai người là cộng sự. Lâm Hành giao phó xong dặn dò người lại đây xử lý hiện trường, liền nhanh chóng đi xuống lầu.
Mới vừa trở lại trên xe, di động của Lâm Hành lại vang lên. Liếc mắt nhìn điện báo, dĩ nhiên là Quế Kỳ, Lâm Hành trong lòng căng thẳng, vội vã ấn nút nhận.
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, chỉ có tiếng hít thở rất yếu, rất gấp gáp, nghe vào tựa hồ người gọi điện thoại vô cùng căng thẳng.
Lâm Hành hỏi vài câu đều không có ai đáp lại, bên đầu điện thoại kia tiếng hít thở ngược lại là càng dồn dập.
Lâm Hành trong lòng lo lắng, đang nghĩ ngợi bằng không cúp điện thoại gửi tin nhắn, liền nghe đến Quế Kỳ bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
Thanh âm kia rất ngắn ngủi, như là bị kinh sợ theo bản năng vọng lại, vừa mới kêu thành tiếng liền lập tức ngừng lại, sau đó điện thoại nhanh chóng bị cắt đứt.
Lâm Hành gấp gáp gọi lại, nhưng đầu dây bên kia từ đầu đến cuối đều báo bận.
Cậu liên tục gọi hai lần, vẫn không có người nào tiếp, liền nhớ tới trước khi đi Nam Úc Thành có phái người đi bảo bảo vệ Quế Kỳ.
Cái người kia cũng là đồng nghiệp của Lâm Hành, gọi Tiêu Đình, mặc dù là phụ nữ, thế nhưng năng lực của cô lại làm cho người không thể khinh thường.
Lâm Hành tìm ra dãy số Tiêu Đình, gọi hai lần, cư nhiên không có ai tiếp.
Lần này Lâm Hành triệt để cuống lên, cậu do dự một phút, gửi cho Nam Úc Thành tin nhắn ngắn nói rõ tình huống của mình, sau đó liền lập tức đi xe đi bệnh viện.
Đến bệnh viện thời gian đã tới một giờ đêm, Lâm Hành chạy thẳng đến phòng bệnh Quế Kỳ.
Mới vừa từ bên trong thang máy đi ra, Lâm Hành liền cảm thấy được không đúng.
—— quá an tĩnh.
Loại yên tĩnh này cũng không phải loại yên tĩnh bình thường bên trong buổi tối, mà là một loại yên tĩnh mang theo quỷ dị cùng nguy hiểm.
Trong hành lang trống rỗng, không có một người. Đèn trên đỉnh đầu hơi mờ, tia sáng thuần trắng chiếu lên Lâm Hành có chút choáng váng.
Cậu nhìn chung quanh một chút, thời gian này y tá phải có trách nhiệm ở đây trông chừng bệnh nhân, vậy mà lúc này y tá lại không có một bóng người. Toàn bộ hành lang như là một không gian cô lập, chỉ có một mình cậu.
Lâm Hành cảm thấy nguy hiểm, cậu muốn quay người rời đi nơi này, nhưng mà xuất phát từ lo lắng đối với bạn bè lại làm cho cậu không có cách nào chuyển động bước chân rời đi.
Cậu đứng tại chỗ một hồi, bình phục tâm tình của mình, sau đó cậu từ từ đi về phía phòng bệnh Quế Kỳ.
Phòng bệnh Quế Kỳ nằm ở cuối hành lang, Lâm Hành đi mấy bước, liền cảm thấy không đúng.
Hành lang vốn dĩ đèn đuốc sáng choang, theo bước chân của cậu thâm nhập, tia sáng dĩ nhiên dần dần tối sầm xuống!
Mới vừa lúc mới bắt đầu bởi vì lo lắng Quế Kỳ, cậu vẫn không có phát hiện, mãi đến tận khi đi tới phòng bệnh Quế Kỳ, Lâm Hành mới bỗng nhiên ý thức được, ánh đèn vốn đang chiếu sáng, lúc này lại tối tăm không thể chiếu sáng nổi.
Trong lòng cậu căng thẳng, tay theo bản năng mà đẩy cửa phòng, lập tức đẩy ra cửa phòng bệnh.
Trong phòng bệnh tia sáng rất mờ, mơ hồ có thể nhìn ra trên giường có một người đang nằm. Xem thân hình hình như là Quế Kỳ.
Cô không hề động đậy mà nằm nghiêng ở trên giường, đưa lưng về phía Lâm Hành, chỉ lộ ra một đầu tóc dài đen nhán, bộ phận thân thể toàn bộ bị chăn che khuất, không thấy rõ tình huống cụ thể.
Lâm Hành nhìn thấy cô nằm ở nơi đó, tâm lý liền không tự chủ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu từ từ đi qua, chuẩn bị nhìn xem cô có phải đang ngủ hay không.
Vừa lúc đó, Lâm Hành cửa phía sau bỗng nhiên "Ầm" một tiếng khép lại!
Trong phòng tia sáng còn sót lại như là lập tức bị hút ra ngoài, toàn bộ trong phòng trong nháy mắt trở nên tối tăm!
Lâm Hành kinh hãi đến biến sắc, vội vã lui về phía sau, muốn từ bên trong đi ra ngoài. Nhưng mà cậu quay người lại, sờ vào lại là vách tường hoàn toàn lạnh lẽo, mà lúc trước vị trí cửa nằm ở dĩ nhiên liền như vậy biến mất không thấy đâu!
Lâm Hành kinh ngạc, lập tức quay người xông về phía Quế Kỳ. Mới vừa vọt tới bên giường, liền bị đồ vật trên đất ngáng chân ngã nhào một cái, cậu không khống chế được thăng bằng, lập tức nhào tới trên giường bệnh, vừa vặn đặt ở trên người Quế Kỳ.
Tay cậu vừa vặn đặt ở trên cổ Quế Kỳ, cậu mới vừa muốn đứng lên, bỗng nhiên phát hiện không đúng!
—— Cậu cảm giác được, Quế Kỳ dưới bàn tay của cậu, dĩ nhiên là lạnh như băng!
Lẽ nào...
Lâm Hành không dám nghĩ tới, trong bóng tối, cậu không nhìn thấy bộ dạng Quế Kỳ, chỉ có thể đánh bạo dò ra tay đi thử thăm dò hơi thở Quế Kỳ.
Bởi vì không nhìn thấy, tay cậu ở trên mặt Quế Kỳ lung ta lung tung sờ soạng một phen mới tìm được đúng vị trí, tiểu tâm dực dực (cẩn thận từng ly từng ti) thử thăm dò một chút.
—— không có hô hấp.
Lâm Hành thăm dò mạch đập của cô, cũng không có nhảy lên.
Trong nháy mắt, cự đại sợ hãi bao phủ toàn thân Lâm Hành. Cậu đặt mình bên trong một không gian tối tăm, không thấy rõ bất luận đồ vật gì, trong đầu lại phảng phất có một tia sáng nổi lên, bất quá là trong nháy mắt, mồ hôi cậu dĩ nhiên đã rơi đến mức ướt đẫm quâng áo.
Thế nhưng có kinh nghiệm trải qua mấy lần chuyện như vậy Lâm Hành ít nhiều cũng rèn luyện được lòng can đảm, có chút kinh nghiệm.
Cậu hít thở sâu mấy lần, tận lực vững vàng duy trì sự tỉnh táo, lại một lần nữa dò tay ra thử thăm dò Quế Kỳ.
Cậu cần thiết xác nhận một lần.
Lần này, cậu rất tỉ mỉ. Đầu tiên là thử thăm dò tìm tòi đến thái dương của Quế Kỳ, từ trên trán mà đi xuống thăm dò, đến vị trí hơi thở, cậu dừng lại rất lâu, tỉ mỉ cảm giác một chút, xác định không có bất kỳ dòng khí nào, lúc này mới chán nản để tay xuống.
Quế Kỳ quả thật là chết rồi.
Trong bóng tối, cậu không thể nhìn thấy rõ cô ấy, dĩ nhiên như vậy xác định cái chết của cô.
Lâm Hành không biết tại sao, trong lúc nhất thời dĩ nhiên cảm thấy được chẳng phải sợ hãi. Cậu ngơ ngác mà đứng, chỉ cảm thấy một trận uể oải vô cùng vô tận. Loại uể oải này không biết là từ nơi nào nhô ra, nhưng chúng nó phảng phất vẫn luôn tồn tại tại trong thân thể của cậu, ở nơi xâu xa trong linh hồn của cậu, lập tức tràn ngập thân thể cậu đem toàn thân cậu nhấn chìm trong cảm giác đó.
Cậu cảm giác mình thật giống như đã lâu chưa được ngủ một giấc ngon lành.
Nghĩ như vậy, cậu cư nhiên liền từ từ nhắm mắt lại.
Như là có một cỗ sức mạnh dùng sức lôi kéo mí mắt của cậu, từng điểm từng điểm đóng lại.
Cậu nỗ lực muốn mình giữ vững thần trí tỉnh táo, nhưng mà làm sao cũng không có cách nào ngăn cản cơn buồn ngủ cùng uể oải giống như dòng lũ đang ùn ùn kéo tới. Trước khi triệt để nhắm mắt lại, cậu cảm giác được trước mắt loé lên một đạo ánh sáng.
Tia sáng này từ chính giữa dần dần bao phủ toàn thân cậu.
Sau đó, cậu liền thấy một người từ bên trong ánh sáng từ từ đi ra.
Người này cậu gặp quá. Nói chuẩn xác, là vừa thấy không lâu.
Lâm Hành nhìn người này đi về phía mình khóe môi mỉm cười mang theo một luồng cao thâm khó dò.
Lâm Hành liều mạng muốn trợn mắt lên, nhưng mà đã không có cách nào cứu vãn. Mí mắt của cậu triệt để đóng lại, trong nháy mắt mất đi tri giác.
Lâm Hành cảm giác mình nằm mơ một giấc mộng rất dài.
Ở trong mộng này, cậu giống như thấy bản thân mình ở thế giới khác, từ một thiếu gia sống trong cuộc sống sung túc lớn lên ở đô thị, cậu biến thành một đứa nhỏ không cha không mẹ, trôi giạt khắp nơi.
Cậu nhìn thấy bản thân ăn mặc rách rưới, đứng ở trên đường phố cổ xưa rộn ràng, đói bụng đã ba ngày lại bị mùi thơm của thức ăn quyến rũ, cậu không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Cậu ngồi xổm ở bên góc tường, nhìn quầy hàng bán bánh màn thầu kia, trong đôi mắt lập loè ánh sáng khát vọng.
Cậu không biết ở đây ngồi xổm bao lâu, người đi đường và xe ngựa lui tới ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho cậu. Mà cậu cũng sớm đã quen cuộc sống như thế, cậu đã quen biến mất trong đám người giống như là một trận không khí, không có ai nhận ra được sự tồn tại của cậu, đối với đứa nhỏ như cậu mà nói này kỳ thực cũng không phải một việc xấu, ít nhất giảm bớt khả năng cậu gặp nguy hiểm.
Cậu ngồi chồm hỗm trên mặt đất vẽ ra vòng tròn, nghĩ phải làm sao mới có thể đi qua xin một cái bánh bao —— cậu nhất định phải ăn một chút gì, thật sự nếu không ăn đồ ăn, cậu rất có thể sẽ chết đói.
Cậu suy tư một chút, nhìn thấy ven đường đứa bé trai khả ái trắng nõn đang lắc lắc kẹo hồ lô mẹ mua cho nó, cậu cúi đầu nhìn lại bản thân, co quắp nắm thật chặt thắt lưng mình, lại gỡ một chút tóc, muốn để cho mình tận lực dễ nhìn một chút. Cậu dự định đi cầu xin chủ quán màn thầu kia, e rằng... E rằng chủ quán màn thầu nhất thời nhẹ dạ sẽ thưởng cậu một cái bánh bao, như vậy cậu có thể sống thêm hai ngày.
Đương nhiên, nếu như thực sự không được... Cậu nhìn một chút ngọc bội trên cổ mình, đưa nó lấy xuống nắm ở lòng bàn tay. Đây là vật duy nhất trước khi cha mẹ cậu qua đời để lại, cậu đã từng nghĩ tới vĩnh viễn cũng sẽ không tháo nó từ trên người mình xuống, thế nhưng hiện tại cậu sắp chết đói, cậu cảm thấy được cậu không thể cố gắng được nữa.
Nếu như chủ quán thực sự không muốn cho cậu bánh màn thầu, liền... Lấy cái này đổi cho ông ta đi.
Cậu nghĩ như vậy, liền đem ngọc bội nắm ở trong lòng bàn tay, tiểu tâm dực dực (cẩn thận từng ly từng tí) đi tới.
Mới vừa đi tới bên cạnh quầy hàng, ông chủ kia lập tức quay người lại, như là nhận ra được có người từ phía sau lưng tới gần.
Cậu bị động tác của ông ta làm cho sợ hết hồn, theo bản năng mà lui về phía sau môt bước.
Nhưng mà ông chủ kia nhưng không có buông tha cậu, vừa thấy được người phía sau dĩ nhiên là một đứa nhỏ bẩn thỉu như vậy, liền lập tức dựng đứng lông mày, lớn tiếng mắng: "Ai u ngươi cái thằng nhóc con! Lén lén lút lút tới đây làm gì?! Muốn trộm bánh màn thầu của ta?!"
Nghe đến ông chủ như thế mắng, cậu lại lui hai bước, có chút kinh hoảng, không biết nên làm sao biện giải, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, hai nắm ngọc bội ở sau lưng cục xúc lắc lắc.
Ông chủ kia thấy động tác sau lưng cậu, hơi nhướng mày, lòng nghi ngờ nói: "Ngươi.. ngươi giấu cái gì ở phía sau! Ngươi sẽ không đã trộm đồ vật của ta đi?" Ông chủ càng nghĩ càng cảm thấy là chuyện như thế, lập tức lớn tiếng nói: "Ngươi đưa tay ra cho ta xem! Ta xem một chút! Thằng nhóc con chó chết, ngươi nếu dám trộm đồ vật, ta sẽ giết chết ngươi!"
Cậu liều mạng lắc đầu, liều mạng lui về phía sau. Cậu cảm thấy nguy hiểm, trước mặt ông chủ này cùng cậu tưởng tượng căn bản không giống nhau, e rằng ngày hôm nay cậu không chỉ không có đồ ăn, trái lại có thể sẽ bị người này đánh chết.
Cậu không ngừng mà lui về phía sau, thậm chí lui đến bên ngoài trên đường phố, giữa lúc cậu không biết như thế nào cho phải, nghĩ cần phải làm sao chạy trốn, bỗng nhiên bên tai cậu truyền đến một trận tiếng vó ngựa nhanh chóng, thật nhanh chạy về phía cậu!