Nam Thành Gió Nổi
|
|
Thu Ký Bạch Quyển 4 - Chương 13 Edit: Winterwind0207
Lúc Lâm Hành đến phòng bệnh của Quế Kỳ, trừ cậu ra, toàn bộ trên hành lang chỉ có ba người.
Ba cô y tá trẻ tuổi tụ lại cùng nhau, không biết đang thì thầm cái gì, nhìn thấy Lâm Hành từ trong thang máy đi ra, cũng chỉ là mở to mắt nhìn một chút, lại rất nhanh thờ ơ tiếp tục đề tài của bọn họ.
Đối với thái độ này của các cô, Lâm Hành cũng không ngại. Sau khi từ trong thang máy đi ra ngoài, bước chân của cậu chưa hề dừng lại, quay người đi một mạch về phía phòng bệnh Quế Kỳ.
Cậu vừa đi, vừa sửa lại cổ áo một chút. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bởi vì lúc trước chạy qua chạy lại cho nên bị vặn xuống, nhìn qua không quá đẹp. Cậu một mặt đi tới, một mặt sửa sang lại, động tác vô cùng tao nhã mà thành thục, cả người nhìn qua tương đối nho nhã, cẩn trọng.
Chỉnh lý xong, vừa vặn đến trước cửa phòng bệnh Quế Kỳ.
Quế Kỳ cũng đã ngủ, cửa phòng bệnh cũng đóng, xuyên thấu qua tấm kính cửa sổ có thể nhìn thấy bên trong một mảnh đen như mực.
Lâm Hành khẽ mỉm cười, giơ tay lên gõ cửa.
Đại khái là cửa vẫn chưa triệt để đóng lại, mới vừa gõ một cái, cửa liền tự động chậm rãi mở ra một cái khe. Lâm Hành duỗi tay đẩy nó ra.
Trong hành lang tia sáng cũng không quá mạnh, chỉ có thể chiếu đến một góc trong phòng bệnh, Lâm Hành đứng ở cửa, dừng lại hai giây, liền đi thẳng vào.
Phòng bệnh này so với phòng bệnh lúc trước Quế Kỳ ở lớn hơn nhiều, bởi vì không hiểu ra sao xảy ra án mạng như vậy, rất khó nói rõ bệnh viện đến tột cùng có trách nhiệm hay không, vì để tránh cho Quế Kỳ làm người bị hại gây phiền phức cho bệnh viện, bệnh viện rất tự giác chủ động chuyển Quế Kỳ đến phòng bệnh hiện đại hơn.
Trong căn phòng này có phòng vệ sinh, cũng không lớn, nằm ở bên trái căn phòng. Lâm Hành vừa vào cửa, liền phát hiện trong phòng vệ sinh, tựa hồ có một người đang ngồi.
Bởi vì nguyên nhân tia sáng, cậu thấy không rõ lắm, vì vậy liền theo bản năng mà đi vào bên trong vài bước.
Bước chân mới vừa bước ra, cậu liền cảm thấy không đúng, quay đầu lại nhìn về phía cửa, lúc này mới phát giác, không biết từ khi nào, có một người phụ nữ đang đứng trước cửa
Người phụ nữ kia đứng khuất sáng, một tay chạm vào trên cửa, ngăn chặn đường đi ra ngoài, mặt mũi cô ta bởi vì tia sáng phản lại cho nên nhìn không rõ, mà từ thân hình tựa hồ có thể nhìn ra chính là Quế Kỳ.
Lâm Hành thử thăm dò kêu một tiếng: "Quế Kỳ?"
Người phụ nữ kia không có trả lời. Cô ta quay người khoá cửa vào, sau đó ấn nút công tắc mở đèn trên đỉnh đầu ra.
Đột nhiên xuất hiện ánh sáng mạnh khiến Lâm Hành hoa mắt, cậu nhắm mắt lại, lúc mở mắt liền thấy người phụ nữ quá giống Quế Kỳ, chạy tới trước mặt mình.
Cậu vừa nhìn, liền biết đến, trước mắt người phụ nữ này tuy rằng từ thân hình giống y hệt Quế Kỳ, thế nhưng không phải một người.
Ít nhất, qua tướng mạo, không có chỗ nào tương tự Quế Kỳ.
"Cô là ai?" Lâm Hành hỏi.
Người phụ nữ kia không đáp lời, lướt qua cậu trực tiếp đi vào nhà vệ sinh đi. Lâm Hành theo ánh mắt của cô ta nhìn về phía về sinh, lúc này mới phát hiện, lúc đầu trước khi tới đây nhìn thấy một bóng người đang ngồi trong nhà vệ sinh, dĩ nhiên là A Triệt đã biến thành hình thái búp bê, rút lại ở trong góc.
A Triệt tựa hồ hết sức thống khổ, co rúc ở góc tường, không ngừng run lên. Trên người cậu ta bao phủ một tầng sương mù màu đen, sương mù điên quanh quẩn bao vây A Triệt, như là muốn tìm khe hở chui vào trong cơ thể cậu ta.
"Cô đã làm gì cậu ta?" Người phụ nữ kia không hề trả lời, Lâm Hành lại vẫn cứ kiên trì hỏi tiếp: "Cô đến cùng muốn làm gì?"
Người phụ nữ kia không hé răng, cô ta đem A Triệt nhấc lên, giống như đang cầm một búp bê, ném nó vào trong nhà cầu, sau đó"Ầm" một tiếng đóng cửa lại, lại xoay đầu nhìn Lâm Hành.
Lâm Hành theo bản năng mà lui về phía sau môt bước.
Người phụ nữ kia đóng kín cửa, thấy Lâm Hành từ đầu tới đuôi không có phản ứng quá lớn, liền kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh: "Anh ngược lại tỉnh táo hơn so với tôi tưởng tượng."
Cô ta vừa nói chuyện, Lâm Hành liền nghe ra, dĩ nhiên là âm thanh Quế Kỳ!
"Quả nhiên là cô." Lâm Hành lạnh lùng nói.
Quế Kỳ không sao cả nhún vai một cái: "Vẫn luôn là tôi, chỉ là anh chưa từng có phát hiện mà thôi."
"Tôi không hiểu." Lâm Hành đi tới bên giường bệnh ngồi xuống, "Cô làm nhiều chuyện như vậy, đến tột cùng mục đích của cô là gì? Nếu như chỉ là vì tôi, vậy lúc ở Hoa Đông rõ ràng có rất nhiều cơ hội ra tay, tại sao phải chờ tới bây giờ? Tôi đối với cô mà nói, có ích lợi gì?"
Quế Kỳ liếc mắt nhìn thời gian, đại khái là cảm thấy được thời gian còn sớm, liền đơn giản cũng tìm vị trí ngồi xuống. Cô không có trả lời ngay, mà là nghiêng đầu trước tiên quan sát Lâm Hành một trận, bỗng nở nụ cười: "Anh quả thực không giống lúc bình thường." Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô ta liền chìm xuống: "Nói không chắc đây mới là bộ mặt thật của anh, trước đây gặp chuyện gì cũng sợ muốn chết, dáng vẻ đó, cũng là giả bộ đi?"
Lâm Hành không tỏ rõ ý kiến, nhìn chăm chú vào Quế Kỳ, đợi cô ta trả lời câu hỏi của cậu.
"Kỳ thực anh muốn biết, tôi cũng không phải là không thể nói." Quế Kỳ không có vấn đề nói: "Ngược lại hiện tại anh đã nằm trong tay tôi. Căn phòng này anh không ra được, người khác cũng không vào được, lại quá một canh giờ, chờ tên kia ở trong bồn cầu hoàn toàn hoà tan xong xuôi, cũng đã đến lúc anh phải lên đường."
Lúc nghe cô ta nhắc tới hai chữ "Hòa tan", Lâm Hành thần sắc giật giật, trong mắt xẹt qua một vệt tâm tình tối tăm không rõ.
Quế Kỳ cũng không có chú ý, cô ta tiếp tục nói: "Nói thật, tôi đối với bản thân anh không có bất cứ hứng thú gì. Tôi thiết kế nhiều bẫy như vậy, mục đích chỉ là vì giết chết oán linh thể ký túc bên trong cơ thể anh."
"Oán linh thể gì?" Lâm Hành giả bộ không rõ.
Quế Kỳ xì cười một tiếng, vung vung tay: "Trong lòng anh biết rõ, đừng có mà giả bộ."
"Tại sao cô lại nhận định tôi là kí chủ của oán linh thể?" Lâm Hành thấy cô ta không nói rõ, liền đơn giản hỏi: "Nếu như không phải là từ chính miệng cô nói ra, tôi căn bản không biết có tình huống này."
Quế Kỳ nheo mắt lại: "Biểu hiện của anh, không giống như anh không hề biết gì."
Lâm Hành nhàn nhạt nói: "Tôi chẳng qua là cảm thấy, ngược lại đã chạy không thoát, cũng không cần phải giật mình vì những chuyện này."
"Anh cũng mạnh mẽ thật." Quế Kỳ nói xong, Lâm Hành lại nói: "Cô vẫn không trả lời vấn đề của tôi."
Quế Kỳ vừa liếc nhìn thời gian, suy nghĩ một chút, nói: "Thôi, ngược lại cũng nhàm chán, vậy tôi sẽ nói cho anh một chút.
Cô ta thoải mái dựa vào ghế, nghiêng đầu suy tư một chút, mới mở miệng nói: "Rất nhiều năm trước ghi lại chiến dịch lần đó liên quan tới oán linh thể, đến cuối cùng oán linh thể không biết tung tích, đến nay đã hơn một nghìn năm. Lúc sớm nhất, đối với sự tồn tại của oán linh, tôi cũng không có một ý nghĩ rõ ràng. Thời gian khoảng cách quá lâu, manh mối lại quá ít, rất khó chuẩn xác định vị trí của oán linh thể. Thậm chí, tôi căn bản không rõ ràng, qua nhiều năm như vậy, oán linh thể đến tột cùng còn có tồn tại hay không? Nếu như tồn tại, vậy nó đang tồn tại ở hình dạng gì?"
"Cái vấn đề này làm phiền tôi rất lâu, cuối cùng, tôi lựa chọn một biện pháp ngu xuẩn nhất." Nói tới chỗ này, cô ta gạt gạt khóe miệng, "Bất quá bây giờ xem ra, cũng là biện pháp hữu hiệu nhất. Anh đoán xem, là cái gì?"
Lâm Hành cau mày suy tư một chút: "Nhà họ Cố?"
"Anh rất thông minh." Quế Kỳ nở nụ cười, bên má lộ ra lúm đồng tiền làm cho cô ta nhiều hơn mấy phần giảo hoạt đáng yêu: "Nhà họ Cố cây lớn thì đón gió to, từng ấy năm tới nay cơ hồ chưa bao giờ nỗ lực ẩn giấu tung tích của chính mình, tôi dựa theo đoạn lịch sử năm đó điều tra, hiện tại gia tộc còn sót lại duy nhất cũng chỉ có nhà họ Cố. Mà cố tình, nhà họ Cố lại liên quan mật thiết tới oán linh thể."
"Nhưng là tôi cũng không phải người nhà họ Cố. Tại sao cô lại hoài nghi tôi?" Lâm Hành hỏi.
Quế Kỳ không có chính diện trả lời, mà chỉ nói: "Tôi đối với nhà họ Cố giám thị giằng co một quãng thời gian rất dài." Lúc cô ta nói tới chỗ này, lộ ra một biểu tình cao thâm khó hiểu: "Tôi nói thời gian rất lâu, cũng không phải thời gian anh có thể xác định. Chuẩn xác một chút mà nói, trước khi cha anh sinh ra, tôi vẫn mật thiết chú ý Cố gia, mà từ đầu đến cuối không có bất kỳ manh mối."
"Trong lúc cơ hồ tôi sắp tuyệt vọng, Cố gia đã xảy ra một chuyện."
"Chuyện này sau này hẳn là anh cũng đã biết rồi, chính là ba người giúp việc bị moi tim. Từ bề ngoài mà xem, đây chỉ là một vụ án mạng mà hung thủ biến thái muốn giết người, thế nhưng nếu như đặt ở dưới hoàn cảnh nhà họ Cố, chuyện nhìn qua không có đơn giản như vậy. Mấy trăm năm qua, nhà họ Cố vẫn luôn an phận thủ thường, thậm chí không có tiếp tục đặt chân đến bất kỳ sự kiện âm dương nào, mà chính là bởi vì nguyên nhân này, đột nhiên xuất hiện án mạng, càng thêm thu hút sự chú ý của tôi."
"Vụ án lần đó, bởi vì nhà họ Cố phong tỏa tin tức toàn bộ, tôi cũng không biết tình huống sau đó. Thế nhưng căn cứ thái độ về sau của nhà họ Cố, có thể suy đoán ra, lúc đó sở dĩ để lộ tin tức ba nữ thi thể kia, hẳn là bởi chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, nhà họ Cố dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, mới khiến tin tức để lộ. Chờ sau khi bọn họ phản ứng lại, rất nhanh chóng dùng thủ đoạn át chế đồn đại này đó. Mà, không thể phủ nhận là, lúc đó nhà họ Cố tất nhiên là xuất hiện một loại biến cố lớn. Đồng thời, là một loại biến cố không dự liệu được, cũng khó có thể khống chế."
"Một cách tự nhiên mà tôi cho rằng, chuyện này rất có thể liên quan tới oán linh thể mất tích rất nhiều năm về trước. Tuy rằng lúc đó tôi cũng không xác định, mà manh mối này không thể nghi ngờ cho tôi hi vọng rất lớn. Bởi vậy, tôi bắt đầu thử tiếp cận nhà họ Cố."
Nói tới chỗ này, cô ta có chút khát nước, đứng dậy rót cho mình một ly nước.
Lâm Hành không có giục cô ta, tựa hồ đang yên tĩnh suy tư về nội dung cô ta nói.
Dừng lại một hồi, Quế Kỳ thả xuống chén nước, tiếp tục nói: "Nhà họ Cố ở bên ngoài là một thế gia thương mại, truyền thừa nhiều năm, có của cải tương đối phong phú. Nhưng mà thực tế tuy rằng nhà họ Cố đã từ từ chuyển hình, mà từ lão tổ tông nơi đó truyền xuống rất nhiều thói quen không phải một sớm một chiều có khả năng dễ dàng thay đổi, gia tộc của bọn họ truyền thống đạo sĩ bọn họ ý thức nguy cơ cao hơn gia tộc thượng lưu bình thường rất nhiều, bởi vậy muốn dùng con đường tiếp cận nhà họ Cố, tôi đi cũng không thuận lợi."
"Ban đầu tôi cũng từng cân nhắc thông qua xí nghiệp nhà họ Cố, tiến vào từng bước tiếp cận Cố Hạo, tiến tới điều tra sự tồn tại của oán linh thể. Nhưng mà Cố thị đại nghiệp lớn, Cố Dịch cũng đã ở trong thái nửa ẩn nửa lui, cho dù tôi có dùng hồ sơ học lực cao đến đâu gia nhập Cố thị, cuối cùng vẫn khó có thể tiếp cận Cố Dịch. Dưới tình huống này, tôi không thể không tạm thời dời đi mục tiêu, đem tầm mắt đặt ở trên người Cố Kỳ Viễn."
"Khi đó Cố Kỳ Viễn còn rất nhỏ, còn lâu mới có thể một mình chống đỡ Cố thị. Bởi vậy tôi chỉ có thể trong bóng tối ngủ đông chờ đợi. Chuyện này, vừa vặn trôi qua mười mấy năm." Cô ta nói, có chút thê lương mà cười cười: "Anh khả năng không thể nào tưởng tượng được, dùng thời gian lâu như vậy nhìn một người từ từ trưởng thành, chậm rãi thay đổi, là một chuyện dày vò cỡ nào. Tôi thậm chí có thể nói, ở trên thế giới này, tôi còn hiểu rõ Cố Kỳ Viễn hơn anh."
Lâm Hành không hé răng, dùng ánh mắt ra hiệu cô ta tiếp tục.
Quế Kỳ nói: "Thời gian rất lâu tới nay, tôi đều không có đưa cậu xếp vào phạm vi cân nhắc. Ánh mắt của tôi vẫn luôn đặt trên người nhà họ Cố. Sự xuất hiện của anh, chỉ là một người bạn của Cố Kỳ Viễn, thân phận và gia thế của anh, từ khi anh bắt đầu xuất hiện tôi cũng đã điều tra tra rõ ràng, lúc đó cũng không có phát hiện bất kỳ điểm nào đáng ngờ, bởi vậy sau một quãng thời gian rất dài, tôi cũng quên mất sự tồn tại của anh. Thẳng đến khi về sau xảy ra một loạt chuyện kia, khiến tôi nhận ra được, e rằng sự chú ý của mình, vẫn luôn sai."
|
Thu Ký Bạch Quyển 4 - Chương 14 Edit: Winterwind0207
Lúc Lâm Hành đến phòng bệnh của Quế Kỳ, trừ cậu ra, toàn bộ trên hành lang chỉ có ba người.
Ba cô y tá trẻ tuổi tụ lại cùng nhau, không biết đang thì thầm cái gì, nhìn thấy Lâm Hành từ trong thang máy đi ra, cũng chỉ là mở to mắt nhìn một chút, lại rất nhanh thờ ơ tiếp tục đề tài của bọn họ.
Đối với thái độ này của các cô, Lâm Hành cũng không ngại. Sau khi từ trong thang máy đi ra ngoài, bước chân của cậu chưa hề dừng lại, quay người đi một mạch về phía phòng bệnh Quế Kỳ.
Cậu vừa đi, vừa sửa lại cổ áo một chút. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bởi vì lúc trước chạy qua chạy lại cho nên bị vặn xuống, nhìn qua không quá đẹp. Cậu một mặt đi tới, một mặt sửa sang lại, động tác vô cùng tao nhã mà thành thục, cả người nhìn qua tương đối nho nhã, cẩn trọng.
Chỉnh lý xong, vừa vặn đến trước cửa phòng bệnh Quế Kỳ.
Quế Kỳ cũng đã ngủ, cửa phòng bệnh cũng đóng, xuyên thấu qua tấm kính cửa sổ có thể nhìn thấy bên trong một mảnh đen như mực.
Lâm Hành khẽ mỉm cười, giơ tay lên gõ cửa.
Đại khái là cửa vẫn chưa triệt để đóng lại, mới vừa gõ một cái, cửa liền tự động chậm rãi mở ra một cái khe. Lâm Hành duỗi tay đẩy nó ra.
Trong hành lang tia sáng cũng không quá mạnh, chỉ có thể chiếu đến một góc trong phòng bệnh, Lâm Hành đứng ở cửa, dừng lại hai giây, liền đi thẳng vào.
Phòng bệnh này so với phòng bệnh lúc trước Quế Kỳ ở lớn hơn nhiều, bởi vì không hiểu ra sao xảy ra án mạng như vậy, rất khó nói rõ bệnh viện đến tột cùng có trách nhiệm hay không, vì để tránh cho Quế Kỳ làm người bị hại gây phiền phức cho bệnh viện, bệnh viện rất tự giác chủ động chuyển Quế Kỳ đến phòng bệnh hiện đại hơn.
Trong căn phòng này có phòng vệ sinh, cũng không lớn, nằm ở bên trái căn phòng. Lâm Hành vừa vào cửa, liền phát hiện trong phòng vệ sinh, tựa hồ có một người đang ngồi.
Bởi vì nguyên nhân tia sáng, cậu thấy không rõ lắm, vì vậy liền theo bản năng mà đi vào bên trong vài bước.
Bước chân mới vừa bước ra, cậu liền cảm thấy không đúng, quay đầu lại nhìn về phía cửa, lúc này mới phát giác, không biết từ khi nào, có một người phụ nữ đang đứng trước cửa
Người phụ nữ kia đứng khuất sáng, một tay chạm vào trên cửa, ngăn chặn đường đi ra ngoài, mặt mũi cô ta bởi vì tia sáng phản lại cho nên nhìn không rõ, mà từ thân hình tựa hồ có thể nhìn ra chính là Quế Kỳ.
Lâm Hành thử thăm dò kêu một tiếng: "Quế Kỳ?"
Người phụ nữ kia không có trả lời. Cô ta quay người khoá cửa vào, sau đó ấn nút công tắc mở đèn trên đỉnh đầu ra.
Đột nhiên xuất hiện ánh sáng mạnh khiến Lâm Hành hoa mắt, cậu nhắm mắt lại, lúc mở mắt liền thấy người phụ nữ quá giống Quế Kỳ, chạy tới trước mặt mình.
Cậu vừa nhìn, liền biết đến, trước mắt người phụ nữ này tuy rằng từ thân hình giống y hệt Quế Kỳ, thế nhưng không phải một người.
Ít nhất, qua tướng mạo, không có chỗ nào tương tự Quế Kỳ.
"Cô là ai?" Lâm Hành hỏi.
Người phụ nữ kia không đáp lời, lướt qua cậu trực tiếp đi vào nhà vệ sinh đi. Lâm Hành theo ánh mắt của cô ta nhìn về phía về sinh, lúc này mới phát hiện, lúc đầu trước khi tới đây nhìn thấy một bóng người đang ngồi trong nhà vệ sinh, dĩ nhiên là A Triệt đã biến thành hình thái búp bê, rút lại ở trong góc.
A Triệt tựa hồ hết sức thống khổ, co rúc ở góc tường, không ngừng run lên. Trên người cậu ta bao phủ một tầng sương mù màu đen, sương mù điên quanh quẩn bao vây A Triệt, như là muốn tìm khe hở chui vào trong cơ thể cậu ta.
"Cô đã làm gì cậu ta?" Người phụ nữ kia không hề trả lời, Lâm Hành lại vẫn cứ kiên trì hỏi tiếp: "Cô đến cùng muốn làm gì?"
Người phụ nữ kia không hé răng, cô ta đem A Triệt nhấc lên, giống như đang cầm một búp bê, ném nó vào trong nhà cầu, sau đó"Ầm" một tiếng đóng cửa lại, lại xoay đầu nhìn Lâm Hành.
Lâm Hành theo bản năng mà lui về phía sau môt bước.
Người phụ nữ kia đóng kín cửa, thấy Lâm Hành từ đầu tới đuôi không có phản ứng quá lớn, liền kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh: "Anh ngược lại tỉnh táo hơn so với tôi tưởng tượng."
Cô ta vừa nói chuyện, Lâm Hành liền nghe ra, dĩ nhiên là âm thanh Quế Kỳ!
"Quả nhiên là cô." Lâm Hành lạnh lùng nói.
Quế Kỳ không sao cả nhún vai một cái: "Vẫn luôn là tôi, chỉ là anh chưa từng có phát hiện mà thôi."
"Tôi không hiểu." Lâm Hành đi tới bên giường bệnh ngồi xuống, "Cô làm nhiều chuyện như vậy, đến tột cùng mục đích của cô là gì? Nếu như chỉ là vì tôi, vậy lúc ở Hoa Đông rõ ràng có rất nhiều cơ hội ra tay, tại sao phải chờ tới bây giờ? Tôi đối với cô mà nói, có ích lợi gì?"
Quế Kỳ liếc mắt nhìn thời gian, đại khái là cảm thấy được thời gian còn sớm, liền đơn giản cũng tìm vị trí ngồi xuống. Cô không có trả lời ngay, mà là nghiêng đầu trước tiên quan sát Lâm Hành một trận, bỗng nở nụ cười: "Anh quả thực không giống lúc bình thường." Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô ta liền chìm xuống: "Nói không chắc đây mới là bộ mặt thật của anh, trước đây gặp chuyện gì cũng sợ muốn chết, dáng vẻ đó, cũng là giả bộ đi?"
Lâm Hành không tỏ rõ ý kiến, nhìn chăm chú vào Quế Kỳ, đợi cô ta trả lời câu hỏi của cậu.
"Kỳ thực anh muốn biết, tôi cũng không phải là không thể nói." Quế Kỳ không có vấn đề nói: "Ngược lại hiện tại anh đã nằm trong tay tôi. Căn phòng này anh không ra được, người khác cũng không vào được, lại quá một canh giờ, chờ tên kia ở trong bồn cầu hoàn toàn hoà tan xong xuôi, cũng đã đến lúc anh phải lên đường."
Lúc nghe cô ta nhắc tới hai chữ "Hòa tan", Lâm Hành thần sắc giật giật, trong mắt xẹt qua một vệt tâm tình tối tăm không rõ.
Quế Kỳ cũng không có chú ý, cô ta tiếp tục nói: "Nói thật, tôi đối với bản thân anh không có bất cứ hứng thú gì. Tôi thiết kế nhiều bẫy như vậy, mục đích chỉ là vì giết chết oán linh thể ký túc bên trong cơ thể anh."
"Oán linh thể gì?" Lâm Hành giả bộ không rõ.
Quế Kỳ xì cười một tiếng, vung vung tay: "Trong lòng anh biết rõ, đừng có mà giả bộ."
"Tại sao cô lại nhận định tôi là kí chủ của oán linh thể?" Lâm Hành thấy cô ta không nói rõ, liền đơn giản hỏi: "Nếu như không phải là từ chính miệng cô nói ra, tôi căn bản không biết có tình huống này."
Quế Kỳ nheo mắt lại: "Biểu hiện của anh, không giống như anh không hề biết gì."
Lâm Hành nhàn nhạt nói: "Tôi chẳng qua là cảm thấy, ngược lại đã chạy không thoát, cũng không cần phải giật mình vì những chuyện này."
"Anh cũng mạnh mẽ thật." Quế Kỳ nói xong, Lâm Hành lại nói: "Cô vẫn không trả lời vấn đề của tôi."
Quế Kỳ vừa liếc nhìn thời gian, suy nghĩ một chút, nói: "Thôi, ngược lại cũng nhàm chán, vậy tôi sẽ nói cho anh một chút.
Cô ta thoải mái dựa vào ghế, nghiêng đầu suy tư một chút, mới mở miệng nói: "Rất nhiều năm trước ghi lại chiến dịch lần đó liên quan tới oán linh thể, đến cuối cùng oán linh thể không biết tung tích, đến nay đã hơn một nghìn năm. Lúc sớm nhất, đối với sự tồn tại của oán linh, tôi cũng không có một ý nghĩ rõ ràng. Thời gian khoảng cách quá lâu, manh mối lại quá ít, rất khó chuẩn xác định vị trí của oán linh thể. Thậm chí, tôi căn bản không rõ ràng, qua nhiều năm như vậy, oán linh thể đến tột cùng còn có tồn tại hay không? Nếu như tồn tại, vậy nó đang tồn tại ở hình dạng gì?"
"Cái vấn đề này làm phiền tôi rất lâu, cuối cùng, tôi lựa chọn một biện pháp ngu xuẩn nhất." Nói tới chỗ này, cô ta gạt gạt khóe miệng, "Bất quá bây giờ xem ra, cũng là biện pháp hữu hiệu nhất. Anh đoán xem, là cái gì?"
Lâm Hành cau mày suy tư một chút: "Nhà họ Cố?"
"Anh rất thông minh." Quế Kỳ nở nụ cười, bên má lộ ra lúm đồng tiền làm cho cô ta nhiều hơn mấy phần giảo hoạt đáng yêu: "Nhà họ Cố cây lớn thì đón gió to, từng ấy năm tới nay cơ hồ chưa bao giờ nỗ lực ẩn giấu tung tích của chính mình, tôi dựa theo đoạn lịch sử năm đó điều tra, hiện tại gia tộc còn sót lại duy nhất cũng chỉ có nhà họ Cố. Mà cố tình, nhà họ Cố lại liên quan mật thiết tới oán linh thể."
"Nhưng là tôi cũng không phải người nhà họ Cố. Tại sao cô lại hoài nghi tôi?" Lâm Hành hỏi.
Quế Kỳ không có chính diện trả lời, mà chỉ nói: "Tôi đối với nhà họ Cố giám thị giằng co một quãng thời gian rất dài." Lúc cô ta nói tới chỗ này, lộ ra một biểu tình cao thâm khó hiểu: "Tôi nói thời gian rất lâu, cũng không phải thời gian anh có thể xác định. Chuẩn xác một chút mà nói, trước khi cha anh sinh ra, tôi vẫn mật thiết chú ý Cố gia, mà từ đầu đến cuối không có bất kỳ manh mối."
"Trong lúc cơ hồ tôi sắp tuyệt vọng, Cố gia đã xảy ra một chuyện."
"Chuyện này sau này hẳn là anh cũng đã biết rồi, chính là ba người giúp việc bị moi tim. Từ bề ngoài mà xem, đây chỉ là một vụ án mạng mà hung thủ biến thái muốn giết người, thế nhưng nếu như đặt ở dưới hoàn cảnh nhà họ Cố, chuyện nhìn qua không có đơn giản như vậy. Mấy trăm năm qua, nhà họ Cố vẫn luôn an phận thủ thường, thậm chí không có tiếp tục đặt chân đến bất kỳ sự kiện âm dương nào, mà chính là bởi vì nguyên nhân này, đột nhiên xuất hiện án mạng, càng thêm thu hút sự chú ý của tôi."
"Vụ án lần đó, bởi vì nhà họ Cố phong tỏa tin tức toàn bộ, tôi cũng không biết tình huống sau đó. Thế nhưng căn cứ thái độ về sau của nhà họ Cố, có thể suy đoán ra, lúc đó sở dĩ để lộ tin tức ba nữ thi thể kia, hẳn là bởi chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, nhà họ Cố dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, mới khiến tin tức để lộ. Chờ sau khi bọn họ phản ứng lại, rất nhanh chóng dùng thủ đoạn át chế đồn đại này đó. Mà, không thể phủ nhận là, lúc đó nhà họ Cố tất nhiên là xuất hiện một loại biến cố lớn. Đồng thời, là một loại biến cố không dự liệu được, cũng khó có thể khống chế."
"Một cách tự nhiên mà tôi cho rằng, chuyện này rất có thể liên quan tới oán linh thể mất tích rất nhiều năm về trước. Tuy rằng lúc đó tôi cũng không xác định, mà manh mối này không thể nghi ngờ cho tôi hi vọng rất lớn. Bởi vậy, tôi bắt đầu thử tiếp cận nhà họ Cố."
Nói tới chỗ này, cô ta có chút khát nước, đứng dậy rót cho mình một ly nước.
Lâm Hành không có giục cô ta, tựa hồ đang yên tĩnh suy tư về nội dung cô ta nói.
Dừng lại một hồi, Quế Kỳ thả xuống chén nước, tiếp tục nói: "Nhà họ Cố ở bên ngoài là một thế gia thương mại, truyền thừa nhiều năm, có của cải tương đối phong phú. Nhưng mà thực tế tuy rằng nhà họ Cố đã từ từ chuyển hình, mà từ lão tổ tông nơi đó truyền xuống rất nhiều thói quen không phải một sớm một chiều có khả năng dễ dàng thay đổi, gia tộc của bọn họ truyền thống đạo sĩ bọn họ ý thức nguy cơ cao hơn gia tộc thượng lưu bình thường rất nhiều, bởi vậy muốn dùng con đường tiếp cận nhà họ Cố, tôi đi cũng không thuận lợi."
"Ban đầu tôi cũng từng cân nhắc thông qua xí nghiệp nhà họ Cố, tiến vào từng bước tiếp cận Cố Hạo, tiến tới điều tra sự tồn tại của oán linh thể. Nhưng mà Cố thị đại nghiệp lớn, Cố Dịch cũng đã ở trong thái nửa ẩn nửa lui, cho dù tôi có dùng hồ sơ học lực cao đến đâu gia nhập Cố thị, cuối cùng vẫn khó có thể tiếp cận Cố Dịch. Dưới tình huống này, tôi không thể không tạm thời dời đi mục tiêu, đem tầm mắt đặt ở trên người Cố Kỳ Viễn."
"Khi đó Cố Kỳ Viễn còn rất nhỏ, còn lâu mới có thể một mình chống đỡ Cố thị. Bởi vậy tôi chỉ có thể trong bóng tối ngủ đông chờ đợi. Chuyện này, vừa vặn trôi qua mười mấy năm." Cô ta nói, có chút thê lương mà cười cười: "Anh khả năng không thể nào tưởng tượng được, dùng thời gian lâu như vậy nhìn một người từ từ trưởng thành, chậm rãi thay đổi, là một chuyện dày vò cỡ nào. Tôi thậm chí có thể nói, ở trên thế giới này, tôi còn hiểu rõ Cố Kỳ Viễn hơn anh."
Lâm Hành không hé răng, dùng ánh mắt ra hiệu cô ta tiếp tục.
Quế Kỳ nói: "Thời gian rất lâu tới nay, tôi đều không có đưa cậu xếp vào phạm vi cân nhắc. Ánh mắt của tôi vẫn luôn đặt trên người nhà họ Cố. Sự xuất hiện của anh, chỉ là một người bạn của Cố Kỳ Viễn, thân phận và gia thế của anh, từ khi anh bắt đầu xuất hiện tôi cũng đã điều tra tra rõ ràng, lúc đó cũng không có phát hiện bất kỳ điểm nào đáng ngờ, bởi vậy sau một quãng thời gian rất dài, tôi cũng quên mất sự tồn tại của anh. Thẳng đến khi về sau xảy ra một loạt chuyện kia, khiến tôi nhận ra được, e rằng sự chú ý của mình, vẫn luôn sai."
|
Thu Ký Bạch Quyển 4 - Chương 15 Edit: Winterwind0207
"Cho nên lúc sau ở bệnh viện xảy ra những chuyện này, đều là do cô bày ra. Mục đích chỉ là vì dụ dỗ tôi đi tới nơi này?" Lâm Hành hỏi.
"Không chỉ như vậy." Quế Kỳ nói: "Trọng yếu hơn là, tôi còn cần xác định trình độ thức tỉnh của oán linh thể bên trong cơ thể anh. Lực phá hoại của oán linh tôi hiểu rõ vô cùng, bởi vậy tôi càng thêm không dám tuỳ tiện thực thi hành động đối với anh. Sức mạnh phá hoại của oán linh tôi hiểu rõ vô cùng, bởi vì tôi biết sẽ xuất hiện một số sự việc không có cách nào khống chế. Cho nên vừa bắt đầu dụ dỗ anh tới bệnh viện, mục đích chỉ là vì xác định oán linh có thức tỉnh hay không, chờ sau khi xác định không có uy hiếp, tôi mới dám chính thức xuống tay với anh."
"Cho nên lúc trước tôi sở dĩ nhận được tin nhắn kia, biết được cô đang nằm viện, kỳ thực đều là kế hoạch của cô."
"Đúng. Nếu như tôi trực tiếp đến tìm anh nói ra, không khỏi khiến anh từ khi vừa mới bắt đầu liền hoài nghi động cơ của tôi. Bởi vậy tôi lặng lẽ tại phòng nhân sự tăng thêm tên của anh, mà xuất phát từ quan hệ đồng nghiệp căn nhắc, sau khi tôi xảy ra tai nạn xe cộ, tất nhiên công ty sẽ liên hệ nhân viên tới thăm, người quản lý mới vừa tới không lâu, cũng không rõ ràng tình huống nhân viên, chỉ có thể dựa theo danh sách nhân viên phòng nhân sự gửi xuống, như vậy tự nhiên anh cũng sẽ biết chuyện."
"Quả nhiên cao minh." Lâm Hành gật gật đầu, lại nói: "Như vậy lần trước tôi tới cứu cô, tại bệnh viện hôn mê bất tỉnh, tự nhiên cũng chính là cô làm, mục đích chính là vì kiểm nghiệm trình độ thức tỉnh của oán linh trong cơ thể tôi? Vậy tại sao cô y tá kia lại chết."
"Chuyện đó là một việc bất ngờ. Cái chết của cô ta giống với cái chết của ba người giúp việc kia." Quế Kỳ không có vấn đề nói: "Tôi không có khống chế nặng nhẹ, trong quá trình thức tỉnh oán linh trong cơ thể anh, nữ y tá kia chính là một vật hi sinh."
Quế Kỳ nói xong, vừa liếc nhìn thời gian. Đã qua hơn nửa canh giờ.
Cô ta đứng lên, hoạt động một chút tứ chi, nói: "Được, nên nói hầu như đều đã nói xong. Hiện tại chúng ta cũng nên giải quyết chuyện này đi."
Lâm Hành bất động thanh sắc nhìn cô, tựa hồ đối với uy hiếp của cô không hề bị lay động.
Quế Kỳ nhìn cô nửa ngày, bỗng nhiên "Ồ" một tiếng: "Từ khi mới vừa bắt đầu, liền cảm thấy anh có chút kỳ quái, hiện tại tỉ mỉ nghĩ lại, hình như là có chút không đúng." Nói tới chỗ này, cô dừng lại một chút: "Anh hỏi nhiều vấn đề như vậy, lẽ nào liền không hiếu kỳ, tôi làm điều này mục đích là gì?"
Lâm Hành mí mắt run rẩy, cậu từ từ đứng lên, sửa lại một chút quần áo của mình.
Sau đó ngẩng đầu lên, biểu tình lạnh lùng đối diện Quế Kỳ.
Cậu ung dung thong thả phun ra một câu nói: "Tôi không cần biết."
Quế Kỳ hơi nhướng mày, theo bản năng cảm thấy một tia nguy hiểm, nhưng cô vẫn cứ hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì..." Lâm Hành dắt khóe miệng, nhạt nhẽo cười cười: "Cô chẳng mấy chốc sẽ chết rồi."
Nói xong, cậu đột nhiên duỗi tay ra, hướng về phía trái tim của Quế Kỳ, cơ hồ trong nháy mắt đã tiến tới lồng ngực Quế Kỳ.
Quế Kỳ cả kinh, vội vã lui về phía sau, mà dù vậy, trước ngực của cô vẫn cứ để lại một đạo vết trảo sắc nhọn
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Hành: "Anh?!"
"Ta nguyên bản đang nghĩ, thiết kế một cái bẫy như vậy, hao hết thiên tân vạn khổ dụ dỗ ta tới chỗ này, không biết là nhân vật lợi hại nào... Không nghĩ tới lại là cô." Lâm Hành cười lạnh một tiếng, vẩy vẩy máu trên tay, từ từ hướng về Quế Kỳ: "Thậm chí ngay cả ta còn không nhận ra, còn hi vọng muốn bắt ta? Ngươi cho rằng ta là tên Lâm Hành ngu xuẩn kia? A, quả thực hồ đồ."
"Không, không thể! Ngươi sao lại thế..." Quế Kỳ kinh hãi đến biến sắc, liên tục lui về phía sau, nhưng mà phòng bệnh không gian có hạn, rất nhanh cô liền lùi tới góc tường, rốt cuộc không đường có thể trốn.
"Lâm Hành" còn đang áp sát về phía cô, bước chân của y rất chậm, mà mỗi một bước đều lộ ra một loại thong dong cùng tự tin, không khác nào một con báo đi săn, tao nhã mà nguy hiểm. Y biết rõ, con mồi này không còn khả năng chạy trốn.
"Ngươi không thể, ngươi sao lại thế... Sao lại thế..." Quế Kỳ nhìn Lâm Hành trước mặt từng bước một áp sát, không thể tin lẩm bẩm, cô làm sao cũng không nghĩ ra tại sao oán linh thể sẽ thức tỉnh vào lúc này?!
"Kỳ thực trước cô suy lý xác thực có đạo lí riêng của nó, cũng rất thú vị. Khiến ta nghe cơ hồ chỉ muốn giết cô ngay lập tức. Thế nhưng rất đáng tiếc, phiền phức cô gây ra cho ta, so với việc giết cô gây cho ta lạc thú nhiều hơn." "Lâm Hành" đi tới trước mặt Quế Kỳ, vén tóc của cô lên nhẹ nhàng ngửi một cái, thở dài nói: "Không nghĩ tới mùi vị vẫn giống như trước kia. Cô biết tại sao ta không hỏi mục đích của cô không? Bởi vì từ khi vào cửa, ta liền biết cô là ai."
"Thân Đồ gia, có đúng hay không?" "Lâm Hành" khẽ cười nói: "Ta nhớ không lầm, tộc trưởng thứ ba mươi bảy của gia tộc cô hẳn là gọi... Thân Đồ Phương? Mùi vị này trên người cô, giống y hệt nàng." Y để sát vào bên tai Quế Kỳ, nhẹ giọng không khác nào tình nhân nỉ non: "Nhớ năm đó, nàng vì giết chết ta cũng coi như là bỏ ra không ít nỗ lực, nhìn thấy cô tốn công tốn sức như vậy, ngày hôm nay, nhất định tôi sẽ lưu lại toàn thân cho cô."
Nói xong, y lại vô hạn ôn nhu vuốt ve tóc Quế Kỳ, tràn đầy tiếc nuối thở dài một cái.
Quế Kỳ núp ở trong góc tường, cô muốn chạy trốn, muốn phản kháng, thậm chí muốn chửi ầm lên, nhưng mà từ trên người "Lâm Hành" tản ra uy áp mạnh mẽ lại làm cho cô không thể động đậy.
Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi muốn giết cứ giết, ít nói nhảm!"
"Lâm Hành" lắc lắc đầu, cười nói: "Ta thật vất vả có thể ra một lần, làm sao có thể không chơi cái tận hứng? Cô chết, còn có ai chơi với ta?"
Y vừa mới dứt lời, liền nghe thấy cửa Toilet "Ầm" một tiếng, có thứ gì từ bên trong lăn ra!
"Lâm Hành" cúi đầu vừa nhìn, liền thấy A Triệt nhe răng trợn mắt, đang nằm trên đất vò đầu.
"Lâm Hành" nhìn thấy là A Triệt, cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Mày còn sống sót, a."
A Triệt mờ mịt ngẩng đầu lên: "Anh trai nhỏ?" Nói, vừa liếc nhìn Quế Kỳ, lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, cả giận nói: "Người phụ nữ này! Dụng tâm cũng quá hiểm ác rồi! Cư nhiên đối phó với tôi như vậy!"
Quế Kỳ lúc này nơi nào còn nhớ được A Triệt, thấy "Lâm Hành" lực chú ý dời đi, trên người mình áp lực cũng giảm bớt không ít, cô thoáng hoạt động ra tay cổ tay, sau khi phát hiện đã có thể di động, liền lập tức giơ tay hướng "Lâm Hành" bổ tới!
"Lâm Hành" đưa lưng về phía cô, lại phảng phất có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của cô. Tay cô vừa mới vung ra, "Lâm Hành" liền lập tức quay người đem cổ tay của cô trói lại, động tác của y cực kỳ nhanh, cơ hồ là chớp mắt liền trở tay chế trụ Quế Kỳ, Quế Kỳ vùng vẫy một hồi, lại phát hiện tay bị y nắm chặt, không có bất kỳ chỗ trống buông lỏng. Cô triệt để tuyệt vọng, bi phẫn nói: "Ngươi không phải là muốn ta chết à! Ta tác thành ngươi!" Nói xong, liền đột nhiên khép miệng lại, càng là chuẩn bị cắn lưỡi tự sát!
"Lâm Hành" ánh mắt rùng mình, giơ tay liền đánh gãy động tác của cô, sau đó đột nhiên bóp lấy cổ Quế Kỳ, hướng về một bên dùng sức xoay một cái, chỉ nghe "Lạc lạp" một tiếng, y dĩ nhiên như vậy thẳng thắn dứt khoát vặn gảy cổ Quế Kỳ!
A Triệt ở một bên nhìn trợn mắt hốc mồm, thấy Quế Kỳ chậm rãi ngã trên mặt đất, lắp bắp nói: "Anh trai nhỏ, mặc dù, tuy rằng... Cô ta quả thật là tương đối chán ghét, thế nhưng anh làm như vậy... Có phải là, hơi hơi, có, có chút quá thô bạo?"
"Lâm Hành" liếc A Triệt một cái, vừa nãy Quế Kỳ phản kích khiến tâm tình của y rất không tốt, y hừ lạnh một tiếng, cũng không có trả lời, quay người đi ra bên giường ngồi xuống.
A Triệt khập khễnh theo tới, vừa mới trận khói kia tuy rằng cuối cùng không có nhốt được cậu ta, thế nhưng vẫn làm cho cậu ta bị thương tổn tương đối nghiêm trọng. Cậu ta có chút đứng không vững, thế nhưng xuất phát từ quan tâm đối với Lâm Hành, vẫn là một bước không rời đi theo.
"Anh trai nhỏ?" A Triệt bởi vì bị thương không có cách nào biến thân, vẫn là bộ dáng con búp bê kia, bởi vậy lên không được giường. Cậu ta đứng ở dưới giường, đối với Lâm Hành mở ra cánh tay, làm một cái động tác muốn ôm.
"Lâm Hành" không để ý tới cậu ta.
A Triệt có chút mệt mỏi, lại tiến lên hai bước, vỗ vỗ cẳng chân Lâm Hành, "Anh trai nhỏ, làm phiền anh ôm em lên một chú được không, em có chút không thoải mái.
"Lâm Hành" bị cậu ta làm phiền, nhấc lên một cước liền đem A Triệt đá ra ngoài!
A Triệt bị "Lâm Hành" đá triệt để bối rối, đụng vào tường không phục hồi tinh thần lại.
Qua một hồi lâu, cậu ta cố gắng từ dưới đất bò dậy, bởi vì một cước kia của "Lâm Hành", thân thể bị thương càng thêm không chịu nổi, mới vừa bò lên liền ngã xuống, làm mấy lần, cậu ta đơn giản liền ngồi dưới đất bất động.
Cậu ta thấy "Lâm Hành", không nói gì, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhíu chung một chỗ.
Qua một hồi lâu, cậu t chần chờ mở miệng: "Ngươi... Tỉnh rồi?"
"Lâm Hành" hừ lạnh một tiếng: "Rốt cuộc biết ta là ai?"
A Triệt hiển nhiên không nghĩ tới quãng thời gian cậu bị nhót bên trong dĩ nhiên xảy ra biến hoá lớn như vậy, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao nói tiếp, sững sờ nửa ngày, mới nói: "Vậy anh trai nhỏ đâu?!"
"Mày còn nhớ được cậu ta?" "Lâm Hành" khinh thường nói: "Cậu ta chỉ ngủ một chút, ta có thể một lần nữa khôi phục như cũ, cậu ta đương nhiên không cần thiết tồn tại."
"Ngươi, ngươi đã triệt để khôi phục?" A Triệt lắp bắp nói: "Vậy... Ngươi chuẩn bị sau đó, làm, làm cái gì?"
"Lâm Hành" không có trả lời, y tựa hồ là có chút uể oải, hơi nhíu lông mày, nhắm hai mắt lại.
A Triệt thấy thế, một mặt lo lắng Lâm Hành, một mặt lại không dám quấy rối, xoắn xuýt nửa ngày, vẫn là cắn răng nói: "Ngươi... Sẽ không còn muốn giống như trước đây đi?"
"Lâm Hành" đột nhiên mở mắt ra căm tức A Triệt: "Ngươi có ý kiến?"
A Triệt liền vội vàng lắc đầu như đánh trống bỏi, tâm lý không ngừng oán thầm, cho dù có ý kiến cậu ta cũng không dám vào lúc này nói ra.
"Lâm Hành" thấy bộ dáng ngơ ngác của cậu ta, cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là hàng nhái, mày thân là quỷ cư nhiên lại giống một đứa nhỏ nhân loại, nhát gan thì thôi đi lại còn sợ hãi rụt rè. Mất mặt!"
A Triệt run lên một cái. Có chút ủy khuất ngồi dưới đất, đem vạt áo mình khép lại, nhẫn nhịn khả năng thu nhỏ độ tồn tại.
Sức mạnh của oán linh cậu đã lĩnh giáo qua, đặc biệt là lúc oán linh phẫn nộ mà đi trêu chọc y, rất có thể sẽ thu nhận tai ương nhập đầu.
A Triệt tuy rằng lo lắng Lâm Hành, mà cũng biết hiện tại tình huống như vậy khả năng lớn nhất hẳn là Lâm Hành tạm thời lâm vào ngủ say, dẫn đến oán linh thể luôn ký túc bên trong, khống chế thân thể Lâm Hành. Một khi chờ Lâm Hành ý thức tỉnh lại, như vậy oán linh thể một lần nữa khôi phục lại trạng thái ký túc, mà Lâm Hành cũng sẽ không nhớ được tất cả chuyện này.
Mà, chỗ mấu chốt chính là ở, A Triệt cũng không xác định Lâm Hành liệu có tỉnh lại lần nữa hay không.
—— cậu thậm chí không biết, điểm mấu chốt kích thích Lâm Hành rơi vào trạng thái ngủ say, đến tột cùng ở nơi nào.
|
Thu Ký Bạch Quyển 4 - Chương 16 Edit: Winterwind0207
Giữa lúc A Triệt không biết làm như thế nào cho phải, điện thoại di động Lâm Hành lại vang lên.
Bên trong không gian bịt kín, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại không khác nào một đạo sấm sét bổ vào trên người A Triệt, cậu ta cơ hồ bị doạ đến nhảy lên, lại lập tức nhớ tới tình cảnh bây giờ, vội vã khống chế lại tâm tình của mình, bắt đầu thật nhanh nghĩ vào lúc này ai sẽ gọi điện thoại tới.
Là Nam Úc Thành? A Triệt nghĩ.
Rất có thể là anh ta. Trước khi mình lên lầu đã từng căn dặn Lâm Hành lập tức thông báo cho Nam Úc Thành, tuy rằng không biết sau đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, mà chắc chắn Lâm Hành cũng đã liên lạc qua.
Vào lúc này gọi tới, rất có thể là muốn xác định vị trí của Lâm Hành.
Cậu ta tiểu tâm dực dực (cẩn thận từng ly từng tí) thò đầu ra, liếc mắt nhìn điện thoại di động trên giường, lại nhìn một chút "Lâm Hành".
"Lâm Hành" lúc này đang nhắm mắt lại, bắt đầu từ lúc nãy, y tựa hồ liền có gì đó không đúng, thỉnh thoảng cau mày, tính khí cũng dị thường táo bạo.
A Triệt nghĩ thầm đoán chừng là Lâm Hành có dấu hiệu tỉnh lại, đang cùng oán linh thể tranh đoạt quyền sử dụng thân thể, nghĩ vào lúc này chắc "Lâm Hành" không để ý tới cậu, vì vậy liền suy nghĩ tỷ lệ xông lên cướp điện thoại di động có bao nhiêu thành công.
A Triệt suy nghĩ hồi lâu, cảm giác tỷ lệ mình vẫn còn sống là con số không, nhưng là vừa không đành lòng thấy điện thoại không người nghe tự động cắt đứt, đang định không để ý hết thảy xông lên, chợt nhìn thấy "Lâm Hành" tự mình nhận điện thoại.
"Lâm Hành" ấn nút nghe, nhưng không có lên tiếng.
Trong phòng trống trải, âm thanh Nam Úc Thành rõ ràng từ trong ống nghe truyền ra: "Em bây giờ ở đâu?"
"Lâm Hành" vẫn cứ không lên tiếng.
Nam Úc Thành vội la lên: "Em đi bệnh viện đúng không? Em chờ, anh lập tức sẽ tới."
"Tại sao ngươi lại phản bội cậu ta." Nam Úc Thành vội vã nói xong, đang chuẩn bị cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe "Lâm Hành" nhẹ nhàng mà nói: "Tại sao ngươi lại phản bội cậu ta, lén lút với Tào Nguy."
"Cái gì?" Nam Úc Thành nhất thời không để ý tới ý tứ của "Lâm Hành", mà lại nhạy cảm nhận ra được giọng điệu nói chuyện của "Lâm Hành" tựa hồ không giống bình thường: "Em đang nói cái gì? Phản bội ai?"
"Đương nhiên là phản bội Lâm Hành." "Lâm Hành" cười ha ha, nhẹ giọng nói: "Ngươi không biết sao? Bởi vì ngươi cái gì đều không nói cho cậu ta, cái gì cũng không muốn nói, cậu ta đau lòng đến mức thậm chí không muốn tỉnh lại."
"Ngươi là ai?" Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành lập tức hiểu được người đang đối thoại với mình không phải Lâm Hành, anh lạnh lùng nói: "Lâm Hành ở đâu?"
"Cậu ta a..." "Lâm Hành" lười biếng nói: "Cậu ta bây giờ không phải là đang cùng ngươi gọi điện thoại sao? Lời của ngươi nói, cậu ta một chữ cũng nghe không sót đấy." Nói tới chỗ này, y thở dài, hơi có chút tiếc hận: "Nói đến ta còn thực sự là cảm thấy lo lắng, nếu như không phải ngày hôm nay ta tỉnh lại, ta cũng không nhìn thấy cậu ta bình thường đang suy nghĩ gì... Chà chà, Lâm Hành thật đáng thương, cả ngày bị các người lừa gạt, cái gì cũng không biết, còn muốn nghĩ các loại lý do đến giải vây cho các người. Ngươi, Cố Kỳ Viễn, các ngươi từng người một, thông đồng lừa gạt cậu ta."
"Ngươi nói, chờ khi cậu ta biết đến chân tướng, sẽ làm sao đối xử với các người, hả?"
"Lâm Hành" nói xong, liền không chờ Nam Úc Thành phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại. Y đưa điện thoại di động ném tới trên giường, cúi đầu liếc mắt nhìn A Triệt bên trong góc, không nhịn được bĩu môi: "Mày rốt cuộc muốn bảo trì cái dạng ngu xuẩn này tới khi nào?"
A Triệt run lên, ngập ngừng nói: "Tôi, tôi hiện tại không biến trở lại được..."
"Đừng nói cho ta là bởi vì người phụ nữ kia?" "Lâm Hành" khinh thường nói: "Chỉ loại công phu mèo quào của cô ta cũng có thể khiến mày thành như vậy? Mấy trăm năm không gặp, ngươi như thế nào lại trở nên ngu xuẩn như thế."
"Rõ ràng, rõ ràng tôi vẫn luôn là như vậy." A Triệt nhỏ giọng phản bác một câu, lại sợ đối phương nghe thấy, vội vàng nói: "Híc, cái kia, ngươi có tính toán gì?"
"Ta bây giờ còn không quá ổn định." Hắn nói, một bên xoa xoa mi tâm, cau mày nói: "Mới vừa nghe được Nam Úc Thành nói chuyện, Lâm Hành tựa hồ có dấu hiệu thức tỉnh. Bây giờ lực khống chế của ta đối với bộ thân thể này còn chưa đủ, nếu như cậu ta tỉnh lại, ta khả năng sẽ lại một lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say."
"Anh ấy sắp tỉnh rồi?" A Triệt kích động nói.
"Lâm Hành" lạnh lùng liếc cậu ta một cái: "Mày thật giống như rất vui vẻ?"
A Triệt lập tức lắc đầu như đánh trống, lại cẩn thận hỏi: "Vậy, dưới tình huống nào, cậu ấy mới có thể triệt để tỉnh lại?"
"Lâm Hành" híp mắt lại, đột nhiên từ giường đứng lên, cúi đầu căm tức A Triệt: "Mày quả nhiên rất vui vẻ! Mày hi vọng cậu ta sớm một chút tỉnh lại, đúng hay không?!"
A Triệt sợ đến vội vã rút lại phía sau, một bên rút lại một bên sứt mẻ sứt mẻ biện giải: "Không, không có... Tôi, tôi chính là hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi!"
A Triệt biện giải nói được nửa câu, liền thấy "Lâm Hành" đứng lên bỗng nhiên lại thẳng tắp ngã về phía sau.
A Triệt cả kinh suýt chút nữa nhảy dựng lên, vừa mới động liên lụy đến vết thương trên người, đau đến mức cậu "Ai u" thét lên. Chờ thở ra lại ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Hành dĩ nhiên đã ngã xuống mặt đất!
A Triệt vội vã dời qua. Thân thể cậu nhỏ, hơn nữa lại bị thương, căn bản là không có cách đem Lâm Hành nâng đến trên giường. Cậu nhìn thấy Lâm Hành ngã trên mặt đất, lông mày nhíu thật chặt, dưới mí mắt đóng lại có thể cảm giác được con ngươi đang không ngừng chuyển động, tựa hồ trong đầu có hai nguồn sức mạnh đang tranh đoạt giao chiến, quấy nhiễu cậu không có cách nào an bình.
A Triệt suy nghĩ một chút, suy đoán đại khái là ý thức Lâm Hành đã thức tỉnh, đang cùng oán linh cướp đoạt quyền sử dụng thân thể. Lại suy nghĩ cần phải làm thế nào giúp Lâm Hành.
Vừa nghĩ, A Triệt liền không nhịn được một bên nó: "Thật giống trên ti vi nói qua có thể ở bên cạnh người hôn mê gọi tên người đó, có thể giúp người đó lấy lại ý thức. Thế nhưng trong bộ phim hoạt hình công chú ngủ trong rừng từng nói, hoàng tử phải hôn công chúa mới tỉnh lại.... Nhưng là hôn là cái gì a? Đi đâu tìm nó bây giờ?
Cũng không biết có phải là không nhịn được A Triệt ồn ào, muốn làm cho cậu ta mau chóng câm miệng, trong lúc A Triệt tuyệt vọng lẩm bẩm, Lâm Hành dĩ nhiên thật sự chậm rãi tỉnh lại.
"A..." Lâm Hành cau mày, khó chịu rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra: "Đau đầu quá."
A Triệt vội vã vồ tới, cơ hồ kề sát trên mặt Lâm Hành, vui vẻ nói: "Anh trai nhỏ?"
"Hả?" Lâm Hành mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy sau gáy truyền đến một trận đau đớn, như là bị thứ gì hung hăng đánh một cái. Ý thức của cậu còn dừng lại lúc trước ở trong nhà cầu cùng cảnh tượng A Triệt rời đi, hiển nhiên có chút không phản ứng lại tình huống bây giờ.
Cậu theo bản năng mà giơ tay đẩy ra A Triệt đang tiến sát vào mặt cậu, lại nhìn xung quanh
một chút, lúc này mới chậm rãi mà ngồi xuống.
Đầu cậu vô cùng đau đớn, ngoại trừ đau đớn sau gáy, chỗ sâu trong đầu tựa hồ cũng có thứ gì liều mạng muốn chui ra. Cậu mới vừa ngồi xuống, liền đau đến không cách nào nhịn được, theo bản năng mà ôm lấy đầu rên rỉ một tiếng.
"Anh trai nhỏ?" A Triệt thấy thế, tự nhiên đoán được đại khái là oán linh thể không cam lòng tiếp tục ngủ say như vậy, đang cố gắng chống lại, thế nhưng Lâm Hành dù sao đã tỉnh lại, chắc chắn oán linh thể lúc này cũng rất khó đoạt lại chủ quền thân thể, bởi vậy A Triệt cũng không phải rất lo lắng, chỉ là đến gần ngoan ngoãn vỗ vỗ lưng Lâm Hành: "Đau đầu lắm ạ? Nhịn một chút là tốt rồi."
Lâm Hành không có phản ứng, chuyện tâm đối kháng đau đớn trong đầu. Cảm giác đau đớn này làm cho cậu hết sức khó giải thích được, khiến trong lòng cậu cảm thấy một trận bất an. Cậu ôm lấy đầu, liều mạng nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, cậu luôn cảm thấy khoảng thời gian cậu mất đi ý thức tựa hồ đã xảy ra chuyện gì đó phi thường mấu chốt, nhưng dù như thế nào cậu cũng không nhớ ra được.
Qua một lúc lâu, trong đầu kia trận đau đớn quấy nhiễu cậu mới dần dần thở bình thường.
Lâm Hành thật dài thở ra một hơi, thấy A Triệt còn ở bên cạnh thân thiết nhìn mình, trong lòng ấm áp, nói: "Cậu tại sao lại ở chỗ này?" Nói, liền ngẩng đầu nhìn bốn phía: "Tôi... Làm sao đột nhiên chạy đến đây?"
A Triệt sững sờ.
Lâm Hành bỗng nhiên tỉnh lại, cậu ta căn bản không có chuẩn bị sẵn sàng, cũng không biết nên làm sao giải thích chuyện xảy ra lúc trước. Càng khỏi nói lúc trước oán linh thể còn từng mượn tây Lâm Hành giết Quế Kỳ...
Đúng rồi, Quế Kỳ!
Nghĩ tới đây, A Triệt đột nhiên vừa quay đầu lại, nhìn về phía vị trí lúc trước Quế Kỳ ngã xuống.
Vừa nhìn, A Triệt liền chấn động rồi —— Quế Kỳ nguyên bản nằm dưới đất dĩ nhiên không thấy!
Vừa mới lúc oán linh thể xuất thủ, A Triệt lại ở ngay bên cạnh, cậu tận mắt thấy oán linh thể vặn gãy cổ Quế Kỳ, sau đó Quế Kỳ ngã xuống đất, tuy rằng không ai đi qua thăm dò hơi thở cô ta, mà lường trước không thể sống sót. Thế nhưng hiện tại cô ta dĩ nhiên không thấy?!
A Triệt theo vị trí lúc trước cô ta ngã xuống nhìn lại, liền thấy trên đỉnh vách tường có một cửa sổ thông khí, cửa sổ rất hẹp, mà dùng vóc người Quế Kỳ muốn từ nơi này đi ra ngoài cũng không khó, lúc này này cửa sổ đang mở, trên tường còn có một vết tích nhạt màu, nhìn qua Quế Kỳ chính là từ nơi này lén lút chạy ra ngoài.
A Triệt thầm nghĩ không tốt, nhìn dáng dấp Quế Kỳ lúc trước xác thực không chết, thế nhưng cô ta làm thế nào lừa gạt oán linh thể? Lẽ nào lúc trước cô ta muốn cắn lưỡi tự sát cũng là giả bộ? Mục đích chính là vì giả chết thoát thân?
Mà bây giờ A Triệt lại cũng không đoái hoài tới truy cứu hướng đi của Quế Kỳ, bởi vì Lâm Hành hiển nhiên so với A Triệt càng thêm nghi hoặc. Cậu thấy A Triệt sau khi nghe câu hỏi của mình, mặt đầy khẩn trương nhìn xung quanh phòng, cũng không biết là đang tìm đồ vật gì, nhân tiện nói: "Có vấn đề gì không?"
A Triệt vừa căng thẳng, lại cà lăm: "Không, không có chuyện gì... Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, em cũng vừa tỉnh lại."
"Nhưng là cậu không phải từ trong cầu tiêu đi ra ngoài? Cậu là từ khi nào mất đi ý thức?" Lâm Hành một bên đứng lên, một bên hỏi.
A Triệt một mặt cân nhắc tung tích Quế Kỳ, một mặt muốn ứng phó vấn đề Lâm Hành, không kịp suy nghĩ chu toàn, nghe Lâm Hành hỏi, liền có chút hỗn loạn, đơn giản giậm chân một cái nói: "Không, không biết! Đợi một chút Nam Úc Thành đến anh hỏi anh ta đi!"
"Úc Thành?" Lần này Lâm Hành nghi ngờ hơn: "Anh ấy đã đến bệnh viện?"
A Triệt vừa mới chỉ là thuận miệng nói ra tên Nam Úc Thành, muốn mượn cơ hội đến dời đi sự chú ý của Lâm Hành, ai biết lại chọc phải đúng lỗ thủng của Lâm Hành, càng thêm dây dưa không ngớt nói: "Tôi đến cùng hôn mê bao lâu? Sau khi cậu từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
A Triệt tự biết nói lỡ, liền dứt khoát không nói nữa. Một chuỗi sự tình huyên náo khiến cậu ta vô cùng đau đầu, cũng không biết nên làm sao che lấp. Cậu ta tức giận ngôi xuống đất, đối với biểu hiện vừa nãy có chút tức giận, hai tay ôm ngực nghiêng đầu, nói chung chính là không cùng Lâm Hành đối diện.
Lâm Hành không biết A Triệt không giải thích được giận dữ cái gì, thấy bộ dạng cậu ta không muốn nói, liền cũng không hỏi thêm nữa. Cậu đứng dậy ở trong phòng nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh cậu liền ý thức được, đây đúng là phòng bệnh Quế Kỳ.
|
Thu Ký Bạch Quyển 4 - Chương 17 Edit: Winterwind0207.
Giữa lúc Lâm Hành đối với chuyện sau khi hôn mê không hiểu gì cả, Nam Úc Thành chạy tới bệnh viện.
Sau khi nhận cuộc điện thoại kia, Nam Úc Thành dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, trong quá trình này, anh lo lắng tình huống Lâm Hành, cũng không biết Lâm Hành trên thực tế đã tỉnh lại. Bởi vậy khi anh tiến vào phòng bệnh, mang theo tư thái cảnh giác mà phòng bị tiến hành xem xét kỹ lưỡng.
Lâm Hành hiển nhiên cũng không nghĩ tới Nam Úc Thành sẽ đến nhanh như thế. Cậu vẫn còn đang suy tư tại sao mình bỗng nhiên chạy đến phòng bệnh Quế Kỳ, mà Quế Kỳ đi nơi nào? Cậu thử hỏi A Triệt thế nhưng A Triệt trả lời rất mơ hồ, nhìn qua vô cùng quái lạ. Giữa lúc cậu quyết định đi ra cửa hỏi những người khác một chút, Nam Úc Thành liền đẩy cửa tiến vào.
Tư thế đẩy cửa của anh vô cùng cẩn thận, nửa người giấu ở sau cửa, hơi nghiêng người đưa mắt nhìn về phía cửa, một tay nhẹ nhàng đem cửa đẩy ra. Anh đầu tiên là liếc nhìn tình bên huống trong, sau đó mới chậm rãi mà nghiêng người tiến vào. Sau khi vào cửa, anh cũng không có trực tiếp gần, mà là lập tức trở tay khoá cửa lại, ánh mắt thẳng tắp chiếu vào người Lâm Hành.
Lâm Hành từ trước tới nay chưa từng thấy ánh mắt Nam Úc Thành như vậy.
Đó là một ánh băng phi thường xa lạ mà lại lạnh như băng, mang theo chán ghét cùng căm hận vô cùng vô tận, thần sắc như vậy, khiến Lâm Hành trong nháy mắt không biết làm sao. Cậu thậm chí có chút oan ức, bởi vì lời nói của Dương Dương vẫn còn vang vọng trong đầu cậu, bây giờ lại nhìn thấy ánh mắt như thế của Nam Úc Thành, trong lúc nhất thời cậu dĩ nhên không biết nên mở miệng thế nào.
Nam Úc Thành cũng không có mở miệng. Anh đang quan sát, Lâm Hành trước mắt tựa hồ không giống như trong tưởng tượng của anh, điều này làm cho anh không tự chủ thả lỏng một chút cảm giác, mà lại lo lắng là âm mưu của đối phương, giữa lúc anh chuẩn bị tiến vào một bước thử dò xét, A Triệt từ bên trong góc vội vã vọt ra ——
"Không, không sao rồi!" A Triệt ngăn ở ở giữa Lâm Hành cùng Nam Úc Thành, đưa lưng về phía Lâm Hành, tự cho là thông minh liều mạng nhìn Nam Úc Thành nháy mắt.
Nam Úc Thành sửng sốt một chút, sau đó một cước đem cậu ta đá ra.
A Triệt: "..." Hình thể chênh lệch và vân vân, thật sự không nhịn được nữa.
Nam Úc Thành đi tới trước mặt Lâm Hành, biểu tình trấn định quan sát Lâm Hành vài giây, sau đó ở trong ánh mắt đau lòng cùng thương tâm của Lâm Hành, đem cậu kéo vào trong ngực mình?
Lâm Hành ngẩn ra, cậu hiển nhiên không ngờ rằng Nam Úc Thành dĩ nhiên sẽ làm ra động tác này. Cả người còn đang cứng ngắc bị đối phương dùng sức ôm vào trong ngực. Mùi thuốc lá quen thuộc lập tức tràn đầy toàn bộ xoang mũi, mùi vị đó khiến Lâm Hành trong nháy mắt cảm thấy được lúc trước tất cả nghi hoặc, mê man, oan ức đều không đáng nhắc tới.
Cậu từ từ giơ tay lên, vòng lấy lưng Nam Úc Thành, đem cằm để ở trên bả vai của cậu, cẩn thận cà cà, cậu thở dài, nhẹ giọng nói: "Anh đã đi đâu?"
Nam Úc Thành không nói gì, chỉ là cánh tay ôm cậu càng thêm dùng sức một chút. Anh đem cằm đặt ở trên cổ Lâm Hành, dùng sức hô hấp một chút, nỗ lực thông qua hơi thở người trong lồng ngực giảm bớt một loại sợ hãi nào đó chôn sâu trong tâm hồn —— sự sợ hãi ấy thời gian dài tới nay vẫn luôn tồn tại ở nơi nội tâm sâu xa của anh, lúc trước trong nháy mắt nhận được điện thoại nỗi sợ hãi ấy không có dấu hiệu nào bị thúc đẩy tới đỉnh điểm, đột nhiên xuất hiện xung kích mạnh mẽ làm cho anh cơ hồ khó có thể tự tin.
Hai người yên tĩnh ôm một lúc lâu, thời gian bất động thanh sắc trôi qua, qua không biết bao lâu, bên trong góc rốt cục truyền đến tiếng A Triệt, mang theo một điểm âm thanh táo bạo: "Hai người rốt cuộc muốn ôm tới khi nào! Có thể trước tiên đem tôi thay đổi vị trí hay không! Tôi đã nhịn lâu lắm rồi!"
Lâm Hành lúc này mới phản ứng được trong phòng còn có người khác. Vừa nãy nhìn thấy Nam Úc Thành, tâm tình chập chờn quá lớn, làm cho cậu hoàn toàn quên hoàn cảnh xung quanh, vội vã ngượng ngùng đem Nam Úc Thành đẩy ra. Nam Úc Thành cũng không quá nguyện ý, lưu luyến ở trên cổ cậu hôn hai lần, lúc này mới không nhịn được quay đầu đến xem A Triệt.
Vừa nhìn, cho dù là Nam Úc Thành lúc này tâm tình trầm trọng, lại cũng không nhịn được câu lên khóe miệng.
Lúc trước bởi vì A Triệt chặn đường, sau khi vào cửa Nam Úc Thành nhấc chân đá A Triệt vào bên trong góc. A Triệt sau khi biến hình thân thể quá nhỏ, cậu ta bị mắc kẹt ở trong khe hở của gường bệnh và vách tường, lúc này nửa người A Triệt kẹt ở trong khe hở, chỉ lộ ra một cái đầu cùng hai cái tay, hai tay ôm ngực đầy mặt ai oán nhìn bọn họ.
"Khụ, xin lỗi." Lâm Hành thấy cảnh này cũng không nhịn được cong cong khóe miệng, lập tức liền cảm thấy hiện tại cười tựa hồ có hơi không có đạo đức, liền lập tức ho khan một tiếng để che dấu ý cười. Cậu đi lên cẩn thận đem A Triệt từ trong góc mang ra. A Triệt một bên mặc hành động của Lâm Hành, một bên không cao hứng nói: "Chớ giả bộ, hai người vừa nãy đều cười, tôi nhìn thấy!" Nói xong, lãnh ngạo mà quay đầu đi, một bộ dạng không muốn cùng hai người nói chuyện.
Lâm Hành liên tiếp xin lỗi, trấn an đến nửa ngày, A Triệt mới rốt cục quay đầu lại, ủy ủy khuất khuất xẹp miệng: "Em bị thương tổn như vậy, hai người vẫn đối xử với em như thế!"
"Bị thương?" Lâm Hành kinh ngạc nói, liền vội vàng trở mình A Triệt, kiểm tra một lần, lại không nhìn ra cái gì: "Bị thương nơi nào?"
A Triệt vừa nói xong liền cảm thấy không tốt, thấy Lâm Hành nghi ngờ, nhất thời lại muốn đánh miệng mình: Ai bảo mày nhanh miệng! Mày nói vậy lộ ra hết!
Cậu ta ấp úng không biết làm sao trả lời, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu viện Nam Úc Thành, Lâm Hành thấy A Triệt nhìn Nam Úc Thành, cũng theo ánh mắt của cậu ta nhìn sang.
Nam Úc Thành một tay cắm ở trong túi, "Hừ" một tiếng, nói: "Lúc trước Cố Kỳ Viễn phái A Triệt đi làm việc, ở bên ngoài không cẩn thận bị thương, vết thương vẫn chưa lành.
Lâm Hành "Ồ" một tiếng, cũng không biết có nên tin hay không, liền quay đầu lăn qua lộn lại đem A Triệt nhìn một lần. Nam Úc Thành thừa dịp lưng Lâm Hành đối diện với mình, lườm A Triệt một cái, ra hiệu cậu ta câm miệng, A Triệt vội vàng che miệng mình, thống khổ gật đầu.
"Trên người rất đau?" Lâm Hành thấy động tác A Triệt, hỏi.
"Ha ha... Vâng, vâng a." A Triệt vội vã dừng lại, lúng túng nói.
"Úc Thành, bằng không chúng ta trước hết để cho Kỳ Viễn lại đây đem A Triệt đón về?" Thấy A Triệt bừa bãi, Lâm Hành cũng có chút không yên lòng. Ai biết Nam Úc Thành lại nói: "Không cần, em đem cậu ta cho anh." Nói xong, liền đi tới đem A Triệt từ trong lồng ngực Lâm Hành xách lên.
"Đau đau đau đau đau!" A Triệt một tràng kêu thảm thiết, Nam Úc Thành lại "Hừ" một tiếng: "Phiền phức." Nói xong, nhưng vẫn là thả nhẹ động tác, quay đầu nhìn Lâm Hành thông báo một câu: "Ở lại đây, lập tức trở về." Liền dẫn A Triệt đi ra cửa.
Chỉ chốc lát sau, Nam Úc Thành trở về, thấy A Triệt không còn, Lâm Hành vội hỏi: "A Triệt đâu?"
"Ném trong nhà vệ sinh." Nam Úc Thành dửng dưng như không đáp.
Lâm Hành: "..."
"Không được, em phải đi xem xem." Lâm Hành nói liền muốn ra ngoài, Nam Úc Thành kéo cậu lại: "Không có chuyện gì. Trong nhà vệ sinh âm khí nặng, đối với cậu ta mà nói là chỗ chữa thương tốt nhất, hơn nữa nơi này vốn là bệnh viện, đem cậu ta bỏ vào đó để mùi hôi huân cậu ta một ngày là tốt rồi."
Lâm Hành: "..." Loại phương pháp trị liệu này thật có chút khó có thể tiếp thu.
"Chẳng trách lúc trước em gặp được cậu ta cũng là ở trong nhà vệ sinh." Lâm Hành nhớ tới chuyện lúc trước, nhân tiện nói: "Đúng rồi, Úc Thành, anh làm sao biết em ở đây? A Triệt gọi điện thoại cho anh?"
"Không phải." Nam Úc Thành lấy điện thoại di động ra: "Lúc trước em có gửi tin nhắn cho anh, em quên mất?"
Lâm Hành lúc này mới nhớ tới, lúc trước cùng Trương Thần ở bên ngoài ăn cơm, sau khi nhận được tin nhắn của Tiêu Đình, cậu từng gọi điện thoại cho Nam Úc Thành, không biết làm sao điện thoại gọi không được, lại từ Dương Dương nơi đó biết được tin tức Nam Úc Thành cùng Tào Nguy thân mật, nhất thời tâm tình giảm xuống, không muốn gọi điện lại cho đối phương, nhưng nghĩ tới chính sự quan trọng, vẫn cứ gửi tin nhắn nói rõ tình huống cho Nam Úc Thành. Lúc đó bởi vì điện thoại di động của Nam Úc Thành không thông, tin nhắn bởi vì đường truyền bị lỗi nên vẫn chưa gửi đi được, Lâm Hành liền đem chuyện này quên ở sau đầu.
"Vậy Quế Kỳ đâu? Lúc anh tới có thấy Quế Kỳ hay không?" Lâm Hành sau khi tỉnh lại đầu óc vẫn luôn ảm đạm, không rõ lắm cậu đến tột cùng xảy ra chuyện gì, mà cũng biết lúc này Quế Kỳ không ở phòng bệnh là chuyện hết sức không bình thường, nhân tiện nói: "Lúc trước em ở dưới lầu đụng phải A Triệt, lúc đó gọi điện thoại cho anh không được, A Triệt nói chuyện Tiêu Đình có thể là cạm bẫy, liền tự mình trước tiên đi lên xem xét, kết quả em không biết thế nào ——" nói tới chỗ này, Lâm Hành trong đầu bỗng nhiên lóe lên lúc trước ở nhà vệ sinh dưới lầu cảm nhận được một loại cảm giác điên cuồng không bị khống chế, cậu lắc lắc đầu, ổn định tâm thần, tiếp tục nói: "Em không biết làm sao lại mất đi ý thức, tỉnh lại liền cùng A Triệt ở chỗ này."
"Quế Kỳ hẳn là chạy." Nam Úc Thành thấy Lâm Hành sắc mặt hết sức khó coi, liền đỡ cậu đến bên giường ngồi xuống, vừa nói: "Lúc trước Tào Nguy ——" nói tới chỗ này, anh dừng một chút, liếc mắt nhìn Lâm Hành, thấy cậu không phản ứng gì, lúc này mới mím môi, nói tiếp: "Tào Nguy lúc trước gọi anh trở lại, là vì anh tra được manh mối hai dấu chân ở nhà Trần Hách."
Lâm Hành nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, Nam Úc Thành nói: "Trong đó một dấu chân đã được xác định thuộc về Trần Hách, một dấu chân khác, thì lại trùng hợp với hung thủ giết người liên hoàn chúng ta truy đuổi lúc trước."
"Khó trách em cảm thấy nhìn quen mắt như vậy." Lâm Hành cau mày nói: "Lúc trước chúng ta đang truy đuổi tên hung thủ kia, anh từ trong phòng biến mất, chờ em chạy lên lầu liền chỉ nhìn thấy hai hàng vết chân bên ngoài cửa sôe. Lúc đó ở nhà Trần Hách nhìn thấy cảnh tượng đó em luôn cảm thấy tựa hồ đã gặp ở nơi nào ——" Nói tới chỗ này, cậu lại đột nhiên tỉnh táo, nói: "Chuyện này không phải nói rõ, Trần Hách... có liên quan tới tên hung thủ giết người liên hoàn kia?!"
"Có liên quan tới vụ án kia không phải Trần Hách." Nam Úc Thành dừng một chút, trầm giọng nói: "Mà là Quế Kỳ."
Lâm Hành há miệng muốn nói chuyện, Nam Úc Thành giơ tay ngăn cậu lại, nói: "Căn cứ kết quả chúng ta hỏi cung, tên hung thủ kia và Quế Kỳ có không ít liên hệ, trước khi tên kia gây án, đều trước tiên sẽ tiến hành một phen ngắn ngủi nói chuyện cùng Quế Kỳ, sau đó hắn mới có thể thực thi hành động. Mà gần đây hành động của tên đó, cũng đều là Quế Kỳ phân phó, mục đích có phải là vì dời đi tầm mắt của chúng ta."
"Các anh đã bắt được tên đó?" Lâm Hành hỏi.
"Không, nói chính xác là, chính tên đó đến tự thú." Nam Úc Thành sắc mặt hết sức khó coi, trầm giọng nói: "Lúc em gọi điện thoại cho anh, anh đang tiến hành hỏi cung tên hung thủ đó, lúc trước anh vẫn luôn không nghĩ tới hai vụ án này có liên hệ, thế nhưng khi tên hung thủ đó nói tất cả đều do Quế Kỳ chỉ điểm, anh liền ý thức được—— mục tiêu Quế Kỳ, rất có thể là em."
"Nhưng là..." Lâm Hành mờ mịt lẩm bẩm: "Tại sao Quế Kỳ lại nhằm vào em?"
Nam Úc Thành ánh mắt tối sầm lại, không nói gì.
Lâm Hành nghĩ một hồi, không có được đáp án, trong đầu lại bắt đầu đau đớn. Cậu xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy trong đầu vẫn là một đoàn mây mù. Cậu nỗ lực làm rõ tâm tư, lại hỏi: "Mà như thế này cũng không đúng, nếu như mục tiêu Quế Kỳ là em, như vậy sau khi cô ta dẫn em tới bệnh viện, đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao em không có dấu hiệu nào xuất hiện ở trong phòng bệnh của cô ấy? Cô ấy rốt cuộc đi nơi nào?"
Lâm Hành vừa dứt lời mà, cửa lại bị người nào đó đẩy ra, sau đó, ngoài cửa có một người chậm rãi đi vào.
Nhìn thấy cái người kia, tròng mắt Lâm Hành đột nhiên co rút lại một chút, tay Nam Úc Thành khoát trên vai Lâm Hành cũng trở nên căng thẳng.
Thế nhưng người vào cửa, lại phảng phất hoàn toàn không nhận ra được hai người kinh ngạc cùng căng thẳng.
Người kia từ từ đi tới, bước chân vô cùng thong dong.
Người kia đi đến trước mặt Lâm Hành, cúi đầu, mang theo giọng từ ái nhẹ nhàng nói: "Bác đến cứu con."
|