Nam Thành Gió Nổi
|
|
Thu Ký Bạch Quyển 3 - Chương 5 Edit: Winterwind0207
Lâm Hành tìm được một chỗ, là ở phòng uống nước nằm ở bên trong phòng làm việc của bọn họ. Phòng uống nước đại khái khoảng bảy, tám mét vuông, phía trước là máy uống nước, phía sau còn một tấm mành che, sau tấm mành vẻ là một chiếc giường gấp nhỏ, là do lúc trước đồng nghiệp khác để ở chỗ này. Lâm Hành và đồng nghiệp kia quan hệ không sai, có lúc buổi trưa thực sự mệt mỏi, vừa vặn kia đồng nghiệp không nghỉ ngơi, cậu liền ở đây ngủ một hồi.
Sau khi Lâm Hành nằm xuống không lâu, liền có chút buồn ngủ. Bỗng nhiên, cậu liền nghe thấy trong phòng giải khát có hai người đi vào. Hai người này vừa đi vừa trò chuyện, tiếng nói rất nhỏ, mà Lâm Hành bởi vì khoảng cách tương đối gần, bởi vậy vẫn có thể nghe rõ ràng.
Một người trong đó oán giận nói: "Ai, lần này chuyện của Trương Vĩ khắp nơi đều lộ ra quái lạ, thật không biết công ty là gặp phải xúi quẩy gì. Làm hại tôi cũng không dám đi nhà cầu một mình."
"Công ty phong thuỷ không tốt, cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, không từ mà biệt, trước đây không lâu không phải cũng có người nhảy lầu à." Một người khác tựa hồ là biết rất nhiều tin tức, thở dài, ngữ khí có chút trầm trọng: "Công ty giải trí chính là như vậy, vấn đề quá nhiều, chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ chăm chỉ làm tốt việc của mình đi, chuyện còn lại cũng không cần quản."
Hai người nói chuyện Lâm Hành đều biết. Người thứ nhất mở miệng lúc trước từng cùng Lâm Hành hợp tác hai ngày Diệp Vi, cũng là người mới vào cách đây không lâu, dung mạo rất đẹp đẽ, thế nhưng tính khí không quá tốt, Lâm Hành đối với cô ta luôn luôn là kính sợ tránh xa, ngoại trừ trong công tác tiếp xúc, ở bên ngoài vẫn tận lực tránh tiếp xúc.
Người nói chuyện thứ hai, là người lúc trước từng ngồi đối diện Trương Vĩ, Quý Thu Bình, tuổi của cô ta khá lớn, chừng bốn mươi tuổi, lúc trước đã từng đề cập tới dự định về hưu sớm, được Lữ Mộng Dĩnh khuyên ở lại. Từ lúc Hoa Đông mới thành lập đến này, cô đã ở đây, nghe ngữ khí của cô, mấy năm quan Hoa Đông thực sự rất nhiều chuyện xảy ra, rất có vài phần bất đắc dĩ.
"Đúng vậy." Nghe Quý Thu Bình nói như vậy, Diệp Vi cũng cùng thở dài, lập tức ngữ khí biến đổi, liền thử dò xét nói: "Chị Quý, chị mới vừa nói nhảy lầu... Rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?"
"Em mới vừa vào công ty đúng không?" Quý Thu Bình hỏi một câu, sau đó không chờ Diệp Vi trả lời lại nói: "Đúng, chị nhớ em cuối tháng bảy mới tiến vào. Ai, chuyện này xảy ra cũng chính là trước lúc em vào đây không lâu."
"Em biết ngôi sao nữ tên gọi Thích Tình Tình không? Cô ta chính là nghệ sĩ của công ty chúng ta." Quý Thu Bình vừa nói xong, Diệp Vi nhân tiện nói: "Biết ạ, chính là quãng thời gian trước tự sát? A, lẽ nào —— "
Quý Thu Bình gật gật đầu: "Chính là cô ta. Từ tầng cao nhất công ty chúng ta nhảy xuống, cả người đều bị dập nạt." Nói xong Quý Thu Bình lại thở dài một tiếng: "Một cô gái tốt vô cùng, tuy rằng tính cách thẳng một chút, mà mỗi lần nhìn thấy người khác đều rất lễ phép, không giả tạo. So với những ngôi sao khác tốt hơn nhiều lắm.
"Vậy, tại sao cô ấy lại nhảy lầu?" Diệp Vi không rõ.
Quý Thu Bình vung vung tay: "Người quản lý giải thích là áp lực quá lớn, chịu đựng căng thẳng quá lâu. Thế nhưng chị không nghĩ một cô gái có tính cách sáng sủa như thế lại vì áp lực quá mà tự tử. Việc này vẫn còn rất nhiều vấn đề,, chân tướng e sợ chỉ có người cao tầng mới rõ ràng, em không cần tiếp tục hỏi."
Hai người ngược lại cũng uống nước xong, liền tùy tiện hàn huyên vài câu, liền đi ra cửa.
Lâm Hành nằm ở trên giường gấp sau phòng giải khát, nhắm mắt lại suy nghĩ câu nói mới vừa nghe.
Nghĩ một hồi, cậu cảm thấy được có chút đau đầu, cũng không ngủ được, đơn giản đi phòng vệ sinh rửa mặt.
Phòng vệ sinh tầng này của bọn họ ngày hôm nay vừa vặn ống xả nước bị trục trặc, nên đóng cửa sửa chữa. Lâm Hành không có cách nào, chỉ có thể chạy lên trên lầu. Vào lúc này chính là buổi trưa, tất cả mọi người từng người tìm chỗ nghỉ ngơi, bởi vậy trên hành lang cũng không có người dư thừa. Lâm Hành không nhịn được lại nghĩ tới tình cảnh tối hôm qua, lại không dám nhìn loạn xung quanh, cúi đầu một đường chạy đi.
Lúc đi ngang qua cửa phòng làm việc của Jason, Lâm Hành càng là bước nhanh hơn, muốn đi qua càng nhanh càng tốt, ai biết mời vừa đi tới, liền không cẩn thận đụng phải một người.
Người kia mới từ bên trong phòng làm việc của Jason đi ra, hiển nhiên cũng không ngờ rằng có người vừa vặn đi ngang qua. Lâm Hành cúi đầu bước đi, cũng không thấy phía trước, lập tức liền đụng vào thân thể người kia.
Người kia vóc dáng so với Lâm Hành cao hơn rất nhiều, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy Lâm Hành.
Lâm Hành ngẩng đầu lên vừa nhìn, là một người đàn ông ngoại quốc xa lạ, cả người lộ ra một cỗ ý tứ phong lưu hàm xúc. Lâm Hành xác định mình chưa từng thấy người này, thế nhưng chẳng biết vì sao, nhìn thấy anh ta trong nháy mắt, Lâm Hành bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc.
Thật giống như mình đã từng đã gặp gương mặt này ở nơi nào đó?
Lâm Hành đang trầm tư, người kia cũng đã đem Lâm Hành thả ra, đứng ở một bên sửa lại quần áo, không mặn không nhạt hỏi: "Cậu
không sao chứ."
"Không có chuyện gì, thật không tiện." Lâm Hành nhìn về phía người kia lúng túng cười cười, chuẩn bị rời đi. Mới vừa bước ra hai bước, liền nghe điện thoại người kia vang lên.
Người kia nhận điện thoại, Lâm Hành vừa vặn đi qua anh ta, vừa vặn liền nghe được đầu bên kia điện thoại gọi tên: "Jason..."
Lâm Hành bước chân dừng lại, quay đầu lại xem. Người đàn ông kia một bên gọi điện thoại một bên đi vào thang máy, Lâm Hành nhìn bóng lưng anh ta, nghĩ thầm: Lẽ nào người này chính là Jason?
Nghĩ như vậy, liền nhớ lại âm thanh mới vừa phát ra trong điện thoại, là một người phụ nữ, âm thanh vô cùng quen thuộc. Thế nhưng Lâm Hành vẫn là chết sống không nhớ ra được.
Cậu vỗ đầu, suy nghĩ mình gần đây có phải là ăn quá ít trứng gà, làm sao một người cũng không nhớ ra được. Nghĩ như vậy, đã đến phòng rửa tay.
Nhà vệ sinh công ty tương đối khí thế, vào cửa bên trái là tấm gương lớn chính diện bao trùm toàn bộ tường, phía dưới gương là bồn rửa tay, có chừng tám vị trí. Vòi nước có hai chế độ nóng lạnh, bên cạnh để các loại nước rửa tay cùng với khăn mặt dùng một lần. Bên phải là một loạt phòng vệ sinh. Giống với nhà vệ sinh nam bình thường đều có bồn vệ sinh dính vào tường, mà ở Hoa Đông xuất phát từ việc bảo vệ ngôi sao, liền đem bồn vệ sinh ngăn cách, người ở bên trong sẽ không bị nhìn thấy, cũng coi như là mức độ lớn nhất bảo vệ ngôi sao.
Lâm Hành sau khi tiến vào, liền phát hiện bên trong cửa phòng vệ sinh đều đang mở, chỉ có phòng thứ hai đóng kín cửa, phỏng chừng bên trong có người.
Lâm Hành liếc mắt nhìn liền tiến vào phòng riêng thứ nhất, rất nhanh giải quyết vấn đề sinh lý. Cậu đang chuẩn bị rời đi, lúc xoay người, điện thoại di động trong túi không cẩn thận rơi xuống. Bởi vì sàn nhà bóng loáng, điện thoại di động của Lâm Hành sau khi rơi xuống, còn trượt vào bên trong một đoạn ngắn, vừa vặn rơi vào khe hở giữa hai phòng,
Lần này Lâm Hành có chút lúng túng, khe hở phòng vệ sinh rất chật hẹp, tay cậu căn bản không duỗi qua lấy được, chỉ có thể để cho đối phương hiệp trợ. Vì vậy, cậu gõ gõ vách ngăn hai phòng, đối với người bên đầu kia nói: "Anh à, thật không tiện, điện thoại di động của tôi bị rơi vào bên trong khe, có thể làm phiền anh giúp tôi đem nó đẩy tới đây một chút không?"
Người đầu bên không có hé răng. Cũng không có động tĩnh.
Lâm Hành đợi vài giây, lại gõ gõ. Đang chuẩn bị lặp lại lần nữa, cũng cảm giác được mũi chân đụng phải thứ gì.
Cậu cúi đầu vừa nhìn, liền nhìn thấy điện thoại di động của mình chậm rãi bị đẩy qua.
"Cảm ơn anh!" Lâm Hành cúi đầu nhặt lên, lúc cúi đầu, bởi vì sàn nhà bóng loáng hơi có chút phản quang, liền chiếu ra cái bóng người ở phòng bên kia, Lâm Hành tùy ý nhìn lướt qua, đúng dịp thấy bồn cầu phản chiếu, chẳng biết vì sao, cậu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng là không nghĩ nhiều, cất điện thoại di động vào trong túi liền rời đi.
Trở lại văn phòng, Lâm Hành tiếp tục xử lý tài liệu tối hôm qua.
Giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, người trong phòng làm việc đại thể còn chưa có trở lại, đến khi Lâm Hành đem tư liệu sửa sang lại xong, đang chuẩn bị bắt tay làm công việc ngày hôm nay, nhân viên rời đi nghỉ ngơi cũng lục tục tiến vào văn phòng.
Bàn làm việc Lâm Hành, ở trong phòng dựa vào vị trí góc tường, mặc dù là ban ngày, mà tia sáng cũng có chút ảm đạm. Bởi vậy thông thường Lâm Hành cũng sẽ ở trước bàn mở một chiếc đèn, nếu không xem ra tư liệu mắt cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cậu đang lật tư liệu, bỗng nhiên liền thấy một cái bóng xuất hiện trước bàn cậu. Một người đứng ở trước mặt cậu, vừa vặn chặn lại tia sáng kia.
Lâm Hành ngẩng đầu lên, là tiểu Vương phòng bên cạnh. Tiểu Vương đối với Lâm Hành cười cười, đem một phần văn kiện đưa cho Lâm Hành, nói rằng: "Đây là phương án thứ hai phòng chúng tôi đề xuất, cậu trước tiên giữ lấy, đợi một lúc rồi giao cho Lữ Mộng Dĩnh."
"Được rồi." Lâm Hành liền vội vàng nhận tài liệu cất cẩn thận, lại cùng Tiểu Vương tùy ý hàn huyên vài câu, sau đó Tiểu Vương mới rời đi.
Chờ sau khi Tiểu Vương rời đi, Lâm Hành đem văn kiện để ở bên trong tủ khoá kỹ. Lại bắt đầu tiếp tục xử lý tài liệu của mình. Nhưng mà, tầm mắt của cậu vừa hạ xuống đến trong tài liệu, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trong chớp mắt, phảng phất một tia sáng ở trong đầu cậu nổ tung, cậu lập tức đứng lên!
Cậu rốt cuộc biết vừa nãy tại phòng vệ sinh tại sao cảm thấy được có gì đó không đúng, nguyên lai cũng là bởi vì cái bóng!
Lúc trước điện thoại di động của cậu bị người bên phòng kia đẩy tới, Lâm Hành xoay người nhặt lại trong nháy mắt, đảo qua liếc mắt nhìn phản chiếu trên sàn nhà.
Nhưng là, phòng bên kia phản xạ lại cư nhiên không có cái bóng.
Trong phòng vệ sinh nam, chỉ có một bồn cầu, ngoài ra không có thứ khác. Thế nhưng vừa nãy rõ ràng có người bên trong phòng kia, không hề phản chiếu ra cái bóng.
Chỉ cần là người liền nhất định sẽ có cái bóng, không có cái bóng, rồi lại có thể nghe hiểu được lời cậu nói, lại còn đem điện thoại di động đưa cho cậu, vậy lúc đó rốt cuộc là thứ gì?!
Lâm Hành nghĩ tới đây, trong đầu có cái đại khái suy đoán, cũng không dám đi chứng thực. Chỉ cứng ngắc đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh cơ hồ thẩm thấu phía sau lưng, ánh mắt của cậu gắt gao tập trung tài liệu trước mặt mình, trong đầu hỗn loạn tưng bừng.
|
Thu Ký Bạch Quyển 3 - Chương 6 Edit: Winterwind0207
Lâm Hành ngơ ngơ ngác ngác đến thời gian tan tầm. Toàn bộ một buổi trưa trong đầu đều tràn ngập hình ảnh lúc trước nhìn thấy, tài liệu trong tay chỉ lật vài tờ, nhìn dáng dấp tối hôm nay dù như thế nào cũng cần phải tăng ca.
Nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua tăng ca gặp phải, suy nghĩ thêm chuyện lúc trước trong nhà vệ sinh, Lâm Hành hơi có chút khóc không ra nước mắt. Đang suy nghĩ có nên đi tìm Lữ Mộng Dĩnh thương lượng một chút buổi tối tăng ca chuyển sang nơi khác hay không, liền thấy Lữ Mộng Dĩnh từ bên ngoài đi vào, đi theo phía sau Diệp Vi, trong tay hai người đều mang theo một đống tài liệu, Lữ Mộng Dĩnh nhìn Lâm Hành nói: "Đem văn kiện cậu chưa xử lý xong, đi theo chúng tôi, tôi ở khách sạn gần đây, đêm nay ba người chúng ta ở bên ngoài tăng ca."
Câu nói này đối với Lâm Hành không thể nghi ngờ là đại xá, cậu liền vội vàng đem đến tư liệu cần dùng sắp xếp xong, nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Lữ Mộng Dĩnh đặt khách sạn cách công ty không xa, lái xe chỉ cần không tới mười phút.
Mấy người đầu tiên là đi khách sạn đem tài liệu để đó, sau đó liền rời khỏi tìm nhà hàng gần đó ăn cơm, đợi đến khi trở lại khách sạn đã bảy giờ rưỡi.
Lâm Hành khoảng thời gian này tăng ca đã
sinh vật cũng phải thay đổi, đến nơi này cái cả người trái lại hưng phấn lên. Thay đổi hoàn cảnh công tác, không bị tâm lý giống như lúc trước, Lâm Hành rất nhanh liền vùi đầu vào bên trong trạng thái làm việc. Nhanh chóng xử lý văn kiện trong tay, chờ cậu ngẩng đầu lên, thời gian dĩ nhiên đã đến mười một giờ.
Ngồi ở cách đó không xa Lữ Mộng Dĩnh thấy Lâm Hành ngẩng đầu lên, cũng từ trước máy vi tính ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cậu: "Buồn ngủ à?"
Lâm Hành lắc đầu một cái, đứng lên rót cho mình một chén nước. Vào lúc này, liền thấy điện thoại Lữ Mộng Dĩnh vang lên, cô nhìn
điện thoại di động, đối với Lâm Hành nói: "Kiên trì một hồi nữa, trước 12 giờ có thể làm xong."
Lâm Hành "Ừ" một tiếng, Lữ Mộng Dĩnh gật gật đầu, liền lấy điện thoại di động đi ra cửa.
Không quá hai phút, Lữ Mộng Dĩnh đẩy cửa tiến vào, sắc mặt có chút không dễ nhìn, đối với Lâm Hành nói: "Tiểu lâm, Vương Đông nói với tôi có đưa cho cậu một phần phương phán hoạt động, bảo cậu chuyển cho tôi."
"A!" Lâm Hành lập tức nhớ tới, vỗ vỗ đầu, áo não nói: "Thật không phải chị Mộng Dĩnh, xế chiều hôm nay bận quá, quên mấy việc này."
"Văn kiện kia cậu để ở đâu?" Lữ Mộng Dĩnh vội la lên: "Nhanh chóng lấy ra, trước mười hai giờ phần văn kiện kia nhất định phải để tôi thẩm duyệt mới có thể tiến hành chuyển giao. Nếu như không hoàn thành, đây chính là chuyện xấu."
Lâm Hành lúng túng: "Tôi để ở trong tủ văn phòng."
Lữ Mộng Dĩnh lườm cậu một cái: "Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi về lấy!" Nói từ trong túi tiền lấy ra chìa khóa xe đưa cho Lâm Hành: "Trong vòng hai mươi phút nhất định phải trở về, làm không được mai cậu viết đơn xin nghỉ đi.
Lâm Hành vội vàng xin lỗi, cầm chìa khóa từ khách sạn chạy ra ngoài. Chờ xuống lầu dưới, cậu mới bắt đầu ý thức được tiếp theo mình phải làm cái gì.
Hiện tại đã là mười một giờ đêm, trong công ty từ lâu không còn người. Muốn một mình cậu trở về chỗ đó lấy tư liệu, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì?!
Lâm Hành ngồi vào bên trong xe, một bên khởi động ô tô một bên suy nghĩ: Có cần gọi cho Nam Úc Thành không? Ngày hôm qua anh ta cường điệu nếu có chuyện như vậy nhất định phải nói cho cậu trước tiên.
Nhưng là... trong lòng Lâm Hành luôn có âm
thanh không nhịn được lặp lại nhiều lần nói: Nếu như còn tiếp tục ỷ lại như vậy, không biết khi nào mới đủ mạnh mẽ đối mặt tất cả? Lẽ nào phải chờ đến khi Nam Úc Thành rời khỏi cậu?
Nghĩ tới đây, Lâm Hành có chút chần chừ. Tình cảm của cậu đối với Nam Úc Thành sống chung thời gian dài như vậy, đã sớm rõ ràng, có lúc cậu thậm chí không biết Nam Úc Thành có nhìn ra hay không
Nhưng là, coi như Nam Úc Thành biết đến tâm tư của cậu, thì có ích lợi gì đây? Anh ta sẽ đứng về phía cậu sao? Nam Úc Thành và mình hoàn toàn là người của hai thế giới, bọn họ có thể tiến tới với nhau sao?
Lâm Hành trong ngày thường cũng không suy nghĩ những việc này, dưới cái nhìn của cậu, tình cảm là một cái gì đó phi thường tự nhiên, thuỷ đáo cừ thành*, cậu sẽ không làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến sự phát triển của nó, nếu như bọn họ tiếp tục như vậy, cuối cùng có một ngày có thể tiến tới với nhau, như vậy tự nhiên là chuyện vui vẻ. Mà nếu như phải chia xa... Lâm Hành mỗi lần nghĩ tới đây liền không muốn tiếp tục nữa.
(*Thuỷ đáo cừ thành: Như dòng suối tự nhiên khởi nguồn từ nơi nước chảy, lo lắng là vô ích, bởi điều gì đến sẽ đến. Nỗ lực bỏ ra tự sẽ thu được kết quả.)
Không biết tại sao, tuy rằng quen biết Nam Úc Thành thời gian kỳ thực cũng không lâu lắm, thế nhưng thứ tình cảm này thật giống như mỗi một ngày đều ở trong lòng Lâm Hành tăng lên gấp bội. Hai người từ khi biết nhau đến khi ở chung thời gian còn không tới nửa năm, Lâm Hành thỉnh thoảng lại có ảo giác, bản thân thật giống như đã thích người này rất nhiều năm.
Bởi vì quá quan tâm, sẽ lo được lo mất, sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ. Nguyên bản không muốn đi suy tính những vấn đề kia, gần đây liền không ngừng hiện lên ở trong đầu, bức bách khiến cậu không thể không suy nghĩ: Nếu như... Nếu như sau đó ra đi thì làm sao bây giờ? Nếu như sau đó sẽ không còn được gặp lại nữa thì làm sao bây giờ? Nam Úc Thành thân phận bí ẩn không rõ, anh ta có rất nhiều bí mật xưa nay chưa nói với Lâm Hành, mỗi khi Lâm Hành đối mặt với anh ta, đều sẽ có một loại cảm giác không thể nào dự đoán.
Ngoài ra, Lâm Hành trước sau còn nhớ, tại quê nhà Nam Úc Thành đã từng bởi vì bị thảo dược đầu độc, ôm cậu gọi lên một cái tên. Tuy rằng không rõ ràng người anh gọi đến tột cùng là ai, thế nhưng căn cứ động tác Nam Úc Thành lúc đó, Lâm Hành cơ hồ có thể khẳng định, Nam Úc Thành gọi người kia, hẳn là người yêu của anh —— ít nhất, là người anh ta để ở trong lòng.
Cái suy luận này đã từng rất nhiều lần khiến Lâm Hành cảm thấy cực kỳ thống khổ, thế nhưng cậu cũng không dám đi dò hỏi Nam Úc Thành, thậm chí ngay cả nói cũng không dám. Cậu sợ sệt một khi nói trắng ra, ngày bọn họ ở bên nhau bây giờ sẽ là ngày cuối cùng.
Lâm Hành suy nghĩ, nắm trong tay điện thoại lăn qua lộn lại. Đang tàn nhẫn quyết định không gọi điện thoại trực tiếp đi, điện thoại lại vang lên.
Lâm Hành vội vã nhận: "Úc Thành?"
Người ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc hai giây, cực kỳ lạnh lùng nói: "Cậu cứ như vậy nghĩ đang nói chuyện với anh ta?"
"Híc, Kỳ Viễn." Lâm Hành lúng túng: "Không phải, bởi vì vừa nãy tớ đang suy nghĩ có nên gọi điện cho anh ấy hay không —— "
"Gọi điện thoại làm cái gì?" Cố Kỳ Viễn thô bạo đánh gãy lời cậu.
"Hôm nay tớ quên mất một phần tư liệu ở công ty, rất trọng yếu. Chị Mộng Dĩnh bảo tớ quay trở lại công ty lấy, cậu biết, ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, tớ thật sự là có chút..." Cậu quẫn bách cười cười, không nói thêm gì nữa, ngược lại nói: "Cậu gọi điện thoại cho tớ có chuyện gì không?"
"Cậu bây giờ tới công ty đi. Tớ ở dưới lầu chờ cậu." Cố Kỳ Viễn nói xong, thẳng thắn dứt khoát cúp điện thoại.
Lâm Hành xem điện thoại di động, nửa ngày, thở dài. Đưa điện thoại di động để ở một bên, khởi động xe đi ra ngoài.
Vừa tới dưới lầu công ty, đem xe đỗ xong, quả nhiên liền thấy Cố Kỳ Viễn chờ ở cửa.
Hai người đối mặt, Lâm Hành cùng Cố Kỳ Viễn hỏi thăm một chút, đối phương lại cũng không thèm nhìn cậu, móc ra thẻ quét cửa liền đi thẳng vào.
Lâm Hành không thể làm gì khác hơn là thành thật đuổi tới.
Bên trong toà nhà trống trải không có một bóng người, bảo vệ không biết đi đâu. Cố Kỳ Viễn mang theo Lâm Hành đi văn phòng, hai người rất nhanh dọc theo đường cũ trở về. Dọc theo đường đi Lâm Hành nỗ lực tìm chút đề tài, Cố Kỳ Viễn trước sau đều không lên tiếng, trái lại càng đi càng nhanh.
Đến cuối cùng Lâm Hành không thể đuổi kịp bước chân của cậu ta.
Hai người tiến vào thang máy, Cố Kỳ Viễn ấn xuống tầng trệt, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bảng điện tử dịch chuyển con số. Bên trong thang máy hơi lạnh lan tràn, Lâm Hành không rõ cảm thấy được có chút chột dạ.
"Vẫn là không muốn nói chuyện?" Lâm Hành lại một lần nữa thử thăm dò hỏi: "Giận thật? Bởi vì tớ nghĩ cậu là Úc Thành?"
Cố Kỳ Viễn khóe miệng co rụt lại một hồi, vẫn là không có nói chuyện.
Lâm Hành lại nói tiếp: "Đúng là bởi vì tớ đang nghĩ đến anh ấy, cho nên mới phản xạ có điều kiện."
"Có đúng không?" Cố Kỳ Viễn tựa hồ là tức giận, trái lại cười cười: "Cậu nghĩ đến anh ta làm gì?"
"Tớ..." Lâm Hành há miệng, muốn giải thích cái gì, lại dĩ nhiên phát hiện mình không thể nào mở miệng.
"Cậu yêu anh ta? Đúng không?" Cố Kỳ Viễn quay đầu nhìn Lâm Hành, chậm rãi nói: "Cậu yêu Nam Úc Thành, có đúng hay không?"
Lâm Hành nhìn vào ánh mắt của cậu ta, không biết phải trả lời làm sao.
Cố Kỳ Viễn đột nhiên một quyền nện vào cửa cửa thang máy, giọng căm hận nói: "Ban đầu tớ sẽ không để anh ta mang cậu đi!"
Lâm Hành bị cậu ta làm cho giật mình, nửa ngày không dám lên tiếng. Suy tính một hồi, cậu mới thận trọng nói: "Kỳ thực cậu vẫn luôn biết đến, tớ vốn là GAY, cho nên..."
"Cho nên cái gì?" Cố Kỳ Viễn đột nhiên quay đầu, áp sát vào Lâm Hành. Lâm Hành bị hắn làm cho lùi tới bên trong góc. Cậu thấy rõ ràng, viền mắt Cố Kỳ Viễn dần dần đỏ lên.
"Cậu..." Ánh mắt như vậy, khiến Lâm Hành không có cách nào nhìn thẳng. Cậu há miệng, muốn nói điều gì, lại cảm thấy được lời nói phảng phất bị chặn ở cuống họng, một chữ cũng không nói ra được
Cố Kỳ Viễn cúi đầu, một tay chống ở sau đầu Lâm Hành, nhẹ nhàng dựa vào đỉnh đầu Lâm Hành.
Cố Kỳ Viễn không nói gì, Lâm Hành cũng không biết làm sao mở miệng.
Hai người chỉ như vậy dựa vào nhau, trầm mặc. Mãi đến tận khi thang máy nhắc nhở đã tới tầng một.
Cố Kỳ Viễn này mới chậm rãi giật giật. Hắn
tiến đến bên tai Lâm Hành, nhẹ giọng nói: "Tại sao, từ trước đến nay cậu chưa từng suy nghĩ đến tớ!"
Nói xong, Cố Kỳ Viễn thả Lâm Hành ra, quay người đi ra thang máy.
Lâm Hành ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Cố Kỳ Viễn dần dần đi xa, trong lòng hỗn loạn.
Cậu chưa từng nghĩ tới, Cố Kỳ Viễn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dĩ nhiên đối với mình vẫn luôn tồn tại tình cảm như vậy.
Chẳng trách mỗi lần nhắc tới Nam Úc Thành, Cố Kỳ Viễn có vẻ hơi tức giận, vừa mới bắt đầu Lâm Hành còn tưởng rằng là bởi vì mình từ bỏ Cố Kỳ Viễn dời ra ngoài sống, cho nên mới làm cho cậu ta đối với Nam Úc Thành có chút bất mãn, không nghĩ tới... Lại là bởi vì nguyên nhân này.
Cố Kỳ Viễn vừa mới câu nói đó, trong thanh âm lộ ra nghẹn ngào, là ngữ điệu Lâm Hành từ chưa từng nghe qua.
Cậu xưa nay cũng không hề nghĩ rằng, sẽ từ trong miệng Cố Kỳ Viễn, nghe được một câu nói như vậy.
Đúng lúc này, Lâm Hành bỗng nhiên thoáng nhìn Cố Kỳ Viễn dừng lại bước chân, ngay sau đó tầm mắt của hắn tìm đến phía một chỗ khác.
Lâm Hành men theo tầm mắt của hắn nhìn sang, vừa nhìn, cũng là ngẩn ra.
Dĩ nhiên là Nam Úc Thành.
Anh dựa vào bên tường, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, đã bốc cháy đến cuối cùng. Anh lẳng lặng nhìn về phía Lâm Hành, không biết đã đứng ở chỗ này bao lâu.
|
Thu Ký Bạch Quyển 3 - Chương 7 Edit: Winterwind0207
Nhìn thấy bộ dạng Lâm Hành lúng túng, Nam Úc Thành đứng thẳng lên, bỗng nở nụ cười. Trong tay điếu thuốc đã bốc cháy đến phần cuối, anh đem tàn thuốc vê vào một bên thùng rác, ném vào bên trong thùng, một tay cắm ở trong túi, từ từ hướng về Lâm Hành đi tới.
Cố Kỳ Viễn sau nhìn thấy Nam Úc Thành dừng lại một chút, rất nhanh liền rời đi. Lúc này trong đại sảnh đen kịt chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Hành đứng ở trước cửa thang máy, nhìn Nam Úc Thành, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Nam Úc Thành dừng ở trước mặt Lâm Hành khoảng cách không tới một mét, anh nhìn Lâm Hành, tựa như cười mà không phải cười: "Cậu rất hồi hộp?"
Lâm Hành cứng thân thể, đầu máy móc lắc lắc.
"Kỳ thực không liên quan, chuyện tình cảm dù sao cũng là tôi tình anh nguyện, có đúng hay không?" Nam Úc Thành bốc lên khóe miệng, rõ ràng là đang cười, Lâm Hành lại cảm thấy được trong mắt của anh phảng phất lan tràn tầng tầng khí lạnh, cái cảm giác này khiến trong lòng Lâm Hành như là bị đâm nhẹ một cái, cậu lập tức từ trong trạng thái cứng ngắc đi ra ngoài, giải thích: "Không phải như anh nghĩ. Kỳ Viễn chính là... Cậu ấy chỉ là muốn nói chút chuyện với tôi thôi." Dừng một chút, sợ đối phương không tin, liền bổ sung: "Chúng ta không có gì, thật sự."
"Vậy à." Nam Úc Thành ý vị thâm trường gật gật đầu: "Vậy thì đi thôi, về nhà."
"Ồ." Lâm Hành còn có chút ngơ ngác, đang chuẩn bị cùng Nam Úc Thành đi, chợt nhớ tới: "Nguy rồi! Tôi còn có văn kiện chưa đưa tới, chị Mộng Dĩnh yêu cầu tôi nhất định phải trong vòng hai mươi phút mang văn kiện đưa cho chị ấy!"
Đang gấp, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là Cố Kỳ Viễn.
Lâm Hành cầm điện thoại, nhìn một chút Nam Úc Thành, hết sức khó xử.
Nam Úc Thành cười: "Nhận a." Lâm Hành luống cuống tay chân ấn nút nhận điện thoại.
Một đầu kia Cố Kỳ Viễn âm thanh rất mệt mỏi, cậu ta đơn giản nói hai câu liền cúp điện thoại, Lâm Hành cầm điện thoại di động, tâm lý hơi có chút cảm giác khó chịu.
"Làm sao vậy?" Nam Úc Thành hỏi.
"Ồ." Lâm Hành lắc đầu một cái: "Kỳ Viễn giúp tôi nói cho chị Mộng Dĩnh, chuyện này cậu ấy sẽ đi giải quyết, nói tôi không cần phải gấp gáp, tư liệu ngày mai tái cầm tới cũng được. Cậu ấy bảo tôi ngày hôm nay trực tiếp về nhà, không cần lại đi khách sạn."
Nam Úc Thành gật gật đầu, không nói gì, quay người liền đi ra ngoài. Đi một đoạn, phát hiện người ở bên cạnh không đuổi tới, quay đầu lại vừa nhìn, Lâm Hành còn đứng tại chỗ, ngây ngốc không biết đang suy nghĩ gì.
Nam Úc Thành thở dài: "Cậu có muốn về nhà hay không?"
"A? Nha!" Lâm Hành ôm chặt văn kiện, vội vã chạy tới. Nam Úc Thành liếc mắt nhìn cậu, không nhịn được "Hừ" một tiếng. Cầm tay của Lâm Hành, kéo cậu đi ra ngoài.
Tay Lâm Hành bị anh nắm, hơi có chút không được tự nhiên muốn giật ra, muốn tránh thoát, lại phát hiện đối phương khí lực lớn hơn mình rất nhiều, hoàn toàn không có cách nào giãy giụa. Chỉ có thể thử dò xét nói: "Anh buông tôi ra đi, tôi sẽ đuổi tới..." Còn chưa nói hết, liền cảm thấy lòng bàn tay căng thẳng, ngón tay Nam Úc Thành đan vào đầu ngón tay Lâm Hành, cùng cậu mười ngón liên kết, nắm thật chặt.
Nam Úc Thành không hề trả lời cậu. Nhưng nhìn động tác của anh là không muốn buông ra, Lâm Hành bản năng cảm giác được đối phương lúc này tâm tình không ổn định, không còn dám nhiều lời, bị anh lôi kéo rất nhanh đã đến bãi đậu xe.
Hai người trầm mặc về đến nhà. Lâm Hành thấy bộ dạng Nam Úc Thành không dự định cùng chính mình nói chuyện cũng khá là ngượng ngùng, nhớ tới khoảng thời gian từng trải này, hơi có chút hữu tâm vô lực. Đi buồng tắm tắm rửa sạch sẽ, uể oải thật vất vả tản đi một chút, trở về trong phòng, liền thấy Nam Úc Thành đang cầm một cái cốc thủy tinh trống không đối với giường mình ngẩn người.
"Làm sao vậy?" Lâm Hành một bên cầm khăn mặt lau tóc, một bên từ từ đi qua.
Nam Úc Thành quay đầu lại, quơ quơ cái chén trong tay, biểu tình rất vô tội: "Không cẩn thận đổ nước."
"Ồ." Lâm Hành theo bản năng gật đầu, lập tức phản ứng lại, nhìn ráp trải giường của cậu, dĩ nhiên ướt hơn một nửa!
Lâm Hành cũng chỉ có hai bộ ráp trải giường, một tấm khác ngày hôm qua mới giặt còn treo trên ban công. Vào lúc này lại bị Nam Úc Thành làm ướt một tấm, đêm nay nhìn dáng dấp chỉ có thể đi ngủ ghế sô pha rồi!
Lâm Hành khá là phiền muộn, rồi lại không dám hướng về phía Nam Úc Thành tức giận, đêm nay tình cảnh đó khiến Lâm Hành không giải thích được cảm thấy được có chút đuối lý.
Cậu xẹp xẹp miệng, đi tới bên giường sờ sờ ráp trải giường, tâm lý lạnh hơn: Ráp trải giường ướt đấm, ngay cả đệm phía cũng ướt...
Nhìn bộ dạng này cậu phải ngủ ghế sô pha mấy ngày,
Lâm Hành đang rầu, Nam Úc Thành bỗng nhiên nói: "Cậu tới theo tôi ngủ chung đi."
"Hả?" Lâm Hành trong đầu nổi lên một dấu hỏi châm.
Nam Úc Thành ngồi ở trên giường của chính mình, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Lại đây."
"Chuyện này... Không hay lắm chứ." Lâm Hành ngừng lại động tác lau tóc. Tuy rằng cậu rất không muốn ngủ ghế sô pha, nhưng là... Cùng Nam Úc Thành ngủ chung?! Hơn nữa vừa trải qua như vậy tình cảnh, Lâm Hành luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất kì lạ.
"Cũng không phải chưa từng ngủ chung." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: "Hơn nữa còn là tôi không cẩn thận làm ướt giường của cậu, tôi cần phải có trách nhiệm chứ!"
Câu nói này khá là ám muội. Lâm Hành nghe, tâm lý càng thấy dị dạng. Rồi lại không nghĩ ra lý do phản bác. Mấy ngày nay liên tiếp tăng ca, bản thân phi thường uể oải khổ cực, nếu như ngủ trên ghế sô pha, một buổi tối khẳng định không ngủ ngon. Chẳng bằng ngủ chung với Nam Úc Thành.
Suy nghĩ một chút, Lâm Hành liền gật gật đầu, thuận theo lau khô tóc, nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Lúc trước tại quê nhà, hai người đã từng trải qua mấy ngày cùng giường cùng gối, bởi vậy Lâm Hành cũng không căng thẳng.
Sau khi nằm xuống, bởi vì đèn bàn để ở bên cạnh Lâm Hành, Nam Úc Thành liền lướt qua thậ thể Lâm Hành đi tắt đèn.
Lúc tắt đèn, hơn nửa người Nam Úc Thành đều đặt ở trên người Lâm Hành, cơ hồ đem Lâm Hành bao phủ dưới thân của anh. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Lâm Hành lại cảm thấy được đặc biệt lúng túng, nhiệt độ ấm áp của Nam Úc Thành dường như muốn hoà tan cậu, chờ đối phương dời khỏi, liền lập tức không được tự nhiên nghiêng đi thân thể, đưa lưng về phía Nam Úc Thành.
"Lại đây một chút." Trong bóng tối, Nam Úc Thành nhìn bóng lưng Lâm Hành, âm thanh khá là trêu tức: "Cậu không sợ nửa đêm ngã xuống à?"
Lâm Hành chần chờ một chút, thận trọng hướng bên trong dịch một chút.
"Tới gần đây." Nam Úc Thành tiếp tục nói.
Lâm Hành cứng đờ, đang muốn muốn nói mình sẽ không ngã xuống. Nam Úc Thành cũng đã chờ đến thiếu kiên nhẫn, duỗi tay kéo vai Lâm Hành, đem cậu kéo lại gần anh.
Lâm Hành bị anh làm cho có chút ngạc nhiên, vừa xoay người lại, cả người liền bị Nam Úc Thành ôm vào trong lòng.
Tình cảnh này cực kỳ giống cảnh tượng đêm hôm đó ở quê nhà, thế nhưng lúc này Nam Úc Thành vẫn còn tỉnh táo.
Lâm Hành bị anh ôm vào trong ngực, cả người vẫn là sững sờ, chỉ tim có đập nhanh vô cùng, cơ hồ muốn từ trong lồng ngực vọt ra ngoài.
Nam Úc Thành không nói gì, an tĩnh ôm cậu, cằm để vào cổ Lâm Hành, nhẹ nhàng cọ một chút.
Lâm Hành bỗng nhiên giật mình một cái, muốn tách ra. Song mà đối phương lại vẫn không nhúc nhích.
Lâm Hành hít sâu một hơi, cậu nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Úc Thành, anh buông tôi ra."
Nam Úc Thành không lên tiếng, nửa điểm động tĩnh cũng không có. Cánh tay ôm lấy cậu không khác nào gông xiềng xiết chặt ràng buộc trên người Lâm Hành.
"Úc Thành, anh buông tôi ra. Anh như vậy tôi ngủ không được." Lâm Hành nỗ lực ôn hòa nhã nhặn cùng đối phương nói đạo lý. Mà câu nói này nói ra, đã thấy Nam Úc Thành vẫn là không nhúc nhích chút nào. Thậm chí ngay cả đôi mắt đều nhắm lại, nhìn dáng dấp tựa hồ đã bắt đầu tiến vào trạng thái ngủ say.
Lâm Hành giãy giụa hai lần, vẫn là phí công. Đối phương một điểm phản ứng đều không có, điều này làm cho Lâm Hành cảm thấy vô cùng lúng túng cùng phiền muộn. Cậu buồn bực núp ở trong lồng ngực Nam Úc Thành, ánh mắt lại không tự chủ đánh giá người trước mặt này.
Nam Úc Thành vẫn giống như lần đầu tiên cậu gặp anh ta, sống mũi thẳng tắp, hốc mắt thâm thuý, cho dù là nhắm mắt lại, cũng có thể tưởng tượng ra phong độ của anh: Kiêu ngạo cũng không ương ngạnh, lạnh lùng cũng không sắc bén... Người này mỗi một chỗ, đối với cậu mà nói đều rất hoàn hảo, anh ta giống như là người được Thượng Đế tuyển chọn tỉ mỉ dành cho cậu, là một người bạn lữ tốt nhất, cứ như vậy yên tĩnh nằm ở bên cạnh mình.
Cậu kỳ thực không nghĩ tới nói cho đối phương biết tình cảm của bản thân, cậu cũng chưa bao giờ mong đợi Nam Úc Thành đáp lại. Ở trong lòng của cậu, Nam Úc Thành giống như là một cơn gió đến và đi không có cách nào dự đoán, cậu không thể biết khi nào đối phương sẽ xuất hiện, khi nào sẽ biến mất, đối với một người như vậy, Lâm Hành không dám ở phương diện tình cảm ôm có bất kỳ hy vọng xa vời nào.
Cậu chỉ có thể ở trong bóng tối, lẳng lặng nhìn người này, lại giống như vô số lần trước cậu từng làm, lẳng lặng dùng ánh mắt miêu tả hình bóng của anh. Đem người này khắc sâu vào trong đầu của mình. Như vậy, cho dù tương lai một ngày nào đó đối phương và cậu mỗi người đi một ngả, Lâm Hành cũng có thể, đem anh lưu giữ ở trong tâm trí của mình.
Lâm Hành nghĩ đến xuất thần, không tự chủ liền đưa tay ra muốn đụng chạm mặt Nam Úc Thành.
Tay cậu nhẹ nhàng duỗi ra, thử dò xét đụng một cái vào lông mày đối phương. Phát hiện Nam Úc Thành cũng không có phản ứng, cậu liền từ từ, theo lông mày của anh, dọc theo hai má đi xuống một chút.
Làn da của anh ấm áp, một bên quai hàm hơi có chút nhô ra, Lâm Hành nhẹ nhàng đụng một cái, bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, đang định thu tay về, người trước mặt này chợt mở mắt ra.
Nam Úc Thành lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt trầm tĩnh mà sâu sắc.
Lâm Hành giống như bị bị bỏng lúng túng thu tay về, không khỏi ngượng ngùng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Nam Úc Thành yên lặng nhìn cậu rất lâu, trong lúc Lâm Hành cho là đối phương có thể sẽ nổi giận, anh lại đột nhiên nở nụ cười: "Sờ đủ rồi à?"
Lâm Hành choáng váng.
Nam Úc Thành đem tay cậu nắm chặt, nâng lên một lần nữa chạm vào gò má của anh. Anh nhắm mắt lại, dằng dặc phun ra hai chữ:
"Tiếp tục."
Lâm Hành trong nháy mắt cảm giác mặt mình như là đá hoa cương nứt ra một cái khe.
Cậu đột nhiên rút tay về, thẹn quá hóa giận: "Đừng nghịch!"
Nam Úc Thành nhắm mắt lại, đem Lâm Hành lôi vào trong ngực, không có phản bác lời cậu nói, khóe miệng hơi giương lên độ cong lại tiết lộ tâm tình rất tốt của anh.
Lâm Hành nhìn, tâm lý không tự chủ liền mềm nhũn, lửa giận nhỏ mới vừa toát ra cũng hóa thành một luồng khói xanh tiêu tan không còn hình bóng.
Cậu ở trong lồng ngực người này giật giật thân thể, thay đổi tư thế hơi hơi thoải mái chút. Thấy đối phương lần này tựa hồ là thật sự dự định ngủ, cũng không tiếp tục dằn vặt, thành thật nhắm hai mắt lại.
|
Thu Ký Bạch Quyển 3 - Chương 8 Edit: Winterwind027
Ngày kế, lúc Lâm Hành tỉnh lại mặt trời đã theo cửa sổ chiếu vào trên gối cậu.
Lâm Hành đầu tiên là nằm ở trên giường híp mắt một hồi, lập tức đột nhiên nhớ tới cái gì, cậu nhanh chóng từ trên giường vươn mình ngồi lên. Cầm điện thoại di động ở đầu giường vừa nhìn, thời gian đã đến mười giờ sáng.
"Xong xong xong xong!" Lâm Hành luống cuống tay chân từ trên giường lăn xuống, không kịp suy nghĩ Nam Úc Thành đi nơi nào, cậu từ đầu giường đã cầm quần áo nhanh chóng thay đổi, rồi lại chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó mới đi ra ngoài.
Đến công ty thời gian đã mười giờ rưỡi, Lữ Mộng Dĩnh dù bận vẫn ung dung canh giữ ở cửa quan sát cậu một lúc lâu, ánh mắt kia nhìn ra khiến Lâm Hành sởn cả tóc gáy, dọc theo đường đi chuẩn bị xong kịch bản xin lỗi toàn bộ quên mất sạch sành sanh. Không nghĩ tới Lữ Mộng Dĩnh sau khi đánh giá xong, chỉ vỗ vỗ vai Lâm Hành, dĩ nhiên không hề nói gì.
Lâm Hành may mắn tránh được một kiếp, trở lại vị trí của mình ngồi xong. Đem văn kiện hôm qua mình nhận được từ Tiểu Vương giao cho Lữ Mộng Dĩnh, lúc này mới bắt đầu làm công việc của mình.
Bởi vì làm đến vội vàng, Lâm Hành thậm chí không thể cùng đồng sự chào hỏi, vào lúc này rốt cục thanh tĩnh lại, mới có thời gian đánh giá tình huống bên trong phòng làm việc.
Bàn làm việc của Quế Kỳ và Lâm Hành ở đối diện nhau, bởi vậy Lâm Hành vừa ngẩng đầu liền thấy Quế Kỳ.
Quế Kỳ rất khác với lúc trước, ngày hôm nay cô lại vô cùng trầm mặc tối tăm. Từ khi Lâm Hành tiến vào văn phòng đến bây giờ, từ đầu tới đuôi Quế Kỳ đều không có ngẩng đầu lên xem, thường ngày nếu là tình huống như thế, Quế Kỳ sẽ cười nhạo trêu chọc Lâm Hành, hiện tại bộ dạng lại nghiêm túc như vậy, ngược lại thật sự là khiến Lâm Hành có chút không quen.
Cậu đưa tay ra đến trước mặt Quế Kỳ quơ quơ: "Này."
Quế Kỳ không có phản ứng, vẫn cứ làm công việc của mình.
Lâm Hành chưa từ bỏ ý định, liền đến gần, cả người tới gần trước mặt cô, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Làm gì vậy?"
Quế Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu. Trong nháy mắt đó, chóp mũi của cô cơ hồ đụng phải hai má của Lâm Hành.
Lâm Hành bị cô làm cho sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau một ít. Lúc này mới chú ý tới, thần sắc Quế Kỳ, phi thường vô cùng không bình thường.
Xem ra cô rất tiều tụy, như là trong một chiều già nua chừng mười tuổi.
Phía dưới hốc mắt của cô đen sì giống như gấu trúc, sắc mặt tái nhợt, trong mắt dày đặc tia máu, hai mắt mở rất lớn, lúc này đang nhìn chòng chọc vào Lâm Hành, trong ánh mắt lộ ra một loại tối tăm cùng độc áo Lâm Hành chưa từng thấy qua.
Lâm Hành bị cô làm cho sợ hết hồn ngã xuống ghế tựa, nhìn Quế Kỳ, nửa ngày nói không ra lời.
Cậu nhanh chóng liếc mắt nhìn người xung quanh, đồng nghiệp của cậu tựa hồ cũng không có chú ý tới tình cảnh này, từng người vội vàng làm chuyện của mình. Lúc trước Lữ Mộng Dĩnh đứng ở cạnh cửa lúc này cũng không biết đi nơi nào. Toàn bộ văn phòng, dĩ nhiên chỉ có Lâm Hành chú ý tới dị dạng Quế Kỳ.
Cậu thở phào, nhỏ giọng nói: "Cô xảy ra chuyện gì vậy? Làm tôi sợ muốn chết."
Quế Kỳ vẫn không có nói chuyện, ánh mắt cô gắt gao khoá chặt trên người Lâm Hành, mang theo một loại cảnh giác nào đó, mãi đến tận khi Lâm Hành bị Quế Kỳ nhìn đến không được tự nhiên dời đi tầm mắt, cô mới chậm rãi, máy móc uốn éo cái cổ.
Cô vặn vẹo cái cổ tư thế phi thường kỳ quái, đầu tiên là nghiêng đầu về bên trái, sau đó liền từ từ mà thẳng lên, sau đó đột nhiên hướng bên phải nghiêng về một chút. Một chuỗi động tác hiện ra hết sức trúc trắc, Lâm Hành dùng ánh mắt quan sát chốc lát, trong lòng nổi lên một trận cảm giác kỳ dị... Cậu không nói được cảm giác này đến tột cùng là cái gì, lại luôn cảm thấy tình hình như vậy phát sinh ở cảnh hưởng bây giờ, xảy ra tương đối không đúng lúc.
Lâm Hành nghĩ, có lẽ là Quế Kỳ chịu đựng kích thích quá lớn, cho nên hai ngày nay vẫn luôn ngủ không ngon, tâm tình tương đối táo bạo? Bất quá xem bộ dạng như vậy, Quế Kỳ lá gan cũng quá nhỏ, bị kích thích một chút cư nhiên liền thành như vậy, một cô gái đang yên đang lành, bỗng nhiên trở nên âm trầm, thật là có chút hù người.
Lâm Hành suy nghĩ một chút, liền không tiếp tục cân nhắc. Tiếp xử lý công việc của mình.
Đến trưa, cậu đi xuống lầu lấy cơm hộp mọi người trong phòng làm việc đặt, về đến đại sảnh đúng dịp thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Lâm Hành vội vã chạy vài bước đi qua thừa dịp thang máy chưa đóng, ngăn lại, thang máy gặp phải chướng ngại vật liền tự động mở ra một lần nữa, cậu nhanh chóng xông vào, liếc mắt liền thấy thấy trong thang máy lúc này đang đứng hai người.
Trong thang máy chính là Jason cùng Hứa Lan Thạc. Hứa Lan Thạc là ngôi sao hạng A của Hoa Đông, là diễn viên thực lực được rất nhiều công ty săn đón, trong hoạt động của anh ta đã được khá nhiều giải thưởng có giá trị, là một nam tài tử mấy năm gần đây tương đối náo nhiệt. Lâm Hành đã từng xem qua bộ phim anh ta đóng vai chính, không có quá lớn cảm giác. Hứa Lan Thạc về cả tướng mạo cùng con đường diễn kịch đều quá bằng phẳng, Lâm Hành không thích phong cách này của anh ta, hơn nữa bản thân cậu cũng không phải người theo đuổi ngôi sao, người cậu hâm mộ duy nhất chính là minh tinh điện ảnh Mộ Hoa Hạc, đối với minh tinh khác đều là tâm tư bình thường, bởi vậy cho dù đứng chung một bộ thang máy, Lâm Hành cũng không có quá khích động. Làm cho cậu nghi ngờ, ngược lại là vừa nãy tiến vào thang máy, nhìn thấy thần sắc hai người tựa hồ không đúng lắm, như là mới vừa trải qua một phen tranh chấp.
Bất quá nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau, ngược lại là rốt cục khiến Lâm Hành nhớ tới tại sao mình vẫn cảm thấy cái tên Jason này có chút quen tai. Người này nghe đồn là em trai cùng cha khác mẹ với ảnh đế Mộ Hoa Hạc, từ nhỏ sinh trưởng ở nước ngoài, mấy năm gần đây mới về nước phát triển sự nghiệp, cùng Mộ Hoa Hạc quan hệ không tốt, hiện nay đang ở Hoa Đông làm người môi giới, ngôi sao dưới tay anh ta, người xuất sắc nhất chỉ có một người chính là Hứa Lan Thạc. Ngoài ra, người này ở Hoa Đông cũng cổ phần nhất định, xem như là nhân vật quan trọng trong công ty.
Bởi vậy, hai người này đồng thời xuất hiện ở đây, đồng thời xảy ra tranh chấp, chắc cũng là chuyện rất bình thường. Lâm Hành nghĩ, đoán chừng là vì buổi biểu diễn sắp tới đây của Hứa Lan Thạc.
Nghĩ như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên len lén quan sát Hứa Lan Thạc vài lần. Hứa Lan Thạc tướng mạo phi thường âm nhu, đối với một người đàn ông mà nói, anh ta hiện ra quá mức tinh xảo, cũng may tuổi tác anh ta cũng không lớn, bởi vậy ngũ quan và khí chất phối hợp cùng nhau, sẽ chỉ làm người ta sản sinh một loại cảm giác ôn hoà tao nhã, rất nhiều người mê phim sở dĩ mê luyến anh ta cũng là bởi vì duyên cớ này. Thế nhưng lúc này, sắc mặt của anh ta tái nhợt, biểu tình vô cùng căng thẳng, ở trong thang máy cũng không nhịn được nhìn xung quanh, như là đang ở bên cạnh vật gì đó đáng sợ. Mấy lần anh ta thử dò xét muốn đưa tay ra nắm lấy quần áo Jason, đều bị Jason không dấu vết tách ra. Hứa Lan Thạc biểu hiện giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, Lâm Hành mặc dù là lần thứ nhất đứng ở khoảng cách gần nhìn thấy cậu ta, cũng có thể rõ ràng cảm giác cả người anh ta lúc này đang rất khẩn trương.
Người này đến tột cùng đang sốt sắng cái gì? Đứng ở trong thang máy cũng căng thẳng thành như vậy?
Chẳng lẽ là có chứng sợ hãi giam cầm?
Lâm Hành nghĩ đến mấy ngôi sao luôn có tính cách cổ quái cùng cấm kị gì đó, không nhịn được ở trong lòng yên lặng thở dài: Xem ra làm minh tinh cũng không có gì tốt, phải hấp thụ quá nhiều ánh sáng hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ khiến bản thân chịu đựng áp lực rất lớn.
Đang suy nghĩ, thang máy liền đến tầng Lâm Hành muốn đi, cậu không có tiếp tục quan sát hai người này, mang theo bao lớn bao nhỏ ra khỏi thang máy.
Đi ra ngoài hai bước, cảm giác được sau lưng cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, Lâm Hành không biết xuất phát từ ý tưởng gì, liền quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Lần này, đúng lúc trước khi thang máy đóng lại một giây kia, vừa vặn khiến Lâm Hành thấy rõ cảnh tượng trong thang máy.
Bên trong thang máy, Hứa Lan Thạc thậm chí hoàn toàn không để ý Lâm Hành vẫn chưa đi xa, như là không cách nào khống chế sợ hãi, leo lên người Jason. Tay anh ta luồn vào trong vạt áo Jason, cả người cơ hồ kề sát lồng ngực Jason, mặt kề bên cổ đối phương, trong ánh mắt có một tia khủng hoảng, cùng với ỷ lại sâu sắc.
Mà Jason thì lại nhìn về phía cửa thang máy, tầm mắt vừa vặn đụng phải ánh mắt Lâm Hành. Anh ta nhíu mày, thang máy đóng lại, Lâm Hành không nhìn thấy tình huống về sau. Thế nhưng ánh mắt cuối cùng của Jason, lại làm cho Lâm Hành không rõ giật mình trong lòng.
Đối với Jason người này, Lâm Hành vẫn luôn có nghi hoặc rất dâu.
Đầu tiên là Trương Vĩ chết.
Trương Vĩ tử vong từ đầu tới đuôi đều lộ ra một cỗ quái lạ, vốn là mười phút trước còn ở văn phòng ban tuyên truyền dưới lầu nói chuyện với cậu, sau mười phút lại chết ở trong văn phòng người môi giới. Đồng thời tuy rằng Lâm Hành sau đó không có hỏi Nam Úc Thành tình huống kiểm tra thi thể, mà từ lúc đó nhìn thấy trạng thái thi thể, Trương Vĩ hẳn là sau khi tử vong mới chuyển đến phòng làm việc Jason. Bằng không lúc đó anh ta bị chém đứt hai tay mặt đất lại không có một vết máu nào. Như vậy nơi này liền tồn tại một nghi vấn: Hung thủ tại sao muốn đại phí chu chương (tốn công tốn sức) cố ý đem thi thể Trương Vĩ chuyển đến phòng làm việc Jason?
Toàn bộ công ty có bốn mươi bảy tầng lầu, có vô số căn phòng độc lập, mà căn cứ lúc trước Lâm Hành biết rõ, Trương Vĩ cùng Jason cũng không quen biết, thậm chí ngay cả chỗ công tác đều không cùng một tầng. Vô luận từ phương diện nào đến cân nhắc, hai người kia đều không có quan hệ nào. Nếu không có quan hệ, tại sao hung thủ muốn nhọc lòng làm ra chuyện này? Là nhất thời nảy lòng tham? Hay là có ý đồ riêng? Phải chăng Jason và Trương Vĩ có một mối quan hệ bí mật không muốn để người khác biết? Hay là nói, hung thủ chỉ là muốn thông qua điểm này ám chỉ điều gì?
Ngoài ra, còn có một cái điểm đáng ngờ chính là thái độ của Jason đối với cái chết của Trương Vì.
Toàn bộ người của công ty đều biết Trương Vĩ bị chết rất kỳ lạ, đồng thời ở dưới tình huống thi thể như vậy bị phát hiện trong phòng làm việc Jason, làm một người bình thường rất khó trong khoảng thời gian ngắn trở lại hiện trường vụ án tiếp tục làm việc. Thế nhưng Jason cũng không có. Ngày thứ hai sau khi vụ án mạng xảy ra Lâm Hành từng thấy Jason đi ra từ bên trong phòng làm việc của anh ta, lúc đó là lúc nghỉ trưa, tầng lầu không có bao nhiêu người ở bên ngoài, sau khi Jason ra cửa liền khóa cửa lại, có thể cơ bản phán đoán lúc đó anh ta một mình ở trong phòng làm việc
Trải qua chuyện như vậy, còn một thân một mình ngây ngốc ở văn phòng, đồng thời Lâm Hành hai lần đụng phải anh ta, biểu tình đối phương đều phi thường bình tĩnh, ít nhất không giống như những người khác biểu hiện ra sợ hãi cùng căng thẳng, anh ta bình tĩnh khiến người ta cảm thấy được án mạng xảy ra
bên trong phòng làm việc của anh ta vào buổi tối hôm trước cũng chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Loại tố chất vô tư tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra của Jason khiến
Lâm Hành vừa hoài nghi vừa cảm thán: Người này đến tột cùng là nội tâm thật sự mạnh mẽ quá đáng, hay là thực sự anh ta không bận tâm đến chuyện này.
Lâm Hành không có cách nào đưa ra đáp án. Cậu đối với Jason dù sao hiểu biết cũng quá ít, đồng thời bởi vì việc này liên luỵ đến quan hệ phức tạp của người trong công ty, là một nhân viên nhỏ cậu cũng không muốn bới móc quá nhiều. Bởi vậy sự kiện lần này cậu lựa chọn không quan tâm. Suy nghĩ một hồi, cậu quyết định không nên suy nghĩ nữa, cầm đồ vật trở về văn phòng.
|
Thu Ký Bạch Quyển 3 - Chương 9 Edit: Winterwind0207
Đem đồ ăn giao cho mọi người, Lâm Hành cũng đói bụng quá chừng, ăn mấy miếng cơm, lại không nhịn được lật tư liệu còn lại. Tạm thời đã hoàn thành xong phần chính, buổi biểu diễn của Hứa Lan Thạc vào tuần sau, nỗ lực thêm mấy ngày có thể giải phóng.
Nghĩ tới đây, Lâm Hành cũng thở phào nhẹ nhõm. Gần đây bận việc đến bận bịu đi, cả người đều mệt lả.
Đang ăn cơm, bỗng nhiên thấy Quế Kỳ đi tới.
Bộ dạng Quế Kỳ vẫn giống sáng sớm, biểu tình rất nghiêm túc, tóc dài buông xuông hai bên má, cúi đầu có chút thấp, tóc mái chặn lại phân nửa đôi mắt, không thấy rõ thần sắc của cô.
Cô đi tới trước mặt Lâm Hành, giơ tay lên một cái, chỉ vào một chiếc điện thoại bàn treo trên vách tường cách đó không xa. Máy điện thoại kia ống nghe lúc này đã bị lấy đi, thả ở trên giá bên cạnh, nhìn dáng dấp tựa hồ đang gọi điện thoại, để ở một bên chờ đợi.
Quả nhiên, liền nghe Quế Kỳ nói: "Anh... Đi nhận điện thoại. Lữ Mộng Dĩnh gọi."
Lúc cô nói chuyện, âm thanh rất khàn, khác rất xa với giọng nói thanh thúy bình thường. Lâm Hành khá có chút bận tâm nhìn Quế Kỳ vài lần, đã thấy cô cũng không thèm nhìn cậu, trực tiếp quay người ngồi về vị trí của mình, Lâm Hành bất đắc dĩ, đành phải trước tiên đi nhận điện thoại.
Nhận điện thoại, Lâm Hành liền có chút kỳ quái. Máy điện thoại này từ khi Lâm Hành đi làm tới bây giờ, xưa nay không thấy nó vang lên. Hơn nữa điện thoại phi thường cũ kỹ, nhìn qua đã dùng rất lâu, Lâm Hành khởi đầu vẫn cho đây là điện thoại bỏ đi, chỉ là không có dỡ bỏ. Dù sao hiện tại mỗi người đều có điện thoại di động, Lữ Mộng Dĩnh bình thường liên hệ bọn họ cũng là gọi di động chiếm đa số, ngay cả điện thoại văn phòng cơ bản cũng không gọi, càng khỏi nói chiếc điện thoại treo tường bị người ta quên mất kia.
Lâm Hành nhận điện thoại. Đầu bên kia điện thoại có âm thanh rất mạnh, "Tư tư" không ngừng vang lên. Lâm Hành đầu tiên là kêu một tiếng "Chị Mộng Dĩnh", đối diện lại không có phản ứng, Lâm Hành lại liên tiếp gọi vài câu, dòng điện bên kia rất yếu, lúc này mới nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nữ rất yếu ớt.
"Cậu... Quế Kỳ... Tới... 2 tầng 2...... Văn phòng... Jason...." Lữ Mộng Dĩnh âm thanh nghe tới đứt quãng, tín hiệu cực sai, trong quá trình cô nói chuyện, âm thanh rất yếu, Lâm Hành cơ hồ đem ống nghe nhét vào trong tai, mới miễn cưỡng nghe rõ đối phương nói mấy chữ mấu chốt.
Mới vừa nghe xong, còn chưa kịp đặt câu hỏi, đầu kia liền cúp điện thoại. Lâm Hành bất đắc dĩ, quay đầu lại hướng Quế Kỳ nói: "Chị
Mộng Dĩnh gọi chúng ta lên văn phòng Jason trên lầu." Nói xong đem điện thoại trả về chỗ cũ. Lúc thả ống nghe xuống, Lâm Hành chú ý tới máy điện thoại bàn này trực tiếp dính vào vào tường, khác với điện thoại bàn trong phòng làm việc. Điều này làm cho Lâm Hành trong đầu chợt lóe lên một cái đồ vật nào đó, cậu nhất thời không nhớ ra được đến tột cùng là cái gì, cũng không nhớ sâu hơn, gọi Quế Kỳ hai người liền đi lên lầu.
Bởi vì hai lần từng trải lúc trước, Lâm Hành đối với lầu hai mươi vẫn là có một loại sợ hãi. Đặc biệt lầu vệ sinh trên tầng, ngày hôm qua sau sự kiện kia, ngày hôm nay Lâm Hành đều cố ý chạy đến nhà vệ sinh dưới tầng. Lần này đi tầng hai mươi, lại là phòng làm việc của Jason,Lâm Hành luôn có chút cảm giác không thoải mái lắm.
Lâm Hành mang theo Quế Kỳ tiến vào thang máy. Dọc theo đường đi Quế Kỳ vẫn không nói chuyện, Lâm Hành lúng túng muốn tìm chút vấn đề, cười nói: "Cô nói xem, đi lên tầng như vậy tôi lại nhớ đến chuyện buổi tối hôm đó..."
Nói xong câu này, cậu thật muốn tát một cái vào miệng mình, tại sao lại nói chuyện như vậy, ngại Quế Kỳ bị doạ chưa đủ sao?
Quả nhiên, nói xong câu này, Quế Kỳ cúi đầu đến thấp hơn. Vẫn không nói chuyện, Lâm Hành lại cảm thấy không khí bốn phía giảm xuống mấy độ.
Ở trong lòng đem mình thóa mạ một phen, thang máy đến tầng hai mươi hai. Cửa được mở, Lâm Hành đi ra ngoài trước.
Đi được hai bước, Lâm Hành liền cảm thấy không đúng. Vào lúc này vẫn còn chưa tới thời gian nghỉ trưa, theo lý thuyết mọi người nên đi lại mới đúng, thế nhưng vào lúc này làm sao trên hành lang không có một bóng người?
Đồng thời, hiện tại thời gian mới đến buổi trưa, tại sao cuối hành lang bầu trời lại hiện ra tối tăm như thế? Không một chút nào giống buổi trưa.
Lâm Hành nghĩ như vậy, kết hợp với sự kiện quỷ dị phát sinh tại tầng này, không nhịn được trong lòng sợ hãi, liền muốn quay lại nhìn phản ứng Quế Kỳ.
Ai biết cậu vừa quay đầu lại, lại phát hiện mới vừa rồi Quế Kỳ còn đứng ở phía sau mình, dĩ nhiên không thấy!
Lâm Hành quay đầu lúc trước còn nhìn thấy Quế Kỳ đi theo phía sau mình đi ra thang máy, thế nhưng không đến mười giây, cả người cư nhiên biến mất không còn tăm hơi?! Cửa thang máy miễn cưỡng đóng lại vẫn còn dừng lại tầng hai mươi không nhúc nhích, Lâm Hành vội vã đi chạy vào thang máy, cửa từ từ mở ra, bên trong quả nhiên không có ai!
Như vậy cô ấy đi chỗ nào?!
Lâm Hành đứng trên hành lang trống trải, liên tưởng tới phản ứng không tự nhiên của Quế Kỳ hôm nay, theo bản năng trong lòng run lên. Cậu không dám một mình lưu lại trên hành lang, quyết đoán trở về thang máy, ấn nút xuống tầng dưới, dự định về phòng làm việc của mình nhìn một chút.
Thang máy chậm rãi đóng lại, Lâm Hành cảm giác được thang máy bắt đầu hạ xuống. Bởi vì chỉ có khoảng cách một tầng, rất nhanh đã đến tầng hai mươi mốt, trong thang máy đèn LED cũng biểu hiện đã tới từng chỉ định, "keng" một tiếng cửa mở ra.
Lâm Hành vừa muốn bước ra! Nhưng mà, vừa nhìn thấy cảnh tượng ở ngoài cửa thang máy ở ngoài, cậu lập tức cứng đơ đứng tại chỗ!
Trong nháy mắt, cậu chỉ cảm thấy rùng cả mình không khác nào bị một chậu nước đá đổ từ đỉnh đầu xuống, đem cả người cậu đóng băng, không có cách nào nhúc nhích!
Trước mặt Lâm Hành, là một hành lang thẳng tắp sâu thẳm. Hai bên có rất nhiều cửa, trên mặt đất là tấm thảm trải sàn dày dặn, cuối hành lang có hai chiếc cửa sổ đang mở ngoài cửa tia sáng ảm đạm. Tất cả những thứ này đơn độc thoạt nhìn đều phi thường bình thường, chỉ có có một thứ, chính là một điểm trí mạng —— cậu dĩ nhiên còn ở tầng hai mươi hai.
Văn phòng Lâm Hành nằm tại tầng hai mươi mốt, bố cục tương tự với tầng hai, thậm chí ngay cả đồ vật cũng được bố trí giống nhau, thế nhưng dù sao vẫn có điểm khác. Tầng 22 trên mặt đất là thảm trải sàn dày dặn, mà tầng 21 trên mặt đất lại là đá hoa cương. Liên quan với điểm này, trong buổi tối Trương Vĩ bị hại chết, Lâm Hành đã thấy được, bởi vậy lúc Lâm Hành chuẩn bị bước ra thang máy trong nháy mắt, liếc nhìn thảm trải sàn màu lam đậm kia trên mặt đất, trong nháy mắt liền hiểu ra kì thật cậu vẫn ở tầng 22.
Chuyện gì thế này?! Vừa nãy cậu rõ ràng đã ấn nút xuống tầng, cũng rõ ràng cảm thấy thang máy hạ xuống, đồng thời lúc trước mở cửa màn hình biểu thị con số nhắc nhở đã đến tânf 21, vậy tại sao sau khi cậu mở cửa vẫn về vị trí cũ?!
Trán Lâm Hành bốc lên mồ hôi lạnh. Cậu không còn dám nghĩ, trở lại bên trong thang máy một lần nữa ấn xuống nút đóng cửa. Lần này cậu không có ấn tầng hai mươi mốt, mà là ấn xuống tầng một.
Sau khi ấn xuống tầng một, cậu lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Nam Úc Thành.
Trong quá trình chờ đợi, ánh mắt của cậu gắt gao tập trung màn hình biểu thị số đỏ tươi trên đỉnh đầu, trên màn hình biểu hiên đang dịch xuống từng tầng một, đúng lúc này, điện thoại kết nói, Nam Úc Thành hỏi: "Có việc?"
Lâm Hành sâu đậm hít vào mấy hơi, tận lực để thanh âm của mình ôn hòa một chút, cậu nhẹ giọng nói: "Bây giờ anh có thể tới công ty chúng tôi một chuyến được không, tôi hoài nghi nơi này..." Cậu dừng một chút, nghẹn giọng, tiếp tục nói: "Chuyện ma quái."
Nam Úc Thành nghe xong Lâm Hành nói, không có hỏi nhiều, nhanh chóng đồng ý. Hai người đơn giản kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Hành cũng thoáng yên tâm một ít, nhìn thang máy biểu hiện đã đến lầu một, Lâm Hành nắm chặc điện thoại di động, khẩn trương đợi cửa thang máy mở ra.
Nhưng mà, màn hình biểu hiện đã tới tầng một, âm thanh vang lên báo đã đến nơi. Cửa thang máy lại thật lâu chưa hề mở ra, từ đầu tới cuối duy trì trạng thái đóng.
Lâm Hành trong lòng căng thẳng, không nhịn được nhào tới dùng sức ấn nút mở cửa, nhưng mà vô luận cậu ấn làm sao, trước sau cửa thang máy không có cách nào mở ra!
Lần này Lâm Hành hoàn toàn hoảng rồi, cậu cầm điện thoại di động lên muốn gọi điện thoại cho Nam Úc Thành, lại phát hiện lúc này điện thoại di động dĩ nhiên không có tín hiệu! Điện thoại căn bản là không có cách nào gọi đi! Cậu liền ấn nút cầu cứu, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, nút lệnh để gọi nhân viên sửa chữa cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Lâm Hành đang lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên đèn trên đỉnh đầu kêu "Phốc" một tiếng tắt đi!
Bên trong thang máy nhanh chóng lâm vào bóng tối cực độ. Lâm Hành gặp phải liên tiếp biến cố sợ hãi đến mức lảo đảo lùi về sau, mãi đến tận khi cảm giác cửa thang máy phía sau lưng, lúc này mới thoáng có chút cảm giác an toàn. Cậu thở hổn hển, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán chảy xuống, thân thể chậm rãi theo vách tường thang máy trượt xuống mặt đất, cậu cuộn tròn thân thể rút lại ở trong góc, đang chuẩn bị mở đèn flash điện thoại di động.. Vừa lúc đó, cậu nghe được bên trong thang máy truyền đến một trận tiếng bước chân phi thường nhẹ nhàng.
Thang máy cũng không trống trải, tuy rằng có thể chứa đựng mười ba người, mà tuyệt đối không thể đê cho người ta ở bên trong tản bộ nông nỗi. Bởi vậy cái tiếng bước chân này khoảng cách Lâm Hành gần vô cùng, đi hai lần, liền đến trước mặt Lâm Hành.
Trong bóng tối, Lâm Hành không thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Cậu chỉ có thể cảm giác được, tựa hồ có một người người ở phía trước của mình ngừng lại, sau đó có một trận gió rất nhẹ, nghe thanh âm người này tựa hồ đứng ở trước mặt mình.
Lâm Hành lý trí tự nói với mình, cần phải mở ra đèn chiếu sáng điện thoại di động, nhìn đến tột cùng là tình huống thế nào, có phải ảo giác của mình không. Thế nhưng cậu cũng không dám. Cậu cảm giác sợ hãi đến cực độ, loại sợ hãi chính là bởi vì không biết... Cậu không biết mình đối mặt cái gì, cũng không biết lúc này ở trước mặt mình là cái gì, loại sợ hãi này làm cho cậu không dám mở đèn chiếu sáng, bởi vì cậu không xác định, ánh đèn sáng lên trong nháy mắt đó, cậu nhìn thấy đồ vật là mình nhất định có thể thừa nhận.
Cậu ở trong bóng tối ngừng thở, không nhúc nhích, lẳng lặng đợi nó hành động bước kế tiếp.
Nhưng mà nó tựa hồ cũng đang suy tư bước kế tiếp phải làm gì, ngồi xổm ở trước mặt Lâm Hành, nó liền không có bất kỳ động tĩnh, phảng phất vừa nãy hết thảy đều chỉ là một hồi ảo giác của Lâm Hành.
Qua chừng gần mười phút, thời gian dài duy trì tư thế cứng ngắn khiến Lâm Hành thống khổ bất kham, cậu rốt cục không nhịn được nhẹ nhàng giật giật thân thể.
Trong nháy mắt cậu động thân thể! Trong bóng bóng tốt nó đột nhiên hoá thành gió, lập tức nhảy sang một bên khác.
Lâm Hành bị nó doạ cơ hồ không ngất đi, thật vất vả hít thở, liền nghe được nó rốt cục mở miệng nói chuyện.
Lâm Hành nghe lần thứ nhất, cũng không hề nghe rõ, quá độ căng thẳng làm cho cậu đối với âm thanh đột nhiên xuất hiện phi thường mẫn cảm, trong nháy mắt nó lên tiếng, Lâm Hành liền không tự chủ giật mình một cái co lại thành một đoàn, hoàn toàn không có chú ý nội dung đối phương nói. Hơn nữa nó nói chuyện ngữ điệu phi thường hàm hồ, âm thanh mờ ảo hư vô, rõ ràng ở trước mặt, cảm giác lại như là từ chỗ rất xa truyền tới, không có cách nào dễ dàng nghe rõ nó nói. Bởi vậy sau khi nó nói xong, Lâm Hành căn bản không nghe rõ, vẫn là không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, không có làm ra bất kỳ hành động nào.
Nó tựa hồ là nhìn thấu Lâm Hành không có nghe hiểu. Liền hơi chậm lại tốc độ, lặp lại một lần.
Lần này, Lâm Hành mới thật sự nghe hiểu.
Đồng thời cậu cảm thấy một loại sợ hãi cùng khiếp sợ vô cùng tận trong nháy mắt bao vây lấy bản thân cậu. Làm cho cậu không có cách nào nói ra bất kỳ lời nói nào.
Nó nói: "Đem thân thể của anh... Cho tôi mượn."
|