Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
|
|
Hà Phong Đình Chương 20: Dung nhập Mẹ cha chị của sư tử con đều là tay săn mồi thiện nghệ, hơn nữa đều là thú nhân được phép có nô lệ, trong nhà có nuôi mười mấy nô lệ. Khi sư tử con dẫn hai người Ngô Nặc oai nghiêm trở về nhà, Lan đang chỉ huy các nô lệ điều giáo con mồi mới bắt về. Số mồi này là thú hoang chưa thuần dưỡng, một khi bỏ vào vườn, nó sẽ cắn nhau với con mồi cũ, khiến khu vườn loạn tung lên. “Mẹ, mẹ, con dẫn Vu Nặc về nè, mau qua đây, Vu Nặc muốn chỉ mẹ làm cá nướng, mau chút nào, mau lên!” Sư tử con vừa về nhà đã gọi lớn, lao đầu chạy vào vườn tìm Lan. Nhà của sư tử con rất lớn, lớn lớn nhỏ nhỏ có mười mấy căn phòng xếp thành hình chữ u, khu vườn ở sau nhà. Dùng hàng rào đơn giản vây lại, vườn rất lớn, thay vì nói là vườn, nó càng giống một trang viên cỡ nhỏ, bên trong nhốt trên trăm con vật đủ hình đủ dạng, giữa động vật không ngừng phát sinh xung đột, các nô lệ liều mạng ngăn cản chúng đánh nhau, cản cản một hồi ngược lại bị cuốn vào vòng chiến, tiếng mọi người cao giọng nói chuyện, tiếng gào rú điên cuồng của động vật và tiếng tháo chạy va đụng, các âm thanh trộn vào nhau, dễ dàng nhấn chìm tiếng gọi của sư tử con. Ngô Nặc đứng bên ngoài hàng rào xa xa nhìn tình huống bên trong. Nhà sư tử con nuôi dưỡng rất nhiều động vật, lớn lớn nhỏ nhỏ đều có, nhưng trông có vẻ phần nhiều là động vật ăn cỏ hoặc động vật ăn tạp cỡ nhỏ, chứng cứ là các nô lệ mang rất nhiều cỏ dại còn tươi vào vườn, trừ mấy con mới tới không thích ứng với hoàn cảnh, chỉ một mực làm ầm ĩ, phần lớn đám ‘lỏi đời’ đều nhàn nhã ăn cỏ dại. Có hai nô lệ tuổi khá lớn, không cách nào quản lý đám động vật ồn ào, họ dùng công cụ đơn giản dọn phân đám động vật thải dưới đất bỏ vào sọt đeo lưng. Họ thu thập số phân này, lẽ nào là dùng để bón cho cây trồng? Lẽ nào người của bộ lạc Trường Hà đã hiểu cách trồng lương thực rồi sao? Ngô Nặc khẽ động lòng, hỏi Lục: “Họ thu thập số phân đó làm gì?” Lục nói: “Đương nhiên là mang ra chỗ xa đổ, thời tiết nóng, phân đều rất thối, hơn nữa sẽ sinh trùng, số trùng đó biết hút máu, rất ngứa, còn sẽ bị bệnh nữa.” Ngô Nặc: Được rồi, là y nghĩ nhiều. Lục ngẫm nghĩ, nghĩ tới Ngô Nặc cũng muốn nuôi con mồi, nhắc nhở y: “Nhất định phải mang đi xa một chút, tuyệt đối không thể đổ vào sông.” Ngô Nặc thấy sắc mặt hắn vô cùng căng thẳng, bèn trêu chọc: “Tại sao không thể đổ vào sông, đổ vào sông để nước sông trực tiếp cuốn số phân này đi không phải rất tốt sao?” Lục lắc đầu như trống bỏi, thần sắc ngưng trọng và nóng nảy: “Không được, không được, tuyệt đối không thể đổ vào sông. Đổ vào sông, thần sông sẽ tức giận, ngài sẽ trừng phạt tất cả chúng ta đều bị bệnh, nếu nghiêm trọng sẽ chết.” Làm gì có thần sông gì chứ? Chẳng qua là làm ô nhiễm nguồn nước dẫn đến người bị bệnh thôi. Ngô Nặc tự biết đáp án, chỉ cười cười, không phản bác gì. Sư tử con nhanh chóng dẫn Lan đến. Lan trông đại khái cỡ hơn ba mươi tuổi, tóc dài đến eo hơi xoăn buông xõa tự nhiên sau lưng, ngũ quan sâu sắc dung mạo diễm lệ, làn da đen thui cơ thịt chắc nịch, cao hơn 180, bộ ngực vểnh cao, trên eo còn quấn một tấm da hổ lốm đốm xinh đẹp che được cặp đùi thon dài chắc nịch, trên chân quấn da thú màu đen, vừa dã tính vừa xinh đẹp khí thế cường đại. Đáng tiếc, Ngô Nặc không dám tán thưởng vẻ đẹp này lắm. Đặc biệt là, trước đó Ngô Nặc còn từng gặp qua bà một lần Cái hôm y vừa đến bộ lạc Trường Hà, một con hổ lớn ít nhất lớn gấp đôi hổ bình thường trong đội đi săn, chớp mắt đã biến thành người phụ nữ trước mắt, đó là lần đầu tiên y thấy thú nhân biến thân, ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Hổ mẹ hoạt bát gì đó, quả thật quá đáng sợ được không (╯‵口′)╯︵┻━┻. “Cậu chính là tiểu thuần nhân nhà Bạch? Ngoại hình thật xinh đẹp, khó trách A Uy thích cậu như thế.” A Uy, tên của sư tử con. Trước mặt hổ mẹ hoạt bát, Ngô Nặc tạm thời không có gan đi tính toán vấn đề nhỏ xíu ‘xinh đẹp không thể dùng để hình dung đàn ông’, cố gom dũng khí cứng cổ gật gật đầu. “Đúng là nhóc con nhát gan xấu hổ, nghe A Uy nói, cậu nguyện ý truyền thụ kỹ xảo nướng cá cho chúng tôi?” Ngô Nặc gật đầu: “Ừ.” “Tốt lắm, cậu đúng là một đứa trẻ ngoan.” Lan nhìn đám nhóc hoặc xách hoặc ngậm cá ở trước cửa, nói: “Nhiều người như thế, cậu muốn đến tận nhà chỉ dẫn, sợ là dạy đến sáng cũng dạy không xong. Bây giờ thì tốt rồi, mấy nhóc, mấy đứa về nhà xem trong nhà còn ai không, muốn học nướng cá thì bảo họ đến nhà ta, tốc độ nhanh chút!” Đám nhóc gật đầu, lập tức tản ra. Ngô Nặc và Lục cùng Lan đi vào nhà. Nhà sư tử con không chỉ lớn, nhiều phòng, cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Lan lấy một ít trái cây tươi ra chiêu đãi hai người Ngô Nặc, ngồi một lát, tám chuyện vài câu, đám nhóc tốc độ rất nhanh đã dẫn phụ huynh tới. Rất nhanh, trong nhà Lan tụ tập ba bốn mươi người, để tiện cho việc truyền thụ kỹ xảo nướng cá cho mọi người, Ngô Nặc chọn địa điểm ‘lên lớp’ ở vườn trước nhà sư tử con. Sau khi chuẩn bị đầy đủ thứ cần chuẩn bị, Lục động thủ thắn mỡ, sau đó biểu thị phải làm sao dùng mỡ thắn ra nướng cá. Ngô Nặc thì phụ trách giải thích, y còn đặc biệt lấy một con cá chưa giết ra, đích thân biểu diễn cách giết cá chính xác một lượt, so với giết cá, kỳ thật mọi người càng thấy hứng thú với dao quân dụng Ngô Nặc dùng để giết cá. Khi Ngô Nặc biểu thị dao quân dụng này là y mang từ quê nhà đến, hơn nữa chỉ có một cái, tuy mọi người đều cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng không ai nghĩ tới muốn chiếm dao quân dụng làm của riêng. Người của bộ lạc Trường Hà, phần lớn chất phác, tâm tư đơn thuần. Đối với họ, Ngô Nặc chịu truyền thụ bí phương nướng cá cho họ đã là vô cùng hào phóng, nếu còn muốn dao nhỏ người ta mang từ nhà đến, vậy thì thật nói không xuôi. Đặc biệt là Ngô Nặc hữu ý vô tình tiết lộ, bản thân đã không tìm được đường về nhà, đúng lúc lộ ra một chút thương cảm buồn bã. Mấy giống cái mẫu tính đại phát, quả thật hận không thể đóng gói tiểu thuần nhân xinh đẹp tài năng này mang về nhà nuôi. Đúng là một tiểu thuần nhân đáng thương, lương thiện lại tài ba. ↑ Là đánh giá của những người tại đó đối với Ngô Nặc. Còn Lan thì biết được từ chỗ chồng mình, có thể Ngô Nặc có huyết thống đại vu, rất được đại vu xem trọng. Thằng bé này không đơn giản như vẻ ngoài đâu, nhưng, chỉ cần y không làm chuyện gì bất lợi cho bộ lạc là được, nếu không… Lan thu lại tia sáng trong mắt, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Ngô Nặc cảm thấy cổ có hơi lạnh, giống như bị thứ gì đáng sợ nhắm trúng, quay nhìn xung quanh đều yên ổn, chắc là ảo giác của y… Đối với mọi người thường xuyên nướng thịt ăn mà nói, nướng cá kỳ thật không khó, chỉ là quá trình giết cá không mấy giống xử lý những động vật khác, còn cả trong quá trình nướng nhất định phải thêm một trình tự là bôi mỡ, ngoài ra lửa cũng là mấu chốt. Sau khi nhìn qua Ngô Nặc và Lục biểu diễn, rất nhiều người đều học được bảy tám phần. Thắn mỡ quét mỡ đều không phải việc khó, cái khá khó khăn là bọn họ không có công cụ giết cá, dao đá vừa cùn và nặng, căn bản không cách nào dùng để giết cá. Có lẽ có thể dùng thứ gì khác thay thế. Ngô Nặc suy ngẫm, đột nhiên nhìn thấy một đống xương không biết vì nguyên nhân gì mà bị bỏ lại chất đống ở góc tường nhà sư tử con. Xương, đúng, chính là xương. “Mọi người có thể tìm một ít xương nhọn một chút, cứng một chút, cố gắng mài nó sắc nhọn một chút, cũng có thể dùng như dao.” Ngô Nặc nhặt một khúc xương, sợ mọi người nghe không hiểu lời mình nói, vừa nói vừa ra dấu. Mọi người lũ lượt gật đầu, bộ lạc Trường Hà không có ai dùng dao xương, đều chỉ sử dụng kim xương. Kim xương sắc bén có thể đâm lủng da thú, dao xương mài nhọn mài sắc có lẽ không khó mổ bụng cá. Còn về cạo vảy, Ngô Nặc dùng một mảnh xương có một mặt hình răng cưa làm mẫu cho mọi người một lượt cách cạo vảy đúng đắn. Tuy không tiện dụng như dụng cụ cạo vẩy của dao quân dụng, nhưng muốn cạo sạch vảy cá cũng không thành vấn đề. Đối với người bộ lạc Trường Hà mà nói, cá nướng vốn cũng không phải là thứ gì hiếm lạ, chỗ mấu chốt chân chính nằm ở làm sao giết cá, làm sao biến thịt cá tanh thối đắng chát thành thức ăn có thể ăn được. Cá trong con sông ngoài bộ lạc không ít, đám nhóc đều có thể bắt được mấy con cá mập ngốc nghếch đó, không phải dễ dàng hơn săn mồi trong rừng sao? Cho dù xử lý cá không tốt có vị tanh, không ngon như thịt dã thú. Nhưng vào lúc thiếu thốn thức ăn, có thể lấp đầy bụng là được, mùi vị kém chút tính là gì? Người bộ lạc Trường Hà không ngờ được, tiểu thuần nhân nhà Bạch nghe nói là đến từ bộ lạc lớn phương xa, lại hào phóng như thế, không hề cất giữ truyền thụ kỹ xảo giết cá cho mọi người. Để báo đáp, Lan dẫn đầu tặng cho Ngô Nặc năm con răng dài béo mập, một cái chân bò man, ước chừng ít nhất phải ba bốn mươi cân, nếu không phải Ngô Nặc cự tuyệt, bà còn muốn tặng luôn cho Ngô Nặc cái đầu của bò man. Ưu thế trời sinh của thú nhân khiến họ cực giỏi săn mồi, tuyệt đại bộ phận thú nhân đều sống tốt hơn thuần nhân. Gia trưởng của mấy thú con cũng sôi nổi lấy từ trong nhà một chút con mồi tới tặng Ngô Nặc. Biết Ngô Nặc và Bạch hai người một lúc ăn không hết nhiều đồ như thế, nên đều tặng y thú sống. Thế là, răng dài trong vườn Ngô Nặc từ một con biến thành mười hai con, chim thịt từ một con biến thành sáu con, ngoài ra còn tăng thêm ba con thú lí lạp nghe nói vô cùng mỹ vị. Thú lí lạp mập tròn, tứ chi ngắn ngủn, trên lưng còn mọc đầy gai ngắn, khá giống phiên bản phóng lớn của nhím, gai chi chít hơn nhím, không nhìn kỹ sẽ khiến người ta có ảo giác là lông nhung, đôi mắt tròn to màu hổ phách gần như chiếm hết một phần ba gương mặt, quả thật không cần dùng ps cũng có thể làm vai chính trong hoạt hình, phối thêm tiếng kêu chíp chíp đáng yêu, nhuyễn manh chết luôn. Ngô Nặc: Tướng mạo phạm quy thế này, bảo tôi làm sao hạ thủ? Gia trưởng của trẻ con thuần nhân có người tặng Ngô Nặc thịt thú, nhưng phần nhiều là tặng Ngô Nặc dưa dại quả dại họ hái lượm được hoặc da thú đã xử lý, trong đó có một thuần nhân còn tặng Ngô Nặc một sọt trứng chim thịt. Trứng chim thịt lớn hơn trứng gà hiện đại, vỏ trứng màu xanh, trên vỏ rải rác từng đốm màu nâu to to nhỏ nhỏ. Trứng là thứ tốt, dinh dưỡng khỏe mạnh nhiều cách ăn. Nhưng, theo tin tức Ngô Nặc tìm hiểu được, chim thịt khác với gà hiện đại. Lúc gà đến kỳ đẻ trứng, trên cơ bản mỗi ngày đều đẻ, hết kỳ đẻ trứng, trong tình huống lương thực sung túc, con người quấy rầy chúng ấp trứng, bình thường cứ qua mười hai mươi ngày lại tiếp tục tiến vào kỳ đẻ trứng. Chim thịt trong kỳ đẻ trứng bình quân ba ngày mới có thể đẻ một trứng, đẻ đủ 20 trứng, chúng sẽ bắt đầu làm ổ ấp chim thịt con. Trứng chim từ ấp ra đến khi trưởng thành trước sau cần gần một năm, trong lúc này, chim thịt đực sẽ trở nên vô cùng có tính công kích, không chịu quản giáo, mà chim thịt con đang trong quá trình trưởng thành cần lượng lớn thức ăn, đối với người bộ lạc Trường Hà mà nói, nuôi chim thịt con không có lợi. Vì thế, chim thịt bắt được đến kỳ đẻ trứng, bình thường bộ lạc Trường Hà sẽ nuôi nó đến khi bắt đầu làm ổ sẽ trực tiếp giết chết. Có lẽ, có thể thử nuôi một chút chim thịt con. Ngô Nặc nghĩ. Mọi người lục tục tới, để lại đồ đơn giản hàn huyên vài câu, lại lục tục đi. Lục cũng mang theo cá đã làm xong, hưng phấn về nhà nấu cơm cho em gái. Sắc trời tối dần, Bạch vẫn chưa trở về, trong nhà tối thui chỉ còn lại mình Ngô Nặc. Ngô Nặc mở ra giao diện thao tác hệ thống, nhận phần thưởng hôm nay hoàn thành hai nhiệm vụ ‘thu thập 10 loại cá nước ngọt’ ‘truyền thụ kỹ xảo làm cần câu’. Một cái lọ thủy tinh chứa đầy nước sốt chiên nướng và một con dao hoa quả màu bạc đồng thời xuất hiện trên không trung. Trên giao diện giao dịch, tích phân giao dịch dưới tấm ảnh nhỏ của Ngô Nặc, từ 285 thành công chuyển sang 1285. Ngô Nặc đang chuẩn bị mở hũ thủy tinh, ngửi thử mùi của nước sốt chiên nướng bí chế hiệu hệ thống, đột nhiên Lục vẻ mặt hoảng loạn chạy vào. Hắn mang âm khóc nói: “Xảy ra chuyện rồi, chủ nhân và Bạch đại nhân gặp người của bộ lạc Hàn Nham, bị thương rất nặng, những con linh cẩu đáng chết đó!” Ngô Nặc giật mình suýt làm bể cái hũ: “Bị thương gì? Cậu là nói Bạch và Thạch Hổ bị thương nặng?” Trong đầu Ngô Nặc không khỏi hiện lên bộ dạng miêu tinh nhân mập mềm của đại miêu, một con mèo nhỏ xíu như vậy, bị thương nặng, y dược ở thời đại này có thể giúp nó… nghĩ đến một khả năng không tốt lắm nào đó, trong lòng Ngô Nặc nổi lên đau đớn như kim châm. Đại miêu ngoan như thế, chắc chắn sẽ không sao cả, nếu thật sự không được, y còn có hệ thống… Y cố khiến mình bình tĩnh lại, siết chặt nắm tay đứng lên, hỏi Lục đang không ngừng lau mũi, “Hiện tại họ đang ở đâu, mau dẫn tôi đi xem.” ====== Phân loại giống người (xếp theo địa vị cao thấp):Thú nhân – giống cái, giống đực.Thuần nhân – giống cái, giống đực.Bán thú nhân – giống cái, giống đực.Nguyên thú – giống cái, giống đực.Bạch: Ta vẫn phải nuôi tiểu sứ thần nhà mình mập tròn lên, mới sẽ không gặp chuyện nha ︿( ̄︶ ̄)︿ ==================== Light: Dạo này buồn quá, gặp nhiều trắc trở, già rồi còn thất nghiệp, lo âu nhức cả đầu. Muốn bùng nổ quá đi mất. (╬ ̄皿 ̄)=
|
Hà Phong Đình Chương 21: Bí dược Trên đường đội đi săn trở về, gặp được Thạch Hổ toàn thân nhỏ máu ngã bên đường, Bạch được Thạch Hổ giấu dưới da bụng, sớm đã hôn mê bất tỉnh. Trước khi người đội đi săn phát hiện ra họ, bọn họ bị hơn mười con sói bao vây, nguyên hình của Thạch Hổ cực lớn, vừa nhìn đã biết hung tàn không dễ chọc, cho dù có bị thương, đàn sói cũng không dám tùy tiện hành động, chúng do dự chờ đợi, muốn đợi mãnh thú bị thương suy yếu thêm chút nữa, suy yếu thêm chút nữa, mới ra tay. Thạch Hổ cố nén từng cơn choáng váng do mất máu và đau đớn mang tới, hung hãn đối kháng với đàn sói, chốc lát không dám thả lỏng cảnh giác, trong lòng thầm kêu xong rồi, hắn hiểu rõ kéo dài càng lâu càng bất lợi, nhưng hiện tại ngay cả sức lực để đứng lên hắn cũng không còn, trừ cố gắng kéo dài thời gian, căn bản không có cách nào khác. May mà con đường này là đường mà đội đi săn thường đi để về bộ lạc, nếu may mắn gặp được đội đi săn của bộ lạc, hắn và Bạch sẽ được cứu. Ôm chút may mắn đó, Thạch Hổ thật sự chống đỡ được đến lúc đội đi săn phát hiện. Mười mấy con sói hoang căn bản không phải đối thủ của chiến sĩ thú nhân, từ thật xa ngửi được mùi của thú nhân, sói đầu đàn đành không tình nguyện dẫn đàn sói trốn vào rừng. Đàn sói đương nhiên không muốn từ bỏ con mồi sắp dâng tới miệng, dưới mệnh lệnh của sói đầu đàn, toàn bộ trốn trong khoảnh rừng không xa, ôm một chút may mắn quan sát tình huống. Đáng tiếc, hôm nay vận may của chúng đã định là không tốt lắm. Chị của sư tử con Văn từ thật xa đã ngửi được mùi máu nồng nặc, nhận ra là mùi của tộc nhân, lập tức ném con mồi trên lưng xuống, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới. Thạch Hổ đã là nỏ mạnh hết đà, nhìn thấy tộc nhân, dây cung căng chặt trong lòng thoáng cái đứt phựt, chỉ kịp thông báo một câu, hắn và Bạch gặp linh cẩu của bộ lạc Hàn Nham, rồi ngất đi. Người đội đi săn nhanh chóng chạy tới, mọi người cùng ra sức, vác Thạch Hổ lên lưng Văn, sau đó mới phát hiện Bạch được Thạch Hổ giấu dưới bụng. Bạch vẫn là bộ dáng ấu thú, màu lông trắng xinh đẹp đã bị máu nửa khô nhuộm thành màu nâu đỏ, hơi thở yếu ớt, hai chân một trước một sau mềm rũ xuống đều đã gãy xương. Thú nhân kiểm tra thương thế cho nó vừa kiểm tra vừa lắc đầu thở dài, thương thế như vậy đối với một ấu thú mà nói, thật sự quá nặng, cho dù là đại vu chỉ sợ cũng… Đúng như thú nhân đó dự kiến, đại vu thấy Bạch bị thương thành thế này, lòng đã lạnh hơn nửa. Nếu Bạch là thú nhân thành niên còn dễ nói, thú nhân thành niên thân thể cường tráng năng lực khép vết thương vô cùng mạnh, cho dù gãy xương, dùng một chút vu dược, rất nhanh có thể khỏe lại. Năng lực khôi phục của ấu thú nhân mạnh hơn trẻ em thuần nhân rất nhiều, nhưng so với thú nhân thành niên thì kém xa, hơn nữa có rất nhiều vu dược hiệu lực mạnh, thú nhân thành niên có thể dùng, ấu thú nhân dùng không những không trị được bệnh ngược lại còn dễ làm bệnh thêm nặng. Cha mẹ Bạch mất sớm, từ nhỏ đã theo đại vu, trên cơ bản là một tay đại vu nuôi lớn. Đại vu cả đời không lấy vợ, không có đời sau, tuy thường xuyên trêu Bạch, thỉnh thoảng còn xấu xa ức hiếp nó, nhưng trong lòng sớm đã xem Bạch là con của mình. Mắt thấy khí tức của Bạch càng lúc càng yếu, đại vu cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, cho Bạch dùng một lượng lớn vu dược, lại thêm một liều bí dược có được trên đại lục lúc ông đi du lịch hồi còn trẻ. Loại bí dược này là một thụ nhân vô cùng thân thiện tặng cho ông, có hiệu quả kỳ diệu với trị thương. Nhiều năm trôi qua rồi, bí dược năm đó thụ nhân tặng cho đại vu sớm đã không còn bao nhiêu, đại vu lấy bí dược ít nhất còn có thể dùng khoảng năm lần, đổ hết toàn bộ vào trong vu dược của Bạch. Con nhà mình, thì cứ thiên vị vậy đó ╮(╯▽╰)╭. Đại vu bưng chén chứa đầy vu dược, vừa dùng gậy gỗ nhỏ màu vàng khuấy, vừa nhắm mắt thấp giọng niệm chú, tốc độ khuấy càng lúc càng nhanh, nước thuốc đen kịt vậy mà dần hiện lên từng đường sáng vàng nhạt. Không giống với mùi thuốc hơi thối bình thường, lúc ánh sáng dần thịnh, trong chén dần tỏa ra một mùi hương thảo mộc nồng đậm. Mấy thú nhân lặng lẽ thủ trong phòng đại vu, ngửi được mùi thuốc này, đều không hẹn mà cùng chấn động tinh thần, cảm giác mệt mỏi lập tức biến mất, bất giác nhắm mắt lại lộ ra vẻ mặt hưởng thụ. Đại vu niệm xong chữ cuối cùng trong chú ngữ, ánh sáng trong chén gỗ bùng mạnh, một lát sau, ánh sáng tan hết, nước thuốc đen kịt trong chén vậy mà đã biến thành trong vắt như nước, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào mê người. Thành rồi. Thủy Sa đi theo đại vu đã hơn mười năm, đã rất ăn ý, chỉ cần một ánh mắt của đại vu, cô sẽ biết phải làm gì. Cô ôm Bạch, dùng sức tách miệng nó, phối hợp với đại vu từng chút một rót vu dược vào miệng nó. Bạch bị thương nặng gần chết, nhưng nó không cam tâm, dục vọng cầu sinh trong ý thức cực mạnh. Vu được vào miệng từng chút một, bản năng cầu sinh tựa hồ có thể phát giác được một đường sinh cơ, dưới sự thôi thúc của bản năng, Bạch không có bất cứ kháng cự nào tùy ý họ rót dược, dùng chút sức lực cuối cùng, nuốt dược vào bụng, dược rót được một nửa, thậm chí Bạch còn vô thức phối hợp. Từng hớp từng hớp tự liếm nước thuốc, rất nhanh một chén vu dược đã được uống hết. Chỉ cần có thể uống được thì cứu được! Đại vu rất có lòng tin với bí dược thụ nhân cho mình, trên gương mặt già nua mệt mỏi cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười như trút gánh nặng. Vu dược đã thêm bí dược, tốc độ phát huy tác dụng cực nhanh. Bạch mới vừa uống thuốc xong, hô hấp đã bình ổn hơn rất nhiều, nhịp tim yếu ớt cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Trong nhà Thạch Hổ chỉ có nô lệ không có nữ chủ nhân, trong nhà Bạch chỉ có một tiểu thuần nhân mới nhặt về hai ba ngày, sau khi hai người được cứu về, không có ai nhớ ra phải mau chóng thông báo cho gia đình cả hai. Lục là thấy trời đã sắp tối, Thạch Hổ còn chưa về, trong lòng rất lo lắng, muốn ra ngoài đợi chủ nhân nhà mình. Có người nhận ra hắn là nô lệ của Thạch Hổ, mới cho hắn biết, Thạch Hổ và Bạch gặp phải người của bộ lạc Hàn Nham nên bị thương nặng. Hắn nghe xong bị dọa điên rồi, ngay lập tức chạy đến chỗ đại vu nhìn Thạch Hổ. Lúc đó vết thương của Thạch Hổ đã được đại vu xử lý, cũng được rót vu dược. Thạch Hổ bị thương nặng mất máu quá nhiều, trên người có vài vết thương sâu thấy tận xương, uống vu được rồi vẫn hôn mê bất tỉnh. Lục nóng ruột đi vòng vòng quanh Thạch Hổ, tay chân vô thố rơi nước mắt độp độp. Đại vu không mắng hắn, chỉ bảo hắn đi gọi Ngô Nặc tới. Cho nên, khi Ngô Nặc qua, Bạch đã uống vu dược, tình huống tạm thời ổn định. Thạch Hổ và Bạch vẫn hôn mê bất tỉnh, không ai biết bọn họ làm sao gặp phải bộ lạc Hàn Nham, cũng không biết giữa đường rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Ngô Nặc nhìn mèo mập buổi sáng còn ngoan ngoãn cọ đầu làm nũng trong lòng bàn tay y, chỉ chớp mắt thôi, đã một thân máu không chút sinh khí nằm trên da thú, bộ lông màu trắng bạc bồng bềnh xinh đẹp bị máu khô dính thành từng nhúm, dán lên người, khiến nó có vẻ như gầy đi một nửa, đáng thương muốn chết. Cho dù chỉ ở chung có ba ngày ngắn ngủi, trong lòng Ngô Nặc đã không có cách nào đơn giản xem đại miêu ngoan ngoãn thân thiết còn có thể nói chuyện với mình là một thú cưng. Huống chi, bản thân đại miêu chính là thú nhân, một ấu thú nhân chưa trưởng thành. Đột nhiên phải đến thế giới nguyên thủy ngước mắt chẳng ai thân thích, Bạch là ‘người’ đầu tiên Ngô Nặc gặp được, đồng thời cũng là Bạch mang y về bộ lạc Trường Hà, cho y một căn nhà giản dị nhưng có thể che mưa tránh gió, không chút bảo lưu đối đãi với y như người nhà. Mà y thì sao, tối qua còn lừa Bạch, nói mình là sứ thần cứt chó gì đó, đại miêu cư nhiên thật sự tin tưởng y, một lòng cho rằng mình là thú nhân được sứ thần chọn lựa, mắt sáng rực như đốm lửa. Đợi đã, chắc không phải vì suy nghĩ ngốc nhếch đó, nên nó mới đi đấu tranh với người của bộ lạc Hàn Nham gì đó chứ? Không biết tiền nhân hậu quả, trong nỗi buồn của Ngô Nặc lập tức có thêm một chút chột dạ, y đi tới trước mặt Bạch, ngồi xổm xuống, ngón tay cẩn thận sờ bộ mặt dính bẩn của Bạch, nhìn thấy dưới lớp lông của Bạch là vết thương to to nhỏ nhỏ sâu sâu cạn cạn, Ngô Nặc không khỏi đỏ mắt mũi cũng chua xót. Đại vu thấy Ngô Nặc thương tâm không giống như giả vờ, trong lòng âm thầm gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ nói với y: “Bạch vừa uống vu dược ta nấu, tình huống đã tạm thời ổn định. Ta đã tận lực, nhưng nó có thể khỏi hay không không biết, con mang nó về đi, chăm sóc nó thật tốt.” Tình huống ổn định là thật, tận lực đương nhiên cũng là thật, về phần có thể khỏi hay không đại vu tin tưởng nắm chắc trên chín phần Bạch đã thoát khỏi nguy hiểm sinh mạng, nếu không, cho dù Ngô Nặc muốn dẫn Bạch đi, ông cũng sẽ không đồng ý. Sở dĩ đại vu muốn nói thế, thuần túy là muốn thăm dò Ngô Nặc. Nếu Ngô Nặc thật sự là người ứng cử đại vu của bộ lạc lớn ra ngoài rèn luyện, vậy ít nhiều y chắc chắn biết phối một ít vu dược, cũng hiểu nên làm sao chăm sóc thương thế. Nói tình huống nghiêm trọng hơn chút, vừa hay có thể xem thử, rốt cuộc thiên phú của Ngô Nặc thế nào, rốt cuộc biết được bao nhiêu thứ. Ngô Nặc đương nhiên không biết một đống suy nghĩ của đại vu, nghe đại vu nói thế, tim như bị bóp chặt, vội vàng nói cảm ơn đại vu, đơn giản tạm biệt Lục, rồi ôm Bạch về nhà. Tuyệt đối không thể trân mắt nhìn Bạch chết! Dưới ánh trăng, nhìn đại miêu toàn thân thương tích co thành cục ủ trong lòng mình, Ngô Nặc mím chặt môi, trong mắt vụt qua một tia kiên định. Trở về nhà, Ngô Nặc cẩn thận đặt Bạch lên giường, mò mẫm nhặt chút củi bỏ vào lò đốt, đợi lửa cháy mạnh rồi, lại đổ đầy nước vào nồi đá sạch. Ngô Nặc chưa từng học qua y học, nhưng vào thời đại tin tức đại bùng phát đó, một vài thường thức y học cơ bản ít nhiều gì y vẫn biết một chút. Ở thời đại này không có thuốc tiêu viêm, trên người Bạch có nhiều vết thương như thế, nếu không cẩn thận bị nhiễm trùng sưng lên mưng mủ, tuyệt đối chỉ có một con đường chết. Cho nên, nhiệm vụ cấp thiết lúc này là phải rửa sạch vết máu trên người Bạch, nếu có thể, phải kiếm chút thuốc tiêu viêm và thúc đẩy vết thương mau lành cho Bạch. Chỉ là phải xem thử trong hệ thống có thể mua được không, và không biết hơn 1200 điểm tích phân rốt cuộc có đủ không… với ‘vật giá’ lừa đảo của hệ thống, thật đáng lo. Ngô Nặc lo âu nặng nề nấu nước, lại lo lắng lửa trong lò văng ra có thể đốt nhà, nửa bước cũng không dám rời. Đầu óc mãi suy nghĩ, hoàn toàn không ngờ được, đại miêu đang hôn mê thân thể đột nhiên chậm rãi tỏa ra ánh sáng màu bạc, ánh bạc từng chút từng chút sáng hơn… Đợi khi Ngô Nặc chú ý thấy trong nhà có thêm một vật thể phát sáng, ánh bạc chợt bùng lên, ánh sáng chói mắt khiến hai mắt Ngô Nặc đau đớn phải nhắm lại theo bản năng. Một lát sau, đợi Ngô Nặc mở mắt ra lần nữa, trên giường làm gì còn bóng dáng đại miêu, thay vào đó, là một… thiên sứ trần trụi. Đầu Ngô Nặc ầm một tiếng, y thề rằng y thật sự nhìn thấy thiên sứ, loại có cánh đó!
|
Hà Phong Đình Chương 22: Hệ thống giao dịch ‘Thiên sứ’ đẹp vô cùng, ngũ quan bộ mặt đều giống như được thần cố ý tỉ mỉ điêu khắc, trong tuấn mỹ lộ ra một sự lạnh nhạt bất cận nhân tình, tóc dài màu bạc xõa tung trên người, đôi cánh lớn màu bạc trắng nửa ôm lấy thân thể vì bị thương mà hơi co lại, bỗng dưng thêm vài phần mỹ cảm yếu ớt lăng ngược. ‘Thiên sứ’ không chỉ có bộ mặt đẹp, thân hình cũng không thể soi mói, chiều cao ước tính khoảng hơn 190, chân thon dài thẳng tắp cơ thịt cân đối, vai rộng eo thon lồng ngực với lớp cơ dày cân đối, đường cơ bụng thứ tự rõ ràng, thân hình model tiêu chuẩn, không, là nam thần. Ngô Nặc không phải là hoa si, tính hướng thẳng tắp cũng không khỏi đỏ mặt, nhìn xuống theo đường cơ bụng, má ơi, mắt Ngô tiểu Nặc trợn tròn, TM đó còn là kích cỡ của nhân loại sao?! Xin chào nam thần, tạm biệt nam thần, giơ tay bái bai. Ngô tiểu Nặc ngưỡng mộ ghen tỵ hận phồng cả má, hàng này thật sự là Bạch mềm mềm mập mập sao? Cái bụng tròn béo đâu? Bộ mặt thịt thà đâu? Mấy cái vuốt ngắn ngắn mập mập đâu? Nhóc thú nhân đã nói đâu? Không! Khoa! Học! Nếu không phải trên người ‘thiên sứ’ cũng phủ đầy vết thương, có mấy vết thương nằm cùng chỗ với Bạch, Ngô Nặc thật sự không có cách nào xem cái tên soái không giống người trước mắt này liên hệ với mèo mập. Bỏ đi, trước đừng nghĩ nhiều như thế. Nhìn vết thương trên người Bạch, Ngô Nặc thở dài, thò tay sờ trán hắn. Nóng hổi. “Không được, tiếp tục như thế chắc chắn sẽ sốt thành kẻ ngốc.” Ngô Nặc nhíu chặt mày, nghĩ nghĩ, thử nhờ hệ thống giúp đỡ, [Hệ thống, chỗ mày có thuốc giảm sốt nào có thể cho Bạch dùng không?] Hệ thống dùng âm thanh máy móc lạnh lẽo đáp lại: [Phí mỗi lần tìm kiếm trong khu giao dịch hệ thống cấp 1 là 100 điểm tích phân giao dịch, ký chủ có muốn mở công năng tìm kiếm khu giao dịch hệ thống không?] Hệ thống này đúng là! Ngô Nặc tức ngứa răng, nhưng không còn cách nào, kẻ đứng dưới mái hiên, chỉ có thể nhịn. [Mở đi.] Ngô Nặc vừa dứt lời, giao diện thao tác hệ thống đã xuất hiện trước mặt y, tích phân giao dịch phía dưới ảnh từ 1285 biến thành 1185. Trên giao dịch thao tác liệt kê chi chi chít chít nói ít cũng có mấy trăm loại thuốc chưa từng nghe thấy. Mỗi loại thuốc có đi kèm với tên, hình và giới thiệu đơn giản. Ngô Nặc nhìn muốn choáng váng, nói với hệ thống: [Chỉ hiển thị những gì tích phân hiện có của tôi mua được.] Giao diện thao tác lập tức trống không, sạch sẽ đến mức chỉ còn lại ảnh của Ngô Nặc cô đơn lẻ loi treo ở góc trái phía trên giao diện thao tác. Ngô Nặc: … [Cho tôi xem loại rẻ nhất.] Không biết hệ thống có cho mua thiếu không? Hệ thống phát giác được tâm tư nhỏ của ký chủ ngốc, trong lòng xuất hiện một đống số liệu nhảy loạn, lát sau, nó xử lý sạch sẽ những số liệu này, không lên tiếng, hiển thị loại thuốc giảm sốt rẻ nhất lên giao diện thao tác. Cánh băng liên (dạng bột), uống vào có thể giảm sốt, dùng ngoài có thể tiêu viêm, vị diện hiện tại của ký chủ mỗi gam 1000 tích phân giao dịch, 20 giao dịch tệ, mỗi lần ít nhất phải giao dịch 5 gam. [Hệ thống, sao mày không đi cướp đi?!] Đã thế còn hạn chế số lượng giao dịch thấp nhất, còn trò đùa nào vui hơn nữa không, Mục Nguyên! Hệ thống ra vẻ nghiêm túc trả lời: [Hệ thống giao dịch đưa ra giao dịch công bằng, duy trì cân bằng vị diện, kiên quyết ngăn chặn hành vi cướp bóc.] Ngô Nặc: […] Hệ thống xin nhận đầu gối của ông đây, thật tâm quỳ lạy! Ngô Nặc nhìn Bạch sốt đến đỏ bừng mặt, rốt cuộc không nản chí, ôm một tia hy vọng hỏi hệ thống: [Vậy tao có thể mua thiếu không? Trước nợ tích phân của mày, sau đó từ từ trả?] Kịch nặng cuối cùng cũng đến rồi. Trung tâm hệ thống hơi nóng lên, nhưng âm thanh máy móc lại bình ổn đến mức không nghe ra chút dao động nào. [Ký chủ có 1000 điểm tích phân giao dịch, ghi chép giao dịch là 0, tín dụng giao dịch khởi đầu với giá trị 60, có thể xin vay gấp 10 lần tín dụng, đồng thời, trong ba mươi ngày ký chủ có ba cơ hội trả lại. Đến cuối kỳ chưa thể trả lại tiền nợ, hệ thống sẽ căn cứ khoảng nợ của ký chủ để trừng phạt trình độ khác nhau.] Vừa nghe đến trừng phạt, Ngô Nặc liền cảm thấy da đầu tê dại, [Rốt cuộc là trừng phạt gì hả?] Tuyệt đối đừng là chích điện, quất roi linh hồn, cấm ngôn hay giờ tử vong gì đó, nghĩ thôi cũng cảm thấy dọa người rồi. Hệ thống: […] Nó chỉ làm theo lưu trình cho vay bình thường, lại không phải cho vay nặng lãi, sao có thể đi thương tổn ký chủ chứ, ký chủ ngốc thật là ngốc muốn chết. [Khi quá hạn còn chưa trả, cậu sẽ biết.] Âm thanh máy móc lạnh lẽo của hệ thống nghe thế nào cũng có mùi vị hả hê. Ngô Nặc: […] Không biết tại cái lông gì, có một dự cảm không tốt lắm. Hệ thống: [Ký chủ cần xin vay không?] Vay 10000 điểm tích phân, ý là mỗi ngày cần phải trả lời 50 điểm tích phân, nợ tròn một tháng chỉ tính riêng tiền lời đã là 1500 điểm, trong một tháng, y có thể làm được nhiệm vụ 11500 điểm sao? Tính toán một phen, hiện tại trong tay y còn 1185 điểm tích phân, có ba nhiệm vụ đợi hoàn thành cộng lại 3000 điểm, trong đó hai nhiệm vụ chắc sẽ rất nhanh hoàn thành, cái nhiệm vụ 2000 điểm ‘thu thập 100 loại cá nước ngọt’ chỉ sợ hơi khó khăn. Nhưng, nếu vận động người của bộ lạc Trường Hà đi bắt cá, cũng không phải một chút khả năng hoàn thành cũng không có. Giả sử làm những nhiệm vụ này rồi, vậy chỉ còn lại 7315 điểm, trong một tháng, thật sự có thể hoàn thành nhiều nhiệm vụ tích phân vậy sao? Đợi đã, y vay 10000 điểm tích phân, không có nghĩa là y phải một hơi dùng hết, không chừng hiệu quả của cánh băng liên đặc biệt tốt, Bạch uống một chút đã khỏi thì sao? Hơn nữa, bất kể cuối cùng y có thể trả số tích phân này không, lúc này, y cũng không thể trân mắt nhìn Bạch bị sốt thành kẻ ngốc. Vấn đề tích phân về sau lại suy nghĩ, cùng lắm đợi sau khi Bạch khỏi rồi, bảo nó giúp mình làm nhiệm vụ. Ngô Nặc: [Cho tôi mượn 10000 điểm tích phân đi.] Hệ thống không hổ là kết tinh khoa học kỹ thuật cao nhất trong thế giới vũ trụ cao nhất, Ngô Nặc vừa dứt lời, tích phân giao dịch dưới ảnh của y lập tức biến thành 11185. Ngô Nặc: [Trước cho tôi 5g cánh băng liên đi.] Hệ thống: [5g cánh băng liên cần 5000 điểm tích phân giao dịch, 1000 giao dịch tệ, giao dịch tệ của ký chủ là 0, không thể giao dịch.] Ngô Nặc: […] Rất muốn gỡ bỏ hệ thống, làm sao đây? Bàn tay vàng còn thô hơn cả đùi đã nói đâu?! Lừa đảo! QAQ. Đại khái vì vừa mới cho vay khoản nợ đầu tiên, nghĩ đến tiền lời đều là của mình, hệ thống có chút cao hứng, được rồi, có lẽ không chỉ một chút, nó hiếm khi hào phóng chỉ ra một con đường sáng cho ký chủ ngốc: [Hiện tại cậu có rất nhiều thứ, tại sao không lấy ra giao dịch hả?] Đúng rồi, suýt nữa quên mất tiêu, sắp bị hệ thống hố cha này chọc tức mù đầu rồi. Nhưng, hiện tại Bạch bị sốt nặng như vậy, không thể chậm trễ, Ngô Nặc có lòng tin đem dưa dại quả dại được người ta tặng lên khu giao dịch tự do chắc chắn bán được cái giá không tồi, nhưng phải tốn nhiều thời gian, tình huống Bạch hiện tại, chắc đợi không nổi. Trực tiếp bán đồ cho hệ thống, trên giá cả chắc chắn sẽ bị thiệt một chút, nhưng cũng không phải một chút ích lợi cũng không có, ít nhất có thể hiểu được những thứ của y rốt cuộc có đáng giá trong hệ thống không, lại đáng bao nhiêu tiền, không sợ bán lỗ. Nghĩ thấu những mấu chốt này, Ngô Nặc không xoắn nữa, đưa số lễ đáp trả thu được hôm nay ra giao dịch với hệ thống. Dưa dài: 1 giao dịch tệ / cân, tổng cộng 25 cân. Quả chua chua: 2 giao dịch tệ / cân, tổng cộng 20 cân. Quả đỏ thẫm: 5 giao dịch tệ / cân, tổng cộng 15 cân. Dưa bán nguyệt: 3 giao dịch tệ / cân, tổng cộng 20 cân. Quả nham: 100 giao dịch tệ / cân, tổng cộng 5 cân. Khoai trắng: 1 giao dịch tệ / cân, tổng cộng 50 cân. Thịt bò man: 15 giao dịch tệ / cân, tổng cộng 20 cân. Một đống đồ, tính tổng mới bán được 1050 giao dịch tệ, đó là còn nhờ vào giá của quả nham đặc biệt cao, nếu không bán sạch mấy thứ trong nhà chỉ sợ cũng không gom đủ 1000 giao dịch tệ. Trực tiếp bán đồ cho hệ thống, có thể tiết kiệm được khâu tải vật phẩm giao dịch lên, hệ thống sẽ không trừ đi tích phân của khâu này, nhưng đồng thời cũng sẽ không cung cấp bất cứ thông tin đơn giản của vật phẩm nào cho ký chủ. So với biết giản lược về những thứ này, Ngô Nặc càng hiếu kỳ những thứ này đưa cho hệ thống rồi, hệ thống sẽ bán bao nhiêu. Đợi hệ thống thu đi giao dịch phẩm cuối cùng, thông tin trên giao diện thao tác lập tức biến đổi Dưa dài: 500g, 10 giao dịch tệ, 50 tích phân giao dịch. Quả chua chua: 500g, 20 giao dịch tệ, 100 tích phân giao dịch. Quả đỏ thẫm: 500g, 50 giao dịch tệ, 250 tích phân giao dịch. Dưa bán nguyệt: 500g, 30 giao dịch tệ, 150 tích phân giao dịch. Quả nham: 100g, 400 giao dịch tệ, 2000 tích phân giao dịch. Khoai trắng: 500g, 10 giao dịch tệ, 50 tích phân giao dịch. Thịt bò man: 500g, 150 giao dịch tệ, 750 tích phân giao dịch. Ghi chú: Giá giao dịch ở trên, chỉ giới hạn ở vị diện của ký chủ. Cái gì là gian thương, đây chính là gian thương! Đồ còn chưa đặt nóng chỗ, hệ thống đã dám dùng cái giá gấp mười, gấp hai mươi lần bán ra, mà đây chỉ là mới bán ở nơi xuất xứ, nếu bán cho vị diện thiếu hàng khác, không biết nó có thể bán ra cái giá trên trời nào. Ngô Nặc đau thịt tới hít ngược: [Hệ thống, mày hố như thế, người sáng tạo mày biết không?] Lúc này, tóm lại Ngô Nặc đã hiểu, tại sao nhiều người thà tới khu giao dịch tự do tốn thời gian chậm rãi tìm thứ mình muốn, cũng không chịu trực tiếp giao dịch với hệ thống. Thật sự là quá đen! Hệ thống: […] Lười để ý đến ký chủ ngốc. Nhịn từng cơn đau thịt nhức tim, Ngô Nặc bảo hệ thống đổi 5g cánh băng liên, sau khi xác nhận giao dịch, hệ thống trực tiếp trừ đi tích phân và giao dịch tệ tương ứng, một giây sau, một cái bình thủy tinh lớn cỡ ngón cái xuất hiện bên chân Ngô Nặc, bên trong chứa gần nửa bình bột trắng. Ngô Nặc lại tốn 100 điểm tích phân ‘phí tư vấn’, mới từ chỗ hệ thống có được liều lượng sử dụng chính xác của cánh băng liên, 1 lần 1 gam, mỗi hai tiếng dùng một lần. Vừa khéo lúc này nước trong nồi đã sôi, Ngô Nặc dùng chén gỗ sạch sẽ múc nửa chén, mở nắp bình thủy tinh, rắc một chút bột vào trong. Một mùi hương sen thanh mát cực điểm tràn ra, khiến người ta không nhịn được hít sâu. Ngô Nặc đi tới bên giường ngồi xuống, một tay bưng chén thuốc, một tay đỡ đầu Bạch, đưa nước thuốc đã thổi nguội thích hợp tới miệng hắn. Má má má má nó. Sống chết rót không vào làm sao đây? ?(╯‵口′)╯︵┻━┻ Sau khi lãng phí một chút nước thuốc quý giá, Ngô Nặc quyết định sử ra đòn sát thủ cuối cùng! Bạch mơ mơ hồ hồ cuối cùng cũng có chút ý thức, hắn chậm rãi mở mắt ra, một gương mặt trắng nõn xinh đẹp đột nhiên dán tới, có thứ gì đó ngọt ngào mềm mại thò vào miệng hắn… Tiểu sứ thần đây là muốn… Muốn cùng hắn sinh con?! Bạch trợn tròn mắt, Ngô Nặc cũng trợn tròn mắt. ======= Bạch: ︿( ̄︶ ̄)︿︿( ̄︶ ̄)︿︿( ̄︶ ̄)︿ Ngô Nặc:(╯‵口′)╯︵┻━┻
|
Hà Phong Đình Chương 23: Ấm áp Ngô Nặc cảm thấy lưỡi mình đã cứng lại. Ánh mắt của Bạch đó là sao, cảm thấy ông đây cứ giống như cuồng ma hôn miệng chiếm tiện nghi của hắn. (╯‵口′)╯︵┻━┻ Nước thuốc đắng chát trong miệng không cam yếu thế chiêu cáo sự tồn tại của mình, nghĩ đến cánh băng liên đắt muốn chết, Ngô tiểu Nặc thoáng cái liền tỉnh táo, một là không làm đã làm phải làm đến cùng, đầu lưỡi thè ra, đẩy toàn bộ nước thuốc còn lại vào miệng Bạch. Bạch không biết mình lần này có phải bị thương quá nặng không, cảm thấy tim đập nhanh muốn chết, giống như huyết dịch toàn thân đều trào lên đầu, đầu choáng váng lợi hại, trong óc rối tung duy chỉ có một loại cảm giác rõ ràng chưa từng có Đầu lưỡi của tiểu sứ thần vừa ngọt và trơn còn ngon hơn cả quả nham trăm lần. Nhưng thú nhân giống đực và thuần nhân giống đực không thể sinh con đâu… Nhưng, đầu lưỡi của tiểu sứ thần ngon như thế, nếu có thể ăn hoài, không sinh con hình như cũng không sao hết, dù sao hắn ghét nhất chính là đám nhóc đó, vừa ngu vừa yếu. Ngô Nặc không biết dưới bộ mặt liệt của Bạch đã nổi lên gió bão đáng sợ, thuốc đã đút rồi, y chuẩn bị đẩy Bạch ra, lại bị Bạch ôm lấy, đảo khách làm chủ… Đợi đã, tên khốn này đang làm gì?! Bỏ qua cảm giác tê dại trong miệng, Ngô Nặc dùng sức đẩy Bạch ra, không cẩn thận chạm vào cánh tay bị gãy xương của Bạch, Bạch đau đến mức run lên một chút rồi cứng người lại. Một giây sau, ‘thiên sứ’ thoáng cái biến về đại miêu, ngã xuống giường, trong con mắt xanh lam như bầu trời dường như phủ lên một tầng hơi nước lóng lánh, liếm chân trước bị gẫy kêu ngao ngao, cái đuôi bình thường luôn đắc ý lắc lư sau lưng giờ ủ rũ buông thõng, vô tội lại đáng thương. Tất cả lời chất vấn của Ngô Nặc đều nghẹn lại trong bụng, nhìn đại miêu toàn thân thương tích đáng thương khủng khiếp, lòng mềm thành một bãi nước. Không phải chỉ là để đại miêu hôn một cái sao, đều là đực, có gì phải xoắn? “Mau uống hết thuốc đi.” Vì nụ hôn vô cùng bất ngờ vừa rồi, hơi thở của Ngô Nặc vẫn chưa bình ổn, giọng nói bình thường trong vắt dễ nghe giờ nhiễm lên chút âm khàn. Đại miêu cảm thấy tiểu tâm can vừa mới bình ổn lại của mình, lại có dấu hiệu gia tốc. Không bình thường. Lần này chắc chắn là mình bệnh rất nặng. Đại miêu ngoan ngoãn vùi đầu vào chén thuốc, từng hớp từng hớp uống hết thuốc, đắng đến mức cả bộ mặt mèo cũng nhíu lại. Lúc này, một quả nham đã cắt ra đứa tới trước mặt, đại miêu không chút do dự tựa vào tay Ngô Nặc liếm dòng nước ngọt ngào trong vắt trong vỏ quả. Không biết là vì thuốc, hay do bị thương quá nặng, hoặc cả hai đều có, đại miêu uống xong một quả nham, liền dựa vào đùi Ngô Nặc mơ hồ ngủ mất. “Mèo thối.” Ngô Nặc chọt chọt đầu nó, lực chọt nhẹ đến mức chỉ như vuốt ve. Trong nhà Bạch không có thứ gì như chậu rửa mặt, Ngô Nặc chỉ có thể tìm cái chén gỗ cỡ lớn nhất lớn như chậu rửa mặt cỡ nhỏ dùng nước nóng tiêu độc xong, lại đổ đầy nước nóng vào. Đợi nước đã hạ nhiệt xấp xỉ, Ngô Nặc dùng ống tay áo đã tiêu độc của mình vì không tìm được khăn lông, Ngô Nặc chỉ đành nhịn đau cắt ống tay áo ngắn mới may lại chưa được hai ngày Nhúng vào nước, cẩn thận lau vết máu đã khô lại trên người đại miêu. Lau đi lau lại ba bốn lần, vết máu trên người đại miêu mới miễn cưỡng coi như sạch sẽ, dưới bộ lông ẩm ướt lộ ra từng vết thương lớn nhỏ, Ngô Nặc nhịn không được lại đau lòng một trận. Để cố gắng tránh lây nhiễm, Ngô Nặc dùng công cụ tên dao quân dụng cẩn thận cắt lông trên vết thương của đại miêu. Những vết thương vừa khép miệng này còn rất yếu ớt, chỉ thoáng lơ là sẽ dễ chảy máu, trong phòng rất tối, Ngô Nặc cắt cũng vô cùng cực khổ. Tốn thời gian rất lâu cuối cùng mới xử lý sạch sẽ vết thương trên người đại miêu. Hệ thống nhắc nhở thời gian uống thuốc lần hai đã đến Cái này đương nhiên không phải nhắc nhở miễn phí, Ngô Nặc tốn tròn 50 điểm tích phân, hệ thống mới đồng ý giúp y báo thức năm lần. Đại khái đã uống qua một lần, lần này đại miêu phối hợp hơn nhiều, cho dù vẫn trong trạng thái hôn mê, cũng rất dễ rót thuốc vào, một chút cũng không lãng phí. Bận rộn cả ngày, tối lại gặp chuyện này, Ngô Nặc sớm vừa mệt vừa buồn ngủ, sau khi cho đại miêu uống thuốc xong, vốn còn muốn đợi đại miêu giảm sốt hẳn mới ngủ, kết quả vừa nằm xuống giường liền ngủ. Giữa chừng đến giờ, hệ thống muốn đánh thức ký chủ, kết quả phát hiện Bạch đã giảm sốt, hơn nữa hồi phục rất tốt, nghĩ nghĩ, cuối cùng hệ thống quyết định nghỉ chờ thời cơ. Trong lòng Ngô Nặc luôn nhớ tới vết thương của Bạch, buổi tối nằm mơ một đống lung tung, ngủ không an ổn chút nào, sáng sớm trời vừa mông lung đã tỉnh. Tỉnh lại ngay lập tức nhìn thấy đại miêu co thành cục nằm bên cạnh tay y, cái đầu lông lá gác lên hõm vai y, còn ngáy khe khẽ, ngủ đặc biệt ngon. Lo âu quấn mãi lấy y cả tối dường như thoáng cái biến mất không còn tông tích, ngón tay nhẹ điểm lên chóp mũi ẩm của đại miêu, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười. Nhìn kỹ lại, những vết thương nhìn thấy đau mắt trên người Bạch tối qua đã lành hơn nửa, có những chỗ bị thương cạn đã hoàn toàn lành lại, mà chỗ vết thương sâu, cũng đã mọc ra thịt mới. Chỉ đáng tiếc một con mèo vốn rất xinh đẹp, hiện tại chỗ này trọc một miếng chỗ kia thiếu chút lông, giống như chó gặm, xấu phát gớm. Nhưng, Ngô tiểu Nặc tỏ vẻ, đại miêu nhà mình cho dù xấu cũng là ngoan trong xấu, xấu ngoan xấu ngoan. Hơn nữa sau khi biến thành người, lại là một đại soái, soái tới mức không có bạn bè. Không biết sao đột nhiên nhớ tới ô long tối qua, tai Ngô Nặc đỏ lên, sau đó sờ đầu đại miêu, nhiệt độ bình thường, lại sờ người, nhiệt độ cũng giống bình thường. Cánh băng liên của hệ thống hình như chỉ có tác dụng giảm nhiệt hạ sốt, vết thương của Bạch có thể lành nhanh như thế, lẽ nào là vì vu dược? Thuốc của thế giới này, thật sự thần kỳ như thế sao? Mang theo chút nghi hoặc, Ngô Nặc đứng lên, chuẩn bị nấu chút canh cá cho Bạch làm bữa sáng. Canh cá giàu dinh dưỡng dễ tiêu hóa, nếu là canh cá trích còn có công hiệu bổ khí xóa nghẽn, đặc biệt thích hợp dùng cho người bị thương. Đáng tiếc cá trên thế giới này trừ đại thể hình dạng không khác mấy trên trái đất, còn vẻ ngoài thì kém đến mười vạn tám ngàn dặm. Không có cá trích, Ngô Nặc liền dùng một loại cá nhỏ màu bạc lớn bằng lòng bàn tay thay thế. Lúc trước y từng dùng loại cá này nấu canh, còn đưa cho đại vu, hương vị so với cá trích chỉ hơn không kém. Hơn nữa rất giống cá tầm trên trái đất, chỉ có một đường xương chủ, không có xương tạp khác, chất thịt đặc biệt non mềm, vị tanh nhạt, nếu khéo tay, sắt làm sashimi cũng không thành vấn đề. Hôm qua đám nhóc đã làm xong mấy loại cá, bọn chúng chê cá này nhỏ, đều không thích ăn, tặng hết cho Ngô Nặc. Ngô Nặc vốn định buổi tối sẽ làm cá nướng cho đại miêu nên không giết, giữ lại, thực sự không có chỗ để, liền nuôi trong nồi đá nhà Thạch Hổ. Sức sống của loại cá nhỏ này vô cùng ngoan cường, nuôi cả buổi tối, toàn bộ đều còn sống, tinh thần cũng tốt. Ngô Nặc tùy tiện bắt năm con, giết rồi xử lý, dùng mỡ heo thú không còn bao nhiêu trong nhà rán cho vàng giòn, sau đó lại thêm nước vào đun. Khi đun sắp chín, đổ một chén dưa dài cắt sợi cực mảnh vào, nước canh tuyết trắng sôi lên, không bao lâu, mùi dưa dài trộn với mùi cá tỏa ra. Bạch ngửi mùi hương, mơ hồ tỉnh lại, sau đó thấy Ngô Nặc đang ngồi xổm bên cạnh nồi đá trông lửa, ánh lửa chiếu sáng gương mặt trắng nõn của y, mơ hồ thấy được trên trán có ánh nước vụn. Rõ ràng cách xa như thế, nhưng Bạch dường như cảm giác được hơi ấm của ánh lửa đó, nồng nàn, ấm áp, ấm đến tận tâm. Tiểu sứ thần của hắn thật tốt, của hắn, của một mình hắn ︿( ̄︶ ̄)︿.
|
Hà Phong Đình Chương 24: Dực hổ Bạch cảm thấy hắn nên qua xem thử tiểu sứ thần của mình rốt cuộc đang làm cho mình món ngon gì, vừa muốn động, lại kéo tới vết thương trên hai móng mập một trước một sau, đau làm nó suýt nữa rơi đậu vàng. Tục ngữ nói thương gân động cốt một trăm ngày, năng lực hồi phục của thú nhân rất mạnh, lại có bí dược đại vu cho vào vu dược, qua một buổi tối, vết thương ngoài da của Bạch đã khỏi gần hết, nhưng vết thương trong xương thì không khỏi nhanh như vậy. Loại chuyện lần đầu tiên biến thân, rớt từ trên cây xuống, không biết dùng cánh, chỉ có hắn và Thạch Hổ biết là được rồi, không cần nói cho người khác biết, đặc biệt không thể nói với đại vu và tiểu sứ thần, đợi tìm cơ hội lặng lẽ nói một tiếng với Thạch Hổ mới được. Bạch nghiêm túc mà chột dạ nghĩ, lại không biết Thạch Hổ đã bán hắn sạch sẽ. Thương thế của Thạch Hổ không nhẹ hơn Bạch bao nhiêu, tuy không bị gãy xương, nhưng vết thương bên ngoài nặng hơn Bạch nhiều, chẳng qua hắn là thú nhân thành niên hóa hình đã lâu, năng lực hồi phục tương đối mạnh. Uống một chén lớn vu dược ngủ một đêm xong, sáng sớm đã tỉnh lại, vết thương trên người đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là thân thể vẫn hơi sốt. Lục đặc biệt lo lắng chủ nhân, canh Thạch Hổ cả đêm, sáng thấy hắn tỉnh lại, lập tức đi tìm đại vu. Buổi sáng đại vu tỉnh đặc biệt sớm, lúc Lục tới tìm, ông thậm chí đã nấu xong vu được. Lục cẩn thận bưng vu dược đã nấu xong, mời đại vu đến nhà. Sau khi đại vu tới, liền hỏi thẳng Thạch Hổ, hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thạch Hổ nhất nhất kể lại cho đại vu nghe quá trình hắn săn mồi gặp phải thú nhân bộ lạc Hàn Nham, giao thủ với họ, lúc mấu chốt Bạch hóa hình, sau đó hai người liên thủ giết chết kẻ địch rồi chạy đi. Quá trình chiến đấu vô cùng hung hiểm, thú nhân bộ lạc Hàn Nham phần lớn đều là kẻ điên phản bội khỏi bộ lạc cũ, bọn họ hành sự không chút cố kỵ, thường xuyên lạm sát vô tội, xem giết chóc thành trò chơi tìm vui. Hôm qua nếu không phải Bạch hóa hình vào thời khắc mấu chốt, chỉ dựa vào một mình Thạch Hổ, căn bản không thể đánh thắng sáu thú nhân đó, thậm chí giết chết bốn tên, dọa chạy hai tên. Hai kẻ chạy trốn đó bị thương còn nặng hơn cả hắn và Bạch, có thể mang một thân thương tích đó sống sót chạy ra khỏi Hắc Sắc sâm lâm trở về bộ lạc Hàn Nham hay không còn phải nói lại. “… Bạch rất lợi hại, hắn là thú nhân lợi hại nhất con từng thấy.” Thạch Hổ không chút do dự biểu thị tán thưởng của mình với Bạch, không có chút ghen tỵ nào, có chỉ là khát vọng khiêu chiến và hướng tới với kẻ mạnh. “Đợi vết thương của con khỏi rồi, con nhất định phải đánh một trận với hắn!” Đại vu nghe nói Bạch đã hóa hình, cao hứng vuốt vuốt râu, cười lớn vô cùng sảng khoái: “Tộc dực hổ trời sinh chính là thú nhân được thần thú chiếu cố, cậu không thắng được nó.” Ông đã đi qua rất nhiều bộ lạc, thấy qua vô số cường giả thú nhân, thiên phú của tộc dực hổ cho dù không xếp thứ nhất thứ nhì, trong số rất nhiều thú nhân ông từng gặp, cũng có thể tiến vào mười hạng đầu. Mà những thú nhân thiên phú trác tuyệt này không một ai không phải là vương giả siêu cấp của bộ lạc, có vài người thiên phú trí tuệ thậm chí còn không bằng Bạch mà ông chăm từ nhỏ đến lớn, bộ lạc Trường Hà lại một lần nữa có dực hổ thành niên cường đại, hưng thịnh chỉ còn là chuyện sớm muộn. Chỉ tiếc cho Ngân Dực, nếu năm đó không dẫn hắn từ chỗ đó về, không để hắn lấy A Huân, nói không chừng hắn sẽ không chết, chỉ là với tình trạng ở đó khi ấy, nếu không mang Ngân Dực đi, chỉ sợ hắn cũng khó sống đến khi thành niên. Bỏ đi, hiện tại có nghĩ thêm những chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. May mà ông không phụ lòng Ngân Dực, rốt cuộc đã nuôi con của Ngân Dực trưởng thành. Thân là một chiến sĩ cường đại và kiêu ngạo, Thạch Hổ không thích nghe câu này, hắn gân cổ nói: “Đại vu, ngài thiên vị quá, tên ngốc Bạch đó, có cánh cũng không biết bay, còn để ngã gãy tay chân, sao có thể là đối thủ của con! Đợi con khỏi rồi, ngài xem con có đánh bẹp hắn không!” Đại vu: “…Cậu từng thấy qua chim con nào mới nở ra đã biết bay không? Đợi đã, không đúng, cậu nói Bạch hóa hình có mọc cánh sao?!” Đại vu mất khống chế trợn to mắt, đáy mắt tràn ra sự cuồng nhiệt đáng sợ, âm thanh già nua khàn khàn thậm chí vì kích động mà hơi biến điệu. Dực hổ, dực hổ, chỉ có khi có cánh mới có thể chân chính dùng tên ‘dực hổ’. Trong tộc dực hổ, chỉ có người huyết mạch thuần khiết nhất tiếp cận với tổ tiên nhất mới có thể mọc ra cánh sau khi trưởng thành hóa hình. Ngân Dực là con lai, cho dù có bộ lông màu bạc cực kỳ tương tự tổ tiên, được những người đó ký thác hy vọng, sau khi trưởng thành hóa hình, tuy cường đại hơn hẳn thú nhân bình thường, nhưng cuối cùng đến chết cũng không thể mọc ra cánh. Bạch là con của Ngân Dực, cũng là con lai, mẹ của Bạch là A Huân tuy xinh đẹp lực chiến đấu mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là thú nhân bình thường, huyết mạch tầm thường, theo lý mà nói Bạch không thể nào mọc ra cánh… Thạch Hổ không hiểu tại sao đại vu lại kích động như thế, hắn hỏi rất đương nhiên: “Lẽ nào dực hổ không phải là con hổ có cánh sao? Không lẽ ba của Bạch không có cánh?” Nơi cư trú chân chính của tộc dực hổ, cách bộ lạc Trường Hà khá xa, ở phụ cận bộ lạc Trường Hà tất cả truyền thuyết liên quan đến dực hổ đều tới từ đại vu và Ngân Dực. Ngân Dực, là ấu thú nhân ngoại tộc lúc đại vu du lịch mang về từ phương xa. Ngân Dực dùng sự cường đại khiến người kiêng kỵ, khiến cho tất cả thú nhân gần đó thấy được hào quang thuộc về tộc dực hổ, nhưng, chính vì khoảng cách quá xa, nên không biết, dực hổ chân chính cường đại nhất cũng giống như tên của họ, có đôi cánh cường đại đáng tự hào, không chỉ là lục địa, mà ở trên bầu trời họ vẫn là bá chủ đáng sợ. Năm đó, lúc Ngân Dực chết trận, Thạch Hổ vẫn chỉ là ấu thú vừa biết gọi mẹ, làm sao còn nhớ được dáng vẻ Ngân Dực? Mà sau khi Ngân Dực chết, chỉ để lại một Bạch nhỏ yếu, thậm chí giống tộc miêu thú của mẹ nó hơn là giống hổ con, những người chưa từng thấy qua lực chiến đấu đáng sợ của dực hổ, dần quên đi chiến tích huy hoàng của hắn. Chỉ có thủ lĩnh bộ lạc Hàn Nham, năm đó tận mắt nhìn thấy Ngân Dực làm sao dùng sức của một người giết chết mấy chục thú nhân bộ lạc họ, cuối cùng trong tình trạng thân mang trọng thương và bị vu độc nguyền rủa, còn xé xác cha gã lúc đó từng là cao thủ thứ hai trong năm bộ lạc lớn, rồi mới kiệt sức mà chết. Trận chiến này, khiến gã trong vô số ngày đêm sau đó, chỉ cần nghĩ đến hai chữ ‘dực hổ’ thì sẽ không rét mà run, cho dù tất cả mọi người đã quên Ngân Dực, gã cũng sẽ không quên. Gã càng không quên Ngân Dực tuy đã chết, nhưng vẫn để lại một đứa con. Cho nên, sau khi gã lửa tàn cháy lại xây dựng lại bộ lạc, mới sẽ đưa ra giải thưởng lớn, lệnh người tìm cơ hội diệt cỏ tận gốc vĩnh tuyệt hậu hoạn. Bộ lạc Trường Hà lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, người bộ lạc Hàn Nham căn bản không có cơ hội tiếp cận ra tay, mà Bạch đã sớm qua thời kỳ hoàng kim hóa hình lại vẫn chậm chạp chưa hóa hình, cho dù trong ba bộ lạc lớn khác cũng có một nhóm người âm thầm để ý Bạch, nhưng họ cũng dần mất kiên nhẫn, xem sự cường đại của tộc dực hổ là câu chuyện người khác bịa ra, xem nó như lý do đại vu bộ lạc Trường Hà che chở Bạch Nếu đổi lại ở trong bộ lạc họ, dạng thú nhân giống như Bạch đã vượt qua 16 tuổi tới 19 tuổi vẫn chưa thể hóa hình, căn bản chính là nguyên thú bị thần vứt bỏ, sớm nên trực tiếp xử chết, sao có thể để hắn sống yên tới hiện tại? Vì thế, cho dù bộ lạc xung quanh còn vài người nhớ tới sự lợi hại của Ngân Dực lúc trước, nhắc tới tộc dực hổ đều không hẹn mà cùng nhớ tới hai chữ ‘cường đại’, nhưng cũng chọn quên đi, tộc dực hổ đến từ phương xa, huyết mạch vẫn chưa đứt đoạn. Thần sắc đại vu kích động, hoàn toàn không có tâm tư nghe Thạch Hổ lẩm bẩm gì đó, chỉ thầm thì: “Không ngờ Bạch là dực hổ thuần huyết, thần thú ở trên, không ngờ trong đời ta còn có thể nhìn thấy dực hổ thuần huyết lần nữa…” Hoàn toàn không biết đại vu đang kích động sôi trào, đại miêu ăn sạch nồi canh cá Ngô Nặc làm cho mình, bụng trướng tới khó chịu. Ngô Nặc chịu không nổi vẻ ngốc nghếch đáng thương của nó, nhẹ xoa bụng cho nó, cuối cùng nó mới cảm thấy tốt hơn. Cái đuôi quấn lên cổ tay Ngô Nặc, đại miêu lại chìm vào mộng lần nữa. Đối với động vật họ mèo bị thương, ngủ tuyệt đối là cách trị thương tốt nhất của chúng. Lúc đại vu tới, Bạch đã ngủ say, Ngô Nặc ăn hai quả trứng chim dùng nước còn thừa luộc chín, lại gặm hai quả đỏ, sau khi lắp đầy bụng, cầm công cụ ra sau vườn tiếp tục dọn dẹp. Nhà trong bộ lạc Trường Hà đều dùng da thú làm cửa, chưa từng có chuyện khóa cửa, đại vu vén rèm lên đi lại gần Bạch, thấy Bạch nằm ngủ một mình trên giường, vốn không định đánh thức nó, kết quả nào biết vừa lại gần, Bạch đã tỉnh dậy. Tính cảnh giác mạnh là một mặt, đại vu quanh năm suốt tháng làm bạn với vu dược, trên người có một mùi lạ nồng nặc, Bạch từ nhỏ đến lớn sợ nhất là mùi này, đặc biệt là lúc nhỏ sau mấy lần đang ngủ thật ngon bị túm dậy rót dược, bất luận ngủ có ngon thế nào, chỉ cần vừa ngửi được mùi đó, Bạch lập tức sẽ mở mắt ra, đương nhiên trừ lúc thương tích thật sự quá nặng. Đại vu hiền từ sờ cái đầu mập có hơi trọc của Bạch, cười nói: “Cuối cùng hóa hình rồi, coi như không phụ kỳ vọng của ba con.” Bạch nhẹ hừ một tiếng, không nói gì. Cha mẹ qua đời quá sớm, từ lâu hắn đã không còn nhớ hình dáng họ. Cho dù không chỉ một lần, đại vu nói với hắn, ba hắn là một chiến sĩ tài ba, nhưng Bạch vẫn không sinh ra được bao nhiêu tình cảm với ông. Đặc biệt là, khi nhìn thấy mấy ấu thú nhân đó làm nũng mè nheo với ba mẹ mình, hắn sẽ đặc biệt ghét ông, ghét người đàn ông mang hắn đến thế giới này, lại khiến hắn cô độc sống trên thế giới này. Nếu có thể chọn nơi sinh ra, hắn thà chọn một cặp cha mẹ không mấy lợi hại, nhưng có thể ở bên hắn tới lúc trưởng thành. Đương nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ của Bạch lúc nhỏ, rất lâu trước đó, từ khi những đứa bạn bên người thi nhau hóa hình thành công, hắn không còn có những suy nghĩ ấu trĩ này nữa. Đồng dạng, hai từ ba mẹ này, cũng bị hắn ném vào góc ký ức, không còn chạm tới nữa. Đứa trẻ mình chăm sóc tới lớn, đại vu sao có thể không biết suy nghĩ của Bạch. Ông cười nói với Bạch: “Con trai, về tộc dực hổ, có vài chuyện ta từ lâu đã muốn nói với con, hiện tại cuối cùng con đã trưởng thành hóa hình, đã đến lúc cho con biết rồi…” Trong vườn bên ngoài, Ngô Nặc vui mừng phát hiện, trong số chim thịt mà gia trưởng của đám nhóc tặng hôm qua, cư nhiên có hai con đẻ trứng. Mấy con chim thịt này bảo vệ con còn tốt hơn cả gà mái được thuần dưỡng, Ngô Nặc bị hai con chim thịt vừa mập vừa hung mổ cho sưng giò, cuối cùng mới cướp đi được hai quả trứng dưới sự bảo vệ của chúng. “Má ơi, hung như thế, xem con chim đực nào dám thích chúng mày!” Ngô Nặc nhìn vết thâm trên chân, đau đến mức hít ngược. Y còn chưa dứt lời, con chim thịt đực bị rụng lông đuôi mà Bạch bắt được trước đó đã lắc mông chạy tới hiến ân cần, còn xé vụn dưa dại rau dại Ngô Nặc đút cho chúng, dùng cái miệng nhọn đẩy tới trước mặt hai con cái. Ngô Nặc: … Thật muốn ăn chim thịt (╯‵口′)╯︵┻━┻. Sheeta, người nắm giữ hệ thống giao dịch đã mở khu giao dịch cấp ba, nằm trên một tinh cầu vị diện khoa học kỹ thuật, nói ngắn gọn là giao dịch giả cấp ba, thêm một cấp nữa thì hắn có thể thoát khỏi giao dịch giả sơ cấp, trở thành giao dịch giả trung cấp, có càng nhiều quyền hạn giao dịch hệ thống. Hắn vẫn giống như bình thường, hoàn thành một nhiệm vụ hệ thống hóc búa, nhận được một khoảng tích phân không kém, dự định lên hệ thống đào bảo vật. Hắn sử dụng hệ thống giao dịch đã được một thời gian dài, theo đẳng cấp giao dịch tăng thêm cùng quyền hạn hệ thống tăng thêm, hắn dần mò ra được một chút cửa ngõ. So với như con ruồi không đầu, đào bảo vật ở khu giao dịch tự do, bình thường hắn sẽ vào khu giao dịch hệ thống trước, tìm kiếm một chút, xem có hàng mới nào hắn cần vừa lên không. Nói đến hàng mới hắn cần thì không thể không nhắc, Sheeta có một em gái, bị mắc một chứng bệnh thiếu hụt gen bẩm sinh nghiêm trọng, trong nhà Sheeta không thiếu điểm tín dụng, ngược lại, thậm chí còn là gia tộc giàu có có chút danh tiếng trong nước. Nhưng dù là thế, bọn họ hao tốn vô số tài lực vật lực nhân lực, vẫn không thể trị lành cho em gái hắn, chuyên gia quyền uy trong lĩnh vực tương quan đều quả quyết em gái hắn sống không quá 18 tuổi. Một cơ hội ngẫu nhiên, Sheeta có được hệ thống giao dịch, lúc đó em gái hắn đã đủ 17 tuổi, trên hệ thống liên kết hơn mười ngàn tinh cầu sinh mạng hình thành một mạng lưới giao dịch to lớn, Sheeta tìm được một đống thuốc có thể khống chế, trị liệu, thậm chí chữa lành chứng bệnh của em gái, đương nhiên, không một ngoại lệ, đắc muốn chết. Đối với rất nhiều ký chủ mà nói, điểm công bằng nhất của hệ thống đại khái chính là vô luận người vốn giàu có hay nghèo khổ, sau khi vào hệ thống, đều sẽ phát hiện mình vĩnh viễn thiếu tích phân thiếu tích phân thiếu tích phân _(:зゝ∠)_. Đổi cách nói khác, chính là nghèo. Thổ hào Sheeta trong hiện thực vung tiền như giấy, vào trong hệ thống cũng nghèo đòi mạng, vì kéo mạng cho em gái, hắn liều mạng già hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, thậm chí từ một cậu ấm vai không thể gánh tay không thể xách, trong hai ba năm ngắn ngủi, biến thành một chiến sĩ cơ giáp ưu tú, xông lên tuyến đầu chiến đấu cả ngày liều mạng với trùng tộc vũ trụ, nhưng dù là thế, vẫn đặc biệt thiếu tích phân. Không nói nữa, nói nhiều toàn là nước mắt. Sheeta mở khu giao dịch hệ thống cấp ba, theo thói quen tìm kiếm thuốc liên quan đến bệnh của em gái. Quả nham. Một từ vựng xa lạ đập vào mắt Sheeta, sử dụng quyền hạn của giao dịch giả cấp ba, Sheeta nhìn thấy tới từ khu giao dịch hệ thống cấp một. Ngắn ngủi chín chữ, triệt để đốt cháy tia sáng trong mắt Sheeta.
|