Cửu Viên
Quyển 6 - Chương 260: Lựa chọn cuối cùng
Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ vừa tỉnh lại liền phát hiện Khung Tử Dạ đã không còn ở đây, chắc đã hồi cung lâm triều, y cũng chẳng nghĩ nhiều. Mà trong lúc y không chút để ý cũng chẳng phát hiện tình huống khác lạ, có ba luồng gió tách ra ba hướng truyền tin tức.
Nửa tháng sau, giá cả hàng hóa trong nước đột nhiên tăng lên, mệnh quan trong triều đình không ngừng bị tập kích khắp nơi, cùng lúc đó, Khung Tử Dạ bị bá quan văn võ trong triều bức bách lập hậu. Hắn tức giận, tảo triều chưa hết đã phất tay áo rời đi.
Văn võ bá quan quỳ trên mặt đất đối diện nhìn nhau, không biết là nên tiếp tục quỳ hay là đứng dậy rời đi. Mà lúc này, một người vuốt râu, vẻ mặt ngưng trọng: “Tất cả mọi người giải tán đi, hạ quan đi khuyên nhủ hoàng thượng.”
Mặc kệ là tân quan hay lão quan đều hiểu người này là lão sư của hoàng thượng, mọi người đứng dậy chắp tay: “Làm phiền Mạc ngự sử.”
Thấy người nọ rời đi, *** quang chợt lóe qua đáy mắt Mạc Bạch: “Xem ra không riêng gì vương gia, tất cả bọn họ đều bắt đầu hành động rồi. Hoàng thượng à hoàng thượng, ngài yêu ai cũng được, vì cớ gì lại cố tình yêu y?”
Khẽ thở dài, y bối tay đi về phía hậu cung.
Tới Dạ Hòa Điện, Khung Tử Dạ phát tiết, dường như đang đập phá thứ gì đó trong phòng. Mạc Bạch cẩn thận tránh khỏi những mảnh sứ vỡ nát trên mặt đất, nhìn nam nhân trẻ tuổi nản lòng ngồi trên ghế, có chút đau lòng, nhiều nhất vẫn là bất đắc dĩ.
“Hoàng thượng.”
Khung Tử Dạ uể oải nhìn người đi tới: “Mạc tiên sinh, người đã tới rồi.” Sau đó chỉ chiếc ghế bên cạnh, ý bảo y ngồi xuống.
Vốn muốn khuyên nhủ tận tình, nhưng nhìn bộ dạng hắn như vậy, Mạc Bạch cũng chẳng muốn tiếp tục vòng vo, nói thẳng: “Hoàng thượng, người biết tại sao mọi chuyện lại tới mức này không?”
Khung Tử Dạ buồn bã nhíu mày, lắc đầu, sau đó tức giận mở miệng: “Đám quan viên này thực vô sỉ. Quốc gia hiện tại đang nhiều việc như vậy mà bọn họ còn có tâm tư ép trẫm lập hậu. Ta nghĩ đám người này mất trí hết rồi.”
“Aiz… Hoàng thượng, kỳ thật lập hậu là biện pháp giải quyết tốt nhất, như vậy tất cả các vấn đề sẽ dễ xử lý hơn.”
“Mạc tiên sinh, tại sao đến ngài cũng bức trẫm?” Khung Tử Dạ nhìn y, vẻ mặt khó tin.
Mạc Bạch vuốt râu, bình tĩnh đối diện hắn: “Hoàng thượng, kỳ thực người rất thông minh, việc này đồng loạt phát sinh như vậy, tại sao người không nghĩ kỹ xem nguyên nhân là do đâu?”
“Mạc tiên sinh, ngài biết chuyện gì sao?”
“Thần không tiện nhiều lời. Hoàng thượng, người nên lo lắng tới việc lập hậu đi. Thần xin cáo lui.”
Thấy y rời đi, Khung Tử Dạ đột nhiên cúi đầu suy tư, tựa hồ đột nhiên thông suốt chuyện gì đó, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ sậm lại, hai tay nắm chặt ghế nổi lên gân xanh dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, được lắm, đều do các người bức trẫm, đều do các người bức trầm cả.”
Rời ghế bước tới bên giường, xé rách long bào trên người, hắn rít gào: “Người đâu, tới giúp trẫm thay y phục.”
Mới vừa bước vào cửa khách ***, Lâm Khôi đã vội vàng chạy ra đón: “Thất thiếu gia, ngài đã trở lại rồi.”
Vân Phi Vũ gật đầu, thấy Lâm Khôi tựa hồ muốn nói gì đó, y dừng bước: “Lâm thúc, sao vậy, có việc gì không?”
Lâm Khôi gật đầu: “Vị công tử lần trước lại tới nữa, hiện tại đang ở trong phòng ngài. Ta vốn muốn ngăn cản, nhưng hắn cứ xông vào, ta nghĩ hắn là bằng hữu của ngài lên không dám làm quá mức, cho nên…”
“Vị công tử lần trước? Nửa tháng nay cũng chỉ có Khung Tử Dạ tới đây một lần, chắc là hắn rồi.” Vân Phi Vũ hiểu rõ, gật đầu cười nói: “Ta biết. Lâm thúc đừng trách hắn, đôi khi tính tình của hắn tựa tiểu hài tử vậy, ta đi lên xem sao.”
“Dạ.” Lâm Khôi nhìn theo bóng dáng y, sắc mặt có chút khác thường.
Đẩy cửa phòng ra, bên bàn không người, y nhìn thẳng về phía giường, quả nhiên người nọ ngửa mặt nằm trên đó, tiếng hít thở nho nhỏ vang lên.
“Hừ, lại chạy tới đây ngủ.” Vân Phi Vũ lắc đầu, xoay người, đang định tới bên bàn rót chung trà uống lại bị kéo lên giường.
Khung Tử Dạ nhấc chân chặn Vân Phi Vũ lại, ôm chặt y vào lòng, vùi đầu lên cổ y, thanh âm hờn dỗi: “Tiểu Vũ”
Vốn muốn đẩy ra, nhưng khi nghe được thanh âm nặng nề của hắn, y nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Rất lâu sau mới nghe người nọ ‘ân’ một tiếng, Vân Phi Vũ vỗ vỗ tay hắn: “Buông ta ra, chúng ta ngồi dậy nói chuyện cho đàng hoàng.”
“Không cần, để ta ôm chút nữa.” Khung Tử Dạ vẫn như trước, chẳng chịu ngẩng đầu lên.
Vân Phi Vũ bất giác buồn cười: “Ta nào phải nữ nhân, có gì tốt mà ôm.”
“Để ta ôm một chút.”
Nghe ngữ khí của hắn càng thêm nặng nề tựa hồ thực sự có tâm sự, hơn nữa trước kia hai người vẫn thường vui đùa cùng nhau, ôm nhau lăn tới lăn lui, vậy nên Vân Phi Vũ vẫn chưa cảm thấy có gì bất ổn, lập tức thả lỏng thân thể: “Được rồi, nói cho ta nghe xem, ai chọc ngươi mất hứng?”
Lại nửa ngày không thấy hắn hé răng, lúc lâu sau mới thấy Khung Tử Dạ mở miệng: “Bọn họ…” Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu: “Đám văn võ bá quan kia bức ta lập hậu.”
Vân Phi Vũ sửng sốt, sau đó cười ha hả, mãi đến khi thấy sắc mặt người nọ đen lại mới cố gắng ngừng cười, lau lau khóe mắt, đẩy hắn ra, bật người ngồi dậy, nghiêm trang nói: “Đây là chuyện tốt, tại sao ngươi lại tức giận?”
Khung Tử Dạ mất hứng lắc đầu, cũng ngồi dậy theo: “Không thích, nếu là ngươi, ngươi thích bị người ta ép buộc thú nương tử sao?”
Vân Phi Vũ sờ sờ cằm: “Không có, chẳng qua ngươi là hoàng thượng, lập hậu là chuyện sớm hay muộn. Hiện tại chưa muốn lập thì cứ nói với bọn họ vài tiếng, sau đó chờ có người vừa ý rồi lập hậu cũng chẳng muộn, ta nghĩ mấy vị đại thần này cũng chẳng phải hạng gian ngoan lộng quyền, hơn nữa, không phải ngươi còn có Mạc tiến sinh làm hậu thuẫn sao? Nhờ y giúp ngươi nghĩ cách là ổn rồi mà, đúng không?”
“Mạc tiên sinh…” Khung Tử Dạ nghiến răng kẽo kẹt: “Y cũng đứng về phía các vị đại thần kia.”
“Hửm?” Vân Phi Vũ khó hiểu, lắc đầu: “Không thể nào, có phải ngươi nghe lầm rồi hay không? Chẳng phải Mạc tiên sinh vẫn luôn đứng về phía ngươi hay sao?”
“Hừ!”
Thấy hắn lại giờ tính tiểu hài tử nghiêng mặt đi, Vân Phi Vũ cười cười, sau đó đứng lên rót hai chung trà: “Đến đây, uống miếng trà hạ hỏa.”
Khung Tử Dạ đi đến bên bàn, ngồi xuống, nâng chung trà lên uống vài ngụm, sau đó bình tĩnh nhìn người nọ: “Tiểu Vũ, ngươi nói xem, hiện tại ta phải làm sao đây?”
“Làm sao ấy hả? Thì ngươi cứ chịu đại đi.” Vân Phi Vũ nhịn không được liền vui đùa vài câu, thấy vẻ mặt hắn trở nên ảm đạm, y tiến lên vỗ vai hắn: “Được rồi, được rồi, không phải chỉ là việc lập hậu hay sao? Thật ra ta thấy chuyện này cũng chẳng có gì cả, ngươi làm hoàng thượng nhiều năm như vậy, chắc chắn bản thân đã có sự chuẩn bị tâm lý, đúng không?”
“Trước kia thì có, khi đó ta cảm thấy thế nào cũng được, nhưng hiện tại…” Khung Tử Dạ uống cạn trà trong chung, ngẩng đầu nhìn Vân Phi Vũ: “Hiện tại ta không muốn lập hậu, bởi vì ta đã gặp được người mình yêu thích, ta muốn đường đường chính chính ở bên y, mà bọn họ lại không muốn cho ta ở bên người ta yêu mến, cho nên ai cũng bức ta, ép ta tới đường cùng. Tiểu Vũ, yêu một người là sai trái sao? Ta chỉ yêu y mà thôi, ta sai rồi sao?”
Vân Phi Vũ cầm chung trà rỗng không trên tay Khung Tử Dạ đặt lên bàn, sau đó phủ hai tay lên vai hắn, khom người nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi đúng, kẻ sai chính là bọn họ. Yêu một người không có gì sai trái, chẳng qua…” Y đột nhiên ngừng lại, đứng thẳng lên, vuốt cằm nói: “Chắc ngươi không thích phải người có phu quân rồi đó chứ, như vậy chỉ sợ khó lòng hành động thôi.”
“Y không có nương tử.” Khung Tử Dạ lớn tiếng nói, sau đó đỏ mặt, bất an cúi đầu.
Vân Phi Vũ ngây người, lâu sau mới lấy lại *** thần, ho khan hai tiếng: “Ngươi… thích nam nhân?”
Khung Tư Dạ nhìn y: “Đúng, là nam nhân. Ta yêu y, muốn ôm lấy y, muốn chạm vào y, còn muốn cùng y…”
“Dừng dừng dừng.” Vân Phi Vũ lập tức ngăn hắn lại, sắc mặt cổ quái: “Việc đó… ngươi phát hiện mình thích nam nhân từ lúc nào? Ta nhớ rõ trước kia ngươi rất bài xích chuyện này mà.”
“Từ sau khi gặp ngươi.”
Vân Phi Vũ sửng sốt.
“Tối hôm đó, sau khi thấy ngươi cùng hoàng thúc…”
“Khụ, thôi, biết rồi.” Vân Phi Vũ lập tức ngắt lời hắn, trong lòng thở phào, cúi đầu trầm tư một lát mới nói: “Ta nghĩ ngươi chỉ tò mò về tình cảm giữa hai người nam nhân thôi, còn chuyện luyến ái thì… Dù sao lập hậu cùng là việc đại sự, tốt hơn hết là ngươi nên suy nghĩ cẩn thận. Nếu ngươi thực sự không từ bỏ được người nọ thì phải thương lượng cùng Mạc tiên sinh và các vị đại thần, chậm rãi thuyết phúc, nói không chừng bọn họ sẽ hiểu.”
“Bọn họ sẽ không, vĩnh viễn sẽ không hiểu. Mạc tiên sinh giúp ta chỉ vì ta có chung huyết mạch với hoàng thúc, đại thần trong triều cũng nghe lệnh hoàng thúc, bọn họ vốn không nghe ta. Ta chẳng là gì cả, ta chỉ là một gã hoàng đế vô dụng.”
Vân Phi Vũ nhíu mày: “Ý của ngươi là tất cả bọn họ hành động như vậy đều do Tích đại ca sai khiến, bức ngươi lập hậu?”
Khung Tử Dạ ngẩng đầu nhìn y, do dự rất lâu mới gật đầu.
Vân Phi Vũ nhíu mày càng chặt, lầm bẩm: “Tích đại ca hẳn sẽ không làm những chuyện như vậy, có phải giữa ngươi và hắn có sự hiểu lầm gì hay không? Ngươi không thể thương lượng cùng hắn sao?”
Ánh mắt Khung Tử Dạ vẫn luôn trốn tránh, đột nhiên mở miệng: “Tiểu Vũ, ngươi thực sự không hiểu? Hay là ngươi cố ý giả bộ hồ đồ?”
“Hả?” Vân Phi Vũ sửng sốt, thắt lưng đột nhiên bị ôm lấy, ngay sau đó trên môi bị hai phiến hoa mềm mại ép lên. Nhìn ánh mắt nóng cháy của người nọ, còn có dục vọng không hề che dấu trên mặt hắn, Vân Phi Vũ đẩy người ra: “Ngươi… ngươi… ngươi làm cái gì vậy?”
“Ta cũng đã ám chỉ tới mức đó, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu?” Khung Tử Dạ rống giận, vươn tay muốn kéo y trở lại, nhưng Vân Phi Vũ đã nhanh chóng tránh đi.
“Hoàng thượng.”
“Ta đã nói ngươi gọi tên của ta, vậy mà tới hiện tại ngươi vẫn chưa gọi tên của ta.”
“Được, được, Tử Dạ, ngươi bình tĩnh một chút.” Thấy bộ dạng nổi trận lôi đình của hắn, Vân Phi Vũ đi tới bên bàn đối diện, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Người ngươi thích không phải là ta đó chứ?”
“Thế nào? Muốn ta moi tim ra cho ngươi xem?” Khung Tử Dạ vòng qua bàn đi tới bên cạnh y.
Vân Phi Vũ vội vàng lẻn tới đầu khác: “Tử Dạ, ngươi bình tĩnh một chút, đừng tới đây, ta không muốn khiến ngươi bị thương.”
Khung Tử Dạ dừng bước, hai mắt đỏ sậm, lớn tiếng rống giận: “Không muốn ta bị thương thì tiếp nhận ta đi. Ngươi có thể tiếp nhận ba người bọn họ, vì sao lại không thể tiếp nhận ta?”
Vân Phi Vũ cười khổ, “Tử Dạ, tuy rằng ta yêu ba người bọn họ, nhưng ta không thể chấp nhận cả ba người, huống chi ta vẫn coi ngươi như huynh đệ, ta đối với ngươi… vốn không phải loại tình cảm đó, ngươi hiểu không?”
“Chẳng phải tình cảm là thứ có thể chậm rãi bồi dưỡng hay sao? Tiểu Vũ, kỳ thực bọn họ cũng không thích hợp với ngươi, ngươi theo ta đi, được không?”
Vân Phi Vũ hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: “Tử Dạ, ta lập lại một lần, tình cảm ta dành cho ngươi chỉ là huynh đệ, hoàn toàn không phải luyến ái, cho nên ngươi đừng như vậy nữa. Bằng không.” Trên mặt y xuất hiện hàn khí: “Sau này, đến bằng hữu chúng ta cũng không thể làm.”
Nghe vậy, sắc mặt Khung Tử Dạ tái nhợt, lảo đảo lui về phía sau hai bước, thần tình bi thương: “Khi nãy ngươi còn nói yêu một người là chuyện đúng đắn, nhưng hiện tại vì sao lại đối xử với ta như vậy? Tiểu Vũ, vì sao ngươi lại tuyệt tình với ta như vậy?”
Vân Phi Vũ buồn bã, muốn tiến lên lại không dám, đành phải cúi đầu đứng tại chỗ: “Ngươi yêu ai cũng được, nhưng không nên yêu ta. Hơn nữa, trong lòng ta sớm đã có người khác, cho nên ngươi…”
“Ta không bỏ cuộc, vĩnh viễn không bỏ cuộc, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi mà.” người nọ đột nhiên lao vào khiến Vân Phi Vũ hoảng sợ, đầu đánh lên tường một cái ‘rầm’, cơn choáng váng khiến y muốn ói, trên môi truyền tới cảm giác đau đớn, cảm nhận được đai lưng bị tháo ra, người nọ bắt đầu kéo khố y của mình xuống, cho dù không muốn y vẫn phải huy một quyền đánh tới.
Nhìn người nọ bụm mặt té trên mặt đất, vẻ mặt sửng sốt: “Ngươi… đánh trẫm?”
“Ta…” Vân Phi Vũ nhìn tay mình, sau đó nhìn người trên mặt đất, đến khi thấy khóe miệng hắn tràn máu tươi, nhịn không được liền tiến lên kéo hắn: “Hoàng thượng, xin lỗi, ta không cố ý.”
Khung Tử Dạ không lên tiếng, tùy ý y kéo mình, đột nhiên vươn tay điểm lên huyệt vị của y.
Thân thể Vân Phi Vũ cứng đờ không cách nào động đậy, trơ mắt nhìn bản thân bị người nọ đặt lên giường, thấy y phục trên người bị cởi ra từng lớp, sau đó thân thể truyền tới cảm giác ẩm ướt mềm mại, y tức giận tới xanh cả mặt nhưng lại không nói được một lời.
“Tiểu Vũ, ta yêu ngươi, ta thật sự rất yêu, rất yêu ngươi. Ngươi cũng yêu ta được không?” Rất lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Khung Tử Dạ ngẩng đầu, thấy người nọ nhắm chặt hai mắt, trong lòng có chút bất an: “Tiểu Vũ”
Một hồi lâu sau, Vân Phi Vũ mở mắt ra nhìn hắn, mặt không biến sắc, lạnh lùng cất tiếng: “Chỉ là thể xác thôi, muốn thì cứ lấy. Tuy nhiên, ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, đến khi đó, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, một chút ân tình cũng đừng bàn tới.”
Vừa nghe lời này, Khung Tử Dạ bắt lấy vai y, lay động kịch liệt: “Vì sao không thể chấp nhận ta? Vì sao? Vì sao vậy? Vì sao ngươi phải tuyệt tình với ta như vậy?”
Nghe được tiếng hắn gầm rú bi thương, Vân Phi Vũ thoáng mềm lòng, nhưng nhớ tới việc hắn thực sự yêu mình, y lập tức nuốt những lời trấn an trở vào bụng. Y đã mắc lỗi khiến ba người kia đau khổ, không thể tiếp tục phạm sai.
Không biết qua bao lâu, Khung Tử Dạ rời khỏi thân thể Vân Phi Vũ, sau đó chỉnh chu lại y phục cho y thật cẩn thận, ngồi bên giường một lúc lâu, đột nhiên đứng lên đi tới cửa, chỉ để lại một câu: “Ta sẽ không buông tay.”
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Vân Phi Vũ thở phào. Tuy rằng bản thân đã nói những lời cạn tình như vậy, nhưng kỳ thật y rất sợ Khung Tử Dạ thật sự hành động. Thứ nhất, y không muốn mất người bằng hữu này. Thứ nhì, trái tim y không cách nào đón nhận hắn. Hơn nữa, nếu để ba người kia biết được, sự tình sẽ không thể cứu vãn nổi.
Thanh âm đột nhiên ‘chi nha’ lại vang lên, cánh cửa bị đẩy ra, Vân Phi Vũ cảm thấy kỳ lạ, đến khi thấy người đứng bên giường, y kinh ngạc hỏi: “Lâm thúc, sao ngài lại lên đây?”
Thấy y nằm thẳng tắp trên giường, Lâm Khôi điểm lên người y hai cái, vội vàng dìu y ngồi dậy: “Thất thiếu gia, ngài không sao chứ? Vừa rồi ta thấy vị công tử kia rời đi mà sắc mặt chẳng tốt chút nào, cho nên ta thật sự lo lắng, có phải hắn đã làm gì ngài rồi không? Hắn có khiến ngài khó xử hay không?”
“Lâm thúc, ta không sao.” huyệt vị không thông trong thời gian dài khiến thân thể cứng ngắc, Vân Phi Vũ cử động một chút, đứng dậy đi hai vòng, đột nhiên nói: “Lâm thúc, đáp ứng với ta, chuyện hôm nay không được nói lại cho Dương, được không?”
Lâm Khôi sửng sốt, cười gượng: “Thất thiếu gia, người nói gì vậy chứ, ta đâu có…”
Vân Phi Vũ xoay người nhìn y chăm chú, trịnh trọng nói: “Lâm thúc, tuy các người phục vụ ta giống như chủ tử, nhưng ta hiểu các người chỉ thực sự nghe theo mệnh lệnh của Dương. Ta cũng biết rõ hắn luôn sắp xếp người ở bên cạnh ta, bảo hộ ta, thuận tiện… giám thị ta. Ta nói đúng chứ.”
Thấy hết thảy bị nói toạc ra, Lâm Khôi cũng không tiếp tục giấu diếm, đành phải nói: “Đúng là như vậy, nhưng thất thiếu gia ngàn vạn lần đừng hiểu lầm thiếu chủ, hắn vì lo lắng cho ngài nên mới làm như vậy.”
“Uhm, ta biết.” Vân Phi Vũ tươi cười, sau đó thở dài: “Lâm thúc, ta hiểu tất cả những điều Dương làm cho ta, ta cũng biết bản thân mình khiến cho hắn bất an, cho nên hắn làm như vậy, ta cũng chưa từng trách hắn, thế nhưng chuyện hôm nay ngài đừng nói lại với hắn, được không? Ta van ngài đấy.”
Thấy Vân Phi Vũ phất bào y định quỳ xuống, Lâm Khôi vội vàng ngăn lại: “Thất thiếu gia, ngài làm gì vậy, tiểu nhân tổn thọ mất, ngài đừng như vậy, ta đáp ứng ngài là được.”
“Đa tạ Lâm thúc.” Vân Phi Vũ cười cảm kích, sau đó nhìn nếp nhăn trên y phục: “Ta muốn ra ngoài một chút, tới tối sẽ tới thẳng Phi Vũ Hiên dùng bữa, không cần chuẩn bị.”
Lâm Khôi do dự, cuối cùng khom người: “Vâng.”
Nhanh chóng thay đổi ngoại bào rồi xuất phát tới thẳng vương phủ. Khi thấy y tới, trên mặt Mạc Bạch xuất hiện một tia kinh ngạc, hiểu ra vấn đề: “Ngươi tới vì chuyện của hoàng thượng?”
Thấy y nói thẳng vấn đề, Vân Phi Vũ cũng chẳng quanh co, gật đầu: “Các người đừng nên ép hắn, cho hắn thêm chút thời gian, ta nghĩ hắn chỉ là nhất thời bị mê hoặc thôi. Dẫu sao trước kia hắn rất ghét nam nhân ở bên nam nhân, đúng không? Vậy nên đừng ép hắn tới đường cùng, sẽ phản tác dụng.”
“Hôm nay hắn tới tìm ngươi nói chuyện?”
“Uhm…” Vân Phi Vũ cười khổ, sau đó ngẩng đầu: “Ngài an tâm, ta vẫn coi hắn như huynh đệ và bằng hữu, ta cũng đã nói rất rõ ràng với hắn. Hiện tại hắn chỉ mang cảm giác đối nghịch mà thôi, chỉ cần Mạc tiên sinh đây tác động, ta nghĩ chắc chắn hắn sẽ hiểu ra.”
Mạc Bạch vuốt râu, gật đầu: “Nếu ngươi đã nói như vậy, ta nhất định sẽ giải thích cho vương gia.”
“Đa tạ Mạc tiên sinh.”
“Không cần cảm tạ ta, kỳ thực…” Mạc Bạch nhìn y: “Người gây áp lực cho hắn không chỉ có một mình vương gia, còn có hai người khác nữa.”
Trong thời gian này, trên đường tới tửu lâu, Vân Phi Vũ cũng nghe ngóng được không ít tin tức, y vẫn nghĩ quốc nội lại bắt đầu hỗn loạn, hiện tại nghe Mạc Bạch nói vậy, y lập tức hiểu được tất thảy nguyên do, gật đầu: “Ta hiểu, ta sẽ lo chuyện bên Dương, còn về phía ma giáo…” Y chau mày: “Ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Tốt lắm, hiện tại ta thay hoàng thượng tạ ơn ngươi trước.” Mạc Bạch chắp tay cúi người.
Vân Phi Vũ đạm cười, u trầm mở miệng: “Hết thảy đều do ta dựng lên, đương nhiên ta phải tự mình giải quyết.”
Hai người im lặng không nói, một hồi lâu, Vân Phi Vũ lại mở miệng: “Được rồi, mục đích hôm nay tới đây đã hoàn thành, ta không tiếp tục quấy rầy nữa. Mạc tiên sinh, phía hoàng thượng phải nhờ ngài trấn an khuyên nhủ. Ngày mai ta sẽ rời khỏi Diên Kinh, chỉ mong khi trở về thì hắn đã nghĩ thông suốt.”
“Rời Diên Kinh? Ngươi đi đâu?” Mạc Bạch đột nhiên lo lắng, vội vàng hỏi.
“Vân Vụ sơn trang.”
“Ngươi đã quyết định rồi? Không muốn suy nghĩ kỹ hơn?”
“Hửm?” Vân Phi Vũ buồn bực nhìn y, “Suy nghĩ chuyện gì?”
“Chẳng lẽ y không biết ước định giữa ba người bọn họ?” Mạc Bạch đánh giá y một lượt từ trên xuống dưới, thấy bộ dạng y quả thực giống như chẳng biết gì cả, muốn mở miệng nhắc nhở lại bị tiếng gọi ngoài cửa đánh gãy.
“Tiên sinh, tiên sinh, hoàng thượng triệu ngài lập tức tiến cung, mã xa đã đợi ngoài cửa.”
Mạch Bạch liếc y một cái: “Chắc là việc lập hậu.”
Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó nói: “Mạc tiên sinh, cho hắn một chút thời gian, đừng ép hắn.”
Thấy y quan tâm như vậy, Mạc Bạch lắc đầu: “Tiểu Vũ, chính vì tâm tính ngươi rất mềm yếu, cho nên… Aiz… quên đi vậy, đấy đều là chuyện của đám hậu bối các ngươi, ta không nên xen vào. Đi thôi, thuận tiện ta tiễn ngươi ra ngoài.”
“Được.”
Thấy sắc trời còn sớm, Vân Phi Vũ dạo qua tửu lâu một vòng, căn dặn chút việc mới quay trở về khách ***.
“Thất thiếu gia, ngài đã trở về, ngài đã dùng bữa tối chưa?” Lâm Khôi vội vàng tới đón.
“Ta đã ăn ở Phi Vũ Hiên rồi. Đúng rồi, Lâm Thúc, ngài giúp ta chuẩn bị nước và lương khô, còn cả ngựa nữa.”
“Ngài muốn đi xa?” Lâm Khôi tò mò.
Vân Phi Vũ gật đầu: “Mai ta sẽ xuất phát tới Vân Vụ sơn trang, lâu rồi vẫn chưa thấy tin tức của Dương, chẳng biết hiện tại hắn ra sao nữa, ta muốn tới đó xem sao.”
Đáy mắt Lâm Khôi lóe lên một tia sáng kỳ dị, chớp mắt đã biến mất, y trầm tư: “Thất thiếu gia, ngài chờ một chút, tiểu nhân trở về phòng lấy chút đồ, người xem qua hãy quyết định.”
Vân Phi Vũ không khỏi buồn bực, nhưng vẫn không ngăn cản. “Được rồi.”
Nhìn bức thư mỏng manh trong tay, y thập phần khó hiểu: “Thúc nói đây là thư Dương đưa cho thúc trước lúc rời đi, nói trước khi ta trở về Vân Vụ sơn trang mới đưa cho ta?”
“Dạ.”
“Tại sao hắn lại làm như vậy?”
“Việc này… tiểu nhân cũng không biết.” Lâm Khôi lắc đầu: “Thiếu chủ chỉ nói ngài đọc xong hãy đưa ra quyết định.”
“Được, ta đã biết.” Vân Phi Vũ cầm thư, tâm tình nặng nề, y luôn cảm thấy phong thư này sẽ khiến tất thảy mọi thứ trở nên hỗn loạn, trong lòng run sợ, không dám dễ dàng mở ra.
Trở lại phòng, uống vài chung trà định tâm, nhưng sau khi đọc mấy chữ ít ỏi kia, đầu óc y ‘oanh’ một tiếng, trống rỗng, câu chữ cuối cùng không ngừng quanh quẩn trong đầu: “Đây là ước định của ba người bọn ta, mặc dù nó thực sự ngớ ngẩn buồn cười, nhưng ta mong Vũ nhi hãy suy nghĩ cẩn trọng, đệ không cần băn khoăn về ta. Đệ vui, ta vui, đệ đau, ta càng đau. Mong Vũ Nhi hay suy nghĩ kỹ càng!”
Ngồi thẫn thở bên cạnh bàn, mãi đến khi ngoài cửa truyền tới thanh âm của Lưu Tiễn.
“Thất thiếu gia, ngài đã ngủ chưa?”
“Chưa.” Đáp lời theo bản năng, lúc này y mới phát hiện trời đã tối, mà hiện tại có giơ năm ngón tay lên cũng chẳng nhìn thấy. Cổ họng khô khốc khó chịu, y nuốt một ngụm nước miếng. “Chuyện gì?”
“Không… không có gì… lão bản kêu tiểu nhân tới hỏi xem ngài có muốn ăn khuya hay không.”
“Là lo lắng ta xảy ra chuyện?” Trong bóng đêm, Vân Phi Vũ giương môi, thản nhiên nói: “Không cần, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta muốn ngủ.”
“Vâng.”
Đã quen với bài trí trong phòng đến nỗi không thể quen hơn, Vân Phi Vũ đi tới bên giường, hợp y nằm xuống, đầu óc lúc hỗn loạn lúc trống rỗng. Hiện tại, y không biết bản thân nên suy nghĩ tới điều gì, nên làm gì, cũng không muốn suy nghĩ, không muốn làm gì cả, chỉ mở to đôi mắt nhìn nóc nhà tối mịt, ngẩn người, không hề buồn ngủ, chỉ ngẩn người.
Đột nhiên bừng tỉnh mới phát hiện bản thân đã ngủ quên tự lúc nào, mở mắt ra liền thấy không trung vẫn chưa có lấy một tia nắng, thì ra trời vẫn chưa sáng.
Tâm trí bất giác nhớ tới tất thảy nội dung trong bức thư. Một cơ hội lựa chọn lại sao? Khóe miệng y giương lên nụ cười chua chát, thở dài. “Dương, ta biết huynh muốn cho ta một cơ hội nữa, muốn ta lựa chọn người mà mình yêu nhất, nhưng huynh cũng phải hiểu một điều, yêu ai đó, không nhất thiết phải có được người ta. Tuy rằng ta yêu Thánh, nhưng hào quang chói mắt của hắn khiến ta tự ti, khiến cho ta không dám tự tin đối mặt, mà Tích đại ca lại quá mức ôn nhu, tựa như thái dương khiến người ta không ngừng khát vọng, rồi lại khiến người ta không cách nào che dấu. Thế nhưng, chỉ khi ở bên cạnh huynh ta mới có cảm giác bản thân mình đang tồn tại, mới có thể cảm nhận được khát vọng của bản thân, cho nên, quyết định của ta vẫn chưa từng biến đổi. Cho ta chọn lại bao nhiêu lần, đến cuối cùng ta vẫn sẽ chọn huynh, cho dù sau này không gặp được bọn họ, ta vẫn sẽ chọn huynh. Vân Phi Vũ ta chỉ cần có huynh là tốt rồi.”
Nhắm mắt lại, cảm nhận được hai dòng chất lỏng lạnh lẽo trượt dài theo gò má, Vân Phi Vũ kéo chăn lau lau, trong lòng không ngừng mặc niệm: “Ta không sao, ta không sao, mọi thứ sẽ ổn thôi….”