A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 52
Haingàychờ đợitrôi qua,khôngnhận đượctintốt.Tống Đườngcuốicùngcũng khôngthểchịu đựng được,buổitốitrước khi đingủ,gửimộtcáitinnhắnthăm dòcho Sầm Qua.Trong giấcmơtối đó,hạnh phúcmơthấycậuta kéocánhtay Sầm Qua,vênh vang kiêuhãnhngồitrướcmặt Giang Bạch Lộ,khiếncậunhụcnhãmặccảmcùngcực.
Giấcmơ đầymàu sắc xuấthiện,Tống Đườngthức dậy vào bốn giờ sáng.Trướctiêncậutanhìn điệnthoại di độngnhưng khôngnhận được bất kìtinnhắnnào.
Cùnglúc đó,Giang Bạch Lộngủrấtngontrên giườngcủa Sầm Qua.
TốngĐườngkẹpchăntrằntrọckhó ngủ, thật vất vảđếnrạngsáng,ngồidậynhìnđiệnthoại, vẫnkhông cótin mới chưa đọc.
Sầm Quamởmắt,buôngcánhtay đang ôm eo Giang Bạch Lộra,giơtay bópmũicậu,dùng giọngnóihơi khànlúcmớitỉnhngủ gọicậurời giường.
Giang Bạch Lộ khóthởthức giấc,ngướcmắtnhìn khuônmặt gầntrong gangtấccủa Sầm Qua,cuốicùngcậumớinhớrarằngcậu đồng ýchạy bộthể dục buổi sáng với đối phương.Giang Bạch Lộnângchânthânmật gáclên bắp đùi Sầm Qua,giả vờmấttrínhớ,“Làmcái gì?”
Sầm Qua đẩychâncậura,vỗnhẹmặtcậu,nói: “Đừng giảngu,tôi biết emnhớrõ.”
Giang Bạch Lộ đau khổthanthởmộttiếng,ngồi dậy,nhưng giâytiếptheocậumềm oặtngã vào vaianh,conmắtnhắmtịt,một bàntayngựa quen đườngcũluồn vàotrong áongủcủa Sầm Qua,ấntừng khốicơ bụngrắnchắccủangười đàn ôngmà đếm,cuốicùngthỏamãnliếmmôi,“Yêntâm đi,mộtngày khôngchạycơ bắp khôngmất đâu.”
Sầm Quanhướnmày,cũng vươntaymơntrớn dọc eocậu,sờ soạngcơ bụng phía dưới áongủcủacậu.Bị bàntaythôtocủangười đàn ôngnhẹnhàngchạm đến,cơn buồnngủcủa Giang Bạch Lộ bỗngchốc giảmhơnmộtnửa,khẽhítmộthơicolạicơ bụng,ưỡnngực,giọngnóimậpmờ: “Sờlungtung gì đấy?”
Bàntay rộng rãi của Sầm Qua che phủ cáibụng cậu,tiếng nóitrầmthấp ẩn chứa niềm vui,nhưng lạitỏ ra không nể nang gì cả: “Ngày khối cơ duy nhấttrênbụng embiến mất,cũng là ngày chúngta chiatay.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Cậu không phản đối,mởto mắt,xoay người ngồi vắt ngang quathân người đàn ông,haitay cầm đồ vật căng phồng ở đũng quần đối phương,lườibiếng ngước mắt lên: “Đồ chơi của anh nói cho embiết,nó cũng không muốn ra ngoài chạythể dục,nó chỉ muốn sung sướng ngaybây giờ.”
Sầm Qua khôngthay đổi sắcmặt,“Đâychỉlàmộthiệntượng sinhlý bìnhthường.”
Giang Bạch Lộ imlặngmột giây,buônglỏngtay đặtlên đầu vaingười đàn ông,haichântáchra quỳtrên gatrải giường,môngconglên vàcơthểnghiêng về phíatrướcngực đối phương,ghé vàotaianh dịu dàngnói: “Nhưngcáimôngcủa em vừamớinóicho em biết,nólại đói bụngrồi.”
Người đàn ôngnghethấyliềnngừnglại,haitaytiệnthểlầntheolưng Giang Bạch Lộ xuống đếnmông đối phương.Anh đè Giang Bạch Lộlênchăn,nghiêngngười áp đến.
Chuyệnchạythể dục buổi sángcứthếthất bạithảmhại.
TốngĐườngngủkhôngngon, vẻmặt mang theo áp suất thấp đitới đi luitrong biệt thự, đụng phải người hầu dậysớmlàm việc liền muốn mở miệng dạy bảovàicâu.Cậu ta némđiệnthoại diđộngvào trongphòngngủ,kìmnén tâm trạng muốn xem diđộng, đenmặtngồibên bàn ănchờbữa sáng.Miệngkhông ngừng nàn phàn động táccủanữ đầu bếpquáchậm,cậuta quên mất bình thường cậu tangủđến khi mặt trời lêncaomới dậy.
Haingười đổmồhôi đầm đìa kếtthúc vận độngtrên giường.Giang Bạch Lộnằm ởtrên giườnghơithở dốc.Sầm Qua đứnglên,bước vào phòngtắmtắmrửa.Giang Bạch Lộngồi dậynhìn đồnghồ,cầm điệnthoại di động Sầm Qua đặt ở đầu giường,nhìnthấytrênmànhình khóacómộttinnhắn văn bảnchưa đọc gửitừ Tống Đường.
Cậu lấy điệnthoại của cậu gọi cho Tống Đường,khôngbất ngờ pháthiện đối phương đã chặn số của cậu.Giang Bạch Lộ nở nụ cười,cầm lấy di động xuống giường đi gõ cửa phòngtắm,“Em cóthể xem điệnthoại di động của anh không?”
Trả lời cậu làmột dãy sốgiảikhóamànhình.
Sau khi ăn sáng xong,Tống Đườngnhìnlênchiếc đồnghồtròntreotrêntường,không kìmlòngnổi bướcnhanhlêntầng.Hai phút sau,cậuta đẩycửa phòngngủ,đườngnhìn quétngang quamặt giường…
Điệnthoại di độngnằmngửatrên giường vẫntrongtrạngtháimànhình đen,nhưnglạicó đèntínhiệu yếu ớtlóera phía dưới.Tống Đường vui vẻ,bướctớicầm điệnthoại di độnglên,mở khóamànhìnhthoángnhìnngười gửitinnhắnchưa đọc đến,cậutacàng khôngthể khốngchếhạnh phúcnảylêntronglòng.
Nhưng vẫnchưa kếtthúc.
Điều khiếncậutangấtngâyhơnnữachínhlà,Sầm Qua dĩnhiênhẹncậutacuốituần đếnnhàanh ăncơm.Anh vàcậucontrainhà giàumớinổicủa gia đìnhhọ Giang…đại khái đãtriệt đểchấm dứt.
TốngĐườngcầmđiệnthoạidi động,ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vàotinnhắnkia,khóemiệngconglênkhôngngừng được.
Tuy nhiên,chođến sáng thứ bảy, cậu tathấybiểnsố xequenthuộc ở Jade Garden, mớinhậnthấykhông thích hợp. Sầm Quakhông chỉmờimột mình cậu ta, màcòn mời DụQuânLânvà Tần Nhất Hành đến, đâychỉlà một buổi tụtập bạn bèthông thường mà thôi.
Cậuta âmthầm cắn môi,nhưng niềm vuitrên khuôn mặt khônghề sụt giảm,tiến ra nghênh đón,dường như không có việc gì mà chàohỏihai người ở cửathang máy.
Cửathangmáymởra,bangười bước vào.Thangmáy đilên,Tần Nhất Hànhnóichuyện với Dụ Quân Lân,chỉmình Tống Đường đứngtrong góc,vẻmặttốitămnhìnchằmchằm vàochữ sốmàu đỏ khôngngừngtănglên.
Thangmáydừngở tầng tương ứng rồimở ra, Tống Đường bước ra ngoài đầu tiên, sau đóbìnhthảnxoayngườilại,đôimắt đào hoa lướt quamặtDụ Quân Lân vàTần Nhất Hành,giốngnhưnhớ đến điều gìđó,cậu ta vuivẻ nheo mắt lại.
Giang Bạch Lộ không đượcmời.Chỉcầntênnhà giàumớinổinhàhọ Giang suốtngày dínhlấy Sầm Qua kia khôngtới,tâmtrạngcủacậutatựnhiên sẽtốthơn.
Hai phút sau,Sầm Quatừtrong phòng điramởcửachohọ.Người đàn ôngmặc quần áorộngthùngthình,xỏ đôi déplêtốimàu,vẻmặtmấttậptrung dựa vàotủ giàynhắcnhởhọthay giày,trôngnhư vừara khỏi giường.
Sau khi bangười vàonhà,SầmQua ngượclại khôngcó chút ýmuốnchiêuđãikháchquý,chỉbỏ lại mộtcâucứ tựnhiên, sau đóxoayngườiđi vào phòng ngủ. Tần Nhất Hành vàDụ Quân Lân hiểu ngầm trong lòng,cũngcó ýtưởngvà suy đoán đại khái, lặng lẽđưamắt nhìn Tống Đường.
TốngĐường– ởtrungtâmcủa sự chúý –hoàntoànkhôngpháthiệnsự khác thường, thậm chícậuta còn ungdungtự tại ngồi xuống sofa,thoảimáibắc một chân lên, lúc nàymớinhànnhã quan sát cách bốtrícủa căn phòng.
Chỉ một lát sau,khi ánh mắt quét quatách cà phê đặttùytiệntrênbàn,Tống Đường nhíu mày,chút vui vẻ còn sót lạitrong lòng ngay lậptứcbiến mất.
Đólàhaichiếccốcthủytinhtinh xảo giốnghệtnhau,thâncốctrong suốt sáng bóng được đặtcạnhnhau,trong đócómộtchiếccốccòn dưmộtnửanướcchưa uốnghết.Nhìn qua giốngnhưlà…mộtcặpcốcthủytinhtìnhnhân.
TốngĐườngxị mặt đứng lên, đivề phía phòngtắm.
Cậutathô lỗ giật cửa,trong khoảnh khắc ánh mắt chạm đến những vật dụng đặttrong phòngtắm,con mắt chợttrở nên lạnh lẽo.
Haicáicốc súcmiệngcùng kiểu dáng khácmàu sắc,haicặp bàn chải đánhrăngmột kiểunhưng khácmàu,haichiếc khănrửamặt đồng kíchcỡ khác sắcmàu,cùng vớimộttuýp kem đánhrăng dùngchung.
TốngĐườngvộivã trở vềphòngkhách, đúng lúc gặpSầmQua đi ratừ phòng ngủ. Đuôi mắt thoángnhìnđộngtác đóng cửa phòng ngủ của người đàn ông, cậuta xông thẳnglên muốn lướt qua Sầm Quanhìnvàotrongnhưng lạichúý đếndấuhôn chói mắt trên cổđốiphương, ánh mắtcứnglại,sauđó corútdữ dội.
TốngĐườngtứcmuốnhộc máu màcấtcao giọngnói,nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Ngườiđó, là ai?”
Giâytiếptheo,nhưthểtrảlờicâuhỏicủacậuta,cánhcửa phía saungười đàn ông bịngười phíatrong kéora,Giang Bạch Lộmặcmột bộ đồ ởnhà khárộngtừ saulưng Sầm Quachậmchạp đitới.
Cậu vò máitóc ngắn đentuyềnhơi rối loạn do vừa ngủ dậy,xắntay áo dài lên như không có người ngoài ở nhà,sau đó cậu mới ngẩng mặt nhìn khuôn mặttái xanh của Tống Đường,híp mắt khẽ ngáp,hơi nâng khóe môi,“Chàobuổi sáng,cậu Tống.”
Vẻ mặt Tống Đường vặn vẹo, trong khoảnhkhắc,cậuta còn tưởng rằng mình đang mơthấyác mộng chưa tỉnh.
Cậu ấm nhỏ nhàhọ Tốngtừtrước đến nay kiêu căng vàbướngbỉnh,sốnghơnhai mươi mấy năm,cuối cùng phải chịu đựng nỗi đau chưatừng có.Cậutatức giận đến mứchai mắtbiếnthành màu đen,không quantâm đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Haingườicònlạitrầmlặng khônglêntiếng xem vở kịch,Tần Nhất Hànhnhướnmàycườinói: “Vô duyên vôcớ bịcậulợi dụng,cậu định bồithườngchochúngtôithếnào đây?”
Giang Bạch Lộcũngcườitheo,“Không phảinóitrướcrồi sao,mờicáccậu đi ănmà?Nhưng…” Cậungạingùngnhún vai,“Không phải ăn ởnhàthôi.”
Bốn người lái xe đến nhàhàng.Trênbàn cơm,Sầm Qua và Dụ Quân Lân nói chuyện kinh doanh,Giang Bạch Lộ và Tần Nhất Hành đứng dậy đi vệ sinh.Trênhành lang Giang Bạch Lộ gọi Tần Nhất Hành,đưabức ảnh cũtừngbị Tống Đườngtrộm lấy đi cho Tần Nhất Hành xem.
Tần Nhất Hành khôngtiếpnhậnngay,chỉhơi nghi hoặc hỏi: “Vật gì vậy?”
Giang Bạch Lộtựa vào bờtường,mỉmcườinói,“Không phảitừrấtlâutrước đây,cậu vẫnmuốn xem ảnhchụp bạntraicũcủatôi sao?”
Tần Nhất Hành nhăn mặt, “Cậu vẫn chưa quên bạn trai cũcủa cậu?”Hắn cầm lấy bứcảnhnhưngkhông cúiđầunhìn,ngược lạicố tình nhỏ giọng nói, “Nếu cậu vàSầmQua đang yêu nhau, cậu không nên mang theo ảnh chụp bạntraicũ.Ngườinhưhọ, khôngcho phép trongmắt có mộthạtcát.”
Giang Bạch Lộthờ ơ gật đầu,“Cậucứ xem ảnhchụptrước đi.”
Tần Nhất Hành mở lòng bàntayra, cúi đầu quét mắtnhìn. Thấy rõnét mặt của người đàn ôngtrênbứcảnh,hắn khiếpsợ đến tộtđỉnh. Saumộthồi im lặng, hắn hỏivớigiọngđiệuphứctạp:“Cậunóicậu thíchSầm Qua…có phải bởi vìanhta giống bạn trai cũcủa cậu?”
Giang Bạch Lộ khôngtrảlờihắn,khôngnhanh khôngchậmlấylạitấmhình kia,rahiệucho đối phương ghé sátcậu.Tần Nhất Hành vôthứcnghetheo,Giang Bạch Lộtựnhiêncườicợt,tiến đếncạnhtaihắn đểlạimộtcâu: “Cho đến bây giờchưatừngcó bạntraicũ.”
Tối nay, GiangBạchLộ vàSầmQua đến bờsôngđể ngắm cảnh đêm. Họ đitrêncây cầu ồnào náo nhiệt băng qua con sông trong làn gióđêmdịu nhẹ, ánh đèn đường lờ mờ kéo dài cáibónglặnglẽ theo phía sau họ.
Sầm Qua giơtaylên ômlấy vai Giang Bạch Lộ,tiếngnóitrầmthấp dễnghe được gióthổi vàotaicậu,“Lúc đi ăn,em và Tần Nhất Hànhrangoàilàm gì?”
“Em cho cậu ấy xembức ảnh Tống Đường đưa cho anh.” Giang Bạch Lộ cong đôi mắt,“Kể ra cũng lạthật,người quen của anh,bao gồm cả chính anh,vậy mà không nhận ra ngườitrongbức ảnh đó là anh.”
Sầm Qua khôngcho đólà điềuhiểnnhiênmànâng khóemiệng,“Hầuhếtthời gian,bởi vì quá quenthuộc,nên không dámnhậnra.Giốngnhư…” Người đàn ông khẽnhíumày,rơi vàotrong khoảnh khắctựhỏingắnngủi.
Giang Bạch Lộtiếplờianh,“Giốngnhư emlúcnhìnthấyanh ởtrongnước sauhainăm.”
Cậu dừng chân,đặttay lên lan can cầu vàhíp mắt cười,“Mặc dù anh không nhớ nhiềuthứ,nhưngthật ra em cũng không quantâm.Nếu không cònhồi ứcthì vẫn cóthể sángtạo ra chúng,chỉ cần chúngta không rời xa nhau.Nhưng mà…” Giang Bạch Lộ do dự giây lát,quay đầu nhìn về phía đối phương,“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Sầm Quanhướnmày,“Chuyện gì?”
“Chiếc nhẫn mà mẹ anh để lại cho anh…” Giang Bạch Lộho nhẹ mộttiếng,“Anh không nhớ đã đặt nó ở đâu phải không.”
“Tôi không nhớ,nhưng tôi còn không đến nỗi không có đầu óc.” Sầm Qua lườibiếng cắt ngang lời cậu,“Tôi đưa cho em rồi,đúng chứ?”
“Đúng là anh đãtặng cho em.” Giang Bạch Lộ chột dạ gật đầu,“Nhưng nó đãbị em đánh mất.” Cậu nói xong câu đó,nhanh chóng quay đầu nhìn nét mặt người đàn ông,nhẹ giọngthanh minh một câu,“Trước đây cũng nói rồi,lúc đó anh khôngtrách em,bây giờ anh cũng không đượctrách em.”
Sầm Quacườihừ,liếcmắtnhìncậumộtcái,“Được,tôi khôngtrách em.Nhưngmà,emlàmmất đồcủatôi,phải bồithườngchotôi.”
Giang Bạch Lộmỉmcười,“Anhmuốn bồithường gì đây?”
Người đàn ôngngẫmnghĩmột giây,“Em xoayngườilại đi.”
Giang Bạch Lộtheolời quayngườilại,trướcmặt xecộ gàothétchạy qua,mấymét bêntráicó vài đôitìnhnhântrẻtuổirúc vào vớinhau,mấymét bên phảilà đôi vợchồng giàlãngmạnchụp ảnh dưới ánh đèn đường.Sầm Qua giơtay kéomặtcậu đến,trong dòng xe bấttận vàtiếngnóicườicủangười qua đường,anhcúi đầungậmlấymôicậu.
Hình ảnh xecộ đung đưa đọngtrong võngmạcmột giây,tiếngngười đan đen không đồng đều yêntĩnhtrongtaimột giây.Một giây sau đó,vẻmặt Sầm Quanhànnhạt,anh đứngthẳng dậy,ômcậu bước về phíatrước.
Giọngnóitrầmthấptheo gió đêm đầuhạtảnra dọc đường.
“Hôn anh coi nhưbồithường?”
“Không…” Niềm vuibấttậnbị gió cuốn vàobầutrời đêm cao cao,“Đây chỉ là món khai vịtối nay.”
Trăngkhuyết trắng hơn màu tuyết, sao trời lấp lánh đàyđặcnhư biển,ngàymai lại làmộtngàyđẹp trời.
Hết chính văn