A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 49
TốngĐườngcàngnghĩcàngcảmthấybất thường. Cậuta tìm người đi đếnnhàxuấtbản GiangBạchLộ từng làm việc đểđiềutra,kết quả mang vềlà GiangBạchLộ vàĐôngVi có quan hệcá nhân, từng giúp Đông Vi chụp ảnhriêng. Lúc nàycậuta mới nhớlạimấy thángtrướccậuta yêu cầuGiang Bạch Lộhỏi thăm quan hệ củaSầmQua và Đông Vi,bấtchợtgiậtmìnhnhậnra bản thân bịđùa bỡn triệt để.
Cậuta lên Wechathỏitìnhhình gần đây của Sầm Qua,thámtửtư được cậutathuê lạitrả lời chưabao giờ nhìnthấy Đông Vi xung quanh Sầm Qua.Tống Đườngthay đổi suy nghĩ,gửi ảnh chụp Giang Bạch Lộ,kiềm chế sự mất kiên nhẫn,hỏi: “Còn người nàythì sao?Anhtừngthấy chưa?”
Giâytiếptheocậuta đượccho biết,chẳngnhữngthường xuyênnhìnthấymàcònnhiềulầnthấy đối phươngngủlại ởnhà Sầm Qua.Thái dương Tống Đườnghiệnlên gân xanh,tứcnổ phổinói: “Tại saoanh không báocáo?”
Thámtử tưsữngsờ tronggiâylát,“Không phải cậubảochỉ cần theo dõi xemcó ngườiphụ nữ nàoxuấthiệnbêncạnhngàiSầm thôi sao?”
“Ngu ngốc!” Tống Đường quát mắng,vẻ mặttái mét giơ điệnthoại di động ném vàobờtường.
Từ trước đến nay cậuta tự phụ, nghĩ SầmQuathẳngtắp,ngaycả phụ nữcũngkhóđến gần, ngoạitrừ cậu ta, cònai có thểbẻ cong anh, khôngngờ lại xuất hiện Giang Bạch Lộ – một biến sốvô căn cứ. ÁnhmắtTốngĐườnghungác nham hiểm,cậu ta nhặt điện thoại diđộngđã nứt màn hình lên, mởdanhbạ điện thoại trongdi động.
Sau khi vềnhà,Giang Bạch Lộliềnhối hận. Nói đinóilại,dù làđồnghồ cũ hayđồnghồ mới, tóm lại đềulà... Cậuhơibuồnbực thở dài mộthơi,xoayngười mớipháthiệncậuquênáo khoác trongphòngthayđồ.
Ví tiền trong áo khoác đương nhiêncũngở phòng thay đồ. Nghĩ đếnđốiphương vôcùngcó khả năng mởví tiền của cậu, ánhmắtGiangBạchLộ hơi đông lại. Giây tiếp theo cậu mớinhớra, mấy tháng trướcđây,ở toilet trongnhà hàng,Sầm Qua đãlấymất bức ảnh riêng tưcậunhéttrongví tiền.
Giang Bạch Lộ yênlòng,buổitốicậunhận được điệnthoạicủa Tống Đường,cậutahẹn gặpmặtcậu ở quáncà phêtạitrungtâmthành phố vàongàyhôm sau.Giang Bạch Lộ vốn địnhtừchối,nhưngtừlời ámchỉcủa đối phươngmớinhớtới,hìnhnhưcậutừnghứahẹn với Tống Đường báocáochuyệncóliên quan đến Sầm Qua,nêncậu đồng ý.
Ngàyhôm sautrước khira khỏinhà,Giang Bạch Lộlấychiếc vítiềncũtừtronghòmtạp vậtra.Vítiềnnàymualúccậucònhọc đạihọc ởnước Mỹ,cùng với vítiềncủa bạntraicũcủacậulà đồ đôi.Giang Bạch Lộ dùngnhiềunênnó đãcũ,nhưng dùcũcậu vẫnluyếntiếc khôngnỡ vứt đi.Nămtrước,khi vềnước,ma xui quỷ khiếncậunhét vítiền vàotrong vali,từ bên kia đại dương kéo vềnước.
Cậu mở vítiền muốn nhétthẻtín dụng vàtiền giấy vào,nhưng vôtình pháthiệnbêntrong còn lưu giữ mộtbức ảnh chụpbạntrai cũ của cậu.Giang Bạch Lộ định lấytấm ảnh đã phai màu và ố vàng kia ra,nhưng cậu cụp mắt lặng lẽ nhìnbức ảnhhồi lâu,do dự một giây,vẫn đểbức ảnhtrong ví.
Cậu khôngthể chỉ cần sự an ổntrước mắt mà không suy xét đếntương lai,bất luận lớn nhỏ,bất luận nặng nhẹ,sựtình luôn cần phải giải quyết.Cậu khôngthểbướctiếp nửa cuộc đời còn lại đều dướitìnhhuống đối phươnghoàntoàn khôngbiết gì cả,sinh ra sự ghentuông khôngbiết nên khóchay nên cười đối với chiếc đồnghồ đeotay của Sầm Qua,hoặc là đồ vật xưa cũ khác.
Mặttrời giữatrưarắc ánh vàng bêntrong quáncà phê,hươngcà phêtinh khiết vàmùi bánh kemngọtngàohòa quyệntrong không khí,bàiháttiếng Phápnhẹnhàng quanh quẩn bêntairấtlâu.
Giang Bạch Lộ cởi áo khoác mỏngtối màu choàng vào lưng ghế,khóe môi mỉm cười nghiêng mặt nói chuyện với nhân viên phục vụ đứng ở cạnhbàn.
TốngĐườngthanh nhãnhấpmộtngụmcà phê, cằm hơi nânglên,ánhmắt khó hiểu rơi vàotrênmặtcậu.
Giang Bạch Lộ gọi đồ xong,quay đầutrùnghợp đụng phải ánhmắttốităm u ámcủa Tống Đường.Tronglòngcậu suytưmộtchút,điềmnhiênnhư không dịchchuyểntầmmắt,gọinhân viên phục vụtrởlại,hỏi sơ qua vềchế độhội viêncủa quáncà phê.
Nhân viên phục vụtậntìnhhướng dẫntỉmỉ,Giang Bạch Lộ vôcùng kiênnhẫnnghe xongmớinhẹnhàng giơtay xenlờicậuta: “Vậy phiềncậu giúptôilàmthẻhội viên.”
Nhân viên phục vụ gật đầu,“Phiềnanhcungcấp số điệnthoại vàhọtên.”
Giang Bạch Lộ dựatheo yêucầumàtrảlờicậuta,lấy vítiềntừtrongtúi áo khoác saulưngra,cổtayhơinghiêng xuống dưới,mở vítrướcmặt Tống Đường,rútthẻtín dụngra và đưachongười phục vụ.
Khicậungồi xuống phía đối diện,Tống Đường khônghềrờimắttheo dõimọicử độngcủacậu.Lúcnày,cậutatựnhiênthoángthấynửa bức ảnhchụptrong vítiềncủacậumơhồlộra.Tấm ảnhcóthể kẹptrong vítiềnmangtheo bênmình đươngnhiênlà ảnhchụpngườithânhoặcngười yêu.Giang Bạch Lộlàcontrai duynhấtcủanhàhọ Giang,khôngcóanhchị em.Hình bóngtrẻtuổitrong bức ảnhcàng khôngthểlà phụhuynhtrongnhà.
Cậuta âmthầm cười lạnh mộttiếng,thầm nghĩbảnthân chưa kịp mở lời,Giang Bạch Lộ đã lộ dấu vết.Tống Đườngtạmthời áp xuống ýtưởng éphỏi đối phương,ngược lại cụp đôi mắttràn đầytrào phúng xuống,bìnhthản quấy cà phê.
Giang Bạch Lộlàmthẻhội viên xong,nhét vítiềntrở vềtúi áo,thấy Tống Đường khôngmởmiệnghỏi,cậuthongthảnghịch điệnthoại di động.
Nhân viên phục vụ bưngcà phê đến,Giang Bạch Lộ dườngnhư khátnước,vội vã buông điệnthoại di động,bưng đĩa đựngtáchcà phêlên uống,nhưng đôimôicậuhơirunrẩy,chấtlỏngmàunâu sẫmtheomiệngchéntràn xuống dưới,nhỏ giọttại viềncổ áocủacậu,ngấm vào vải vóc vớitốc độcóthểthấy được bằngmắtthường,đểlại vết bẩn khôcạntốimàu.
Giang Bạch Lộliếcnhìnmộtchút,vội vàng đặtcốccà phêtrongtay xuống.Chiếcchén sứtinh xảothôlỗ đậpmạnh vàotrong đĩa,tạora âmthanh gay gắtchóitai.Tống Đường giốngnhư vừamới để ý đếnhành độngcủacậu,khôngnhanh khôngchậmngẩng đầulên,nétmặthiệnra sự khóchịunhènhẹ.
Giang Bạch Lộcũngmấthứngnhíuchặtlôngmày,ngaycả điệnthoại di độngtrên bàncũng khôngthèmlấy,cậuhấptấp đứng dậychạy về phíatoilet.Tống Đườngthuhồi vẻmặt,nhớlạihành vi uốngcà phê đầythôlỗcủa Giang Bạch Lộ,khịtmũi khinh bỉ đứng dậytìm vítiềnnhéttrongtúi áocủacậu.
Khi đôimắt quét quanhững vếttrầy xướctrên vítiềncũ kỹ,khóemiệng Tống Đườngtrào phúngnhếchlên.Sau đóchịu đựng sự khóchịutronglòng,cậutamở vítiềnra.Tuynhiên,chẳngmấychốc,tâmtrạngtrànngậpmưu kếcủacậuta biếnthànhngạcnhiên và kì dị sau khi xem bức ảnh.
Bức ảnh cũ phai màu nghiêmtrọng,gần như không nhận ra được màu sắc quần áo của ngườitrong ảnh.Ngườitronghình không chụp chính diện mà chỉ chụp sườn mặt,tuy chỉ cần nhìn sườn mặt nhưng cũng cóthể dễ dàng nhận ra,sườn mặttrẻtrungtrongtấm ảnh cực kỳ giống Sầm Qua…
Nhưngcũngchỉlà giống mà thôi.
Ánh mắt của Tống Đường rơi vàobộ đồng phục lao động rẻtiền đang mặc của người nọ,không ngần ngại kết luận,ngườitrongbức ảnhtuyệt đối không phải là Sầm Qua.Kếhoạch suytínhtrước đây của Tống Đường một lần nữathấtbại,cậuta mang vẻ mặt lạnhbuốt cầmtấm ảnh im lặnghồi lâu.Ngước mắt lên lần nữa,cậuta không chỉ khôngthểhiệnbất kì sựtức giậnhay không vui nào mà còn không che đậy sự phấn khích dày đặc.
Nhìnkỹ hơn, sựphấnkhích lạiđượctrộnlẫnvới sự tànnhẫnnhưẩn như hiện.
Khi Giang Bạch Lộtrở vềchỗngồi,Tống Đường khôngnhanh khôngchậmliếcnhìncậu,hạmình dòhỏichuyệnliên quan đến Sầm Qua.Nhưngcâutrảlời khôngngoạilệ đềulà Đông Vi khônghề qualại với Sầm Qua,cũng khôngcó bóng dáng khảnghicủanhữngngười phụnữ khác.
TốngĐườngbiếtđượcchântướng từlâu,giọngđiệunhànnhạtnóira, “Thế hả.”,khôngcó bất kìcảmxúc nào biểu lộtrêngương mặt, nhưng trong lòng căm hận muốn lăng trìngười đốidiệnmấytrămlần.Dườngnhưcậu ta rấtbấtmãn với đáp ánnhư vậy, vẻ mặtkhông vuibưngtáchcà phê uống một ngụm, hao sạch kiên trìmà đứng dậy, từ trên caonhìnxuống nói, “Nếu thế, hômnayđến đây thôi. Tôi còn cóviệc,đi trướcđây.”
Giang Bạch Lộnhìn bónglưng bướcra quáncà phêcủacậuta,rũmắt xemtintứctrên Wechattừ đầu đếncuối,sau đómới buông điệnthoại di động,khôngchúthoangmangkéo áo khoáctreo ởlưng ghế đặtlên đùi,lấy vítiềntrongtúi áomởra,quétmắtnhìn…
Bức ảnh chụp ngườibạntrai cũ đáng lẽ phải nằmtrong chiếc ví đãbiến mất.
Sau khi rời quán càphê,TốngĐườngláixe thẳng đến trước tòa nhà trụsở của tập đoàn họSầm.Nhânviênan ninh trong đại sảnh nhận biết cậu ấmnhà họ Tống, đương nhiênkhôngdámngăncản cậu ta. Nhân viên lễtân thấy cậu tađi qua thì cầmđiệnthoại gọivănphòngtrợlý tổng giám đốc.
TốngĐườngkhông bịcản trở thoải mái đithang máylêntầngtrên,nhưng bịngănlại trướccửa phònglàm việc của Sầm Qua. Cậuta khôngvui nhíu mày, cao giọng chất vấn: “Anh khôngnhậnra tôi?”
Trợ lý cung kính đáp: “Biết chứ.”
TốngĐườngtỏ vẻ mấtkiênnhẫn, “Nếu biết, anh còndámcản tôi?”
Âmthanh củatrợ lýtrầm ổn: “Sầmtổng đangbận việc,xin mời cậu Tống đến chờ ở phòngtiếptântrước.”
TốngĐườngkìmnén tức giận trong lòng,dườngnhưnhớ đến điều gìđó,ngượclạicậu ta cóchútkì lạcongkhóemôi,nhưng chút mừng rỡấy không hề hiện lêntrong giọng nói hayđáymắt,“Anhnói với Sầm Qua, tôicó thứ quan trọng phải đưa cho anhấy,lấy từ chỗGiang Bạch Lộ.”
Vài phút sau đó, Tống Đường như ý nguyệnđạtđượcsự cho phép củaSầmQua.Trợ lý mờicậuấm kiêu ngạo vàươngngạnh củanhàhọ Tống vào phòng làm việc củatổnggiámđốc,xoayngười đóng cửarồirời đi. Anh tacầm ấm chén phatrà,rótxongnướctrở về, thấy Tống Đường ra khỏi phòng làm việc củatổnggiámđốc,cằmnânglên,mắt nhìn thẳngđi qua trước mặt anhta,khóemiệngnhếch lênđầytự mãn.
Toànbộ quá trình chỉ kéodàimấy phút đồng hồ ngắn ngủi màthôi.
Trợ lý đènén sự bốirốinhànnhạttronglònganhta, bước nhẹ đến cánh cửakhéphờ của phòng làm việc, chưa kịp giơ taygõ cửa xin chỉthịcủa ngườibên trongthì chợt nghe thấy âm thanh nặng nềcủavật thể cồng kềnh rơi xuống đất truyền ra ngoài cánh cửa.
Cùng lúc đó,trợ lýthấy cánh cửa khéphờtrước mắtbị ngườibêntrong kéo ra,khuôn mặt lạnh lùng của ông chủ đập vàotrong mắt.Anhta đờ người không dám nhúc nhích,mãi cho đến khi đối phương rời khỏi,anhta mới nhìn vào phòng làm việc củatổng giám đốc…
Mộtmớhỗn độn.
Trợ lý vốnlà ngườitừ trước đến nay bình tĩnh vững vàng chợt lộvẻ ngạc nhiên.Cậu ấm Tống quấy rầySầmQua khôngphảichuyện gầnđâymới có. Nhưng anh tachưatừngthấydángdấpnổi giận banh trời như thế củaSầmQua.
Sầm Qua ngồi vào trong chiếc ôtô tối tăm, thô lỗđập mạnh chìa khóa xe vàobảngđiềukhiển trung tâm, cúi người mởhộcxe lấy bậtlửavà thuốc lá. Tiếng đánh lửa vang lên, ngọn lửa đỏhồnggiữangóntay vụt tắt, làn khói xámlantỏa khắp tầm nhìn, vẻ mặtngười đànôngchìmtrongkhóitrắng trởnênmờ mịt u ám.
Anhhút xong một điếuthuốc,bắt đầu đốt điếuthứhai,cảm giáctức giậnthiêu đốt phổi dần dần lắng xuống.Sầm Qua kẹp chặtbức ảnh Tống Đường đưa cho anh ởtrongtay,lúc này anh mớithoángtỉnhtáo lại,rũ mắt nhìn xuốngtấm ảnh,nhậnthấy cơn giận dữ mơhồ có xuthếbùng nổ.
Ngọnlửa kia bùngcháy dọctheomạchmáucủaanh,từngoài vàotrong bủa vâytráitimanh,đốt sạchtủy sống bànhtrướngrung độngtrong xươngcốtlạnhlẽocủaanh,cháytrụitráitim sưng phồngcủaanh,thiêurụimọithứcònlạitronganh,lộra sựthậtrợnngười ởtrungtâmngọnlửa.
Khôngcầnthiết phải xem ảnhchụplầnthứhai.Từlúc Tống Đường đưa ảnhchụptrong phònglàm việc,mắtanhnhẹnhànglướt qua khuônmặtcủangườitrong ảnh,anhlậptứctinlời đối phươngnói…
Mặc dù Tống Đườngcó dụng ý xấu.
Ngườitrong ảnhtuy giốnganh,nhưng không phảilàanh.Anhchưatừngchụp bức ảnhnàonhư vậy.
Tuy nhiên,điềukhiến anhđưara lựa chọn không chỉ dolời nói của Tống Đường, một bức ảnhvô căn cứxuấthiện, lạilà tấm ảnh Tống Đường đưa đến, những việc nhỏ không đáng kểtrong quákhứtheotrí nhớ chậm rãi trồi lênkhỏimặtnước.
Lúc ấyngẫmnghĩchỉcảmthấy khôngthểtưởngtượngnổi,nhưnghômnaynhìnthấy bứchình,anhmới ýthức đượcthìralàthế.
Vài thángtrước, Giang Bạch Lộđếntập đoàn họ Sầmphỏng vấn, mang theo mấybứcảnh chụp bạn trai cũ, SầmQualúc ấy chỉtheobảnnăngcảm thấy vừa xalạ vừa quen thuộc.Bây giờ nghĩ lại, mới phát hiện đólà cảm giác thân thuộc vàlạ lẫm mơhồ khi thấy bản thân trong gương.
Nhưngtấmlưngtrầncủa ngườiđàn ông trong bức ảnh ấysạchsẽ, khôngcó dấu vếtcủabất kì hình xămnào.
Bức ảnhtịchthutừtay Giang Bạch Lộ cũng vậy.Anhtừng nghĩ rằng đối phương nhân lúc anh ngủ say chụptrộm anh.Sau khitịchthu,anh cấtbức ảnh vào ngăntrong suốt của vítiền.Lúc này vẻ mặt anh âm u rútbức ảnh ra,cụp mắt nhìn,dễ dàng pháthiện sự khácbiệt giữa nộithất của căn phòngtrongbức ảnh và phòngtìnhthú của Đêm Xuân Một Khắc.
Anhtái mặt xé rách ảnh chụp.
Đếnbây giờ anh mớihiểu được,Giang Bạch Lộ gọitênbạntrai cũtrên giường anh,không chỉ do đối phương chưa quêntình cũ mà còn vì đường nét khuôn mặttươngtự khiến đối phương ý loạntình mê nghĩ lầm gặp đượcbạntrai cũ đã chiatay nhiều nămtrước.
Giang Bạch Lộ sẽ khôngngungốc đếnmức gọitên bạntraicũtrên giườngngười đàn ông khác.Từlần gặp đầutiên,Giang Bạch Lộcoitrọngchínhlà khuônmặtcủaanh.Chonên,khinhìnthấyanh,Giang Bạch Lộmới bộclộcảm xúc kinhngạcchânthật đếnmức độtnhiên không kịp đề phòng.
Sầm Qua mỉa mainhếch mép, màusắccon mắt tối tămnhưmột vũng nước sâu.
Uốngxongcốc cà phê, Giang Bạch Lộnhặtáo khoáclên đứng dậy tính tiền vàrờiđi. Taxi chạy tới chạy lui trên đường, GiangBạchLộ giơ taycảnmột chiếcxe trống,ngồilên ghế phụ nóira địa chỉ củaJadeGarden.
Tronglòngcậuvô cùng rõràng, bứcảnhchụpkhôngcánhmà bay trong ví tiền, chắc chắn doTốngĐường lấyđi.TốngĐườngcầmđồ vật, đương nhiênsẽ đitìmSầm Qua. Mặc kệđốiphương dùng cách gìbôi đen cậu trước mặt SầmQua,SầmQua nhìn ảnh chụp, tự nhiên sẽnhậnra ngườitrongbứcảnh là ai,tiếpđó anh sẽtìmđến cậu.
Tuy nhiên,dù trongđầu suy nghĩ rõràng, cậuvẫncó chút bồn chồn. Mọi việc luôn cóbiếnsố, cậu cóphương pháp tốt hơn, đóchínhlà lựa chọn đối mặtvà giải thích trựctiếpvới Sầm Qua. Nhưng giảsử nhờ tấm ảnhkiamà khiến Tống Đườnghết hi vọng hoàn toàn, đây làkết thúc hoàn mỹ nhất.
Muôn vàn suynghĩhiệnlêntronglòng,Giang Bạch Lộngẩnngơnhìnchằmchằmnhữngchiếc xelướt quatrêncon phố,mồhôithấm ướtlòng bàntay.
Sáu giờ tối, khi tiếng mởcửatruyền vào, Giang Bạch Lộđangngồitrong phòng khách xem TV. Ánhhoàng hônchiều tàlộnglẫy sáng chói xuyênqua cửa sổ, lặng lẽrơi trên sàn nhà. Cậu thấy người đàn ôngbìnhthảnđi vào phòng khách,bướcchânanhkhựnglạiliếcnhìnGiangBạchLộ trên sofa,tiếpđó không thèm quay đầu màdẫmlên nhữngvệt sáng màu vàng, đi đếntủ lạnh và cúixuống để lấy nước.
Giang Bạch Lộngồitrên sofachờ đợimộtlát,khôngthấy Sầm Quachất vấn,cậutắt TV bước về phía đối phương,cuốicùng,dừnglại ở vịtrícách Sầm Quahai,ba bước,thăm dò: “Anh vẫncòn giận à?”
Sầm Qua quay lưng vềphíacậu,dường nhưngoảnh mặt làmngơmà giữ tưthế uống nước,khôngthèmquayđầulại trả lời cậu.
Giang Bạch Lộhơinghihoặc,nghĩtớinghĩluicảmthấycólẽanh vẫn giậnchuyệnchiếc đồnghồ đeotay,cậunhẹnhàngcam đoan: “Anh yêntâm,saunày em sẽ không đụng đến đồnghồ đeotaycủaanhnữa.”
Sầm Qua imlặngmộtgiây,buông bình nước trong tay, đóng cửa tủlạnhrồi xoay ngườilại,ngướcmắtnhìncậu,ánh mắt lạnh lẽo đóng băng lạiẩn chứa ngọn lửa lập lòechưabùngphát.
Sự chú ý của Giang Bạch Lộ rơixuống cổtay trốngkhôngcủaanh,khôngcònsuy nghĩ đến việc ngả bàitấmảnh chụp,cậu giật mình hỏi: “Đồnghồ đeo taycủaanh đâu?”
Tràophúngnồngđậmhiệnlên trongánh mắt Sầm Qua, “Tháo xuống rồi.”
“Hôm qua đãtháo xuống rồi.Nó chính là một chiếc đồnghồ không rõ nguồn gốc,ngay cả chínhbảnthântôi cũng khônghiểu nổi,tại saotôi vẫn luôn đeo nó.Cho dù chiếc nhẫn đã mất mà mẹ để lại chotôitrước lúcbà qua đời năm đó,cũng khôngtheo kịp sự lưu ý củatôi dành cho đồnghồ đeotay khi nóbị những người khác động vào.” Người đàn ônghạthấp âmthanh,ánh mắt vừa sâu vừatrầm,“Mãi cho đến ngàyhôm qua cãi nhau với em.”
Anh chậm rãi cong môi lên nhưng con ngươihiện ra sự lạnh lùng,“Nếu không có chuyện xảy ra ngàyhôm qua,tôi cũng khôngbiết được,so với chiếc đồnghồ chưa được cho phép màbị ngườita tựtiện cầm lấy,hóa ra,tôi càng để ý đến việc cãi nhau với em.”
Giọngnóicủangười đàn ông khựnglại,sóngngầmnhấpnhôtrongconngươihổ pháchtốitămlạnhlẽo,giốngnhưcóthứ gì đó sắp phátan gôngcùm xiềng xíchmà xôngra.Tuynhiên,giâytiếptheo,anhcụpmắt giấu đicơn sónglớnmãnhliệt,giọng điệucũngtrởnên buốt giá: “Lúctrước emnói vớitôithếnàonhỉ,tại saolạithíchtôi?”
Giang Bạch Lộ sững sờ,nhớlạicáicớcủamìnhlúc đó,imlặngmột giâyrồi đáp: “Yêutừcáinhìn đầutiên.Anh biếtrồicòn gì”.Cậucânnhắcnhữngcảm xúctronglờinóicủa đối phương,cóchút khóhiểu,nhưng vẫn bìnhtĩnhrũmắt xuống,từtốn bổ sung,“Emthíchngười đẹp…”
“Yêutừ cái nhìn đầutiên?Cái chó má gì mà yêutừ cái nhìn đầutiên.” Sầm Qua cắt ngang lời Giang Bạch Lộ,kéo cổtay cậu và ấn mạnh cậu vàotường,băng giátrong đôi mắtbỗng chốc chìm xuống,thay vào đó là cơn giận khôngthể kìm nén được nữa và đôi mắt đỏ mờ khi phẫn nộtột cùng.Dường như muốn ăntươi nuốt sống Giang Bạch Lộ,anh nhảtừng chữ,nghiến răng nghiến lợi nói,“Giang Bạch Lộ,mẹ nó,em,xemtôi làthếthân củabạntrai cũ của em đấyhả?”