A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 38
Hầu hết mọi người cần cómột khoảngthờigiandàihoặcngắnthíchứnghiểurõ lẫn nhau khimớibắt đầu yêu đương. GiangBạchLộ vàSầmQua vừa rơi vàotìnhyêu,lạicó thể nóilà thuậnbuồmxuôigió nước chảy thànhsông,thậmchíbỏ qua giai đoạn yêunhaucuồng nhiệt, trực tiếp đi thẳng vào xuhướngvợ chồnggià chungsống đã lâu không thể quay đầulại.
Với bối cảnh gia đình vàmặt mày vóc dáng, nếu SầmQuamuốn,nhấtđịnhkhông thiếu bạn giường.Nhưngnếuđề cập đếnchuyện yêu đương, ngoạitrừ thời kỳ trung học, anh chưa từng nghiêm túc yêu nhau vớingười khác. Cho nêntừ đầu đến cuối anhkhông thểphátgiác, hình thức ở chungcủa anh vàGiang Bạch Lộcó gìkhông thích hợp.
Khônggửitin nhắn dư thừa nàotrong ngày, buổi tối cuối tuần hẹnnhaura ngoàiăn, Sầm Qua láixe đến cửa gatàu điện ngầm gần công tyđợicậu.GiangBạchLộ mở cửaô tôbênghế phụ lái khom lưng ngồi vào, SầmQuaquayđầu nhìn cậu: “Em muốn ăngì?”
“Gì cũng được.” Giang Bạch Lộ lơ đãngtrả lời,cậu giơtay giật ngăn kéo đựng đĩa nhạc nhưng khôngthấy album nhạc pop cậu mua lầntrước,nghihoặc ngẩng đầu lên,“Album ca nhạc lầntrước emtặng anh đâu?”
Sầm Qua giật mình, nhớ đến vàituầntrước anhnémnhữngchiếc đĩađó vào hòm tạpvật,vẻ mặt tỏra khôngcó gìđể chốngđỡ, từ ngữkhông rõràng:“Cấtđi rồi.”
Giang Bạch Lộtruyhỏimộtcâu: “Cất ở đâu?”
Sầm Qua nhíu mày, “Hòm tạp vậtở gara.”
GiangBạchLộ:“…”
Cậu đóngngăn kéolại,mímmôi imlặng khôngnói,rũmimắtchămchúhíhoáy điệnthoại di độngtrongtaycậu.
Thấycậu rất lâu không đáp lời, SầmQuatặc lưỡi một tiếng,gõ vôlăng, nhướn mày, “Ai bảoem cùng ngườiđàn ông khác điăn ởnhàhàngtìnhnhân.”
Ngườiđànông càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, “Ăn thìthôiđi,còn dắt theo con chócủanhà tôi.”
Giang Bạch Lộchợtngẩng đầulênnhìnanh.
Sầm Qua cong môi cười nhạt, “Sao vậy? Tôi nóisaichỗ nào sao?”
Giang Bạch Lộ gật đầu,giọng điệu qualoacólệ: “Đúng,anhnói gìcũng đúng.” Cậuchỉ vàotrang web đồ ănngontrên điệnthoại di động,mỉmcười,conngươi đen bónglóe sáng,“Chúngta đi ănlẩu đi.”
Sầm Qua: “…”
Anh khôngchútnghĩngợimàtừchối.Cólẽ bởi vìmẹ đẻlàngười Mỹ,anhluônnghiêng về khẩu vịcủangười phương Tâytrong việclựachọn đồ ăn,đươngnhiênrất ít khianh đặtchân vàonhàhànglẩutrongnước.
“Ăn cơm Tây đi.” Sầm Qua đổi câu chuyện,quay người lườibiếnghỏi,“Emthích nhàhàng đồ Tây nào?”
Giang Bạch Lộthẳngthừng,“Khôngthíchnhàhàngnàohết.”
Nếu hiện tại cậu vẫnchưatheođuổiđượcSầmQua,cậu sẽ đồng ý đi ăncơm Tây màkhông cầnnghĩngợigì.Ngaycả khi phải ăncả tuần cơm Tây, cậucũngkhông bậntâmchútnào.Nhưngbâygiờ cậu vàSầm Qua đã làquanhệ yêu đương bình đẳng, tuy Giang Bạch Lộ thích đối phương,nhưngcũngkhông đểbản thân phải chịu thiệtvì chuyệnnhỏ nhặt này.
Cũngcóthểnóirằng,khôngthỏahiệp vớichitiết,khôngcónghĩalàtìnhcảmcủacậu không đángtintưởng.
Giang Bạch Lộnghiêng đầunhìn đườngcong sườnmặt sắcnétcủa Sầm Qua,chânmày khóemắtcậunhuộmnụcườinhànnhạt,ánhmắt giốnghệt buổi ban đầu gặpmặt,tràn đầynhiệtlượng vàtình ái,sóng dậy không sợhãi,nhưngchỉcầncó gióthổi qua,sẽ dập dờn bắt đầu khởi động.
Sầm Qua quay sang, đụng vào vẻmặtlưu luyếnkhôngkịpthu lại của cậu. Anhbìnhthảntrầmtư một lúc, maxuiquỷ khiếnmở miệng:“Vậyđi ănlẩuđi.”
Sau bữa tối, lái xetrở về Jade Garden,chiếcxe việt dã màuđentắt máy ởbãi đỗ xemờ tối vàyên tĩnh,Sầm Qua rút chìa khóa xera, quay đầu muốn nhắc nhở Giang Bạch Lộxuống xe.Nhưng thấy đốiphương vẹo người tựa lưng trên ghé, nhẹnhàng nhắm mắt, hơithởvừa nông vừa chậm.
Sầm Qua cúi người tiến đến, muốn giơ taybópmũi đánh thức cậu, nhưngkhi đầu ngón tay tiếp xúcchópmũiđối phương, anhrụtlại,giúpcậu tháo dây antoàn. Khingẩng đầulên,anhpháthiệncảm xúc mềm mạiấm áp rơivàotrêncằm anh.
Sầm Qua buông mắt nhìn xuống,đối diện với con mắttỉnhtáocủa GiangBạchLộ. Anh nhướn mày, “Em giả vờngủ?”
Giang Bạch Lộ khôngtrảlờianh,ngượclại giơtaytắt đèntrong xe,thuậntiện ôm eo Sầm Qua.Trong bóng đêm,cậungửamặt,dùngmôilầnmòhầu kếttrêncổ đối phương.Hôntừhầu kếtlêntrên,cuốicùngchuẩn xáctìm đượcmôi Sầm Qua.
Cậu khẽcọmôitrênmôi Sầm Qua,khicậumởmiệng,luồng khítinhtếtừtrongmiệngchui vào giữalànmôi đối phương.Giang Bạch Lộ đèthấp giọngnói,thìthầmhỏi: “Làm không?”
Sầm Qua khựng lại một giây, nhưng vẫn xách cổáo của cậu đẩycậura, vẻ mặtkhông mảymaydao động,thậmchí anh khẽ cười nói: “Emcó biết bây giờ emgiốngcáigì không?”
“Giốngcái gì?” Giang Bạch Lộmỉmcười.
“Giốngnhưmộtcáinồilẩuhìnhngười đi bộ.” Người đàn ông vỗ vỗmácậu,tỏra ghét bỏ,“Nhanh điratắmrửa đánhrăng.”
GiangBạchLộ:“…”
Cậuhơi bấtngờmímmôi,hỏilại: “Anhthật sự khônglàm?”
Sầm Qua vừa đặtmộtbướcchânra khỏi xe, không thèm quay đầu lại, “Tôi không làm cùng mộtngười đầymùilẩu.”
“Được thôi.” Cậuhơimấthứng đẩycửa xuống xe,quaylưng về phíangười đàn ông,khẽ khànglẩm bẩm,“Anh vậymàcũngcóthểnhịn được.”
Sau khi hai người lên tầng, phân nhau ravàophòngtắmđi tắm. Giang Bạch Lộ nằmngâmngười trong bồn tắmlớnmột lát, hơi nước dày đặclượnlờ trongphòngtắmlàm cậu buồn ngủ, ngay lập tứcnhớđến tâm tưnổidậy bất thình lình ởtrong xelúc trước.Cậuthầmnghĩtắm nhanhđể lên giường đi ngủ, vộivã đứng dậy khỏi bồn tắm, kéochiếc khăn tắmlaukhô cơ thể, rồimặcđồ ngủ bước vềphíagiường.
Vừa mới cởi déplêngiường, thậm chí không kịp xốcchănlên,cặpchânvừa trắngvừa dài vẫn cònlắclư ởbên ngoàigiường, mắt cáchânđã bịngười trên giường túm lấy, khóe mắt cậudường nhưvẫnthoáng thấy sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt trong đôi mắtSầmQua.
Cậutỏranghihoặc xoayngườilại,muốn xácnhậnthêmthì pháthiện ánhmắt bìnhtĩnh khôngchút gợn sóngcủa đối phươngnhìn qua,dườngnhư ký ứcmột giâytrướcchỉlà bảnthân không duyêncớtựtạora.Tiếptheo,lờinóicủa Sầm Qua khônghềnghingờchứngminhthật sựchỉ docậunghĩnhiều.
Ngườiđànông buôngbàn tay nắm cổchâncậu ra, ngồi dậy thúc giục cậu: “Xuống giườngđánhrăngđi.”
GiangBạchLộ ừm mộttiếng, ngồi ởtrêngiường cúiđầutìm dép, khôngmảy may đểý, dù nétmặtngườiđànông rất bình thản tựnhiên, ngón trỏ vàngóncái của bàn taybuông lỏng đặtở bên người kia khekhẽdán lại, lẳng lặng vuốt nhẹ một chút.
Cậu xỏ dép,vừamới bước vào phòngtắm,cầm bànchải đánhrăng,trét kemrồicho vàomiệng,thoángnhìn vào bêntrong giương,người đàn ôngthânhìnhcaolớn đã khôngnhanh khôngchậm bìnhthản bướctheo sátrồitiến vào,đứng ở bêncạnhcậu,khônghềthanhminhmàchiếmmấtmộtnửa không giantrước bồnrửamặt.
Giang Bạch Lộ dichuyển bànchải đánhrăng,khuỷutaycậu đánhthẳnglêncánhtay đối phương.Cậu quaymặt qualiếcmắtnhìnanh,dùng ánhmắt ý bảo Sầm Qua dịch sang bêncạnhmộtchút.
Ngườiđànông phớt lờ, thậm chí imlặnggiơ cằm lên, ánh mắtchậmrãilướtqua một cái bànchảiđánhrăngkhácở bên trái chiếc cốc súcmiệng đặttrêngiátreotường, cuối cùng rơivàokhuônmặttronggương củaGiang Bạch Lộ.
MiệngGiang Bạch Lộtrànđầy bọt trắng sữa, vẻ mặtkhông cógì đểchống đỡ,cậugiơ tay rút bànchảiđánhrăngkiara, trét kem đánh răng lên, không quay đầu lại màđưa sang phía bên cạnh. Hai người lặng lẽ đánh răng trước gương,trongkhông khíchỉcó tiếng lông bàn chải masáthàm răng nhỏ vụn vang lên.
Ba phút sau,Giang Bạch Lộlấychiếccốc bên phải xuống,đổ đầynước,ngửa đầucho vàomiệng,súc sạch bọt kem đánhrăngtrongmiệngrồinhổ vào bồnrửa.Cùnglúc đó,cáitaycầmchiếccốc kia bỗngnhiênnhẹ đi,chiếccốctrongtaycậu bị Sầm Qualấymất.
Cậungẩng đầulên,khôngthấyrõnétmặt đối phương,chỉ kịpthấy đối phương sử dụngcốc súcmiệngcậu đã dùng qua,ngửa đầu uốngmộtngụmnước,sau đó khomlưng phunra.
Giang Bạch Lộngẩnngười đờratạichỗ,đợi Sầm Quarửa sạchmiệng đứngthẳngngườilên,vẻmặtcậu kinhngạcchỉ vàochiếccốctrongtay Sầm Qua,nói: “Đâylàcốccủa em.” Cuốicùng,cậu giơngóntaychỉ vàochiếccốccònlạitrên giá,“Đâymớilàcốccủaanh.”
Sầm Qua trầm ngâm liếc mắt nhìn cậumộtcái,“Thìsao?Tôi khôngthể dùng đồ củaem?”
Giang Bạch Lộrụtngóntay về,chậmrãimởmiệng: “Không phải,nhưngmà…”
“Em đã ngủtrên giường củatôi,tôi lại khôngthể dùng cốc của em sao?” Sầm Qua không đểtâm,thúc giục cậu,“Lề mề cái gì?Còn không nhanh lau miệng sạch sẽ.”
Giang Bạch Lộ khônghề dichuyển,không giảithích đượcmànheomắtlại.Cậucảmthấy Sầm Qualúcnày khônghiểu saocóchút khácthường,nhưng khôngthểnóirõra được,rốtcuộclàtại sao.
Thấycậu khôngcoi ai ragì màđứngngốctạichỗ,Sầm Qua tiêu sạch kiên trì nhíu màylại,thậmchílườimở miệng,anh ném thẳng chiếccốc vào bồn rửa, giơtaytráiphủ lên môi Giang Bạch Lộ.
Ngóntay trái hơi thô ráptừ khóe môi cậu nặng nềquétqua,kéo suy nghĩ của cậutrởvề hiện thực. Ánh mắt Giang Bạch Lộchuyển sang chiếc gươngbên cạnh,thấySầm Qua chùi sạch một lớpkemđánhrăngmàu trắngsữa bên môi cậu, sauđó anh cúi đầumở vòi nước, rửa sạch kem đánh răng trên ngón tay.
Giang Bạch Lộ sửng sốt,nhậnthấychútnônnónghấptấptrong độngtácrửataycủa đối phương.Cậu giơtaytúmlấycánhtay Sầm Qua,mởmiệng,khó khănlắmmới bậtra đượcmộttừ: “Anh…”
Sầm Qua bất chợt đóng vòinướctrênbồnrửa mặt, bọt nước trong suốt vẫn lưu lạitrêntay,thậmchíkhôngđể GiangBạchLộ cócơ hội nói mộtcâuhoànchỉnh, thuận tiện trở taytómlấy bàn tay phủlêncánhtay anh, lôi Giang Bạch Lộ đặtlêntrênbức tườngbên cạnh chiếcgương, cúiđầumãnhliệthôn xuống.
Quả nhiêncảm nhận được hươngbạc hà thơm thogiữamôilưỡicủa ngườikia.
Sầm Qua thỏa mãn trượt đầu lưỡi vào, haichânép chặt GiangBạchLộ lên tường không cho nhúc nhích,bàn tay từbênhôngluồnvào áo ngủcủacậu,thànhthạovénáo ngủ lêntrênngựccậu,cúingườichônvàogiữacần cổ trắng bóc củacậumà cắn mút.
Cuốicùng,giữa khi vẻmặt Giang Bạch Lộmônglungnhất,anh đèthấp giọngnói,nhấntừchữmột: “Tôithật sự,suýtnữa khôngnhịnnổi.”