Nghiện Sắc Đẹp
|
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 20 Giữa bữatốimọingườitròchuyện vui vẻhòathuận,chủ đềcâuchuyệntậptrungchủ yếu vào đạo diễn Trần và Sầm Qua.Liên Tiêungồi bêncạnh Sầm Qua,hơnnửa quátrình ăn uống,anhchẳngthèm bốthíchocậuta dùchỉnửa ánhmắt.Cậuta uốngchútrượu,cuốicùngcóchút không kiềmchếnổi,nhẹnhàng dịchchuyển bắpchân phải,dựa vàochiếc quần âucủa Sầm Qua. Khó khăn lắm đầu gốimớichạmđến đầu gối củađốiphương, giọng nói của SầmQuađột ngột hơi dừng lại, nét mặtlạnhđi.Một tay anh buông xuống nắm lấy đầugốicủa Liên Tiêu,trànđầy cảnh cáo màgõ lên. Giang Bạch Lộngồi phía đối diện,có vẻnhư vùi đầu ăn uống không để ýchuyện xung quanh,nhưng đườngnhìnnhiềulầnchậmrãilướt qua phíatrướcmặt.Cậuthấyrõ vẻmặtthay đổicủa Sầm Qua và biểucảmtrênmặt Liên Tiêu,lưu ýtronglòng.Mượnlúccúingười xuống bànnhặt đũa,cậu khẽnhìnlướt qua phía dướimặt bàn. Vừa liếc mắt đãthấykhông íttrò vui. GiangBạchLộ tỉnh bơxịchngười ngồi lênphíatrước, chân phải duỗi thẳng về chỗtrống bêncạnhchânSầmQua,lặnglẽ chắn giữa Sầm Quavà Liên Tiêu. Chẳng baolâu sau,Liên Tiêucúi đầu quétmắtnhìn điệnthoại di độngtrênmặt bàn,giốngnhư khônghềcamchịu,mộtlầnnữanghiêng đùi phải sangmộtcáchtựtin.Khôngngờlầnnày dễ dàngcọ vào ống quần Sầm Qua.Đối phương dườngnhưhơi bấtngờ,đầutiênlàcứng đờ,sau đónhẹnhàngthúclênchâncậuta dườngnhưmuốn ámchỉcậutatiếnthêmchútnữa. LiênTiêubỗngchốcmừngrỡ, mưu toan dùng đùi phải củamìnhvắtngangquachântráicủa ngườikia,thuậntiệnquấnlêncẳngchânanh.Nhưngkhiđến gần hơn, cậu tarõ ràng nhận thấy cógì đó không đúng lắm. Cậu takhôngchạmtớichânngườiđànông bên cạnh, mà hình nhưcọ xát vào chiếc chân phía đối diện. Cậutamuốnlùichân vềnhưng không kịp.Giang Bạch Lộ đậpmạnhchénrượulên bàn,bỗngngướcmắtlên,không kìm đượchoảng sợthốtra: “Anh Liên,anhcọchântôilàm gì?” Toànbộ căn phòng bất ngờim lìm, mọi người đều đổdồnmắt vào Liên Tiêu. Chỉ mình Sầm Quakhông hềquayđầu sang,ngượclạianh ngẩngđầu nhìn GiangBạchLộ một lúclâurồi cúi xuống chậc lưỡi một tiếng. Giang Bạch Lộ giả bộ khôngcóchuyện gì xảyramàrũmimắt.Mộtlát sau đó,cậunhận đượctinnhắncủa Sầm Qua gửi đến,giữanhững dòngchữnhuốmchútthói quen dè bỉucủa đối phương: “Khảnăng gâyrốicủacậucòn giỏihơn Tống Đường.” Giang Bạch Lộ khôngtranhcãi,cũng khôngtrảlờitinnhắncủa đối phương.Cậucất điệnthoại di động vàotrongtúi,ánhmắt đưa về phíachệch sang so vớichỗcủa Sầm Qua,lườm Liên Tiêumộtcái.Cậuta bịcậu vạchtrầntâmtưtrướcmặtmọingười,bây giờmặtmàylúc xanhlúctrắng,rốtcụccũngnghiêmchỉnhcónềnếp,khônglàm bất kì độngtác gìnữa. Cậu gắpmộtmiếng sashimicho vàomiệng,chậmrãinhainuốt,thongthảchờmùi vịcònlạicủa sashimitanratrongmiệng.Lúcnày,Sầm Quahơinghiêng đầu về phía đạo diễn Trần,vừa vân vêchiếccúctinh xảotrên ốngtay áo sơmi vừarũmắttrầmlặng khôngnói,dườngnhưanh đangchămchúlắngnghenhữnglời say xỉncủa đạo diễn Trần. Giang Bạch Lộmộtlầnnữa duỗihaichân xuống dưới bàn,dán xuốngnềnnhàtiếnthẳng về phía Sầm Qua,lặnglẽ kẹplấycẳngchân Sầm Qua,ngảngớnmà đầymờ ámchậmrãichà xát. Giâytiếptheo,người đàn ông gậpcáichân kialên,thừa dịp Giang Bạch Lộ khôngcẩnthận,anhnhanhchóngnâng đế giày,khôngthiên vịmà dẫmlên giàythểthaomàutrắngcủa Giang Bạch Lộ. KhóemiệngGiang Bạch Lộhơi co giật, cậu vừacúiđầu uống canh vừa tỉnh bơrútbàn chân bị chàđạpcủa mình về nhưng không thể kéo nótrở lại. Cậu dùng chiếc chântự do còn lại nhẹ nhàng đụng vàotrên chiếc giày đang dẫm lên chân cậu của anh.Sầm Quahơi dừng lại,bấtthình lình nhếch mũi nhọn của chiếc giày da chânbên kia luồn vàotrong ống quần chỗ mắt cá chân của cậu,đùabỡn dùng mũi nhọn giày datrêu chọc phầnthịt ở cẳng chân Giang Bạch Lộ. Cậu hiểu ngầm ngẩng đầu lên,đập vàotrong mắt là khóe môi khẽ cườitràn đầy châmbiếm của người đàn ông phía đối diện. Giang Bạch Lộ: “…” Đạo diễn Trầnngồi bêncạnhanhhoàntoàn không biếtchuyện gì đang xảyra.Thay vào đó vì uống quánhiềurượu,cơnnghiệnthuốclácủa ôngtrỗi dậy,ônglấy góithuốclára vàhắng giọng: “Mọingười không phiềnnếutôihútthuốcchứ.” Nhữngngười khác đềuxuatay nịnh nọt trả lời: “Hút gìcũngđược.” Đạo diễn Trầncườihaha,lớntiếngnói: “Tôichỉhút ítthuốcláthôi,không dámchơithứ khác.” Cuốicùng,ông đưa baothuốclá sangmột bêntaycủa Sầm Qua,“Sầmtổnghútmột điếu không?” Sầm Qua rút ramột điếu thuốclá, kẹp ởđầu ngón tay một lúclâurồi ngậm vào miệng,ánh mắt rơi xuống chiếc bật lửa trong tay đạodiễnTrần. Anhchưanóigì, Liên Tiêu ởmộtbên bỗng nhiênxíchlại gần anh, cậu tanắm một chiếc bật lửa không biết xuất hiện từđâutrongtay,giọng điệu lấylòng: “Sầm tổng, emgiúpngàiđốtlửa.” Đông Vicongmôicười: “Thầy Liên Tiêuthật sự không phải bạntâm giao gìcả,chỉ giúp Sầmtổng đốtlửamà không giúp đạo diễn Trầncủachúngta.Lòng dạo diễn Trầncủachúngtacólẽ bịmấtcân bằngrồi,đạo diễn Trầnchúnóicó phải không?” Đạo diễn Trần khôngthíchnhững quytắc bẩnthỉutrong giới giảitrí,lúcnày vắthết óc suynghĩcũng khôngnghĩra đượcrốtcuộcaimangtheo Liên Tiêutới đây.Ôngchỉnhớ được đối phươnglàcánhâncóliên quanmànhà đầutưthứhainhét vào.Nếu ôngmuốnhoànthành bộ phim điện ảnhnày suôn sẻthuậnlợi,ông sẽ phảimắtnhắmmắtmởcườitrừ với Liên Tiêu. Nhưnghếtlần này đến lầnkhác, ý đồ củaLiênTiêu đốivới Sầm Qua rấtrõ ràng,thậmchí còn nhiều lần gây rachuyện ngungốc. ĐạodiễnTrầnsayrượumất lí trí, cơntứcgiậnvọt thẳnglên đỉnh đầu, trực tiếp gạt ngang tay Liên Tiêu, trừngmắt quở trách đối phương:“Cậuđanglàmgì vậy? Loại chuyệnnày chẳnglẽ còn đếnlượtcậulàm?” Nói xong,ông tự mình đốtlửacho Sầm Qua. Sầm Qua cắn đầulọcthuốclá ánh lên tànlửađỏ vàng, cụt hứng duyệt qua tin tứcmớiđượccấp dưới trongcôngty gửi quađiệnthoại diđộng.Lànkhóimàu xám lượn lờphảvào mặt Giang Bạch Lộ, cậu vôtìnhhít vào vài lần, bỗng bịsặc mà khẽho nhẹ. Cậu không quantâm quánhiều,chỉngửa đầu uốngcanh,làm sạch qualoacổhọngcủamình.Nhưngcậu khôngchú ý,người đối diện dừng ánhnhìntrênngườicậutrongchớpmắt,sau đólấy điếuthuốctrongmiệngra,kẹp ở đầungóntay phải. Vào lúc này, thảo luận vềkế hoạchquayphimchi tiết,thànhviêntổ kịch đều đứng dậy đivề phía đạo diễn Trần vàSầm Qua đểchúcrượu. Ghếngồibênbàn ăn trống trơn, chỉ mình Giang Bạch Lộ vẫnngồitạichỗ,có vẻhơikhó xử. Cậu ngẫm nghĩ mộtlát,tự cầm chén rượu đứng dậy, hòa lẫnvàotrongthành viên tổkịch,vẻ mặt vàcử chỉ lười biếng chạm cốc với đạodiễnTrần, thuận miệng nói vài câuchúcmừng. Sau đó cậungaylậptức lướt qua đạo diễn Trần, xen thẳng vào khoảng khônggiữaLiênTiêuvà Sầm Qua, vẻlờ đờbiếng nhác lúctrước biến mấtsạchsànhsanh, cậucườitítmắt nghiêng chén rượu, giọng nói rất dịuêm:“Sầmtổng,tôimời anh một chén.” Sầm Qua lạnh nhạt nâng chén rượu sang, nụ cười củaGiang Bạch Lộkhôngđổi,cậudán miệngchéncủa mình vào miệng chén rượu của đối phương,thoáng khom lưng, chớp mắt mậpmờ với người đàn ông, mởlànmôi hỏi: “Đây có tính làhôn môi gián tiếp không?”
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 21 Hỏicho vui,Giang Bạch Lộ khônghềmong đợinhận được bất kìcâutrảlờinàocủa Sầm Qua.Hơnnữa,người đàn ôngnàymởmiệngralàchẳngnói đượclờihay ý đẹp gì,cậuchỉcầnliếc sơ sơ qua đôimôihơihémởcủaanh,cũngcóthể đoán đượclời đối phươngmuốnnóicũngchỉlàmuốnchế giễucậumàthôi. Thờigiancậu tiếp cận Sầm Quahơilâu,đangmuốnđứngthẳngdậyđể lùi rangoàithìkhuỷutaytráicầm chén rượu bất thình lình bịđụngvào.GiangBạchLộ bị đẩybấtngờ nên không kịp đềphòng, chén rượu trong tay cùng lúc nghiêngvề phía trước,rượutrongchénlắclư rơi xuống, nhỏ giọt trên áosơ mi và ốngquần của Sầm Qua. Ngườiđànông ngay lập tức giận tímmặt. Ai đó phía sau vội vãrút khăntay,đẩy Giang Bạch Lộratiến đến giúp Sầm Qualau vếtrượutrên quần áo.Sầm Qua khôngnhịn đượcmà xô Liên Tiêu vừa bổnhàotới,đứng dậy kéocửa phòng,đi về phíanhà vệ sinh ởcuốihànhlang.Người đàn ôngmới bướcchântrước,Liên Tiêuliền bướcchân saunônnóngtheo sátmàrangoài,nụcười vuimừngtrên khuônmặtthậmchícònchưa kịp phaimờ. Giang Bạch Lộ đãhiểurarồi.Liên Tiêu ước gìcócơhội được ởmộtmình với Sầm Qua.Hơnnữa,lúctrướccậulàmtrò khiến Liên Tiêumấtmặttrướctoàn bộtổ kịch,vừa khéocậu đichúcrượu Sầm Qua,đối phươngcólẽmuốn dùngmộtmũitênnémhaiconchim,mộtcông đôi việc. Khóemiệngcậu khẽnhếch,cậu buôngchénrượu xuống,xấuhổ giảithích: “Tôi đinóilời xinlỗi Sầmtổng.” Nói xong,cậu bìnhtĩnhra khỏi phòng dưới ánhmắtnhìnchòngchọccủatấtcảmọingười. Nghethấytiếngbướcchântruyền đến từphíasau,LiênTiêutheobản năng đứng ởcửaphòngvệ sinh,chộtdạ quay đầu nhìn xung quanh. Sau khi thấy rõngườibướcđến,cậuta tỏvẻ khôngvui,trongchớpmắtkhoanh taychắntrước cửatoilet, hất cằm nói: “Cậu theo ralàm gì?” Giang Bạch Lộ vẫnmangtheo vẻmặtnhưtrước,nóiralý docũ: “Tôi đến xem Sầmtổng,nóilời xinlỗianh ấy.” LiênTiêuhừ lạnh một tiếng, thậm chí không thèm liếc nhìn cậu. Lúc trước Sầm Qua đốixử lạnh nhạt với cậu tathế nào, bây giờ cậuta dùng nguyênxi như thế đốivớiGiangBạchLộ.Thậmchí trướcmặt GiangBạchLộ, tronglòngcậu ta cònmơ hồ dấylêncảm giác vượt trội như kẻ bề trên nhìn ngườibề dưới, “Khôngphảicậucó ýđịnhgì đóvớiSầm Qua chứ? Cậu cũng muốn bòlên giườngSầmQua sao?” “Cái gì mà ‘cũng’?”Giang Bạch Lộbìnhtĩnhtự nhiên,“Chẳng lẽ anh Liên muốntrèo lên giường Sầm Qua?” Vẻ mặt Liên Tiêu khẽbiếnđổi,thấpgiọng quát tháo dẹpđường: “Mẹ nócậu đừng giả ngu, đào than chính làđàothan, đọcnhiềusáchhơnnữa thì cậu cũng chỉcó thể sửdụngphương pháp giả ngutrừng mắtđứngnhìnphảikhông?” Ánhmắt Giang Bạch Lộtỏra bấtlực,“Ítnhất đàothan đãđọc sáchhơnhaimươinăm,cònhọc đạihọc ởnướcngoài,có bằngcấpngoại quốc.Tôinghenóianh Liênchưatốtnghiệpcấp ba,cólẽanh vẫnchưanhận được bằngtốtnghiệptrunghọc phổthông,đúng không?” Khuônmặt Liên Tiêucứng đờ,dần dần xuấthiệnmộtchútthẹn quáhóa giận,“Cậu định pháhỏngchuyệntốtcủatôi?” “Anh Liên,có lẽ anh nhầm giữa chủ ngữ và vị ngữ rồi?” Giang Bạch Lộhỏi,rất nhanh lầmbầm ồ mộttiếng,một chút xin lỗi ẩntrong giọng nói của cậu,“Xin lỗi,tôi gần như quên mất.Anh Liên chưahọchết cấpba,có lẽ khôngbiết chủ ngữ và vị ngữ là cái gì.” LiênTiêu:“…” Thấymặt đối phươngtái mét, dườngnhư chuẩnbị phát tác, Giang Bạch Lộ ngăn chặn cậuta:“Không biết cũng không quan trọng.Quantrọngnhấtlà,tôi nghĩ anh nên biết, không phải tôi phá hỏng chuyện tốt của anh, màlà anh pháhỏngchuyện tốt củatôi.” Cậuchấpmôicườirộ lên, “Anh Liên, anh quỳ gốibêngiường SầmQua,muốntrèolêngiường củaanhấy, mà không thèm mua mộtcặpkínhmắt nhìn cho rõ, aiđangngồitrêngiường anhấy?” KhuônmặtLiênTiêutừ xanh thành tím rồi từmàu tím chuyểnsangtrắngbệch, nhưng cậu tavẫn miễn cưỡngduy trì nụcườinhạttreotrênkhóemiệng, “GiangBạchLộ, ai chẳng biết Sầm Qualà trai thẳng,cậuở chỗnàybịa đặt sau lưng SầmQua mà không nghĩ xem tiền bạc nhàcậucó chịu được mấy lầnchènép của tập đoàn họSầm không.” “Tôilên giườngcủa Sầm Quahay không,đươngnhiênlànóimiệng khôngtin được.” Giang Bạch Lộlấy vítiềncủamìnhra,rútramộttấm ảnh kẹp giữahailớp ví da,mộtlầnnữamỉmcười,“Có ảnhchụplàm bằngchứng.” Hai phút sau đó,tậnmắtthấy đối phương biếnmấtcuốitầmnhìn,Giang Bạch Lộthở phàonhẹnhõm.Cuốicùng Liên Tiêu xemnhưlà bịcậu đuổi đi,cônglaochủ yếu vẫn phảinhờ vàotiếngchuông điệnthoạireo vangthúc giụccắtngangcuộc đốithoại.Cậutừcửa phòngtắmrẽ vào,đốimặt với Sầm Quahaitaycắmtúi quần đứng bêncạnhcánhcửa,bìnhthảnnhìnchằmchằm vàocậu. Giang Bạch Lộ giậtmình,nhỏ giọnglẩm bẩm: “Đườnghoànglàngườithừa kếcủatập đoànhọ Sầmmàcũng ởtrongtoiletnghetrộm?” Sầm Qua khoanhtay,từ trên cao nhìn xuống nói: “Con trai của ôngchủthanđá màcũngcó thể nói nhưthế?” Giang Bạch Lộ: “…” Cậungướcmắtlên,pháthiện đôimắtcủangười đàn ông vẫn dừngtrênmặtcậu,khôngnhịn đượcmàmởmiệnghỏi: “Anhnhìnchằmchằm vàotôilàm gì?” “Khôngcó gì.” Sầm Qua khẽcườinhạo,“Tôichỉmuốnnhìnmộtchút,xem damặtcậu dày đếnmứcnào,mớicóthểtỉnh bơnóirachuyện bảnthân bòlên giường đàn ông khác giốngnhưmột việccó giátrị đáng khenngợi gì đó.” “Vậy phải xem đốitượng đượctrèo giườnglà dạngngười gìmới được.” Giang Bạch Lộtháo dỡtấtcảlớpmặtnạngụytrangtrướcmặtngười đàn ông,khôngchút giấu diếmmànói,“Nếu bòlên giường Liên Tiêu,dùtôi ởtrên,cũngchẳng phảichuyện đẹp đẽ đángcangợi gì.Nhưnganhthì khác.” Cậucongmôicườithậttươi,giọngnóinửathậtnửa giả,“Anhlàngườithừa kếcủatập đoànhọ Sầmmà.” Sầm Qua thong dong điềm tĩnh lắng nghe,bất ngờ làtrong lòng anhkhông hềnổi giận.Thayvào đó, anh vôthứcnghĩ,so với dáng vẻlịchsự bình thườngtrước mặtngười ngoài của Giang Bạch Lộ, hình dạng lúcnàycủa cậu càng nhất quán vàgiống vớicậuấm con nhàgiàuđượcnuông chiều từbé của thủ đôBắc Kinh hơn. Tuy nhiên,dù khônghề tức giận, nhưng anh cũng không vui. Câu nói cuối cùng củaGiang Bạch Lộkhiếnanhmơ hồkhông hàilòng. Mộtlúcsau đó, sựkhóchịutronglòngvẫncứ làm anhtràophúng thốt ramột câu: “Rốt cuộc cậu muốn bòlêngiường tôi, haylà muốn bò lêngiường của người thừa kếtậpđoànhọ Sầm?” Giang Bạch Lộ sửng sốttrongchốclátnhưthể không phản ứng đượcngaylậptức,hoặccũngcóthểcậucốtình giảngu,“Chẳnglẽ đều không phảilàanh sao?” Sầm Qua nghe xong cảm thấy bựcbội.Tuyanh rất chướngmắt ngườinhư Liên Tiêu nhưngmột câu nói củađốiphương rấtđúng. Giang Bạch Lộthậtsự rất amhiểugiảngu trongnhữnglúccậu khôngcó cách đểchống đỡ.Không chiếm được đáp ánmà mình muốn, Sầm Qua bựcmìnhchuyển chủ đề,giơtay câu cổcậu,kéocậu đến, khuônmặt tỏ vẻkhởibinhhỏi tội, dán sát taicậumà cong môi cười nhạt, “GiangBạchLộ, ai chocậulá gan, chụp ảnh tôisaulưngtôi?” Ngườiđànông điển trai trẻ tuổi vừa hỏivừanhíuchặtlôngmày một cách thiếu kiên nhẫn.Anh vô thức từchốibản thân nhớ lại kýức một giây cuối cùng, như thếanhkhôngcầntìm hiểu,thậmchí anh cũng không cho hai người đủthờigiancầnthiếtđể chuyểnchủđề theo cách tựnhiên nhất, càng không cho bản thân cơhội tự hỏi“Câutrảlời anh muốn nghe nhất làgì?”.
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 22 Giang Bạch Lộchà xátlỗtai bịhơithởcủa Sầm Qualàmchonónglên,cậu imlặng khôngnói gì. Ngườiđànông quá lười biếng để nghe lýdo từchốicậuđã nghĩ kỹtừ trước,trựctiếpvươncáitay kia qua, ấnvàocơ thể cậutừ trên xuốngdưới,cuốicùngcáchmộtlớp vải lần mòví tiền Giang Bạch Lộ nhét trong túi quần. Động tác anhkhẽngừnglại,bàntay dày rộng luồn từméptúi vào trong. Giang Bạch Lộnhanhchóng đètayanhlại,vậymàcậumơhồhơicăngthẳng: “Anh địnhlàm gì?” “Muốnlàm?” Người đàn ôngcố ý xuyêntạc ýcủacậu,giọngnóitrầm khànnghiềnngẫm,“Muốnlàmcũng được,trướctiên đưa ảnhchụpchotôi.” Giang Bạch Lộ: “…” Cậu vẫncăng vainhưcũ,khônghề buônglỏngra,“Ảnhchụpcóthểchoanh,nhưnganhrúttayratrước đã.” Sầm Qua đưa tayvề đồng thời cũng bỏ cánh tayvònglêntrêncổ cậu xuống, hừ lạnh nói: “Vítiềncó thứ gìmấtmặt mà khiến cậu căng thẳng như thế? Cóphảilà…” Anhkhẽtặc lưỡi một tiếng,“Không phải cậucòngiữ ảnh chụp bạn trai cũtrongví tiền chứ?” Nói đến đây, người đàn ông dường như trởnênbất mãn, khônghài lòng nheo mắt hỏi: “GiangBạchLộ, mẹ nócậu để ảnh chụptôicùngchỗ với ảnh bạntraicũ của cậu hả?Cậumuốnchếtđúngkhông?” Giang Bạch Lộ khôngnói đúnghay không đúng,chỉhỏimộtcâu: “Có vấn đề gì không?” Vẻ mặt SầmQualạnhlẽo,anh khẽ mắng, “Vấn đề gìư? Cậu đểtôi làm cậu màcòn cất giấu ảnh chụp bạntraicũ của cậu?” Giang Bạch Lộcong khóemôi,“Anh để bụng sao?Vì saoanh…” Sầm Qua bình thản ngước mắt lên, dường như đoán được nửa câucònlại của cậu, ngắt lời cậurấtnhanh, “Tôi không đểbụng. Không vìsaohết.Tôi khôngthíchcậu.” Giang Bạch Lộ: “…” “Nếuthế,tôinghĩanhcólẽ phảicảmthấy vuimới đúng.” Cậunhún vai,mỉmcườimộtcách vui vẻ,“Dù sao,bức ảnhchụpanh đượctôi đặtlêntrên ảnhchụp bạntraicũcủatôi.” Sầm Qua: “…” Ngườiđànông nhìn chằm chằm vào cậu vớivẻ mặt lạnh lùng, tỏ ratrànđầyáp suấtthấp trong cơn bãotáp. Giang Bạch Lộhonhẹmộttiếng,rốtcụcthulạitâmtư bông đùa,thànhthậtnhậnlỗi: “Tôichỉ đùathôi,vítiền khôngcó ảnhchụp bạntraicũ,cũng khôngcó ảnhchụpnhữngngười khác.Chỉcó bứchìnhcủaanhthôi.” Nói xong,GiangBạchLộ lấy ramộttấm ảnh nhỏ từngănchứaảnh trongsuốtcủa ví tiền, sau đómở cái víđangcầm trongtay ra ngay dưới mímắt Sầm Qua đểanh kiểm tra. Cuối cùng cậu liếc mắt nhìn vẻmặt Sầm Qua, tỏra vô cùng nịnh nọtmà nói: “Anh xem này, không có đúng không.” Sầm Qua lướt nhìn vítiềncủacậu,im lặng không nói gì. Anhvươntaycầm tấm ảnh cókíchthướckhoảng bainch, rũmi mắt nhìn sơqua.Trongbứcảnh là dáng dấpđangnằmngủ trên giườngcủaanh,thờigiancó lẽlà bình minh ngày trước,hoặccó thể dorèmcửa trongphòngkéokín mít nên ánhsángkhông tốtlắm.Cảnhvậttrongphòng hơitối,chỉmìnhđườngviềnkhuôn mặtanhlà rõràng. Lướtqua có chút giống căn phòng tình thú củaquánbar.Mặcdù cách bốtrívà bày biện đồ đạc bên trong bức ảnhtối đen hơimờ nhạtnhưng dường như cóchútquenthuộcmơ hồ. Ước chừng chụp lén ở căn phòng tầng trên của Đêm Xuân MộtKhắcngàyhômấy. Sầm Qua mím môi, némtấmhìnhnhỏ vào túi áosơ micủaanh,nói chắc nịch:“Tịchthu.” Cuối cùng, vẻmặtanh vẫn không vui màbổ sung,“Saunày khôngđượctự tiện chụp ảnh tôi.” Giang Bạch Lộngoanngoãn ồmộttiếng,độtnhiêncậutiếnlênmột bước,vươntaynhẹnhàng kéochiếccà vạttrướcngựcngười đàn ông,không đầu không đuôihỏi: “Bây giờcóthể không?” Sầm Qua khó hiểu nhíu mày, “Cóthểcái gì?” “Tôi đã đưa ảnhchụpchoanhrồi.” Giang Bạch Lộ khẽcắnmôi,vẻmặtchờmong,“Cóthểlàmrồi sao?” Sầm Qua: “…” Hai phút sau, Sầm Qua mởcửa phòngtiệclấy chiếcáo vest treo ởmóc áo cạnh cánh cửa, hỏihanđạo diễn Trần vài câu rồilậptức rời khỏi. Dù đạodiễnTrầntiếcnuốinhưng cũng chỉcó thể mởto mắt nhìn người đàn ông bước đi,sauđó ông mớinhậnra và hỏi: “Đông Vi, Giang tiểu công tửđi cùng chị đâu? Sao lâuthếrồi mà chưa trởvề?” Đông Vithuhồi ánhmắtnhìntheo bónglưngrời đicủa Sầm Qua,thongthảmỉmcườitrảlời: “Cháunghĩ,cậu ấycũngcó việc gấpnên vềtrướcrồi.” Sầm Qua lái chiếc xerờikhỏibãi đỗ xecủa nhà hàng Nhật Bản, Giang Bạch Lộ ngồi ở ghế phụ lái, cậuvừanghịch điện thoại diđộngvừahỏi dò: “Anh muốn đến khách sạn nào?” Sầm Qua nói thẳng: “Đi thẳng tới Đêm Xuân MộtKhắc, ở đây gần chỗđó.” Giang Bạch Lộ sửng sốttrongchốclát,chậmrãilắc đầunói: “Không được,tôi không đi.” Sầm Qua mất kiên nhẫn dừng xeở venđường, kìlạ liếc mắt nhìn cậu: “Chỉ làmộtnơi để ngủthôi, cógì màphảikénchọn.” “Ngoạitrừ Đêm Xuân Một Khắc,chỗnàocũngcóthể.” Giang Bạch Lộ kiên quyếtnói,sau khinói xongcậuchợtnghĩ đến điều gì đó,tốttính bổ sungmộtcâu,“Thậmchínếuanhchỉmuốntiêumấychục đôlamột đêmtrongmột khách sạnnhỏ,tôicũng khôngcó ý kiến gìcả.” Sầm Qua liếc mắt sang nhìn cậumộtcái,“Dù cậu muốn đi, tôicũngsẽ khôngđi.” “Vậythì…” Giang Bạch Lộ kéo dài âm điệu,từtốnnói,“Haylà đếnnhàcủatôi đi?” Sầm Qua imlặng, rũmắt cân nhắc trong chốc lát, “Nhà cậu ởđâu?” “Ở khu biệtthựngoại ô phía bắcthành phố.” Cậu bổ sung,“Cáchtrường đạihọccũcủaanh không xa.” Sầm Qua: “Cậu sống một mình?” GiangBạchLộ:“Không, tôi ở cùng ba tôi.” Sầm Qua: “Như vậy, ba cậukhông ở nhà?” GiangBạchLộ:“Không, tan cabuổitối ba tôisẽ về nhà.” “Ba cậu đang ở nhà mà cậu dám mangtheo đàn ôngtrở về?” Sầm Qua ghétbỏ cau mày,“Hoặc là,trước đây cậu cũngthường xuyên nhưthế,ba cậu mặc kệ cậu?” “Tấtnhiênlà không.” Cậulậptức phản đối,nởmộtnụcười vôcùng xinh đẹp,cặpmắttrong suốtchămchúnhìn Sầm Qua,“Anhlàngười đầutiên.Đâylà…” Giọngnóicậu khẽngừng,giốngnhưchuẩn bịnóiramột điều gì đórấttuyệt vời,mặtmàytràn đầyniềm vui dịu dàng,“Đâylà đãingộmà bạntraicũnghèo kiết xáccủatôichưa bao giờ đượchưởngthụ đâu.” Sầm Qua không mảy may daođộng, ngược lại, anh hừlạnhmột tiếng. Giang Bạch Lộmímmôinhìn về phíaanh,ánhmắtnghihoặc. “Bạntrai cũ của cậu chưatừng đượchưởng đãi ngộ như vậy…” Sầm Quathản nhiên,“Chẳng lẽ không phải vì anhta là người Mỹ sao?” Giang Bạch Lộ sửng sốtmột giây,nhìnchằmchằm phần bệ bằng dathật của nộithất bêntrong ôtô,imlặnghồilâu,cuốicùngcậumới do dựmởmiệngtrảlời: “Không phải Mỹthuần.Thậtraanh ấy…anh ấylàconlai Trung Mỹ.” Sầm Qua nhướn mày, vẻ mặttỏ ra không vui, “Cho nên đâymớilà lýdo chân thực của cái gọilà ‘yêu tôi từcáinhìnđầu tiên’?” “Không phải.Nóithếnào đâynhỉ?” Giang Bạch Lộtậptrung suynghĩmộtchút,“Tôithậtra,thậtra vẫnluônnghĩ,conlaichotôicảm giác khác biệt vớinhữngngười khác.Nóitómlại,cólẽ đó được xemnhưlàmộtloạilựchấp dẫn khôngthểcưỡnglại.Nhưng kể đếntậncùngnguyênnhânthì…” Giang Bạch Lộcong đôimắt,“Bởi vìhọlớnlên đềurất đẹp.Dù sao,ngườinghiện sắc đẹpluôn khôngthểchốngcự bất kìaicó vẻngoài đẹp đẽ.” Sầm Qua cười nhạo một tiếng, từ chối choý kiến nhưng động tác tay không hềchầnchừ,anhkhởiđộngxe một lầnnữa,tiếnvàodòngxe cộnhưthoiđưa trên đườngquốclộ. Giang Bạch Lộ phản ứng,“Anh định đi đâu?” Giọngnóicủa Sầm Qua đềuđều,vẻ mặt không có chút đùavuinào:“ĐêmXuânMột Khắc.” Giang Bạch Lộ: “…”
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 23 Nửa tiếngđồnghồ sau đó,chiếc xehơi Land Rover màu đen xuyên qua ánh đènđường rựcrỡ trongbóngđêm,lướtqua cổng chínhcủa khu căn hộtư nhân tấc đấttấcvàngở trung tâm thành phố, chậm rãi chạy vàobãiđỗ xengầmcủakhu phố. Sầm Qua cởidâyan toàn, quay đầu liếc mắt nhìn Giang Bạch Lộvẫnngồiyên trên ghế phó láikhông nhúc nhích, anh mất kiên nhẫn thúc giục: “Còn ngồi đực rađó làm gì?Xuống xeđi.” Giang Bạch Lộchậmchạp quan sát bãi đỗ xengầmrộngrãi sáng sửa,từtốnchớpmắt,“Đêm Xuân Một Khắc dọn sangchỗ khácrồi?” Sầm Qua nghiêngngười, thô bạogiúpcậutháodây an toàn, “Khôngphải.” Giang Bạch Lộhỏitiếp: “Vậymởchinhánhrồi à?” Sầm Qua càng thêm không kiên nhẫn,“Không có.” Giang Bạch Lộ ồmộttiếng,“Vậy đâylà đâu?” Giọngnóicủa Sầm Qua đầylạnhlùng: “Nhàcủatôi.” “Không phải anh nói đi Đêm Xuân Một Khắc sao?” Giang Bạch Lộthay nổi nét mặt,mỉm cười nhướn đầu lông mày,“Anh đưatôi đến nhà anh làm gì?” Sầm Qua bình tĩnh nhìn cậu, chậc lưỡi nói: “Đừng nhiềulời vô ích, bảocậuxuốngxe thì cậu xuống xeđi.” “Thế nhưng anh khăng khăng đưatôi đến nha,tôi khônghề lừa anh,bảo anh mangtôi về nhà.” Giang Bạch Lộ vừa nói lải nhải vừa đẩy cửa xebước ra.Xoay người liềnthấy khuôn mặt đột ngộtbiếnthành màu đen của người đàn ông,cậu lậptức mỉm cười đổi giọng,“Được rồi,Sầmtổngtuyệt đối không muốn mangtôi về nhà,làtôi mặt dày quấn lấy đòitheotới.” Sầm Qua: “…” Anhnheomắt đầynguyhiểm,giơtaytúmcổ áo Giang Bạch Lộ: “Cậuthích ăn đánh đúng không?” Giang Bạch Lộmímmôi,lẩm bẩmnói: “Nóianh dẫntôi đến,anh không vui.Nóitôitựtheo đến,anhcũng không vui.Sầmtổngthậtlà khóhầuhạ.” Sầm Qua cười nhạt, “Tôi bây giờ chỉmuốnchặnmiệng cậu.” Giang Bạch Lộhiểurõ gật đầu,nhưngmượnlực xáchcổ áocậucủa đối phương,cậu bấtthìnhlìnhnângmặttiến gần đến,hônmộtcáilênmôi Sầm Quarồinhanhchóng dứtra,dùngtaylàm độngtác kéo khóamiệng. Khuônmặt Sầm Qua độtngộtnhư sương giá,đôingươimàuhổ pháchnhìnchằmchằm vàocậu,imlặng khôngnóilờinào.Nếumột giâytrước gươngmặtlạnhlùngcủaanhcòn ẩnchứa ý bỡncợtcậu,thìlúcnàythật sựcóchúttức giận. Sự chuyểnbiếncủa đối phươnglàm cho Giang Bạch Lộ ngẩn người, một lát sauđó cậu mới hồiphụctinhthần, mímmôichịulỗi:“Xinlỗi.” Nhữngcảmxúc hỗn loạn dâng lên trong đôi mắtcủaSầm Qua, sau đóanhcố gắng bình tĩnh lại, “Tôi nói lạivớicậu một lần nữa. Tôivà cậu không yêu nhau, cho nên, cậu đừng thửlàmloạichuyện đóđể lấy lòng tôi.” Giang Bạch Lộ khôngnói gìnữa. Haingười đithangmáylêntầnghaimươilăm.Sau khira khỏithangmáy,cảmộttầngrộnglớnnhư vậychỉcócánhcửacủamộtcănhộ duynhất.Sầm Qua giơtaylên dùng dấu vântaymở khóacửa,bước vàonhàcởi giày.Giang Bạch Lộ đitheo sau đối phương,ánhmắtnhẹnhàng quét qua khóa vântay bênngoàicánhcửa. Cănhộrộngrãitheo phongcách phươngtâytối đen,Sầm Qua ấncôngtắc điệntrêntường,toàn bộ đèntrongnhà được bậtlên.Giang Bạch Lộthay dép đitrongnhàmàngười đàn ông vừaném sangchocậu,sau khi vàocửacẩnthậnngắmnghía phongcách và vịtrí sắp xếp đồnộithấttrongcănhộ. Thậtbất ngờ, nhà Sầm quakhông giống với mộtngười đànôngbận rộn công việc, căn nhà baotrùmbởitôngmàu lạnh,luôntrôngrấthoangvắngvà khôngđượcưa chuộng.Ngược lại, cănhộ này của đốiphương, hoàn toàn được trangtrí bởi những màu sắc ấmáp, mềm mại vànhẹ nhàng. Nhìnbónglưngcúi xuốngmở cửa tủlạnhcủa đối phương,cậukhôngtự chủ được nhớ lạicănhộ nhỏ xaxưa cậu từng sống trong thời gian học đại họcnămthứ ba vànăm thứ tưở nước Mỹ. Cậu nằmtrênghế sofa cũ mèmchơiđiệnthoại diđộng,saukhi tắm rửa xong, chàng sinh viên để trần nửangười trên dính đầybọtnướcđi đến cúixuống mởtủ lạnh, xoay ngườihỏi cậu: “Em uống bia không?” Cậuchống sofangồi dậynhưngconmắt vẫn dínhlấy điệnthoại di động,“Có.” Chàng sinh viêncúi đầuliếcmắtnhìn bêntrongtủlạnh,nhưngchỉthấymộtlon biacuốicùng,khôngnóihailờilấyramộtchai sữa đá,quaylạiném vàotronglòngcậu.Anh vừamở bia vừalười biếng giảithích: “Biachỉcònmộtlonthôi,emlùnnhưthế,uống sữa đi.” Giọngnóicủa Sầm Qua kéocậutrởlạihiệnthực,Giang Bạch Lộngướcmắtlên,vôthứchỏi: “Cái gì?” Ngườiđànông xoay ngườilại,“Tôihỏi cậu muốn uống gì?” Giang Bạch Lộ suynghĩmộtchútrồi đáp: “Bia đi.” Sầm Qua lấy ramột lon bia, ném nóvào lòng cậu, rồi cầm mộtlonkháccho mình.Một lát sau cậumớikéo nắp lon ra,ngửađầuuốngmột ngụm,đột nhiêncậu hơi giật mình vìlạnh, đắnđo nói: “Bây giờ chưa đến mùahè phải không.” Dườngnhưtriệt để quênmấtchuyện không vui xảyratrong bãi đỗ xengầm,Sầm Qua buồncườiliếcmắtnhìncậumộtcái,lờinóira khỏimiệngtràn đầy giễucợt: “Chẳnglẽcậu không pháthiệntôilấynótừtủlạnhra?” Giang Bạch Lộ khôngtiếptụctranhluận vớianh,chỉ độtngộthỏimộtcâu không đầu không đuôi: “Anhcảmthấytôithấp à?” Sầm Qua chẳng buồn nghĩ ngợi đáp: “Thấp.” Giang Bạch Lộ imlặng đứng dậy khỏi sofa,đi đến bêncạnhngười đàn ông,giơtay đo đạcmộtchút,uyểnchuyểnnói: “Hìnhnhưtôichỉthấphơnanh vàicentimet.” Sầm Qua không đồng ý, ánhmắtnhìncậu giốngnhư đang nhìn một con vịtcạnbị rơi xuống nước đang vùng vẫy giãy dụa, “Thấp hơn mộtcentimetcũnglà thấp.” Giang Bạch Lộ: “…” Sầm Qua ngồi xuống sofa,giọngđiệubiếng nhác: “Cậu hỏi điều nàylàmgì?” Giang Bạch Lộlắc đầunói: “Khôngcó gì,chỉlà độtnhiênnghĩ đếnthôi.” Sầm Qua nhìn thật kỹcậu,dường nhưmuốnxâmnhậpvào bên trong cậu đểcậukhôngthểche giấu. Giang Bạch Lộ bị ánhnhìncủaanhlàmchongậpngừng,“Saoanhlạinhìntôinhưthế?” “Cậuhỏitôi cậuthấphay không…” Sầm Qua cong khóe môi,mỉm cười nói: “Có phải cậu muốn uống sữa không?” Giang Bạch Lộ bỗngmởtomắt,tráitim đậplỡmấtmộtnhịp. Sầm Qua bất mãnnhíumày,“Vẻmặt của cậu làthế nào vậy?” Giang Bạch Lộ imlặng. Sầm Qua hơi nghẹn lời, nhíu mày càng chặt, “Khôngphảicậu thật sự muốn uống sữachứ?Nhàtôi khôngcó sữa chocậuuống.” Anhdừngmộtchút,dướiánhnhìnchămchú của Giang Bạch Lộ, khuôn mặt anh lạnh đi,“Cậuđừngnhìntôi,tôisẽ không đi xuống dưới mua sữachocậu uống vào đêm hômkhuya khoắt. Tôi không hầu hạôngbà tổtiênnhưthế,lại càng khôngnhắcđến cậu chỉ là...” Giang Bạch Lộ đặt biatrongtay xuống,xấuhổcắtnganglờianhnói,“Tôichỉlà…” Cậuhơingừnglại,không kìmnổimàliếmmôi,conngươi đen bóngmơhồ ẩn dấu ánh sáng,“Tôichỉlàcảmthấy bộ dạng vừarồicủaanh giốngnhư đangtỏa sáng.” Tựanhưthựchiệnlờituyênthệtrangtrọngtrướclinhmụcnhàthờ,giọngnóicủacậu vừathànhthực vừa kiên định,“Tôimuốnlàmchuyện ấy vớianhngay bây giờ.” Hết chương 23
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 24 “Muốnlàmcũng được.” Sầm Qualiếcmắtnhìncậumộtcái,giọngnóihờhững,“Đitắmtrước đã.” Lờinóichui vàotronglỗtai Giang Bạch Lộ,nhiệthuyết sôitrào bỗngnguộihơnmộtnửa.Sau khi vào phòngtắm,mắtcậulướt qua vòihoa sentrêntường,cuốicùng dừng ởmépchiếc bồntắmlớn sạch sẽ và sangtrọng,cậuthongthả ung dungnằmngâmmìnhtrong bồntắm. Khoảngnửatiếng đồnghồ sau đó,Sầm Qua đãcóchút không kiềmchếnổimà đẩycửa giục dã: “Tắmlâuthế sao,cậu địnhtắm đến sangnăm à?” Rốtcục,thấy Giang Bạch Lộnằmtrong bồntắmlớn,anhnhướnmàyhỏi,“Tôi đãcho phépcậu dùng bồntắmcủatôichưa?” Giang Bạch Lộtừtrongnước đứnglên,chânmày khóemắtcònnhiễmchúthơinướcmỏng,giọngnóitỏrahơihoảnghốt: “Không phảianh khôngmuốnlàm sao?” Sầm Qua imlặngmộtgiây,khuôn mặtđenthuitừ ngoài cửa đivào,“Tôinóikhôngmuốnlàmbao giờ?” Lúc này Giang Bạch Lộ mớichúý, đối phương đã tắmrửaở mộtcănphòngtắmkhác,chiếcáo choàngtắmkiểunam giới mềm mại quấn lỏng lẻotrênngười anh. Cậunhấcchânbướcra khỏi bồn tắm, chân trần dẫm xuống sàn nhàướtsũng,không layđộngnhìnchằmchằmvàođôi mắt Sầm Qua. Sau đó, cậu tiến hành mộtlờimời thầm lặng trướcmột con sưtử đang gầm nhẹ chờđợibữa ăn. Sầm Qua nheo mắt, bước lên túmlấycổ tay cậu dắtlênphíatrước. Giang Bạch Lộthấtthểuloạng choạng bị anhkéođến trướcngười. SầmQuagiậtchiếckhănmặtto từtrêngiáxuống, trùm lênđầucậu,độngtác thô lỗgiúpcậulau từ đỉnh đầuxuống ngón chân. Giang Bạch Lộmặcanhchi phối,thậmchí khôngnhịn đượcmà bậtcười,“Anh biết bây giờanh giống gì không?” Sầm Qua hỏi: “Giốnggì?” Giọngnóinghènnghẹncủa Giang Bạch Lộtruyềntừtrong khănra,mangtheochút vui vẻrõrệt: “Giốngmộtcon sưtử vụng vềchântay đangnhổlôngcon gà.” Sầm Qua kéo khăn mặtchetrướcmặtcậu ra, nắm cằmGiang Bạch Lộnângkhuônmặtướt nước của cậu lên, ánhmắtgiốngnhưđangnhìnmột tên ngốc bịbệnhdownbẩmsinh,“Cậuđangnóicậu chínhlà một congà?” “Một con gà không may rơi vàotrongtay một con sưtử.” Giang Bạch Lộ sinh độngbổ sung,nhìn anh khônghề nétránh,cực kỳtự nhiên cong môi lên,“Hoặc cóthể nói,một con gà sắpbị một con sưtửhung ác độc địa nuốt chửng vàobụng.” Haitay của cậu đặt lên đầu vai người đàn ông,ngóntay cái gạt nhẹbêntrong rãnh xương quai xanh của đối phương,giúp anh laubọt nước đọng lạitrong đó. Conngươicủa Sầm Qua dần dầnchuyển sang sẫmhơn,anh giơtaytómlấychiếctay khôngan phậncủacậu,“Cómột điềucậu sairồi.” Người đàn ôngrũmắt,đườngnhìnlướt dọctheo bờngựcmịnmàngcủacậu,“Con gà khônghề bấthạnhrơi vàotrongtaycon sưtử,màlà âmmưutự dângmình lêntậncửađãlâu.” Anh kẹpchặtcổtay Giang Bạch Lộ,dườngnhư khôngthểchờnổinữa,bướcnhanh về phòngngủ. Trongphòng ngủlờ mờ ánhsáng, người đàn ôngấn cậu trên chiếc giườngêm ái mãnh liệt thực hiện vậnđộngnguyên thủy. Hai tay SầmQuachốnghaibên má cậu, cốsức tiến vào, gắng sức rút ra.Bộ phận phía dưới của hai người dính chặt không một chút kẽhở,tiếngđâmchọcdày đặc tình dục chen lẫntiếng nước nhóp nhép mượt mà,thậmchílấn át âmthanhthởdốc dứt quãng của Giang Bạch Lộ. Tínhkhí của người đàn ông nhưcó như không thúc vào điểm mẫn cảmtrong cơthể cậu, mồ hôitrêntránnhỏgiọtxuốngmí mắt cậu. Giang Bạch Lộ bỗng dưng mởmắt,hai chân thon dài trần trụi theo bản năng maxát trên ga trải giường,thúcgiụcngườiđànông. NhưngSầmQua cực kỳác ýdừngđộngtác, dường nhưthuhồi khuônmặt thờ ơlạnhlùngkhi chưa lên giườngtrướckia,bộ não lýtríbị mùquáng bởitìnhdụcvà ham muốn, phóng thíchtiềmthứccàngtheobản năng của mình trong bóng tối. Anh cúi đầucắnvànhtai GiangBạchLộ, tiếngnói trầm khàn khuếchtrương bên trong màng nhĩ cậu, giống như nhẹnhàng chàxáttrêngiấynhám:“Lúcnàoquấnvào Đông Vi hả?” Giang Bạch Lộ khôngthể kiềmchếmànânghai đùilên,móclấylưngngười đàn ông,“Hôm…hômnay.” Sầm Qua tiện thể đẩytínhkhícủa mình về trước một chút nhưng vẫn cốtìnhhoặcvô ýné tránh điểm nhạy cảm của cậunhưtrước, “Cậu tưởng làĐôngVi thật sự cóý vớicậuư? Hẹn cậuđi ăn cậucũngđi.”Giọng nóicủangườiđànông hơi ngừng lại, duỗi tay vân vêthưởng thức númvú của cậu, anh cúiđầucườira tiếng,“Cô ta chỉmuốnthông quacậuđể quấn lên người tôi màthôi.” Giang Bạch Lộ qualoa gật đầu đồng ý,bấtmãnthốtlên: “Làmtôi,mạnh vào.” Sầm Qua ngoảnhmặt làm ngơ, thậm chí không theo quy tắcmà rút ramộtkhoảng dài, đểtrướclốivào ướt sũng của cậu, hỏi: “Buổi tối hômnay,lúcngồiđối diện tôi, cậu nhìn tôi thìnghĩđếnai?” Trong đầu Giang Bạch Lộ hỗn loạn, tầm mắt chật hẹp nhồi đầy khuôn mặt của người đàn ông. Âm thanh và ý thức dường như bị tước thành hai thế giới, hết lần này đến lần khác giống như một chiếc máy ghi âm không thể suy nghĩ, lặp lại không mệt mỏi: “Nghĩ đến anh… Nghĩ đến anh…” Ngườiđànông khẽ cười, bàn tay dàyrộngấn vào hai bờvai cậu, giốngnhư một con sưtử dẫm lênngười cậunhìntừ trên cao xuống,bất chợt hoangdại đẩy thẳng vào, nặng nề vachạmđiểmnhạycảm của cậu, “Tốt nhất không phải là đang nghĩ vềtên bạn trai cũngười Mỹcủa cậu.” Lôngmi Giang Bạch Lộ runrẩykịchliệt,thắtlưngbị đâm chọc nhẹ nhàng nảy lênrồi khẽ khàngrơi xuống. Sángsớm hôm sau bịđánhthứcbởi đồng hồ báothức, Giang Bạch Lộmở mắt, đập vào mắtvẫnlà cảnh tượng Sầm Qua cắnđiếuthuốc lávà ngồi trên giườngduyệttintức trên điện thoạidi động. Đầu óccậungơ ngẩn trongchốclát,từ trong chăn bò dậy. Sầm Qua bớt chút thời gian liếc mắtnhìncậu,lấyđiếuthuốcđangcháytrong miệng ra, ấnnó vào cáigạttàn trên đầu giường.Giang Bạch Lộvắt qua ngồi lên đùianh,giơtay cướp đầu lọc thuốc lánhétvàotrongmiệng, giống như một cậubé ngớ ngẩn mùquáng, cốsứchít vào một hơi. Sau đó cậuconglưngho sặc sụa. Sầm Qua chê cười cậu: “Không biết hút thì đừng hút.” Sau khi Giang Bạch Lộ hếtho,hiếmthấymà bác bỏanh:“Ai nói tôi không biết hút thuốc lá?” Nói xong,cậu dùng ngón trỏ vàngóncáikẹp điếu thuốc,đưađến bên môi, nhẹ nhàng ngậm vào rồihútmột ngụm.Một tay cậu đặtlênđầu vai người đàn ông, cơthểnghiêng vềphíatrước. Phần ngực trần trụi cách một lớp chăndánlấy ngực đối phương,cậunângcằm đặt lên hàmdướicứngrắncủa Sầm Qua, hơi hémiệng, quay sang người đàn ôngmà chậm rãi phun ralànkhóimàu trắng. Giang Bạch Lộlười biếngnghiêng sangmột bên,tiệnthể kêcằmlên bờ vai Sầm Qua,đôimôinhưcónhư không khẽ khàngcọ vàotaianh,“Ainóitôi khônghútthuốc?Chẳng quathời gian bỏthuốclácủatôi quá dàimàthôi.” Đáymắt Sầm Qualóelên sự bấtngờnhànnhạt,“Họctừai?Bạntraicũngười Mỹcủacậu?” “Đương nhiên không phải anh ấy.” Giang Bạch Lộ rũ mi mắt lẩmbẩm,một lát sau cậu gương mắt lên,con mắt ngậm cười,“Không cần giáo viên,tựhọcthànhtài.” Sầm Qua hiển nhiên khôngtin vào những lời nói dốihếtlần này đến lầnkháccủacậu,đoạtlấy điếu thuốclá trong tay cậu, ấnvàogạt tàn, giơ tay bópmá GiangBạchLộ, “Sau này đừng đểtôingửithấymùi thuốclá trên người cậu.” Giang Bạch Lộtiệnthểtreolêncánhtayrắnchắcmạnhmẽcủaanh,cẩuthảnhấnrõtừngchữ: “Dù saochúngta khônghônmôi.” Sầm Qua buông tay ra, “Vậy cũng không được.” Giang Bạch Lộchốngcằmnhìnanh,“Tại saongài Sầmcóthểhútmàngài Gianglại khôngthể?Ngài Sầm,xinhãychongài Giangmộtlý do.” Sầm Qua nhíu mày, một lúclâusau,anh mất kiên nhẫn đáp: “Được rồi, sau này tôisẽ khônghút thuốclá trước mặt cậu, cậu cũng không thể hútthuốc. Nghe không?” Giang Bạch Lộ gật đầu,“Ngài Giangnóicậu ấy biếtrồi.Để khuyến khíchngài Sầm khônghútthuốclátrướcmặtngài Giang,và vìthỏathuận khônghônmôicủangài Giang vàngài Sầmtrước đây,chonênngài Giang quyết địnhhônlên xương quai xanhcủangài Sầmlàm phầnthưởng.” Cậucongmắtlên,cúingườihônchụtmộtcáilên xương quai xanhcủa Sầm Qua. Sầm Qua giật mình, phản ứng đầu tiên làmuốnlạnhmặt giận dữ. Tuy nhiên, giây tiếp theo anh cảm thấy kìlạ màpháthiện, tâmtrạng anhrốinhư tơ vò,có thể nói làhỗn loạn đủ kiểu cảmxúc,nhưng không hềcó chút tức giận nào hết. — Giang Bạch Lộ: Nhớnăm xưatôicũnglàmộthoàngtửhútthuốc ở đạihọcthành phố phía bắcnước Mỹ,nhưngmà bạntraicũcủatôi quánghèo đểhútthuốclá.
|