Blue
|
|
Neleta Neleta - Chương 82-1 Trong Miêu Linh Tộc, người nắm giữ trong mình năng lực cao nhất đều là nam giới, và bọn họ đều đóng vai trò là chủ nhân, trong khi đó hầu hết nữ nhân đều là người hầu có năng lực yếu kém, còn lại tầm trung trung đều là nam nhân, những người đó một nửa là chủ nhân, một nửa là người hầu. Chủ nhân của tộc nhân Miêu Linh Tộc có thể là tộc nhân trong tộc, cũng có thể là tộc nhân tộc khác, chỉ riêng nhân loại gần như không có khả năng. Đầu tiên phải kể đến, chính là năng lực nhân loại quá yếu, thứ hai là do thời gian sống của họ quá ngắn. Tuy vậy trên thế giới này không gì là tuyệt đối, giống như con người vậy, có người thân là nam nhân nhưng lại mang trong người tư tưởng của phụ nữ, nếu nói là rối loạn giới tính thì không thỏa đáng lắm, nhưng thực ra cũng không hẳn là sai. Nếu loài người muốn trở thành chủ nhân của tộc nhân Miêu Linh Tộc, bọn họ đều phải trải qua thử luyện của Miêu Linh Tộc, hơn nữa sau khi thử luyện thành công mới có thể cùng người hầu kí kết khế ước, bước tới cuộc sống hạnh phúc êm đẹp lâu dài. Còn nếu không thể vượt qua thử luyện, mặc kệ chủ nhân có yêu người hầu của mình bao nhiêu đi chăng nữa, hai người chắc chắn sẽ không thể được bên nhau. Cho nên, một khi xuất hiện tình huống này, khẳng định sẽ rất rất thống khổ cho cả hai người. Không chỉ có trên tinh thần, mà còn cả thể xác nữa. Không một ai biết địa điểm cụ thể nơi diễn ra thử luyện kia, chỉ có người có năng lực bậc Cung mới có thể mở ra thông đạo nơi thử luyện đó. Trong lịch sử của Miêu Linh Tộc, mới chỉ có duy nhất hai người trở thành chủ nhân của tộc, còn không biết có ai khác nữa không, có lẽ là có, nhưng những người đó đã thất bại, hơn nữa, đó lại là chuyện của mấy ngàn năm trở về trước. Sở dĩ Văn Sâm biết được đến hai người nọ, là bởi vì cậu đã có một thời gian nghiên cứu về lịch sử Miêu Linh Tộc. Cũng vì lẽ đó mà Văn Sâm đối với lời nói bảy năm trước của Y Đông hết mực thất kinh. Bởi vì cảm giác của Y Đông lúc đó chính là loại cảm giác đặc thù của chủ nhân với người hầu. Chỉ có chủ nhân mới có khả năng bảo vệ người hầu, làm cho người hầu muốn ỷ lại vào chủ nhân. Khi đó Y Đông còn nhỏ, Văn Sâm và Nữu Nhân còn chưa thể xác định rõ Y Đông là muốn báo ơn nên mới nói như vậy có phải hay không, nhưng bảy năm trôi qua, Y Đông vẫn không đổi ý, ngược lại còn cường liệt hơn, thậm chí ngay bản thân Y Đông cũng đã tự nhận ra mình là chủ nhân của Cam Y. Đó là cảm ứng đặc thù của chủ nhân, không chỉ đơn thuần là loại cảm giác yêu say đắm. Huống chi Y Đông gặp Cam Y dưới tình cảnh như vậy, càng làm gia tăng quyết tâm của cậu hơn, cậu muốn cùng Cam Y mãi mãi ở bên nhau. Mặc cho gió lớn mưa to, Y Đông không quản bản thân có thể ngã bệnh hay không mà vẫn kiên trì rèn luyện, tất cả chỉ đợi cho đến ngày này. Trách nhiệm của chủ nhân luôn tồn tại trong tiềm thức của Y Đông, khiến cậu không thể chờ thêm hai năm nữa. Để đưa ra quyết định này, Nữu Nhân cũng rất thống khổ, dù cho nàng đồng ý hay không đồng ý giúp, thì hai người họ đều phải trải qua năm tháng chia lìa khổ sở. Nếu Y Đông có thể thuận lợi vượt qua cuộc thử luyện, như vậy hai người bọn họ sẽ đạt được cuộc sống hạnh phúc. Nhưng nếu Y Đông không qua được (điều này rất có khả năng), thì hậu quả thật không dám tưởng tưởng đến. Nhưng nếu Nữu Nhân không trợ giúp, thì ngay khi sinh mệnh Y Đông kết thúc, Cam Y sẽ còn thống khổ hơn. Không những vậy, chiếu theo tình hình hiện tại, Cam Y sẽ không có người hầu, bởi vì bản thân Cam Y đã định là người hầu rồi, việc đó đồng nghĩa với chuyện một khi Y Đông chết, Cam Y sẽ cô đơn lẻ bóng vượt qua mấy trăm năm hiu quạnh còn lại. Là một người mẹ, Nữu Nhân rất đau lòng cho đứa con của mình, nhưng đó không phải nguyên nhân chính khiến nàng nguyện ý trợ giúp Y Đông. Nữu Nhân chính là bị sự kiên trì của Y Đông làm cảm động, nàng cũng hi vọng Y Đông có thể đạt được hạnh phúc của bản thân. Một người kiên trì thường thường sẽ đạt được thành công, mà bảy năm qua, Y Đông chưa bao giờ bị giao động bởi tác nhân bên ngoài, cho nên Y Đông nhất định sẽ hoàn thành thuận lợi cuộc thử luyện này, mặc dù thời gian sẽ khá lâu, không ai có thể biết trước được. Ngay cả đến hình thức cuộc thử luyện kia ra sao cũng không có một ai biết, mọi người chỉ biết rằng, nếu nhân loại thành công, con người sẽ biến thành “người Miêu Linh Tộc”. Người đó sẽ có năng lực của tộc nhân Miêu Linh Tộc, có thể cao, có thể thấp, duy chỉ không thể biến được thành hình thú. Năng lực cao thấp quyết định bởi ý chí kiên cường của con người trong đợt thử luyện. Lịch sử Miêu Linh Tộc ghi lại, hai con người kia đã đạt tới cấp Cấn, Nữu Nhân tin tưởng Y Đông nhất định có thể đạt tới Cấn, bởi vì cậu là chủ nhân của một thành viên trong gia tộc Tát La Cách. Papa: Ngay từ lần đầu tiên thấy papa khóc, con đã thề rắng nhất định phải nhanh nhanh lớn lên, tuyệt không để papa phải thương tâm mà rơi lệ. Khi đó con còn chưa hiểu được cảm giác đó là gì, nhưng hiện tại, con đã thấu hiểu. Papa và con, hai người chúng ta đã được chủ định trở thành chủ nhân – người hầu, papa đã từng rất thất vọng vì con không phải người hầu của papa, vậy hãy để con trở thành chủ nhân của papa, để con chăm sóc papa, bảo hộ papa. Nếu thử luyện là phương pháp duy nhất để con có thể đạt được nguyện vọng, con nguyện ý. Bởi vì bản thân con cũng không thể nào chịu đựng được khi năm tháng trôi qua, diện mạo papa vẫn chưa đổi, trong khi con trở nên già yếu, càng không thể chịu đựng nổi khi để papa phải chứng kiến con chết đi. Con muốn vĩnh viễn cả đời ở bên papa, thẳng đến ngày sinh mệnh papa đi đến hồi kết. Con muốn mỗi ngày khi tỉnh dậy không phải lo lắng mình lại già hơn papa một ngày. Con hi vọng mỗi sáng sớm, papa đều ở trong lòng con tỉnh giấc. Cứ nghĩ tới sau khi chú Blue và chú Bố Nhĩ Thác trở về, papa sẽ phải sống một mình, con càng không thể chịu đựng được hiện thực đấy. Con muốn giống chú Blue, chú Bố Nhĩ Thác, trở thành chủ nhân để papa dựa vào. Con muốn được đường đường chính chính hôn môi papa, có được papa, đối với những người hỏi papa rằng, người hầu của papa ở đâu, con sẽ nói: papa không cần người hầu, bởi vì papa là người hầu của con. Nữu Nhân và chú Văn Sâm đều nói với con cuộc thử luyện kia thực đáng sợ, có khả năng lấy đi sinh mạng của con, nhưng con không cho rằng như vậy. Sở dĩ gọi là thử luyện chính là muốn khảo nghiệm quyết tâm của người muốn trở thành chủ nhân mà thôi. Bảy năm trước, con đã chuẩn bị sẵn sàng, cho nên hiện giờ một chút con cũng không cảm thấy sợ hãi, con chỉ hi vọng có thể nhanh nhanh hoàn thành thử luyện để trở lại bên cạnh papa, để papa không phải lo lắng. Đáp ứng con, đừng khóc, papa phải tươi cười chờ ngày con trở lại. Papa, con yêu papa, có tình yêu của người con dành cho người cha, song hơn hết vẫn là tình yêu của chủ nhân đối với người hầu. Con không biết sau khi trở lại con sẽ biến hóa lớn nhỏ ra sao, vì vậy mà nhẫn con mới chỉ mua một chiếc, đợi sau này con trở lại, papa sẽ trao cho con chiếc nhẫn còn lại nhé. Đến lúc đó, papa sẽ không còn là papa của con nữa, mà là Gia Gia của con, con muốn bảo vệ Gia Gia. Có lẽ papa sẽ khó tiếp nhận được việc con từ con của papa biến thành chủ nhân của papa, trong khoảng thời gian trước khi con trở về, papa hãy cố học cách thích ứng sự biến hóa của quan hệ này đi. Ngày nào đó trở về, con sẽ mở rộng hai tay đối với papa mà nói: Gia Gia, con đã trở về. Đến lúc đó papa sẽ làm gì đây? Né tránh hay nhào vào lòng con? Con hi vọng papa chọn đáp án thứ hai. Papa, Gia Gia của con, chờ con, an tâm chờ con, giống như chú Thu và chú Mục luôn yên bình vui vẻ chờ chủ nhân của mình trở lại. Lần trước là papa nhặt được con, nên lần này, con sẽ chủ động trở lại bên cạnh papa. Chờ con. Yêu papa. Y Đông
|
Neleta Neleta - Chương 82-2 Bi thương một lần nữa lại dâng lên trong lòng Cam Y, Khổng Thu và Mục Dã. Một bàn tay giữ chặt bức thư của Y Đông vào ***g ngực mình, Cam Y nằm trong ngực Khổng Thu khóc nhiều đến nỗi lâm vào hôn mê. Mỗi khi tỉnh lại, Cam Y không ngừng gọi tên Y Đông. Trong thư, Y Đông chỉ nói qua loa việc thử luyện kia, nhưng mà Cam Y thân là tộc nhân Miêu Linh Tộc, cậu biết rất rõ cuộc thử luyện kia có bao nhiêu đáng sợ. Nghe nói nơi đó trước kia từng là nơi trừng phạt phản đồ trong tộc. Không những thế, đối với loài người mà nói, muốn thông qua thử luyện để trở thành người Miêu Linh Tộc, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, một tháng hai tháng là xong, mà cần ít nhất đến vài chục năm hoặc hơn thế nữa. Nếu đạt đủ tiêu chuẩn sẽ bình an đi ra, nếu Y Đông thủy chung không thể đi ra, như vậy Y Đông có phải đã chết ở bên trong hay không, Cam Y cũng không biết. Khổng Thu và Mục Dã tuy cũng đang chờ đợi, nhưng mà hai người họ đại khái biết mình sẽ phải chờ trong bao lâu, vẫn còn mang trong mình hi vọng. Còn Cam Y là chờ đợi vô thời hạn, không biết sẽ phải chờ đến ngày tháng nào. Chuyện này phát sinh, Cam Y thậm chí không thể tức giận ai được. Cam Y có thể tức giận ai đây? Là mẹ hay Văn Sâm? Nếu không có mẹ và Văn Sâm, kiểu gì Y Đông cũng tìm được cách khác để được thử luyện, bởi vì Y Đông muốn ở cùng Cam Y mãi mãi. “Nếu… anh không… nhặt được… Tiểu Đông… Tiểu Đông sẽ… không biết… Tiểu Đông… Tiểu Đông…” Cam Y cơ hồ suy sụp tinh thần. Hai tiếng trước Cam Y và Y Đông vẫn còn ngồi bên nhau nói đủ chuyện, vậy mà chỉ trong nháy mắt, Y Đông đã không còn ở bên cạnh Cam Y nữa. Khổng Thu và Mục Dã luống cuống không thôi, toàn bộ những lời an ủi đều nghẹn lại, hai người chỉ biết ôm chặt Cam Y, một lần rồi lại một lần nói Y Đông sẽ bình an trở về. Cam Y dường như không nghe lọt được từ nào, trừ phi Y Đông ngay lập tức xuất hiện. Văn Sâm đứng một bên tự trách, nếu không phải mình nói quá nhiều chuyện với Y Đông, Y Đông sẽ không làm vậy, nhưng bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa cũng đều quá muộn. Văn Sâm đi đến trước mặt Cam Y đã khóc đến mức phát run cả lên, ngồi xuống nói: “Tiểu Gia Gia, về tộc đi. Tuy rằng chúng ta không biết vị trí cụ thể nơi thử luyện kia, nhưng chắc chắn nơi đó ở trong tộc. Trở về đi, Tiểu Đông yêu em như vậy, em nếu ở trong tộc, Tiểu Đông khẳng định sẽ cảm nhận được, như vậy Tiểu Đông sẽ có thêm sức mạnh vượt qua thử luyện.” Cả người Cam Y vô lực dựa vào Khổng Thu, ánh mắt nhạt nhòa không biết nhìn về phương nào, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Văn Sâm mờ ảo. Lời nói của Văn Sâm làm cho Cam Y ngừng khóc trong chốc lát, nhưng sau đó rất nhanh lại rơi lệ: “Vậy, vậy ư?” “Nhất định, nhất định là vậy.” “Em, trở về, em muốn đi, tìm Tiểu Đông…” Nước mắt một lần nữa tràn ra, Cam Y bắt lấy Văn Sâm, “Mang em đi, tìm Tiểu Đông… Em muốn, Tiểu Đông… Tiểu Đông, của em…” “Anh mang em trở về.” Ôm lấy Cam Y, Văn Sâm lên lầu, Khổng Thu và Mục Dã không chần chừ chút nào liền đi theo. “Tiểu Đông… Tiểu Đông… papa cũng… yêu con… papa rất… yêu con… Tiểu Đông…” Cam Y ngắt quãng kêu lên, ôm chặt bức thư vào ngực. Không còn lựa chọn, một ngày kia khi Y Đông trở lại, Cam Y nhất định sẽ nhào vào lòng Y Đông, rồi nói cho Y Đông biết mình yêu thương Y Đông đến nhường nào. Tiểu Đông muốn gọi mình là papa cũng được, gọi là Gia Gia cũng tốt, chỉ cần Tiểu Đông bình an trở về. “Tiểu Đông…” Bàn tay chậm rãi từ trên người trượt xuống, bức thứ lặng rơi trong không trung, hầu hét chữ viết lưu lại trên giấy đều đã bị nước mắt xóa nhòa. “Tiểu Gia Gia!” “Anh Cam Y!” “Cam Y!” Tiểu Đông… không được rời khỏi papa… không được rời khỏi papa… Trước khi papa chết, con nhất định phải trở về… Con nên biết rằng, papa một chút cũng không kiên cường như con… Papa rất thích khóc, rất yếu ớt, papa… cần con… Tiếng khóc trên tầng hai dần biến mất, gió lạnh khẽ lay ngọn cỏ trong vườn, ánh mặt trời bình thản trượt về phía tây, cuối cũng bị hắc ám cắn nuốt. Rồi mặt trời lại nhú lên, ngày mới bắt đầu, trong phòng vẫn im lặng không một tiếng động, tiếp đó lại một ngày qua đi. Mặt trời mọc rồi lại lặn xuống, trong vườn, cỏ dại đã chiếm đất của hoa tươi, đồ vật trong nhà đều bị bọc một lớp bụi dày. Không ai biết chủ nhân của ngôi nhà này đi nơi nào, rất rất nhiều năm sau, mới có người đến dọn nơi này. Cỏ dại được diệt sạch, hoa viên khôi phục sinh khí, hàng xóm xung quanh dĩ nhiên theo năm tháng đã trở nên lớn tuổi. Ngẫu nhiên những người già cả đó sẽ nói với những người mới chuyển đến vài câu: “Nơi này từng có bốn người ở, ba nam nhân cùng một đứa bé, sau bọn họ đều mất tích, không có xuất hiện một lần nào nữa.” Chủ nhân chỉ yêu mỗi người hầu của mình, cùng người hầu của mình hạnh phúc bên nhau, thời thời khắc khắc bảo hộ người hầu, mang đến hạnh phúc tốt đẹp nhất cho người hầu. Muốn vậy, chủ nhân cần phải trải qua rất nhiều gian khổ, thậm chí cả sinh mạng. Mà người hầu phải đổi lấy vài chục năm, hoặc trên trăm năm cô độc chờ đợi mới có thể đổi lấy sự che chở, yêu thương của chủ nhân. Bất kể là chủ nhân hay người hầu, đều phải trả giá mới có thể đến được hạnh phúc. Ở Miêu Linh Tộc, yêu và được yêu là trách nhiệm và trả giá, là thủ hộ và chờ đợi. Cả đời làm bạn, cũng không phải đơn giản cần ba chữ là được. Vẽ một vòng tròn trên lịch, một người thở dài, nhìn tấm ảnh trong tay cười một mình. Hai mươi năm… Blue đi Đan Á đã được hai mươi năm. Đứng phía sau, một người mang theo nụ cười trên khóe miệng, xoay người ngồi xuống ghế: “Sao lại thở dài vậy?” Buông bút, Khổng Thu đi đến bên cạnh người kia, rồi ngồi xuống, tựa đầu vào vai người đó, nói: “Chỉ là cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Chớp mắt mà hai mươi năm đã qua đi. Em tính toán hai ngày nữa sẽ trở về thăm cha mẹ, thân thể hai người ngày một yếu kém, còn muốn gặp cả Nhạc Dương nữa, anh thì sao?” “Anh cũng tính toán trở về.” “Các em tính đi đâu vậy?” Lại một người nữa xuất hiện ở cửa, tò mò hỏi. Hai người đồng loạt quay đầu lại, Khổng Thu kêu lên: “Anh Cam Y.” Cam Y đi đến trước mặt hai người, hỏi: “Muốn đi đâu sao?” “Em muốn trở về thăm cha mẹ, Mục Mục cũng vậy.” “Vậy hãy đi đi.” Cam Y rót hai chén trà đưa tới cho hai người, đây là trà lài đặc biệt ở Miêu Linh Tộc. “Anh và hai em cùng đi, đã lâu chưa tới xã hội nhân loại, anh cũng muốn đi một chuyến.” “Dạ.” Lại nhớ tới nỗi đau vẫn âm ỉ trong lòng, Cam Y nói: “Anh gọi cho Văn Sâm, vừa hay chúng ta qua gặp anh ấy.” “Cả Fiona nữa.” “Đúng, Fiona.” Mục Dã chen vào: “Hai mươi năm trôi qua, xã hội loài người thay đổi rất nhiều, trước kia chưa có dịp đi chơi, chi bằng lần này đi một lượt đi?” “Nhất chí.” Khổng Thu giơ hai tay tán thành, hẳn là sẽ có rất nhiều camera hiện đại, tiên tiến, cậu muốn mua nha. Cam Y lập tức nói: “Anh đi nói với Tiểu Đông một tiếng, miễn cho Tiểu Đông phải lo lắng.” “Vâng.” Nhìn theo bóng lưng Cam Y rời đi, Khổng Thu và Mục Dã liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đong đầy thương cảm. Mười hai năm, một chút tin tức của Y Đông cũng không có. Cam Y thường lui tới một nơi không có ai cùng Y Đông nói chuyện, tựa như Y Đông ở đó vậy. Mà hai người họ đều hiểu được, chính là nhờ vào điều đó, Cam Y mới có thể kiên trì chờ đợi đến ngày hôm nay. Kẽ cười, Khổng Thu vỗ vỗ mặt mình, rồi lại lôi Mục Dã ra ngoài: “Chúng ta cũng mau đến nói một tiếng với Blue và đại ca đi.” “Được.” Trong hoa viên không người, Cam Y nắm chặt hai tay để trước mặt, nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Tiểu Đông, papa cùng Thu Thu và Mục Mục đi tới xã hội loài người thăm cha mẹ hai người họ, thuận tiện đi chơi một vòng, đại khái phải mấy tháng nữa mới quay trở lại được. Papa sẽ chăm sóc tốt bản thân, con không cần phải lo lắng.” Nói xong, Cam Y hôn nhẹ lên chiếc nhẫn, ngồi lặng yên một lát rồi mới rời đi. Phía trước vòng xoáy hắc sắc của Đan Á, Khổng Thu và Mục Dã cũng nói cho hai người đang ở bên trong tu luyện rằng bọn họ muốn tới xã hội loài người thăm cha mẹ, đồng thời du ngoạn luôn. Bí mật của Miêu Linh Tộc bọn họ nhất định không được tiết lộ với người ngoài, nhất là cha mẹ của hai người. Với việc này, Khổng Thu và Mục Dã đã dùng rất nhiều điều nói dối hai người, hơn nữa mỗi một lần trở về, hai người đều phải hóa trang diện mạo rất kỹ càng, bằng không hai người không biết phải giải thích ra sao về dung mạo của mình. Cùng chủ nhân nói chuyện xong xuôi, hai người rời khỏi Đan Á. Bên trong Đan Á, có hai người lửng lơ trôi nổi bên trong, hai mắt nhắm chặt, thân thể bị một quang cầu màu vàng bao quanh, năng lượng cực đại bên trong Đan Á không ngừng tiến vào cơ thể bọn họ. Mà ở một nơi nhìn không tới, ẩn tàng trong một vòng xoáy màu đen thấp thoáng ánh sáng như đang dần bào mòn gông cùm xiềng xích hắc ám, một cái gì đó ẩn chứa sinh mệnh giống như hạt đậu bắt đầu nảy mầm. Hoàn chính văn
|
Neleta Neleta - Chương 83-1 “Một ghế ngồi miễn phí đi phi thuyền thám hiểm vũ trụ nhân dịp Giáng sinh năm nay sẽ thuộc về ai? Chúng tôi sẽ công bố ngay lập tức!” “Từ ngày 20 tháng 12 đến ngày 10 tháng 1, cửa hàng chúng tôi giảm giá 5% tất cả các mặt hàng, mọi người đừng bỏ lỡ đó nha!” “Giáng sinh sắp đến, mọi người dự tính chuẩn bị quà gì cho những đứa trẻ? Hãy đến với ‘Chương trình ông già Noel’ của chúng tôi!” “Băn khoăn không biết nên chuẩn bị những gì cho ngày Giáng sinh? Không cần lo lắng, hãy tới…” Trong khu phố sầm uất, nhộn nhịp, ai ai cũng có thể thấy được các cửa hàng thi nhau đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ chuẩn bị đón Giáng sinh, xã hội nhân loại bây giờ đã đạt tới một trình độ mới, nhưng đối với những ngày lễ truyền thống hàng năm, dù ở phương đông hay phương tây, mọi người vẫn còn lưu giữ nét đẹp riêng của mỗi quốc gia. Thế kỉ 21 đã trôi qua được một nửa quãng đường, Trái Đất vẫn tồn tại như trước, mặc kệ có bao nhiêu lời tiên đoán tận thế, môi trường chung quanh đã dần cải thiện, tất cả là nhờ dư luận vẫn không ngừng kêu gọi. Mỗi ngày đều có một sự thay đổi mới lạ, mỗi ngày đều có sự việc đi vào quá khứ. Chủ nghĩa duy vật cũng được, chủ nghĩa hiện thực cũng vậy, xã hội nhân loại chính là từ chiến tranh tạo ra, để rồi đi tới một bước phát triển cách mạng khoa học, con người cứ vậy mà tiến từng bước về phía trước. Đối với nhân loại mà nói, chỉ trong mười năm thôi cũng đủ thấy biến hóa lớn đến mức nào, huống chi là ba mươi hay bốn mươi năm. Còn đối với một số ít người mà nói, vài chục năm đối với họ quả thực là dài đằng đẵng. Trong không khí từng bừng sắm sửa, có ba người giống như lữ khách thông thường, đứng một bên nhìn đoàn người ngược xuôi, không cách nào hòa được vào không khí ngày lễ tết của mọi người, bởi vì đối với họ mà nói, giáng sinh năm nào cũng chỉ vậy mà thôi. So với khu phố đông đúc ồn ào, ở một trấn nhỏ tại Hà Lan có một phần mộ vô cùng yên tĩnh. Cầm một bó hoa trắng, Khổng Thu bĩnh tĩnh đi đến trước khu mộ, đặt hoa lên, khom người cúi chào với tấm ảnh trên bia mộ. Khổng Thu lấy tay gạt hết lá khô rụng trên đó rồi mới ngồi xuống một bên. Lấy khăn tay ra, Khổng Thu lau sạch một lớp bụi mờ trên khung ảnh. Tâm trạng của cậu lúc này không phải đau khổ, bi thống, mà là bình tĩnh, cùng tưởng nhớ. Tuy nói vậy, nhưng nhìn hai người dựa sát bên nhau trong bức ảnh, nội tâm cậu khó tránh khỏi có điểm chua xót, áy náy. Ngồi một lát, Khổng Thu mới mở miệng: “Cha mẹ, con tới thăm hai người đây.” Trầm mặc một lát, Khổng Thu lại nói tiếp: “Năm nay Blue vẫn chưa về, thật xin lỗi, năm nay vẫn chỉ có một mình con tới.” Nói tới đây, Khổng Thu đưa mắt nhìn ra đằng xa phía trước. Nơi đó có Mục Dã và Cam Y đang đứng đợi cậu. Khẽ cười, Khổng Thu nói tiếp: “Năm nay vẫn là ba người bọn con chung sức chiếu cố lẫn nhau. Ngay mai bọn con sẽ sang nước Mỹ bái tế cha mẹ của Mục Dã, sau đó chúng con lại trở về Miêu Linh Tộc.” Thở dài vài cái, Khổng Thu hé miệng: “Nhạc Dương tuổi cũng đã cao, hồi đầu năm cậu ấy sinh bệnh nặng, mới từ quỷ môn quan trở về, may mắn hiện tại đã không còn vấn đề gì. Cậu ấy giờ đã lên chức ông nội rồi, đúng theo thể nguyện có một đứa cháu gái, cậu ấy rất mãn nguyện. Nhiều lúc con rất muốn gọi điện thoại chức mừng Nhạc Dương, nhưng lại không thể. Bất quá anh Cam Y đã tìm bác sĩ giỏi nhất nhờ chú ý đến sức khỏe cho cậu ấy. Con cháu đầy đủ, con nghĩ Nhạc Dương sẽ sống đến trăm tuổi.” Khóe mắt có chút ẩm ướt, Khổng Thu ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh trên cao, việc kêu gọi bảo vệ môi trường cơ hồ đã trở thành mục tiêu hàng đầu hiện tại, trời xanh mây trắng có thể thấy được, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhân loại có thể tồn tại thật lâu về sau. Bốn mươi năm, Blue đã đi suốt bốn mươi năm. Bốn mươi năm, cha mẹ của Khổng Thu và Mục Dã đều đã tạ thế. Bởi vì không thể tiết lộ sự tình liên quan đến Miêu Linh Tộc, sau khi cha mẹ mất, Khổng Thu và Mục Dã cũng dần dần cắt đứt liên hệ với họ hàng và bạn bè. Cho đến ngày hôm nay, có lẽ hai người ở trong lòng thân nhân và bạn bè đã sớm coi như là mất tích, hoặc giả đã mất tại một nơi nào đó. Mỗi một năm, hai người đều trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn thân nhân của mình ngày một già đi, rồi lại nhìn thế hệ đời sau được sinh ra, điều duy nhất hai người có thể làm chính là gửi những lời chúc phúc từ xa đến. Sau khi cha mẹ Khổng Thu qua đời, cậu liền đem toàn bộ gia tài của mình tích tụ được tặng hết cho Dư Nhạc Dương. Khổng Thu không có anh chị em ruột, duy chỉ có một Dư Nhạc Dương là anh em tốt của cậu, sau đó cậu xóa hết liên lạc với Dư Nhạc Dương. Dư Nhạc Dương đã tìm Khổng Thu rất lâu, mãi cho đến mấy năm trước thu được tin tức Khổng Thu đã rời xa thế giới này. Mà Khổng Thu lại đem toàn bộ số tiền mang tên cậu chuyển hết sang cho Dư Nhạc Dương như một lời xin lỗi. Dư Nhạc Dương hiện tại đã là một ông lão tóc trắng xóa, mà bộ dạng Khổng Thu vẫn y chang bốn mươi năm trước, Khổng Thu không phải một diễn viên giỏi, cho nên cậu chỉ có thể dùng loại phương pháp này rời đi, bởi vì cậu không thể nói tình hình thực tế ra ngoài được. Cha mẹ Khổng Thu luôn hi vọng sẽ được nhìn thấy người cậu thích, chỉ là họ chờ mãi cho đến tận lúc trước khi qua đời cũng chỉ được nhìn người trong bức ảnh. Trước khi cha mẹ Khổng Thu mất, cậu đã nhịn không nổi mà nói cho hai người bí mật của mình, để rồi cha mẹ cậu mang theo bí mật này nằm ngủ, cũng mang theo yên tâm để lại Khổng Thu tại nhân thế. Khổng Thu, Mục Dã và Cam Y cùng nhau an táng chu toàn cho cha mẹ cậu. Một khắc đó, nỗi nhớ mong vốn được ép chặt trong lòng trỗi dậy, cậu hi vọng Blue có thể ở bên cạnh cậu lúc này. Tiếp theo đến lượt Mục Dã phải trải qua thống khổ tương tự Khổng Thu. Ngày qua ngày, mỗi năm, ba người đều động viên nhau vượt qua chuỗi ngày tháng chờ đợi ròng rã, chờ một ngày kia chủ nhân của mình xuất hiện. Nhưng đã bốn mươi năm qua rồi, cuộc sống ba người vẫn không có gì thay đổi, họ vẫn tiếp tục sống trong chờ đợi mỏi mòn. Khổng Thu thường nghĩ rằng, nếu như không có Mục Dã và Cam Y, cậu có phải sẽ hiu quạnh mà sống một mình hay không. Khổng Thu cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vì có Mục Dã và Cam Y bên cạnh làm bạn, hai người họ đã giúp cậu vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Khổng Thu vốn tưởng rằng mình sẽ quen dần với sự chờ đợi kia, nhưng hiện thực lại hoàn toàn tương phản. Chờ đợi càng lâu, cậu càng cảm thấy sợ hãi khi sống một mình, cậu ngày càng không thể khống chế được tưởng niệm trong đáy lòng mình. Ngồi cùng cha mẹ một lúc lâu, Khổng Thu kể lại mấy chuyện đã xảy ra trong năm vừa rồi, xong cậu mới đứng dậy. Biết Khổng Thu đã nói chuyện với cha mẹ xong, Mục Dã và Cam Y mới mang theo một bó hoa đi tới. Bốn mươi năm qua, ba người không chỉ là bạn bè, mà còn là những người rất thân thiết trong nhà. Một trái một phải đứng bên Khổng Thu, Cam Y và Mục Dã nói một câu mà năm nào bọn học cũng nói ra khi đứng tại nơi đây: “Bác trai, bác gái, chúng con sẽ chăm sóc thật tốt Trọng Ni, mong hai bác cứ yên tâm.” Bái tế xong, ba người trở lại xe, Cam Y lái xe hướng về phía thành phố Amsterdam rồi mới đáp chuyến bay lúc 7 giờ tối sang New York bái tế cha mẹ Mục Dã. Để tránh gặp lại họ hàng thân thích, họ đều lựa chọn cách đến trước ngày Giáng sinh, bởi vì sẽ không ai đi thăm mộ vào đầu năm cả. Cũng giống như Khổng Thu, cha mẹ Mục Dã trước khi lâm chung mới biết được chuyện của cậu. Sự tình đó, hai người cậu cảm thấy vô cùng có lỗi với cha mẹ mình. Trên xe, ba người đều không nói câu nào, mấy năm gần đây, tâm tình Khổng Thu và Mục Dã trở nên mất bình tĩnh hơn, kéo theo Cam Y cũng không được yên ổn. Bốn mươi năm sớm chiều ở chung, ba người đã trở thành ngươi buồn ta buồn, ngươi vui ta vui. Nhìn ra ngoài cửa kính ô tô, những chiếc xe chạy ngược xuôi lao qua vun vút, trong lòng Khổng Thu không ngừng kêu tên Blue, giờ khắc này, cậu đặc biệt nhớ người nọ. Mục Dã gắt gao ôm lấy bả vai Khổng Thu, để cậu an tâm dựa vào cho nguôi ngoai bớt phần nào hẫng hụt trong lòng.
|
Neleta Neleta - Chương 83-2 Gõ gõ cánh cửa, đợi người trong phòng lên tiếng đáp lại, Khổng Thu mới mở cửa tiến vào. Người ngồi trên giường đang đọc sách thấy Khổng Thu ôm gối đầu đứng trước cửa, liền khẽ cười rồi kéo dịch chăn của mình lại. Chạy đến bên giường, Khổng Thu chui tọt vào trong chăn, chỉnh lại gối đầu rồi yên phận nằm xuống. Một loạt động tác làm đến trôi chảy thuần thục, không có dư thừa, xem chừng bình thường hẳn vẫn hay làm vậy. Mục Dã buông quyển sách đã đọc được hơn phân nửa xuống rồi cùng nằm. Hai người không có nói chuyện, chỉ nhìn trần nhà, cứ như vậy nằm cạnh nhau, cả hai đều cảm thấy bớt đơn độc đi rất nhiều. Kể từ ngày cha mẹ Khổng Thu qua đời, Mục Dã và Cam Y mỗi ngày đều ở bên cạnh khổng Thu, nhất là buổi tối lúc đi ngủ. Từ đó trở về sau, mỗi khi Khổng Thu thực sự chịu không nổi, cậu đều chạy đến phòng Mục Dã và Cam Y, có khi là cả hai người đều chạy sang phòng Khổng Thu, dùng phương thức như vậy sống qua quãng thời gian dài khó khăn nhất. Nhưng là gần đây, số lần ‘chịu không nổi’ đó ngày một gia tăng, bất kể là Khổng Thu, Mục Dã hay là Cam Y. Sau khi bái tế cha mẹ Mục Dã ở Mỹ xong, ba người liền trở về Miêu Linh Tộc. Thời điểm này ở xã hội loài người là thời gian náo nhiệt nhất, nhưng đối với ba người họ lại là khoảng thời gian cô độc nhất trong năm. So với xã hội loài người, ngôi nhà bọn họ ở trong gia tộc Tát La Cách hàng năm không có mấy người ngược lại phù hợp với họ hơn. Ngẩn người nhìn trần nhà thật lâu, Khổng Thu lên tiếng: “Mục Mục…” Lời nói vừa thốt ra, bên ngoài liền truyền tới tiếng gõ cửa, hai người nhìn nhau một cái, đồng loạt hiểu ra. “Vào đi.” Mục Dã hơi dịch ra phía mép giường, Khổng Thu theo đó cũng xê dịch. Cửa mở ra, người tiến vào trên tay cũng cầm theo một chiếc gối. Hai người cười thật sâu, người mới tới tự giác trèo lên giường, chui vào chăn nằm cạnh Khổng Thu. Trong chăn thực ấm áp, Cam Y thoải mái thở ra. Cũng như vừa rồi, kể từ lúc Cam Y tiến vào chăn, ba người đồng dạng không ai nói gì, chỉ nhìn ngắm trần nhà phía trên. Không khí lại rơi vào trầm mặc, Khổng Thu lúc nãy còn muốn nói gì đó nay cũng không hề lên tiếng. Một lúc lâu qua đi, lâu đến mức Khổng Thu mơ mơ màng màng sắp ngủ say, Cam Y đột nhiên yếu ớt nói một câu: “Ngày mai là mồng một rồi.” Nháy mắt, Khổng Thu đã thanh tỉnh, Mục Dã vốn đang nhắm mắt cũng mở mắt ra. Cam y lại nói tiếp: “Các em nói xem, sang năm Tiểu Đông có thể trở về hay không?” Khổng Thu và Mục Dã không chút do dự đồng thanh nói: “Có thể.” Cam Y xoay người ôm lấy Khổng Thu, Khổng Thu vỗ vỗ vai an ủi Cam Y. Khổng Thu không biết đã mấy trăm lần nói qua cùng một câu: “Tiểu Đông nhất định sẽ trở về, chỉ là sớm hay muộn thôi.” Mục Dã nói: “Tiểu Đông hẳn là đã hoàn thành thử luyện rồi, sở dĩ còn chưa trở về nhất định là ở lại nơi đó tu luyện thêm. Tiểu Đông là chủ nhân, năng lực không thể quá yếu.” “Hai người nhân loại trước kia đều chỉ mất hơn hai mươi năm đã đi ra rồi.” Cam Y nghẹn ngào nói. Thời gian càng lâu, Cam Y càng sợ hãi, Cam Y chỉ sợ rằng Y Đông thật đã không thể trở lại. Không ai có thể nói cho Cam Y biết Y Đông còn sống hay không, Cam Y chỉ có thể một lần rồi lại một lần tự nói với bản thân Y Đông sẽ không bỏ lại mình, rồi sẽ có một ngày Y Đông trở về, chỉ là… thời gian Y Đông đi đã vượt qua rất xa thời gian thử luyện của hai người được ghi trong lịch sử kia. Khổng Thu và Mục Dã cũng rất hoảng loạn, nhưng hai người họ không dám biểu hiện ra loại cảm xúc đó trước mặt Cam Y. Khổng Thu ôm chặt cam Y, nói: “Tuy nói là bốn mươi năm, nhưng thực chất Tiểu Đông mới chỉ rời đi có hơn ba mươi năm, thời gian thử luyện đâu có nói rõ chính xác, chẳng qua là hai người kia vừa khéo đều mất hai mươi năm thôi.” Mục Dã xoay người lại, nói với Cam Y: “Nói không chừng lúc Tiểu Đông trở lại, năng lực đã đạt đến cấp Đường cũng nên. Bằng không làm sao Tiểu Đông mất nhiều thời gian đến vậy? Nếu như chỉ cần đạt đến Cấn, em nghĩ Tiểu Đông đã sớm trở lại rồi. Ý chí của Tiểu Đông lớn như vậy, em nghĩ muốn đạt đến Đường cũng không phải không có khả năng.” Đôi mắt Cam Y hồng hồng, miễn cưỡng cười nói: “Thật vậy ư? Tiểu Đông có thể đạt đến Đường sao?” “Đương nhiên, chủ nhân của anh Cam Y chí ít cũng phải đạt tới cấp Đường chứ.” Khổng Thu nói chắc như đinh đóng cột, nhưng kỳ thật trong lòng cậu một chút cũng không chắc. Mục Dã thoáng đè lên vai Khổng Thu, hơi dùng sức, trên mặt vẫn là nét tươi cười. Khổng Thu nhìn Mục Dã một cái, biểu tình trên mặt càng thêm kiên định. Tiểu Đông nhất định sẽ trở về! Lời nói trấn an của Khổng Thu và Mục Dã dường như đã phát huy tác dụng, nhìn biểu tình kiên định của hai người, Cam Y lại lần nữa khôi phục bản thân. Cam Y kịch liệt gật đầu, tự nói với mình: “Mặc kệ là bao lâu đi chăng nữa, anh nhất định đều đợi, đợi Tiểu Đông quay lại đón anh.” “Đúng vậy, chúng ta cùng đợi.” Phòng ngủ lại lâm vào im lặng, chỉ là cái im lặng lúc này không còn nặng nề, ảm đạm như lúc trước nữa. Mục Dã tắt đèn bàn, nghiêng người ôm lấy Khổng Thu, Khổng Thu thì dựa sát vào Cam Y phía sau. Mùa đông lạnh lẽo, có ba người giống nhau cô độc mà chờ đợi, thường thường ba người họ hay lấy cách thức này để xua bớt lẻ loi. Trong đêm đen, có người phá tan mảnh yên tĩnh. “Mục Mục, anh Cam Y, em cảm thấy ba người chúng ta không nên tiếp tục như vậy nữa.” “Ừm, anh cũng thế, gần đây anh rất nhớ Tiểu Đông, rất rất nhớ.” “Anh cũng nhớ Bố Nhĩ, đến nỗi… không ngủ được.” “Hay chúng ta trở lại nơi lần đầu tiên gặp chủ nhân đi?” “Trở lại nơi đầu tiên? Được đó! A, lần đầu tiên anh gặp tiểu Đông cũng chính là mùa đông đó nha.” “Uhm, còn em thì ở nước Đức. Không biết khách sạn đó hiện giờ còn hoạt động không.” “Hmm, em cũng không rõ con đường trước đây gặp Blue còn hay không nữa. Kệ đi, chúng ta cứ đi một chuyến là biết ngay.” “Được đó, vậy ngày mai đi luôn không?” “Ừ, ngày mai đi.” “Okie.” Thở ra một hơi phiền muộn, Khổng Thu điều chỉnh lại tư thế, quyết định đêm nay phải ngủ một giấc thật ngon. Có mấy chỗ trước đây sống cùng Blue, Khổng Thu không còn nhớ rõ lắm, việc này thật không nên. Cố gắng cười với bản thân, Cam Y hít vào mấy hơi lấy lại tinh thần, mùa đông lạnh rét là thế mà Tiểu Đông còn chống chọi được, nhất định Tiểu Đông sẽ thông qua thử luyện, rồi quay về đón mình. Mục Dã dịch lại chăn, một tay dán chặt trên cái áo ngủ của Bố Nhĩ mà cậu đã mặc đến cũ nát, chờ mong giây phút trở lại lần đầu kia. Ban đầu, cậu và Bố Nhĩ Thác có rất nhiều hiểu lầm nên không vui vẻ mấy, lần đầu tiên gặp mặt, cậu còn bị Bố Nhĩ cường bạo đến phẫn nộ, lúc đó chỉ có chủ nhân là vừa lòng.
|
Neleta Neleta - Chương 84-1 Trở về nơi đầu tiên gặp nhau, nói thì dễ vậy nhưng lúc làm rồi mới thấy khó khăn. Thành phố sau bốn mươi năm liệu sẽ thay đổi như thế nào? Quay đi quay lại, Khổng Thu tìm không ra con phố trước đây đã gặp Blue. Nhà cũ của ba người ở thành phố B từ lâu đã bị quản lý trong gia tộc đổi thành phòng trọ. Loay hoay lật tìm bản đồ thật lâu, Khổng Thu mãi mới dò được vị trí cần tìm, kết quả lại càng làm tăng thêm không ít tổn thương trong lòng. Mục đích tìm trở lại nơi đầu tiên gặp chủ nhân chính là mong muốn tâm tình được thoải mái hơn, nhưng kết quả lại hoàn toàn đi ngược lại dự tính ban đầu. Mục Dã dứt khoát không trở lại Đức nữa, cậu đưa ra quyển hướng dẫn du lịch mới tiện tay mua ở quầy tạp hóa cho Không Thu và Cam Y xem. Một năm này, ba người luôn nghĩ biện pháp làm cho bản thân vui vẻ hơn. Khổng Thu đề nghị đến Nam Cực nhìn chim cánh cụt, thể nghiệm cảm giác mặt trời không lặn như thế nào, nhưng ngay lập tức đã bị Mục Dã và Cam Y bác bỏ, lý do là hai người sợ lạnh. Sau đến lượt Cam Y đưa ra ý kiến tìm nơi nào đi tắm nắng một chút, Cam Y cho rằng phơi nắng sẽ giúp cho tâm tình thoải mái, Mục Dã đồng ý, và dưới sự thúc ép của hai người, Khổng Thu cũng gật đầu nhất trí. Cuối cùng, ba người không tới Đức nữa mà đi thẳng sang Australia. ※ Ba nam nhân nằm ngửa trên bãi cát tại thành phố cảng Gold Coast gần thành phố Brisbane của Australia. Trái ngược với những nam giới chỉ mặc độc chiếc quần bơi ở đây, ba người các cậu đều khoác một chiếc áo choàng màu trắng dài rộng tạo nên sự khác biệt hoàn toàn với những chiếc quần bơi bó sát con con cùng những bộ bikini hai mảnh gợi cảm. Kỳ thật, ba người họ đều rất muốn thoải mái mặc quần bơi như bao người khác mà nằm tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp, chỉ là các cậu không dám. Chính xác hơn nữa là Khổng Thu và Mục Dã không dám, vạn nhất sau khi chủ nhân của họ trở về biết được chuyện này, hậu quả sẽ thật khó lường. Cam Y không phải e sợ Y Đông tức giận, nhưng bản thân Cam Y là người hầu, tốt nhất cũng nên biết điều tránh cho chủ nhân hờn giận thì hơn. Vặn vẹo người, Khổng Thu chuyển tư thế thành nằm úp sấp xuống, bộ dạng biếng nhác, thoải mái tận hưởng. Mục Dã nằm bên cạnh phủ lên mặt một chiếc mũ cói rộng vành nhìn không ra có phải đang ngủ hay không. Còn Cam Y lại có điểm gì đó khác thường, cứ như chỉ nằm một lát nữa thôi sẽ biến thành hình thú. Khổng Thu lấy tay khều khều Mục Dã: “Mục Mục, có đói không?” “…Có chút…” Thanh âm của Mục Dã hơi khàn khàn, hiển nhiên vừa rồi là đang ngủ. “Đi ăn cơm đi.” Cam Y ngồi dậy. Mục Dã ngáp dài một cái, uể oải không muốn di chuyển, hôm qua anh xem ảnh của Bố Nhĩ Thác đến tận rạng sáng, khó trách lúc này đây mệt mỏi. “Mục Mục, ăn cơm rồi trở về phòng ngủ đi, mặt trời lên cao sẽ càng độc đó.” Khổng Thu nói theo, kéo Mục Dã dậy. Mục Dã lim dim mở mắt ra: “Hai người cứ đi ăn đi, anh uống một ly nước trái cây và ăn vài lát bánh là được rồi, anh muốn đi ngủ.” Trong lòng hiểu rõ, hẳn là tối qua Mục Dã ngủ không ngon (đây là chuyện thường xuyên), Khổng Thu và Cam Y không miễn cưỡng anh. Ba người trở về phòng trong khách sạn thay đồ. Khổng Thu và Cam Y thay đổi một bộ quần áo khác rồi đi xuống nhà ăn. Mục Dã gọi phục vụ phòng mang đồ ăn tới, dùng qua loa xong rồi lên giường đi ngủ. Theo thói quen, anh ôm quyển album có hình Bố Nhĩ Thác mà đi vào giấc ngủ, Mục Dã nằm nghiêng về một bên, cuộn tròn người lại hình dáng con tôm. Đa phần trước đây anh đều nằm thẳng, không biết từ lúc nào lại chuyển thành cái tư thế này. Từ sau khi Y Đông rời đi, ba người mặc kệ có đi đâu đều ngủ cùng nhau, cho dù là ở khách sạn hay nhà riêng. Khổng Thu và Cam Y ở trong khu nhà ăn thong thả dùng bữa, nói chuyện phiếm, không vội trở về phòng để Mục Dã có không gian yên lặng mà ngủ, bằng không nếu hai người cậu trở về phòng khó lòng tránh không được gây tiếng ồn. Trái ngược với Bắc bán cầu, tháng một ở thành phố Brisbane thu hút rất nhiều khách du lịch về đây, chính vì vậy mà trước cửa khách sạn, nhân viên luôn phải thay nhau đón nhưng đoàn xe nối tiếp nhau đến. Một chiếc xe màu đen sang trọng có rèm che từ tốn dừng lại trước cửa khách sạn. Chiếc xe vừa dừng bánh, quản lý khách sạn đã đích thân bước lên mở cửa xe, cung kính đón người trong xe ra. Tuy nói khách nhân đến khách sạn tám sao này đều thuộc tầng thượng lưu, nhưng để quản lý khách sạn đích thân ra tiếp đón như vậy thực không nhiều lắm, chính vì lẽ đó, phía trước cửa khách sạn đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Người từ trên xe bước xuống khiến cho ai ai cũng lâm vào cảm giác bị áp bách. Người nọ rất cao, nhìn qua hẳn phải trên hai mét, bờ vai rộng lớn, vững chắc nhưng lại không thể dùng từ “cơ bắp” để hình dung được. Cái khí thế mười phần áp bách từ người nọ tỏa ra không chỉ đơn thuần từ vẻ ngoài của y, mà là một loại khí thế phát ra từ bên trong người người đó, kèm theo khuôn mặt lạnh băng không kiếm đâu ra một chút ấm áp nào, mọi người vô thức lùi bước xoay người vội vã rời đi. Người nọ sau khi xuống xe không thèm đảo mắt liếc nhìn người quản lý kia một cái, mà trực tiếp đi thẳng vào bên trong khách sạn. Vị quản lý một bước theo sát đằng sau, dẫn người nọ tới thang máy dành cho cấp cao, quản lý lấy ra một tấm thẻ chuyên dụng mở cửa thang máy. Người kia mặt vẫn không chút biểu tình bước vào trong buồng, đến đây, người quản lý không đi theo nữa, mà chỉ đưa cho y thẻ chuyên dụng của mình rồi nói một câu gì đó, xong còn giúp y chọn tầng rồi đi ra. Cửa thang máy đóng lại, không ít người phía bên ngoài bất giác rùng mình một cái, con ngươi lam sắc băng lãnh của nam nhân cứ như chỉ cần một giây cũng đủ làm đóng băng mọi người chắn trước mặt y. Có người tò mò nhìn theo số hiện thị trước cửa thang máy, 15, 16…20… 28, thang máy dừng lại ở tầng 28. Tầng 28 có gì đặc biệt sao? Có người thấp giọng hỏi. Tầng 28 cũng chỉ là phòng ngủ như bao tầng khác, hình như không có gì đặc biệt ở tầng đó cả mà. Theo lý thuyết, người có khí thế kinh người như vậy hẳn là phải lên phòng tổng thống trên tầng cao nhất mới đúng chứ. Mọi người dưới lầu bàn bạc sôi nổi, còn nam nhân nọ vẫn không mảy may chú ý tới. Cửa thang máy mở ra, người nọ bước nhanh ra ngoài. Nhìn chung quanh một lượt, người đó xác định phương hướng phòng mà mình định đi tới, không chần chừ một giây nào, nếu không muốn nói động tác có phần vội vã tìm kiếm căn phòng số 2811. Tuy rằng y không biểu lộ chút sắc thái nào trên mặt, nhưng với cước bộ nhanh hơn bình thường cùng nhịp thở có chút rối loạn đủ để biết nội tâm của y cấp bách đếm nhường nào. Đôi mắt lam sắc băng lãnh chuẩn xác tìm tới căn phòng số 2811, chỉ dùng một giây, y đã đem tấm thẻ chuyên dụng mở cửa phòng ra. Đẩy cánh cửa vào rồi cẩn thận khép cửa lại, nam nhân nhắm mắt lại, tự cảm nhận trong 0.1 giây, rồi nhanh chóng hướng vào một căn phòng bên phải. Dựa theo biểu hiện vội vàng của nam nhân mà nói, hẳn người đó sẽ ngay lập tức mở cửa phòng ngủ ra, nhưng bàn tay nam nhân lại đặt trên nắm cửa xoay thật chậm, cánh cửa phòng ngủ dần dần hé mở, trên giường có một người đang ngủ, người trên giường hoàn toàn tiến vào trong đôi mắt lam sắc kia, lam quang rõ ràng chấn động. Cước bộ nhẹ nhàng không phát ra lấy một tiếng động nào, nam nhân đi đến bên giường. Hầu kết không ngừng phập phồng lên xuống, nam nhân khom người, ôn nhu đẩy mái tóc phủ một bên mặt của người ngủ trên giường kia ra. Thụy nhan người trên giường càng rõ nét hơn trong mắt nam nhân nọ, lam quang dao động hơn trước rất nhiều. Cứ như vậy nhìn người nằm trên giường ngủ ngon lành, hơi thở nam nhân càng ngày càng thêm nặng nề, y giơ tay lên đặt trên trán người kia, kim quang nhàn nhạt lóe lên, người kia tựa hồ ngủ sâu hơn. Ngay sau đó y kéo chăn lên, động tác dừng trệ một lát. Nam nhân thấy được người trên giường ôm một quyển sách gì đó. Cầm lấy quyển sách lật mở, bên trong dán rất nhiều tấm ảnh cũ cũ có dấu vết của năm tháng. Y khép lại cuốn album, tùy tiện ném qua một bên, rồi kéo chăn bọc lấy người kia rồi ôm cả người lẫn chăn rời đi. Đang lúc mọi người dưới đại sảnh khách sạn đang nghị luận sôi nổi về nam nhân thần bí kia thì người đó một lần nữa lại xuất hiện, có điều trong ngực y còn có thêm một người được bọc chăn kỹ càng. Không ai đủ bản lãnh tiến tới hỏi nam nhân mang cái gì, chỉ có thể mang theo tò mò đứng xa nhìn người lên xe. Chiếc ô tô màu đen nổ máy, bắt đầu chuyển bánh, nam nhân cứ như vậy thần bí xuất hiện rồi lại thần bí rời đi.
|