Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
|
|
Lương Lạc Sanh Chương 5: Vây nhốt Sa Nặc Nhân ôm lấy đằng điều, một tay túm lấy thiếu niên ngã xuống, tẩu thú sớm đã chờ ở dưới, “Khách” một cái cắn trật, thiếu niên nhanh chóng dùng cả tay chân, giống con khỉ treo ở trên người hắn. Hai người khác vội vàng qua giúp đỡ, thật vất vả mới đem hai người kéo lên, ôm thân cây đứng vững. “Má ơi, làm ta sợ muốn chết, đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy!” Thiếu niên thoát hiểm, nghĩ mà sợ hô lên. Tẩu thú dưới tàng cây, hai chân đạp trên thân cây khô, đứng thẳng lên, nhìn đồ ăn chạy tới trên cây với ánh mắt tức giận. Thu Đồng lão sư sắc mặt nghiêm túc nhìn xuống dưới tàng cây, “Nhìn sừng của nó, cùng cả người cứng rắn như sắt, hẳn là tê giác thú.” Tê giác thú tính khí nóng nảy, thích giết chóc, sừng cùng da toàn thân cùng sắt thép giống nhau, đao chém không đứt, thương đâm không thủng, trừ phi chiến đấu hệ Reese tiến hành công phá từ bên trong thân thể, mới có thể giết chết chúng nó, con mồi bị chúng nó nhìn trúng, không mấy cái có thể may mắn còn sống. Loài thú nguy hiểm như vậy sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, càng sẽ không xuất hiện tại phía ban ngày trên Aslamo tinh cầu. Aslamo tinh cầu mười mấy năm qua đều là địa phương Học viện quân sự Seminis thuần thú, tinh cầu này là dựa vào phản quang của một viên hằng tinh chiết xạ tới, bởi vì góc độ làm cho tinh cầu này phân chia thành hai mặt, một nửa luôn luôn được chiếu sáng, một nửa vĩnh viễn là đêm đen. Hắc Vĩnh Dạ(1) trong này khắp nơi nguy hiểm, cỡ lớn phi thú tẩu thú tùy ý có thể thấy đến, dị thú cấp cao cơ hồ đều tụ tập ở Hắc Vĩnh Dạ, chưa từng có ai dám đi vào. So sánh với nhau, Quang Vĩnh Dạ(2) muốn an toàn nhiều lắm, nơi này đa số là dị thú hình thể nhỏ sinh sống, bản tính khá ôn hòa, là địa phương tốt để trường học thí luyện, chỉ là không ai nghĩ tới, lần này lại gặp phải tê giác thú. 1: nửa cầu vĩnh viễn là đêm đen (ed: chém đấy) 2: nửa cầu được chiếu sáng (ed: lại chém) Tê giác thú nôn nóng đảo quanh dưới đại thụ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gào rống. Thiếu niên sợ hãi rít lên, “Nơi này vì sao lại có tê giác thú? Lẽ nào chúng ta sẽ bị ăn luôn sao?” “Tả Nhan, bình tĩnh lại.” Cùng đến đây, Dorin lão sư trách cứ, không muốn vì âm thanh của cậu đưa tới càng nhiều dị thú. “Nơi này cách Hắc Vĩnh Dạ rất gần rồi, nếu dị thú nguy hiểm xuất hiện cũng không phải là không thể.” Thu Đồng lão sư bình tĩnh nói, nhìn về phía Sa Nặc Nhân hoàn hảo đứng cách đó không xa, “Nhìn đến trò không có việc gì, thật là quá tốt, chúng ta phải mau chóng rời đi nơi này.” Nói xong lại cùng Tả Nhan tỉ mỉ quan sát Sa Nặc Nhân một lượt, nhếch miệng nở nụ cười, “Ngươi thật giỏi, cư nhiên rơi xuống… sâu như vậy còn có thể đợi chúng ta tới cứu, mệnh cũng thực hảo a.” Sa Nặc Nhân: “…” Dorin lão sư nhắc nhở Tả Nhan, “Trò xuống đây mục đích là để thuần thú, An Kỳ đã thu phục hảo, chỉ còn chờ mỗi trò.” Tả Nhan bất mãn, chỉ tay vào hắn, “Nặc Nhân không phải cũng không thu phục sao?” Dorin lão sư nhìn về phía Sa Nặc Nhân, giọng nói có phần trách cứ, “Trước khi đến đây đã nói qua, trong quá trình thu phục không được miễn cưỡng, miễn cưỡng thu phục một cái dị thú, một khi gặp phải tinh thần phản kháng, tổn thương chắc chắn là tinh thần lực của bản thân, còn nếu bị công kích, trò may mắn có thể sống sót.” Dorin lão sư rất không khách khí nói, đối tính tranh cường háo thắng(3) của Sa Nặc Nhân rất phản cảm, bất quá vẫn hỏi một câu, “Nơi nào bị thương?” 3: bản tính hiếu thắng Sa Nặc Nhân lắc đầu ý nói không có. Tầm mắt tại trên người hắn đảo qua, như vậy xem ra, lần này đến đây thuần thú chỉ có ba người, hắn, Tả Nhan, còn có một người tên An Kỳ, nghe Pidgey nói, hắn là từ trên cao rơi xuống, từ đó suy ra, nguyên chủ hẳn là mạnh mẽ thu phục tuẫn thú(?) cấp cao hơn mình, kết quả tinh thần lực bị phản phệ, chịu đến công kích chính diện, mới có thể rơi xuống dưới ngọn núi đi? Như vậy đến, tựa hồ rất hợp tình hợp lý. Tinh thần lực bị hao tổn, ngực luôn có cảm giác đau đớn, phỏng chừng là khi thuần thú bị thương. Tại thời điểm mà bọn họ cho rằng Sa Nặc Nhân không có chuyện gì mà yên tâm, lại nghe thấy một câu, “Tinh thần lực của ta không còn.” Ba người sửng sốt. Thu Đồng lão sư phản ứng lại trước tiên, “Ngươi… Có ý gì?” “Ý trên mặt chữ.” Sa Nặc Nhân rất bình tĩnh nói ra sự thật. Thu Đồng lão sư cùng Dorin lão sư cùng nhíu chặt đôi mày, Tả Nhan lại cả kinh hô lên, “Ngươi đùa giỡn đi? Ngươi là một trong số những người có giá trị tinh thần lực cao nhất của học viện chúng ta lần này, cái gì gọi là không còn? Không lấy lại được sao?” Sa Nặc Nhân vẫn cứ bình tĩnh, lắc đầu, “Không biết.” Ba người: “…” Thu Đồng cùng Dorin hai vị lão sư tâm sự nặng nề. Tả Nhan làm một bộ mặt không thể tin được, cậu là học sinh ngành chế tạo dược tề cao cấp, cảm giác tinh thần lực bị hao tổn, cậu so với ai khác đều rõ ràng hơn, quá nhiều người vì tinh thần lực bị tổn thương không cách nào khôi phục, chỉ có thể từ bỏ công việc mình yêu thích, tinh thần lực hao tổn rất khó lành, rất khó chữa trị, hoặc là nói, căn bản không có cách nào chữa trị. Thương tổn nhẹ, có thể thông qua tự mình tu dưỡng khôi phục, một khi thương tổn đến mức nghiêm trọng, đó chính là cả đời, rất khó khôi phục. Dorin lão sư nhíu chặt lông mày, “Rời khỏi nơi này trước.” Bốn người cúi đầu, thời điểm nhìn tới tình hình bên dưới, giật nảy mình.
|
Lương Lạc Sanh Chương 6: Cứu viện Nguyên lai tê giác thú kia, vừa tại thân đại thụ đâm ra một cái lỗ, lúc này cư nhiên từ cái lỗ kia bắt đầu gặm cắn, vỏ cây, vụn gỗ bắn đầy đất, một bộ tư thế muốn gặm nát thân cây. Bọn họ vừa thấy bộ dáng này, liền toát mồ hôi. "... Làm sao bây giờ?" Tả Nhân nắm chặt đằng điều, nuốt nước miếng. Đại thụ tuy rằng tráng kiện, nhưng cũng không chịu được tê giác thú gặm cắn, đem thân cây gặm ngã cũng chỉ là vấn đề thời gian. Sa Nặc Nhân cũng cảm thấy mồ hôi tuôn ra như suối, hiện tại mà ngã xuống, chắc chắn sẽ chết. Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Kêu cứu đi, kêu người tới cứu chúng ta." Tả Nhan gương mặt khổ sở, "Mấy vị lão sư khác đều bồi An Kỳ đi phi thuyền, nơi này ngoại trừ chúng ta còn có người khác sao?" "Có, kêu cứu đi." Sa Nặc Nhân cũng không xác định cái nam nhân kia có ở gần đây hay không, bất quá nam nhân kia chắc chắn có thực lực, hắn cũng không xác định, nam nhân kia lạnh lùng như vậy, coi như người kia tại phụ cận, cũng có khả năng thấy chết không cứu. "Cứu mạng ((!!! Cứu mạng a ((!! Người đến a ((!!! Chúng ta bị tê giác thú đuổi theo a (((!!!!" Tả Nhan cũng không quan tâm những chuyện đó, vừa nghe có thể kêu cứu, từ, liền mở to miệng hét lên. Tiếng kêu của cậu hướng rừng rậm phía xa xa, từng tầng từng tầng vang vọng. Những người khác đều căng thẳng quan sát xung quanh, tiếng kêu này ngoại trừ đưa tới cứu viện, cũng có thể đưa tới dị thú khác. Mấy thân ảnh tại trên nhánh đằng điều dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, hướng bên kia chạy tới. Tả Nhan hô nửa ngày, cổ họng đau rát, cũng chưa thấy có cứu viện xuất hiện. "Dựa vào người không bằng dựa vào mình, chúng ta tự cứu đi." Tả Nhan đưa ra đề nghị. Nhìn đằng điều hướng bốn phía sinh trưởng, bốn người đều không có động tác, nhánh đằng điều rắc rối quấn quýt, xác thực có thể đi đến trên cây khác, nhưng những cây khác đều nhỏ bé không thể so sánh với đằng điều thụ, phỏng chừng không cần tê giác thú đụng liền gãy, không nên mạo hiểm tính mạng vẫn tốt. Tả Nhan chưa từ bỏ ý định liền hô nửa ngày, cũng không thấy có người đến, cậu chỉ thiếu điều ngồi hẳn xuống chửi má nó. Bỗng nhiên nhìn thấy mấy thân ảnh nhảy qua lại tại trên nhánh đằng điều, tốc độ rất nhanh, rất mạnh mẽ, cậu còn cho là chính mình hoa mắt, đứng lên nhìn kỹ. Lúc này, mấy thân ảnh kia đã đến phía đối diện, cũng không có dừng lại, một người trực tiếp từ nhánh cây nhảy xuống, "Keng" một tiếng chém vào trên người tê giác thú, tiếng kim loại va chạm phát ra, tia lửa bắn ra từ va chạm làm người ta kinh ngạc. Này không còn là da nữa, này chính là thiết bản(1)! 1: thiết: sắt; bản: miếng Người kia thấy một đao bổ xuống không thành, cấp tốc lui lại, nhảy về trên nhánh đằng điều, lại tiếp tục có những người khác nhảy xuống, hướng tê giác thú chém tới. Năm người cùng một tiểu đội, có bốn người luân phiên nhảy xuống chiến đấu, còn một người vững vàng tại trên nhánh đằng điều quan chiến(2), người kia chính là nam nhân lãnh khốc Sa Nặc Nhân gặp lúc trước. 2: quan sát chiến đấu Hắn thấy miệng nam nhân khẽ nhẩm, "Sức chiến đấu cấp bốn, tiếp cận thành niên, mắt, mũi, miệng đều có sừng." Những người còn lại nghe thấy điều đó, lập tức thay đổi kế hoạch tác chiến, bắt đầu tập trung công kích mắt, mũi, miệng tê giác thú, mấy người đồng thời tiến công, thế công mãnh liệt, thủ đoạn tàn nhẫn. Nam nhân kia vẫn thờ ơ lạnh nhạt đứng tại chỗ cao, cho dù có người bị thương, cũng không thấy nhúc nhích. Tê giác thú bị chém thương, rống lên một tiếng, bắt đầu phát cuồng, giống như nhận định trên cây là con mồi ngon nhất, như phát điên đâm đầu vào đại thụ, trên cao bốn người gắt gao bám vào nhánh đằng điều, dưới chân căn bản đứng không vững, nghẹn một hơi cố bám trụ không để chính mình ngã xuống. Dưới mặt đất vẫn tiếp tục chém giết, cùng với tiếng rống của tê giác thú, chiến trường không ngừng được mở rộng. Nam nhân đứng trên cao chậm rãi đưa lên một bàn tay, tê giác thú nháy mắt yên lặng, nháy mắt này cũng đủ rồi, bốn người còn lại đồng thời phát lực, đánh vào trên bụng tê giác thú, còn có hai người đồng dạng đều giơ tay lên trên không, chỉ nghe vài tiếng trầm đục phát ra từ bụng nó, tê giác thú phát ra vài tiếng rên rĩ, giãy giụa chạy về một phương hướng, đâm gãy vô số cây con, gào rống không ngừng, thanh âm tê giác thú dần nhỏ lại, rốt cuộc ngã trên mặt đất bất động, huyết theo thú khẩu(3) chảy ra. 3: miệng Nam nhân kia đi qua, ủng tác chiến đạp lên đầu tê giác thú, thấy nó không hề phản ứng, quả thực là đã chết. Bốn người trên cây lúc này mới dám tụt xuống dưới. Thu Đồng lão sư tràn đầy cảm kích, đối lãnh khốc nam nhân nói, "Cám ơn các ngươi đã ra tay cứu chúng ta, ta là Thu Đồng lão sư Học viện quân sự Seminis, hai trò này là học sinh của học viện, Sa Nặc Nhân cùng Tả Nhan. Vị này là Dorin lão sư, không biết nên xưng hô với ngài thế nào?" Nam nhân kia chỉ liếc qua Thu Đồng lão sư, rồi quay người đi, nhìn về phía đồng đội đang xử lý tê giác thú. Người kia phản ứng có phần lạnh nhạt, khí tức như muốn cách xa người ngàn dặm, làm cho Thu Đồng lão sư cảm thấy có chút xấu hổ, muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói gì. Sa Nặc Nhân sớm đã kiến thức qua sự lạnh nhạt cùng lãnh khốc của nam nhân, không ngoài ý muốn đối Thu Đồng lão sư lạnh nhạt. Hắn không có chú ý câu chuyện bên này, mà ngược lại luôn nhìn sang bên xử lý tê giác thú kia. Có hai người thuần thục xử lý tê giác thú, đem thú huyết ấm áp thu vào vật chứa đặc thù, nhìn bộ dáng có thể thấy được, bọn họ là chuyên môn vì tê giác thú mà đến, cũng không phải đến vì nghe thấy tiếng kêu cứu.
|
Lương Lạc Sanh Chương 7: Có chuyện Tả Nhan vẫn luôn nhìn chằm chằm nam nhân đánh giá, chọc một chút bên người Sa Nặc Nhân, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi biết người kia sao? Lớn lên thật đẹp trai a.” Sa Nặc Nhân lắc đầu, hắn không quen biết. Tả Nhan không tin, “Đừng gạt ta, không quen biết ngươi như thế nào biết bọn họ tại chỗ này?” Sa Nặc Nhân tiếp tục lắc đầu, hắn thật sự không quen biết. Hai vị lão sư cũng phát hiện vấn đề này, những người này không giống như tới cứu bọn họ, là chuyên môn vì tê giác thú mà đến. Hai người trao đổi cái ánh mắt, liền làm ra quyết định. Vẫn là Thu Đồng lão sư đi tới nói chuyện, “Ngại quá, bởi vì học sinh vô ý rớt xuống nơi này, bất đắc dĩ mới phải tới đây tìm kiếm, không nghĩ tới cái địa phương này lại nguy hiểm như vậy, một đường đến đây, chúng ta gặp rất nhiều tẩu thú, nhiều lần là tìm được đường sống trong chỗ chết, không biết chúng ta có thể cùng các ngài rời đi hay không, chúng ta cam đoan sẽ không làm chậm trễ, ngài xem có được không?” Lại là trầm mặc. Nam nhân một câu cũng không nói, chờ đồng đội xử lý sạch sẽ tê giác thú, mấy người liền xoay người rời đi, lưu lại phía sau bốn con người ánh mắt chờ mong. Nam nhân đi tới trước vài bước, không nghe thấy động tĩnh phía sau, dừng chân, quay đầu lại. Sa Nặc Nhân là người đầu tiên phản ứng lại, chạy nhanh theo sau, đây là ý tứ muốn mang bọn họ rời đi? Bằng không dựa vào thân thủ của bọn họ, lúc này đã sớm không thấy bóng dáng, hắn chính là nhận thức tốc độ của người đàn ông này, hiện tại sửa thành đi bộ, khác chính là để chờ bọn họ sao? Sa Nặc Nhân quả nhiên đoán đúng rồi, nhìn thấy hắn đuổi kịp, nam nhân lúc này mới tiếp tục hướng phía trước tiếp tục đi tới, Thu Đồng lão sư cùng Dorin lão sư âm thầm thở ra, theo sau bọn họ rời đi. Tại con đường tràn đầy đằng điều đi tới, thực buồn tẻ vô vị. Pidgey không có cho Sa Nặc Nhân nhàn rỗi, vẫn luôn ở trong ý thức lực cùng hắn nói chuyện phiếm, bất kể là cái gì đều giới thiệu cho hắn, mục đích chính là giúp hắn mau một chút nắm giữ năng lực vừa mới thức tỉnh. Tiểu đội xa lạ đi với tốc độ rất chậm, dọc theo đường đi, đồng đội của y sẽ ngẫu nhiên nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu, nam nhân kia trước sau đều không nói một lời. Sa Nặc Nhân cảm thấy rất hiếu kì, đồng thời dùng ý thực lực cùng Pidgey nói chuyện phiếm, vừa âm thầm quan sát nam nhân trầm mặc đi tận cuối đội. Dù trên đường có gặp nguy hiểm, nam nhân trên cơ bản cũng sẽ không ra tay, chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Cứ như vậy, âm thầm quan sát y một đoạn đường dài, nam nhân mới tại khi bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, lành lạnh liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân. Sa Nặc Nhân thực bất đắc dĩ, nguyên bản hắn cho rằng “âm thầm”, đã sớm bị người kia phát hiện, ở quãng đường còn lại, đành phải từ bỏ. Từ đó, thẳng đến mấy ngày sau Sa Nặc Nhân vẫn mơ mơ màng màng, trừ bỏ có thể hiểu ngôn ngữ của nơi này, hắn cơ hồ đối nơi này hoàn toàn không biết gì cả. Mấy ngày sau, bọn họ rốt cuộc lên tới đỉnh núi, nhìn cây cối thưa thớt, cỏ dại mọc thành phiến, bỗng nhiên có cảm giác sống lại, làm mấy người không nhịn được thở sâu, không bao giờ muốn quay lại cái nơi dày đặc đằng điều kia nữa, có thể đi đường thật sự là quá tốt. “Cám ơn các ngươi, nếu có yêu cầu gì, chúng ta sẽ tận lực hỗ trợ.” Thu Đồng lão sư thực cảm kích nói. Nam nhân rời đi trước, lạnh lùng ném lại một câu, “Rời khỏi nơi này.” Không cần nam nhân nói, chờ Tả Nhan thuần phục tuẫn thú, bọn cũng sẽ rời đi. Nhìn theo bọn họ rời đi, Sa Nặc Nhân cũng quay về con đường cũ, dọc đường đi Tả Nhan luôn đặc biệt lưu ý của tuẫn thú chính mình, tranh thủ mau chóng thuần phục. Lên trên quang não rốt cuộc có tín hiệu, Dorin lão sư bắt đầu liên lạc với những người khác báo bình an, liên lạc với người đầu tiên, tần số truyền tin một mực không thể kết nối, liên lạc người thứ hai vẫn vậy. Hắn cau mày, có chút dự cảm không tốt. Thu Đồng lão sư sắc mặt nghiêm nghị nói, “Liên hệ An Kỳ.” Lần này Dorin lão sư trực tiếp liên lạc với quang não của An Kỳ, đợi nửa ngày mới kết nối được. Trong chớp mắt hình ảnh xuất hiện, mấy người đều chấn động rồi. An Kỳ máu me khắp người dựa vào dưới thân cây, bên cạnh nằm một lão sư đồng dạng khắp người máu me, cảnh vật xung quanh thật xa lạ, bọn họ căn bản không ở trên phi thuyền. Dorin lão sư trầm mặt, “Xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu?” An Kỳ sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển nói, “Chúng ta bị công kích, là cao cấp tẩu thú, những người khác đều chết hết rồi, chỉ còn lại chúng ta may mắn sống sót, phi thuyền cũng bị phá hủy, chúng ta không có cách nào trở về.” Tin tức này đối với bọn hắn không khác gì sấm sét giữa trời quang! Nhân viên công tác cùng lão sư ở trên thuyền, tổng cộng có mười mấy người, cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ? Không chỉ có như vậy, ngay cả phi thuyền của bọn họ cũng bị phá hủy, rất có thể sẽ không trở về được. “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?! Cơ giáp chiến sĩ không tham gia chiến đấu sao?! Cơ giáp của bọn họ đâu?!” Dorin lão sư gào thét. Đoán chừng là nghĩ tới thảm trạng lúc đó, An Kỳ vẻ mặt sợ hãi, “Vô dụng, cơ giáp căn bản không có tác dụng, mặt đất có tẩu thú, trên không có phi thú, cơ giáp không có cách nào chống lại.” Mấy người bọn họ nghe mà nội tâm phát lạnh. “Trường học như thế nào điều tra! Quang Vĩnh Dạ tại sao có thể có nhiều dị thú cao cấp như vậy?!” Dorin lão sư tức giận đến run rấy. Bọn họ là lão sư, đi tới nơi này tất cả công việc đều là do bọn họ phụ trách, bất kể là ai cũng không được để bất luận người nào xảy ra vấn đề. Sa Nặc Nhân rơi xuống bên dưới ngọn núi, sinh tử chưa biết, coi như biết trước bên dưới ngọn núi có thể gặp nguy hiểm, bọn họ cũng phải đi tìm, nếu không Sa tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho học viện, càng không bỏ qua cho bọn họ. Hiện tại đã tìm được người trở về, Sa Nặc Nhân lại nói không có tinh thần lực, đây vốn dĩ đã là phiền toái, không ngờ lại có nhiều người chết như vậy, ngay cả phi thuyền cũng bị phá hủy, cơ giáp chiến sĩ bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo, ở đây căn bản là không đỡ nổi một đòn, quả thật không có đoán trước được tai nạn!
|
Lương Lạc Sanh Chương 8: Tai nạn Thu Đồng lão sư còn tương đối tỉnh táo, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, “Các trò hiện tại ở nơi nào? Có an toàn hay không?” An Kỳ nhìn xung quanh một chút, cuối cùng lắc đầu, “Không biết, thời điểm cao cấp tẩu thú tập kích phi thuyền, lão sư che chở ta từ lỗ hổng tổn hại trên phi thuyền bò ra ngoài đào tẩu, ta chỉ nhớ lúc đó đang ở phía tây, vị trí cụ thể cũng không rõ lắm.” Thu Đồng lão sư động viên cậu, ngữ khí gấp gáp, “Hảo, chúng ta lập tức đi tìm mọi người, trước mở ra quang não định vị, trò tìm chỗ an toàn trốn đi, chúng ta lập tức đến.” Đóng lại quang não trên tay, Dorin lão sư cảm thấy nhẹ nhõm vì thu được tín hiệu định vị quang não của An Kỳ. “Bên này.” Dorin lão sư chỉ về một phía, bắt đầu chạy đi. Sa Nặc Nhân trên người còn có vết thương, nhưng vì không có thời gian, cũng không thể không cùng chạy theo. Bọn họ chạy đến vị trí phi thuyền cũng tốn chút thời gian, nhưng An Kỳ cũng cách đó không xa, cậu nói ở phía tây, phía trước phỏng chừng trên đường theo phương bắc chếch đi, đại khái là hướng bọn họ hội hợp, này vừa vặn tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Chờ thời điểm bọn hắn chạy tới, chỉ phát hiện có vết máu dưới một thân cây. Mấy người tâm đều run lên, cho là bọn họ đã chết. Dorin lão sư tay run rẩy, vội vàng liên hệ An Kỳ, lần này là truyền tin, chỉ có thể nghe thấy âm thanh. “Chúng ta đã đến, trò ở đâu?” Trong nháy mắt kết nối được, Dorin lão sư lên tiếng. Bên trong bụi rậm thấp bé chui ra một người, chỉ thấy An Kỳ máu me loang lổ đi ra, nhìn thấy bọn học liền nói, “Thịnh lão sư bị gãy chân, không đi được.” Bốn người ba chân bốn cẳng đem Thịnh lão sư trong bụi rậm lôi ra ngoài, chân trái của hắn từ đầu gối trở xuống đều thành thịt nát, nhìn như bị vật nặng nghiền ép lên, căn bản không còn là gãy chân. Thịnh lão sư chính mình là dược sư, vì đề phòng mất máu quá nhiều, vết thương đã được đơn giản xử lý qua, hắn vẫn luôn dùng dược tề chống đỡ lượng huyết(1) của chính mình, cuối cùng cũng đợi được bọn họ tới rồi. 1: máu (nguyên bản là HP) Vừa nhìn thấy bọn họ, Thịnh lão sư chống đỡ đau nhức, gian nan mở miệng nói, “Dorin, hiện tại chỉ còn một bộ cơ giáp của ngươi, che chở bọn họ trước tiên đi tìm nơi an toàn ẩn núp, chờ cứu viện, ta đã…… Phát ra tín hiệu cầu cứu.” Bây giờ không phải lúc nói chuyện, nếu quả thật có nhiều dị thú nguy hiểm như vậy, mùi máu tanh nơi này nhất định sẽ đem chúng nó gọi đến. Dorin lão sư không nói hai lời, lập tức vác Thịnh lão sư liền xoay người bước đi. Thu Đồng lão sư đỡ An Kỳ, đoàn người nhanh chóng rời đi nơi này. Bọn họ vừa đi vừa tìm kiếm chỗ trốn, dựa theo An Kỳ miêu tả, cao cấp tẩu thú hình thể cao lớn, sơn động nhỏ hơn một chút còn chưa đủ chống đỡ dị thú va chạm, bị đạp lún, bọn họ nhất định sẽ bị chôn sống, một đường đi tới, ngoại trừ cây cối cùng núi nhỏ, ngoài ý muốn không tìm được địa phương tránh né. “Khặc!” Trên bầu trời truyền đến một tiếng phi thú cao vút, một cái bóng đen lớn hướng mặt đất bổ xuống. “Oành!” Núi đất rung chuyển, bụi mù đá vụn bay tứ tung, mấy người đều bị chấn tới mức nằm trên mặt đất, chờ bụi mù tản ra, mới nhìn rõ đáp xuống là một đài cơ giáp màu xám, nếu không phải bọn họ quen thuộc với hình dạng của cơ giáp, căn bản không thể nhận ra, bị vo thành một đống sắt vụn, ngay cả hình dáng nguyên bản cũng nhìn không ra, chớ nói chi là tính mạng của chiến sĩ bên trong. Thời điểm bọn họ còn đang ngây người, lại thấy cách đó không xa truyền đến tiếng thú rống, tiếng vang hùng hậu, chấn động đến mức lỗ tai ong ong, kèm theo tiếng thú gào là tiếng pháo, hiển nhiên nơi đó đã thành chiến trường. Bọn họ nằm trên mặt đất, nhìn trên không trung một cái bóng đen hình thể to lớn bay qua, cái kia phi thú có cánh dài đến mười mấy mét, đang hướng về một phía bay qua, mà bên kia chính là nơi chiến đấu diễn ra. Mấy người đều hoảng sợ rồi, loại này cùng Tu La chiến trường căn bản là giống nhau, cư nhiên bọn họ không ngờ tới Quang Vĩnh Dạ luôn luôn an toàn lại xảy ra chuyện này, lần này nếu như có thể sống sót thoát ra ngoài, ngày sau bọn họ nhất định sẽ không đặt chân đến nơi này. Tâm tư mấy người trong phút chốc loạn chuyển, các loại ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Cơ bản chí có Sa Nặc Nhân, lẳng lặng nằm trên mặt đất, ánh mắt hướng thẳng phía trước, tại thời khắc nguy hiểm, nội tâm đặc biệt yên tĩnh, hắn không có nhiều ý nghĩ cùng lo lắng như vậy, khát vọng duy nhất của hắn lúc này chính là, tiếp tục sống. Đó là đều là cao cấp dị thú, hình thể to lớn, nếu dùng cơ giáp chiến đấu, là mục tiêu lớn, người bình thường nhất định sẽ dùng cơ giáp để dời đi chú ý của dị thú, cho chính mình cơ hội chạy thoát. Sự thực đúng như hắn nghĩ, phía trước cách đó không xa, mấy đạo bóng đen “hắc hắc” xông tới, nhìn thấy Sa Nặc Nhân bọn họ, rõ ràng có chút sửng sốt. Sa Nặc Nhân nhìn một chút, chỉ có bốn người, đài cơ giáp tổn hại lúc nãy phỏng chừng chính là của bọn họ. Nhưng dù là họ, trên người cũng là vết máu loang lổ, không có một điểm thong dong, trải qua một hồi cá chiến cùng cao cấp dị thú, còn có thể bảo trì trạng thái như vậy, đã là rất cường hãn rồi. Chỉ ngây người trong nháy mắt, Thu Đồng lão sư cơ hồ là lập tức phản ứng lại, “Phi thuyền của chúng ta đã bị hủy, các ngươi có phi thuyền rời đi sao? Đưa chúng ta theo được không, chúng ta có tới hai dược tề sư.” Thu Đồng lão sư rất biết xem xét thời thế, trước mắt cho dù là cơ giáp chế tạo sư, cũng không quan trọng bằng dược tề, vào giờ phút này, dược sư chính là phao cứu mạng, đối phương bốn người tuy rằng nhìn qua vẫn còn khỏe mạnh, nhưng dược tề sư vừa nhìn liền biết, bọn họ hẳn là cũng đã bị thương, trên đường chạy trốn khẳng đình cần đến dược tề sư trị liệu. Lãnh khốc nam nhân cơ hồ không chút suy nghĩ, liền nói, “Có thể đuổi kịp liền đi theo.” Lời vừa ra khỏi miệng, bọn họ cũng đã chạy ngoài mười mấy mét. Bọn họ nhìn nhau, nhanh chóng đuổi theo.
|
Lương Lạc Sanh Chương 9: Thu phục Cao cấp tẩu thú cùng phi thú tập kích Quang Vĩnh Dạ, dị thú sinh sống ở nơi này, cùng bọn họ giống nhau, kết bè kết lũ bắt đầu lưu vong. Tại trên đường bọn Sa Nặc Nhân chạy trốn, song song chạy trốn cùng với bọn họ, chính là các loại dị thú hình thể nhỏ, chúng nó nguyên bản đều sống ở Quang Vĩnh Dạ, lúc này vì cao cấp tẩu thú tập kích, không còn cách nào khác mới bắt đầu lưu vong. Sa Nặc Nhân tốc độ theo không kịp nhìn bốn người phía trước, bọn họ chính là cái kia thể năng hơn người Reese, sức chiến đấu nhất lưu(1). Trái lại bên này, coi như Dorin lão sư là một cái Reese, nhưng mang theo Thịnh lão sư hành động bất tiện, tốc độ tự nhiên không kịp, còn lại những người khác đều là Arthur thể năng yếu kém, luôn được người bảo hộ, như vậy tại trên đường chạy trốn, cũng chỉ có thể dốc hết sức lực chạy về phía trước. 1: mạnh nhất Tả Nhan một bên chạy trốn, vừa tranh thủ quan sát xung quanh, tầm mắt của cậu chăm chú nhìn về hướng các loại dị thú cỡ nhỏ đang đảo tẩu, bỗng nhiên có suy nghĩ, trong đầu tinh thần lực tự động vận chuyển, cũng bay đến phía trước hướng nơi nào đó tìm kiếm. Cậu biết, tuẫn thú thuộc về cậu xuất hiện. Tim đập thật nhanh, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm bên kia, muốn nhìn một chút tuẫn thú thuộc về mình rốt cuộc là cái hình dạng gì. Tại đội ngũ tiểu thú đang liều mạng chạy trốn phía trước, có một mạt thân ảnh nhỏ xinh kim sắc, là một tiểu thú vừa ra đời không lâu -- Ty Ngự Miêu! Tả Nhan trong lòng mừng rỡ, tuẫn thú của hắn là một con Ty Ngự Miêu phi thường đẹp đẽ! Ty Ngự Miêu ấu tể(2) là khi tinh thần phòng bị lỏng lẻo nhất, bây giờ còn đang trên đường chạy trốn, lúc này kể cả có dùng tinh thần lực xâm nhập đầu óc của nó, nó không những không có phản kháng, mà ngược lại, còn đem một tia tinh thần lực của mình chủ động quấn lên, trong nháy mắt ngắn ngủi, một người một mèo liền hoàn tất dung hợp, từ đây, tinh thần lực của bọn cậu sẽ quấn lấy nhau, cùng nhau gánh chịu sinh tử, cộng hưởng tinh thần lực không có cách nào xóa bỏ. 2: con non Hoàn thành thu phục xong một tuẫn thú, Tả Nhan hướng phía trước vọt tới, đối diện một bóng dáng kim sắc nhỏ xinh cũng chạy về phía cậu. “Tả Nhan! Trở về!” Dorin lão sư hô to. “Ta thu phục tuẫn thú! Nó là tuẫn thú của ta!” Tả Nhan cũng không có dừng lại, cậu không thể để cho tuẫn thú của mình xảy ra chuyện gì. Trong mắt chỉ có hình ảnh của tuẫn thú, Tả Nhan cũng không có phát hiện nguy hiểm, vẫn luôn tại phía sau bọn họ truy đuổi một cái phi thú cấp bậc không cao lắm, thấy có người lạc đoàn, duỗi ra lợi trảo, lao xuống. Chạy ở bên trên Tả Nhan, Sa Nặc Nhân nhào tới, Tả Nhan khom lưng xuống, đem tiểu tử xông tới ôm vào trong ngực, bị người sau lưng va chạm, một cái tư thế cẩu gặm bùn té xuống trên mặt đất. Phi thú vồ hụt, quay đầu liền hướng Sa Nặc Nhân lao tới, Sa Nặc Nhân ngã xuống đất còn chưa có đứng dậy, liền thấy một phi thú hung ác hướng hắn vồ tới, nắm chặt hòn đá trong tay, còn chưa kịp ném ra, “phốc” một tiếng, một dòng ấm áp, hướng trên mặt hắn phun tới, mùi hôi thối làm hắn muốn nôn, đầu phi thú đã rơi trên mặt đất. “Chạy trước, đi lái phi thuyền.” Cao lớn lạnh lùng nam nhân, một tay cầm kiếm, một tay túm chặt quần áo Sa Nặc Nhân, đem hắn nhấc lên. Một con phi thú khác hướng phía dưới bổ nhào xuống, đánh tới. Nam nhân nâng kiếm ngăn cản, bị lực chấn tới văng ra ngoài, lại không nghĩ tới sau bụi cỏ lại là mặt sườn dốc đứng, ba người trực tiếp lăn xuống. Tả Nhan đệm dưới cùng, Sa Nặc Nhân trực tiếp rớt xuống trên người cậu, Tả Nhan kêu rên, “Má ơi! Đè chết ta a a…!” Nam nhân một tay đặt trên đầu cậu, trực tiếp đem quỷ khóc ấn trên mặt đất, gầm nhẹ nói, “Câm miệng.” Sa Nặc Nhân sợ hãi nhìn về phía ánh mắt ác liệt của nam nhân, vội vàng lôi cái đầu đáng thương của Tả Nhan ra, vừa giương mắt nhìn lên, liền dừng lại. Tả Nhan “phi phi” phun ra bùn đất trong miệng, máu mũi giàn giụa, trên mặt cùng cằm đều bị đá nhỏ cào rách da, nước mắt lưng tròng lau lau máu mũi, phẫn nộ trừng nam nhân hạ độc thủ. Phát hiện nam nhân cùng Sa Nặc Nhân đều cứng ngắc nhìn nơi nào đó, cậu cũng quay mặt nhìn sang. “A!” Nam nhân giơ tay chém xuống, gọn gàng đem tiếng hét của cậu nghẹn lại trong cổ họng, nghiêng đầu một cái, liền nằm trên mặt đất bất động. Sa Nặc Nhân: “…” Trên khoảng đất trống phía trước, có ba đầu tẩu thú cao cấp đang cắn xé, nhìn hình thể khổng lồ cùng đấu khí quanh thân mà nói, ba con tẩu thú kia chắc chắn đều từ cấp tám trở lên, bất kỳ một con lại đây, bọn họ đều chắc chắn phải chết, tốt nhất chính là làm chúng nó không phát hiện ra bọn họ, lặng lẽ rời khỏi nơi này. Chỉ là, có lúc vận may quá tốt, cũng là một loại bất hạnh. Không chờ bọn họ có động tác, cái kia phi thú không sợ chết cư nhiên đuổi tới, giương nanh múa vuốt hướng bọn họ đập tới. Nam nhân một tay nâng kiếm, một tay duỗi ra trước, giây trước còn đang đập cánh, lập tức liền bị năng lượng vô hình trói lại. “Khặc!” Phi thú hí lên, từ trên không trung rớt xuống, nam nhân vung kiếm, trực tiếp đem đầu thú chặt xuống. Trận chiến xảy ra không nghi ngờ gì dẫn đến sự chú ý của ba đầu tẩu thú, trong đó có một đầu, rất giống tê giác thú, chỉ là hình thể so với hai đầu dị thú còn lại thì lớn hơn nhiều, bốn chân thô to như trụ, hình thể như một tòa núi nhỏ, quanh thân đấu khí hùng hậu, áp bức người đến không thể thở nổi, phát hiện tình huống ở bên này, một bước giẫm sụp một khối cự thạch(3). 3: tảng đá lớn
|