Bối Phụ Dương Quang
|
|
Chương 105[EXTRACT]
Trời dần sáng, từng tia nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua rèn cửa sổ, thế mà người trong phòng lại như chưa hề phát giác ra, một mực kịch liệt dây dưa. Ngày mai bọn họ sẽ rời khỏi đây, vé máy bay đã mua rồi. Dung Tịch phải đi Panama, còn Giải Ý từ Lahore đi máy bay công ty hàng không Thái Lan ngang Bangkok rồi về Thượng Hải. Lúc này, bọn họ đã ở Lahore hai tuần rồi, đây quả thật là nửa tháng ngọt ngào vui sướng. Dung Tịch bao giờ cũng bận rộn, có đôi khi còn phải đi Karachi xử lý công vụ, hoặc là đến Islamabad tiếp lãnh đạo chính phủ. Giải Ý không cùng y đi, để tránh khỏi khiến người công ty y hoài nghi. Ban ngày, hắn ở trong thành đi dạo, từng chuyến từng chuyến nhìn kỹ pháo đài Lahore cùng vườn hoa Shalima, đứng ở mái vòm đầy bảo thạch cùng thủy linh lấp lánh dưới dương quang chiếu rọi tạo thành quang mang ngũ thải tân phân, đi qua ngọn tháp tuyên lễ vang lên những tiếng cầu nguyện bằng thanh âm kỳ lạ, hắn đi tất cả nhà thờ Hồi giáo trong thành. Hắn cũng đã tham quan xong bảo tàng Lahore lớn nhất Pakistan, rồi nghỉ chân tại bức tượng nhịn ăn của đức Phật thời Gandhara. Con đường nổi tiếng Lahore ngập trong hoa cỏ, hắn thong dong bước từng bước trong hương thơm dịu mát, nhìn kiến trúc mỹ lệ ven đường. Giữa đường có một khẩu đại bác, có người nói ai chiếm được đại bác chỗ này người đó chiếm được Lahore, mà lúc này, trên thân khẩu đại bác đồng đậu đầy những con chim bồ câu trắng muốt, loại chim tượng trưng cho sự hòa bình. Giải Ý nhịn không được mỉm cười, giơ máy chụp hình chụp được một bức ảnh mỹ lệ. Có đôi khi, Lô Nhất Phàm sẽ đến chơi với hắn, cùng hắn xuyên qua biết bao phố lớn ngõ nhỏ trong khu thành cũ, đứng ở ven đường nghe nghệ nhân thổi kèn dụ rắn. Tại ban đêm lúc trăng tròn, Lô Nhất Phàm lại mang hắn đi tham quan vũ đạo tôn giáo Sufi nhiếp nhân tâm phách, khiến hắn cảm thấy bản thân như một linh hồn theo nhịp trống xoay tròn mà phi thăng lên trời. Mấy ngày này, Dung Tịch tuy rằng bận rộn nhưng vừa nghĩ Giải Ý ngay bên cạnh mình, trong lòng lại vô cùng vui sướng. Ngoại trừ tại Karachi cùng Islamabad công tác. Y hàng đêm đều trở về khách sạn, bao giờ cũng cùng Giải Ý làm một đêm triền miên. Cảm giác hạnh phúc khiến cho cả người y như tỏa ra hào quang rực rỡ, dáng cười ngày cành hạnh phúc khiến cho người khác cũng vui lây, khiến cho công tác y càng thêm thuận lợi. Thời gian ngọt ngào tựa như sông Ấn dạt dào, phi khoái trôi qua. Nhoáng mắt, bọn họ đã phải ra đi, hai người đều có cảm giác lưu luyến, nhưng cũng chỉ có thể ôm chặt nhau hơn vào buổi tối. Tại đêm trước lễ khởi công, Dung Tịch thay Giải Ý mua vé máy bay rồi giao cho hắn. Giải Ý không nói gì cầm lấy, không nói gì thêm nhưng nỗi buồn ly biệt vẫn vươn đẫm không gian, chỉ trên giường hai người lại một lần rồi một lần quấn lấy nhau. Dưới ánh đèn nhu hòa ảm đạm, gương mặt tuấn tú của hắn tựa như sương như khói, đôi mắt đen tuyền, lấp lánh như sao. Thân thể thon dài ngọc bạch của hắn dưới thân Dung Tịch đung đưa, không ngừng kích khởi điên cuồng rừng rực của y. Dung Tịch ôm hắn, không ngừng mà muốn hắn. Cuồng nhiệt xông tới, truy đuổi vui sướng cực hạn, suốt đêm suốt đêm. Muốn ngừng mà không được, đến tận khi ghi chú trong tại điện thoại di động hắn vang chuông báo. Dung Tịch mới bắt lấy điện thoại trên gối tắt đi, ném sang một bên. Y ôm chặt Giải Ý, dán sát vào thân thể ướt đẫm mồ hôi của hắn, cùng hắn chìm đắm trong dư vị khoái cảm. Qua một hồi lâu, tiếng thở dốc gấp gáp của hai người dần dần yên lại. Dung Tịch hôn nhẹ cái trán ướt sũng cùng gương mặt ửng đỏ sáng bóng của hắn, ôn nhu nói: “Ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi một chút, chờ ta điện thoại một lần nữa.” Giải Ý gật đầu: “Được.” Dung Tịch tiến phòng tắm tắm rửa, thay âu phục. Đứng lên, phủ thêm áo ngủ, hắn mỉm cười thay y thắt lại cravat, ôn hòa mà nói: “Ta không đem theo âu phục.” “Ngươi không cần.” Dung Tịch cười nói. “Ta nói có mời một vị nghệ thuật gia nổi danh đặc biệt sang trợ hứng cho lễ khởi công, nói với bọn họ ngươi dự định vẽ một bức tranh toàn cảnh trạm phát điện này, ha hả, bọn họ đều thật cao hứng. Ngươi mặc quần áo bình thường là tốt rồi, nghệ thuật gia phong phạm mà.” Giải Ý buồn cười: “Ngươi thật là biết khoe khoang.” “Hết cách, có đôi khi cũng phải cố làm ra vẻ một phen, ai bảo khiến ta muốn thấy ngươi chi?” Dung Tịch ôn nhu nhìn hắn. “Hơn nữa, lễ khởi công này chúng ta mời không ít người, ngươi lẫn vào trong, cũng không khiến người chú ý. Ai, ta đã nghĩ dù chỉ liếc được ngươi một cái cũng tốt.” Giải Ý nắm vai y, săn sóc mà nói: “Ta biết, ta nhất định đi.” Dung Tịch cao hứng mở cửa: “Vậy ta xuống trước nhé.” “Ừ.” Giải Ý đáp lời, cười nhìn y ra khỏi cửa. ————————— Lần này là công tác chính thức, bản địa công ty chi nhánh tập đoàn Đại Năng phái tài xế lái xe tới đón hắn, đưa hắn tới khu đất hạng mục cách Lahore mười km. Vị tài xế kia đi vào đại sảnh đại khách sạn Châu Lục liền thấy Dung Tịch đã ngồi ở sofa chờ. Phối hợp hắn diễn trò, Dung Tịch gọi điện cho Giải Ý, vô cùng khách khí mà nói: “Giải tiên sinh, xin hỏi ngài đã tới chưa? Ta đang tại = sảnh lớn chờ ngài.” Một lát sau, Giải Ý mặc chiếc áo sơmi xanh nhạt cùng quần xanh từ thang máy đi vào sảnh lớn. Trên mặt hắn lộ dáng cười lễ phép, cùng Dung Tịch nhiệt tình bắt tay: “Dung tổng, thật sự là xấu hổ, còn phải để ngài đại giá ở chỗ này chờ ta.” Dung Tịch đem nụ cười có chừng mực, khiêm tốn: “Giải tiên sinh là nghệ thuật gia, chấp nhận tới trợ hứng cho chúng ta, đó là vinh hạnh là của chúng ta, nên tới đón ngài là đương nhiên rồi.” Hai người khách sáo vài câu, Dung Tịch liền hỏi hắn: “Ngài đã ăn sáng chưa?” Giải Ý lắc đầu: “Chưa.” Dung Tịch lập tức nói: “Như vậy sao được? Hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta ăn ở khách sạn vậy?” Giải Ý không hề kiên trì, cười nói: “Được a, vậy nghe Dung tổng.” Dung Tịch quay đầu cười nói với tài xế: “Tiểu Lý, ngươi cũng đi theo đi.” Bọn họ liền tại nhà hàng ăn bữa sáng giản đơn, Dung Tịch cùng hắn khách sáo hàn huyên, hỏi hắn tới bao lâu, đi qua chỗ nào rồi. Giải Ý cũng nhất nhất trả lời, từ ngữ lễ phép chừng mực. Dung Tịch cười nói: “Gần nhất công ty bận rộn, không có xe trống, bằng không bảo Tiểu Lý đưa ngươi đi khắp nơi du ngọa, Tiểu Lý ở chỗ này đã ba năm, đối với tình hình nơi đây rất quen thuộc.” Vị tài xế kia chỉ hơn hai mươi tuổi, nhìn rất chất phác, cũng rất nhiệt tình, lúc này liền cười nói: “Đúng vậy, gần nhất thật sự là bận rộn, Dung tổng cũng là mỗi ngày từ sáng tới tối bận bịu, xe công ty quả thực không đủ.” Giải Ý khách khí mà nói: “Cảm tạ, ta không sao, dù sao cũng là đi ngao du khắp chốn, không cần đi xe. Có đôi khi ngồi xe ngựa, trái lại thấy rất thú vị.” Nói xong, Dung Tịch trả hóa đơn, bọn họ đi ra khách sạn, lên xe việt dã đi. Tài xế cấp tốc bình ổn mà bình ổn chạy xe về nội thành, hòa vào đường cái. Dần dần, hai bên đường không hề còn phòng ốc cùng người đi đường và xe ngựa, phảng phất chỉ có một chiếc xe bọn họ tại vùng quê chạy băng băng. Ở đây đồng bằng phù sa sông Ấn, địa thế bằng phẳng, các loại cảnh sắc khiến Giải Ý nhớ tới cao nguyên khi xưa Dung Tịch đưa hắn tới. Hai người bọn họ ngồi ở phía sau, đều không nói gì, cũng không có bất luận cái gì cử động thân thiết nào. Dung Tịch lấy trong túi ra bài phát biểu lễ khởi công, tỉ mỉ xem lại. Giải Ý thì nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe. Tiểu Lý chuyên tâm lái xe, ngay cả âm nhạc cũng không dám mở, sợ quấy rầy công tác đại lão bản. Hiện tại là đầu hạ, cửa sổ xe đều mở ra, gió mát trận trận thổi vào mặt khiến người ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Trong không gian yên tĩnh, một thanh âm cao vút phảng phất xé rách không khí nghe rất rõ ràng. Điện quang, lửa nổi, Dung Tịch phản ứng ngay lập tức, đưa tay kéo Giải Ý, nhào người tới, tận lực dùng thân thể che toàn thân hắn. Phản ứng Tiểu Lý chậm mấy giây, liền mạnh mẽ ngoặt tay lái muốn tránh. Giải Ý còn chưa hiểu được chuyện gì, xe bọn họ liền bị một quả tên lửa từ bên đường bắn trúng.
|
Chương 106[EXTRACT]
Xe hơi bọn họ bị tạc tới bay lên trời, rồi nặng nề mà nện xuống mặt đường, lật mấy vòng, lao ra khỏi đường cái, ngã trên cỏ bên cạnh. Giải Ý chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, đầu óc trống rỗng, vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra. Hắn được quấn chặt trong ghế xe cùng thân thể Dung Tịch, bạo tạc cùng trùng kích cuồn cuộn cũng không tạo thành thương tổn gì lớn cho hắn, chỉ có cái trán, vai trái cùng cánh tay phải có chút đau đớn, đùi phải cũng thành một mảnh tê buốt cháy bỏng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Thanh âm Dung Tịch gấp gáp bên tai hắn: “Tiểu Ý, ngươi ra sao?” Giải Ý nỗ lực tập trung tâm thần, đáp: “Ta không sao. Còn ngươi?” “Tốt cả.” Thanh âm Dung Tịch rất yếu, rồi lại nỗ lực kêu lên: “Tiểu Lý, Tiểu Lý.” Tiểu Lý nằm gục trên tay lái, toàn bộ nửa người trên đều là máu tươi, nửa điểm tiếng động cũng không có. Dung Tịch không chút chần chờ, dùng hết khí lực toàn thân đẩy cửa xe đã biến hình nghiêm trọng, cố bò ra ngoài, rồi lập tức bò ôm Giải Ý ra. Giải Ý chịu đựng cơn đau, theo y ra phía sau xe. Dung Tịch thấy hắn xác thực không bị thương nặng, lúc này mới yên tâm. Y cố gắng đi về phía trước, đưa tay đặt tại động mạch cổ Tiểu Lý, lập tức thần tình buồn bã, một câu cũng không nói, chỉ nỗ lực mà mở cửa trước của xe. Giải Ý lập tức đi hỗ trợ. Bọn họ vừa đem di thể Tiểu Lý ra khỏi xe, lại có một quả tên lửa khác bắn tới, khiến chiếc xe nổ tan thành một khối lửa. Dung Tịch mạnh mẽ kéo Giải Ý lại, nằm ở trên người hắn. Y vừa bị va chạm kịch liệt liên tiếp, tạo thành nội thương nghiêm trọng, lúc này lại bị sức ép của tên lửa đẩy bắn vào cửa sổ xe, trúng một mảnh đạn, nhất thời cả người toàn máu tươi. Giải Ý đa số chỉ trầy da, toàn thân cũng loang lổ vết máu. Hai người cứ như vậy không nhúc nhích mà ôm nhau ngã ra bãi cỏ, ngưng thần nghe động tĩnh xung quanh. Đối phương dường như đã lui. Toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng chiếc xe hơi bị thiêu cháy mà thôi. Giải Ý cảm giác được người trên mình tình huống khác thường, lập tức cẩn thận lật y lại, bản thân ngồi dậy. Dung Tịch sắc mặt trắng bệch. Toàn thân trên dưới máu chảy xối xả. Y nhìn Giải Ý, bên môi có một tia mỉm cười áy náy, yếu ớt nói: “Tiểu Ý, không nghĩ tới….ta lại….khiến ngươi gặp nguy hiểm….” Giải Ý luống cuống tay chân, hoàn toàn đã không còn trấn định bình tĩnh như thường nữa. Hắn nhịn đau, cấp tốc giũ tấm thép xe hơi, mảnh đạn, thủy tinh từ cửa xe vỡ ra khỏi chiếc áo sơmi, đem hết toàn lực xé áo thành từng mảnh nhỏ, thay Dung Tịch cầm máu. Cái trán, vai, cổ, ngực, cánh tay, hông, hai chân hắn vô số vết thương, máu tươi chảy ồ ạt, thế nhưng hắn căn bản không nghĩ đến mình, trong mắt chỉ có những thương thế đáng sợ trên người Dung Tịch. Dung Tịch nhìn hắn, thân thể xích lõa của hắn giữa bầu trời xanh biếc này lại tạo thành một mỹ cảm lạ lùng, trên xương quai xanh, ngực, hông còn có vết hôn bản thân y từng lưu lại, hòa cùng máu tươi, diễm lệ tựa hoa, kinh tâm động phách mà thịnh phóng dưới ánh dương quang. Y cười, ngữ khí có chút trêu ghẹo: “Tiểu Ý, hiện tại ngươi thoát y phục thế này, không phải là định mê hoặc ta sao?” Thanh âm Giải Ý đã nghẹn ngào: “Dung ca. Van ngươi mà, nhất định phải chịu đựng.” Dung Tịch nằm ở trên cỏ. Dưới thân là một vũng máu. Y nghĩ một điểm khí lực cũng không có thế nhưng trong lòng rất bình tĩnh. Điều duy nhất y lo lắng là ái nhân trước mắt. “Tiểu Ý. Không vội, nào, ôm ta một cái.” Y rõ ràng cười nói. “Chúng ta trò chuyện chút đi.” Giải Ý nhớ tới điện thoại di động trong túi quần: “Ta báo cảnh sát, gọi người tới cứu ngay.” Dung Tịch đương nhiên không phản đối, lập tức nói số cho hắn. Giải Ý lập tức gọi, sau đó đưa điện thoại di động qua bên tai Dung Tịch. Dung Tịch dùng tiếng Anh cùng người bên kia nói mấy câu. Y thủy chung trấn định lãnh tĩnh, tinh tường nói rõ tình huống, báo lại vị trí của hai người. Nói xong, y cười cười với Giải Ý: “Hắn là người phụ trách quân đội tại Lahore, rất nhanh sẽ tới cứu viện, ngươi đừng vội.” Trong lòng Giải Ý nóng như lửa đốt, lúc này cũng không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy y, để y nằm tựa trong lòng mình, nhẹ hôn y, cầu xin: “Dung ca, ngươi nhất định phải kiên trì, ngươi có thể mà, ngươi không thể chết được, không thể bỏ ta lại một mình….” Dung Tịch đau lòng nhìn hắn, thanh âm càng ngày càng yếu, nhưng vẫn rất rõ ràng: “Tiểu Ý, ta tuyệt đối không từ bỏ đâu. Thế nhưng, vạn nhất ta có cái gì bất trắc, ngươi nhất định phải cố lên. Ai, ta thật sự lo lắng cho ngươi. Ngươi đó, quá suy nghĩ cho người khác, có cái gì ủy khuất đều để bản thân gánh, kết quả thường thường thụ thương đều là ngươi.” Giải Ý lệ nóng quanh tròng cúi đầu mà nói: “Vậy ngươi phải sống sót, nhìn ta, bảo hộ ta. Ngươi đã nói, chờ chúng ta già rồi, muốn cùng đi Phần Lan xem Bắc cực quang….” Dung Tịch nhìn nước mắt hắn nhỏ xuống, càng thêm đau lòng, rồi lại rất bất đắc dĩ. Y rõ ràng cảm nhận được, sinh mạng bản thân đang tiêu thất. Y không sợ chết, thế nhưng thực sự rất lo Giải Ý sẽ chịu không nổi. Y vô lực nắm tay Giải Ý, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ý, nửa năm qua, ta rất hài lòng. Hai năm trước, ta cũng từng sống qua những ngày vô cùng vui sướng thế này. Tất cả đều là do ngươi ban tặng. Tiểu Ý, ta rất yêu ngươi, nhưng bao giờ cũng mang đến thương tổn cho ngươi, thật không biết nên nói thế nào với ngươi mới tốt nữa.” “Không, ngươi không có.” Giải Ý liều mạng giải thích. “Tất cả đều không phải là lỗi của ngươi, là dục vọng người khác thương tổn chúng ta, ngươi ta đều bất lực, thời gian đó, chúng ta cũng chỉ có thể làm được như vậy. Dung ca, ngươi đối với ta rất tốt, tình yêu ngươi cho ta, đẹp biết bao, ta rất thỏa mãn. Thế nhưng, thời gian chúng ta quá ngắn, chưa đủ, ta còn muốn thêm nữa, thêm nhiều nữa….” Nói đến đây, nước mắt hắn rơi xuống không ngừng. Lòng Dung Tịch đau như xé, nhưng nỗ lực duy trì dáng cười bình tĩnh: “Tiểu Ý, ngươi hãy nghe ta nói, vô luận ta thế nào, ngươi đều phải sống tốt, sống hạnh phúc. Lòng của ngươi quá nặng, mọi việc đều đặt ở trong lòng, không chịu kể ra cho người khác, như vậy không tốt. Tiểu Ý, coi như là vì ta đi, hy vọng ngươi có thể buông ra tất cả, sau này, nếu có người tốt xuất hiện, lại thương ngươi yêu ngươi, đừng ngại tiếp thu. Tình cảm chúng ta như vậy, là cấm kỵ xã hội, có thể gặp người thích hợp, thực sự không dễ dàng. Ta là một người rất may mắn, có thể gặp ngươi, cùng ngươi yêu nhau, đã là rất thỏa mãn rồi. Điều duy nhất ta hối hận, chính là không nên chậm ba năm mới hướng ngươi biểu lộ, hai năm trước không nên xa ngươi. Như vậy, hạnh phúc của ta còn có thể nhiều thêm. Ha hả, ta thực sự là một người ích kỷ a.” Giải Ý tha thiết ôm y, nhưng bất lực mà cảm giác được thân thể y càng ngày càng nặng, càng ngày càng lạnh. Hắn nhịn không được nước mắt rơi như mưa, từng giọt từng giọt rơi trên gương mặt trắng bệch của Dung Tịch. Dung Tịch khe khẽ thở dài, thỏa mãn cười: “Tiểu Ý, chỉ sợ ta sau này cũng không thể ở cùng ngươi nữa rồi. Ta đã từng nghĩ đến tương lai bản thân, thế nhưng vô luận nghĩ như thế nào, cũng chỉ thấy bản thân sẽ một mình tịch mịch mà sống, cô độc mà chết. Không nghĩ tới, tại thời khắc cuối cùng trong sinh mạng ta, lại có thể cùng người ta yêu nhất cùng một chỗ. Ta rất vui sướng. Tiểu Ý, nếu như ngươi không tới, ta cũng sẽ đi tham gia lễ khởi công này. May là…. may là ngươi đã đến, cũng may là ngươi không có việc gì. Ta….. thật sự, không có gì tiếc nuối…….” Giải Ý hiểu rõ những lời y nói là thật sự, nhưng không thể nào tiếp thu sự thực tàn khốc này. Hắn không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể cúi đầu cầu xin: “Dung ca, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ngươi đừng rời khỏi ta….” Dung Tịch chỉ cảm thấy trước mắt dần dần phủ đen. Y nỗ lực mở to hai mắt nhìn gương mặt bản thân vĩnh viễn cũng không nhìn chán này, ôn nhu: “Tiểu Ý, hôn ta đi.” Giải Ý không chút do dự ôm y, cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của y. Hắn triền miên mà hôn, nỗ lực đem hơi ấm truyền vào trong miệng Dung Tịch, nhưng chỉ cảm nhận được tại trong nụ hôn của mình, y đã an tĩnh ngừng thở. Hắn đờ ra, trong lúc nhất thời cự tuyệt tin tưởng. Một lát, hắn mới hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Dung Tịch. Gió nhẹ vút qua vùng đồng bằng, thổi qua mái tóc Dung Tịch, dưới ánh dương quang vàng nhạt, y bình tĩnh mà từ từ nhắm hai mắt, trên mặt mang theo mỉm cười thỏa mãn. Nước mắt Giải Ý rơi như mưa, ôm siết lấy y, thất thanh gào khóc. Trời cao đất rộng, toàn bộ thế giới phảng phất chỉ còn lại một mình hắn cô linh linh trên đời. Dường như đã thật lâu thật lâu trôi qua, từ nơi xa truyền đến tiếng còi cảnh sát bén nhọn cùng tiếng ‘phần phật’ của phi cơ trực thăng. Bối phụ dương quang – 背负阳光 Tác giả: Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết – 满座衣冠胜雪
Đệ tam bộ – Bộ 3 kết cục:
MỤC LỤC Bối phụ dương quang – 背负阳光 1 Kết cục A 2 Kết cục B 24 Kết cục C 113
Kết cục A
|
Chương 107[EXTRACT]
Chủ tịch tập đoàn Đại Năng Trung Quốc – Dung Tịch tại Pakistan bất hạnh bị khủng bố tập kích, sinh mạng nguy kịch, tin tức này nhất thời oanh động toàn bộ thế giới.
Cùng ngày, thị trường chứng khoán toàn cầu liền xuất hiện chấn động, giá cả thị trường dầu thô biến chuyển không ngừng.
Buổi chiều, đại sứ Trung Quốc trú tại Pakistan liền chạy tới Lahore. Tiếp theo, chính phủ Trung Quốc nhanh chóng lập một tổ công tác, cấp tốc đi Lahore xử lý một việc trọng đại. Cùng lúc đó, tại Pakistan, bộ ngoại giao cùng bộ an toàn quốc gia cũng cấu thành tổ liên hợp điều tra, chạy tới Lahore. Đài truyền hình Trung ương đưa tin khẩn. Sau, lại liên tục đưa tin cuồn cuộn. Kênh tin tức còn mời chuyên gia chống khủng bố cùng xung đột quốc tế lên đài. Truyền thông các quốc gia đều suy đoán thế lực kẻ tập kích là ở phương nào, đại bộ phận suy đoán đều cho là “Căn cứ” cùng “Đông đột”, có một nhất bộ khác lại cho rằng Taliban của Afghanistan. Không lâu sau, một gã tự xưng là người phát ngôn của Taliban gọi điện thoại cho Mỹ, thanh minh Taliban không có cuốn vào sự kiện khủng bố tập kích Dung Tịch. Việc này cùng Taliban không có quan hệ gì.
Sau đó, người phát ngôn bộ ngoại giao Trung Quốc đối với việc chủ tịch tập đoàn Đại Năng Trung Quốc tiến hành xây dựng trạm thuỷ điện tại Pakistan bất hạnh bị khủng bố tập kích biểu thị khiếp sợ cùng phẫn nộ vô cùng. Ngoại trưởng Pakistan cùng đại biểu chính phủ Pakistan đối với sự kiện tập kích khiến người ta giận sôi này vô cùng lên án. Vị ngoại trưởng kia còn cường điệu, lãnh đạo Pakistan đối với việc này thập phần coi trọng, các bộ liên quan đều ra lệnh tróc nã trừng phạt nghiêm khắc hung thủ, song song toàn lực phối hợp làm tốt công tác cứu giúp người bệnh cùng xử lý an táng người chết. Vị ngoại trưởng hứa hẹn, chính phủ Pakistan sẽ áp dụng tất cả biện pháp bảo đảm an toàn cho nhân viên Trung Quốc tại Pakistan.
Không lâu sau, rất nhiều người có liên quan đến Giải Ý đều chú ý tới tin tức trọng đại này, hầu hết đều tại văn phòng hay trong nhà mở TV.
Trên màn hình, thỉnh thoảng xuất hiện hình ảnh Dung Tịch cùng Giải Ý bị đưa lên cáng cứu thương. Ngoài ra còn có chiếc xe hơi đã cháy sạch chỉ còn lại một luồn khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên, khắp chốn đều là cảnh sát cùng quân nhân mang súng ống hiện đại, còn có bác sĩ mặc áo blue trắng. Tràng diện một mảnh hỗn loạn. Các phóng viên đều xuất động, có chạy tới hiện trường, có chạy tới bệnh viện. Không lâu sau, viện trưởng bệnh viện hướng phóng viên tiến hành thông báo giản đơn.
Dung Tịch nhiều chỗ nội thương ngoại thương, tạo thành cơn sốc thiếu máu. Hiện đang cố gắng cứu sống, còn chưa thoát ly nguy hiểm. Người bệnh khác, Giải Ý cũng nhiều chỗ bị thương, đang tiếp thu trị liệu, nhưng không có nguy hiểm sinh mạng.
Một ít hảo hữu Dung Tịch cùng Giải Ý lập tức tới.
Chạy tới Lahore trước hết chính là Lộ Phi cùng Đái Hi. Tập đoàn tài chính Đái thị cùng tập đoàn Đại Năng đều có máy bay riêng, vừa nhận được tin, bọn họ liền chạy tới sân bay, lập tức bay tới.
Lộ Phi lấy thị thực doanh nhân lúc làm trợ lý đặc biệt của Dung Tịch để đến, y cũng đã từng tới Pakistan nhiều lần, cùng chính phủ ở đây có một ít quan hệ. Bởi tình huống lần này đặc thù, tuy rằng y không có bất luận giấy mời hay thư đề nghị gì cả, bộ ngoại giao Pakistan vẫn đồng ý cho hắn đáp xuống, cho phép nhập cảnh. Mà Đái Hi là công dân Singapore, không cần thị thực cũng có thể vào Pakistan.
Hai người hầu như song song xuống phi cơ, vừa đến sân bay, lập tức chạy tới bệnh viện.
Công ty nhánh tập đoàn Đại Năng ở chỗ này quy mô khá lớn, công nhân rất có tố chất, đột nhiên ngộ đại biến, bận nhưng không loạn, vẫn đâu vào đấy mà công tác, có người ở trong bệnh viện canh chừng diễn biến của Dung Tịch cùng Giải Ý, có người lại hiện trường phối hợp quân đội tiến hành điều tra, có người ra sân bay nghênh tiếp lãnh đạo lục tục chạy tới, còn có người hướng dẫn cho phóng viên tới săn tin, nhìn qua ngay ngắn rõ ràng, điều đó cho thấy được Dung Tịch trì quân có cách. Tâm tình Giải Ý không khống chế được, cự tuyệt trị liệu, nhất định phải ở bên cạnh Dung Tịch, bác sĩ đành tiêm cho hắn một mũi thuốc an thần. Lộ Phi chạy tới bệnh viện hỏi tình huống Dung Tịch, biết được y còn đang ở phòng giải phẩu, đang được mổ. Đái Hi không lo Dung Tịch, trực tiếp đi vào phòng bệnh Giải Ý. Cảnh sát ở cửa ngăn cản y, kiểm tra hộ chiếu rồi hỏi han tới nửa ngày. Đái Hi trước tiên là nói y là bằng hữu Giải Ý, vẫn không qua được, cảnh sát yêu cầu y chờ Giải Ý tỉnh lại rồi đi vào. Đái Hi lại nói y có quan hệ sui gia với nhà Giải Ý, muội muội mình cùng đệ đệ hắn gần kết hôn, kết quả càng thêm nghi ngờ. Y lại đi rất gấp, không có khả năng nhớ đem theo ảnh chụp lễ đính hôn Giải Tư cùng Đái Cẩm. Đang đến sốt ruột, Lộ Phi mới đi tới. Có công nhân tập đoàn Đại Năng đi cùng rồi hứa chắc quan hệ thông gia với Giải Ý, Đái Hi mới thuận lợi mà vào phòng bệnh. Giải Ý nằm ở trên giường bệnh, vì tác dụng thuốc an thần mà đang ngủ. Cái trán cùng cổ, đầu vai, thắt lưng, chân hắn đều quấn mấy vòng băng vải, nhưng tất cả đều là ngoại thương, một ít vết thương lớn đã được khâu lại, so sánh với Dung Tịch thì không nghiêm trọng lắm. Lộ Phi đem lời vị bác sĩ chữa trị thương tích cho Giải Ý nói với Đái Hi: “Phóng viên chụp được tình hình hiện trường lúc đang trong giai đoạn cứu giúp, toàn bộ thế giới đều biết tâm tình Giải tổng không khống chế được, lúc trước, Mã Khả trước mặt phóng viên biểu lộ, rất nhiều người đều biết tính hướng của hắn, ta sợ hiện tại các phóng viên lại đề cái này ra, khiến hắn lại bị thương tổn lần nữa. Ta sẽ nghĩ biện pháp ngăn phóng viên, ngươi nhất định phải ở bên cạnh Giải tổng, nếu có cá lọt lưới lẻn đến, ngươi phải ngăn ngay, đừng cho bọn họ tiếp cận Giải tổng.” Đái Hi lập tức gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không ly khai hắn một bước.” “Tốt, vậy ta đây về bên Dung tổng.” Lộ Phi xoay người rời đi. Đái Hi quan tâm hỏi: “Tình hình Dung tổng thế nào?” “Không tốt. Các chuyên gia đang toàn lực cứu giúp.” Lộ Phi rất sầu lo. “Ta nghĩ, vì Giải tổng, y nhất định chống đỡ tới cùng.” Đái Hi yên lặng gật đầu, không hề nói thêm nữa. Đái Hi vẫn canh giữ ở bên giường bệnh Giải Ý, có đôi khi gọi điện thoại cho phụ mẫu Giải Ý cùng Giải Tư, Đái Cẩm, Đái Luân, nói cho bọn họ Giải Ý không có nguy hiểm, đang ngủ, để cho bọn họ yên tâm. Giải Tư nói cho y, bọn họ ngày thứ hai sẽ đi máy bay tới, còn giờ nhờ y chiếu cố ca ca mình. Đái Hi đương nhiên đáp ứng. Đêm khuya, Giải Ý mở mắt. Hắn run run một hồi mới cố ngồi dậy, đau tới hừ một tiếng, đầu một trận choáng váng, bước đi lảo đảo. Đái Hi đang ngồi ở bên giường, lập tức đứng dậy đỡ lấy hắn. Giải Ý ngẩng đầu thấy là y, cũng không khách khí nói bất luận cái gì, lo lắng hỏi: “Dung ca đâu? Y….y không chết, phải không? Có phải không?” Đái Hi nhanh gật đầu: “Đúng vậy, y không chết.” Giải Ý nhìn Đái Hi, thấy thần tình y không giống giả bộ, lúc này mới thở phào một tiếng, rồi có xuống giường: “Ta muốn đi nhìn Dung ca.” Đái Hi nhẹ nhàng ôm lấy hắn, không cho hắn nhúc nhích, nói: “Tiểu Ý, Dung tổng mới vừa phẩu thuật xong, tạm thời còn chưa hồi tỉnh. Bác sĩ kiến nghị ngươi nghĩ ngơi cho tốt đi, ngày mai hãy tới.” “Không được, không nhìn thấy y, ta lo lắng.” Giải Ý nỗ lực đẩy Đái Hi ra, kiên trì muốn xuống giường. Đái Hi bất đắc dĩ, đành đỡ hắn đi tới phòng bệnh nặng. Lộ Phi đang ở chỗ này, vừa thấy bọn họ đến liền lập tức chạy tới đỡ Giải Ý. Lộ Phi hiểu rõ ý người, cũng không khuyên can, mà cấp tốc báo lại tình huống hiện tại của Dung Tịch, bảo chứng hắn, Dung Tịch sẽ thoát ly nguy hiểm. Giải Ý thoáng yên tâm, nhìn người nằm bên trong lớp cửa thủy tinh kia. Hắn vĩnh viễn đều không quên được tình cảnh Dung Tịch cả người đầy máu nằm trước mặt mình ngừng hô hấp, lúc ấy hắn chẳng thể nào tin được mắt mình. Giải Ý tham lam nhìn người nằm ở trên giường bệnh, thật lâu không chịu ly khai. Kết cục A
|
Chương 108[EXTRACT]
Dung Tịch vẫn hôn mê, sinh mạng thủy chung lơ lững giữa ranh giới sinh tử.
Sáng sớm ngày kế, Bắc Kinh phái một tổ cứu trợ khẩn cấp chạy tới Lahore, xem xét thương thế Dung Tịch, sau đó cùng bệnh viện địa phương hợp tác, toàn lực cứu giúp.
Buổi chiều, Giải Tư cùng phụ mẫu tới đây. Lộ Phi phái xe đến sân bay, đưa bọn họ vào bệnh viện.
Giải Ý tại bên ngoài phòng bệnh Dung Tịch đứng một đêm, vô luận như thế nào cũng không chịu nghỉ ngơi, sau cùng lại chịu không nổi, hôn mê bất tỉnh. Đái Hi vẫn canh giữ ở bên hắn, cũng mệt đến kiệt sức.
Giải Diễn cùng Lô Vân thấy hình dạng Đái Hi uể oải bất kham, đều liên thanh nói lời cảm tạ.
Đái Hi vội vã nói bọn họ không cần khách khí, sau đó nói lại thương thế Giải Ý cùng tình hình hắn chẳng chịu nghỉ ngơi, muốn bọn họ giúp đỡ khuyên bảo, để hắn không muốn quá lo lắng Dung Tịch, tiếp thu trị liệu cho tốt.
Bọn Giải Diễn đều gật đầu đáp ứng, trong lòng nóng như lửa đốt đi tới giường bệnh nhìn nhi tử.
Giải Ý đang truyền dịch. Bác sĩ tiêm cho hắn một mũi an thần thì hắn mới ngủ say.
Bọn họ tại Thượng Hải đã hay tin Giải Ý không có nguy hiểm sinh mạng nhưng thấy trong tin tức cảnh hắn cùng Dung Tịch cả người đều một thân máu tươi, bị cáng cứu thương chuyển lên phi cơ trực thăng, tin tức quốc nội cắt bớt đoạn Giải Ý ôm Dung Tịch, hay cảnh Giải Ý tâm tình gần như không khống chế được, nhưng tin tức hải ngoại lại không như thế. Bọn họ tại trên mạng cũng thấy được đoạn quay đó, lo lắng cho nhi tử vô cùng.
Lô Vân nhìn nhi tử mình đầy thương tích, nghĩ tới hình ảnh hắn ôm Dung Tịch gào khóc, tim không khỏi như bị đao cắt, nước mắt liền rơi xuống.
Giải Diễn đưa tay ôm thê tử, nhẹ giọng nói: “Chúng ta phải kiên cường, nếu không Tiểu Ý càng thêm khổ sở. Lỡ như Dung Tịch có cái gì không hay xảy ra, chúng ta càng phải giúp nhi tử chống đỡ.”
Lô Vân gật đầu, nhưng nước mắt không ngưng được. Bà cúi đầu nghẹn ngào: “Ta chưa thấy qua Tiểu Ý yêu một người như thế. Nghe nói bởi vì Dung Tịch dùng thân bảo vệ Tiểu Ý, nên Tiểu Ý mới không có việc gì, mà y mới bị thương nghiêm trọng như vậy. Nếu như y có cái gì bất trắc, Tiểu Ý chỉ sợ sống không nổi nữa.”
Mũi Giải Diễn cũng cay lên, trong mắt đều là ánh nước, chậm rãi nói: “Chúng ta nhất định phải giúp nó sống sót.” Lô Vân gật đầu, rốt cục lại nhịn không được, lấy tay bụm mặt, khóc không thành tiếng. Vành mắt Giải Tư cũng đỏ. Cậu thấp giọng hỏi Đái Hi tình huống Dung Tịch. Đái Hi khẽ lắc đầu: “Hiện nay còn không có thoát ly nguy hiểm.”
Giải Tư thở dài một tiếng. Nếu như Dung Tịch chống đỡ không xong, Giải Ý khẳng định tan vỡ mất thôi.
Đái Hi thấp giọng nói: “Bác sĩ nói ý chí sống của Dung tổng rất mạnh. Thân thể cũng tốt, phỏng chừng có thể chống đỡ được thôi.”
Giải Tư gật đầu: “Ta xem truyền thông đưa tin, hai mươi năm qua y hầu như mỗi ngày đều rèn đúc, gió mặc gió, mưa mặc mưa, thân thể hẳn là rất tốt. Y yêu ca ta như thế, hẳn là sẽ không bỏ lại hắn mà đi đâu.” Nói là nói như vậy, nhưng cậu kỳ thực cũng biết nửa điểm chắc chắn cũng không có, chỉ có thể nuôi chút hy vọng, hy vọng vận khí ca ca sẽ không kém như vậy.
Đái Hi nghĩ rất khổ sở. Tận mắt thấy Giải Ý toàn tâm toàn ý yêu một người khác như vậy. Y biết bản thân đã không còn hy vọng gì nữa rồi, e rằng chỉ có thể như Trình Viễn, Lộ Phi, làm hảo hữu tri giao của hắn mà thôi. Có thể đứng rất gần hắn, nhưng vĩnh viễn không thể có được hắn. Đái Hi sẽ không ích kỷ muốn chiếm hữu Giải Ý mà hy vọng Dung Tịch chết đi. Y thực sự không đành lòng thấy Giải Ý sống trong thống khổ. Y hy vọng người y yêu có thể được hạnh phúc. Cho dù hạnh phúc này không phải là do y mang lại.
Lúc Giải Ý tỉnh lại, trời đã xế chiều.
Thấy phụ mẫu cùng đệ đệ đều ở trước mắt. Hắn thoáng trấn định một ít, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng hỏi: “Dung ca thế nào rồi? Y tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa.” Giải Tư cầm tay ca ca, tiến đến gần tai hắn, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ. “Ca, còn nhớ rõ đương niên ngươi tại Hải Nam thụ thương không? Ngươi cũng hôn mê vài ngày mới tỉnh lại, hiện tại không phải rất tốt sao? Ngươi yên tâm, Dung tổng sẽ chống đỡ được. Bác sĩ nói ý cầu sinh của y rất mạnh, thân thể cũng tốt. Y yêu ngươi như thế, nhất định chịu đựng, sẽ không đi như thế đâu.” Lúc này Giải Ý mới dần dần tỉnh táo lại, trong lòng bớt hoảng loạn, gật đầu một cái. Quay đầu nhìn về phía Đái Hi, miễn cưỡng cười cười: “Ryan, cảm tạ ngươi, ở cạnh chăm sóc ta lâu như vậy, rất mệt phải không? Ngươi nhanh đi khách sạn nghỉ ngơi đi. Mặt khác, căn phòng tại đại khách sạn Châu Lục, ngươi giúp ta gia hạn thêm ngày dùng, dùng thẻ ta mà trả, phí dụng không có vấn đề gì.” “Tốt.” Đái Hi xác thực cũng mệt đến choáng váng rồi. Phụ mẫu Giải Ý đều tới, năng lực Giải Tư đối phó phóng viên cũng rất mạnh, y không cần ở bên cạnh Giải Ý một tấc cũng không rời nữa rồi. Y gọi Giải Tư ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói với cậu về chuyện phóng viên, Giải Tư lập tức hiểu được, cảm kích gật đầu: “Ta đã biết, đại ca, cảm tạ ngươi.” Đái Hi cười vỗ vỗ vai cậu, xoay người ly khai. Giải Ý không thể để phụ mẫu quá lo lắng, có ăn cơm tối, rồi lúc này mới được phép đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn Dung Tịch. Theo lời bác sĩ, tình huống Dung Tịch đã chuyển biến tốt đẹp, hiện nay xem ra tương đối lạc quan, hẳn là có thể thoát ly nguy hiểm. Giải Ý đã yên tâm một chút. Thế nhưng, chỉ cần Dung Tịch không tỉnh lại, không triệt để thoát ly nguy hiểm, hắn vô pháp chân chính thả lỏng. Chỗ Dung Tịch, giám hộ không cho phép bọn họ đi vào, Giải Ý liền kiên trì đứng ở ngoài cửa sổ nhìn vào. Giải Diễn cũng ở một bên, muốn dời đi lực chú ý của nhi tử, liền thuận miệng hỏi: “Người nhà Dung tổng ở đâu? Hẳn là tới chứ?” Lô Vân nhanh chóng gật đầu: “Đúng đúng, người nhà Dung tổng đâu. Chúng ta phải cảm tạ bọn họ mới được.” Giải Ý nhìn không chuyển mắt vào Dung Tịch vẫn đang hôn mê, nhẹ giọng nói: “Lúc còn rất nhỏ, phụ thân y cưới kế mẫu, lại sinh hai hài tử nữa, không có tình cảm gì đối với y. Bọn họ hiện tại không thường lui tới.” Chỉ vài câu nói ngắn gọn, Giải Diễn cùng Lô Vân liền minh bạch toàn bộ. Hai người nhịn không được liếc nhau, lập tức tâm ý tương thông. Giải Diễn vỗ vỗ tay phải không thụ thương không nhi tử, hòa ái mà nói: “Vậy sau này ngươi dẫn y về nhà đi, y cũng như là nhi tử của chúng ta.” Trong lòng Giải Ý ấm áp, cảm kích xoay người nhìn về phía ông: “Ba, cảm tạ ngươi.” “Thằng nhỏ ngốc này, còn nói từ ‘tạ’ này với bọn ta sao?” Giải Diễn từ ái vuốt vuốt gương mặt nhi tử. “Bất quá, ngươi cũng phải phối hợp bác sĩ trị liệu, không thể để thế được. Nếu không, y tỉnh mà ngươi lại gục thì không khiến y sợ chết được đấy?” “Vâng.” Giải Ý gật đầu. “Ta sẽ chú ý mà.” Hắn quả nhiên giữ lời, nhìn Dung Tịch một hồi, mệt mỏi liền cùng phụ mẫu quay về phòng bệnh của mình. Phòng bệnh bên Dung Tịch cùng Giải Ý được người nghiêm mật thủ vệ, ngăn phóng viên không cho phép tiến đến, thế nhưng lối thông qua lại giữa phòng hai người thì không được nghiêm ngặt như thế, có chút phóng viên ở chỗ này chờ, tùy thời chặn bác sĩ trị liệu Dung Tịch cùng Giải Ý lại. Giải Ý mới vừa đi đến chỗ rẽ, liền bị mấy người ngăn lại. Những phóng viên có người Trung Quốc, cũng có người ngoại quốc, ngăn hắn lại liền dùng tiếng Anh, tiếng Trung ào ào nói, thất chủy bát thiệt hỏi, ánh đèn loang loáng khiến người ta hoa mắt. Giải Ý chỉ cảm thấy cháng váng đầu, lảo đảo một chút, liền theo bản năng xoay người, quyết định đi đường vòng. Giải Tư tay mắt lanh lẹ, xông về phía trước, ngăn cản mấy người, dùng tiếng Anh cùng tiếng Trung gấp gáp nói: “Ca ta có thương tích, không tiếp thu phỏng vấn.”
Giải Diễn cùng Lô Vân lập tức che chở nhi tử rời đi.
Phóng viên còn muốn chạy theo, Giải Tư thân thủ nhanh nhẹn, trái xô, phải tránh, tại lối đi nhỏ hẹp này ngăn hết mọi người lại.
Các phóng viên không thể làm gì khác hơn là vây quanh cậu, hỏi tin, có chút tin còn hơn không.
Giải Tư giản đơn mà nói: “Chúng ta cũng vừa mới tới, hiện nay chỉ biết là thương tích ca ta không nguy hiểm, nhưng vẫn cần nằm viện trị liệu. Về phần Dung tổng, chúng ta cũng không rõ ràng lắm, mời các ngươi hỏi bác sĩ.”
Các phóng viên không chịu bỏ qua, nhưng Giải Tư lại là đại luật sư, nói không một kẽ hở, bọn họ cũng hết cách.
Thoát khỏi sự dây dưa của đám phóng viên, cậu trở lại phòng bệnh, nhưng phát hiện phụ mẫu đều đứng ở ngoài cửa, không khỏi kinh ngạc: “Ba, mụ, chuyện gì xảy ra? Ca đâu?”
Giải Diễn nhẹ giọng nói: “Lãnh đạo Dung tổng tới, nói muốn nói chuyện với ca ngươi.”
Giải Tư gật đầu, nhưng vẫn có chút khó hiểu. Lãnh đạo Dung Tịch, vậy chắc là bộ trưởng, mà bộ trưởng có cái gì muốn nói với Giải Ý chứ?
Giải Ý nhìn người tóc hoa râm trước mắt, cũng tương đối nghi hoặc, chẳng biết ông muốn đơn độc nói chuyện với mình làm gì. Thái độ vị lãnh đạo kia rất ôn hòa, trước hỏi thân thể hắn, dặn bảo dưỡng thương cho tốt, sau mới nói vào chuyện chính: “Ta có hỏi bộ nhân sự tập đoàn Đại Năng, trong số khẩn của Dung tổng khi có chuyện người liên lạc thứ nhất là ngươi. Tình huống gia đình của y chúng ta cũng lý giải một điểm. Lần này y thụ thương, chúng ta cũng gọi về cho phụ thân hắn y, nhưng thái độ bọn họ….cũng không quá quan tâm. Sở dĩ, nếu Dung tổng cho rằng ngươi là thân nhân của y, có thể quyết định tất cả, ta sẽ trưng cầu ý kiến của ngươi. Với tình huống hiện nay, Dung tổng đại khái ngày mai có thể thoát ly nguy hiểm rồi, chúng ta dự định tại lúc y thoát ly nguy hiểm xong đưa y quay lại quốc nội trị liệu. Hiện nay bệnh viện Nhân Tế Thượng Hải cùng bệnh viện Tam Nhất Bắc Kinh đều đã làm tốt chuẩn bị, hai bệnh viện đều là nhất lưu cả, sẽ toàn lực cứu trị Dung tổng. Hiện tại, ta muốn hỏi một chút ý kiến của ngươi, ngươi muốn đưa Dung tổng đến bệnh viện nào?”
Giải Ý nghiêm túc cân nhắc, rồi nhẹ giọng: “Ta muốn đưa y đến bệnh viện Nhân Tế Thượng Hải, như vậy ta cũng tiện chiếu cố y.”
“Tốt.” Vị lãnh đạo kia khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi. “Giải tiên sinh, nếu như ta nói, ngươi nếu cứ tiếp tục cùng y một chỗ, sự nghiệp y có khả năng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Giải Ý lập tức kiên quyết đáp: “Ta sẽ kiên trì đến cùng, tuyệt không ly khai y.”
Vị lãnh đạo cười cười, nhàn nhạt nói: “Giải tiên sinh, ba năm trước đây ngươi vì bảo hộ Dung tổng, không tiếc hy sinh tất cả, khiến người ta tán thưởng. Ngươi bảo hộ Dung tổng, gián tiếp cũng bảo hộ rất nhiều người. Bọn họ sẽ không quên ơn ngươi. Lúc này đây, bọn họ sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để ngươi phải hy sinh thêm nữa. Ngươi an tâm dưỡng thương đi, rồi chiếu cố Dung tổng.”
Giải Ý cảm thấy bất ngờ, lập tức gật đầu: “Ta sẽ thế, cảm tạ ngài.”
Vị lãnh đạo mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Buổi tối thứ hai, Dung Tịch thoát ly nguy hiểm, nhưng vẫn còn hôn mê.
Buổi sáng thứ ba, Dung Tịch được chuyển lên chuyên cơ, đội cứu hộ quốc nội, Giải Ý cùng người nhà của hắn, Lộ Phi cùng mấy người nhân viên trong tập đoàn Đại Năng cũng đi theo.
Buổi chiều, bọn họ bay tới Thượng Hải, Dung Tịch cùng Giải Ý lập tức được xe cứu thương đưa tới bệnh viện Nhân Tế.
Xe chạy qua con đường phồn hoa, Giải Ý nhìn cảnh tượng quen thuộc, đưa tay cầm bàn tay không cảm giác của Dung Tịch, ghé vào tai y ôn nhu nói: “Dung ca, chúng ta về nhà rồi.”
Kết cục A
|
Chương 109[EXTRACT]
Lúc Dung Tịch mở mắt, trong lòng còn có chút mờ mịt. Suy nghĩ của y vẫn còn dừng lại tại lúc Giải Ý hôn mình. Bất quá, đau đớn kịch liệt lập tức khiến y tỉnh táo lại, y chậm rãi quay đầu, thấy người mình đang tâm tâm niệm niệm đứng bên cửa sổ, xuất thần nhìn ra bên ngoài. Y cũng không kinh động hắn, lẳng lặng mà thưởng thức hình ảnh đẹp đẽ này. Có thể thấy người mình yêu đứng ngay bên cạnh mình như thế, đó là chuyện hạnh phúc nhất trong nửa cuộc đời này của y.
Một lát sau, Giải Ý mới xoay người lại lập tức nhìn y, bỗng nhiên phát hiện con mắt y mở to, không khỏi ngẩn ra, rồi lập tức đại hỉ, chạy tới, kêu lên: “Dung ca.”
Thanh âm Dung Tịch rất nhẹ: “Đây là ở đâu?”
“Thượng Hải.” Giải Ý thân thiết hỏi. “Có muốn uống nước không?”
Dung Tịch nhìn băng vải trên trán hắn, không đáp mà hỏi lại: “Thương thế của ngươi thế nào?”
“Đều là thương da thịt thôi, không sao.” Giải Ý rót một ly nước nóng, đem ống hút đưa tới bên miệng y.
Dung Tịch hút hai hơi, không uống nhiều, vui mừng: “Ngươi không bị thương nặng là tốt rồi.”
Giải Ý thực sự chẳng biết oán giận y hay cảm kích y, với tình cảm bọn họ, cần gì phải nói mấy lời này nữa. Hắn khe khẽ thở dài, nhẹ giọng: “Ngươi có thể sống, mới là tốt nhất.”
“Đúng vậy, sống thật tốt.” Dung Tịch mỉm cười. “Nhờ có nụ hôn cuối cùng kia của ngươi thủy chung giữ lấy ta, khiến ta không chịu đi theo bọn tiểu quỷ Diêm Vương phái tới. Bọn họ cũng hết cách bắt ta.”
Giải Ý chỉ cảm thấy vành mắt nóng lên, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Một lát sau, hắn rất tự nhiên mà nói: “Ba mẹ ta nói ngươi cũng là nhi tử của bọn họ, chúng ta là người một nhà. Ngươi sau này cũng gọi bọn họ là ba mẹ đi.”
Dung Tịch rất hài lòng: “Phụ mẫu ngươi thật sự là quá tốt.”
“Đúng vậy.” Giải Ý gật đầu. “Có phụ mẫu tốt như vậy, là may mắn lớn nhất của ta.”
Dung Tịch nhẹ nhàng thì thào: “Tiểu Ý, đưa tay cho ta.”
Giải Ý đưa tay vào trong chăn, nhẹ nhàng cầm tay y.
Dung Tịch kiên định mà nói: “Thật tốt.” Lập tức nhắm mắt, một lần nữa rơi vào giấc ngủ. ——————— Bắt đầu từ hôm ấy, thương tích của y từng ngày từng ngày mà tốt hơn, thế nhưng người hoặc điện thoại công ty vẫn không ngừng nối gót tới. Rất nhiều đại sự cần y quyết định, một ít văn kiện trọng yếu cũng cần y ký tên mới có thể chấp hành. Giải Ý cũng biết công tác của y là thế nào, không khuyên can y, trái lại còn đem máy vi tính, máy đánh chữ cùng máy photo vào bệnh viện, làm trợ thủ cho y. Hắn đối với thương nghiệp cũng không xa lạ, làm rất lành nghề, Dung Tịch cảm thấy thuận buồm xuôi gió, rất nhẹ nhàng. Hai người tại phòng bệnh thương thương lượng lượng, hoà thuận vui vẻ vô cùng. Giải Diễn cùng Lô Vân mỗi ngày đều đến xem Dung Tịch, nấu canh mang cho y. Dung Tịch có chút xấu hổ nhưng cũng kêu “Ba, mẹ”. Giải Diễn cùng Lô Vân đều thật cao hứng, đối với y cũng như con cái của mình, quan tâm, bảo vệ, lại rất khoan dung. Dung Tịch cô đơn mấy chục năm, cuối cùng cũng hưởng thụ được gia đình ấm áp, trong lòng ngọt ngào vô cùng, phi thường quý trọng. Hơn hai tháng sau, thương thế y đại thể khỏi hẳn, liền ra viện, về nhà tĩnh dưỡng. Giải Tư cùng Đái Cẩm bình thường cũng đến thăm, Ly Đình có lúc cũng mang theo nữ nhi tới cửa thăm bọn họ. Trong nhà bắt đầu có bầu không khí náo nhiệt, Giải Ý bao giờ cũng cười vui vẻ, rất hài lòng. Giải Tư sinh động như thật mà nói: “Ca, ngươi tại Pakistan thụ thương, tranh của ngươi lập tức tăng giá ào ào. Đáng tiếc, sau khi trở về ngươi tới giờ vẫn chưa có vẽ gì. Bất quá, ta đem hình ngươi chụp tại Pakistan bán cho tạp chí, cũng lời chút ít.” Giải Ý cười lắc đầu, nhưng Dung Tịch nhịn không được nói: “Tiểu Tư, ngươi thật biết buôn bán a, làm luật sư quá đáng tiếc rồi.” Giải Tư đối với Dung Tịch cũng không dám cợt nhả, nhưng vẫn rất hoạt bát: “Dung ca, muốn nói giỏi buôn bán, sao so được với ngươi. Ta đành phải ngoan ngoãn mà làm luật sư thôi.” Dung Tịch gật đầu, bỗng nhiên nói: “Trong tập đoàn chúng ta có công ty con chủ yếu sản xuất bóng đèn tiết kiệm năng lượng, có 80% sản phẩm xuất khẩu đi Âu Mỹ, hiện nay công ty ở Âu Mỹ với Mỹ gặp phải chống phá giá. Ta tại Mỹ cùng Âu Châu đã thuê đoàn luật sư, nhất định phải đánh thắng trận này. Tiểu Tư, ta nghĩ thuê ngươi cùng Đái luật sư làm luật sư cho công ty ta, cùng bộ pháp lý tập đoàn chúng ta phối hợp, tham dự hai đoàn luật sư làm việc này. Ngươi xem được không?” Giải Tư ngẩn ra, lập tức mừng rỡ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Thật sao? Dung ca, ngươi thật sự yên tâm để chúng ta tham gia?” “Đương nhiên.” Dung Tịch định liệu trước cả rồi. “Các ngươi đối với pháp luật Mỹ cũng không xa lạ, đủ để ứng phó. Khối EU sử dụng đều là pháp luật Anh Mỹ, chi tiết cùng pháp luật Mỹ đại đồng tiểu dị, ta tin tưởng các ngươi có thể nắm chặt.” “Thật tốt quá.” Giải Tư mặt mày tươi rói. “Dung ca, cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi cho ta cơ hội này.” Dung Tịch mỉm cười gật đầu: “Đây xác thực là một cơ hội tốt, ngươi khả dĩ lên đài tại tòa án quốc tế, cố mà thi triển tài hoa của ngươi. Tiểu Tư, ta chỉ có một yêu cầu, trận này nhất định phải thắng. Gần mười năm nay, xí nghiệp quốc nội lọt vào hơn mấy trăm vụ kiện chống phá giá của ba mươi mấy quốc gia, ảnh hưởng tới hơn mấy trăm tỷ đôla xuất khẩu mậu dịch, thế nhưng, lúc xưa đại bộ phận xí nghiệp chúng ta đều là bàng quan hoặc nén giận, để nhân gia khi dễ. Tại phương diện xuất khẩu, Trung Quốc là quốc gia bị chống phá giá áp dụng luật nghiêm ngặt nhất, cũng là do nhân gia thấy vừa kiện là thắng mới bị thế, để bảo hộ cùng mở rộng thị trường của mình, đương nhiên phải xử lý chúng ta rồi. Ta lần này nghĩ làm vụ này để các công ty quốc nội thấy mà làm gương, đối với kiện chống phá giá của nước ngoài nhất định phải toàn lực ứng phó, cùng đối phương đánh tới cùng. Chúng ta không thể để người ta đơn giản bóp chặt thông đạo mậu dịch của chúng ta, áp chế thế phát triển của chúng ta như thế nữa.” “Vâng.” Giải Tư thu hồi dáng cười, nghiêm túc mà nói. “Dung ca, ngươi yên tâm đi, ta nhất định kiệt lực ứng phó, nhất định làm tốt vụ này.” “Tốt. Ngươi tuổi trẻ, nhuệ khí mười phần, ta không lo.” Dung Tịch cười rất nhẹ nhàng.” Như vậy đi, ta bảo bộ pháp lý tập đoàn phái người ngày mai lại đây, đến văn phòng luật sư của ngươi nói chuyện. Ngươi xem tư liệu, có vấn đề gì thì hỏi ta. Sau đó chúng ta ký hiệp nghị, trả tiền, ngươi bắt đầu công tác.” “Dung ca, ngươi nguyện ý cho ta cơ hội này, dù không có tiền ta cũng làm.” Giải Tư dược dược dục thí. “Ta vẫn đang ngóng trông đại án như thế, làm được mới gọi là đã ghiền a.” “Đã ghiền là đương nhiên rồi.” Dung Tịch yêu thích mà nhìn người thanh niên anh khí bừng bừng này. “Bất quá, cũng không thể để ngươi làm không công a. Tại thương trường, ngươi làm thế nào, thu phí thế đó, ta một phân tiền cũng không trả thiếu, một phân tiền cũng sẽ không trả dư đâu.” “Vâng, tốt cả.” Giải Tư nghiêm túc gật đầu. “Cảm tạ Dung ca.” Nói xong, cậu liền vội vội vàng vàng cáo từ. Việc này cậu cần nói cho Đái Cẩm, cần lập tức chuẩn bị, nhất định phải tìm hiểu chút về tư liệu vụ án này cùng cái nhìn của phía Âu Mỹ nữa. Đợi đệ đệ mừng rỡ mà rời đi, Giải Ý mới ngồi vào bên người Dung Tịch, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tư còn quá trẻ, ngươi đem đại án thế cho nó, có hay không bị người khác nói tới nói lui?” Dung Tịch thương yêu mà nhìn hắn: “Lúc ta mới vừa biết ngươi, ngươi cũng trẻ như thế, thế nhưng tài hoa hơn người, ta đem tất cả công trình cho ngươi, ngươi không phải làm rất khá sao? Chỉ cần Tiểu Tư làm tốt, ai dám nói gì, nếu như Tiểu Tư biểu hiện tầm thường, khi đó mới có người hoài nghi. Ngươi cứ yên tâm đi, Tiểu Tư rất có tài năng, hơn nữa làm việc có dũng có mưu, rất xuất sắc, ta tin tưởng năng lực của nó.” Giải Ý liền không nói gì thêm, đưa ly trà cho y: “Thân thể của ngươi còn không có tốt, lại phải bận tâm lo nghĩ như thế, ai…..” Dung Tịch cầm tay hắn, ôn nhu mà nói: “Tiểu Ý, ta là người lạc hậu, nhất tâm muốn đền đáp tổ quốc, tạo phúc cho dân, hiện tại cầu nhân đắc nhân, trong lòng chỉ có cao hứng, sao lại mệt mỏi chứ.” ” Ta biết.” Giải Ý cười nói. “Ta cũng là giơ hai tay tán thành mà.” Dung Tịch nhìn hắn, chậm rãi nói: “Tiểu Ý, mấy ngày nay tới giờ, ta nghĩ rất nhiều. Một ít bằng hữu cũng gọi điện tới cho ta, đưa ra không ít kiến nghị. Quốc gia cần người như ta đây, ta tạm thời không thể bỏ. Ta tuyệt sẽ không bỏ ngươi, nhưng vẫn mong vì nước hiệu lực. Chúng ta thương nghị thật lâu, dự định đem tài sản hải ngoại cùng nghiệp vụ tập đoàn Đại Năng hợp nhất lại, tổng bộ tạm thời đặt tại Hương Cảng, do ta đảm nhiệm chủ tịch, chuyên môn mở rộng nghiệp vụ hải ngoại, khai phá ngành năng lượng.” Giải Ý không hé răng, nhìn về phía y. “Ta biết Hương Cảng là một thành thị có tiếng náo nhiệt xô bồ, ngươi nhất định không thích, thế nhưng cũng chỉ có thể ủy khuất ngươi.” Dung Tịch nhẹ giọng nói. “Tiểu Ý, theo ta đi, được không?” Trên mặt Giải Ý xuất hiện nụ cười rạng rỡ: “Được.” Kết cục A
|