Bối Phụ Dương Quang
|
|
Chương 120[EXTRACT]
Tại trong lòng Đái Hi, Giải Ý bao giờ cũng mang hình tượng thân thể yếu nhược, do đó y không dẫn hắn đi leo Table Mountain, mà đi xem mũi Hảo Vọng. Nếu như Giải Ý biết tâm ý y, nhất định sẽ ách nhiên thất tiếu. Độ cao so với mặt biển của Table Mountain mới một nghìn mét, còn hắn đã từng qua cao nguyên cao hơn mặt nước biển trên nghìn mét, nếu so sánh, cái ngọn núi dẹt đầu này chỉ là đồi núi nho nhỏ so với vùng cao nguyên rộng lớn. Đối với quyết định Đái Hi, hắn tự nhiên không dị nghị. Ăn xong cơm trưa, hắn nhẹ nhàng khuyên Mã Khả cùng Kim nghỉ ngơi cho tốt, lúc này mới cùng Đái Hi đi lên chiếc Big Jeep của y. Từ Cape Town xuất phát, xe hơi chạy vài giờ liên tục tiến tới khu bảo hộ tự nhiên của mũi Hảo Vọng, Đái Hi mua vé vào cửa, tiếp tục đi chạy thẳng. Nhựa đường rộng rãi, thanh chắn trải dài theo con đường, sóng khơi lóng lánh ánh xanh. So sánh chỗ này với cảnh Cape Town náo nhiệt quyến rũ, ở đây hiện ra một trường phái đối lập cực kỳ cường liệt, cảnh tượng hoang vắng nguyên thủy, mặt đất hoang dại gập ghềnh, từng bụi từng bụi cây cỏ nở rộ, đủ loại hoa protea, trên sườn núi bao trùm cây rừng xanh um, bụi cỏ rậm rạp, dây mây chằng chịt, khỉ đầu chó, linh dương, thỏ rừng,….các loại động vật hoang dại thỉnh thoảng bò ra từ rừng cây. Đái Hi vừa chuyên chú lái xe vừa nói với Giải Ý: “Cái khu bảo hộ này được xây bởi kiến trúc sư Ryan VI Manser đề xuất thành lập năm 1928. Ông cho rằng làm thế để khiến mũi Hảo Vọng vĩnh viễn vẫn duy trì dáng dấp nguyên sơ mà nhà hàng hải Bồ Đào Nha Dias (1) thấy nó năm 1488. Đáng quý chính là, thị dân Cape Town đều tán thành cách của ông ta, vì vậy đối với việc bảo hộ khu này được thực hành rất nghiêm ngặt, sinh thái đến tận 500 năm nay vẫn duy trì vẻ nguyên sơ như cũ, khiến nó tiếp tục trở thành thiên đường của động vật…” Giải Ý một bên phạm vi nhìn chim bay cá nhảy tùy thời xuất hiện trước mắt, một bên lắng tai nghe y nói, mỉm cười, không ngừng gật đầu. Mũi Hảo Vọng ở ngay cực nam của bán đảo, trên toàn bộ bán đảo là nơi có ngọn hải đăng cao chót vót trên đỉnh núi. Hai người từ từ đi lên, đứng lặng nhìn từ đỉnh núi. Dõi mắt nhìn về nơi xa chỉ thấy trời biển một màu mênh mang đồ sộ. Đại Tây Dương xanh thẳm cùng Ấn Độ Dương xanh lá mở rộng trước mắt bọn họ, Đại Tây Dương như sư tử rống giận, sóng dữ cuộn trào từng đợt từng đợt, đập mạnh về phía bờ, mãnh liệt trùng kích nham thạch cạnh biển. Tiếng sóng va vào đá nghe thật vang. Còn Ấn Độ Dương tựa như thiếu nữ ôn nhu điềm tĩnh, biển ngoài khơi yên lặng như cẩm thạch trơn truột, vô số những cành hoa nho nhỏ hôn nhẹ lên bãi cát vàng nơi hải ngạn. Giải Ý đứng ở dưới ánh dương quang nhàn nhạt, lặng người nhìn mỹ cảnh thần kỳ, thật lâu không nói một câu. Tập đoàn tài chính Đái thị còn chưa mở rộng sinh ý tới Nam Phi, trước đây Đái Hi cũng chưa từng tới Cape Town bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên thấy kỳ cảnh như vậy, cũng rơi vào mê hoặc. Hai người đứng thật lâu ở đỉnh bán đảo, đứng ở một góc biển sừng sững ngọn hải đăng trắng, phảng phất bản thân cũng trở thành phong cảnh nơi đây. Từ nơi này quay đầu lại nhìn về bên phải, có thể thấy chỗ giao nhau giữa hai đại dương. Mẫu đất tựa như bị cá sấu ngoặm một miếng thật to chính là mũi Hảo Vọng chân chính. Từ góc biển bọn họ nhìn xuống, sóng biển màu xanh lục nhẹ nâng cánh hoa trắng ngần luân phiên vuốt ve bãi đá bên bờ, từng đàn chim biển tung cánh chơi đùa giữa trời mênh mang. Trước khi đến chỗ biển, có một bảng ghi rõ bằng tiếng Anh lẫn tiếng tiếng địa phương: “Mũi Hảo Vọng đại lục Phi Châu”, trừ cái bảng ấy ra, chẳng còn dấu tích gì của con người nữa. Đái Hi nhìn cảnh tượng kinh đào phách ngạn kia, bỗng nhiên nói: “Đương niên Bartolomeu Dias gọi đây là mũi Bão Táp, sau được quốc vương Bồ Đào Nha sửa lại thành mũi Hảo Vọng. Từ cổ chí kim, phụ cận nơi đây biết bao đội thuyền tao ngộ mưa to gió dữ mà gặp nạn. Nhớ tới nhà hàng hải cổ đại kia, thực sự là khiến người ta nghiêm nghị mà kính trọng. Dennis, ta vẫn có một nguyện vọng, muốn dong buồm đi khắp trái đất. Ngươi có hăng hái đi theo ta không?” Giải Ý mỉm cười gật đầu: “Tốt a, ta rất hứng thú.” Đái Hi hướng tới phía xa thất thần, một hồi lại nói: “Aiii, không biết lúc nào mới có thể có được thời gian mà đi nữa? Thật muốn về hưu a.” Nghe thế câu ấy, dáng cười Giải Ý bỗng nhiên biến mất. Hắn nhìn sóng biển cuồn cuộn rít gào, tâm trí bỗng nhiên bay đến thời quá khứ xa xưa. Có một người cũng từng thở dài như vậy, tha thiết mà ôm hắn, không ngừng mà nói “Muốn về hưu”. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, đứng lặng tại nơi biển trời giao hòa này mà cảm thấy thật lạnh. Đái Hi cảm thán xong, bỗng nhiên chú ý tới một tia thê thảm mơ hồ trong đáy mắt Giải Ý, nhất thời đau lòng, vội vã nghĩ cách nhiễu loạn tâm thần hắn, chỉ vào con đà điểu khả ái chạy tới chạy lui trên bãi biển cách đó không xa cho hắn xem. Giải Ý minh bạch tâm ý y, liền nỗ lực vực dậy tinh thần, mỉm cười nhìn lại phía đó. Lúc này, có một vị du khách bỗng nhiên quỳ rạp xuống bãi cát, cúi đầu quỳ lạy chung quanh bốn lần. Đái Hi hết sức hiếu kỳ, dùng tiếng Anh cùng du khách bắt chuyện, hỏi nguyên nhân vì sao phải làm vậy, du khách nói, đây là lệ cũ người Nam Phi, ý cầu được mọi chuyện được “Hảo vọng”. Đái Hi cười cười dùng tiếng Trung nói lại cho Giải Ý, lúc này hắn mới tươi cười hài lòng lại: “Nguyên lai tâm tính mọi người ở nơi nào cũng đều giống nhau cả.” “Đúng vậy.” Đái Hi dáng cười khả cúc gật đầu. “Chúng ta cũng thế! Mỗi lần khai trương công ty mới hay khách sạn mới cũng đều phải chọn ngày lành tháng tốt, phi thường chú ý chuyện này, ai cũng muốn được điềm tốt.” Giải Ý đối chuyện này rất lý giải, ôn hòa nói với y: “Việc buôn bán mà, ai chẳng muốn bắt đầu thuận lợi, dù chỉ làm theo hình thức cũng khiến cho tâm lý mọi người thêm phần thoải mái, tâm tình công tác cũng sẽ đỡ hơn, thế thì cớ sao mà không làm chứ?” Đái Hi cười đến thập phần rộng rãi: “Đúng thế, ta nghĩ cũng vậy, sở dĩ tuy rằng không tin những thứ này thì cũng làm cho các nguyên lão với gia gia xem, mỗi lần bao giờ cũng làm đủ nghi thức, hoàn toàn chuẩn xác, miễn cho bọn họ chửi thầm trong bụng”. Nghe giọng y bất đắc dĩ thế, Giải Ý phi thường lý giải, cười cười nhìn về phía y: “Lão nhân mà, chỉ cần không vi phạm vấn đề nguyên tắc, nhân nhượng nhiều một chút cũng được.” Đái Hi thương tiếc lắc đầu, cười nói: “Ngươi a, quen nhân nhượng người khác rồi, tính tình thật sự là quá tốt. Ta thì không thế, tính tình luôn luôn quá cứng nhắc, trưởng bối nhà ta đều nói thế đó. Xem ra, sau này ta còn phải học tập ngươi nhiều rồi.” “Ngươi nói quá rồi.” Giải Ý hiền hoà nói. “Kỳ thực có đôi khi ta cũng rất cố chấp đó.” Nơi này là giao nhau giữa hai đại dương, không chỉ sóng lớn mà gió cũng mạnh. Đái Hi nhìn sắc mặt Giải Ý có chút trắng bệch, lo lắng hắn cảm lạnh, liền cùng nhau đi về. Về đến nhà, đã qua giờ cơm tối. Mã Khả cùng Kim ngồi ở phòng khách, có vẻ buồn chán vô cùng. Giải Ý quan tâm hỏi bọn hắn: “Ăn cơm chưa?” Mã Khả thốt ra: “Ngươi không về, chúng ta thế nào ăn a?” Giải Ý không nói cái gì, lập tức đi nhà bếp kiểm tra. Đái Hi nhìn Mã Khả, do dự chốc lát, liền không khách khí với cậu nữa. Thanh âm y rất thấp, cũng rất nghiêm khắc: “Mã Khả tiên sinh, chúng ta tuy rằng lần đầu gặp mặt nhưng đều là bằng hữu Dennis, sở dĩ ngươi cũng đừng trách ta xoi mói quá. Nói thật, ngươi cũng nên trưởng thành chút đi, đừng có nuôi cái bệnh như mấy ngôi sao ca sĩ ngành giải trí, được đằng chân lân đằng đầu. Xinh đẹp có ích lợi gì? Hơn nữa, cái loại xinh đẹp của ngươi này là phi thường ngắn đó, bất quá qua vài năm, vài chục năm đã thành xác rỗng. Cái đẹp chân chính không phải chỉ ở lớp da bên ngoài, mà là như Dennis, do khí chất tự nhiên mà hình thành nét đẹp bên trong. Năm tháng càng dài, hắn càng xinh đẹp hơn. Người như hắn, mới vĩnh viễn bao giờ già. Mã Khả tiên sinh, ngươi cũng không phải chưa nếm qua khổ, thế nào đường đi mới thông thuận chút đã quên tất cả? Nết xấu tính xấu gì cũng đều có chứ. Khi đó ngươi nổi, những người đó dựa ngươi phát tài, theo ngươi, sủng ngươi. Hiện tại thì sao? Gặp phải khó khăn, ngươi phải tự mình giải quyết, chẳng thể tìm ai cán đáng cho. Trong lòng Dennis đang thống khổ mà vẫn chấp nhận chạy tới giúp ngươi, ngươi hẳn là cảm kích hắn, đừng tưởng rằng đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hắn cũng không nợ ngươi cái gì, tương phản, chỉ sợ là ngươi nợ hắn ấy chứ? Hắn đối với ngươi ân trọng như núi, nhưng ngươi hồi báo cho hắn cái gì? Lẽ nào cứ quấn lấy hắn, muốn hắn chăm sóc cho ngươi mãi sao?” Trên gương mặt quấn chằng chịt băng vải của Mã Khả lộ ra thần sắc xấu hổ, dần dần cúi đầu. ___________ (1) Lịch sử Mũi Hảo Vọng hiện được coi là do nhà hàng hải người Bồ Đào Nha là Bartolomeu Dias vượt qua lần đầu tiên năm 1488. Ông đã đặt tên cho nó là “Mũi bão táp” (Cabo de las Tormentas). Sau này nó được vua Bồ Đào Nha là John II đổi tên thành “Mũi Hảo Vọng” (Cabo de Buena Esperanza) do có sự lạc quan lớn nhờ mở ra một hành trình trên đại dương để đi về phía đông. Nguồn: http://wikimapia.org/27096/vi/M%C5%A9i-H%E1%BA%A3o-V%E1%BB%8Dng-M%C5%A9i-B%C3%A3o-t%C3%A1p
Kết cục B
|
Chương 121[EXTRACT]
Trên gương mặt quấn chằng chịt băng vải của Mã Khả lộ ra thần sắc xấu hổ, dần dần cúi đầu. Kim nhanh chóng giải thích giùm cậu: “Đái tiên sinh, Mã Khả cũng không phải có ý này. Mả Khả chỉ đem Giải tiên sinh xem như thân nhân, tựa như huynh trưởng, thậm chí phụ thân, sở dĩ thỉnh thoảng làm nũng, thực sự không có ý khác, ngươi đừng hiểu lầm…” Lúc này, Giải Ý đi ra, mỉm cười nói: “Cơm nước đều xong rồi, chúng ta lập tức ăn đi.” Đái Hi đi hỗ trợ, đem thức ăn từ trong nhà bếp bưng ra nhà ăn, để trên bàn. Mã Khả từ từ đến bên cạnh Giải Ý, thấp giọng nói: “Ý ca, ta…. kỳ thực không có ý tứ khác, chính là thấy ngươi không trở về, có điểm nhớ ngươi, cho nên mới…. ngươi đừng hiểu lầm, cũng đừng giận ta.” Giải Ý nở nụ cười, nhẹ vỗ vỗ lưng cậu, ôn hòa mà nói: “Ta biết. Yên tâm đi, ta không tức giận. Nào, ngồi xuống, ăn cơm đi.” Từ lúc ấy, Mã Khả cùng Kim bỗng nhiên trưởng thành hẳn lên, không chỉ tận lực phối hợp trị liệu, không kêu khổ, mà còn tự làm những chuyện bình thường, khiến Giải Ý cảm thấy bất ngờ, bất quá cũng không lo lắng. Đái Hi thỉnh thoảng lại đưa Giải Ý đi du lịch. Bọn họ cùng đi Table Mountain, xem sương mù từ ngoài khơi bay lên, dần dần ngưng tụ, nhìn hoàng hôn chậm rãi buông dưới chân núi Cape Town. Say sưa nhìn ánh hoàng hôn mang theo một chút phiền muộn, tâm người liền tan ra như nước, không còn phòng bị, không còn sự cứng rắn thường ngày, thỏa mãn mà thở dài, sau đó lại nảy sinh cảm giác phải quý trọng hiện tại. Nhìn gương mặt xuất thần tại gió đêm của Giải Ý, Đái Hi thiếu chút nữa khống chế không được tâm tưởng muốn ôm siết lấy hắn. Giải Ý dường như cũng cảm giác thấy sự khác lạ, quay đầu nhìn về phía y. Con ngươi trong trẻo có một tia do dự kỳ dị, làm hắn khó có thể lý giải rồi lại không dám tùy tiện hỏi han. Bọn họ cùng đi vườn nho vùng ngoại ô, nếm thử vang đỏ cực phẩm trong hầm rượu xưa. Nhìn vườn nho xanh mát, nghe hương rượu phiêu đãng trong không khí, mọi người không khỏi vui vẻ thoải mái. Giải Ý vẫn mỉm cười nghe Đái Hi cùng chủ nhân trang viên đàm luận lịch sử cùng quá trình sản xuất vang đỏ. Đái Hi phi thường thích dáng cười toát ra vẻ dữ thế vô tranh này của hắn. Y còn mang Giải Ý đi vườn quốc gia Nam Phi xem xét 9 ngàn loại thực vật nơi này. Hiện tại là mùa xuân ở nam bán cầu, là thời điểm tốt nhất để đi xem. Giải Ý trong khu cây cối mỹ lệ lưu luyến đến không muốn về, hài lòng tựa một hài tử. Đái Hi còn dẫn hắn lên du thuyền đi đảo báo biển, hăng hái bừng bừng xem lũ báo biển vồ mồi, nghịch nước, đánh nhau, sống chung, âu yếm. Sau đó cả hai đi xem chim cánh cụt. Bởi vì được nham thạch vây quanh mà không bị ảnh hưởng sóng gió, đây trở thành nơi ở nổi tiếng của chim cánh cụt Nam Phi. Chiều nào, chim cánh cụt cũng trở về sau khi kiếm ăn, nghênh ngang đi qua trước mặt du khách. Giải Ý cùng Đái Hi nhìn dáng dấp khả ái mấy chú chim cánh cụt không coi ai ra gì kia, không khỏi cười ra tiếng. Đái Hi đưa Giải Ý đi bến tàu, mua cá tươi, hàu sống cùng tôm hùm, về nhà tự làm. Lần đầu tiên thấy thủ nghệ của y, Giải Ý không khỏi nhìn y với cặp mắt khác xưa, Mã Khả cùng Kim cũng liên thanh tán thưởng. Dần dần, trong mắt Giải Ý hiện lên tia vui sướng chân chính. Đái Hi an bài nhật trình có chừng mực, phi thường hợp lý, mỗi lần đi bộ đường xa đều để thời gian cho Giải Ý nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, hay đi dạo trong thành phố. Cả hai đi tham quan khu triển lãm tranh vẽ hay điêu khắc. Nếu được y cũng dẫn hắn đi nghe nhạc. Nói chung, tuyệt không liên tục tác chiến, để tránh hắn khỏi mệt. Lúc này đang là mùa mưa ở Cape Town, bọn họ thường thường ngồi ở trong phòng cùng nhau uống trà, nhìn cảnh mưa ngoài cửa, ngửi mùi hoa thơm lẫn cùng hơi nước, nghe tiếng hạt mưa đánh vào lá cây cùng nóc nhà tí tách, trong lòng thập phần an tĩnh, cảm giác tựa thiên trường địa cửu. Đái Hi hy vọng cứ như vậy cùng Giải Ý sống ở đây, mãi chẳng chia lìa. Chỉ chớp mắt, một tháng đã qua, Đái Hi vô số lần nhận được điện thoại hối y trở về của công ty cùng gia đình, nhưng y đều xem như gió thoảng bên tai, một mực làm ngơ. Rốt cục, trợ thủ Đái Hi gọi điện thoại khẩn cấp tới, báo cáo lão thái gia Đái Tông Bật của Đái gia đã nổi cơn thịnh nộ, muốn tới Cape Town bắt người rồi. Y thực bất đắc dĩ, đành ly khai. Lần này, Giải Ý đưa y tới thẳng sân bay, thái độ hiển nhiên đã xem y trở thành hảo bằng hữu, làm y cảm thấy thập phần hài lòng, nghĩ chuyến đi này không tệ chút nào. Y cùng Giải Ý bắt tay nói lời từ biệt, trong lòng nhiệt huyết cuồn cuộn, bắt tay thật lâu mà không chịu buông ra. Giải Ý vẫn mỉm cười, cũng không chủ động rút tay. Một lúc lâu, Đái Hi mạnh mẽ ức chế xung động muốn ôm hắn, nói với hắn: “Lần sau ta trở lại nhìn ngươi.” Giải Ý ôn hòa cười nói: “Ngày nghỉ của ngươi nhiều thế à?” Bỗng nhiên Đái Hi có vài phần chật vật, gương mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên. Một lát, y mới trấn định lại, bình tĩnh mà nói: “Nếu như không cần, tự nhiên sẽ không có. Nếu như cần, tự nhiên sẽ có.” Giải Ý thoáng suy nghĩ một chút, liền gật đầu: “Ừ, ngươi nói đúng. Bất quá, sự nghiệp của ngươi cũng rất trọng yếu, không nên vì chuyện vô vị bôn ba quá mức thế.” “Với ta mà nói, đến Cape Town không phải chuyện thứ yếu, mà là chuyện trọng yếu phi thường.” Đái Hi cũng mỉm cười, lời nói ra lại thập phần kiên định. “Dennis, nếu như ngươi nói một tiếng ngươi không chào đón ta, hoặc không muốn thấy ta, ta sẽ không đến. Trừ thế ra, không có gì có thể ngăn trở ta.” Dáng cười Giải Ý có vài phần ấm áp: “Ta thế nào lại nói như thế? Ryan, ngươi muốn đến, ta hoan nghênh. Một tháng qua, ta rất vui vẻ, cảm tạ ngươi.” Đái Hi không thể kiềm được, đưa tay ôm lấy hắn, động tình mà nói: “Dennis, không cần nói từ ‘tạ’ ấy. Ngươi không cần cảm tạ ta, bởi vì một tháng này, ta cũng rất vui sướng.” Giải Ý bất ngờ không phòng bị, nhưng cũng không tiện đẩy ra, đành mặc y ôm lấy, khách khí cười: “Vậy là tốt rồi, không thì ta sẽ băn khoăn lắm.” Đái Hi thấy hắn vẫn phòng bị nghiêm ngặt thế, trong lòng không ngừng thở dài, nhưng cũng biết không thể nóng vội, liền buông hắn ra, hào hiệp nói: “Vậy ta đi, chính ngươi bảo trọng, đừng quá cố sức.” “Tốt.” Giải Ý gật đầu. “Chúc ngươi lên đường bình an.” Đái Hi nhìn hắn một cái thật lâu rồi lập tức xoay người đi đến chỗ máy bay. Giải Ý nhìn thân ảnh cân xứng cao ngất của y tiêu thất, thần tình trên mặt trở nên thập phần nhu hòa.
Kết cục B
|
Chương 122[EXTRACT]
Tình trạng Mã Khả cùng Kim càng ngày càng tốt, có hy vọng hồi phục như cũ, băng vải trên mặt cùng trên người từ từ ít đi, đã có thể nhìn ra hình dạng ngày xưa. Dương bác sĩ đối với thái độ hợp tác của bọn họ phi thường thoả mãn, thỉnh thoảng cùng ở lại nhà cùng Giải Ý uống ly cà phê, xem tranh hắn vẽ, cùng hắn trò chuyện. Mã Khả cùng Kim dần dần đã có thể tự làm việc, thời gian rãnh của Giải Ý cũng càng ngày càng nhiều, vì vậy liền bắt đầu học lại tiếng Anh. Hắn đi ra ngoài mua sách bằng tiếng Anh mà học, rất nhanh đã có thể nói chuyện hằng ngày lưu loát. Sau đó, thấy hắn học tiếng Anh, Mã Khả cùng Kim cũng nhập bọn chung. Hơn nữa trong giới giải trí bây giờ, học tiếng Anh đã trở thành một trào lưu, trở thành công cụ chuẩn bị hướng ra phát triển tại quốc tế, trước đây bọn họ đều bận rộn, thực sự không có tâm tình cùng thời gian học tập, lúc này rãnh rỗi nên học hành một chút. Đối với ba người bọn họ mà nói, thời gian cứ như vậy trôi qua, bình tĩnh từ từ trôi tựa nước. Bọn họ phảng phất đặt mình ra khỏi vòng xoáy hồngtrần, hoàn toàn không cảm thụ mưa gió bên ngoài. Mã Khả cùng Kim dường như từ thảm hoạ hiểu được càng nhiều nhận thức mới về thế giới, khí chất biến hóa rất lớn, phảng phất từ nhộng hóa bướm, thế giới cũng biến hóa dưới ánh mắt cả hai. Mã Khả không ngừng mà đem nội tâm bản thân nói cho Giải Ý, có đôi khi phi thường kích động, lâm vào cuồng nhiệt sáng tác. Kim cũng thế. Giải Ý phi thường minh bạch cảm giác đó, nghệ thuật rất giống nhau, hắn cũng có lúc sa vào đỉnh cao của linh cảm. Vài ngày sau, hắn cổ vũ Mã Khả cùng Kim đem những ý nghĩ cả hai sáng tác ghi lại. Bọn họ đều là nghệ thuật bằng thị giác, văn chương thực không lành nghề, Mã Khả viết viết trên máy vi tính vài ngày, liền thẳng thắn tìm Giải Ý. Muốn dùng DV chụp lại, sau đó làm thành phim. Giải Ý tự nhiên đồng ý, vì vậy trở thành người quay phim của họ. Hắn vốn nhiệt tình, lại thích phim ảnh. Khả năng cảm nhận lại khác mọi người, lúc này ghi hình cũng mang theo một loại cảm giác đặc biệt. Phi thường chuẩn xác ghi lại biểu hiện thống khổ của hai người tình nhân đồng tính bị huy dung, từ thảm họa hủy dung tình cảm đôi bên từ oán hận chuyển sang khoan dung, nắm tay trải qua hoạn nạn đứng lên, tối hậu sau hành trình gian nan là hạnh phúc sáng lạn. Trong lúc đó, Đái Hi từng tháng đều tới một lần, ở vài ngày mới đi. Y đối với những gì họ làm đều toàn lực ủng hộ, còn đưa ra ý kiến đặc sắc. Từ đó chiếm được không ít thiện cảm của Giải Ý. Hắn nghĩ Đái Hi nguyên lai cũng không phải là cái máy kiếm tiền lạnh như băng giống hắn thấy trước đây, không hề có nhân tính, mà cư nhiên còn có chút cảm nhận nghệ thuật, xác thực không phải phú hào học đòi văn vẻ. Đái Hi thích nhất là ở cạnh Giải Ý, trước đây cùng hắn du ngoạn Cape Town, giờ thì giúp hắn dịch chuyển bối cảnh, ngọn đèn, hoặc cùng hắn xem những đoạn phim đã ghi lại, lãnh tĩnh bình luận ưu khuyết, đưa ra kiến nghị hợp lý. Trong quá trình làm phim, Mã Khả cùng Kim dần dần thay đổi tình cảm hời hợt trước đây của cả hai. Kim vốn lần đầu tiên làm phim nhưng rất nhập tâm, cùng Mã Khả diễn thập phần ăn ý. Quả thực đã đến cảnh giới nước sữa hòa nhau. Tới cảnh cuối cùng, cả hai đứng hôn nhau trước cảnh ngàn hoa đua sắc, tình ý ngập tràn không khí, thì Giải Ý đã nhìn ra được. Tình cảm từng bị axit đốt cháy trước đây đã khôi phục, thậm chí còn nồng nàn hơn trước, không khỏi cao hứng vì bọn họ. Lúc này, lễ năm mới Trung Quốc đã qua, bọn họ đã ở Cape Town hơn nửa năm. Trị liệu phẫu thuật thẩm mỹ của hai người cơ bản hoàn thành, sau này chỉ cần phải chú ý bảo dưỡng y học là được. Hai người bọn họ đều tuổi trẻ, năng lực khôi phục phi thường mạnh. Bởi vậy có thể xuất ngoại trở về. Khi Giải Ý nhìn thấy miếng băng gạc cuối cùng gỡ ra khỏi mặt bọn họ, lộ ra phiêu lượng tinh xảo lúc xưa, thoả mãn nở nụ cười. Mã Khả ôm siết lấy hắn, trong lúc nhất thời bật khóc, liên thanh mà nói: “Ý ca, cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi.” Bên cạnh cậu, Kim cũng lệ nóng doanh tròng, tràn ngập cảm kích nhìn Giải Ý. Giải Ý ôn hòa cười nói: “Các ngươi hẳn là cảm tạ Dương bác sĩ.” Dương Shary mặc áo bác sĩ trắng, tao nhã nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Ta là bác sĩ, trị bệnh là trách nhiệm của ta, không cần cảm tạ.” Mã Khả cùng Kim xoay người, cúi đầu nghiêm cẩn nói với cô: “Cảm tạ Dương bác sĩ.” Dương Shary thấy hai hài tử Trung Quốc phiêu lượng nghe lời như vậy, nhịn không được tiếu ý càng đậm, gật đầu: “Không cần khách khí. À, nếu như mọi người có thời gian, buổi tối hôm nay mời tới nhà của ta. Chúng ta có một buổi tiệc nhỏ, chúc mừng điện ảnh Nam Phi chúng ta đoạt được giải gấu vàng trong liên hoan phim Berlin.” Mã Khả cùng Kim vẫn qua internet chú ý tin tức ngành giải trí trong ngoài nước nên đối với việc trọng đại này tự nhiên không quên. Bộ phim Nam Phi “U-Carmen Ekhayelitsha”(1) đạt được giải gấu vàng trong liên hoan phim khiến rất nhiều người mở rộng tầm mắt. Bộ phim được cải biên từ vở Opera “Carmen” nổi tiếng, trong phim nhân vật đổi thành người da đen, địa điểm đổi thành trấn nhỏ Nam Phi, ngoài ra phim còn chọn ngôn ngữ Xhosa Nam Phi làm tiếng chính. Bộ phim trở thành phim nổi danh trong lịch sử điện ảnh Nam Phi được đưa vào tranh giải gấu vàng của Liên hoan phim Berlin, Liên hoan cũng là phi thường xem trọng bộ phim này, đặc biệt an bài chiếu đi chiếu lại phim này cả một ngày trong lễ trao giải. Có bình luận nói, nếu phim này đoạt giải Gấu vàng, thì đó không chỉ là quang vinh cho điện ảnh Nam Phi mà còn là vinh quang cho điện ảnh Phi Châu, dấu son cho điện ảnh Phi Châu bộc lộ tài năng trong nền phim ảnh thế giới. Bởi vậy, Nam Phi cử hành chúc mừng toàn quốc, giới điện ảnh toàn Phi Châu cũng vui mừng hưởng ứng theo. Mã Khả cùng Kim tự nhiên lý giải hưng phấn của bọn họ, liếc nhau, liền vui vẻ đồng ý: “Tốt, Dương bác sĩ, chúng ta nhất định tới.” Lúc này, Đái Hi lại đến Cape Town, cùng cả bọn vào khu cảng Victoria tới nhà Dương bác sĩ. Đây là một khu theo kiến trúc Hà Lan thế kỷ mười tám, thập phần phiêu lượng. Chồng Dương Shary là một người Hà Lan sinh sống ở Nam Phi, tên Sheraton, là một kiến trúc sư nổi danh, đối với bốn vị người Hoa sáng chói này thập phần hoan nghênh, bằng hữu gia đình Dương bác sĩ cũng đều nhiệt tình như thế. Giải Ý không giới thiệu thân phận Đái Hi, không ai biết được y chính là chủ tịch thành viên ban giám đốc tập đoàn tài chính Đái thị nổi tiếng Singapore, chỉ nghĩ y giống Giải Ý, là nghệ thuật gia tự do. Trong các vị khách ngoại trừ bác sĩ, kiến trúc sư, luật sư…. các dạng trí thức nổi tiếng còn có nghệ thuật gia Nam Phi, có cả người trong giới điện ảnh lẫn hoạ sĩ, bởi vậy bọn họ liền xem đây như ở nhà, chuyện trò vui vẻ. Giải Ý cùng Đái Hi khen ngợi điện ảnh Nam Phi đoạt giải Gấu vàng, phi phàm thành công, mà nghệ thuật gia Nam Phi cũng bánh ít đi, bánh quy lại biểu thị hứng thú đối điện ảnh Trung Quốc, song song nói rằng họ nghĩ văn hóa cùng tinh thần Trung Quốc bao giờ cũng tràn ngập một loại thần bí kỳ lạ. Dương Shary mặc lễ phục dạ hội ưu nhã, cùng Giải Ý nói chuyện. Dương Shary nhìn Sheraton trò chuyện với Đái Hi, ý vị thâm trường cười nói: “Dennis, Ryan là một người rất được đó.” Giải Ý trầm ổn mỉm cười, một lát mới nói: “Đúng vậy, y xác thực rất ưu tú.” Dương Shary chớp chớp mắt, trong mắt cô lóe lên một tia quang mang cơ trí, nhẹ nhàng nói: “Tình cảm cấm kỵ vẫn là tình cảm.” Ánh mắt Giải Ý chợt lóe, quay đầu nhìn về phía cô. Trên mặt Dương Shary hiện lên mỉm cười trong sáng, mơ hồ lưu lộ sự quan tâm: “Ưu thương trong mắt ngươi phải chăng cũng giống u buồn của Hamlet (2)?” “Điều đó với ta không thành vấn đề, ta rất rõ tình yêu trong lòng mình.” Giải Ý nhẹ nhàng lắc đầu. Thanh âm Hắn rất thấp, nhưng rung động lòng người. “Đồng huyệt yểu minh hà sở vọng? Tha sinh duyên hội cánh nan kỳ. Duy tương chung dạ trường khai nhãn, báo đáp bình sinh vị triển mi.” (3) Dương Shary có chút quẫn, nhưng cũng lập tức phóng khoáng cười nói: “Ta đối với văn học cổ Trung Quốc cực kỳ ngưỡng mộ, xác thực có đọc qua thơ văn Trung Quốc. Thi từ cổ đại Trung Quốc rất đẹp, bất quá rất khó hiểu.” Giải Ý trầm mặc một hồi, mỉm cười với cô, nhàn nhạt mà nói: “Người yêu của ta đã mất, y chết trước mắt ta, nhưng ta bất lực.” Nói xong, trên mặt hắn lại dâng lên thần tình hư ảo thê lương, phảng phất trong nháy mắt này, hắn trở lại cái thời khắc cả đời không thể quên được đó. ___________ (1) U-Carmen Ekhayelitsha: bộ phim được xây dựng lại từ vở Opera nổi tiếng Carmen đã mang lại cho đất nước Nam Phi giải thưởng gấu vàng trong liên hoan phim Berlin năm 2005, Đức. Bộ phim này đã giúp giới hâm mộ điện ảnh thay đổi cách nhìn của công chúng về nền điện ảnh châu Phi, nền điện ảnh vẫn được coi là đứng ở vị trí thấp nhất trên thế giới. Nguồn: http://tintuc.thichlamdep.com/berlin-2005-ucarmen-ekhayelitsha-doat-gau-vang(2) Ngày nay, trong văn học thế giới vẫn tồn tại khái niệm “bệnh Hamlet” chỉ thái độ suy tư, lý luận nhiều nhưng không đủ tin tưởng và dũng khí để hành động cụ thể. Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Hamlet(3) 遣悲懷其三 閒坐悲君亦自悲, 百年都是幾多時。 鄧攸無子尋知命, 潘岳悼亡猶費詞。 同穴窅冥何所望, 他生緣會更難期。 唯將終夜長開眼, 報答平生未展眉。
Khiển bi hoài kỳ 3
Nhàn toạ bi quân diệc tự bi, Bách niên đô thị kỷ đa thì. Đặng Du vô tử tầm tri mệnh, Phan Nhạc điệu vong do phí từ. Đồng huyệt diểu minh hà sở vọng, Tha sinh duyên hội cánh nan kỳ. Duy tương chung dạ thường khai nhãn, Báo đáp bình sinh vị triển my.
Giải nỗi sầu nhớ kỳ 3 (Người dịch: Trương Đình Tín)
Ngồi rỗi thương em, anh tự thương Trăm năm trần thế được bao nhường ? Đặng Du con mất biết do mệnh Phan Nhạc thơ buồn điếu vợ suông Chung huyệt cùng em e vọng tưởng Lai sinh với bạn khó hẹn thường Nhớ em chỉ biết đêm đêm ngóng Báo đáp tình em mắt lệ vương. Nguồn: http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=360
Kết cục B
|
Chương 123[EXTRACT]
Dương Shary không nghĩ tới tình hình là như vậy, dáng cười tàn đi, lập tức nói: “Xin lỗi, ta rất lấy làm tiếc.” Giải Ý lễ phép hơi hơi khom người với cô, biểu thị không sao nhưng không nói chuyện nữa. Dương Shary suy nghĩ một chút, ôn nhu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Phi Châu chúng ta có câu ngạn ngữ, thần đóng chúng ta một cánh cửa thì sẽ mở ra cho chúng ta một cánh cửa khác.” Giải Ý rất lãnh tĩnh, ôn hòa mà đáp: “Ta còn chưa chuẩn bị tinh thần, sở dĩ không thể thương tổn người khác, nhất là ….người quan tâm ta.” Dương nhìn về phía Đái Hi, dung nhan tuấn tú của y ẩn chứa kiên định không gì sánh được, không khỏi cười nói: “Dennis, chúng ta còn có một câu ngạn ngữ nữa, trở ngại khiến tình yêu càng thêm sắc bén.” Giải Ý trời sinh tính nội liễm, không quen để người khác nói về chuyện tình cảm mình, liền không nói gì thêm, cúi đầu cười cười: “Shary, cảm tạ ngươi.” Dương Shary cũng không nói về vấn đề này nữa, đưa hắn đi gặp mấy người điêu khắc gia cùng hoạ sĩ nổi danh, cùng nhau thảo luận về vấn đề nghệ thuật. Bọn họ tham gia tiệc cũng không lâu. Khoảng chừng hai giờ sau, Dương Shary căn cứ trách nhiệm bác sĩ, nhắc nhở Mã Khả cùng Kim trở lại nghỉ ngơi. Phu phụ Dương Shary nhiệt tình đưa bọn họ đến trước xe, nhiệt tình bắt tay rồi nói lời từ biệt. Cape Town buổi tối rất đẹp, ở đây là khu nhàn cư nổi danh, khu thương nghiệp, khu giải trí, trên đường ngựa xe như nước, thập phần náo nhiệt, khắp chốn đèn hoa sáng trưng, như đào nguyên tiên cảnh. Mã Khả rất kích động, nói với Giải Ý: “Ý ca, Ryan nói y chuẩn bị đầu tư cho bộ phim của chúng ta, làm nó thành phim nhựa, rồi tới Australia chế tác.” Giải Ý nhìn về phía Đái Hi có ý hỏi. Y lái xe trầm ổn, gương mặt nghiêng nghiêng kiên định, tràn đầy tự tin cùng thong dong. Cảm giác được ánh mắt Giải Ý, y mỉm cười: “Đúng vậy, ta rất xem trọng bộ phim ấy, quyết định để công ty giải trí chúng ta đầu tư chế tác, đưa đi các cuộc triển lãm điện ảnh. Lần này, ta có mang theo một phần hợp đồng đến, dự định mua những phần đã quay, trả thù lao cho các ngươi. Ta thật sự hy vọng chúng ta có thể hợp tác.” Mã Khả lập tức nói: “Ta cùng Kim thì không có vấn đề gì, chủ yếu xem ý của Ý ca. Chúng ta đều nghe hắn cả.” Giải Ý không khỏi bật cười: “Ta cũng không phải người đại diện của các ngươi. Bất quá, đây là chuyện tốt, ta đương nhiên đồng ý. Về phần bản thân ta thì ta sẽ không tham dự đâu, đã có đầu tư. Các ngươi có thể gọi người quay phim chuyên nghiệp lại.” “Không được.” Mã Khả không đồng ý. “Ý ca, kỳ thực bộ phim này đại bộ phận đều đã hoàn thành rồi, nếu như muốn quay thêm, cũng phải ở chỗ này làm. Chúng ta chỉ cần ngươi quay thôi, hy vọng nó có một phong cách thống nhất, hoàn mỹ, trở thành tinh phẩm.” Đái Hi lẳng lặng cười: “Đúng vậy, Dennis, ngươi cứ quay tiếp đi, ngay cả tên phim, chúng ta cũng dùng tên ngươi đã đặt ‘Hoa khai thì tiết’ (Mùa hoa nở)” Giải Ý cảm thấy bất ngờ: “Ta là thuận miệng nói thôi, để thế chắc không được đâu. Các ngươi nếu muốn xử lý thành phim đàng hoàng, thận trọng một ít mới được.” “Đương nhiên rất thận trọng a.” Mã Khả hì hì cười nói. “Chúng ta suy nghĩ rất nhiều tên. Nhưng đều nghĩ không ra cái tên nào phù hợp hơn nó a.” Tại phương diện này Giải Ý cũng không thích tranh chấp nhiều, liền đáp: “Như vậy tùy các ngươi.” Tới nhà, Mã Khả cùng Kim lập tức ngoan ngoãn rửa mặt tự về phòng ngủ. Đái Hi nhìn bọn họ đi rồi, lúc này mới nhìn về phía Giải Ý, ôn nhu hỏi thăm: “Có mệt hay không?” Giải Ý lắc đầu: “Tốt cả.” Đái Hi mỉm cười kiến nghị: “Vậy tới phòng ta uống cà phê được không?” Giải Ý nhẹ giọng đáp: “Sẽ khó ngủ đấy.” Đái Hi suy nghĩ một chút: “Vậy uống trà?” Trên mặt Giải Ý tiếu ý càng đậm: “Cái này hình như cũng thế.” Đái Hi vừa nghĩ, quả thế, bản thân cũng hiểu được buồn cười, liền nói. “Vậy uống ly sữa, dỗ giấc ngủ.” Giải Ý cảm thấy rất khoái trá, liền gật đầu: “Được.” Bất quá, khi cả hai ngồi an tĩnh bên cửa sổ, đồ uống lại là nước chanh. Hiện tại là mùa hạ ở nam bán cầu, buổi tối thập phần mát mẻ. Bên ngoài rừng cây chim hót nho nhỏ, hoa tươi đại đóa đua nở dưới ánh trăng, trận trận hương thơm theo gió thoảng qua, khiến người ta cảm thấy thập phần thả lỏng. Đái Hi tựa ở ghế mềm, cảm thấy rất an tĩnh, như là con chim lưu lạc biết bao năm mới tìm được tổ, thầm nghĩ mãi ở lại chốn này, gì cũng không muốn làm. Trước đây, y đối thế nhân đều là lạnh lùng, cứng rắn, một mình ở liền cảm thấy cô đơn, trống trải. Buổi tối thì mất ngủ, dần dần, ngay cả thuốc ngủ cũng đều không có tác dụng gì. Y thường thường mở to mắt chờ sắc trời từng chút từng chút bừng sáng, chậm rãi xuyên qua rèm cửa, xua tan hắc ám. Hai năm qua, ngay cả lúc công tác y cũng vẫn nhớ đến cái người an tĩnh này, buổi tối nhìn ảnh chụp hắn mà đi vào giấc ngủ, khi công việc gặp khó khăn sẽ dùng dung nhan như họa kia khích lệ bản thân mình. Y thấy người này đối mặt với áp lực vẫn kiên cường đứng thẳng, thấy hắn rộng rãi đạm bạc trong buổi triển lãm tranh, thấy hắn một thân đầy thương tích rơi lệ bên di thể ái nhân, cũng đã thấy hắn mỉm cười bình tĩnh trong gió Nam Phi. Từ đó tới giờ, đây là lần đầu tiên trong lòng y lại cuộn trào mãnh liệt cơn lốc tình yêu đến thế, tựa như cơn sóng gió động trời, phá hủy toàn bộ lý trí y. Giờ này khắc này, y cầm chặt chiếc ly thủy tinh, liều mạng ức chế dục vọng nội tâm, không dám tùy tiện vươn tay nắm lấy bàn tay chỉ cách y gần đến thế. Mười ngón tay y dần dần trắng bệch ra, vì khí huyết không lưu thông mà dần trở nên lạnh lẽo, thế nhưng tâm tư lại như nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, đốt cháy tim y. Giải Ý cảm giác không ra sau khuôn mặt như đá cẩm thạch trơn truột của y lại là tâm tình biến hóa phiên giang đảo hải như thế, chầm chậm uống nước, trong lòng bình lặng như nước giếng. Rốt cục, Đái Hi nhẹ giọng nói rằng: “Dennis, chờ bộ phim chế tác xong, ngươi cũng đi Singapore với ta đi.” Giải Ý nhẹ nhàng lắc đầu: “Ryan, ta sẽ không đi. Ta bất quá là người quay phim không chuyên thôi, đối với chế tác điện ảnh có thể nói dốt đặc cán mai, đi cũng không giúp được cái gì, trái lại vướng chân vướng tay.” Đái Hi cũng không miễn cưỡng hắn. Y lắc lắc ly, nghe tiếng nước đá chạm thành ly kêu lanh canh, mỉm cười: “Vậy chờ khi công tác hoàn thành, chúng ta đi lữ hành được không? Ta nghĩ đi hoa viên đại đạo nổi tiếng, ngươi xem được không?” Giải Ý uống một ngụm nước, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Ryan nếu như cảm giác ta lệch lạc, xin ngươi đừng giận, hoặc coi như ta chưa nói gì. Ta nghĩ ngươi dường như có một ít tình ý không như bằng hữu bình thường với ta, đương nhiên đây là tự do của ngươi, bất quá, ta nghĩ ta hẳn là nói rõ, miễn cho ngươi lầm lẫn. Hiện tại, ta không tiếp thu tình cảm người khác, nguyên nhân ngươi tự nhiên biết, sở dĩ, ta không hy vọng có lời nói việc làm gì khiến ngươi hiểu lầm, lãng phí thời gian của ngươi.” Thần sắc Đái Hi tự nhiên cười nói: “Những gì ngươi nói ta đều minh bạch. Dennis, ngươi chưa từng làm ta hiểu lầm cái gì. Ta thích nhất tính tình quang minh lỗi lạc của ngươi. Ngươi hiểu thấu nhân tình thế sự, thạo đời, bất khuất, những thứ này người bình thường khó có thể có được. Sở dĩ ta hy vọng có thể cùng ngươi làm hảo bằng hữu. Ngươi tạm thời không thể tiếp thu tình cảm người khác. Cái này ta tự nhiên lý giải, cũng sẽ không cưỡng cầu. Lẽ nào chúng ta làm hảo hữu cũng không được sao?” Giải Ý nghe xong lời y, nhất thời yên lòng, thoải mái mà cười: “Đương nhiên được, ta rất nguyện ý làm bằng hữu của ngươi.” Đái Hi rèn sắt khi còn nóng: “Vậy chúng ta đã nói rồi đó, chờ công tác hoàn thành, cùng đi đại đạo hoa viên chơi.” Nói xong, liền giơ ly lên với hắn. Giải Ý buồn cười, cũng nâng ly cùng hắn cụng một cái: “Tốt.”
Kết cục B
|
Chương 124[EXTRACT]
Hai mươi tháng năm, liên hoan phim Cannes long trọng khai mạc, lần này phim nhựa Hán Ngữ đi vào chung kết có 4 bộ, trong đó có bộ phim đến từ Singapore “Hoa khai thì tiết” rất được chú ý. Bộ phim miêu tả hai người tình nhân đồng tính luyến ái sau khi bị hủy dung thì nảy sinh oán hận ngờ vực, sau đó từng bước từng bước phẫu thuật thẩm mỹ khắc phục thân thể cùng ám ảnh tâm lý, dần dần giải khúc mắc, rốt cục cùng tha thứ cho nhau, vượt cửa ải khó khăn, tại mùa xuân bách hoa thịnh phóng, cả hai thương thế đều khỏi hẳn, khúc mắc đã giải, quyết định cùng nhau qua một đời, thề nguyền bên nhau trọn kiếp. Trong phim, nhân vật rất ít, hầu như nghiêng về phim tâm lý, đòi hỏi diễn viên phải có trình độ cao. Diễn xuất Mã Khả thoát khỏi vết tích thần tượng ngày xưa, trở nên điêu luyện hơn, thập phần cảm động. Mà Kim mới vừa bước chân lên màn bạc cũng đã diễn xuất thật nhập vai, đem hết hối hận, tự ti, do dự nội tâm cùng dũng khí, lòng tin, tình yêu cùng quan tâm thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Cuối cùng hai người hôn nhau tại nơi đồi núi tràn ngập hương hoa đã đem tâm tình người xem đẩy tới cao trào, thật sự là đẹp đến tận cùng. Góc quay phim thủ pháp kỳ lạ, đô thị mê ly, sơn dã mênh mông, ánh sáng cùng thanh âm kết hợp thập phần lạ lùng, khiến mọi người cảm thấy tựa như ảo mộng. Người quay phim tên là Dennis, không có danh tiếng gì, dẫn tới người trong nghề hỏi thăm khắp chốn, trong lúc nhất thời xôn xao rất nhiều, tài hoa trác việt của Dennis được thế nhân công nhận, tiếng lành đồn xa. Trước khi khai mạc, ngôi sao vào phòng được phát sóng trực tiếp toàn cầu, Mã Khả cùng Kim mặt lễ phục màu đen, tay trong tay cùng nhau bước trên thảm đỏ khiến cực đại oanh động. Bọn họ rất phối hợp với phóng viên, thỉnh thoảng dừng lại, mỉm cười sóng vai nhau, để mọi người chụp ảnh. Hai người đều là nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ phi phàm, làm cho mọi người tán thán. Áp-phích bọn họ cũng thiết kế rất đẹp, biểu ngữ là “Lá tình yêu không chọn bãi cỏ mà đáp.” Câu ngạn ngữ Phi Châu này cũng hiến các nhà bình luận cảm thán không thôi. Cuối cùng, “Hoa khai thì tiết” lấy được giải thưởng dành cho phim ngắn cùng Giải thưởng FIPRESCI (1). Mã Khả trở thành diễn viên xuất sắc, còm Dennis lấy được giải cống hiến nghệ thuật , một thời danh tiếng ngất trời. Không chỉ dẫn tới diễn đàn điện ảnh quốc tế chú mục mà còn khiến oanh động Á Châu. Mã Khả cùng Kim về nước, một lần nữa trở về giới giải trí trong nước, hợp đồng tới tấp, trả thù lao cũng nước lên thì thuyền lên. Lúc hai người đối mặt truyền thông, nhân viên công tác cùng fan thì thái độ không còn kiêu ngạo táo bạo như trước, mà trở nên ôn hòa khiêm tốn, thập phần hợp tác, danh tiếng cũng rất tốt. Bất quá, vị thiên tài thần bí Dennis kia vẫn chưa lần nào xuất hiện tại Cannes, ngay cả giải thưởng đều là Mã Khả lên đài nhận giúp. Ở sau liên hoan phim, không hề ít phóng viên hỏi về vị Dennis kia, mà Mã Khả vẫn lễ phép nói, Dennis không phải người trong nghề. Lần này là hảo hữu giúp nhau, sở dĩ bất tiện tiết lộ. Trong lúc nhất thời, truyền thông cùng internet ra đủ loại suy đoán về vị Dennis này. Thuyết pháp kiểu nào cũng có nhưng chẳng ai đứng ra đáp lại hoặc làm sáng tỏ. Trong khoảng thời gian này, cái vị quay phim “Hoa khai thì tiết” đang cùng người sản xuất phim cùng nhau du ngoạn, rong chơi tại đại đạo hoa viên Nam Phi. Từ cảng Mossel đến sông Storms có hơn 255 km mà con đường ven biển được xưng là hoa viên đại đạo cũng là một trong những phong cảnh nổi tiếng nhất ở Nam Phi. Đại đạo này có hồ nước, núi non, bãi biển, vách núi, vách đá những bụi cây ngọn cỏ nguyên sơ mọc hoang khắp nơi. Ven đường có thể thấy được con sông từ Âu Thản Ni Khoa (2) chảy vào biển rộng xanh thẳm. Đái Hi dùng chiếc Big Jeep, cùng Giải Ý thong dong tự tại vừa đi vừa dừng nhìn ngắm phong cảnh. Hiện tại được xưng là mùa xanh tại Nam Phi, phong cảnh một đường như họa, khí hậu mát mẻ, đối mặt biển xanh núi xanh, nghe tiếng kêu các loại chim cùng động vật, quả là như du ngoạn tại thiên đường. Giải Ý cũng rất hài lòng, đối với sự an bài của Đái Hi không có dị nghị bất luận cái gì. Hai người bọn họ khí độ cao hoa, bề ngoài tuấn lãng, thái độ hòa ái, đi tới đâu đều được hoan nghênh nhiệt tình. Dọc theo đường đi không hề ít du khách chủ động cùng bọn họ chào hỏi. Không ít tình nhân tuổi trẻ du ngoạn ở đây, cũng lớn lên thập phần phiêu lượng, hơn nữa tính cách rộng rãi, thỉnh thoảng cùng bọn họ kết bạn đi một đoạn. Người ở bên ngoài nhìn thấy, hành động hai người bọn họ thập phần ăn ý, Đái Hi đối với Giải Ý quan tâm đầy đủ, Giải Ý đối với Đái Hi nói gì nghe nấy, đại bộ phận đều cho rằng bọn họ là đôi tình lữ đồng tính nhưng chẳng ai lộ ra nửa phần ngạc nhiên. Lời nói và việc làm bọn họ quang minh lỗi lạc, làm cho người ta tâm sinh thiện cảm, không có nửa điểm khinh thị . Sông núi thời tiết không ổn định, thường thường đột nhiên mưa gió, tại cao nguyên Tây Bộ Trung Quốc trước đây cũng như vậy, Giải Ý cũng không cảm thấy bất ngờ. Nhưng trải qua một cơn mưa, thân thể hắn có chút yếu đi, nhưng vẫn cố chịu, sợ Đái Hi chuyện bé xé ra to. Bởi vì sắc mặt hắn luôn có điểm trắng, bởi vậy Đái Hi vẫn chưa chú ý tới, hăng hái bừng bừng kéo hắn đi vườn quốc gia Kruger chơi. Vườn quốc gia nằm trong trung tâm núi, có hơn một trăm km đường ven biển. Bên bờ là đất hoang dã nguyên thủy, vách núi nham thạch kỳ lạ cùng bãi biển mỹ lệ, rừng rậm nguyên thủy rậm rạp dọc theo lòng chảo sinh trưởng. Có một đường đi bộ nhỏ từ đầu nơi cho đến cuối nơi xuyên qua bãi biển, vách núi , khu đất trống hoang sơ, ven đường phong cảnh tuyệt mỹ , khiến người ta bất giác mà yêu thích. Tại lúc mặt trời lặn , khung cảnh còn tuyệt diệu hơn đẹp đến nỗi kinh tâm động phách, làm cho người ta rơi lệ . Con đường này rất dài, một ngày đêm không đi hết được, giữa đường có ngôi nhà gỗ nhỏ cho du khách dừng chân. Đái Hi tự nhiên hài lòng, cùng Giải Ý cho thuê một gian phòng, nhìn mỹ cảnh mặt trời lặn xa xa. Trong cảnh thanh sơn lục thủy, mặt trời dần dần lặng xuống, ráng trời đỏ ửng, tràn đầy huyền ảo, nhuộm đỏ vạn vật trên mặt đất . Giải Ý nhìn ngọn lửa đỏ rực khiến người ta kinh hãi ấy, ngửi mùi vị tươi mát của rừng cây, trước mắt bỗng nhiên hiện ra thời khắc lâm chung Dung Tịch, máu tươi từ trên người y tuôn ra ào ạt, nhuộm đỏ cả cây cối ven đường, cảnh tượng cũng khiến người khác giật mình thế này. Nghĩ thế, hắn không tự chủ được mà rơi lệ . Đái Hi cũng bị cảnh tượng ấy làm kinh sợ, đến tận khi hết, sương chiều chầm chậm bay lên, y mới cười cười chuyển hướng nhìn Giải Ý, lại thấy hắn đang lặng lẽ rơi lệ. Giọt lệ trong suốt chậm rãi trải dài trên mặt bị tà dương chiếu rọi tạo nên cảnh tượng thật đẹp, khiến người người mê đắm. Đái Hi vừa thấy , trong lòng giật mình, chưa kịp nghĩ gì, đã ôm hắn vào lòng . Giờ khắc này, Giải Ý chỉ cảm thấy bỗng nhiên mềm yếu khó mà chịu nổi, đành tựa vào Đái Hi, nỗ lực bình tĩnh trở lại . Đái Hi không rên một tiếng, chỉ ôm hắn, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng hắn, tựa như dỗ dành hài tử đừng thương tâm nữa, đem bản thân dịu dàng an ủi hắn. Qua một hồi lâu, Giải Ý mới thu lệ . Hắn cũng không nói khách khí nói cái gì, chỉ nhẹ giọng : “Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút .” Đái Hi lập tức gật đầu đồng ý, thu xếp để hắn rửa mặt rồi ngủ trước. Đây là gian phòng khá tiêu chuẩn, trong phòng có hai giường đơn. Giải Ý nghĩ cả người mệt mỏi rã rời, trên người trận trận rét run, vội vã tắm rửa qua liền leo lên giường, kéo chăn , ngã đầu rồi ngủ. ___________ (1) Giải thưởng FIPRESCI: FIPRESCI (viết tắt của tiếng Pháp: Fédération Internationale de la Presse Cinématographique = Liên đoàn quốc tế báo chí điện ảnh; tên tiếng Anh : International Federation of Film Critics = liên đoàn quốc tế các nhà phê bình phim), là một hội liên hiệp các ký giả và các nhà phê bình phim chuyên nghiệp của các quốc gia trên khắp thế giới. Hàng năm FIPRESCI đều có trao giải của mình trong các liên hoan phim quốc tế lớn như Liên hoan phim Cannes, Liên hoan phim Berlin, Liên hoan phim Venezia vv… cho các phim được coi là hay nhất trong năm. Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/FIPRESCI(2) Xin lỗi tìm mãi không ra tên tiếng Anh
Kết cục B
|