Như Nguyệt Như Thu
|
|
Chương 20[EXTRACT]Nguyệt Như Tuyết chậm rãi mở hai mắt, nhìn thoáng qua Nguyệt Thu Triệt đang ngủ say, lại nhìn ra bên ngoài, phỏng chừng đã đến giữa trưa, cũng nên thức dậy, hơn nữa Triệt nhi chắc cũng đã đói bụng. Vì thế cười tà mị, chậm rãi hôn lên bảo bối đang ngủ say, xâm nhập đầu lưỡi, khuấy động người đang ngủ. “Ân…Ân…” Bảo bối đang say ngủ phát ra một tiếng rên, dần dần mở hai mắt. Nguyệt Như Tuyết chậm rãi rời đi, ôn nhu cười nói: “Sớm an, Triệt nhi.” Cuối cùng thấy rõ ràng trước mắt mình là khuôn mặt hoan hỉ của phụ thân, Nguyệt Thu Triệt cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Sớm an, phụ thân.” Nhưng lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, khuôn mặt không tự chủ được liền đỏ lên, ngượng ngập nói: “phụ thân, tối hôm qua ta…Chúng ta….” “Tối hôm qua Triệt nhi gọi tên phụ thân thật nhiệt tình a, như thế nào lập tức liền quên tên phụ thân vậy! Gọi lại cho phụ thân nghe một chút. Phụ thân thích Triệt nhi gọi tên phụ thân.” Nguyệt Như Tuyết nhìn thấy mặt Nguyệt Thu Triệt ngày càng đỏ, tiểu đông tây này thật dễ thẹn thùng mà! (tiểu đông tây = vật nhỏ đáng yêu) “Tuyết, sớm an.” Nguyệt Thu Triệt ngượng ngập nói, lại thấy Nguyệt Như Tuyết càng ôn nhu tươi cười, liền lập tức nói thêm: “phụ thân, cũng không thể gọi Tuyết mà không gọi phụ thân được?” “Vừa gọi phụ thân lại vừa gọi Tuyết, vậy phải gọi thế nào a? Tuyết phụ thân? Phụ thân Tuyết? Đều rất khó nghe nga!” Nguyệt Như Tuyết cau mày nhìn Nguyệt Thu Triệt. Nhìn thấy biểu cảm như thế của Nguyệt Như Tuyết, Nguyệt Thu Triệt buột miệng cười, lại vỗ vỗ lên đầu Nguyệt Như Tuyết, sau đó thở dài nói: “phụ thân thật ngu ngốc nga! Ý của Triệt nhi là có lúc Triệt nhi sẽ gọi phụ thân, có lúc lại gọi Tuyết, bởi vì Triệt nhi muốn cho mọi người biết Tuyết là phụ thân của Triệt nhi thôi!” “Nga, lá gan Triệt nhi ngày càng lớn, dám mắng phụ thân ngu ngốc, xem phụ thân trừng phạt ngươi như thế nào!” Nguyệt Như Tuyết hung ác nói, nhưng không cách nào che dấu sủng nịnh cùng vui mừng, hướng Nguyệt Thu Triệt mà hạ ma chưởng. “A, không cần, phụ thân!” Nguyệt Thu Triệt lập tức trốn tránh, lại quên hôm qua đã vận động quá độ, cả người mệt mỏi vô lực, kêu lên một tiếng đau đớn, thuận thế ngã vào lòng Nguyệt Như Tuyết, đấm đấm lên ngực phụ thân nói: “Đều là Tuyết làm hại!” “Đúng rồi, phụ thân thiếu chút nữa đã quên, ngày hôm qua Triệt nhi đã là người của phụ thân.” Nguyệt Như Tuyết vui mừng nói. “Tuyết cũng là người của Triệt nhi mà!” Nói xong, Nguyệt Thu Triệt mới ý thức được mình vừa nói gì, liền đỏ mặt. “Đúng vậy, Tuyết cũng là người của Triệt nhi.” Nhìn tiểu mĩ nhân đang tựa vào mình, thanh âm Nguyệt Như Tuyết càng thêm ôn nhu. “Nhưng về sau Tuyết không được thích người khác.” Tuy rằng thẹn thùng nhưng Nguyệt Thu Triệt vẫn mãnh liệt nói. Không thể tưởng tượng được Triệt nhi đối với chính mình lại độc chiếm mạnh như vậy, trong lòng thập phần vui mừng, “Ta chỉ yêu một mình Triệt nhi nga!” “Nga, vậy về sau Tuyết không được đến Thủy Các nữa…” thanh âm Nguyệt Thu Triệt có điểm quật cường lại có điểm bất an. “Hảo, có Triệt nhi, Tuyết cam đoan không tìm những người khác, được không?” Ôm chặt bảo bối đang bất an, Nguyệt Như Tuyết ôn nhu vuốt ve tấm lưng trắng nõn. “Triệt nhi yêu nhất Tuyết, cũng yêu nhất phụ thân.” Nghe được Nguyệt Như Tuyết nói như vậy, trong lòng Nguyệt Thu Triệt liền cảm thấy ngọt ngào. Tiếp tục chìm đắm vào khung cảnh lãng mạn, cho đến lúc Nguyệt Thu Triệt phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Nguyệt Như Tuyết nhìn mình, mới ý thức được lúc này bản thân đang ngồi trên người phụ thân, tư thế cực kì ám muội. Hơn nữa, bởi vì động tác lúc nãy, chăn bông cơ hồ đã ly khai thân thể, có thể nhìn thấy trên người dấu hôn khắp mọi nơi, tạo nên hương vị *** mị, xinh đẹp. Mặt nhất thời giống như bị hỏa thiêu, lại thấy Nguyệt Như Tuyết không ngại ngùng chăm chú nhìn chính mình, Nguyệt Thu Triệt phẫn hận đẩy phụ thân ra, muốn xuống giường mặc quần áo, không ngờ chân mới chạm xuống đất liền muốn ngã xuống. May mắn Nguyệt Như Tuyết nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy bảo bối sắp tiếp xúc với mặt đất. “Triệt nhi hôm nay muốn làm gì thì nói phụ thân giúp. Bây giờ phụ thân giúp Triệt nhi mặc quần áo, sau đó rửa mặt chải đầu, hôm nay chúng ta ở trong phòng ăn cơm được không?” Nguyệt Như Tuyết vỗ về khuôn mặt Nguyệt Thu Triệt, ôn nhu hỏi. Nghĩ đến thân thể của chính mình, Nguyệt Thu Triệt đành bất đắc dĩ gật đầu. Giúp Nguyệt Thu Triệt mặc quần áo xong, liền phân phó Nguyệt Trúc cùng Nguyệt Tinh đã sớm đợi ngoài cửa tiến vào. Hai người rất nhanh rửa mặt chải đầu xong, chờ Nguyệt Ting mang cơm trưa đến, Nguyệt Như Tuyết liền phân phó hai nàng lui đi, chính mình ôm bảo bối vào lòng uy cơm, thỉnh thoảng trao đổi vài nụ hôn ngọt ngào. ———————————————- “Uy, Nguyệt Trúc, ngươi có thấy hay không, trên cổ Thiếu chủ….” Trên đường trở về, Nguyệt Tinh hỏi Nguyệt Trúc đi bên cạnh mình, trên mặt là một mảnh đỏ ửng. “Ngươi nói là dấu hôn a, ai có thể làm ngoài Cung chủ?” Nguyệt Trúc thản nhiên nói, giống như đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa…. (Thiên kinh địa nghĩa = bình thường, hiển nhiên) “Nhưng, Cung chủ và Thiếu chủ là nam, hơn nữa lại là phụ tử….” Nguyệt Tinh chần chừ nói. “Người ở Nguyệt Thanh cung sẽ không để ý đến điều này, chúng ta đều hi vọng Cung chủ và Thiếu chủ được hạnh phúc, không phải sao.” “Cũng đúng, dù sao đối với chúng ta thì bọn họ hạn phúc là trọng yếu nhất, hơn nữa Cung chủ và Thiếu chủ thật xứng đôi nga, một người xinh đẹp lại lành lùng, một người thì ôn nhu!” Nguyệt Tinh sùng bái nói, một chút cũng không giống với bộ dáng thẹn thùng và chần chừ vừa rồi. Nguyệt Trúc buồn cười nhìn phản ứng của Nguyệt Tinh, liền đi nhanh lên phía trước, nàng phải đem tin tốt lành này thông báo cho Đường chủ cùng Lâu chủ, dù sao bọn hắn cũng đã sớm nhìn ra cảm tình của Cung chủ đối với Thiếu chủ.
|
Chương 21[EXTRACT]Cơm nước xong, Nguyệt Thu Triệt chơi đùa những ngón tay thon dài của Nguyệt Như Tuyết, một ngón rồi một ngón, có điểm nhàm chán, “Phụ thân, Triệt nhi không thể đi ra ngoài được sao?” “Hôm nay Triệt nhi không thể đi lại, phụ thân ở cùng Triệt nhi, Triệt nhi muốn làm gì?” “Triệt nhi muốn nghe phụ thân đánh đàn.” Nguyệt Thu Triệt ôm lấy cổ Nguyệt Như Tuyết, nói. “Hảo, chúng ta ra lương đình.” Nguyệt Như Tuyết liền ôm lấy Nguyệt Thu Triệt, bước đi. “Phụ thân, Triệt nhi không phải tiểu hài tử, có thể chính mình tự đi rồi.” “Nhưng phụ thân thích ôm Triệt nhi mà!” Nguyệt Như Tuyết làm bộ dáng đáng thương. Không nghĩ đến phụ thân lại có biểu cảm này, Nguyệt Thu Triệt đành phải miễn cưỡng đồng ý: “Vậy được rồi.” ————————————————- Trong lương đình, thỉnh thoảng lại có tiếng đàn truyền ra, một thân ảnh bạch sắc xinh đẹp mà lạnh lùng đang tao nhã chơi đàn, vừa sủng nịnh lại ôn nhu nhìn thân ảnh bạch sắc khác trong lòng mình, thân mật dựa vào nhau. Khúc nhạc kết thúc, nhìn người trong lòng đã ngủ say, Nguyệt Như Tuyết ôn nhu cười, liền sau đó không còn thấy thân ảnh hai người. Nguyệt Như Tuyết cùng Nguyệt Thu Triệt mỗi ngày đều như hình với bóng được gần một tháng. Trong một tháng này, Nguyệt Thu Triệt cảm giác chính mình quả thực rất hạnh phúc như trên thiên đường, cả ngày trong lòng luôn lâng lâng, trừ bỏ những lúc phụ thân thường thường làm gì đó khiến chính mình mặt đỏ tim đập. Cho nên, lúc này Nguyệt Thu Triệt tỉnh lại phát hiện Nguyệt Như Tuyết chưa cười với mình, nói “sớm an, Triệt nhi”, thì đã không thấy, trong lòng liền có cảm giác kì quái. Nhưng ngẫm lại, có thể phụ thân có việc gấp phải đi nên sợ đánh thức chính mình! Nghe được trong phòng có động tĩnh, Nguyệt Trúc gõ gõ cửa, “Thiếu chủ, ta cùng Nguyệt Tinh vào nhé.” Thấy khuôn mặt trầm mặc của Nguyệt Thu Triệt, Nguyệt Trúc cười nói: “Cung chủ đi ra ngoài, trong chốc lát sẽ về, còn bảo chúng ta không cần đánh thức Thiếu chủ.” Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, rửa mặt chải đầu xong, hỏi: “Phụ thân đi nơi nào?” “Hình như là Thủy Các.” Nguyệt Tinh chần chừ nói. “Thật sao?” Nguyệt Thu Triệt tựa tiếu phi tiếu nói một câu, liền rời đi. “Nguyệt Tinh, ngươi là đồ đần, nói cho Thiếu chủ làm chi a, ngươi muốn nói cũng lựa lời mà nói cho đúng! Nói cái này khiến người khác dễ hiểu lầm mà!” Nguyệt Trúc hổn hển nói. “Ta không dám a, ngươi không nghe vừa rồi lời nói của Thiếu chủ tràn ngập sát khí dao, ta rất hoảng sợ, muốn giải thích thì Thiếu chủ đã đi rồi.” “Ai, chỉ có thể chờ Cung chủ trở về nói rõ ràng sự tình cùng Thiếu chủ thôi, dù sao cũng không có việc gì lớn.” Nguyệt Trúc bất đắc dĩ nói. ————————————————– Trong lòng Nguyệt Thu Triệt rất tức giận, tiếng đàn cũng vì thế mà trở nên lộn xộn, hai tay dùng sức đánh lên huyền cầm, phát ra âm thanh chói tai “Tranh~”, sau đó cố nén cảm xúc, mở miệng nói: “Ảnh, ngươi có biết phụ thân đi Thủy Các làm gì không?” Đột nhiên một bóng đen xuất hiện, thành thật trả lời: “Thuộc hạ không biết.” Bóng đen nghĩ Nguyệt Thu Triệt sẽ không nói nữa, chuẩn bị lui ra, lại nghe thấy thanh âm vị Thiếu chủ kia: “Ảnh, ba canh giờ sau ngươi đến báo với phụ thân….” Bóng đen chần chừ một chút, lập tức gật đầu, bóng đen dám khẳng định, vừa rồi ánh mắt và thanh âm của Thiếu chủ đều lộ ra hưng phấn cùng vui sướng khi người khác gặp họa.
|
Chương 22[EXTRACT]Nguyệt Như Tuyết xử lý xong chuyện ở Thủy Các, liền lập tức trở về Tuyết Triệt, nghĩ đến: Triệt nhi lúc này chắc cũng đã rời giường, không thấy mình lâu như vậy, chỉ sợ đã giận dỗi. Trở lại Tuyết Triệt, không thấy thân ảnh của Nguyệt Thu Triệt, liền nhíu mày: “Nguyệt Trúc, Thiếu chủ đâu?” “Bẩm cung chủ, nửa canh giờ trước Thiếu chủ đã thức giấc, rửa mặt xong liền rời đi.” Nguyệt Trúc cung kính nói. Nguyệt Như Tuyết thản nhiên gật đầu, tỏ vẻ đã biết, vậy ở đây chờ một lúc cũng được. “Nhưng…” Nguyệt Trúc chần chừ, lại thấy ánh mắt Cung chủ, liền run sợ, lập tức mở miệng: “Chính là Nguyệt Tinh nhất thời nhanh miệng, nên Thiếu chủ đã biết Cung chủ đến Thủy Các.” Nói xong liền nơm nớp lo sợ, trong lòng thầm mắng Nguyệt Tinh: tội của ngươi bắt ta chịu oan a! Ánh mắt Nguyệt Như Tuyết hơi di động, liền khôi phục lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ngươi lui ra đi.” Nguyệt Trúc nhẹ nhàng thở ra, liền rời đi, quyết định tìm Nguyệt Tinh tính toán sổ sách. Sau khi Nguyệt Trúc lui ra, khóe miệng Nguyệt Như Tuyết thoáng gợi lên một nét tươi cười: “Đứa nhỏ này, khẳng định là đến nơi nào đó hờn dỗi, một lát nữa mình sẽ đi tìm, trước tiên phải đến Sóc Ấm lâu giải quyết một số việc.” ———————————————————- Đại sảnh Sóc Ấm lâu. Nguyệt Như Tuyết bình tĩnh nghe Ấn Thủy náo loạn cùng Phong Vụ đang cười nhạo, không phát biểu bất cứ ý kiến gì, chỉ tại lúc quyết định nói một số câu, mà mọi người cũng đều đã thành thói quen, không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, cho nên cũng không ảnh hưởng đến chính sự. Bỗng nhiên, một bóng đen quỳ gối dưới đại sảnh. Thấy bóng đen, đôi mắt Nguyệt Như Tuyết liền dao động: không phải Ảnh phải ở bên cạnh Triệt nhi sao? “Bẩm Cung chủ, Thiếu chủ có chuyện bảo Ảnh bẩm báo lại Cung chủ.” Ảnh vẫn nói một cách đúng mực, chỉ là đôi mắt thoáng hiện một tia lo lắng. Mọi người ở đại sảnh đều là cao thủ, thấy ánh mắt như vậy nhất thời sững sờ, phản ứng kia thật độc nhất vô nhị đi. Thiếu chủ bảo ảnh nói gì, mọi người đều ngưng thần lắng nghe. Không để ý nơi này có nhiều người, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Nói.” “Thiếu chủ bảo thuộc hạ báo với Cung chủ: hắn bước chân vào giang hồ.” Thanh âm trong trẻo của Ảnh kể rõ, đối với mỗi người ở Nguyệt Thanh cung đều là tin tức kinh thiên động địa. “Cái gì! Thiếu chủ ra cung.” Người đầu tiên ồn ào luôn là Ấn Thủy, còn tưởng rằng vì Nguyệt Thu Triệt lo lắng, không ngờ lại nói, “Cũng không gọi ta đi chơi, thực không có nghĩa khí, tốt xấu ta cũng đem y thuật dạy cho hắn nha, quỷ hẹp hòi!” Nói xong liền bĩu môi, giống biểu tình của tiểu hài tử, thật khó có thể tưởng tượng người này là y thánh. “Cung chủ, nên làm gì bây giờ?” Lam Tâm lo lắng nhìn biểu tình trầm tĩnh của Cung chủ. Nguyệt Như Tuyết không trả lời vấn đề của Lam Tâm, chỉ hỏi Ảnh: “Thiếu chủ mang theo vật gì rời đi?” “Ngân lượng, giải độc đan cùng độc dược.” Ảnh trả lời ngắn gọn vấn đề của Nguyệt Như Tuyết. “Ngươi đuổi theo Triệt nhi, âm thầm bảo hộ.” Nguyệt Như Tuyết lập tức phân phó. “Vâng.” Vừa nói xong liền không thấy thân ảnh. “Cung chủ, ngài không cần lo lắng cho Thiếu chủ, ta nghĩ trên giang hồ có thể thắng được Thiếu chủ không vượt qua ba người.” Phong Vụ nhìn Nguyệt Như Tuyết nói, bọn hắn cũng biết đối với Nguyệt Như Tuyết, thiếu chủ có vị trí như thế nào, nếu Thiếu chủ bị người nào đả thương, bọn hắn cũng không khó tưởng tượng được kết thúc bi thảm của người kia, mà khi đó không cần Cung chủ phải nói ra, bọn hắn nhất định trước hết cho người kia thấy kết quả. Nguyệt Như Tuyết gật gật đầu đáp lại lời nói của Phong Vụ, “Vụ, giám sát hướng đi của Triệt nhi giao cho Lưu Vụ đường, Minh, Hắc Ảnh âm thầm bảo hộ.” “Vâng.” Phong Vụ cùng Thôi Tường Minh đồng thời đáp. Nguyệt Như Tuyết một mình trở lại Tuyết Triệt, một mình ngồi ở trong lương đình chơi đàn, khóe miệng gợi lên nụ cười bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này, từ lúc nào nghịch ngợm như vậy!” Lập tức lại tỉnh ngộ nói: “Ai, đều do chính mình sủng mà thành, nhưng như vậy cũng tốt!”
|
Chương 23[EXTRACT]Nguyệt Thu Triệt vô cùng thoải mái và khoái trá, tiêu sái đi trên đường, nhìn đông nhìn tây. Trên thực tế, hắn đối với mọi thứ chung quanh đều rất tò mò, hưng phấn, vì kiếp trước hắn là đứa con của tổng tài, nên không được tiếp xúc với chuyện bên ngoài, cái gì cũng đều là tinh anh giáo dục, cho dù thời điểm kia hắn mới mười tuổi. Đến nơi này, Nguyệt Thu Triệt cũng chưa bao giờ rời khỏi phụ thân, nếu không phải trong lòng ghen tuông, phỏng chừng cũng không ra ngoài một mình. Ai, hiện tại hắn đã bắt đầu nhớ phụ thân a! Nhưng hiện tại có thể thử cuộc sống giang hồ mà hắn ao ước, dù sao khi hắn còn là Dương Vũ Phong, thời gian buồn tẻ hắn đều đọc tiểu thuyết võ hiệp a. Lần này chính mình phải hảo hảo chơi một chút, khóe miệng cong lên gợi một nụ cười xinh đẹp, liền bước nhanh hơn, hy vọng lúc mình đói bụng thì đã đến được thành trấn. ————————————————————— Lâm Dương thành, là một trong ba thành thị lớn nhất Thương Lục quốc, hai thành còn lại là Lô Lân, Cổ Ngàn. Nguyệt Dương tửu lâu là tửu lâu tốt nhất Lâm Dương, không chỉ bởi nó có mĩ vị đệ nhất, mà còn vì không ai biết phía sau nó, lão bản là ai, cũng không biết vì cái gì mà không ai dám ở Nguyệt Dương tửu lâu giương oai. Tửu lâu được sắp xếp: lầu một là đại sảnh, tuy rằng nhiều người nhưng vô cùng sạch sẽ, không hề náo loạn, hơn nữa là nơi thám thính, trao đổi tin tức sôi nổi nhất; lầu hai – Nhã Các là một gian phòng trang nhã, thanh lịch, yên tĩnh, bình thường chỉ người có tiền hoặc công tử thế gia ở đây; lầu ba và hậu viện là khách phòng, lầu ba gồm những gian phòng bố trí giống nhau, hậu viện chỉ có ba tiểu viện, phân biệt: Dương, Tinh, Nguyệt, đặc biệt không ai biết có người nào đã từng ở qua Nguyệt viện. Lúc này đại sảnhNguyệt Dương tửu lâu, không khí náo nhiệt, những người ở khắp nơi tụ tập, đàm luận sự tình lớn nhỏ trên giang hồ. Một bàn gần cửa sổ, có ba nam một nữ đang ngồi, đều thu hút sự chú ý của người trong đại sảnh, bởi vì họ đều là tuấn nam, mĩ nữ, hơn nữa y phục sang trọng, mà bốn người giống như thói quen, cũng không để ý đến người khác nhìn mình. “Ca ca, không tốt nga, vừa rồi đáng lẽ nên đến Nhã Các!” Đông Phương Thiến một thân y phục phấn hồng, ai oán nói, khuôn mặt kiều diễm trắng như sứ càng điểm mấy mạt tư sắc. “Thiến nhi!” Ngồi bên cạnh Đông Phương Thiến là ca ca của nàng, một thân bạch sắc, ôn nhu khuyên nhủ, khóe môi mỉm cười như mộc xuân phong. Đông Phương Thiến thấy ca ca của mình cười ôn nhu, không nói thêm một tiếng, mải miết ăn cơm. Ngồi ở đối diện là nam tử tà mị, vận y phục lam sắc, tên gọi Hàn Tinh: “Đông Phương, giờ chúng ta đi nơi nào a?” Hảo tâm mở ra đề tài, lại quay đầu nháy mắt với nam tử anh tuấn bên cạnh: “Bắc Đường, ngươi có ý kiến gì a?” Bắc Đường nhìn hắn một cái, phun ra hai chữ “nói sau.” Cầm lấy chén rượu, uống một hớp. “Xem ra mị lực của ta đối với hai người các ngươi, Đông Phương cùng Bắc Đường, căn bản là vô dụng thôi!” Ai oán thở dài, Hàn Tinh tiếp tục uống rượu, ôn nhu mỉm cười, liếc mắt một cái nhìn Bắc Đường cùng Đông Phương. “Ta thật sự không rõ vì cái gì mà Tinh Kiếm sơn trang lại có người như ngươi.” Đối với cái liếc mắt của nam nhân, trong lòng Bắc Đường nảy lên một trận ác hàn. “Đường đường là công tử của Bắc Đường thê gia như thế nào có thể nói ra những lời tổn thương lòng người mà ~” Lại tiếp tục ai oán. Bỗng nhiên, đại sảnh náo nhiệt nhất thời yên tĩnh, chỉ nghe vài tiếng hút không khí. Liên thấy một nam tử xinh đẹp, y phục bạch sắc, phong hoa tuyệt đại, đôi mắt trong suốt như thu thủy, thần thái nhộn nhạo khác thường. Nguyệt Thu Triệt trong lòng thực kích động, rốt cục cũng đi tới khách *** trong truyền thuyết, mà chính mình cũng đói bụng không chịu nổi, cho nên nhìn thấy tửu lâu trong lòng vô cùng hưng phấn, lập tức cất bước đi vào. Tại sao lại im lặng như vậy a, nhìn nhìn bốn phía, sao mọi người là đều lộ ra bộ dạng này, có người còn chảy nước miếng. Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện của mình.
|
Chương 24[EXTRACT]Nguyệt Thu Triệt nhìn thoáng qua người kia ăn mặc bình thường, áo lam, tay cầm một chiếc khăn màu trắng sạch sẽ, một khăn vắt qua vai, lúc này không rời mắt khỏi mình, nghĩ hẳn là tiểu nhị, lập tức nói: “Tiểu nhị, còn chỗ không?” Khách nhân nghe thanh âm thản nhiên, nhất thời rời đi lực chú ý, tiếp tục bàn chuyện của mình, nhưng ngẫu nhiên vẫn nhìn sang Nguyệt Thu Triệt. Tiểu nhị cũng lập tức hoàn hồn, tiến lên cười cười, nhiệt tình nói: “Hoan nghênh khách quan, không biết ngài muốn ở đại sảnh dùng cơm hay là lên Nhã Các?” Nguyệt Thu Triệt nghĩ nghĩ, trong đại sảnh nhiều người, hơn nữa có thể nghe được không ít tin tức giang hồ, vì thế nói: “Đại sảnh đi, cho ta vị trí gần cửa sổ là được.” Tiểu nhị lập tức dẫn Nguyệt Thu Triệt đi đến cái bàn bên cửa sổ, cũng là cái bàn cạnh bàn của Đông Phương Mạch, xoa xoa mặt bàn hỏi: “Khách quan muốn dùng gì?” Nguyệt Thu Triệt cũng không biết nơi này có cái gì ăn ngon, lúc ở Nguyệt Thanh cung đều do Nguyệt Trúc an bài, đành phải gọi những thứ ngon ngon là được. Hàn Tinh hướng Đông Phương Mạch cùng Bắc Đường Hạo cười thâm ý, buông cái chén trong tay, chậm rãi đến bên bàn Nguyệt Thu Triệt, cười tà mị: “Không biết ta có diễm phúc được ngồi ở đây không?” Nguyệt Thu Triệt tiếp tục thêm đồ ăn vào cái bụng trống rỗng, làm như không nghe thấy. Hàn Tinh cũng không để ý, tự nhiên ngồi xuống, còn có hứng thú thưởng thức Nguyệt Thu Triệt ăn cơm. Nguyệt Thu Triệt cũng coi người nọ như không khí, tiếp tục ăn. Người ở đại sảnh cũng quay đầu nhìn cái bàn, có chút tò mò, hâm mộ. Một hồi lâu, Nguyệt Thu Triệt rốt cục ăn no, buông bát, thản nhiên nhìn người bên cạnh liếc mắt một cái. Lúc này Đông Phương Mạch, Bắc Đường Hạo cùng Đông Phương Thiến cũng đứng dậy, đi lại nơi này, Đông Phương Mạch mỉm cười giải thích: “Hàn Tinh có chỗ thất lễ. Mong công tử thứ lỗi.” Nhìn thấy người trước mắt ôn hòa, cặp mắt tràn ngập ấm áp nhưng lại thản nhiên xa cách xung quanh, Nguyệt Thu Triệt bỗng nhiên nghĩ tới phụ thân, phụ thân cũng đối với mình lộ ra ôn nhu tươi cười, mà chỉ có thời điểm nhìn mình, phụ thân mới có ôn nhu, hơn nữa trong mắt lại vô hạn sủng nịnh, sau lại càng nhiều thâm tình, yêu say đắm. Nghĩ vậy, liền hướng người tới mỉm cười, thản nhiên nói: “Không có việc gì.” Nhất thời trong đại sảnh lại vang lên từng trận hút không khí. Nhìn nụ cười khuynh thành kia, Đông Phương Mạch sửng sốt, phát hiện tâm tình bình lặng của mình bỗng động một chút, vội vàng che dấu nói: “Tại hạ Đông Phương Mạch, còn đây là muội muội Đông Phương Thiến.” “Tại hạ Bắc Đường Hạo.” Bắc Đường Hạo tự giới thiệu với Nguyệt Thu Triệt. “Ta là Hàn Tinh, ngươi gọi là gì a?” Hàn Tinh lại cười, cảm thấy hứng thú nói. “Dương Vũ Phong.” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên nói ra tên ở kiếp trước. “Dương Vũ Phong, tên thật đẹp.” Hàn Tinh khen ngợi, còn nói thêm: “Các ngươi đừng khách khí a, ngồi xuống a!” Đông Phương Mạch nhìn Nguyệt Thu Triệt, bất đắc dĩ cười cười, Bắc Đường Hạo còn trừng mắt liếc nhìn Hàn Tinh một cái, hai người đều ngồi xuống. Đông Phương Thiến cũng theo ca ca, ngồi bên cạnh. Hàn Tinh một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, cười hỏi Nguyệt Thu Triệt: “Ngươi định đi đâu a? Có lẽ chúng ta cùng đường.” Bắc Đường Hạo đành phải thay Hàn Tinh lỗ mãng này giải thích: “Mạo muội, người này chính là như vậy.” Lắc đầu tỏ vẻ không để ý, Nguyệt Thu Triệt chỉ cho rằng Hàn Tinh là người thẳng thắn mà thôi, hơn nữa hắn đối với ba người có phong cách khác nhau trước mặt cũng không có cảm giác chán ghét, trong lòng không khỏi nghĩ đến: Đây đều là công lao của phụ thân, nên mình mới có thể mở lòng với người khác, cũng chú ý tới xung quanh, cảm giác được mọi người ở Nguyệt Thanh cung đối với chính mình thật tốt. Phụ thân, mình bỏ đi như thế này, hắn có thể sinh khí hay không? Đột nhiên phát hiện chính mình thất thần, liền thấy có lỗi, cười nói: “Ta còn không biết đi đâu cơ? Lần này chỉ là đi chơi.” “Vậy chúng ta đi cùng nhau đi, trên đường có thể hỗ trợ lẫn nhau.” Đông Phương Mạch nói ra những lời này, trong lòng lại nổi lên một sự chờ mong. Bắc Đường Hạo cũng gật gật đầu, hắn đối với tuyệt mĩ thiên hạ trước mắt có một tia hứng thú, hắn chưa nghe nói qua trong giang hồ có tuyệt mĩ thiên hạ như thế này a, chỉ sợ ngay cả Hương Vân lâu – Liễu Tương Vân cũng theo không kịp. Hàn Tinh cũng hùa theo: “Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, so với ta còn xinh đẹp hơn, nhất định không ít người ngấp nghé mỹ mạo của ngươi, vừa hay chúng ta có thể giúp ngươi đuổi những nguời đó đi a!” “Xinh đẹp, ta sao?” Nguyệt Thu Triệt nghi hoặc hỏi, cũng khó trách hắn lại như vậy, người ở Nguyệt Thanh cung bộ dáng không giống nhau, hơn nữa trong lòng Nguyệt Thu Triệt, phụ thân mới là xinh đẹp nhất, cho nên hắn với khuôn mặt mình chính là một cảm giác kinh diễm cũng không có, nhìn qua chỉ thấy khuôn mặt có điểm yếu đuối. Mọi người không hẹn cùng gật đầu, Hàn Tinh bổ sung: “Khuôn mặt của ngươi, không biết khiến cho bao nhiêu người ghen tị, hâm mộ a! Cũng sẽ mang đến cho ngươi vô số phiền toái. Ít nhất cho tới nay ta xem qua không ít mĩ nhân a. Ai, người có thể xinh đẹp so với ta cũng không có mấy, ta thật hâm mộ ngươi nga!” Đó là bởi vì ngươi chưa từng gặp qua phụ thân, nghĩ đến đây, trong lòng Nguyệt Thu Triệt lại cảm thấy ngọt ngào.
|