Sau Khi Xuyên Thành Đệ Đệ
|
|
Chương 47[EXTRACT]Edit + Beta: SnailTrần An thấp giọng nói: “Dưới cửu tuyền… Dưới cửu tuyền…” Dưới cửu tuyền Trình Dục thấy bạn tốt của mình thông đồng cùng đệ đệ mình hại chết y, vậy làm sao có thể yên lòng? “Ông yên tâm, ta sẽ không xằng bậy.” Lưu thúc gật gật đầu, nói: “Ta đi đánh ngất một thủ vệ, đến lúc đó ngươi mặc y phục của hắn chạy trốn, nhớ kỹ, sau khi rời khỏi đây không được nói với bất cứ ai chuyện này, ta ở trong trang sẽ kiểm chứng thật tốt, thu gom chứng cứ…” Trong lòng Trần An không tán đồng, ngoài mặt lại gật gật đầu. … Mưa bụi phất phơ nhẹ nhàng tung bay, mảnh nhỏ như lông trâu, cũng dày như lông trâu, nhưng lại hiếm có mưa thu tinh mịn như vậy. Nhuyễn đến nỗi khiến người không phát hiện được, dày đến như thiên địa nhấc lên một tấm mành. Đáng tiếc là, dù sao vẫn lạnh chút, không cách nào khiến người ảo giác mưa xuân. Trình Dục đối với mưa thu, chỉ nhìn, nhìn nó nhẹ nhàng rơi trên lá chuối tây, không có nửa điểm tiếng vang “mưa rơi chuối tây”. “Qua ba ngày nữa chính là đại hội Võ Lâm.” Phượng Thăng Minh khoác một bộ y phục cho Trình Dục, nói “Nếu Minh chủ sinh bệnh, chỉ sợ ngăn trở kính ngưỡng của bọn họ đối với Minh chủ.” Trình Dục chớp chớp mắt, không đẩy hắn, mở bàn tay mình ra, nhìn đường chỉ tay tinh tế bên trên, tay Trình Sóc vốn mềm mại không xương, mười ngón không dính nước mùa xuân, sau lại nhìn thấy y luyện kiếm, cũng muốn học, Trình Dục vụng trộm dạy hắn vài bộ kiếm pháp, thấy hắn như vậy, nghĩ đến hắn kỳ thực vốn có thể làm một nam tử, đã từng nhất thời xúc động, hỏi hắn có muốn làm một hiệp khách, trường kiếm giang hồ hay không. Lúc ấy Trình Sóc nói cái gì? Hắn nói: “Ta muốn mỗi người đều ca tụng ta, chỉ vây quanh ta, như vậy ta mới muốn làm một nam tử.” Dù sao hắn cũng là nam tử, cho nên sẽ có ý tưởng khát khao hào hùng đơn giản như vậy. Nếu y không dạy hắn bộ kiếm pháp kia, nói không chừng cũng sẽ không có nhiều chuyện phía sau. Tư chất Trình Sóc không hẳn thấp hơn y, sở dĩ một bộ kiếm pháp hắn dùng ba ngày học không được, chính mình có thể học được rất nhanh, đơn giản là do mình luyện võ luyện thành quen, võ công thiên hạ, đều có vài phần trăm sông đổ về một biển, kỳ thật không chỉ vì tư chất. Cố tình ngày ấy Trần An lại uống say, kích thích hắn… “Ngươi còn chưa thả Trần An ra?” Phượng Thăng Minh lắc đầu, nói: “Gã biết thân thể này của đệ là Trình Sóc, nếu như thả ra, nhất định sẽ hồ ngôn loạn ngữ.” “Nếu gã thông minh, nhất định biết hành động này không sáng suốt.” Phượng Thăng Minh nói: “Gã không phải người thông minh, huống chi…” Hắn ngừng lại không nói, huống chi gã thích Trình Dục, thích người bị người ‘hại chết’, dù cho người thông minh cũng không hẳn sẽ thông minh, huống chi một kẻ không quá thông minh như gã? “Ta sợ gã không ai chữa bệnh, trực tiếp chết, như vậy Trình gia chúng ta, lại thật sự thiếu gã một khoản nợ. Gã cũng không thiếu Trình gia cái gì, cho dù là ân cứu mạng, ta cứu gã một mạng, gã cũng ở trong sơn trang hỗ trợ lâu như vậy, sau lại còn vô tội bị giận chó đánh mèo… kỳ thật đều đã rõ ràng. Mạng người quan trọng, không thể hại gã…” Ngày đó Trình Dục thấy Phượng Thăng Minh làm bị thương Trần An, vết thương đoạn xương, nếu không trị liệu tốt, cực kỳ dễ lây nhiễm. Huống chi hắn còn sai người nhốt gã vào địa lao… chỉ sợ y không đề cập tới, Phượng Thăng Minh liền cố ý quên mất gã. Phượng Thăng Minh giống như bị nhìn thấu mà ho nhẹ một tiếng, “Ta sẽ không hại chết gã, sẽ sai người chiếu cố gã…” Trình Dục nói: “Địa lao dù sao vẫn âm u lạnh lẽo, bảy tháng đổ lửa, mùa thu rét lạnh, nếu khiến gã hạ xuống bệnh căn cả đời gì đó, sẽ sống không bằng chết… Không bằng đưa gã giam giữ ở nơi khác, nếu ngươi sợ gã nói cái gì, điểm á nguyệt gã, ra ngoài tìm đại phu giúp nhìn xem, sau đó sơn trang chúng ta sắc thuốc cho gã cũng là phải…” “Dục đệ, đệ sẽ không thật sự muốn thả gã đi? Gã sẽ không tin đệ là Trình Dục.” “Chờ đại hội Võ Lâm chấm dứt, ta sẽ thoái vị du lịch, đến lúc đó dù gã nói ra, không có bằng chứng, cũng không có người sẽ tin tưởng, vốn thân thể hai huynh đệ chúng ta, người ngoài đều không biết có gì khác biệt… Mặc khác, tuy gã không tin ta là Trình Dục, ta viết vài chữ cho gã, để gã nhận ra bút tích của ta, gã cũng sẽ tin mấy phần Trình Dục còn ở nhân thế, hết thảy mạnh khỏe, thì sẽ không nhớ mong…”
|
Chương 48[EXTRACT]Edit + Beta: SnailSắc mặt Phượng Thăng Minh hơi hơi thay đổi, ý cười dần biến mất, “Đệ quan tâm gã như vậy, có phải bị gã cảm động hay không?” Trình Dục buông mắt, nói: “Cái gì?” “Biết có người tình thâm ý trọng đới với đệ, can đảm bạo dạn, đệ đương nhiên sẽ bị cảm động, cho dù không tiếp nhận gã, cũng sẽ quan tâm gã mấy phần, bởi vì đệ áy náy, áy náy không thể đáp lại một mảnh thâm tình của gã, đúng không?” Lúc Phượng Thăng Minh nói lời này liền nỗ lực khắc chế khiến giọng của mình không trở nên rét lạnh, Trình Dục hiện nay đã tiếp nhận hắn — ít nhất là đang chậm rãi tiếp nhận hắn, nếu hắn quá mức can thiệp phương diện tâm tư tình cảm của y, nhất định sẽ gây nên hiệu quả ngược. “Nếu ta nói, là thật thì sao?” Trình Dục giương mắt, một đôi mắt như lưu ly lưu động hào quang, không tức, cũng không giận, không có nửa điểm chột dạ vì bị chọc thủng. Thực tế tâm tư này của y vốn không có gì không đúng, nhất là người như bọn họ, tiểu thư khuê các phải tuân thủ tam tòng tứ đức còn bởi vì thư sinh tình thâm ý trọng mà nhịn không được cùng thành chuyện tốt, giải quyết khoản nợ tương tư, từ nhỏ bọn họ đã được dạy phải thân thiện với người khác, đương nhiên, Phượng Thăng Minh cũng vậy, có nữ tử thanh lâu thích hắn, hắn không thích các nàng, cự tuyệt, thế nhưng lúc cự tuyệt, cũng sẽ mềm lòng nhỏ nhẹ, hơn nữa an bày tốt tương lai các nàng. Nhưng nếu là như thế, Trình Dục mềm lòng không chỉ đối với một mình gã. “Không sao cả.” Phượng Thăng Minh bỗng nhiên nói, từ sau lưng ôm lấy y, đầu gác trên vai y, sợi tóc mềm mại tán ra trên vai y, có vài sợi đến trước ngực Trình Dục, lẩm bẩm nói: “Không sao cả… Đứa nhỏ trong bụng đệ là của ta. Đệ vĩnh viễn đều không có biện pháp lấy lệ với ta…” Trình Dục biến sắc, nói: “Phượng Thăng Minh!” Phượng Thăng Minh nổi giận nói: “Đại hội Võ Lâm còn chưa mở, lúc này đệ uy hiếp ta muốn phá nó cũng vô dụng.” Trong nháy mắt Trình Dục tức giận đến cắn răng, thật muốn cùng hắn đánh nhau một trận, bình thường nếu cãi nhau — tuy rằng bọn họ gần như chưa từng cãi nhau, đánh nhau một trận là biện pháp tốt nhất, đánh xong liền hòa nhau, hiện tại hắn ngược lại xem chính mình làm tình nhân, không giống quá khứ che lấp tâm tư, nhưng y lại không cách nào ầm ĩ cùng hắn lúc này, y bị vây ở thế yếu, đại hội Võ Lâm sắp mở, lại không phải con nít, ầm ĩ đến ầm ĩ đi giống cái gì… Đôi gò má Phượng Thăng Minh cọ trên cổ y, thấp giọng nói: “Dục đệ, đệ thơm quá…” “Phượng Thăng Minh!” Trình Dục không nhịn được nữa, khuỷa tay thụi về sau một cái, đánh vào ngực hắn, Phượng Thăng Minh kêu rên một tiếng, ngược lại có chút vui mừng, mỉm cười, nghiêng đầu không để Trình Dục thấy u ám nhu tình trong mắt hắn, nói: “Đệ đánh đi, dù sao đệ đánh cũng vô dụng.” Trình Dục buồn bực không nói. Ỷ vào y cố kỵ đại hội Võ Lâm muốn cầu cạnh mình, lại không muốn truyền ra tin tức hai người bất hòa, Phượng Thăng Minh cố ý hay vô tình sờ eo y, hơi thở ấm áp phả vào tai y. Lông nhung sau tai Trình Dục dựng lên một tầng, thấp giọng nói: “Ngươi đừng quá phận…” Phượng Thăng Minh dịu dàng nói: “Ta chỉ muốn ôm ôm sờ sờ đệ, sẽ không xâm nhập.” Trình Dục không nói, thấy Phượng Thăng Minh quả nhiên không có hành động bước tiếp theo, nhiều ngày đến buổi tối đã quen thân mật như vậy cùng hắn, rốt cục cam chịu. Một bóng người bỗng nhiên từ rừng cây đi qua, trước khi vượt qua được, giẫm lên mấy chiếc lá rụng, phát ra tiếng vang. Phượng Thăng Minh nói: “Đứng lại!” Bóng người dừng lại, quay người cúi đầu ôm quyền nói: “Trang chủ, Nhị trang chủ.” Trang phục người nọ, là của hạ nhân trong phủ, Phượng Thăng Minh từng gặp đối phương, là thủ vệ bên phía Lưu thúc. “Ngươi từ bên kia đến?” Phượng Thăng Minh hỏi. “Phòng bếp bên kia.” Thị vệ nọ nói, cung kính vô cùng, “Lưu đại phu muốn chuẩn bị chút canh thuốc, bảo tôi đi tìm mấy vị thuốc, nói là không thể qua tay người khác, là việc cơ mật…”
|
Chương 49[EXTRACT]Edit + Beta: SnailViệc cơ mật. Xem ra có liên quan đến thuốc dưỡng thai. Chuyện có người hoài thai, Lưu thúc chắc là sẽ không truyền ra. Ông hiểu được chuyện gì có thể nói ra ngoài, chuyện gì không thể. Phượng Thăng Minh gật đầu, nói: “Vậy ngươi đi đi.” “Dạ, Nhị trang chủ.” Người vừa đi, Phượng Thăng Minh lại từ sau lưng ôm lấy Trình Dục, chẳng những ôm, còn nghiêng đầu hôn qua, lần này Trình Dục lười đẩy ra, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, khiến Phượng Thăng Minh không hôn lên cổ mình được, chuyện hôn môi, thật sự quá mức thân mật, y cảm thấy, chỉ có người cùng chính mình bên nhau cả đời, mới có thể làm chuyện thân mật như vậy. Mưa bụi không biết lúc nào thì ngừng, tản mác rồi rời đi, sắc trời đột nhiên xanh thẳm, hào quang ngũ sắc lập lòe trong nháy mắt, Phượng Thăng Minh ôm Trình Dục, nhẹ nhàng cười, khi y ngẩng đầu nhìn bầu trời, liền hôn lên cổ y. Trình Dục không kịp né tránh. Đỏ ửng lan tràn đến tận sau tai. … “Không công bằng…” Đem chính mình vùi sâu vào đống đất vàng, mùi tanh bùn đất mang theo gốc cỏ cây, nước mắt không ngừng được chảy ra, cùng bùn đất trộn lẫn trên mặt mình. “Trình Dục… Không công bằng… Không công bằng… Không công bằng… Ngươi làm sao sẽ… Ngươi làm sao có thể… Hắn có cái gì tốt… Hắn có cái gì tốt hả!” Trần An khóc đấm đất, đem cỏ cùng bùn đất cùng nhau rút ra, lại nặng nề vung trên mặt đất. “Lão tặc thiên! Ông điên rồi!” Một bên nắm cây khô, dùng sức đánh vào đất, đem đống đất đánh cho bụi đất tung bay, lá cỏ văng khắp nơi, “Ta tình nguyện Trình Dục đã chết!! Khốn kiếp! Vì sao ông không trực tiếp khiến Trình Dục chết đi?!!” Hai mắt đỏ bừng, gần như đã nhập ma chướng, chẳng qua là muốn nghe lén Trình Sóc cùng Phượng Thăng Minh nói chuyện, nhưng ai có thể dự đoán được Trình Sóc chẳng những tao nhã giống như Trình Dục, lại còn nói ra những lời đó… Y mang thai… Y thành Trình Sóc?! Y mang thai đứa con của Phượng Thăng Minh?!! Chuyện quỷ hồn bọn họ không tận lực tin tưởng nhưng cũng không phải không hề tin, chỉ là không nghĩ đến sẽ thật sự phát sinh bên cạnh mình, nếu Trình Dục không chết thành Trình Sóc, nói không chừng vẫn là chuyện tốt, chí ít Trình Dục có thể là nữ tử, gã sẽ có cơ hội, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Phượng Thăng Minh nhanh hơn gã một bước, thế nhưng làm nhục Trình Dục! Nhiều năm như vậy Trình Dục chưa từng phát sinh quan hệ với ai, càng đừng nói là đàn ông, nhất định là Phượng Thăng Minh ép y… Hận đến mức muốn cắn nát hàm răng, nếu sau khi Trình Dục biến thành Trình Sóc cũng sẽ như vậy… sau khi bị Phượng Thăng Minh bức bách, sau khi mang thai, liền giống như nữ tử bình thường, liền nhịn không được sinh ra cảm giác nam tử kia là người cả đời bên y, vậy còn không bằng gã chạm vào y trước. Có cơ hội… Còn có cơ hội, đứa nhỏ bây giờ y nhất định sẽ không muốn, Phượng Thăng Minh là bạn tốt nhiều năm của y, y nhất định không muốn… Trình Dục nhất định không muốn… Nghĩ đến đây, chính mình lại có chút đắng chát, Trình Dục chỉ sợ cũng sẽ không bằng lòng ở bên gã, nhưng nhìn Trình Dục cùng Phượng Thăng Minh đều có thể ở bên nhau hòa hợp như vậy, nhất định là bởi vì đứa bé, nếu như Trình Dục có con của mình, cũng bằng lòng ở bên mình, thì tốt biết bao? Cho dù y không muốn ở bên mình, chí ít mình cũng chiếm được y một lần. “Trình Dục…” Trần An cắn răng, từng câu từng câu mà lặp lại, “Trình Dục… Trình Dục… Trình Dục…” Mỗi một lần lặp lại, đều giống như chấp niệm dung nhập khó bỏ, gã thích Trình Dục, gã thích Trình Dục… Trước kia Trình Sóc thích gã, hiện tại Trình Dục biến thành Trình Sóc, điều này đã nói lên, bọn họ mới nên ở bên nhau. Nhất định như thế.
|
Chương 50[EXTRACT]Edit + Beta: SnailĐầu tháng chín, buổi tối ngày thứ ba, sương đêm tựa như trân châu, mặt trăng lại tựa như chiếc cung, sắc lạnh sương hoa ngưng tụ. Nhân sĩ nổi danh võ lâm hầu như toàn bộ đã đến đông đủ, tề tụ ở Tịnh Thiên các của Phù Vân sơn trang. Đại hội Võ Lâm cơ bản năm năm một lần, nếu gặp đại sự việc vui, lại sẽ mở trước thời hạn. Mục đích tụ họp thường có ba, thứ nhất, chính là để các đạo nhân mã luận võ, chọn ra võ lâm tân tú, bài danh trên Võ Lâm Bảng, ý đồ lựa chọn bảng không phải vì gợi ra lòng hiếu thắng của mọi người, chỉ là vì khiến người trẻ tuổi không có bối cảnh đừng hoang phế thời gian, tập võ thật tốt. Mỗi năm năm, các đại hiệp rễ cỏ đều có một lần cơ hội xuất đầu chứng minh mình, người xuất sắc có cơ hội được cao nhân chỉ điểm, cũng có thể thanh danh truyền xa. Thứ hai, là để các môn phái võ lâm liên lạc chút tình cảm — tuy nói hiện nay trong giang hồ chính phái chuyện xấu xa không nhiều, cơ bản không có gì truyền ra, nhưng nước quá trong ắt không có cá, giữa các môn phái liên hợp, cho dù không phải vì kết bè kết cánh, cũng rất cần thiết. Chỉ cần không quá phận liên lạc chôn xuống tai họa ngầm, Trình Dục cũng không quản, huống chi, y từng trải qua hai lần đại hội Võ Lâm, mỗi lần khi luận võ đều có thể thấy giữa các môn phái thành tựu mấy cọc nhân duyên, đại đa số là con gái chưởng môn phái nào đó thích đệ tử ưu tú phái khác, những thứ này đều là chuyện tốt. Thứ ba, chính là mục đích chủ yếu khi mở đại hội Võ Lâm lần này: Sau khi cùng tà phái đánh nhau một trận, công tác thanh lý cùng tăm tích dư đảng, đều cần các đạo nhân mã tụ tập lại, nghiên cứu thảo luận một chút về công việc tương lai các môn phái cần làm. Còn có, dẫn dụ nhân mã tà phái muốn báo thù. Nửa đêm canh ba, đêm lạnh như nước, các tân khách đều đã đến đông đủ, bữa tối cũng đã dùng qua, bọn hạ nhân dẫn mọi người phân biệt đến các phòng khách an giấc. Khi đêm càng sâu lại có người đến, cùng người vừa tới hàn huyên trong chốc lát, Phượng Thăng Minh đi xử lý sự vụ, chuẩn bị tốt chuyện luận võ ngày mai, Trình Dục liếc nhìn ngọn đèn dầu sắp cháy hết, xem qua một lần danh sách tân khách, trong lòng điểm lại mọi việc ngày mai. Tịnh Thiên các rất lớn, qua Thủy các đến luyện võ trường, sân bãi có thể chứa vạn người tề tụ. Lôi đài luận võ đã dựng xong, đến lúc đó y thân là Võ Lâm Minh Chủ, cần phải ngồi trên thủ tọa, các phái Võ Đang Thiếu Lâm ngồi phía dưới bên trái, các phái Nga Mi Khinh Vân ngồi ngay sau Thiếu Lâm Võ Đang, mà phía bên phải còn lại là chỗ ngồi của các nhân sĩ không môn không phái được mời cùng không được mời, không khắt khe phân biệt nam nữ, chỗ ngồi môn phái bên trái mặc dù có khác biệt, nhưng cũng không phân ai trước ai sau, ai tôn ai ti. Mà bên phải, ngoại trừ tân tú, còn phải cảnh giác người có tâm lẫn vào. Cuối thu khí trời quang đãng, tình trạng gần đông lại chưa đến rét lạnh, lựa chọn lúc này mở đại hội Võ Lâm, thật sự cũng suy xét thời tiết vào, khí trời ngày càng lạnh, y phục của y cũng dày hơn chút so với ngày xưa, nội lực tuy vẫn có, nhưng chưa từng có tác dụng chống lạnh, tay chân vẫn dễ dàng bị lạnh, có điều quần áo trừ giữ ấm còn có một chỗ tốt, chính là che khuất bụng y… Người luyện võ, phần bụng có cơ thịt, Trình Sóc cũng có, chỉ là Trình Dục không cần sờ đều có thể cảm giác được thịt trên bụng đã trở nên xốp xốp mềm mềm, hơn nữa cũng hơi hơi nhô ra… Mới có ba tháng… Thứ này lộ vẻ đáng nghi cũng thật nhanh. Khép sách lại, đặt sang một bên. Do dự một chút, y đem tay đặt trên bụng, không phải hoàn toàn bằng phẳng, cũng không nhô ra rất rõ, nhưng khác với trước kia… Trình Dục tra qua chút thư tịch, trong đó nói, đại đa số nữ tử mang thai năm tháng mới nhô ra rõ ràng, mà khi đó cũng chính là thời điểm thai nhi biết động. Hiện tại thai nhi trong bụng y cựa quậy không rõ ràng, nhưng cũng sẽ cảm giác được. Bấm đốt ngón tay tính ngày, ba tháng là số chẵn, nếu thật sự nghiêm khắc mà nói, cũng gần bốn tháng. Có đôi khi không có khẩu vị, có đôi khi khẩu vị lại tốt đến thần kì, không muốn chạm vào cá tôm dê có mùi tanh, ngược lại thích ăn thức ăn chua cay. Đứa nhỏ trong bụng tuy rằng cựa quậy không kịch liệt, nhưng xác thực nói cho y sự hiện hữu của bé. Chỉ sợ y sẽ không nỡ, Trình Dục nghĩ, hiện tại y đã có chút không nỡ, không hy vọng đại hội Võ Lâm chấm dứt nhanh như vậy… Nhưng mà, nếu sinh ra, có thể sao? Sinh ra sẽ khiến người khác kinh hãi, lại càng cùng Phượng Thăng Minh cắt không đứt dứt không xong. Hắn vốn đã khó buông tay, sinh đứa nhỏ ra càng thêm khó buông tay, chẳng lẽ y thật sự muốn thử ở bên cạnh Phượng Thăng Minh?
|
Chương 51[EXTRACT]Edit + Beta: SnailTrình Dục không quá muốn suy xét loại khả năng này, có điều hiện nay y lại có vài phần lưỡng lự, lưỡng lự vì sao mình lại kiên định không muốn ở bên Phượng Thăng Minh như vậy. Nam tử cùng nam tử ở bên nhau, khiến người không thể tiếp nhận nhất là ba điểm: không con nối dõi, không chính thống, lời đồn đãi. Con nối dòng hiện tại bọn họ có, cũng sẽ không khiến hai nhà Phượng Trình tuyệt hậu, chính thống hay không chính thống, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, quản cái này làm gì? Về phần lời đồn đãi, với y, trước khi Phượng Thăng Minh chưa thoái vị, không chiêu cáo thiên hạ, đợi khi tìm được người thừa kế giao lại mọi việc, hai người bọn họ sống qua ngày, có lời đồn đãi cũng sẽ không gây hại đến võ lâm. Tuy cha mẹ đã qua đời, không biết ý muốn của bọn họ, nhưng lúc trước khi cha mẹ động tâm tư nói bằng lòng gả Trình Sóc cho Trần An làm vợ, bọn họ cũng không phản đối, nếu đổi thành bản thân, hiện nay đã là Trình Sóc, không có gì ngoài nhân tố lời đồn ra, nói vậy cha mẹ cũng sẽ không cảm thấy khó có thể tiếp thu, nhiều lắm sẽ bởi vì Trình Dục thân là trưởng tử, lại cam nguyện khuất phục dưới thân người rồi hoài thai mà tức giận… Nhưng mà, dù giận, cũng không nhất định sẽ cự tuyệt. Kỳ thật mẫu thân Phượng Thăng Minh – võ lâm đệ nhất mỹ nhân, thích Trình phụ. Lúc trước bà cùng Trình phụ thiếu chút nữa liền thành, một mỹ nhân diễm tuyệt thiên hạ, một thiên chi kiêu tử võ công cao cường tướng mạo đường đường, nghĩ thế nào cũng đều là một đôi do trời đất tạo nên, đáng tiếc thiên ý trêu ngươi,mỹ nhân vô cùng kiêu ngạo, bởi vì vốn liếng trời sinh, chung quy nhịn không được hy vọng nam nhân đi dỗ, đi sủng, mà Trình phụ sau khi thấy bà tuy có hảo cảm, nhưng vẫn chưa tới tình yêu, mặc dù hai nhà đều có ý muốn kết làm thông gia, để bọn họ lui tới nhiều hơn, nhưng Trình phụ vừa bước lên đại vị, công việc bề bộn như vậy, sao có thể lúc nào cũng đi gặp bà? Kết quả mỹ nhân cảm thấy không phục, nghĩ rằng người theo đuổi mình rất nhiều, dựa vào cái gì tương lai bà phải gả cho người không xem trọng mình như vậy? Bà lại không cầu ông lợi hại dường nào, chỉ muốn ông cùng bà ngọt ngào bên nhau mà thôi, nếu ông thật sự thích bà, vậy cũng nên biểu đạt ra ngoài, sao ngược lại giống như bà gây trở ngại ông? Coi như gặp mặt cũng không được đến nửa canh giờ. Càng nghĩ càng thấy Trình phụ không có ánh mắt, chính mình rất ủy khuất. Người trong nhà lại không ngừng nói bên tai bà để bà làm ít đồ đưa cho ông, tăng cường chút tình cảm, làm sao cũng không bằng lòng, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, bà liền rời nhà trốn đi, bà ngoại Phượng Thăng Minh khi đó vẫn còn tại thế, trong lòng cho rằng bà đi Phù Vân sơn trang tìm người trong lòng, căn bản không động ý niệm tìm người, chỉ muốn “tác thành chuyện tốt”. Kết quả bà một đi không trở lại, vừa mất tích, liền mất tích hai năm. Hai năm không xem là thời gian ngắn, trong hai năm, rất nhiều chuyện tự nhiên mà phát sinh, tỷ như nói, Trình phụ gặp Trình mẫu. Trình mẫu là một nữ tử dịu dàng, rất biết săn sóc, lúc Trình phụ tiêu diệt phỉ khấu Tây Nam, bà đúng lúc bị chúng bắt được. Nhà mẹ đẻ Trình mẫu tuy không phải võ lâm thế gia, nhưng cũng là dòng dõi thư hương, từ nhỏ ngâm trong thư hương, vì vậy có mấy phần khí độ cùng tài hoa. Trình phụ dũng cảm tiến đến cứu giúp, chính khí lẫm liệt tướng mạo lại tuấn lãng, Trình mẫu nhịn không được khâm phục ngưỡng mộ, càng tự nhiên mà sinh ra vài phần hào hùng. Giúp đỡ Trình phụ cứu đám người gặp nguy ra ngoài, dựa vào tri thức trong sách dẫn dắt mọi người xuống núi trong đêm đen, dưới chân núi đợi hồi lâu, chỉ thấy ánh lửa trên núi bị tiêu mất một nửa, nghe có người rống to kêu gào, cuối cùng còn kêu ra tin tức Trình phụ bị thương. Trình mẫu nhờ người truyền tin tìm viện binh tới, chính mình lại không chịu rời đi, cũng không dám lên núi sợ kéo chân sau Trình phụ, nôn nóng dưới chân núi chờ đợi, chỉ muốn chí ít ông sẽ không xảy ra chuyện, trời đã định trước, Trình phụ trúng độc chống thân thể tiến đến, vừa vặn ngã xuống cách chỗ bà không đến một dặm, bởi vì triền núi nghiêng, ông lăn xuống dưới, lăn đến cách bà không xa, để bà nhìn thấy ông.
|