Sau Khi Xuyên Thành Đệ Đệ
|
|
Chương 57[EXTRACT]Edit + Beta: Snail Nhiệt triều trong cơ thể tựa như gợn sóng cuốn lên từng tầng một, hầu như đem thần trí đều bao phủ, Trần An đứng lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm y, nhìn chằm chằm Trình Dục bị dược tính mê hoặc, nhịn không được đỏ ửng khuôn mặt. Tay gã nhịn không được muốn cởi đi y phục trên người, bởi vì gã cảm thấy nóng. Rất nóng rất nóng. Không chỉ nóng, còn có đói khát. Kỳ Lan giáo có rất nhiều dược tốt, trong đó không thiếu dược có thể khiến người cảm thấy dục vọng chưa thỏa mãn. Lực lượng ý chí của Trình Dục tương đối mạnh, bởi vậy Trần An trực tiếp chọn loại thuốc khiến người ta thần chí không rõ – có thể khiến liệt nữ biến thành dâm phụ, thậm chí mổ phá bụng người rõ ràng đau đớn muốn chết còn có thể cùng súc sinh hoan hảo mua vui, dược tính này lúc trước Trần An vốn chỉ nghe nói qua, nhưng nay xem ra, đích xác không giả. “Cởi quần áo ra…” Gã nuốt nước miếng, khô khốc nói. Trình Dục hao hết tâm lực cũng chỉ nhịn xuống được xúc động muốn cởi quần áo, nhưng tay lại không ngừng vân vê xiêm y của mình, khớp xương ngón tay trắng bệch run rẩy, đi vào bên trong… kìm lòng không đặng, vuốt ve thân thể chính mình… Một khi trầm luân, chỉ sợ thật sự không nơi quay đầu. Không thể trầm luân… Không thể trầm luân… Không thể trầm luân!! “Trình Dục, không phải chịu đựng, dược này có thể khiến ngươi thả lỏng…” Trần An nhẹ nhàng dụ dỗ, thầm nghĩ muốn Trình Dục thật sự hoàn toàn buông ra, bày ra một mặt không ai biết đến với mình. Cho tới bây giờ y đều đem yếu đuối của y che giấu rất sâu, hiện nay Trần An mơ hồ đã có chút phát hiện, nếu đem yếu ớt trong lòng Trình Dục bức ra, y nhất định sẽ khuất phục gã. Phải sớm nên biết, người Trình gia đại đa số thiên tính thiện lương, người thiện lương không khỏi có vài phần yếu đuối, trước đây gã bị vầng sáng trên người y che mắt, bởi vậy không biết làm sao tiếp cận tâm y, để Phượng Thăng Minh đi trước một bước… Chung quy vẫn nhớ rõ Phượng Thăng Minh giành trước một bước, Trần An chỉ cảm thấy mình lúc nào cũng không quên, khắc khắc đều nhớ, càng hận đến ngứa răng, muốn khiến Trình Dục trở nên dâm đãng, trở nên không giống Võ Lâm Minh Chủ vạn người kính ngưỡng trước kia, tốt nhất là có thể thần phục dưới khố của gã, vẫy đuôi mừng chủ, khẩn cầu gã yêu thương… “Ta cho rằng… ngươi muốn làm một đại anh hùng…” Trình Dục thấp giọng, đứt quãng nói, lời này của y đã có chút hổn hển, thở dốc rất nặng, y cảm thấy thần trí mình thật sự gần như không còn… Cảm giác trống rỗng mãnh liệt, dục hỏa nóng bỏng, thân mình giống như bị lửa thiêu, lực ý chí gì đó đều bị thiêu hủy, kiên trì gì đó đều có thể bị tàn phá, chỉ có bi thương thậm rãi hiện ra. “Cần gì… như vậy…” Hốc mắt Trần An đỏ lên, có lệ chảy ra, gã xoa cổ Trình Dục, nước mắt rơi xuống một bên chăn, trong nháy mắt không còn thấy đâu nữa, “Cần gì như vậy?! Cần gì như vậy?! Ta cũng muốn biết cần gì, tất cả những thứ này, Trình Dục, ngươi nhớ rõ, ngươi phải nhớ thật rõ, đều là đệ đệ ngươi hại, đều là ngươi hại, đều là Trình gia các ngươi… còn có Phượng Thăng Minh kia hại!!” Chẳng lẽ gã chưa từng có hùng tâm tráng chí? Chẳng lẽ gã chưa từng có nhu tình như nước? Gã có, gã đều có! Nhưng những người này hết lần này đến lần khác, đều có bản lĩnh đẩy người vào ngã rẽ! Trình Dục đã nghe không rõ lắm lời gã nói, y vội vàng muốn tìm thứ đến làm dịu đi nhiệt độ của y. Không ngừng cọ xát trên giường hẹp, còn sót lại một phần lý trí, chỉ là không phải để y cầu Trần An, mà là dán chặt trên giường hẹp nơi chưa bị nhuộm nóng nhiệt độ cơ thể mà cọ xát – đã bất chấp bị Trần An thấy, y sắp điên rồi, thật sự nếu không khiến nhiệt độ thân thể mình hạ xuống, y sẽ chết. Kỳ thật chết không có gì đáng sợ, đáng sợ là ý chí bị phá hủy, thứ trọng yếu chân chính bị hủy diệt… “Thăng Minh…” Cúi đầu gọi tên người kia, gọi cái tên dưới đáy lòng mình, trong nháy mắt khi cái tên này xuất hiện trong miệng mình, đi vào tai mình, lại mang đến chút tình ý khó có thể dùng lời diễn tả được, “Thăng Minh… Thăng Minh… Thăng Minh…” Nhìn không thấy gương mặt vặn vẹo của Trần An, y rũ mắt không ngừng khẽ gọi. Trên đời này, thân nhân của y, bạn chí thân của y, người yêu của y, kỳ thật vốn chỉ còn lại một người. Trừ Phượng Thăng Minh ra, không còn ai khác.
|
Chương 58[EXTRACT]Edit + Beta: Snail“Ngươi lại dám gọi hắn, ngươi lại dám gọi tên hắn?!” Vốn Trần An đã sinh ra chút hối hận vì đối xử như thế với người trong lòng, nhưng nghe thấy y gọi tên Phượng Thăng Minh, ghen tỵ giống như lửa ma châm vào người gã, nhịn không được liền đem quần áo Trình Dục dùng sức lột xuống đầu vai y. Trình Dục cúi đầu rên rỉ một tiếng, không phản kháng, ngược lại sờ mó chính mình, muốn đem y phục trên người mình cởi ra… Có thể cởi toàn bộ, khiến y mát mẻ chút càng tốt. “Thăng Minh… Thăng Minh… Thăng Minh…” “Ngươi muốn hắn? Ngươi muốn hắn cũng vô dụng, hiện tại hắn sẽ không tới tìm ngươi, có thể thỏa mãn ngươi chỉ có ta! Không cho phép gọi tên hắn!” Trần An hung tợn nói, cởi áo tháo thắt lưng, vô cùng gấp gáp muốn cởi sạch chính mình. Trình Dục nâng lên đôi mắt mờ mịt tựa như nhiễm lên tầng sương mù, nhìn gã, lại dường như nhìn phía sau gã, “Thăng Minh…” “Ta nói không được gọi tên hắn!” Dường như thở gấp đến hổn hển, Trần An đưa tay muốn kéo quần Trình Dục xuống. “Rầm” một tiếng, người xuất hiện trong phòng tối đánh Trần An bất tỉnh từ sau lưng, nhìn về phía Trình Dục, nâng y rời khỏi giường. “Dục đệ? Dục đệ…” Trình Dục ôm lấy hắn, đôi gò má cọ một cái lên vai hắn, mờ mịt nói: “Thăng Minh…” Toàn thân người trong lòng hầu như nóng hầm hập, Phượng Thăng Minh sợ đến hãi hùng khiếp vía, trong bụng Trình Dục còn có đứa nhỏ, nếu Trần An hạ loại dược loạn thất bát tao nào đó, hại đến cả đứa nhỏ trong bụng Trình Dục lẫn y, vậy gã thật sự là muôn lần chết khó thoát trách nhiệm. “Đệ không sao chứ…” Hắn ôm lấy người, muốn đem y ôm ra ngoài. Trình Dục cảm nhận được hơi thở quen thuộc, trấn định một chút, lắc đầu, thấp giọng nói: “Không cần… Không cần ra ngoài…” Phượng Thăng Minh xoa nhẹ trán y, nói: “Dục đệ, đừng làm rộn, đệ trúng dược…” “Huynh… cho người đem… gã… mang đi… Ta… nhịn không được, liền ở… nơi này… Huynh…” Nhiệt triều lần nữa dậy sóng bao phủ thần trí y, khó khăn dặn dò vài câu, Trình Dục chủ động ôm lấy cổ Phượng Thăng Minh, hôn khóe miệng hắn, không ngừng cọ tới cọ lui trên cổ hắn, môi ấm áp ma sát nơi cổ, xương quai xanh hắn. Mắt Phượng Thăng Minh tối sầm lại, nói: “Đệ muốn ta giúp đệ giải độc?” Trình Dục không trả lời, y vô ý thức cởi y phục Phượng Thăng Minh. Vả lại cũng không có thần trí trả lời. Phượng Thăng Minh ôm người che y lại, gọi người đến nâng Trần An đi, ám vệ kia vội vã mà tới vội vàng mà đi, Phượng Thăng Minh đóng kín cơ quan, khép lại đại môn. Trình Dục dựa vào hắn thở phì phò, cúi đầu khàn khàn nói: “Ta muốn…” Cổ họng giật giật, ngẫm lại thời gian mang thai hiện tại của Trình Dục, Phượng Thăng Minh khẳng định y có thể hầu hạ — thực tế hắn sớm đã biết từ lúc nào Trình Dục có thể hầu hạ, nhưng chưa từng nghĩ tới thật sự có thể cùng y thử xem. Căn bản không cách nào cự tuyệt, đem người ôm lấy áp vào giữa giường, hôn lên bờ môi y. Trình Dục chủ động mở miệng, cùng đầu lưỡi hắn quấn quít với nhau, Phượng Thăng Minh từ bên ngoài tiến vào, bởi vậy trên người còn mang theo chút khí lạnh, cọ lên rất thoải mái. Tứ chi hầu như đều quấn lên người hắn, Trình Dục vừa cùng hắn gắn bó tương nhu, vừa có lệ từ khóe mắt trượt xuống. Phượng Thăng Minh lau nước mắt của y, nói: “Sợ?” Trình Dục không trả lời, mà chỉ nói ra lo lắng của y, dù không biết vì sao phải lo lắng: “Đừng làm bị thương…” “… Trần An?” Giọng Phượng Thăng Minh nhất thời lạnh xuống. Trình Dục lẩm bẩm: “Bụng… Của ta…”
|
Chương 59[EXTRACT]Edit + Beta: SnailTrong lòng Trình Dục có hắn, cũng có đứa nhỏ của hắn. Ánh mắt Phượng Thăng Minh biến đổi mấy lần, mừng như điên hầu như muốn đè ép cũng không đè ép được. Cởi sạch quần áo Trình Dục, hôn đôi gò má cùng môi y, ngón tay xay nghiền đùa bỡn đầu v* y, Trình Dục thở hổn hển, chủ động cởi quần mình, chân quấn lấy hông hắn, bàn tay thậm chí chui vào vạt áo xoa nắn thân thể hắn. Động tác của y hoàn toàn là dưới tình huống vô ý thức mà làm ra, nhưng khi tay y vuốt ve thân thể Phượng Thăng Minh, lại mang đến kích thích không gì sánh được. “Trình Dục…” Âm sắc khàn khàn đến gần như muốn rỉ ra mực, ẩn giấu dục vọng cuộn trào mãnh liệt không nói nên lời. Đôi môi mềm mại ấn lên bả vai lộ ra sau khi cởi bỏ y phục của Phượng Thăng Minh, cúi đầu thúc giục, “Nhanh một chút… Ta muốn, a… Nhanh một chút…” Mắt mang sương mù ướt át, không còn bình tĩnh tự kiềm chế ngày xưa, khuôn mặt phiếm hồng, môi mang theo nước bọt ươn ướt lúc cùng hắn hôn môi. Trong nháy mắt gần như bị mê hoặc đến mất tiếng, khóe miệng Phượng Thăng Minh lộ vẻ tươi cười, nói: “Được, Dục đệ, đệ mở chân ra chút…” Thuận theo lời hắn nói, đem chân mở ra, thậm chí vô sự tự thông mà tự ôm chân mình, Phượng Thăng Minh cầm dục vọng vểnh lên thật cao giữa hai chân y, có nhiều kỹ xảo vỗ về chơi đùa. “Ưm…” Rên rỉ triền miên lại dễ nghe, nghe vào trong tai, tựa như tưới lên dục hỏa một tầng dầu. Trình Dục túm lấy chân mình, ưỡn thắt lưng muốn đem dục vọng chủ động ma sát vào lòng bàn tay hắn. Cổ họng Phượng Thăng Minh giật giật, thấm ướt một ít dịch thể Trình Dục tiết ra lần mò đến giữa bờ mông y, chất lỏng ướt át trong suốt ở giữa hai chân kéo xuống một đường óng ánh. “Nhanh chút… Nhanh chút… Sao lại chậm như vậy…” Người dưới thân vẫn đang thúc giục, bị dục hỏa thiêu đốt đến gian nan. Phượng Thăng Minh thiếu chút nữa không kiềm chế được xúc động trực tiếp làm y, Trình Dục hiện tại đã quên đứa nhỏ trong bụng mình, hai chân tách ra không ngừng cọ xát hắn, còn thường thường quấn lên hông hắn kéo hắn lại gần chính mình. “Chờ một chút… Rất nhanh… Rất nhanh…” Giọng nói cơ hồ đã khàn khàn đến nghe không ra âm gốc. Phượng Thăng Minh nhét hai ngón tay vào hậu huyệt y, thoáng có chút ngoài ý muốn phát giác trong huyệt rất mềm mại, nhịn không được nhét thêm mấy ngón. “A… Ha a… Ư…” Ngón tay thon dài khuấy động trong huyệt, thường thường gập lại ngón tay vuốt ve tường thịt run rẩy. Mông Trình Dục nhẹ nhàng lắc lư, hy vọng ngón tay có thể ma sát đến những nơi khác trong huyệt, y rất nóng… Nóng đến đòi mạng, ngón tay mặc dù không tính là lạnh lẽo, nhưng lại dường như có ma lực, không để y khó chịu, ngược lại sẽ khiến y thoải mái. “Vậy ta tiến vào nhé?” Phượng Thăng Minh hỏi một câu, tuy rằng là câu hỏi, nhưng kỳ thật hắn không định chờ Trình Dục trả lời, chân Trình Dục còn quấn quanh thắt lưng hắn không ngừng kéo hắn lại gần, rõ ràng sẽ không cự tuyệt. Trình Dục liên tục gật đầu không ngừng phát ra tiếng khát cầu mà “Ưm ưm”, Phượng Thăng Minh cởi bỏ quần áo nơi hạ thân, ngậm một viên đầu v* căng đầy trước ngực Trình Dục mút vào, một tay ôm hông y, đem chính mình đặt trên cái miệng nhỏ ướt át kia, kiên định xâm nhập. Tường thịt cực nóng bao lấy dục vọng của hắn, tựa như đói khát mấy trăm năm mà liều mạng mấp máy, mút vào. Khoái cảm tiêu hồn thực cốt xông thẳng đến ót, còn chưa vào được nửa cây, trong miệng lại mút ra được một ít gì đó, Phượng Thăng Minh sửng sốt, nhả đầu v* Trình Dục ra, lại thấy phía trên có chất lỏng màu trắng chảy xuống, mà chất lỏng trong miệng mình, lại có hương sữa. Trình Dục… Có thể sinh sữa?
|
Chương 60[EXTRACT]Edit + Beta: SnailBiết Trình Dục là nam tử, bộ ngực thân thể này cũng không phồng lên – thời gian mang thai chỉ hơi nhô lên chút, mút vào nơi này của y đơn giản chỉ là tình thú, cũng không thật sự muốn hút ra thứ gì, điều này cũng có thể coi là niềm vui bất ngờ. Nghĩ như vậy, Phượng Thăng Minh lại vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ. Bộ ngực lúc trước vẫn căng căng, nhưng Trình Dục cũng không biết là chuyện gì xảy ra, căn bản không nghĩ tới phương diện kia – không nói đến y không tưởng tượng nỗi khi song nhi mang thai nơi này sẽ phồng lên, dù là nữ tử bình thường, y cũng sẽ cho rằng, phải đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra mẫu thân mới có sữa. Sau khi sữa bị hút ra khỏi thân thể, thân thể dường như nhớ kỹ khoái cảm kia, dưới tình huống không có thần trí, cũng liền không thấy ngượng ngùng, Trình Dục ôm lấy cổ Phượng Thăng Minh đang nhìn chằm chằm chỗ kia không biết đang suy nghĩ gì, đè hắn xuống, chủ động đem ngực để sát vào, ưỡn ngực đặt đầu v* gần kề môi hắn, nói: “Ngứa… Huynh hút nó… giúp ta…” Người trong lòng lớn mật mời gọi mình như thế, Phượng Thăng Minh lập tức một ngụm cắn lấy đầu v* kia, hung hăng mút vào, dòng sữa thơm ngọt thấm ra, ngậm ở trong miệng, tính khí dưới thân dụng lực một cái, cắm vào thân thể Trình Dục. Trình Dục ôm đầu hắn uốn cong thân thể thét chói tai. Có một lúc khôi phục thần trí cả kinh bắt đầu giãy giụa phản kháng, Phượng Thăng Minh ngẩng đầu, ngậm dịch sữa hôn lên môi y, đem sữa tươi đút tới. Nếm được mùi vị từ khi có ký ức tới nay bản thân chưa bao giờ hưởng qua, Trình Dục run nhè nhẹ, khuôn mặt phủ lên một tầng hồng. Thần trí của y bởi vì giao hợp đã tỉnh táo chút, đối với người được huấn luyện từ nhỏ như y, chút tỉnh táo này đã đủ để y suy nghĩ vài sự tình, tỷ như nói, tình huống hiện tại xấu hổ đến cỡ nào… Phượng Thăng Minh nắm lấy cổ tay y đặt bên đầu, đem sữa tươi đẩy qua hơn phân nửa, hôn lấy hôn để môi Trình Dục, thấp giọng nói: “Dục đệ… Ăn ngon không?” “Không… Không cần gọi ta…” Nhắm mắt lại, cơ hồ ngay cả nói cũng thiếu chút nữa xấu hổ đến nói không nên lời. Trong môi nồng nặc mùi sữa thơm, khiến y quẫn bách đến muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Y vậy mà lại có một mặt này… Nhưng lại bị Phượng Thăng Minh nhìn thấy, dâm đãng phóng túng, lại… cầu hắn hút đầu v* của mình. “Dục đệ, giữa tình nhân với nhau, những thứ này đều là chuyện thường. Cá nước thân mật…” “Đừng… Đừng nói…” Khắp người cơ hồ đều run rẩy, thân thể hoàn toàn mở rộng tùy ý một nam tử khác đoạt lấy, đây là tư vị như thế nào? Trước đây Trình Dục nghĩ cũng không dám nghĩ, hơn nữa hiện nay y vẫn đang mang thai! Phượng Thăng Minh này… Khốn kiếp! Trong nháy mắt như vậy, Trình Dục hiếm khi cảm thấy mũi chua xót muốn mắng người. Nếu không phải hắn, sao y lại rơi đến nông nỗi này? Đều do hắn, đều do hắn! Vậy mà lại kéo y xuống vũng nước đục này, muốn cùng y dây dưa đến cùng. Vốn y sẽ cùng một nữ tử, hạnh phúc vui vẻ sinh hoạt bên nhau, hiện tại lại bị hắn tên khốn kiếp này làm hại đến tâm thần không yên, ngồi nằm khó an, khó có thể cự tuyệt, không đành lòng cự tuyệt… không muốn cự tuyệt. Làm sao lại trở thành như bây giờ, cự tuyệt không được? Ôm lấy người trên thân mình, cố gắng đè nén xấu hổ của mình, Trình Dục hạ giọng, lông mi run rẩy, lại nói: “Huynh nhanh một chút…” Thứ to lớn trong cơ thể chưa từng phát tiết, căng đến y khó chịu, thật sự hy vọng hắn có thể chuyển động, dù cho khó chịu, vậy cũng thoải mái hơn hiện tại… Huống chi y biết, sau đó đại khái sẽ thoải mái. Phượng Thăng Minh không nhịn được cười, nụ cười này e rằng là nụ cười vui vẻ nhất từ khi hắn yêu Trình Dục đến nay, hơn nữa ỷ vào Trình Dục không nhìn thấy, trong mắt phượng sáng ngời đều là sung sướng cùng âm u sâu thẳm. “Được, ta sẽ nhanh.”
|
|