Sau Khi Xuyên Thành Đệ Đệ
|
|
|
Chương 28[EXTRACT]Edit + Beta: Snail“Đau…” Sau khi xong việc, Phượng Thăng Minh thực tủy biết vị mà áp người trên đệm, lật người, lần thứ hai tiến vào. Trình Dục nước mắt giàn giụa, sắc mặt ửng hồng, mồ hôi tinh mịn lan khắp toàn thân, đem thân thể thon dài óng ánh hiển lộ tới cực hạn, ấm như nhuyễn ngọc. Vô lực cúi đầu giãy giụa kêu to, sợi tóc cắn trong miệng không phun ra được, Phượng Thăng Minh khát cầu y lâu lắm, huống chi chút kêu đau xin tha chỉ có thể trợ hứng mà thôi. Bắt lấy hai bên bờ mông chắc nịch, Phượng Thăng Minh tận khả năng đem chính mình hoàn toàn chôn sâu vào, hưởng thụ ôn nhuyễn căng chặt trong cơ thể Trình Dục. Lại một lần nữa dịch nóng rót vào thân thể, Trình Dục khó chịu than nhẹ, lần nữa bị đi vào, lần thứ ba làm được một nửa, y bỗng nhiên mở to hai mắt, bạo phát ra khí lực thật lớn mà giãy giụa, Phượng Thăng Minh thiếu chút nữa không ngăn chặn được y, đem lưng người nọ đặt tốt trên giường, nhận thấy người dưới thân run nhè nhẹ, cẩn thận nhìn lên, mới phát giác sườn mặt Trình Dục hiện ra vẻ thống khổ, trên môi cắn ra vết máu. Trong lòng Phượng Thăng Minh cả kinh, “Dục đệ, đệ không sao chứ!” Trình Dục mờ mịt nhìn hắn, bụng đau khiến y co rụt lại, rũ mắt che bụng, không nói lời nào chỉ nhíu chặt mày, toát mồ hôi lạnh, kỳ thật cũng có thể vì đau đến không nói ra lời. Phượng Thăng Minh bắt mạch y, chỉ cảm thấy mạch này vô cùng cổ quái lại biến đổi thất thường, đơn giản rửa sạch hai người một chút, mở cửa số khiến mùi tình dục trong phòng tản ra, để Trình Dục có thể thoài mái chút ít, hắn không có hứng thú làm tiếp, chỉ lo lắng cho thân thể Trình Dục, muốn dìu y đi tìm đại phu. Vừa chạm vào Trình Dục, Trình Dục liền hơi né vào trong giường, vừa lui một chút lại cứng đờ, hiển nhiên là thân thể vô ý thức phản kháng, không còn cách nào, Phượng Thăng Minh không thể làm gì khác hơn là buông màn xuống, đi tìm đại phu trong trang, thậm chí hắn dùng tới khinh công, kỳ thật cùng lắm chỉ vài bước đi đường. Đại phu trong Phù Vân sơn trang là một lão giả, họ Lưu, lại nói tiếp ông cũng biết vài phần tâm tư của Phượng Thăng Minh đối với Trình Dục, chẳng qua ông luôn cảm thấy, một ngày nào đó Phượng Thăng Minh sẽ thích một cô nương chân chính, như vậy liền sẽ không bởi vì niên thiếu vẫn làm bạn, mà nhận lầm tình cảm đối với Trình Dục là tình yêu. Y phục trên người Trình Dục không thể mặc được, Phượng Thăng Minh nhớ rõ xương quai xanh lõm xuống của y còn lộ ra ngoài, ngăn cản động tác xốc màn lên của Lưu thúc, hắn kéo tay Trình Dục ra, đưa ông bắt mạch. Lưu thúc chạm vào mạch, mặt hiện lên nét giật mình, trầm ngâm một hồi, thấy Phượng Thăng Minh không giấu được vẻ nôn nóng, không khỏi nói: “Nhị trang chủ cùng nàng… đã bao lâu?” Snail: Trong tiếng Trung, nàng hắn y gã cậu gì đó đều là 她 vậy nên hai người ông nói gà bà nói vịt cũng không khó hiểu nhé:))Phượng Thăng Minh cho rằng mình làm hơi quá, làm bị thương y, mặc dù không muốn nói chuyện chăn gối cho người khác, nhưng lúc này không thể giấu bệnh sợ thầy, “Đây là lần đầu tiên.” Sắc mặt Lưu thúc cổ quái trong nháy mắt nói: “Cậu nói là lần đầu tiên giữa các người, hay là lần đầu tiên của nàng?” Ông biết Phượng Thăng Minh từng đi thanh lâu, bởi vậy Phượng Thăng Minh tuyệt không có khả năng là lần đầu tiên, Phượng Thăng Minh cũng biết ông hỏi không phải mình, sắc mặt trầm xuống, “Lưu thúc, không thể nói lung tung.” Lưu thúc nói: “Đương nhiên ta biết không thể nói lung tung, nhưng mạch này không lừa người được…” Đều có đứa bé, chẳng lẽ đứa bé không phải của Phượng Thăng Minh? Phượng Thăng Minh nghe vậy khí xông toàn thân, thiếu chút nữa nhịn không được phá vỡ công lực, nói: “Y… Y… Lưu thúc, ông nên biết, lấy cách làm người của Dục đệ, y sẽ không…” Lẽ nào Trình Dục không phải lần đầu tiên? Lập tức nhớ tới Trình Dục ra ngoài một chuyến liền chuẩn bị cưới một cô gái, nói không chừng trước đó y đã cùng cô gái kia phát sinh chuyện gì, thậm chí bởi vì thân mình cô gái kia không sạch sẽ mà dính vào bệnh gì… Phượng Thăng Minh chỉ cảm thấy đố kỵ sắp thiêu cháy tim hắn, còn tưởng rằng Trình Dục là lần đầu tiên, kết quả hắn lại đến muộn! Thật không ngờ… Thật không ngờ!! Trong nháy mắt hắn nghĩ đến tất cả đều là nếu Trình Dục thật sự nhiễm bệnh gì, hắn nhất định phải mắng y đáng đời, bệnh này nếu không chữa được, hai người bọn họ mới giao hợp qua, rất có thể cùng nhau không trị được, đến lúc cùng chết, khiến y hổ thẹn cả đời! Phượng Thăng Minh không ngừng suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt Lưu thúc cũng lợi hại, run tay chỉ vào màn, “Cái này… Nàng… Nàng rốt cục có lai lịch thế nào?” Ngẫm lại nơi này là phòng ngủ Trình Dục, nhưng Phượng Thăng Minh lại cùng một vị cô nương… Đây đến cùng là Phượng Thăng Minh đào góc tường Trình Dục, hay là Trình Dục đào góc tường Phượng Thăng Minh? Từ phản ứng của Phượng Thăng Minh, rất có khả năng là cái sau. Chẳng lẽ Nhị trang chủ đang hoài nghi, trang chủ động vào người của hắn, hơn nữa còn làm lớn bụng người của hắn?
|
Chương 29[EXTRACT]Edit + Beta: SnailPhượng Thăng Minh cho rằng người xuất hiện trong phòng ngủ Trình Dục, không cần hỏi cũng biết là ai, nhưng xem bộ dáng Lưu thúc, dường như có ẩn tình khác, đè xuống tâm tư lo lắng, nói: “Có gì không ổn?” Lưu thúc trầm ngâm một lúc, thử thăm dò nói: “Nhị trang chủ, cậu và Trang chủ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nên biết y không phải người như vậy…” Phượng Thăng Minh nhịn không được căm hận nói: “Ta đương nhiên biết y không phải người như vậy, y chính là nhất thời bị quỷ mê tâm hồn!” Lưu thúc vừa nghe liền cho rằng Phượng Thăng Minh đang giận lẩy, rõ ràng để ý còn giả bộ không để ý, có chút bất mãn nói: “Coi như Trang chủ thật sự làm, vậy cũng là do nữ tử này không đúng, nhất định là nàng cám dỗ cưỡng bức Trang chủ, Trang chủ… Trang chủ nói không chừng là trúng chiêu gì mới không kiềm được, lấy tính cách Trang chủ, sao lại có thể làm ra loại chuyện này? Nhị trang chủ, cậu nhất định không thể vì một nữ tử mà nảy sinh hiềm khích với Trang chủ, huống chi đứa nhỏ này là con ai còn chưa nói chắc đâu… Chưa chắc là Trang chủ…” Phượng Thăng Minh nheo mắt, nghe được không thích hợp, “Đứa nhỏ gì?” Lưu thúc thở dài, nói: “Cô nương trên giường đang hoài thai, chưa tới ba tháng, bởi vì thời gian không dài, sinh hoạt vợ chồng dễ gây sinh non…” Đồng tử Phượng Thăng Minh hơi co lại, suýt chút nữa kinh hô: “Làm sao có thể?!” Lại nghe Lưu thúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nhị trang chủ và Trang chủ cùng nhau lớn lên, sao kết quả lại thành cùng nhau thích một nữ tử? Huynh đệ ruột xưa nay không ít người vì một nữ tử mà trở mặt thành thù, hồng nhan họa thủy này, nên bỏ qua, nghìn vạn lần phải bỏ qua, đừng cố chấp…” Liếc nhìn Phượng Thăng Minh, thấy ánh mắt hắn nặng nề, giống như thờ ơ, lại nói, “Cô nương trong sạch nhà ai sẽ sau khi có thai với nam tử khác lại dây dưa cùng cậu? Nếu là đàng hoàng cũng cho qua, cậu không biết chuyện, có thể thấy được nàng dụng tâm hiểm ác…” Phượng Thăng Minh tâm loạn như ma, không biết trả lời như thế nào, tuy Lưu thúc bổ não hai người đoạt một mỹ nhân, cố sự minh tu sạn đạo ám độ trần thương, nhưng lúc trước la mắng là thật sự sợ Phượng Thăng Minh vì mỹ nhân không cần huynh đệ, tâm ông hướng về Trình Dục, có điều chung quy vẫn mềm lòng, thấy Phượng Thăng Minh không nói lời nào, thời gian lại không nên trì hoãn quá lâu, liền nói: “Có điều, Nhị trang chủ, dù sao trong bụng cô nương này có thể có… đứa nhỏ của Trang chủ, nói không chừng chỉ là mê mẩn tâm hồn trong nhất thời, hiện tại thân thể nàng không thích hợp, nên để ta khai dược, giúp nàng điều trị thật tốt, tránh cho lưu lại bệnh căn…” “Ông đi đi…” Trầm mặc một lát, Phượng Thăng Minh rốt cục mở tôn khẩu. “Dạ.” Lưu thúc lui xuống, trước khi đi đóng cửa lại, trong lòng vẫn có chút buồn bực, nếu lúc trước Phượng Thăng Minh cùng nữ tử này thật sự là một đôi, là Trình Dục vụng trộm động vào người trong lòng của bạn tốt, như vậy vì sao, Phượng Thăng Minh cùng nữ tử này lại ở trong phòng Trình Dục… đây? Lại không quản bên kia ông nghi ngờ thế nào, Phượng Thăng Minh vuốt tóc mai, chậm rãi ngồi bên giường, xốc màn lên. Trình Dục mở to mắt, sắc mặt tái xanh, ngoại trừ một cánh tay vươn ra ngoài bắt mạch kia, tay còn lại túm lấy áo gối, đầu ngón tay níu thật chặt, khớp xương trắng bệch một mảnh. Phượng Thăng Minh nắm tay y, từng cái từng cái tách ngón tay y, lấy áo gối ra, mười ngón tay đan vào nhau, thấp giọng gọi y, “Dục đệ…” Trình Dục giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm mặt đất. Phượng Thăng Minh lại nhẹ giọng nói: “Đệ có gì muốn nói với ta không?” Môi Trình Dục giật giật, cuối cùng phun ra một câu: “Cút!!” Phượng Thăng Minh làm bộ không nghe thấy, ngược lại trách cứ y, “Đây là có chuyện gì? Trước đó vài ngày người ở bên ta thật ra là đệ đi, sao đệ lại không nói cho ta biết? Nếu không phải biểu hiện hiện tại của đệ Trình Sóc căn bản không có khả năng học được, hơn nữa hắn cũng không thể nào biết quá khứ của hai chúng ta, ta còn tưởng rằng là hắn dịch dung thành đệ… Thì ra là đệ biến thành hắn sao? Như vậy, trong Tư cốc ta chỉ tìm được tàn y của đệ, đệ hẳn là… xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi đó ta lo lắng hãi hùng, nghĩ thầm đệ nhất định dữ nhiều lành ít, nếu đệ đi, ta nhất định cùng đệ… Trời thương xót, không cướp đệ đi, lại trả đệ về bên cạnh ta…”
|
Chương 30[EXTRACT]Edit + Beta: SnailSự tình không thể tưởng tượng nỗi như vậy, nhưng Phượng Thăng Minh lại đoán được, hoàn toàn chính xác, trừ điều đó ra, không có khả năng khác. Càng trọng yếu hơn là, khi hắn thấy cảnh tượng trong Tư cốc kia, trong lòng thật xác định Trình Dục đã chết… Nếu không phải Trình Dục gửi thư đến, bút tích quen thuộc cùng giọng điệu quen thuộc, chỉ sợ hắn đã ở Tư cốc bồi Trình Dục… Vốn tưởng rằng Trình Dục chỉ trùng hợp thoát thân, nhưng đủ loại dấu vết để lại, bao gồm biểu hiện lúc trước của “Trình Sóc” dưới thân hắn, đều xác minh ý tưởng không thể tưởng tượng này. Có lẽ… đến lúc đó nên tìm một đạo sĩ đến… Nếu đã như vậy, đương nhiên nên làm triệt để chút, ngăn chặn bất cứ khả năng nào khiến Trình Dục biến mất. Trình Dục nhắm mắt, cắn răng, nửa ngày lại nói một câu, “Cút!” Phượng Thăng Minh hơi nâng y dậy, để y dựa vào trong ngực mình, Trình Dục vô lực tránh thoát, hai má tái nhợt mắt rũ xuống, bàn tay Phượng Thăng Minh đặt trước bụng y rót nội lực vào, nội lực ấm áp giống như nước suối, kỳ tích làm dịu đi đau đớn. Hắn không ngừng hôn trán, mắt y, động tình không nhịn được, tay theo vạt áo mò vào ngực y… Trình Dục bắt được tay hắn, ho khan một tiếng, hét lớn: “Cút!” Phượng Thăng Minh không để ý tới y, ôm người vào ngực, chỉ cảm thấy nằm mơ đều muốn cười đến tỉnh, chuyện kỳ dị như thế, may mắn như thế, hợp tâm ý hắn như thế… “Ha ha… Ha ha… Ha ha…” Sung sướng bật cười, tiếng cười thật thấp phảng phất bên tai, làm người ta kìm lòng không đậu cứng đờ thân thể. Trong nhất thời Trình Dục có chút kinh sợ Phượng Thăng Minh hiện sẽ có tâm tư khác thường, nói đến thân phận bại lộ, lúc này y lại bất tiện như thế, nếu Phượng Thăng Minh lựa chọn vò đã mẻ lại sứt, đập nồi dìm thuyền, thực sự giam cầm y cả đời, vậy cũng không ai có thể cứu được y. Cho dù hắn không nghĩ như vậy, suy nghĩ hiện tại của hắn, cũng nhất định bất lợi với y. “Dục đệ, ta rất vui vẻ…” Phượng Thăng Minh cong khóe miệng, ôm Trình Dục thật chặt, “Ta thật sự rất vui vẻ…” “… Không ngờ có một ngày, đệ lại thật sự có thể sinh con dưỡng cái vì ta, không cần đề người khác thay thế…” Trình Dục đánh một quyền vào mắt hắn, Phượng Thăng Minh tùy ý y đánh, mắt rất đau, nhưng hắn vẫn cười, khi y đánh quyền thứ ba mới ngăn cản y, bắt lấy hôn lên cổ tay y, “Đệ như bây giờ, về sau nhất định không tìm được vợ, chỉ có thể ở bên ta, huống chi đệ đã có đứa nhỏ của ta, đương nhiên chỉ có thể cùng ta, ta sẽ đối xử thật tốt với đệ, nếu đệ không bằng lòng, ta chỉ có thể chiêu cáo thiên hạ, đệ có đứa nhỏ của ta, phải thành thân với ta…” “Phượng Thăng Minh, ngươi dám?!” Mắt Phượng Thăng Minh đầy nhu tình, cười nói: “Trời cũng thành toàn cho đệ và ta, vì sao ta không dám?” Đôi gò má Trình Dục tái nhợt, nói: “Ngươi không nghĩ tới… cứng rắn ở bên ta, ta có thể sẽ hận ngươi?” Một chữ “hận” nói trắng ra, lời này rời miệng, lại khó thu hồi, Trình Dục nói chuyện chưa bao giờ nguyện ý đả thương người, nhưng lần này, lại không băn khoăn. Sắc mặt Phượng Thăng Minh biến đổi, mắt phượng nửa tối, xoa nhẹ gò má Trình Dục, lại nhìn xương quai xanh gầy gò lộ ra của y, “Dù đệ hận ta, cũng không hận lâu dài, Trình Dục, nhược điểm lớn nhất của đệ, chính là vĩnh viễn khó xem thân nhân cùng bằng hữu thành địch nhân, dù cho biết rõ bọn họ đã là địch nhân, cũng sẽ mềm lòng như cũ.” “Có một số việc, mềm lòng không được…” Phượng Thăng Minh nhẹ nhàng cười, ấn lên môi Trình Dục một nụ hôn, Trình Dục muốn tránh đi, hắn vẫn cố chấp hôn lên, hôn đến mấy lần, mới nói, “Nhưng đệ là Trình Dục, ta biết đệ sẽ mềm lòng.”
|
Chương 31[EXTRACT]Edit + Beta: SnailBiết y sẽ mềm lòng… Phượng Thăng Minh lại đương nhiên nói biết y sẽ mềm lòng. Hắn thật sự chính là ỷ vào, ỷ vào việc y sẽ mềm lòng? Trình Dục cúi đầu thở dài, suy sụp nói: “Thăng Minh, có phải cho tới bây giờ ngươi chưa từng coi ta là bằng hữu?” Phượng Thăng Minh thấy y như thế, trong lòng đau xót, không khỏi nói: “Ta vẫn luôn xem đệ là bằng hữu… Chỉ là…” “Chỉ là hiện tại thì không?” Ánh mắt Trình Dục đột nhiên sắc nhọn, khi bắn về phía hắn tựa như hóa thành thanh đao, mỗi chữ đều đâm vào ít nhất tám phần. Phượng Thăng Minh nhịn không được che khuất ánh mắt y, không dám nhìn đến sắc nhọn trong mắt y, sắc nhọn kia không chỉ giống đao, còn giống như lửa, nhiệt độ quá mức nóng bỏng hầu như thiêu đốt tim hắn đau đớn, “Ta thích đệ… Trình Dục, ta thích đệ…” Khi nào y lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, có phải lần này y sẽ thật sự không mềm lòng hay không? Trình Dục cúi đầu cười, nói: “Nếu có người khác trừ ta ra, ngươi không thích người đó, bỗng nhiên có một ngày, người đó đè ngươi, người kia đã từng là bằng hữu của ngươi, sau khi đè ngươi liền ôm ngươi nói hắn thích ngươi, ngươi sẽ thế nào?” Phượng Thăng Minh nghẹn một cái, lập tức nói: “Nhưng ta sẽ không uống say, để người có cơ hội thừa dịp, cũng sẽ không… chậm hiểu giống như đệ vậy.” “… Ta chậm hiểu?” Phượng Thăng Minh dường như có chút tủi thân nói: “Chẳng lẽ đệ không chậm hiểu? Trong trang có mấy người không biết tâm tư của ta đối với đệ? Cho dù là Lưu thúc, người chỉ trầm mê với y thuật, ông đều có chút hiểu, nhưng đệ lại tựa như không biết chút xíu nào, còn muốn cưới nữ tử khác…” Trình Dục cắn răng nói: “Ai sẽ vô duyên vô cớ suy nghĩ huynh đệ mình có phải có tâm tư khác với mình hay không?” “Ta ôm đệ, ta cùng đệ ngủ, ta đều có chút chịu không nổi, ta rất nóng, đệ biết không? Đệ rõ ràng biết ta rất nóng, có vài lần đệ đều hỏi ta, ta không tin một chút cũng không nghĩ tới vì sao ta lại nóng…” “Huynh đệ với nhau ngủ chung là chuyện bình thường, về phần ngươi cảm thấy nóng… chúng ta đều có nội lực hộ thể, nội lực thuần dương, lại nói mùa hè nóng bức là chuyện bình thường, mùa đông nóng cũng là vì chăn dày, ngươi… ngươi… ngươi…” Y suýt chút nữa tức giận đến nói không ra lời, nóng một chút thì sao? Nóng một chút thì nhất định là bởi vì tư xuân sao? Làm sao y sẽ nghĩ đến người bên cạnh cảm thấy nóng là vì tư xuân?! Phượng Thăng Minh nhìn bộ dáng mặt đỏ tía tai của y, khuôn mặt như bạch ngọc đỏ lên có loại phong tình đặc biệt, thật sự nhịn không được, trong lòng vừa động, lại đến gần hai má y hôn một chút. Trình Dục kinh hãi, ho khan một tiếng, muốn đẩy ra lại vô lực, ngã vào trong ngực hắn như trước. Phượng Thăng Minh ôm lấy y, trong lòng tuy có chút không nỡ, nhưng cũng có chút vui sướng thỏa mãn. Hiện tại Trình Dục dựa vào chính mình, hiện tại y cũng chỉ có thể dựa vào chính mình… “Thả… Buông ra…!” Gở tay đang ôm lấy mình của Phượng Thăng Minh ra, tuy rằng vẫn vô lực dựa vào lòng hắn như cũ, nhưng lại cố chấp không muốn hắn ôm mình. Phượng Thăng Minh nhịn không được nhu tình như nước nói: “Dục đệ, đệ đừng tức giận, bây giờ đệ có thai, chuyện gì chúng ta đều có thể nói thật tốt, nói thật tốt có được không?” Trình Dục nghe vậy làm sao muốn nói thật tốt với hắn? Vừa nghĩ đến trong bụng lại nhét vào một… nhét vào một thằng nhãi con, trong lòng y vừa sợ lại vừa hận, hận không thể hiện tại đánh Phượng Thăng Minh một trận, hung hăng đánh hắn thành đầu heo. “Ngươi… Ngươi cút xa ta một chút, ta liền nói thật tốt.” “Ta cút xa rồi ai chiếu cố đệ? Dục đệ, đừng nóng giận… Nếu đã như thế, không bằng đệ bên ta thử xem, ta sẽ đối xử với đệ thật tốt thật tốt, đảm bảo so với việc đệ dỗ dành cô nương còn tốt hơn nhiều, huống chi những cô nương kia có thể giúp đệ giống ta sao? Tuy các nàng hiền lành, nhưng nếu là nữ tử, luôn luôn yếu ớt, không bằng ta có thể luôn chiếu cố đệ, cho phép đệ yếu ớt…”
|