Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ
|
|
Chương 40: Mua mua mua![EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tịnh Beta: Vũ Ngư Nhi
Không biết có phải bởi vì hiệu quả của thuốc viên đạn kia không đáng tin hay không, sau khi đến thành phố W, nhiệt độ trên trán Thiên Lang vẫn không hạ xuống. Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mà cân nhắc, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy rằng vứt người bị sốt cao ở nhà một mình quá không phúc hậu, cũng chỉ có thể lại một lần nữa mang người về nhà mình. À, đồng hành còn có một khuê nữ quỷ mà giới tính đã trở thành câu đố. Tạm thời cuối cùng cũng đè được Thiên Lang lên giường cấm ngồi dậy. Ôn Dục Nhiễm gác chéo chân ngồi ở trên ghế bên cạnh máy vi tính, không đành lòng nhìn thẳng Thích Phi Trần nhàn nhã đứng ở bên cạnh: “Thiếu hiệp, huynh có thể đổi bộ đồ khác được không? Huynh vẫn định mặc bộ váy áo đi hai bước té một bước này ư?” Thích Phi Trần vốn đang rất hứng thú các loại đồ dùng hiện đại trong phòng, nghe anh nói như vậy, tùy ý trả lời: “Đương nhiên rồi, thế nhưng ở đây có quần áo nữ tử không?” Ôn Dục Nhiễm trầm mặc, muốn từ một trong nhà một thằng đàn ông độc thân tìm ra một món đồ của phụ nữ, hẳn là hơi bị khó. “Kỳ thực bây giờ nữ cũng là có thể mặc được quần áo của nam.” Anh thành khẩn nói, “Không tin anh xem bên ngoài xem có rất nhiều cô gái đều mặc quần!” “Mặc dù việc nhỏ không đáng kể nhưng cũng có khác biệt.” Thích Phi Trần thì lại hoàn toàn không mắc bẫy này. Một tay đỡ trán, Ôn Dục Nhiễm thống khổ rên rỉ một tiếng: Mẹ nó chứ, không tin anh từ nhỏ đã mặc váy mà lớn lên, rõ ràng là trai mà sao chăm chỉ thế làm gì không biết!“Tôi thấy anh mà đổi thành quần thì cực đẹp trai, cần gì phải cướp bát cơm của các cô ấy chứ. Cho dù có muốn cướp thì thỉnh thoảng đóng giả là được rồi đúng không? Bộ đồ đỏ rực này của anh tôi nhìn vào mà mắt muốn hoa luôn.” Thích Phi Trần giơ tay chậm rãi cắt tỉa hai lọn tóc mai buông xuống, động tác nhẹ nhàng đỡ cái trâm cài đầu trên đầu ra, sau đó bỗng dưng ngẩng đầu lên, tư thái kiêu ngạo như nữ hoàng giá lâm, trong mắt lại lập loè loại ánh sáng nào đó Ôn Dục Nhiễm cực kỳ quen thuộc: “Vì tướng quân của ta, cho dù chỉ chốc lát ta cũng không coi nhẹ được. Ta là thê tử xứng với hắn nhất trên cõi đời này, vì thế mặc dù việc nhỏ như sợi tóc cũng không thể sơ sẩy.” Ôn Dục Nhiễm: Σ( ° △ °|||) —— Đây thực sự là nương pháo có lý tưởng nhất, có hoài bão nhất mà anh từng thấy. Chân thành mong ước vị tướng quân đầy mị lực kia có khẩu vị tốt, tiêu hóa tốt, sớm ngày đoàn viên trải qua sinh hoạt ấm áp mỹ mãn bên vợ con. “Ta nghĩ rằng ngươi có thể hiểu tâm tình này. Nếu ta không nghi ngờ sai, người kia hẳn là khao khát ngươi đã lâu.” Thuận theo tầm mắt Thích Phi Trần nhìn lại, Ôn Dục Nhiễm phát hiện Thiên Lang không biết đã ngủ từ lúc nào, giữa trán hơi nhíu, hai tay nắm thật chặt chăn của y, nhìn qua ngủ chẳng hề yên ổn. “Ngươi dường như không ghét hắn, rồi lại không quan tâm như vậy, chẳng lẽ cũng là bởi vì thế tục không chấp nhận?” Bị hỏi đến ngẩn ra, Ôn Dục Nhiễm theo bản năng bật thốt lên: “Không phải.” Anh không kỳ thị gì xu hướng tình dục này, có lẽ là bị các tiết mục hiện đại ngắn đầu độc rồi. Anh không cảm thấy hai người cùng giới tính yêu nhau là chuyện kinh khủng gì. Chẳng qua cho tới nay không nghĩ tới việc này sẽ rơi xuống đầu mình, cho nên vừa nghĩ tới đã cảm thấy không tự nhiên. (Tui nghĩ là ảnh xem mấy chương trình có tung hint toé loe >w<)“Miếng hoàn bội này cũng không phải đồ tốt lành gì, cứ sử dụng liên tục, mạng của hắn sẽ tiêu hao rất nhanh. Song ta đoán hắn không nói chuyện này với ngươi, mãi đến tận lúc giấy không gói được lửa.” Thích Phi Trần tay che miệng, cười đến đầy hứng thú, “Đến lúc đó ngươi sẽ làm thế nào đây?” Thân thể Ôn Dục Nhiễm cứng đờ, không dám tin nhìn về phía Thích Phi Trần, cũng không ngờ rằng chuyện lại nghiêm trọng đến mức ấy. Trước đây anh đã cảnh cáo Thiên Lang cấm sử dụng Vạn Tượng hoàn bội, nhưng sau này vẫn tiếp tục dùng ngọc bội. So với lần đầu anh thấy phản ứng của Thiên Lang tốt hơn rất nhiều, nên cho rằng nó không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của anh. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ để bất kỳ ai bởi vì anh mà chết. Thế nhưng đến lúc xảy ra chuyện anh thậm chí ngay cả ngăn cản cũng không biết làm thế nào. Quả thật y hệt vòng tuần hoàn của cái chết vậy. Nếu như anh chết, e rằng Thiên Lang thật sự sẽ chết theo; Ngược lại nếu như Thiên Lang bởi vì sử dụng Vạn Tượng hoàn bội mà chết, vậy thì có lẽ anh cũng sẽ bị quỷ giết không lâu sau đó. Ngẫm lại thì đằng nào cũng chết, hơn nữa kiểu nào cũng là chết vì tình với trai. Anh cười đến vô lực: “Trước đây anh với Thiên Lang như thể bát tự không hợp nhau, giờ nghĩ thông rồi muốn đi mai mối hả?” Nhưng mà Thích Phi Trần cực kỳ quyết đoán phủ nhận cách nói của anh: “Dĩ nhiên không phải.” Sau đó bổ sung một câu, “Ta đang chờ mong sau khi ngươi biết được mình bị giấu giếm, dưới cơn nóng giận sẽ đuổi hắn đi.” Hiện thực quá tàn khốc so với trong tưởng tượng, Ôn Dục Nhiễm không còn gì để nói. Một hồi lâu mới khó khăn mở miệng: “Tôi có thể hỏi một câu tại sao không?” “Ha ha, kẻ bất hạnh đều muốn có người càng bất hạnh hơn mình. Bản chất con người là như vậy.” Tiêu hóa hàm nghĩa trong câu nói đó, Ôn Dục Nhiễm hiểu ra mà gật gật đầu: À, nói trắng ra là thấy người khác thoải mái thì thấy khó chịu, muốn trả thù xã hội chứ gì.“Vậy dùng cái ngọc bội này mang anh theo cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của anh ấy?” Chuyện phiếm kết thúc, Ôn Dục Nhiễm lại hỏi vấn đề mình tương đối để ý. “Không biết, nhưng nếu là ta nguyện ý, trái lại còn có thể giúp hắn giảm bớt phản phệ sau mỗi lần sử dụng.” Vừa dứt lời, Thích Phi Trần đưa mắt nhìn vẻ mặt Ôn Dục Nhiễm mang kinh ngạc, trước khi anh mở miệng đưa tay ra giống như đại gia, “Quần áo, đồ trang sức, son phấn, những thứ lặt vặt khác ngược lại không gấp, ngày sau có thể đặt mua từng thứ.” “…” Ôn Dục Nhiễm khóc không ra nước mắt mà lau mặt một cái, “Mua mua mua!” Đã thành ác quỷ ngàn năm rồi mà vẫn ngựa bà như thế, tướng quân nam thần của chế có biết không? Rốt cuộc cảm thấy thoả mãn, Thích Phi Trần nở nụ cười xinh đẹp: “Ngươi ngược lại rất biết điều. Ta sẽ nhớ không để hắn chết quá sớm, ngươi cứ yên tâm đi, cái ô nhỏ.” Mãi cho đến khi Thích Phi Trần không nhanh không chậm bước đi thong thả ra khỏi phòng, Ôn Dục Nhiễm mới nghĩ ra cái tên cuốicùng kia là Thích Phi Trần ban nick name cho anh. Nick name ngốc ngốc moe moe thế, để Thiên Lang nghe thấy không kiềm nổi xé Thích Phi Trần đến chết mới là lạ? Trông sang Thiên Lang vẫn ngủ say như trước, ánh mắt Ôn Dục Nhiễm quét đến điện thoại di động y để trên bàn. Đương lúc lòng tò mò nổi lên, không nén nổi cầm lấy. Điện thoại Thiên Lang hẳn là dùng một hai năm rồi, vỏ ngoài màu đen thiết kế rất đơn giản, không có gì đặc sắc, nhãn hiệu cũng không tính là nổi tiếng, có vẻ không phù hợp với hình tượng của Thiên Lang. Điện thoại di động cũng không cài mật mã, Ôn Dục Nhiễm rất dễ dàng mở ra. Mở danh bạ lên, anh liền bị thứ tự chỉnh tề bên trong làm cho sửng sốt. Cách thức sắp xếp người liên lạc trong danh bạ rất nhất quán, từ 001 trở về sau. Mà dãy số của Ôn Dục Nhiễm bị cố ý xếp thứ nhất, Thiên Lang để ký hiệu trái tim chỗ đặt tên người liên lạc. Ôn Dục Nhiễm: =A= Tiếp tục lục lọi một vòng, không có phát hiện bất kỳ trò chơi nào, phim và âm nhạc cũng không. Đại khái là tất cả app có liên quan đến giải trí đều không có, ngoại trừ cái biểu tượng *weibo như hạc trong bầy gà kia. Việc nhìn lén điện thoại tiếp theo tất nhiên là album. Tuy rằng cảm thấy Thiên Lang khẳng định không có thú vui tao nhã là tự sướng, nhưng Ôn Dục Nhiễm vẫn mở album ra ngó một cái, sau đó anh hết hồn. Phía dưới hiện lên album có 479 tấm ảnh, anh quét mắt nhìn từ trên xuống dưới màn hình, liền phát hiện người trong mỗi tấm hình đều là mình cả. Điều này làm cho anh nhịn không được bẻ ngón tay tính toán một chốc, xác nhận mình và Thiên Lang gặp nhau chưa tới mấy tháng, mà mấy bức ảnh rõ ràng đều là được chụp trong lúc anh không hay biết. Ôn Dục Nhiễm: Σ( ° △ °|||) Anh rốt cuộc nhớ ra, tính năng ưu việt nhất của điện thoại này là dung lượng cao. Cảm giác tội ác nho nhỏ lúc mới mở điện thoại ra hoàn toàn tan biến, Ôn Dục Nhiễm hiện tại đã ôm giác ngộ muốn tiêu huỷ hết, ngón tay dứt khoát kiên quyết mở weibo ra. Anh vẫn luôn không quan tâm weibo của Thiên Lang, bởi vì sợ thấy những gì mình chưa từng thấy. Thế nhưng không biết tại sao hiện giờ lại tự sát chủ động mở weibo của Thiên Lang lên. —— Nếu như mình làm chuyện xấu, có thể bị trừng phạt không đây? ^_^Thời gian trên weibo là ba giờ chiều hôm qua: Ba giờ, chính là trước khi Thiên Lang lấy hộp thuốc hạ sốt dã man kia không lâu. Hiển nhiên đây là âm mưu đen tối đã lâu. Trước đó còn cảm thấy có chút băn khoăn với Thiên Lang, nhất định là đầu óc mình bị lừa đá. Lại tiếp tục nhìn thêm mấy cái, Ôn Dục Nhiễm mặt không đổi sắc tắt điện thoại lại. Mấy giây sau, anh liền ấn màn hình sáng lên, tìm tới album, sau đó đầu ngón tay chuyển mấy lần, cực kỳ thuận lợi mà xoá sạch toàn bộ ảnh trong album, lúc này mới hài lòng để điện thoại di động xuống. Có loại cảm giác thoả mãn khi len lén ném hết sách đồi truỵ mà bạn cùng phòng cất giấu thời đại học. Đem hình của mình ví dụ thành sách đồi truỵ là rất quỷ dị, song Ôn Dục Nhiễm cũng không muốn truy cứu chút chuyện nhỏ ấy, chỉ cần anh biết rằng điện thoại của Thiên Lang đã trống trơn là được rồi. Tâm trạng khoái trá mà chuẩn bị trở về phòng ngủ. Nhưng mà Ôn Dục Nhiễm mới bước ra một bước liền dừng lại —— Anh đột nhiên nhớ tới trong nhà chỉ có hai gian phòng, bây giờ còn thêm một tên đàn ông giả gái cao ngồng lại cực kỳ thuần khiết nữa. Cho nên lúc này nếu như đi ra ngoài cũng chỉ có thể ngủ ghế sô pha, mà nhiệt độ bây giờ thật sự không ấm áp cho lắm. Trên lý thuyết mà nói, quỷ hẳn là không cần phòng, thế nhưng ngẫm lại Thích Phi Trần kia là đồ thần kinh… Ôn Dục Nhiễm quyết định hay là cứ qua đêm với Thiên Lang trước đã. Tiểu kịch trường:Thiên Lang: Bất kể thế nào ít nhất đừng xoá ảnh được không QAQ Ôn Dục Nhiễm: Vậy anh dám nói cho tôi biết anh lấy hình tôi làm gì không? Thiên Lang: Ngài thật sự muốn biết sao o(*////▽////*)q Ôn Dục Nhiễm: … Vậy anh cho tôi một lý do để không xoá ảnh! Thiên Lang: Lấy thân báo đáp? Ôn Dục Nhiễm: Album trong điện thoại anh đã sạch sẽ rồi, không cần cảm ơn, tôi là *Lôi Phong o(*////▽////*)q *Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
|
Chương 41: Hình tượng tan vỡ[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tịnh Beta: Vũ Ngư Nhi
Sáng hôm sau. Bởi vì đi công tác trở về vừa đúng ngày thứ sáu, hôm sau là cuối tuần nên được nghỉ. Cho nên theo lý thuyết, sáng sớm hôm nay hoàn toàn có thể nướng thêm một lát, nhưng Ôn Dục Nhiễm vẫn tỉnh rồi, bị kẹp tỉnh. “…” Là một thằng đàn ông, tỉnh lại phát hiện mình bị ôm eo, đầu dựa vào ngực một thằng khác, loại trải nghiệm này thực sự không thể tính là ấm áp. Thù mới hận cũ cùng tới, Ôn Dục Nhiễm nghiến răng, nhất thời càng ngày càng nóng máu. Vùng mạnh thoát khỏi trói buộc của Thiên Lang, xoay người đè người kia dưới thân, hai tay chống ở hai bên cổ Thiên Lang, nhìn từ trên cao xuống mà trừng người vừa mới mở mắt: “Dậy thôi bảo bối, tư thế ngủ có vấn đề tôi có thể giúp anh làm thẳng miễn phí. Nghe nói lấy dây trói lại là có thể ngay ngắn rồi.” Tỉnh lại trong lúc ngủ mơ, cũng không vì tình thế quỷ dị lúc này mà Thiên Lang mê muội. Trái lại là quan sát từ trên xuống dưới tư thế lúc này của hai người, ám muội mà chớp mắt mấy cái: “Hình như hôm nay ngài rất có hứng?” “… Mặc dù đã nhấn mạnh rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn muốn nhấn mạnh một lần nữa, anh quá không biết xấu hổ. Còn nữa khép chân lại, rời giường nấu cơm, lát nữa đi ra ngoài mua đồ.” Đối với tình cảnh mọi thứ đều đã chuẩn bị xong chỉ còn chưa cởi quần mà thôi, Ôn Dục Nhiễm chỉ có thể yên lặng ngồi dậy từ trên giường, từ chối thông đồng làm bậy. Lúc đùa lưu manh không thành công ngược lại bị đùa giỡn mới có thể sâu sắc mà cảm nhận rằng da mặt và giới hạn cuối cùng là quan trọng với một người như thế nào. Vậy có lẽ đó là lí do vì sao mỗi lần anh cảm thấy tội lỗi và lòng trắc ẩn vừa ló đầu ra sẽ biến mất rất nhanh không còn thấy tăm hơi. Thế nhưng nghĩ lại, Ôn Dục Nhiễm cũng trên căn bản quá xem nhẹ rồi, hai gã đàn ông bọn họ chút nữa còn phải đi ra ngoài mua một đống đồ cho phụ nữ. Trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, ít ra Thích Phi Trần không bảo anh mua băng vệ sinh mang về là tốt lắm rồi. Hơn nữa mặc kệ Thiên Lang không biết xấu hổ đến mức nào, ít nhất trên lý thuyết bọn họ vẫn là đường đường chính chính. Đối với yêu cầu cuộc sống đã xuống thấp như vậy, anh cũng thấy đau buồn giùm cho bản thân. “À đúng rồi, hôm qua tôi vô tình nhìn điện thoại di động của anh, tiện thể xoá album giúp anh rồi.” Lời còn chưa dứt, Ôn Dục Nhiễm liền nhìn thấy bóng lưng đi vào phòng vệ sinh của Thiên Lang chợt khựng lại, giống như đang ghi hình thì đột nhiên bị rè vậy, bước đi chậm lại nhìn qua thậm chí có chút thê lương. Ngược lại, tâm trạng Ôn Dục Nhiễm lại chuyển tốt, chính là thứ được gọi tên: vui sướng trên sự đau khổ của người khác. Cái lợi nhất khi bên người không có ai bình thường là đây, mặc kệ hãm hại người ta thê thảm bao nhiêu, đều hoàn toàn không cảm thấy áy náy. Lúc rửa mặt xong đi ra khỏi phòng, Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy Thích Phi Trần đang cảm thấy rất hứng thú mà đánh giá TV trong phòng khách, nhất thời liền cảm thấy đau đầu. Thiếu chút nữa đã quên mất đây là một lão quỷ thứ thiệt, hễ là đồ hiện đại đều phải dạy hắn dùng. Đương nhiên, đối với một con quỷ có cần thiết phải sử sụng những vật dụng hằng ngày này không, Ôn Dục Nhiễm tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ. “Mặc dù trước khi vào trong trận pháp cũng có ít nhiều hiểu biết biến hoá hiện nay, thế nhưng nhìn kỹ quả thật cũng thú vị.” Chống cằm nhìn Ôn Dục Nhiễm mở màn hình TV lên, khuôn mặt Thích Phi Trần lộ vẻ hứng thú, dường như rất thích thú với khoa học kỹ thuật hiện đại. Trước kia có thấy qua không ít sản phẩm điện tử trên người vài người xông vào quỷ thôn, cho nên Thích Phi Trần đối với những món đồ chưa thấy bao giờ cũng không cảm thấy quá giật mình, mà nghĩ bụng để phát triển kỹ thuật đến mức này cần phải tiêu hao bao nhiêu sức người và sức của, làm cách nào mới làm ra được. Nhìn thế này, cái gọi là phong công vĩ nghiệp, bách tính an khang của đế vương trước đây chẳng qua là từ góc độ của ếch ngồi đáy giếng. “Được rồi, anh muốn nghiên cứu thì sau này có thể từ từ nghiên cứu, bây giờ theo chúng tôi mua thứ anh muốn.” Ăn xong bữa sáng, Ôn Dục Nhiễm bắt chuyện xong với Thích Phi Trần ở phòng khách, mình thì đi vào nhà mặc áo khoác. Ôn Dục Nhiễm tùy tiện mặc một cái áo khoác tay dài màu đen, mà Thiên Lang vẫn kiên trì mặc áo khoác trắng đeo găng tay trắng đi ra ngoài như hằng ngày. Nhìn qua như thể một giây sau có thể từ trong túi móc ra con dao giải phẫu y hệt trong phim. Đã chửi rủa rất nhiều lần về chuyện này, Ôn Dục Nhiễm cũng lười chửi rủa thêm lần nữa. Anh tạm thời không thèm nói nữa, ra khỏi nhà đi thẳng đến trung tâm thương mại. Bởi vì người bình thường không nhìn thấy Thích Phi Trần, cho nên Ôn Dục Nhiễm cũng không lo lắng Thích Phi Trần nọ cách xa trăm mét có thể bị vây xem vì trang phục và phục sức trên người. Chẳng qua hai gã đàn ông là anh và Thiên Lang, mang theo một cái túi mỹ phẩm vừa mới mua ở khu đồ nữ thật sự là có hơi xấu hổ. Thích Phi Trần loanh quanh gần chỗ váy ngắn, Ôn Dục Nhiễm đứng tại chỗ, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thiên Lang cầm một cái váy xanh nhạt ướm trên người mình, cười vô cùng rực rỡ với anh: “Trông có hợp không?” “…” Anh cảm nhận được các em gái qua đường nhìn chằm chằm qua đây. #Bản thân là đàn ông, cùng một tên gay đầu úng nước đi dạo ở cửa hàng thời trang nữ, giờ anh ta hỏi tui cái váy trong tay hắn có hợp hay không, làm sao bây giờ? Cần gấp, đang online chờ#“Ngoan, bỏ váy xuống, cứ mặc quần dài đi, anh mà mặc cũng phải thành Tề Thiên Đại Thánh mặc váy ngắn.” Xung quanh đều là xà tinh bệnh thì thôi đi, anh không hy vọng tất cả xà tinh bệnh đều tiến hoá thành xà tinh bệnh không phân biệt được giới tính. * Mô tả hình tượng đàn ông mặc váy ngắnDưới ánh mắt mập mờ của các cô nàng, Ôn Dục Nhiễm kiên cường đi tới cầm lấy quần áo Thích Phi Trần thích, sau đó chờ hắn chọn cái tiếp theo. Không lâu sau, dưới sự ra hiệu của Thích Phi Trần, Thiên Lang cũng bình tĩnh mà đi tới cầm lấy món đồ hắn chỉ… áo lót có đệm mút. Ôn Dục Nhiễm: Đừng đừng đừng cầm thứ kia quang minh chính đại thế chứ ∑(っ °Д °;) っ Nhưng mà anh ngăn cản hiển nhiên đã không còn kịp rồi, bởi vì dưới sự chỉ huy của Thích Phi Trần, Thiên Lang vẫn duy trì biểu cảm không sợ gió to sóng lớn, ôm đầy các kiểu áo lót với đủ độ dày mỏng khác nhau vào lòng. Lúc tính tiền, ngay cả ánh mắt nhân viên thu ngân nhìn họ cũng không được bình thường, trong mắt của cô để lộ ra thông tin như vầy: Hai giai đẹp đi mua đồ nữ, tất cả đều là size lớn nhất, còn mua một đống áo lót, điều này chứng tỏ cái gì?Ôn Dục Nhiễm suýt chút nữa quỳ xuống. Mẹ nó, sao Thích Phi Trần biết công dụng của áo lót chứ. Mang theo túi lớn túi bé đi ra khỏi cửa hàng, mỗi bước chân Ôn Dục Nhiễm đều thấy hình tượng đang vỡ nát. Giữa lúc này vai đột nhiên bị người từ phía sau vỗ một cái, anh sợ đến run lên. Quay người lại, Ôn Dục Nhiễm liền đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc của Duẫn Mộc, ánh mắt đối phương tập trung trên mấy cái túi trong tay anh, hiển nhiên là thấy được đồ bên trong túi từ phía trên. Phản xạ có điều kiện mà giấu hai tay ở sau lưng, vẻ mặt Ôn Dục Nhiễm cực kỳ vặn vẹo mà giải thích với bạn: “Không phải không phải không phải, cái này tao có thể giải thích. Tao không có sở thích đặc biệt, ái phi phải tin tưởng ta!” “Tao đến mua ít đồ, lúc đi ngang qua thấy người bên trong quen quen, hoá ra là mày thật.” Duẫn Mộc nháy mắt ra hiệu cho Ôn Dục Nhiễm chỉ cửa hàng bọn họ vừa mới đi ra kia, đưa tay nhận lấy túi đồ bên tay trái của Ôn Dục Nhiễm, “Giải thích có thể để sau. Hai người mua không ít thứ, còn phải mua gì nữa sao? Ngày hôm nay không có việc gì, tao có thể cầm giúp một ít cho.” “Ái phi, mày là thiên sứ, kết hôn với tao đi.” QAQ Còn kém trên cổ chưa treo túi, Thiên Lang:… Yêu đâu? “Đừng lãng sang chuyện khác, đi thôi.” Căn cứ vào danh sách Thích Phi Trần liệt kê, trạm tiếp theo là đi mua đồ trang sức. Dựa theo quán tính, Ôn Dục Nhiễm đoán chắc sẽ tốn rất nhiều đây. Cơ mà chuyện này cũng không tới lượt anh lo lắng cho ví tiền, bởi vì Thiên Lang căn bản không cho anh có cơ hội lấy ra ví tiền. Thiên Lang đưa ra lý do là, nếu như Ôn Dục Nhiễm vì người khác mà mua nhiêu đồ như vậy y sẽ rất không vui. Sau đó e rằng một ngày nào đó không nhịn được đốt hết, chẳng bằng để y mua. Lý do như vậy có sức thuyết phục, Ôn Dục Nhiễm dĩ nhiên không thể phản bác. Lại nói Thiên Lang không thích phụ nữ thật sự quá đáng tiếc. Nếu không, chỉ bằng mặc kệ đối phương thích gì đều không chút do dự mua hết, vô cùng bạo tay, không biết bao nhiêu cô gái sẽ đổ đâu. Cùng những người khác giống nhau, Duẫn Mộc cũng không nhìn thấy Thích Phi Trần tồn tại, mà Thích Phi Trần cũng chỉ loanh quanh xung quanh hắn vài vòng, quan sát từ trên xuống dưới một lần thấy không hứng thú liền bay đi. So với trang sức kim cương, Thích Phi Trần yêu đồ bằng ngọc hơn. Đây cũng nằm trong dự liệu, nhưng trái với dự đoán Thích Phi Trần lại chọn mấy món trang sức phổ thông, không quan tâm giá cả thế nào, chỉ cần nhìn vừa mắt là được. Điều này khiến Ôn Dục Nhiễm rất bất ngờ. Bất luận là từ khí chất hay là áo cưới xa hoa trên người, Thích Phi Trần hẳn là xuất thân phú quý, nói không chừng còn có huyết thống hoàng tộc. Khi còn sống ăn mặc chi phí đại khái cũng đều là tốt nhất, anh cho là tiêu chuẩn chọn đồ đầu tiên của Thích Phi Trần hẳn phải là quý. Nghĩ như vậy đến anh cũng thấy lạ. Với xuất thân của Thích Phi Trần, hơn nữa với tính hồ ly xảo quyệt kia kiểu gì cũng không phải ẻo lả e ấp từ bé. Nếu như nói sau này mới trở thành như vậy… Thứ cho anh thực sự không nghĩ ra chuyện gì mới có thể làm cho một nam nhân muốn trở thành phụ nữ. Trong lúc Thích Phi Trần chọn lựa trang sức, Thiên Lang bị giao nhiệm vụ chịu khó lấy đồ, Ôn Dục Nhiễm thì lại ở trong góc nhỏ giọng cùng Duẫn Mộc đơn giản nói chút chuyện về Thích Phi Trần. “… Nói cách khác, tuy rằng mày không nhìn thấy, thế nhưng quả thật có Quỷ Hồn giả gái ngoại hình không tệ ở bên kia.” Chỉ chỉ phía Thiên Lang và Thích Phi Trần, Ôn Dục Nhiễm trình bày nói, “Thế nhưng cũng không cần lo lắng, tuy rằng bị thần kinh nhưng cũng không đến nỗi gây ra chuyện gì.” Sau khi tiêu hoá hết lời Ôn Dục Nhiễm nói, Duẫn Mộc cuối cùng mới tiếp nhận sự thật bạn mình nuôi một con quỷ trong nhà, vẻ mặt có chút phức tạp: “Mày… vui là được rồi. Tiện thể hỏi một câu, hai người đây là đã xác lập quan hệ?” “!” Giật mình, ánh mắt nghi ngờ của Duẫn Mộc khiến cả người Ôn Dục Nhiễm không tốt lắm, “Ái phi, ngươi vậy mà ngóng trông trẫm đi làm gay hử?” Tiểu kịch trường:Ôn Dục Nhiễm: Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, không muốn đi làm _(:з” ∠)_ Duẫn Mộc: Được rồi, tao đi nói. Ôn Dục Nhiễm: Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, tôi muốn quà _(:з” ∠)_ Thiên Lang: Tùy ý chọn, ta trả tiền Ôn Dục Nhiễm: Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, tôi muốn đùa dai _(:з” ∠)_ Thích Phi Trần: Hình như trong ngăn kéo thứ hai bàn học người nào đó có bức ảnh khá thú vị, không bằng ta mang ngươi đi xem nhé?
|
Chương 41: Hình tượng tan vỡ[EXTRACT]Editor: Tịnh Beta: Vũ Ngư Nhi
“Không có, chẳng qua tao cảm thấy tụi mày ở bên nhau càng ngày càng mập mờ, hơn nữa màu sắc quần áo phối hợp khá giống đồ đôi.” Duẫn Mộc thẳng thắn mà nói ra cái nhìn của mình, còn không quên thuận tiện bôi đen Thiên Lang một chút, “Tuy rằng tao vẫn không thích anh ta, thế nhưng tao tôn trọng sự lựa chọn của mày.” Bị ánh mắt # đưa khuê nữ xuất giá # mãnh liệt nhìn chằm chằm làm cho khoé môi Ôn Dục Nhiễm giật giật, tâm trạng vô cùng phức tạp: “Chỉ là giả thiết thôi nha, cứ coi như tao thật sự hẹn hò với đàn ông thật, thân là bạn gay không phải mày nên đến chỗ gian phu để xé xác hay sao?” (Chắc ý nói Duẫn Mộc là ái phi =)))Bị giả thiết của Ôn Dục Nhiễm chọc cười, khoé mắt Duẫn Mộc hơi cong lên, hiếm khi thuận theo nói tiếp: “Nếu như tao đánh nhau với anh ta thật, vậy mày giúp ai?” Cân nhắc kỹ càng, Ôn Dục Nhiễm chân thành nhìn vào đôi mắt Duẫn Mộc mà trả lời: “Tao cảm thấy hai ta có hợp lại cũng ếu mạnh bằng một tay của anh ta nữa là.” Chế giễu được một nửa, khoé mắt anh liếc đến chỗ mấy cô bé đứng ở góc phòng xa xa, núp núp phía sau hàng hoá mà nhìn sang bên này. Thỉnh thoảng mấy cô bé trong nhóm đẩy đẩy một cô bé mặt hơi đỏ, nói gì đó không rõ. Cảnh này thật thú vị, Ôn Dục Nhiễm lén lút nhìn đằng đó vài lần, xác định không có ai mà mình từng thấy cả, liền bí mật dùng cùi chỏ thúc vào eo Duẫn Mộc: “Đồng chí *cao phú soái, có phải mấy cô bé bên kia thích mày rồi không?” *高富帥 (pinyin: gāo fù shuài), Hán Việt là “cao phú soái”, dịch ra thuần Việt nghĩa là “cao to, giàu có, đẹp trai”. Cụm từ này chuyên dùng để chỉ mấy anh chàng đại gia vừa trẻ đẹp, vừa giàu có lại vừa trí thức.Duẫn Mộc nghe không hiểu ý của anh, chưa kịp ngăn cản hắn đã không e dè nhìn về phía ánh mắt Ôn Dục Nhiễm ra dấu, vừa khéo chống lại ánh mắt vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng của cô bé kia. Ở khoảng cách này không thể xem là thấy rõ lắm, nhưng vẫn nhìn ra được ngoại hình cô bé kia không tệ. Hiển nhiên cô bé không ngờ đến mình đột nhiên bị đối tượng nhìn lén phát hiện, sợ đến xoay người chạy đi, mấy cô bạn ở bên cạnh đều không phản ứng kịp. Huýt sáo y chang mấy tên du côn, Ôn Dục Nhiễm nhìn phương hướng mấy cô bé chạy đi, trêu chọc Duẫn Mộc đang cau mày: “Diễm phúc không cạn à nha, dùng chiêu nào để rước tiểu mỹ nhân đấy? Kiểu này hẳn là bị theo đuổi ngược lại nha.” “Là học sinh Lạc Nhất khoá sau, lúc đến trường xử lý chút chuyện có gặp một hai lần, không quen.” Là bạn bè, Ôn Dục Nhiễm quá hiểu rõ cái kiểu lạnh lùng cao ngạo đối với người lạ của hắn, anh chế nhạo đâm đâm phần eo Duẫn Mộc: “Ánh mắt vẫn cao như vậy, mày đây là muốn cả đời dấn thân vào xây dựng kinh tế xã hội, cuồng làm việc?” “Tạm thời không có ý định yêu đương.” Duẫn Mộc cong cong khóe môi, “Với cả, tao không phải “ái phi” của mày sao?” Ôn Dục Nhiễm nháy mắt mấy cái, đột nhiên lập tức nằm úp sấp lên bờ vai Duẫn Mộc, dựa vào không chịu đứng lên, như thể chơi xấu nói: “Trời ơi, ái phi ngươi thật là đáng yêu. Ta bị ngươi bẻ cong rồi. Đúng rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm, mau đi công chứng với ta!” Bị trọng lượng của Ôn Dục Nhiễm và mấy chiếc túi mua sắm đè đến gập cả người, sau đó Duẫn Mộc bất đắc dĩ cảm nhận được một đôi mắt tựa như kim châm rơi trên người mình. Hắn không cần ngẩng đầu lên cũng biết nó đến từ đâu. “Mày tự lo lấy đi, đừng bị lừa giống thằng ngu là được.” Nói thật, hắn vẫn không tin tưởng vào cái người tên Thiên Lang này được. Một phần là bắt nguồn từ ấn tượng hỏng bét ở lần gặp đầu tiên. Số khác là mấy ấn tượng càng thêm nát bấy sau này —— tuy rằng hắn không thể phủ nhận ít nhất trước mắt, Thiên Lang chưa có tính uy hiếp gì với Ôn Dục Nhiễm, trái lại vẫn được coi như là cái bùa hộ mạng biến hình. Trêu ghẹo không lâu lắm, Thiên Lang tay xách đầy túi đã đi tới, chỉ nhìn nụ cười khéo léo kia thì không thể tưởng tượng nổi ánh mắt thấu xương vừa nãy cũng đến từ hắn. Lúc đầu, Ôn Dục Nhiễm cũng không muốn để người mới khỏi bệnh xách đồ, nhưng cơ bản là anh không cướp lại Thiên Lang. Hơn nữa Thiên Lang hai tay mang theo đống đồ mà trông còn ung dung như thế, Ôn Dục Nhiễm lại càng không biết mình có thể nói gì. “Anh không sao chứ? Tôi thấy mà còn sợ thay anh. Đột nhiên xỉu ở đây thì bất tiện lắm đó nha, thân.” “Được ngài quan tâm như vậy ta rất vui. Nếu như ngài hôn ta một cái, cho dù là dùng trạng thái này đi thi Marathon, ta cũng có tự tin bỏ rơi người về thứ hai cả nửa chặng đường.” Lúc Thiên Lang nói câu này, Ôn Dục Nhiễm chú ý tới tầm mắt Thích Phi Trần lướt qua đây, ý tứ hàm xúc không rõ mà đảo mấy cái trên người bọn họ, rồi nhìn phía sau lưng anh khiến anh có chút sợ hãi. “Sao vậy? Muốn giới thiệu để hai người quen hả?” Câu này là nói với Thích Phi Trần. Đối với ánh mắt thâm thuý đó, anh cũng chỉ có thể hiểu như vậy. Duẫn Mộc thấy anh hướng về phía không người nhỏ giọng nói chuyện, liền đoán được là đang nói chuyện với thứ gọi là quỷ kia. Tuy rằng tâm lý đã tiếp nhận chuyện này, nhưng lúc thật sự nhìn thấy một màn linh dị như vậy vẫn không khỏi có chút rối bời. Hắn ho nhẹ một tiếng, cũng nhìn về phía đối diện với Ôn Dục Nhiễm: “Chào ngài, tôi tên là Duẫn Mộc.” Thích Phi Trần nhìn thoáng qua Duẫn Mộc, cảm thấy người này rõ ràng là không nhìn thấy mình nhưng vẫn chào hỏi về phía chẳng có gì khá là thú vị, cũng đáp lễ tượng trưng lại, còn tự giới thiệu mình. Tất nhiên là Ôn Dục Nhiễm chuyển lời giùm. “Mày không có làm gì nữa đúng không, tao nhớ ở đường M bên kia có mở một bể bơi mới, có muốn đi đến đó xem thử với tao không? Đồ có thể bỏ ở trong xe.” Đang đi ra khỏi cửa hàng trang sức nữ, Ôn Dục Nhiễm hỏi thử Duẫn Mộc. “Không thành vấn đề, thế nhưng mấy người đi bể bơi được hả?” Nói đoạn, Duẫn Mộc liếc mắt nhìn khẩu trang che nửa khuôn mặt trên mặt Thiên Lang. Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang gần như là lập tức kéo khẩu trang ra, nghiêm túc gật đầu chứng tỏ không thành vấn đề: “Trong bể bơi mang nón bơi, lại đeo thêm kính bơi sẽ không dễ bị nhận ra đâu.” Sở dĩ không mở miệng hỏi trước, là bởi vì Ôn Dục Nhiễm cảm thấy rằng cho dù có hỏi Thiên Lang nhất định cũng sẽ đưa ra đáp án như trên. Dù sao cũng đã sống riết thành quen, chính anh dùng cách nghĩ của Thiên Lang nghĩ ngợi một chốc, dùng đầu gối cũng biết Thiên Lang cũng sẽ không từ chối lời đề nghị này. Về phần nguyên nhân, anh từ chối trả lời. Kỳ thật Ôn Dục Nhiễm cũng không quá lo lắng Thiên Lang bị người ta nhận ra. Muốn được lợi từ Thiên Lang bị bệnh sạch sẽ cỡ đó là một vấn đề hơi bị khó. Phần lớn công việc đều do người đại diện nhận, quay quảng cáo và phim truyền hình với người khác đã ít lại càng ít. Huống chi Thiên Lang đến nhận quảng cáo cũng không tính là nhiều, cho nên tự nhiên không có qua lại với ngôi sao nổi tiếng nào. Trên thực tế anh vẫn luôn cho rằng Thiên Lang tinh thần sa sút biếng nhác đến nhường này, lại còn biểu hiện cao ngạo lạnh lùng với bên ngoài, còn có thể xuất hiện ở cái nơi hỗn loạn có không ít người này, hoàn toàn là bởi vì có một cô gái tốt như vậy. (Chắc là người đại diện)—— Nhắc tới, ngày nào cũng nhàn hạ rảnh rỗi thế kia, sở thích nghiệp dư của người này chẳng lẽ là cướp ngân hàng hả? Nếu như đứng ở góc nhìn của người qua đường, cá nhân Ôn Dục Nhiễm cảm thấy hằng ngày cao ngạo, trên weibo lại y hệt kẻ biến thái chết dẫm. Người như vậy không phải giả bộ thì là tinh thần phân liệt. Không biết đông đảo các thiếu nữ mộng mơ nhận định thế nào về chuyện này. Len lén nói một câu, cho tới bây giờ anh vẫn hoài nghi Thiên Lang có tí tinh thần phân liệt, từ các góc độ mà nói. *** Nếu quyết định muốn đi bể bơi, bọn họ dứt khoát tiện thể tìm cửa hàng bán dụng cụ bơi ở trong trung tâm luôn, tiết kiệm thời gian về nhà tìm quần bơi dưới đáy hòm không biết bị người nào đó để ở đâu. Bọn họ đều không có yêu cầu đặc biệt gì với quần bơi, Ôn Dục Nhiễm cùng Duẫn Mộc đều tùy tiện chọn hai cái quần bơi sẫm màu, mà Thiên Lang cầm quần bơi kẻ sọc màu xanh đậm, ống quần gần bằng đầu gối. Chỗ bể bơi có hơi xa, bởi vì Duẫn Mộc khi đến cũng đi xe cho nên bọn họ cũng không ngồi chung xe, mà là mỗi người tự lái xe đi đến bể bơi, đỡ phải lúc về còn phải đi đường vòng để lấy xe. Vứt một đống túi mua sắm vào cốp xe sau, lúc Ôn Dục Nhiễm ngồi vào ghế phó lái, mới cảm thấy lúc này cả người mình sống lại. Chuyện mua sắm số lượng lớn như vậy không phải dành cho người mà. Còn người nào đó xách theo gần mười cái túi mặt vẫn không đỏ, thở cũng không nhanh đã bị Ôn Dục Nhiễm tự động quên. Lúc Thiên Lang bắt đầu lui xe chuẩn bị rời khỏi bãi đậu xe, Ôn Dục Nhiễm đột nhiên nhớ tới một vấn đề mấu chốt. “Này, nơi chúng ta muốn đến là bể bơi công cộng, không phải tư nhân, cho nên trong bể bơi ngoại trừ chúng ta còn có thể có không ít người.” Như vậy dựa theo Thiên Lang ra khỏi nhà cũng phải mang găng tay mà nghĩ. Với cái bệnh sạch sẽ đến cảnh giới phản nhân loại xã hội này rồi, tiến vào bể bơi toàn là người không phải là bị điên sao? Nghe hiểu Ôn Dục Nhiễm uyển chuyển nhắc nhở, Thiên Lang mỉm cười gật gật đầu: “Ta đương nhiên biết, tuy rằng ở chung với người khác trong nước rất buồn nôn, thế nhưng có ngài ở đó thì không sao hết. Hoặc có thể xem đó là trừng phạt nhỏ cho ta không?” Ôn Dục Nhiễm: Tuy rằng tôi rất muốn cho mặt anh một dấu bàn tay, thế nhưng tôi cũng đâu phải máy lọc nước đâu chứ. Nghiêm túc suy tư một chút, anh cảm thấy có vẻ như vẫn chưa có người nào bởi vì sạch sẽ nghiêm trọng mà xỉu cả. Chỉ cần không phải ngất trong bể bơi thì hẳn là không có chuyện gì lớn, cho nên cũng không nên vì vấn đề này mà rối rắm quá… Cứ vậy đi. Sau khi đến phòng thay đồ của bể bơi, Ôn Dục Nhiễm liền phát hiện so với bận lòng cho Thiên Lang, còn không bằng lo lắng cho bản thân mình thì hơn. Từ lúc anh cởi cái áo khoác thứ nhất ra đã cảm nhận được ánh nhìn chăm chú cực mạnh mẽ. Thế nhưng anh cũng không thể ở trong gian thay đồ công cộng kêu Thiên Lang quay sang chỗ khác không cho nhìn. Loại hình ảnh đó ngay cả anh tự mình tưởng tượng một chút thôi cũng cảm thấy rất là lập dị. Mọi người đều là đàn ông, có cái gì không thể nhìn chứ?Không ngừng nhấn mạnh câu nói này ở trong bụng, động tác Ôn Dục Nhiễm khá là cứng đờ, anh dùng tốc độ nhanh nhất cởi đồ ra, sau đó cũng dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần bơi. Khi anh vừa chỉnh lại nón bơi vừa xoay người sang, Duẫn Mộc chỉ mới vừa ung dung thong thả cởi bỏ quần ngoài, mà Thiên Lang dĩ nhiên cũng đã thay xong quần bơi, cười híp mắt đứng ở bên cạnh cùng đợi. —— Tui cảm thấy mình thay nhanh lắm rồi, bên kia chẳng lẽ là trực tiếp xé hở giời?!Tốc độ thay đồ của Thiên Lang như là câu đố, Ôn Dục Nhiễm tỏ vẻ hết sức tò mò nguyên lý bên trong. Duẫn Mộc: … Lẽ nào hiện tại đang lưu hành thi đấu vụ này?Bên cạnh còn có một con quỷ đang ngồi trên đống đồ, nhìn qua rất ngượng ngùng quay người không nhìn tới phòng thay đồ nam bên này. Nhưng mà căn cứ vào lỗ tai ửng đỏ và ánh mắt như đi vào cõi tiên của đối phương, Ôn Dục Nhiễm nghi hoặc đây không phải là đang thẹn thùng, mà là đang vui vẻ tưởng tượng dáng vẻ cái vị “tướng quân” người xưa kia mặc quần đùi phóng khoáng thì có. Tiểu kịch trường:Thích Phi Trần: Nếu vẫn ở thời đại của ta, người này nhất định là nhân vật hàng đầu trong đám phi tần trong hậu cung. Ôn Dục Nhiễm: Không biết tại sao tôi nghe hiểu được ý của anh. Thích Phi Trần: Tranh sủng chi đạo, dáng vẻ liễu rủ trong gió, yểu điệu yêu kiều. Ôn Dục Nhiễm: Nhưng mà luôn có người tay không bò lầu ba, cơ bụng cứng hơn cục gạch. Thích Phi Trần: Ý nhị ở chống cự dục vọng mà còn nghênh đón, dung mạo ngượng ngùng. Ôn Dục Nhiễm: Nhưng mà luôn có người mang bệnh kiên trì bất lịch sự, bị giày vò vẫn không quên mở chân. # con ngoan chớ nên học #
|
Chương 42: Mày giúp ai[EXTRACT]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tử Nguyệt Beta: Vũ Ngư Nhi
Trong bể bơi chia làm hồ nước cạn và hồ nước sâu, bên cạnh còn có một hồ nước nóng không lớn lắm cho mọi người thư thả nghỉ ngơi. Khu nước cạn bên kia chủ yếu là trẻ con và mấy đôi tình nhân đang nghịch nước. Bọn người Ôn Dục Nhiễm đã qua rồi cái tuổi ngây ngô nghịch nước, vì thế đương nhiên sẽ chọn khu nước sâu. Sau khi làm vài động tác nóng người đơn giản, Ôn Dục Nhiễm lập tức vừa dịu dàng vừa nhanh chóng ném Thiên Lang đang định dán theo xuống nước. Không hổ là đã chung sống mấy tháng, hiện tại tốc độ phản ứng của anh với loại chuyện này nhanh hơn trước đây nhiều, có cảm giác không chừng chưa đến nửa năm đã có thể tiến hóa thành cao thủ võ lâm. Thiên Lang trồi cái đầu ướt sũng từ trong nước lên, y ngẩng đầu lên trông có vẻ rất đáng thương nhìn Ôn Dục Nhiễm: “Nước có hơi sâu, lúc xuống dưới xin cẩn thận một chút.” Đối với loại hình thức ở chung của một kẻ thích đánh và một kẻ chấp nhận bị đánh này thì cạn lời rồi. Duẫn Mộc đang muốn nói gì đó thì nghe thấy Ôn Dục Nhiễm nói một câu “Cẩn thận” trông có vẻ rất hả hê, sau đó cũng bị đẩy xuống bể bơi giống như Thiên Lang vừa rồi. Kẻ cầm đầu đẩy hai người lúc này đang ung dung tự tại chống bên thành bể bơi, vươn mình tiến vào hồ. Cái dáng vẻ gợi đòn kia khiến Duẫn Mộc nhìn mà ngứa tay. Ngược lại, cảnh tượng ba anh cực đẹp trai tập hợp lại cùng nhau náo động trong hồ bơi hấp dẫn không ít ánh mắt cô gái đi ngang qua. “Bệnh trẻ con của mày còn chưa hết hả?” Duẫn Mộc tiện tay vốc nước hất lên đầu Ôn Dục Nhiễm coi như trả thù, “Nhiều người thế này mà còn quậy phá, sau này chú ý an toàn chút đi.” “Lâu lâu mới ra hồ bơi một lần mà, không làm gì cả chỉ bơi thôi thì có ý nghĩa gì chứ.” Ôn Dục Nhiễm vẫn giữ dáng vẻ không biết hối cải, rất hùng hồn mà trả lời, “Nếu cưng chết đuối thật thì trẫm chắc chắn sẽ là người đầu tiên cứu cưng lên. Muốn được tặng kèm hô hấp nhân tạo không?” “Tao thì miễn đi, mày có thể tặng cho người có nhu cầu.” Một ánh mắt có cảm giác tồn tại cực mạnh đã nhìn mình chằm chằm hồi lâu, Duẫn Mộc hơi hơi cử động vai, nhìn về phía Ôn Dục Nhiễm rồi nói thêm một câu “Tao đi bơi một vòng trước đây, mày thích làm gì thì làm.” sau đó xoay người bơi đến đầu bên kia bể bơi. Ôn Dục Nhiễm bị bỏ rơi một cách không thương tiếc cùng Thiên Lang vẫn giữ nguyên bộ mặt vô tội nhìn nhau trong chốc lát. Hơi do dự một chút sau đó anh vẫn dứt khoát hỏi: “Cho tôi thắc mắc một chút, cái hồ dài năm mươi mét này anh bơi quanh một vòng mất bao nhiêu thời gian?” “Ta không thường đi bơi nên không rõ lắm.” Thiên Lang mỉm cười áy náy, “Muốn bơi thử một lần xem sao không?” Dựa vào các vết đổ trước đây, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy vấn đề mình đặt ra lúc này đúng kiểu “rảnh rỗi sinh nông nổi nên hỏi chơi”. Nếu cùng Thiên Lang bơi đua thì e rằng chỉ có thể rước nhục vào thân. Suy tính đến việc bị mất danh dự trước mặt mọi người, Ôn Dục Nhiễm yên lặng chọn cách đứng một bên nhìn: “Anh bơi trước một vòng đi, tôi ước chừng thời gian giúp anh.” Ôn Dục Nhiễm tạm thời lên bờ trước, nhìn Thiên Lang đã chuẩn bị sẵn sàng ở chỗ xuất phát trên đường bơi, sau đó anh bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai, một. Xuất phát!” Sau đó anh thấy Thiên Lang mượn lực nương vào thành hồ, trong phút chốc bơi ra được mấy mét, rồi nhanh chóng sử dụng các động tác bơi lội thông thường, y dùng tốc độ kinh người đã bơi được một quãng dài. Trơ mắt nhìn Thiên Lang vượt qua Duẫn Mộc ở đường bơi bên cạnh, Ôn Dục Nhiễm không biết phải kiểm soát vẻ mặt của mình như thế nào nữa. Trong lúc đó, anh còn nghe thấy tiếng thán phục từ những người vừa khéo chú ý sang bên này. Ôn Dục Nhiễm ngồi xổm bên cạnh bể bơi, buồn rầu nhìn Thiên Lang bơi xong đang chống tay trên thành: “Tôi muốn hỏi một câu. Đầu năm nay đi bắt quỷ thì thân thể đều được rèn luyện đến mức tức chết *Quan nhị gia hả? Có hạng mục thể dục nào mà tôi có thể thắng anh không?” *Quan Vũ, cũng được gọi là Quan Công, biểu tự Vân Trường hoặc Trường Sinh là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị.“Về phía huấn luyện thân thể thì rất khổ cực, thế nên ta hi vọng chỉ mình ta chịu đựng những cực khổ bé nhỏ không đáng kể đó, còn ngài thì chỉ cần an toàn không lo lắng gì là tốt rồi.” Nói xong, Thiên Lang chợt nở nụ cười, y đưa tay về phía Ôn Dục Nhiễm, “Ngài muốn học ta sẽ dạy ngài, cùng xuống dưới được không?” Duẫn Mộc ở cách đó không xa yên lặng không nói gì liếc mắt nhìn bầu không khí quỷ dị đang tỏa ra xung quanh hai người, sau đó yên lặng xoay người bơi ra xa. Thằng bạn thân của mình luôn cùng bạn gei thả đầy bong bóng phấn hồng, làm bạn bè với nó cũng chẳng dễ dàng gì, vừa phải chú ý để bản thân không được trở thành kỳ đà cản mũi, vừa phải lo lắng ánh mắt lựa chọn của nó khi chọn bạn đời. “Khi cánh tay quạt nước, đặt ở vị trí thế này thì sẽ dùng ít sức hơn…” Đến cuối cùng Ôn Dục Nhiễm vẫn không biết thành quả dạy học của Thiên Lang, vì Duẫn Mộc luôn từ chối tới gần bọn họ. Còn trong mắt Thiên Lang thì dù anh có làm gì cũng luôn được điểm tối đa. Khi rời bể bơi, trước lúc Ôn Dục Nhiễm lên xe, Duẫn Mộc để lại cho anh một câu: “Tao đề nghị nên đưa tên kia đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện một lần. Có lẽ hơi phiến diện chút nhưng tao vẫn nghĩ người trong giới giải trí lạm giao tương đối nhiều.” Hoặc nói trắng ra, đơn giản là hắn không vừa mắt Thiên Lang. Ôn Dục Nhiễm: “Lần sau lúc bôi đen người khác thì nội dung phải có kỹ thuật chút nha ái phi.” Duẫn Mộc thừa nhận rất thản nhiên: “Tao ghét tên đó.” Đây đã là chuyện không cần nói ra cũng biết, tuy rằng Ôn Dục Nhiễm không hiểu tại sao Duẫn Mộc cứ khăng khăng chấp nhất không thích Thiên Lang như thế, nhưng anh vẫn an ủi vỗ vỗ vai hắn: “Đừng sợ đừng sợ, nếu anh ta bắt nạt mày thì tao bắt nạt anh ta lại thay mày. Ái phi chớ hoảng sợ.” Thích Phi Trần có chút hả hê liếc nhìn vẻ mặt không chút đổi thay của Thiên Lang đang khởi động ô tô. Song lúc Ôn Dục Nhiễm mở cửa phó lái ngồi vào, Thiên Lang lại nhanh chóng mỉm cười đến là phong độ, sau đó được Thích Phi Trần tặng cho một cái nhìn khinh bỉ. Từ đầu đến đuôi, Thiên Lang chẳng thể hiện dáng vẻ không chấp nhận hay không hợp đối với chuyện đi bơi ở hồ bơi công cộng này, rất khác với đự đoán của Ôn Dục Nhiễm. “Ở cùng với nhiều người trong hồ như thế, anh không có cảm giác gì à?” Ngắm Thiên Lang đang chuyên tâm lái xe vài lần, rốt cuộc anh vẫn không kiềm lòng được hỏi. “…” Thiên Lang trầm mặc một hồi, có lẽ đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, sau đó nói một câu lãng nhách, “Ngài muốn nghe câu trả lời thật sao?” Câu nói này đã từng được Ôn Dục Nhiễm đánh giá là câu thoại vô dụng nhất trong tất cả các bộ phim truyền hình, không nghĩ đến lúc sinh thời anh cũng có thể nghe được có người nói với mình câu này. Một bụng lời dùng để chửi rủa đến bên mép lại thay đổi, cuối cùng mọi lời lại biến thành một câu đáng đau lòng: “Nói đi.” “Rất buồn nôn, hơi muốn ói nhưng không có gì đáng ngại. Bơi chung hồ với ngài khiến ta vui lắm.” Đến tận bây giờ, Ôn Dục Nhiễm vẫn không biết mình nên khen Thiên Lang chính trực thẳng thắn hay là mắng y não thiếu nếp nhăn đây. Nín nửa ngày, anh chỉ có thể nghẹn ra một câu hỏi: “Tôi có hơi hiếu kỳ, sao anh không thích tiếp xúc với người khác đến vậy? Người ta cũng hay tắm rửa, chắc cũng chẳng bẩn đến nỗi nào… đâu.” “Nhưng là món đồ của riêng ngài, ta không thích gần kề với người ngoài.” Ôn Dục Nhiễm: Anh trở thành món đồ của riêng tôi khi nào thế, sao tôi lại không biết???Vì lo lắng cho tâm hồn khỏe mạnh của chính mình, anh quyết định chối từ hỏi tiếp đề tài này. Anh lo lắng chỉ chốc lát thôi sẽ xuất hiện thứ phản xã hội phản nhân loại bị kiểm duyệt ngay. Vì vậy, lại một lần nữa Ôn Dục Nhiễm trầm tư suy nghĩ: Rõ ràng thứ Thiên Lang đang cầm là kịch bản khiến người ta thương xót nhưng tại sao anh lại không đau lòng được nhỉ? Rốt cuộc là vì lời thoại vặn vẹo hay vì không đủ khí phách đây? *** Sau khi về nhà, Thiên Lang đến thẳng phòng vệ sinh tắm rửa. Ôn Dục Nhiễm nhìn bóng lưng y, mãi đến tận khi cửa phòng vệ sinh bị đóng lại một hồi lâu anh mới thốt ra được câu hỏi mình vẫn luôn thắc mắc: “Sao anh có thể theo tôi về nhà tự nhiên như thế…” Trong nhà chỉ có một căn phòng ngủ dành cho khách thôi có biết không?Ôn Dục Nhiễm buồn bực nhìn Thích Phi Trần đang hớn hở mang một đống đồ vật bay vào căn phòng duy nhất kia. Nhưng anh vẫn chưa phát rồ đến độ xông vào buồng tắm lôi người đang tắm rửa dở dang kia ném ra ngoài, thế nên anh trở về phòng ngủ, mở máy tính lên xem để giết thời gian. Thiệt là bị sự tốt bụng của mình làm cho cảm động luôn mà. Vừa mới ấn nút mở máy lên, Ôn Dục Nhiễm nghe thấy tiếng điện thoại đang rung thấp thoáng ở ngoài phòng, lần theo tiếng động bước ra ngoài, anh phát hiện điện thoại di động của Thiên Lang ở trên khay trà đang ở chế độ rung, lúc này đây nó đang kêu “brừ brừ” mãi không dứt. Ôn Dục Nhiễm cầm điện thoại lên, anh thấy màn hình điện thoại hiển thị số “088” đúng một giây thì hết nói nổi, sau đó anh mang điện thoại đến phòng tắm rồi nói vọng vào trong: “Điện thoại anh kêu này, người gọi điện là 088.” “Ngài không cần để ý đến, chờ ta ra sau đó gọi lại là được rồi.” Thiên Lang chỉ tắm một lần thôi mà tắm đến tận một tiếng đồng hồ. Trong lúc đó điện thoại lại vang lên hai lần nữa, Ôn Dục Nhiễm luôn cảm thấy xót xa giùm cho người gọi đến. Điện thoại vang lên đến lần thứ ba thì tự động tắt luôn, cuối cùng Ôn Dục Nhiễm vẫn không kiềm lòng được cầm di động lên, mở nhật ký cuộc gọi ra thì sợ hết hồn. Cả ngày hôm nay từ sáng sớm người này đã bắt đầu gọi điện, cách mấy chục phút lại gọi một lần, vừa khéo khi đó bọn họ ở bể bơi nên không gọi được, đến tận bây giờ vẫn chưa từ bỏ. Anh cảm thấy một phần là có chuyện gấp gì đây, phần còn lại thì cảm thấy tắm hơn một tiếng đồng hồ cũng không ổn. Vì thế Ôn Dục Nhiễm cầm điện thoại theo bước đến cửa phòng tắm lần nữa. Lần này anh đến thì trong phòng tắm không truyền ra tiếng nước, hẳn là đã tắm xong rồi. Ôn Dục Nhiễm muốn nhanh chóng đưa điện thoại sang cho Thiên Lang cũng tiện lúc muốn dùng nhà vệ sinh vì thế không nghĩ ngợi gì đưa tay chuẩn bị mở cửa. “Anh tắm xong rồi à? Tôi vào đó.” Vừa mở cửa thì anh thấy Thiên Lang đang đứng cạnh vòi sen, đồng thời cũng dùng một tư thế rất quỷ dị. Y cầm một cái khăn ngắn dùng để lau tóc che lại nơi giữa hai chân, nước trên người còn chưa có lau khô. Ôn Dục Nhiễm: “…” Tôi vào không đúng lúc hả? Tiểu kịch trường:Đạo diễn: Dựa theo đa số các kịch bản thì công cần phải ghẹo thụ, mà diễn viên chính của chúng ta lại không chịu làm theo. Thiên Lang: Ta đến đây. Biên kịch: Dựa theo những tình tiết phổ biến thì công cần phải chăm sóc thụ cẩn thận, mà diễn viên chính của chúng ta lại không chịu làm theo. Thiên Lang: Ta đến đây. Kế hoạch: Dựa theo những phát triển thông thường thì công phải cưỡng ép yêu đương, mà diễn viên chính của chúng ta lại không chịu làm theo. Thiên Lang: (☆▽☆) Ta —— Ôn Dục Nhiễm: Cái này không có cũng được!
|
Chương 44: Ta rất nghe lời[EXTRACT]Editor: Tử Nguyệt Beta: Vũ Ngư Nhi
“Ặc…” Tình cảnh khá là xấu hổ, Ôn Dục Nhiễm thấy mặt Thiên Lang không đổi sắc. Y dùng tấm khăn ngắn cũn che đi thế là anh quan tâm nói ra một câu khá là vô vị, “Thật ra anh có thể dùng khăn tắm trên cái giá kia, cái ở dưới tôi chưa dùng đâu. Để tôi lấy quần áo cho anh thay, người gọi điện thoại hình như rất gấp, anh xem không mấy gọi lại đi?” “Cảm ơn ngài, điện thoại đặt ở đó là được rồi, ta sẽ xem lại sau.” Thiên Lang mỉm cười đáp lại, trong tay vẫn kiên định cầm cái khăn nhỏ kia. Việc này trái lại khiến Ôn Dục Nhiễm nổi lên phần nghi ngờ. Thật sự không phải anh cố ý bôi xấu gì, mà là dựa theo tác phong từ đó đến giờ của Thiên Lang, lúc này phỏng chừng căn bản sẽ không che chắn gì, không cởi hết hỏi anh có đẹp hay không là may rồi. “Anh che gì chứ?” Ôm cánh tay hoài nghi nhìn Thiên Lang, tầm mắt Ôn Dục Nhiễm tới lui tuần tra cái khăn kia, “Đều là đàn ông xấu hổ gì chứ. Anh lau phần anh, tôi chỉ đến đưa điện thoại di động.” Thiên Lang há miệng nhưng lại không nói gì, y chỉ trầm mặc đứng đó, nhất thời không có động tác gì. Đây đại biểu cho nếu như không có việc gì, bây giờ anh đã cùng Thiên Lang đi lăn giường rồi. Trong bụng trồi lên một chút dự cảm không tốt, Ôn Dục Nhiễm không muốn chơi trò đánh đố, thẳng thắn đi lên kéo khăn của Thiên Lang ra. “Đù má, anh điên rồi có phải không!” Ôn Dục Nhiễm suýt chút nữa tưởng mình hoa mắt, hoặc là căn bản còn chưa tỉnh ngủ. Anh nhìn chằm chằm mấy vết thương ngang dọc bên trong bắp đùi Thiên Lang, không biết lúc này mình nên nói gì. Ôn Dục Nhiễm chỉ bồn cầu: “Ngồi chỗ đó rồi mở chân ra, tôi xem thử.” Điều duy nhất làm anh dịu đi một chút chính là Thiên Lang không hề phản kháng cũng không biện giải gì, mà là vô cùng thuận theo ngồi xuống tùy ý anh kiểm tra vết thương. Đây hiển nhiên là vết thương mới. Vết thương dài mảnh không tính là quá sâu nhưng số lượng lại không ít, nhìn thấy sẽ làm người khác cảm thấy khó chịu. Mà loại vết thương này rõ ràng cho thấy khi ra tay phỏng chừng còn rất thông thạo. Vết thương vốn cũng chưa khỏi hẳn, chớ đừng nói chi ngày hôm nay đi bể bơi ngâm lâu như vậy. Sau khi trở về lại tắm tới một tiếng, vết thương hoàn toàn nứt ra đã ngâm đến trắng bệch. Duẫn Mộc nói, trước đây từng thấy trên tin tức cũng nói rằng trên người Thiên Lang có loại vết thương này, khi đó anh cho là đó chỉ là phóng viên thêm mắm dặm muối. Rõ ràng hai người duy trì tư thế mập mờ như thế, thế nhưng trước mắt ai cũng không có tâm tư mập mờ đó. Ôn Dục Nhiễm hít sâu một hơi, đứng lên rồi xoa xoa huyệt thái dương để đầu óc của mình tỉnh táo một chút, nhưng sắc mặt vẫn khó coi: “Tôi cảm thấy chúng ta phải nói chuyện chút. Anh muốn sao? Đem mình làm thành như vậy còn ở trong nước ngâm lâu như thế, anh chán sống rồi hả?” “Xin lỗi, ta không muốn ngài không vui.” Nhận ra Ôn Dục Nhiễm tức giận, sắc mặt Thiên Lang thoáng chốc đã mất huyết sắc, muốn quỳ xuống lại lo lắng sẽ khiến Ôn Dục Nhiễm càng thêm tức giận, vẻ mặt y lại càng kinh hoàng. “Xin lỗi, xin lỗi…” Anh muốn hỏi Thiên Lang đến cùng cảm thấy sinh mệnh của mình là cái gì, nhưng lại vừa không hy vọng sau khi nhận được đáp án mình sẽ càng thêm khó chịu. Cũng chỉ có thể làm cho mình bình tĩnh lại, ít nhất tạm thời không nên cãi nhau với người bệnh. Thật ra thì Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình cũng không nên phản ứng mạnh như vậy, thái độ của Thiên Lang đối với thân thể mình là gì không phải anh hiểu rõ từ lâu rồi sao? Mà dù vậy anh cũng không nghĩ tới sẽ có loại chuyện như thế này. “Cũng đừng xin lỗi tôi, anh rạch cũng không phải chân tôi. Tôi chỉ hỏi một câu, nguyên nhân là gì?” Sau khi hết khiếp sợ, Ôn Dục Nhiễm cũng hơi hơi bình tĩnh lại, anh cúi đầu nhìn Thiên Lang rồi cau mày, “Tôi cũng không phải chủ nô thời xưa, anh có chuyện gì nói với tôi tôi cũng sẽ không đuổi anh ra ngoài. Chúng ta đã quen thân đến mức này, có việc gì cứ nói thẳng với tôi.” Ánh mắt Thiên Lang dao động rất rõ ràng, y không nhịn được giơ tay bắt lấy ống tay áo Ôn Dục Nhiễm, như là sợ anh bỏ đi, nỉ non nói: “Đây là trừng phạt.” “Trừng phạt?” Ôn Dục Nhiễm không hiểu lặp lại một lần, “Trừng phạt gì cơ? Anh nói rõ ràng một chút, ai trừng phạt anh?” “Ta làm rất nhiều chuyện không nên làm vì thế nhất định phải bị trừng phạt.” Cầm lấy tay Ôn Dục Nhiễm thật chặt, Thiên Lang ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn Ôn Dục Nhiễm, giọng thậm chí hơi run, “Nếu không… nếu không sẽ không tìm được chủ nhân.” “Tôi sống sờ sờ đây sao có thể không tìm thấy, coi như tôi muốn bốc hơi khỏi thế gian thì vẫn còn chưa có chỗ đi đây.” Không hiểu lắm ý của Thiên Lang, mặt Ôn Dục Nhiễm lộ vẻ nghi ngờ, “Tôi bảo đảm tôi không sao được chưa, anh có thể đừng làm chuyện chết khiếp như vậy nữa được không? Anh muốn đau chết sao?” Anh chỉ nhìn như vậy thôi đã cảm thấy chân mình đau buốt từng cơn. “Ta rất vui, nếu như vậy là có thể chuộc tội.” Nhận ra được Ôn Dục Nhiễm đã không tức giận như vậy nữa, Thiên Lang rõ ràng cũng trấn tĩnh rất nhiều, khoé môi hơi cong lên, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tay Ôn Dục Nhiễm, một tay còn lại chậm rãi vuốt lên vết thương giữa hai chân, “Trong gia tộc sẽ dùng các loại hình phạt trừng trị tộc nhân hoặc nô bộc làm sai chuyện. Nếu như chỉ là chảy máu và đau đớn là có thể trừng phạt ta, đây đối với ta mà nói là một chuyện rất may mắn.” “Cái này có cái gì mà rất may mắn chứ? Nếu như anh nói là hành vi đùa giỡn lưu manh kia, tôi còn chưa có giận thì anh làm gì lại đi tự ngược như thế chứ?” Ôn Dục Nhiễm vẫn không hiểu, sao có người không muốn sống cho tốt, lại đi tìm ngược cho bản thân? Thiên Lang hơi xoay đầu lại, hai mắt vẫn chăm chú nhìn Ôn Dục Nhiễm như trước rồi khẽ cười nói: “Đây không phải là tự ngược. Ngài khổ sở mới là nỗi đau của ta, chỉ cần còn có thể ở lại bên ngài là đã vô cùng hạnh phúc.” Nếu như xem nhẹ tình hình trước mắt, nụ cười của Thiên Lang lúc này thoạt nhìn vừa ấm áp vừa vui sướng, “Nếu như trốn tránh chút trừng phạt ấy, cuối cùng trái lại mất đi ngài, đây mới là trừng phạt tàn nhẫn nhất.” Nghe được lý luận đó nên sửng sốt trong chốc lát, khi Ôn Dục Nhiễm hơi hơi lấy lại tinh thần, đã nghe thấy tiếng hít thở của Thiên Lang chẳng biết đã trở nên nặng nề từ lúc nào. Thiên Lang đang dùng hai má nhẹ nhàng cọ mu bàn tay của anh, mà vết thương giữa hai chân đã bị đè vuốt ve đến chảy ra máu. Mà làm anh không ổn nhất chính là bộ vị nào đó giữa hai chân Thiên Lang đã hơi ngẩng đầu lên. Mặt già đỏ lên, Ôn Dục Nhiễm như bị bỏng lập tức rút tay về nhanh, giống như chạy nạn quay người chạy ra khỏi phòng tắm: “Tôi đi ra ngoài mua thuốc! Anh cứ chờ ở đây!” Đều do nội dung nói chuyện quá kỳ quặc, anh cũng quên mất cần phải xử lý vết thương trước. —— Mẹ ơi, con gặp phải biến thái. Chời má, thật đáng sợ _(:з” ∠)_Anh đương nhiên không biết sau khi anh vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà, Thích Phi Trần nhàn nhã tự tại bay lướt đến phòng tắm, dựa vào khung cửa, cười như không cười nhìn Thiên Lang đã quấn khăn tắm lên: “Xem ra hành vi của các hạ khiến người trong lòng hoảng sợ không nhỏ. Mạo phạm giai nhân từ xưa tới nay đều không phải hành vi của quân tử.” Không cần hắn nói, Thiên Lang cũng biết mình lại làm sai. Hắn rất muốn mình ít nhất nhìn qua giống như người bình thường, nhưng lại cứ luôn bộc lộ ra bóng ma trong lòng mình ở trước mặt chủ nhân. Điều này sẽ lại gây rắc rối cho chủ nhân. “Ngươi nếu nói được mấy lời tốt đẹp, nói không chừng ta nhất thời tốt bụng còn có thể giúp ngươi một chút.” Như là cũng không để ý thái độ hờ hững của Thiên Lang, Thích Phi Trần cười khúc khích theo sát y đi đến phòng ngủ, nhưng lại là xoay người không nhìn y thay quần áo, “Cái khác không dám nói, thủ đoạn khiến người vui vẻ ta vẫn có đủ để tự kiêu.” Thật giống như không nghe thấy Thích Phi Trần nói chuyện, Thiên Lang như thể vô cảm, không nói một lời mặc đồ ngủ. “Ngươi biết vì sao ta không thích ngươi không?” Dù sao cũng không hi vọng y đáp lời, Thích Phi Trần lầm bầm lầu bầu tiếp tục nói, mang theo một chút hoài niệm, “Bởi vì ngươi giống bộ dạng trước đây của ta.” “Ngày xưa ta hao tổn tâm cơ, lại cuối cùng bại bởi thân phận ràng buộc, bại bởi luân lý cương thường. Nếu ta không khư khư cố chấp, có lẽ Tử Lăng cũng không chết dưới ba thước đất lạnh lẽo.” Đoán chừng Thiên Lang đã mặc quần áo tử tế, lúc này Thích Phi Trần mới xoay người, hơi hơi mở hai tay ra, làm như đang biểu diễn áo cưới chưa thay trên người mình. Tiếng nói bỗng dưng không âm nhu giống thường ngày, mà trầm thấp giống nam nhân bình thường, “Đây chính là dáng vẻ ta bây giờ, không phải người chẳng phải yêu, không âm không dương, thế tục bất dung, ngay cả người ta tâm tâm niệm niệm cũng không tìm được.” “Như vậy ngươi sẽ có kết quả như thế nào?” Thích Phi Trần cười khẽ, hạ thấp người thi lễ, “Ta mỏi mắt mong chờ.” Dứt lời, hắn cũng không nói thêm một câu một chữ nào, quay người trở về phòng cho khách. Mà Thiên Lang vẫn không đổi nét mặt, yên tĩnh ngồi bên giường, gần như bất động. *** Tiệm thuốc cách cũng không xa, Ôn Dục Nhiễm tới nơi cùng lắm khoảng mười phút. Mà khi anh mở cửa vẫn có chút chột dạ, không biết Thiên Lang có giải quyết xong nhu cầu ở phương diện đó hay chưa. Vừa vào phòng ngủ đã nhìn thấy bộ dáng “Tôi rất nghe lời” của Thiên Lang ngồi ở bên giường, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy cạn lời. —— Hình tượng nhân vật chuyển biến thật nhanh, tui có chút theo không kịp nhịp điệu.Đặt túi thuốc lên giường, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy đầu mình chắc là bị chập rồi. Với loại vết thương như thế này cộng thêm ngâm nước lâu như vậy, rất có thể nhiễm trùng, so với đi tiệm thuốc mua thuốc, còn không bằng nhanh đi bệnh viện. Cảm giác sự thông minh của mình sắp bị kéo đến mức thấp nhất, đối với cái này Ôn Dục Nhiễm cảm thấy rất đau buồn. “Vừa nãy đầu óc hơi không sáng suốt, thuốc cứ để đó đi. Đừng ngồi, nhanh đi bệnh viện, lại lằng nhằng nữa trời sẽ tối mất.” “Không sao, vết thương này không ảnh hưởng đến ta, cũng sẽ không nhiễm trùng, bôi thuốc vào sẽ khỏi nhanh thôi.” Thiên Lang ngăn lại Ôn Dục Nhiễm đang muốn mặc áo khoác, động tác rất nhanh từ trong túi lấy ra vài loại thuốc, “Rất cảm ơn ngài mua thuốc cho ta, để ta xử lý qua một chút là được rồi.” “Thật hay giả? Nếu anh lừa tôi tôi sẽ trở mặt.” Ôn Dục Nhiễm rất không tin tưởng hỏi một câu. “Ta mãi mãi cũng sẽ không lừa dối ngài.” Đối với thái độ nửa tin nửa ngờ của Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang trái lại lộ ra nụ cười, “Mức độ vết thương này sẽ không ảnh hưởng đến hành động. Nếu không, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sao ta có thể bảo vệ ngài được đây?” Mặc dù là cười, song Thiên Lang lại nói đến vô cùng nghiêm túc, Ôn Dục Nhiễm cũng tạm thời lựa chọn tin loại giải thích này. Anh không nói gì nữa, yên lặng nhìn y xử lý vết thương của mình. Tiểu kịch trường:Gần đây chủ nhân rất kỳ lạ, Tiểu Lam hơi nghi ngờ, vì vậy quyết định hỏi Tiểu Hồng bên cạnh. Tiểu Lam: Vì sao chủ nhân ăn cơm còn phải nhìn ảnh có người kia? Tiểu Hồng: Đại khái là như vậy ăn cơm ngon hơn. Tiểu Lam: Vậy tại sao chủ nhân còn nhìn bức ảnh mà sờ *beep* của chính mình. Tiểu Hồng: Ổng không dám làm với người thật.
|