Phi Chính Quy Luyến Ái
|
|
Chương 45: Chỗ ở mới[EXTRACT]Lục Diêu bị đưa đến động phủ của Mạch Cẩm, bởi vì trong trí tưởng tượng thiếu đến đáng thương của hắn, tu chân giả tựa hồ chú ý thanh tâm quả dục, cho nên Lục Diêu cho rằng đó là một cái hang đơn giản mộc mạc, mà thực tế tới nơi mới phát hiện căn bản không phải như vậy. Động phủ ở nơi cao ngất trên vách núi dốc đứng, diện tích rộng lớn, mà bài trí tinh tế không xa hoa, lại có thể lộ ra cảm giác tao nhã không tầm thường, hơn nữa thập phần sáng sủa, còn có thể thấy tiên hạc phi điểu linh tinh bay qua không trung, nếu chỉ nhìn thôi Lục Diêu sẽ nghĩ đây là chỗ của môn phái chính đạo nào đó. “Ngươi chẳng lẽ cho rằng, động phủ của đại ma đầu đều âm trầm đáng sợ sao?” Mạch Cẩm lập tức đoán ra tâm tư của hắn, “Vậy không khỏi quá vô vị.” “Bởi vì nhìn qua ngươi cũng chẳng có điểm nào bình thường.” Trọng điểm của Lục Diêu chuyển sang vấn đề khác, “Nơi này còn có người khác sao?” Nháy mắt mấy cái, Mạch Cẩm mang theo Lục Diêu bay đến cửa, đứng vững mới đáp, “Có một tiểu thị nữ phụ trách hầu hạ bản tôn.” Biết không cần một mình ở chung với người này, hắn liền thả lỏng hơn. Mạch Cẩm không lập tức dẫn hắn vào, mà nâng tay điểm nhẹ lên trán Lục Diêu, giải thích, “Ngươi lưu ấn thần thức của bản tôn mới có thể đi vào, bằng không kích hoạt cấm chế sẽ chết không toàn thây.” Tiến vào động phủ, Lục Diêu liền thấy một nữ tử y phục lam nhạt, mặt tựa hồ đào hạ thấp người thi lễ, thanh âm ôn nhu êm tai, “Nghiên Sương tham kiến chủ nhân.” Theo thói quen phất tay ý bảo nàng miễn lễ, Mạch Cẩm nghĩ nghĩ, mệnh lệnh, “Nghiên Sương, dẫn hắn đi xem ưng phòng nào thì dọn vào, còn cần cái gì ngươi tự xử lý đi.” “Dạ, công tử mời theo nô tỳ.” Nghiên Sương dẫn Lục Diêu đi lần lượt từng gian phòng, vừa để tiện cho hắn chọn lựa, cũng thuận tiện dẫn hắn làm quen phủ đệ một chút, “Những phòng này đều không có người ở, công tử xem nơi nào vừa ý có thể nói với nô tỳ.” Xuyên qua một hành lang, Lục Diêu nhìn thấy trong tiểu viện bên cạnh không hề thiếu hoa cỏ nở rộ, mùi hương lan tỏa làm cả người thư thái không ít. Trong viện có một tiểu đình rất khác biệt, có thể tưởng tượng ở đó nhàn nhã phẩm trà ngắm hoa tất nhiên là loại hưởng thụ. “Đây là nơi chủ nhân tản bộ khi nhàn hạ.” Thấy Lục Diêu cảm thấy hứng thú với tiểu viện, Nghiên Sương liền chủ động giảng thuật, “Bên trong có rất nhiều kỳ hoa dị thảo trân quý, không ít loại có độc tính mạnh, công tử khi thưởng thức xin hãy để ý.” “Kêu ta Lục Diêu là được.” Hắn nghe không quen loại xưng hô này. Nghiên Sương gật gật đầu thuận theo, “Lục công tử, vừa rồi đi ngang qua chủ viện là chỗ ở của chủ nhân, nô tỳ ở sương phòng phía tây, nếu có việc gì có thể tới tìm nô tỳ.” Đây đại khái chính là nữ tử cổ đại điển hình, quả là mạo mĩ hiền thục, nếu đặt ở hiện đại khẳng định là có vô số người tranh đoạt. Ngẫm lại tìm vui trong cảnh khổ, nếu về sau cưới một nữ nhân như vậy, cũng coi như là một chút bồi thường, tuy rằng khả năng này không lớn. Nhìn ra Lục Diêu đang phẫn nộ, Nghiên Sương dừng cước bộ, xoay người đối mặt Lục Diêu, hành một lễ, khuôn mặt xinh đẹp mĩ lệ tràn đầy áy náy, “Tính tình chủ nhân trời sinh bất kham, mấy trăm năm qua đã thập phần cô đơn, độc lai độc vãn. Mong Lục công tử chớ trách tội, chắc qua một thời gian chủ nhân sẽ để ngài rời đi.” Lời này nghe vào tai Lục Diêu vô cùng châm chọc, nhưng Nghiên Sương xuất phát từ thiện ý, ấn tượng của hắn về nữ tử này cũng coi như không tệ, liền gật đầu nói, “Đã biết, phòng của ta là phòng đầu tiên phía đông đi.” “Vậy nô tỳ đi thu thập ngay, Lục công tử có thể tới tiền thính trò chuyện cùng chủ nhân.” Lục Diêu không muốn nói chuyện với Mạch Cẩm chút nào, hắn lo lắng sẽ khống chế không được ngữ khí lẫn thái độ của mình. Đi đến tiền thính, chỉ thấy Mạch Cẩm nhàm chán muốn chết nửa nằm trên ghế, thấy Lục Diêu tới, lập tức mắt sáng lên, ngoắc ngoắc, “Tiểu gia hỏa, đến làm cái gì tìm vui cho bản tôn.” “Tìm thế nào?” “Tùy ngươi.” “Nga.” Lục Diêu đi đến bên cạnh Mạch Cẩm, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm gã một lúc lâu, thẳng đến khi đối phương cho rằng bản thân có chỗ nào rất kỳ quái, tính cúi đầu xem xem, mới bỗng nhiên đưa tay tới thắt lưng Mạch Cẩm…… “Ha ha ha…… Uy, ngươi, ngươi làm gì, buông bản tôn ra, uy uy…… Rồi, rồi, coi như ta nói sai, ha ha……” Mạch Cẩm rõ ràng có thể nhấc tay một cái liền hóa Lục Diêu thành tro tàn, thế nhưng bất hạnh thay đây lại là sủng vật mình mới ‘nhặt’ được không thể giết chết, đành chịu Lục Diêu không hề có tu vi chỉnh đến chật vật vạn phần, đến “Bản tôn” cũng xưng không nổi. Lục Diêu rốt cuộc ngừng tay, Mạch Cẩm cười đến bụng đều có chút đau, buồn bực âm thầm suy tư lúc nào đi kiếm người khác học kinh nghiệm, rõ ràng thấy bọn hắn dưỡng linh vật đều thực ngoan, chẳng lẽ là vì bản thân còn chưa ký kết khế ước? Nhưng gã thật không thích thứ đó, vẫn là tự phục tùng mới thú vị. “Lặp lại lần nữa, ta là nhân loại.” Lục Diêu căm tức trừng Mạch Cẩm. Vô tình phất phất tay, thay vì nói là không tin, chi bằng nói là Mạch Cẩm không thèm để ý, “Ngươi thích nói thế thì nói.” Cho dù Lục Diêu có là nhân loại thật thì với gã cũng không có gì trọng yếu, chẳng qua là sủng vật thay đổi chủng loại mà thôi, gã cũng không phải ngụy quân tử chính đạo. Nghĩ đến một sự kiện thú vị, Mạch Cẩm hưng trí bừng bừng nói, “Lại nói vận khí của ngươi thực không tồi, hai ngày nữa là Lưu quang yến năm mươi năm một lần, nơi ấy nếu thực lực không đủ sẽ không đi được, thế nhưng ngươi đi cùng bản tôn là có thể đi vào, thực không tệ a?” Lục Diêu căn bản không biết Lưu quang yến là thứ gì, càng không biết không tệ ở chỗ nào, nên không thèm đáp lời. “Có điều lại nói tiếp, ngươi thế nào một chút tư chất tu hành cũng không có? Cho dù là nhân loại thì tư chất cũng quá kém.” Mạch Cẩm đầy mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Lục Diêu, gã mới vừa dụng thần thức lặng lẽ tra xét thân thể Lục Diêu, đừng nói là linh căn, có thể nói hoàn toàn không thể hấp thu linh lực. “……” Trước đó Lục Diêu còn nghĩ tới có thể tu tiên thử hay không, xem ra không cần thử. “Thật là không thú vị…… Giờ chúng ta liền lên đường đi, trên đường đi chậm một chút là được.” Mạch Cẩm thực hiển nhiên là dạng nghĩ gì thì làm đó, nói muốn lập tức xuất phát liền trực tiếp kéo Lục Diêu đi ra ngoài, Lục Diêu tránh khỏi tay gã, “Sao ta phải đi?” “Ngươi không đi vậy ta phải một mình đối mặt với đám lão nhân kia sao? Thực nhàm chán.” Trong mắt gã, sủng vật không phải là dùng để giải buồn sao. Vì thế hắn mới nghỉ ngơi trong chốc lát, đã lại bị kéo lên phi kiếm, nghe có vẻ lần này đường xá còn không ngắn. Lần này Mạch Cẩm quả thật thả chậm tốc độ, hai người lấy tốc độ vừa phải phi hành giữa không trung, Mạch Cẩm ngẫu nhiên nói cho hắn một ít thường thức tại Tu chân giới, “Ngươi xem, phía dưới đó là Phạm Diệp Thành, là nơi ma đạo, nếu muốn tìm chút linh hoa dị thảo, đồ hiếm lạ linh tinh, nơi này phần lớn đều có thể tìm được.” Lục Diêu đưa mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bên trong thành người đến người đi rất náo nhiệt, tựa như phố xá sầm uất mà người thường sinh hoạt, làm hắn khó hiểu là người trong thành đều đeo một cái mặt nạ hắc sắc không hề trang sức gì, khoác áo choàng hắc sắc, cơ hồ hoàn toàn giống nhau, nhìn không thấy khuôn mặt nhau. “Mặt nạ kia là phòng ngừa mua được vật hiếm lạ gì lại bị người khác nhìn chằm chằm, chung quy người ma đạo không chú ý đạo nghĩa. Nếu ngươi gặp ai đó không mang mặt nạ, không phải người kia rất ngốc, thì chính là y cực kỳ tự tin với thực lực của mình, không thể tùy tiện trêu trọc.” Từ chỗ bọn họ đưa mắt nhìn xa xa, mơ hồ có thể nhìn đến một ngọn núi cao ngất trong mây, cự ly quá xa nhìn không rõ ràng, nhưng vẫn nhìn ra được ngọn núi kia cực kỳ giống một thanh lợi kiếm rút khỏi vỏ, Lục Diêu cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở trang nghiêm hùng vĩ. Theo ánh mắt Lục Diêu nhìn lại, Mạch Cẩm cũng thấy được ngọn núi kia, sắc mặt vốn thoải mái bỗng nhiên trầm xuống, lãnh đạm nói, “Đó chính là Bạch Huyền phái, hiện tại là Chính đạo đệ nhất đại môn phái, người môn phái bọn chúng có một đặc điểm rõ nhất, chính là tất cả đều một thân bạch y. Bạch Huyền phái đại đa số đều là kiếm tu, thế nhưng cũng có số ít ngoại lệ. Chưởng môn nhân Thiên Miểu lão nhân được coi là đứng đầu chính đạo, có điều cũng chỉ là ngụy quân tử mà thôi.” “Từng gây hấn với ngươi?” Mạch Cẩm nhún nhún vai, “Y cũng xứng? Bản tôn chỉ nhìn y không vừa mắt.” Lục Diêu vốn cũng không xác định điều làm Mạch Cẩm không vui là Bạch Huyền phái hay là vị chưởng môn kia, cho nên câu hỏi liền bỏ qua chủ ngữ, nếu Mạch Cẩm trả lời dùng là “y”, vậy chứng tỏ từng có chuyện gì với vị chưởng môn kia…… Tuy rằng điều này nhìn qua không có tác dụng gì, nhưng Lục Diêu vẫn yên lặng ghi nhớ, biết nhiều chút còn hơn hoàn toàn không biết gì cả. Địa điểm Lưu quang yến là một đỉnh núi vô danh, nghe nói chỗ đó linh khí dư thừa cho nên mới được lựa chọn, vốn lấy tốc độ của Mạch Cẩm hai ngày tới đó là dư dật, nhưng mang theo Lục Diêu tốc độ phải giảm bớt không ít, hơn nữa quãng đường này bọn họ đi một chút lại dừng, cho nên cuối cùng phải phi vội mới không đến muộn. “Chốc lát đến đỉnh núi, ngươi đừng có rời khỏi ta, miễn cho bị cừu gia nào đó của ta giết lại không kịp cứu ngươi.” Lục Diêu cảm giác đầu rất đau, Mạch Cẩm nhìn qua đích xác như loại gây thù vô số, mà hết thảy đều không liên quan đến hắn, lại vô duyên vô cớ bị liên lụy? Nếu tính ra từ khi bị liên lụy tiến vào hệ thống này cũng chưa được bao lâu, hắn đã cảm thấy bản thân thực bất hạnh. “Đúng rồi, đây là Tích Cốc đan, ngươi không có tu vi, đói bụng thì ăn một viên, ăn hết tìm Nghiên Sương lấy là được.” “……” Thế giới này ưu điểm duy nhất chính là ăn cơm rất tiện.
|
Chương 46: Lưu Quang yến[EXTRACT]Đến đỉnh núi, Lục Diêu thấy đã có vài người ngồi ở đó, bố trí thập phần đơn giản, chỉ là mười mấy cái ghế đá bao quanh một bàn đá mới. Về phần linh khí trong lời Mạch Cẩm nói thì hắn cảm giác không ra, chỉ cảm thấy hô hấp không khí trên đỉnh núi làm người ta thực thoải mái, có lẽ nguyên nhân chính là linh lực dư thừa? Mấy người có mặt ở đây đều thuần một bộ lão nhân gia, chòm râu thật dài, hai mắt khép hờ miệng lẩm bẩm. Lại nói tiếp, Mạch Cẩm còn chưa nói cho hắn biết Lưu Quang yến này tổ chức để làm gì. Mạch Cẩm tựa hồ cũng vừa nghĩ đến vấn đề này, vừa đi qua ngồi xuống, ý bảo Lục Diêu ngồi bên cạnh gã rồi nói, “Chỉ là vài vị tu vi cao thâm ở Tu Chân giới tụ tập tán gẫu, trao đổi một chút tâm đắc trong tu hành……” Lời gã còn chưa dứt, một vị lão giả ngồi đối diện bỗng nhiên không vui nói, “Tru Thiên tôn giả, như vậy tựa hồ rất không thích hợp.” Ý lão giả là về hành vi Mạch Cẩm để Lục Diêu ngồi ở bên người. Lục Diêu mới đến thế giới này cho nên không hiểu, mấy chỗ ngồi này đều sắp hàng dựa theo nhân số, Lục Diêu ngồi ở kia liền tương đương với chiếm vị trí của một người. “Không sao, dù sao Hoa Thanh tán nhân lần này có chuyện nên không thể đến, một chỗ ngồi không cũng là không.” Phiền chán khoát tay, Mạch Cẩm một bộ không muốn nhiều lời, miễn cưỡng khép mi mắt lại. “Ngươi –” Mắt phượng khẽ mở, mắt Mạch Cẩm mang sát ý nhìn thoáng qua lão giả đối diện, “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn “gặp chuyện” không thể đến? Không, nên nói là nửa đường rời đi.” Thấy đối phương tức giận đến mức mặt mày xanh mét, lại không dám nói cái gì nữa, Mạch Cẩm nhịn không được cười nhạo, “Bản tôn muốn làm cái gì khi nào đến phiên ngươi đánh giá, cho dù muốn phản đối, ít nhất cũng nên là vị Thanh Sơ chân nhân Thiên Tứ tiên duyên của các ngươi đến đây đi?” “Tên ma đầu nhà ngươi, đây há lại là nơi ngươi có thể làm càn?!” Mạch Cẩm không kiên nhẫn đánh gãy lời đối phương, “Ma đầu thì sẽ giết người không chớp mắt, muốn mạng sống thì câm miệng, bản tôn mấy ngày trước mới nhận sủng vật, tâm tình còn tốt.” Lục Diêu tự nhiên phát giác mình bị Mạch Cẩm lừa ngồi xuống là hành động sai lầm, nhưng việc đã đến nước này, hắn có đứng lên cũng đã muộn, lại còn không duyên cớ chọc người chú mục, chi bằng im lặng ngồi đó. Người ở đây đương nhiên không chỉ có một tên ma đạo Mạch Cẩm, chung quy Lưu Quang yến này chỉ nói chuyện bằng thực lực tu vi, trong lúc bầu không khí giữa chính tà lưỡng đạo đã càng lúc càng khẩn trương, cơ hồ đến tình cảnh hết sức căng thẳng, một thanh âm già nua lại không mất uy nghiêm bỗng nhiên vang lên: “Đây là có chuyện gì?” Lúc này người không sai biệt lắm đã đến đủ, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai người thân bạch y đứng trên ngự kiếm huyền phù trên không, lão giả nhìn qua đoan trang mà nội liễm, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta tâm sinh kính ý. Người bên cạnh lão, bề ngoài ước chừng chỉ có hơn hai mươi tuổi, sắc mặt trầm tĩnh, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng khẽ mím, thể hiện hoàn toàn khí chất tiên nhân. Hai người cùng nhau tới đỉnh núi, thu phi kiếm liền ngồi ở hai không vị trí trống còn lại, vài vị chính đạo kia trong muốn nói chuyện, lại bị Mạch Cẩm giành mở miệng trước, mặt mang tiếu ý nói, “Hôm nay Hoa Thanh tán nhân kia cũng không tham gia Lưu Quang yến, bản tôn liền để sủng vật mới nhận ngồi vị trí của y. Xin hỏi Thanh Sơ chân nhân cảm thấy có thỏa đáng hay không?” Thanh Sơ chân nhân chính là lão giả kia? Vậy người bên lão chính là Thiên Miểu kia? Lục Diêu cảm giác thấy hai tầm mắt lập tức dừng trên người mình, đồng thời còn có cảm giác trống rỗng quái dị dâng lên, như là bị người ta nhìn thấu từ trong ra ngoài, mà loại cảm giác này không tiếp tục bao lâu liền tiêu thất. Lão giả uy nghiêm ho khan hai tiếng, mở miệng nói, “Tuy Hoa Thanh tán nhân hôm nay đích xác chưa thể đến, nhưng hành động của Tru Thiên tôn giả quả là không thích hợp……” Mạch Cẩm bỗng nhiên cường ngạnh đánh gãy lão giả, nói, “Bản tôn hỏi là Thanh Sơ chân nhân, ngươi là Thanh Sơ chân nhân sao? Huống hồ chính đạo các ngươi không phải mỗi ngày đều nói cái gì, vạn vật đều có linh hồn, chúng sinh đều bình đẳng sao? Vậy Lục Diêu vì sao không thể ngồi ở đây?” Cái này khiến Lục Diêu có điểm kinh ngạc, chiếu theo thuyết pháp của gã lúc trước tu vi của Thanh Sơ chân nhân hẳn là hơn hẳn Thiên Miểu chân nhân, không nghĩ tới vẫn còn trẻ tuổi như vậy? Hơn nữa nhìn chung toàn trường, chỉ có hai người Thanh Sơ cùng Mạch Cẩm nhìn qua là nhược quán chi năm (xấp xỉ 20 tuổi), quả thực thiên phú không tồi. Mà vài người ma đạo nhìn qua phần lớn cũng trẻ trung hơn chút, đều là bộ dáng trung niên. Lão giả bị gã nói nghẹn lại một hồi, mặt lộ vẻ không vui, lại cũng không nói cái gì nữa. Im lặng xuống, Lục Diêu cảm giác thấy ánh mắt Thanh Sơ chân nhân lại lưu luyến trên người hắn một lát, đợi không còn cảm nhận được nữa mới ngẩng đầu, không ngờ đối diện một đôi con ngươi đen hờ hững – tựa hồ trong mắt kia, vạn vật thế gian đều không đáng đặt trong mắt y, quả nhiên là vô tâm vô tình. Sau một lúc lâu, Thanh Sơ chân nhân mới mở miệng nói, “Ý của ngươi thế nào?” Lục Diêu biết, lời này là đang hỏi chính hắn. Người này thật có chút kỳ quái, “Ta nói muốn như thế nào thì như thế ấy sao?” Thanh Sơ chân nhân vẫn một bộ đạm mạc, hơi hơi gật đầu, một đầu tóc đen không có trói buộc thuận theo lay động, càng bật lên được khí chất bất phàm của y, “Đương nhiên.” “Nếu các hạ hào phóng như thế, ta đương nhiên không muốn vô duyên vô cớ phải đứng.” “Nếu như vậy. Chư vị lần này đến chẳng lẽ chỉ vì việc nhỏ này mà khắc khẩu không ngớt?” “Nói có lý, Lưu Quang yến lần này cũng nên bắt đầu?” Thiên Miểu chân nhân tiếp nhận câu chuyện. Hai người bọn họ đều đã đồng ý, đám còn lại cho dù có không cam tâm cỡ nào cũng không có biện pháp, chỉ đành tạm thời bỏ qua. Vừa rồi khi những người đó đến, đều là tự đi lên, trừ Thanh Sơ cùng Thiên Miểu, cũng chỉ có Mạch Cẩm là phi ngự kiếm đến. Chính gã lúc trước cũng đề cập qua Bạch Huyền phái phần đông là kiếm tu, Mạch Cẩm nói không chừng cũng từng có quan hệ gì đó với Bạch Huyền phái. Lúc trước chưa nghĩ tới, thế nhưng sau khi Lưu Quang yến chính thức bắt đầu, Lục Diêu mới hiểu được đại khái đây là việc vô dụng nhất, nhàm chán nhất mà hắn từng trải qua. Đối với kẻ ngoại lai như hắn mà nói, những người này giảng cái gì thiên địa vận chuyển, đạo pháp tự nhiên dù biết cũng chẳng khác gì không biết, chỉ cảm thấy như có một đám ruồi bọ nghiêm trang vo ve bên tai không ngừng. Xem ra mục đích Mạch Cẩm mang mình đến căn bản chính là kéo theo một người đệm lưng. Hai vị nhìn qua tương đối trẻ tuổi, Thanh Sơ cùng Mạch Cẩm lại rất ít mở miệng nói chuyện, Mạch Cẩm ngẫu nhiên còn có thể nói vài câu, mà Thanh Sơ kia lại cơ hồ không hề mở miệng. Bất đắc dĩ, Lục Diêu chỉ đành dùng tiểu biên độ nhìn chung quanh, may mắn nơi này phong cảnh thập phần không tệ, cũng không đến mức quá nhàm chán. Hắn lại không biết, Mạch Cẩm cũng đang âm thầm quan sát hắn, khi thấy hắn đích xác không chút hứng thú với đám người giảng đạo đó thì tâm tình càng tốt hơn vài phần – nếu tiểu gia hỏa này ôm ý định quấy rối mà tiếp cận gã, thì ở đây cũng có thể vạn phần cẩn thận nghe mấy lão gia hỏa kia nghị luận, chung quy cũng vô cùng có ích cho tu hành, phàm là người có chút tu vi đều sẽ cảm thấy thực hứng thú. Đối với điều này tất nhiên Lục Diêu không hề có sở giác, vẫn chán đến chết nhìn phong cảnh lộng lẫy xa xa, bỗng nhiên có một thứ gì đó màu vàng nhạt chặn tầm mắt hắn. Bởi vì cự ly quá gần cho nên nhìn không ra đó là thứ gì, Lục Diêu đang muốn thò tay lấy thứ đó xuống, ‘thứ đó’ liền tự bay lên, nhàn nhã bay tới bay lui quanh hắn – thì ra là một con hồ điệp màu vàng. “Thất lễ, Phược linh đại (dạng túi không gian) hơi có hư hao.” Thanh Sơ lên tiếng tạ lỗi, đại khái con hồ điệp này là của y, lại không có ý thu nó về. “Không có việc gì.” Thò ngón tay, hồ điệp liền thuận theo đậu lên đầu ngón tay, Lục Diêu cảm thấy hứng thú quan sát tiểu gia hỏa này, mà Thanh Sơ thấy thế cũng không thu hồi hồ điệp. “Tiểu gia hỏa ngươi cần phải cẩn thận một chút, ảo thuật của Mê mộng điệp này rất lợi hại.” Mạch Cẩm nhắc nhở, trên mặt mang theo tiếu ý. Lục Diêu gật gật đầu, tiếp tục trêu chọc con hồ điệp. Tiểu nhạc đệm này rất nhanh liền qua, mọi người tiếp tục trao đổi với nhau thể hội tâm đắc trên con đường tu hành. Bất tri bất giác, Lục Diêu phát hiện bản thân không biết ngủ từ lúc nào, giờ phút này mơ mơ màng màng ghé vào bàn đá, những người đó vẫn còn lải nhải bên tai, quả thực giống như thôi miên. Hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Mê mộng điệp an ổn đậu bên người, cánh bướm mĩ lệ nhẹ nhàng rung động, rất nhẹ nhàng. Thật sự là quái nhân, vốn cho rằng gã sẽ ngoảnh mặt làm ngơ với kẻ không biết gì về tu chân như mình …… Muốn nói đến nguyên nhân, đại khái là trực giác. [Tiểu gia hỏa tỉnh? Ngươi trái lại, ngủ thực thoải mái.] Thanh âm của Mạch Cẩm vang lên, Lục Diêu đối với việc gã trong trường hợp này còn tìm mình nói chuyện phiếm thì cảm thấy kinh ngạc, nâng thân mình lên nhìn về phía gã, không đợi nói chuyện Mạch Cẩm lại lên tiếng, lại không thấy miệng gã động, [Đừng nhìn, đây là dùng thần thức truyền âm, ngươi không thể sử dụng.] Nếu bản thân không thể đáp lại thì còn nói cái gì? Không phải là độc thoại sao? Lục Diêu liếc Mạch Cẩm, ý đồ biểu đạt nội tâm vô ngữ của mình. [Không có biện pháp, thật sự là rất nhàm chán, thật sự là không nên tới. Biết Lưu Quang yến này kéo dài bao lâu không?] Hỏi xong, Mạch Cẩm cũng biết Lục Diêu sẽ không trả lời, liền tự giác nói ra đáp án, [Phỏng chừng ít nhất cũng phải ba ngày, đám lão gia hỏa còn làm không biết mệt.] “……” Lục Diêu chỉ có thể kỳ vọng đợi đợt này chấm dứt, mình còn chưa bị ồn chết. [Có phải rất tò mò về vấn đề tuổi tác của Thanh Sơ và Thiên Miểu? Nói cho ngươi biết, Thanh Sơ là đệ tử của Thiên Miểu, ấn theo tuổi thì xấp xỉ bản tôn] Rõ ràng là sự tình rất kỳ quái, nhưng Lục Diêu cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao ấn theo tư duy bình thường của hắn thì tuyệt đối không lý giải nổi những người này. Đơn phương nói chuyện quả thực không thú vị, cho nên Mạch Cẩm cũng không nói thêm gì, chống cằm nhìn ra phong cảnh xa xa, một bộ vô công rỗi nghề. Không muốn ngủ tiếp, Lục Diêu ngồi thẳng thân mình, ánh mắt lơ đãng đảo qua Thanh Sơ ngồi trên góc phải của mình, chỉ thấy y vẫn bộ dáng siêu thoát vu phàm trần, khẽ nhắm hai mắt tựa hồ đang cẩn thận lắng nghe. Ái mĩ chi tâm ai ai cũng có, nhìn chán phong cảnh, Lục Diêu liền thoáng đánh giá Thanh Sơ này, vô luận diện mạo hay khí chất, y dường như từ trong ra ngoài đều tràn ngập một cỗ tiên khí, tựa hồ trời sinh nên là tiên tử cao cao tại thượng. Lục Diêu cũng không có cảm thụ gì đặc thù, nếu sinh ở cổ đại còn được, nhưng hắn là từ hiện đại đến, nhìn một đám người ê ê a a, chỉ cảm thấy như là giả vờ cố ý, như đang diễn kịch.
|
Chương 47: Dự cảm trở thành sự thật[EXTRACT]Ba ngày này hắn thật không hiểu có cái ý nghĩa gì, mấy người đó bộ dáng như đạt được lợi ích không nhỏ thì cũng thôi, chẳng lẽ Mạch Cẩm dẫn hắn đến chỉ để khiến hắn bực bội khó chịu? Nếu nhất định phải nói tới thu hoạch, Lục Diêu chỉ nhìn ra thái độ Mạch Cẩm đối với Thiên Miểu là căm thù đến tận xương tuỷ, hai người kia chưa bao giờ có một lần đối thoại tâm bình khí hòa, Mạch Cẩm thậm chí còn không thèm nhìn về phía đối phương. Thế nhưng dù mình biết cố sự giữa hai người, thì lại có tác dụng gì?! Trừ điều đó ra, hắn còn có một dự cảm cực kỳ không tốt, phát ra từ cái vị Thanh Sơ chân nhân từ đầu đến cuối đều bất động như núi. Ở Lưu Quang yến hắn thường xuyên cảm giác thấy có người nhìn chằm chằm mình, thủy chung tìm không thấy nơi phát ra, lại mạc danh cảm giác là Thanh Sơ. Có lẽ là đã trải qua hai lần nhiệm vụ, đối với loại chuyện này đã sinh ra trực giác, Lục Diêu trong lòng có suy đoán, nói không chừng Thanh Sơ chính là mục tiêu của thế giới này, nhưng đó chỉ là ý tưởng, không hề có căn cứ. Đứng ở trên phi kiếm, Lục Diêu nhìn chằm chằm ngọn núi xa xa, tâm tư đã chạy xa. Không biết là ảo giác hay hắn tự kỷ, lại luôn cảm giác thay vì nói là để hắn đi hoàn thành nhiệm vụ, chi bằng nói là “bị” hoàn thành. Hai lần trước đều là mục tiêu nhiệm vụ mạc danh kỳ diệu chú ý tới hắn, lại mạc danh kỳ diệu quấn quýt bên hắn, mà bản thân hắn cơ bản không phí chút sức lực, lần này còn có thể như vậy sao? Hệ thống này được tạo ra để trả thù xã hội? Chuyên chọn kẻ tâm lý không bình thường mà xuống tay, xong liền bỏ chạy? Thật sự không muốn chiều theo ý hệ thống, hơn nữa vạn nhất thật sự đoán đúng thì sẽ không có biện pháp vãn hồi, Lục Diêu xoay tay lại kéo lấy áo Mạch Cẩm, “Thả ta đi.” “Đợi bản tôn chơi chán sẽ thả ngươi đi.” “Ngươi……” Giá trị vũ lực trị của Lục Diêu vĩnh viễn là vô vọng, cố tình hắn rất ít gặp kẻ nào có giá trị vũ lực thấp hơn mình. Đương nhiên, phản kháng của Lục Diêu bị khinh thường, lại bị mang về động phủ của Mạch Cẩm. Đi vào liền thấy Nghiên Sương đứng thẳng ở đó, dịu dàng hữu lễ dò hỏi, “Chủ nhân, có cần nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa thay y phục?” Mạch Cẩm hơi suy tư, cự tuyệt nói, “Không cần, để tiểu gia hỏa theo ta là được.” Lục Diêu đã lười phản bác, dù sao hắn cũng muốn tắm rửa, đi cùng cũng sẽ không rớt khối thịt nào. “Dạ.” Hành một lễ, Nghiên Sương liền yên lặng lui ra. Liếc liếc mắt nhìn bóng dáng Nghiên Sương rời đi, Lục Diêu cảm thấy có chút ý tứ gì đó, vừa rồi sau khi Mạch Cẩm cự tuyệt, trong nháy mắt sắc mặt Nghiên Sương ảm đạm xuống, tuy rằng ngắn ngủi lại vẫn bị hắn phát hiện. Tiểu thị nữ này tám chín phần mười là thích Mạch Cẩm, ánh mắt thật không được tốt lắm. Mạch Cẩm ban đầu nói là muốn Lục Diêu đi thuận tiện hầu hạ gã thay y phục, nhưng sau đó liền nhớ tới, đến y phục của Lục Diêu cũng là nhờ gã hỗ trợ mặc cho. Đến cuối cùng, Mạch Cẩm đành tự giác mặc y phục, Lục Diêu còn đang rối rắm tìm kiếm cái nào là nội y. Trước kia hắn chưa bao giờ từng hoài nghi chỉ số thông minh của mình, thế nhưng hiện tại xem ra…… Đến Mạch Cẩm cũng hiểu được, tiểu gia hỏa mình dẫn về thật đúng là…… Tương đối đặc thù. Kết thúc tiểu nhạc đệm này, giờ phút này Lục Diêu sắc mặt nghiêm chỉnh, trừng mắt nhìn quyển sách trên tay – để một người quen đọc bộ sách hiện đại đến lật xem sách cổ đại, thật sự là khó thành thói quen, nhất là khi nhìn cả quyển sách đều là chi, hồ, giả, dã. Gạt bỏ ý định lấy phương thức này tiêu phí thời gian, Lục Diêu thong thả ra khỏi gian phòng, dư quang quét đến Nghiên Sương đang từ một bên hành lang đi tới, bưng một cái khay, trên đó có một ít chai lọ, từ bề ngoài không nhìn ra tác dụng gì. Lục Diêu vẫn đứng ở đó, đợi Nghiên Sương đi sát qua, thấp giọng nói, “Giúp ta rời đi.” Nghe vậy, Nghiên Sương dừng cước bộ, xoay người nhìn về phía Lục Diêu, một đôi minh mâu không chút gợn sóng, “Sao Lục công tử lại nói vậy?” “Ngươi hẳn cũng không hy vọng bị người khác thay thế vị trí, ta cũng không muốn lưu lại đây.” Cho dù bị xem thấu tâm tư, Nghiên Sương vẫn sắc mặt bình tĩnh, nhu nhu cười, “Nghiên Sương là thị nữ của chủ nhân, có thể hầu hạ chủ nhân đã là vạn hạnh, tuyệt không dám vọng sinh tham niệm. Nô tỳ chỉ nghe mệnh lệnh từ chủ nhân, khiến Lục công tử thất vọng, nô tỳ cáo lui.” Dứt lời hạ thấp người thi lễ, liền bỏ đi. Lưu lại tại chỗ Lục Diêu thở dài một tiếng, tuy rằng vốn cũng không có bao nhiêu kỳ vọng, nhưng vẫn không khỏi thất vọng. Cho dù chỉ là có khả năng, hắn cũng không muốn lại tiếp tục dây dưa với biến thái, đặc biệt còn là nam nhân. Không đợi ý tưởng này rút đi, Lục Diêu liền nghe thấy thanh âm tuy dễ nghe nhưng không thế thích nổi của Mạch Cẩm vang lên bên tai: “Tiểu gia hỏa, đến tiền thính tiếp khách nha ~~” Thật sự rất muốn đập gã. Mang cái biểu tình không thể khó coi hơn, Lục Diêu mang theo áp suất thấp đầy người đi vào tiền thính, trong lòng nghĩ làm thế nào để ở tình huống không bị phát hiện mà đánh Mạch Cẩm một trận, thấy người khởi xướng đang ưu tai du tai ngồi trên ghế thì càng phát cáu, “Chuyện gì?” Mạch Cẩm nâng tay chỉ chỉ, nhìn theo phương hướng kia, Lục Diêu xoay người liền đi, “Ta đi bổ miên.” “Di? Tiểu gia hỏa ngươi có cừu với Thanh Sơ chân nhân?” Nâng tay bắt lấy Lục Diêu đang muốn rời đi, mặt Mạch Cẩm lộ vẻ tò mò, nhân tiện liếc mắt xem xét Thanh Sơ đang ngồi ngay ngắn uống trà ở kia. “Không có, có thể buông tay chưa?” “Đương nhiên không được.” Bản thân gã tuy rằng cực kỳ không thích Thanh Sơ, nhưng không nghĩ tới tiểu gia hỏa này cũng vậy, “Để các hạ chê cười, các hạ cố ý đến bái phỏng, có chuyện gì hiện tại có thể nói đi?” Vừa rồi khi hai người họ nói chuyện, Thanh Sơ thủy chung nhìn phẩm trà không chớp mắt, thấy bọn họ ngừng hỗ động mới mở miệng nói, “Có thể mượn người này một chút.” Sắc mặt Lục Diêu trở nên càng thêm khó coi. “Lý do?” “……” Trầm mặc một lát, Thanh Sơ mới thản nhiên nói, “Kiếp.” Lời này Lục Diêu nghe không ra nội hàm, Mạch Cẩm lại nghe hiểu, nhất thời sắc mặt biến đổi thập phần vi diệu, nhịn không được kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Diêu. Thấy hắn lộ vẻ nghi hoặc, cũng không giải thích nhiều, “Bản tôn hiếm khi hứng khởi nuôi một sủng vật, tạm thời chưa muốn cho người khác, mời các hạ trở về.” Dự đoán được Mạch Cẩm sẽ cự tuyệt, Thanh Sơ buông chén trà, không chút hoang mang nói, “Có yêu cầu gì có thể nói ra.” Mắt phượng híp lại, Mạch Cẩm đột nhiên trầm hạ biểu tình, lãnh ngạnh chỉ hướng cửa, “Nơi này của bản tôn không chào đón người Bạch Huyền phái, uổng bản tôn cho rằng Thanh Sơ chân nhân khác biệt với hạng người tầm nhìn hạn hẹp kia, xem ra là hiểu nhầm. Nghiên Sương, tiễn khách.” “Thanh Sơ chân nhân, mời đi bên này.” Xòe tay, Mạch Cẩm tùy tay cầm trái cây trên bàn đưa vào miệng, có chút miệng lưỡi không rõ nói, “Vốn cho rằng y muốn nói cái gì càng có ý nghĩa, thật sự là làm người ta thất vọng. Yên tâm, trước khi bản tôn chán, sẽ không tống xuất ngươi.” “Cho dù ngươi tự coi mình là tiểu hài tử, cũng không cần biến ta thành món đồ chơi.” “Thế nào, hắn không đồng ý?” Thiên Miểu mày nhíu chặt, sắc mặt phức tạp. Thanh Sơ vẫn không có biểu tình gì, chỉ lơ đãng cắn môi dưới, để lộ nội tâm cũng không phải bình tĩnh như mặt ngoài, “Phải.” Thiên Miểu bất đắc dĩ thở dài, nếu có thể lão cũng muốn tận lực không giao tiếp với Mạch Cẩm, thế nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không phải do bọn họ lựa chọn, “Vậy ý kiến bản thân hắn như thế nào?” “Hắn…… Như có điều bất mãn với đệ tử.” Này thật đúng là đau đầu, thường nhân thấy Thanh Sơ cho dù không choáng váng, ít nhất cũng nên có chút ngưỡng mộ chi tình, không nghĩ tới người này lại đặc thù, Thiên Miểu biểu tình nghiêm túc, “Thanh Sơ, tình kiếp của ngươi khiếm khuyết đã lâu, nếu không có chế ước này, ngươi vốn đã phi thăng Tiên giới từ bốn mươi năm trước, lần này rốt cuộc có dấu hiệu, tuyệt không thể buông tha vô ích! Nhưng không cần nóng vội, ta sẽ lại đi tìm Mạch Cẩm, hắn chủ động phối hợp tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không thể…… tu vi của hắn cũng không bằng ngươi.” “Đã rõ.” Rời khỏi phòng nghị sự chuyên chúc của chưởng môn nhân, Thanh Sơ có chút mê mang trở lại chỗ ở, từ khi y bắt đầu hiểu chuyện vẫn luôn sống với sư tôn, sư tôn khen ngợi thiên phú tu hành của y không ai sánh kịp, cũng chỉ bảo y tu chân giả không thể dây dưa thế tục chi tình, y vẫn cẩn tuân dạy bảo, bốn trăm năm qua cơ hồ chưa bao giờ từng có một điểm cảm xúc cường liệt. Nhưng rõ ràng tu vi đã đủ, lại chậm chạp không thấy Thiên kiếp, sư tôn khổ tìm nhân duyên từ lâu, mới biết được là y chưa kinh qua tình kiếp, không được phi thăng. Thanh Sơ đối với điều này vạn phần khó hiểu, đã nói tu chân không thể động tâm, vậy vì sao lại có kết luận này? Bản thân vì sao từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người nọ đã…… Xác định người nọ chính là tình kiếp chi nhân trong lời sư tôn? Vì sao luôn cảm thấy tâm thần không yên…… Y nào biết, tuy rằng Thiên Miểu nói y không thể động tình, song đó cũng chỉ là cảnh báo trước mà thôi, đệ tử bình thường cho dù nghe lời cỡ nào, cũng khó tránh từng trải qua một hai lần nhi nữ tình trường, lão lúc trước nào nghĩ đến Thanh Sơ nghe lời đến mức ấy. Còn nữa tình kiếp này cũng đơn giản, trên thực tế không thể hung hiểm bằng Thiên kiếp, trước đây chuyện tu chân kỳ vì tình mà nhập ma cũng không phải ít, cho nên Thiên Miểu thật sự không dám coi thường. Không hi vọng bị người kia chán ghét, nhưng nên làm thế nào? Trong đầu Thanh Sơ chỉ biết tới đạo pháp chú quyết, lại tìm không ra biện pháp làm người khác thích mình, về phương diện đạo lý đối nhân xử thế có thể nói là trống rỗng. Sư tôn tựa hồ chưa từng dạy mình những thứ này, chỉ có thể đi hỏi môn hạ đệ tử. *** “Dừng bước.”▼_▼ “Thanh, Thanh Sơ chân nhân? Ngài có chuyện gì phân phó?”∑[ °△°] “Có từng ngưỡng mộ người nào trong lòng không?”▼_▼ “Này…… Đương, đương nhiên không có! Đệ tử luôn cẩn tuân giáo huấn, thanh tâm quả dục……”b …… Chúng ta có thể tưởng tượng loạt cảnh bi hài tiếp theo.
|
Chương 48: “Tình kiếp”[EXTRACT]Bên kia Lục Diêu cũng đang phiền muộn không thôi, Mạch Cẩm mang thái độ xem náo nhiệt quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, “Nhìn không ra, tiểu gia hỏa ngươi rất có bản sự nha.” Vừa nghĩ đến bộ dáng ngây thơ mê hoặc kia của Thanh Sơ, gã đều nhịn không được muốn cười, “Ha ha ha, ngươi thấy biểu tình của Thanh Sơ khi đi không? Đại khái là đang nghĩ “Như thế nào lại chọc giận hắn” đi?” “Giải thích một chút kiếp mà các ngươi nói là thứ gì.” Hắn lại không lạc quan như Mạch Cẩm. Thấy Lục Diêu vẫn bất cẩu ngôn tiếu, quả muốn bóp chết gã, Mạch Cẩm nghĩ nể tình tiểu gia hỏa cho gã không ít lạc thú, liền không so đo, “Là hắn nói quá ngắn gọn, chỉ một câu “Tình kiếp”, từ này ngươi biết không?” “……” Nghe không phải cái gì tốt, “Không biết.” Cười tủm tỉm xoa bóp mặt Lục Diêu, Mạch Cẩm giờ phút này sản sinh khoái trá trước nay chưa từng có, “Chính là khối băng tử kia thích ngươi nha.” Hung hăng đập rớt tay kia, Lục Diêu hoài nghi một đám người này không hiểu sao đều nhiệt tình động thủ động cước, “Để ta đi.” “Yên tâm, ấn theo cách làm nhất quán của đám chính nhân quân tử, khẳng định sẽ tới tìm ta lải nhải vài lần, cuối cùng bất đắc dĩ mới có thể mạnh bạo, cho nên không cần phải gấp gáp.” “Không bằng nói thẳng gặp phiền toái không phải ngươi cho nên không cần phải gấp gáp.” Hoàn toàn không muốn nghe gã tiếp tục dùng ngôn ngữ uyển chuyển lừa bịp, Lục Diêu đứng dậy liền rời khỏi tiền thính. Lần thứ ba, đến cùng vì cái gì bọn họ lại thích mình? Lục Diêu một điểm cũng không nhận thấy bản thân có mị lực lớn như vậy, để người ta mới lần đầu thấy liền nhất kiến chung tình. Nhưng nếu nói là hệ thống động tay chân, lại nhìn không ra có gì tất yếu, dùng phương thức uyển chuyển như vậy khiến hắn thể nghiệm cảm giác hậu cung ba ngàn một phen? Trước kia khi Thanh Sơ tu hành, cũng nghe qua một ít chuyện tình yêu nam nữ thậm chí nam nam, y khi đó nghe người bên ngoài nói cái gì lưỡng tình tương duyệt, trường tương tư thủ, chỉ cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, tu chân giả tự nhất tâm tầm đạo, không màng chung tình với tư tình nhi nữ. Ngốc ngốc ngồi trong phòng ngày thường tu luyện, Thanh Sơ không có cách nào tĩnh tâm, chỉ cần khép hai mắt lại liền có thể nhìn thấy bộ dáng Lục Diêu, nhớ đến hắn tựa hồ bị cưỡng chế trở thành sủng vật của Mạch Cẩm, cảm thấy càng xao động không thôi. Nhịn không được nhớ tới vài chuyện từng nghe, nếu mình cùng Lục Diêu cũng như hai người bình thường yêu nhau như trong cố sự ấy…… Trên mặt Lục Diêu là ôn nhu tiếu ý trước nay chưa từng có, nắm lấy tay người bên cạnh, hỏi: [Thanh Sơ, ngươi thích ta chứ?] [Ân.] Toàn thân đều có chút không thích hợp, Thanh Sơ thấp giọng hồi đáp. [Ân, ta cũng vậy, ta yêu ngươi.] Dứt lời, Lục Diêu mềm nhẹ hôn lên môi Thanh Sơ. ※※ Đoạn trên chỉ là ảo tưởng ※※ “Oanh –” “Người tới a! Người đâu mau tới a! Nơi Thanh Sơ chân nhân tu luyện bị bạo tạc!” Đám chúng đệ tử hoang mang rối loạn dập tắt hỏa diễm, liền nhìn thấy tiền bối bọn họ kính ngưỡng vẫn duy trì tư thái đả tọa trên bồ đoàn, tuấn dung ngày thường băng lãnh đến mức có thể kết băng lại đỏ thấu, đối với việc bọn họ xuất hiện làm như không thấy, linh lực hỏa hệ quanh thân cũng xao động bất an. Có thể nói Thanh Sơ căn bản không thèm để ý bọn họ, hình ảnh ái muội tràn ngập trong đầu rút đi, không biết sao biến thành Lục Diêu ôm lấy Mạch Cẩm, hai người liếc mắt đưa tình, gắn bó tương triền…… Trong nháy mắt hỏa diễm quanh thân đều thối lui, thay vào đó là băng lãnh làm người ta rét run, trên đất lập tức kết một tầng sương trắng. Các đệ tử ngây ngốc nửa ngày, mới có người phản ứng lại, “Này…… Nhanh đi gọi sư tôn, chân nhân nhất định là tẩu hỏa nhập ma!” Lời còn chưa dứt, Thanh Sơ đã biến mất tại chỗ, tốc độ này quá nhanh dẫn đến các đệ tử căn bản thấy không rõ, càng không biết y đi nơi nào. Thanh Sơ bằng tốc độ nhanh nhất phi ngự kiếm tới một nơi nhìn như viện ngoại bình thường, không đi vào, mà đứng ở ngoài cửa nói, “Câu Dạ, đi ra.” Nếu không nói, ai có thể tưởng được gian phòng ốc này là của cổ sư đệ nhất Tu Chân giới? Thanh Sơ trước kia chưa bao giờ giao tế với người này, nhưng cũng không gây trở ngại đến giao dịch của hai người. Không có hồi âm, Thanh Sơ im lặng chờ đợi trong chốc lát, chỉ thấy một nam nhân y phục không chỉnh mở cửa viện, còn xoa xoa mắt, tựa hồ vừa tỉnh ngủ, nhịn không được ngáp một cái, “Thật sự là khách ít đến, Thanh Sơ chân nhân đến nơi này của ta có chuyện gì sao?” “Tình cổ.” “Nga?” Hưng trí khơi dậy, Câu Dạ chỉnh lại y phục hỗn độn, truy vấn, “Không biết cần loại tình cổ nào? Là muốn đối phương hận ngươi hay là…… Yêu ngươi?” “Người sau. Cho ta loại thượng thừa nhất, linh thạch tùy ngươi báo.” Rất muốn biết là loại người nào có thể khiến gia hỏa cảm tình trống rỗng trước mặt này cầu mà không được, nhưng bản thân Câu Dạ không quá thích bát quái, chung quy lấy thân phận của y hỏi quá nhiều cũng không có kết cục tốt, liền tùy tay từ túi trữ vật cầm ra một cái hộp nhỏ ném cho Thanh Sơ, “Ba vạn linh thạch thượng phẩm, cần một thời gian mới dần dần nhìn ra hiệu quả, chung quy có tác dụng quá nhanh sẽ bị hoài nghi, mấy ngày nay ngươi nhàn rỗi không có việc gì thì lắc lư lắc lư trước mặt hắn. Lấy con màu vàng cho hắn dùng, đối với thân thể không có hại.” “Linh thạch ngày mai sẽ đưa tới.” Tuy rằng người thoạt nhìn chẳng đáng tin, nhưng Mạch Cẩm nói đích xác không sai, thời gian kế tiếp Lục Diêu cũng chưa thấy Thanh Sơ tới, mỗi ngày trừ nhàm chán một ít thì là thực nhàn nhã, nhưng nhàn nhã này cũng duy trì không được lâu lắm. Hắn đang ngồi ở một bụi cỏ ngoài động phủ gian nan đọc quyển sách trên tay – Mạch Cẩm tuy rằng không để hắn đi, thế nhưng đi loanh quanh trên đỉnh núi vẫn có thể, chung quy hai người bọn họ đều rất rõ ràng, bằng tự thân Lục Diêu muốn rời khỏi ngọn núi dốc đứng như vậy, cơ bản cũng chỉ có một phương pháp, nhảy xuống đi. Lập lại một lần, hắn một điểm đều không để ý giá trị vũ lực của mình! “Sao vậy?” Cái kiểu bỗng nhiên có thanh âm vang lên sau lưng, Lục Diêu trên cơ bản cũng hình thành thói quen, cho dù quay đầu nhìn thấy Thanh Sơ đầy mặt mê hoặc ngồi xổm phía sau hắn, cũng một điểm cũng không kinh ngạc…… Có lẽ là căn bản đến khí lực kinh ngạc đều không có. “Ngươi ở đây làm gì?” Ngữ khí của Lục Diêu cũng không thân mật. Thanh Sơ đang muốn trả lời, Lục Diêu đột nhiên mở miệng cắt đứt, “Phải nói trước, ta không thích ngươi, đời này cũng không có khả năng thích ngươi, nếu điều ngươi muốn nói không liên quan tới chuyện này thì hãy nói.” Thanh Sơ nghĩ nghĩ, không liên quan đến điều đó hình như chẳng có chuyện gì, vì thế liền không nói chuyện, yên lặng ngồi xổm một bên nhìn chằm chằm Lục Diêu. “……” Lệnh đuổi khách rõ rệt như vậy cũng nghe không hiểu, người này không có vấn đề gì đi, “Ngươi có thể đi.” “Sư tôn nói không thể buông tay.” Thiết, muốn xem liền xem đi. Vò đã mẻ lại sứt Lục Diêu đã gặp nhiều cái thể loại đuổi cũng đuổi không đi này. Thanh Sơ im lặng ngồi cùng, thật lâu sau, khi xác nhận Lục Diêu giờ phút này đang toàn tâm đầu nhập vào sách mới cẩn thận cầm cổ ra, mở hộp ra, một tay âm thầm tạo pháp quyết phức tạp, chỉ thấy trong đó có một con tiểu trùng tử bạch sắc hơi mang kim văn từ cổ chui vào trong cơ thể Lục Diêu. Thấy đối phương không phát hiện, Thanh Sơ nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó đem một con khác cài vào chính cơ thể mình. Như vậy là được. Giờ phút này Lục Diêu không hề sở giác đang buồn rầu nhìn chằm chằm một đoạn văn tự, lấy trình độ cổ văn của hắn thật sự không có cách nào lý giải đoạn này viết cái gì. Bộ dạng mày nhíu chặt bị Thanh Sơ thấy được, liền hơi chút tiến lên, nhìn lướt qua văn tự trên sách, nói, “Chỗ này nói từng có một vị cao nhân đắc đạo, vì người yêu từ bỏ phi thăng, từ nay về sau ở lại hạ giới trường tương tư thủ.” “…… Nhàm chán đến cực điểm.” Bản thân cư nhiên vì đoạn văn nhạt nhẽo này rối rắm lâu như vậy, “Lợi ích tối cao trước mặt có mấy người có thể đơn giản quăng bỏ.” Cũng có lẽ sẽ có một hai người như vậy, nhưng hắn cũng không tin thật sự có ngươi xem thường đến như trong sách. Thanh Sơ gật gật đầu, “Tu chân giả nên đặt tu vi của mình làm gốc.” “Vậy ngươi ở đây làm gì?” Lục Diêu tức giận trừng mắt nhìn Thanh Sơ, nói thực dễ nghe. “Tình kiếp không phá, thì không thể phi thăng.” Thanh Sơ nói đúng sự thật. “Thì ra là như vậy, trách không được chủ động như vậy.” Thì ra là ôm tâm tư lợi dụng xong liền ném. Lục Diêu nghe lời này rõ ràng hẳn nên cảm thấy thoải mái mới đúng, lại không biết vì sao cảm thấy bực mình, tiếp tục cúi đầu đọc sách, không để ý tới người bên cạnh. “?” Không rõ Lục Diêu vì sao bỗng nhiên sinh khí, Thanh Sơ mờ mịt hỏi, “Vì sao sinh khí?” “Xuy, ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình đi, năng lực xã giao bằng 0 từ chỗ nào nhìn ra ta đang sinh khí?” Thanh Sơ trước kia chưa bao giờ lưu tâm đến phương diện đối nhân xử thế gì đó, cho nên những lời này thật không thể phản bác, thấy hắn không muốn trả lời, chỉ có thể tự mình cố gắng tự hỏi vừa rồi làm chuyện gì lại chọc người sinh khí. Nhìn y nghiêm túc tự mình nghĩ lại, Lục Diêu quả thực dở khóc dở cười, ban đầu phản cảm không biết khi nào đã biến mất vô tung, nói vậy xem ra người này cũng không đến mức chán ghét như vậy, trừ tình thương không quá cao hẳn là không có khuyết điểm gì…… đi? “Thiết, lấy đầu óc của ngươi phỏng chừng cũng nghĩ không ra cái gì, ta trở về, đừng đến phiền ta nữa.” Bỏ lại Thanh Sơ một mình trở về động phủ của Mạch Cẩm, Lục Diêu vốn muốn trực tiếp về phòng, lại nửa đường bị Mạch Cẩm gọi lại, “Tiểu gia hỏa, có tin tức tốt ta quên nói với ngươi.” “Ngươi lại có tin tức tốt sao?” Hắn căn bản không ôm hi vọng, không có tin tức xấu đã là thủ hạ lưu tình. Rõ ràng cảm thấy bản thân bị ghét bỏ, Mạch Cẩm cố ý lộ ra biểu tình ủy khuất, “Ta đã thực cố gắng giúp ngươi tranh thủ, chỉ cần ngươi không đồng ý, bọn họ sẽ không thể mang ngươi đi. Ngược lại, nếu ngươi đồng ý thì ta cũng không thể ngăn trở.” “Ngươi chỉ là muốn xem náo nhiệt đi?” “Không cần để ý nhiều như vậy a, tuy rằng ta đích xác có chút hứng thú Thanh Sơ sẽ liều chết quấn quýt như thế nào.” Đối với kết quả này Lục Diêu vẫn thực vừa lòng, dù sao hắn có thế nào cũng sẽ không đồng ý, như vậy thì không có vấn đề gì, còn lại chính là lúc nào có thể rời khỏi cái nơi này…… Từ từ sẽ đến. Nếu lúc này để hắn biết có tên đầu đất dám hạ cổ hắn, khẳng định sẽ tức giận đến phun ra một búng máu. Có khả năng là vì đạt thành hiệp nghị, Thanh Sơ ngày hôm sau lại tới nữa, rõ ràng vẫn là mặt không chút thay đổi bộ dáng thanh thanh lãnh lãnh, nhưng Lục Diêu thấy y liền có loại ảo giác, giống như người nọ đang chuẩn bị trường kỳ kháng chiến. Này không thể trách hắn, đối với một kẻ kỹ năng xã giao bằng không mà nói, theo đuổi người ta ngoài trường kỳ kháng chiến thì còn có thể làm sao? Điểm này Lục Diêu nghĩ thông suốt rồi cơ bản cũng không ôm hi vọng ngăn cản được, dựa theo kinh nghiệm trước kia ngăn cản đại khái cũng vô dụng. Có điều cũng vừa vặn, có Thanh Sơ ít nhất hắn có thể ra ngoài đi loạn, Mạch Cẩm tỏ vẻ thích nhất hãm hại đám người chính đạo, bởi vì đám gia hỏa kia tự xưng chính nghĩa, là tuyệt đối không làm ra chuyện vụng trộm bắt người, cho nên thực yên tâm để hai người bọn họ đi ra ngoài. Lục Diêu có thể nơi nơi đi loạn lại có phương tiện đi lại tâm tình cũng không tồi, mà Thanh Sơ cảm giác Lục Diêu cao hứng thì cũng vui lắm, cho nên thật sự là giai đại hoan hỉ. “Đi đâu?” “Tùy tiện tìm thành trấn người thường đi, ta muốn đi xem.” Sau đó Thanh Sơ liền mang theo Lục Diêu, phi ngự kiếm tới một tiểu trấn, cứ như vậy mang tiên khí đầy người, ngự kiếm hạ xuống giữa khu náo nhiệt. Lục Diêu thật không muốn thừa nhận bản thân quen biết y. Hai người vội vàng lại cho ngự kiếm bay lên, đến một khu rừng tương đối hoang vu ngoài một thành trấn khác, Lục Diêu giáo huấn, “Nghe cho rõ, về sau đến khu vực người thường, không cần công khai đến mức để người ta liếc mắt liền nhìn ra ngươi là tu tiên.” “Ân.” Kinh nghiệm xã giao +1
|
Chương 49: Ghen tuông[EXTRACT]Lần này hai người trực tiếp đi từ cửa thành vào thôn trấn, tuy rằng bề ngoài hai người vẫn đủ để đưa tới không ít chú mục, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận. Chợ cổ đại tuy náo nhiệt, nhưng Lục Diêu xem thấy không có cái gì đặc biệt hứng thú, hưng phấn ban đầu cũng nhạt đi không ít, có điều chỉ cần ra ngoài đi lại một chút cũng coi như không tệ, trong chốc lát lại đi mua mấy bộ sách mình cảm thấy hứng thú. Không biết mỗi ngày đều như thế hay hôm nay có cái gì đặc biệt, trong chợ cơ hồ là người chen người, may mà Thanh Sơ từ vẻ ngoài đã tạo cho người ta cảm giác chớ tiến gần, nơi bọn họ đến đại đa số đều sẽ chủ động tránh đi, lúc này mới không đến mức chen lấn khó chịu. Một nữ tử sa y hồng nhạt cúi đầu vội vàng đi tới, vô ý đụng vào Lục Diêu, “Nha!” Nữ tử kêu một tiếng sợ hãi, vội vàng xin lỗi,“Công tử thứ lỗi, tiểu nữ tử vừa rồi không chú ý.” Nhìn kỹ khuôn mặt nữ tử này cũng thập phần xinh đẹp, vụng trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Diêu, gặp khuôn mặt tuấn mỹ liền lập tức đỏ bừng mặt, càng thẹn thùng động lòng người. Lục Diêu đương nhiên sẽ không so đo với nàng, “Không có việc gì.” “Kia…… Tiểu nữ tử Tạ Linh, xin hỏi công tử quý tính đại danh?” Nữ tử xấu hổ thấp giọng hỏi. “Ta –” Lục Diêu đang muốn nói tên mình, Thanh Sơ bên cạnh đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tay vung lên Tạ Linh liền bị đánh bay ra ngoài, ngã vào sạp bên đường. Chung quy đối phương chỉ là nữ tử bình thường, Thanh Sơ cũng không thật sự hạ ngoan thủ, chẳng qua khiến Tạ Linh dọa sợ mà thôi, nhìn nàng nhanh chóng đứng lên khóc chạy liền biết. Ở nơi đông nghịt như vậy tự nhiên có người chú ý tới, may mắn không ai nghĩ đó là pháp thuật, chỉ tưởng Thanh Sơ võ công cao cường, trong lúc nhất thời không ít người chỉ trỏ hai người. “Vị công tử nhìn như thần tiên kia, thế nào lại động thủ với một nữ tử?” “Hình như cô nương kia vừa rồi có nói vài câu với vị lam y công tử kia, có lẽ đắc tội điều gì?” Thật sự là tốt a. Nếu mấy người này có thể gặp mặt, chuyện thứ nhất Lục Diêu làm chính là tụ tập bọn họ lại, hảo hảo làm một khóa giáo dục tâm lý. Nghiêm túc tính xem, theo mỗi thế giới hắn trải qua, thủ đoạn mà mục tiêu nhân vật đối đãi “tình địch” lại ngày càng hung tàn. Lôi kéo Thanh Sơ vội vàng rời khỏi chỗ ấy, rốt cuộc rời khỏi tầm mắt vây xem, Lục Diêu mệt hổn hển thở mấy hơi, mới mở miệng thuyết giáo, “Còn để ta thấy ngươi bởi vì loại lý do này đả thương người, vậy từ đâu đến thì cút về đó đi!” “Nga.” Vậy không để bị nhìn thấy hẳn là không vấn đề. Kinh nghiệm +2 Thanh Sơ tự nhiên nghe hiểu được ý tứ Lục Diêu, nhưng y không muốn làm như vậy, vừa nghĩ đến mắt thấy người khác tâm hoài bất quỹ tiếp cận Lục Diêu, mà y cái gì cũng không thể làm, linh lực trong cơ thể đều ẩn ẩn sắp bạo động. Tu Chân giới thực lực vi tôn, Thanh Sơ cảm giác làm như vậy là thực đương nhiên. Hai người đứng trước một quầy sách, Lục Diêu tùy tiện cầm lấy mấy quyển lật xem, Thanh Sơ đứng bên cạnh cũng cầm lấy một quyển, nhìn nhìn vài lần xác nhận nội dung bên trong, liền nói với người bán, “Mấy quyển thế này.” Người bán nghe vậy lập tức vồn vã nhìn tên sách, sắc mặt lập tức trở nên có chút cổ quái, lại không dám nói thêm cái gì, chỉ cúi đầu lật ra mấy cuốn khác đưa cho Thanh Sơ. Trong chốc lát Lục Diêu cũng chọn được một ít, Thanh Sơ liền tùy tay lấy ra một viên linh thạch thượng phẩm đưa cho người bán, người kia nhìn linh thạch trong tay Thanh Sơ, ánh mắt như muốn rớt ra ngoài, khổ sở nói, “Vị khách nhân này, chỗ ta là tiểu sinh ý, không có tiền thối a……” Thanh Sơ trước kia chưa từng tới qua khu chợ người thường, cũng không biết không có tiền thối mà người bán nói là ý gì, chỉ có thể hiểu là viên linh thạch này không được, liền lấy từ túi trữ vật một viên linh thạch trung phẩm ra. “Này…… Ngài xem còn có cái nào giá trị nhỏ hơn không?” Thanh Sơ sửng sốt, lấy thân phận y ở Tu Chân giới căn bản chưa bao giờ thiếu tiền, thứ giá trị thấp nhất trên người cũng chính là linh thạch trung phẩm, cũng chỉ có vài viên. Y thật sự không hiểu nếu không phải không đủ, vậy vì cái gì người bán không chịu nhận, liền mờ mịt nhìn về phía Lục Diêu. Người bán thấy thế cũng sắp khóc, cũng chớp chớp nhìn Lục Diêu, hy vọng vị khách nhân này có thể bình thường hơn. Gã chỉ là bán hàng rong phổ thông, đời này đừng nói là linh thạch thượng phẩm, đến loại hạ phẩm nhất cũng chưa từng thấy, huống chi dù có là hạ phẩm nhất gã cũng không có tiền thối, vị này đến cùng là lai lịch thế nào lại phóng khoáng như vậy a? Lục Diêu ở bên cạnh nhìn hai người kia trao đổi thực thú vị, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn cảnh có người không phải cố ý lại nói chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia như vậy, hai bên đều hoàn toàn không biết đối phương muốn làm gì. Hiện tại xem kịch đủ, cố nén tiếu ý nói, “Ngươi đưa viên đá kia cho hắn đi, nói hắn không cần thối.” Tuy rằng vẫn không hiểu, nhưng Thanh Sơ vẫn đưa linh thạch cho người bán, cất mấy quyển sách liền cùng Lục Diêu rời đi, để lại người bán tay bưng lấy một viên linh thạch lóng lánh trong suốt, bên trong lưu quang tràn đầy ngây ngốc ngẩn người. Tiếp tục đi dạo trong chợ, Thanh Sơ nhịn không được nhíu mi, “Vừa rồi người nọ vì sao không chịu nhận?” “Bởi vì ngươi ngốc.” Biết cho dù giải thích người này cũng rất khó lý giải, Lục Diêu dứt khoát không ôm hi vọng, “Cái kia của ngươi chính là linh thạch Mạch Cẩm từng nói? Đưa viên phẩm chất kém nhất trên người ngươi đây.” Cầm viên linh thạch trung phẩm trong tay thưởng thức trong chốc lát, Lục Diêu liền lôi kéo Thanh Sơ tới tiễn trang đổi thành tiền, lại nghĩ đến một sự kiện, liền tò mò hỏi: “Ngươi vừa rồi mua sách gì?” “…… Tạp thư mà thôi.” Thanh Sơ bất luận nhìn kiểu gì cũng không như kiểu người mua tạp thư về xem, Lục Diêu duỗi tay, “Đưa đây.” Không ngoài sở liệu, tất cả đều là bộ sách về tình tình ái ái, nhân vật chính hình như toàn là nam. Tục ngữ nói trước lạ sau quen, thế giới thứ ba này cũng đã không có gì để khiếp sợ. Lục Diêu tương đối bình tĩnh gấp lại quyển sách cuối cùng, “Ta hiện tại hẳn nên xé hết mấy thứ này. Có điều, cho dù ngươi xem cũng không hiểu.” Trả sách cho Thanh Sơ, đối với điểm này Lục Diêu rất tin tưởng, lấy tiêu chuẩn của người này muốn xem loại tiểu thuyết yêu đương, đọc đến kết cục còn không hiểu được hai người làm thế nào lại ở bên nhau. Giờ tới tìm Lục Diêu đã không còn ngăn trở, Thanh Sơ thực nghe sư tôn nói mỗi ngày đều tới, tuy rằng không hiểu có hữu dụng hay không, nhưng vẫn hơn cái gì cũng không làm. Sáng sớm hôm ấy, Mạch Cẩm lại một lần trong tiếng gọi của Nghiên Sương mà thống khổ rời giường, trong quá trình mặc y phục thiếu chút nữa lại ngủ gục, “Đáng chết, đến sớm như vậy làm cái gì?!” Đúng vậy, tên khốn Thanh Sơ này lại tới nữa, hơn nữa giữa bọn họ có ước định kia nên không thể ngăn cản Thanh Sơ đến, Mạch Cẩm không thể không rời giường đi “mở cửa” – động phủ có thiết lập cấm chế, nếu gã không tự mình đến chỉ thị thì người vào sẽ bị công kích. Trước sau như một ngồi trên ghế ở tiền thính, sắc mặt Mạch Cẩm xanh mét trừng mắt nhìn Thanh Sơ thong thả đi vào, “Các hạ về sau có thể đến vào thời gian không quấy nhiễu thanh mộng của người khác hay không?” “Quá lười biếng.” Thanh Sơ ngồi xuống, cầm lấy trà Nghiên Sương dâng lên khẽ nhấm một ngụm. “Xuy, tiểu gia hỏa cũng còn đang ngủ, muốn đánh cược hay không, ngươi hiện tại đi gọi hắn dậy, giây tiếp theo liền bị đuổi thẳng?” Nếu có thể thật đúng là không muốn nói chuyện với tên này, “Không phải ai ai cũng đều giống như ngươi.” Trầm mặc một lát, Thanh Sơ giương mắt nhìn về phía Mạch Cẩm, “Trong lòng ngươi vẫn còn phẫn uất, Thanh Ngôn?” Lời còn chưa dứt, Mạch Cẩm phút chốc quét mâm trái cây trà cụ trên bàn xuống đất, sắc mặt âm lệ nói, “Đừng có dùng cái tên ghê tởm ấy gọi bản tôn.” “Lòng mang khúc mắc, bất lợi cho tu hành.” Như nghe thấy cái gì đó thú vị, tiếng cười Mạch Cẩm vang lên quanh quẩn trong đại sảnh yên ắng, cười đến không thở nổi. Đợi cười đủ, gã mới mang theo tiếu ý mập mờ nhìn Thanh Sơ, “Nếu không khúc mắc, làm gì phải nhập ma? Huống hồ đường đường Thanh Sơ chân nhân nay cũng sở khốn vì tình, thân đã hãm vũng bùn mà không tự biết, bản tôn còn có cái gì để lo lắng? Ngươi nói đúng hay không, sư đệ thân ái.” Thấy Thanh Sơ sắc mặt không biến, cảm xúc không có một tia phập phồng, Mạch Cẩm liền hứng thú tiếp tục nói, “Bản tôn nói trong chính phái có bao nhiêu kẻ quang minh lỗi lạc, chẳng qua cũng là tiểu nhân không từ thủ đoạn mà thôi. Ngươi đặt vào trong cơ thể hắn tình cổ tử cổ, có từng nghĩ tới, đợi một ngày kia ngươi đối với hắn tình ý đã bạc, ngươi thì tự tại phi thăng, hắn lại phải làm như thế nào?” “……” Thanh Sơ không trả lời được hoàn toàn nằm trong dự kiến của Mạch Cẩm, sư đệ này của gã không hỏi thế sự một tâm tu hành nếu nghĩ tới nhiều như vậy, mới thật sự là quái tai, liền châm chọc cười, “Nếu chính mình cũng không phải thứ tốt lành gì, lấy gì đòi thuyết giáo bản tôn?”
|