Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam
|
|
Chương 10[EXTRACT]Vừa nghĩ tới mỹ nam lạnh lùng trước mắt này thực tế là một con chó Samoyed vô cùng lớn, cả người Lý Mộ Tư run lên, lông cả người đều bị dựng lên giống như đang nhảy bài nobody, trong nháy mắt, cô bộc phát —— nhân thú cái gì, quá nặng miệng! Mà phụ nữ bộc phát thường rất kinh khủng, bạn xem, cả Khổng Tử một người đàn ông nổi tiếng trong và ngoài nước cũng lưu luyến lệ rơi đầy mặt ngửa mặt lên trời rống to: "Cũng chỉ có cô gái và tiểu nhân là khó nuôi!" Có thể thấy được phụ nữ đã tạo ra vết thương nghiêm trọng cỡ nào trong lòng đàn ông —— trước mắt, Lý Mộ Tư chính là một người khó nuôi. Cô đạp một cước lên người đàn ông cao lớn đang vặn eo chạy nhanh đến - Tư Nạp Khắc, lại đạp một cước lên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông tóc bạch kim mắt vàng đang cúi thấp người chuẩn bị gặm cái nữa, Lý Mộ Tư gầm thét đuổi hai người đàn ông chỉ nhìn mặt thì không tin là họ sẽ làm ra hành vi như thế ra khỏi căn phòng, mặc dù đuổi ra xong cô mới phát hiện, nơi này căn bản không phải ổ của cô ha ha. . . . . Nghĩ đến gương mặt đẹp trai của Ma Da bị chân của cô đạp bẹp, Lý Mộ Tư hết lúng túng thì chợt cảm thấy mở mày mở mặt, nhất thời eo không nhức chân không đau, đi bộ cũng có sức hơn —— quả nhiên, mỗi người đều có một tâm trạng muốn phá hoại! Tiên sinh Lỗ Tấn nói, bi kịch chính là phá hư chuyện hoặc vật tốt đẹp cho người ta xem, nhưng tiên sinh Lỗ Tấn khẳng định không gờ, "Bi kịch" cũng có thể sinh ra tâm trạng tốt! Lý Mộ Tư đi chân trần dẫm trên đất, sau khi tu hú chiếm tổ chim khách, rốt cuộc hấttóc, tâm tình vui vẻ. Ngoài cửa, một nhóm người bị đuổi ra ngoài cùng nhau nhìn chằm chằm dấu chân đen trên mặt Ma Da, rồi cùng nhau che miệng cười trộm, ngay cả Tư Nạp Khắc cũng không ngoại lệ —— há há, mặc dù hắn cũng bị giẫm, nhưng mà, hắn bị giẫm trên lồng ngực đó! Hé ~ Lại nói, ngay cả chân của Mộ Tư cũng rất mềm, thật là. . . . Thật là thật là đáng yêu! Giãy dụa thẹn thùng ~ hôm nay hắn không tắm đâu~ Ma Da lạnh nhạt xoa xoa mặt trong ánh mắt của mọi người, rồi lạnh nhạt xoay người đi, bỏ lại một câu: "Phí Lặc, hôm nay anh mang Lạc Nhĩ tới chỗ của anh ở đi." Lạc Nhĩ sững sờ: lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện. . . . Wey wey Wey! Lý Mộ Tư em cút ra đây cho tôi! Nơi này là nhà của tôi! Tôi! Phí Lặc cũng mặc kệ nhiều, liên tục không ngừng gật đầu, trên gương mặt thật thà lộ ra nụ cười thật tươi, ôm hông Lạc Nhĩ gánh lên đầu vai rồi sải bước đi ra ngoài. Lạc Nhĩ ngẩn ra xong thì phục hồi tinh thần lại, vặn chặt lỗ tai Phí Lặc rồi theo thói quen bắt đầu gầm thét: "Khốn kiếp! Đừng cho rằng em không biết trong óc anh nghĩ cái gì! Dám làm loạn em sẽ cắt anh! Cắt anh!" Bước chân của Phí Lặc rối loạn, thân thể cường tráng lắc lắc, Ma Da lạnh nhạt tăng thêm một câu: "Đừng lo lắng, anh ấy sẽ không làm thế, anh ấy rất hài lòng về năng lực X của anh, tôi thường nghe anh ấy nói mớ ở phòng bên." Trên đời này không có người đàn ông nào không thích nghe lời tán dương thế này! Phí Lặc lập tức hưng phấn vỗ lên mông Lạc Nhĩ một cái, chát một tiếng, trong cổ họng phát ra những âm thân grừ... ừ... ừ của dã thú, vừa nghe cũng biết hắn vui vẻ. Lạc Nhĩ: ". . . . . ." Chốc lát sau, da mặt siêu dày cũng đỏ lên, giương nanh múa vuốt với Ma Da ở xa xa: "Tiểu tử khốn khiếp! Em xong đời! Anh cho em biết, em thật xong đời —— —— ——" Bên trong nhà, Lý Mộ Tư vừa nằm ngay đơ ở trên đệm da thú vừa hồi tưởng toàn bộ tin tức lấy được từ khi tới thế giới không có hạn cuối này, sau đó phát hiện. . . . Thật ra thì rất nhiều chỗ cũng đã để lộ ra không ít tin tức, chỉ là cô chưa từng suy nghĩ nhiều thôi. Tư duy theo quán tính hại chết người! Tỷ như giống cái giống cái mà bọn Lạc Nhĩ nói, mặc dù rất hi vọng không phải như cô nghĩ, nhưng hi vọng này hiển nhiên đã vô cùng nhỏ. Những người đàn ông có hình thể bình thường cao 1m7 đến 1m8 có lẽ chính là đám giống cái gặp quỷ đó rồi, khó trách luôn nói những lời xấu hổ ở trước mặt cô —— chẳng lẽ họ xem cô là bạn tốt sao? Nhưng cô không muốn chia sẻ cảm nhận khi có kinh nguyệt hoặc là những lời mơ mộng như "Ai yêu cơ ngực minh tinh XX xem ra rất hấp dẫn, thật là muốn sờ một cái" với một đám đàn ông! Lệ ~ Kéo chăn trùm đầu! Xin cho cô cất giữ sự hồn nhiên cuối cùng trong thế giới đầy đàn ông này đi! Lại nghĩ đến những người đàn ông trên dưới có hai cái lỗ, Lý Mộ Tư càng thêm không nhịn được sắc mặt trắng bệch —— chẳng lẽ cái động phía dưới không chỉ chịu trách nhiệm tiết dịch mà còn phải chịu trách nhiệm sinh em bé sao? Này này! Như vậy không quá nặng miệng sao? Châm chọc quá! Cả "nơi ngồi chồm hổm" cũng có thể..., sao mộc có kiểu nặng miệng này tồn tại không? Quả nhiên, chuyện này thật giống như một cảnh sát, đến lúc cuối cùng mới xuất hiện. Lý Mộ Tư bị buộc lạnh nhạt nghĩ. Về phần những người đàn ông cao lớn kia, bây giờ suy nghĩ một chốc, thật ra thì hô có rất nhiều điểm khác với giống cái. Tỷ như trên người của bọn họ đều có một số hoa văn kỳ quái, trước kia Lý Mộ Tư cho rằng họ xâm hình, tựa như những người da đỏ hay la "ô ô" ở Bắc Mỹ, không phải đều thích bôi loạn vẽ loạn ở trên người sao? Nhưng bây giờ cô phát hiện, đây chính là ấn ký để lại từ hình thú của họ. Tỷ như Tư Nạp Khắc, hình thú của hắn là rắn xanh lớn, dù biến thành người, trên mặt, trên ngực, trên cánh tay đều vẫn còn một vài hoa văn hình thoi màu xanh nhạt, giống như vảy rắn hình thú của hắn. Về phần Ma Da. . . . Được rồi, cô thừa nhận hắn thật sự không cùng một kiểu với chó Samoyed, chỗ giống duy nhất là bộ lông dài trắng như tuyết trên lưng. Hình thú của hắn rõ ràng càng thêm khôi ngô uy phong lẫm lẫm, vô luận là lực lượng hay là tốc độ, cũng không phải chó thường có thể sánh ngang, huống chi, hắn thậm chí còn có một vài đặc điểm mà động vật họ mèo mới có: đồng tử mắt của hắn sẽ co lại dựng thẳng lên khi tức giận giống như loài mèo, móng vuốt sắc bén trên chân có thể thu vào cơ thể chỉ chừa lại phần thịt. Hơn nữa, xương cốt của hắn càng to lớn hơn, năm móng có thể mở ra một cách linh hoạt, có lẽ là một loại mãnh thú thích hợp sinh tồn trong đất tuyết hoặc đất cát. Theo màu lông của hắn để xem, thì chắc là đất tuyết, không biết vì sao lại xuất hiện trong rừng rậm. Khác, khi hắn biến thành hình người thì hai cái lỗ tai giấu trong mái tóc tuyết trắng cũng khác con người, chẳng những có thể đủ linh hoạt biến hướng, uốn cong, còn nhọn, gần như ở hình tam giác —— cô. . . . Cô mới không nói người đó khiến cô nghĩ tới đại nhân đâu Sesshomaru! Đại nhân Sesshomaru đẹp trai nhất, không có chút quan hệ nào với tên ghê tởm này! Lăn lộn ~ Lý Mộ Tư chiếm đoạt phòng ốc của Lạc Nhĩ cùng Ma Da xong thì thỉnh thoảng chán chường thỉnh thoảng hưng phấn, vẫn mè nheo cho tới trưa, cuối cùng mới quyết định, tìm đường về nhà trước, nên tận lực đàng hoàng một chút mới tốt, ngộ nhỡ những dã thú này biết cô hoàn toàn khác bọn họ, đột nhiên trở mặt, cô cũng không dám nói mình có thể sống trong thế giới không có hạn cuối mà cả thú nhân cũng cảm thấy gian nan không, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, cô phải ngụy trang thành một giống cái bình thường, 34C cái gì, đó chỉ là mây trôi, mây trôi thôi! Về phần không có tiểu JJ. . . . . Hừm, đối với một con thụ. . . . A không, một con giống cái mà nói, cái đó. . . . chắc là. . . . Không quan trọng. . . . Chứ? Chỉ. . . . Chỉ cần có cúc hoa (hậu môn), vậy không phải là một con thụ rồi sao! Cô chẳng những có cúc hoa, cô còn có cả nhụy hoa đấy, thẹn thùng ~ Lý Mộ Tư nắm quyền, sau khi khích lệ 1+1 lần nữa lại có dũng khí chạy như bay về phía trời chiều, vì vậy kéo cửa ra, sau đó, chỉ trong nháy mắt, cô liền bị chôn ở phía dưới. Cả người Lý Mộ Tư dính đầy máu, tổng kết một quy luật ở thế giới lạ này lần nữa —— nơi này không thích tặng hoa, thích tặng con mồi! Còn là con mồi máu dầm dề! Cô có nên cảm ơn sự hào phóng nhiệt tình của đám đàn ông này không? Có lẽ cô không cần lo lắng cho lương thực của một đoạn thời gian sau này rồi. Lý Mộ Tư bình tĩnh bò ra ngoài từ trong đống con mồi, phát hiện mình quả nhiên. . . Còn có điều phải học !
|
Chương 11[EXTRACT]Mới vừa bò ra ngoài một nửa, mắt cá chân của Lý Mộ Tư đã bị người ta bắt lấy! Nếu như là trước kia Lý Mộ Tư tuyệt đối sẽ nhảy dựng lên, nhưng những chuyện kinh sợ mấy ngày qua đã khiến cô bình tĩnh đến mức Himalaya sụp ở trước mặt cũng chĩ "A, 2012 tới rồi?", cho nên cô chỉ giãy giãy, phát hiện giãy không hết liền cúi đầu nhìn, kết quả thấy được Tư Nạp Khắc với cái đầu tóc dài màu xanh lá nằm ở trong một đống quà tặng đầm đìa máu trơ mắt nhìn cô, ngượng ngùng lại mong đợi uốn qua uốn lại: "Mộ Tư, quà anh tặng em có thích không?" —— tôi nói, anh rốt cuộc đang đợi cái gì! Lý Mộ Tư rất muốn gầm thét với hắn như vậy, nhưng nghĩ tới phải làm một "Giống cái" không khiến người khác chú ý, cô chỉ giựt giựt khóe miệng, không ngừng tự nói với mình "Đây là một con người, không phải một con rắn!", "Đây là một con người, không phải một con rắn!" . . . . Khi Lý Mộ Tư đã thành công tự thôi miên đến mức bắt đầu nghĩ tới "Bên trái một Tư Nạp Khắc, bên phải một con chó Samoyed, dù mùa hè hay mùa đông cũng không sợ." thì giọng nói tội nghiệp của Tư Nạp Khắc túm suy nghĩ không biết bay tới nơi đâu của cô trở về. "Mộ Tư, anh biết săn thú! Những con này tôi đều có thể bắt về!" Tư Nạp Khắc mong đợi nhìn Lý Mộ Tư, sau đó ngượng ngùng cúi đầu, một cái đuôi đột ngột từ phía sau hắn đưa qua, trên cái đuôi mảnh khảnh còn có một đóa hoa to như chậu nước rửa mặt. Cái đuôi mạnh mẽ mảnh khảnh ngượng ngùng lắc lắc, đoá hoa to như chậu nước rửa mặt cũng lắc lắc theo đó, Lý Mộ Tư rõ ràng thấy, nhụy hoa nở ra theo gió, lộ ra hàm răng sắc bén. . . . "Mộ Tư, em. . . . em có thể trở thành bạn tình của anh không?" Tư Nạp Khắc nhăn nhó thật lâu, rốt cuộc tròng mắt vẫn lóe sáng nói ra, hơn nữa còn nhiệt tình quơ quơ đóa hoa dữ tợn ở trước mắt Lý Mộ Tư, "Đây là hoa Tư Ba Đạt, anh chỉ hái nó một mình!" Lý Mộ Tư máy móc đưa tay, dùng hai cái tay mới có thể cầm cành hoa to của đóa hoa khổng lồ hung mãnh không ngừng giãy giụa giãy dụa này. Trong nháy mắt, cô gái đã từng được tặng hoa vô số lần cũng hoa lệ lệ cứng đơ rồi. —— Hoa Tư Ba Đạt, là một trong các giống hung dữ nhất đại lục thú nhân ở giữa các thực vật và động vật, loài này ăn thịt, có thể mượn sức gió phát ra tiếng khóc nhỏ yếu, dẫn dụ con mồi bị lừa. Hơn nữa làm người ta sợ hãi chính là, bởi vì thuộc tính thực vật, hoa Tư Ba Đạt mọc thành buội cón ẩn nấp vô cùng giỏi, cho dù là rồng Khoa Mạc Đa mạnh mẽ khổng lồ nếu rơi nhầm vào buội hoa thì cũng bị cắn nuốt hết, chỉ còn lại bộ xương trơ trọi. Cho nên, các thú nhân thích hái loại hoa này để biểu hiện sự cường tráng và trí khôn của mình, là một trong những loài mà đông đảo giống đực chọn để cầu hôn giống cái. Miệng hồ a! Vừa mới đi tới nơi này cá Thú Nhân thế giới Lý Mộ Tư làm sao có thể biết những thứ này? Cho nên, khi cô cúi đầu, tin chắc mình không có nhìn lầm, trong cái mâm khổng lồ dữ tợn đang gào thét này chính là một hàm răng màu trắng, hơn nữa phía trên còn dính thịt băm thì Lý Mộ Tư ném ra ngoài cái bẹp, hơn nữa còn nhanh chóng tìm một cây gậy gỗ đâm vào cái mâm. Hoa Tư Ba Đạt phát ra tiếng khóc yếu ớt uốn éo kịch liệt, nhưng cọng hoa bị bẻ gãy đã sớm mất đi phần lớn lực lượng, rất nhanh bị Lý Mộ Tư giơ cọc gỗ lên cao đâm đâm đâm ngũ mã phanh thây. Tư Nạp Khắc trợn mắt hốc mồm, một hồi lâu, đầu một cúi, yếu ớt nói rõ: "Tư. . . . Tư Nạp Khắc sẽ không bỏ cuộc! Tư Nạp Khắc nhất định sẽ trở thành bạn tình của Mộ Tư!" Lý Mộ Tư đá đá hài cốt của Tư Ba Đạt, xác định loài nguy hiểm này đã chết mới vỗ vỗ tay đứng lên, bất mãn nhìn Tư Nạp Khắc cầm vật phẩm nguy hiểm đi khắp nơi một cái. Nhưng suy nghĩ lại mình đang muốn làm thân với những người dân địa phương này nên Lý Mộ Tư chần chờ một chốc rốt cuộc vẫn vỗ vỗ hông của Tư Nạp Khắc: "Oh, cám ơn!" Lòng vẫn còn sợ hãi liếc sau lưng Tư Nạp Khắc vài lần, Lý Mộ Tư suy nghĩ một chốc, cảm thấy con rắn này dường như rất dễ lừa dối, có lẽ cũng chỉ có hắn sẽ không hoài nghi tại sao mình hỏi vấn đề thông thường này. Lý Mộ Tư đã phát hiện, vấn đề càng bình thường càng quan trọng với cô! Nếu như không phải bởi vì không ai ngu ngốc giới thiệu với cô những vấn đề ai cũng biết như "Đây là một giống đực" hoặc là "Đây là một giống cái", thì cô cũng sẽ không ngây ngốc chẳng hay biết gì lâu như vậy ! Tang thương vô lực trở thành hình gấp khúc, hình tượng cụ thể như sau: ○| ̄|_ "Khụ, à. . . . Tư Nạp Khắc, anh cũng đã trưởng thành, còn tùy tiện biến thành hình thú như vậy không có vấn đề gì sao?" Lý Mộ Tư ưỡn ngực, mỉm cười nhìn con rằn ngốc bị quyến rũ đến chóng mặt mềm nhũn dựa tới cô —— 34C của cô, cư nhiên bây giờ chỉ còn sót lại một tác dụng này, rõ là. . . . Cuộc sống thật con mẹ nó tịch mịch như máu! Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn lại không có chút áp lực cọ tới cọ lui ở ngực Lý Mộ Tư, trong cổ họng phát ra tiếng thỏa mãn, lười biếng, mềm mại trả lời cô: "Không có vấn đề, Tư Nạp Khắc đã rất nhuần nhuyễn rồi, sẽ không bộc phát thú tính tổn thương Mộ Tư ." Bộc phát thú tính? Lý Mộ Tư không ngừng thôi miên người đàn ông rõ ràng đang bộc phát thú tính cọ tới cọ lui liếm tới liếm lui ở ngực cô mà trong miệng lại nói sẽ không bộc phát thú tính, cố gắng nghiêm túc suy tư: đàn ông cái gì, quả nhiên ăn ở hai lòng nhất. . . . A, không phải, là. . . . là. . . . A đúng rồi! Nói cách khác, nếu như đến tuổi, lại giữ vững hình thú lâu dài không có cách nào trưởng thành, sẽ dần dần bị thú tính khống chế, mất trí? Oh, sấm sét! Đây thật là quá đáng sợ! Khó trách giống cái quý báu như thế! Lời như vậy. . . . . . Chỉ còn sót một vấn đề đặc biệt quan trọng. Ánh mắt của Lý Mộ Tư không kìm được nhìn xuống tấm da thú ở dưới của Tư Nạp Khắc đang kêu ê ê ô ô. Một cây hay là hai cây? Một cây hay là hai cây? Một cây hay là hai cây? Một cây hay. . . . Nghiêm nghị: lúc này không phải là vấn đề bỉ ổi! Nghiêm túc: đây chính là chuyện lớn quan hệ quốc gia con người! Chuyện lớn! Rốt cuộc là một cây hay là hai cây? Rốt cuộc. . . . Sau khi những dã thú này biến thành người, thì là dã thú hay là người? —— một cây hay là hai cây, đó chính là đáp án! Phản. . . . Dù sao mấy người đàn ông ở đây cả ngày luôn để gió thổi thật mát thoải mái, uhm. . . . . không để ý tôi xem một cái chứ? Lý Mộ Tư liếc Tư Nạp Khắc một cái, an ủi mình: "thỏ ngọc" sôi nổi của người ta cũng bị hắn cọ xát nhiều lần rồi, nhìn một cái cũng là anh tới tôi đi thôi! Há ~ Vừa nghĩ như thế, trong nháy mắt liền lẽ thẳng khí hùng, đưa ra hai ngón taythật nhanh, nắm láy góc váy da thú vén lên. . . . . . Lý Mộ Tư lập tức thở dài ra một hơi: chẳng những chỉ có một cây, lại còn nhỏ hơn của mấy người đàn ông khác một chút? Quá. . . . . . Thật tốt quá! >o A, không. . . . . . Không đúng! Nhỏ cái gì, mới. . . . Mới không phải chuyện của cô ! Tư Nạp Khắc nháy nháy mắt thấy Lý Mộ Tư đang nhìn mình đờ đẫn, suy nghĩ một lát, chủ động nhấc váy da thú của mình lên, kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tư Nạp Khắc cũng rất lợi hại! Mộ Tư đừng lo lắng Tư Nạp Khắc không có cách nào thỏa mãn em!" Trong nháy mắt Lý Mộ Tư rơi lệ: cô ngu! Đây là một thế giới cầu ái cũng sẽ vén váy mỏng sờ dưa chuột! Xấu hổ cái gì, trừ cô, còn có ai? Còn có ai ! Nhưng. . . . Nhưng. . . . Con rắn ngu này! Có thể hơi lui về phía sau một bước hay không? Chẳng lẽ anh không biết với chiều cao của anh, nhấc quần mỏng lên, cái cây sắp chạm tới mặt cô luôn rồi? Lý Mộ Tư xấu hổ vô cùng, hung hăng sập cửa, nhốt quà tặng máu dầm dề và con rắn lớn vô sỉ lấy chính mình làm lễ vật đưa tới cửa ở ngoài. Từ hôm nay trở đi, phải làm một giống cái xứng chức, hái thuốc, dệt vải, đào rau dại, tất cả lấy đại nhân Sephiroth làm chuẩn! Sau khi Lý Mộ Tư kiên quyết thông qua mấy ngày cải tạo lao động rốt cuộc sáp nhập sâu vào đoàn thể giống cái của thế giới này, ngay cả khi giống cái tụ cùng một chỗ thảo luận các chủ đề như màu lông của con thú nào bóng đẹp, ai bờ mông bền chắc mạnh mẽ, "cây gậy" của ai có thời gian cứng lâu v.v... cô đều tranh thủ nỗ lực cắm vào mấy câu, dù loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn như Mễ Hiết Nhĩ mỗi lần đều "A hả?" khiển trách, ý vị sâu xa nháy mắt với cô mấy cái cũng không thể đánh lui quyết tâm của cô. Rốt cuộc, khi Lý Mộ Tư cảm thấy ổn rồi, thì cô nói ra chuyện muốn đến đầm nước lúc vừa mình xuyên qua để xem chút. Lạc Nhĩ - tộc trưởng tạm thời vừa đảo thuốc bùn vừa không chút để ý trả lời: "Tốt, gọi Ma Da nhà anh đi với em đi. Đầm nước cách bộ lạc hơi xa, ngộ nhỡ có nguy hiểm sẽ không tốt." Lý Mộ Tư: ". . . . . ." Này này! Anh không sợ người ngoài như tôi chạy trốn sao? Đơn giản như vậy? Đồng ý đơn giản vậy sao? Vậy tôi cố gắng hòa mình với mấy người, làm tan rã lòng cảnh giác của quân địch, rốt cuộc là vì cái gì? Vì sao! Đầm nước mà Lý Mộ Tư chui ra ngoài nằm ở phía nam bộ lạc, kẹp ở giữa rừng rậm Mộ Sắc và bình nguyên Hắc Nhưỡng, là nơi để các giống đực tắm rửa sau khi săn thú trở về —— khó trách ngày cô chui ra lại thấy nhiều người thế! Lý Mộ Tư bừng tỉnh hiểu ra! Đầm nước rất sâu, liếc nhìn chỉ thấy đen nhẻm, bên cạnh đầm nước có mấy cây ăn quả cao lớn. Đây là một trong những loại cây Lý Mộ Tư biết được nhờ xâm nhập vào trong quân địch mấy ngày nay. Loại cây ma này khô thẳng, cũng không có nhiều cành, hơi tương tự với cây dừa, hơn nữa cũng sinh trưởng ở nơi có nguồn nước phong phú. Loại cây này kết ra hai trái to như quả bóng, lúc còn tươi có đầy đủ mùi vị ngọt, có rất nhiều động vật nhỏ và giống cái thích thức ăn này. Nhưng khi quả bị gió thổi khô thì bề mặt sẽ khô cứng, biến thành cái xác thô ráp như tấm vải rách. Lúc này, nếu như lột bề mặt ra chưng ướt, là sẽ trở thành vải vóc của quần áo mà bọn Lạc Nhĩ mặc. Xúc cảm cũng khá, nhưng nếu như là giống cái có thủ nghệ tốt, thì có thể hấp vỏ câu thành vô cùng mềm mại, gần bằng tính chất của bông vải. Nhưng càng mềm mại thì càng dễ dàng hư, cho nên dưới điều kiện gian khổ, đại đa số giống cái chỉ chưng thô thô thôi. Mấy cây ma bên cạnh đầm nước mọc rất tốt, mấy quả ma lớn còn xanh mơn mởn, treo ngược đầy đầu cành. Gió vừa thổi liền đụng ra thanh âm rầm rầm rầm. Lý Mộ Tư ngẩng đầu nhìn lại, hết sức sợ những trái cây kia sẽ rớt xuống làm vỡ đầu cô. Cô nhìn lén Ma Da, ho nhẹ hai tiếng hấp dẫn sự chú ý của đối phương: "Tôi muốn xuống nước tắm, cảnh cáo anh, chớ nhìn lén!" Ma Da nhíu nhíu mày: "Đầm nước nơi này quá sâu." Lý Mộ Tư hả hê thổi thổi tóc mái, điểm mủi chân: "Chuyện nhỏ, tôi là cao thủ có thể lặn hơn trăm thước!" Ma Da liếc nhìn cô một cái, quả quyết tháo váy da thú ra. Lý Mộ Tư ngây ngốc chốc lát, nhanh chóng che ngực lui về phía sau. Ma Da liếc xéo cô: "Vết sưng của cô còn chưa lành? Có phải bị tên Tư Nạp Khắc ngu ngốc xoa nhiều lần quá nên thế?" Lý Mộ Tư O__O": ". . . . . ." Một lát sau chỉ vào hắn cà lăm, "Anh anh anh. . . . anh lại nhìn lén!" Ma Da hừ một tiếng xoay đầu đi, bày tỏ không để ý tới vấn đề ngốc nghếch này, tiện tay nâng cánh tay cường tráng lên, vén tóc bạch kim ra sau dùng cọng cỏ buộc lại, sau đó ngẩng đầu nhìn trời: "Được rồi, đừng có câu giờ nữa, lát nữa mặt trời rất nóng, giống cái bình thường không thể chịu được, cơ thể của em thế này. . . ." Ý tứ không cần nói cũng biết, "Hiện tại xuống nước đi, tôi đi với em, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn nhớ gọi tôi." Nói xong, mở chân dài ra dẫn đầu đi xuống đầm nước, làm ra tiếng nước chảy rào rào. Chờ nước ngâm đến bắp chân rồi, suy nghĩ về chiều cao của Lý Mộ Tư, Ma Da quyết định đứng lại, xoay người lại vươn tay với Lý Mộ Tư: "Đi theo tôi xuống nước, bên này hơi cạn, coi chừng dưới chân đừng trợt." Lý Mộ Tư nhìn chằm chằm vóc người cường tráng của đối phương cà giọt nước chảy xuống theo bụng, mặt vụt đỏ: "Anh anh anh . . . Anh không thể mặc váy da thú vào sao?" Ma Da hơi hí mắt, sau đó liền nhếch miệng cười, nhún nhún vai, ý vị sâu xa liếm liếm đôi môi: "A? Em không biết? Nếu váy da thú bị ngấm nước thì rất dễ bị hư. Tôi không có giống cái làm bạn tình, hư rồi không ai làm cho cái khác đâu!"
|
Chương 11[EXTRACT]Mới vừa bò ra ngoài một nửa, mắt cá chân của Lý Mộ Tư đã bị người ta bắt lấy! Nếu như là trước kia Lý Mộ Tư tuyệt đối sẽ nhảy dựng lên, nhưng những chuyện kinh sợ mấy ngày qua đã khiến cô bình tĩnh đến mức Himalaya sụp ở trước mặt cũng chĩ "A, 2012 tới rồi?", cho nên cô chỉ giãy giãy, phát hiện giãy không hết liền cúi đầu nhìn, kết quả thấy được Tư Nạp Khắc với cái đầu tóc dài màu xanh lá nằm ở trong một đống quà tặng đầm đìa máu trơ mắt nhìn cô, ngượng ngùng lại mong đợi uốn qua uốn lại: "Mộ Tư, quà anh tặng em có thích không?" —— tôi nói, anh rốt cuộc đang đợi cái gì! Lý Mộ Tư rất muốn gầm thét với hắn như vậy, nhưng nghĩ tới phải làm một "Giống cái" không khiến người khác chú ý, cô chỉ giựt giựt khóe miệng, không ngừng tự nói với mình "Đây là một con người, không phải một con rắn!", "Đây là một con người, không phải một con rắn!" . . . . Khi Lý Mộ Tư đã thành công tự thôi miên đến mức bắt đầu nghĩ tới "Bên trái một Tư Nạp Khắc, bên phải một con chó Samoyed, dù mùa hè hay mùa đông cũng không sợ." thì giọng nói tội nghiệp của Tư Nạp Khắc túm suy nghĩ không biết bay tới nơi đâu của cô trở về. "Mộ Tư, anh biết săn thú! Những con này tôi đều có thể bắt về!" Tư Nạp Khắc mong đợi nhìn Lý Mộ Tư, sau đó ngượng ngùng cúi đầu, một cái đuôi đột ngột từ phía sau hắn đưa qua, trên cái đuôi mảnh khảnh còn có một đóa hoa to như chậu nước rửa mặt. Cái đuôi mạnh mẽ mảnh khảnh ngượng ngùng lắc lắc, đoá hoa to như chậu nước rửa mặt cũng lắc lắc theo đó, Lý Mộ Tư rõ ràng thấy, nhụy hoa nở ra theo gió, lộ ra hàm răng sắc bén. . . . "Mộ Tư, em. . . . em có thể trở thành bạn tình của anh không?" Tư Nạp Khắc nhăn nhó thật lâu, rốt cuộc tròng mắt vẫn lóe sáng nói ra, hơn nữa còn nhiệt tình quơ quơ đóa hoa dữ tợn ở trước mắt Lý Mộ Tư, "Đây là hoa Tư Ba Đạt, anh chỉ hái nó một mình!" Lý Mộ Tư máy móc đưa tay, dùng hai cái tay mới có thể cầm cành hoa to của đóa hoa khổng lồ hung mãnh không ngừng giãy giụa giãy dụa này. Trong nháy mắt, cô gái đã từng được tặng hoa vô số lần cũng hoa lệ lệ cứng đơ rồi. —— Hoa Tư Ba Đạt, là một trong các giống hung dữ nhất đại lục thú nhân ở giữa các thực vật và động vật, loài này ăn thịt, có thể mượn sức gió phát ra tiếng khóc nhỏ yếu, dẫn dụ con mồi bị lừa. Hơn nữa làm người ta sợ hãi chính là, bởi vì thuộc tính thực vật, hoa Tư Ba Đạt mọc thành buội cón ẩn nấp vô cùng giỏi, cho dù là rồng Khoa Mạc Đa mạnh mẽ khổng lồ nếu rơi nhầm vào buội hoa thì cũng bị cắn nuốt hết, chỉ còn lại bộ xương trơ trọi. Cho nên, các thú nhân thích hái loại hoa này để biểu hiện sự cường tráng và trí khôn của mình, là một trong những loài mà đông đảo giống đực chọn để cầu hôn giống cái. Miệng hồ a! Vừa mới đi tới nơi này cá Thú Nhân thế giới Lý Mộ Tư làm sao có thể biết những thứ này? Cho nên, khi cô cúi đầu, tin chắc mình không có nhìn lầm, trong cái mâm khổng lồ dữ tợn đang gào thét này chính là một hàm răng màu trắng, hơn nữa phía trên còn dính thịt băm thì Lý Mộ Tư ném ra ngoài cái bẹp, hơn nữa còn nhanh chóng tìm một cây gậy gỗ đâm vào cái mâm. Hoa Tư Ba Đạt phát ra tiếng khóc yếu ớt uốn éo kịch liệt, nhưng cọng hoa bị bẻ gãy đã sớm mất đi phần lớn lực lượng, rất nhanh bị Lý Mộ Tư giơ cọc gỗ lên cao đâm đâm đâm ngũ mã phanh thây. Tư Nạp Khắc trợn mắt hốc mồm, một hồi lâu, đầu một cúi, yếu ớt nói rõ: "Tư. . . . Tư Nạp Khắc sẽ không bỏ cuộc! Tư Nạp Khắc nhất định sẽ trở thành bạn tình của Mộ Tư!" Lý Mộ Tư đá đá hài cốt của Tư Ba Đạt, xác định loài nguy hiểm này đã chết mới vỗ vỗ tay đứng lên, bất mãn nhìn Tư Nạp Khắc cầm vật phẩm nguy hiểm đi khắp nơi một cái. Nhưng suy nghĩ lại mình đang muốn làm thân với những người dân địa phương này nên Lý Mộ Tư chần chờ một chốc rốt cuộc vẫn vỗ vỗ hông của Tư Nạp Khắc: "Oh, cám ơn!" Lòng vẫn còn sợ hãi liếc sau lưng Tư Nạp Khắc vài lần, Lý Mộ Tư suy nghĩ một chốc, cảm thấy con rắn này dường như rất dễ lừa dối, có lẽ cũng chỉ có hắn sẽ không hoài nghi tại sao mình hỏi vấn đề thông thường này. Lý Mộ Tư đã phát hiện, vấn đề càng bình thường càng quan trọng với cô! Nếu như không phải bởi vì không ai ngu ngốc giới thiệu với cô những vấn đề ai cũng biết như "Đây là một giống đực" hoặc là "Đây là một giống cái", thì cô cũng sẽ không ngây ngốc chẳng hay biết gì lâu như vậy ! Tang thương vô lực trở thành hình gấp khúc, hình tượng cụ thể như sau: ○| ̄|_ "Khụ, à. . . . Tư Nạp Khắc, anh cũng đã trưởng thành, còn tùy tiện biến thành hình thú như vậy không có vấn đề gì sao?" Lý Mộ Tư ưỡn ngực, mỉm cười nhìn con rằn ngốc bị quyến rũ đến chóng mặt mềm nhũn dựa tới cô —— 34C của cô, cư nhiên bây giờ chỉ còn sót lại một tác dụng này, rõ là. . . . Cuộc sống thật con mẹ nó tịch mịch như máu! Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn lại không có chút áp lực cọ tới cọ lui ở ngực Lý Mộ Tư, trong cổ họng phát ra tiếng thỏa mãn, lười biếng, mềm mại trả lời cô: "Không có vấn đề, Tư Nạp Khắc đã rất nhuần nhuyễn rồi, sẽ không bộc phát thú tính tổn thương Mộ Tư ." Bộc phát thú tính? Lý Mộ Tư không ngừng thôi miên người đàn ông rõ ràng đang bộc phát thú tính cọ tới cọ lui liếm tới liếm lui ở ngực cô mà trong miệng lại nói sẽ không bộc phát thú tính, cố gắng nghiêm túc suy tư: đàn ông cái gì, quả nhiên ăn ở hai lòng nhất. . . . A, không phải, là. . . . là. . . . A đúng rồi! Nói cách khác, nếu như đến tuổi, lại giữ vững hình thú lâu dài không có cách nào trưởng thành, sẽ dần dần bị thú tính khống chế, mất trí? Oh, sấm sét! Đây thật là quá đáng sợ! Khó trách giống cái quý báu như thế! Lời như vậy. . . . . . Chỉ còn sót một vấn đề đặc biệt quan trọng. Ánh mắt của Lý Mộ Tư không kìm được nhìn xuống tấm da thú ở dưới của Tư Nạp Khắc đang kêu ê ê ô ô. Một cây hay là hai cây? Một cây hay là hai cây? Một cây hay là hai cây? Một cây hay. . . . Nghiêm nghị: lúc này không phải là vấn đề bỉ ổi! Nghiêm túc: đây chính là chuyện lớn quan hệ quốc gia con người! Chuyện lớn! Rốt cuộc là một cây hay là hai cây? Rốt cuộc. . . . Sau khi những dã thú này biến thành người, thì là dã thú hay là người? —— một cây hay là hai cây, đó chính là đáp án! Phản. . . . Dù sao mấy người đàn ông ở đây cả ngày luôn để gió thổi thật mát thoải mái, uhm. . . . . không để ý tôi xem một cái chứ? Lý Mộ Tư liếc Tư Nạp Khắc một cái, an ủi mình: "thỏ ngọc" sôi nổi của người ta cũng bị hắn cọ xát nhiều lần rồi, nhìn một cái cũng là anh tới tôi đi thôi! Há ~ Vừa nghĩ như thế, trong nháy mắt liền lẽ thẳng khí hùng, đưa ra hai ngón taythật nhanh, nắm láy góc váy da thú vén lên. . . . . . Lý Mộ Tư lập tức thở dài ra một hơi: chẳng những chỉ có một cây, lại còn nhỏ hơn của mấy người đàn ông khác một chút? Quá. . . . . . Thật tốt quá! >o A, không. . . . . . Không đúng! Nhỏ cái gì, mới. . . . Mới không phải chuyện của cô ! Tư Nạp Khắc nháy nháy mắt thấy Lý Mộ Tư đang nhìn mình đờ đẫn, suy nghĩ một lát, chủ động nhấc váy da thú của mình lên, kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tư Nạp Khắc cũng rất lợi hại! Mộ Tư đừng lo lắng Tư Nạp Khắc không có cách nào thỏa mãn em!" Trong nháy mắt Lý Mộ Tư rơi lệ: cô ngu! Đây là một thế giới cầu ái cũng sẽ vén váy mỏng sờ dưa chuột! Xấu hổ cái gì, trừ cô, còn có ai? Còn có ai ! Nhưng. . . . Nhưng. . . . Con rắn ngu này! Có thể hơi lui về phía sau một bước hay không? Chẳng lẽ anh không biết với chiều cao của anh, nhấc quần mỏng lên, cái cây sắp chạm tới mặt cô luôn rồi? Lý Mộ Tư xấu hổ vô cùng, hung hăng sập cửa, nhốt quà tặng máu dầm dề và con rắn lớn vô sỉ lấy chính mình làm lễ vật đưa tới cửa ở ngoài. Từ hôm nay trở đi, phải làm một giống cái xứng chức, hái thuốc, dệt vải, đào rau dại, tất cả lấy đại nhân Sephiroth làm chuẩn! Sau khi Lý Mộ Tư kiên quyết thông qua mấy ngày cải tạo lao động rốt cuộc sáp nhập sâu vào đoàn thể giống cái của thế giới này, ngay cả khi giống cái tụ cùng một chỗ thảo luận các chủ đề như màu lông của con thú nào bóng đẹp, ai bờ mông bền chắc mạnh mẽ, "cây gậy" của ai có thời gian cứng lâu v.v... cô đều tranh thủ nỗ lực cắm vào mấy câu, dù loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn như Mễ Hiết Nhĩ mỗi lần đều "A hả?" khiển trách, ý vị sâu xa nháy mắt với cô mấy cái cũng không thể đánh lui quyết tâm của cô. Rốt cuộc, khi Lý Mộ Tư cảm thấy ổn rồi, thì cô nói ra chuyện muốn đến đầm nước lúc vừa mình xuyên qua để xem chút. Lạc Nhĩ - tộc trưởng tạm thời vừa đảo thuốc bùn vừa không chút để ý trả lời: "Tốt, gọi Ma Da nhà anh đi với em đi. Đầm nước cách bộ lạc hơi xa, ngộ nhỡ có nguy hiểm sẽ không tốt." Lý Mộ Tư: ". . . . . ." Này này! Anh không sợ người ngoài như tôi chạy trốn sao? Đơn giản như vậy? Đồng ý đơn giản vậy sao? Vậy tôi cố gắng hòa mình với mấy người, làm tan rã lòng cảnh giác của quân địch, rốt cuộc là vì cái gì? Vì sao! Đầm nước mà Lý Mộ Tư chui ra ngoài nằm ở phía nam bộ lạc, kẹp ở giữa rừng rậm Mộ Sắc và bình nguyên Hắc Nhưỡng, là nơi để các giống đực tắm rửa sau khi săn thú trở về —— khó trách ngày cô chui ra lại thấy nhiều người thế! Lý Mộ Tư bừng tỉnh hiểu ra! Đầm nước rất sâu, liếc nhìn chỉ thấy đen nhẻm, bên cạnh đầm nước có mấy cây ăn quả cao lớn. Đây là một trong những loại cây Lý Mộ Tư biết được nhờ xâm nhập vào trong quân địch mấy ngày nay. Loại cây ma này khô thẳng, cũng không có nhiều cành, hơi tương tự với cây dừa, hơn nữa cũng sinh trưởng ở nơi có nguồn nước phong phú. Loại cây này kết ra hai trái to như quả bóng, lúc còn tươi có đầy đủ mùi vị ngọt, có rất nhiều động vật nhỏ và giống cái thích thức ăn này. Nhưng khi quả bị gió thổi khô thì bề mặt sẽ khô cứng, biến thành cái xác thô ráp như tấm vải rách. Lúc này, nếu như lột bề mặt ra chưng ướt, là sẽ trở thành vải vóc của quần áo mà bọn Lạc Nhĩ mặc. Xúc cảm cũng khá, nhưng nếu như là giống cái có thủ nghệ tốt, thì có thể hấp vỏ câu thành vô cùng mềm mại, gần bằng tính chất của bông vải. Nhưng càng mềm mại thì càng dễ dàng hư, cho nên dưới điều kiện gian khổ, đại đa số giống cái chỉ chưng thô thô thôi. Mấy cây ma bên cạnh đầm nước mọc rất tốt, mấy quả ma lớn còn xanh mơn mởn, treo ngược đầy đầu cành. Gió vừa thổi liền đụng ra thanh âm rầm rầm rầm. Lý Mộ Tư ngẩng đầu nhìn lại, hết sức sợ những trái cây kia sẽ rớt xuống làm vỡ đầu cô. Cô nhìn lén Ma Da, ho nhẹ hai tiếng hấp dẫn sự chú ý của đối phương: "Tôi muốn xuống nước tắm, cảnh cáo anh, chớ nhìn lén!" Ma Da nhíu nhíu mày: "Đầm nước nơi này quá sâu." Lý Mộ Tư hả hê thổi thổi tóc mái, điểm mủi chân: "Chuyện nhỏ, tôi là cao thủ có thể lặn hơn trăm thước!" Ma Da liếc nhìn cô một cái, quả quyết tháo váy da thú ra. Lý Mộ Tư ngây ngốc chốc lát, nhanh chóng che ngực lui về phía sau. Ma Da liếc xéo cô: "Vết sưng của cô còn chưa lành? Có phải bị tên Tư Nạp Khắc ngu ngốc xoa nhiều lần quá nên thế?" Lý Mộ Tư O__O": ". . . . . ." Một lát sau chỉ vào hắn cà lăm, "Anh anh anh. . . . anh lại nhìn lén!" Ma Da hừ một tiếng xoay đầu đi, bày tỏ không để ý tới vấn đề ngốc nghếch này, tiện tay nâng cánh tay cường tráng lên, vén tóc bạch kim ra sau dùng cọng cỏ buộc lại, sau đó ngẩng đầu nhìn trời: "Được rồi, đừng có câu giờ nữa, lát nữa mặt trời rất nóng, giống cái bình thường không thể chịu được, cơ thể của em thế này. . . ." Ý tứ không cần nói cũng biết, "Hiện tại xuống nước đi, tôi đi với em, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn nhớ gọi tôi." Nói xong, mở chân dài ra dẫn đầu đi xuống đầm nước, làm ra tiếng nước chảy rào rào. Chờ nước ngâm đến bắp chân rồi, suy nghĩ về chiều cao của Lý Mộ Tư, Ma Da quyết định đứng lại, xoay người lại vươn tay với Lý Mộ Tư: "Đi theo tôi xuống nước, bên này hơi cạn, coi chừng dưới chân đừng trợt." Lý Mộ Tư nhìn chằm chằm vóc người cường tráng của đối phương cà giọt nước chảy xuống theo bụng, mặt vụt đỏ: "Anh anh anh . . . Anh không thể mặc váy da thú vào sao?" Ma Da hơi hí mắt, sau đó liền nhếch miệng cười, nhún nhún vai, ý vị sâu xa liếm liếm đôi môi: "A? Em không biết? Nếu váy da thú bị ngấm nước thì rất dễ bị hư. Tôi không có giống cái làm bạn tình, hư rồi không ai làm cho cái khác đâu!"
|
Chương 11[EXTRACT]Khốn. . . . Khốn kiếp! Liếm đôi môi cái gì, anh muốn làm cái gì làm cái gì! Còn cho tôi xem nước chảy trên bắp thịt, vậy. . . . quá sắc tình rồi! Biết. . . . Biết rõ người ta còn là xử nữ, chống cự. . . . Sức chống cự không mạnh! Tinh khiết. . . . Đàn ông gì mà, nếu. . . . Nếu như không phải dáng người chênh lệch quá lớn, cô vẫn chảy nước miếng đó! Hấp dẫn như vậy, bảo, bảo cô làm sao kiềm được, thẹn thùng ~ Lý Mộ Tư luống cuống tay chân vọt tới bờ đầm, không dám nhìn người đàn ông có tám khối cơ bụng cộng thêm làn da màu mật ong cái nào nữa, hít sâu, tỏm một tiếng chìm vào trong đằm —— thanh âm cực lớn, hoàn toàn mất đi phong phạm làm cao thủ lặn của cô. Ma Da bình tĩnh thu hồi cái tay vươn ra, chau chau mày, lộ ra một nụ cười xấu xa, sau đó nhảy một cái xinh đẹp, từng lọn tóc làm lan tỏa một làn sóng ra chung quanh. Cơ bụng lại dựng lên co rúc lại lộ ra dáng vẻ hấp dẫn, a a, may mắn Lý Mộ Tư không có thấy, nếu không cô sẽ trực tiếp chìm tới đáy XD! Ánh sáng trong nước rất mờ, thật may là lúc Lý Mộ Tư xuyên qua trên cổ còn treo một cái kính bơi. Làm một người đoạt huy chương giải nhì của tổ nghiệp dư tay không lặn xuống nước, Lý Mộ Tư tương đối quen thuộc với hoàn cảnh trong nước. Ánh sáng bị sóng lớn đung đưa khúc xạ thành chùm sáng qua lại nhộn nhạo, ở dưới nước sâu vài mét liền dần dần khó nhìn ra. Dưới tình huống này mấy chùm tảo dính vào nhau lại càng dữ tợn. Ở hoàn cảnh xa lạ hạ mà lặn tay không thật ra rất nguy hiểm, không biết giống loài, không biết xoáy ngầm ở đáy nước, không biết kẻ săn mồi, tất cả tất cả đều có thể khiến Lý Mộ Tư yếu ớt hơn người ở thế giới này vứt bỏ đi tánh mạng, nhưng Lý Mộ Tư vẫn trợn to hai mắt, hít một hớp không khí cố gắng huơ tay múa chân bơi càng ngày càng sâu. Nhưng giống như có trực giác, lúc huơ hai chân thì cô không tự chủ xoay người liếc nhìn về phía sau, quả nhiên thấy người đàn ông cường tráng đó —— hay nói đúng hơn là chàng trai, dù sao hắn bất luận cao lớn như thế nào cũng chỉ mới vừa vặn trưởng thành —— lẳng lặng đi theo phía sau của cô, dù tóc màu bạc được dây mây cột lại, nhưng vẫn có không ít cọng tóc bồng bềnh trong nước như trong rêu, cặp mắt màu vàng sáng cho dù ở đáy nước âm u cũng vẫn xinh đẹp chói mắt, làm người ta hoa mắt mê mẫn. Đúng vậy, hắn là người thú, dù hắn có vẻ ngoài tương tự cô cỡ nào, hắn vẫn mang theo đặc tính của dã thú, tỷ như có ánh mắt nhìn được trong bóng tối. Nhưng, không thể không nói, nếu như không suy tính năng lực tiếp nhận trong lòng, thì xác thực đây là một sự tiến hóa, lực lượng, tốc độ, cường độ thân thể cùng với một vài năng lực đặc biệt, không có thứ nào không giúp bảo đảm cho bọn họ sống được trong hoàn cảnh ác liệt này. Nói cứng, những anh hùng ngoại tộc cứu vớt loài người trong phim bom tấn của nước Mỹ cũng không khác bọn họ mấy. Nếu như có thể, Lý Mộ Tư thật tình nguyện có cơ thể người không ra người thú không ra thú kia, cũng tốt hơn hiện tại vừa đụng liền chết. Chính là bởi vì không có, cho nên trong lòng luôn có mâu thuẫn vì đối phương là tộc ngoài. Có lẽ dã thú có lông không thích nước lắm, nét mặt của Ma Da khi ở trong nước tuyệt đối không thể xưng vui vẻ, nthấy Lý Mộ Tư nhìn hắn, hắn lại lập tức xòe chân bơi lên, trừng mắt nhìn Lý Mộ Tư ra hiệu. Lý Mộ Tư không được tự nhiên lắc đầu, xoay người lại bơi xuống chỗ sâu. Chỉ tiếc, không biết có phải hiểu lầm nguyên nhân Lý Mộ Tư quay đầu không, Ma Da nghĩ nghĩ, chợt duỗi cánh tay dài bắt lấy mắt cá chân của Lý Mộ Tư. Lý Mộ Tư kinh ngạc giãy giụa, quay đầu lại nhìn hắn, nâng một cái chân khác lên không chút khách khí đạp vào ngực Ma Da —— nhưng đối với một người thú có bắp thịt cứng như đá thì cú đá này không mạnh hơn vuốt ve bao nhiêu. Ma Da quả nhiên không hề lùi lại mà dễ dàng bắt luôn cái chân khá của Lý Mộ Tư, sau đó hai cánh tay hơi dùng lực, Lý Mộ Tưđâm vào trong ngực của hắn tựa như một con cá . Lý Mộ Tư tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông cô vĩnh viễn không làm gì được hắn, đưa tay túm tóc bạch kim của Ma Da. Trở lực của nước khiến động tác của cô chậm lại như phim bị két, chậm đến khiến tim người ta hoảng loạn. Ma Da chỉ khẽ nghiêng đầu liền tránh được, lọn tóc dài lạnh cứ thế trượt qua ngón tay của Lý Mộ Tư. Lý Mộ Tư cảm thấy ngang hông chợt thêm một cánh tay, cúi đầu, liền nhìn thấy cánh tay cơ bắp vạm vỡ cuốn lấy cô giống như con rắn, vừa động, liền kéo cô về phía Ma Da, mà chờ đợi cô, là đôi môi nhanh chóng dính sát của Ma Da. Trong nháy mắt Lý Mộ Tư trợn to hai mắt, hai chân đá lung tung, bắt đầu khởi động khuấy lên từng khoảng nước chảy lớn. Ma Da trợn tròn mắt nhìn cô, đồng tử vàng sáng gần trong gang tấc, sau đó, hắn nhíu chân mày, dáng vẻ nghi ngờ lại không kiên nhẫn, bàn tay thoải mái duỗi một cái, giữ chặt ót của Lý Mộ Tư. Lý Mộ Tư nhất thời cảm thấy có một luồng không khí tiến vào trong miệng của cô, nhưng đáng chết tại sao phía sau còn có một đầu lưỡi lớn thô dày? Khốn, khốn kiếp! Lý Mộ Tư cảm thấy mình bị Ma Da mang theo không ngừng lên cao, người đàn ông huơ hai chân, thỉnh thoảng ma sát với cô. Ánh sáng trong tầm mắt càng ngày càng rõ ràng, Lý Mộ Tư sáng rỡ mà ưu thương ngửa đầu 45°, lệ rơi đầy mặt ing: khốn kiếp! Đặc biệt khốn kiếp! Cô thật vất vả mới lặn xuống! Wey wey Wey! Không thấy cô đang ưu thương sao? Vươn đầu lưỡi cũng không nói, còn hút? Miệng cô đã tê rần! Lý Mộ Tư giắt trên người của Ma Da y như con cá chết, tức giận bấu cổ của Ma Da, sau đó. . . . . Sau đó cô liền cứng lại: oh mẹ! Cô sai lầm rồi, thật sai lầm rồi! Hút đi, để cho hắn hút đi, cô có thể giả trang mình là thạch quả thân yêu, cô đâu có ý kiến gì, thật! Chỉ cần hắn lấy lại cái thứ đang dính vào chân cô. . . . Trong lúc người ta đang hỗn loạn, chỗ tối chợt truyền đến một tiếng nước chảy. Lỗ tai trong tóc bạch kim của Ma Da run lên, lập tức bắt được tiếng nước chảy yếu ớt mà gấp gáp đó. Nụ cười trộm hài hước ở khóe miệng hắn nháy mắt biến đổi, tay nắm lấy hai chân của Lý Mộ Tư chợt dùng lực, liền kéo Lý Mộ Tư lên phía trên, nhưng bị trì hoãn trong chốc lát, nên hắn phải khó khăn lách eo qua, tránh khỏi vật lạ đánh tới. Lý Mộ Tư cấp tốc lên cao vụt trợn to hai mắt, bởi vì đã đến gần mặt nước, ánh sáng mặc dù mờ mờ nhưng cũng không ảnh hưởng gì, cô thấy rõ ràng, thứ không biết từ đâu nhô ra đó là một bắp thịt màu đen! Tựa như. . . . . . Tựa như. . . . . . Tựa như bạch tuộc! ? Giống như để ấn chứng ý tưởng của cô, Ma Da mới vừa né tránh bắp thịt kia thì một cái khác đã đánh tới từ sau lưng hắn! Trong đôi mắt màu vàng của Ma Da toát ra lửa giận hừng hực, nhưng, cho dù như vậy, hắn vẫn không quên nhanh chóng nghía qua, sau đó liền kinh hãi muốn chết! Người đàn ông nhất thời gầm lên giận dữ, cũng bất chấp gì khác, chợt biến thành một mãnh thú khổng lồ màu trắng. Biến thân mặc dù chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng vô luận như thế nào cũng kém một chút thời gian, mà bất luận là ai trên đại lục này đều hiểu rõ, khoảnh khắc người thú biến thân chính là lúc họ yếu ớt nhất. Bắp thịt trên lưng của Ma Da bị vung mạnh trúng, kích thích bọt nước màu trắng khổng lồ, mà một khắc sau, từ trong những bọt nước bay loạn chung quanh có một con mãnh thú khổng lồ màu trắng lao ra. Khóa miệng mãnh thú có một vết máu rất nhạt, bị sóng nước đánh vào liền biến mất không thấy. Tứ chi cường tráng của nó nhanh chóng đạp, cơ hồ hiện lên hình cung để thay đổi góc độ lao ra, vô cùng hiểm nghèo tránh khỏi cái tua công kích khác. Vô số cái tua khổng lồ khỏe mạnh lay động kịch liệt giống như bị hắn chọc giận, đồng loạt vung vẩy dệt thành ngọn gió, vây khốn mãnh thú khổng lồ màu trắng ở chính giữa không thể lọt lưới. Lông dài màu trắng tuyết của nó không ngừng phập phồng trong sóng nước đen tối, cái tua màu đen dệt thành lưới lớn, khiến mãnh thú bị chọc giận há to miệng đỏ lòm, lộ ra răng nanh sắc bén. . . . Lý Mộ Tư bị Ma Da đẩy liền bay thẳng lên mặt nước. So sánh với một con bạch tuộc dáng vóc to không biết từ nơi nào nhô ra, mặc kệ là từ nặng miệng, hay suy tính từ nơi bỉ ổi không hạn cuối hay là từ góc độ quen thuộc bình thường, cô đều thật lo lắng cho Ma Da, dĩ nhiên không ngừng nhìn xuống. Nhưng, chỉ bằng cơ thể nhỏ của cô, cô mới sẽ không mất ý thức xông lên, yếu ớt lại kiên cường ngăn ở trước mặt ai đó! Đó không phải là dũng cảm là ngu ngốc! Cho nên. . . . Ào ào nổi trên mặt nước, Lý Mộ Tư liền lẽ thẳng khí hùng chạy —— a không! Là ra sức vẩy nước tranh thủ trở về bộ lạc kêu cứu. Hai con động vật tương tự khỉ đang gọi tới gọi lui trên cây ma ở bờ đầm đã nhận ra sát khí, lập tức kêu loạn chít chít, huơ tay múa chân, đưa tay hái quả ma bên cạnh thảy vào nước, ý đồ công kích con bạch tuộc to làm họ lo sợ, nhưng mà. . . . này này! Hai mi đều nện vào tôi hết đó? Lý Mộ Tư với cái đầu đầy khối u, cắn răng tiếp tục vẩy nước. Nhưng! Đột nhiên! Mắt cá chân chợt căng thẳng, một cảm giác dinh dính khiến cảm giác sợ hãi chợt truyền đến từ sống lưng Lý Mộ Tư, Lý Mộ Tư chỉ kịp há mồm hít một đống không khí, liền bị một sức lực khổng lồ kéo rào xuống nước, trong tầm mắt chỉ có sóng nước trắng! Lý Mộ Tư đột nhiên hiểu, hai con "khỉ" này thật sự đang chọi bạch tuộc chứ không phải cô, nhưng. . . . quá muộn. . . .
|
Chương 13[EXTRACT]Nước từ bốn phương tám hướng phía sau tiếp trước đè ép Lý Mộ Tư, cô chỉ phí công phịch một chốc liền bị kéo nhanh xuống đáy nước, lỗ mũi bị làm nghẹt đến đau nhói, nhưng Lý Mộ Tư từng có kinh nghiệm lặn xuống nước mặc cho nước mắt mình bị kích thích chảy ròng cũng không dám há mồm ra ho khan. Phốc phốc phốc phốc —— Lỗ tai chỉ nghe được tiếng nước chảy bị dồn ép vỡ ra, mái tóc ngắn bay ngược lên đỉnh đầu như bị sét đánh. Những cái tua kia gần như trói cô thành xác ướp, mỗi cái tua lớn đều hút chặt mỗi nơi trên cơ thể cô, khiến da cô hơi đau nhói. Xúc tua có rất nhiều thịt lở lồi lõn, thoạt nhìn yếu ớt giống như tua của sứa, đang chạm tới mặt của Lý Mộ Tư như trấn an. Lý Mộ Tư không có can đảm, không dám liều mạng há mồm cắn đứt mấy xúc tua. Dù. . . . . Dù sao cô cũng không có tiểu JJ mà! Rất nhanh, áp suất nước khổng lồ bị tạo ra vì sự di động cấp tốc bắt đầu đánh tới Lý Mộ Tư, cô bắt đầu ù tai, hoa mắt, nhức đầu, cô biết đây là do lặn xuống quá nhanh, thân thể không cách nào thích ứng. Lý Mộ Tư đã không đoán được mình lặn xuống bao nhiêu thước rồi, nhưng vẫn chưa đạt tới cực hặn lặn xuống của cô. Nhưng, tư thế giống như nhộng và áp lực vô cùng mạnh mẽ, làm bây giờ cô không có biện pháp phát huy ra tài nghệ tốt nhất của mình. Lý Mộ Tư bi ai nghĩ, vì sinh tồn, cả người thú nặng miệng như thế mà lão nương cũng ép buộc mình tiếp nhận, nhưng đến cuối cùng lại không chết trên cây to, mà là trong nước! Trong nước! Tiếc rồi. . . . Tất cả tâm tư đã chuẩn bị đều thành công cốc. . . . Ở trong thế giới toàn là đàn ông này, đến chết vẫn là một tiểu xử nữ cũng đặc biệt mất mặt a a a! Trên thực tế, vị người thú tên Bảo La có dáng vẻ như bạch tuộc này hoàn toàn không nghĩ đến việc giết một giống cái, bất kỳ một người thú nào cũng không có ý nghĩ đáng sợ này. Bảo La là bị tộc nhân đuổi ra ngoài, chuyện này rất bình thường, bởi vì vượt qua thời gian trưởng thành quá lâu mà hắn cũng chưa có biện pháp biến đổi hình người. Tình huống như thế, cho dù cha mẹ hắn không nỡ bỏ hắn, cũng không dám giữ hắn ở lại bộ lạc. Giống đực mạnh mẽ, dũng cảm, nhưng cũng nguy hiểm. Khi bọn họ không cách nào trưởng thành thuận lợi vào thời điểm nên trưởng thành, phần thú bên trong cơ thể của bọn họ sẽ từ từ chiếm thượng phong, làm bọn họ ngày càng rơi xuống thành dã thú thô lỗ tàn bạo như loại chim ăn thịt. Đây chính là một trong những nguyên nhân giống cái trở nên trân quý đối với bất kỳ một bộ lạc nào, bởi vì chỉ có vị kích thích lần đầu giống cái tỏa ra mới có thể trợ giúp ấu thú trưởng thành. Đúng vậy, bọn họ là người thú, nhưng nếu không thể trở thành người, thì có gì khác với thú đâu? Dã thú như vậy thật sự còn đáng sợ hơn dã thú bình thường, bởi vì so sánh với dã thú chân chính mà nói, bọn họ vô luận như thế nào cũng có trí tuệ hơn, khi bị bản năng thúc đẩy, ai nào biết bọn họ sẽ làm ra những chuyện gì đây? Là vì ham mê ăn uống mà cướp đoạt thức ăn, hay là vì bản năng mà cướp đoạt phối ngẫu? Đủ loại hậu quả, bất kỳ bộ lạc nào chỉ cần suy nghĩ một chút đều sẽ không rét mà run. Cho nên, tất cả bộ lạc đều đuổi người thú đó đi —— bọn họ gọi hắn là Đọa Lạc Giả. Đồng thời, vì bảo vệ bộ lạc và giống cái trân quý trong bộ lạc, bất kỳ người thú nào một khi phát hiện Đọa Lạc Giả thì đều sẽ dốc hết toàn lực đuổi giết. Bảo La chạy trốn tới đầm nước đen thật sâu này trong khi bị đuổi giết đến mức vết thương chồng chất, chui vào từ một đường nước bí mật ở chỗ sâu nhất không ai phát hiện. Hắn chỉ mới vừa tới đây mấy ngày. Mỗi lúc này, Bảo La liền thấy vô cùng may mắn vì bản thể của mình là một con thú nhiều chân mềm, dù trên đường bị những người thú khác đuổi giết chặt đứt chân của hắn cũng không sao (dù vậy rất là đau), vẫn có thể thành công thông qua một đường nước nhỏ chưa lớn bằng đầu hắn để trốn đến đầm nước đen ít có người thú nào phát hiện, tất cả đều dựa vào tính đặc biệt của bản thể của hắn. Đầm nước đen này rất sâu, là một hình túi, càng đ߮ến phần đáy càng lớn, hoàn toàn đủ cho Bảo La sống. Điều này làm cho Bảo La rất là vui mừng: có lẽ hắn có thể ở lại chỗ này? Dĩ nhiên, rốt cuộc có thể ở bao lâu hắn cũng không biết, ai biết lúc nào thì hắn sẽ biến thành dã thú vô tri vô giác đây? Bảo La khổ sở nghĩ như vậy. Trong thời gian lén lén lút lút quan sát mấy ngày qua, Bảo La biết chung quanh đây còn có bộ lạc người thú, một bộ lạc người thú có rất nhiều hình thú kỳ quái. Những người thú trong bộ lạc sẽ đến tắm trong đầm nước này sau một ngày làm việc, Bảo La đã đếm, số lượng của người thú ở bộ lạc này mặc dù không tính nhiều, nhưng cũng không tính là ít. Dĩ nhiên, Bảo La không dám nhìn lén, bởi vì hắn hiểu biết rõ ngũ giác của các thú nhân đều vô cùng bén nhạy, nói không chừng sẽ phát hiện hắn, như vậy, hắn sẽ lại phải trốn. Cho nên, mỗi lần Bảo La đều dựa vào thân thể mềm mại mà trốn chặt vào khe hở trong đáy đầm, thậm chí còn len lén dùng chân thật dài để quấn lấy một ít cỏ nước đặt lên đầu, giả dạng làm một loài cỏ nước và tảng đá màu đen có cỏ, còn trùng hợp đung đưa theo nước chảy. Nhưng, buổi chiều, những giống cái thỉnh thoảng tới bên cạnh đầm nước giặt quần áo, xử lý nguyên liệu nấu ăn, Bảo La cũng không khống chế được nên đi lên nhìn lén. Hắn biết thú tính của mình vào mỗi lúc này liền rục rịch ngóc đầu dậy, cho nên hắn không dám đến quá gần. Huống chi, bầu bạn của những giống cái luôn không muốn bọn họ tách ra quá lâu, cho nên, cho dù là công việc rất buồn cười, nhưng đám giống đực cao lớn cường tráng kia luôn không ngừng lại gần, sử dụng đôi tay đủ để xé rách mãnh thú của họ cẩn thận xoa vò những trang phục làm từ quả ma của giống cái. Nhưng, cho dù chỉ nhìn từ xa xa, tim của Bảo La cũng sẽ vui mừng đến lúc đập thình thịch, thỉnh thoảng quên mất đi tìm thức ăn cũng không ảnh hưởng tâm trạng của hắn —— hắn rất hy vọng hắn có thể có hình người cường tráng như những giống đực kia, cho dù. . . . Cho dù cuối cùng cũng không cách nào tìm được một giống cái nguyện ý sống với hắn, nhưng. . . . Nhưng ít ra hắn sẽ không bị bộ lạc đuổi ra ngoài chứ? Ít nhất. . . . Hắn có thể chiến đấu để bảo vệ những giống cái đáng yêu kia. Chỉ tiếc, Bảo La biết, những chuyện này đều xa vời. Hắn bị bộ lạc đuổi ra ngoài, trừ chém giết cướp đoạt giống cái của bộ lạc khác, còn có phương pháp gì có thể làm cho mình trưởng thành đây? Mà Đọa Lạc Giả giống hắn, căn bản không thể gần gũi bất kỳ bộ lạc nào. Huống chi, Bảo La biết, tất cả giống cái, nhất là những giống cái chưa tiết dịch lần nào, từ nhỏ đã được biết sự nguy hiểm của Đọa Lạc Giả, nếu hắn đến hần, sẽ làm bọn họ sợ. Bảo La không muốn những giống cái đáng yêu dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn —— giống đực nên bảo vệ giống cái, mỗi giống đực đều tiếp nhận sự giáo dục này mà lớn lên, Bảo La cũng không ngoại lệ. Cho nên, lần này thật ra cũng do Lý Mộ Tư xui xẻo, lúc cô lặn xuống nước, vừa vặn gặp phải lúc Bảo La mất trí nổi điên. Mà so sánh với giống cái khác, kích thích tố nồng đậm hơn của Lý Mộ Tư càng khiến cô vào bất cứ lúc nào cũng đều như đang mời gọi, nếu như dưới tình huống này Bảo La còn có thể bảo trì được lý trí, thì hắn không phải là Đọa Lạc Giả rồi. Trong nước là lĩnh vực của người thú dưới nước, dù lòng Ma Da như lửa đốt cũng không cách nào truy kịp tốc độ của Bảo La, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Mộ Tư bị xúc tua quấn chặt kéo vào đáy nước, sau đó, một vật mềm màu đen không biết núp ở nơi nào liền vọt mạnh tới Lý Mộ Tư. Mắt thú màu vàng của Ma Da trong nháy mắt co rút nhanh: thú nhiều chân mềm! Nơi này sao lại xuất hiện giống nguy hiểm như vậy? Trong truyền thuyết, bộ lạc của bọn họ không phải ở đại lúc phía nam xa xa sao? Hơn nữa làm hắn sợ hãi chính là, sự nhạy cảm thuộc về người thú khiến cho hắn cảm nhận được, đây chẳng những là con thú nhiều chân mềm, còn là một người thú rơi xuống thú nhiều chân mềm! Đáng chết! Ma Da phát ra một tiếng rống giận cuồng bạo, không để ý đọ sức kịch liệt đã khiến không khí trong phổi hắn mất hết, tứ chi đạp một cái, bơi xuống đáy đầm vững vàng như đá. Khi răng nhọn của Ma Da cắn phải một ít thịt của con thú nhiều chân mềm thì một đôi mắt đen như hạ đau ngó lên trên, thấy thế bèn huơ múa vô số xúc tua để thị uy. Động tác này khơi dậy nước chảy khổng lồ, nhưng rất nhanh, nó liền phát hiện Ma Da chẳng những không lui về phía sau lại còn càng đến gần hơn! Bá vương khổng lồ như núi nhỏ ở đáy nước rốt cuộc nổi giận! Xúc tua khổng lồ cùng nhau dựng lên như cây cối che trời trong rừng rậm, vô số xúc tua mềm như cái miệng dữ tợn nhắm về phía Ma Da, hàm răng vẫn còn ở chậm rãi ngọa nguậy. Sau đó, những cái chân mềm như bị béo phì dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà phòng lên, gần mỗi giác hút bởi vì phương hướng nước chảy kịch liệt mà tạo thành từng dòng nước xoáy! Chốc lát, khi những cái xúc tua đã phồng lên gấp bội lần thì phốc phốc phốc, âm thanh trầm thấp cùng vang lên, một quả một quả ma như đạn nước bị giác hút đè ra ngoài, một lần bắn rất nhiều phát! Tốc độ nhanh, thậm chí ở dưới nước sâu trăm thước này còn tạo ra âm thanh làm người ta ù tai! Là một Tuyết Mao Hống vốn nên sống ở bình nguyên Tuyết Vực phương bắc, căn bản không biết phương thức chiến đấu của đối thủ nên Ma Da bị thua thiệt nhiều. Lực công kích của những đạn nước kia rất mạnh, hơn nữa, bọn chúng còn phong tỏa khắp khu vực như trời mưa, công kích phạm vi xa quả thật là khắc tinh của người thú chiến đấu gần! Ma Da tránh không thể tránh, bị vài quả đạn nước bắn trúng, sức lực khổng lồ đụng hắn bay ra ngoài. Khi bị buộc bay ra, hắn thậm chí nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn, điều này làm cho đôi tròng mắt vàng sáng của hắn biến thành máu đỏ, trong cổ họng càng phát ra tiếng hô to lớn không cam lòng lại tức giận! Chỉ tiếc, ở trong nước, ngay cả tiếng hô của hắn cũng trở nên không cách nào nghe rõ. Ngược lại, con thú nhiều chân mềm khổng lồ vui sướng quơ múa nhiều xúc tua, uốn éo vặn vẹo như nhảy múa, ăn mừng thắng lợi của mình. Sau đó, đôi mắt nhỏ trên đỉnh đầu nó lộ ra nhìn lên, trong nháy mắt trợn tròn mắt: giống cái bị nó đoạt lấy đã trợn trắng mắt, lọt vào hôn mê. Thú nhiều chân mềm vội vàng nâng giống cái lên, cẩn thận đung đưa, từ trong cổ họng phát ra gào thét bén nhọn. Có lẽ do cấp bách, có lẽ do thiên tính mến yêu đối với giống cái, ánh mắt của nó rốt cuộc bắt đầu tỉnh táo —— lúc này, nó rốt cuộc lại thành Bảo La, người thú thiện lương tình nguyện đè nén thú tính, chỉ nhìn lén từ xa xa cũng không muốn tổn thương người nào.
|