Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt
|
|
Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt
Cuộc sống hạnh phúc của Tô Thần khi sống lại
Tác giả: Lai Tự Viễn Phương
Thể loại: Trùng sinh, điền văn, mỹ thực, HE
Thuộc: Tái thế trọng sinh hệ liệt (再世重生系列)
Tác giả: Lai Tự Viễn Phương (来自远方)
Dịch: Mog
Tô Thần – một đời trước nhận đủ đau thương, do mình cũng có, do người cũng có. Khi mất đi tất cả, trời lại cho cậu một cơ hội. Quay về năm 17 tuổi, khi tất cả những hối tiếc, những sai lầm chưa tới, cậu phải nắm chặt lấy vận may này.
Dùng bàn tay vàng của mình chăm lo cho cha già tàn tật.
Dùng kí ức một đời trước kiếm tiền xây dựng sự nghiệp cho mình.
Lại vì thiện lương và tài năng mà có được tình yêu thực sự
Đây quả thực là món quà trời cao tặng cho niềm lạc quan của cậu.
Vậy thì, vui vẻ mà sống, mà hiếu thuận, mà nấu ăn kiếm tiền và yêu đương đi …
|
Quyển 1 - Chương 1[EXTRACT]Tô Thần, nam, hai mươi chín tuổi, cao 1m75, nặng 67kg, ngũ quan thanh tú, không có ham mê xấu. Ra đời ở thập kỉ 80 khi đất nước bắt đầu cải cách, cha mẹ thuận theo thủy triều của lịch sử mà quăng bát sắt, xuống biển làm đôi cá “nông dân” nhỏ, cuối cùng lại bị cá lớn nuốt sống (ý nói cha mẹ theo trào lưu mà bỏ quê hương và công việc ở nhà ra thành thị sinh sống). Vì thế, bạn Tô Thần bốn tuổi đã từ biệt quần áo mới và thịt cá, bắt đầu cuộc sống trong xã hội mới – những ngày bi đát trước cải cách. Cũng may bác cả của Tô Thần mở một xưởng làm đồ chơi nho nhỏ, thỉnh thoảng cũng có thể giúp đỡ gia đình ba khẩu nhà cậu chút ít. Tuy nhiên, dưới ánh mắt ngày càng khó chịu của bác gái, cha mẹ Tô Thần cũng thấy không thể cứ ngửa tay nhận mãi, liền thu dọn hành lí, dẫn Tô Thần rời thị trấn đến thành phố lớn sinh sống. Lúc này Tô Thần bé nhỏ đang hưng phấn không ngớt vì lần đầu được đi tàu hỏa vẫn chưa ý thức được mình đã trở thành thành viên của một đội ngũ đặc biệt – con cái của công nông. Chờ tới lúc hiểu được, cậu đã mặc bộ đồ cũ được mẹ tẩy trắng bệch hành quân tới lớp 1. Cũng may những năm đó người ta còn chưa tỏ rõ thái độ kì thị đối với giai cấp công nông, bé Tô Thần sạch sẽ, mặt mũi lại giống mẹ thanh thanh tú tú, tính tình thành thật, học hành cũng khá, bạn học cũng không bài xích cậu như ngày mới tới, thầy giáo cũng thỉnh thoảng thưởng cho cậu một bông hoa nhỏ (kiểu như phiếu bé ngoan), tuy rằng cậu chả thích hoa bằng bánh nướng. ( : ))) ) Năm Tô Thần tốt ngiệp tiểu học, cha cậu bị ngã gãy chân ở công trường, những năm đó còn chưa có luật an toàn lao động, may mà chủ thầu không tệ, trợ cấp cho nhà cậu năm vạn đồng coi như bồi thường. Tô Thần chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, cậu hí hửng nghĩ, có tiền này rồi cậu sẽ có thịt ăn, lại không biết rằng số tiền ấy sau khi trừ đi tiền thuốc men của cha cậu thì chẳng còn lại bao nhiêu. Mà khi ngày thứ hai cậu tỉnh dậy, chỉ thấy còn lại mình và cha, mẹ cậu và số tiền năm vạn đã không cánh mà bay, Tô Thần biết, cậu phải trưởng thành. Cũng từ đó, thành tích học tập của Tô Thần đột nhiên tăng mạnh, năm nào cũng được học bổng của trường, một mạch học thẳng từ sơ trung (tương đương cấp 2) lên đại học. Không ai biết bạn học thật thà và xuất sắc này cứ sau giờ học lại tới chợ bán đồ ăn để nhặt nhạnh rau quả. Học bổng của cậu đều dùng duy trì cuộc sống hai cha con, để làm cho những đồ ăn nhặt về có thể nuốt được, trù nghệ (tay nghề nấu nướng) của cậu ngày càng tăng tiến. Nhưng, cho dù cậu cẩn thận chăm chút, vào ngày cậu nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, cha cậu vĩnh viễn nhắm mắt. Lúc này, người đàn ông đã vất vả nửa đời trước, bệnh tật nửa đời sau, lại nở nụ cười. Ông chỉ nói với con một câu: “Con à, rốt cuộc cha con không làm liên lụy con nữa …” Nhìn cha nhắm mắt, Tô Thần cũng không khóc, chỉ yên lặng lo liệu ma chay rồi đưa tro cốt của cha mình về quê cũ. Nói là lá rụng về cội, thực ra cậu cũng không có tiền mua cho cha một chỗ ở nghĩa trang công cộng. An táng cha rồi, Tô Thần bắt đầu sinh hoạt của chính mình, học xong đại học, tìm một công việc thuận lợi, dành dụm mua một căn hộ 80m2, sau đó, năm 27 tuổi, cậu gặp bạn trai đầu tiên của mình. Có lẽ do bị ám ảnh từ hành động của người mẹ, Tô Thần không thể có cảm tình với phái nữ. Thỉnh thoảng chơi cổ phiếu, sau đó lại dùng tay nghề của mình nhồi đầy dạ dày từng bạn trai. Có lẽ cả bạn trai cũ hay mới của cậu đều thích tài nấu ăn này hơn bản thân cậu. Bất quá, năm Tô Thần 29 tuổi đã xảy ra biến động. Buổi sáng sinh nhật, Tô Thần tỉnh dậy, mắt phải cứ máy liên tục, ở quê cậu có câu cách ngôn – hữu nhãn khiêu tai (mắt phải máy là có tai họa). Tô Thần không phải người mê tín nhưng cũng thấy không thoải mái, vì vậy dùng biện pháp thô sơ là xé mẩu giấy đắp lên khóe mắt, quả nhiên lúc sau mắt không máy nữa. Vô cùng cao hứng đi làm, tới công ti lại được sếp báo cho biết, khủng hoảng kinh tế, công ti cần giảm biên chế, ngầm ý thật rõ ràng, cậu bị sa thải rồi. Thất nghiệp, cậu dự định về bán cổ phiếu lấy tiền mặt, giải quyết sinh hoạt trước khi tìm được công tác mới, dù sao thì tiền mua phòng ở cậu cũng chưa trả hết đâu. Kết quả mở máy tính lên, thấy cổ phiếu ngày hôm qua đang còn đỏ (giá cao) nay lại xanh mượt một mảng (trượt giá). Trầm mặc 5s, cậu nhớ ra, bạn trai hiện tại hình như là quản lí một bộ phận của công ti nước ngoài nào đó, gọi điện tới, đối phương đơn giản nhả một câu: Chia tay đi. Cúp điện thoại, Tô Thần cực kì phiền muộn, thế nào mà tất cả những xui xẻo này lại tới trong một ngày? Cũng may tính tình cậu thiên về lạnh nhạt, cũng không xem nặng tiền bạc, công việc rồi sẽ tìm được, cổ phiếu có lẽ ngày mai lại tăng giá, đàn ông hai chân thì đầy đường kìa. Vì vậy, khi trong túi chỉ còn 36 đồng, cậu vẫn ngủ ngon. (thích Thần Thần, thật lạc quan) Thế nhưng, khi vừa tỉnh lại, cậu phát hiện mình không phải đang ở trong gian phòng đầy đủ nội thất của mình mà là trong gian nhà đơn sơ năm đó cậu cùng cha sống chung! Tấm lịch trên tường viết Ngày X tháng X năm 199X, dựa theo trí nhớ thì đó là thời gian trước khi cha cậu mất một tháng … Cào cào đầu, Tô Thần ngồi dậy. Mình là xuyên qua? Hay nằm mơ? Cấu bắp chân một cái, đau nha. Cậu thở dài một tiếng, cuộc sống, vẫn là phải tiếp tục a. Quả nhiên, gian bên vang lên tiếng ho khan của cha, Tô Thần sống mũi cay cay, tuy cậu không thể cải biến sinh lão bệnh tử, chí ít cậu có thể hiếu thảo với cha trước khi người qua đời. Giơ tay áo lau khóe mắt, Tô Thần biết, số phận lại cho cậu một cơ hội, vậy thì phải nắm chặt lấy thôi …
|
Quyển 1 - Chương 2[EXTRACT]5.30 sáng, đồng hồ báo thức vang lên. Tô Thần ngồi dậy, mất mấy giây mới ý thức được mình đang 17 tuổi một lần nữa. Mạnh tay chà sát lên mặt vài lần, nhanh chóng thu dọn giường chiếu, xỏ dép xuống bếp đun nước lau người cho cha. Tuy đã vào hạ nhưng nhà cậu ở hướng bắc, khuất sáng, Tô Kiến Quân cha cậu cả ngày phải nằm trên giường, thân thể mấy nơi đã bắt đầu bị hoại tử. Tuy không có tiền mua thuốc tốt nhưng chịu khó lấy nước ấm lau người cũng khá hơn. Kiếp trước Tô Thần không để ý tới những điều này, sống lại rồi, cậu rất chú ý những chi tiết nhỏ. Tô Kiến Quân không phải bị liệt mà chỉ là gãy chân nhưng Tô Thần thực sự không có đủ tiền lắp chân giả cho cha, càng đừng nói tới mua xe lăn. Tô Thần thường nghĩ, cha qua đời khi mới hơn 40, nếu cậu có thể chăm sóc tốt cho cha, không biết chừng cha có thể sống lâu hơn vài năm. Giậm chân một cái, căn phòng này thật là âm lạnh quá. “Thần tiểu tử, đun nước cho cha con à?” “Chú Lý, buổi sáng tốt lành! Chú mở hàng à?” Vừa ra cửa, Tô Thần gặp Lý Đạt Phát. Lý Đạt Phát là đồng hương với Tô Kiến Quân, năm đó cùng vợ chồng Tô Kiến Quân tới thành phố này làm việc, sau đó lại dùng tiền dành dụm mở một hàng ăn bình dân. Người này vận khí tốt, cửa hàng ăn khai trương chưa được bao lâu thì đã có một trường trung học được chuyển tới phía đối diện. Mỗi ngày dậy sớm làm bánh bao bán, sinh ý cũng khá ổn, tiền lãi tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho sinh hoạt gia đình. Khi Tô Kiến Quân gặp nạn, Lý Đạt Phát cũng có giúp đỡ, sau lại biết mẹ Tô Thần mang tiền chạy mất, hán tử* ngay thẳng này không nói hai lời liền đem hơn một vạn đồng dành dụm khó nhọc đưa cho Tô Thần, giữ được một mạng Tô Kiến Quân. Vô luận là kiếp trước hay bây giờ, Tô Thần đều thực cảm kích người đàn ông này. “Ân, tiểu tử này thực hiếu thuận a. Tô Kiến Quân có đứa con như con chính là phúc từ kiếp trước a.” Lý Đạt Phát giở vỉ che trên xe hàng, lấy ra hai cái bánh bao nhét vào tay Tô Thần, “Đây, bánh bao nhân thịt mới ra lò. Bí quyết gia truyền độc nhất vô nhị của chú Lý con đấy.” Tô Thần cũng không từ chối, cậu thực sự đói bụng rồi, buông siêu, hung hăng cắn một ngụm, nhân thịt ngon đến nỗi cậu suýt nuốt luôn cả lưỡi. Nhìn dáng vẻ cậu, Lý Đạt Phát cười ha hả, bàn tay thô dày xoa đầu cậu, “Thần tiểu tử, ngon không? Lát nữa lấy thêm mấy cái về cho cha con.” Tô Thần lắc đầu, ăn xong một cái, xin Lý Đạt Phát cái túi nhựa đựng cái bánh còn lại, “Chú Lý, con ăn một cái đủ rồi, cái này đem về cho cha con. Ngày hôm qua thím cho con ba cái cổ gà, lát nữa con nấu cháo cho cha con là được. Sắp 6 giờ rồi, chú đi nhanh mở hàng thôi.” “Tiểu tử này,” Lý Đạt Phát cười, “Chú Lý con không thiếu vài cái bánh bao cho con. Đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn một cái sao đủ.” Nói xong lại kín đáo đưa cho Tô Thần ba cái bánh nữa rồi mới đẩy xe đi. Tô Thần nhìn bánh bao trong tay, nói không cảm động là gạt người rồi. Suy nghĩ một chút, trong đầu chợt hiện lên một ý định. “Chú Lý, chờ một chút.” Lý Đạt Phát thấy Tô Thần đuổi theo, khẽ nheo mắt, “Đứa nhỏ cứng đầu này, lại có chuyện gì nữa? Chẳng phải chỉ là mấy cái bánh thôi sao?” Tô Thần vội lắc đầu, thở hổn hển, “Không phải ạ, chú Lý, con muốn bàn với chú một chuyện.” “Chuyện gì?” “Con muốn làm cơm hộp đem đến cửa hàng của chú bán, chú xem có được không?” “Chỉ thế thôi?” “Vâng” Lý Đạt Phát suy nghĩ một chút, cửa hàng của ông thực ra cũng chỉ mở cửa mỗi buổi sáng, buổi trưa không bán, nhà ông chỉ biết làm mỗi bánh bao, món khác cũng không thạo lắm. Ông biết tay nghề nấu ăn của Tô Thần rất tốt, nếu để cậu làm đồ ăn bán ở quán ông có vẻ cũng khả thi! “Được! Nguyên liệu nấu ăn ta phụ trách, tiền lãi chia 4-6, ta 6 con 4, thế nào?” “Chú Lý, thế không được, cửa hàng là của chú, nguyên liệu nấu chú lo, sao chia cho con nhiều thế được, con chỉ nhận một phần thôi.” Lý Đạt Phát thấy không thuyết phục được Tô Thần, đành đồng ý, liền hỏi Tô Thần cần những nguyên liều gì để ông mua, trưa mai bắt đầu bán. Thừa dịp bán xong sớm, Lý Đạt Phát nói chuyện này với vợ là Tô Trân, bà trừng mắt vỗ ông một cái, lại giậm chân kéo tai chồng, cha con Tô Kiến Quân khó khăn như thế, lại còn không biết xấu hổ chỉ chia một phần lợi cho Tô Thần, không sợ người ngoài mắng vốn sao?! Đến chiều Tô Thần tới, nữ nhân mạnh mẽ này bắt cậu nhận ba phần lợi nhuận. “Thần tiểu tử, con coi như là đứa nhỏ chúng ta nhìn lớn lên, chuyện này con phải nghe ta” Một câu nói, khiến Tô Thần nghẹn lại. Còn định nói, lại bị bà trừng mắt, gì cũng không nói lên lời, chỉ đành ngồi cặm cụi nhặt rau. Buổi trưa ngày hôm sau, Tô Thần thu xếp cho cha xong liền tới phòng bếp phía sau cửa hàng tất bật nấu ăn. Ban đầu, cậu cũng chưa biết phải làm những món gì, chỉ đơn giản làm sườn xào chua ngọt, bắp cải xào, đậu rán và rau trộn. Một món mặn ba món chay, thêm cơm tẻ, mỗi suất năm đồng, với giá này, trừ tiền nguyên liệu quả thực lãi không được bao nhiêu, nhưng cũng không vất vả. Đây là giá do cậu và vợ chồng chú Lý thương lượng rồi đưa ra. Dù sao cửa hàng nhà họ nhỏ, trước tiên cần giữ khách. Khi cậu làm xong đồ ăn thì cơm cũng chín, cơm này không dùng nồi điện nấu mà chưng bằng thùng gỗ, cơm vẫn còn giữ lại mùi thơm của lúa. Lý Đạt Phát đứng ở cửa bếp hít hà, “Thần tiểu tử, tay nghề của con vượt qua cả ngự trù nhà Thanh rồi.”, chưa nói xong liền nhón một miếng sườn ném vào miệng, bị nóng đến ra sức hà hơi. Đang xới cơm, Tô Trân trừng ông, “Quỷ tham ăn, tham ăn muốn chết a”, nói vậy nhưng cũng nhịn không được gắp một miếng bỏ vào miệng, “Thần tiểu tử, vợ tương lai của con thật có phúc.” Vợ chồng Lý Đạt Phát và Tô Thần không ngờ sinh ý ngày hôm đó lại tốt như vậy. 150 suất cơm hộp được thầy trò trường học đối diện quét sạch. Thậm chí có người đi ngang qua ngửi thấy hương vị món ăn liền mua ăn một suất, sau đó còn mua về 5 suất, nói ngày mai sẽ trở lại. Thu dọn xong, vợ chồng Lý Đạt Phát ngồi tính toán, trừ tiền nguyên liệu, còn lãi đến hơn 400 đồng! Giá mà bọn họ làm sớm chút thì lãi nhiều rồi, ngày hôm nay chỉ là bán thử, làm ít, nếu làm nhiều hơn … Nhìn vợ chồng chú Lý bắt đầu hoa mắt tính toán, Tô Thần nhức đầu, “Chú Lý, có thể cho con lấy trước 50 đồng không? Con nghe nói có loại thuốc chữa hoại tử tốt lắm, định mua cho cha.” Lý Đạt Phát lúc này mới lấy lại tinh thần, lấy ra 200 đồng đưa cho Tô Thần, “Thần tiểu tử, cầm lấy. Tiền lời ngày hôm nay chúng ta chia đều.” Thấy Tô Thần còn muốn nói, ông xua tay, “Thần tiểu tử, chú Lý con người thế nào con cũng biết, từ ngày mai chúng ta khai trương thì sẽ bắt đầu tính toán rõ ràng! Chia 3-7, chú Lý sẽ không bạc đãi con. Hôm nay về con nhớ bàn chuyện này với cha con, dù sao con cũng mới chỉ là thằng nhóc, tối nay chú tới nhà con làm hợp đồng. Tiền bạc phân minh, chú Lý con làm người xấu một lần vậy, con thấy sao?” Tô Thần gật đầu, cậu biết Lý Đạt Phát nói vậy nghe có chút chợ búa nhưng rất hợp lí, nếu không có hợp đồng rõ ràng, sau này dù ông không chia lợi nhuận cho cậu, cậu cũng không thể làm gì được. “Được ạ, chú Lý, vậy cứ làm như chú nói.” Tối đó, Lý Đạt Phát đem hợp đồng tới nhà Tô Thần cho hai cha con xem, nội dung không có gì cần sửa, Tô Thần chỉ giúp sửa lại một đống lỗi chính tả mà thôi. ( : )) ) Cứ thế, Tô Thần ở kiếp này bắt đầu vét vàng từ cái thùng thứ nhất (bắt đầu kiếm tiền), cũng là lần thứ hai bắt đầu cuộc sống. ____________***_____________ Hán tử: Người đàn ông, thường dùng với nghĩa khen ngợi, chỉ người đàn ông dũng cảm, thẳng thắn Sườn xào chua ngọt aka đường thố bài cốt: images Lúc bày lên đĩa mà thêm mấy lát dứa thì ngon cực, ực. Rau trộn aka lão hổ thái:
|
Quyển 1 - Chương 3[EXTRACT]Việc kinh doanh cơm hộp ngày càng tốt, chỉ riêng trường học đối diện mỗi ngày đã mua 300 – 400 suất, lại thêm lượng khách rải rác các nơi nữa, nửa tháng sau, Tô Thần không những có thể mua cho cha một chiếc xe lăn mà còn có thể mua thuốc hàng ngày và cải thiện sinh hoạt của hai cha con. Đây là điều Tô Thần thực không ngờ tới. Tô Kiến Quân có xe lăn rồi có thể tự mình làm những việc đơn giản, Tô Thần có nhiều thời gian nên quyết định buổi sáng cũng tới giúp vợ chồng Lý Đạt Phát bán hàng. Thấy sáng sớm thường có người già tới mua, Tô Thần đề nghị Lý Đạt Phát làm thêm vài món khác để bán như bánh quẩy, bánh nướng, sữa đậu nành. Thỉnh thoảng có thêm nguyên liệu mới, Tô Thần lại thử mân mê làm mấy món ăn vặt phương nam mà người phương bắc nơi đây ít được ăn tới, coi như đổi khẩu vị một chút. Cứ thế, cửa hàng nhỏ làm ăn càng ngày càng tốt, những lúc quá bận rộn, Tô Kiến Quân cũng tới hỗ trợ. Lý Đạt Phát thấy việc làm ăn có tương lai liền muốn thuê thêm cửa hàng hai bên để mở rộng kinh doanh, nhưng thấy tiền vốn cần khá lớn, ông muốn bàn bạc với cha con Tô Thần một chút. Tô Kiến Quân không có ý kiến gì, ông rất cảm kích người anh đồng hương này, nhưng Tô Thần lại nhíu mày, nếu cậu nhớ không nhầm, không lâu nữa thành phố sẽ quy hoạch lại khu này, nơi đây sẽ bị dỡ bỏ, cho dù mở rộng cửa hàng khiến việc làm ăn phát đạt hơn cũng không bù lại được tổn thất đó. Biết vậy nhưng cậu không có cách nào mở miệng với Lý Đạt Phát, chính phủ còn chưa thông qua đâu, nói ra sẽ bị coi là đùa giỡn. Cúi đầu suy nghĩ một chút, Tô Thần lên tiếng: “Chú Lý, chú có nghĩ tới chuyện dời tới Bắc Kinh làm ăn không ạ?” “Tới Bắc Kinh?” Lý Đạt Phát và Tô Trân nhìn nhau, không hiểu, “Thần tiểu tử, đang yên đang lành ở đây, muốn tới Bắc Kinh làm gì?” Tô Thần dừng một chút, “Chú Lý, hôm trước cháu nhận được thư trúng tuyển đại học, một tháng nữa sẽ tới Bắc Kinh nhập học rồi.” Một câu này, vợ chồng Lý Đạt Phát ngây người. Nửa tháng trước, họ không nghĩ việc kinh doanh lại tốt như thế, mà đại bộ phận đều là công của Tô Thần, bọn họ bận rộn quá, cũng quên mất Tô Thần còn là một học sinh. Nháy mắt, bầu không khí trầm xuống, Lý Đạt Phát đốt thuốc, lặng lẽ hút, Tô Trân mặt cũng đăm đăm. Tô Kiến Quân nhìn Lý Đạt Phát, miệng mấp máy. Đương nhiên ông muốn con mình được học hành đầy đủ, có tương lai tươi sáng, bản thân ông cũng vì ít học nên mới bị người lừa, nhưng vợ chồng Lý Đạt Phát có ơn với cha con ông, buông tay mặc kệ thì lương tâm ông không cho phép. Lý Đạt Phát hút liền mấy hơi rồi dụi tắt, ngẩng đầu, quả quyết, “Thần tiểu tử, chú Lý con từ thị trấn ra đây, liền một mực ở nơi này, chỗ này, là một nửa tính mạng chú. Giờ nói đi liền đi …” Tô Thần biết, nói tới chuyện này, chắc chắn Lý Đạt Phát không thể ngay lập tức đồng ý. Nếu không phải hôm nay Lý Đạt Phát nói tới chuyện thuê lại cửa hàng, Tô Thần cũng không muốn đề cập tới chuyện này sớm như vậy. Quy hoạch lại vùng giải phóng cũ trong tương lai chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân trọng yếu khác Tô Thần chưa nói, để trốn thuế, cửa hàng của Lý Đạt Phát không có giấy phép kinh doanh. Chỉ một thời gian nữa, luật quản lý thành thị được thông qua, kèm theo đó sẽ là đội ngũ quản lý đô thị, tuy có ưu thế hơn so với các quán hàng rong nhưng những cửa hàng không có giấy phép như cửa hàng của Lý Đạt Phát sẽ không dễ kinh doanh nữa. Chuyện này cũng không thể nói, nói ra rồi sẽ tổn hại tới mặt mũi nhau. “Chú Lý, chú nhìn con lớn lên, con sẽ không đưa ra ý định bất lợi cho chú.” Nghe Tô Thần nói vậy, Tô Trân định lên tiếng, Lý Đạt Phát ngăn lại, nhìn Tô Thần, “Thần tiểu tử, con cho chú chút thời gian suy nghĩ lại đã.” Đã nói hết lời, Tô Thần đành im lặng. Ba ngày sau, Lý Đạt Phát thuê lại cửa hàng bên cạnh. Trước đó ông nói chuyện với Tô Thần, thanh toán toàn bộ tiền lợi tức nửa tháng vừa qua cho Tô Thần. Tô Thần còn muốn khuyên thêm nhưng cuối cùng cũng không biết nói gì nữa, chỉ viết lại các phương pháp nấu ăn đưa cho Tô Trân lúc bà vội vã đem tiền tới trả cho cậu. “Thần tiểu tử, chú Lý con là người bảo thủ, thím biết con muốn làm việc lớn, thế nhưng chú con và thím đã ngoài bốn mươi rồi, chỉ muốn một cuộc sống yên ổn.” Đã đến nước này, Tô Thần biết có nói gì cũng không thay đổi được nữa, chỉ đành nhận phong bao, tiễn Tô Trân ra về. Tô Kiến Quân từ trong phòng đi ra, nhìn con trai, “Con à, chúng ta làm thế có quá đáng không? Chú Lý con giúp chúng ta nhiều như thế?” “Cha, con chắc chắn phải đi học.” Tô Thần dừng lại một chút, biết làm thế thật bất nhân bất nghĩa, nhưng điều gì có thể nói cậu cũng đã nói hết, còn có thể làm được gì? Hiện tại, riêng việc nuôi sống hai cha con, cậu đã gặp khó khăn rồi. Tính sơ sơ, mấy nghìn đồng trong tay, trừ học phí của cậu, tiền thuốc men nửa tháng tới cho cha và tiền vé tàu, căn bản chẳng còn bao nhiêu. Tuy vậy, cậu nhớ rõ, năm nay, thị trường chứng khoán trong nước có một biến động lớn, nếu có thể bắt lấy cơ hội này, tiền trong tay có thể nhân lên gấp bội! Đến lúc đó, không chỉ có thể trả nợ cho Lý Đạt Phát mà ngay cả học phí bốn năm đại học và tiền thuốc men cho cha cũng không thành vấn đề rồi. Nhưng mà, hiện tại cậu không có máy tính, muốn đầu tư chỉ có thể tới sàn giao dịch, mà thành phố nhỏ này lại không có sàn giao dịch cổ phiếu, cho nên dù thế nào cậu cũng phải tới Bắc Kinh! “Con à, cha con lại làm liên lụy con rồi.” “Cha, được cha làm liên lụy là phúc của con đấy.” Một tuần sau, Lý Đạt Phát khai trương cửa hàng mới, mà lúc này, cha con Tô Thần đang trên tàu hỏa tới Bắc Kinh. Lúc đó, Tô Thần đang mua vé giường cứng cho cha không hề hay biết, toa giường mềm bên cạnh, có một cậu nhóc cùng đích tới với cậu, lại có một vai quan trọng trong cuộc đời cậu, đang ngủ say. ————-*****————– Một số món ăn vặt phương nam Trung Quốc: Chao aka đậu hủ thối: images Lòng lợn (lừa đảo thế thôi, nó làm bằng bột gạo đấy, ăn cũng được): images Bánh bao Kim Hoa (cái này rất tuyệt, nhân của nó ngon thôi rồi, cơ mà bạn không biết làm : (( ) images Bánh đậu gạo nếp: images Gừng đường:
|
Quyển 1 - Chương 3[EXTRACT]Ngày cha con Tô Kiến Quân tới Bắc Kinh cũng là ngày sinh viên tấp nập về trường. Xuống tàu, Tô Thần mất hơn 20 phút mới đẩy xe lăn đưa cha ra khỏi trạm xe. Ra sân ga, Tô Thần liền thấy xe bus của trường đại học tới đón tân sinh viên, cậu cùng cha bàn bạc một chút rồi tiến đến hỏi cụ thể vị trí trường học và lộ tuyến của các phương tiện giao thông công cộng lân cận, khéo léo từ chối đề nghị hỗ trợ của đàn anh nhiệt tình, quyết định trước tiên tìm một nhà trọ giá cả vừa phải cho cha nghỉ ngơi sau đó sẽ tới trường học làm thủ tục. “Thần tiểu tử, hay con cứ đi cùng bạn học này đi, cha đâu phải phế nhân, tự mình tìm thuê nhà trọ cũng được mà.” Tô Thần làm như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục bước. Nơi này đã phát triển rất mạnh, thành phố bọn họ ở trước đó không thể so sánh cùng, từ trạm xe ra đây, chỉ riêng việc tránh xe đã khiến họ vừa vội vừa mệt. Hiện tại xe con trên đường nếu không phải của chính phủ thì cũng là của bọn nhà giàu mới nổi. Anh không thể nói lí với kiểu người này, thứ bọn họ thờ phụng chỉ có tiền và quyền! Nếu để Tô Kiến Quân tự đi một mình, có bị xô phải cũng không có đường tranh cãi đâu. Bắc Kinh ngày này so với Bắc Kinh trong trí nhớ khác quá nhiều, Tô Thần nhất thời không biết tìm đâu ra nhà trọ phù hợp. Lòng vòng vài giờ, rốt cuộc quyết định vẫy taxi, nói tài xế đưa bọn họ tới quán trọ gần đó. Khi đó trên xe còn chưa được trang bị đồng hồ đo, Tô Kiến Quân xuống xe thấy Tô Thần đưa cho tài xế 20 đồng thì thầm mắng thằng nhóc này hoang phí. Vào phòng, Tô Thần đổ sập xuống giường không thèm nhúc nhích. Vừa đi đường xa, lại đẩy xe cho Tô Kiến Quân đi vòng vòng suốt gần hai tiếng trên đường, tuổi trẻ sức dai cũng không chịu nổi nữa. Đang nhắm mắt mơ màng, chợt cảm thấy trên mặt mát lạnh, mở mắt ra, liền thấy cha đang cầm khăn ướt lau mặt cho mình. “Con mệt lắm rồi đi,” Tô Kiến Quân sờ sờ đầu con, “Nếu chân cha khỏe thì ổn rồi, sẽ không khiến cho con vất vả như thế. Đều tại cha con không được như người ta!” Mới hơn 40 tuổi mà Tô Kiến Quân trông đã già như người ngoài 50. Cảm giác được cha đang run run, mắt Tô Thần bắt đầu đỏ lên, cậu cắn lưỡi, không để mình khóc. “Cha, người nói gì vậy,” Tô Thần ngồi dậy, đỡ cha ngồi lên giường, “Con cái quan tâm cha mình là chuyện đương nhiên, hơn nữa con lại là con trai, cha lo gì chứ.” Thấy Tô Kiến Quân còn muốn nói gì đó, Tô Thần vội xỏ giầy, “Cha , bữa tối cha muốn ăn gì? Con đi mua nhé, tới thủ đô cũng nên ăn một bữa ngon chứ.” “Cha ăn gì cũng được, tiền này con để đóng học phí ba.” “Cha yên tâm, tiền đây rồi. Vậy con đi nhé.” Tô Thần nói xong liền mở TV, đưa điều khiển cho cha, sau đó hỏi mượn chứng minh thư của cha và sổ hộ khẩu. Lúc này mới một giờ chiều, cậu vẫn kịp tới phòng giao dịch mở một tài khoản. Hơn nữa, còn nửa tháng nữa mới hết hạn nhập học, cậu không thể để cha ở lại quán trọ lâu. Lúc trên tàu, nghe ý cha là định đi làm công, Tô Thần tuyệt đối không đồng ý. Tô Kiến Quân lúc này đang có bệnh, mà kể cả hết bệnh, chân ông như thế rồi có thể làm được gì an toàn. Nhưng những lời này không thể nói trước mặt cha, Tô Thần tính thừa dịp này kiếm một món tiền từ thị trường chứng khoán, sau đó thuê một phòng trọ ở lân cận trường học, xin ngoại trú, vừa tiết kiệm tiền nội trú vừa tiện chăm sóc cha. Chiều hôm đó, theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ trong quán trọ, Tô thần tới phòng giao dịch chứng khoán, bỏ ra 50 đồng mở một tài khoản. Chưa thành niên nên cậu dùng chứng minh thư của Tô Kiến Quân, cũng may lúc đó qui định còn không nghiêm ngặt, cậu đưa sổ hộ khẩu cho nhân viên ở quầy xem, nói rõ tình huống bất tiện của cha mình, ban đầu cô gái phụ trách không đồng ý, sau lại không chống đỡ được Tô Thần năn nỉ, đồng ý mở tài khoản cho cậu. Thật may mắn, nếu là 10 năm sau cậu sẽ không dễ dàng qua cửa như vậy. Mở tài khoản rồi, Tô Thần tới phòng giao dịch chung, tìm cổ phiếu quen thuộc trên bảng biểu, nhanh chóng tìm được hai cái. Đời trước để chơi cổ phiếu, cậu đã có nghiên cứu lí thuyết, thậm chí từng nghiên cứu về mấy phiên biến động lớn của thị trường chứng khoán trong nước, hiện tại là trung tuần tháng 7, như cậu nhớ thì trong hai cổ phiếu này có một cái rất nhanh sẽ tăng giá, lên đến đỉnh điểm, sau đó một thời gian ngắn lại rất nhanh rớt giá. Cậu đọc được điều này từ một cuốn sách đã lấy sự thăng giáng của cổ phiếu này làm một ví dụ kinh điển. Đã biết thì dễ làm rồi. Tô Thần lấy ra 2000 đồng còn trong túi, đầu tư toàn bộ cho cổ phiếu này. Tuy không nhiều nhưng Tô Thần dự định đầu tư ngắn hạn, nhanh vào nhanh ra, đến lúc có số vốn nhất định sẽ làm bán khống*. Phỏng chừng không tới một tháng, số tiền này sẽ tăng vài lần. Xong xuôi, Tô Thần đặc biệt chạy đi mua món vịt nướng Bắc Kinh nổi tiếng, tâm tình vui vẻ về phòng trọ, kết quả Tô Kiến Quân ăn xong chân vịt đầy mỡ ngấy, chép miệng bình luận một câu khiến cậu cười khổ không thôi, cha cậu bảo: Con trai, kì thực vịt nướng con làm ngon hơn! Vốn là, hành động của Tô Thần vốn không có tác động lớn đến thị trường chứng khoán, so với những nhà đầu tư khác thì quả thực là vốn ít thảm thương. Tuy nhiên, cái nhìn của cậu thực quá chuẩn, 2000 đồng ném vào sau nửa tháng đã thành 5 vạn đồng, cậu biết lúc này nên thu tay. Đi kết toán, thấy hôm nay lại có một đầu cổ phiếu tăng, vừa nhìn con số quen thuộc liền nhớ ra, chiều mai cổ phiếu này bắt đầu trượt giá, rất nhiều người chịu xui liên lụy. Tô Thần thật phiền muộn, sao mình lại nhớ cái cổ phiếu này chuẩn thế? Bản tính mỗi người đều có nhược điểm, Tô Thần cũng không ngoại lệ. Đã kiếm tiền, đương nhiên muốn kiếm càng nhiều càng tốt. Rốt cục, Tô Thần nhịn không được, chỉ để lại một vạn đồng, còn hơn bốn vạn đồng đều làm bán khống. Lúc này, nhân viên phụ trách nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn heo! (vì em nó vay cổ phiếu đang giảm giá để bán). Ngay lúc Tô Thần cúi đầu đi ra, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mặt. Nhìn về phía trước – một đôi chân dài bao trong chiếc quần tây may riêng, lại lên nữa – âu phục, không cà vạt, vai rộng eo thon, ừm, 90 điểm. Những năm này, người mặc âu phục có phẩm vị như thế tuyệt đối cao hơn bọn nhà giàu mới nổi vải bậc. Lại nhìn lên tiếp, đập vào mắt Tô Thần là một gương mặt đang mỉm cười, mái tóc đen óng phủ lên cái trán cao, thêm cặp kính mắt màu bạc khiến gương mặt mang vẻ anh tuấn bừng bừng lại trở nên nho nhã. Tô Thần nuốt nước bọt, tuy gương mặt này còn rất trẻ tuổi nhưng cậu vẫn nhận được đó là ai! Người này, chính là thương nhân quỷ tài cấp bậc cao nhất do tạp chí doanh nghiệp và cả truyền thông phong tặng. (Quỷ tài a ; )))) ) Người này, sao lại ở đây? Tô Thần vô thức tránh sang trái, nam nhân trước mắt dường như không có ý định tiếp tục ngăn cản, vì vậy theo bản năng, Tô Thần đi như chạy khỏi phòng giao dịch. “Thiên Dương, cậu nhìn chằm chằm đứa bé kia làm gì?” Người đàn ông mặc âu phục màu đen cầm tập tài liệu đi tới, “Cổ phiếu ở đây chưa đủ lớn cho cậu chơi đâu, chúng ta đang vội đấy, còn một mục cần thảo luận đây.” “A Thành, anh có chú ý cậu nhóc kia vừa mua cổ phiếu nào không?” “Cái nào?” “Cái tôi đang chơi ấy, nếu tôi không lầm thì vừa rồi cậu ta bán khống” “A?” Từ Thành hơi giật mình, “Cậu ta may mắn?” Sở Thiên Dương lắc đầu, vận may? Vay cổ phiếu để bán trong tình huống giá liên tục giảm, là vận may sao? Lúc này Tô Thần không biết rằng, chỉ vì lòng tham nhất thời, cậu đã chọc phải một phiền phức lớn nhất trong đời. === ====***=== ===== Bán khống – 空头 (short-seller): theo wikipedia Hình thức nhà đầu tư vay cổ phiếu khi giá đang cao để bán, khi giá xuống thấp thì nhà đầu tư mua lại để trả được gọi là bán khống. Bán khống là giao dịch trong đó nhà đầu tư đặt lệnh bán chứng khoán khi không có chứng khoán trong tài khoản. Khi thực hiện giao dịch này, nhà đầu tư mong đợi giá sẽ giảm trong tương lai, khi đó họ sẽ mua được chứng khoán với giá thấp hơn và trả cho công ty chứng khoán. Khoản chênh lệch là lợi nhuận của nhà đầu tư, song nếu chứng khoán tăng giá thì sẽ bị lỗ. Bán khống có thể gây ra tình trạng giảm giá chứng khoán trong ngắn hạn và tăng giá trong dài hạn. Vì khi đến hạn, nhà đầu tư phải mua chứng khoán để hoàn trả số chứng khoán đã bán khống trước đó. Hự, vốn tiếng Trung nghèo, vốn kiến thức chứng khoán bằng 0, làm đoạn này mệt dã man luôn, vì không hiểu Thần Thần đang làm gì nữa (sao không làm mấy món ngon ngon ấy, người ta còn có hứng ; ))) ). Mãi mới tìm được từ tiếng Anh tương ứng, rồi lần được tiếng Việt mà tra nghĩa. May mà mình không học kinh tế, mình ứ có máu phiêu lưu bản thân, làm bán khống không những cần giỏi mà còn cần liều.
|