Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy
|
|
Chương 34: Nghỉ hè[EXTRACT]—o0o— Thuận lợi giải quyết Quirrel, cũng động tay động chân với linh hồn Voldemort, mấy ngày kế tiếp Harry cực kỳ nhàn nhã. Vì lần này không giống như kiếp trước, không cần nằm dài trong bệnh thất nữa nên cậu cực kỳ vừa lòng, thậm chí còn nhìn trận Quidditch cuối cùng giữa Gryffindor và Slytherin, không hề ngoài ý muốn Slytherin thắng lợi, nói cách khác, Slytherin đạt được Cúp Nhà. Không biết là cố ý hay vô tình, chuyện Harry “dũng cảm bảo vệ Hòn đá Phù thủy” đã truyền khắp toàn bộ Hogwarts. Được lắm, mọi người đều biết cho dù cậu vào Slytherin nhưng vẫn là Kẻ Được Chọn quan tâm đến an nguy của giới phù thủy, cậu dám khẳng định người truyền tin tức này chỉ có thể là cụ Dumbledore. Vì thế, vốn là vì cậu vào Slytherin mà bị hoài nghi lại bắt đầu được sùng bái, cho dù đi đến đâu cậu cũng bị mọi người đàm luận. Ừm, được rồi, dù sao cậu cũng đã quen. May mắn nhanh chóng đã được nghỉ, trải qua một nghỉ hè mới lắng đọng tin chắc mọi người sẽ có càng nhiều chuyện hơn để thảo luận, khi đó cậu có thể tạm thời được giải thoát rồi. Thành tích thi thố ngày đó, Hermione nhìn điểm của mình, cực kỳ buồn bã, “Hic, thực hành môn biến hình vẫn còn kém 0.3 nữa.” “Trời ạ Hermione, không cần lại đả kích chúng mình nữa đi, cậu đã là người đứng đầu năm nhất rồi đó, ngoại trừ môn biến hình với độc dược, cậu nên thỏa mãn với số điểm đó đi!” Ron cầm phiếu điểm của mình, kêu thảm thiết. Thành tích của cậu ta không tệ, thậm chí vốn cực kỳ lo lắng lớp độc dược thì thành tích vẫn được thông qua, nhưng so với Hermione hầu như toàn điểm tối đa kia thì thành tích của cậu ta lại vô cùng thê thảm. “Nhưng Harry à, điểm biến hình của cậu là tối đa nha. Harry, cậu nói cho mình biết chỗ nào mình không đủ tiêu chuẩn trong phần thực hành đi.” Harry và Hermione đều trở thành người đứng đầu năm học, đó là cậu đã giấu đi một bộ phận tri thức rồi đó. Nói cách khác, cậu chỉ sợ trường học sẽ xuất hiện một học sinh tất cả đều là điểm tối đa, trong khi đó chỉ có Riddle nhiều năm về trước mới làm được chuyện này thôi, Harry cũng không muốn mình liên quan một tí nào tới hắn ta. “Ừm được rồi, Hermione, mình cảm thấy chúng ta nên mau chóng giải quyết chuyện này đi, sau khi trở về mình sẽ không có thời gian nữa.” Trong lúc nghỉ hè, không ngừng nghỉ cho tới khi kết thúc, ngoại trừ việc làm bài tập, cậu còn phải tiếp tục làm quen với tình huống sản nghiệp trong nhà cùng với học cách xử lý chúng như thế nào nữa. Tuy ông nội có thể hỗ trợ nhưng dù sao ông cũng chỉ là một đoạn ký ức, ông chỉ có thể nhớ rõ phương pháp vận dụng sản nghiệp trong thời của ông mà thôi, rất nhiều phương pháp đã không còn phù hợp cho bây giờ, vì thế Harry còn phải học tập cách xử lý sản nghiệp gia tộc nữa. Sau đó, cậu còn đi viếng thăm nhà Draco, cậu bắt buộc phải thu được bản nhật ký tới tay mình trong lúc nghỉ hè rồi mới đi bước tiếp theo. Haizz, Merlin, cậu đột nhiên cảm thấy mình là người cực kỳ bận rộn! “Vậy được rồi, Harry, mình cảm thấy hiện tại tốt nhất chúng ta nên đi thư viện luôn, mình còn nhớ rõ đề thi cũng như đáp án của mình, cậu giúp mình nhìn xem đi.” Hermione không khỏi phân trần buông phiếu điểm của mình xuống, lôi Harry về phía thư viện, lưu lại mấy người bạn không lịch sự run rẩy khóe miệng. “Thật là một nữ sư tử chăm chỉ nhiệt tình học tập, tất thối Merlin, thế giới này điên hết rồi sao?” Blaise nhìn phiếu điểm với thành tích rất tốt của mình, mỗi một lớp đều thông qua với điểm cao nhưng không giống như Hermione ở vị trí thứ nhất đều là điểm tối đa. Á, nhưng cậu ta đã không còn biết lúc trước mình thi cái gì, mà nữ phù thủy nhỏ bị hoảng sợ trong phòng trên tầng bốn ngay cả đáp án của mình như thế nào cũng đều nhớ rõ, có cần phải đả kích người khác như vậy hay không? “Sau khi trở về trăm ngàn lần không nên nói cho ba biết chuyện này, không thì kỳ nghỉ hè này chúng ta xong đời đấy.” Draco nắm phiếu điểm của mình, đen mặt nói. Cậu ta đứng thứ hai, thiếu năm điểm so với vị trí thứ nhất, nhưng cậu ta tuyệt đối không thể nói cho người khác rằng rất nhiều đề mục lớp thảo dược học đều do Hermione gạch ra trọng điểm khi bọn họ ôn tập, đè nặng lưng bọn họ xuống, cho nên cậu ta mới có thể thi được thành tích cao như vậy, nếu tự mình ôn tập chắc chắn là sẽ bỏ qua một ít yếu điểm. Nhưng cậu ta tuyệt đối không thể nói cho ba biết đây là do Hermione hỗ trợ, nếu ba cậu ta biết mình có một chỗ không hiểu lại là do một Muggle hỗ trợ thì ông ấy sẽ ngất xỉu mất. Mà hậu quả chính là toàn bộ nghỉ hè cậu ta đều phải tiếp nhận huấn luyện. Hai ngày sau, tiệc cuối năm đã đến. Khi Harry dẫn nhóm học sinh năm nhất đi vào lễ đường, người bốn học viện dường như đều đến muộn, không phải là Harry không nghĩ đến việc tới sớm hơn một chút mà trong Nhà có quy định, bắt buộc các nhóm học sinh năm trên đi trước, rồi mới tới lượt nhóm học sinh năm dưới. Toàn bộ lễ đường trang trí với bố cục chủ đạo là màu xanh bạc, cao quý lịch sự mà không xa hoa. Vì đoạt được Cúp Nhà, nhóm Slytherin tương đối vui vẻ, học trò năm trên – nhất là năm thứ bảy – nhóm này thậm chí đã không còn sự ổn trọng ngày xưa, mà cười cùng người chung quanh nói chuyện phiếm. Đây chính là học kỳ cuối cùng mà bọn họ còn ở trong Hogwarts, vì thế ngay cả chủ nhiệm cũng ngầm đồng ý bọn họ thoải mái vui đùa. “Một năm lại đi qua,” Sau khi mọi người đến đông đủ, cụ Dumbledore đứng lên, cười mở ra hai tay tựa hồ như ôm mọi người, “Thầy nghĩ trong trí não nhỏ của các trò nhất định đã nhồi vào tri thức, nên chúng ta cần phải thả lỏng cho các trò tiêu hóa tri thức, đúng không nào?” “Dạ!” Nhóm học trò lớn tiếng đáp lại, trên mặt mang theo sự chờ mong đối với những ngày nghỉ sắp tới. “Được rồi, tốt lắm, trước khi đầu óc các trò bị đống thức ăn mỹ vị này làm ngây ngất thì thầy phải nói, chúc các trò nghỉ hè vui vẻ. Nếu có ai nhớ đến cụ già này thì không cần đến thăm thầy đâu, chỉ cần gửi cho thầy ít kẹo là được, thầy có thể cảm nhận được nỗi nhớ của các trò.” Mọi người đều nở nụ cười. Cụ Dumbledore lại tổng kết điểm của từng Nhà, tuyên bố Slytherin đứng vị trí đầu tiên, “Ừm, chúng ta vỗ tay cho vị trí thứ nhất nào!” Nhóm Slytherin vui vẻ vỗ tay, tuy trong lễ đường không có Nhà nào khác vỗ tay cùng nhưng bọn họ cũng không cần. Nhưng mà nhóm học sinh năm trên kinh ngạc phía bên Gryffindor, Hermione là người đầu tiên vỗ tay chúc mừng bọn họ, Ron kinh ngạc nhìn nhìn Hermione, cũng vỗ tay theo. Như là thủy triều lan tràn, bên trong Gryffindor, những học sinh duy trì mối quan hệ tương đối tốt với Harry cũng bắt đầu vỗ tay, không hẹn mà bọn họ cùng nghĩ tới lời nói Harry đã từng nói qua, “Chúng ta là bạn cùng học, không phải là kẻ thù, vì sao lại phải vì ở Nhà khác nhau mà đấu đá nhau chứ?” Ừ, đúng vậy, bọn họ là bạn học không phải kẻ thù! Nếu không vui vì Slytherin đạt được Cúp Nhà, vậy thì tự mình đi đoạt lại không phải là được sao, nhóm Gryffindor chẳng phải được công nhận là dũng cảm mà! Ngay sau đó, Hufflepuff cùng Ravenclaw cũng vỗ tay, quan hệ giữa bọn họ và Slytherin cũng không cứng ngắc như giữa Gryffindor và Slytherin, hơn nữa học sinh năm nhất có rất nhiều người quan hệ rốt tốt với thủ tịch Slytherin, Slytherin đạt được Cúp, nói thực ra bọn họ không có gì không vui cả. “Xem ra, bởi vì Kẻ Được Chọn, trường học này sẽ xuất hiện một không khí mới.” Nhóm học trò Slytherin sắp tốt nghiệp nhìn tình huống bên trong lễ đường, cảm thán nói, “Trong quá khứ, làm sao mà Gryffindor có thể vỗ tay cho chúng ta cơ chứ?” Mà hiện tại, cho dù chỉ có năm nhất, nhưng có phải cũng chứng minh quan hệ giữa hai Nhà sắp dịu đi rồi hay không? “Đáng tiếc chúng ta lại sắp tốt nghiệp.” Một học sinh khác lại cảm thán nói, “Thật muốn biết trình độ ảnh hưởng của Kẻ Được Chọn có thể đi tới đâu.” “Như vậy, sau khi tốt nghiệp chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ đi” Cho dù không thể tự mình trải qua, nhưng bọn họ chắc sẽ tùy thời chú ý. “Ha ha.” Người kia không nói gì, nhưng lấy tiếng cười tỏ vẻ tán đồng. Kẻ Được Chọn này có thể làm tới trình độ nào, bọn họ vẫn phải theo dõi đi. Phảng phất chỉ sau một đêm thôi, ngăn tủ cá nhân đều trống rỗng, sau khi từ lễ đường trở về Harry phát hiện tủ quần áo của mình đều được thu thập rồi, xem ra thừa dịp lúc bọn họ không ở gia tinh đã đến hỗ trợ. Harry nhìn nhìn phát hiện mình không để sót cái gì rồi bắt đầu ngủ. Ngày hôm sau, tờ giấy thông báo phát đến từng tay học trò, cảnh cáo bọn họ không được sử dụng pháp thuật. Nhưng Harry nhìn thấy rất nhiều học trò trong Nhà đều cười nhạt, mà chính cậu cũng không khác lắm – cần phải biết, cậu có hai cây đũa phép, trong khi đó Bộ Pháp thuật chỉ kiểm tra đo lường một cây thôi, không thể nào phát hiện cậu còn có một cây đũa phép Phượng Hoàng khác. Trước khi rời đi, Harry đi tới hầm. “Trò Potter, trò tốt nhất lấy đủ lý do giải thích tại sao trò không trở về mà lại chạy tới quấy rầy giáo sư độc dược của trò.” Thầy Snape đen mặt mở cửa, trừng mắt nhìn Harry. “A, giáo sư, thái độ của thầy cũng thật không tốt.” Harry nói. “Đối với một Potter, ta chỉ sợ ta không thể trưng ra một vẻ mặt ôn hoà.” Thầy Snape hừ hừ, không tránh ra, có vẻ không định để Harry đi vào, “Hiện tại, trò có chuyện gì, lập tức nói.” “Dạ, được rồi.” Harry đưa cho thầy Snape một cái chai nhỏ, “Vì cảm ơn thầy ngày đó đã cung cấp độc dược, đây là quà tạ lễ của con, giáo sư, do con cắt từ Hòn đá Phù thủy, có lẽ nó sẽ là một dược liệu rất tốt.” Cậu phải tiêu hao một lượng sức lớn mới có thể cắt được từ Hòn đá Phù thủy đó. Ánh măt thầy Snape tựa hồ lóe lên, nhưng lập tức thầy khôi phục bộ dáng lạnh lùng, một phen cướp đi cái chai trên tay Harry, rồi không khách sáo đuổi người, “Trò có thể đi được rồi.” Sau đó “Ba” một tiếng, đóng cửa lại. Harry biết, thầy đang sốt ruột đi nghiên cứu Hòn đá Phù thủy, dù sao thứ được tạo thành từ thuật luyện kim này có thể trở thành dược liệu hay không vẫn là chuyện đang được tranh cãi. Nhưng bởi vì không ai có hàng mẫu để thí nghiệm, cho nên chuyện này vẫn là chuyện đau đầu của nhóm bậc thầy độc dược. Hiện tại được Harry cung cấp Hòn đá Phù thủy, thầy Snape đương nhiên sốt ruột đi nghiên cứu rồi. Harry nhún vai, cầm hành lý tiến đến hội họp cùng Draco. Bởi vì bọn họ không cần xuyên qua mặt tường kia – đến nhà ga thì sẽ có gia tinh tới đón nên bọn họ cũng không thay áo choàng phù thủy ra nữa. Harry tâm tình tốt vẫn duy trì cho tới khi gặp mặt ba mẹ, cậu cười ứng phó những chuyện mà ba mẹ hỏi, đơn giản xoay quanh về học tập, cậu đều kiên nhẫn trả lời. Bởi vì về nhà nghỉ hè, Harry tâm tình rất tốt, cho dù là sắp học tập chuyện gia tộc, Harry cũng không buồn bã nhăn nhó. Dù sao cũng là một lão già hơn hai trăm hơn tuổi, đối với cái này, cậu tự tin mình sẽ học được rất nhanh. Nhưng mà ngày hôm sau, bởi vì tin tức trên Nhật báo Tiên tri, Harry không thể không nhíu mày, trầm mặt xuống! – Hết chương 34 – Tác giả có lời muốn nói: Ta biết năm nhất có hơi ngắn, bởi vì năm nhất thật sự không thích hợp để phát triển tình cảm, hơn nữa năm nhất chỉ là định tạo ra tình hữu nghị cho bọn họ mà thôi, cho nên hy vọng các vị không cần cảm thấy năm nhất chấm dứt quá nhanh, năm nhất trên thực tế vẫn là dựa theo nguyên tác, Nguyệt Nguyệt đặt ra, là ở năm thứ hai, à không, thật sự thì nghỉ hè năm nhất, hiệu ứng cánh bướm mới có thể hiển hiện ra.
|
Chương 35: Ngoại truyện thất tịch[EXTRACT]—o0o— “Hì hì, Sev à!” “Potter, ta đã nói em không được quấy rầy trong lúc ta đang nghiên cứu độc dược rồi mà.” Người đó đứng sau vạc, đầu cũng không ngẩng lên trực tiếp đuổi người. “Không được, anh bắt buộc phải đi ra cho em,” Harry nhất quyết không tha nói, “Hiện tại, lập tức, lập tức.” Nói xong, cậu thuận tay ếm cho cái vạc của Snape một thần chú Scourgify, khiến anh không có cơ hội tiếp tục. “Harry Potter!” Snape lửa giận tận trời nhìn Harry, đang suy xét có nên giáo huấn bạn đời của mình hay không thì lại tiếp nhận ánh mắt ủy khuất của Harry. Đây là tình huống gì hả, người bị hủy đi độc dược là mình, vì sao cái người đối diện mình còn có vẻ ủy khuất hơn chứ! “Sev à, lúc anh theo đuổi em cũng không như thế này, dạo này anh toàn hung dữ với em, còn gọi cả tên cả họ của em nữa.” Harry ủy khuất lên án, “Đây là cái mà mọi người thường nói là thời kỳ tình yêu lạnh nhạt đúng không?” “Ngài Potter, ta nghĩ em đã hai trăm hơn tuổi rồi.” Thái dương Snape rút gân nói, “Như vậy, em chắc là biết không cần bừa bãi tin tất cả những gì mà người khác nói!” “Nhưng anh quả thật không nhiệt tình giống như lúc trước theo đuổi em nữa.” Harry cắn khóe môi, ủy khuất nói. Ôi, Merlin, vì sao anh lại yêu phải ma nhân Potter này hả, còn có tại sao anh cũng không hề biết lúc mình theo đuổi đối phương, như lời đối phương nói là… cực kỳ nhiệt tình? “Sev à, có phải anh đã chán ghét em rồi không?” Đối diện với tên nhóc mắt xanh lá kia – cậu ta đã không còn nhỏ nữa, nhưng trong mắt Snape thì hành vi của cậu ta quả thực chính là của một tên nhóc – gần như đã lã chã chực khóc nhìn mình, khiến lửa giận của Snape nháy mắt biến mất, được rồi, anh xem như thua bởi cậu ta. “Được rồi được rồi, thôi nào… Harry,” Snape cất vạc đi, lôi kéo Harry xuống dưới lầu, “Rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy?” “Hôm nay là lễ tình nhân đó, anh không biết là anh nên đem thời gian điều chế độc dược chuyển sang trên người bạn đời yêu quý của anh sao?” Harry nháy mắt. Snape vẻ mặt như gặp quỷ, vung đũa phép của mình, phía trên đũa phép biểu hiện thời gian lúc này là 7 giờ 23 phút ngày 23/08. Anh trừu trừu khóe miệng, nhìn Harry nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta nghĩ em phải nhớ rõ hiện tại là tháng tám.” “Ừ, đúng rồi, em đương nhiên nhớ rõ,” Harry không cho là đúng nói. “Như vậy, em hẳn là biết, lễ tình nhân là vào tháng hai!” “Đây là lễ tình nhân ở nước chúng ta, ở phương Đông, nước Trung Quốc đó, lễ tình nhân của bọn họ là hôm nay.” Harry chớp ánh mắt nhìn Snape. Trán Snape nổi gân xanh, anh buông lỏng đũa phép của mình, anh hoài nghi rằng nếu vẫn nắm đũa phép thì chỉ trong một giây mình sẽ không do dự ếm một thần chú tẩy não cho người bạn đời này mất, “Ta nghĩ rằng em chắc là biết, em là người nước Anh, lễ tình nhân đáng chết này không có nửa điểm quan hệ tới em.” “Tại sao lại không chứ, gì thì gì nhiều năm trước em cũng sinh hoạt tại Trung Quốc một thời gian ngắn, cũng tại nơi đó trải qua vài cái lễ tình nhân mà.” Vì kỷ niệm, không được hả? “Qua vài lễ tình nhân?” Tay Snape chậm rãi nắm chặt bả vai Harry, “Ngài Potter, có thể nói cho bạn đời của ngài biết tại Trung Quốc ngài đã cùng ai trải qua lễ tình nhân hay không!” Hừ, anh tuyệt đối không thừa nhận mình lại để ý chuyện đời trước của Harry, tuyệt đối không thừa nhận! “Hì hì, anh đang nghĩ gì đấy,” Harry gạt tay Snape ra, “Em cũng không phải lấy thân phận người yêu, chúng em lấy thân phận bạn bè cùng nhau qua lễ thất tịch.” “Thất tịch?” Snape có vẻ mới lạ lặp lại này từ, “Cái gì?” “A, đúng rồi, phương diện này, có một câu chuyện tình cực kỳ lãng mạn.” Harry thần thái sáng láng kể cho Snape chuyện mình đã nghe ở Trung Quốc, Snape không ngắt lời cậu mà chăm chú nghe, tựa hồ lửa giận vì Harry hủy diệt độc dược đã bị anh để qua sau đầu, anh nghe Harry nói, hơi hơi nheo lại ánh mắt. “…… Trung Quốc bên kia thì trừ bỏ lịch dương còn có một lịch âm nữa, nghe nói ngày mồng bảy tháng bảy âm lịch hàng năm đôi vợ chồng số khổ đó gặp nhau, cho nên người Trung Quốc xem ngày này trở thành ngày lễ tình nhân. Vì thế Sev à hôm nay là lễ tình nhân đó.” Harry nói xong, cười tủm tỉm nhìn Snape, “Chúng ta đi ra ngoài đi, mỗi ngày anh đều giao tiếp với cái vạc thôi, em sắp buồn chết rồi.” Snape bĩu môi nói, “Một điển tích không thú vị tí nào.” “Nhưng nếu anh cứ tiếp tục như vậy, em cũng không kém bọn họ đâu, mỗi ngày đều cách một cái cửa chẳng nhìn thấy anh gì cả.” Harry không khỏi phân trần đem Snape kéo đứng lên, “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.” “Em quả thực là một tên nhóc không hề trưởng thành!” Nếu nói ra, ai sẽ tin tưởng người này đã hơn hai trăm tuổi rồi cơ chứ. Harry cười hì hì đem Snape ra khỏi biệt thự Prince. Bọn họ đi Hẻm Xéo, sản nghiệp danh nghĩa của Harry. Từ khi Harry chủ trương đem những thứ Muggle được ếm pháp thuật tiến cử, giới phù thủy càng ngày càng xuất hiện nhiều các vật phẩm Muggle, đương nhiên chúng nó đều được ếm pháp thuật, trở nên càng hấp dẫn người khác. Công viên Ile là nơi tập trung nhiều vật phẩm Muggle nhiều nhất ở Hẻm Xéo, trong đó có những vật phẩm Muggle được ếm pháp thuật, cũng có vật phẩm nguyên gốc, ngay trung tâm đó là một công viên giải trí loại hình Muggle. Harry tiến cử khiến cho giới phù thủy rốt cục không hề mù quáng tự phong bế mình như trước mà bắt đầu nghiên cứu về thế giới Muggle, cũng làm cho Hẻm Xéo có thêm rất nhiều cửa hàng mới. Harry dẫn Snape cơ hồ đi dạo toàn bộ công viên Ile. Snape tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn rất không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn đến biểu tình hưng phấn của Harry, ánh mắt anh không khỏi nhu hòa. Anh biết, dạo gần đây rất nhập tâm điều chế độc dược, đã nhiều ngày không quan tâm đến cậu. Harry không chỉ cảm thấy buồn mà còn sợ anh ở trong phòng độc dược quá lâu sẽ không tốt cho cơ thể, nên mới trăm phương nghìn kế tìm lý do kéo anh đi ra. Nói cách khác làm sao mà mấy năm trước lại không nói với anh về một ngày lễ như vậy chứ. Harry thoạt nhìn rất vui vẻ, có lẽ do thật lâu không đi ra ngoài cùng bạn đời nên cậu ấy có vẻ rất hưng phấn, thậm chí đôi khi còn có thể cười thất thần, điều này làm cho Snape hơi tự trách bản thân, đã lâu mình không ở chung với cậu. “Sev à, hôm trước Draco đề nghị em là ba đỡ đầu của Scorpio đấy, nhưng cậu ấy lại sợ sẽ rối loạn bối phận hai người.” Nhớ tới nguyên nhân mà bạn tốt mấy ngày nay nhăn nhó, Harry cười với Snape nói lên chuyện này. “Trong quý tộc, bối phận cũng rất loạn, ví dụ như con chó ngu ngốc kia cùng một thế hệ với em, mà lúc tên ba ngu ngốc của em lại tìm cậu ta làm ba đỡ đầu cho em, tại sao lại không nghĩ tới việc này chứ.” Snape nói, xem như cam chịu chuyện này. “Draco sẽ rất vui cho mà xem.” Harry cười nói. Snape hừ hừ, tựa hồ cực kỳ bất mãn đối với việc Harry trong lúc bọn họ đang “hẹn hò” lại nhắc tới người khác, “Tiếp theo vào trong đó, em định chơi tới khi nào hả.” “Anh à, tiếp theo cùng em đi mua đồ ăn, tối nay làm đại tiệc cho anh.” Harry ngẩng đầu hôn hôn trên mặt Snape, cười nói. Snape cứng ngắc, lập tức gật gật đầu. Không thể không nói, một nam nhân biểu tình cứng ngắc vừa thấy đã biết không thường nấu ăn lại xuất hiện trong siêu thị là một chuyện để người khác giật mình, theo như ánh mắt mọi người hướng tới Snape là biết. Nhưng đương sự không chút nào để ý, ánh mắt vẫn dán trên người Harry đang lựa chọn thực phẩm, mãi cho đến khi Harry chọn xong, mỉm cười với anh, không biết khi nào thì xuất thần, mới hồi phục tinh thần lại. “Đây là đại tiệc mà em nói?” Snape nhìn thứ mà Harry lựa chọn, rất hoài nghi nói. Củ cải, cùng với rau xanh mà anh chưa từng thấy, một ít thịt bò, cùng với một ít đồ gia vị, trừ những thứ đó ra thì chẳng còn gì khác. “Hì hì, tối nay anh sẽ biết thôi.” Harry thần bí nói, cũng không định nói cho Snape biết tối nay mình sẽ chuẩn bị cái gì. “Nếu em muốn.” Anh không nói cái gì nữa, phụ giúp đẩy xe mua sắm, cùng Harry đi tới quầy tính tiền. “Đi thôi.” Anh nói, chờ Harry tính tiền xong, thay Harry cầm đồ mà tay kia thì dắt Harry. Bọn họ không độn thổ mà chậm rãi đi bộ trở về. Nhiều năm trước, đôi bàn tay tuyệt đối không va chạm mà giờ lại gắt gao nắm chặt, không dễ dàng buông ra. Bởi vì Harry lấy lý do là lễ tình nhân Trung Quốc nên đồ ăn mà tối cậu làm chính là sủi cảo hấp, nhìn Snape đang nghi hoặc, cậu cười khẽ đứng lên, “Thử xem nào.” Snape nửa tin nửa ngờ, dùng dĩa xoa xoa cắm vào một cái sủi cảo tròn vo, chấm chấm, đưa lên miệng. Sau đó, dĩa ăn của anh không hề dừng lại Harry vừa lòng mỉm cười, cũng bắt đầu dùng dĩa, nhẹ nhàng đem sủi cảo khác đặt vào bát Snape. Ban đêm, Harry đem đầu rúc vào lồng ngực Snape, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, đây là thói quen đã nhiều năm qua của cậu. “Sev, em yêu anh.” Cậu nói. “Ta cũng yêu em, Harry.” Bạn đời của cậu đáp lại. – Hết chương 35 –
|
Chương 36: Bắt đầu nghỉ hè[EXTRACT]—o0o— Ngày hôm sau Harry trở lại biệt thự vẫn duy trì tâm tình vui vẻ, bất quá khi cậu ngồi trong đại sảnh, nhàn rỗi mở Nhật báo Tiên tri buổi sáng hôm nay thì tâm trạng này liền bay đi mất. Năm chữ ‘Vượt ngục ở Azkaban’ rành rành trên trang Nhật báo Tiên tri, mà phía dưới tiêu đề lớn là một khuôn mặt một người đàn ông tiều tụy, quần áo tả tơi thoạt nhìn cực kỳ điên cuồng. Harry nhận ra chú, cho dù chú đã không còn vẻ ngoài đẹp trai như năm đó. “Chú Sirius……” Harry nhẹ nhàng mà nỉ non nói, từ báo chí nhìn xuống. Chú Sirius vượt ngục, vì sao chứ? Trong bài cũng không nói cụ thể về chuyện chú Sirius vượt ngục, chỉ nói đó là một tên vượt ngục nguy hiểm cùng với thân phận tùy tùng của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, hơn nữa còn có khả năng đến quấy rối Kẻ Được Chọn. Vì đảm bảo an toàn cho Kẻ Được Chọn, Bộ Pháp thuật quyết định vào học kỳ sau sẽ đem Giám ngục ở Azkaban cùng một bộ phận Thần Sáng nỗ lực bảo vệ ở Hẻm Xéo và Hogsmead. Trên báo cũng không nói tới tình huống quái dị của chú Sirius, vì thế Harry rất khó hiểu. Bây giờ người phản bội đã không phải là Pettigrew nữa, vậy thì vì sao mà chú Sirius lại vượt ngục? Chú ấy sẽ đi đâu chứ? Harry nhẹ nhàng sờ tờ báo, nhìn chú Sirius đang chật vật, không khỏi đau lòng. Đây chính là ba đỡ đầu đẹp trai ngời ngời mà cậu đã gặp lúc trước sao? Đây có còn là ba đỡ đầu thích cười to lúc cậu gặp sao? Azkaban đã phá hủy mọi thứ mà thậm chí cậu cũng không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. “Cậu chủ, ngài Lavies đã đến.” July không biết cậu chủ còn đang thương tâm, đến báo Harry. “Vậy à,” Harry thu hồi tâm tư khỏi mặt báo, cố gắng nâng lên tinh thần, “Mời khách quý vào, mặt khác chuẩn bị trà bánh!” “Dạ, cậu chủ!” July nói xong, lễ phép cúi đầu, biến mất trước mắt Harry. Harry cuối cùng nhìn thoáng qua báo chí, liền đặt nó sang chỗ khác. Hiện tại chưa phải là lúc để cậu quan tâm tới chuyện này. Có lẽ chú Sirius vừa mới trốn khỏi chưa thể vào đây được, cậu sẽ luôn luôn chú ý tình huống, nhất định phải tìm được ba đỡ đầu trước người khác Chuyện bây giờ cậu cần phải quan tâm lại là việc khác. “Cậu Potter.” July dẫn vào một người đàn ông trung niên, cúi đầu chào lại Harry, “Xin lỗi không thể tới tìm cậu ngay khi cậu trở về ngày đầu tiên.” “Không sao, ngài Lavies, mời ngài ngồi.” Harry thẳng lưng, không thích ngẩng đầu lên nói chuyện cùng người khác, hy vọng người này nhanh chóng ngồi xuống. Nhưng cách nói chuyện của cậu từ kiếp trước, cậu lại cảm thấy cực kỳ chậm rãi thong dong. “Các thế hệ gia tộc Lavies đều là bạn của gia tộc Potter, ngài không cần khách sáo.” Mino Lavies nghe Harry nói, thoáng ngây ra một lúc, lập tức nở nụ cười, “Gia tộc Potter đã rất lâu rồi không xuất hiện một người như cậu, một đứa nhỏ có có lễ nghi quỹ tộc hoàn mỹ, vẫn biết ba của cậu khi tôi gặp mặt, cách nói chuyện rất thẳng thắn, trực tiếp.” “Quá khen rồi, ngài Lavies.” Lúc này, July đem trà bánh lên, trong khoảng thời gian ngắn hai người đều thưởng thức nhấm nháp mỹ vị, không nói gì cho đến khi Harry cảm thấy đúng thời điểm mới mở miệng một lần nữa, “Gia tộc Potter đã phong bế một khoảng thời gian lâu dài, rất nhiều sản nghiệp đã bắt buộc phải đóng cửa,” Bởi vì một ít sản nghiệp cũng cần gia chủ ra mặt nhưng gia tộc Potter phong bế, nhất là khi ba cậu mất đi, gia tinh cũng đóng lại phần sản nghiệp này, “Đó là bất đắc dĩ phải làm thế mà bây giờ, cháu cảm thấy chính là lúc khởi động lại một lần nữa.” Cậu đã trở lại, bởi vì coi trọng việc cá nhân mà tiêu phí một quãng thời gian nhiều năm như vậy, nên bây giờ linh hồn cùng pháp thuật cậu cũng đã ổn định, thậm chí phương thức vận hành buôn bán quý tộc cũng đã hiểu rõ, cậu cảm thấy bây giờ chính là thời điểm để hành động. “Cậu muốn nói rằng…” Tin tức Harry là gia chủ gia tộc Potter, toàn bộ giới phù thủy cũng đã biết, nên bây giờ một cậu bé mới mười hai tuổi nói ra chuyện này, Mino cũng không kinh ngạc mà càng cảm thấy vui vẻ. “Gia tộc Lavies cùng gia tộc Potter vẫn duy trì tình hữu nghị, cháu cực kỳ cảm ơn vì gia tộc Lavies đã chiếu cố trong lúc biệt thự Potter đóng cửa, nên hy vọng sau này chúng ta vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ hợp tác tốt.” Quan hệ thông gia giữa gia tộc Lavies và gia tộc Potter chỉ có thể lật ngược ở mấy thế hệ trước đó, những năm gần đây cũng không hề có quan hệ thông gia nữa nhưng gia chủ hai gia tộc Lavies cùng Potter cũng là bạn tốt hơn mười thế hệ, Harry tin chắc mình có thể tín nhiệm được vị gia chủ này. “Thực sự rất vui vì có thể trong lúc còn sống mà nhìn được gia tộc Potter phục hưng.” Ông Mino là bạn cũ của ông nội Harry, lớn hơn ba James mười tuổi. Ông Mino từng được ông Charlus giúp đỡ, hơn nữa lúc gia tộc Lavies gặp khó khăn cũng do ông Charlus hỗ trợ chống đỡ qua đoạn thời gian đó. Tình hữu nghị vốn đã sâu nặng lại càng chắc chắn hơn, đó cũng là lý do mà sau khi gia tộc Potter phong bế, rất nhiều gia tộc hợp tác khác đều lần lượt rời khỏi nhưng gia tộc Lavies lại thủy chung chiếu cố sản nghiệp gia tộc Potter. “Cháu sẽ không làm ông thất vọng, ông Lavies.” Harry ưu nhã mỉm cười, búng tay một cái, July đưa cho cậu một phần tài liệu. “Cháu định sẽ bắt đầu từ việc tìm hiểu kỹ lưỡng về gia tộc Potter.” Gia đình máu trong không chỉ di truyền về vẻ ngoài mà còn di truyền về năng lực. Ví dụ như gia tộc Malfoy được coi là quý tộc bạch kim vì gia chủ bọn họ gần như đều có mái tóc bạch kim. Gia tộc Prince được gọi là gia tộc độc dược vì những thế hệ trong gia tộc này đều là bậc thầy độc dược, mà gia tộc Potter thì sao? Tự nhiên không phải là một mớ đầu tóc lộn xộn kia mà là kỹ thuật bay xuất sắc. Trong biệt thự, Harry có thể tìm được đủ các loại phần thưởng huy chương của các vị tổ tiên mình, lại nhận ra đa số đó đều là trong phương diện Bay. Nói cách khác, bản lĩnh bay bổng trải qua mấy thế hệ lắng đọng lại đã trở thành một loại bản năng, một loại bản năng không thể xóa nhòa. Ngay cả khi trải qua chiến tranh, dù đã cực kỳ mỏi mệt, Harry không muốn làm gì, nhưng cũng không hề nghĩ sẽ buông bỏ thú bay lượn, bầu trời chính là lĩnh vực của cậu. Cho nên Harry tính toán đầu tiên sẽ bắt đầu từ đây. Một tuần sau, Hẻm Xéo mở ra một cửa tiệm mới, sản phẩm bên trong từ chổi bay cho tới cả các dụng cụ bảo quản tất cả đều đầy đủ, tiệm này nằm ở nơi náo nhiệt nhất trong Hẻm Xéo. Trong ngày khai trương hấp dẫn sự chú ý của mọi người, các chủ tiệm Hẻm Xéo chưa bao giờ đưa ra các hoạt động ưu đãi nhưng khi mở cửa, tiệm này lại thông báo rằng nhân ngày khai trương nếu sở hữu sản phẩm sẽ có ưu đãi rất lớn. Bây giờ đang là nghỉ hè, cũng là thời gian chuyển cấp từ học sinh năm nhất sang năm hai, học sinh năm hai đã có thể mang chổi tới trường học. Trong thời gian này khai trương không thể nghi ngờ là nắm bắt được khách hàng nhưng Harry thì không hề để ý tới điều đó, đây mới chỉ là bước đầu tiên. “July, đi thông báo cho ngài Lavies, nói rằng kế hoạch thứ hai đã bàn bạc ngày đó ta cảm thấy có thể bắt đầu được rồi.” Harry đứng trước gương, cẩn thận sửa sang quần áo chính mình. “Dạ, cậu chủ!” July cầm thư Harry đã viết, biến mất trong phòng. Bước thứ hai của Harry chính là bắt lấy khách hàng Muggle. Thế giới phù thủy học sinh Muggle rất nhiều, có một số người ba mẹ họ cũng không phải là phù thủy, việc đổi bảng Anh nhất định sẽ gây ra khó khăn. Kế hoạch tiếp theo của Harry chính là mở một cửa hàng chấp nhận trả tiền bằng bảng Anh, tương đương với việc đem siêu thị Muggle tới đây, bên trong không chỉ là sách dùng để học tập, mà còn có dụng cụ học tập thậm chí còn cung cấp các dụng cụ học tập Muggle – một số người bạn học Muggle của Harry thì xem qua cũng có người không quen dùng bút lông mà lại dùng bút mực Muggle. Một bộ phận lớn học sinh bên trong Hogwarts bây giờ đều đến từ thế giới Muggle, rất khó để bọn họ thích ứng thế giới phù thủy trong một thời gian ngắn. Một khi đã như vậy tại sao lại phải miễn cưỡng bọn họ thích ứng mà không phải là thế giới phù thủy thích ứng với bọn họ chứ? Khi Harry nói như vậy được Mino khen ngợi. Trong quá khứ mọi người đều biết nếu tiến vào thế giới phù thủy thì phải sống theo thói quen của phù thủy. Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể thích ứng được thói quen sinh hoạt này, nhất là sau khi sống ở thế giới phù thủy một học kỳ lại trở về nhà bọn họ, lại sinh hoạt kiểu khác, đây chính là một việc khiến người ta đau đầu. Mặt khác, Harry còn nghĩ đến việc xây dựng một tòa soạn báo không phải thông báo các tin tức mới mẻ về thế giới phù thủy mà đưa ra những tin tức mới mẻ đến từ thế giới Muggle, cho dù thế nào cũng không khiến cho học sinh Muggle thoát ly khỏi thế giới nguyên bản mà bọn họ đã sống. Về phần tiến cử đồ dùng Muggle, Harry cũng nghĩ đến nhưng bất quá cậu biết điều này không thể làm trong một thời gian ngắn được. Sau đó Harry đi tới Bộ Pháp thuật xin quyền lợi sử dụng pháp thuật trong lúc nghỉ hè. Không có một học sinh nào trước 17 tuổi có thể sử dụng pháp thuật ngoài trường trừ trường hợp nguy hiểm tính mạng nhưng cũng không có một học sinh nào trước khi thành niên lại kế thừa gia tộc, trường hợp của Harry là tình huống cực kỳ đặc biệt. Có lẽ việc Harry nộp đơn giải thích về trường hợp của mình khiến cho Fudge không thể nào từ chối, cũng có thể là để cho Kẻ Được Chọn có năng lực trốn thoát khi gặp tù nhân ngục Azkaban. Tóm lại, Bộ Pháp thuật đồng ý với đơn của Harry. Kỳ thật Harry hoàn toàn có thể dùng cây đũa phép khác của mình, không ai biết được cậu có một cây đũa phép thứ hai. Bộ Pháp thuật không thể nào kiểm tra đo lường việc cậu ếm thần chú Hắc ám bằng cây đũa phép kia nhưng toàn bộ nghỉ hè cậu còn phải làm rất nhiều việc, cậu không thể nào trong một kỳ nghỉ hè không sử dụng pháp thuật trước mặt người khác, quy định bộ pháp thuật sẽ gây ra khó khăn cho Harry, nên rõ ràng Harry cần phải đi tới Bộ Pháp thuật xin phép. Sau gần một tháng nghỉ hè, Harry uống dược cận thị, cậu tháo kính xuống, ba James một lời nói con của anh rất đẹp trai, mà bà nội của cậu cũng vừa lòng tươi cười nhìn cậu, “Đôi kính mắt kia đã che mất đi vẻ ưu nhã của con, cùng với ánh mắt xinh đẹp đó.” Ầy, cậu không thích từ ‘xinh đẹp’ này lại được miêu tả trên người cậu đâu, nhưng nếu được người nhà khen thì cậu cũng không cần phải phản bác. Sau, cậu đem mớ tóc dài vì tác dụng của độc dược buộc lên, bởi vì nếu cậu vẫn để tóc ngắn, cho dù dùng phương pháp nào đi nữa thì mái tóc vẫn không khuôn phép lộn xộn hết cả lên, nên Harry buộc chúng lại. “Oa, cháu yêu à, cuối cùng cháu đã có thể xử lý được đám tóc của cháu rồi.” Bà Dorea nhìn Harry hoàn toàn mới đứng trước mặt, không khỏi cảm thán nói, “Như vậy mới giống một quý tộc chứ.” “Rất xin lỗi, mẹ à, con đã không quý tộc, làm mẹ mất mặt rồi.” Đứng trong bức ảnh, ba James khô cằn nói. “Con ngoan của mẹ, ba con cũng không có ý định bồi dưỡng con thành quý tộc đâu.” Bà Dorea cười nói, “Bời vì thời điểm đó, quý tộc không có gì đáng giá cả.” Khoảng thời gian đó, cái cần phải huấn luyện không phải là lễ nghi mà là thực lực, chỉ có đủ thực lực mới có thể thoát khỏi tập kích của lũ Tử thần Thực tử mà thôi. “Vậy thì con đi đây ạ.” Harry chào tạm biệt mọi người trong nhà. “Chúc con đi chơi vui vẻ.” Lily mỉm cười nói với cậu. Harry khởi động Khóa Cảng. “Chào mừng cậu đã đến, cậu Harry Potter!” Một gia tinh đón cậu khi cậu rớt xuống nơi đến, “Ông chủ đang chờ cậu!” Tác giả có lời muốn nói: TAT hậu trường rốt cục mở ra – Hết chương 36 –
|
Chương 37: Làm khách ở gia đình Malfoy[EXTRACT]—o0o— Harry đi theo gia tinh tiến đến đại sảnh biệt thự, nơi đó vị gia chủ bạch kim đang chờ cậu. “Chỉ mong cháu không sai hẹn.” Harry cười cười giơ giơ thư mời trong tay. “Đương nhiên là không, cậu Potter rất đúng giờ, hiện tại mới có chín giờ kém năm phút thôi.” Lucius nói, “Vậy thì, hoan nghênh cậu tới làm khách, cậu Potter.” “Đây là vinh hạnh của cháu mà!” Đúng vậy, nơi Harry đến làm khách chính là biệt thự Malfoy, bốn ngày trước cậu nhận được thư mời từ Lucius, mà cậu cũng lễ phép bày tỏ hy vọng đến làm khách ở biệt thự Malfoy. “Ừm, thoạt nhìn cậu Potter không giống với lúc trước nhỉ?” Lucius nhìn Harry khiêm tốn có lễ nghi, hơi kinh ngạc về hình dáng bên ngoài của cậu. Harry cười cười không nói, đối với việc này không có bất kỳ ý kiến nào. Lúc này, Narcissa mang theo Draco đi tới. “Harry, hoan nghênh cậu đến làm khách,” Đối với lời mời của Lucuis, sợ rằng cũng chỉ có Draco vui vẻ mà thôi. Còn chưa đến trước mặt Harry, cậu ta đã khẩn cấp biểu đạt vẻ mặt vui sướng của mình. Nhưng khi nhìn đến Harry, không bình tĩnh giống như Lucius, cậu nháy mắt giật mình ngơ ngác, dưới sự nhắc nhở của ba cậu mới phục hồi tinh thần, “A, Harry, rất xin lỗi, mình muốn nói rằng… tạo hình mới rất xinh đẹp.” “Mình càng hy vọng cậu dùng từ ‘đẹp trai’ để miêu tả mình hơn á.” Harry bất đắc dĩ nói, sau đó chào hỏi Narcissa. Thôi đi, nếu với vẻ ngoài này mà đi tới Hogwarts, mọi người sẽ không nghĩ rằng cậu đẹp trai nhưng cũng không thể phủ nhận vẻ xinh đẹp của cậu. Nhất là khi tháo kính mắt xuống, đôi mắt phía sau giống hệt hòn ngọc quý xanh biếc, Harry à, cậu có chắc rằng gia tộc Potter không có huyết thống Veela chứ? Draco ở trong lòng nói. “Chúng ta nhất định phải để khách quý đói bụng sao, Lucius, đây cũng không phải là một hành động lễ phép đâu anh.” Narcissa nói. Lucius gửi cho Harry một thư mời viết, mời Harry đến biệt thự Malfoy cùng thưởng thức bữa sáng rồi ở lại đây một tuần, cho nên lúc Harry tới cũng chưa ăn sáng, nếu không, ăn ở biệt thự mình mà không ăn ở đây là một việc không hề lễ phép với chủ nhà. “Cissy à, em luôn là người chu đáo nhất.” Lucius nói, “Vậy thì, cậu Potter, vì sao chúng ta lại không đi hưởng thụ bữa sáng mỹ vị trước rồi mới bàn công việc nhỉ?“ “Cháu cùng Draco là bạn tốt, chú có thể gọi cháu là Harry,” Harry nói, “Về đề nghị của chú, cháu nghĩ cháu không có lý do nào để từ chối rồi.” “Vậy thì, Harry, xin mời.” Lucius tiếp thu lời khuyên nói. Trong biệt thự của cậu, bàn ăn vừa dài vừa rộng, nếu hai người cùng dùng bữa ở hai đầu thì bắt buộc phải nói lớn giọng. Với biệt thự Malfoy, cậu cũng không hề ngạc nhiên khi bắt gặp một bàn ăn còn lớn hơn nữa nhưng cậu lại cực kỳ kinh ngạc vì Lucius không sắp cho cậu ngồi ở chỗ khách quý mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh chỗ của chủ nhà. “Với cách sắp xếp này, sẽ không gây khó khăn khi chúng ta nói chuyện, đúng không nào.” Vị quý tộc bạch kim nói.Nói cách khác, có một số việc ông ta cũng không định sau khi ăn xong mới từ từ thảo luận, mà tính toán ngay trên bàn cơm, khi đang hưởng thụ thức ăn mỹ vị, sẽ hỏi thăm rõ ràng kỹ lưỡng? Xem ra, lần trước gặp Harry, nhìn thấy cậu biểu hiện thực lực đã làm cho vị quý tộc bạch kim này dao động rồi. Nhưng khiến Harry giật mình là Lucius cũng không hỏi cậu những chuyện có liên quan tới Voldemort, ngược lại nhắc tới một việc khác có liên quan đến tình huống mới nhất của Hẻm Xéo. “Ta nghe nói, mới đây thì Hẻm Xéo đã mở ra mấy cửa tiệm mới, không biết Harry đã nghe được tin tức này chưa.” Dù đang trao đổi trên bàn cơm nhưng Lucius vẫn không mất đi vẻ ưu nhã, sau khi ăn chậm nhai kỹ nuốt xuống, anh mới nói tới đề tài này. Sau đó anh ta cũng không gấp đến độ chờ Harry trả lời mà đem miếng thịt xông khói đưa vào miệng, tựa hồ như vừa mới anh ta không hề mở miệng mà đang ăn uống bình thường. Harry được hỏi cũng không vội vã trả lời, cậu gắp thức ăn, chậm rãi nuốt xuống, uống một ngụm nước trái cây mới mở miệng đáp, “Hẳn là Hẻm Xéo mới xuất hiện một ít huyết thống mới, đúng không ạ?” “Xuất hiện một ít…huyết thống cực kỳ gần với Muggle sao?” “Khi kiếm tiền còn cần phải suy xét tới nguồn gốc sao ạ?” Lucius giật mình liếc Harry một cái, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, “Cậu nói đúng, Harry, sao lúc trước ta lại không nghĩ đến nhỉ?” “Hiện tại nghĩ tới cũng không muộn, đúng không ạ?” “Harry, cậu cho ta một bất ngờ lớn.” “Cháu rất vui khi có thể cho chú một bất ngờ lớn tới vậy.” Trong lúc Draco nửa tin nửa ngờ, Lucius và Harry đã hoàn thành việc trao đổi hợp tác. Vài ngày sau, tin tức gia tộc Potter cùng gia tộc Malfoy bắt tay hợp tác sẽ trở thành tiêu đề của Nhật báo Tiên tri. Mà hai người sắp tạo nên chấn động này hiện đang cực kỳ nhàn nhã. Dùng xong bữa sáng, Lucius và Narcissa lấy lý do rời đi, để Draco tiếp đãi Harry. Hai người tới phòng Draco, Harry nhìn một đống mô hình rồng trong phòng Draco, cúi đầu khả nghi giật giật khóe miệng. “Harry, cậu làm sao thế?” Draco khó hiểu hỏi. “Draco, đây là…cậu muốn mở một vườn bách thú sao?” Harry hỏi, trên giường lớn của Draco hầu như đều là mô hình rồng đang đi đi lại lại. Harry cực kỳ nghi ngờ mỗi buổi tối Draco sẽ ngủ như thế nào, sao lại không bị đám rồng đi đi lại lại kia đè chết nhỉ. Hơn nữa Harry cực kỳ buồn bực tại sao Lucius có thể đồng ý việc Draco vui đùa khoe khoang những thứ không có phong cách quý tộc như vậy? Trong phòng một người thừa kế, toàn bộ đều là cái này… đáng yêu, thật sự không thành vấn đề sao? “Vườn bách thú là cái gì?” Draco chưa từng đi tới thế giới Muggle, không biết vườn bách thú là gì, đi đến giường ôm lấy mô hình của mình. Con rồng nhỏ trong ngực cậu ta ngáp ngáp một cái, có vẻ rất hiền lành, “Bởi vì mình rất thích rồng, cho nên bọn họ tặng mình quà cáp nếu không là sách thì chính là rồng mà.” Nhưng sao mình lại thấy cậu rất vui vẻ? Harry không nói gì nhìn Draco, phía sau cậu ta một đám rồng đang đi đi lại lại, nghiễm nhiên là một vương quốc nhỏ. “À, đúng rồi Harry, Blaise phàn nàn với mình về việc mỗi lần gửi thư cho cậu cậu đều không trả lời, mấy ngày nay cậu làm sao thế.” Nhớ tới dặn dò của bạn tốt, Draco hỏi. “Thư hả?” Harry hơi hơi nhướng mày, “Mình không nhận được thư của người nào trừ cậu ở bên ngoài cả.” Ừm, xem ra Dobby đã nhúng tay, thư của Ron và Hermione cũng đã bị chặn lại. Vậy thì cậu nên tìm một cơ hội nói chuyện cùng Dobby, tránh đi một lần Bludge ở năm hai nữa. “Không nhận được thư?” Draco nhíu mày, “Chẳng lẽ có người cố ý chặn thư của cậu sao?” Cậu đoán đúng rồi đó, Draco, nhưng tuyệt đối cậu sẽ không biết là ai làm đâu.“Lần sau mình sẽ đem thư của mình trực tiếp giao cho gia tinh mang ra ngoài, vậy thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.” Dù Dobby có làm thế nào cũng không thể đả động đến đồng loại của mình, bởi vì điều này có thể sẽ tác động ngược trở lại đến nó, nếu thật sự động đến, cậu nghĩ gia tinh gia tộc mình sẽ không bị thua. “Nhưng vì sao cậu lại không thể nhận được thư của người khác mà có thể nhận được thư của mình nhỉ?” Vì Dobby không dám chặn thư của cậu chủ mình chứ sao. Ban đêm, Harry viết bốn phong thư, giao cho gia tinh gửi tới Pansy, Blaise, Hermione và Ron, nói với họ tình huống của mình, cũng dặn họ về sau gửi thư không dùng cú mà trực tiếp giao cho gia tinh của mình. Mấy ngày sau, Lucius gần như không xuất hiện trước mặt Harry, phần lớn đều là Draco tiếp Harry. Harry thoạt nhìn cũng không hề sốt ruột muốn thương lượng với Lucius về chuyện của Voldemort, Draco đưa cậu đi tham quan, không vội vàng nóng nảy, tựa hồ mình chỉ đến biệt thự Malfoy tham quan như bình thường mà thôi, khiến Lucius ngầm nhìn trộm quan sát phản ứng của Harry gần đó từ từ trầm mặc. “Cissy, em cảm thấy thế nào?” Tối nay, Lucius hỏi bà xã của mình. “Harry rất trầm ổn, tuy Draco cùng tuổi với cậu ta nhưng vẫn còn kém xa lắm.” Narcissa nghĩ nghĩ, trả lời như thế, không phải cô không hài lòng với con của mình mà biểu hiện của Harry quá xuất sắc, thậm chí đôi khi còn trầm ổn hơn cả người lớn. “Anh nghĩ rằng ngay hôm sau khi đến đây cậu ta sẽ đi tìm chúng ta thảo luận chuyện của vị kia.” “Nhưng rất rõ ràng cậu ta lại không làm như vậy, mà cậu ta cho chúng ta có thời gian quan sát,” Narcissa biết, Harry cũng biết bọn họ đang âm thầm quan sát cậu, nhưng Harry cũng rất chu đáo không hề hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà giả vờ như không biết bọn họ đang ngầm quan sát, “Nếu cậu ta không có đủ tin tưởng, tin tưởng có thể thuyết phục chúng ta, em nghĩ cậu ta sẽ không làm như vậy đâu.” “Đối với việc hợp tác, cậu ta thoạt nhìn rất có tin tưởng.” Không chỉ là trên phương diện buôn bán, mà còn cả trên phương diện chiến tranh, “Cissy, hôm trước anh đã tới Hẻm Xéo.” “Hửm?” Narcissa không rõ nhìn anh. “Cái tiệm nhận bảng Anh kia, khai trương chưa được một tháng mà còn nhộn nhịp hơn so với bất cứ cửa hàng nào. Mà cửa tiệm chổi mới đó nghe nói cung đã không đủ cầu rồi.” Kẻ Được Chọn này rõ ràng còn nhỏ như vậy vì sao lại luôn nghĩ đến thứ mà người khác không thể nghĩ đến được chứ. “Lucius, anh cảm thấy chúng ta thật sự có nên gia nhập về Hội Phượng Hoàng hay không?” Chẳng may Hội Phượng Hoàng thất bại, một nhà Malfoy có khả năng không bao giờ ngóc đầu lên được nữa, “Nếu không thì vẫn dựa theo phương pháp truyền thống?” Không cần đặt toàn bộ trứng vào một ổ, là phương pháp truyền thống mà quý tộc sử dụng. Ý của Narcissa chính là để cho Draco tiếp tục làm bạn với Kẻ Được Chọn mà bọn họ thì luôn luôn chú ý tới hướng đi của Chúa tể Hắc ám. “Có lẽ đây là phương pháp tốt nhất,” Lucius tuy rằng nói như vậy nhưng ông nhíu mày, “Nhưng Cissy, xem ra em không vui chút nào.” “Nói thật, em không hề muốn anh lại đi hôn áo choàng của vị kia, cả anh và em đều hiểu được, vị kia đã điên rồi.” Đúng vậy, Chúa tể Hắc ám thời kỳ cuối đó đã điên rồi, thích sử dụng Crucio để tra tấn người khác, mãnh liệt mệnh lệnh Tử thần Thực tử nghe lời của hắn, không hề còn là một vị vua khôn ngoan nữa, mà lại là một kẻ điên yêu thích giết chóc, “Vị kia đã không đáng để chúng ta đi theo, hắn chỉ biết dẫm nát vinh quang của chúng ta mà thôi.” Quý tộc tôn trọng huyết thống, thích có sức mạnh nhưng không vì huyết thống mà bài xích tất cả – tuy rằng bọn họ quả thật khinh thường những phù thủy do Muggle sinh ra nhưng cũng có rất ít người đuổi tận giết tuyệt như vậy, cũng không vì sức mạnh mà coi thường tất cả, đây chính là một kẻ điên, rõ ràng đang dùng hình thức giết người để khoe ra sức mạnh của mình. “Vậy thì để chúng ta tiến hành một thực nghiệm đi, nếu cậu ta có thể giải quyết chuyện phiền toái của chúng ta, như vậy…” Lucius mở ra một ngăn bí mật trên vách tường, lấy ra một cái hộp. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy vài tia sáng bao quanh chiếc hộp, từ đó có thể nhìn ra được Lucius bảo vệ thứ này như thế nào. Anh niệm vài chú ngữ, tia sáng bao quanh mặt ngoài chiếc hộp mới biến mất, sau đó khởi động khóa chìm. Chiếc hộp mở ra, một quyển nhật ký lẳng lặng nằm bên trong… – Hết chương 37 – | |
|
Chương 38: Người thủ hộ gia tộc Potter – Phượng Hoàng[EXTRACT]—o0o— Ngày hôm sau khi Lucius giao bản nhật ký cho Harry, anh kinh ngạc nhận ra niềm vui sướng trong mắt cậu. “Ta có thể nghĩ rằng cậu đang chờ ta giao thứ này cho cậu hay không?” Lucius nhìn biểu tình Harry, đoán. “Thực tế thì đúng vậy, chú Malfoy.” Harry vui vẻ cầm quyển nhật ký, “Cháu biết chú vẫn muốn thoát khỏi phiền phức nhưng phiền phức của chú cháu đã có biện pháp giải quyết.” “À?” Lucius nhíu mày, đối với việc này chỉ có một từ duy nhất. “Đây là thứ hắn đã đưa cho chú, cháu biết chứ.” Harry giơ quyển nhật ký trong tay lên, “Đây là thứ duy nhất hắn cần để có thể sống lại.” Harry đưa ra đáp án. Ồ, có thể nhìn biểu tình hoảng sợ khó gặp của vị quý tộc bạch kim, thật sự rất vui vẻ. Mặc dù trong nháy mắt Harry đưa ra đáp án, Lucius không thể khống chế mà trưng ra biểu tình cực kỳ ngu ngốc, nhưng anh ta rất nhanh phục hồi lại tinh thần, tuy vẫn còn hơi hoảng sợ – vị kia lúc giao quyển nhật ký này cho anh đã sớm bố trí đường lui cho mình sao? Vậy nếu hắn trở về phát hiện quyển nhật ký này đã mất, mình là người bảo quản chết chắc rồi. “Về chuyện chú lo lắng, cháu nghĩ chú vẫn có thể yên tâm, lúc hắn sống lại, nếu tìm chú để lấy quyển nhật ký chú hãy nói cho cháu biết, cháu tuyệt đối sẽ không làm cho hắn phát hiện ra quyển nhật ký đã đổi chủ đâu.’ Harry hứa hẹn nói. Về tới biệt thự, trước tiên Harry ân cần hỏi thăm người nhà sau đó mới vào tầng hầm, đóng cửa lại. Nơi này có một quả trứng đang bị pháp thuật vây quanh. “Cũng đến lúc rồi,” Harry nhìn quả trứng đã có vết nứt, nhẹ nhàng nói, “Tỉnh lại đi.” Vừa dứt lời, pháp thuật dao động chung quanh toàn bộ quả trứng biến mất, vết nứt mở rộng, sau đó vỏ trứng tựa hồ bị gõ, không lâu, có cái gì phá đầu vỏ trứng, chui ra. Harry nhìn con chim bé nhỏ, gợi lên khóe miệng. Vật nhỏ bên trong nháy mắt cắn vỏ trứng, sau khi toàn thân chợt lóe một chùm sáng đỏ, nó đi tới chỗ Harry. Vừa mới sinh ra, với thân thể bé nhỏ còn chưa thể đi lại, ánh mắt nó thậm chí còn chưa mở ra nhưng nó lại có thể tìm được nơi Harry đang đứng một cách chính xác, dần dần đi tới gần. “Mày khiến tao nghĩ đến Fawkes, sau mỗi lần nó luân hồi tái sinh đều là hình dạng đáng yêu thế này,” Harry nhẹ nhàng ôm lấy nó, “Vậy gọi mày là Eleanors được không? Mày là người thủ hộ của gia tộc… Gia tộc Potter đã mấy trăm năm rồi chưa được gặp lại Phượng Hoàng trân quý này đâu.” Eleanors, trong ngôn ngữ Phượng Hoàng mang nghĩa thủ hộ. Harry không hiểu nhiều lắm về ngôn ngữ Phượng Hoàng, khi Fawkes cùng cậu chết đi, sau khi tỉnh lại mới phát hiện cậu có thể hiểu được về tiếng Phượng Hoàng. Quý tộc lâu đời đều có dòng dõi sinh vật huyền bí cổ xưa, nghe nói gia tộc Malfoy chính là Veela. Harry vẫn không biết gia tộc mình là dung hợp dòng máu của sinh vật nào, cho tới tận khi trở lại gia tộc Potter, dưới sự chứng kiến của tổ tiên hoàn thành nghi thức kế thừa cậu mới biết được trong máu của gia tộc Potter đến cùng là pha trộn dòng máu sinh vật huyền bí nào. Harry nhớ rõ ngày đó sau khi hoàn thành nghi thức kế thừa, gia tinh đưa lên cho cậu một cái hộp, sau khi Harry mở ra phát hiện ra đó là một quả trứng, đại khái có kích thước bằng một quả trứng đà điểu, nhưng Harry biết nó không phải là trứng đà điểu. “Đây là cái gì?” Cậu hỏi. Gia tinh không thể trả lời, ngược lại là một vị trưởng bối trả lời cậu, “Đây là người thủ hộ của gia tộc chúng ta.” “Người thủ hộ?” “Gia tộc Potter chúng ta có được dòng máu Phượng Hoàng. Rất lâu về trước, sau khi mỗi một vị gia chủ hoàn thành nghi thức kế thừa đều sẽ có một Phượng Hoàng sinh ra, cho tới tận khi gia chủ chết đi, Phượng Hoàng cũng biến thành một quả trứng, rồi sau khi vị gia chủ tiếp theo hoàn thành nghi thức kế thừa mới lại phá trứng đi ra.” Không phải luân hồi mà là tái sinh, hoàn toàn thay đổi xương cốt, “Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, dòng dõi Phượng Hoàng lại dần dần phai nhạt, gia tộc Potter rất khó có thể liên hệ được con cháu của Phượng Hoàng nữa. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, dòng máu cao quý phảng phất trong huyết mạch của chúng ta lại ngủ say, không hề tỉnh lại. Sau khi một vị gia chủ cuối cùng có thể liên hệ với Phượng Hoàng qua đời, Phượng Hoàng trở về trạng thái nguyên thủy nhất, không thể phá vỡ vỏ trứng. Ngay cả như vậy, mỗi khi một gia chủ kế vị vẫn theo thói quen đưa máu của mình vào quả trứng gần như đã chết đi này, hy vọng có thể triệu hồi Phượng Hoàng vẫn làm bạn với chúng ta từ thuở xưa.” Tuy rằng, không một lần nào có thể thành công.Harry không nói gì nữa, cắt cổ tay mình, để máu nuôi dưỡng toàn bộ trứng Phượng Hoàng. Không ai có hy vọng, bởi vì Phượng Hoàng đã biến mất khỏi Potter gia tộc ít nhất đã năm trăm năm rồi. Sau đó ngay khi gia tinh muốn đem cất chiếc hộp có chứa quả trứng Phượng Hoàng đi thì quả trứng lại phát ra tia sáng đỏ chói mắt, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Sau khi ánh sáng tan đi, quả trứng Phượng Hoàng vốn xanh xanh giống như một tảng đá lại trở nên trắng noãn vô cùng. “Áááá,” Vị trưởng bối của cậu kinh ngạc kêu lên, “Con lại có thể làm nó tỉnh lại!” Có lẽ là vì kiếp trước khi cậu chết đi, linh hồn cậu cùng linh hồn Fawkes hợp thành một thể? Hoặc là vì lý do cậu đã học và hiểu được ngôn ngữ Phượng Hoàng, hay lại bởi vì sức mạnh thân thể này quá mức khổng lồ cho nên có thể gọi trở về huyết thống đang ngủ say? Ai biết được. Bọn họ chỉ biết là, người thủ hộ gia tộc Potter biến mất nhiều năm đã trở lại. Sau đó dưới sự phân phó của các vị trưởng bối, cậu chuyển trứng Phượng Hoàng vào tầng hầm có phòng ngự pháp thuật, đưa máu mình vào khởi động trận pháp. Mỗi tháng cậu cần phải cung cấp một ít máu của mình duy trì vận chuyển của trận pháp để ấp quả trứng Phượng Hoàng này. Trong quá khứ thì không cần nhiều năm như vậy nhưng gia tộc Potter đã rất lâu không được Phượng Hoàng thủ hộ rồi, cần phải một lần nữa dùng máu để triệu hồi Phượng Hoàng. Việc này càng cần thời gian lâu dài, cũng là lý do vì sao mà cho tới bây giờ Phượng Hoàng này mới sinh ra. “Huyết mạch đã biến mất nhiều năm cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?” Harry nhìn Phượng Hoàng trên tay mình, nhẹ nhàng nỉ non nói. Phượng Hoàng há mỏ nhẹ nhàng cắn cậu một cái. “Ngoan.” Harry cười vuốt ve cái đầu nhỏ xíu của nó. Harry mang theo người thủ hộ đi ra ngoài, giới thiệu Eleanors tới các vị trưởng bối, dưới ánh mắt vui mừng của mọi người về phòng của mình. Gia tinh đưa lên cho cậu một bức thư. Là Ron gửi tới. Harry đặt Eleanors trên bàn, mở thư. Phía trên ngoại trừ việc Ron kinh ngạc vì cậu không nhận được thư cùng với hỏi thăm tình huống gần đây của cậu, thì nói thêm tới tình hình cậu ta mới đây. “Chỗ mình gần đây hơi hỗn loạn một chút,” Trên thư Ron viết. “Không phải hỗn loạn ở trong nhà mà là ở chung quanh, Merlin biết đám chó hoang gần nhà mình hình như bị điên rồi, thường xuyên bắt đi vật nuôi của nhóm phù thủy á.” Harry nhìn tới đây, vốn không hề để ý trở nên ngưng trọng, cậu nhíu mày, chậm rãi đọc tiếp. “Chúng nó không biết bị làm sao, thường xuyên tấn công những vật nuôi đơn độc. Scabbers đã mấy lần suýt thì bị đám chó điên này bắt được, đây cũng không phải là chuyện tốt. Gần nhất nó vẫn chui vào trong tủ bát của mình, tựa hồ hoảng sợ đám chó điên này, ừm, mình rất hy vọng chúng nó nhanh chóng bình thường lại. Mình không thể chịu nổi chúng nó liên tục sủa ăng ẳng trong mấy tiếng đồng hồ, mình nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ không nhịn được mà đánh chúng nó một gậy mất.” Đám chó hoang… Scabbers… Harry nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại. Mấy hôm trước, cậu phái gia tinh chú ý chung quanh biệt thự có thể xuất hiện một con chó lớn màu đen nào không, nhưng gia tinh cũng báo rằng không hề nhìn thấy con chó lớn màu đen nào. Cậu còn tưởng chú Sirius chưa tới đây, dù sao thì nơi này có Fudge và đội ngũ Thần Sáng canh giữ đề phòng rất nghiêm ngặt. Nhưng cậu lại không nghĩ tới chú Sirius đã đến, hơn nữa còn biết Peter chưa chết, muốn đi tìm Peter. Hình thái hóa thú của chú Sirius là một con chó lớn, thời điểm biến hóa, ít nhiều có thể trao đổi với đàn chó, nghĩ đến, nhóm chó hoang bên nhà Ron không bình thường chính là do chú Sirius gây ra rồi.Cậu rất hận Peter, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này đi nữa. Harry buông thư, viết lại cho Ron. Ở dưới thư Ron cũng nhắc tới lời mời Harry đến trang trại Hang Sóc làm khách, “Nếu cậu đồng ý thì cậu có thể trải qua sinh nhật của mình ở đây luôn.” Ron bổ sung nói, hẳn là do mẹ cậu ta bảo viết như vậy. Vì bọn họ biết cho dù Harry kế thừa toàn bộ gia tộc Potter nhưng chỉ có một mình cho nên mới mời cậu tới nhà làm khách. Harry hồi âm tỏ vẻ ngày mai mình sẽ đi thăm trại Hang Sóc, cũng trải qua sinh nhật ở đó. Nhưng trên thực tế, sau khi gia tinh mang theo thư rời khỏi, Harry cũng biến mất trong biệt thự, xuất hiện tại khu vực gần trang trại Hang Sóc. Cậu không đợi được đến ngày mai, bây giờ cậu cần phải điều tra một lần tình huống xung quanh trang trại Hang Sóc cái đã. Nhưng tựa hồ cậu tới không đúng lúc rồi, những con chó vốn ở gần trang trại, lại chẳng có con nào cả. Gia đình phù thủy xung quanh cũng không nhiều lắm nhưng cũng trở ngại đến việc tìm kiếm của Harry. Ngay khi Harry phải rời khỏi, thì từ trong bụi cỏ gần đó cậu thấy một con rắn lớn. [Này, dừng lại.] Harry nói. Con rắn dừng lại, đầu nhìn về phía Harry. [Ừm, là tao gọi mày đó.] Harry tựa hồ hiểu được nghi hoặc của con rắn. [A, tôi không nghĩ tôi lại có thể gặp được một người nói được xà ngữ.] Con rắn phun lưỡi, trả lời Harry. Nếu có ngưởi ở bên cạnh chắc chắn sẽ sợ hãi âm thanh tê tê phát ra từ miệng Harry. Harry hình như cũng nghĩ tới, cậu ếm xung quanh một thần chú xem nhẹ và do thám, lúc nào cũng để ý có người tới gần. [Nghe này, tao có việc muốn hỏi mày.] Harry nói. [Chuyện gì?] [Những buổi tối gần đây những con chó hoang có vẻ không bình thường, mày có biết vì sao không?] [A, tôi biết rõ] Con rắn dựng thẳng mình, sau đó nghĩ rằng làm vậy là cố hết sức, nó lại nằm xuống, [Nơi này, gần đây nhất có một con chó lớn màu đen, nó trở thành đầu đàn chó hoang, nhóm chó hoang đều nghe lời nó.] Con chó lớn màu đen, chú Sirius! [Mày biết con chó lớn màu đen ở đâu không?] [Không nhưng nó thường xuất hiện vào lúc chạng vạng, chỉ huy nhóm đàn em làm chuyện xấu.] [Vậy à? Cám ơn mày.] [Không có gi]. Con rắn bò đi, Harry đợi đến lúc chạng vạng vẫn chưa phát hiện được bóng dáng chú Sirius, cậu bất đắc dĩ trở về nhà rồi mới quyết định. – Hết chương 38 – Tác giả có lời muốn nói: Eleanors không phải kết quả nhất thời quật khởi đâu, tại khai thiên Fawkes tự thiêu, liền vi nó sinh ra trụ cột, mặc dù điều này phía trước hoàn toàn không có manh mối nói Harry sẽ có Phượng Hoàng trở thành người bảo hộ, nhưng vẫn là hy vọng mọi người nhận Eleanors — giáo sư nhất định sẽ thích, nhiều tài liệu độc dược quý giá mà = = Mặt khác, có liên quan tới phù thủy dạy Harry nói tiếng Phượng Hoàng, mọi người có thể đoán sẽ là ai, mặc dù ở phía trước, Nguyệt Nguyệt vẫn không ghi đến bọn họ, nhưng ta tin tưởng mọi người sẽ không phản cảm vì bọn họ xuất hiện. | |
|