Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái
|
|
Chương 15[EXTRACT]Cọ cơm người này làm xong, ăn xong điểm tâm hắn mua, Quý Trạch An ngốc hồ hồ đi theo hắn ngồi trên một chiếc xe tới đón hắn. Cậu chớp hai cái ánh mắt nhìn nam nhân mặc một thân áo dài thực sạch sẽ vẻ mặt không hiểu, “Chúng ta đây là đi nơi nào?” Chẳng lẽ không phải là ăn cơm chiều xong liền mỗi người đi một ngả sao? Tuy rằng giống như có chút cảm giác dùng qua liền vứt, chính là đi theo hắn công tác cũng không tránh khỏi rất kỳ quái? Cũng bởi vì nguyên bản đáp ứng muốn đi chỗ ở của hắn ăn bữa tối, hắn lâm thời lại có công tác không thể không thay đổi kế hoạch, Quý Trạch An đã cùng Du Dịch nói qua không muốn quấy rầy công tác hắn hôm nào lại gặp là được, chính là nam nhân này xuất hồ ý liêu (không ngờ) quyết đoán cự tuyệt. Chẳng lẽ sự tình làm một bữa cơm cho một nam nhân ăn còn trọng yếu hơn so với công tác. Quý Trạch An yên lặng ở trong lòng vỗ cho mình một bàn tay, ý tưởng này của cậu không khỏi quá tự kỷ. “Đi nhà chủ tử người này.” “Ngươi công tác thay chủ tử của hắn?” Quý Trạch An một bên hỏi, một bên cảm thấy từ chủ tử này quá mức cổ phong. “Không, hắn có công tác ủy thác ta.” Đối đãi Quý Trạch An, Du Dịch luôn rất có tính nhẫn nại. “A.” Quý Trạch An gật gật đầu không hỏi lại. Cậu không khỏi cảm thấy hành động mình đi theo hắn đến chỗ hắn làm việc như vậy, hoặc là nói là cùng hắn đi công tác không khỏi quá mức thân mật … Cậu cảm thấy bọn họ vẫn là bảo trì khoảng cách thích hợp mới tốt, nhãn lực nhìn người của cậu quả thật không tốt, có văn tự hỗ trợ cũng sẽ không dễ dàng bị lừa, chính là trên mặt người này không có văn tự. Một là không muốn lần thứ hai ngu ngốc bị lừa bị lừa, hai là cảm thấy khoảng cách sinh ra mỹ. Cậu đối với nam nhân này có hảo cảm khó hiểu, cùng hắn ở một chỗ thực thoải mái, Quý Trạch An không thể không lo lắng quá mức thân cận có thể làm hết thảy đều thay đổi hay không. Đời này, so với nắm tay người yêu cả đời, cậu càng muốn muốn một bằng hữu cả đời. (DD is in friend-zone =))) Cho nên cậu không tiếp tục hỏi. Biết càng nhiều, quan hệ lại càng thân cận, khoảng cách cũng sẽ ngắn lại. Mà làm bằng hữu thì không cần có nhiều hiểu biết như vậy, dù sao để định nghĩa một cái bằng hữu là căn cứ rất nhiều phương diện, có lẽ hai người chính là có cùng yêu thích, có lẽ hai người chính là có chuyện có thể nói, hoặc là an tĩnh ngồi cùng một chỗ đã cảm thấy thực thoải mái… Quý Trạch An cảm thấy như bây giờ thực tốt, quan hệ như vậy cùng Du Dịch thực tốt, không cần phải xé mở một tầng. Cậu không hy vọng hết thảy không giống cậu tưởng tượng, cho nên cậu hy vọng tại trong mắt cậu Du Dịch vẫn như trước duy trì cảm giác thần bí là được… “Du tiên sinh, đến, chủ tử chúng ta đang chờ ngươi trong ghế lô, ta giúp ngươi đi qua.” Ô tô bị ngoại lực mở ra, nam nhân đi xuống từ vị trí lái xe mặt không đổi sắc đứng ở một bên, nam nhân điều khiển vị trí chủ động cùng bọn họ nói. Quý Trạch An chui ra khỏi xe có rèm che, sau đó giương mắt nhìn lại. Đây là một gian trà lâu cổ kính, rất có hương vị trong kịch võ hiệp, bất quá địa phương quá mức hẻo lánh, ở trong này không biết sinh ý thế nào… Cậu đi theo phía sau Du Dịch xuống xe, sau khi xuống xe chính là thoáng đánh giá vị trí một chút, sau đó liền an tĩnh đứng ở bên cạnh Du Dịch. Du Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu hài tử không lên tiếng cũng không nói gì thêm, thời điểm ngẩng đầu ôn nhu trong ánh mắt hầu như không còn, hắn lại là cái Du tiên sinh Du đại sư cao lãnh đạm mạc trong vòng luẩn quẩn kia Hắn nhìn về phía người nói chuyện, ý bảo người nọ dẫn đường, người nọ thực nhanh minh bạch, bật người ngay đi tới trước, Du Dịch liền mang theo Quý Trạch An theo ở phía sau. Xuyên qua đại đường, tiến vào phòng, lại đi qua một cái hành lang dài, nam nhân dẫn đường dừng. Hắn dừng lại, xoay người, lễ phép cười cười với Du Dịch, “Du tiên sinh, bởi vì đề cập đến vấn đề riêng tư của lão bản chúng ta, cho nên vị này…” “Như thế, thỉnh người cao minh khác đi.” Du Dịch không biết là chính mình có chuyện gì cần che giấu tiểu hài tử, hắn thật sự muốn cùng tiểu hài tử cứ như vậy qua cả đời. Nhìn cậu lớn lên, nhìn cậu trổ mã, ở bên cạnh cậu già đi, vẫn luôn có cậu làm bạn. Nam nhân kia nghe Du Dịch nói như vậy bật người cứng ngắc, nụ cười trên mặt có chút duy trì không được, hắn biết lão bản nhà mình là thật vất vả, thậm chí lấy quan hệ mới thỉnh được vị Du tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh này, nếu là tại nơi hắn lưu không được người, lão bản không chừng sẽ làm ra chuyện gì. Chính là lại không thể không giữ gìn riêng tư của lão bản, dù sao lão bản chỉ muốn gặp một mình Du tiên sinh, mà hài tử bên cạnh hắn kia hiển nhiên không trong danh sách này. “Du tiên sinh, ngài chờ.” Du Dịch dừng lại, sau đó liếc mắt nhìn người nọ một cái, biết hắn không làm chủ được. “Du tiên sinh, chuyện này ta không làm chủ được, thỉnh ngài chờ, hiện tại ta đi xin chỉ thị của lão bản một chút.” Nam nhân nói xong lời này, cũng không có sốt ruột rời đi, mà là dẫn bọn hắn tiến vào một gian phòng, nhìn bọn họ ngồi xuống lúc này mới rời đi. Sau đó, liền có cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đưa tới nước trà cùng điểm tâm. Quý Trạch An cũng không đói, nhưng nhìn điểm tâm tinh xảo vẫn có chút thèm ăn, có lẽ là ngày lành đời trước quá ít, chưa ăn cái thứ gì tốt, đời này nhìn thấy đồ ăn luôn không khống chế được có chút tham, đặc biệt nhìn thấy tiểu bộ dáng điểm tâm từng bước từng bước ‘╰(′︶`)╯ ta ăn thật ngon’, cậu liền càng thêm muốn ăn. Du Dịch nhìn thấy bộ dáng tiểu hài tử muốn ăn lại không động cảm thấy có chút đáng yêu, tuy rằng hắn không thế nào thích đồ ăn bên ngoài, chính là tiểu hài tử muốn ăn hắn liền thỏa hiệp, huống chi hắn biết trà bánh nơi này coi như sạch sẽ hương vị cũng không tồi, tuy rằng hắn chưa từng ăn, nhưng không có nghĩa là hắn không biết. “Trong ghế lô có toilet.” Ý tứ Du Dịch chính là ngươi tẩy tay xong là có thể ăn. Quý Trạch An nghe nói như thế ngẩn người, ngẩng đầu, có chút ngại ngùng nhìn về phía Du Dịch. Cậu một đống tuổi còn tham ăn như vậy thật sự là… Quý Trạch An rất muốn che mặt, bất quá vừa nghĩ tới bây giờ chính mình còn là học sinh trung học, loại cảm giác thẹn thùng này liền sẽ tốt hơn một chút. Du Dịch nhìn cổ tiểu hài tử nổi lên một tầng phấn hồng, không tiếng động cong môi lên, nhìn cậu vội vàng đứng lên đi rửa tay, sau đó thời điểm cậu quay đầu trở về hắn thực khoái thu hồi tươi cười, sau đó đặt toàn bộ trà bánh trên bàn tại trước mặt tiểu hài tử, để cậu khoát tay là có thể bắt được. “Cám ơn.” Quý Trạch An cầm lấy một khối điểm tâm một hơi có thể nuốt vào màu lục nhạt đặt ở trong miệng, nhấm nuốt, nuốt vào xong uống một hơi trà nóng, “Ngươi không ăn sao?” Du Dịch lắc lắc đầu, lúc này Quý Trạch An mới phát hiện người này cả nước trà đều không uống qua một hơi, người khi bưng lên là bộ dạng thế nào hiện tại liền là bộ dạng thế ấy. Nhìn văn tự trên điểm tâm cùng chén trà, Quý Trạch An thực xác định mấy thứ này không có bất cứ vấn đề gì, có lẽ hắn chính là không khát cũng không đói bụng càng thêm không thèm? Thời điểm tiểu hài tử ăn cái gì rất giống sóc nhỏ, một bên quai hàm cố nhai, nhìn qua… Dùng ngôn ngữ lưu hành internet mà nói chính là manh manh. Điểm manh này trực tiếp sáp đến trung tâm trái tim Du Dịch, mười điểm! Phải là mười điểm a! Bất quá Du Dịch như trước là bộ dáng trích tiên, nhìn qua thanh lãnh, tựa hồ chỉ thích hợp nhìn từ xa. Bất quá Quý Trạch An ngược lại cảm thấy như vậy thực tốt, cậu không có cảm thấy xa cách, cậu có thể cảm giác đến người này chính là tính tình này, cho dù trên mặt hắn không có văn tự. Hơn nữa Du Dịch đối tốt với cậu không phải bằng ngôn ngữ, không phải bằng vẻ mặt, mà toàn bộ hắn đều dùng hành động biểu đạt ra. Bằng hữu như vậy mới càng thích hợp thâm giao, bởi vì chân tâm bọn họ thường thường đều là thông qua biểu đạt thực tế, một sự kiện thường thường càng làm cho người cảm động hơn so với một trăm câu nói dễ nghe. Cũng không lâu lắm, ba tiếng đập cửa vang lên, nam nhân lại về đến nơi này, “Du tiên sinh cùng với vị này, tiên sinh, mời bên này.” Quý Trạch An không có để ý người nọ tạm dừng, chính là nhìn về phía Du Dịch, “Ta có thể tiếp tục ngồi ở chỗ này ăn điểm tâm sao?” Tuy rằng một mình tại địa phương xa lạ sẽ có một loại xấu hổ, bất quá cậu càng thêm không muốn tiếp xúc quá mức gần gũi với Du Dịch. Quý Trạch An thấy hiện trạng này thực hảo, cho nên cậu chỉ muốn bảo trì, vẫn chưa muốn tăng thêm Ngược lại Du Dịch cảm thấy tiểu hài tử đây là muốn tạo khoảng cách với hắn, tuy hắn không nói, nhưng hắn vẫn luôn là một người thực mẫn cảm, rất nhiều chuyện hắn đều rõ ràng, huống chi chức nghiệp có thể làm cho hắn càng thêm tới gần những cái không biết. Hắn trầm mặc một hồi, không có đáp ứng, không có cự tuyệt, “Vì cái gì?” Du Dịch chỉ là hỏi tiểu hài tử một câu vì cái gì. Nhưng vấn đề này Quý Trạch An đáp không được, cậu cũng không thể nói cho người này cậu không muốn quá thân cận cùng hắn đi? Như vậy rất đả thương người, hơn nữa cũng duy trì không được quan hệ nguyên trạng của bọn họ. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) ta nghĩ mỗi ngày cố định cái thời gian đổi mới, thuận tiện thúc giục chính mình, đại gia cảm thấy mấy giờ hảo? Buổi sáng tốt lành vẫn là giữa trưa hảo hoặc là buổi tối hảo? Có lẽ cũng có có thể là rạng sáng? Trưng cầu đại đại nhóm đề nghị! Cuối cùng, tiếp tục vô liêm sỉ cầu nhắn lại, cầu cất chứa (づ 3)づ.
|
Chương 16[EXTRACT]Rốt cuộc Quý Trạch An vẫn lựa chọn đi theo, bất quá cậu vẫn luôn không trả lời đề tài này. Cậu an tĩnh đi theo phía sau Du Dịch, cũng không nhìn khắp nơi giống như lần trước. Đi ra từ ghế lô, lần thứ hai xuyên qua một cái hành lang dài khúc chiết, thông qua một cái cổng vòm, sau đó đi qua một cái bình phong, liền tới bên ngoài. Nói là bên ngoài cũng không đúng lắm, nơi này nhiều nhất là hậu viện của trà lâu này, đi qua cái hậu viện này, hẳn chính là chỗ chủ nhân cư trú. Đi qua cái sân rất khác biệt lại phong nhã này, nam nhân dẫn đường dừng lại, “Du tiên sinh bên này thỉnh, lão bản đang chờ ngay tại bên trong.” Du Dịch dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Trạch An có chút trơ ra, sau đó bước một bước dài, vượt qua đối phương, thoải mái đi vào. Cái nam nhân kia tựa hồ chính là đưa đến nơi này mới thôi, cũng không đi vào, Quý Trạch An nhìn hắn một cái, tiện đà cũng đi theo vào. Một cỗ vị thuốc đông y nghênh diện mà đến, nghe có chút sặc mũi. Trong phòng cũng không có người, chỉ có cậu cùng Du Dịch, chờ trong chốc lát, lúc này mới có một nam tử trung niên đi ra, sắc mặt của hắn nhìn không tốt, nhưng cũng không giống bệnh, càng giống vì ưu tư nhiều gây nên. Quý Trạch An chỉ thấy trên mặt người nọ đều bị chữ ‘Sầu’ che kín, hắn nhìn thấy hai người bọn họ, miễn cưỡng cười vui: “Xin lỗi, không có tiếp đón từ xa, mời hai vị ngồi.” Du Dịch nhìn thoáng qua nam nhân kia, cũng không có chủ động hỏi, trực tiếp ngồi xuống, sau đó Quý Trạch An dán theo hắn ngồi xuống. Cậu chưa bao giờ nghĩ bộ dáng nam nhân này lúc công tác lại lạnh lùng như vậy, đối cái gọi là “Áo cơm cha mẹ” một chút bộ dáng nhiệt tình cũng không có. Đến hiện tại cậu vẫn không rõ ràng lắm công tác của Du Dịch rốt cuộc là làm cái gì, bất quá nhìn thái độ của hắn, Quý Trạch An liền nhận định nhiều người tìm hắn cầu hắn giúp đỡ. Quý Trạch An lần thứ hai nhìn về phía nam tử trung niên đối diện, bắt đầu đánh giá hắn, đánh giá tất cả văn tự của các vật thể trong phòng. Trên mặt nam nhân nhiều chữ ‘Sầu’, sau khi nhìn thấy Du Dịch trên mặt lại toát ra vài cái ‘Hy vọng’ nho nhỏ. Quần áo người nọ viết ‘Ta là tràn đầy vị thuốc đông y áo sơmi ’, quần cũng viết giống vậy. Thời điểm trước khi vào phòng cậu liền xem qua văn tự trên đại đa số gia cụ, bởi vì tiếp xúc không nhiều lắm, phần lớn văn tự đều là nghiêm trang chững chạc, không có cảm xúc gì. Bất quá ngay tại thời điểm cậu ngồi xuống, văn tự trên bàn cậu để tay đột nhiên cải biến. ‘p(⌒`. q) bệnh của tiểu chủ nhân nhà ta đến lúc nào mới tốt lên đây, chủ nhân đều sắp bạc đầu.’ Lúc này Quý Trạch An ngẩng đầu, lại nhìn về phía cái nam tử trung niên kia một lần nữa, lúc này mới phát hiện hai bên tóc mai hắn có chút trắng. Bất quá cho dù như vậy trông hắn vẫn không quá già mà tràn đầy chút khí chất nho nhã của văn nhân, cũng rất có hương vị thành thục, không phải loại người làm người chán ghét sau lần gặp đầu, cho dù hiện tại khuôn mặt hắn một bộđầy u sầu. Hay Du Dịch là Xích Cước Đại Tiên cao minh? Chuyên trị các loại nghi nan tạp chứng? Chính là một chút cũng không giống! Nếu nói là người nọ là thần y cao lãnh lại có cổ quái trong kịch bản cổ phong, Quý Trạch An ngược lại cảm thấy có thể tin vài phần. Bất quá, trong lòng Quý Trạch An căn bản không cho là chức nghiệp nam nhân có bất luận cái gì liên quan đến nghề y, hắn quá mức lạnh lùng, với người, với chuyện hoặc là với vật, không giống như cái loại người có tính cách muốn hành y tế thế. Bất quá đây rốt cuộc là ý tưởng trong lòng Quý Trạch An, sự thật rốt cuộc là tình huống nào còn cần quan sát. Chính là trong lòng cậu có một thanh âm nói cho cậu biết, cậu đúng, nam nhân này không phải thầy thuốc. “Du tiên sinh, cầu ngươi cứu cứu con ta!” Phó Hoài Khôn nhìn Du Dịch, buông xuống tôn nghiêm, cầu xin. Đời này hắn chưa từng cầu qua nhiều người, nhưng mỗi một lần đều là vì cái nhi tử vô liêm sỉ này mà ngoại lệ. Đây là con trai độc nhất của hắn, thê tử đi sớm, hắn đáp ứng nàng phải hảo hảo chiếu cố hắn. Chính là nuôi dưỡng cũng nhịn không được không nghiêm khắc với hắn, một lần lại một lần thỏa hiệp chỉ đổi lấy kết cục này. Phó Hoài Khôn tự nói với mình, nếu con hắn có thể tránh thoát một kiếp này, về sau hắn nhất định sẽ quản giáo nghiêm, không cho xảy ra bất luận cơ hội gì làm hắn gặp rắc rối, làm người khác bị thương, cuối cùng làm chính mình bị thương. “Ta muốn gặp người.” Du Dịch đứng lên. Phó Hoài Khôn bật người không tiếp tục ngồi, theo sát mà đứng lên, “Du tiên sinh, bên này thỉnh.” Du Dịch cùng Phó Hoài Khôn bảo trì một khoảng cách, vào gian phòng ở hắn đi ra lúc trước. Chủ nhân cùng Du Dịch đều không ở, Quý Trạch An cũng không tính lưu lại, đều đi vào, lại tiến thêm một bước hay dừng lại đối với hai người cũng không có bất luận cái ý nghĩa gì, vì thế cậu cũng đi theo vào gian phòng là khởi nguyên vị thuốc đông y kia. Gian phòng ngủ này trang hoàng cổ kính, vị thuốc đông y nhiều cũng là cỗ vị thuốc đông y ở gian ngoài kia (chém), chính là vào phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy trước tiên chính là cái bình truyền dịch kia, cảm giác không hợp nhau rất làm cho tầm mắt người chú ý. Theo cái ống trong suốt nhìn xuống từng tí, liền nhìn thấy bàn tay bị ống tiêm cắm tựa hồ sắp da bọc xương. Người trên giường tự ngủ lại tự hôn mê, nhìn qua bộ dáng rất không an ổn, thường xuyên run run, nhưng lại không thấy tỉnh lại. Quay đầu lại nhìn dược bình, mặt trên viết ‘Ta là bình nước muối chứa nửa bình đường glu-cô’, Quý Trạch An cũng biết đây chỉ có thể cung cấp năng lượng, duy trì cơ năng sinh lý bình thường, cũng không thể có tác dụng chữa bệnh. Du Dịch nhíu nhíu mày nhìn người trên giường, người này tràn đầy âm sát quấn thân, lại treo một hơi còn sống. Phàm người hãm sát nhập mệnh (bị sát quấn thân – – chắc thế), vì mệnh mang tiểu nhân, bất luận chính tinh may mắn cùng không làm gì được. Du Dịch bấm chỉ tính toán theo công thức, phát hiện tiểu nhân này đã chết, điều này cũng giải thích âm sát khí trên người người này nặng như vậy, chết cũng không buông tha chính là như thế. Người kia cùng người trên giường kết cừu hận đủ sâu, bất quá quỷ kia tựa hồ lại không nguyện ý dễ dàng giết hắn như vậy, bất quá nếu hiện trạng này trường kỳ duy trì, hiện tại bất tử cũng khó trốn tử kiếp, có lẽ ý nguyện của con quỷ kia là tra tấn người này cho đến khi hắn chết Đến gần vài bước, Du Dịch thấy trên cổ người có sợi dây hồng, sau đó quay đầu nhìn về phía Phó Hoài Khôn, “Gỡ đồ vật trên cổ hắn xuống rồi đưa cho ta.” Phó Hoài Khôn không nói hai lời, trực tiếp lấy ngọc thạch trên cổ nhi tử xuống, đưa tới trong tay Du Dịch. Hắn nhìn Du Dịch cầm khối ngọc kia thưởng thức, bộ dáng thần sắc không rõ, trong lòng lộp bộp. Hay chính là khối ngọc này hại con hắn thành bộ dáng này? Chính là ngọc không phải dùng để dưỡng người sao? Hắn còn từng nghe nói có chút ngọc thạch bị người luyện thành pháp khí có thể chắn kiếp… Như thế nào đến nơi con của hắn, liền thành ngoạn ý hại người. Nhìn về phía khối ngọc kia, ánh mắt Phó Hoài Khôn tối sầm lại, hắn nhớ rõ trước đây con mình không có mang khối ngọc này, tựa hồ chính là sau khi có khối ngọc này mới biến thành bộ dáng này. Chính là nhiều ra một khối ngọc mà thôi, hắn không hỏi xuất xứ ngọc của nhi tử, để hắn xem, chỉ sợ cũng chỉ cho rằng đó là một khối hảo ngọc, không nghĩ tới cư nhiên điểm hại người ngay tại nơi này. Chỉ sợ hắn phải tìm người đi điều tra nơi phát ra khối ngọc này, người “Đưa” ngọc cho nhi tử hắn chi không có hảo tâm! Có lần đầu tiên liền có khả năng có lần thứ hai, hắn phải sớm làm phòng bị! Tay trái Du Dịch cầm ngọc rũ xuống, nhìn về phía người trên giường, mặt không đổi sắc. Hắn vươn tay cầm lấy một bàn tay người nọ, tại trong nháy mắt tiếp xúc đến làn da người nọ, trong ánh mắt Du Dịch hiện lên một tia chán ghét, bất quá rốt cuộc là công tác, hắn vẫn không có bỏ ra. Hắn khu động nguyên khí trong cơ thể, làm cho nguyên khí bá đạo của mình chảy vào trong cơ thể hắn, đuổi đi âm sát khí trong thân thể của hắn. Động tác không chút nào ôn nhu, nhưng sẽ không làm hại tới hắn, bất quá quá trình này có chút không mỹ hảo lắm. “A a!” Người trên giường đột nhiên kêu lên. Quý Trạch An tại một bên nhìn hắn đều có chút đau, Phó Hoài Khôn làm phụ thân liền càng thêm lo lắng, bất quá rốt cuộc là không có tiến lên ngăn cản. Phó Hoài Khôn đứng ở một bên, cảm thấy cả người chính mình đều đang đau đớn như vậy, hai mắt hắn trừng lớn, trướng đến đỏ bừng, gân xanh trên hai nắm tay bật ra. “Đau quá! Ta đau quá a! Ba! Cứu cứu ta! Ta đau quá!” Thống khổ kêu rên qua đi, Phó Tiêu Hoa trên giường bắt đầu cầu cứu. Phó Hoài Khôn đi đến bên cạnh một giường khác, nhìn nhi tử đáng thương của hắn, không có hé răng. Quý Trạch An nhìn hắn, cảm thấy hắn giống như càng thêm tang thương. Lại nhìn Du Dịch, cậu phát hiện sắc mặt của hắn tái nhợt rất nhiều, Quý Trạch An không khỏi lo lắng, nhưng là cậu cũng sợ hãi đánh gãy sẽ l*m t*̀nh huống càng thêm không xong, bởi vì cậu căn bản không rõ ràng lắm cụ thể chuyện gì xảy ra, cho dù hết thảy đều đặt trong tầm mắt của cậu, huống chi nếu cậu muốn đánh gãy cũng chỉ sợ sẽ bị nam tử trung niên ngăn cản, dù sao Du Dịch đang cứu con hắn. Quý Trạch An không có cảm giác mới mẻ lúc trước, nghi vấn lại đầy một bụng, bất quá càng nhiều là lo lắng cho Du Dịch sắc mặt càng ngày càng không tốt. Lúc này, Du Dịch buông lỏng tay, trên người giường cũng ngừng kêu rên, hắn mở mắt, nhìn Phó Hoài Khôn, đột nhiên không có hình tượng khóc rống lên, “Ba, ta sai, ta sai!” “Ai…” Phó Hoài Khôn hít một hơi, nhìn nhi tử thức tỉnh cũng thở ra một hơi, hắn không có sốt ruột quản nhi tử, mà là nhìn về phía Du Dịch, “Du tiên sinh, con ta có phải đã tốt rồi hay không?” “Nghiệt duyên chưa xong.” Du Dịch thản nhiên trả lời một câu. Phó Hoài Khôn là người thông minh, hắn biết Du Dịch chỉ cái gì, gật gật đầu, “Cám ơn ngài, Du tiên sinh, ta sẽ gửi thù lao tới tài khoản của ngài.” Quý Trạch An nhìn về phía nam tử còn đang khóc trên giường, từ văn tự trên mặt hắn biết được hắn quả thật tốt lên, hết thảy đều thực thần kỳ. Cậu nhìn về phía Du Dịch, không mở miệng, lo lắng đầy trong trong ánh mắt, cậu có chút lo lắng mình mở miệng an ủi sẽ trở ngại Du Dịch, đành phải vẫn luôn nhìn hắn. Du Dịch nhìn về phía tiểu hài tử, đối diện ánh mắt của cậu, trong lòng ấm áp, lấy từ trong tay áo ra một cái ngọc hồ lô đưa cho Phó Hoài Khôn, không muốn ở lại đây lâu, dắt tay tiểu hài tử, quay đầu bước đi. Phó Hoài Khôn không hỏi ngọc hồ lô là dùng để làm chi, càng không có hỏi Du Dịch vì sao cứ như vậy mang đi khối ngọc trên cổ nhi trước đó tử, vội vàng đeo ngọc hồ lô lên trên cổ nhi tử đang khóc giống cái hài tử, sau đó dặn hắn tuyệt đối không được gỡ xuống, an ủi hắn một phen, thấy hắn không khóc lại giáo huấn một phen, lúc này mới an bài người xử lý việc, muốn tích chút đức cho nghiệt tử nhà hắn. Vừa ra khỏi phòng, Quý Trạch An vội vàng ngửa đầu hỏi: “Ngươi ổn không?” Nhìn qua sắc mặt kém trước rất nhiều, Quý Trạch An rất là khẳng định người này vì cứu người trên giường mà thương tổn chính mình. Trải qua trọng sinh, có năng lực nhìn thấy văn tự kỳ kỳ quái quái, tựa hồ cái đồ vật huyền huyễn gì cậu đều có thể tiếp nhận, cậu rất là tò mò, nhưng không nghi ngờ. Cho dù cậu không rõ ràng lắm sự tình bên trong môn đạo, nhưng khẳng định là trước đó nhất định đã xảy ra sự tình gì đó, hơn nữa Du Dịch suy yếu cũng không phải làm bộ. “Ta thực tốt, không cần lo lắng.” Du Dịch nhìn tiểu hài tử, đột nhiên cười, cười rất là ngọt ngào. Nam tử đi ở phía trước dẫn đường cũng không có thấy một màn như vậy, không thì nhất định bộ dáng hắn sẽ như thấy quỷ. Dù sao vì thỉnh Du tiên sinh xem bệnh cho tiểu lão bản bọn hắn, hắn ra không ít lực, sưu tập không ít tư liệu, đối với cái Du tiên sinh nổi danh này là dạng người gì thì nghe được không ít nghe đồn, thứ nhất chính là người này sẽ không cười! Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nói buổi sáng người tựa hồ tương đối nhiều, vì thế ta quyết định từ ngày mai trở đi, mỗi ngày sáng sớm 9:30 đúng giờ đổi mới, thích buổi tối xoát tân cô nương không cần lo lắng, ngươi buổi tối tái xoát tân cũng không có vấn đề. (:з” ∠) vì thế tiếp tục cầu cất chứa cùng nhắn lại, đây là mỗi ngày hằng ngày!
|
Chương 17[EXTRACT]Quý Trạch An nhìn nam nhân đang nấu cơm tại phòng bếp nhịn không được ngẩn người, từ lúc còn rất nhỏ sau khi mụ mụ qua đời, tựa hồ liền không có người cố ý làm một bữa cơm cho cậu, nam nhân này là người đầu tiên. Nhìn động tác hắn gọn gàng ngăn nắp, Quý Trạch An có thể liên tưởng đến “Tình yêu tiện lợi” mỗi ngày ăn được tại căn cứ điện ảnh và truyền hình, nụ cười trên mặt không tự chủ được càng thêm sâu sắc. Bồi nam nhân chấm dứt công tác nên làm, cậu liền lần nữa uyển chuyển cự tuyệt việc đi nhà hắn cùng ăn tối, sắc mặt hắn tái nhợt không thể không làm cậu lo lắng, loại thời điểm này cậu không có lý do gì lại cọ hắn một bữa cơm. Nhưng Du Dịch người ta tại phương diện này lại chấp nhất ngoài ý muốn, khi nãy cùng hắn đi công tác lâm thời cũng được, hiện tại tại nhà hắn chờ hắn làm cơm ăn cũng được. Quý Trạch An có chút không rõ mình là muốn cự tuyệt hay là không muốn cự tuyệt, tóm lại đã vào nhà của hắn cũng không thể cứ như vậy vứt hắn rời đi. Du Dịch vẫn luôn nói chính mình không có việc gì, thậm chí nấu cơm cũng không muốn cậu làm trợ thủ. Cậu đành phải đứng ở cạnh cửa nhìn hắn, nhìn hết thảy phát sinh trong phòng bếp. Nam nhân này có tính khiết phích nghiêm trọng, Quý Trạch An nhìn thấy bộ dáng hắn sau khi lặp đi lặp lại tẩy sạch nguyên liệu nấu ăn năm lần còn không vừa lòng liền xác định chuyện này, thật không biết những cái rau dưa đó làm sao còn có thể bảo trì bộ dáng tươi mới sau khi bị hắn gây sức ép năm lần, Quý Trạch An cảm thấy đổi lại là chính mình, chỉ cần tẩy ba lượt, rau dưa kia liền sẽ bị cậu tẩy hư. Có lẽ nam nhân này có kỹ xảo tẩy đồ ăn đặc biệt? Hiện tại trên người Du Dịch có phát sinh cái sự tình kỳ quái gì Quý Trạch An cũng sẽ không cảm thấy không thích hợp, càng nhiều là cảm thấy đương nhiên, nam nhân này từ vẻ ngoài liền cho người một loại cảm giác cường đại. Tiêu độc sạch sẽ chiếc đũa, tiêu độc sạch sẽ bàn ăn, cọ sàn nhà mười lần còn có tủ bát được chà đến sạch sẽ, từ một cái địa phương lớn như phòng bếp có thể nhìn ra nam nhân này khiết phích tới trình độ nào. Ngươi hỏi cậu vì cái gì biết sàn nhà bị cọ thập biến? Bởi vì bên trên viết ‘chủ nhân (/ω) nhà của ta đối với ta là chân ái, giúp ta tẩy mười lần đều không chê mệt, mỗi lần mát xa cho ta (ý là dẫm lên ẻm á) đế hài đều không dính một tia tro bụi, ai nói đây không phải là chân ái ta liền mắng người đó!’, Quý Trạch An cảm thấy có chút buồn cười, sàn nhà của nam nhân ngoài ý muốn rất kiêu ngạo. Bất tri bất giác, Quý Trạch An liền cúi thấp đầu nhẹ giọng cười ra. Tay Du Dịch cầm lấy đao dừng một chút, hắn quay đầu nhìn thoáng qua tiểu hài tử dựa vào khung cửa, ôn nhu trong ánh mắt không khống chế được chủ động chảy ra, thậm chí có chút không nguyện ý thu hồi tầm mắt. Hắn nguyên bản vẫn luôn ở khách sạn tại Giang Thành, cũng chưa bao giờ nghĩ muốn mua phòng ở bên cạnh, càng chưa bao giờ nghĩ muốn kiến tạo cái gọi là phòng này thành một cái nhà. Tuy rằng hắn khát vọng có nhà thuộc về mình, nhưng càng nhiều thời điểm hắn đã quen chính mình có lẽ là mệnh cách cô độc chung thân, năm năm trước hắn đều không quên tìm kiếm người định mệnh, nhưng mà không ôm hy vọng năm năm sau cư nhiên cứ như vậy ngoài ý muốn gặp. Lần thứ hai cầm lấy đao, dùng sống dao cắt thịt ngực nhô ra (= = ko sửa gì nhá thật là sống dao nhá tui ko nấu ăn nên ko biết sống dao cắt thịt được hay không đâu!!! Đừng hỏi tui), lớn nhỏ đều cắt thành từng miếng có kich cỡ bằng ngón cái, suy nghĩ Du Dịch lại một lần bay xa… Lần này đến Giang Thành là vì giúp Giang Khâm Dật chụp diễn bên này chắn kiếp. Cho dù là huynh đệ, nhưng là quan hệ bọn họ cũng không thân cận. Từ khi rời đi cái đã từng là nhà kia, thời điểm khóc cùng nháo cũng đi qua, thời điểm biết bọn họ vì mình nhẫn tâm bỏ hắn ra, hắn đối bọn họ liền không có bất luận cái hy vọng xa vời gì. Bất quá bởi vì quan hệ huyết thống, giữa bọn họ rốt cuộc là kết xuống nhân quả, hắn lựa chọn ở tại thời điểm thích hợp từng cái từng cái trả cho bọn họ, mà lần này giúp Giang Khâm Dật chắn kiếp chính là làm một chuyện cuối cùng cho hắn. Tuy rằng cái ca ca trên danh nghĩa này luôn tìm cơ hội tới cửa nói cha mẹ hối hận, thậm chí là thỉnh cầu hắn trở về linh tinh, chính là tâm của hắn lại một chút dao động cũng không có. Hắn đối với bọn họ không chờ mong, với hắn mà nói, bọn họ chẳng qua là người xa lạ bởi vì huyết thống mà kết xuống nhân quả. Hắn đối với bọn họ cũng chỉ có thể nói mấy câu người xa lạ (chém). Chưa nói tới tha thứ hay không tha thứ, đối với bọn họ không có yêu, thậm chí cả hận ý đã sớm theo tuổi hắn tăng trưởng mà hầu như không còn. Chuyện cho tới bây giờ, hắn càng không hi vọng bọn họ cứ bám lấy cái thân phận kia mà trở ngại chính mình. Bất quá hắn vẫn chờ mong có một cái nhà thuộc về mình … Tuổi càng lớn, loại khát vọng này càng sâu, hắn liền không thể không dùng càng đại khí lực để áp chế loại d*c v*ng này. Thời điểm mới gặp tiểu hài tử này, hắn vốn là diễn một khối thi thể, cũng chỉ thi thể không lời không mở mắt, không động cũng không cười hấp dẫn được hắn. Lúc ấy hắn chỉ là muốn tại trong đoàn phim tìm xem kiếp nạn của Giang Khâm Dật ở đâu, thật không ngờ sẽ gặp cậu. Mà cái loại sự tình ngốc hồ hồ liếc mắt nhìn một cái liền không thể dời tầm mắt đi này lại xảy ra trên người hắn, đặt ở trước kia Du Dịch đều xem những lời này thành truyện cười nhạt. Đây không phải là nhất kiến chung tình, chính Du Dịch cũng không giải thích được tình cảm lúc ấy, chính là nhìn cậu, nhìn nụ cười trên mặt cậu, hắn đều cảm thấy ấm áp, có một loại cảm giác thoải mái, chính là quang mang của cậu chiếu vào đè nén chỗ âm u của mình xuống, trong nháy mắt đã cảm thấy thoải mái. Không phải cái loại tâm tình cảm thấy là người nhận thức nhiều năm, hắn chính là sinh ra một loại cảm giác giữa bọn họ đương nhiên nên rất quen thuộc, quan hệ thực thân mật, đứng ở bên cạnh tiểu hài tử hắn liền không giống chính mình. Du Dịch rất rõ ràng, hắn đã không phải một hài tử mười tám, có một số việc Giang Khâm Dật nói không sai, nhưng là không sai hắn cũng muốn biến chúng nó thành sai, liền một hồi như vậy, hắn muốn đối với mình tốt một chút, không muốn tiếp tục trải qua những ngày không có cảm giác gì kia, cho dù cuối cùng là sai hắn cũng cam tâm tình nguyện. Cho nên hắn đặt mua phòng này, hắn xây tổ vì mình, chờ đợi một chủ nhân khác vào ở… Lúc ấy, hắn liền dùng hết các loại biện pháp biết được hết thảy tin tức của tiểu hài tử, biết tao ngộ của tiểu hài tử, hắn rất đau lòng, chỉ là nhìn văn tự miêu tả đã khiến cho hắn cực kỳ không thoải mái, thời điểm lĩnh cơm hộp buổi tối hắn ngoài ý muốn không có bài xích lấy một hộp, mượn cái này tiếp cận tiểu hài tử. Cho dù hắn hết sức bất mãn đồ ăn trong cơm hộp, cũng không thích ngồi ở trên ghế đá nhìn qua không sạch sẽ lắm ven đường, nhưng vừa nghĩ tới đây là cơ hội duy nhất có thể tới gần tiểu hài tử, kỹ năng khiết phích của hắn giống như bị xoa bóp tạm dừng, tuy rằng ngày đó sau khi rời khỏi hắn phải tắm hai giờ, quần áo trên người cũng bị hủy. Vô luận là ma lực người định mệnh, hay là d*c v*ng không chịu cô đơn trong lòng hắn trào ra, Du Dịch chỉ muốn chặt chẽ bắt lấy tiểu hài tử, dùng hết thảy thủ đoạn. “Làm sao vậy, có phải là không thoải mái hay không, không thoải mái liền đi nghỉ ngơi, đừng làm gà xào cung bảo, ta nấu cháo cho ngươi?” Quý Trạch An lên tiếng nhìn nam nhân đã cắt xong thịt gà cả nửa ngày cũng không hề động làm. Tay phải xinh đẹp của hắn cho dù đùa giỡn đao cũng không mất đi ánh sáng, ngược lại nhiều thêm một loại mị lực khác thường. Từ một đoạn da thịt cánh tay lộ ra khỏi tay áo dài có thể thấy được tay hắn trắng nõn không có một lỗ chân lông, đó là một loại da thịt cả nữ nhân cũng nhịn không được ghen tị, đặt tại trên người hắn cũng không có cái loại “Nương vị”. Hết thảy xinh đẹp được đặt tại trên người hắn tựa như đương nhiên, mà loại xinh đẹp này sẽ chỉ làm ngươi cảm thấy hắn rất đẹp trai, mà không phải hình dung nữ nhân xinh đẹp, sắc thái khí thế quanh thân hắn dẫn đến người chung quanh đều chú ý. Quý Trạch An vẫn là lo lắng trước đó nam nhân bởi vì cứu cái người trên giường kia mà làm hại tới chính mình, vừa nghĩ tới hắn hiện tại có thể là chịu đựng khó chịu không thể không dừng lại động tác, cậu liền nhịn không được muốn hắn dừng lại. Du Dịch bị thanh âm Quý Trạch An kéo ra từ trong suy nghĩ, hắn nâng mắt lên, ánh mắt bắt đầu ngắm nhìn, quay đầu lại, nhìn về phía Quý Trạch An miệng an tĩnh gợi lên tươi cười. Quý Trạch An cứng lại, cũng không lại nói câu ngăn cản nam nhân. Cậu cảm thấy thằng nhãi Du Dịch này sử dụng mỹ nam kế với cậu! Tươi cười chói mắt kia làm cậu quên hô hấp, trong đầu xuất hiện một đoạn chỗ trống ngắn, chờ thời điểm lấy lại tinh thần, hắn đã bỏ thịt gà vào trong chén, lại cầm lấy muỗng nhỏ tao nhã bỏ vào trong đó tương, hồ tiêu, muối cùng tinh bột, bắt đầu ướp gà. Nhìn ngón tay thật dài của hắn sau khi quấy đều thịt gà cùng gia vị liền buông xuống bát, bắt đầu tẩy tay tại cái bồn bên cạnh, Quý Trạch An phỏng chừng lần này hắn rửa tay ít nhất ba phút đồng hồ, dùng dịch rửa tay ba lượt. Lập tức hắn lại hành tây. Đều đều cắt thành đoạn, lần thứ hai lặp lại công tác rửa tay. Quý Trạch An có chút không lời để nói, cậu không biết nam nhân này làm một món ăn phải rửa tay bao nhiêu lần, một món ăn dùng bao nhiêu thời gian, rốt cuộc mỗi ngày hắn tốn bao nhiêu thời gian mới thay chính mình làm ra cái cái gọi là ‘Tình yêu tiện lợi’ kia, cảm động là có, nhưng càng nhiều là thêm tầng nhận thức với nam nhân này. Trong đầu cậu liền nhịn không được toát ra bộ dáng nam nhân này mỗi ngày giúp cậu nấu cơm, mặc áo dài không hợp phòng bếp, không nguyện ý cạo vảy cá, cầm cái chảo mười phần phá hư không khí, khai hỏa, tại phòng bếp “Phấn đấu”, nguyên bản cảm thấy có chút khó có thể tưởng tượng, một người như vậy sẽ làm loại việc “Rơi vào nhân gian” này, chính là trên thực tế nhìn thao tác hắn, đây cũng là một cảnh đẹp, Quý Trạch An không phải không thừa nhận người xinh đẹp làm việc cũng sẽ xinh đẹp, cho nên hình ảnh trong đầu cậu cũng không khó có thể hình thành như vậy. Lúc này, di động trong túi quần chấn động, tiếng chuông vang lên, Quý Trạch An lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua nam nhân đã bỏ gà ra khỏi nồi, quay đầu đi đến phòng khách nghe. Quý Trạch An quay người lại, tầm mắt Du Dịch bật người liền dính lên phía sau cậu, bất quá cậu không phát hiện. Ánh mắt Du Dịch nhìn bóng lưng của cậu tối sầm, lập tức lại nhìn về phía thịt ga đã biến thành trắng trong chảo. “Uy, ngươi hảo, ta là Quý Trạch An.” Đây là câu mở đầu Quý Trạch An dưỡng thành khi có di động đời trước, chỉ cần vừa tiếp xúc với mở điện thoại, cậu liền sẽ theo phản xạ nói như thế, sau đó an tĩnh nghe đối phương giới thiệu, lần này cũng không có ngoại lệ, dù sao thói quen chính là thói quen, không dễ dàng thay đổi như vậy, đời trước có chút thứ cậu nhất định mang về đời này. … Chờ thời điểm Quý Trạch An cúp điện thoại, Du Dịch đã đi ra từ phòng bếp bưng theo một dĩa ánh sáng màu xích hồng mê người, hương khí gà xào cung bảo xông vào mũi. Hắn bưng gà xào cung bảo ra đặt ở trên bàn, sau đó xoay người đi mang bảo hảo thang sang, cuối cùng chính là một cái tố sao Thượng Hải thanh (tên món ăn đừng hỏi nhiều). Ba món ăn vô cùng đơn giản, hai mặn một canh, một huân một tố, đủ hai nam nhân ăn, Du Dịch suy xét đến thân thể tiểu hài tử còn đang trưởng thành, phân lượng chuẩn bị thực đầy đủ, cũng suy xét qua vấn đề dinh dưỡng. “Đi rửa tay, nên ăn cơm.” Nghe Du Dịch nói như vậy, Quý Trạch An không thèm ăn chạy tới rửa tay, mà là khống chế không được hưng phấn nhìn Du Dịch. Du Dịch sớm đã nhìn ra, chủ động hỏi: “Làm sao vậy?” “Du tiên sinh, ta thông qua thử vai, lấy được nhân vật Khổng Ngọc Tiêu!” Lần đầu tiên liền thành công, loại tâm tình vui sướng này, Quý Trạch An áp lực không được, cũng không muốn áp lực, cậu thậm chí muốn chia sẻ vui sướng của mình. Mà vừa lúc có một người như thế trước mắt, cậu theo bản năng liền nói với hắn, hoàn toàn không ý thức được cái Du tiên sinh số lần gặp qua chỉ cần hai tay có thể đếm hết này bất tri bất giác trở thành người cậu có thể chia sẻ vui sướng. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) ta là lần đầu xuất hiện tồn cảo tương a Đây là cỡ nào khó được a! Ta đây sao lười người cư nhiên bắt đầu dùng cái này vĩ đại công năng! Khụ… Bây giờ là buổi sáng thời gian chín giờ rưỡi, các vị buổi sáng tốt lành Không biết đại gia tỉnh ngủ sao? Cổ phiếu nên khai trương, rống rống rống! Hy vọng hôm nay trướng trướng trướng! Lúc nào vừa được 6000 điểm, ta liền thật đi bái phật … Trở lại chuyện chính, cầu cất chứa, cầu điểm đánh, manh manh đát chân ái nhóm, ta yêu ngươi nhóm, sao sao đát (づ 3)づ
|
Chương 18[EXTRACT]Bài tập nghỉ hè sớm đã được làm xong, sách giáo khoa cũng đã ôn tập một lần, cậu cũng đã đi hiệu sách cũ mua sách giáo khoa cũ người khác không cần để chuẩn bị chương trình học học kỳ sau một lần, thậm chí còn mua một ít tư liệu phụ đạo học sinh mua được lại chưa bao giờ dùng qua cuối cùng vứt bỏ làm chút đề mục. Nghỉ hè chỉ còn lại có bảy ngày, buổi sáng mỗi ngày Quý Trạch An đi làm kẻ chạy cờ, buổi tối trở về bắt đầu cân nhắc nhân vật Khổng Ngọc Tiêu, mỗi ngày cậu đều cầm kịch bản đầy đủ được phát mà bắt đầu ôn lời kịch, nghiêm túc luyện tập, cũng dưới chỉ đạo của TV cũ kĩ nhà cậu chậm rãi tiến bộ … ‘(:з” ∠) tiểu An, mặt ngươi sẽ không bị chứng cứng ngắc đi, cười tà là dạng gì, nhìn xem Lý mỗ mỗ của “Cửu thai” cười như thế nào, học đi a… Quý Trạch An đột nhiên nhìn thấy phụ đề trên TV phát ra, nụ cười trên mặt càng thêm cứng ngắc, cậu thu hồi cười tà bán thành phẩm của mình, quyết định nghỉ ngơi trong chốc lát. Vì thế cậu đứng dậy, đi nước uống, chuẩn bị thả lỏng. Cậu biết rõ tiến bộ là phải có, nhưng đây là một quá trình tiến dần, nóng lòng cầu thành là không đúng. ‘=ω= An An âu ba (oppa?), uống miếng nước giải khát, không nên gấp gáp ha ’ “Cám ơn.” Quý Trạch An nói lời cảm tạ với chén thủy tinh, sau đó nhìn bộ dáng nó thẹn thùng, bưng nó lên uống nước. Nước lạnh lẽo chảy vào yết hầu, cảm giác ấm áp kia rất thoải mái, làm cậu càng thêm thanh tỉnh. Quý Trạch An cũng muốn học cái bàn nhà cậu cười một cái như vậy. ‘Không cần gấp, An An (ˇ).’ “Ân, ta hiểu.” Thời điểm buông cái chén xuống nhìn thấy tươi cười chiêu bài của cái bàn, Quý Trạch An hồi phục, động tác buông cái chén xuống cũng càng nhẹ. Văn tự biểu cảm tựa như sẽ lây bệnh, tất cả vật phẩm trong nhà đều bắt đầu dùng. Thời điểm mới đầu không phải tất cả vật phẩm đều sẽ dùng văn tự biểu cảm, bất quá thời gian lâu, đây tựa hồ trở thành thuỷ triều trong cái vòng nhỏ hẹp của bọn họ, tất cả mọi người bắt đầu sử dụng văn tự biểu cảm, làm đối thoại chúng nó nhìn qua càng thêm sinh động. Rất nhiều thời điểm, không cần thông qua phương thức hoặc là một từ bọn họ nói chuyện, mà chỉ cần một cái biểu tình là có thể nhìn ra tâm tình chúng nó hiện tại. Loại thời điểm này, Quý Trạch An ngược lại cảm tạ có người phát minh văn tự biểu cảm, làm chúng nó này đã đáng yêu lại càng thêm sinh động. Quý Trạch An uống xong nước lại ngồi xuống ghế sa lông, mở TV chuyển đến “Cửu thai’, cậu muốn nhìn cái gọi là Lý mỗ mỗ rốt cuộc là cười như thế nào, học tập là rất tất yếu. Thanh âm TV vừa vang lên, Quý Trạch An liền hoàn toàn đầu nhập vào, thẳng đến chuông điện thoại di động vang lên… “Ngươi muốn xin phép đi làm công?” Chủ nhiệm lớp nhìn Quý Trạch An qua một cái nghỉ hè đã thay đổi rất nhiều hỏi. Quý Trạch An gật đầu, tuy rằng tình huống hiện tại không phải thiếu tiền, nhưng cậu cũng không tưởng buông tha tiếp tục tham diễn 《 đăng tiên 》, huống chi hợp đồng cậu cũng ký xong, khi rời khỏi phải trả tiền vi phạm. Mấy ngày nay là giai đoạn trù bị trước khi quay, hình của cậu cũng đã chụp xong, nghe người đoàn phim nói ảnh chụp tương quan đều là chụp tóc, hiện tại rời khỏi, cậu cảm thấy về sau cậu liền không cần lăn lộn, một không bối cảnh hai không công ty kinh tế, không ai sẽ giúp cậu chùi đít, đắc tội đạo diễn chính lớn như vậy là tiết tấu chắc chắn bị phong sát (ai cũng hiểu ha?). Quan trọng nhất là cơ hội trăm năm khó gặp, Quý Trạch An phi thường coi trọng, nếu một bước này thành công, như vậy đại môn cho cậu tiến vào cái vòng luẩn quẩn này cứ như vậy mở ra. Lữ Thiến biết tình huống gia đình Quý Trạch An, mỗi lần họp phụ huynh đều là một mình cậu đến, nghe nói cậu ở một mình, quan hệ cùng người giám hộ cũng không tốt. Nghe nói người giám hộ là thân thích bên mẫu thân cậu, chính mình cũng có hai hài tử muốn đi học, không có khả năng tiêu phí nhiều tâm huyết như vậy tại trên người Quý Trạch An hắn cũng có thể lý giải, Lữ Thiến biết Quý Trạch An lúc nghỉ đều sẽ đi ra ngoài làm công, thời điểm cuối tuần cũng sẽ có các loại hoạt động kiêm chức. Học kỳ này bọn họ đã tiến vào cao tam, là một năm rất trọng yếu, cố tình thời gian này cậu muốn thỉnh một tháng ngày nghỉ đi làm công, nàng dạy cậu từ lúc cao nhất, chưa từng có qua loại tình huống này. “Một năm cao tam này rất trọng yếu, mới khai giảng ngươi đã xin một tháng nghỉ.” Lữ Thiến thực khó xử, trường học cũng không đồng ý học sinh đi làm công, chính là tình huống Quý Trạch An đặc biệt. Cậu công tác ở bên ngoài trường học không có tác dụng giám thị, huống chi Lữ Thiến lo lắng cậu bị người xấu mê hoặc, “Ngươi nếu thiếu tiền nói cô cô có thể cho ngươi mượn trước, cái học kỳ này ngươi liền an tâm đọc sách thi một cái đại học tốt, thời gian đại học thực tự do, đến lúc đó ngươi muốn làm công lão sư cũng sẽ không ngăn ngươi.” “Cám ơn Lữ lão sư, chính là ta đã ký hợp đồng, rời khỏi phải trả tiền vi phạm.” Quý Trạch An nguyên bản không muốn nói làm việc gì với cô giáo ở trường học mình, nhưng tình huống hiện tại giống như không dễ dàng từ được đồng ý như vậy, cách lâu như vậy, cậu mới biết cái chủ nhiệm lớp mình này kỳ thật là đối cậu không tồi, đáng tiếc trước kia cậu chưa từng chú ý, một lòng sống ở trong thế giới nhỏ bi thương của chính mình. Lữ Thiến vừa nghe, nhăn mi lại, “Tiền vi phạm? Ngươi làm công còn ký hợp đồng? Không đi còn phải trả tiền vi phạm?” Nàng hiện tại càng lo lắng đứa bé này bị cái người không chính đáng gì lừa dạt! “Ân.” “Lão sư có thể biết rốt cuộc ngươi làm công ở địa phương nào sao?” Lữ Thiến biết thái độ của mình không cường ngạnh thể quá phận, tâm lý hài tử bị vây thời kỳ phản loạn trưởng thành rất cường, nếu là kích thích đến cậu để cậu làm ra cái việc ngốc gì sẽ không tốt. Quý Trạch An đứa nhỏ này tuy rằng không thích nói chuyện, tính cách có chút quái gở, chính là thành tích cậu không tồi, nếu tiếp tục bảo trì, từng bước vững chắc, tiền đồ cậu có khả năng bởi vì thi đậu một cái đại học trọng điểm mà càng vững vàng, tương lai cậu liền không cần vì tiền mà bôn ba chung quanh. “Đoàn phim. Cụ thể là bộ diễn đoàn phim nào ta không thể nói, ta ký hiệp nghị giữ bí mật.” Quý Trạch An lo lắng cô giáo sẽ càng thêm hoài nghi liền giải thích, “Nghỉ hè ta luôn luôn tại căn cứ điện ảnh và truyền hình Giang Thành làm kẻ chạy cờ, nơi đó một ngày cho hai trăm còn cơm tháng, sau một cái đạo diễn trong đó giới thiệu ta đi tham gia thử vai của một cái đạo diễn, trúng cử, đoàn phim bên kia cho ta biết phải chuẩn bị chụp ảnh-quay phim, đi nơi khác chụp ảnh-quay phim, cho nên cần xin phép thời gian tương đối dài.” Lữ Thiến ngược lại chưa bao giờ nghĩ qua cái học sinh vẫn luôn không thích nói chuyện này cư nhiên làm kẻ chạy cờ toàn bộ mùa hè, một bên lý giải cậu cư nhiên biến hóa lớn như vậy, bên kia vừa sợ cậu cư nhiên được một đạo diễn tuyển làm nhân vật. Chính là nàng vẫn lo lắng Quý Trạch An bị những người chuyên môn đi lừa gạt trong vòng luẩn quẩn kia lừa đi, dù sao cái vòng luẩn quẩn kia phức tạp hơn trường học nhiều, Quý Trạch An rốt cuộc còn là cái hài tử, lại không có người lớn giúp đỡ. Giới giải trí quá mức phù hoa, nói không chừng Quý Trạch An cũng có thể sơ xuất bị mê loạn mắt, trong lòng Lữ Thiến vẫn cảm thấy không yên. “Quý Trạch An, cô nhìn ra ngươi rất muốn đi, chính là cô thực lo lắng ngươi có thể bị người lừa hay không.” Quý Trạch An cười cười với Lữ Thiến, nói: “Lữ lão sư, ngươi không cần lo lắng, thật sự, Giang Khâm Dật hắn là nam nhân vật chính đoàn phim chúng ta, thời điểm thử vai hắn cũng là trọng tài.” Cậu chân chính muốn nói cho Lữ Thiến chính là không có âm mưu nào sẽ thỉnh một Đại minh tinh đến tọa trấn, làm ảnh đế nhân vật công chúng cũng sẽ không làm cho mình lâm vào gièm pha như vậy, cậu nói như vậy càng nhiều là hy vọng làm Lữ Thiến yên tâm, sau đó phê nghỉ cho cậu, cậu không muốn tại một năm cuối cùng bởi vì trốn học một năm mà bị ghi tội, thậm chí bị khuyên nghỉ học. Lữ Thiến mở to hai mắt nhìn, Giang Khâm Dật rất có danh, nàng rất rõ ràng, chính là không nghĩ tới học sinh của nàng lại có cái kỳ ngộ này. Quý Trạch An nhìn về phía máy tính bản của Lữ Thiến, nhãn tình sáng lên, còn nói: “Đạo diễn là Hoàng Dật Dương, là đại đạo diễn nổi danh trong vòng luẩn quẩn, cô ngươi có thể điều tra trên mạng.” … Lữ Thiến vẫn là nể mặt Quý Trạch An tại trên mạng tìm tòi Hoàng Dật Dương một chút, nàng cũng nhìn kỹ qua tư liệu, sau khi thấy thật có một người như vậy, nàng vẫn không thể không nói: “Cô tin tưởng lời ngươi nói là sự thật, nhưng là chuyện này vẫn là cần người giám hộ của ngươi lại đây một chuyến cô mới có thể phê chuẩn.” Quý Trạch An trầm mặc, người giám hộ của cậu là đại cữu cữu, đại cữu cữu có một đôi song sinh, hơn nữa cùng tuổi cậu, năm nay bọn họ đều là học sinh cao tam. Mỗi ngày đại cữu cữu rất bận công tác bên ngoài Quý Trạch An không có khả năng đi quấy rầy hắn, đại cữu mẫu vì hài tử mà thuê phòng ở phụ cận trường học ở bồi họ, quan hệ giữa Quý Trạch An cùng hai người bọn họ đều không thân mật, thậm chí quan hệ với hài tử bọn họ có thể nói là ác liệt, cậu thật không muốn đi cầu hắn, còn nữa nếu nói cậu vì tiền đi ra ngoài làm công cũng là ở bên ngoài tát cho người giám hộ bọn họ một bàn tay. Lữ Thiến biết mình nói như vậy thực khó xử Quý Trạch An, nàng rõ ràng quan hệ của cậu cùng một nhà người giám hộ cũng không tốt, thậm chí cùng tất cả thân thích bên mẫu thân đều không tốt, chính là đây là quy định của trường học, nàng cũng không có cách nào thay đổi. “Lúc nào thì phải đi?” Lữ Thiến nhìn Quý Trạch An cúi đầu không nói lời nào chủ động hỏi. “Một tuần sau.” Quý Trạch An dựa theo thực tế trả lời. Nói cách khác tại một tuần này cậu phải giải quyết vấn đề xin phép trường học. Không phải cậu cố chấp, cậu chân chính không muốn đi gọi đại cữu hoặc là đại cữu mẫu lại đây, còn không nói đến cậu đi người ta cũng chưa chắc có lại đây hay không, nếu Quý Trạch An lý giải với bọn họ đến lúc đó bọn họ khẳng định sẽ nói để cậu an tâm đọc sách, mẫu thân lưu lại đầy đủ học phí để cậu tại sinh hoạt cùng đọc sách, kêu cậu không cần suy nghĩ một ít thứ có hoa không quả … Quý Trạch An càng suy nghĩ vấn đề này mày lại càng nhăn lại. “Như vậy đi, nếu ngươi có thể gọi một người phụ trách bên đoàn phim cùng cô gặp mặt, ta cũng có thể phê cho ngươi nghỉ.” Lữ Thiến nghĩ phải gặp qua người nàng mới có khả năng yên tâm, nàng không có khả năng cứ như vậy mặc kệ Quý Trạch An xin một tháng nghỉ mà không biết tung tích. “Được, cám ơn cô.” Quý Trạch An biết Lữ Thiến sẽ không lại thỏa hiệp, cậu gật đầu đáp, sau đó ly khai văn phòng. Trở lại phòng học, mở ra sách giáo khoa qua vài ngày cũng vẫn mới tinh, Quý Trạch An có chút thất thần nhìn văn tự trên mặt. Trên sách giáo khoa mới đã có các loại bút ký, từ sáng tới tối cậu sẽ dành thời gian một giờ ôn tập sách giáo khoa, mà cũng sẽ cố gắng hoàn thành bài tập ở trong trường học, thời gian còn lại mới dùng để luyện tập nhân vật, từ sáng tới tối đúng mười hai giờ rưỡi đi ngủ, buổi sáng sáu giờ rưỡi lại đúng giờ rời giường. Lời kịch đã thuộc không sai biệt lắm, lý giải của cậu với cái nhân vật Khổng Ngọc Tiêu kia cũng càng ngày càng sâu, điện thoại nhận được thông báo 《 đăng tiên 》 lập tức chụp ảnh-quay phim, một tuần sau bọn họ phải chạy tới nơi khác mà quay phim, chính là vấn đề xin phép trường học bên này lại làm khó cậu … Không có mụ mụ, lại không thân cùng người giám hộ hiện tại, Quý Trạch An đột nhiên nhớ tới phụ thân vẫn luôn không có tác dụng. Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, thực nhanh cậu liền bỏ qua người này, nghĩ có biện pháp nào có thể thỉnh người hỗ trợ bên đoàn phim không, 《 đăng tiên 》 đang lúc chụp ảnh-quay phim, người đoàn phim đều vội giống như con quay, huống chi toàn bộ đều là người mới gặp, cậu không biết phải thỉnh người ta như thế nào bọn họ mới có thể đồng ý hỗ trợ. Hai con đường cô giáo Lữ đưa ra đều làm cậu thực khó xử, hiện tại Quý Trạch An đã bị vây bó tay không biện pháp. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ()/ ta là tồn cảo tương, đại gia buổi sáng tốt lành! Tồn cảo tương hết sức nghiêm túc đại biểu xuẩn tác giả tiếp tục cầu cất chứa cùng nhắn lại, sao sao đát
|
Chương 19[EXTRACT]Thời điểm lên lớp Quý Trạch An có chút thất thần, khóa này vừa lúc là giáo khóa hóa học của Lữ Thiến, nàng cũng nhìn thấu tâm của cậu không yên, bất quá nàng ngược lại không có cố ý gọi Quý Trạch An đứng lên trả lời vấn đề, mà thông cảm cho cậu một cái kỳ giảm xóc. Tại thời điểm học sinh khác chỉ cần cố tăng lên thành tích Quý Trạch An không thể không suy xét càng nhiều, tăng thêm cả vật chất, Lữ Thiến có chút đau lòng người học sinh này, chính là làm cô giáo nàng cũng không thể thiên vị, có chút phương diện có thể giúp một phen nàng đều nguyện ý yên lặng giúp một phen, nhưng là chuyện này nàng thật không thể dễ dàng gật đầu. Tiếng chuông tan học vang lên, Quý Trạch An ngồi tại trên ghế nửa ngày không đứng lên. Bất quá hành động này của cậu cũng không có kỳ quái, dù sao trước khóa một chút cậu cũng ngồi tại trên ghế viết bài tập hoặc là nhìn sách giáo khoa, trừ bỏ này đó cậu tựa hồ đều không có hứng thú gì với cái khác, đương nhiên, hiện tại cậu đương nhiên không phải như vậy, vì khỏe mạnh, thời điểm tan học Quý Trạch An đều sẽ tại đi đi trên hành lang. Tuy rằng khai giảng mấy ngày nay đồng học đều cảm thấy hứng thú với việc Quý Trạch An thay đổi, bất quá bọn hắn là trung học trọng điểm, ban bọn họ cũng là ban khoa học tự nhiên trọng điểm, kỳ thật mọi người đều rất coi trọng thành tích, thời điểm tan học hơn phân nửa học sinh đều thích ngồi tại trên ghế làm bài, Quý Trạch An cũng không có đột ngột. Nếu hỏi thay đổi nghỉ hè mang đến thay đổi gì thì chính là nhiều người thích hỏi cậu đề mục, vô luận nam nữ, tạo hình mới làm cậu nhìn qua dễ ở chung hơn nhiều, không có cảm giác tối tăm dĩ vãng, càng nhiều người nguyện ý nói với cậu, hỏi cậu đề mục. “Quý Trạch An!” Thấy Quý Trạch An không để ý tới hắn, thanh âm hắn lớn vài phần, bất quá hắn vẫn thực khắc chế, dù sao có không ít đồng học đang đọc sách, Vệ Lăng còn vỗ vỗ bả vai Quý Trạch An. Quý Trạch An lập tức hồi thần, ngẩng đầu tầm mắt nhìn Vệ Lăng có một tia mờ mịt, sau khi nhìn trên mặt hắn viết chữ ‘(?? ˇ? ˇ??) không cao hứng, gọi ngươi đã lâu đều không phản ứng với ta’, cậu lập tức bật người xin lỗi nói: “Xin lỗi, vừa mới đang suy nghĩ sự tình không có nghe thấy, có chuyện gì không?” “A…” Quý Trạch An nói như vậy, Vệ Lăng ngược lại lại có chút ngại ngùng, “Thời điểm khóa hóa học bút ký ta không có chép đủ, muốn mượn bút ký ngươi sao lại.” Vệ Lăng gãi đầu nhìn Quý Trạch An, hắn may mắn thấy qua bút ký của Quý Trạch An, trình độ kỹ càng tỉ mỉ cùng tinh tế vẫn luôn câu dẫn hắn mượn xem a, chính là trước đây vẫn luôn ngại tính tình cậu. Quý Trạch An cúi đầu, nhìn về phía bản bút kí trống rỗng của mình, “Xin lỗi, ta trong khóa thất thần, cũng không có làm bút ký…” “Không có việc gì không có việc gì.” Thời điểm Vệ Lăng nhìn thấy Quý Trạch An cúi đầu nhìn chằm chằm bản bút kí sạch sẽ vội vàng nói, hắn nghĩ nhất định là Quý Trạch An chuyện gì xảy ra, không phải như vậy thì sao một người yêu học tập như cậu khi đi học lại cư nhiên không tập trung, kỳ thật đồng học trong ban đều có chút hiểu biết với việc trong nhà cậu. Trước kia chính là nhìn thấy tính tình kia của cậu cũng không tiện an ủi, càng không biết phải trợ giúp như thế nào, dần dà liền cùng cậu càng ngày càng mới lạ, hiện tại thấy cậu thay đổi, kỳ thật bọn họ vẫn rất cao hứng, dù sao không ai hy vọng đồng học mình sống không tốt, tất cả mọi người là đồng học có thể có bao nhiêu cừu hận? Bình thường cãi nhau cũng chính là không cao hứng trong lúc nhất thời mà thôi, ngày hôm sau tất cả mọi người có thể tốt như lúc ban đầu Vệ Lăng đứng ở nơi đó nhìn thấy Quý Trạch An trầm mặc cũng không sốt ruột rời đi tìm người khác mượn, hắn nghĩ nghĩ rồi thập phần cẩn thận hỏi: “Quý Trạch An, không phải ngươi đã xảy ra chuyện gì đi?” Quý Trạch An nghe Vệ Lăng nói ngẩn ra, trước kia cậu luôn cảm thấy các bạn học không hiểu cậu, không nguyện ý quan tâm cậu, hiện tại cậu mới biết được cậu sai cỡ nào lợi hại. Không có ai nhất định phải quan tâm ai, tại đời trước cuối cùng cậu cũng ngộ ra đạo lý này, cậu biết mình đã từng có bao nhiêu buồn cười. Hiện tại đột nhiên cảm nhận được thiện ý của Vệ Lăng, trong lòng cậu rối rắm, cười cười với hắn, “Ân, một chút chuyện nhỏ, ta có thể giải quyết, cám ơn quan tâm.” Kỳ thật hiện tại cậu cũng không biết giải quyết như thế nào, chuyện này đồng học cũng không giúp được cậu cái gì, cho nên cậu cũng không muốn để cho người khác phiền não theo cậu … “Ân, nếu có thể giải quyết liền không cần lo lắng, lên lớp vẫn là nghiêm túc nghe giảng, cao tam rất trọng yếu, chờ ta hoàn thiện bút ký liền cho ngươi mượn.” Quý Trạch An lần thứ hai cười với Vệ Lăng nói: “Được, cám ơn ngươi.” … Sau khi giáo viên giảng xong bài, Quý Trạch An thanh lý túi sách liền chuẩn bị rời đi, hôm nay không phải đến phiên tiểu tổ bọn họ quét tước vệ sinh, cậu cũng không tính toán ở lại phòng học làm bài tập. Ngay tại thời điểm cậu chuẩn bị đi, Vệ Lăng gọi cậu lại, Quý Trạch An quay đầu, nhìn hắn. “Quý Trạch An, vài người chúng ta chuẩn bị cùng đi một tiệm bánh ngọt phụ cận làm học tập, nơi đó thực an tĩnh, lão bản cũng thực tốt, muốn đi cùng hay không?” Vệ Lăng quơ quơ bút ký hóa học trong tay, “Vừa lúc ta đem bút ký hóa học cho ngươi mượn sao.” Quý Trạch An nhìn về phía bút ký hóa học, sau đó nhìn về phía Vệ Lăng cầm bút ký hóa học, giật mình. Cậu giống như chưa từng cùng làm bài tập với đồng học, thậm chí cả cùng đi về nhà cũng không có, cậu giống như vẫn luôn quái gở như vậy, luôn là một người, thẳng đến Nghiêm Cẩm mang theo mục đích xâm nhập sinh hoạt của cậu. Vừa nghĩ tới sự tình xin phép còn có vài ngày giảm xóc, hiện tại cậu sốt ruột cũng không giải quyết được vấn đề, vấn đề này hoàn toàn có thể trước khi đi ngủ lại chậm rãi nghĩ, cậu liền gật gật đầu đáp ứng. “Kia tốt, ngươi chờ tại phòng học chút, hôm nay đến phiên tổ Đậu Nghiên bọn họ làm vệ sinh, chờ nàng quét dọn xong chúng ta cùng đi thì tốt rồi.” Vệ Lăng tuy rằng ngoài ý muốn Quý Trạch An đáp ứng, nhưng hắn là thật tâm thực lòng mời cậu, cho nên vẫn rất cao hứng cậu nể tình như vậy, dù sao đây là lần đầu tiên thành công mời Quý Trạch An tham gia tiểu tổ học tập của bọn họ, Quý Trạch An tuy rằng quái gở, nhưng cậu vẫn luôn bảo trì tại top 3, kỳ thật chỉ là hướng về phía thành tích của cậu, mọi người vẫn rất là thích ý cùng cậu giao hảo, dù sao ai cũng hy vọng có một học bá làm bằng hữu tốt, đáng tiếc trước đây tính cách của cậu rất âm trầm, bọn họ hold không được. Quý Trạch An vừa nghe, liền gỡ túi sách xuống, đặt ở bên trong ghế, sau đó cũng đi lấy công cụ vệ sinh, hỗ trợ quét tước. Tiệm bánh ngọt này rất có danh, chỉ là nhìn trang hoàng đã cảm thấy đủ cao lớn, lại có TV, tiêu phí tự nhiên cũng không thấp. Quý Trạch An ngược lại có chút ngoài ý muốn đoàn người Vệ Lăng sẽ dẫn cậu tới nơi này, kỳ thật cậu rất rõ ràng người trong ban là biết tình huống trong nhà mình, tuy rằng hiện tại không thiếu tiền, nhưng là cậu cho là bọn họ sẽ bận tâm đến cậu, dù sao Quý Trạch An cảm thấy hiện tại các bạn học tuy rằng còn non nớt nhưng đều không ngốc. Mấy người mang theo cậu đi vào, sau đó quen thuộc tìm được một cái ngăn cách ngồi xuống, mới vừa ngồi xuống Đậu Nghiên liền cười đem menu đưa qua, “Quý Trạch An, muốn ăn cái gì liền chọn, cám ơn ngươi giúp ta quét tước vệ sinh, không nên khách khí, cửa hàng nhà này là thúc thúc ta mở, hắn sẽ miễn toàn bộ cho chúng ta, hắc hắc.” Quý Trạch An không có già mồm cãi láo từ chối, tiếp nhận liền thoải mái nhìn. Cậu không biết là nam hài ăn ngọt có cái gì khó, thời điểm nghỉ hè cậu liền phát hiện mình còn thích ăn đồ vật ngọt ngọt mềm mềm này hơn so với trong tưởng tượng. Về phần vấn đề bị nữ sinh mời khách, bọn họ là đồng học, vốn là ngang hàng, lần sau cậu mời lại thì tốt rồi, cho nên cậu thực tự nhiên liền chọt một cái hương dụ nãi tích. (???) Mấy người ở đây, trừ bỏ Đậu Nghiên đều là nam sinh, thêm cậu bất quá năm người, mọi người tựa hồ cũng thích ăn ngọt, đều là không chút khách khí liền chọn thứ chính mình muốn ăn. Thực nhanh, người bán hàng liền mang theo mỉm cười lễ phép đem đồ vật bọn họ chọn nhất nhất đưa lên, bọn họ nói chuyện phiếm một hồi, sau đó liền không hẹn mà cùng bắt đầu làm bài tập hoặc là ôn tập, Quý Trạch An lúc này cũng cầm bản bút kí của Vệ Lăng bắt đầu cuồng sao. Giáo viên ban trọng điểm bọn họ tốc độ giảng bài cũng không chậm, bút ký một khóa cũng là rất nhiều, huống chi trước đó bọn họ là hai khóa hóa học liên tiếp. Trong tiệm thực an tĩnh, chung quanh phiếm hương hoa quả thản nhiên, không khí rất là không tồi. Không có người quấy rầy hài tử cố gắng học tập trong phòng ngăn cách này, người bán hàng đi ngang qua đều sẽ tự giác mà phóng nhẹ cước bộ, đè thấp âm lượng. Lúc này, một cái nam tử mang theo kính râm đi qua bên cạnh ngăn cách bọn họ, thời điểm đi ngang qua cách gian bọn họ này tốc độ cũng không có thả chậm. Đột nhiên, cái chân dài kia lại lui trở về, dừng lại đứng ở cửa cách gian bọn họ. Quý Trạch An nhìn về phía một cái bóng ma che khuất bản bút kí của mình thời gian lâu, nhu nhu ánh mắt, buông bút xuống, lúc này mới xem qua phương hướng bóng ma. “Hi, tiểu an.” Giang Khâm Dật nhìn Quý Trạch An ngửa đầu nhỏ lên, vội vàng chào hỏi. Hắn vừa lên tiếng, bốn người khác đang làm bài thi cũng dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn lại đây. Quý Trạch An chớp mắt vài cái, kịp phản ứng là ai, liền mở miệng kêu lên: “Dật ca.” Lúc này, Đậu Nghiên đột nhiên ý thức được nam tử kính râm là ai kích động đứng lên, bút trong tay cũng xoạch một chút đến trên bàn, tại bài thi nàng chọc một cái lỗ nhỏ, “Ngươi, ngươi là…” “Hư!” Miệng Giang Khâm Dật gợi lên mỉm cười, sau đó đem ngón tay đặt ở môi của mình ý bảo nàng không cần kêu tên của mình lên. Đậu Nghiên là một cái nữ hài tử thông minh, bật người biết hắn là muốn tránh đi cái gọi là chó săn, lần thứ hai ngồi xuống tại trong bao lấy ra một quyển vở mới, từ trong túi văn phòng phẩm lấy ra một cái bút đưa qua, nhỏ giọng hỏi: “Có thể ký tên cho ta sao?” “Đương nhiên.” Giang Khâm Dật tiếp nhận, tay vừa động, một bút liền hoàn thành kí tên, sau đó đưa tới. “Dật ca một mình lại đây ăn điểm tâm ngọt?” Quý Trạch An thấy Đậu Nghiên hưng phấn trảo bản vở bị Giang Khâm Dật kí tên kia, sau đó nhìn ba người còn lại cũng lập lại hành động của Đậu Nghiên, nghiêng đầu đi nhìn Giang Khâm Dật đang kí tên. “Ta không thích ăn ngọt, người đại diện thích, tiệm bánh ngọt này nổi danh nhất Giang Thành, nàng xuống phi cơ liền thẳng đến nơi này, muốn ta tới nơi này gặp mặt nàng.” Giang Khâm Dật lại nói tiếp bộ dáng có chút bất đắc dĩ, lập tức hỏi ngược lại lại Quý Trạch An, “Tiểu An gần đây đều có chưa gặp qua Tiểu Việt?” “Tiểu Việt?” Vẻ mặt Quý Trạch An không rõ, cậu không nhớ rõ chính mình nhận thức người có tên này. Giang Khâm Dật ngẩng ra, tựa hồ nhớ tới đệ đệ đối ngoại đều không dùng tên trước kia, nội tâm có chút chua sót, chính là ở mặt ngoài vẫn là treo bộ dáng ảnh đế mỉm cười ôn nhu, “Chính là Du Dịch, gần đây có gặp qua sao?” Từ sau khi sự kiện lần trước kia, luôn nghĩ hắn sẽ không tìm tới mình, mà chính mình lại tìm không thấy hắn … Lập tức lại về tới hình thức ở chung trước kia, Giang Khâm Dật có chút ảo não, cố gắng trước kia của hắn đều bị một phen lời nói lúc ấy phủ định, hắn cũng hiểu được chính mình có chút xúc động, chính là tìm không thấy người cũng không có cách nào thay đổi, chính là hắn biết rõ hắn sẽ không dễ dàng buông tha tiểu An, cho nên gặp người liền không để ý bị phát hiện tiến đến chào hỏi. “Du tiên sinh? Sau khi ta khai giảng liền chưa từng thấy qua …” Nguyên lai hắn còn có cái tên gọi Tiểu Việt a… Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nơi này là tồn cảo tương (^ ^), đại gia buổi sáng tốt lành nha! Về trước đổ thạch vấn đề, tất cả mọi người cảm thấy tô quá đầu, vì thế ta đổi thành bốn ngàn vạn, liền giá cả biến động một cái, cùng hai triệu nói bai bai … (:з” ∠) hy vọng đại gia tiếp tục duy trì, cầu cất chứa cùng nhắn lại, sao sao đát
|