Làm Nũng
|
|
Chương 12: Nam phụ[EXTRACT]Đoán xem, đoán xem? - -- Tạ Nhan một mình tiến vào phòng tắm. Buồng tắm có vòi hoa sen năng lượng mặt trời, mấy ngày nay là trời âm u, thủy không quá nóng, Tạ Nhan xả một chút nước lạnh, chân trái nửa cuộn dựa vào trên tường. Phòng vệ sinh rất nhỏ, chỉ mấy mét vuông, trần cũng thấp, vừa chật chội vừa nhỏ hẹp, Tạ Nhan lúc thường một người ở bên trong đều ngại hẹp, trong lòng hắn mơ hồ nghĩ, nếu là thêm một Phó Thanh, hai người có thể là thịt dán sát thịt nhét chung một chỗ. Phó Thanh nghe thấy tiếng nước, nói với bên trong: "Tiểu Tạ, anh lấy chìa khóa của em đi mua cơm." Tiếng nước quá lớn, Tạ Nhan đang gội đầu, không có nghe rõ liền đáp lại. Phó Thanh mở điện thoại di động, tìm một cửa hàng không tệ đặt ba món một canh, thời gian chờ có hơi lâu. Lúc anh cầm cơm trở về, Tạ Nhan đã tắm xong, cuộn tròn nửa người ngồi trên cửa sổ, trong phòng không có bật đèn, bên ngoài mặt trăng ngược lại là rất tròn rất sáng. Có thể là mới tắm xong, Tạ Nhan khắp toàn thân đều dính đầy hơi nước, mặt mày đều là ướt nhẹp, dưới ánh trăng dáng dấp rất mềm mại. Phó Thanh không tự chủ cười cười: "Chỗ này của em không có nhà bếp, không làm được cơm. Anh xuống mua một chút, tới dùng cơm đi." Tạ Nhan một chân nhảy nhót tới phòng khách ăn cơm. Cậu lúc thường lãnh lãnh đạm đạm, nhưng lúc ăn cơm rất không giống. E rằng là do tại viện mồ côi lớn lên, từ nhỏ đã muốn cướp miếng ăn, Tạ Nhan ăn cơm rất nhanh, mà ăn được rất thơm, khá giống tiểu hài tử, khiến người khác nhìn thấy cũng không nhịn được muốn ăn nhiều một chút. Ăn cơm xong phải xoa dầu thuốc. Tạ Nhan thử giãy dụa: "Kỳ thực tự em có thể xoa, không cần Phó Ca cũng được." Nhưng là Phó Thanh cảm thấy được không được. Nếu như là bình thường, Tạ Nhan còn có thể nhiều giãy dụa một phút chốc, nhưng hôm nay bất đồng, Tạ Nhan có chút đuối lý, chống cự liền hiện ra danh không chính ngôn không thuận. Tạ Nhan bị ép đàng hoàng nằm trên giường, lộ ra cẳng chân trắng như tuyết. Thân hình của cậu rất dễ nhìn, thân cao, gầy gò, cởi quần áo mới có thể nhìn ra được bắp thịt, đường cong mượt mà, chẳng hề khoa trương, lại có thể cảm nhận được trong đó có sức mạnh. Phó Thanh đem dầu thuốc đảo ở trên tay, dựa theo bác sĩ chỉ dạy từng chút từng chút xoa bóp. Tay anh lớn mà thô ráp, lúc dùng sức, Tạ Nhan có thể cảm nhận được rất rõ ràng ma sát, lừa mình dối người cũng không được, chân trái vẫn luôn cứng, làm sao cũng không thể buông lỏng. Phó Thanh nhận ra được, hỏi: "Hả? Có phải là quá mạnh?" Tạ Nhan biết không phải là vấn đề sức lực, mà là chính mình không hiểu tại sao xảy ra vấn đề. Cậu đỏ mặt như nổ tung, khóe mắt lộ ra một vệt hồng, giống như bịt tai trộm chuông dùng tay che đầu, ác thanh ác khí nói: "Không phải, Phó Ca xoa nhanh một chút cho xong, em muốn ngủ." Cậu nói xong câu đó cũng cảm thấy được chính mình không nói lý lẽ. Nhưng Phó Thanh không tính toán với cậu, biết đến bạn nhỏ da mặt mỏng, không hỏi thêm nữa, thả nhẹ lực đạo xoa xong. Anh rửa xong tay trở về, Tạ Nhan vẫn là che lại đầu, âm thanh cách chăn truyền đến: "Phó Ca xin lỗi, em mới vừa ngữ khí không tốt." Tiểu bá vương viện mồ côi đời này không có mấy lần áy náy, huống chi là lý do như vậy. "Không sao." Phó Thanh dừng một chút, cách chăn sờ soạng đầu Tạ Nhan, "Bạn nhỏ bị thương, tính cách hư hỏng một chút cũng rất bình thường, không sao đâu." Ngón chân Tạ Nhan lộ ra ở bên ngoài rụt lại, không nói gì. Mấy ngày kế tiếp, Tạ Nhan nằm ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương, xem kịch bản. Cậu vốn cũng không phải trọng thương, an dưỡng rất nhanh, thêm vào huấn luyện viên mới con người không tồi, kỹ thuật cũng tốt, liền luyện gần nửa tháng bơi lội, Tôn Hoài Quân cuối cùng gọi điện thoại cho Tạ Nhan, kêu cậu tới chụp ảnh định trang. Bởi đoàn kịch rất nghèo, rất tiết kiệm, chỗ chụp định trang, một căn phòng hóa trang cũng không có, hết thảy diễn viên đều ở trong một phòng lớn chờ chuyên gia trang điểm. Bởi vì Tạ Nhan muốn nhuộm tóc, chuyên gia trang điểm lại ít, thoa xong thuốc nhuộm tóc liền đem hắn trước tiên để qua một bên, thay người khác hoá trang. Tạ Nhan sợ ồn ào, một người ở trong góc xem kịch bản. Mãi đến tận khi có một người tự động lại gần, đi tới trước mặt Tạ Nhan nói: "Ồ, cậu lại tới đây diễn quần chúng sao?" Tạ Nhan ngẩng đầu lên, nhíu nhíu mày, đến nửa ngày mới nhận ra là nam chính của bộ phim trinh sát lần trước, Dương Tầm. Dương Tầm cũng là mới đến, hắn xuất đạo lâu như vậy, vẫn luôn có phòng hóa trang riêng, không chịu tội như vầy bao giờ, giờ không được trang điểm trước chỉ muốn được thanh tịnh, mới tìm góc vắng vẻ, không ngờ gặp phải Tạ Nhan. Hắn rất đắc ý mà nhướng mày: "Hai chúng ta vẫn là có duyên phận, cậu xem cậu không muốn tôi giới thiệu công tác cho, đến làm quần chúng liền đụng phải. Tôi là bộ nam hai của phim này, Tôn đạo rất coi trọng tôi, cậu hảo hảo diễn, tôi lại giúp cậu đề của công việc." Tạ Nhan thấy là hắn, lại một mặt lạnh lùng xem kịch bản. Kỳ thực hai người cũng không thù hận, chính là Dương Tầm không phục, luôn muốn tìm cớ. Tôn Hoài Quân từ chỗ thợ chụp ảnh lại đây, xa xa liền thấy Tạ Nhan cùng Dương Tầm đang nói chuyện, đến gần đối Tạ Nhan giới thiệu: "Đây chính là Dương Tầm, nam phụ mà tôi nói vơi cậu, các cậu thì ra quen biết a, như vậy hợp tác cũng thoải mái hơn chút." Dương Tầm, chính là tiểu sinh không cần thù lao đóng phim, không dùng sẽ uổng phí, còn có lưu lượng có thể cọ. Diễn viên đang lên có rất ít người nguyện ý không lấy thù lao, đem thời gian nửa năm tiêu hao tại một bộ đại dễ khiến hình ảnh mờ nhạt. Đầu tiên quay bộ phim này có chút khó nói, không giống phim truyền hình làm ẩu, không chi phí, sức lực có thể hai tháng xong một bộ, thù lao vừa cao lại dễ hút fan. Một quãng thời gian không ra xoát độ tồn tại, không ra phim truyền hình hoặc điện ảnh, liền bị khán giả cùng fan quên mất. Nhưng Dương Tầm thì bất đồng, hắn là phú nhị đại, tự mang tài nguyên, không thiếu tiền, liền đến truy đuổi mộng tưởng thôi. Dương Tầm từ nhỏ liền yêu thích phim tài liệu của Tôn Hoài Quân, sau đó hắn lớn rồi, đến khi có thể hiểu chuyện, Tôn Hoài Quân bắt đầu quay điện ảnh, hắn thích cực kỳ, phản phản phục phục xem. Anh hắn thường thường cười hắn, rõ ràng sống được như cái sa điêu, xem điện ảnh khóc lên thì bộ dáng càng nhược trí. Dương Tầm tiến vào giới diễn viên, một mặt là thật sự yêu thích, mặt khác thì lại là muốn cùng đạo diễn mình thích hợp tác, tối tăm tăm mà thỏa mãn mơ ước lúc còn nhỏ. Giấc mơ này cả nhà đều biết. Anh của hắn biết đến Tôn Hoài Quân bởi vì lúc ( cá voi trắng) chuẩn bị, nhiều lần biểu thị có thể đầu tư toàn bộ, sẽ không làm bất kỳ quấy nhiễu nào, quay xong còn có thể dùng tiền tuyên truyền, chỉ cần để Dương Tầm đóng vai nam chính. Nhưng Tôn Hoài Quân tính khí ngang ngạnh, chính là điều kiện như vậy cũng không đáp ứng, tự mình đến trường quay nhìn Dương Tầm biểu diễn sau từ chối. Lý do cự tuyệt cũng rất trực tiếp, nói thẳng Dương Tầm ngoại hình không phù hợp hình tượng vai nam chính, kỹ năng diễn xuất cần mài giũa nhiều hơn. Anh Dương Tầm tức giận đến thiếu chút nữa khiến ( cá voi trắng) vĩnh viễn quay không được. Dương Tầm vì yêu mến đạo diễn, trước tiên đem anh mình khuyên bảo, làm cho hắn đừng tiếp tục làm việc xấu. Liền ủy ủy khuất khuất mà tìm tới Tôn Hoài Quân, nói mình không muốn thù lao đóng phim, xem bộ này có hay không có nhân vật thích hợp, hắn đều có thể diễn. Tôn Hoài Quân có yêu cầu rất cao với phim điện ảnh, nhưng cũng không phải là thật sự không thể dàn xếp, huống chi Dương Tầm điều kiện không kém, lại thông tình đạt lý, lại không muốn thù lao đóng phim, không dùng rất uổng phí. Hắn lại giới thiệu Tạ Nhan với Dương Tầm: "Đây là nam chính ( cá voi trắng), chủ diễn bộ phim của chúng ta, các cậu phải hảo hảo phối hợp a." Nụ cười Dương Tầm lập tức cứng đờ, vẫn duy trì mỉm cười giả tạo cùng Tôn Hoài Quân, chờ Tạ Nhan cùng Tôn Hoài Quân đều đi, mới nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi tiểu trợ lý: "Tôn, Tôn, Tôn đạo mới vừa nói là Tạ Nhan là nam chủ sao?" Tiểu trợ lý hết chức trách mà thay Dương Tầm lau mồ hôi lạnh: "Đúng vậy, Dương ca, không nghe lầm. Cậu ấy là nam chính, anh là nam hai." Dương Tầm thân tâm đều mệt mỏi, hắn suy nghĩ một phút chốc, suy nhược mà nói: "Này ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nghiệp quật có phải quá nhanh?" Tiểu trợ lý cẩn cẩn trọng trọng an ủi Dương Tầm: "Dương ca không có sao đâu. Tuy rằng Tạ ca đẹp trai hơn anh, diễn tốt hơn anh, bây giờ lại là nam chủ, nhưng là hắn không có lão đại có tiền như chúng ta! Chúng ta có bối cảnh, sợ cái gì!" Dương Tầm luôn cảm thấy lời này có chút quái lạ: "Tôi suy nghĩ cậu đây là đang an ủi tôi sao?" Suy nghĩ một phút chốc liền gật gật đầu, rất tán thành mà nói: "Đúng, hắn nghèo như vậy, không thể một đêm chợt giàu hơn anh tôi được." Nói chung về độ thổ hào, là không hơn được mình. Nghĩ tới đây, Dương Tầm liền tìm về cảm giác ưu việt, yên lòng. Tác giả có lời muốn nói: Dương Tầm: Tuy rằng cậu đẹp trai, diễn tốt, phiên vị* áp tui. Mà xin lỗi, bàn đến trình độ thổ hào, cậu là không sánh bằng tui. Tạ Nhan:... Đối thủ của ngài - Tạ Nhan mời 【 Phó Thanh 】 gia nhập chiến trường. Dương Tầm: Cáo từ! *phiên vị: bên trung thường dùng để gọi diễn viên Nhất phiên: nam nữ chính Sau đó lần lượt có: nhị phiên, tam phiên,...
|
Chương 13: Tạm biệt[EXTRACT]Chụp xong ảnh định trang, hết thảy đều rất thuận lợi. Tôn Hoài Quân yêu cầu cao, phần lớn đều phải quay chụp thực cảnh. Ông đã chọn xong địa điểm, là một trấn nhỏ cạnh biển, không có đông người du lịch nên cũng tương đối thuận lợi. Ngày cũng quyết định rồi, cả đoàn phim chuẩn bị bay qua đó. Tạ Nhan cùng Dương Tầm vừa vặn cũng ở thành phố này, cho nên thuận tiện cũng mang hai người họ đi. Tạ Nhan ở nhà chỉnh lý hành lý, cậu cũng không có gì để thu dọn, chỉ mấy bộ quần áo, bột giặt cùng ví tiền, bên trong chứa mấy trăm đồng tiền lẻ cùng chứng minh thư. Cậu đi rất kiên quyết gọn gàng. Phó Thanh gửi tới tin nhắn, hỏi: "Đồ đạc đều thu thập xong chưa?" "Ừm." Sau đó liền rất nghiêm túc mà đem đồ kiểm lại một lần. Cậu chờ qua một lúc, Phó Thanh vẫn không gửi tin lại. Tạ Nhan không giải thích được có chút mất mát, bởi vì Phó Thanh ngày mai có việc, không thể tới đưa cậu đi. Điện thoại di động run lên, là điện thoại điện của Phó Thanh. Tạ Nhan thật nhanh nhận cuộc gọi, nghe thấy Phó Thanh cười nói: "Trả lời nhanh như vậy, là qua loa sao? Thu thập hành lý không thể qua loa." Tạ Nhan không duyên cớ gặp hiểu lầm, lóng ngóng mà nói không có. Phó Thanh không nhắc lại nữa, thật sự xem Tạ Nhan như tiểu bằng hữu dặn dò thật nhiều điều cần phải chú ý. Nếu là người khác nói, Tạ Nhan đã sớm thấy chán, nhưng là Phó Thanh, cậu liền nghe đến rất nghiêm túc, đều nhớ kỹ, thỉnh thoảng cũng trả lời hai tiếng, dù không nói ra nhưng Phó Thanh cảm thấy được cậu thật sự lắng nghe, thật là nghe lời. "Thôi" Phó Thanh dừng một chút, "Ngày mai gặp mặt em rồi nói." Từ sau sự kiện Tạ Nhan thiếu chút nữa chết chìm lần trước, trình độ ngoan ngoãn của Tạ Nhan khiến cậu trước mặt Phó Thanh mất giá rất nhiều. Anh trước kia cho là Tạ Nhan từ nhỏ một mình lớn lên, tuy rằng tính cách hư hỏng một chút, nhưng rất hiểu cách chăm sóc chính mình. Bây giờ nhìn lại, toàn bằng vận may, ông trời chăm sóc, Tạ Nhan chính mình không có tâm nhãn, so với con chó không sợ trời không sợ đất ở phố cũ ngày trước còn lớn gan hơn, nhóm của anh đi đánh nhau bơi lội còn biết kết bè kết lũ, thật có mệnh hệ gì bên cạnh còn có người giúp mình. Tạ Nhan quá độc, Phó Thanh nghĩ, nếu coi cậu là em trai, khó tránh khỏi dụng tâm hơn. Tạ Nhan không tự chủ trợn to mắt, lại nghe Phó Thanh nói tiếp: "Em trưa mai lên máy bay, anh bận xong vừa lúc qua chỗ em" "Gặp ở sân bay." Tạ Nhan cúp điện thoại, sửng sốt một hồi lâu, liền đem hành lý mở ra, kiểm lại một lần. Cậu bỗng nhiên đứng lên, mở ra tủ quần áo, đem cái khăn quàng cổ xanh đen treo đơn độc ở một bên lấy ra. Bên kia là mùa hè, nên quần áo mùa đông cũng không dùng tới, huống hồ là khăn quàng cổ. Nhưng bây giờ Tể An là mùa đông, e rằng ngày mai sẽ rất lạnh. Tạ Nhan tìm lý do thuyết phục chính mình, yên tâm thoải mái mà đem khăn quàng cổ đặt ở rương hành lý, ngã xuống ngủ. Ngày hôm sau Tạ Nhan đi rất sớm, nhân viên đoàn làm phim còn chưa tới. Mà Dương Tầm là lưu lượng tiểu sinh, sân bay nơi như thế này hắn không dám ở lâu, nhất định sẽ muộn chút mới tới. Sân bay trống trải mà lọt gió, máy điều hòa cũng không ấm áp, Tạ Nhan mang khẩu trang khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa hẹp dài đẹp đẽ, nhàm chán nhìn kịch bản. Người trong đoàn cũng lục tục tới, Tôn Hoài Quân từ chối vợ mình thương lượng ngồi khoan ghạng nhất, cùng nhân viên đoàn làm phim đồng cam cộng khổ ngồi khoang phổ thông, có thể nói là tấm gương tiết kiệm tiền. Bởi vì đi chuyến này đều là người trong đoàn, tất cả mọi người rất thả lỏng, cùng người chung quanh trò chuyện, náo nhiệt cực kì. Dương Tầm một mình ở phòng chờ VIP thập phần cô quạnh, muốn đi tìm người tham gia trò vui, tiểu trợ lý lại cầm lông gà làm lệnh tiễn*, không cho hắn đi ra ngoài, sợ bị người nhận ra. * Thành ngữ "拿著雞毛當令箭" (Nã trữ kê mao đương lệnh tiễn) với ý nghĩa đại khái là "Cầm cái lông gà mà cứ cho đó là lệnh tiễn" để chỉ bọn lòn cúi có chút quyền mà lên chân với người thường, còn nếu mà thật sự được cho quyền thì bọn này đúng là một loại hung thần cho người khác. Trong sử Việt cũng có điển tích "Loạn Kiêu binh" liên quan đến câu này, các bạn có thể tha khảo ở: [luukhamhung.blogspot.com] Hắn nỗ lực thuyết phục tiểu trợ lý, để tiểu trợ lý đừng lấy lời của anh hắn xem như thánh chỉ, ngăn chính mình đi phòng chờ phổ thông: "Cậu xem nơi đó toàn bộ là người trong đoàn, không có người ngoài, tôi sẽ mang kính râm khẩu trang mũ lưỡi trai, sẽ không bị phát hiện!" Tiểu trợ lý dù sao cùng hắn vẫn là một lòng, nhẹ dạ mà thả hắn đi ra ngoài. Thời gian lên máy bay càng ngày càng gần, Tạ Nhan có chút nóng nảy, mỗi khi có người tiến vào, cậu sẽ không nhịn được ngẩng đầu nhìn có phải là Phó Thanh không. Lúc còn lại mười phút Phó Thanh cuối cùng cũng đến. Tạ Nhan vừa ngẩng đầu, nhìn thấy anh mặc âu phục đeo caravat, cùng dĩ vãng rất khác nhau, bất quá chưa kịp hỏi anh là đi làm cái gì, liền bị nhét cho một túi thuốc. Trời lạnh như thế này, Phó Thanh trên trán lại có mồ hôi, hẳn là đi rất gấp. Tạ Nhan đem hành lý của chính mình giao cho nhân viên công tác bên cạnh, cùng Phó Thanh đi tới cột đá cẩm thạch phía sau, đưa cho anh một trang giấy. Phó Thanh hướng cậu cười cười, hỏi: "Ngày hôm qua nói đều nhớ hết sao?" Tạ Nhan tháo khẩu trang, đôi môi rất nóng, như là màu anh đào chín, cậu nói: "Nhớ chứ." Lại sợ Phó Thanh nói lại lời hôm qua đã dặn, liền tiên phát chế nhân, hạ thấp giọng lặp lại: "Một mình không được chạy loạn, ngã bệnh phải nói cho đoàn phim, không thể tùy tiện đánh nhau, có đúng hay không?" Trong lòng nghĩ, cái này có khác gì căn dặn đứa nhỏ mười tuổi đâu. Phó Thanh suy nghĩ một phút chốc: "Kỳ thực nói nhiều như vậy, chính là muốn nhắc nhở em bảo vệ tốt chính mình, một mình ở bên ngoài đừng cứng rắn chống đỡ." Anh thấy Tạ Nhan, trước mắt cũng không phải trẻ con, nhưng anh là không tự chủ đem đối phương coi như đối tượng phải chăm sóc. Có lẽ bởi vì lần thứ nhất thấy Tạ Nhan, đối phương giở tính trẻ con đứng hứng mưa, cùng ông trời so sánh sức lực, nước mưa rơi xuống trong mắt, làm thế nào cũng không chịu thua. Khiến người ta rất không đành lòng. Phó Thanh rất ít khi sản sinh loại tâm tình này. Anh đối với bọn trẻ ở phố cũ đều rất tốt, có thể phần lớn là bởi vì trách nhiệm, cùng Chu Ngọc như thế thân cận, cũng là nuôi thả, sẽ không chăm sóc như vậy. Thực sự là rất kỳ quái lại rất mềm mại tình cảm. Phó Thanh lựa chọn bỏ mặc thứ tình cảm này. Anh thấy Tạ Nhan quấn lấy thành một đoàn, vĩnh viễn cũng mang không được khăn quàng cổ, dùng tay chỉnh lại: "Đến liền gửi tin tức cho anh. Gần đây có chút bận, có thể sẽ không lập tức trả lời em." Chu Ngọc tại phía khác của cột đá cẩm thạch nghe được chua răng. Hắn ngày thường vô học mà không lý tưởng, ngày hôm nay có chuyện quan trọng, hắn bị hắn thân ca Chu Chân kéo qua làm cu li, liền xung phong nhận việc thay Phó Thanh lái xe. Hắn bắt đầu tức giận bất bình, sau đó càng nghe càng ủ rũ, cảm thấy được Phó Ca thật đúng đại biểu cho có đối tượng quên mất đệ đệ, đãi ngộ khác biệt, quá rõ ràng, làm người rơi lệ. Lại nghĩ đến anh ruột hắn vốn là như thế hung ác, lại muốn cưới chị dâu, chính mình khả năng liền muốn thành viên cải thìa. Tạ Nhan nghe được âm thanh của phát thanh viên, ngẩng đầu nhìn tròng mắt màu hổ phách của Phó Thanh nói: "Phải lên máy bay rồi. Phó Ca, hẹn gặp lại." Phải cùng Phó Ca tách ra rất lâu, e rằng lần sau gặp mặt chính là lúc tết. Dường như rất không nỡ. Có lẽ là bởi vì không có nhà, cho nên cũng sẽ không đối nơi nào sản sinh lưu luyến. Lần trước rời khỏi thành phố mà mình lớn lên, cũng không có khổ sở. Nhưng bây giờ thật không giống, thì ra quen biết một người rất tốt sẽ biến thành như vậy, sẽ đối với một địa phương xa lạ sản sinh hứng thú, thậm chí đối với này ôn nhu quyến luyến. Tạ Nhan trước đây rất chán ghét loại dinh dính nhơm nhớp do dự thiếu quyết đoán này, hiện tại lại cảm thấy cũng không có gì không tốt. Tôn đạo nhìn từ đầu tới đuôi hai người họ chia tay nhau, một câu cũng chưa nói, cùng Phó đạo diễn nói: "Đi thôi." Một đám người lên máy bay, Dương Tầm bởi vì thích náo nhiệt, cùng người chung quanh trò chuyện, thêm vào toàn bộ khoang phổ thông hầu như đều là người cùng đoàn, liền thập phần phách lối đem chỗ ngồi khoang hạng nhất nhường cho Tôn Hoài Quân, chính mình chạy đến khoang phổ thông vui vẻ. Dương Tầm nhìn thấy Tạ Nhan đang tháo khăn quàng cổ, đến gần rất đắc ý nói: "Tôi là chân chính khốc ca, xưa nay cũng không sợ giá lạnh, thời điểm nào cũng sẽ không mang khăn quàng làm cổ ảnh hưởng hình tượng." Không đúng dịp chính là, chân chính khốc ca mới vừa nói xong câu đó liền hắt hơi một cái, nhận được một cái nhìn lạnh lùng khinh thường từ Tạ Nhan, ủy ủy khuất khuất mà bò lại vị trí của chính mình, bị tiểu trợ lý lãnh khốc vô tình đổ một chén nước nóng. Dương Tầm tự chuốc nhục nhã, sờ sờ mũi, chuẩn bị lạnh lùng, không bao giờ tìm Tạ Nhan tán gẫu nữa. Hắn hứng thú trùng trùng muốn đăng weibo khoe vai diễn mới, lại cảm thấy không thích hợp, còn không có hỏi ý Tôn Hoài Quân, dù sao mỗi đoàn phim tuyên truyền cũng khác nhau, không phải đều tình nguyện để diễn viên sớm thả ra tin tức. Tôn Hoài Quân cũng không ngại, ông để Dương Tầm tiến vào tổ, đã nghĩ tới tình huống như thế, liền rất hiền hoà mà đối Dương Tầm nói: "Nếu không cậu kéo theo Tạ Nhan, lộ mặt một chút là được." Dương Tầm đối với đạo diễn thần một giây đồng hồ liền khuất phục, lập tức quên mất chính mình mới vừa nói gì, đáp: "Được!" Hắn giằng co một hồi, xuống máy bay lập tức không kịp chờ đợi phát ra —— 【 Vai diễn mới bắt đầu mới! Mọi người nhớ anh không! Đồng nhiệp đang suy tư nhân sinh, anh lén lút chụp một tấm... 】 Kết hợp với hai tấm ảnh chụp. Một tấm là nháy mắt tự sướng, một tấm khác dùng góc độ nhìn trộm chụp Tạ Nhan. Dương Tầm chính mình lúc rãnh rỗi cũng tìm hiểu nhiếp ảnh, tự chụp tuy rằng sa điêu, nhưng chụp Tạ Nhan lại rất có cảm giác ống kính. Trong hình Tạ Nhan đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ống kính chỉ bắt lấy một nửa khuôn mặt. Đường viền gò má rất đẹp, mũi cao môi mỏng, mặt mày buông xuống, mơ hồ lộ ra đôi mắt đen mang theo thủy quang, động nhân cực kỳ. Dương Tầm đang là "hot" lưu lượng, không đến mấy phút, weibo phía dưới liền xoát ra mấy ngàn bình luận, trong đó phần lớn là fan ngốc nghếch liếm nhan sắc, có vài người hỏi vai diễn mới, còn lại thì bị tướng mạo Tạ Nhan thuyết phục. 【 Tiểu Dương trùng vịt!!! 】 【 Tiểu Dương của chúng ta nhận vai mưới sao! Tại sao không có thông báo a! 】 【 Tiểu Dương có phải là thức đêm chơi game, làm sao có vành mắt đen. Thế nhưng không liên quan, mẹ tự mang kính lọc! 】 【 Tiểu Dương biểu tình bao sao sánh cùng nhan sắc của tiểu ca ca, thế mà thật là khốc liệt, xin lỗi, xin cho phép ta bò tường ba mươi giây liếm liếm. 】 【tiểu ca ca bên cạnh không chỉ có rất có nhan sắc còn có chút muối (. 】 【 a a a a a, một phút, ta muốn biết info cảu tiểu ca này! 】 Bởi Dương Tầm bản thân tính cách hiền hoà bên trong mang theo ngốc nghếch, cho nên fan cũng như vậy, fan của Dương Tầm "Tiểu bạch dương" cũng tương đối ngốc nghếch. Tuy rằng fan mẹ fan dì fan bạn gái hỗn tạp, đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, tổng thể mà nói, mọi người tâm thái đều rất phật hệ*, chăm chú chính mình. Tại khu bình luận náo cũng có mấy cái bình luận không quá hòa hợp, tỷ như người mới này diễn viên có phải là cọ nhiệt độ, mà đều bị đè xuống, lên không được top bình luận. *kiểu như lành tính Dương Tầm luôn thích cùng fan giao lưu tương tác, đắc ý mà nhìn mấy cái bình luận đối với biểu cảm của mình, khen mình mỹ nhan thịnh thế. Liền nhớ tới chính mình đạo diễn thân yêu, ( cá voi trắng) thân yêu, cắn răng, chịu nhục mà chọn một cái liên quan với Tạ Nhan để reply. 【 khà khà khà, tiểu ca ca không phải muối, là thẹn thùng nha! Hắn cực kỳ ngọt [ cười trộm ][ cười trộm ][ cười trộm ] 】 Sau này khi Tạ Nhan thành danh sau, bình luận này bị chụp lại truyền đi hồi lâu, bị xem là chứng cứ Tạ Nhan cùng Dương Tầm giao dịch ngầm. Bằng không Dương Tầm làm sao có thể nói ra Tạ Nhan thẹn thùng, không muối, cực kỳ ngọt, điều này khiến fan Tạ Nhan tự mang trăm vạn lớp lự kính phòng ngự đều không biết cãi làm sao. Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Tạ (lớn tiếng bức bức): Tuy rằng tui là một lãnh khốc vô tình khốc ca, nhưng tui sợ lạnh cho nên muốn mang theo khăn quàng cổ, tuyệt đối không phải là bởi vì rất lâu không thấy được Phó Ca cho nên muốn mang theo tín vật đính ước đâu. Bịt tai trộm chuông, Tiểu Tạ của chúng ta ít nhất đã lừa gạt được chính mình.
|
Chương 14: Quay phim[EXTRACT]Phó Thanh sau khi trở về lại mở họp, nghe xong báo cáo quý sau đã là mười giờ tối. Sau khi tan họp, đa số mọi người đều rời đi, chỉ có mấy người ở lại, trong đó có hai người là tay trái tay mặt của Phó Thanh, một người là anh trai Chu Ngọc – Chu Chân, một người là Hứa Tiểu Hồng. Vừa lúc Mạc Phục có chuyện tới tìm, vừa đẩy cửa liền thấy Chu Ngọc ngồi xổm góc tường, Chu Chân đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm chỉ tiếc mài sắc không thành kim, Hứa Tiểu Hồng Đang nói chuyện với Phó Thanh, cho nên có chuyện cũng nín trở lại. Hắn xoay mặt liền cà lơ phất phơ cười: "Nghe nói cậu hôm nay đi tiễn tiểu diễn viên nhà cậu. Y muốn đi nơi khác đóng phim, cậu cũng không nỡ sao? Tôi nói, không bắng cậu tự đầu tư, mở công ty, cũng không cần chia hai nơi." Phó Thanh ngẩn đầu nhìn hắn, cau mày: "Đừng đem bạn nhỏ ra làm trò cười." Mạc Phục đi tới, đẩy Hứa Tiểu Hồng đang đứng trước người anh ra: "Thế nào, bạn nhỏ chính là bảo bối, đến đùa một chút cũng không được?" Hứa Tiểu Hồng dễ tính, cũng không ngại, gãi đầu một cái, đi tới Chu Ngọc bên kia. Hứa Tiểu Hồng Tuy tên Tiểu Hồng, tuy nhiên cũng không phải là con gái, hắn cũng là cùng Phó Thanh lớn lên ở phố cũ, từ nhỏ hàm hậu thành thật, có lúc sẽ bị bắt nạt. Trên hắn có ba người anh, lúc mẹ hắn mang thai, tâm tâm niệm niệm sinh một khuê nữ, tên cũng sớm đặt rồi, gọi là Tiểu Hồng. Đáng tiếc tháng chạp năm ấy, mẹ hắn vì khó sanh mà qua đời, vẫn là sinh ra đứa bé trai. Ba hắn cùng mấy người anh bàn bạc, vì nguyện vọng của mẹ Hứa, vẫn đặt tên là Tiểu Hồng. Có lẽ số mệnh không tốt, Hứa gia mấy năm nay trước khi ăn Tết đều xảy ra chuyện, đầu tiên là mẹ Hứa khó sinh qua đời, sau đó anh cả chết trong công xưởng ở phố cũ, anh hai vì đợt càng quét chống mại dâm trước tết cũng bị quét luôn vào cục cảnh sát, xử mười lăm năm, lại qua hai năm, anh ba không chịu được, có một năm mới qua giao thừa đã bỏ chạy, nhiều năm như vậy, cái bóng cũng không thấy. Hứa Tiểu Hồng trời sinh vui cười hớn hở, dù gặp bao nhiêu chuyện cũng không bị phá vỡ. Chu Chân nghe rõ rõ ràng ràng, lẩm bẩm một câu: "Bạn nhỏ nào?" Chu Ngọc liền hiện hình bát quái, nhanh chóng nói với anh hắn: "Em biết em biết!" Chu Chân liếc Phó Thanh đang đứng bên kia một cái, đạp Chu Ngọc một cái: "Không biết nhỏ tiếng một chút sao! Mau kể." Chu Ngọc thần thần bí bí: "Bạn nhỏ kia chính là Tạ Nhan, Phó ca dẫn cậu ấy tới phố cũ rồi, em gặp được mấy lần, Phó ca đối với cậu ấy đúng là...em cũng chưa từng thấy Phó ca như vậy với người khác, cậu ấy rất thú vị." Chu Chân cau mày: "Mày làm sao nói chuyện bỉ ổi vậy. Nói thực tế một chút, Tạ Nhan kia là người thế nào?" Chu Ngọc nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt, rất muốn mắng to Tạ Nhan là yêu tinh đầu độc lòng người, lời đến miệng vẫn là kềm lại: "Người rất lạnh lùng, bất quá cũng không tệ, chủ yếu là, cực kỳ đẹp trai." Hắn là một thẳng nam, cũng không thể không khen một câu thật đẹp. Hứa Tiểu Hồng cười híp mắt: "Nói như vậy, chúng ta có đại tẩu? Đại ca cũng đã ba mươi hai, người kia bao lớn?" Ba người họ tuy nói là nhỏ giọng, nhưng gian phòng có bao lớn, có nói nhỏ hơn vẫn nghe được, huống hồ bọn họ ngày càng làm càng, Phó Thanh ở bên kia ho khan một tiếng, ba người lập tức trầm mặc cút khỏi văn phòng. Mạc Phục thấy ba người bọn họ đều đi ra ngoài, cửa cũng đóng kín, mới thu lại nụ cười: "Chuyện lần trước cậu nhờ tôi điều tra, không tìm được sơ sót, nhưng tìm ra vài chuyện khác." Phó Thanh thời gian trước cảm thấy trong công ty có nội gián, hơn nữa còn ẩn rất sâu, đối với công ty hay phố cũ người đó đều rõ như lòng bàn tay, Phó Thanh không muốn đánh rắn động cỏ, liền nhờ Mạc Phục đi thăm dò. Công ty cùng phố cũ không thể tách rời. Phố cũ ngày xưa chỉ là con phố nghèo khổ, ngược thời gia về mấy chục năm trước nữa, lúc mà nghèo đến nỗi chết đói, Phó gia gia liền triệu tập toàn bộ mọi người lại tính toán, lại đi khơi thông qua hệ với cấp trên xây dựng cái nhà máy. Phó gia gia là người đầu tiên giữ chức giám đốc nhà máy, đem phố cũ vực dậy, khi đó nhờ nhà máy này, nhà nhà ở phố cũ đều có việc để làm, có cơm để ăn. Phó gia gia từ chức giám đốc đến cha Phó Thanh lên thay thế, nhưng lúc này nhà máy trở nên cũ kỹ không dùng được, hiệu quả ngày càng kém, dần dần không nuôi nổi nhiều người như vậy, cha Phó Thanh thân gánh trọng trách, chịu trách nhiệm cho toàn bộ phố cũ. Vì muốn kiếm nhiều tiền, ông liều mạng nhận gia công hóa chất nguy hiểm, giấu giiếm mọi người, chỉ tìm mấy công nhân quen biết chờ buổi tối lén lút làm việc, kết quả bởi vì nguyên nhân kỹ thuật dẫn đến phát nổ, cha mẹ Phó Thanh cùng mấy công nhân kia đều chết bên trong, trong đó có một người chính là anh cả Hứa gia. Bởi vì sự cố nhà máy cũng không thể tiếp tục hoạt động, tất cả mọi người thất nghiệp. người phố cũ cả đời đều gắn bó với nhà máy, bọn họ chưa bao giờ bước ra ngoài, cũng không biết cách nào tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bọn họ bị vây chết ở trong. Phố cũ không còn nhà máy, nhưng mà Phó Thanh muốn gánh vác tội lỗi của cha mình, nghĩ cách giúp mọi người sống tiếp. Phó Thanh từ khi ra đời đã được coi như là người nối nghiệp cha anh, giám đốc nhà máy đời tiếp theo. Tất cả mọi người vây quanh anh, tất cả gia đình trong phố cũ đều dạy con cái phải nghe lời Phó Thanh. Nhận được đãi ngộ, vậy cũng nên gánh vác trách nhiệm, không quản Phó Thanh muốn hay không, anh giống như vì vậy mà được sinh ra. Phó Thanh khi đó mới mười bảy tuổi, chưa học xong cấp ba đã bỏ học trở về. Không thể trông cậy vào người thế hệ trước, chỉ có thể trông vào bọn họ đời này nuôi gia đình sống tạm. Bởi vì thực sự thiếu tiền, Phó Thanh dẫn theo người ở phố cũ đi làm nghề đòi nợ, lấy tiền sống qua khoản thời gian đó. Nhưng đòi nợ không phải kế lâu dài, bọn họ khi đó cũng mới hơn mười tuổi, đòi nợ là nghề ngư long hỗn tạp, rất nhiều người nhiễm thói xấu. Con đường không thể đi càng cố đi càng chết. Phó Thanh từ bỏ việc đòi nợ, mang theo một nhóm thanh niên trai tráng đến công trường làm việc. Mới bắt đầu là khiên gạch, làm việc thể lực, sau đó Phó Thanh vừa làm vừa theo Hòa lão sư phụ học nghề, bắt đầu tự mình nhận thầu công trình. Thời điểm họ tự mình hoàn thành công trình thứ hai lại gặp lúc khủng hoảng kinh tế, chủ thuê bị vỡ nợ, muốn chạy trốn, Phó Thanh dẫn người cản lại, cuối cùng đem mảnh đất này giao lại cho Phó Thanh mới coi như xong. Sau đó bất động sản tăng mạnh, Phó Thanh vì phố cũ kiếm lời trở về, tựa như Phó Gia Gia năm đó, lần nữa cứu lấy phố cũ. Anh thành lập công ty, thừa dịp bất động sản có giá, càng làm càng lớn. Giống như nhà máy năm đó, công ty hiện nay cũng là không thể tách rời với phố cũ, người từ phố cũ lớn lên đều có phần trong đó. Cho nên có nội gián cũng rất khó tìm. Phó Thanh nhìn Mạc Phục, trên mặt không biểu tình gì: "Nói." Mạc Phục với Phó Thanh là bạn tốt nhiều năm, quen nhau từ lúc làm việc ở công trường, tuy rằng Phó Thanh không nói ra, nhưng nội tình ở phố cũ hắn lại biết rõ ràng, hắn dừng một chút, nói: "Hứa tam trở lại, cậu nghĩ Hứa Tiểu Hồng có biết không?" Phó Thanh nhắm mắt: "Hắn có biết hay không cũng không quan trọng." Năm đó bên ngoài đều nói Hứa tam thiếu rời nhà trốn đi, chỉ có ít người biết là bị Phó Thanh đuổi đi. Anh đối với mọi người ở phố cũ rất tốt, luôn luôn săn sóc, nhưng cũng không thể mọi chuyện đều khoan dung. Hứa tam nếu đã suy nghĩ rõ ràng, quay về không phải là không thể,. Nhưng có lẽ còn chưa nghĩ rõ đâu. Có thể mấy ngày gần đây luôn bận rộn, Phó Thanh thấy có chút uể oải, bỗng nhiêu lại nhớ Tiểu Tạ. Bạn nhỏ cũng rất ngoan, cả khăn quàng cổ mình đưa cho cũng ghi nhớ trong lòng. Đáng tiếc, bé ngoan lại đang ở xa ngàn dặm. Đoàn làm phim sau khi xuống máy bay đến thẳn chỗ thuê phòng, bởi vì phải ở đây rất lâu, Tôn đạo vẫn đang mang nợ trong người, cảm thấy không thể ở khách sạn, liền thuê mấy cái sân, mời người đến nấu cơm, có thể tiết kiệm số tiền lớn. Tạ Nhan là ngôi sao của bộ phim, được phân một gian có phòng ngủ, phòng vệ sinh riêng, coi như là điều kiện vô cùng tốt. Cậu thu xếp đồ đạc xong, xem kịch bản một lúc rồi đi ngủ từ rất sớm. Rạng sáng hôm sau《Bạch kình》 chính thức khai máy. Kịch bản triển khai từ lúc Lục Phùng Xuân mất đi giọng nói. Bởi vì sớm mất đi cha mẹ, Lục Phùng Xuân tự mình ra biển đánh cá, duy trì kế sinh nhai. Không may gặp phải mưa to, thuyền của Lục Phùng Xuân chỉ là một chiếc thuyền cũ liền xảy ra trục trặc, cậu đành phải dầm mưa, thật vất vả mới an toàn vào bờ, ngày hôm sau lại sốt cao. Dương Tầm đóng vai bạn tốt của Lục Phùng Xuân – Bùi Tiểu Thuyền, là người đầu tiên phát hiện Lục Phùng Xuân sinh bệnh, bởi vì mưa to, ngày thứ ba hắn mới đến, Lục Phùng Xuân đã sốt đến mất tiếng, chỉ cứu lại được cái mạng. Bùi Tiểu Thuyền chỉ là đứa trẻ chưa trải qua thế sự, nằm nhoài bên giường Lục Phùng Xuân gào khóc tự trách, trái lại Lục Phùng Xuân phải an ủi hắn. Sau khi khỏi bệnh, Lục Phùng Xuân đẩy cửa sổ ra, bên ngoài mặt trời chiếu sáng, đôi môi cậu khẽ nhúc nhích: "Ngày hôm nay trời không mưa sao?" Nhưng cậu quên mất, mình không nói được nữa. Cuộc đời Lục Phùng Xuân hai lần chuyển ngoặc vì trời mưa, một lần mất đi cha mẹ, một lần mất đi giọng nói. Tạ Nhan mặt áo thun trắng, dung nhan cũng hóa trang trắng bệch, đôi môi không có chút màu sắc, cảm thấy đặc biệt gầy. Cậu chống đầu, ngốc lăng lăng nhìn ngoài cửa sổ, tầng tầng lớp lớp nắng sớm chiếu vào người cậu, trong ống kính tựa hồ cũng tụ thành một chùm sáng, Tôn Hoài Quân cuối cùng coi như thỏa mãn, hô một tiếng: "Qua!" Chỉ một đoạn diễn như vậy, Tôn Hoài Quân quay hơn nửa tháng, có thể nói là quay từng cảnh từng cảnh một. Tạ Nhan nghe thấy âm thanh của Tôn Hoài Quân, ngẩn ra, lập tức thu liễm biểu tình, khôi phục lạnh nhạt thường ngày, đi ra bên ngoài. Quay lâu như vậy, số lần quay lại của Tạ Nhan muốn nhiều hơn Dương Tầm. Cậu là nam chính, Tôn Hoài Quân đối với cậu có yêu cầu cao hơn, còn có chính là Tạ Nhan xưa nay chưa có kinh nghiệm, dù cho có cảm giác ống kính nhưng cũng dựa vào Tôn Hoài Quân dạy từng chút từng chút tại hiện trường, tốc độ liền chậm lại. Bất qua Tạ Nhan chỉ cần đối diện ống kính, cơ bản có thể lập tức nhập vai, đối với tình cảm cực kỳ nhẵn nhụi, lại như cậu thật sự là Lục Phùng Xuân vừa mất đi âm thanh, không cha không mẹ, lớn lên ở ngư thôn. Tạ Nhan vẫn không có trợ lý, cậu biết hôm nay đã hết phần diễn của mình, liền tự tới trước gương tháo trang sức, lấy nước lạnh rửa mặt. Cậu thở dài, ngẩn đầu nhìn gương, đầu ngón tay ướt nhẹp đè lên phần cổ họng của mình trong gương, liền bỗng nhiên thức tỉnh, xoay người rời đi. Tạ Nhan sẽ không than thở tức giận. Làm những việc này cũng vô dụng. Tạ Nhan đi tới một bên, xem Tôn Hoài Quân tiếp tục quay phần của Dương Tầm. Dương Tầm mặc dù là lưu lượng tiểu sinh, nhưng khả năng diễn xuất cũng không tệ lắm, mỗi lần diễn đều không qua loa, dùng hết toàn lực của chính mình. Lúc không quay phim, Tạ Nhan dành thời gian xem tài liệu Dương Tầm cho mình, là kinh nghiệm diễn xuất Dương Tầm tự viết lại. Cố ý cân nhắc đến Tạ Nhan là người mới, Dương Tầm viết tỉ mỉ nghiêm túc, không một chút nào giấu làm của riêng. Bất quá Dương Tầm sĩ diện, hư tình giả ý mà nói là tài liệu mình đọc qua trước đây, kêu cậu không cần quá cảm kích chính mình. Nhưng ví dụ bên trong, đều là vai diễn của Dương Tầm trước đây. Tạ Nhan suy nghĩ chốc lát, phát ra tiếng cảm ơn. Dương Tầm quay xong mới nhìn đến Tạ Nhan đã khôi phục trạng thái, không giống như tưởng tượng của mình khóc ròng cảm tạ ơn đức, dĩ nhiên chỉ lạnh lùng một tiếng "Cảm tạ." Hắn trở về còn chưa hết giận, căm phẫn sục sôi nói với tiểu trợ lý: "Tạ Nhan thật quá đáng! Tôi nghiêm túc viết như vậy, cậu ấy lạnh lùng nói "Cảm tạ" là xong sao?" Tiểu trợ lý bình tĩnh nhắc nhở: "Dương ca, anh không phải chỉ nói đưa chút tài liệu tham khảo sao? Tạ ca cũng không biết chuyện." Dương Tầm nói: "Lúc tôi nói như vậy, sao cậu không ngăn cản?" Lời vừa dứt, hắn liền thấy bên cạnh đưa tới một tờ giấy, trên đó viết: "Cảm tạ." Dương Tầm vừa nhấc mắt liền thấy Tạ Nhan gật gật đầu, liền quay người đi. "Đây chính là ngay mặt nói cảm ơn sao?"
|
Chương 15: Nhập vai[EXTRACT]Kế hoạch quay chụp 《Bạch kình》 chia làm hai phần, một phần không có liên quan đến cá voi quay ở cảnh thực, một phần có sự xuất hiện của cá voi thì quay trong phim trường. Bây giờ đang là giai đoạn quay cảnh thực, Tạ Nhan ở trấn nhỏ cạnh biển tách biệt với thế giới quay phim sắp được hai tháng. Cậu gần đây đối với ống kính ngày càng thành thục, Tôn Hoài Quân quay cũng nhanh hơn, đã sớm quay xong đoạn Lục Phùng Xuân bị người trong thôn xa lánh. Tạ Nhan có rất nhiều phần biểu diễn trong nước, loại cảnh này rất khó diễn, có nhiều góc đặc tả, Tôn Hoài Quân lại xuất thân từ phim tài liệu, đối với thẩm mỹ có yêu cầu rất cao, có một chút tỳ vết đều phải quay lại, có lúc gần như cả ngày Tạ Nhan đều phải phơi thân trong nước. Dương Tầm nhìn đến trố mắt ngoác mồm, hắn lén lút gọi điện cho anh trai nói rằng may mắn mình không diễn nam chính, nếu không không xong rồi. Quay xong các cảnh hôm nay đã là hoàng hôn. Những đám mây hồng nhạt xuất hiện phía chân trời, mặt trời đã lặn một nửa vào biển khơi, tựa hồ đem vùng biển này đều nhuộm thành màu cam. Ngoài khơi cực kỳ yên tĩnh, không sóng không gió, đến chim hải âu cũng ít thấy. Trời sắp mưa. Tạ Nhan từ trong nước biển trồi lên, phủ thêm áo tắm, ngồi trên bậc thang cách đó không xa để lau tóc, cả người cậu đều ẩm ướt. Cậu vẫn không có trợ lý, trước đây hậu cần còn có thể chăm sóc cậu một chút, bây giờ đều đang bận rộn thu thập thiết bị không rảnh quan tâm Tạ Nhan. Cậu cảm thấy miệng hơi khô, không tự chủ mà mím môi, nếm được chút vị mặn chát. Mùi vi rất quen thuộc. Điện thoại ở cách đó không xa run một chút, Tạ Nhan cũng không xem. Cậu hôm nay quay cả ngày lại ở lâu dưới biển, thể lực không còn, sau khi lên bờ cảm thấy có chút đau đầu, nhìn xung quanh đều mơ hồ. Nhân viên công tác rốt cuộc chú ý tới cậu, cười hỏi: "Có cần giúp một tay không?" Tạ Nhan lui về sau hai bước, dù rất muốn uống nước, nhưng cậu vẫ không nói chuyện, lắc lắc đầu. Nhân viên công tác lại hỏi hai câu, Tạ Nhan đều không trả lời. Qua chốc lát, Tạ Nhan cảm thấy thể lực khôi phục một chút mới đi vào xe thay quần áo, lúc cậu đi ra trời chưa tối hẳn nhưng xung quanh đều mờ mịt. Cậu đứng một mình ở đó, cuối cùng xem như lấy lại tinh thần, phất phất tay với phó đạo diễn, quay về phòng. Phó đạo diễn cười với cậu, quay mặt liền nói với Tôn Hoài Quân: "Tạ Nhan như vậy, không đúng lắm." Ông đã sớm chú ý tới Tạ Nhan không được bình thường, suy nghĩ thật nhiều ngày cũng không nói, hôm nay rốt cuộc vẫn không nhịn được. Tôn Hoài Quân còn đang chỉ đạo vận chuyển thiết bị nghe vậy cũng không để ý: "Tạ Nhan? Cậu ấy không phải vẫn khỏe sao, gần đây quay phim cũng tốt, tôi còn chưa thấy ai có thiên phú như vậy." Phó đạo diễn vỗ vai Tôn Hoài Quân một cái: "Hai chúng ta với nhau, ông còn định lừa tôi? Ông không thấy được Tạ Nhan quá nhập vai không thoát được sao." Tôn Hoài Quân quay phim cường độ rất cao, cũng không chờ diễn viên điều chỉnh tốt, mỗi một cảnh nếu quay không ra sẽ quay mãi đến khi tốt thì mới dừng. Tạ Nhan là dùng cách hoàn toàn nhập vào nhân vật để đóng phim, cậu mới làm diễn viên, thiên phú rất tốt, nhập diễn nhanh, diễn thong thả. Trước khi đóng phim, chỉ cần nói chuyện "Thẻ" Tạ Nhan tựa hồ có thể khôi phục dáng dấp bình thường của mình, bây giờ nghĩ lại, có thể do diễn không ra nên đã cưỡng ép bản thân mình, cho nên lần tiếp theo quay chụp có thể cấp tốc nhập vai. Loại nhập vai quá độ này đối với bộ phim đích xác có lợi nhưng đối với tâm lý diễn viên sẽ tạo thành thương tổn nhất định. Phó đạo diễn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, nên có người chỉ đạo Tạ Nhan, Tôn Hoài Quân là đạo diễn kinh nghiệm phong phú, tình huống bây giờ rất thích hợp. Tôn Hoài Quân lôi kép phó đạo diễn ngồi xuống, đưa cho ông điếu thuốc, mình cũng hút một điếu: "Tôi biết Tạ Nhan vẫn luôn diễn không ra. Mới quay một cảnh cậu ấy cứ muốn quay lại, cưỡng ép chính mình mỗi giờ mỗi khắc nhập vai. Hiện tại đã quá lâu nhất thời không thể thoát ra, nhưng tôi cũng không định nhúng tay." Phó đạo diễn đến khói cũng nhả không ra, trừng Tôn Hoài Quân: "Ông vì tiến độ quay phim mà mặc kệ Tạ Nhan?" Tôn Hoài Quân cười cười: "Sẽ không, Tạ Nhan tính khí bướng bỉnh lắm, đứa trẻ này tâm thái tốt, ông xem cậu ấy nhập vai lâu như vậy, ngoại trừ không nói lời nào người khác cũng không nhận ra cậu ấy làm sao. Tôi cảm thấy cậu ấy có thể chống đỡ được cho tới khi quay xong." Ông dừng một chút: "Kết cục là trọng sinh chứ không phải là hủy diệt, thoát ra vẫn khá dễ dàng, sẽ không xảy ra chuyệ gì nghiêm trọng. tôi chỉ muốn thuận theo tự nhiên, Tạ Nhan cứ giữ trạng thái bây giờ cũng tốt, nếu tự mình tìm được cách thoát vai cũng tốt." Phó đạo diễn thở dài, giơ ngón cái với Tôn Hoài Quân: "Vẫn là ông tàn nhẫn." Tạ Nhan sau khi trở về cũng không ăn cơm, đầu tiên là xem trước cảnh diễn ngày mai, đọc thầm lời thoại một lần, sau đó nhìn gương diễn được một nửa, chợt nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ thủy tinh. Cậu nghiên đầu nhìn, mây đen cuồn cuộn, thì ra trời đổ mưa rồi. Bầu trời hạ xuống rất thấp, dường như ở gần mặt biển. Hô hấp của Tạ Nhan không khống chế được trở nên dồn dập, tựa như Lục Phùng Xuân trong 《Bạch kình》, bắt đầu sợ trời mưa. Kỳ thực Tạ Nhan biết tình trạng của chính mình không đúng lắm. Gần đây cậu cứ một mình một chỗ, quay xong cảnh của mình liền rời đi, sẽ không tiếp tục xem cảnh của người khác. Cậu đã rất lâu không lên tiếng, dường như rời khỏi tất cả mọi người, thậm chí có lúc đến tin nhắn của Phó Thanh cũng không thường trả lời, bất quá cùng mọi người đều chưa quen thuộc, cho nên không có mấy người nhận ra. Thế giới bên ngoài dường như cách một lớp màn, xung quanh càng náo nhiệt cậu càng có cảm giác mình bị rơi xuống. Tạ Nhan rất rõ ràng đây không phải là mình, là Lục Phùng Xuân. Cậu thích ở một mình không phải vì sợ sệt mà vì ngại phiền phức. Cậu không muốn nói chuyện không phải vì không thể nói mà là không có người để cậu chia sẻ, nếu là Phó Thanh nói cậu rất sẵn sàng trả lời. Tạ Nhan mới bắt đầu nhận ra được cũng muốn điều chỉnh, lại không nỡ, muốn thoát ra rất khó. Cũng rất phiền. Tạ Nhan không muốn tiếp tục nghe tiếng mưa, đeo tai nghe, muốn lấy điện thoại nghe nhạc, nhìn thấy thông báo mới nhớ mình chưa trả lời Phó Thanh. Cậu mở nhạc mức to nhất, ngừng một chút mới trả lời Phó Thanh: "Hôm nay quay xong hơi trễ, vừa rồi không thấy tin nhắn." Phó Thanh nhắn lại rất nhanh: "Vậy hôm nay quay thế nào?" Tạ Nhan nằm ở trên giường, cuộn mình lại, dùng gối che tai vẫn không ngăn được tiếng mưa bên ngoài, dường như phát tiết mà nhắn đi: "Mưa thật là phiền." Phó Thanh thấy có chỗ không đúng, lập tức gọi qua lại bị cắt đứt. Anh cau mày, lại gọi qua một cuộc vẫn là không bắt máy. Tạ Nhan nhắn tin qua, nói rằng mệt mỏi không muốn nghe điện thoại. Lý do gượng gạo. Kỳ thực họ thường dùng wechat tán gẫu, rất ít khi gọi điện thoại. Thêm vào đó công việc của Phó Thanh rất nhiều, Tạ Nhan cũng quay phim cả ngày, nói chuyện cũng không nhiều. Phó Thanh không gọi điện nữa mà hời hợt hỏi: "Vậy nói một chút tình hình diễn xuất hôm nay được không." Tạ Nhan thở phào nhẹ nhõm, lại như thường ngày trò chuyện giết thời gian. Lúc cùng Phó Thanh tán gẫu, Tạ Nhan dần quên mất trời mưa bên ngoài. Cuối cùng Phó Thanh gửi một voice chat tới. "Đừng sợ, Tiểu Tạ ngủ ngon. Trong mộng không có mưa." Tim Tạ Nhan mềm nhũn. Cậu nghe rất nhiều lần, so với bất kỳ loại âm nhạc nào đều tốt hơn. Trước khi ngủ, Tạ Nhan nghĩ, theo đuổi ước mơ chính là như vậy, vui sướng là thật, đau khổ cũng vậy. Nhưng mà không có gì phải hối hận, bởi vì cậu thích đóng phim, rất thích. Quả nhiên, đêm đó trong giấc mộng của Tạ Nhan không có gió mưa. Ngày hôm sau, trời vẫn mưa không thể nào quay ngoại cảnh, Tôn Hoài Quân liền cho đoàn phim nghỉ một ngày, Tạ Nhan không ra khỏi cửa, vẫn luôn nằm ở trên giường xem kịch bản. Mãi đến tận khi nhận được voice của Phó Thanh. Anh nói: "Mặc dù là phòng thuê, cũng nên nói đoàn phim chú ý an toàn, không nên tùy tiện để người ngoài đi vào như vậy." Tạ Nhan nghe đến đó, có thể cảm giác được rõ ràng trái tim mình đang phanh phanh nhảy loạn, cậu chưa bao giờ khẩn trương như vậy. "Tiểu Tạ, mở cửa cho anh."
|
Chương 16: Thoát vai[EXTRACT]Tạ Nhan tim đập loạn xạ, so với vừa nãy còn nhanh hơn. Cậu nhảy xuống giường, đến giày cũng không mang, chân trần vọt thẳng đến trước cửa, nhưng mà đến lúc mở cửa lại ngập ngừng một chút, sau đó mới kiên định mở cửa. Phó Thanh đứng bên ngoài đợi, bị nước mưa dính ướt hơn nửa, T shirt dán chặt thân thể, cơ bụng đều hiện lên rõ ràng. Tay trái của anh không lao lực chút nào mà xách một cái va li nhỏ, bên cạnh còn có cây dù đen đang nhỏ nước. Anh nhìn thấy Tạ Nhan, nở nụ cười, hàm răng rất trắng: "Việc gần đây đều giải quyết xong, nên sang thăm em." Nói như là không có chuyện gì, thực tế không phải vậy. Trời mưa to, tất cả chuyến bay đều hủy bỏ. Phó Thanh suốt đêm từ Tể An đi máy bay đáp xuống tỉnh lân cận, chuyển sang ngồi tàu hỏa, trên đường lại thay đổi thành ô tô, một đường xóc nảy mới tới đây. Anh đã một đêm không ngủ, hiện tại vẫn rất tỉnh táo. Tạ Nhan mắt sáng rực lên một chút. Cậu đứng ở trước cửa, hiếm thấy có chút ngại ngùng, mở miệng muốn cùng Phó Thanh nói chuyện. Có thể vì quá lâu chưa nói chuyện, có lẽ bởi vì căng thẳng, dày thanh quản cũng không phục tùng cậu, không phát ra được thanh âm nào. Cậu không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu, đi tới một bên, để Phó Thanh tiến vào. Phó Thanh ánh mắt tối sầm, anh có thể nhìn ra được trạng thái Tạ Nhan không quá tốt, đột nhiên thấy tức giận. Bạn nhỏ trước đây dù cũng không thích nói chuyện, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, sinh nhật hai mươi tuổi của cậu ngày ấy, cũng là rất không chịu thua, không giống như hiện tại. Bất quá trong lòng anh rõ ràng, bên ngoài tỏ ra không biết. Vóc người anh cao, thân thể rắn chắc, trên người mới dính mưa, dính đầy hơi nước mới mẻ, sau khi vào trong nhà đóng cửa lại, bên trong tựa hồ tràn đầy hơi thở của anh. Tạ Nhan ở đây hai tháng, chưa bao giờ cảm thấy nhỏ hẹp, mãi đến tận khi Phó Thanh đến, mới cảm thấy chật chội. Nhịp tim đập của cậu vẫn luôn không có khôi phục lại yên lặng, mặt có chút hồng, đi thẳng tới phòng tắm xả nước cho Phó Thanh. Phó Thanh tắm nhanh hơn hình thường, mặc xong quần áo liền đẩy cửa đi ra. A Bên ngoài đã chuyển thành bão táp, cũng không có ánh sáng, bên trong chỉ bật chiếc đèn giường tối tăm, rọi sáng chu vi một mảng nhỏ, hết thảy đều lờ mờ, tựa hồ như có một tầng sương mù. Tể An sớm đã sang mùa đông, cả ngày đều ăn mặc dày dặn, không nhìn ra được mập gầy. Nhưng cái trấn nhỏ cạnh biển này thì không như vậy, một năm bốn mùa đều là hè, lúc này nhiệt độ còn rất cao, quần áo cũng mỏng hơn. Tạ Nhan đứng dưới ánh đèn, mặc trên người T shirt mỏng cùng chiếc quần ngắn. Ánh đèn lưu động từ đỉnh đầu của cậu chiếu xuống, đem chân mày đẹp đẽ nhuộm một tầng ánh sáng, cằm của cậu thon hơn một chút so với trước đây. Có lẽ do quần áo đã quá cũ kỹ, cổ áo mở rất lớn, lộ ra da dẻ trắng như tuyết, phần xương bướm phía sau lưng đường viền rõ ràng, hình dáng đẹp đẽ. Phó Thanh đi tới trước mặt cậu, khẽ cười: "Gầy đi nhiều quá." Tạ Nhan ngẩng đầu, tựa hồ hơi nghi hoặc một chút, đáy mắt ngậm lấy một vũng ánh sáng màu da cam. Phó Thanh không chờ cậu nói chuyện, chỉ là dừng một chút, lại nói: "Đóng phim liều mạng như vậy, có phải là áp lực rất lớn?" Tạ Nhan hô hấp một chút, tựa hồ có hơi chột dạ, lắc lắc đầu. Cậu cũng không biết tại sao phải chột dạ. Vô luận có nỗ lực hay không, áp lực lớn hay không, hoặc là có thể nhập vai hay không, kỳ thực đều là chuyện riêng của cậu. Nhưng cậu sẽ bởi vì Phó Thanh đến mà vui vẻ, cho nên cũng tự nhiên sẽ bởi vì anh dò hỏi mà căng thẳng. Tạ Nhan không phát hiện, từ một khắc Phó Thanh tiến vào kia, cậu đã không dùng góc độ của "Lục Phùng Xuân" nhìn mọi vấn đề nữa, cũng không bởi vì cùng người khác tiếp xúc mà căng thẳng mẫn cảm. Phó Thanh biết đến cậu có thể sẽ thấy mâu thuẫn với chuyện này, hiện tại cũng không tiện hỏi nhiều, không thể giải quyết vấn đề, ngược lại chỉ có thể khiến bạn nhỏ thêm căng thẳng, liền chọn bỏ qua, hỏi tiếp: "Nhà bếp ở nơi nào, anh nấu cơm cho em. Quá gầy rồi, như vậy mà quay phim liên tục sẽ không có sức." Bên ngoài đổ mưa to, dì nấu cơm cũng có chuyện không nên tới, người của đoàn phim đều ở trong phòng không ra ngoài, ăn lương thực dự trữ. Tạ Nhan lại không có thói quen tích trữ đồ ăn vặt, từ buổi sáng đói bụng đến bây giờ. Sân rất lớn, người trong đoàn chỉ ở có phân nửa. Nhà bếp ở phía đông, cách phòng của Tạ Nhan rất xa, muốn đến đó phải đi ngang qua sân. Phó Thanh thân cao, che cây dù đen, lại đưa dù chếch qua một bên, dường như chỉ che cho Tạ Nhan, Tạ Nhan không phải loại tính nết yếu đuối cần người chăm sóc, nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là cố chấp duỗi tay nắm lấy cán dù trong tay Phó Thanh, muốn đem dù che chính giữa. Trời mưa rất to, mặt đất vừa ẩm ướt vừa trơn, Phó Thanh lo lắng lúc tranh chấp khiến Tạ Nhan trượt chân, nên tùy ý Tạ Nhan. Lúc Tạ Nhan chạm tới tay của Phó Thanh trong nháy mắt liền giật mình. Tay cậu so với nam nhân nói chung cũng không coi là nhỏ, nhưng mà hoàn toàn không so được với Phó Thanh. Hai người bọn họ giằng co một phút chốc. Mu bàn tay Phó Thanh dính đầy nước mưa, vốn là lạnh lẽo, nhưng mà theo thời gian ma sát, đã từ từ nóng bỏng. Tạ Nhan có thể cảm giác được nhiệt độ từ nơi da dẻ chạm nhau dần dần lan ra. Quá nóng, giống như là muốn thiêu cháy. Tạ Nhan bị nóng đến đỏ mặt, rất hiếm có mà kinh hãi, vẫn là giả bộ không nhanh không chậm rút về tay của chính mình. Phó Thanh giải thích với cậu: "Mưa từ hướng bên em xối tới." Anh cũng không cảm thấy Tạ Nhan tùy hứng, ngược lại cảm thấy cậu nháo như vậy hình như có sinh khí hơn một chút. Tạ Nhan trấn định tự nhiên mà gật gật đầu. Phó Thanh cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy mặt Tạ Nhan có chút hồng. Anh nhớ tới vừa rồi, Tạ Nhan tay chẳng hề mềm, ngón tay nhỏ nhắn mà thon dài, có thể tinh tường cảm nhận được rõ ràng khớp xương, từng cái từng cái đặt trên mu bàn tay của mình. Đoạn đường còn lại, Tạ Nhan đều rất an tĩnh, đi sau Phó Thanh nửa bước, không nhanh không chậm. Mãi khi đụng phải Phó đạo diễn trên đường. Phó đạo diễn là một người nghiện thuốc, một ngày không hút thuốc lá liền vô cùng hoảng loạn. Bên ngoài mặc dù là bão tố, nhưng trong phòng không có thuốc, ông vẫn là đi ra ngoài gõ cửa quầy hàng trong khách sạn, mua cả một cây, lúc trở lại đúng dịp đụng phải Tạ Nhan cùng Phó Thanh đang đi đến nhà bếp. Phó Thanh là người lạ, ông chưa từng gặp, liền hỏi: "Tạ Nhan, đây là người nào?" Lời vừa ra khỏi miệng, Phó đạo diễn liền phản ứng lại, Tạ Nhan không biết nói chuyện, đang định một lần nữa hỏi Phó Thanh, lại nghe được bên trong tiếng mưa rơi ầm ĩ truyền đến hai câu. "Anh của tôi." "Anh trai em ấy." Cơ hồ là cùng lúc nói ra. Một câu là lạ Phó Thanh nói, một câu khác là Tạ Nhan nói. Tạ Nhan hai tháng không mở miệng, hiện tại tiếng nói rất thấp, còn có chút khàn. Phó đạo diễn sửng sốt một chút, rất nhanh liền cười: "Là người trong nhà tới thăm cậu a, vậy rất tốt, ngươi chiêu đãi người ta cho tốt." Phó Thanh cũng nở nụ cười, anh cúi người thấp giọng nói một câu với Tạ Nhan: "Thực sự là bé ngoan." Phó đạo diễn cùng anh em Tạ Nhan nói lời từ biệt, trước khi về phòng của mình thuận tiện đi ngang qua phòng Tôn Hoài Quân, đi vào nói: "Lão Tôn, ông lần này có thể tính sai rồi, anh của Tạ Nhan đến, thật giống giúp cậu ấy thoát vai, mới vừa rồi còn nói chuyện với tôi." Tôn Hoài Quân hỏi: "Có phải là vóc người rất cao, tóc tai rất ngắn, dung mạo rất hung ác?" Phó đạo diễn gật đầu, hỏi: "Ai, anh của Tạ Nhan ông cũng quen?" Tôn Hoài Quân rút một điếu thuốc, lạnh lùng vô tình trào phúng: "À, anh em, anh em." Lúc này Tạ Nhan cùng Phó Thanh chạy tới phòng bếp, Phó Thanh thu dù, đặt ở cửa, đi vào mở ra tủ lạnh, bắt đầu muốn chuẩn bị món ăn. Tạ Nhan nhìn Phó Thanh bận rộn. Cậu không phải ngốc, có lẽ mới bắt đầu còn chưa hiểu, nhưng cho tới bây giờ làm sao cũng có thể đoán được Phó Thanh là tại sao đến. Cậu vẫn luôn kẹt trong vai diễn, vẫn luôn đóng vai Lục Phùng Xuân, biết rõ trạng thái như thế này không đúng, cũng không nghiêm túc giãy dụa, thậm chí có chút bỏ mặc, cho đến hãm sâu. Phó Thanh là lại đây kéo chính mình ra. Anh cũng không nói gì mà: "Em không phải Lục Phùng Xuân." Mà là dùng nhất cử nhất động để nói với mình: "Em là Tạ Nhan."
|