Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ
|
|
Quyển 1 - Chương 95: Con non mới sinh[EXTRACT]Hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành, cảm giác được Ly Dao đã đuổi theo Phong U đang trốn đi, Địch Hạo từ trên mặt đất bò dậy mới nghĩ đến một vấn đề: Cậu phải đi đâu tìm Tần Chí bọn họ? Hoàn toàn không có manh mối. Chậc, vẫn là đi một bước tính một bước đi, ít nhất hiện tại đã dụ được Ly Dao đi. Thật cẩn thận đi hồi lâu, Địch Hạo đột nhiên dừng bước, phía trước có tiếng vang, cậu nhìn về phía có âm thanh, nghĩ nghĩ, chạy qua. Còn chưa đến gần, liền phát hiện có linh khí dao động, Địch Hạo nhăn mi, cẩn thận che giấu, nơi linh khí dao động là một cung điện nhỏ, bên ngoài có người gác, mà lúc này những kẻ đó hiển nhiên cũng vì linh khí dao động mà hốt hoảng, nhưng cũng không có hành động gì, lúc sau Địch Hạo thấy bọn họ thương lượng một lúc, một số người vội vội vàng vàng rời đi, khả năng đi tìm Ly Dao, Địch Hạo biết mình phải rời đi lúc này, không nên thêm phiền phức, nhưng chân cậu thế nào cũng không muốn nhấc lên, tâm tư cũng bị bên trong tác động, muốn tìm hiểu đến tận cùng, cậu cảm thấy thứ khiến linh khí dao động trong kia đang hấp dẫn mình, loại cảm giác này khó mà nói, nhưng lại chân chân thật thật cảm nhận được, Địch Hạo nghĩ nghĩ, triệu hồi xích bạc, cũng mặc kệ có kinh động những kẻ ở đây hay không, quyết đoán đem những tên còn lại trước cung điện đánh ngất, thời gian cấp bách, cũng không biết những kẻ kia đã chạy tới nơi nào, Địch Hạo vội vàng tiến vào bên trong cánh cửa. Vừa tiến vào bên trong cánh cửa, Địch Hạo thiếu chút nữa bị cảnh tráng lệ làm hoa cả mắt, nơi đây rõ ràng là phục cổ, còn có cột nhà nạm vàng, Địch Hạo giơ tay sờ sờ hoa văn trên cột, theo cậu thấy, thật sự là vàng không thể nghi ngờ, giơ tay lên đập đập—— đập không ra, lúc Địch Hạo đang nghĩ dùng thứ gì để đập vàng rơi xuống, một trận linh khí dao động rõ ràng hơn xuất hiện, như là không vừa lòng việc cậu xem nhẹ nó, Địch Hạo lúc này mới thu tâm tư, cẩn thận xem xét nơi linh khí phát ra. Kỳ thật rất dễ tìm, phòng này tuy rằng rất xa hoa, nhưng thật sự không có đồ vật gì, Địch Hạo liếc mắt một cái liền thấy phía trước có một cái giường, mà trên giường... Oa? Sờ sờ cằm, Địch Hạo hồ nghi đi qua, " đây là... Trứng? " Một quả trứng màu trắng nằm trong cái ổ xa hoa, bên trong đang truyền ra linh khí dao động, Địch Hạo thấy trứng nháy mắt liền bĩu môi, cậu đối với trứng thật sự không có hứng thú —— nó cũng sẽ không nở. Sờ tay vào trong ổ, Địch Hạo ác một tiếng, cái ổ này thế nhưng là vải nhung được làm bằng tơ tằm và tơ vàng, mềm mại vô cùng, Địch Hạo tức khắc nheo lại đôi mắt nở nụ cười, từ trong ổ —— không do dự đem vải nhung dưới trứng rút ra, ở trong tay xoay vài vòng, không chút áy náy cất vào túi quần của mình, túi quần tức khắc phình lên. Sau khi cất xong, Địch Hạo gõ gõ vỏ trứng, "Đây là muốn nở sao" Lắc lắc quả trứng, không động tĩnh. Địch Hạo nheo mắt lại, lầm bầm một câu, "Mình cũng không muốn đem một quả trứng đi khắp nơi" nói xong, hắn sờ sờ vỏ trứng, "Mày là cái gì vậy? Nếu muốn đi với ta, mày phải ra khỏi vỏ mới được" Lại là một đoạn lặng im. " sách, thời gian cấp bách, lại không ra quyết định, tao muốn đi. " nói xong, Địch Hạo làm bộ muốn đi. " răng rắc " một tiếng, vỏ trứng lập tức gấp không chờ nổi nứt ra một cái khe nhỏ. Địch Hạo nhìn chằm chằm quả trứng, thấy bên trong vươn ra một cái móng vuốt lông trắng xù xù, sau đó lao lực tách vỏ trứng, lại duỗi thêm một cái móng, sau đó phía trên quả trứng nứt ra, một cái đầu xù nhỏ ló ra. Địch Hạo trừu trừu khóe mắt, chần chờ nói, "Chó?" Tiểu gia hỏa kêu một tiếng, có chút không hài lòng đối với nhận định của Địch Hạo. Sau nó vụng về lộn nhào từ trong vỏ trứng ra, quơ quơ đầu, sau đó xoay người, đem cái đuôi lắc lắc, cho Địch Hạo xem. Nhìn cái đuôi thon dài trước mắt, tiểu gia hỏa thuần trắng chỉ có cái đuôi có hoa văn màu bạc, nhìn hoa văn, Địch Hạo sờ sờ cằm, hơn nửa ngày mới mở miệng, "Không phải là... hổ đi?" Tiểu gia hỏa lúc này mới xoay người lại, ngồi xổm trước mặt Địch Hạo, liếm liếm móng vuốt. Địch Hạo duỗi tay đo tỉ lệ của tiểu gia hỏa, gian nan mở miệng nói, " còn không to bằng bàn tay, mày xác định mày không phải bị biến dị? " Nghe Địch Hạo nói như vậy, tiểu gia hỏa tức khắc bất mãn kêu lên, há mồm cắn tay Địch Hạo không buông, còn một bên lắc đầu, phát ra tiếng hừ hừ uy hiếp. Tuy rằng theo Địch Hạo thấy, thanh âm kia cũng không có tính uy hiếp bao nhiêu, hơn nữa cắn cũng không đau, Địch Hạo nâng tay lên, tiểu gia hỏa liền rớt trên tay Địch Hạo, nó có chút chấn kinh, hoảng loạn dùng chân trước ôm tay Địch Hạo, sau đó bốn móng cùng dùng sức leo lên trên bàn tay Địch Hạo, Địch Hạo dùng tay nâng nó, "Được rồi, vậy mày liền theo tao đi, về sau sẽ gọi mày là Tiểu Bạch" Nói xong, Địch Hạo cũng mặc kệ Tiểu Bạch có đồng ý với cái tên phàm tục này không, đem nó bỏ vào túi áo của mình, ngay sau đó lắc mình đi ra ngoài. May mắn trong khoảng thời gian này không có ai lại đây, cũng không ai phát hiện. Tần Chí có chút nôn nóng đi đi lại lại trong đình, hắn càng ngày càng khẳng định nhất định là có người nào xông vào, bởi vì thủ vệ bên ngoài rời đi hai người, hơn nữa cũng không thêm người mới, những thủ vệ kia rời đi làm gì? Tần Chí đột nhiên dừng bước, dư quang xẹt qua, nếu không đoán sai, bọn họ nhất định đi tìm người. Nếu người tới thật sự là Hạo Hạo, như vậy Hạo Hạo sẽ không dễ để bị bắt, điệu hổ ly sơn, nghĩ đến đây, Tần Chí biết mình không thể ở một chỗ chờ đợi, hắn phải rời khỏi nơi này, một người tìm lung tung không bằng hai người, huống chi hắn cũng thật sự đợi không được, tưởng tượng đến Hạo Hạo ở nơi không quen thuộc mà phải tìm hắn, còn phải phòng ngừa những kẻ truy đuổi, hắn liền không có tâm tình tiếp tục chờ đợi. Không chút do dự ra tay, những kẻ bên ngoài căn bản không phản ứng kịp, mà Tần Chí trải qua một phen biến hóa, đã khác xa với trước, tuy rằng hắn còn chưa xác minh được những quá khứ xuất hiện trong đầu hắn, nhưng mấy thứ này như đã khảm vào cơ thể hắn, hết sức hài hòa, lúc đầu tuy rằng có chút trục trặc, nhưng Tần Chí may mắn cũng là người có nền tảng, hơn nữa những ký ức và động tác đã thâm nhập cốt tủy, thường xuyên qua lại, Tần Chí vận dụng hoàn toàn thuần thục, hơn nữa những kẻ bên ngoài xem nhẹ hắn, chờ phản ứng lại đã không kịp rồi, đều bị Tần Chí không chút lưu tình cho đo đất, tiếp đó Tần Chí liền đi về hướng mà hắn xem trọng. Biến hóa bên ngoài như thế nào, Bành Vũ cùng Mạc Kình ở đây hoàn toàn không nắm rõ, tuy rằng Bành Vũ cũng có chút nôn nóng, nhưng Mạc Kình lại giống như hoàn toàn không bỏ trong lòng, toàn tâm toàn ý luyện chế Dẫn hồn đan. "Anh lại đây một chút. " Bành Vũ đang nghĩ ngợi, đột nhiên bị thanh âm này làm hoảng sợ, sửng sốt một chút lúc sau mới phản ứng lại đây là Mạc Kình kêu hắn, vì thế đi qua. " làm gì? " " đưa tay cho tôi. " Mạc Kình nhìn về phía Bành Vũ. "Vì sao?" tuy nói vậy nhưng Bành Vũ vẫn đưa tay qua. Mạc Kình cầm tay Bành Vũ, cầm lấy lưỡi dao, không chút lưu tình rạch đầu ngón tay của Bành Vũ. " tê... Cậu làm gì! " Bành Vũ còn không chưa phản ứng lại, trên tay đã xuất hiện đau đớn, tức khắc có chút phẫn nộ nhìn Mạc Kình, thu tay về. Mạc Kình nhàn nhạt mở miệng nói, " là chuyện tốt. " nói xong y đem máu trên dao của Bành Vũ nhỏ vào một đoạn xương, sau đó lại dùng lưỡi dao cắt vào tay mình, nhỏ xuống máu của Bành Vũ, vừa rồi máu còn không có hiện tượng gì, hiện tay chớp mắt đã bị xương hút vào, Bành Vũ ở một bên nhìn ngạc nhiên, cũng mặc kệ hành động vừa rồi của Mạc Kình, nghi hoặc hỏi, "Xương cốt này là gì? Cậu dùng máu tôi làm gì" Mạc Kình cầm lấy xương, ánh mắt phức tạp, mở miệng nói, "Đây là xương của thú vương, là tâm cốt của thú vương, dẫn hồn đan chỉ có người của Mộc gia có thể luyện chế, là bởi vì phải dùng đến máu của người trong Mộc gia, chỉ có máu của người Mộc gia mới có thể khiến xương cốt sinh ra phản ứng, do đó lợi dụng xương của thú vương luyện Dẫn hồn đan để điều khiển thú hồn" "Vậy... cậu dùng máu của tôi làm gì" Bành Vũ nghi hoặc, "Tôi cũng không phải người Mộc gia" Mạc Kình lắc đầu, " kỳ thật dẫn hồn đan là có thể nhận chủ, tuy rằng yêu cầu máu của Mộc gia, nhưng người Mộc gia không phải chủ nhân của Dẫn hồn đan, bởi vì thú hồn đã sớm tương thông với người Mộc thị, căn bản không cần máu làm trung gian, cho nên lấy máu của anh, là để Dẫn hồn đan có thể nhận chủ" nói xong, y nhìn về phía Bành Vũ, bộ dáng Bành Vũ đã chiếm được món hời lớn, nói thật, đây cũng là bất đắc dĩ mà làm, y không muốn thú hồn bị đám người Ly Dao lợi dụng, vậy chỉ có thể dùng một biện pháp khác, trước làm thú hồn nhận chủ, chính ở đây trừ bỏ y, cũng chỉ có Bành Vũ. Bành Vũ mở to hai mắt nhìn Mạc Kình, cả người có chút ngốc lăng lăng, hắn duỗi tay chỉ vào chính mình, "Cái kia... tôi tôi là nói... cái kia" Mạc Kình thở dài, " nói cách khác, chờ tôi luyện chế Dẫn hồn đan xong, anh chính là chủ nhân của nó, sau khi ăn vào, anh có thể khống chế thú hồn, hơn nữa... Hừm, về sau lại nói cho anh. " Bành Vũ đột nhiên bắt lấy bả vai Mạc Kình, lắc lắc, "Uy! Cậu có hỏi qua ý kiến của tôi không! Đây là ép mua ép bán a!... Nhưng mà tôi thích, hắc hắc, đây không phải nói lão tử sau này có thể đại sát bát phương sao" nói xong hắn để sát vào Mạc Kình, " Cậu đột nhiên đem chuyện tốt như vậy cho tôi, sẽ không phải cần thù lao gì đi" Mạc Kình mặt vô biểu tình chống lại đầu Bành Vũ, đem hắn đẩy xa khỏi mình, "Tôi chỉ hi vọng sau khi anh dùng Dẫn hồn đan, có thể đem những thú hồn tự do đi đầu thai, để chúng nó an giấc ngàn thu. " nói tới đây, Mạc Kình thần sắc ảm đạm xuống, "Tộc Mộc thị bị vây ở đây, thú hồn cũng không muốn rời đi, nhiều thế hệ dây dưa, đã đủ rồi, đã đến lúc để bọn họ yên giấc." " ai? Tôi đây một chút lợi cũng không có a" Bành Vũ nhướng mày, "Cậu lấy tôi làm bia đỡ sao. " "Anh cho rằng vì sao Ly Dao một hai phải có Dẫn hồn đan, tác dụng của nó còn hơn thế nữa, huống chi xương thú vương rất khó gặp" Mạc Kình sắc mặt trầm xuống, nhìn Bành Vũ. Bành Vũ phụt một tiếng bật cười, vỗ vỗ bả vai Mạc Kình, " uy, tôi cũng chưa nói không giúp cậu, vốn dĩ chính là tôi vô duyên vô cớ chiếm được tiệm nghi, cậu không kêu tôi làm gì tôi cũng không an tâm đâu... Ai, nói giỡn với cậu cậu cũng không hiểu, có phải rất ngốc hay không" Mạc Kình thả lỏng thân thể, xoay người yên lặng luyện chế Dẫn hồn đan. Bành Vũ bĩu môi, không thú vị ở một bên nhìn, vừa nghĩ Địch Tiểu Hạo rốt cuộc khi nào mới lại đây cứu hắn. Địch Hạo đi đến một nửa, đột nhiên đem Tiểu Bạch trong túi ra, "Tiểu Bạch mày có thể ngửi mùi tìm người không" đây là nhớ tới mũi chó, dù sao Tiểu Bạch với chó cũng không khác biệt lắm đi...? Hẳn là cũng có thể? Tiểu Bạch nhướng lỗ tai, cái đuôi lắc lắc, cố hít hít cái mũi. " thật sự có thể? " Địch Hạo ánh mắt sáng lên, ngay sau đó trên dưới tìm tìm, muốn tìm vài thứ ra tới, " ách... Gì đều không có. QAQ " cậu cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Từ từ, trên người cậu khẳng định có hơi thở của người khác, tuy rằng hỗn loạn, cũng không biết mũi của Tiểu Bạch có tinh đến vậy không, nhưng Địch Hạo vẫn đem Tiểu Bạch lên người mình, "Mày ngửi mùi trên người của tao, có rất nhiều, ngươi ở chỗ này ngửi được mùi nào giống với trên người của ta, liền mang ta đi tìm. " nghĩ đến trước đó mình với Phong U ở quá gần, Địch Hạo lại bỏ thêm một câu, "Tìm mùi đậm nhất" dù sao khẳng định không phải Phong U. Địch Hạo chờ mong nhìn Tiểu Bạch thật sự ngửi ngửi người cậu, sau một lúc lâu, lại cẩn thận ngửi trong không khí, sau đó dùng cái đuôi quét lên tay Địch Hạo, hướng một chỗ kéo đi. Địch Hạo vui mừng khôn xiết kích động hôn Tiểu Bạch một cái, "Mày thật sự so với rada còn tốt hơn! Yêu mày muốn chết! " Nói xong, liền theo hướng Tiểu Bạch chỉ xuất phát, Tiểu Bạch nằm trong lòng bàn tay Địch Hạo, móng vuốt nhỏ chà xát đỉnh đầu, lông trên mặt có chút lọan —— vừa rồi Địch Hạo chính là hôn ở đó, Tiểu Bạch che mắt lại, có chút thẹn thùng.
|
Quyển 1 - Chương 96: Đều do người ngốc[EXTRACT]Tiểu Bạch ngồi trong túi áo của Địch Hạo, hai cái móng vuốt nhỏ bám trên vành túi, cái đuôi vươn ra bao quanh cổ tay Địch Hạo, chỉ phương hướng cho Địch Hạo. Dọc đường đi tương đối vắng vẻ, Địch Hạo không phát hiện nhiều thủ vệ, có lẽ đã bị Phong U dụ tới nơi khác rồi. Nhưng Địch Hạo vẫn không buông lỏng cảnh giác, luôn cẩn thận trên đường đi, cũng may kiến trúc nơi này phức tạp, người lại ít, cũng dễ che giấu thân phận. Tiểu Bạch hít hít cái mũi, lại đổi một hướng khác, Địch Hạo theo chỉ dẫn của Tiểu Bạch, sau một lúc lâu thì dừng lại, nhìn nhìn chung quanh, lúc này mới cúi đầu," Mày chơi tao à? Sao lại vòng về rồi?" Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn Địch Hạo, ánh mắt thập phần vô tội. "Uy, đừng giả vờ với tao, nhanh lên ngô!..." Địch Hạo trừng lớn đôi mắt, miệng đột nhiên bị che lại, mà người sau lưng đến lúc nào sao cậu không phát hiện! Lúc ĐỊch Hạo muốn giãy giụa, thì một bàn tay khác đem người cậu quay lại, đôi mắt Địch Hạo nhoáng lên, đã bị ôm vào trong ngực, ngửi được mùi hương quen thuộc, Địch Hạo lập tức liền ngơ ngẩn. Tần Chí vốn dĩ trốn thoát, nhưng vẫn không quen thuộc đường ở đây, vì thế liền đi về hướng ánh lửa, ai ngờ đến lại nghe được tiếng bước chân, phát hiện không phải thủ vệ, mà có thanh âm quen thuộc —— là Hạo Hạo! Kiềm chế không được thật cẩn thận đi ra, khi thấy được bóng dáng kia, Tần Chí liền khẳng định. "Hạo Hạo..." Tần Chí thở dài một tiếng, đem người trong lòng ôm càng chặt. Địch Hạo ở trong ngực Tần Chí, lần đầu tiên an an tĩnh tĩnh, tùy ý Tần Chí ôm cậu, không giãy giụa, thậm chí cũng vươn tay đáp lại Tần Chí, Tần Chí tự nhiên cảm giác được, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, khóe miệng gợi lên, ôm càng chặt. Địch Hạo:"...... Anh buông ra đi! Sắp nghẹn chết tôi rồi!" "Ách..." Tần Chí thả Địch Hạo từ trong ngực ra, buồn cười xoa xoa tóc của cậu, ánh mắt nhu hòa," Em thật sự tới tìm anh." Địch Hạo đem đầu chuyển qua một bên,"Tiểu tử Bành Vũ kia còn ở nơi này, sao tôi có thể không tới." Thập phần khẩu thị tâm phi, chính là không muốn thừa nhận lo lắng cho Tần Chí. Tần Chí cũng không giận, nhéo nhéo mặt Địch Hạo, nhìn Địch Hạo đem ánh mắt phóng tới, giận dữ trừng mình, Tần Chí cúi đầu, hôn Địch Hạo, hắn không biết nên hình dung như thế nào tâm tình hiện tại của mình, cho dù chỉ cần một chút đáp lại của ĐỊch Hạo, đã khiến hắn mừng như điên. Địch Hạo phản ứng lại đẩy ngực Tần Chí, Tần Chí cầm tay cậu đặt trên cổ mình, ngay sau đó ôm quanh eo Địch Hạo, môi dán môi Địch Hạo, mơ hồ nỉ non đến," Hạo Hạo, đừng cự tuyệt anh, được không??" Địch Hạo bất đắc dĩ: Anh có biết tình cảnh hai chúng ta bây giờ là gì không. Nhưng mà cảm nhận được Tần Chi ôn nhu hôn môi, Địch Hạo cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra. Được sự đồng ý ngầm của Địch Hạo, Tần Chí hôn càng ngày càng kịch liệt, hắn hôn môi Địch Hạo như không đủ, muốn đem người trong tay khảm vào sâu trong tâm can mình, tay chậm rãi từ bên hông Địch Hạo thâm nhập vào, vuốt eo Địch Hạo, cho đến khi tay bị đập một cái, thêm một cái. "Ân?" Tần Chí nhíu mày, dù cho luyến tiếc, nhưng cũng cưỡng bách chính mình ngừng lại, kỳ quái cúi đầu nhìn về phía eo Địch Hạo. "Khụ khụ." Địch Hạo che miệng, cậu vừa rồi cũng cảm giác được, vì thế từ trong túi đem Tiểu Bạch ra, đưa trước mắt Tần Chí. "Đây là... Cẩu?" Tần Chí nhướng mày," nó đá anh làm gì?" Địch Hạo trừng mắt nhìn Tần Chí," Anh cũng không xem đây là đâu, nếu không phải Tiểu Bạch đá anh, tôi..." Tần Chí đặt trán mình lên trán Đich Hạo, cười nói," Vậy ý của Hạo Hạo là, nếu không phải ở đây thì... anh được làm?" "Lăn!" Địch Hạo đẩy đầu Tần Chí. Tần Chí cầm tay Địch Hạo, thần sắc nghiêm túc lên," Hạo Hạo, tuy rằng thời cơ địa điểm đều không đúng, nhưng anh không muốn chờ... Em nguyện ý ở bên anh không?" Địch Hạo cúi đầu, không nói lời nào. Sau một lúc lâu, Tần Chí mới nhìn cái đầu trước mặt nhẹ gật một cái khó mà nhìn thấy. Tần Chí ôm lấy Địch Hạo,"Vậy là đủ rồi, Hạo Hạo, vậy là đủ rồi." Tiếng kêu trẻ con lại vang lên (ý là Tiểu Bạch kêu á), đánh gãy hai người, Địch Hạo mặt đỏ tai hồng đẩy Tần Chí ra," được rồi, chúng ta nhanh đi tìm Bành Vũ và Mạc Kình." "Hảo." Tần Chí gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu Bạch trong tay Địch Hạo," vật nhỏ này là?" Địch Hạo đem chuyện phát hiện ra Tiểu Bạch kể với Tần Chí, sau đó đắc ý nói," Đều nhờ Tiểu Bạch chỉ đường, bằng không chúng ta cũng không gặp nhau nhanh như vậy." "Ân, nhưng thật ra không tồi." Tần Chí cười cười, liếc Tiểu Bạch một cái, ánh mắt cảnh cáo —— nếu mang theo Hạo Hạo đến đây tìm hắn thì đã không quấy rầy bọn họ. Dọc theo đường đi, Địch Hạo đem chuyện Mạc Kình nói với Tần Chí một chút. "Mạc Kình mười phần là người của Mộc gia, chúng ta phải nhanh tìm được bọn họ." Địch Hạo mở miệng nói," ai, cũng không biết bọn họ hiện tại ở nơi nào." "Em cảm thấy Phong U có thể lừa Ly Dao bao lâu?" Tần Chí mở miệng hỏi. Địch Hạo tính tính thời gian," đã khá lâu rồi, Ly Dao hẳn là phát hiện không đúng rồi đi." "Ân, cho nên, hiện tại hắn đi tìm em, nếu không đến chỗ anh sẽ đến chỗ Bành Vũ bọn họ, mà anh đã trốn ra đây, như vậy Bành Vũ và Mạc Kình liền nguy hiểm." "Ý anh là, cho dù chúng ta tìm được bọn họ, đến lúc đó cũng phải đối mặt với Ly Dao phải không?" "Cho dù chúng ta không một tiếng động tìm thấy người, cũng không có khả năng không có động tĩnh gì mà đem người mang đi, Ly Dao biết em muốn tới liền lập bẫy, kết quả tìm lầm người, cái bẫy này bị Phong U phá, đối với chúng ta mà nói, đây là có lợi, ít nhất hiện tại chúng ta không cần bó tay bó chân, hắn cũng ít đi lợi thế này, mà Mạc Kình và Bành Vũ, nếu đối hắn hữu dụng, cũng tuyệt đối không thể đơn giản mà có thể khiến người khác cứu đi, cứ như vậy, chúng ta phải có điều kiện đàm phán, hắn có đồ vật hắn muốn, chúng ta có người chúng ta muốn, bằng không lưỡng bại câu thương, này cũng không phải là lựa chọn sáng suốt." "Chúng ta hiện tại không nên trốn, mà nên để bọn họ phát hiện, đàm phán với Ly Dao?" "Đúng." "Nhưng mà người ở trong tay Ly Dao, nói đến cùng chúng ta vẫn là bị động, sao có thể để hắn cùng chúng ta thương lượng?" "Hạo Hạo, Ly Dao là chủ nhân nơi này, chúng ta ở chỗ này chính là uy hiếp hắn, hắn không có khả năng mâu thuẫn với chúng ta, huống chi, con thỏ nóng nảy còn cắn người, nếu hắn không thể đem chúng ta giải quyết, chính hắn cũng sẽ không an tâm. Cho nên hắn nhất định sẽ đến tìm chúng ta." "Được rồi." Địch Hạo cùng Tần Chí liếc nhau, bắt đầu không hề cố tình giấu giếm hành tung của mình, quả nhiên đã bị truy kích, tuy nhiên không che giấu, cũng không đại biểu hai người liền thúc thủ chịu trói, một bên đánh một bên nhìn địa hình trốn, Địch Hạo thậm chí bắt đầu gọi tên Bành Vũ. Mạc Kình đem xương thú vương dung nhập trong dược liệu, luyện chế đan, cuối cùng đem dẫn hồn đan luyện chế ra, nhìn đan dược nâu thẫm tròn trịa, Bành Vũ tò mò "Ăn được sao?" "Ân." Mạc Kình gật đầu," nuốt vào, hòa tan cốt nhục, liền có thể khống chế thú hồn." Bành Vũ cảm thán một tiếng," thật đúng là tiện lợi a" Mạc Kình lắc đầu," Luyện dẫn hồn đan không đơn giản như vậy, xương thú vương ngàn năm khó tìm, dược điều chế cũng thuộc dạng hiếm có, hơn nữa phương pháp luyện chế rất khó, Dẫn hồn đan là một loại thuộc rất quý, không phải muốn là điều chế ra được" Bành Vũ sờ sờ cái mũi,"... Nga." "Phanh!" Cửa bị mạnh mẽ mở ra, Ly Dao sắc mặt khó coi đi đến, chờ thấy hai người Bành Vũ vẫn còn, sắc mặt mới hòa hoãn, lại nhìn thấy đan dược trên tay Mạc Kình, sắc mặt Ly Dao biến đổi," dẫn hồn đan luyện chế thành công?" "Không sai." Mạc Kình gật đầu. "Mau cho ta." Ly Dao đưa tay muốn lấy. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng kêu to, Bành Vũ mở to hai mắt," Là tiếng của Hạo Hạo!" Sắc mặt Ly Dao biến đổi, dẫn hồn đan đều quên lấy lại, hắn cắn răng nói," Vậy mà chủ động tìm tới, được được, người tới đây!" Ly Dao chỉ vào Mạc Kình cùng Bành Vũ," đem bọn họ bắt lại cho ta." "Uy, ngươi làm gì? Nói chuyện không giữ lời phải không? Không phải nói chúng ta luyện chế xong liền thả chúng ta sao?" Bành Vũ bất mãn nói. "Hừ!" Ly Dao thần sắc hung ác xoay người đi ra ngoài, nhớ tới kẻ mình đuổi theo nửa ngày lại là Phong U, lại nhìn biểu tình cười nhạo của Phong U, Ly Dao liền hận không thể giết Địch Hạo, hắn thế nhưng dám trêu đùa mình! Sao có thể tha! Lúc Mạc Kình bị bắt, đem bàn tay phía sau nhanh chóng đưa dược vào tay Bành Vũ, Bành Vũ tức khắc phản ứng lại, đem đan dược nắm ở trong tay, cũng bị người bắt lấy, cùng Mạc Kình đi ra khỏi phòng. Nhìn Ly Dao xuất hiện trước mặt, Địch Hạo cùng Tần Chí dừng bước," Bành Vũ cùng Mạc Kình đâu?" Địch Hạo hỏi. "Đừng nóng vội a, bọn họ rất nhanh liền tới rồi." Ly Dao nhìn Địch Hạo cùng Tần Chí, ngoài cười nhưng trong không cười nói. Một lát sau, quả nhiên thấy Bành Vũ cùng Mạc Kình lại đây, chỉ là hai người đều bị trói. "Chúng ta đã luyện xong Dẫn hồn đan, thả chúng ta, ta đem dẫn hồn đan cho ngươi." Mạc Kình mở miệng nói," nếu không, ta lập tức đem dẫn hồn đan huỷ hoại." Ly Dao hừ cười một tiếng, không nói gì. "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Tần Chí mở miệng hỏi," hiện tại loại tình huống này, chẳng lẽ người vẫn muốn giằng co?" "Ta muốn thế nào?" Ly Dao gợi lên khóe miệng, quỷ dị cười rộ lên," Dẫn hồn đan cho ta, hắn lưu lại, ta bảo đảm các ngươi có thể bình bình an an rời đi nơi này." Địch Hạo nhìn ngón tay Ly Dao chỉ về phía mình, giữ chặt thân thể Tần Chí đang muốn bạo động, cười nói," Để ta lưu lại, ngươi dựa vào cái gì? Nói đến cùng, trong tay người có Bành Vũ cùng Mạc Kình uy hiếp chúng ta, chính là trong tay bọn họ có Dẫn hồn đan người muốn, nếu ngươi thả bọn họ, Dẫn hồn đan chúng ta có thể cho ngươi, bằng không, hừ, cuối cùng đều lưỡng bại câu thương, chỉ sợ không phải kết cục người muốn." Ly Dao trừng mắt nhìn Địch Hạo, sau một lúc lâu nhìn về phía Mạc Kình, mở miệng nói," Được, Dẫn hồn đan đưa ta, ta đem các ngươi thả." "Trước thả người." Tần Chí mở miệng nói. Ly Dao nhìn Tần Chí liếc mắt một cái, sau đó cho những kẻ bên cạnh Bành Vũ và Mạc Kình một ánh mắt, nhưng kẻ đó liền thả hai người ra. "Lúc này có thể đem Dẫn hồn đan đưa ta rồi chứ." Mạc Kình vươn tay, lấy ra một đan dược, giao cho Ly Dao, sau đó mang theo Bành Vũ đi tới chỗ Tần Chí bọn họ, nếu không phải Bành Vũ còn cảm giác được đan đang trong tay mình, chỉ sợ hắn cũng tin rằng đó là Dẫn hồn đan thật, nhưng mà gia hỏa này khi nào đã chuẩn bị đan giả? Đã có giả, tại sao còn muốn luyện chế Dẫn hồn đan? Ly Dao tiếp nhận đan dược, lập tức nuốt xuống. Lúc này, Mạc Kình cùng Bành Vũ cũng tới bên cạnh Địch Hạo và Tần Chí, Mạc Kình nhỏ giọng nói," cẩn thận." "Cái gì cẩn...?" Không đợi Địch Hạo hỏi xong, Ly Dao bên kia liền kêu một tiếng, thanh âm thống khổ, bốn người quay đầu lại, thấy Ly Dao phun ra một ngụm máu đen, sau đó sắc mặt giống như lệ quỷ nhìn về phía Mạc Kình," Dược này là giả? Không, không có khả năng! Sao có thể là giả?! Ta rõ ràng..." "Ngươi rõ ràng nhìn thấy kim quang khi dược mới luyện thành phải không?" Mạc Kình đạm mạc mở miệng nói," quả nhiên, ngươi cũng biết sau khi Dẫn hồn đan luyện xong, xung quanh dược sẽ hiện ra kim quang, may mắn ta thật sự đem Dẫn hồn đan luyện chế ra, nếu không cầm đan dược giả luyện xong lúc trước thực không lừa được người" Ly Dao nghe xong lúc sau, tàn nhẫn nói," Người rốt cuộc đã đổi khi nào?" Mạc Kình buồn cười mở miệng," người bên cạnh ngươi cũng không phải thời khắc đều nhìn chằm chằm ta, khi nào không thể đổi? Hơn nữa, dẫn hồn đan ta sao có thể cho ngươi, đan này xuất thế, lại ở trong tay người, thì trên đời này còn có sự yên bình sao?" "A, ngươi cho rằng các ngươi làm ta trọng thương, chẳng lẽ là có thể thoát thân?" Ly Dao nói xong, xung quanh lại có thêm nhiều kẻ tới, mỗi người sương đen che mặt, như hổ rình mồi nhìn bọn họ. Mạc Kình không để ý tới Ly Dao, mà là nhìn về phía Bành Vũ," đem đan dược ăn đi." Ý tứ của biểu tình kia, Bành Vũ chỉ giải đáp ra một câu: Đến lúc mình lên sân khấu rồi.
|
Quyển 1 - Chương 97: Mọi chuyện kết thúc[EXTRACT]"Đan dược ở chỗ người!?" Ly Dao trừng mắt nhìn Bành Vũ. Bành Vũ nhún nhún vai, một ngụm đem đan dược nuốt mất. Cùng lúc đó, Mạc Kình ở bên cạnh Bành Vũ vươn tay, bắt mạch trên cổ tay hắn, "Tĩnh khí ngưng thần, cẩn thận cảm thụ dòng khí trong thân thể anh, vận chuyển toàn thân." Bành Vũ theo Mạc Kình nói, cảm giác đan dược trong thân thể hóa thành dòng khí, vận chuyển tới toàn thân. "Động thủ!" Ly Dao cũng không đợi Bành Vũ hấp thụ đan dược xong mới hành động. Một đám người không chút do dự bao vây bọn họ, nhân số quá nhiều, cho dù Địch Hạo cùng Tần Chí phát huy năng lực lớn nhất, nhưng mà kiến nhiều còn có thể cắn chết voi, huống chi dưới tình huống nhiều người như vậy. Hơn nữa Địch Hạo và Tần Chí còn phải chiếu cố Bành Vũ cùng Mạc Kình, hiện tại Bành Vũ đang ở thời điểm mấu chốt dung hợp, tuyệt đối không thể xảy ra ngoài ý muốn. Lúc ở thời điểm mấu chốt, trong túi Địch Hạo bay ra một thân ảnh màu trắng. "Tiểu Bạch?" Địch Hạo kinh ngạc gọi. Chỉ thấy thân hình Tiểu Bạch giữa không trung cứ tiếp tục lớn lên, biến thành một con Bạch Hổ cao gấp đôi người, tứ chi cường kiện, thân cường thể tráng, rống lớn một tiếng, từ chỗ cao đáp xuống, nhảy vào trong đám người. Địch Hạo cùng Tần Chí kinh ngạc liếc nhau, thật là trăm triệu không nghĩ tới Tiểu Bạch lại có thay đổi như vậy, nhưng đối với hai người mà nói, có Tiểu Bạch gia nhập, không thể nghi ngờ là giúp hai người trợ lực rất nhiều. Khi Ly Dao nhìn thân ảnh của Tiểu Bạch xuất hiện, gần như choáng váng, cắn răng nói, "Ngươi thế nhưng...... Ngươi thế nhưng vẫn có được nó!" Chỉ là lời Ly Dao nói, Địch Hạo cùng Tần Chí cũng không có nghe được, hơn nữa bọn họ cũng không rảnh đi nghe. "Hống!......" Tiếng rống gây kinh sợ, như tiếng rống của thú viễn cổ, từng tiếng, từng đợt, luân phiên truyền đến, làm tất cả mọi người ở đây dừng động tác, Tiểu Bạch đứng thẳng tại chỗ, cho dù hiện tại thân mình khổng lồ, nhưng là nói đến cùng nó vẫn là một hổ con mới sinh, cũng bị tiếng rống này làm kinh sợ, nhưng cũng không muốn lép vế, chỉ có thể thấp giọng ô ô kêu. Bành Vũ chau mày, đôi mắt sớm đã nhắm lại, cảm thụ được năng lượng trong cơ thể, hắn chưa từng tiếp xúc qua loại thần lực nào, cho dù có Mạc Kình ở một bên chỉ đạo đem năng lượng này dung nhập cơ thể, nhưng đối với Bành Vũ mà nói vẫn là rất khó khăn. Thật vất vả khống chế được năng lượng trong thân thể, trong nháy mắt phát ra năng lượng hấp dẫn thú hồn, càng làm Bành Vũ khó chịu đựng nổi, trong đầu hiện lên ký ức của thú hồn, trong thân thể có sức mạnh thú hồn mang đến, lúc này, Bành Vũ thật sự chân chính cảm nhận được Ly Dao vì sao một hai phải có Dẫn hồn đan, có Dẫn hồn đan liền có thể khống chế thú hồn, mà thú hồn còn có thể cấp chủ nhân một năng lượng cuồn cuộn, có thể nghĩ, một khi Ly Dao có được năng lượng của thú hồn, có thể nói là như hổ thêm cánh. Mà hiện tại cỗ lực lượng này tràn ngập trong cơ thể Bành Vũ, khiến cho Bành Vũ rất khó chịu, Mạc Kình vẫn luôn ở bên cạnh Bành Vũ chỉ đạo hắn, "Hãy cảm thụ chúng, cùng chúng đồng cảm như bản thân mình cũng gặp phải, anh và chúng chính là một, cảm thụ năng lượng của chúng, cảm thụ sự bất đắc dĩ và căm hận của chúng." Vô tận thú hồn xuyên qua thị trấn ngầm, vọt tới nơi bọn họ đang đứng, Bành Vũ bỗng dưng mở to mắt, lấy mắt thường có thể phát hiện năng lượng di chuyển chung quanh, chỉ cần một ý niệm của Bành Vũ, những thú hồn đó liền có thể theo lệnh mà hành động, mà lúc này, Bành Vũ lại không cách nào bình tĩnh, hắn thở phì phò, nhìn Ly Dao, khó có thể tin mở miệng nói, "Những thú hồn này đã nhận biết bao tra tấn, người còn muốn luyện chế chúng, dùng oán khí của chúng để......" "Làm sao vậy?" Địch Hạo đi đến bên cạnh Bành Vũ, cậu rất ít thấy Bành Vũ có biểu tình phẫn hận như vậy. "Bọn họ không thể khống chế thú hồn, lại làm tăng oán khí của thú hồn, tra tấn chúng." Bành Vũ trầm trọng nói, hắn sở dĩ bộc lộ cảm xúc như vậy ra ngoài, là đúng như lời Mạc Kình, đem chính mình dung nhập với thú hồn bên trong, cảm thụ tất cả của chúng, tự nhiên cũng có thể chân thật cảm nhận được những thống khổ của chúng. "Cậu biết vì sao những kẻ này trên mặt có màn sương đen, thần chí không rõ không?" Bành Vũ mở miệng nói, "Bởi vì bọn họ lúc luyện chế thú hồn, để tăng năng lượng của mình, bọn họ để oán khí của thú hồn bám vào trên người, lấy sức mạnh của oán khí tăng sức mạnh của mình, mà oán khí quá lớn, những người này căn bản không thể chịu đựng được, vì để những kẻ này có thể hấp thu hết sức mạnh của oán khí, bọn họ căn bản là không quan tâm những người này có thể thanh tỉnh thần chí trở lại hay không, chỉ cần nghe lời là được, mà người một khi mất đi phán đoán cùng cảm quan, sự thống khổ phải chịu đựng sẽ gia tăng gấp bội, trong tiềm thức, những người này sẽ không cảm giác được sự thống khổ mà oán khí mang đến. Vì thế liền biến thành bộ dáng nửa người nửa quỷ như hiện tại." Bành Vũ nhìn những kẻ chung quanh không chút dao động, "Màn sương đen chính là oán khí biến thành, chỉ là bởi vì dung nhập trong cơ thể người sống, cho nên không phát hiện được cái gì, nhưng cuối cùng cũng không thể hoàn toàn dung hợp, cho nên mới ngoại hóa. (biến hóa bên ngoài)" Giọng Bành Vũ trầm xuống, Địch Hạo bọn họ có chút trầm mặc, loại phương pháp tăng sức mạnh này quá mức tàn nhẫn, mà những người này vô luận có phải vô tội hay không, cũng không thể cứu chữa. Địch Hạo nhìn về phía Ly Dao, "Hiện tại ngươi còn muốn động thủ sao?" Chung quanh tràn ngập thú hồn, cho dù Ly Dao hiện tại động thủ, chỉ sợ cũng không làm gì được bọn họ. Trong lúc Bành Vũ nói, Ly Dao vẫn luôn im lặng, lúc này nghe thấy Địch Hạo hỏi như vậy, Ly Dao bỗng dưng nở nụ cười, "Đúng vậy, ta hiện tại động thủ chỉ sợ cũng không thắng nổi các ngươi, nhưng các ngươi cho rằng ta liền không có biện pháp sao? Nếu Dẫn hồn đan ta không có được, vậy các ngươi...... cũng không cần tồn tại!" Ly Dao nhìn thoáng qua Tần Chí, thân thể chậm rãi lui về phía sau, cùng lúc đó, những kẻ đồ đen đều tránh trước hắn. "Không được, hắn muốn chạy trốn!" Mạc Kình mở miệng nói. Lúc bọn họ muốn động thủ, mặt đất rung động, càng ngày càng kịch liệt. "Sao lại thế này?" Tần Chí giữ vững Địch Hạo, nhìn phòng ốc chung quanh lay động. Lúc này truyền đến tiếng Ly Dao cười to, "Ta không phải nói rồi sao? Các ngươi cho rằng ta không có cách nào đối phó với các ngươi phải không? Ha ha, các ngươi liền chờ táng thân trong thị trấn này đi!" Lúc mấy người Địch Hạo nhìn lại, đã không thấy thân ảnh Ly Dao. "Chúng ta nhanh rời khỏi đây" Tần Chí nhanh chóng quyết định nói. "Tiểu Bạch!" Địch Hạo đột nhiên kêu lên, cậu chạy về phía Tiểu Bạch, lúc này Tiểu Bạch đã biến nhỏ nhưng không còn ý thức. Mạc Kình nhìn Tiểu Bạch, mở miệng nói "Đừng lo lắng, nó chỉ là kiệt sức mà thôi, ngủ mấy ngày thì tốt rồi." Địch Hạo lúc này mới yên tâm, đem Tiểu Bạch đặt ở trong tay, "Chúng ta nhanh rời đi thôi." Thị trấn ngầm lay động càng ngày càng kịch liệt, phòng ốc bắt đầu sập xuống, tuy rằng đại đa số đều làm bằng gỗ,nhưng gỗ đã qua thời gian dài đã mục trầm trọng, bị đánh đổ không quá khó. "Uy! Chạy bên này, nơi này gần đường lộ!" Một thanh âm đột nhiên truyền đến, đám người Địch Hạo nhìn theo hướng âm thanh, là Phong U, không kịp nghĩ nhiều, Địch Hạo dẫn đầu chạy theo Phong U, những người khác cũng liền thuận thế đuổi kịp. Có Phong U dẫn đường, vài người rốt cuộc hữu kinh vô hiểm chạy ra khỏi thành trì, hiện tại thành trì đã sụp, nhìn phía dưới một mảnh hỗn độn, mấy người rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Nhanh chạy về tìm bọn họ, đem những chuyện cần xử lý xử lý cho xong, sau đó lập tức rời khỏi nơi này, nếu không sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Phong U ở ngay lúc này lại mở miệng nói, sau đó liền muốn xoay người rời đi. "Ngươi đi đâu?" Địch Hạo gọi Phong U lại, "Ngươi không cùng chúng ta đi sao?" Phong U lắc đầu, "Không, ta muốn đuổi theo Ly Dao, đồ vật ta muốn không tìm thấy, khẳng định hắn đã mang theo bên người. Còn muốn phiền người thay ta chăm sóc thiếu chủ một đoạn thời gian." Địch Hạo gật gật đầu, Phong U lúc này mới rời đi. "Chúng ta cũng mau trở về đi." Tần Chí đi đến bên người Địch Hạo, cầm tay Địch Hạo nói. "Được." Bốn người chạy về cổ mộ của thị trấn ngầm, Mạc Kình cuối cùng gặp được tổ tiên, không tránh được một phen thổn thức, nhưng cho dù không nỡ cũng không thể để tổ tiên không có được giấc ngủ ngàn thu. Dưới sự chỉ dẫn của Mạc Kình, Bành Vũ trấn an thú hồn, thành công tiễn chúng đi, mà người Mộc gia rốt cuộc cũng buông xuống chấp niệm, bình yên rời đi, lúc này, thị trấn dưới lòng đất cũng khôi phục yên tĩnh. Tình cảm ngàn năm giữa người và thú sẽ không bởi vậy mà mai một, chỉ càng thêm dung hợp. Bành Vũ đi đến bên cạnh Mạc Kình, "Như thế nào, hiện tại có tính toán gì không?" Mạc Kình lắc đầu, "Tôi cũng không biết. Hiện tại người Mộc gia sớm đã đổi thành nhiều họ, liên hệ với nhau cũng ít, tôi cũng không muốn phá vỡ sinh hoạt bình thường của họ." Mạc Kình thở ra một hơi, "Huống chi chuyện của Ly Dao lúc trước sẽ khiến bọn họ không còn tin tưởng tôi, rốt cuộc ai biết còn có thể xuất hiện nguy hiểm gì nữa hay không." "Sách, tốt xấu gì cậu cũng là tộc trưởng một họ, bọn họ sẽ không cho cậu mặt mũi như vậy chứ?" Mạc Kình buồn cười lắc đầu, "Hiện tại ai còn chú ý cái này. Mộc gia đã không còn, thì dòng họ cũng không còn tồn tại, có thể đoàn kết được bao nhiêu?" Bành Vũ nghĩ nghĩ, mở miệng nói, "Nếu như vậy, vậy cậu đi theo chúng tôi đi." "Ân?" "Cậu nghĩ đi, sức mạnh của Dẫn hồn đan tôi còn chưa dùng được, còn cần cậu dạy tôi, hơn nữa cậu không phải không biết đi đâu sao? Vậy đi theo chúng tôi đi, ngươi một không có tiền, hai không thế, đi ra ngoài sống thế nào được, còn không bằng làm trợ lý của tôi." Bành Vũ vỗ vỗ vai Mạc Kình "Tôi trả lương cho cậu!" Địch Hạo ở một bên trợn trắng mắt, "Cậu cũng không sợ mai một y thuật của Mạc Kình." "Hừ hừ." Bành Vũ rầm rì hai tiếng không nói chuyện. Nhưng Mạc Kình đã nở nụ cười, gật đầu, "Được, tôi đi với mọi người." Bành Vũ kỳ quái nhìn Mạc Kình, từ khi Mạc Kình khôi phục ý thức tới nay, hắn thật sự chưa từng thấy Mạc Kình cười vui vẻ...... Cảm giác, ân, thực lúng túng. Hiện tại Thất Thất lại có thêm một tiểu đồng bọn, đó chính là Tiểu Bạch đến giờ vẫn còn ngủ say, nhìn Tiểu Bạch nho nhỏ một khúc, còn có ba ba đã nói cho bé nguyên nhân Tiểu Bạch ngủ say, Thất Thất đã đưa toàn lực quan tâm tới Tiểu Bạch, đến khi ra khỏi thị trấn ngầm cũng không buông tay, cái này làm cho Hỏa Vân và Hỏa Miêu có chút ăn giấm, Hỏa Miêu còn tốt, Hỏa Vân vẫn luôn nhảy nhảy, biểu đạt sự bất mãn của mình, làm cho Thất Thất luống cuống tay chân, sau lại vẫn là Tiêu Diễn ra tay mới trấn áp được Hỏa Vân, nhưng mà, Hỏa Vân vẫn là thấy Tiểu Bạch không vừa mắt, cho đến khi Tiểu Bạch tỉnh lại, hai đứa làm loạn không ít, khiến cho đường đi cũng vui vẻ hơn. Tần Chí nhìn con trai đùa giỡn vui vẻ bên cạnh, lại nhìn người hắn yêu nhất, thật sự cảm thấy nhân sinh tốt đẹp mấy cũng chỉ cần như vậy. Chỉ là, không nghĩ tới về tới thành phố, chuyện phiền não còn ập tới trước mắt.
|
Quyển 1 - Chương 98: Vụ án Chu gia[EXTRACT]Lúc đám người Địch Hạo về tới nơi, Tần Hiểu ra đón, bên cạnh còn có Chu Diệu, Chu Diệu vừa thấy Thất Thất, liền chạy tới, thuận tiện cũng chào Tiêu Diễn một tiếng. "Đại ca, mọi người về rồi." Tần Chí nhăn mi, nhìn Tần Hiểu, mở miệng hỏi đến, "Làm sao vậy?" Địch Hạo cũng nhìn về phía Tần Hiểu, bởi vì sắc mặt Tần Hiểu thoạt nhìn có chút không tốt, lúc trước luôn là dương quang chói lọi, nhưng hiện tại...... Tần Hiểu nhấp nhấp miệng, "Đại ca, chuyện này anh vẫn là về để mẹ nói đi...... Là, là ông ngoại bọn họ xảy ra chuyện." Tần Chí vỗ vỗ Tần Hiểu, "Được." Địch Hạo nghiêng đầu nhìn Tần Chí, "Anh hiện tại về chung với Tần Hiểu đi, bọn em tự lái xe về là được." Tần Chí không nói chuyện, mà ngồi xổm xuống, bế Thất Thất lên, hôn hôn khuôn mặt nhỏ, "Cha phải về nhà trước, con muốn về cùng với cha không?" "Cái gì?" Địch Hạo kinh ngạc nhìn Tần Chí —— bọn họ vừa mới ở bên nhau, nhanh như vậy đã gặp gia trưởng? Thất Thất nghiêng đầu, nghi hoặc nói, "Nhưng mà nhà của cha không phải bên cạnh sao?" "Không phải ngôi nhà đó, là nơi cha ở cùng với người thân trước kia" Mặt Thất Thất đột nhiên liền đỏ lên, vặn vẹo thân mình, nắm nắm cổ áo Tần Chí, ngượng ngùng mở miệng, sau đó đột nhiên hướng tay về phía ĐỊch Hạo, cầu ôm. Địch Hạo đem Thất Thất bế lên, nhìn về phía Tần Chí, bất đắc dĩ nói, "Anh vẫn là tự về trước đi." Tần Chí thở dài, "Hạo Hạo, người nhà anh đã biết anh có một đứa con." Địch Hạo lắc đầu, "Biết liền biết đi, dù sao Thất Thất thật sự là con của anh, nhưng mà tới nhà anh thì để sau rồi tính." "Được rồi." Tần Chí gật gật đầu. Ít nhất Địch Hạo không có phủ định khả năng sau này. Tần Hiểu ở một bên kinh ngạc nhìn hai người —— sao mới ra ngoài một chuyến đã ở bên nhau rồi? "Đi thôi, tôi đưa mọi ngươi về." Khâu Viễn từ phía sau đi tới, lắc lắc di động trong tay, "Đã gọi điện thoại, sẽ có người lái xe lại đây" "Ân." Địch Hạo gật đầu, "Phiền anh rồi." Nhìn Địch Hạo mang theo một chuỗi đuôi nhỏ rời đi, Tần Chí mới cùng Tần Hiểu về nhà. Về đến nhà, nhìn người nhà đều ngồi ở trên sô pha chờ mình, Tần Chí mới ý thức được, chuyện lần này có lẽ nghiêm trọng hơn hắn tưởng. "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tần Chí ngồi ở trên sô pha hỏi. Chu mẫu hiếm khi có được khuôn mặt u sầu, "A Chí, chỗ ông ngoại con xảy ra chuyện rất kỳ lạ." "Ông ngoại đã xảy ra chuyện?" Chu mẫu lắc đầu, "Không phải ông ngoại xảy ra chuyện, mà là dòng họ bên đó, đến bây giờ đã...... Đã chết ba người, hơn nữa hiện trạng chết của mỗi người đều giống nhau, ông ngoại chưa cho mẹ xem ảnh chụp, chỉ nói là để con qua đó một chuyến, chuyện này có lẽ có cơ hội chuyển biến." "Ông ngoại vì sao lại muốn con qua đó? Hơn nữa, con qua đó có thể chuyển biến cái gì?" Tần Chí mở miệng hỏi. "Ông ngoại con nói, những người đó chết, ngay từ đầu ông nghĩ có người nhằm vào Chu gia, nhưng sau khi điều tra thì không đơn giản như vậy, hơn nữa người phụ trách nói, chuyện này yêu cầu lực lượng trong nước, đến lúc đó sẽ có người tới đón con, mà kêu con qua đó là để con mang theo một thanh dao tới." Chu mẫu mở miệng nói, "Con còn nhớ lúc nhỏ từng thấy qua một thanh dao không, ngoài con chỉ sợ không ai chạm vào được thanh dao đó." Tần Chí sắc mặt biến đổi —— hắn nhớ tới thanh dao kỳ quái kia, lại nói tiếp, nó hẳn là của ông ngoại, mà thanh dao này khiến mọi người rất hoang mang, bởi vì nó tuy rằng thoạt nhìn rỉ sét loang lổ, nhưng khi đụng vào lại cảm thấy đau đớn vô cùng, hơn nữa buổi tối sẽ thường xuyên gặp ác mộng. Nhưng Tần Chí lại là ngoại lệ, hơn nữa hắn khi còn nhỏ rất thích thanh dao này, đụng vào cũng không có cảm giác gì, thậm chí khi còn nhỏ có thể ôm nó đi ngủ, vì thế Chu lão gia tử liền đem nó tặng cho Tần Chí. Nhưng khi lớn lên, cây đao này cũng bị bỏ quên trong nơi sâu thẳm của kí ức, nếu không phải hôm nay Chu mẫu nhắc tới...... Trước kia hắn còn không cảm thấy chuyện này có gì kỳ quái, nhưng nghĩ đến những chuyện trải qua sau khi quen biết Địch Hạo tới nay, Tần Chí lại nhớ đến thanh dao này, liền biết, dao này tuyệt không đơn giản. Mà ông ngoại kêu hắn mang nó tới, chỉ sợ chuyện lần này không dễ giải quyết. Nghĩ đến đây, Tần Chí trịnh trọng gật đầu, "Con đã biết." Cùng lúc đó, Địch Hạo nhận được điện thoại Lâm Du, trong điện thoại, Lâm Du nói có chuyện muốn cùng Địch Hạo thương lượng. "Uy, tôi vừa mới trở về, anh xác định muốn vô tình như vậy?" Lâm Du hạ giọng, "Chuyện lần này có liên quan tới Tần Chí, cậu xác định không tới? Cậu không tới tôi tìm người khác nhận vụ này?" "Ân? Anh ấy làm sao vậy? Anh ấy mới về cùng tôi mà" Địch Hạo ngồi thẳng người lên, nghi hoặc hỏi. "Không phải cậu ta có chuyện, mà là người nhà của cậu ấy ở nước ngoài xảy ra chuyện, bọn họ bên đó nói chuyện này rất khó giải quyết, hơn nữa bộ phận đặc thù bên nước họ không giải quyết được, cho nên hy vọng chúng ta có thể qua đó giúp đỡ." Lâm Du mở miệng nói. "Được, tôi biết rồi, tôi hiện tại qua đó đây." Địch Hạo nghĩ nghĩ trả lời, sau đó ngắt điện thoại, kêu Khâu Viễn trực tiếp lái tới cục cảnh sát. Vì thế Lâm Du liền nhìn thấy Địch Hạo phía sau mang theo một chuỗi đuôi nhỏ, đứng ở trước mặt hắn. "Cậu là dìu già dắt trẻ lại đây?" Địch Hạo mắt trợn trắng, "Làm ơn! Lúc anh gọi cho tôi tôi còn chưa về tới nhà đâu!" "Được rồi." Lâm Du sờ sờ cái mũi, "Chúng ta nói về vụ án, cho cậu xem tư liệu trước." "Đây là......" Địch Hạo nhận được tư liệu, liếc mắt một cái liền thấy ảnh chụp trên đó. "Cậu xem đi ba thi thể này giống nhau như đúc, thật là chết cũng không để người ta yên ổn." Lâm Du thở dài. "Cậu xem kĩ đi, mấy ngày nữa liền xuất phát." "Ân, đã biết." Lâm Du nói chuyện công vài câu, sau đó liền thả Địch Hạo rời đi. Ngồi trên xe, Thất Thất giữ chặt tay Địch Hạo, "Ba ba, cha xảy ra chuyện gì sao?" Địch Hạo sờ sờ đầu Thất Thất, "Yên tâm, cha con không có việc gì." Thất Thất niết ngón tay, "Vậy... Vậy ba muốn ra ngoài công tác sao? Thất Thất có thể đi theo không?" Thất Thất vừa dứt lời, Tiêu Diễn cũng quay đầu nhìn Địch Hạo, còn có Hỏa Vân đang đùa giỡn cùng Tiểu Bạch, tính cả Hỏa Miêu cũng đều nhìn về phía Địch Hạo, đều một biểu tình không được bỏ rơi ta. Địch Hạo bóp trán, lời nói thấm thía, "Bảo bối, con đã lâu không đi học? Cho dù Ôn lão sư tính tình ôn hòa, con cũng không thể khi dễ người ta như vậy." Thất Thất le lưỡi. "Con sẽ không khi dễ Ôn lão sư, ba ba, ba cho con đi cùng đi...... Cha cũng sẽ đi đúng không?" Địch Hạo vô ngữ nói, "Rốt cuộc con không nỡ rời xa ba hay rời xa cha của con?" "Hắc hắc, đều có đều có." Địch Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi, mang mấy đứa đi, dù sao để mấy đứa ở lại trong nước ba cũng không yên tâm." "Ác!" Thất Thất hoan hô một tiếng, ôm chặt Địch Hạo. Buổi tối, Tần Chí gõ cửa nhà Địch Hạo. "Cha!" Thất Thất nhào vào lòng ngực Tần Chí, "Chúng ta lại có thể đi cùng nhau rồi!" "Ân?" Tần Chí còn chưa biết ĐỊch Hạo tiếp nhận vụ án của ông ngoại mình, vì thế dò hỏi nhìn Địch Hạo. "Lại đây, vừa đúng lúc cho anh xem tư liệu." Địch Hạo mang theo Tần Chí tiến vào, vốn dĩ muốn đến chỗ sô pha, kết quả trên sô pha lại có ba đứa nhỏ đang nghiêm túc xem TV, cả Tiêu Diễn cũng ngồi một bên xem, nga, nếu Thất Thất không bám lấy Tần Chí thì bé cũng chiếm một chỗ. Địch Hạo bất đắc dĩ nói, "Chúng ta vào thư phòng đi." "Được." Vào thư phòng, Địch Hạo đem tư liệu cho Tần Chí nhìn, thuận tiện nói chuyện Lâm Du giao cho cậu. "Cho nên, chuyện của ông ngoại anh có liên quan tới những chuyện kì lạ này?" Tần Chí mở miệng hỏi, nghĩ đến ông ngoại cũng biết chuyện này có điểm quỷ dị nên không nói rõ với Chu mẫu. "Ân." Tần Chí thần sắc ngưng trọng buông tư liệu, giữ chặt Địch Hạo đang ở bên cạnh, lập tức ôm vào ngồi trên người mình. Địch Hạo ngồi ở trên đùi Tần Chí, cả người đều ngây ra! (?д?) "Lão tử là nam!" Sau đó liền phản ứng đứng lên. Tần Chí giữ chặt eo Địch Hạo, không cho cậu nhúc nhích, đầu đặt trên cổ Địch Hạo, buồn buồn nói, "Hạo Hạo đừng nhúc nhích, để anh ôm một cái." Địch Hạo bất đắc dĩ từ bỏ giãy giụa, cái đầu xù xù trên cổ cậu thực sự là Tần Chí sao? Thật sự là cha của Thất Thất, đều thích dựa vào nơi này, nghĩ nghĩ, Địch Hạo sờ sờ tóc Tần Chí, "Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì." "Ân." Không khí trong sáng, nhưng mà một lát sau, Địch Hạo méo mặt, sắc mặt có điểm đen, "Uy!" Từ cổ truyền đến cảm giác ướt át, Địch Hạo hắc tuyến —— cậu nói sai rồi, Tần Chí cùng Thất Thất có bản chất khác nhau! Tần Chí một bên mút hôn Địch Hạo, một bên trả lời, "Làm sao vậy? Hạo Hạo." "ANh một vừa hai phải cho em!" Địch Hạo đè lại cái tay không an phận bên hông, trừng mắt nhìn Tần Chí. Tần Chí ngẩng đầu, phi thường ôn nhu cười cười, thấy Địch Hạo biểu tình có chút thất thần, gợi lên khóe miệng, liếm môi Địch Hạo, thanh âm trầm thấp, "Hạo Hạo, đêm nay anh ở lại được không?" "Anh mơ đẹp!" Địch Hạo một phen đẩy ra Tần Chí, mở cửa đi ra ngoài. Nhìn lỗ tai Địch Hạo hồng lên, Tần Chí cười rộ lên, một bên đứng lên đi theo ra ngoài, một bên mở miệng nói, "Hạo Hạo, em muốn chạy đi đâu......" Đến cuối cùng, không nghĩ tới Tần Chí vẫn ở lại, nguyên nhân là lúc mở cửa Thất THất nghe thấy Tần Chí nói giỡn với Địch Hạo, vì thế tiểu gia hỏa liền thập phần khát vọng nhìn hai người, "Ba ba, để cha ở lại đi...... Thất Thất muốn ngủ cùng với cha" Nghe được những lời này của Thất Thất, trong lòng Tần Chí mềm nhũn, cũng cùng nhau chờ mong nhìn về phía Địch Hạo. Địch Hạo ghen tị! Cậu cảm thấy từ khi Thất THất nhận Tần Chí tới này, chính mình càng ngày càng thất sủng, vì thế túm lấy Tiêu Diễn, ôm chặt, "Hôm nay ba ngủ với Tiêu Diễn!" Tiêu Diễn tức khắc sắc mặt khó coi, lời lẽ chính đáng cự tuyệt Địch Hạo —— không được. Địch Hạo hôn hôn Tiêu Diễn, "Đừng thẹn thùng" Tiêu Diễn che lại chỗ bị Địch Hạo hôn —— ta thật sự không có thẹn thùng! Không nghĩ tới Thất Thất vui vẻ chạy tới bên Tiêu Diễn, vỗ vỗ Tiêu DIễn, nói, "Thật tốt quá, có anh ở cạnh ba ba. Em liền yên tâm rồi, ba sẽ không còn không vui nữa." "Ngu ngốc." Tiêu Diễn bất đắc dĩ nói. Thất Thất bị nói cũng không phản bác, tóm lại hôm nay có cha bên cạnh bé, cái khác đều không quan trọng
|
Quyển 1 - Chương 99: Bàn bạc vụ án[EXTRACT]Tới buổi tối, Tần Chí cuối cùng cũng thể nghiệm được cảm giác ở cùng với con trai, nói đến cùng, Thất Thất vẫn rất ngoan, buổi tối cũng không cáu kỉnh không chịu ngủ, nhưng bởi vì lần đầu tiên ngủ cùng cha, tiểu gia hỏa khó tránh khỏi có chút hưng phấn, vì thế liền ngủ không được, cầm truyện cổ tích đưa cho Tần Chí, để Tần Chí đọc cho mình nghe. Một người lớn như Tần Chí, cầm một quyển sách hoàn toàn không phù hợp với khí chất của mình, còn phải ôn nhu đọc ra, chuyện này không tránh khỏi có chút lúng túng, nhưng mà Tần Chí vẫn rất vui vẻ chịu đựng. Mấy ngày chuẩn bị ra nước ngoài, Tần Chí được như ý nguyện ở tại nhà Địch Hạo, tuy rằng không thể ôm người yêu, nhưng cảm giác được ôm con trai cũng rất hạnh phúc, hơn nữa Hạo Hạo ở bên cạnh hắn, Tần Chí cũng không yêu cầu gì nhiều hơn. Tuy nhiên lúc Tần Chí về nhà chuẩn bị công tác, hắn cảm thấy ánh mắt của mọi người trong nhà nhìn mình có chút kỳ quái, nghĩ một chút thấy chính mình dạo này về nhà cũng không che giấu cảm giác vui sướng, có lẽ bọn họ nhạy bén, phỏng chừng đã nhận ra điều gì, dù sao sau này hắn cũng sẽ mang Địch Hạo về, nên Tần Chí cũng không nói gì. Tới ngày đi, Tần Hiểu vì một nửa là người Chu gia nên cũng theo đi, mà Địch Hạo bên này, đương nhiên cũng mang Khâu Viễn, Viêm Minh ba người cộng thêm một cái đuôi nhỏ đằng sau. Bởi vì có ba tiểu động vật, Địch Hạo đành phải đi máy bay tư nhân, lại lần nữa cảm thán trong nhà Tần Chí quả nhiên có tiền, liền có chút ghen tị, Tần Chí nhìn ra Địch Hạo đang ghen tị, giữ chặt tay Địch Hạo, nói tiền bạc chức vị gì đó về sau cũng là của Địch Hạo, của anh cũng là của em...... Làm cho một đám người xung quanh nhìn Tần Chí như gặp quỷ, cảm thán sức mạnh tình yêu thực vĩ đại. Mỹ là quốc gia có nền kinh tế phát triển, trong những năm kiến quốc, Chu gia vì một số nguyên nhân nhiều lần di cư, cuối cùng lựa chọn định cư ở Mỹ, cũng dấn thân vào thương nghiệp, những thế hệ của Chu gia đầu óc kinh doanh không hề tầm thường, hơn nữa nhanh chóng xác định vị trí thương nghiệp ở Mỹ, hiện giờ người Hoa ở nước Mỹ ai cũng xoay quanh Chu gia như thiên lôi sai đâu đánh đó, mà gốc rễ của Chu gia ở nước Mỹ cũng đã cắm sâu, không thể lay động. Ở sân bay nước Mỹ, vợ chồng Chu Kiều đích thân ra đón, thấy đám người Tần Chí tới, hai người đầu tiên là ôm Chu Diệu thân thiết một phen, ngay sau đó cùng đám người Tần Chí hàn huyên. Mẹ Chu Diệu, Trì nữ sĩ là một người phụ nữ rất giỏi, lúc này thấy Tần Chí mang theo người lại đây, cười nói, "Gần đây trong nhà xảy ra chút chuyện, ông nội trong lòng nôn nóng, em tới rồi phải khuyên ông nội chú ý thân thể mới được." Tần Chí gật đầu. Trong lúc bọn họ nói chuyện thì đã tới biệt thự Chu gia, Địch Hạo nghiêng đầu nhìn kiến trúc nơi này, bên ngoài thoạt nhìn theo kiểu châu Âu, không nghĩ tới vào bên trong mới phát hiện có vài phần phong vị cổ kính, mà Chu lão gia tử, đang ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là Chu Tu Đức đã từng gặp qua, còn có hai nam nhân, một người nước Mỹ người một người người Hoa, bốn người cũng không biết đang thảo luận cái gì. Lúc này thấy bọn họ tiến vào, bốn người liền dừng việc thảo luận, Chu lão gia tử thấy Tần Chí, lộ ra gương mặt tươi cười, sau đó chào hỏi những người đi cùng Tần Chí, lại cùng Khâu Viễn nói mấy câu, lúc này mới nói với cháu dâu của mình đưa mấy đứa nhỏ ra hoa viên chơi một lát. Tần Chí cùng Địch Hạo liếc nhau, bọn họ vừa mới tới, Chu lão gia tử liền gấp không chờ nổi muốn cùng bọn họ bàn về vụ án, chỉ sợ chuyện lần này thật sự khó giải quyết. Tuy nhiên Chu lão gia tử vẫn hỏi bọn họ có cần nghỉ ngơi hay không. Lúc trên máy bay tới đây vì lệch múi giờ bọn họ cũng đã ngủ đủ giấc, lúc này cũng không quá mệt mỏi, hơn nữa nhìn thấy những ảnh chụp, chuyện này vẫn không nên kéo dài thì hơn. Thấy mọi người đều không có dị nghị, Chu lão gia tử lúc này mới nói về vụ án. Hai người lạ kia là đặc vụ bộ phận đặc thù ở Mỹ, người Mỹ tên Johnny, người Hoa tên Lý Càng Nhiên, Lý Càng Nhiên là đặc vụ trong nước được phái tới Mỹ, lúc này Lý Càng Nhiên mở ảnh chụp trong tay, hỏi, "Nói vậy các vị đều đã thấy ảnh chụp của những nạn nhân? Không biết các vị có ý kiến gì không?" Sau khi Lý Càng Nhiên hỏi xong, chủ yếu nhìn về phía Địch Hạo, bởi vì sau khi nghe giới thiệu, hắn biết Địch Hạo mới là người tới tiếp nhận vụ án lần này, vốn dĩ cho rằng Lâm Du sẽ phái tới một người ít nhất là thoạt nhìn kinh nghiệm phong phú, không nghĩ lại phái tới một người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa thoạt nhìn còn có quan hệ với đương sự, Lý Càng Nhiên lo lắng chuyện lần này khó giải quyết, vì thế đi thẳng vào vấn đề để thử nghiệm Địch Hạo. Địch Hạo cảm thấy Lý Càng Nhiên có chút không hài lòng với mình, nhưng cũng không nói gì, nghiêm túc trở lại, "Xem ảnh chụp, tôi cảm thấy người chết tự biến mình thành bộ dạng này." "Ân?" Rất rõ ràng câu trả lời của Địch Hạo nằm ngoài dự liệu của Lý Càng Nhiên, "Vì sao nói như vậy?" Địch Hạo cười cười, nhún vai, "Đây không phải suy đoán mà là nhân viên của chúng tôi kiểm chứng." Sau đó chỉ về phía Viêm Minh —— ở trên máy bay bọn họ thảo luận một chút, Địch Hạo cứ thế đem Viêm Minh đẩy tới, cũng không nghĩ sẽ chứng minh bản thân với Lý Càng Nhiên. Viêm Minh bất đắc dĩ đẩy đẩy mắt kính, không chờ Lý Càng Nhiên mở miệng dò hỏi, liền nói, "Người bị hại tứ chi cuộn tròn, khớp xương hướng ra phía ngoài, có thể khiến khớp xương như vậy, tuy rằng nhìn qua khó mà tự mình làm, nhưng biểu tình bọn họ không dữ tợn, nói cách khác bọn họ khi còn sống tự biến mình thành bộ dáng này, mà trên ngón tay của họ, có dính dấu vết giày của mình, có dấu vết nằm bò trên mặt đất, dùng sức đủ mạnh đem chính mình biến thành bộ dáng này, đến nỗi cánh tay bọn họ làm thế nào gập ngược lại, tôi cũng không xác định được, cần phải qua nghiệm thi." "Này chỉ là suy đoán của cậu." Một âm thanh không sõi tiếng phổ thông cất lên —— là Johnny. Viêm Minh đẩy đẩy mắt kính, bình tĩnh nói, "Không sai, đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi nói, phải nghiệm thi mới biết được, dù sao tôi mới chỉ nhìn ảnh chụp không phải sao?" Johnny không tỏ ý kiến. Tần Chí nhìn về phía Chu lão gia tử, mở miệng hỏi, "Ông ngoại, hiện trường có phát hiện gì không?" Hắn muốn biết vì sao Chu lão gia tử kêu hắn mang dao lại đây. Chu lão gia tử thần sắc có chút không tốt, hắn chỉ vào ảnh chụp, "Mọi người còn có một chút không nhìn ra được, kỳ thật ở hiện trường, nếu không phải di chuyển thi thể, chúng ta cũng đều nhìn không ra, những người này —— thân đều đứt lìa." "Cái gì?" Ánh mắt của mọi người lại lần nữa tập trung vào ảnh chụp, chỉ thấy người bị hại trong ảnh chụp không có bất cứ vết cắt nào, căn bản nhìn không ra có dấu vết bị cắt khúc. Lúc này Lý Càng Nhiên mở miệng nói, "Chúng tôi trong lúc nghiệm thi phát hiện ra điểm kỳ quái, chính là khi đụng vào vết thương bị đứt bên hông sẽ có cảm giác đau đớn, hơn nữa buổi tối sẽ gặp ác mộng." "Cái này......" Tần Chí nhìn về phía Chu lão gia tử, Lý Càng Nhiên hình dung trạng thái giống như khi đụng vào thanh dao này? Tuy nhiên thấy Chu lão gia tử không nói gì, Tần Chí cũng liền sáng suốt lựa chọn im lặng. "Tôi đi xem miệng vết thương kia, căn bản không phát hiện ra điểm gì đặc biệt." Nói tới đây, Lý Càng Nhiên chuyển hướng Địch Hạo, "Cho nên mới nhờ đến trong nước, hy vọng có thể nhanh giải quyết vụ án lần này." Địch Hạo gật đầu, "Đây là đương nhiên." Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ, sắc mặt Chu lão gia tử lập tức trầm xuống. Chu Tư Đức nãy giờ im lặng nhíu mày đứng dậy, "Ba, con ra ngoài xem." Quải trượng Chu lão gia tử gõ trên mặt đất, cả giận nói, "Nhìn cái gì mà nhìn! Những đứa trẻ này bị người khác làm hại, chẳng lẽ là do chúng ta sao? Không đi tìm hung thủ, mỗi ngày chỉ biết chạy tới đây kêu bồi thường! Bồi thường cái gì! Lão tử tìm hung thủ giết hại con trai bọn họ không phải là đang bồi thường cho họ sao!" Chu lão gia tử nói xong, thở hổn hển, phất tay kêu Chu Tu Đức ngồi xuống, cũng không nói lời nào, khuôn mặt trầm xuống nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài. Những người ở bên ngoái náo loạn, cũng không có vào, nhìn dáng vẻ lão gia tử có lẽ đã sớm phân phó không cho bọn họ vào, chỉ sợ những người này tới đây làm loạn không chỉ lần một lần hai. Địch Hạo trong yến hội từng nhìn thấy Chu lão gia tử, lúc ấy cảm thấy ông rất nho nhã, không nghĩ tới khi nổi giận lên cũng rất kinh người. Tuy nhiên nghĩ cũng phải thôi dẫn dắt một đại gia tộc và sản nghiệp lớn như vậy, sao có thể một chút quyết đoán cũng không có. Người bên ngoài còn đang ầm ĩ, Địch Hạo nghe, giống như có người còn khóc, Chu lão gia tử rốt cuộc không tiếp tục giằng co, thở dài, nói với Chu Tu Đức, "Con đem bọn họ đuổi đi cho ba." "Ông ngoại, con đi vậy." Tần Chí suy xét đến cữu cữu về sau phải tiếp quản sản nghiệp gia tộc, để cữu cữu đắc tội với họ cũng không được, vì thế chủ động cản lại chuyện này. Chu lão gia tử cũng nghĩ đến dụng ý của Tần Chí, vỗ vỗ mu bàn tay của Tần Chí, nói đứa trẻ ngoan. Địch Hạo đứng lên, "Em đi theo anh, nói hiện tại đang thương lượng vụ án cũng xem như có lý do để đuổi bọn họ đi rồi." Tần Chí mặt mày nhu hòa lại, dắt Địch Hạo đi ra ngoài, cũng không quản những người khác thấy bọn họ thế nào. Địch Hạo cũng không nói gì, dù sao Tần Chí đều không thèm để ý, cậu để ý cái gì, lại không phải người hay làm ra vẻ. Mở cửa ra, bên ngoài là những cặp vợ chồng trung niên, ăn mặc quý phái, nhưng cho dù ăn mặc cao quý, cũng không che được biểu tình chua ngoa, Địch Hạo nghĩ không thông, rốt cuộc người chết có phải người nhà bọn họ hay không? Giống như Chu lão gia tử nói, một đám người không đi tìm hung thủ, lại tới đây làm loạn? Hơn nữa xem thần sắc này, một chút bi thương trên mặt —— đều là giả vờ. Những người này thấy Tần Chí đi ra, còn có một tiểu tử chưa từng thấy mặt, tức khắc sắc mặt liền khó coi. Một nữ nhân mở miệng nói, "Sao vậy, Tần tiên sinh cũng tới đây? Chúng ta muốn gặp Chu lão, Tần tiên sinh ra mặt chỉ sợ không thích hợp đi." Ý tứ chính là nói Tần Chí không phải người Chu gia, không thể thay Chu lão gia tử ra mặt. Đối mặt với lời châm chọc của người phụ nữ, Tần Chí gợi lên khóe miệng, đi một bước xuống cầu thang. Khí thế quanh thân làm người đối diện không khỏi sợ hãi, thấy thế, Tần Chí lúc này mới ngừng lại, thong thả ung dung nói, "Các vị, tôi có thể hiểu được nỗi đau mất người thân của mọi người, nhưng hiện giờ hung thủ vẫn chưa tìm được, nói không dễ nghe một chút, thân nhân của các vị tro cốt chưa lạnh, liền nghĩ mượn họ tới chỗ ông ngoại tôi đòi bồi thường, không sợ bọn họ tâm sinh oán hận, ban đêm báo mộng cho các ngươi sao?"
|