Tình Mê Pháp Lan Tây
|
|
Chương 95[EXTRACT]Jeffrey căn dặn thuộc hạ cẩn thận quan sát động tĩnh đối phương, xoay người bước nhanh tới nói: “Ray, Boss Savannah sao rồi?” Ray nhíu chặt mày nói: “Hình như bị thương không nhẹ.” Jeffrey nhìn Sở Lăng đang ngã ngồi trên mặt đất bối rối dùng tay ngăn không cho máu từ vết thương típ tục ào ạt chảy ra, nói: “Ray, chúng ta có giữ con tin sao?” Ray không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ lo lắng nói: “Jeffrey, phải mau nghĩ ra biện pháp đưa Alex đi bệnh viện.” Alex thở hổn hển nói: “Ray, tình huống bên ngoài thế nào?” Ray rốt cuộc nhịn không được quắc mắt lên tức giận quát: “Còn thế nào? Đối phương tuyên bố mười phút sau sẽ tấn công, chúng ta lại không đủ người và vũ khí, căn bản chỉ có thể ngồi đây chờ chết.” Alex khẽ thở dài: “Tôi…tôi không nghĩ tới sẽ như vậy….” Ray lớn tiếng nói: “Không nghĩ tới? Làm sao anh có thể không nghĩ tới? Alex, anh giam giữ một sĩ quan Mỹ, thậm chí ở Paris còn trắng trợn vận dụng lực lượng chính phủ đuổi bắt cậu ta, quân đội Mỹ sao không thể biết tới tin tức này? Anh ở Pháp còn không nói, thân phận và nhiệm vụ của Jason đều là cơ mật, bất luận thế nào bọn họ sẽ không rầm rộ phái binh sang hải ngoại, nhưng hiện tại anh tại nhào tới cửa nhà người ta, này không phải muốn chết thì là gì? Thực tế chúng ta có các mối quan hệ trong kinh doanh với họ, ngay cả quân đội cũng không thực sự muốn chống lại anh, nhưng anh ở Paris hung hăng gây náo loạn như vậy, khiến cho toàn bộ thế giới này biết anh đang truy đuổi một người tên Jason Claire, sĩ quan Mỹ, anh xem bọn họ làm sao bỏ qua được? Thậm chí vì muốn giữ sĩ diện, cũng không thể để anh tiếp tục giam giữ Jason a ?” Mỗi câu nói của Ray như một vết dao cứa vào tim Sở Lăng, hắn chỉ có thể kinh ngạc nhìn Alex đang nằm trong lòng mình, sắc mặt anh đã bắt đầu tái nhợt vì mất máu quá nhiều. Jeffrey và những người khác đều sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt này, người đang ôm thủ lĩnh tối cao của họ chính là người nam tử trẻ tuổi Jason mà Boss yêu say đắm. Alex đau lòng nhìn Sở Lăng đang tự trách mình, ánh mắt vô cùng thống khổ, cố gắng chống đỡ nói: “Ray….không được nói nữa…” Ray nâng tay quẹt gương mặt mệt mỏi: “Jason, thực xin lỗi, tôi không phải trách cậu, chuyện này cũng không phải lỗi của cậu.” Sở Lăng ngẩng đầu nói: “Ray, mau gọi cho bệnh viện. Tôi sẽ ra ngoài, bọn họ tìm thấy tôi sẽ không tiếp tục tấn công nữa, mọi người cũng có thể nhanh chóng đưa Alex đến bệnh viện.” Trong lòng Ray hiểu rõ trước mắt chỉ còn biện pháp này, im lặng quỳ xuống đỡ lấy Alex đang nằm trong lòng Sở Lăng. Sở Lăng đang muốn đứng dậy, Alex cầm lấy tay cậu, đau đớn thở dốc: “Lăng…” Sở Lăng cúi đầu bắt gặp ánh mắt dây dưa không muốn rời xa của Alex, miễn cưỡng gượng cười: “Trước sau gì chúng ta cũng phải nói lời tạm biệt.” Alex nhìn cậu, cười khổ: “Chỉ sợ không phải tạm biệt mà là vĩnh biệt…. Lăng…. chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa… phải không?” Sở Lăng chỉ im lặng không nói gì. Alex thở hổn hển nói: “Lăng….em trở về… sẽ không có chuyện gì chứ?” Sở Lăng ngập ngừng một chút, nói: “Cùng lắm quân đội sẽ cưỡng chế tôi từ chức thôi, sẽ không đưa ra tòa án quân sự, anh không cần lo lắng.” Kỳ thực trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, trải qua tất cả những việc này, Sở Lăng có lẽ không thể tiếp tục giữ chức vụ trong đội thủy quân lục chiến. Alex cắn răng cố gắng chống chọi lại cơn đau, thở dài nói: “Lăng….thực xin lỗi…. là tôi đã hủy đi sự nghiệp của em….” Sở Lăng chăm chú nhìn Alex thật lâu, thấp giọng nói: “Anh….nhớ tự chăm sóc bản thân mình.” Sau đó buông tay Alex ra đứng dậy. Alex cố vùng vẫy thở dốc nói: “Lăng….cám ơn em….” Sở Lăng xoay người định rời khỏi, nghe thấy Alex nói kinh ngạc quay đầu lại, Alex thở hổn hển không ngừng, dùng âm thanh vô cùng mỏng manh nói ra một câu tiếng trung: “Cám ơn em đã yêu tôi….” Sở Lăng vô cùng khiếp sợ nhìn Alex…. anh biết? Anh đã biết được? Thì ra anh đã biết được tình cảm của mình thế nhưng vẫn quyết định cho mình tự do? Anh….anh vì sao phải làm như vậy? Alex thở hổn hển khó chịu ho nhẹ, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn cậu không rời. Sở Lăng khẽ hít sâu, dứt khoát xoay người bước nhanh ra cửa đại sảnh, đám vệ sĩ canh giữ ở cửa im lặng thối lui ra sau, Sở Lăng đưa hai tay chậm rãi mở cánh cửa đang khép chặt. Đại môn vừa mở ra, lập tức có vô số họng súng chỉa thẳng vào Sở Lăng. Tất cả mọi người trong đại sảnh chăm chú nhìn Sở Lăng đứng trước hàng loạt họng súng bước tới trước, âm thanh bình tĩnh của cậu vang lên: “Tôi là Jason Claire.” Alex trơ mắt nhìn người mình yêu nhất cuộc sống này rời khỏi mình, vết thương trong lòng so với vết thương đang không ngừng trào máu càng đau đớn hơn, rốt cuộc không thể chống đỡ nỗi ngất xỉu trong lòng Ray.
|
Chương 96[EXTRACT]“Jason, kỳ thật cậu không cần thiết phải từ chức, chờ tôi một thời gian, tôi sẽ giúp cậu giải thích rõ ràng với cấp trên.” “Tướng quân, cám ơn, bất quá không cần như vậy, tôi đã quyết định rời khỏi quân đội.” “Jason, nếu cậu cần thời gian nghĩ ngơi, tôi có thể cho cậu nghĩ phép dài hạn, nhưng cậu đâu cần nhất thiết phải từ chức?” “Tướng quân, cám ơn ý tốt của ông, nhưng quả thực không cần thiết, tôi nghĩ… mình thực sự muốn thoát khỏi cuộc sống này, tôi cảm thấy mình không thích hợp với công việc này, tôi thật sự cảm giác mệt mỏi quá.” “Này… Jason, cậu có tính toán gì cho sau này chưa?” “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng tôi định trở về Đài Loan một chuyến.” “Ai, được rồi, cậu nhóc, hy vọng sau này chúng ta còn cơ hội gặp lại nhau.” “Gặp lại sau, tướng quân.” “Gặp lại sau, Jason.” Sở Lăng, Andy và đám Kay cùng nhau vào bar uống rượu. Dưới áp lực từ cấp trên và sự kiên trì của Sở Lăng, tướng quân rốt cuộc cũng phải chấp nhận đơn từ chức của cậu, hôm nay Sở Lăng đã chính thức rời khỏi đội hải quân lục chiến, đám người Andy cảm thấy rất bất bình, nhưng không có biện pháp nào, lúc này cùng nhau ngồi uống rượu nhưng cũng rầu rĩ không vui. Trong lòng Sở Lăng vô cùng buồn bực, không ngừng rót rượu uống, trong đầu không ngừng nhớ tới khoảnh khắc chia tay với Alex, nhớ tới vết thương không ngừng rĩ máu, nhớ tới đôi lam mâu tràn ngập tuyệt vọng…. Sở Lăng cầm ly rượu ngơ ngẩn đến xuất thần——đã hai ngày rồi, Alex….Alex chắc hẵn đã thoát khỏi nguy hiểm? Thân thể anh rất khỏe mạnh, hơn nữa tài chính của Hắc Diễm rất to lớn, nhất định Ray sẽ sắp xếp bệnh viện và bác sĩ tốt nhất, anh chắc chắn sẽ không có việc gì…. nhất định sẽ bình an qua khỏi…. Nhưng mà, cậu quả thực rất muốn biết tình hình của Alex…. muốn biết anh có phải thực sự bình an hay không, tuyệt đối không hề có ý tứ gì khác…. tuyệt đối không phải đang nhớ anh….cũng không còn yêu anh nữa….. không đúng, không đúng….. Tony cướp lấy ly rượu hắn lại đưa lên môi, nói: “Jason, cậu không nên uống nữa.” Sở Lăng cười khổ một chút: “Dù sao bắt đầu từ ngày mai, tôi cũng không cần phải dậy sớm, không cần tham gia huấn luyện, uống nhiều một chút có sao đâu…” Kay nói: “Jason, đừng uống nữa, cậu như thế sao lái xe về nhà được?” Sở Lăng có chút ngà ngà say, mơ màng nói: “Đừng lo…. không sao hết….” Andy nhíu nhíu mày, nói: “Quên đi, để tôi lái xe đưa cậu ta về!?” Harry cũng lên tiếng: “Thế cũng tốt, để cậu ta lái xe trong tình trạng này càng làm mọi người lo lắng. Ai, tất cả mọi chuyện đều do tên Alex chết tiệt kia, tất cả tiền đồ tốt đẹp của Jason đều bị phá nát hết.” Andy đỡ Sở Lăng dậy, nói tiếp: “Bây giờ tôi đưa cậu ta về, mọi người cũng nên về sớm một chút đi.” Nhóm người lười biếng hướng Andy khoát tay: “Được rồi, mau đưa Jason về đi.” “Trên đường cẩn thận.” Andy vừa lái xe, vừa quay đầu lại nhìn Sở Lăng mệt mỏi tựa lưng nhắm mắt lại, lắc đầu than nhỏ. New York về đêm vẫn vô cùng ồn ào náo nhiệt, Andy vững vàng lái xe lướt qua những con phố tấp nập, đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối của Sở Lăng: “Alex….” Andy bất ngờ thắng gấp, quay đầu nhìn về phía Sở Lăng. Sở Lăng đã ngà say hết sáu bảy phần, xe bất ngờ phanh lại khiến cậu hơi chúi người về trước, nhưng có thắt an toàn giữ lại, kéo cậu giật trở về trên ghế, hơi giãy dụa một tý, cũng không mở mắt ra. Andy nhìn Sở Lăng chằm chằm, gương mặt điển trai trong nhất thời không có biểu hiện nào, nhưng trong đôi mắt xanh đã bắt đầu lóe lên tia lửa giận. Một lúc lâu sau, Andy vẫn không nói tiếng nào, quay lại khởi động xe. Rốt cuộc cũng tới ngôi nhà của Sở Lăng ở Manhattan, do cha dượng để lại cho cậu. Andy ngừng xe, mở cửa xe nói: “Jason, về tới nhà rồi.” Sở Lăng mơ hồ “ân” một tiếng, nhưng không hề động đậy gì. Andy đành phải giúp cậu cởi dây an toàn, đỡ cậu xuống xe, dùng chân đá cửa xe lại, nửa nâng nữa kéo cậu đi vào sân nhà, bước lên cầu thang, móc chìa khóa trong túi Sở Lăng, mở cửa đưa cậu vào trong.
|
Chương 97[EXTRACT]Andy đặt Sở Lăng nằm trên sô pha, đi tới phòng bếp rót cho cậu ly nước, đứng cạnh sô pha kêu: “Jason, Jason, uống chút nước đi.” Sở Lăng vô lực dựa vào sô pha, hơi mở mắt một chút, trong đôi tinh mâu đang mơ màng loáng thoáng thấy một đôi mắt xanh biếc, lẩm bẩm kêu: “Alex….” Andy nhất thời cứng đờ người, nhìn chằm chằm Sở Lăng thật lâu, bàn tay cầm ly nước vì dùng sức quá mạnh có chút trắng bệch. Một lúc lâu sau, Andy mới mở miệng nói: “Jason, cậu thực sự yêu tên khốn đó sao?” Sở Lăng đã sớm mệt mỏi tiếp tục nhắm mắt lại, cũng không hề nghe thấy Andy nói gì, đương nhiên cũng không trả lời. Andy ngồi xuống bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn cốc nước trong tay, khẽ thở dài: “Jason, tôi yêu cậu suốt ba năm, nhưng vẫn luôn sợ hãi sẽ phá đi tình bạn giữa chúng ta nên không hề nói ra. Nếu sớm biết cậu đồng ý tiếp nhận nam nhân, tôi cũng không cần phải cố chịu đựng khổ sở như vậy?” Andy đặt cốc nước lên bàn, quay đầu lại nhìn Sở Lăng đang mơ màng trên ghế: “Nhưng vì sao yêu tên khốn đó? Chẳng lẽ cậu bị hại không đủ thê thảm hay sao?” Sở Lăng nghiêng đầu dựa lên sô pha, căn bản không hề để ý tới Andy nói gì, hoặc cho dù có nghe thấy một chút, với tình trạng của cậu bây giờ cũng không suy nghĩ được gì. Cậu trước kia chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy, rượu đang dần cắn nuốt ý thức của cậu, cậu cảm thấy rất khó chịu, đầu óc rối loạn chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống ngủ một giấc…. Ân, bên tai hình như có ai đó luôn miệng nói gì, bất quá nghe không rõ, cũng không biết là ai….. Sở Lăng trong lúc nửa tỉnh nữa mê cảm giác được có người đem mình ôm vào trong ngực, trên trán, trên chóp mũi và gương mặt xuất hiện một cảm giác ôn nhu tựa hồ đang có ai hôn mình…. Di? Là Alex sao? Hình như không phải….bọn họ không phải đã xa nhau rồi sao? A….đúng rồi, nhất định là đang nằm mơ….. ai…..chỉ vừa xa nhau hai ngày, sao cậu đã mơ thấy anh rồi? Xem ra mình còn yêu anh nhiều hơn mình tưởng….. bất quá nếu đã là mộng, thì cũng không cần do dự như vậy đi? Dù sao cũng chỉ là mộng thôi, làm càn một chút cũng không có gì lo lắng a? Sở Lăng mang theo suy nghĩ hỗn loạn như vậy, không hề phản kháng, làm môi người kia rốt cuộc dời xuống môi cậu ôn nhu mút, cậu kiềm không được, kêu khẽ: “Alex….” Đôi môi đang hôn hắn lập tức dứt ra, đôi tay đang ôm cũng có chút cứng đờ. Sở Lăng cố gắng mở mắt, ánh mắt lờ mờ nhìn thấy đôi lam mâu đang tức giận…. Di? Thật là kỳ quái, sao nằm mơ cũng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Alex? Anh vì cái gì lại tức giận a? Sở Lăng còn đang chậm chạp suy nghĩ, cả người đột nhiên bị áp lên sô pha, một nụ hôn cuồng nhiệt bất ngờ ập lên môi cậu, ra sức mút mạnh, một đôi tay cũng bắt đầu vội vã vuốt ve cơ thể cậu…. Rốt cuộc Alex đã xảy ra chuyện gì? Sao ngay cả trong giấc mơ cũng vẫn thô bạo như vậy….. Di? Không đúng, có cái gì đó không đúng…. nụ hôn của Alex có chút là lạ? Cách mút vào, hương vị, còn có cảm giác, tất cả đều khác biệt, sao Alex bỗng chốc lại biến hóa lớn như vậy? Quả thực thay đổi như một người hoàn toàn khác…. a….Alex chết tiệt, anh không thể nhẹ một chút sao? Ngắt cậu đau quá…. Đau? Nằm mơ sao có cảm giác đau? ? Bản năng tự vệ được huấn luyện nghiêm khắc của Sở Lăng trong nháy mắt bùng dậy ép cậu rất nhanh tỉnh táo lại, cảm giác chếch choáng cũng bị mồ hôi lạnh thổi bay quá nửa, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hai suy nghĩ: thứ nhất, cậu không phải đang mơ; thứ hai, người nằm trên người cậu không phải Alex. Sở Lăng mở to mắt, dùng sức đẩy người vẫn đang hôn mình ra một chút, không khỏi khiếp sợ không dám tin: “Andy….” Đôi lam mâu đang bén lửa của Andy nhìn cậu vài giây, lập tức ập xuống ôm cậu tiếp tục nụ hôn điên cuồng, sờ soạng bắt đầu xé rách lớp quần áo. Sở Lăng vừa vội lại giận, lập tức bắt đầu liều mạng giãy dụa, hét lên: “Andy, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Andy không nói tiếng nào, chỉ càng dùng sức hôn cậu, đồng thời hai tay không hề do dự kéo quần áo cậu xuống. Sở Lăng liên tục đấm đá thế nào cũng không thể đẩy Andy ra, tình thế cấp bách liền đưa tay xuống bên hông tìm súng lục, nhưng trong lúc vội vàng tìm thế nào cũng không thấy, bối rối tới mức quên đi chính mình hôm nay đã giao trả lại súng, báo cáo và văn bản từ chức cũng đã nộp lên, mà khẩu súng riêng của cậu bây giờ lại không mang trên người.
|
Chương 98[EXTRACT]Andy dùng sức áp chặt Sở Lăng lên sô pha, lại tiến thêm một bước túm mở thắt lưng cậu. Sở Lăng không còn nhiều thời gian suy nghĩ, tay phải cấp tốc đưa lên chế trụ cổ họng Andy, đầu gối phải dùng sức thúc mạnh lên xương sườn anh ta, Andy nhất thời bị cậu quăng ngã xuống, va chạm mạnh với bàn trà đặt bên cạnh, “ư…rầm” vang lên, bàn thủy tinh vỡ vụn văng tứ tung, hỗn loạn trên mặt đất. Sở Lăng vội vàng ngọ nguậy đứng dậy, chật vật lảo đảo lui về phía sau, một bên cố gắng chống lại cơn khó chịu do say rượu, một bên run run lúng túng thắt lại đai lưng và quần áo. Andy chậm rãi đứng đậy giữa đám mãnh vụn thủy tinh, nhìn chằm chằm Sở Lăng đã lui tớt phía sau sô pha. Sở Lăng cảm thấy trái tim mình đang đập như điên, cho tới bây giờ cậu cũng không dám tin Andy thừa dịp hắn say rượu làm ra chuyện như vậy, cậu xém chút nữa đã bị người bạn thân thiết nhất đồng thời cũng là chiến hữu cậu tin tưởng nhất thượng. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Sở Lăng rốt cuộc nhịn không được tức giận nói: “Andy, anh rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?” Andy bình tĩnh nói: “Đương nhiên biết, không phải tôi đã nói tôi yêu cậu sao?” “Cái…cái gì?” Sở Lăng ngay lập tức ngây người: “Anh….anh nói lúc nào?” Andy nói: “Ngay vừa rồi, mà cậu cũng không có cự tuyệt.” Thần trí Sở Lăng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo có chút mơ hồ: “Anh…anh nói gì? Sao tôi không nhớ rõ?” Andy khẽ chay mày: “Jason, nói cho tôi biết đi, cậu thực sự yêu tên Alex kia sao?” Vẻ mặt Sở Lăng lập tức biến đổi, một lúc lâu sau mới nói: “Vì cái gì lại hỏi như vậy?” Andy nhìn hắn: “Bởi vì lúc nãy cậu luôn miệng gọi tên anh ta.” Sở Lăng nhất thời trầm mặc không nói gì, cậu không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, cũng không biết làm thế nào giải thích mối quan hệ dây dưa rắc rối giữa mình và Alex. Andy bước vòng qua sô pha, tới trước mặt Sở Lăng, kích động nói: “Jason, tình cảm của tôi dành cho cậu là chân thật, từ thời điểm lần đầu tiên gặp nhau tôi đã yêu cậu, chỉ là tôi không dám nói ra, tôi sợ, nếu cậu không chịu tiếp nhận, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể. Nhưng tới bây giờ tôi không thể nhịn được nữa, tôi rõ ràng yêu cậu như vậy, luôn cẩn thận sợ cậu bị xúc phạm, kết quả cậu lại yêu tên Alex kia, tên chết tiệt đó dựa vào cái gì dễ dàng chiếm được trái tim cậu như vậy? Tôi không cam lòng, làm sao tôi có thể chấp nhận được?” Sở Lăng nhìn Andy khổ sở rống to với mình, khó khăn nói: “Andy…” Andy trấn tĩnh lại cảm xúc một chút, khẩu khí cũng dần dịu lại: “Jason, quên Alex đi, cậu cũng biết mình và anh ta sẽ không có khả năng ở chung một chỗ, thử tiếp nhận tôi được không? Jason, tôi nhất định sẽ thật lòng yêu cậu.” Sở Lăng theo bước chân của Andy tiến tới mà lui về phía sau, cảm thấy có chút bối rối liên tục lắc đầu: “Không, Andy, chuyện đó không có khả năng, tôi….tôi luôn xem anh là một người bạn tốt a?” Andy tiếp tục tiến tới gần hắn: “Chúng ta có thể tiến tới thêm một bước, thân thiết hơn bạn bè một chút, như vậy không phải tốt lắm sao?” Sở Lăng bỗng nhiên giơ tay lên ngăn cản Andy tiếp tục tiến tới gần, đề cao âm thanh: “Đủ rồi. Andy, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè, tuyệt đối không thể có cảm giác khác xen vào. Tôi hi vọng anh chấm dứt đi, đừng nói thêm gì nữa.” Andy kinh ngạc đứng lại: “Jason, cậu quả thực không thể tiếp nhận tôi sao? Thế vì sao cậu lại tiếp nhận Alex?” Sở Lăng kiềm không được tức giận nói: “Anh và tôi không hề liên quan gì tới anh ta! Tôi và anh ta đã chấm dứt, cái gì cũng không còn, chúng ta bây giờ không còn chút quan hệ gì! Trước mặt tôi không cần nhắc tới anh ta, tôi không muốn nghe!” Andy chăm chú nhìn hắn, bên môi mơ hồ hiện ra một nụ cười: “Jason, cậu đến cùng đang muốn thuyết phục tôi hay tự thuyết phục chính mình? Cậu luôn miệng nói quan hệ giữa cậu và anh ta đã chấm dứt, nhưng sau khi say rượu, đang ngủ lại luôn gọi tên anh ta, thậm chí thời điểm tôi ôm cậu, từ miệng cậu cũng thoát ra cái tên Alex, đây chính là sự chấm dứt mà cậu nói sao? Này rốt cuộc là chấm dứt cái quái gì?” Sắc mặt Sở Lăng tái nhợt, á khẩu không trả lời được. Andy lại tiếp tục bước từng bước tới trước mặt cậu: “Jason, muốn chấm dứt một mối tình, biện pháp tốt nhất chính là bắt đầu một tình yêu mới, tôi thực sự yêu cậu, tôi hi vọng cậu cho tôi một cơ hội, để tôi hảo hảo yêu cậu, tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi đoạn quá khứ khổ sở kia, không phải cậu cũng muốn chấm dứt hoàn toàn sao? Vì sao không thử tiếp nhận tôi?” Andy tiến sát tới bên Sở Lăng đang do dự, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cậu, thấy cậu không phản ứng gì, liền nghiêng đầu muốn hôn lên môi cậu. Thân thể Sở Lăng run nhẹ, ngay lúc Andy sắp chạm vào môi mình, cậu mạnh mẽ đẩy anh ta ra, lui về sau hai bước, rối loạn liên tục lắc đầu: “Không, Andy, không được, tôi không làm được, không thể làm được.” Andy thống khổ lớn tiếng chất vấn: “Vì cái gì?” Sở Lăng chỉ không ngừng lắc đầu.
|
Chương 99[EXTRACT]Andy cắn răng nói: “Bởi vì cậu còn yêu anh ta, có đúng không?” Sở Lăng trầm giọng nói: “Đừng nói nữa!” Andy kêu lên: “Jason, vì sao cậu không tỉnh táo một chút? Biết rõ mình và anh ta không có khả năng, vì cái gì vẫn không chịu buông tay? Vì cái gì thà rằng tự tra tấn chính mình cũng không muốn tiếp nhận tôi? Vì sao không quay đầu lại dùng trái tim đã yêu tên khốn đó để nhìn tôi? Tôi đã yêu cậu suốt ba năm, tên đó chỉ nhận thức cậu được vài ngày? Cậu nhất định phải tổn thương trái tim tôi như vậy sao?” Sở Lăng hỗn loạn nói: “Nhưng….nhưng mà anh chỉ luôn là bạn của tôi mà thôi…” Andy kêu lên: “Tôi không muốn làm bạn của cậu! Tôi yêu cậu, nghe thấy không? Tôi yêu cậu!” Sở Lăng cũng không suy nghĩ bật ra: “Nhưng người tôi yêu không phải là anh!” Trong phòng khách lập tức tràn ngập im lặng, vài giây sau, Andy có chút mệt mỏi mở miệng: “Người cậu yêu chính là Alex, phải không? Cậu rốt cuộc cũng thừa nhận. Jason, phương thức cự tuyệt này quả thực vô cùng tàn nhẫn, ngay cả một cơ hội bắt đầu tôi cũng không có.” Sở Lăng nhìn biểu tình cô đơn của Andy, cũng cảm thấy đau xót: “Andy, thực xin lỗi.” Andy mệt mỏi thở hắt ra: “Cậu rõ ràng đã chọn lựa chấm dứt, lại vẫn yêu anh ta như cũ. Cậu bắt tôi thua cuộc, nhưng một đối thủ cũng không có. Jason, Jason, cậu….cậu cũng thật biết cách làm tổn thương người khác.” Sở Lăng không trả lời, chỉ có thể cúi đầu: “Thực xin lỗi.” Andy nhìn hắn thật lâu, rốt cuộc xoay người buồn bã rời khỏi. Sở Lăng vẫn đứng im một chỗ, chậm chạm ngã ngồi xuống sàn, đôi tinh mâu tràn ngập đau đớn không thể diễn tả: “Alex….thì ra…. thì ra tôi đã yêu anh sâu đậm như vậy….sâu đến mức khiến chính tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi….” Sở Lăng không biết đã ngồi trên mặt đất bao lâu, rốt cuộc thở dài: “Alex, mặc kệ tôi yêu anh nhiều thế nào, chúng ta cũng đã chấm dứt. Có lẽ tôi sẽ luôn nhớ về anh, nhưng đồng thời tôi cũng sẽ dùng cả đời này để cố gắng quên anh, chỉ mong suốt cuộc đời này chúng ta sẽ không còn gặp lại…..” Cơn gió trong tiết trời mùa thu cuồn cuộn thổi vài miếng lá khô rơi bay tứ tung, khiến cho nghĩa trang hoang vắng càng tăng thêm vài phần cô đơn lạnh lẽo. Bên cạnh mộ bia là một bóng dáng cao gầy của một nam nhân, mặc tây trang đen, một chiếc kính râm che khuất đôi tinh mâu vô cùng xinh đẹp. Người nọ ôm một bó hoa lớn không biết đã đứng ở đó bao lâu, bóng dáng tao nhã để lộ ra nét cô đơn ưu thương. Cuối cùng, ngời nọ bước tới nhẹ nhàng đặt bó hoa lên mộ bia, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con sẽ rời Mỹ trở về Đài Loan, sau này chỉ sợ không thể thường xuyên tới thăm mẹ nữa, bất quá con hứa nhất định sẽ trở về thăm mẹ vào ngày sinh nhật và ngày giỗ hằng năm.” Sở Lăng đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn bức ảnh người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng trên mộ, mẹ đã xa cậu mười năm. Mười năm lăn lộn giữa lằn ranh sống chết, có rất nhiều điều đã thay đổi, bóng dáng đã không còn như xưa. Qua một lúc lâu sau, cậu mới khẽ thở dài, xoay người rời khỏi nghĩa trang. Sở Lăng đi ra bên ngoài, chậm rãi tiếng về chiếc xe đậu cách đó không xa. Bỗng nhiên có hai chiếc xe hơi lao như bay về phía cậu, tiến sát tới trước mặt cậu mới phanh xe lại, cửa xe mở ra, tám nam nhân to cao lực lưỡng nhảy xuống, một người mở miệng hỏi: “Jason Claire?” Sở Lăng ngẩng đầu, mày kiếm nhíu nhẹ: “Là tôi.” Đám người đối diện lập tức rút súng ra, nhưng nhất thời liền cảm thấy hoa mắt, Jason nhanh như chớp nhảy vào chính giữa bọn họ triển khai thế tấn công sắc bén, khuỷu tay giật mạnh, ngón tay đâm tới, tất cả súng của bọn họ lập tức văng lên không trung. Sở Lăng xoay người lên đá ngang, lập tức có hai người bay ra ngoài, sau đó nhảy lên lao tới trước mặt một tên sát thủ, hai người đồng thời ngã xuống, Sở Lăng không chút do dự chống mạnh khuỷu tay lên ngực gã, “rắc” một tiếng, xương sườn người nọ lập tức gãy thành hai ba mãnh. Sở Lăng chưa kịp đứng dậy đã nhìn thấy hai tên sát thủ nhào tới, tay phải hắn dùng sức nhún xuống người tên xui xẻo nằm phía dưới, khéo léo lật người nhảy lên, tung một cú đá xoáy tàn nhẫn, lại một tên sát thủ choáng váng ngã xuống đất. Một tên sát thủ khác nhân cơ hội nhào tới giang tay ôm cậu, còn chưa kịp siết chặt, Sở Lăng đã nhanh chóng nắm chặt tay gã, khẽ hạ thắt lưng vật gã ta nhào qua vai, cơ thể nhanh nhẹn xoay qua, vung tay đấm mạnh một quyền lên cằm tên cuối cùng, người nọ té ngã ra sau đập vào cửa xe, thân mình Sở Lăng vụt tới, tay phải duỗi ra đã bóp chặt cổ họng gã, lạnh lùng nói: “Nói, ai phái tụi mày tới?” Vừa dứt lời chân phải lập tức đá mạnh về phía sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tên sát thủ muốn đánh lén nhào tới trúng phải một cú đá trời giáng, té ngã sang một bên không gượng dậy nỗi. Khắp nơi đều vang lên tiếng rên rỉ, trừ bỏ tên sát thủ bị Sở Lăng bóp chặt cổ họng, không còn ai khác có thể đứng dậy nỗi.
|