Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
|
|
Chương 142 Từ buổi tối thẳng thắn thành khẩn nói ra đó qua đi, tình cảm giữa Lạc Vân Thanh và Leonard càng trở nên chặt chẽ hơn, khi đi cùng một chỗ lơ đãng tản mát ra vị thúi hoắc chua lòm độc thuộc về luyến ái quả thực khiến người muốn tránh xa ba bước.
Công việc đã đủ thảm, còn phải bị ép ăn đầy miệng thức ăn? Bọn họ tỏ vẻ cực lực cự tuyệt nha. Nhưng đáng tiếc người rải cơm chó là lão bản của mình, cái gọi là cực lực cự tuyệt cũng chỉ là nói cho có mà thôi!
Đối với đồ ăn của lão bản, mọi người chỉ có thể cười mà ăn vào cho xong, hơn nữa ăn xong còn phải cảm thán ăn thật là ngon, sau đó khi nhà không có việc gì thì mở một buổi tiệc trà, bàn luận đoạn tình yêu này của bọn họ tại sao lại đột nhiên thăng hoa, thuận tiện lại cảm khái sự tốt đẹp của tình yêu cùng với khoe khoang tình sử yêu đương của bản thân năm đó một chút.
Ví dụ như hôm nay, sau khi hoàn thành xong công việc, một đám hán tử ta ăn một miếng dưa, ngươi gặm một quả cà chua lại bắt đầu "tiệc trà".
"Tiểu lão đại chính là tiểu lão đại! Tốc độ yêu đương bay thật nhanh, trước kỳ nghỉ tôi còn cảm thấy giữa hai người bọn họ sao lại có cảm giác không ôn không hỏa, hoàn toàn không giống những đôi tình nhân khác, kết quả mới qua một tuần liền trở nên củi khô lửa bốc? Xí, nhìn ánh mắt của bọn họ nhìn đối phương kìa, ta đều nổi hết cả da gà rồi."
"Đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, tình cảm đột nhiên tăng giảm đều là bình thường, nhưng có thể đừng ngược những nhân sĩ độc thân như chúng ta được không? Bà xã lẫn con cái đều không ở bên cạnh đã thực đáng thương rồi, còn phải chịu ngược đãi như này nữa."
"Hắc hắc....nhìn bọn họ tôi lại nhớ tới năm đó tôi và bà xã gắn bó keo sơn, lúc ấy chúng tôi cũng ngọt ngọt ngào ngào như thế này, thậm chí còn nóng cháy hơn bọn họ, aiz....đột nhiên có chút nhớ nàng."
"Tôi cũng nhớ người yêu tôi, không biết khi nào mới có thể mang theo bọn họ tới đây sinh sống."
"Thôi bỏ đi, cho dù tiểu lão đại đồng ý cho người yêu cậu tới đây sống cùng, nhưng người yêu cậu sẽ chấp nhận từ bỏ sự nghiệp của mình để tới đây với cậu sao? Dù sao người kia nhà tôi là không muốn, hắn hiện tại đang trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp, có thể có thời gian nghĩ tới tôi tôi đã rất thỏa mãn rồi, còn đi theo tôi tới đây sinh sống, đây là cảnh trong mơ mới có thể thực hiện được!"
"Cậu còn muốn cho hắn tới đây ở với cậu nữa? Tôi khinh, cậu một người ở Hải thị còn không biết xấu hổ sao? Nơi này đi nội thành Hải thị mới mất bao lâu? Chăm chỉ một chút mỗi ngày đều có thể tan tầm về nhà, cậu thì ngược lại, còn muốn người ta nhân nhượng cậu, nói chuyện không sợ bị gió lớn cắt lưỡi sao?"
"......"
Nghe nhóm người này thảo luận từ chuyện yêu đương của Lạc Vân Thanh tới cuộc sống hôn nhân của bản thân, A Khánh chỉ có thể bất đắc dĩ trầm mặc không nói, mỗi lúc như này hắn đều có thể khắc sâu ý thức được bản thân thật là một trong những con chó độc thân số lượng không nhiều ở Phúc trang.
Đừng nói kết hôn, ngay cả yêu đương cũng chưa từng nói qua, A Khánh thật sự không chen vào được đề tài này, A Khánh rất bất đắc dĩ, khi nào người toàn thế giới đều yêu đương kết hôn? Không phải nói hội độc thân có bao nhiêu tốt đẹp sao?
Tình huống như bây giờ thật sự khiến hắn rất xấu hổ, mỗi lần nói tới đề tài này chắc chắn sẽ xả tới trên người mình, nói thật nếu không phải còn có Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy cùng hắn độc thân, hắn đều muốn tìm một người tới thoát khỏi kiếp cô đơn.
"A Khánh cậu có nói chuyện yêu đương chưa? Khi nào cho chúng tôi xem mặt?"
"Tôi nhớ cậu sắp tốt nghiệp rồi nhỉ? Cậu ở cao đẳng học viện hẳn là có kết giao qua nhỉ?"
"Chắc chắn là có, chỉ là tiểu tử này kín miệng không chịu nói cho chúng ta biết."
"Tôi cũng cảm thấy có, nhưng tiểu tử này rất là khiêm tốn, ngày thường khi chúng ta nói tới vấn đề này liền không nói gì, nhưng thật đáng giận chính là mỗi lần nói tới cái đề tài này tôi đều nhìn thấy trong mắt cậu ta có sự khoe khoang, tôi thấy chắc chắn là đối tượng của cậu ta các phương diện điều kiện đều có thể hơn những người chúng ta nói."
A Khánh: "....." Khoan đã! Đừng vu không tôi! Đấy không phải là ánh mắt khoe khoang, đấy chỉ đơn thuần là vì có thể nghe tới bát quái nên vui vẻ đến mắt tỏa mạo quang mà thôi!
"Anh chắc chắn nhìn lầm rồi, A Khánh làm gì có đối tượng, lúc trước cậu ta còn nói với tôi cậu ta không có bạn gái cũng không có bạn trai đâu."
"Đúng vậy, lúc trước khi đi giao hàng với tiểu tử này cậu ta cũng nói với tôi rồi, còn nói cái gì mỗi tình đầu cũng chưa có, cũng không biết là thật hay giả thôi."
"......"
Trò chuyện một hồi mọi người giống như đem lửa cháy tới trên người đàn ông độc thân duy nhất ở đây là mình, A Khánh thực thông minh mà trộm rút lui, khom lưng mò lần một đường rời khỏi "tiệc trà" tận đến khi đi ra thật xa mới dám ưỡn ngực mà đi tiếp.
Không thể không nói nam nhân khi bát quái lên cũng không kém gì nữ nhân, mặt khác sở thích mai mối này cũng không phải là thứ chỉ độc thuộc về nữ nhân.
Mọi người còn chưa nói đã, sau khi nói xong còn có chút đồng tình với A Khánh, khi có vài người thậm chí còn muốn tìm A Khánh tán gẫu một chút thuận tiện nhìn xem có thể làm mối cho hắn hay không, thì mới phát hiện tiểu tử này cư nhiên trộm chuồn mất?
Không biết mình tránh được một kiếp, A Khánh trái phải đi dạo một vòng phát hiện việc trong ruộng đều đã làm xong.
Gãi gãi đầu nghĩ nghĩ, nhàn không có việc gì hắn đi tới kho hàng, tính toán đem nước mướp hương chồng chất trong kho sửa sang lại.
Nhưng không nghĩ tới....hắn vừa mới tiến vào kho hàng mà thôi!!! Liền nhìn thấy Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy đang hôn nhau??
A Khánh: Khiếp sợ.jpg
Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người này vì sao lại hôn nhau?
Nghe được tiếng mở cửa, Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy phản xạ có điều kiện quay đầu ra, phát hiện thật sự có người, Úc Tuyên tuy rất muốn làm bộ như không có việc gì nhưng khuôn mặt đỏ bừng lần nữa cho thấy cảnh tượng vừa rồi cũng không phải là A Khánh tự mình ảo giác ra tới mà là thực sự tồn tại.
............
Ba người nhìn nhau, hơi thở yên tĩnh giống như cái chết tràn ngập tỏa ra.
"Chào A Khánh." Cuối cùng vẫn là Lưu Cảnh Huy sắc mặt như thường mở miệng, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ xung quanh.
"Chào các anh" A Khánh ngơ ngác chào lại một câu, ha hả xấu hổ cười cười, trên khuôn mặt hàm hậu xuất hiện một tia vô thố.
Sớm biết sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy còn không bằng ở lại chỗ kia huyên thuyên với bọn họ cho xong, kết quả thì hay rồi...như này quá xấu hổ, hắn không biết phải nói gì khi đối mặt với cảnh tượng như này. Phải biết là hai người này tuy không biểu hiện ra thái độ không thích đối phương ở trước mặt mọi người, nhưng người cẩn thận có thể phát hiện kỳ thực hai người kia ngầm cho nhau rất nhiều ánh mắt không thuận mắt lẫn nhau! Cho nên bọn họ như thế nào đột nhiên lại ở bên nhau? Này nói ra cũng không có ai tin!
Lại là một trận trầm mặc....
"Cậu bận việc đi, chúng tôi đi trước." Úc Tuyên cảm thấy giờ phút này nói cái gì cũng không tốt, vì thế hiếm khi cường thế một lần, nói xong câu đó lôi kéo Lưu Cảnh Huy con đang muốn nói gì đó rời đi.
Lại không đi hắn cảm thấy bản thân đều sắp xấu hổ đến nóng bừng!
Khó hiểu và kinh ngạc trong đáy mắt A Khánh rõ ràng như vậy, Úc Tuyên cũng không mù, đương nhiên có thể thấy, nhưng chính là vì thấy cho nên ngại ngùng trong lòng mới tăng lên!
Y cũng không biết vì sao Lưu Cảnh Huy đột nhiên thổ lộ với mình, lại còn cưỡng hôn mình nữa, bản thân còn đang mơ mơ màng màng chưa rõ tình huống ra sao đã cùng hắn hôn nhau, sau đó cư nhiên bị người bắt gặp? Quả thực, quả thực khiến người không biết phải nói cái gì cho phải....
Nhìn hai người vội vàng rời khỏi kho hàng, A Khánh trong lòng bi phẫn không ai có thể hiểu được!
Lúc trước nói cái gì mà cùng nhau độc thân (ai nói thế?), kết quả hai người này cư nhiên trộm yêu đương?
Yêu đương thì thôi! Ghê tởm nhất chính là hai người này còn thông đồng, bọn họ thông đồng thành ra chỉ còn mình hắn phải chịu chê cười, trăm triệu không nghĩ tới cơ hội biến thành người đàn ông độc thân duy nhất ở Phúc trang lại tới nay như vậy!
Nghĩ đến đây A Khánh tràn đầy chua xót trong lòng, trước kia cũng không cảm thấy không yêu đương thì có gì to tát, nhưng vì cái gì hiện tại lại cảm thấy thực tội ác?
Quả nhiên là do tiểu lão đại!!
Tâm mệt A Khánh không muốn làm, muốn ngủ!!
Nào biết vừa mới xoay người, muốn ngủ A Khánh liền thấy Lạc Vân Thanh và Leonard hai người vừa nói vừa cười tiến vào, thái độ thân mật khăng khít kia tiện sát người khác.
A Khánh: "......" Hôm nay sợ không phải là có thù oán với tình lữ đấy chứ, bằng không vì sao cả ngày bị ép ăn cơm chó?
Hắn thật sự không thể ăn được nữa, ăn đến mức bụng sắp nổ tung rồi!
"A? A Khánh sao anh lại ở chỗ này? Không phải đã nghỉ rồi sao?" Nhìn A Khánh trong kho hàng, Lạc Vân Thanh kinh ngạc hỏi.
A Khánh hàm hậu lắc đầu nói: "Nghỉ ngơi xong rồi, muốn sửa sang lại kho hàng một chút."
Mới vừa đưa nước mướp hương vào kho, còn chưa kịp phân loại sửa sang lại, dù sao sau này vẫn phải làm, không bằng lúc nhàn rỗi làm xong trước miễn cho đồ vật chồng chất lên nhau.
Nhìn A Khánh cười đến vui vẻ, Lạc Vân Thanh cảm thấy phi thường vừa lòng.
Công việc ở Phúc trang khác với những công việc khác, thời gian đi làm cũng không có quy định nghiêm khắc, có thể nói lúc bận thì rất bận, lúc nhàn thì cũng rất nhàn, ví dụ như hôm nay, làm xong việc mọi người nghỉ ngơi nửa ngày Lạc Vân Thanh cũng không nói gì.
Nhưng cố tình A Khánh lại không như vậy, mỗi lần nông nhàn có thể nghỉ ngơi Lạc Vân Thanh lại thường xuyên nhìn thấy hắn còn làm việc. Nếu làm đồng nghiệp Lạc Vân Thanh có lẽ sẽ cảm thấy hắn quá nỗ lực giống như có chút thể hiện quá mức, nhưng làm lão bản mà nói người như A Khánh cậu phi thường thích!
"Anh cũng đừng làm việc quá mức, đi nghỉ ngơi một hồi đi, kho hàng bên này đem bảng biểu viết xong cũng không cần sửa sang lại, dù sao mấy ngày nữa mấy thứ này đều sẽ bán đi." Lạc Vân Thanh khuyên bảo vài câu để cho A Khánh rời đi.
Lạc Vân Thanh thấy A Khánh là mầm mống có thể bồi dưỡng, không chỉ làm việc hiệu suất cao mà quan trọng là hắn còn nỗ lực, người như vậy cậu rất vui lòng cho cơ hội.
A Khánh cũng thật thà, nếu là người khác, nghe được lãnh đạo nói như vậy chỉ cần khéo đưa đẩy lõi đời một chút chắc chắn sẽ cực lực biểu hiện bản thân nỗ lực cùng ưu tú, nhưng A Khánh cũng không phải, vì thế hắn nghe thấy Lạc Vân Thanh bảo hắn đi, thật đúng là liền nghe lời rời đi.
............
"Người công nhân này không tồi."
Có thể là A Khánh phẩm cách tri tình thức thời không làm bóng đèn đả động Leonard, rất ít khen ngợi người khác Leonard hôm nay phá lệ khen A Khánh một câu.
Đối với điều này Lạc Vân Thanh chỉ muốn cho hắn một cái khinh bỉ!
Đừng tưởng cậu không biết Leonard nghĩ cái gì, còn không phải là cảm thấy A Khánh không làm bóng đèn hợp tâm ý hắn sao? Tuy là khen hắn, nhưng cậu hoài nghi Leonard căn bản ngay cả tên A Khánh cũng không biết!
Sự thật sau đó chứng minh thật sự Leonard không nhớ rõ tên A Khánh.
"Cậu sửa sang mấy thứ này lại cho ai?" Nhìn Lạc Vân Thanh thật cẩn thận sửa sang lại một thùng nhỏ nước mướp hương, sau đó còn chuẩn bị đóng gói cho tốt, Leonard buồn bực hỏi.
"Dì Alice"
"Mẹ tôi?"
"Ừ"
"Gửi chuyển phát nhanh?"
"Không thì bằng gì?"
"......"
"Chính là ngày mai bà ấy sẽ đến Phúc Trang."
Ngày mai sẽ đến Phúc Trang? Có ý tứ gì?
Leonard vừa dứt lời Lạc Vân Thanh xù lông.
Lạc Vân Thanh không dám tin tưởng nhìn Leonard một cái, ảo não mở miệng: "Sao cậu không nói sớm cho tôi biết?"
Leonard: "......" Hắn hình như đã quên.
"Khoan đã, cậu đem chuyện của chúng ta nói cho dì Alice?" Đối với ba mẹ Leonard bỗng nhiên đến thăm Phúc trang, Lạc Vân Thanh chỉ nghĩ tới một khả năng.
Nhưng nói ra lại cảm thấy không đúng, dù sao Leonard cũng không phải đều nói mọi chuyện với Alice.
"Mẹ tự mình đoán được, sau đó nói muốn lại đây."
"Chắc chắn ngày mai đến?"
"Ừ, giữa trưa ngày mai đến."
Cái này Lạc Vân Thanh nóng nảy, tuy lúc trước cậu đã gặp qua vợ chồng Alice, nhưng thân phận lúc trước và hiện tại không giống nhau!
"Cậu đừng khẩn trương."
Lạc Vân Thanh: "......"
Nhìn vẻ mặt không quan tâm của người nào đó Lạc Vân Thanh rất muốn tung ra một quyền, dù sao cậu nghi ngờ Warren và Alice lần này tới đây rất có thể là muốn hỏi về chuyện đính hôn.
Cho nên cậu sao có thể không khẩn trương!
|
Chương 143 Không nói cho Lạc Vân Thanh và Leonard tin hai người bọn họ sẽ đến trước, Warren và Alice mang theo trợ lý và bảo tiêu của từng người tới Phúc trang.
Còn chưa tới Phúc trang, từ xa bọn họ đã nhìn thấy cối xay gió khổng lồ tiêu chí của Phúc trang mà Leonard nói, Alice rất có hứng thú mà chụp ảnh, lúc sau hai vợ chồng còn thân mật dựa đầu vào nhau mà tự chụp.
Chụp xong Alice xem lại ảnh chụp phát hiện cư nhiên chụp cũng không tệ lắm, vì thế không chút suy nghĩ post mấy bức ảnh này vào nhóm bằng hữu và sửa thành trạng thái công khai, lúc sau còn bảo Warren cũng đăng một bài tương tự, này khiến cho người khác kinh ngạc muốn chết rồi!
Phải biết là tới cái địa vị như này của bọn họ trừ khi là đặc thù yêu thích cho phép bằng không bình thường đều rất ít đăng bài trong giới bằng hữu, mà Warren và Alice đương nhiên cũng là như vậy, thậm chí bởi vì không thích hiển lộ cuộc sống cá nhân của mình ra bên ngoài, bọn họ còn post bài ít hơn cả người khác, bởi vậy có thể nghĩ khi người khác thấy Warren và Alice đồng thời post bài này lên tình hình lúc ấy có bao nhiêu kinh ngạc! Vì thế các lão đại trong nhóm bằng hữu không ưa thích nói chuyện này bị tạc nổ cũng thực bình thường.
【Ta khinh, tiểu tử Warren này cũng quá trọng sắc khinh bạn đi? Lúc trước đã hẹn với ta đi tham gia tụ hội, kết quả ngươi giỏi lắm giữa đường cho ta leo cây nói hôm nay có chuyện quan trọng phải làm! Kết quả chuyện quan trọng chính là đi du lịch với Alice?】
【 Khen~phong cảnh không tồi, cối xay gió khổng lồ này cũng khá thú vị! Nói cho ta địa chỉ đi, lần sao có cơ hội sẽ đi xem】
【Hai vợ chồng các ngươi cũng thật không phúc hậu, đây là lại đi hưởng tuần trăng mật? Nhưng nếu ta nhớ không lầm thì hiện tại còn chưa tới thời gian tuần trăng mật trước kia của các ngươi nhỉ?】
【Mạnh mẽ nhồi cơm chó, cùng một nội dung giống nhau mà cứ phải hai người mỗi người phát một cái trong giới bằng hữu, khoe ân ái thì một vừa hai phải thôi chứ. 】
【......】
Khác với một mảnh trêu chọc hài hòa trong nhóm bằng hữu của Warren, nhóm bằng hữu của Alice thì phấn khích hơn nhiều, thấy nàng như vậy, đám phu nhân trong nhóm bằng hữu của nàng có người nịnh hót, có người hâm mộ, thậm chí còn có một bộ phận nhỏ phát ra vài câu nói không phóng khoáng mang theo chút chua loét.
Nhưng Alice cũng không giận, nàng hiểu người ta chua là vì hâm mộ ghen tị hận với nàng, có thể khiến người khác hâm mộ ghen tị hận chứng tỏ mình sống rất tốt, dứt khoát đều coi như là ca ngợi.
Sự thật chứng minh Alice nghĩ không hề sai, thấy nàng như vậy, không ít phu nhân trong nhóm hâm mộ ghen tị hận vài ngày đều ăn không ngon, trong lòng oán hận nghĩ vì sao bản thân lúc trước không tiên hạ thủ vi cường! Rõ ràng bộ dáng của mình không thua nàng, tài hoa không kém nàng, gia thế lại càng không thua nàng, nhưng cũng bởi vì không xuống tay trước mà gả cho người chồng hiện tại, đem đi so sánh với Warren quả thực như là rác rưởi tái chế.
"......"
"Đám phu nhân kia còn tưởng là chúng ta đi du lịch tuần trăng mật nữa." Alice đắc ý nói với Warren nội dung thảo luận trong nhóm bạn bè của mình, thấy mấy cái ID quen thuộc, phát hiện các nàng nói càng chua mình lại càng vui vẻ.
Quả nhiên...... Ngẫu nhiên khoe khoang một chút lên nhóm bạn bè có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh mà!
"......"
"Lão gia, phu nhân, tới nơi rồi a."
Nhóm trợ lý lên tiếng nhắc nhở vợ chồng hai người đã tới địa phận Phúc trang, nhìn Phúc trang to như vậy, sự vừa lòng về Lạc Vân Thanh trong lòng Warren và Alice lại tăng thêm một bậc.
Nếu nói trước kia bọn họ thích Lạc Vân Thanh phần lớn là vì ba Lạc và mẹ Lạc, vậy hiện tại thích Lạc Vân Thanh chỉ là bởi vì bản thân cậu cũng đủ ưu tú. Tuy cậu lớn lên ở tinh cầu Nông nghiệp, tuy cha mẹ cậu mất sớm, nhưng cậu lại trưởng thành ưu tú hơn vô số lần so với đứa trẻ mà cha mẹ hi vọng, so với đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ mà nói, như cậu lại càng khó có được.
"Vân Thanh một đường đi lên cũng không có ai có thể giúp đỡ, hiện tại có thể đạt được trình độ này cũng thật không dễ dàng." Nhìn người đến người đi vô cùng náo nhiệt ở Phúc trang, nghĩ tới những nỗ lực cùng chăm chỉ của Lạc Vân Thanh mà mình nghe được từ miệng con trai, trái tim Alice hơi lên men, có một loại xúc động muốn ôm cậu, cũng có một loại thẹn và áy náy với người bạn cũ.
So với Alice đa sầu đa cảm, Warren tuấn lãng rõ ràng càng lý trí: "Không dễ dàng cũng đã đi tới rồi, trước kia Vân Thanh được ông trời chiếu cố, hiện tại lại quen biết chúng ta, về sau có thể người một nhà giúp đỡ chúng ta, cậu bé sẽ không mệt mỏi như trước nữa."
Warren nói khiến Alice nhớ tới lúc trước mình có xem qua video phát sóng trực tiếp liên quan tới Lạc Vân Thanh, còn có chương trình Giải trí ngày cuối tuần thời gian trước mới phát sóng, vì thế nhịn không được bật cười.
Vận khí của Vân Thanh là không cần hoài nghi, tốt đến mức khiến người không thể không cảm thán!
Không cần nhìn cũng biết Alice cảm khái cái gì, đối với điều này Warren sủng nịnh cười với nàng, dắt tay nàng, cầm lấy quà trong tay trợ lý ôn nhu nhắc nhở: "Chúng ta đi vào thôi."
Làn gió nhẹ thổi bay sợi tóc Alice, Alice híp mắt nhìn về phương xa, nhìn tòa nhà cách đó không xa kích động không thôi, trong lòng một mảnh lửa nóng.
Nhanh, cũng sắp có thể hoàn thành ước định với bạn cũ rồi!
"......"
"Warren em có chút khẩn trương."
"Alice em không nên khẩn trương, em hẳn là phải cao hứng mới đúng, nghĩ tới việc mười mấy năm nay sắp đạt thành không cao hứng sao?" "Đúng vậy, em hẳn là nên cao hứng."
"......"
"Warren anh đem cái túi quà nhẹ kia cho em, để em cầm."
"Không cần, anh tự cầm được."
Từ chối Alice và trợ lý hỗ trợ, Warren một tay xách theo túi quà không nhẹ một tay gắt gao nắm chặt tay Alice.
Món quà này không tiện để trợ lý cầm, dù sao nó là bọn họ chuẩn bị đưa cho những người hàng xóm lúc trước chiếu cố qua Lạc Vân Thanh, để trợ lý cầm không khỏi có vẻ bản thân quá mức tùy ý.
Vì thế Warren dưới ánh mắt khẩn khẩn trương trương giả trang bình tĩnh của trợ lý cầm theo túi quà một đường bước đi, cuối cùng đi tới trước tòa nhà.
Bởi vì thời gian Warren và Alice tới khác với thông báo ngày hôm qua, cho nên khi bọn họ tới Lạc Vân Thanh và Leonard cũng không biết, thậm chí bởi vì nghĩ tới việc chiêu đãi, hai người đã đi tới tận tòa nhà mà Lạc Vân Thanh và Leonard vẫn chưa phát hiện ra bọn họ.
Vì thế vừa mới đi tới, Warren liền nhìn thấy con trai nhà mình đang trêu chọc Lạc Vân Thanh, cầm một ly nước "ngả ngớn" chiếm tiện nghi của người ta.
"Cậu đừng nháo, tôi đang nghĩ buổi chiều nên nấu món gì đây, cậu còn như vậy tôi sẽ không để ý tới cậu nữa đâu." Lạc Vân Thanh đẩy mặt Leonard ra, ánh mắt nhìn qua, nghiêm túc cảnh cáo hắn.
Vốn dĩ bởi vì trong nhà quá nóng khiến cho đầu óc trống rỗng mới ra ngoài hít thở không khí, Lạc Vân Thanh không nghĩ tới Leonard cũng đi ra ngoài theo cậu, hơn nữa cùng đi ra thì cũng thôi, còn cứ luôn quấy rối cậu, quả thực thần phiền.
"Có gì thì nấu đó thôi, chỉ cần là cậu làm tôi đều thích ăn." Leonard ôm lấy cậu, sau đó ôn nhu hôn lên gương mặt cậu dỗ dành nói."
Cũng không phải nấu cho hắn ăn!
Lạc Vân Thanh thở dài một hơi, quyết định không để ý tới tên quỷ ấu trĩ này nữa, hiện thực nói cho cậu có vài người khi yêu vào chỉ số thông minh thật sự sẽ giảm xuống, vậy bản thân còn so đo với quỷ ấu trĩ không phải chỉ số thông minh của bản thân cũng giảm xuống theo sao?
"Vân Thanh cậu đừng lo lắng, ba mẹ tôi đối với cậu rất tốt, so với tôi cậu mới chính là con ruột của bọn họ, cho nên cậu phải tin là mặc kệ cậu nấu cái gì bọn họ cũng đều vui vẻ." Đối với người yêu của mình trong lòng ba mẹ mình còn quan trọng hơn cả mình, Leonard là cao hứng, cho nên khi nói những lời này là lộ ra vẻ đó là đương nhiên.
Lạc Vân Thanh: "......" Đương nhiên cậu biết không quản cậu làm cái gì vợ chồng Warren đều sẽ vui vẻ, nhưng có dụng tâm và vô tâm là khác nhau, tình cảm của Lạc Vân Thanh đối với Leonard là nghiêm túc, vậy đương nhiên hi vọng Warren và Alice có thể phát hiện mình đối với bọn họ dụng tâm.
"Dừng lại, cậu trước nói cho tôi ba mẹ cậu thích ăn gì?"" Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ quay người lại hỏi Leonard.
"Nếu không cậu làm thịt kho?" Leonard nghiêm túc tự hỏi một hồi lâu mới nói. Tuy nhà bọn họ không thiếu rau củ ăn nhưng hắn phát hiện Warren và Alice thích ăn hình như đều là thịt?
"Được vậy làm thịt kho đi." Không thể nghĩ ra làm món gì, Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ gật gật đầu, rối rắm vài giây sau đó quyết định tin tưởng Leonard một lần, dù sao ba mẹ mình thích ăn gì thì phải biết rõ nhỉ? Đưa ra câu trả lời cho dù không phải là bọn họ thích ăn nhất thì ít nhất cũng sẽ là thích ăn nhỉ?
Quyết định làm thịt kho, hai người sau khi thương lượng quyết định tự mình đi siêu thị lớn nhất Hải thị mua thịt tươi mới nhất, kết quả vừa mới xoay người...hai người kinh ngạc phát hiện nguyên bản người vốn dĩ mới xuất phát từ Đế Đô cư nhiên đã tới rồi? Sao lại thế này?
"Ba mẹ?"
"Chú dì?"
Nghe được bọn họ gọi to, Alice hưng phấn lên tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn, trong lòng đối với Lạc Vân Thanh càng vừa lòng hơn.
Nhìn trên tay Warren còn xách theo túi quà, Lạc Vân Thanh chọc chọc eo Leonard, hai người chạy nhanh tiếp nhận đồ vật trong tay hắn.
Có chút nặng!
Khoảnh khắc tiếp nhận túi quà nặng mười phần này Lạc Vân Thanh sinh ra một chút tò mò trong lòng.
Đây là cái gì? Sao lại nặng như vậy?
Khi bọn họ đem túi quà Warren cầm theo đặt xuống, Alice ý cười đầy mặt từ trong túi xách của mình lấy ra một món quà tinh xảo đưa cho Lạc Vân Thanh.
"Túi quà chú Warren của cháu cầm là quà tặng cho hàng xóm của cháu, cảm ơn bọn họ mấy năm nay đã chiếu cố cháu, quà trên tay dì là cho cháu, cháu nhìn xem có thích hay không."
Tiếp nhận hộp quà Lạc Vân Thanh ngượng ngùng cười cười, dưới sự thúc giục của mấy người mở hộp quà ra, chỉ thấy một cái huy hiệu nho nhỏ ở bên trên, hình ảnh trên huy hiệu là một con mãnh thú đang nhẹ nhàng ngửi tường vi. (Có ai đọc bộ Dã thú ngửi tường vi chưa?)
Hả? Mãnh hổ ngửi tường vi? Là có ý nghĩa gì?
Không nghĩ ra ý nghĩa của huy hiệu là gì, Lạc Vân Thanh nhìn thoáng qua Leonard, hi vọng hắn có thể giải thích một chút.
"Đây là tộc huy của gia tộc Horae chúng ta, bên trong có gắn con chip đặc thù, có được nó có thể vô điều kiện điều động 30% vốn lưu động của gia tộc Horae cùng với một bộ phận lực lượng vũ trang."
Leonard một bên nói một bên mở ra thiết bị đầu cuối của Lạc Vân Thanh, đem chíp trên tộc huy xác nhận với thiết bị đầu cuối của cậu, sau đó nhìn thoáng qua Warren, dùng ánh mắt ý bảo hắn tiến hành trao quyền trên chíp.
Tộc huy này đối với gia tộc Horae mà nói có ý nghĩa trọng đại, cho nên chỉ có gia chủ mới có thể tiến hành trao quyền, những người khác mặc kệ có lợi hại như nào cũng không có tư cách như vậy, ví dụ như Leonard, là thiếu chủ nhân, hắn tuy có quyền hạn rất lớn, nhưng trong chuyện trao quyền tộc huy này hắn lại không có quyền hạn.
Đối với biểu hiện gấp gáp như vậy của con trai mình Warren chỉ cười thấp giọng mắng một câu "tiểu tử thúi", sau đó nhận mệnh bắt đầu trao quyền cho Lạc Vân Thanh.
Nghe được con trai bị mắng, Alice không vui, này rõ ràng chính là con giống cha mà! Phải biết là năm đó khi Warren và nàng đính hôn, hắn cũng biểu hiện như vậy, cho nên hiện tại sao chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn.
"Con anh là học theo anh đấy." Alice nói năng đầy lý lẽ đem "chuyện xấu" của Warren năm đó hùng hồn nói ra.
Nói đến mình cũng nhịn không được bật cười ra tiếng.
Phải biết là năm đó nàng và Warren tuy không thể nói là cô bé lọ lem và hoàng tử, nhưng cũng không hoàn toàn môn đăng hộ đối, có thể ở bên nhau cũng là phải trải qua trắc trở nhất định.
Nhưng hiện tại ngẫm lại tình yêu của bọn họ kỳ thực có thể nói là bình thản, dù sao những cái gọi là trắc trở đó kỳ thực không coi là trở ngại, chỉ có thể nói là một ít lửa thử vàng thử thách tình cảm mà thôi.
|
Chương 144 Từ sau khi kết hôn liền chưa từng dạo siêu thị lần nào, hai người Warren và Alice quyết định cùng Lạc Vân Thanh đi siêu thị mua đồ.
Là nửa cái nhân vật công chúng, Warren và Alice mặc kệ đi nơi nào chắc chắn đều phải mang theo vệ sĩ, vì thế chỉ đi siêu thị mua đồ mà thôi liền xuất động sáu bảy người, khiến cho Lạc Vân Thanh một cái đầu hai cái nhức, nghĩ thầm không thì dứt khoát mua qua mạng đi, bằng không nhiều người như vậy đi siêu thị cũng quá gây chú ý.
Nhưng lời nói tới bên miệng lại nhìn bọn họ cao hứng đi ra ngoài, cuối cùng Lạc Vân Thanh vẫn quyết định đi siêu thị.
Dù sao làm người quan trọng nhất vẫn là vui vẻ! Những thứ khác thì tùy duyên đi.
............
Phúc trang cách Hải thị cũng không xa lắm, xuất phát sớm nên khi bọn họ tới siêu thị cũng vẫn còn sớm.
Siêu thị hôm nay giống như ngày thường không nhiều người lắm, trong siêu thị cũng chỉ lác đác vài người thoạt nhìn phi thường nhàn nhã lắc lư ở bên kia không chút để ý xem xét hàng hóa, khi thì đem đồ vật chọn được bỏ vào trong xe mua sắm, khi thì đem đồ lấy nhiều thả lại.
Kaci đối với xe mua sắm thả lên thả xuống.
Là học sinh học viện cao đẳng, Kaci đã qua gần nửa kỳ nghỉ đông, vừa mới nghỉ đông nàng chơi cứ gọi là điên cuồng, suốt đêm đều không thành vấn đề, nhưng chậm rãi chơi đủ rồi Kaci cảm thấy chơi như vậy thực nhàm chán, vì thế bắt đầu hồi tâm, gần đây trong khoảng thời gian này lại càng ngoan ngoãn làm một đứa cháu ngoan, mỗi ngày ở nhà bồi bà nội.
Bà nội Kaci là một đầu bếp, vì nhà cách siêu thị không xa, vì thế xưa này có thời gian rảnh liền đi dạo siêu thị, Kaci nếu muốn bồi bà nội vậy đương nhiên cũng sẽ cùng bà đi dạo siêu thị.
Vừa mới đầu, không hiểu vì sao bà nội mình lại thích dạo siêu thị như vậy, nhưng có lẽ mua sắm là thiên tính của đại đa số nữ nhân, đi một hồi nàng cư nhiên cảm thấy rất thú vị? Mấy ngày nay cho dù bà nội nàng không rảnh để đi, nàng cũng tự mình theo thói quen lắc lư một hai vòng.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, bà nội có việc không rảnh đi dạo siêu thị, Kaci liền một mình đi dạo, nhưng không nghĩ tới đi một hồi liền khiến nàng phát hiện một tin tức không thể tin được!
Nhìn thấy người đi qua mình hai lần, Kaci phát hiện được một việc khó lường, nhịn không được khẽ lén lút đi theo.
Một bên giả bộ nhìn hàng hóa một bên cẩn thận vểnh tai nghe ngóng mấy người bên kia nói chuyện.
Kaci tự nhận hành động của bản thân bí ẩn, nhưng vệ sĩ của Warren và Alice cũng không phải kẻ ăn chay, khi nàng muốn đi theo dùng tầm mắt chặt chẽ nhìn nàng.
Không xong! Kaci ảo não mắng một tiếng cái đầu nhanh chóng quay đi, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp tuyệt hảo, nàng rũ xuống đôi mắt, khóe miệng không khống chế được nở nụ cười.
Mấy ngày này vẫn luôn ở khu thực phẩm tươi qua lại, Kaci đối với bài trí bên này có thể nói là quen thuộc, cho nên tự nhiên biết từ góc độ nào có thể nhìn đến toàn cảnh khu vực bày thịt, vì thế khóe miệng mỉm cười cầm lấy cá đóng gói chân không trong tủ đông, vui vẻ nói một câu: "Cuối cùng tìm được rồi."
Tiếp theo giống như không phát hiện hai vệ sĩ đang giám sát mình, cầm lấy cá đi về phía trước, sau đó thuận theo tự nhiên xem những hàng hóa khác.
Hai người vệ sĩ thấy Kaci đi xa, liền buông cảnh giác, cho rằng nữ sinh này chỉ là trùng hợp muốn mua đồ vật ở nơi này mà thôi, mua xong tự nhiên liền rời đi. Bọn họ thuyết phục bản thân xong lại đem lực chú ý đặt lên trên người ông bà chủ nhà mình.
Vì thế Kaci vừa mới thoát khỏi tầm mắt của hai vị vệ sĩ đứng ở sau mấy kệ để hàng thiếu chút nữa cười ra tiếng heo kêu!
Không nghĩ tới đúng là vợ chồng Horae!
Ha ha ha ha ha, Kaci đắc ý nghĩ bản thân chỉ đi dạo siêu thị mà thôi cư nhiên gặp được vợ chồng Horae? Khi nào người có tiền lại bình dân như vậy?
Đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng gặp được danh nhân ngoài đời thực nha! Cho nên sao có thể không chụp một bức ảnh cho được!
Hạ quyết tâm muốn chụp ảnh Kaci cúi đầu làm bộ xem xét hàng hóa trong tay, nhưng đôi mắt rũ xuống ngẫu nhiên hư hư thực thực đặt vào hai người vệ sĩ vẫn luôn bảo vệ ngầm cho Warren và Alice.
Hai người vệ sĩ này quá cảnh giác, muốn chụp ảnh không bị họ phát hiện là việc khó! Nếu thật sự muốn chụp chỉ có thể làm bộ rời đi, sau đó ở chỗ rẽ động thủ. Nhưng như vậy mình cũng chỉ có mấy giây đồng hồ! Không chụp được cũng rất khó có cơ hội làm lại.
Trong lòng đắn đo một hồi lâu, Kaci hít sâu vài lần sau đó giả bộ mua xong hàng không có việc gì rời đi, cuối cùng ở chỗ ngoặt nhanh chóng chụp một tấm.
Bốn người không biết mình bị chụp nhìn xung quanh có một vị khách duy nhất đều đã rời đi lại càng thêm vui vẻ mà chọn thịt. Ngươi nói miếng thịt này ngon, ta nói miếng thịt kia càng ngon.
Mặc kệ là ngon thật hay ngon giả, chỉ cần bọn họ nói ngon là Lạc Vân Thanh liền đem những miếng thịt đó bỏ vào xe mua sắm, dù sao nơi này chính là khu thịt đắt đỏ, giá thịt bày ra ở đó, chất lượng có kém cũng sẽ không kém đến mức nào.
"Vân Thanh, chúng ta mua nhiều thịt như vậy có ăn hết không?" Nhìn xe mua sắm có ít nhất bốn năm mươi cân thịt, Alice kinh hô ra tiếng.
Tuy nàng thích ăn thịt, nhưng nhiều thịt như vậy cũng quá khoa trương.
"Dì Alice đừng lo, chắc chắn có thể ăn hết, người ở Phúc trang đông lắm."
Nhiều sao? Lạc Vân Thanh nhìn thoáng qua thịt trong xe mua sắm, nhớ tới đám lang sói ở Phúc trang kia không chỉ không cảm thấy nhiều mà còn cảm thấy bản thân nên mua thêm ít nữa, vì thế lại cầm một miếng thịt tầm bốn năm cân lên.
Alice không dám nói gì nữa, chỉ sợ mình vừa mở miệng Vân Thanh lại lấy càng nhiều thêm.
Kết quả nàng không mở miệng Lạc Vân Thanh thật sự không lấy, nhưng con trai nàng lại bỏ thêm hai miếng thịt lớn vào xe mua sắm, hơn nữa nhìn bộ dáng hắn rất có vẻ định lấy thêm mấy miếng nữa.
"Leonard đủ rồi đừng lấy, nhiều nữa có lẽ không ăn hết."
Nhìn Leonard vẫn cứ vứt thêm đồ vào xe mua sắm Lạc Vân Thanh lên tiếng ngăn cản, sau đó không chút dấu vết đẩy xe mua sắm đi tới khu vực đồ uống.
Mỗi lần tới siêu thị Lạc Vân Thanh đều sẽ bổ sung hàng cho Phúc trang, đặc biệt là đồ uống, đồ ăn vặt mà Phúc trang không có gì đó, cậu thường xuyên mua nhiều một chút.
Đẩy xe mua sắm nơi này nhìn một chút nơi kia nhìn một cái, cuối cùng khi rời siêu thị trên tay cầm theo một bao lớn đồ vật, xe huyền phù thiếu chút nữa không chở hết.
Chờ đoàn người Lạc Vân Thanh rời đi, chiếc xe bên cạnh mà bọn họ cho rằng không có ai trong xe kia truyền tới tiếng của Kaci, tiếng cười đắc ý sắp tràn ra.
Lúc ở siêu thị, nàng sợ bị hai người vệ sĩ kia phát hiện sau đó yêu cầu mình xóa ảnh đi, cho nên lo lắng đề phòng chụp được ảnh cũng không dám xem xét liền chạy lấy người, chờ sau khi tính tiền xong rời đi mới dám mở ảnh ra xem, nàng thực đau bi phát hiện cái ảnh mình vừa mới liều chết để chụp kia cư nhiên nhòe thành một đoàn?
Ngoại trừ Warren và Alice có thể miễn miễn cưỡng cưỡng thấy rõ bóng người ra thì những người khác liền vặn vẹo giống như hồn ma!
Vì thế không cam lòng Kaci quyết định nấp ở bãi đỗ xe xem có thể chụp lại một bức hay không. Kết quả không nghĩ tới ông trời cư nhiên ưu ái nàng như vậy!
Nàng chỉ là đi dạo một vòng chọn một chiếc xe huyền phù mà bản thân cảm thấy là xe của bọn họ, sau đó đem xe của mình lái tới bên cạnh xe huyền phù đó, sau đó mở ra kính xe một chiều ngụy trang bên trong không có ai, kết quả không nghĩ tới may mắn thiên vị nàng như vậy, mới đợi chưa tới 20 phút cư nhiên thật sự khiến nàng chờ được Warren mấy người!!
Hơn nữa bọn họ còn bởi vì mua đồ vật nhiều mà ngây người ngoài xe một hồi lâu, điều này khiến nàng tìm được cơ hội chụp ảnh!
Nhưng đáng tiếc chính là nàng vừa mới ấn nút không tiếng động chụp ảnh, một người vệ sĩ trong đó liền lập tức nhạy bén nhìn về phía nàng bên này, khiến cho Kaci không dám chụp nữa.
Kinh hồn táng đảm đợi tới lúc bọn họ đi rồi Kaci mới từ trong trạng thái thấp thỏm phục hồi lại tinh thần, cười hắc hắc một hồi, đem bức ảnh vừa mới chụp post lên Thiên Bác, hơn nữ còn khoe khoang.
"Nho nhỏ chim nhỏ nho điểu: Hắc hắc hắc hắc o(* ̄▽ ̄*)ゞ hôm nay thật là ngày may mắn của ta, không nghĩ tới chỉ đi siêu thị một chuyến cư nhiên bị ta phát hiện phú hào Liên bang của chúng ta —— Horae tiên sinh cùng Horae phu nhân! Ha ha ha ha, vận khí này của ta ai sánh bằng, vui sướng quá sức, hi vọng Horae tiên sinh và Horae phu nhân phù hộ ta phát tài! [ ảnh 1][ ảnh 2]"
"!!!! Ngọa tào! Thật hay giả? Chim nhỏ ngươi không phải là gạt người đi? Ảnh chụp này nhòe thành cái này căn bản chó cũng không nhìn ra tới!"
"Kiểm tra mắt của chúng ta sao? Hai cái người qua đường như hồn ma thế này? Chúng ta sao có thể nhìn ra là ai.""
"Giám định hoàn tất, ta dám nói hai bức ảnh này chắc chắn là giả! Người ngu thì cũng đừng tưởng người khác ngu, vợ chồng Horae người ta là ai, có thể tự mình đi dạo siêu thị sao? Hơn nữa ngươi xem bức ảnh này hẳn là ở khu thịt tươi? Thứ cho ta nói thẳng! Người đi mua thịt đều là người tiết kiệm tiền mới mua đồ về nấu, vợ chồng Horae người ta có tiền như vậy vì cái gì không tìm đầu bếp, còn phải đi tới khu mua thịt tự mình mua đồ?"
"Em gái nhỏ, chỉ số thông minh của em nên nạp thêm rồi, không cần nhìn ta cũng biết ảnh chụp này chắc chắn là giả, chị nói cho em biết, cuộc sống của phú hào không bình dân như vậy đâu, nếu nó là sự thật chị sẽ phát sóng trực tiếp ăn tường cho em xem, ăn vạ cũng phải có kỹ xảo, ăn vạ cái tiểu minh tình còn có người chịu tin tưởng em, đại phú hào danh khí như vậy? Ai tin em chứ?"
"Blogger sợ là muốn hồng đến phát điên rồi đi? Cư nhiên nghĩ ra loại phương thức này để nổi tiếng? Nhà Horae là ngươi có thể ăn vạ sao? Không biết có câu không biết tự lượng sức mình sao?"
"......"
Bình luận thóa mạ liên tiếp nhảy ra khiến Kaci ủy khuất không thôi, ai không phải là tiểu công chúa chứ? Kaci càng nhìn càng tức giận, nhịn không được oán trả lại.
"Ha hả, vì cái gì cần ngươi tin, sự thật chính là sự thật, chẳng lẽ vì ngươi không tin liền không phải sự thật? Ngươi không khỏi quá coi trọng bản thân rồi đấy."
"Có ai quy định người có tiền thuê đầu bếp liền nhất định mỗi ngày phải ăn đồ ăn đầu bếp làm cho mình? Tên não tàn kia ai nói phú hào thì không thể xuống bếp? Nói không chừng đây là sở thích của người ta thì sao? Tình thú hiểu không? Ta đoán ngươi chắc chắn không hiểu, dù sao cũng là cẩu độc thân ấy mà."
"Muốn ăn tường không cần cố ý tới bên này tìm cảm giác tồn tại, nói ta ăn vạ có lẽ ngươi mới thật sự muốn ăn vạ đi, ta còn chưa nói cái gì, các ngươi liền tự biên tự diễn?"
Kaci cũng không phải người hiền lành gì, khi tính tình bạo khởi liền bản thân còn sợ hãi, liên tiếp đáp trả xong võng hữu nàng cao hứng, nhưng người bị oán thì tức đến nổ tung rồi.
Có ai gặp qua chủ blog cực phẩm như vậy chưa, có người bình luận liền oán trả lại? Cứ tiếp tục như vậy, người bị oán lại tiếp tục lại oán lại càng thêm khốc liệt, thề muốn đem chủ blog tức chết mới thôi.
Kaci thực sự tức giận, một người cãi nhau với nhiều người như vậy, nàng có ồn ào cũng không thắng nổi, cuối cùng thật sự không có biện pháp, chỉ có thể đóng lại chức năng bình luận của Thiên Bác, định nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng đêm nay....
Vì hai bên oán lẫn nhau, hơn nữa chủ blog còn có thể lấy một địch nhiều, khiến cho weibo bạo nổ.....
Một vài con cháu siêu cấp phú hào hay hoạt động trên Thiên Bác liên tục bị các võng hữu @ không biết bao nhiêu lần, hi vọng bọn họ có ai đó đứng ra nói người trong hai bức ảnh này là ai.
Nhưng đã sớm phát hiện người trong ảnh chụp là vợ chồng Horae, đám con cháu nhà giàu ai còn dám hé răng?
Nguyên bản cả ngày lăn lộn trên Thiên Bác, một ngày không khoe giàu khoe sang sẽ chết, lần này đám con cháu nhà giàu gặp qua chút việc đời mặc kệ bị bao nhiêu người @ thế nào cũng coi như mình đã chết không lên Thiên Bác~
|
Chương 145 Vốn dĩ mọi người chỉ ồn ào @ bọn họ mà thôi, thực tế cũng không ôm cái chờ mong gì, nhưng mấy phú nhị đại trên mạng bị @ không có một người trả lời, này ngược lại tăng thêm độ tin cậy của bức ảnh kia, đặc biệt là khi vị blogger được coi là mỗi ngày không lên Thiên Bác đều cả người không thoải mái, cư nhiên cả ngày hôm qua giả chết không xuất hiện, trong lòng mọi người đều chấp nhận bức ảnh kia chắc chắn là thật.
"Không nói lời nào đại biểu tập thể cam chịu sao? Ông trời ơi, ta muốn đi lưu lại hai bức ảnh kia, mỗi ngày lạy một cái để xem khi nào có chút tài vận."
"Vừa phát hiện vị tiểu võng hồng cọ nhiệt độ kia vừa lặng lẽ đem bài post kia xóa, chẳng lẽ là sợ gây ra chuyện lớn? Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là một cái tiểu võng hồng, chỉ muốn cọ chút nhiệt độ, nếu thật sự vì vậy mà chọc tới vợ chồng Horae thì quá mức mất nhiều hơn được."
"Đem ảnh chụp vợ chồng Horae lúc trước đặt cùng với bức ảnh này nghiên cứu thật lâu, ta phát hiện thật sự phi thường có khả năng là hai người bọn họ, nhưng vấn đề là! Nếu là hai người bọn họ thì những người khác trong ảnh là ai? Leonard Horae sao 【 lập tức phấn chấn. jpg】"
"Nhìn ảnh mà nói, hai người đứng cách không xa kia là vệ sĩ không sai, nhưng hai cái tiểu tử đứng cạnh vợ chồng bọn họ là ai? Nếu ta nhớ không lầm thì Horae gia chỉ có một người thừa kế? Cho nên một người khác là con của bằng hữu? Cháu trai? Con dâu?....."
"Không phải là hai đứa con sao? Lúc trước có tin tức nói Horae gia không chỉ có một đứa con mà?"
"Horae gia là có hai đứa con, nhưng chỉ có một người con trai, một người khác là bạn lữ của con trai bọn họ, nghe nói là con của bạn học ngày trước, hai nhà cảm tình tốt vì thế định thông gia từ bé. Ps: Tuy gia cảnh đối phương thực bình thường, nhưng Horae gia lại không muốn hối hôn, ngược lại trong khi xã giao cũng không giấu giếm việc hôn ước của tiểu thiếu gia, bởi vậy người trong giới ai cũng biết rõ trình độ coi trọng của Horae gia đối với cửa hôn nhân không môn đăng hộ đối này."
"Mẹ chym, cha mẹ đứa nhỏ này thực trâu bò nha, khi đi học liền sắp đặt tương lại tốt như vậy cho hắn, gả vào nhà Horae chính là nửa đời sau không cần sầu, quả thực xứng với câu một bước lên trời."
"Một đôi cha mẹ thật tâm cơ, đã thời đại nào còn thông gia từ bé? Nói trắng ra là muốn được phú quý, ngoài ra loại hôn ước vượt tầng lớp này thật sự sẽ hạnh phúc sao? Nói câu không dễ nghe có khả năng hai người bọn họ còn chẳng có đề tài tán gẫu chung nữa đi? Chẳng lẽ định kết hôn xong thân ai người nấy lo?"
"Sao các ngươi không hướng tới phương diện tốt mà nghĩ? Có lẽ người ta vốn dĩ chính là chân ái, phải biết đây chính là phiên bản truyện cổ tích cô bé lọ lem trong đời thực, bản nhân vẫn hi vọng có thể thành hiện thực, chúc nhân vật chính hạnh phúc!"
"......"
Chuyện này nóng lên ở Thiên Bác, sau đó nhóm "trinh thám" trên mạng lại sôi nổi xuất động.
Cũng không biết bọn họ là có được tin tức từ đâu, trải qua một hồi chắp vá lung tung, sửa sang suy đoán cư nhiên bị bọn họ nói trúng bảy tám phần.
Bảy tám phần này cũng đủ làm nhân tâm ngóng trông cùng hâm mộ ghen tị hận.
Mọi người đều nói cuộc sống hào môn tốt như mọi người nghĩ, ngoại trừ vẻ xa hoa bề ngoài bên trong có rất nhiều lục đục lẫn nhau, càng là đỉnh cấp hào môn lại càng tranh đấu lợi hại, bổn gia nhà ngoại, vợ cả vợ bé, con trong ngoài giá thú...giữa bọn họ là một hồi chiến tranh không thấy khói thuốc súng.
Nhưng Horae thì ngược lại, hai người Warren và Alice cũng không phải quan hệ liên hôn, bọn họ vì tình yêu mà kết hợp, sau khi kết hợp sinh ra người thừa kế duy nhất là Leonard, cho nên Leonard không cần giống như những người khác liều sống liều chết tranh gia sản, chỉ điểm này cũng đủ đem Leonard trở thành người đứng đầu bảng trong danh sách những người muốn gả nhất Liên bang, không biết bị bao nhiêu người mơ ước thậm chí ảo tưởng.
Nhưng bây giờ!
Bọn họ phát hiện vị kim cương vương lão ngũ này cư nhiên đã đính hôn? Mà hiện tại người cùng hắn đính hôn lại là đứa nhỏ xuất thân từ gia đình bình thường? Hơn nữa thông qua thái độ đối ngoại của Warren và Alice, bọn họ có thể biết đôi vợ chồng này đối với đứa nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu yêu thích.
Con dâu nhà nghèo cư nhiên được ba mẹ chồng yêu thích? Đó cũng không đơn giản, này không phải tương đương với nhiều thêm một khối kim bài miễn tử sao, về sau Leonard thiếu gia muốn xằng bậy ở bên ngoài không dễ đâu, nếu không che giấu kỹ một giây liền bùng nổ gia đình đại chiến, này có thể khiến đám võng hữu trên mạng ghen tị hoàn toàn thay đổi, vì thế nói chuyện cũng nhịn không được chua lòm.
"Vợ chồng Horae thích thì sao chứ, nói giống như người kia là kết hôn với vợ chồng Horae vậy, này là đạo lý gì, theo ta nghĩ chỉ cần Horae thiếu gia không thích vậy ba mẹ hắn có thích cũng vô dụng, ta cũng không tin ba mẹ hắn còn không hướng về hắn mà đứng về phía ai kia."
"Ai nói vô dụng, phải biết rằng vợ chồng Horae còn trẻ, tuy nói hiện tại chỉ có một đứa con là Leonard, nhưng nếu Leonard thật sự chọc giận bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn không thể lần nữa luyện một đứa con nữa sao?"
"Người đi ra từ gia đình bình dân xứng đôi với Horae thiếu gia sao? Ta sợ sau khi kết hôn hắn ngay cả việc nhỏ như xã giao cũng không làm được, người khác phẩm trà phẩm rượu tán gẫu danh họa biệt thự cao cấp, hắn đi làm vách tường hoa hoặc là tán gẫu một vài vấn đề lỗi thời? Nghĩ đến đây ta cười ra tiếng heo kêu, trong đầu tràn đầy đều là hình ảnh, quả thực khiến người hít thở không thông." "....Người kia sợ là đời trước cứu vớt toàn bộ Liên Bang đi, sao vận khí lại tốt như vậy, không cần nỗ lực cũng có thể sống cuộc sống người trên người."
"Ha ha, người trên người? Nói trắng ra chính là leo lên, người như vậy thật sự khiến người ghê tởm, ba mẹ hắn và hắn cũng không biết làm chuyện gì mới đạt được mục đích như vậy, có tâm tư này không làm gì tốt nhất định phải bám người giàu có, như vậy mọi người đều học hắn bám người giàu có, còn nỗ lực cái rắm gì."
"Ha ha ha ha, làm một người nhìn ảnh nói chuyện phân tích cho mọi người, các ngươi có nhìn thấy không, hai người trẻ tuổi kia thoạt nhìn không quá hòa hợp, một người trong đó thấy thế nào cũng như là giống như là bám hụt, đúng chính là nam sinh gầy một chút này, các ngươi nhìn kỹ hắn có phải là muốn đi kéo nam sinh cao lớn kia, sau đó bị cự tuyệt? Ta đoán nam sinh cao lớn kia tuyệt đối là Horae thiếu gia, người gầy một chút kia...khà khà, ta đã nói rồi Horae thiếu gia mới bao lớn, tương lai cứ như vậy bị trói chặt sao có thể không tức giận."
Trên Thiên Bác luôn có một vài hắc tử không nhìn được người ta hạnh phúc, người khác không cao hứng chính mình liền cao hứng.
Nhưng Horae khác với minh tinh, người ta có quyền có thế, bọn họ cũng sợ chết, cho nên nói chuyện cũng thu liễm rất nhiều, ít nhất không dám nói những lời nói vũ nhục rõ ràng, cùng lắm chỉ là không khách khí "nhìn ảnh nói chuyện".
Nguyên bản đám hắc tử còn đắc ý cảm thấy mình suy xét chu toàn, trăm triệu không nghĩ tới lần "nhìn ảnh nói chuyện", "ngữ khí ôn hòa" này bọn họ đá phải ván sắt rồi.
Tập đoàn Phi Mã (tập đoàn tài chính của Horae gia) cùng với tập đoàn Thất Ngôn (công ty Leonard tự sáng lập) cộng đồng lên tiếng, võng hữu trên mạng bị dọa lập tức an tĩnh như gà, sau đó bỗng nhiên khắp chốn vui mừng! Việc thứ hai: Người mãnh liệt công kích tùy ý bịa đặt sinh sự, hôm nay cũng cho các "người thêm đùi gà" [ ảnh 1][ ảnh 2][ ảnh 3][ ảnh 4]......[ ảnh 9] ảnh các vị trên tòa án triệu tập】
【Tập đoàn Thất Ngôn: Tùy cơ rút ra 999 người may mắn được nhận quà, chúc phúc ông chủ cùng bà chủ lâu lâu dài dài. 】
Thiên Bác của tập đoàn Phi Mã post lên thật nhiều công hàm luật sư, bên trên tất cả đều là tên những kẻ bôi đen bịa đặt, thấy các minh tinh bị hắc chỉ có thể làm bộ dường như không có việc gì, hiện tại Horae gia nghiêm túc như vậy, những người nói ra những câu không hay lắm liền sợ ngây người.
Nhưng người qua đường và những người nói lời chúc phúc đều cười, tấp tấp nập nập đi tới trang chủ của Thất Ngôn để lại bình luận.
Phải biết rằng đó chính là công ty của Leonard Horae! Cũng chính là công ty có lợi nhuận cao nhất toàn Liên bang!
Này nói lên điều gì! Này nói lên không thiếu tiền!! Cho nên tuy không biết rút thăm trúng thưởng sẽ là quà tặng gì, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết sẽ không thể keo kiệt!
Hơn nữa 999 cái danh ngạch nha, nhiều danh ngạch như vậy có lẽ sẽ có một phần cho mình đi. Vì thế ngắn ngủi một ngày trang chủ của tập đoàn Thất Ngôn và tập đoàn Phi Mã đều tăng ít nhất 10 triệu fan, số lượng tăng trưởng này khiến người trong giới giải trí đỏ hết cả mắt.
Nhìn số lượng fan nhanh chóng tăng lên, Lạc Vân Thanh giơ hai ngón tay cái khen ngợi Alice, hành động bán manh đáng yêu này khiến Alice vốn đang bị nhóm võng hữu làm tức giận trở nên vui vẻ.
"Dì vẫn là lợi hại nhất" Lạc Vân Thanh ngữ khí ôn hòa dỗ dành Alice.
Cậu rất thích vị trưởng bối nữ tính này, hôm nay bởi vì việc của mình khiến nàng tức giận thành như vậy, trong lòng Lạc Vân Thanh cũng không chịu nổi, hiện tại thấy nàng cười, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Aiz...theo ta những người đó sớm nên bị trừng trị, để cho bọn họ biết không phải ai cũng có thể xằng bậy, ngày thường ta thấy mấy minh tinh kia cũng là tính tình tốt, cả ngày bị người diss cái này diss cái kia cũng không tức giận, cũng không sử dụng pháp luật làm vũ khí bảo hộ bản thân, dần dà khiến cho bọn họ leo lên mặt mình...hơn nữa bọn họ thì biết cái gì chứ, quả thực mắt mù nên không biết con có bao nhiêu ưu tú, quả thực kỳ cục!"
Nhìn Alice ở kia bất bình thay cho mình, Lạc Vân Thanh nhịn không được cười.
"Còn có mấy người cọ lưu lượng kia nữa, các con nói những người đó cọ nhiệt độ thì cũng thôi, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy? Việc nhà chúng ta liên quan gì tới bọn họ, phát biểu bình luận cái gì mà tâm cơ với không tâm cơ, thật là quá đáng giận."
"......"
"Hiện tại cuối cùng nguôi giận, chỉ là Vân Thanh các con khi nào đính hôn a? Ngày đính hôn ta sẽ làm một hồi rút thăm trúng thưởng trên trang chủ, bảo đảm khiến cho vô cùng náo nhiệt."
Nói xong, Alice chờ mong nhìn thoáng qua Lạc Vân Thanh.
Trong lòng vì bản thân cơ trí cho một like! Tuy Horae gia ở Liên bang là đỉnh cấp, nhưng Vân Thanh cũng không kém, hiện tại đã ưu tú như vậy, qua mấy năm nữa chắc chắn càng khó lường, mà con trai mình mình biết, không thú vị cũng không biết dỗ dành bà xã, không chừng cứ kéo dài như vậy nàng sợ có người đào góc tường con trai nhà mình.
Lạc Vân Thanh: "......"
Không phải, dì vừa rồi không phải còn đang phun tào võng hữu sao? Vì cái gì phun tào đột nhiên biến thành thúc kết hôn?
Nhìn Alice, Lạc Vân Thanh đầy áp lực nhìn Leonard một cái, muốn hắn hỗ trợ hòa hoãn một chút.
Nhưng nào biết Leonard cư nhiên hùa theo gật đầu, sau đó cùng với Alice thúc kết hôn: "Vân Thanh, tôi cảm thấy mẹ nói có đạo lý, cậu xem chúng ta khi nào đính hôn thì tốt? Cậu cũng hi vọng có thể mau chóng phải không? Dù sao tôi cũng post lên Thiên Bác rồi, thời gian dài không đính hôn các võng hữu còn tưởng tôi muốn nuốt không phần thưởng của bọn họ."
Nếu Alice nguyện ý làm thần trợ công, Leonard đương nhiên sẽ không cự tuyệt cơ hội tốt như vậy. Phải biết là ngày hôm qua khi nói tới việc đính hôn, Lạc Vân Thanh tuy rằng đồng ý, nhưng cậu hi vọng là vào sau khi tốt nghiệp!
Sau khi tốt nghiệp?
Leonard cảm thấy bản thân không chờ được, sau khi tốt nghiệp kết hôn thì còn được!
Leonard tính toán trong lòng đính hôn chắc chắn càng sớm càng tốt!
Hắn muốn đính hôn không phải giống như Alice nghĩ sợ bị người đào góc tường, mà là vì hắn muốn ở trong tiệc đính hôn công bố hết thảy, hướng toàn thế giới tuyên bố tình yêu của mình và Vân Thanh, nói cho mọi người Vân Thanh là của mình!
|
Chương 146: Đồng ý Đối với đa số người mà nói đính hôn chính là khúc nhạc dạo đầu của kết hôn, Horae gia càng là như thế, nhìn chung gia tộc Horae đã nhiều năm lịch sử như vậy, có kết hôn sau đó ly hôn, nhưng tuyệt đối không có tình huống đính hôn sau đó hối hận phát sinh.
Đối với người khác mà nói việc này có thể coi là bảo đảm, nhưng đối với Lạc Vân Thanh mà nói lại hoàn toàn ngược lại. Vốn dĩ không quan tâm khi nào tổ chức lễ đính hôn, Lạc Vân Thanh sau khi nghe được việc này trong lòng liền sinh ra một chút phiền muộn, lập tức quyết định chậm lại thời gian đính hôn.
Hai đời làm người, tuổi đời thực sự trong lòng Lạc Vân Thanh lớn hơn Leonard nhiều, tự nhận lớn tuổi cậu có thể xác định bản thân thích Leonard và sẽ không dễ dàng thay đổi, cũng biết đính hôn có ý nghĩa là sự hứa hẹn và trách nhiệm!
Nhưng Leonard thì sao?
Hắn hiện tại vừa mới thành niên không bao lâu, hắn có thể xác định bản thân về sau muốn cái gì sao? Có thể bảo đảm nhất định sẽ không hối hận sao?
Lạc Vân Thanh không nắm chắc, dù sao thiếu niên hay thay đổi nhất, cho nên ở bên lớn tuổi hơn cậu cảm thấy mình có cái trách nhiệm và nghĩa vụ đem cho hắn càng nhiều không gian lựa chọn.
Nhưng......
"Cậu không thích tôi sao?" Không biết lòng người tốt, Leonard ngữ khí hạ xuống gục đầu xuống, cả người tản ra một loại hơi thở vô cùng đáng thương.
Con trai lần này muốn ra đại chiêu?
Vợ chồng Horae liếc nhau ăn ý ôm nhau rời đi, đem không gian nhường lại cho hai người trẻ tuổi.
Là trưởng bối bọn họ có thể quan tâm tình cảm của tiểu bối, nhưng trăm triệu không thể nhúng tay vào, dù sao tình yêu không giống những thứ khác, đây là việc giữa đương sự với nhau, can thiệp nhiều không nhất định là tốt.
Hai người nắm tay rời khỏi nhà, cảm nhận được không khí tươi mát lạnh lẽo của núi đồi, nhìn đám mây cao cao trên bầu trời, cối xay gió chậm rì rì quay quay ở đằng xa, trước mặt là một cánh đồng ruộng rau củ xanh tốt, thậm chí còn có lá cây lay nhẹ theo làn gió bên kia, Alice và Warren nhịn không được nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thân thể lập tức cảm thấy phi thường thoải mái.
"Warren, chờ về sau chúng ta già rồi, khi lui về chúng ta cũng mua một tòa núi đi! Em muốn trồng đủ loại kiểu dáng hoa và rau củ, như vậy vào mùa xuân chúng ta có thể nằm trên ghế bập bênh nhìn trăm hoa đua nở, mùa hè có thể nằm hóng mát dưới tàng cây, mùa thu có thể thu hoạch trái cây, mùa đông có thể ngắm tuyết...ở các mùa khác nhau hai người chúng ta có thể chậm rãi ngắm nhìn cảnh sắc khác nhau trong sơn trang."
Alice miêu tả một bức tranh sinh hoạt tốt đẹp khi về già cho Warren, loại sinh hoạt nhẹ nhàng thoải mái này chỉ dùng từ ngữ để miêu tả thôi cũng đã khiến nhân tâm nảy sinh hướng tới. Warren cũng từ trong lời nói của Alice mới lần đầu tiên biết được thì ra Alice cũng hướng tới cuộc sống điền viên như vậy! Nếu là trước đây có lẽ hắn sẽ không hiểu, nhưng ở chỗ này hai ngày, qua hai ngày sống cuộc sống sáng thấy mặt trời mọc xuống ruộng làm việc, hắn phát hiện cuộc sống điền viên cũng không xấu, thậm chí bản thân cũng rất là thích.
Nhưng Alice thích hoa, mua sơn trang có vẻ không thích hợp cho nên vẫn là mua lâu đài cổ có cả trang viên đi, như vậy mới có thể gieo trồng hoa cỏ trên diện tích lớn.
"Thật muốn Leonard mau lớn nhanh lên, chờ nó lớn lên tiếp nhận sản nghiệp của Horae gia, chúng ta liền có thể trải qua cuộc sống thư thái." Nghĩ tới tuổi của Leonard, Alice thở dài một hơi, cảm giác cuộc sống tiêu sái xa không với tới.
"Aiz, ông xã anh nói tại sao chúng ta không sớm sinh con nhỉ? Hiện tại con trai còn nhỏ như vậy, chúng ta cũng không biết khi nào mới có thể chính thức rút lui về sau." Nói tới đây, Alice lại lần nữa cảm thán.
Leonard ở trong lòng Alice thực sự còn quá nhỏ, còn chưa cả tốt nghiệp đâu, chờ tới khi hắn bắt đầu tiếp nhận Horae gia ít nhất cũng phải bốn năm năm nữa, có thể hoàn toàn tiếp nhận càng là không biết còn phải đợi bao lâu.
"Alice, anh biết em là một người mẹ tốt, nhưng em cũng không nên cưng chiều Leonard, nó hiện tại đã thành niên, không nhỏ." Cũng đã tới lúc phải gánh vác trọng trách của Horae gia tộc.
Ngẫm lại bản thân cũng là vừa mới tốt nghiệp cao đẳng học viện không bao lâu đã bị cưỡng ép kế thừa tập đoàn Phi Mã, Warren muốn đào hố con trai của mình.
Chỉ có khi Leonard tiếp nhận tập đoàn hắn mới có thể tiêu dao sái lãng, đương nhiên hắn cũng không phải là đào hố con trai, mà là nhìn trúng hắn, bồi dưỡng hắn, cũng tin tưởng hắn, cho nên mới muốn sớm một chút đem trọng trách gia nghiệp phó thác cho hắn.
Warren càng nghĩ càng cảm thấy bản thân là một người ba tốt hiếm thấy, đặc biệt là so với những hào môn khác, càng cảm thấy bản thân chí thú cao xa, yêu thương gia đình.
Phải biết là người thừa kế của những gia tộc hào môn khác muốn cầm quyền cũng khó, có mấy ai là được nhẹ nhàng cầm quyền? Đại đa số bọn họ là ẩn núp dưới cánh chim của trưởng bối, chờ thế hệ trước gần như sắp qua đời mới có thể chân chính cầm quyền, không phải nói có bao nhiêu nghẹn khuất, cho nên đối với gia tộc Horae, đến tuổi này có thể nhẹ nhàng trở thành gia chủ (là gia chủ chân chính chứ không phải loại gia chủ con rối nhìn bề ngoài thì ngon lành thực chất bên trong không có mấy thực quyền), những người thừa kế khác cứ gọi là hâm mộ ghen tị hận.
Hạ quyết tâm muốn đào hố con trai, Warren yên lặng cầu nguyện trong lòng con trai của mình có thể đáng tin một lần đem Vân Thanh dụ dỗ đi, như vậy hai người giúp đỡ lẫn nhau phấn đấu trong cuộc sống, hắn cũng có thể quăng nồi quăng bớt chút cảm giác tội ác.
Không biết bản thân đang bị âm thầm tính kế, sau khi cha mẹ rời đi, Leonard cùng Lạc Vân Thanh tiến hành một hồi chiều sâu giao lưu, mục đích giao lưu chính là xúc tiến tiến trình đính hôn.
Vốn dĩ hắn rất chắc chắn hắn và Lạc Vân Thanh hai người là yêu thích lẫn nhau, thậm chí cảm thấy Vân Thanh còn yêu mình hơn cả mình nghĩ, bằng không vì sao cậu lại có thể dễ dàng tha thứ cho hành vi mình lừa cậu ấy chứ?
Nhưng hiện tại hắn rơi vào thật sâu hoài nghi! Thậm chí nhịn không được để tâm vào chuyện vụn vặt. Một hồi nghĩ Vân Thanh yêu mình, nhưng một hồi lại cảm thấy hình như không yêu hắn, bằng không vì sao không chịu đính hôn sớm một chút? Chẳng lẽ đây chỉ là thích chứ không phải là yêu?
"Sao cậu lại nghĩ như vậy?"" Nghe xong Leonard phân tích nội tâm, Lạc Vân Thanh vừa cảm động lại vừa dở khóc dở cười.
Thứ lỗi bản thân vì sợ hắn chưa xác định rõ được tình cảm cho nên nhịn đau để cho hắn đường lui bị đương sự coi thành mình không xác định rõ tình cảm? ""Chẳng lẽ không phải sao?"" Leonard cố ý thở dài thật mạnh nói, ánh mắt ảm đạm, trong giọng nói mang theo cô đơn khiến người nghe nhói cả tim.
Nhưng cố tình lại người muốn cho kẻ muốn nhận!
Ví dụ như Lạc Vân Thanh, biết là hắn giả bộ, nhưng tim cậu vẫn như cũ bị chọc trúng.
"Cậu thật sự muốn đính hôn sớm như vậy sao? Xác định bản thân không hối hận?"
"Ừ."" Leonard gật gật đầu, vẫn như cũ bảo trì bộ dáng đáng thương vô cùng, giống như con chó lớn ủy khuất.
Không thể không nói phương pháp này Leonard dùng đúng rồi, người vẫn luôn mạnh mẽ đột nhiên ủy khuất thực dễ dàng khiến người nhịn không được mềm lòng, trong lòng càng là hận không thể đem hết thấy những thứ hắn muốn cho hắn.
Vì thế bị sắc đẹp làm lu mờ đầu óc, Lạc Vân Thanh choáng váng đồng ý rồi.
Từ trước tới nay chưa nghĩ tới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn giản như vậy, Leonard thấy cậu đồng ý sửng sốt vài giây, sau đó lộ ra một nụ cười ngây ngô, sau đó liền bật cười ha ha lên.
""Vậy chúng ta đã nói mau chóng đính hôn, Vân Thanh cậu không thể chơi xấu.""
Chơi xấu? Rốt cuộc là ai chơi xấu chứ! Lạc Vân Thanh nhịn không được mắt trợn trắng, nhưng người có giá trị sắc đẹp cao thì cái gì cũng đẹp, rõ ràng chỉ là trợn trắng mắt nhưng cố tình ngay cả trợn trắng mắt cũng có thể đẹp như thế, giống như câu dẫn người vậy, Leonard không tự chủ được sáp tới hôn lên.
Hôn xong một hồi, Lạc Vân Thanh dựa vào người Leonard, ánh mắt mông lung, môi hồng như máu, bộ dáng thở dốc kia càng là đẹp giống như yêu tinh, Leonard nhìn đến mức ánh mắt như tối sầm, trong lòng hít sâu rất nhiều lần sau đó mới đem cái đầu đầy màu sắc tư duy kéo về chính sự.
"......"
"Chúng ta qua một tháng liền tổ chức lễ đính hôn?"
"Được."
""Cậu thích tổ chức ở khách sạn hay là tổ chức ở lâu đài cổ? Nếu thích lâu đài cổ chúng ta có thể mua một lâu đài cổ?"" Leonard ôm lấy Lạc Vân Thanh, thân thể hơi hơi thở dốc, giọng nói khàn khàn hỏi.
Lạc Vân Thanh cau mày nghĩ nghĩ, cuối cùng lựa chọn khách sạn.
Cậu không chút nghi ngờ nếu mình nói lâu đài cổ Leonard thật sự sẽ mua một tòa lâu đài cổ làm nơi tổ chức lễ đính hôn. Kỳ thực đừng nói Leonard, chính là cậu cũng được, lấy tài lực của cậu, nếu Leonard thích lâu đài cổ, cậu đều có thể mua đưa cho hắn, nhưng nếu muốn đính hôn, dù sao theo tình huống hiện thực bọn họ chỉ có thời gian một tháng, nếu mua lâu đài cổ còn phải tu sửa, xây dựng, cho nên khách sạn ngược lại là lựa chọn thuận tiện nhất.
"Cậu không thích lâu đài cổ sao?"
"Cũng thích."" Ngẫm lại trước kia xem những hôn lễ thế kỷ của những minh tinh, Lạc Vân Thanh cũng không thể che dấu lương tâm nói mình không thích.
"Vậy lâu đài cổ." Leonard quyết định.
Lạc Vân Thanh: "......" Cho nên nếu cậu đã có quyết định rồi vậy còn tới hỏi tôi làm gì? Đùa tôi vui lắm sao?
Lạc Vân Thanh suy nghĩ một hồi, vẫn là cảm thấy phiền phức, lại thử nói: "Hẳn là sẽ có chút phiền toái đi?"
Leonard: "Sẽ không."
Lạc Vân Thanh: [người da đen mặt dấu chấm hỏi! ] cho nên đây là quyết tâm muốn lâu đài cổ?
"Cậu cảm thấy mua một cái lâu đài cổ, tiếp theo làm xong tất cả những công việc chuẩn bị cho tốt, sau đó lễ đính hôn của chúng ta còn kịp?"
Leonard ánh mắt lập loè một hồi, lúc sau mím môi, nghiêm túc nghĩ nghĩ, thời gian một tháng......hình như đúng là có chút vội vã, tuy tiền đập đúng chỗ nhất định sẽ kịp nhưng có lẽ sẽ không hoàn mỹ như vậy.
"Tôi muốn đem nơi chúng ta đính hôn và kết hôn trở thành lễ vật tặng cho cậu." Leo-đại cẩu tử-nard ủy khuất ôm lấy Lạc Vân Thanh rầu rĩ không vui nói.
Điều này khiến Lạc Vân Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao Leonard lại có khuynh hướng lựa chọn địa điểm tư nhân như này, lý do này quả thực khiến người dở khóc dở cười: ""Tôi muốn lâu đài cổ làm gì chứ? Tôi có nhiều căn hộ như vậy cũng không thiếu chút này của cậu, cậu lại không phải không biết tôi có một cái danh hiệu [tinh tế phòng ca] chứ?"".
Có nhà liền có đảm bảo, khi nói những lời này Lạc Vân Thanh có thể nói là tự tin mười phần, chỉ kém nói mỗi câu - cái gì cũng không cần tôi nuôi cậu.
""Nhưng mà cái này không giống.""
""Không có gì là không giống""
""Chính là không giống""
""Vậy cậu nói xem có cái gì không giống""
Lạc Vân Thanh khoanh tay, đau đầu hỏi.
Leonard: "Mua lâu đài cổ chính là của chúng ta, về sau chúng ta có thể mỗi năm đi ở vài ngày.""
Lạc Vân Thanh: "."
Không có nhân tính! Mua một cái lâu đài cổ chỉ là để mỗi năm có thể ở mấy ngày? Nghe ra ý tứ trong lời nói của Leonard, Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân không thể hiểu tư duy của kẻ có tiền!
Chi phí tu sửa, cải tạo, an ninh của lâu đài cổ gộp lại là một con số thiên văn, có tiền này còn không bằng mua một miếng đất mô phỏng lại tự xây lên cho xong, như vậy vừa rẻ vừa lợi ích thực tế mà lại được theo sở thích, đồ đạc bên trong vẫn là khoa học kỹ thuật mới nhất, dùng cũng dễ dàng, phải biết là lâu đài cổ sở dĩ gọi là lâu đài cổ chính là vì kiến trúc bảo toàn đến nay đã có một thời gian lịch sử rất là dài.
Nghe Lạc Vân Thanh nói như vậy, Leonard đáng xấu hổ động tâm, bản thân động tay tham dự thiết kế tu sửa chắc chắn so với mua càng có tâm ý và ngụ ý hơn, nhưng như vậy chỉ có thể chờ tới khi bọn họ kết hôn mới được, đính hôn thì chắc chắn không kịp rồi, trừ khi hắn chấp nhận dời thời gian đính hôn lại một thời gian.
Nhưng thật vất vả mới thuyết phục được Lạc Vân Thanh sớm một chút đính hôn, Leonard sao có thể chấp nhận đem thời gian đính hôn dời lại về sau chứ?
Vì thế chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý tổ chức lễ đính hôn ở khách sạn.
Tới khi Warren và Alice trở về, biết Leonard đã thuyết phục được Lạc Vân Thanh đồng ý đính hôn thì sự vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, ngay cả Warren luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc với Leonard cũng nhịn không được giơ một ngón tay cái với con trai mình.
"Các con muốn tổ chức lễ đính hôn ở đâu? Có chỗ nào đặc biệt muốn đi không?" Thu phục xong Lạc Vân Thanh, Alice lập tức bắt đầu tiến vào trạng thái.
|