Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học
|
|
Chương 60: Tài vận đến cuồn cuộn[EXTRACT]Trở về từ buổi tụ họp, Khúc Phàm hỏi rõ tình huống lúc đó, Thước Nhạc kể lại cho anh, Khúc Phàm suy nghĩ một chút cũng không nói gì. Có điều nửa năm sau một lần vô tình xem báo, tên Phạm cục trưởng đó vào tù, nếu không vì ấn tượng khắc sâu thì Thước Nhạc cũng không nhận ra ông ta, do dự một chút song vẫn không hỏi Khúc Phàm có liên quan tới chuyện này hay không, dù sao đã là quá khứ, tìm hiểu rõ ràng quá để làm gì.
Tháng năm là một tháng bận rộn, ngày tám là ngày Chữ thập đỏ thế giới, trường bọn họ tổ chức chữa bệnh từ thiện, tuy bọn họ không thể xem bệnh cho bệnh nhân, nhưng mỗi người vẫn được phân công nhiệm vụ, đến khu dân cư làm công tác tuyên truyền vệ sinh.
Vào cuối tuần, Quả Quả tới nhà cô giáo Hình để học, Khúc Phàm và Thước Nhạc tới chỗ lão Lý sư phụ, vì gỗ đã được xử lý tốt từ trước, nên có một bộ đã làm xong, chỉ còn phải sơn, nghề sơn gỗ của lão Lý sư phụ là truyền từ tổ tiên xuống, chỉ trình tự làm đã hơn hai mươi bước, sơn được dùng đều là chế tác từ thiên nhiên.
Hai người đi coi bộ gia cụ đó, làm bằng gỗ đỏ, Thước Nhạc nhìn bộ gia cụ đã thành hình mới biết vì sao lại phải chế tác thời gian dài như vậy, cảm thán về tài nghệ cao siêu của lão Lý sư phụ. Thước Nhạc định đặt bộ gia cụ gỗ đỏ này ở sương phòng phía tây tiền viện, vốn tây sương phòng là thư phòng của ông ngoại, trong đó có rất nhiều bộ sách, cơ bản đều là văn học lịch sử, Thước Nhạc không dùng nhiều lắm, bài trí trong phòng đều là do ông ngoại tìm tới, tuy rất có ý nhị, nhưng lúc dùng phải cẩn thận, vì thế Thước Nhạc liền đem những đồ trong phòng đặt vào không gian, cậu còn dựng riêng một trúc ốc để chứa chúng, đem di vật ông ngoại lưu lại cũng đặt vào đó, có không ít tư liệu về lịch sử sau khi ông ngoại về hưu thì viết, đáng tiếc Thước Nhạc không học về sử, nếu không đã có thể sửa sang lại để xuất bản, hiện tại chỉ có thể chờ xem cơ duyên, cố gắng sau này có thể gặp được người có khả năng.
Tây sương phòng trống ra Thước Nhạc định làm thành thư phòng và phòng khách, thư phòng ban đầu nằm ở tây nhĩ phòng, giờ Thước Nhạc định thu dọn cho Quả Quả sử dụng, mặc dù cậu bé đến trường đã hơn một năm, nhưng hiện tại học họa đã có chút thành tích, dường như cậu bé có thiên phú đặc biệt trong nghệ thuật, cô giáo Hình nhiều lần khen cậu bé có linh tính, mà cậu bé cũng thích hội họa, Thước Nhạc dự định đưa tây nhĩ phòng cho Quả Quả, làm phòng vẽ và thư phòng của cậu bé.
Tây sương phòng có ba gian khá lớn, bất quá Thước Nhạc và lão Lý sư phụ làm một quy hoạch mới cho phòng, chia phòng thành hai gian, một gian lớn hơn ở bắc làm phòng khách, gian kia dùng cửa ngăn ra làm thư phòng.
Vì đã xác định tác dụng của tây sương phòng trước đó, lúc lão Lý sư phụ tới đo lường thì đo dựa trên ý định của cậu, Thước Nhạc còn nhờ lão Lý sư phụ giúp thiết kế, gia cụ trong phòng dùng gỗ đỏ làm.
Vì tây sương phòng cần dùng trước, nên bộ gia cụ này cũng được làm trước, Thước Nhạc thật sự rất thích, bảo tọa gợn sóng, chỗ dựa dạng ba bình phong, bên trên là một bức điêu khắc rồng bay gợn sóng, khung là họa tiết cây cỏ cuốn, tay vịn khắc họa tiết mây rồng, mặt ngồi bóng nhẵn, cạnh mép khắc hoa văn bát bảo, chân ghế khắc họa tiết mây rồng. Nguyên bộ gồm ghế đôi, ghế đơn, bàn trà lớn, bàn trà nhỏ, chỗ để chân tính ra hơn ba mươi thứ đều là họa tiết mây rồng, tạo hình nhất trí. Ngoài ra còn làm một cặp bác cổ(1) đầu rồng họa tiết mây rồng, bàn dài hai đầu vênh lên(2) họa tiết mây rồng, bốn cái giàn trồng hoa họa tiết mây rồng, bốn cái ghế tròn năm cửa(3), những thứ này đều đặt ở phòng khách.
Tủ trong thư phòng họa tiết cũng là mây rồng, một đôi giá sách kiểu đời Minh, bàn học, bàn dài lớn, và mấy cái ghế đều cùng một kiểu. Cửa ngăn đồng dạng cũng đã làm xong. Trên cơ bản bài trí tại tây sương phòng đã đủ, nhìn những gia cụ tinh xảo này, hai người đều phi thường thích. Thước Nhạc rất thích thủ pháp điêu khắc phía trên, chỉ hận chính mình không thể học.
Xem gia cụ xong, Thước Nhạc muốn nói chuyện với lão Lý sư phụ, đáng tiếc lão Lý sư phụ đang làm việc thì không ai có thể làm phiền, hàn huyên một chút với đồ đệ của ông, biết được cần tài liệu gì, lần trước nói điện thoại với lão Lý sư phụ, Thước Nhạc đã giao toàn bộ việc thiết kế cho ông, lão sư phụ tìm được chỗ để phát huy tài năng của mình, càng dụng tâm mà thiết kế, trần cũng cần phải làm lại, dựa theo công nghệ truyền thống, có một số gia cụ cần khảm ngọc thạch, hơn nữa dựa theo thiết kế thì cần chế tác vài món đồ sơn mài. Dù sao còn cần mua một ít ngọc thạch, vàng v…v…, giá của những nguyên vật liệu này không rẻ, lão Lý sư phụ cũng không thể tự quyết định. Nhưng Thước Nhạc thật ra không có ý kiến gì, lần trước gọi điện cậu đã nói để lão Lý sư phụ tự quyết, hôm nay đến chỉ là xác định lại, tuy Thước Nhạc không biết giám định những thứ khác nhưng đối với ngọc thạch thì vẫn có một chút nghiên cứu, đối với những loại ngọc thạch hôm nay xem, dùng để làm đồ trang sức thì có chút lãng phí, chất lượng của chúng đều rất tốt, nếu gia công tốt hoàn toàn có thể làm trang sức. Vả lại nghe họ báo giá công cũng không quá đắt, kỳ thật cho dù phí gia công tăng gấp đôi cũng đáng giá, chất lượng chế tác ở đây so ra cao hơn gấp đôi so với chế tác cùng nguyên liệu đó trên thị trường, huống chi lại không tốn tiền gỗ.
Xem gia cụ xong hai người lại đi Phan Gia Viên, Thước Nhạc muốn xem có sự bài trí nào tốt hơn không, dù sao không thể đặt gia cụ một cách trơ trụi.
Cửa hàng của Ôn Hải nằm tại Phan Gia Viên, hai người nghĩ nghĩ quyết định đi dạo xung quanh trước, chủ yếu là Thước Nhạc muốn kiếm chút đồ sứ hoặc thi họa, cũng không phải muốn mua đồ cổ, vừa đi vừa xem thấy được không ít thứ, dạo qua một vòng Thước Nhạc liền vừa ý một bình sứ men xanh kiểu cũ(4) ở chợ đồ cổ, sản xuất tại thị xã Vũ Châu tỉnh Hà Nam, bằng công nghệ khôi phục những năm gần đây, hai người mua một đôi, trở về có thể đặt trên bàn dài vênh hai đầu.
Ôm bình hoa đi dạo tiếp, có chút hoa mắt, đi cũng mệt mỏi, hai người liền đi thẳng tới cửa hàng của Mập, cửa hàng của Mập tên là Hải Ngọc Trai, kinh doanh ngọc, Ôn Vân – phụ thân của Mập là cao thủ giám định ngọc, từ nhỏ Mập đã được phụ thân dạy dỗ, đối với ngọc thạch có thể nói là tinh thông, khi học đại học thì học ngành Lịch sử, nhưng anh lại thích đổ thạch hơn, nghỉ hè năm hai đại học một mình chạy tới Yangon (là thành phố lớn nhất của Myanma) học đổ thạch, lúc đó thị trường đổ thạch không có khởi sắc, muốn kiếm đồ bị lậu ra (ý ở đây đại khái là khi người ta có được nguyên thạch, họ sẽ lựa ra những cái tỷ lệ có ngọc cao và bán những cái mà họ cho là khó có hoặc có cũng không quá tốt. Lúc đó sẽ có những người khác xem xét những nguyên thạch đó và mua lại với giá rẻ, hy vọng sẽ có thứ tốt và cao hơn giá trị mua lúc đầu) rất khó, cũng không biết là do vận khí hay cái gì Ôn Hải dùng 5000 nguyên (đơn vị đếm của nhân dân tệ. Một nguyên bằng mười giác. Một giác lại bằng mười phân) mua một khối nguyên thạch (đá còn nguyên, chưa được cởi bỏ lớp vỏ) , bổ ra được một ngọc lục bảo thủy tinh, cỡ một nắm tay trẻ em, lúc đó bán được 5800 vạn. Mập có tiền cũng không tham, đêm đó liền quay về Bắc Kinh, chính trong lần đó đi xe lửa về mới quen biết Khúc Phàm.
Mập dùng tiền đổ thạch mở cửa hàng đổ cổ này, qua vài năm thì đứng vững chân tại đây.
Hai người vào tiệm, bài trí bên trong khá trống, một bên bày vật trang trí ngọc thạch lớn, đối diện cửa là một quầy, trong quầy là các loại trang sức ngọc lục bảo, tường bên kia thì bày nguyên thạch tách một nửa, trên mặt đất cũng có một ít. Trong cửa hàng có một nữ nhân viên bán hàng, ngoài ra chỉ có một cặp vợ chồng trẻ đang xem bên chỗ nguyên thạch ngọc bích, thoạt nhìn thực vắng.
Khúc Phàm gọi điện cho Mập, không lâu anh ta liền chạy từ lầu xuống, “Khách ít đến nha, đã lâu rồi ngươi cũng không chịu đến chỗ này. Thước Nhạc hoan nghênh vào cửa hàng nhỏ của anh, thế nào chỗ của anh cũng được đúng không.”
Thước Nhạc nghe thế liền cười, “Chỗ này, em thấy tiệm ai cũng náo nhiệt hơn ở đây, chỗ anh có vẻ vắng.”
Mập nở nụ cười ha ha dẫn hai người lên lầu, “Cái này thì em không hiểu rồi, anh đây ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm (ý nói đã không mở cửa hàng thì thôi, nếu mở là đắt khách). Kỳ thật hôm trước em đến thì tốt, bữa đó anh vừa bán một khối nguyên thạch, vừa mở đã trúng, người này ngay cả đồ lậu ra cũng lấy, chỉ ngày đó em nói anh kiếm được bao nhiêu, con số này.” Nói xong giơ hai ngón tay, sau đó nói nhỏ “Hai trăm vạn. Cuối cùng đám người đó còn mua không ít.”
Trên lầu là một phòng tiếp khách, bên cạnh còn có phòng ở, có điều bị khóa.
Ba người ngồi trên sô pha, Mập thể hiện một bộ nghệ thuật uống trà, chuẩn bị một hồi, sau đó hai tay linh hoạt rót trà đưa cho Thước Nhạc trước, rồi lại rót một ly đặt trước mặt Khúc Phàm “Trà xuân Long Tĩnh, nếm thử, đây là loại cực phẩm anh nhờ người mua. Không phải thứ phổ biến trên thị trường đâu.”
Khúc Phàm nâng ly trà lên, “Không nói cái khác về tay nghề pha trà thì Mập là số một.”
Thước Nhạc uống một ngụm, vị thực nhẹ, nhưng hương thơm lại lưu giữ trong miệng, một vị ngọt vòng quanh đầu lưỡi. “Tay nghề của Béo ca thực lợi hại. Có thể pha ra vị trà thơm ngát thế này.”
Mập cười nói “Không giỏi không giỏi, còn kém xa cụ nhà anh. Nếu em có hứng thú, bữa nào lại đây anh dạy cho.”
Thước Nhạc vừa nghe liền vui vẻ “Thật sự, em đến học thật đấy.”
“Không thành vấn đề. Ha ha.”
Uống trà xong, Mập dẫn hai người vào buồng trong, rồi anh lại vào một phòng nhỏ bên cạnh, không lâu thì bưng một khay đi ra nói với Thước Nhạc “Hôm nay là lần đầu tiên Thước Nhạc tới chỗ anh, anh cũng không có cái gì làm lễ gặp mặt, đây là hàng lần này mới nhập về. Em cứ chọn thoải mái, anh chỉ lấy tiền vốn.” Nói xong liền đặt khay lên bàn.
Khúc Phàm vui vẻ, “Hắc Mập, hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao, hào phóng vậy.”
Mập bĩu môi với Khúc Phàm “Ta đây là xem mặt mũi của em ta, nếu là ngươi, giá tăng gấp năm.”
Khúc Phàm vươn tay quàng qua eo Thước Nhạc “Nhạc Nhạc, hôm nay khó được Mập hào phóng như vậy, qua thôn này liền không còn tiệm này (ý là có cơ hội là phải chớp lấy, bỏ qua liền không còn nữa), chọn nhiều chút cho cậu ta chảy máu.” Nói xong tựa vào Thước Nhạc, nhướng mày khiêu khích, nói cho Mập nhà ngươi, chúng ta là một nhà a.
Thước Nhạc dùng tay đẩy anh ra, đây là lần đầu tiên thân mật trước mặt người khác, thực ngượng.
Giở lớp vải nhung trên khay lên, bên trong là mười hai vật trang sức lục bảo, “Chỗ anh chủ yếu là bán ngọc cổ, mà lục bảo là sở thích của anh, hàng năm đi Yangon nhập một hai lần nguyên thạch, khá chắc thì tự cắt. Vài năm thật cũng gặp không ít thứ tốt, những thứ này chất lượng đều là tốt nhất.”
Khúc Phàm nhìn đồ trong khay sửng sốt, “Mập, này không được, thứ này chúng ta không thể lấy.”
Mập cười “Thế nào vừa rồi còn nói chém ta một phen, giờ lại không dám. Mấy thứ này thực đáng giá trên thị trường, nhưng lúc trước ta không tốn nhiều thời gian thì tìm được, nhiều nhất chỉ coi như tốn nhiều công phí, tiền vốn ta đã kiếm đủ từ lâu. Hôm nay lấy mấy thứ này ra, coi như là lễ gặp mặt tặng Thước Nhạc, dù sao hai người các ngươi hòa hợp, thế nào cũng phải có vật tín ước, vậy liền mua ở chỗ ta đi.”
Thước Nhạc nhìn đồ trên khay thì đã không muốn, lại không ngờ Mập lại nói vậy. Nhưng thực ra Khúc Phàm bị câu vật tín ước đả động.
“Được, tình ý này ta nhận. Hôm nay chúng ta liền chọn một vật tín ước.” Quan hệ của bọn họ cũng không phải là dùng tiền tài tới suy xét.
Thước Nhạc nghe lời Khúc Phàm thì cũng không nói gì nữa, mười hai thứ thì có tám là đồ trang sức, hai vòng ngọc, hai chuỗi ngọc, Thước Nhạc vừa nhìn liền vừa ý một chuỗi vòng tay hồng ngọc, vòng tay do mười hai hạt hồng ngọc tạo thành, ánh sáng mỗi hạt thoạt nhìn đều giống nhau.
Thấy ánh mắt cậu dừng ở chuỗi hồng ngọc Mập cười giới thiệu “Đây là mười hai hạt hồng ngọc cực phẩm, mỗi hạt đường kính 15mm, sai biệt dưới 1mm, mười hai hạt dù là ánh sáng màu hay kích cỡ đều giống nhau như đúc, là ngọc bích cực phẩm trong suốt, thuần khiết, ánh sáng màu sắc đỏ rõ. Là thượng phẩm trong hồng ngọc. Dây nối là dùng tơ vàng. Đây là anh lấy từ một hộ nông ở Yangon năm kia. Phí tổn không nhiều, lúc trước cắt được 10kg, phần cực phẩm trừ chuỗi vòng này thì còn hai bộ vòng ngọc, phí gia công làm chuỗi vòng tay thì thật ra nhiều chút, hai ngươi đưa ta hai trăm vạn đi.”
Thước Nhạc lắc đầu, “Béo ca, thế này không được, vòng tay này đưa đến phòng đấu giá 2000 vạn cũng có người mua, giá này em không thể nhận.”
Mập lắc đầu “Hôm nay chúng ta không nói cái khác, Thước Nhạc huynh đệ, chỉ sợ em chưa biết anh và Khúc Phàm quen nhau thế nào, lúc trước lần đầu anh đổ thạch, đổ được 5000 vạn, khi đó cũng không suy nghĩ chu đáo, bị người theo dõi, trên xe lửa, bị mấy tiểu tử chặn đứng, là Khúc Phàm cứu anh, hai người bọn anh có thể nói là thân như huynh đệ, nghe được chuyện em và Khúc Phàm, anh là người không thích nhất, lúc chưa gặp em chỉ hận không thể lập tức tách hai người ra, nói sao nhỉ? Anh đã nghĩ cho dù em vì cái gì mà ở cùng huynh đệ của mình, cuối cùng cũng sẽ không có kết cục tốt. Phương Chí Minh nói không ít điều tốt về em, vì thế mà thiếu chút nữa anh và cậu ta đã đánh nhau, ha ha, bạn bè là cái gì, là anh phải suy nghĩ cho cậu ta. Nhưng anh gặp em, nói thật, anh rất thích em, ai, Khúc Phàm ngươi đừng hiểu lầm, không phải thích kiểu đó, anh coi em như em ruột của mình, thật sự, anh có một em trai, đáng tiếc Phi Điển không còn, đó là vết sẹo mà cả gia đình anh mãi không thể lành, anh gặp em, liền nghĩ đến nó, đây cũng coi như là duyên phận đi, kỳ thật anh hy vọng em và Khúc Phàm có thể đi đến cuối, thật sự, anh mong hai người có thể hạnh phúc, nói thật anh trực tiếp tặng cho em cũng không bao nhiêu, giá chênh lệch rất lớn, tiền vốn đã sớm đủ, ở bên ngoài là thứ tốt trong mắt bọn anh cũng không là gì. Giá ở ngoài đều là xào lên (ý bảo giá tự đặt, tăng bao nhiêu tùy ý). Lần này để Khúc Phàm mua cho em, tặng em làm vật tín ước, tuy là anh có đặt một chân vào chuyện này, em cũng đừng để ý nha, đây là có trả tiền. Ha ha.” Mập thật sự cảm thấy có duyên với Thước Nhạc, đêm qua nhìn thấy cậu không biết sao đã nhớ tới em trai, nếu em của anh còn sống thì cũng mười chín tuổi rồi.
Nói đến nước này không mua thì quá kiêu, Khúc Phàm trực tiếp đeo vòng tay đó lên tay cậu, chuỗi vòng ửng đỏ ánh lên cánh tay trắng nõn của cậu thực diễm lệ.
Thước Nhạc sờ sờ tuy là đẹp, nhưng một người con trai mang có thể nữ tính quá không, “Hay là em đổi cái khác đi, cái này quá sặc sỡ.”
Khúc Phàm cầm tay cậu, cười ngây ngô “Không sặc sỡ, rất đẹp.”
Mập nhìn hai người bọn họ, cũng cười “Thước Nhạc cũng chọn cho Khúc Phàm một cái đi.”
Tuy Thước Nhạc cũng muốn chọn tặng Khúc Phàm một cái, nhưng, vậy thì Béo ca quá thiệt thòi.
Khúc Phàm cũng lắc đầu, “Mập, ta thì khỏi, ta không thích đeo.”
Thước Nhạc nhìn trang sức trên khay, nam mang Quan Âm nữ mang Phật, kỳ thật cậu rất muốn tặng Khúc Phàm một dây chuyền Quan Âm, bất quá dây chuyền Quan Âm ở đây là loại thủy tinh trong suốt, tính ra ngọc Phật thì có mấy cái ngọc bích cực phẩm, nhưng không thích hợp.
Ba người nói chuyện một hồi, Thước Nhạc Khúc Phàm rời đi, xuống lầu, Thước Nhạc đột nhiên nhìn thấy nguyên thạch, nghĩ một chút, nói với Béo ca “Béo ca, em xem nguyên thạch được không?”
Mập vẫy tay, “Cứ tự nhiên đi, chọn được thì lấy đi.”
Đến trước đống nguyên thạch, trong phòng này toàn là khối nhỏ, lớn nhất cũng chỉ cỡ quả bóng rổ, nhỏ nhất bằng nắm tay, Thước Nhạc cầm lên xem, không có gì kỳ lạ, quan sát nửa ngày cũng không xem ra cái gì, cậu không có thiên phú trong lĩnh vực này, Khúc Phàm đứng bên cầm một khối nguyên thạch xem, xem ra cũng là người thường, Thước Nhạc ôm một khối nguyên thạch cỡ quả bóng bên chân anh lên, vừa định buông, cậu liền cảm thấy một dòng linh khí tỏa ra từ trong nguyên thạch, Thước Nhạc rất mẫn cảm với linh khí, linh khí này rất tương tự với linh khí trong không gian, lúc đầu cảm giác rất nhẹ, nhưng ôm một hồi Thước Nhạc liền cảm thấy như đang ôm một quả cầu linh khí, trong lòng khẽ động.
“Béo ca, khối này bao nhiêu?”
Mập nhìn khối nguyên thạch Thước Nhạc ôm, “Không bao nhiêu, tặng cho em đó.”
Thước Nhạc cười “Béo ca, anh vậy cũng không giống thương nhân, sao lại hào phóng như vậy, hay là anh giúp em mở khối nguyên thạch này ra đi, uhm, nếu không có thứ gì bên trong, em lấy theo giá gốc, nếu bên trong là thứ tốt, vậy anh giúp em tìm người làm một trang sức Quan Âm cho Khúc Phàm, còn lại thì thuộc về anh, thế nào?”
Mập vui vẻ “Được thôi. Nhưng không có thứ gì thì em cũng không cần đưa phí tổn, mời anh ăn cơm vài lần là được, anh nhớ Phương Chí Minh nói, em nấu ăn rất ngon, thứ đó thì không thể quên anh nha.”
Gật đầu “Không thành vấn đề.” Thước Nhạc cảm thấy linh khí của khối nguyên thạch trong tay càng ngày càng nhiều, trong này khẳng định có thứ gì đó.
Mập dẫn hai người vào nội viện, ở đó có một bộ trang bị cắt, một khối nguyên thạch nhỏ thế này thì không lâu là xong.
Mập tự động thủ, Khúc Phàm đứng bên giúp tưới nước, Mập dùng đá mài một chút, không có cái gì, lại mài thêm một lúc, lúc mài được cỡ 10 cm, xuất hiện màu xanh, ba người hưng phấn lên, “Hắc, Nhạc Nhạc, vận khí của em không tồi.” Khúc Phàm có điểm phấn khích.
“Đúng vậy, những nguyên thạch này anh đã chọn lựa mấy lần lúc hàng vừa tới. Không ngờ cái này lại xuất hiện màu xanh, giờ thì xem thử tỷ lệ thế nào.” Mập đổ ít nước vào mặt vừa cắt, nhìn vào bên trong. “Hẳn là một khối ngọc bích không tồi.”
Thước Nhạc hơi sốt ruột “Mau, anh chà hết đi.”
Mập không nói nữa, vội làm việc,
Nửa tiếng sau, nguyên thạch lộ hết ra, ba người đều há hốc mồm, “Khúc Phàm anh nhéo em một cái, không phải em đang nằm mơ đi.”
Thước Nhạc cảm giác giống như vui đùa, sao lại trùng hợp như vậy. Cũng quá vớ vẩn đi.
“Ai u, em là siêu nhân sao. Trời ơi, là thật sao, đây thực là lần đầu tiên anh gặp. Đế vương ngọc tinh khiết. Còn kiếm ra từ đống rác.” Ánh mắt Mập trợn tròn lên, nói xong ngẩng đầu nhìn nhìn rồi lấy áo giấu khối ngọc bích cỡ nắm tay vào, “Đi, chạy nhanh, không thể ở chỗ này.”
Nói xong liền ôm khối ngọc bích đi ra ngoài.
Không lâu ba người đã ngồi lên xe của Mập, “Vì sao phải chạy?” Thước Nhạc kỳ quái hỏi.
“Chúng ta giải thạch ở hậu viện phỏng chừng không lâu sẽ có người tới, may mà hôm nay là cuối tuần, mọi cửa hàng đều bận rộn, nếu không đã sớm có người tới. Để anh xem, giờ chúng ta đi đâu?”
Thước Nhạc suy nghĩ “Hay là đi tứ hợp viện đi, ở đó khẳng định không có vấn đề.”
Mập kỳ quái hỏi, “Chỗ nào?”
Khúc Phàm lái xe về phía tứ hợp viện “Nhà Nhạc Nhạc.”
“A, Nhạc Nhạc là người Bắc Kinh?”
“Ai ai…ta nói Mập ngươi, đừng gọi thân mật như vậy được không?” Khúc Phàm nghiến răng nghiến lợi, xưng hô Nhạc Nhạc, trừ bỏ cha mẹ Thước Nhạc chỉ có anh gọi.
“Tốt thôi tốt thôi, là cục cưng của ngươi. Về sau ta không gọi là được rồi đi.” Mập liếc mắt khinh thường.
Thước Nhạc nhìn hai người cười cười, “Khúc Phàm anh đến trường đón Quả Quả trước đã.”
“Tiểu Nhạc còn chưa trả lời câu hỏi của anh đâu.”
“Không phải, em sinh ra ở Nam Kinh, nhưng cha mẹ đều là người Bắc Kinh, tứ hợp viện bây giờ là do ông ngoại để lại cho em. Hiện tại em cũng là người Bắc Kinh.”
Ba người đón Quả Quả về tứ hợp viện, Mập vừa vào tứ hợp viện hai con mắt liền bốc hỏa “Tiểu Nhạc, em đây là đang ở trên tiền a. Ngôi nhà này ở Bắc Kinh khẳng định là thượng đẳng, xem thạch điêu, hình điêu khắc này. Anh muốn ngất.”
Khúc Phàm lôi Mập đang dựa vào cửa sổ, túm vào trong nhà “Ngươi còn nhiều thời gian để xem, vào nhà trước đã.”
Mập vào phòng, nhìn xung quanh, Thước Nhạc thấy trong mắt anh đều lóe sao.
Không quản anh ta nữa, dẫn Quả Quả đi thay quần áo.
Ba người lớn một đứa bé, ngồi quanh bàn tròn, nhìn khối ngọc bích trên bàn, vẻ mặt mê say “Thật sự, anh xem đổ thạch không ít, nhưng đây là lần đầu tiền đổ được đế vương thạch, tuyệt đối là cực phẩm trong ngọc bích, Tiểu Nhạc, vận may của em quá tốt.”
Thước Nhạc sờ ngọc bích, cảm nhận linh khí ẩn dấu trong nó, hùng hậu hơn nhiều.
Khúc Phàm là người đầu tiên bình phục, với anh thì đó chỉ là một tảng đá xinh đẹp mà thôi.
Trái lại Tiểu Quả Quả thì tò mò nhìn ba người lớn không hiểu họ làm sao vậy, biểu hiện không quá bình thường, nhất là chú Béo, hiện tại thoạt nhìn giống như mấy ông chú quái dị mà ba ba hay nói.
Thước Nhạc cười cười “Béo ca, đã nói trước rồi, khối ngọc bích này thuộc về anh, nhưng anh phải giúp em làm ngọc Quan Âm. Uhm, lại thêm một cái đi, làm một cái dây chuyền khỉ con, cho Quả Quả, nó thuộc tuổi khỉ.”
Mập nhếch mép “Huynh đệ, đây không phải là ngọc bích bình thường, chỉ một khối này, chế tác ra chính là hơn triệu.”
Khúc Phàm vỗ vai Mập “Mập chúng ta đừng nói cái này, đây vốn là đồ của ngươi, Thước Nhạc chỉ tìm ra thôi.”
Mập hít một hơi thật sâu, “Tốt, vậy quyết định như thế. Nếu không có em, nói không chừng đã bị ai mua mất, đống đó của anh, đều bán 5000 một khối, nếu để người khác mua, anh hối hận đến chết mất.”
Thước Nhạc cười cười, cảm thấy cảm giác của mình thực chính xác, hôm nào có rảnh thì lại đến chỗ của Béo ca xem, nếu không bị lậu ra thì nguy rồi.
|
Chương 61: Tân sinh mệnh[EXTRACT]“Anh qua bên tây sương phòng tắm trước đi, em ở bên này với Quả Quả .” Buổi tối tiễn Mập về, đã mười giờ, có thể là do vui vẻ nên Mập và Khúc Phàm uống hơi nhiều.
“Hay là em tắm cho Quả Quả trước đi, đợi lát nữa hai chúng ta cùng tắm.” Khúc Phàm cười hì hì nói.
Thước Nhạc cầm nội y, ôm Quả Quả “Anh được rồi đấy, mau đi đi, đừng ngâm lâu, tắm nhanh là được rồi, cẩn thận đừng ngủ quên bên trong.”
Khúc Phàm tiến lên hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Quả Quả, “Yên tâm. Anh chưa say đến hồ đồ đâu.”
Tắm xong dỗ Quả Quả ngủ, Thước Nhạc về đông ốc, Khúc Phàm đã nằm trên giường, mắt nhắm mắt mở như sắp ngủ.
Cởi quần áo chui vào trong chăn, đầu vừa đụng gối, tay bên kia đã bu lại, tắm xong mùi rượu không còn nặng như trước, có điều cơ thể lửa nóng, xê xê qua một chút, “Ai, đợi chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
Khúc Phàm chỉ cảm thấy cơ thể bóng loáng mềm mại trong ngực mình, miệng thở hổn hển hàm hồ nói “Chuyện gì, ngày mai nói sau.”
Lời nói bị chặn lại trong miệng, đầu óc ngày càng mơ hồ, thôi vậy, ngày mai nói.
Giật giật bàn chân hơi tê, đẩy đẩy người bên cạnh “Sau này tối ngủ đừng ôm chặt như vậy, bị chặn muốn tê hết cả người.”
Khúc Phàm duỗi lưng “Việc này anh khống chế không được, vả lại không phải là cánh tay anh ngày nào cũng bị em áp sao, anh vẫn rất khỏe nha.”
Thước Nhạc tung chân đá anh một cái “Anh sửa đi, nếu không buổi tối em ngủ với Quả Quả.”
Giơ hai tay đầu hàng, “Được rồi, anh sẽ chú ý. À đúng rồi đêm qua em muốn nói cái gì với anh?”
Thước Nhạc ngồi dậy “Thiếu chút nữa thì quên. Hôm qua lúc anh và Béo ca uống rượu, em suy nghĩ, anh nói chúng ta có nên làm chút đầu tư không?”
“Đầu tư? Vì sao? Chúng ta lại không thiếu tiền.”
“Đúng là không thiếu tiền, nhưng cũng phải nghĩ cho lâu dài chứ. Anh xem lão Lý sư phụ, phí gia công phí nguyên liệu, giờ phí nguyên liệu rất đắt, em cũng không muốn ông ấy dùng nguyên liệu chất lượng kém, đây là một số tiền không nhỏ, phỏng chừng không ít hơn trăm vạn. Còn có vòng tay hôm qua mua ở chỗ Béo ca, hơn hai trăm vạn, thực xa xỉ.” Nói tới đây Thước Nhạc cũng hơi ngượng ngùng, đôi khi cậu thật là có điểm tiêu tiền như nước.
Thấy Khúc Phàm nghiêm túc nghe, cậu nói tiếp “Tuy ông ngoại của em lưu lại di sản không ít, nhưng hiện tại chuyện gì cũng không thể nói trước, nhà ở mấy chỗ khác đều cũ rồi, còn nói không chừng là dạng gì, mấy chỗ đó cũng không được bảo hộ như chỗ này. Không chuẩn ngày nào đó liền bị phá dời đi chỗ khác.”
Khúc Phàm cười cười “Không có việc gì, mấy chỗ ông ngoại em chọn đều thuộc khu bảo hộ, tuy văn bản không quy định rõ, nhưng khả năng bị phá dời đi chỗ khác là không lớn, dù sao tứ hợp viện là đặc sắc của Bắc Kinh. Không cần lo lắng. Cho dù em không có thu nhập gì, anh cũng có thể nuôi em.”
Thước Nhạc liếc anh, “Em mới không cần anh nuôi, tương lai chúng ta còn nhiều cái phải dùng tiền.”
Khúc Phàm buồn cười nhìn Thước Nhạc “Rốt cuộc em lo lắng cái gì? Chúng ta có chỗ nào để tiêu tiền sao? Hiện giờ chi tiêu không phải vẫn nằm trong khả năng sao?”
Thước Nhạc nghĩ nghĩ “Cô giáo Hình nói Quả Quả có thiên phú hội họa, nếu có thể đi theo con đường này, khẳng định có thành tựu, em nghĩ chờ Quả Quả tốt nghiệp trung học, cho nó đi Pháp, dù sao môi trường nghệ thuật ở Châu Âu so ra tốt hơn, vả lại muốn làm nghệ thuật chi tiêu khẳng định rất nhiều, còn có…”. Thước Nhạc do dự nói “Em nghĩ đợi đến ba mươi tuổi, đủ điều kiện rồi lại nhận nuôi một đứa trẻ nữa. Mặc dù có Quả Quả, nhưng em còn muốn một đứa con gái. Nuôi con tốn rất nhiều tiền. Vả lại có con gái, không phải còn phải chuẩn bị của hồi môn cho nó sao.”
Khúc Phàm ôn nhu nhìn Thước Nhạc “Tốt, chờ em ba mươi chúng ta nuôi thêm một đứa con gái, khi đó Quả Quả hẳn là đã đi du học, hai người chúng ta cũng có thời gian nuôi con gái.” Cười cười, Khúc Phàm đột nhiên vén rèm đi ra ngoài, không lâu cầm một chi phiếu quay lại “Lúc trước ba anh sáng lập công ty, về sau khẳng định là do anh trai anh thừa kế, bất quá anh vẫn có 15% cổ phần công ty, mấy năm nay được chia không ít hoa hồng, đều nằm trong đây, bình thường anh cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền, cũng vô dụng, về sau tài chính trong nhà anh giao cả cho em, mặc kệ là em cầm đầu tư hay là làm gì đều tùy em.”
Thước Nhạc suy nghĩ, nhận lấy “Hôm qua ở cửa hàng của Béo ca, khối nguyên thạch kiểm lậu đó, là vì em cảm giác được bên trong nó có linh khí mới chọn, em nghĩ nếu bên trong thật sự có linh khí, chúng ta mua về, sau này cũng có thể đặt ở đáy hòm để dành cho bọn nhỏ, giá trị của thứ này sẽ tăng, dù sao càng ngày chúng càng ít.”
Khúc Phàm gật đầu “Được, em quyết định đi. Chờ khi nào anh có thời gian thì đi dạo cùng em.” Anh tuyệt không ngạc nhiên về năng lực của Thước Nhạc, người yêu của anh luôn cho anh kinh hỉ.
Hôm qua lúc Khúc Phàm và Mập uống rượu, Thước Nhạc dùng ngọc thạch ông ngoại lưu lại thử một chút, không phải ngọc thạch dạng gì cũng cảm giác được. Việc này có liên quan tới linh khí trong ngọc thạch, bất quá có thể xác định là, chỉ có ngọc thạch tốt mới chứa linh khí. Cho nên chuyện đổ thạch vẫn là khả thi. Chẳng qua cần rất nhiều tài chính, đây cũng là lý do cậu tìm Khúc Phàm thương lượng.
Một nhà ba người ăn cơm chiều, tiến vào không gian, hai ngày này vẹt sẽ sinh, lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm, động vật trong không gian phát dục khá nhanh, Thước Nhạc từng quan sát, trứng gà trong không gian ấp trứng cần ba ngày, mà bên ngoài ấp trứng cần hai mươi mốt ngày, Thước Nhạc từng lo lắng có thể nào tuổi thọ của động vật trong không gian sẽ ngắn lại, nếu tính theo thời gian ấp trứng, nhóm gia cầm đầu tiên hẳn là đã tiến vào thời kì già cả, chính là hiện tại xem ra chúng nó đều rất khỏe, phi thường có sức sống, không có trạng thái già cả, lúc này cậu lại nhớ tới rau dưa trong không gian, chỉ cần cậu không hái thì nó sẽ tiếp tục sinh trưởng, hơn nữa hương vị sẽ càng ngày càng tốt, Thước Nhạc nghĩ có lẽ là nhờ linh khí. Vì thế mà cậu từng lo lắng, sợ gia cầm trong không gian sinh ra trí tuệ, vậy thì cậu cũng không dám ăn. Cũng may chỉ có số ít gia cầm sinh ra trí tuệ, mà những con đó đều bởi uống lượng lớn nước hồ. Truy tới căn nguyên vẫn là ở chỗ Thước Nhạc.
Trực tiếp đi đến bên hồ, Thước Nhạc thấy vợ chồng Tướng Quân đang nhìn chằm chằm vào ổ, đến gần nhìn, một quả trong đó đã bắt đầu mổ xác. Dựa theo quy luật trong không gian, thời gian ấp bốn quả trứng vẹt này hơi dài, không biết là vì duyên cớ gì.
Răng rắc…răng rắc, thời gian mổ xác rất dài, hơn hai tiếng, vẹt con phá xác thành công, vỏ trứng vỡ ra, nhìn chim con mới sinh cố gắng thoát xác, hai vị người lớn không khỏi sinh ra cảm xúc, Quả Quả tiểu tử này thì lại càng cực kỳ khẩn trương, nếu không phải đã giảng từng chú chim nhỏ đều phải trải qua quá trình sinh ra , cậu bé đã sớm chạy tới trợ giúp.
Tiểu tử mới sinh ra cả người trụi lông, thịt mềm hồng hào, ánh mắt còn chưa phát triển đầy đủ, tiểu tử run rẩy, tiếng kêu mỏng manh. Thoạt nhìn tiểu tử này nặng không quá 20 gram.
Thấy vẹt con giương miệng kêu, Thước Nhạc vội vàng tìm sữa bột chuyên môn phối cho chim non đã chuẩn bị tốt ra, dùng nước trong không gian pha, thử độ ấm, sau đó dùng ống hút nhỏ, tiểu tử này dùng toàn bộ khí lực để ngậm ống hút, Thước Nhạc nâng thân thể nho nhỏ của nó, thật cẩn thận, sợ làm nó bị thương.
Ba chú chim non khác cũng nở ra trước giờ cơm chiều, bởi vì đều giống nhau hồng hào không lông, nhìn cũng không phân ra là loại gì, muốn phân biệt thì còn cần chờ chúng dài lông.
|
Chương 62: Bị bắt tại giường[EXTRACT]Ba bốn ngày sau bốn con vẹt con đã dài lông, bốn con vẹt được ấp ra đều là vẹt đuôi dài, ngược lại bình thường nhất là vẹt Budgerigars thì lại không được ấp, trong bốn con, có hai con là vẹt đuôi dài vàng xanh, vẹt đuôi dài vàng xanh(1) khá dễ ấp, cơ bản về bề ngoài hai con đều giống nhau, trán có màu xanh biếc, từ trán xuống cả thân là màu xanh lam, mắt và hai má không có lông màu trắng, dưới mắt từ miệng tới tai là ba chấm hoa văn đen xếp hàng ngang, cằm và họng là màu đen, ngực bụng là màu vàng kim.
Còn có một con vẹt xanh tía đuôi dài Hyacinth(2), cả bộ lông màu xanh tía tinh khiết, chỉ có dưới mỏ và xung quanh mắt có một ít màu vàng, nó có một đôi mỏ lớn cong như lưỡi câu, mỗi lần cho ăn Thước Nhạc phải tốn rất nhiều thời gian để rút ống hút ra, tuy sinh ra chưa lâu nhưng khí lực đã rất lớn.
Khiến mọi người ngoài ý muốn là, vẹt đỏ Scarlet(3) cũng được ấp trứng, vẹt đỏ Scarlet rất hiếm thấy vì nó là loài có nguy cơ tuyệt chủng, vẻ mặt đầy những đường hoa văn tung hoành giống như trong kinh kịch (hay kinh hí là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch.), cả thân đỏ tươi mỹ lệ, lông cánh chưa trưởng thành, nhưng đã có thể nhìn thấy vàng tiên diễm, lục sâu thẳm, lam huyền diệu, và cặp chân tối đen.
Bốn tiểu tử lông cánh đều chưa trưởng thành, bất quá đã nhìn ra hình dạng đầu, vì ở trong không gian nên chúng mọc lông rất nhanh, năm sáu ngày đã dài hơn 10cm, thoạt nhìn không còn yếu ớt, dù sao vẹt đuôi dài cũng là vẹt cỡ lớn, vẹt đuôi dài xanh vàng và vẹt đỏ Scarlet có thể dài khoảng 84-94cm, mà vẹt tía đuôi dài Hyacinth là lớn nhất, có thể dài tới 100-107cm, vì không có chim bố mẹ chăm sóc, nên Thước Nhạc chăm sóc càng tỉ mỉ hơn.
Có lẽ là sinh ra trong không gian, bốn tiểu tử này đều thực thông minh, tính cách cũng không giống nhau, bình thường khi loài chim mở mắt ra sẽ coi sinh vật đầu tiên nhìn thấy là cha mẹ, do luôn được Thước Nhạc nuôi nấng, bốn chú vẹt phi thường thân thiết với cậu, tính cách hai con vẹt xanh vàng thực dịu ngoan, ngày thường luôn tựa vào nhau, không bài xích Khúc Phàm và Quả Quả, lớn hơn chút cũng chấp nhận hai người cho ăn. Con vẹt tía đuôi dài Hyacinth là nghịch ngợm nhất, mỗi lần thấy nó thì nó đều đang không ngừng hoạt động. Mà con vẹt đỏ Scarlet thì lại rất ổn trọng, để chăm sóc mấy con vẹt cho tốt Thước Nhạc đã xem sách chuyên dụng nuôi vẹt, trong đó sự đánh giá đối với vẹt đỏ Scarlet (hay vẹt tứ sắc) không quá tốt, bởi sự huyên náo và hiếu chiến khiến vẹt tứ sắc không được mọi người tín nhiệm, song con vẹt tứ sắc này của nhà họ lại thập phần chững chạc, cũng là con nghe lời nhất trong bốn con, có điều hơi đáng tiếc là con vẹt đuôi dài này chỉ ăn đồ ăn do Thước Nhạc cho, không phản ứng với Khúc Phàm và Quả Quả, thậm chí không cho bọn họ đụng chạm.
Vì có một vụ án, thời gian này Khúc Phàm rất bận, tối về nhà càng ngày càng trễ, thậm chí còn ở lại đơn vị hai ngày. Đang bận rộn thì tháng sáu đã tới, Thước Nhạc tham gia cuộc thi cấp bốn. Thi không tệ, không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn sẽ qua, vụ án của Khúc Phàm cũng phá, vì là vụ trọng án, mọi người đều quá mệt mỏi, trong cục cho họ nghỉ hai ngày. Đương nhiên là luân phiên nghỉ, do Khúc Phàm là tổ trưởng nên bị xếp nghỉ cuối cùng, kết quả chờ lúc anh nghỉ thì vừa ngay lúc Thước Nhạc thi xong, sắp tới kì thi cuối kỳ nên chương trình học đa số cũng đều đã xong, ban ngày dẫn Quả Quả tới vườn bách thú chơi một ngày, buổi tối vì đã lâu không làm nên hai người cũng không tiết chế, lăn qua lăn lại tới nửa đêm mới ngủ.
Thước Nhạc đang ngủ không biết trời trăng thì đột nhiên bị một tiếng thét chói tai bừng tỉnh, mơ màng mở mắt ra nhìn, lão mẹ đang đứng trước giường, ngồi dậy “Mẹ, chào buổi sáng.” Vừa chào xong, bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo như bị nước đá dội lên, “A…” Thước Nhạc vội vàng kéo màn che lại.
Dương Hiểu Uyển chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp tình huống như vầy, đầu tháng sáu bà và Thước Chí Quốc lần lượt làm xong thủ tục nghỉ hưu, nhưng vì Thước phụ còn phải bàn giao công việc nên phải một thời gian sau mới rảnh rỗi, Dương Hiểu Uyển không chờ ông, nhớ con, liền tới Bắc Kinh trước, trước đó bà có ghé Tô Châu, mua không ít sản phẩm thêu, định mang theo cùng những thành phẩm làm theo yêu cầu mà bà đã đặt trước vận tới Bắc Kinh, làm xong tất cả, bà tới Bắc Kinh một mình, không nói cho Thước Nhạc để dành cho cậu sự kinh hỉ.
Sáng sớm gõ cửa tứ hợp viện, không để ý tới khuôn mặt do dự và lo lắng của Lâm thúc, gõ cửa phòng thấy không có động tĩnh, nhẹ nhàng mở cửa ra, trong lòng nghĩ tiểu tử xấu xa này sao không đóng cửa chứ.
Bước vào đông ốc thấy màn che ngăn phòng được thả xuống, vui vẻ đi vào, lại thấy quần áo rơi lung tung trên mặt đất, màn trên giường hạ xuống một nửa, xuyên qua màn có thể thấy mơ hồ tình cảnh trên giường, Dương Hiểu Uyển có dự cảm không tốt, tiến tới phía trước mở màn ra, tình cảnh trước mắt làm cho bà nhịn không được mà hét ầm lên, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, nửa ngực trần, những vết xanh tím trên người đứa con, tất cả đều dẫn tới một đáp án.
Hai người mặc quần áo, có chút hoảng loạn, bình thường hai người sẽ không ngủ say như vậy, tính cảnh giác của Khúc Phàm rất cao, sẽ không để người tới gần mà không biết, nhưng thời gian này không được nghỉ ngơi tốt, hôm qua lại tới công viên chơi một ngày, buổi tối ngủ trễ, hoàn toàn không nghe được tiếng gọi của Khúc mẫu. Vì thời tiết tháng sáu nóng lên, Thước Nhạc mang bọn chó con ra ngoài, dựng một chuồng chó ở phía bắc tây sương phòng, mỗi ngày vừa mở mắt Quả Quả liền chạy tới đó, vài lần hai người đều chưa tỉnh dậy, cuối cùng Thước Nhạc liền không đóng cửa nữa, đỡ phải Quả Quả mở không ra.
Đủ loại trùng hợp làm cho hai người bị bắt tại ổ chăn, thật đúng là sự ngả bài tệ hại nhất.
Vào phòng khách thấy mẫu thân ngồi trên ghế bành, sắc mặt tức giận tới trắng bệch, “Mẹ.” Thước Nhạc nhỏ giọng gọi.
“Cô.” Khúc Phàm lớn như vầy còn chưa từng xấu hổ thế này.
Dương Hiểu Uyển trừng mắt hung hăng nhìn hai người, quay đầu qua một bên không nói chuyện, giờ bà không biết phải dùng thái độ gì đối mặt với cả hai.
Thước Nhạc kéo tay áo Khúc Phàm, trao cho anh một ánh mắt, để anh rời đi trước. Lúc này Khúc Phàm không muốn rời đi, nhưng anh biết anh cần lưu lại không gian cho hai mẹ con họ.
Thước Nhạc cẩn thận bước nhẹ tới bên mẫu thân, “Mẹ.” Thấy vai mẫu thân run run, Thước Nhạc bước tới trước mặt thấy mẫu thân rơi lệ đầy mặt, “Mẹ, thực xin lỗi.” Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của mẫu thân tim Thước Nhạc không thể chịu nổi, quỳ xuống, “Mẹ, xin lỗi vì làm người thương tâm.”
Dương Hiểu Uyển nhìn đứa con quỳ gối trước mặt mình, nâng tay đánh một cách vô lực “Con làm cho ta quá thất vọng rồi. Vì sao lại thế này chứ?”
Nước mắt Thước Nhạc cũng chảy xuống, cậu không có cách nào nói với mẫu thân về tình yêu của cậu và Khúc Phàm, cũng không có biện pháp nói tình cảm của cậu đi từng bước đến giờ như thế nào, cậu không thể nói là mình đúng, làm con lại cô phụ sự kỳ vọng của cha mẹ, cậu từng nghĩ làm thế nào để mẫu thân lượng giải cho tình yêu của cậu, thậm chí nghĩ tới phản ứng của mẫu thân, nhưng khi đối mặt với nước mắt của mẫu thân, tất cả thiết tưởng đều trở nên tái nhợt.
Nhìn đứa con khóc Dương Hiểu Uyển lau nước mắt, “Nhạc Nhạc, chia tay đi, bây giờ còn kịp, con còn nhỏ, tương lai còn rất dài.”
Thước Nhạc lắc đầu, cậu sai rồi, cậu sai ở lúc đầu không nên theo đuổi tình cảm của mình, lúc đó Khúc Phàm là người cậu thích, sự nhiệt tình của tuổi trẻ khiến cậu không lo lắng tới hậu quả khi phá tan cấm kỵ, nhưng giờ đã không thể thu hồi tình cảm nữa rồi, lỗi lầm này làm cho cậu không oán không hối, Khúc Phàm đã cắm rễ trong lòng của cậu. Tình cảm thì không có đúng sai.
Nhìn bộ dáng của Thước Nhạc lòng Dương Hiểu Uyển nặng nề, con trai của bà bà hiểu nhất, đứa nhỏ này nặng tình cảm, chưa từng ngỗ ngịch cha mẹ, cho dù lúc trước bà bắt cậu chọn ngành mà cậu không thích cậu cũng không phản đối, nhưng hôm nay là lần đầu tiên đứa nhỏ này lắc đầu với bà, xem ra thật sự là…
Dương Hiểu Uyển lau mặt, “Được rồi, ta không nói với con nữa, ta gọi điện cho ba con, trưa mai ông ấy sẽ tới. Chờ để ba con nói đi.”
|
Chương 63: Hướng đi kỳ quái của sự việc[EXTRACT]“Ba ba.” Quả Quả đứng ở cửa khó hiểu nhìn vào trong.
Thước Nhạc vội lau nước mắt đứng lên, tiến lên vài bước, ôm Quả Quả “Quả Quả đi tìm lão ba đi, rửa mặt ăn cơm. Ba ba ở đây nói chuyện với bà nội.”
Quả Quả vươn tay sờ nước mắt chưa lau khô ở khóe mắt Thước Nhạc “Sao ba ba lại khóc.”
Thước Nhạc cười với cậu bé “Không sao ba ổn, đi đi, không phải con muốn chơi với Ban Ban và Điểm Điểm sao? Ăn sáng xong, là có thể mang chúng vào vườn chơi rồi.”
Quả Quả gật đầu,“Dạ, Quả Quả nghe lời.” Cậu bé vừa nói xong thì có chút sợ hãi nhìn Dương Hiểu Uyển, chạy đi bịch bịch. Không một hồi lại chạy trở về, trong tay cầm một quả táo to, cậu bé chạy tới trước mặt Dương Hiểu Uyển, nhìn quả táo trong tay, hơi do dự, nhét vào tay bà “Bà nội, đây là quả táo tự tay Quả Quả hái, đỏ nhất lớn nhất, tặng cho bà nội, đừng giận ba ba. Ba ba rất ngoan.” Cậu bé nói xong chờ mong nhìn bà.
Lúc Quả Quả mới tới Dương Hiểu Uyển đã nhận ra, có nghe kể về Quả Quả, biết Khúc Phàm nhận nuôi một cậu bé, lúc Thước Nhạc gọi điện thoại nói không ít chuyện về cậu bé, thậm chí còn gửi ảnh chụp cho bà, chẳng qua lúc đó cậu bé còn khá gầy nhỏ, rất ngại ngùng. Giờ thì cậu bé mập mạp, ánh mắt thật to, lông mi đen đen, cái mũi khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn hồng chu chu, cực kỳ đáng yêu, cả người cậu bé trắng mịn, mặc quần áo ở nhà cũng thực sạch sẽ, vừa nhìn đã thấy được chăm sóc rất tốt.
Dương Hiểu Uyển ôm cậu bé lên, “Con tên là Quả Quả đúng không? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Thước Nhạc ở bên cạnh vẻ mặt khẩn trương, vì mẫu thân đang tức giận, nên không giới thiệu Quả Quả cho bà, lại không ngờ Quả Quả tự mình tới đây, bất quá thoạt nhìn mẫu thân thực thích Quả Quả.
Quả Quả ngồi trong lòng Thước mẫu nghiêm túc nói “Dạ, con tên là Quả Quả, năm nay năm tuổi rưỡi.”
Thước mẫu thấy bộ dạng nhu thuận của cậu bé có chút thích, “Năm nay năm tuổi rưỡi rồi, đây, quả táo lớn này tặng cho Quả Quả ăn.”
Quả Quả trừng mắt nhìn quả táo “Quả Quả không ăn, cho bà nội táo, Quả Quả chưa đánh răng, chưa thể ăn cái gì, nếu không sẽ không phải trẻ ngoan.”
Rốt cục Thước mẫu cũng lộ ra tươi cười “Là ai nói cho Quả Quả phải đánh răng nha?”
Quả Quả cười tủm tỉm nhìn Thước Nhạc “Là ba ba, ba ba nói trẻ ngoan thì sáng sớm tối muộn phải đánh răng, sau khi ăn xong súc miệng, mới có thể có răng khỏe. Xem, răng Quả Quả rất trắng nha.” Cậu bé nói xong liền lộ mấy khỏa răng sữa giống như hạt gạo của cậu.
Thước mẫu ôm Quả Quả, không nói gì nữa, chỉ đỏ mắt nhìn đứa con.
Thấy Quả Quả sôi nổi đi ra ngoài, Dương Hiểu Uyển nhìn Thước Nhạc “Nhạc Nhạc, con có biết con đang làm cái gì sao? Cả hai đều là đàn ông, hai người các con như vậy, người khác sẽ nói thế nào, hơn nữa, cả hai không thể có con. Không có hôn nhân đảm bảo, giờ hai con còn trẻ còn hấp dẫn lẫn nhau, chờ lúc già rồi, làm sao bây giờ?”
Thước Nhạc nhìn về phía đông sương phòng, nhưng bị rèm che lại cũng không thấy gì “Con không quan tâm người khác nói thế nào, mặc dù có chút tiếc nuối, chúng con không thể đi vào đại sảnh tổ chức đám cưới. Nhưng con tin tưởng tình cảm của chúng con, về phần đứa nhỏ, giờ không phải chúng con đã có Quả Quả sao.”
Dương Hiểu Uyển nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Thước Nhạc lắc đầu “Con có nghĩ tới ta và ba con không, còn có cha mẹ của Khúc Phàm chỉ sợ cũng mong cả hai có con của chính mình. Ai, ta không nói nữa, chuyến bay của ba con mười giờ đến, con nói lão Lâm đi đón đi, con tự mình suy nghĩ cẩn thận lại đi.” Thước mẫu nói xong đứng lên, vào đông ốc, nằm lên kháng(1) ở đông ốc. Bà ngồi mới bay tới sáng mới tới, nửa đêm qua đã đi, đến đây lại bị dằn vặt từ sớm, hơi mệt mỏi.
Thước Nhạc cầm mền mỏng đắp cho mẫu thân, mẫu thân không nhìn cậu, đột nhiên Thước Nhạc có chút ủy khuất, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên mẫu thân nổi giận với cậu, cậu rất chấp nhất trong tình cảm, nhưng cậu càng mong nhận được chúc phúc của người nhà, cậu không thể nhìn mẫu thân thương tâm, nhưng không biết làm thế nào để hóa giải.
Ra khỏi cửa phòng, thấy Khúc Phàm đang đứng ở cửa lo lắng nhìn cậu, ánh mắt Thước Nhạc đỏ đỏ, Khúc Phàm kéo Thước Nhạc vào lồng ngực mình ôm chặt cậu.
Khúc Phàm hôn nhẹ đôi môi tái nhợt của Thước Nhạc nhỏ giọng nói “Yên tâm đi, cô sẽ lượng giải. Chúng ta cùng nhau cố gắng. Em xem phụ mẫu anh thích em như vậy, cha anh không biểu hiện ra, chỉ là vì ông ấy ngại ngùng thôi. Hiện tại để anh tới cố gắng.” Khúc Phàm cười cười, Thước Nhạc an tâm rất nhiều.
Thước Nhạc bất an cả buổi sáng, Khúc Phàm thì lại vẻ mặt thản nhiên, mười giờ Thước mẫu thức dậy, da mặt Khúc Phàm thực dày, tuyệt không bị ảnh hưởng chuyện buổi sáng, cũng không xấu hổ khi đối mặt với Thước mẫu.
Giữa trưa Thước phụ được Lâm thúc đón về, vào viện thấy Thước Nhạc Khúc Phàm ra đón, thấy hai người bọn họ Thước phụ cũng không nói chuyện, cầm gậy gỗ để chắn cửa trong viện đánh Khúc Phàm, “Ngươi tiểu tử hồ đồ, uổng công ta tốt với ngươi như vậy, đứa nhỏ nhà ta cũng bị ngươi làm hư.”
Hành động của Thước phụ khiến mọi người trong viện phát mộng, Khúc Phàm cũng quên trốn, bị gậy đánh trúng vai.
“Ba, ba đừng đánh.” Thước Nhạc phản ứng lại, vội chạy lên ngăn cản.
“Còn ngươi tiểu tử xấu xa, ngươi cũng chạy không được.” Nói xong liền giơ gậy đánh, Khúc Phàm vội kéo Thước Nhạc tránh vào trong lòng mình.
Thước phụ tức giận đỏ mặt, từng đợt gậy hạ xuống, Khúc Phàm che Thước Nhạc tránh nhưng vẫn bị đánh mấy cái.
Dương Hiểu Uyển vừa ra khỏi phòng, liền thấy con mình và Khúc Phàm bị Thước phụ đuổi đánh chạy quanh cây hòe “Thước Chí Quốc, ngươi phát điên cái gì hả, còn đánh người nữa.”
“Tôi dạy dỗ bọn chúng, thực không thể tưởng nổi, lại dám làm chuyện như vậy. Tôi đánh chết bọn chúng.” Nói xong lại đánh một gậy.
Dương Hiểu Uyển vừa thấy, cái này không được, sợ Chí Quốc tức quá sinh bệnh, vội chạy tới cản lại, kéo cánh tay Thước Chí Quốc “Mau dừng tay. Có chuyện gì từ từ nói. Đừng động thủ.” Nhìn gậy đập lên người hai đứa nhỏ, Dương Hiểu Uyển đau lòng muốn chết, còn có Khúc Phàm đứa nhỏ này, ngốc sao, không biết chạy, may là cậu ta còn biết bảo vệ tốt Thước Nhạc.
Xem ra cơn tức của Thước phụ không nhỏ, thở hổn hển, “Bà đừng kéo tôi, đừng kéo, hôm nay thế nào tôi cũng phải dạy dỗ hai thằng nhãi ranh này.”
“Oa…” Thước phụ vừa dứt lời, chợt nghe tiếng khóc của Quả Quả, trong viện lớn tiếng như vậy, Quả Quả chơi ở trong vườn bị kinh ngạc chạy lại, cậu bé vừa chạy ra vườn thì thấy lão ba và ba ba bị đánh, bị dọa sợ.
Người lớn trong viện ngây ngẩn cả người, phản ứng đầu tiên là Thước Nhạc, vội đẩy Khúc Phàm ra, chạy tới bên Quả Quả, ôm cậu bé dỗ dành.
Cơn tức của Dương Hiểu Uyển bật lên, “Thước Chí Quốc, ông giỏi lắm, vừa tới đã gây chuyện, ông xem ông dọa cháu trai của ta. Nếu Quả Quả có chuyện gì, ta không để yên cho ông.”
Thước Chí Quốc cũng ngây ngẩn cả người, ông hoàn toàn không ngờ bị Quả Quả nhìn đến, có điểm thất sách.
Sau một trận gà bay chó sủa, Thước phụ Thước mẫu ngồi lên kháng, Thước Nhạc Khúc Phàm ngồi trên tú đôn (2)
Dường như Thước Chí Quốc đã quyết tâm muốn tách hai người ra, nhìn hai người thổi râu trừng mắt, “Còn nói cái gì, tách ra, nhanh lên, Thước gia chúng ta không thể ném mặt mũi.”
Không đợi Thước Nhạc Khúc Phàm có phản ứng gì, Dương Hiểu Uyển vỗ bàn ba một tiếng, “Thước Chí Quốc, hôm nay ông sao vậy, uống trúng thuốc gì sao, la hét cái gì. Còn có cái gì ném mặt mũi Thước gia, Nhạc Nhạc tự do luyến ái, liên quan gì tới Thước gia của ông.”
Thước Chí Quốc trừng mắt, “Sao không liên quan tới Thước gia chúng ta, nhà của tôi chỉ có Nhạc Nhạc một đích tôn, về sau còn phải nối dõi tông đường.”
“Ông đồ cổ, giờ là thời đại gì. Bắt Nhạc Nhạc phải cưới vợ, sinh con cho các ngươi.”
“Tôi mặc kệ, hai người các ngươi phải tách ra, Khúc Phàm ta không nói, Thước Nhạc, ta đã an bài tốt, con gái chú Trương không tồi, ngày mai con theo ta đi xem, con gái nhà người ta lớn lên xinh đẹp, điều kiện không tệ. Lão Trương giống ta đều ra người tri thức, nếu con cưới con gái người ta, khẳng định không sai.”
Đề tài vừa chuyển, Khúc Phàm và Thước Nhạc có chút theo không kịp, cảm thấy mọi chuyện sao lại thực quỷ dị.
Dương Hiểu Uyển nhớ tới cô gái đó gặp vào lần tụ họp sau tết, “Cô gái đó quả là rất tốt, nhưng cô ta là nghệ sĩ đánh đàn, thoạt nhìn không biết chăm sóc người khác.”
“Thì đã sao, Nhạc Nhạc rất biết chăm sóc người khác, bà coi không phải là Khúc Phàm được chăm sóc rất tốt sao.”
“Sao lại có thể giống nhau.”
“Không giống chỗ nào?”
Dương Hiểu Uyển cảm giác có gì đó không đúng, rồi lại không biết không đúng ở đâu “Nếu vậy còn không bằng Nhạc Nhạc ở cùng Khúc Phàm, ít nhất cậu ta rất thương Nhạc Nhạc nhà ta, lúc bị đánh cũng biết che chở cho nó. Nhạc Nhac từ nhỏ chưa chịu khổ gì, phải tìm người thương nó, cũng không thể để nó tốn nhiều tâm.” Mới vừa nói xong liền nhìn thấy khóe miệng Thước Chí Quốc mỉm cười nhìn bà.
Dương Hiểu Uyển lập tức hiểu ra “Ai, Thước Chí Quốc ông bẫy tôi. Ông, ông tức chết tôi.” Không ngờ lão già này từ lúc vào viện đã bắt đầu diễn trò. Giăng bẫy chờ bà rơi vào.
Thước Chí Quốc vẫy tay bảo hai người đang ngây ra đi xuống.
Thấy cả hai đi ra ngoài, Thước Chí Quốc kéo tay vợ “Hiểu Uyển, bà đừng tức giận, tôi làm vậy, cùng là muốn bà hiểu rõ lòng của bà, kỳ thật trong lòng bà vẫn là tán thành chuyện hai đứa nó đi, bằng không cũng sẽ không nói đỡ cho chúng, giống như bà nói, tình cảm của bọn nhỏ là chuyện của chúng, không có gì mất mặt, hạnh phúc của chúng là quan trọng nhất.”
Dương Hiểu Uyển trừng mắt nhìn Thước Chí Quốc “Ông biết lúc nào?”
Thước Chí Quốc cười nịnh “Lần trước khi chúng ta đến, chỉ là không ngờ hai đứa này lại phát triển nhanh như vậy.” Nói đến đây, Thước Chí Quốc có chút ngứa răng, cảm thấy mấy gậy vừa rồi của mình hơi nhẹ.
Dương Hiểu Uyển thở dài, “Tôi cũng không quá để ý con mình tìm một người đàn ông, chẳng qua, Nhạc Nhạc là đứa chấp nhất, giờ đầu nhập vào nhiều như vậy, vạn nhất tương lại Khúc Phàm đổi tâm, nó phải làm sao, không có gia đình, không có con, thậm chí thanh danh cũng bị hủy, lúc đó nó phải làm sao, cô đơn cả đời? Ông cũng biết công việc của Khúc Phàm, nguy hiểm như vậy, vạn nhất có một ngày, cậu ta có cái gì ngoài ý muốn, ông nói Thước Nhạc làm sao bây giờ.”
Thước Chí Quốc cũng thở dài, “Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, muốn nói Khúc Phàm thay lòng đổi dạ, tôi đoán khả năng không lớn, nhưng công việc của cậu ta quả là nguy hiểm, bà còn chưa biết lần trước Khúc Phàm đỡ một đao cho Thước Nhạc, rất nguy hiểm.”
Dương Hiểu Uyển lắp bắp kinh hãi “Sao lại thế, sao tôi không biết.”
“Tôi cũng là nghe lão Lâm nói.” Thước Chí Quốc kể chuyện đó cho Dương Hiểu Uyển.
Dương Hiểu Uyển vỗ ngực “Quá nguy hiểm, vậy Nhạc Nhạc làm sao bây giờ, chẳng lẽ về sau luôn lo lắng đề phòng cùng cậu ta sao, không được, chuyện này hai chúng ta không thể đồng ý.”
“Nguy hiểm của Nhạc Nhạc không lớn, lần đó là do hơi bất ngờ, nếu không trốn vào không gian liền an toàn.”
Vừa nói xong chuyện đó liền lừa gạt sang hướng khác. Dương Hiểu Uyển là một người mẹ luôn nghĩ cho con, dù là thương tâm hay thất vọng, con vẫn là quan trọng nhất với bà, đồng dạng Thước phụ trải qua mấy tháng quan sát cũng rất vừa lòng Khúc Phàm, đương nhiên đa số tin tức là do hai vị vợ chồng khác trong viện nói, thấy con mình hạnh phúc, ông cũng rất vui mừng, vì hạnh phúc của con ông nguyện ý thuyết phục vợ mình.
|
Chương 64: Nghênh đón một đôi cha mẹ khác[EXTRACT]Vào trong viện, Thước Nhạc kéo tay Khúc Phàm đang ngẩn người, “Ba em cứ thế mà lừa cho việc này trôi qua sao? Làm sao mẹ em lại dễ nói chuyện như vậy?”
Khúc Phàm nhéo khuôn mặt sững sờ của cậu, cười ha ha nói “Chú đúng thật là, vừa rồi làm anh cũng sợ. Ha ha, không ngờ tới cuối cùng lại nhờ chú mới thuyết phục được cô. Có lẽ là vợ chồng già so ra hiểu nhau, cô thương em như vậy làm sao nguyện ý để em khổ sở, chẳng qua họ còn băn khoăn nhiều thứ thôi.”
Thước Nhạc thở dài nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra tươi cười sáng lạn, đột nhiên nhớ tới “Trên người anh có đau không, để cho em xem xem.” Nói xong liền cởi quần áo của Khúc Phàm.
Khúc Phàm vội giữ tay cậu lại “Ai nha nha, không sao, chú không dùng sức, đánh giả thôi, một chút cũng không đau. Hai chúng ta chuẩn bị cơm trưa đi, chỉ sợ cô chú đã đói.”
Thước Nhạc nghĩ cũng đúng, xoay người đi về phía nhà bếp. Không thấy Khúc Phàm ở sau lưng nhe răng xoa vai, “nhạc phụ” đại nhân của anh thật là không hạ thủ lưu tình mà.
Buổi tối Thước Nhạc và mẫu thân bận rộn trong bếp, chuẩn bị cơm chiều, Khúc Phàm và Thước phụ mang theo Quả Quả ngồi trong phòng sinh hoạt, Thước Chí Quốc cố toàn lực xoay chuyển hình tượng người xấu của mình trong lòng Quả Quả, có điều hiệu quả không lớn.
Thước Nhạc một tay cầm bát, một tay cầm vá, Thước mẫu ở bên cạnh xắt rau thơm bỏ vào trong.
Thước mẫu thấy con mình múc canh vào bát, do dự hỏi “Con gặp ba mẹ cậu ta chưa?”
Thước Nhạc ngượng ngùng, gật đầu “Dạ rồi, hồi tháng tư ba mẹ ảnh tới đây, có gặp.”
Lo lắng hỏi “Ba mẹ cậu ta có đồng ý không? Không làm gì con sao.”
Thước Nhạc cười với mẫu thân “Không ạ, lúc đầu cũng rất phản đối, tính tình ba của Khúc Phàm hơi hung, nhưng đều là đối với Khúc Phàm, đối với con thì không làm gì, tính của mẹ anh ấy thì dễ, dạo này luôn gọi điện cho con.”
Thước mẫu xoay người cắt đồ ăn, “Vậy là tốt rồi, con phải quan hệ tốt với họ, đừng tức giận, dù là lúc nào cha mẹ cũng là hậu thuẫn của con, Khúc Phàm đứa nhỏ này tốt, tuy công việc không thỏa mãn, nhưng mẹ thấy cũng là người đáng tin, con đừng suy nghĩ lung tung. Quả Quả là đứa bé ngoan, ngày thường phải giáo dục cho tốt, sang năm cho nó đi học tiểu học đi. Mẹ thấy tháng chín này gửi nhà trẻ trước đi, trẻ con không chỉ cần thông minh, còn phải biết giao tiếp, phải cho nó tiếp xúc với bạn cùng lứa tuổi nhiều hơn.”
Nghe mẫu thân lao thao dặn dò, trong lòng Thước Nhạc tràn đầy hạnh phúc, nhịn không được tiến lên ôm lấy bà, nghẹn ngào nói “Mẹ, thực xin lỗi.”
Đôi mắt Thước mẫu hơi đỏ, thở dài, vỗ tay Thước Nhạc “Ai da, quên đi, nếu đã quyết định thì đừng hối hận, sống cho tốt. Làm mẹ không phải là mong con mình sống tốt sao. Tốt lắm tốt lắm, đừng như vậy, bao nhiêu tuổi rồi.”
Khúc Phàm nhìn hai mẹ con ôm nhau trong bếp, lòng tràn ngập hạnh phúc, cho tới bây giờ cũng chưa thấy nhiều hy vọng như lúc này.
Khụ khụ… quay đầu thấy Thước phụ trừng mắt nhìn anh, “Đứa con này của ta giao cho cháu, nếu để ta biết cháu bắt nạt nó, xem ta thu thập cháu thế nào.”
Khúc Phàm cười ha ha đồng ý “Yên tâm đi, chú, cháu thương em ấy không hết sao lại bắt nạt được. Có thể gặp được Nhạc Nhạc, là hạnh phúc lớn nhất đời cháu.”
Thước phụ khinh thường không thèm để ý tới anh, ánh mắt chuyển sang Quả Quả, “Quả Quả, lại đây chơi với ông nội nào.”
Quả Quả phùng má “Không chơi với ông, người xấu.” Nói xong quay người qua một bên, để mông nhỏ đối mặt về phía Thước phụ.
Khúc Phàm thấy Thước phụ kinh ngạc, trên mặt đầy nghiêm trang, trên thực tế trong lòng đã cười nở hoa, cảm thấy toàn thân thoải mái, tựa hồ những cú gậy trước đó cũng không đau nữa.
Vì giữa trưa cha mẹ Thước Nhạc ăn một mình. Nên cơm chiều coi như lần đầu tiên sau khi Khúc Phàm chuyển đổi thân phận cả nhà ăn chung, lúc trước đã quen thuộc với Khúc Phàm, cho nên cũng ít xấu hổ, Thước phụ nổi hứng liền cùng Khúc Phàm không say không về, trong lòng cũng tồn vài phần tâm tư, cảm thấy đứa nhỏ này vẫn cần phải khảo nghiệm. Khúc Phàm cũng thẳng thắn liều mình cùng quân tử, dù sao chuyện của anh và Thước Nhạc quả thật là dựa vào ‘nhạc phụ’ mới viên mãn.
Thước Nhạc và mẹ ăn cơm chiều xong cũng không quản hai người kia uống rượu, mang theo Quả Quả về nhà chính.
“Hồi chiều mẹ và ba con bàn bạc, tạm thời không quay về, ở lại đây một thời gian, thủ tục về hưu của chúng ta đã làm xong, ba con chỉ còn bàn giao công việc, nói ra cũng không có gì.”
Thước Nhạc nghe cha mẹ muốn ở lại một thời gian, vui vẻ “Thật tốt quá, con sắp phải thi, chờ thi xong, con cùng mẹ và ba đi chơi.”
Trong lòng Thước mẫu cũng nghĩ ở một thời gian, để đánh giá rõ tính cách của Khúc Phàm, dù sao tận mắt thấy vẫn hơn. “Tây sương phòng có phải chưa ở không, mẹ nhớ con có một cái giường lớn, đặt qua tây sương phòng đi, ba và mẹ ở đó. Hai đứa không cần phải làm gì nhiều.”
Thước Nhạc nghe xong vội phản đối “Như vậy sao được, sách và đồ trong tây sương phòng của ông ngoại đã bị con bỏ vào không gian, giờ phòng trống không, mẹ và ba ở đông ốc, con và Khúc Phàm mang Quả Quả qua tây ốc ở.”
Thước mẫu nghĩ nghĩ, “Vậy mẹ và ba con tới tây ốc ở, ba người các con ở đông ốc, giường của đông ốc lớn, nhân tiện để mẹ và ba con dọn dẹp chỗ này, gia cụ khi nào làm xong. Phòng tính ra khá nhiều, nhưng đều trống không.”
Thước Nhạc cười cười nói “Làm sao nhanh như vậy, tây sương phòng đã làm xong, bộ hoàng hoa lê thì tháng bảy là xong, định đặt vào ba gian đại sảnh tiền viện, còn lại thì lâu hơn chút, tử đàn thì phải tới cuối năm mới làm xong, con xem bản vẽ rồi, trên đó cần trạm chỗ rất nhiều, dù có đệ tử hỗ trợ, nhưng phần chi tiết vẫn cần lão Lý sư phụ tự mình làm, cho nên mới lâu. Lúc trước con đưa cho họ không ít nguyên liệu, trừ mấy bộ chỉnh thể, con còn nhờ họ làm mấy kiện nhỏ, cơ bản là có thể đặt đầy phòng, lão Lý sư phụ còn đề cử Tiễn sư phụ ở Tô Châu, Tiễn sư phụ làm gia cụ rất có uy tín tại Tô Châu, phía đông viện để Tiễn sư phụ làm, nguyên liệu đã chuyển qua, còn cần các loại ngọc thạch và đá màu để khảm nữa, con ngại phiền nên đã để họ tự mua. Chờ làm xong thì tính luôn vào tiền công.”
Thước mẫu trừng mắt nhìn cậu “Con để họ tự mua, giá sẽ đắt lắm. Con chờ mà xem, chờ làm xong khẳng định giá không thấp.”
Thước Nhạc cười “Không sao, đã bàn trước cả rồi, chờ làm xong, chỉ cần nghiệm thu rồi đưa tiền cho họ, nếu giá quá cao, con có thể dùng gỗ để trao đổi đồng giá. Dù sao nguyên liệu trong không gian còn nhiều, đỡ phải tốn tiền.”
“Con nha, lại đổ lên đầu ông ngoại đi.”
“Ha ha, ai bảo ông ngoại con là người chuyên thu thập, người khác lại không biết ông cất chứa cái gì. Giờ cho dù có tiền cũng không thể mua vật liệu tốt như vậy.”
“Được rồi, chính con chú ý chút, đồ trong không gian tận lực đừng bán ra ngoài, nhiều sẽ bị người khác chú ý.”
Thước Nhạc gật đầu, bỗng nhớ ra “A đúng rồi, mẹ, con cho mẹ xem thứ tốt.” Nói xong lấy một hộp gỗ nhỏ trong không gian, mở ra, bên trong là vòng tay Khúc Phàm mua cho cậu, vừa mở hộp đã cảm nhận được ánh hồng chợt lóe, ánh mắt Thước mẫu tỏa sáng nhìn vòng tay, ngay lập tức bị vòng tay hấp dẫn.
“Ai u, con trai, cái này ở đâu ra, đây là hồng ngọc cực phẩm nha.” Lấy hộp gỗ qua xem, Thước mẫu nói.
Thước Nhạc hơi ngạc nhiên “Mẹ, sao mẹ lại biết.”
Thước mẫu cẩn thận lấy vòng tay ra giơ lên trước mặt nhìn “Sao mẹ lại không biết, năm xưa ông ngoại con thu không ít ngọc bích (có thể chỉ ngọc thạch hoặc ngọc lục bảo), mẹ đã thấy không ít, cũng không có cái nào tỷ lệ tốt như vầy, có điều sau đó vì mua mấy chỗ bất động sản, đều bán đi, nhưng những ngọc thạch ông ngoại con thích vẫn còn giữ lại, cái này con lấy đâu ra?”
Thước Nhạc nở nụ cười có chút ngượng ngùng nói “Bạn của Khúc Phàm mở cửa hàng đồ cổ, bên trong kinh doanh cổ ngọc, cũng thuận tiện bán ít nguyên thạch, vì quan hệ với Khúc Phàm không tồi, liền bán với giá thấp cho bọn con, Khúc Phàm bỏ tiền mua đó.”
Thước mẫu liếc Thước Nhạc một cái, “Hai đứa con thực là tiêu tiền như nước, mua thứ này thứ nọ, tốn không ít tiền đi.”
Cười nịnh một chút, “Tốn hai trăm vạn.”
Dùng tay kéo đứa con lại, đeo lên cho cậu, Thước mẫu tươi cười nhìn, “Hai trăm vạn thực đúng là rẻ, bạn của cậu ta thật thú vị, mẹ thấy con mang rất đẹp, Khúc Phàm mua cho thì con phải giữ gìn cho tốt. Con mua cái gì cho Khúc Phàm chưa?”
Thước Nhạc nhanh chóng kể chuyện mình có thể cảm giác linh khí trong nguyên thạch cho mẹ nghe.
Thước mẫu nhíu mày, “Năng lực này của con tốt thì tốt, nhưng đừng quá phô trương, mua ít nguyên thạch tồn cũng tốt, có điều mua về trộm mở là được rồi. Bằng không để người khác biết cũng phiền toái. Dù sao nhà chúng ta không thiếu tiền, không tất yếu mạo hiểm.”
Gật đầu, cậu cũng nghĩ như vậy.
Thời gian này Thước Nhạc cảm thấy cực kì hạnh phúc, sự ủng hộ của cha mẹ làm cho cậu yên tâm, cha mẹ đến ở cùng khiến cậu thoải mái không ít, việc chăm sóc Quả Quả cũng được nhận đi, buổi tối có thể ăn cơm được chuẩn bị sẵn. Cha mẹ đều là người thoải mái, nếu đã đồng ý chuyện hai người, cũng sẽ không thổi râu trừng mắt với Khúc Phàm, đối xử với Khúc Phàm giống như Thước Nhạc vậy, quan tâm đầy đủ.
Vì có người chăm sóc Quả Quả, Khúc Phàm và Thước Nhạc có thời gian riêng, đôi khi buổi tối cũng ra ngoài hẹn hò, tìm bạn bè chơi. Hoặc là vào không gian trải nghiệm thế giới hai người. Nhất thời cả hai hạnh phúc không kể xiết.
Cha mẹ Thước Nhạc cũng sống rất tốt, Thước Nhạc đem hết lũ cún con ra, giờ chúng đã giống A Phúc có thể xài nhà vệ sinh, uống không ít nước hồ nên chỉ số thông minh cũng đã cỡ trẻ con ba bốn tuổi, lúc này đã có hình dạng của tuổi trưởng thành, Thước phụ thấy lũ cún thông minh, mỗi ngày phải huấn luyện tốt chúng nó, thậm chí muốn dạy chúng biết chữ, điều này thì có chút khoa trương. Mấy chú vẹt cũng ra khỏi không gian, Thước Nhạc chuẩn bị cái giá lớn cho chúng ở hành lang,để chúng sống trên đó, mấy tiểu tử này rất được mọi người yêu thích, mọi người trong nhà đều nguyện ý dạy chúng nói chuyện, bất quá hiệu quả không lớn.
Quả Quả mỗi ngày cũng vui vẻ như hamster vậy, ban ngày có ông nội bà nội chơi cùng, buổi tối có thể cùng các ba ba ngủ, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon chơi vui vẻ, chỉ hơn mười ngày cậu bé đã béo ra năm sáu cân.
Vì không có chuyện phiền lòng, Thước Nhạc một lòng chuẩn bị cho cuộc thi, phát huy không tồi, nếu không có gì ngoài ý muốn lần này có thể nhận được học bổng hạng nhất.
Thi xong Thước Nhạc cũng nghênh đón ngày nghỉ, năm nhất đại học của Thước Nhạc kết thúc, vì tiếng Anh đã qua cấp bốn, không cần tham gia học tăng cường tiếng anh trong hè, ngày nghỉ của Thước Nhạc có một lượng thời gian sung túc.
Ngay ngày hôm sau ngày nghỉ của Thước Nhạc, Khúc Phàm nhận được một cú điện thoại khiến anh phải vội vàng chạy ra sân bay, đón người nhà của anh. Mà hai nhà cha mẹ rốt cục ở ngày này gặp được nhau, Thước Nhạc cũng rốt cục gặp được gia đình anh trai của Khúc Phàm.
|