Vong Giả Quy Lai
|
|
Chương 60[EXTRACT]Mạc Phỉ cùng Cận Phi Ngữ lưng tựa lưng, Cận Phi Ngữ dùng tay che đi ánh sáng chói mắt, còn Mạc Phỉ cố nhíu mắt lại quan sát.
Năm người đến gần, ai cũng có một chiếc mô-tô riêng, mấy người này cùng đi một nhóm nên mới dám đi lượn lờ trong thành phố B này.
“Chạy cả buổi, cuối cùng cũng tìm được hai người. Chuyến này thật không thiệt thòi.”- Một người trong đó cười hê hê.
Dựa vào lưng của Mạc Phỉ, Cận Phi Ngữ đang mặt ủ mày chau, hắn than thở: “Trời ạ, chả lẽ miệng của cậu xui xẻo như vậy?”
Mạc Phỉ nhìn quần áo của mấy người kia, đột nhiên nhớ đến một người.
Một người tráng hán ngồi trên xe, tinh tế đánh giá Mạc Phỉ cùng Cận Phi Ngữ, mặt của hắn chậm rãi hiện lên vẻ bỉ ổi: “Một tiểu tử mặt trắng thật gầy gò, giống như chưa bị làm qua. Một người thì hơi ngốc, nhưng vóc người lại khỏe mạnh. Chỉ là hơi bẩn, lát nữa nên tắm lại.”
“Cái thằng như mày khẩu vị thật nặng.”- Một người lập tức lên tiếng ghét bỏ: “Mày quên lão đại đã nói rằng người sống trong thành phố B này ngày càng ít à, những người mới phải để anh ấy xem qua. Mày đừng làm loạn, đừng quên chính sự.”
……
Mạc Phỉ như không nghe thấy những ô ngôn uế ngữ đó.
Đầu lĩnh đám người kia bước qua, dáng dấp lớn hơn Mạc Phỉ vài lần: “Sơn trên đất là do cậu làm? Muốn che đậy tung tích của đám người kia, đầu cũng không tệ. Nhưng đáng tiếc, chúng tôi đã thấy được phương hướng của bọn họ. Nhưng còn Lưu Tông Minh kia, hắn có nhiều thiết bị điện tử như thế, sống chết không chịu giao dịch với chúng ta. Tôi thấy hắn chạy vội vội vàng vàng như vậy, đầu đuôi câu chuyện là như thế nào?”
Mạc Phỉ không hề trả lời câu hỏi của đối phương, lúc trước cậu chỉ quan sát quần áo của đối phương thôi, nhưng sau khi nghe thấy hai chữ ‘giao dịch’, càng thêm xác định ý nghĩ trong đầu cậu.
Khi cậu và Địch Hạo Tuấn cùng nhau đi thăm dò đường, từng gặp qua một người khiến cậu muốn nản, người kia bị ba mươi, bốn mươi con Zombie vây chặt cửa không dám ra ngoài.
Vẻ mặt của Mạc Phỉ chậm rãi trở nên trầm ổn, cậu nói với đối phương: “Lại Quang, là người của đại viện các anh? Tôi từng gặp cậu ta trên đường.”
Nghe Mạc Phỉ nói xong, đám người kia nhìn lẫn nhau một chút. Rất nhanh một người trong đám đó bắt đầu đặt câu hỏi. Địch ý của bọn họ giảm đi rất nhiều, Mạc Phỉ chú ý đến một người trong đó đã tắt xe mô tô.
Một hán tử hỏi Mạc Phỉ: “Cậu gặp Lại Quang? Cậu ta đang ở đâu?”
“Tôi ở đài phát thanh gần thành phố B gặp, anh ta bị một đám zombie vây ở trong. Tôi và đồng bọn cứu anh ta, đã là chuyện của một ngày trước rồi. Nếu như anh ta chưa trở lại đại viện, chắc cũng đã rời đi nơi đó rất xa rồi. Hình như anh ta trộm vài thứ ở nơi đấy. Chỉ có mình anh ta.”
Nghe được câu này, đầu lĩnh cũng gật gật đầu, đặc biệt là sau khi Mạc Phỉ báo cáo xong, cũng chẳng chút nghi ngờ gì.
Người ban nãy xuống xe: “Tên Lại Quang đó khẳng định lại mê mẩn ba cái thứ cơ khí gì gì đó rồi, chúng tôi đều cảm thấy anh ta không được việc gì hết. Cậu sao có thể biết anh ta với chúng tôi là một nhóm?”
“Trùng hợp mà thôi. Tôi thấy huy chương của các anh trên người của anh ta, liền đoán được ngay. Tôi thấy các anh đi cùng một nhóm với nhau, sao anh ta chỉ có một mình? Khi hai người chúng tôi mới gặp anh ta, bị anh ta coi là đối thủ, Địch Hạo Tuấn còn bị anh ta đả thương.”
Người kia thấy không được tự nhiên. Hắn nhăn nhó nói với Mạc Phỉ: “Cậu cũng không cần để bụng những gì anh ta nói, toàn là nói hưu nói vượn. Tôi là em trai của Lại Quang, Lại Minh. Anh trai của tôi một lòng muốn nhận thêm nhiều linh kiện, như vậy mới có thêm khả năng chống lại Zombie. Anh ấy muốn giao dịch với Lưu Tông Minh. Chúng tôi ai nấy đều thấy anh ấy hẳn là điên rồi, Lưu Tông Minh vốn là thần giữ của. Anh ấy thấy chúng tôi không đồng ý, liền một mình chạy mất. Rất xin lỗi vì Lại Quang đã đả thương bạn của cậu. Tôi thay anh tôi xin lỗi cậu, có thể bồi thường cho cậu.”
“Không cần đâu. Các anh cũng có đại viện của mình, vì sao lại chạy đến đây?”
Đầu lĩnh đi về phía Mạc Phỉ: “Người dưới tay báo rằng, Lưu Tông Minh đã dẫn người đi khỏi đại viện, chúng tôi mới đến thử vận may. Đáng tiếc, khi chúng tôi chạy đến, lão tôn kia đã chạy đi mất rồi…”
Mạc Phỉ nói với hai người đang ủ rũ trước mặt: “Nghe khẩu khí của các anh, Lưu Tông Minh hẳn là đối thủ của các anh.”
“Đâu chỉ vậy.”- Đột nhiên tức giận nói lớn: “Tên kia đặc biệt thích dụ dỗ người bên chúng tôi. Trong đại viện của hắn có không ít thiết bị tiên tiến, có thể ở khoảng cách xa cảm ứng được nhiệt độ của Zombie. Rất nhiều người dựa dẫm vào hắn ta, đặc biệt là tên tiểu tử thúi Đông Phương Độ kia.”
Người đầu lĩnh cũng nói: “Tuy rằng lần thi triều lần trước làm hắn ta tổn thất nhiều, thế nhưng hắn có rất nhiều máy móc thần bí, người của chúng tôi đã nhiều lần muốn tiếp cận đại viện của hắn, nhưng đều bị hắn đánh thảm…Bình thường chúng tôi bất hòa với hắn nhưng khi nghe được tin liền đến thử vận may.”
Mạc Phỉ nhớ khi bọn họ mới vừa đặt chân đến đại viện đã bị Lưu Tông Minh phái người ra bao vây. Tuy rằng không thiếu có Đông Phương Độ làm gian tế, nhưng Lưu Tông Minh cũng nhờ những thiết bị như vậy để xác định, trong tay Lưu Tông Minh quả thật có không ít tài nguyên dùng được. Nếu không phải hắn ta một lòng muốn thu hết những người trong đội cậu, hơn nữa nhân thủ cũng không đủ, còn có Đường Sĩ Miễn bất ngờ thay đổi giữa chừng, nếu không, lần này kết quả của bọn họ cũng thật thảm bại.
Mạc Phỉ đột nhiên rơi vào trầm tư, Lại Minh đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, nguyên nhân khiến Lưu Tông Minh chịu ra đại viện là hình như có một nhóm mới đến thành phố B này, trên tay có không ít vũ khí.”- Nói đến đây, Lại Minh nhìn Mạc Phỉ một chút, một bộ muốn nói rồi lại thôi.
Ở một nơi không quen biết như thế, Mạc Phỉ càng muốn kết thêm nhiều người. Thông qua chuyện của Lại Quang, song phương cũng không bất hảo lắm, cậu muốn đổ dầu vào lửa, để đối phương không khinh sức mạnh của phe mình, sau đó sản sinh phi phàm chi nghĩ (*).
(*) Đại loại là sinh ra những ý nghĩ không nên.
Mạc Phỉ liền nói: “Đó là đội của chúng tôi. Lưu Tông Minh dẫn người muốn thu người của chúng tôi, nhưng chúng tôi chia ra hai nhóm, một đi vào đại viện, một ở lại đây, hiện tai chiến đấu bên kia đã kết thúc, chúng tôi may mắn đạt được thắng lợi.”
“Thắng Lưu Tông Minh…”- Đầu lĩnh hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt trên mặt ngày càng đặc sắc, nói với Mạc Phỉ: “Không nghĩ đến các cậu có thể làm được như vậy, tuy rằng người ở đại viện hắn ta không nhiều, nhưng người của các cậu hình như vẫn đa số ở lại đây. Độ khó cao. Đúng rồi, các cậu hẳn là từ thành phố C đến? Nghe nói bên đó có một làn sóng thi triều, không biết các cậu có gặp phải hay không?”
“Gần đến một vạn con Zombie, trong đó còn có một con Zombie biến dị cấp hai, là một con có dị năng điện. Nó phá hủy hết thảy máy móc điện tử.”
Một người trong đám người lên tiếng: “Tôi thấy đội của các cậu đi về hướng thành phố C, đi được một tiếng rồi. Không biết có thể đuổi kịp hay không.”
Những thông tin của những người này cung cấp cũng không khác gì suy đoán của Mạc Phỉ lúc trước, Mạc Phỉ tin tưởng mình có thể tìm được tung tích của bọn Kim Thuần. Đồng thời nhờ việc này độ tin tưởng của Mạc Phỉ đối với những người này tăng lên một ít.
Mạc Phỉ nói rõ: “Nếu các anh muốn đến đại viện giao dịch, nhớ tìm đến Địch Hạo Tuấn. Nói là Mạc Phỉ giới thiệu. Anh ấy là người đáng tin nhất. Cảm tạ các anh đã cung cấp thông tin trọng yếu, tôi đi tìm đồng đội của tôi đây.”
Sau vài câu nói, mấy người họ liền thấy nhóm người Mạc Phỉ rất mạnh, ở trong thế giới đầy rẫy Zombie như thế này, có năng lực thích ứng rất mạnh.
Đối với nguyên nhân vì sao toàn đội của Mạc Phỉ phải chia năm xẻ bảy, vì sao một đám người chạy như bị đoạt mạng như thế, bọn họ đều không tiện hỏi.
Cuối cùng, đầu lĩnh nói: “Chúng tôi là đại viện hải quân, nhưng hiện tại đều bị đuổi ra ngoài. Nếu như gặp người của chúng tôi, chỉ cần nói tên của tôi, bọn họ đều sẽ biết, đây là danh thiếp.”
Mạc Phỉ có chút giật mình nhìn ‘Danh thiếp’, phát hiện thứ kia bất quá chỉ dùng mực viết lên một tấm giấy nhỏ, nhìn tên trong tờ giấy, Mạc Phỉ nhét vào trong túi: “Chúc anh nhiều may mắn.”
“Các cậu cũng vậy. Thấy các cậu là người mới đến tôi nhắc nhở một chút, hãy tránh xa lục quân đại viện.”- Hắn phất phất tay, nhảy lên xe, đám người bọn họ chạy thẳng đến đại viện không quân.
Đến giờ phút này, Cận Phi Ngữ mới dám thở ra một hơi dài. Hắn kéo kéo cổ áo của mình một chút, phát hiện áo mình đều đã ướt đẫm. Hắn rất bội phục nói với Mạc Phỉ: “Cậu thật kỳ quái, vậy mà không thấy căng thẳng. Ban đầu tôi cứ tưởng bọn họ sẽ giống như Lưu Tông Minh, tôi cứ tưởng những người trong đại viện đều là một dạng giống nhau…”
Mạc Phỉ cười cười, chỉ có cậu biết mình là tức nước vỡ bờ mà thôi. Nếu như cậu không kịp thời nhớ đến Lại Quang, nếu không phải lúc trước mình thả Lại Quang chạy đi, không biết bây giờ có thể kéo thêm bao nhiêu thù hận nữa đây.
Nhìn đoàn xe đi xa, Mạc Phỉ nói với Cận Phi Ngữ: “Cậu lấy địa đồ ra đi, tôi nhớ trước kia có nhờ Đông Phương Độ đánh dấu những nơi trọng yếu, trong đó có đại viện lục quân. Ban nãy chắc cậu cũng nghe thấy những gì họ nói, chúng ta cũng không muốn dính thêm phiền nữa, tốt nhất nên cách xa nơi đó ra.”
“Vẫn là cậu thần cơ diệu toán a.”- Cận Phi Ngữ xuất phát từ nội tâm mà tôn sùng.
|
Chương 61[EXTRACT]Trong xe, Cận Phi Ngữ ngồi phía sau đang cười đến sáng lạn, làm Mạc Phỉ không hiểu mô tê gì, cậu mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”
Cận Phi Ngữ thu hồi nụ cười trên mặt lại, mang theo vẻ nhẹ nhõm. Hắn nói với Mạc Phỉ: “Không có gì, đột nhiên nghĩ đến, trước khi Zombie bạo phát, đi trong thành phố sẽ không sao.”
Mạc Phỉ cúi thấp đầu, xác thực, khi nhân loại chân chính gặp nguy cơ, bản tính ích kỷ và tham lam mới bạo phát. Nhưng những người ban nãy mới gặp kia, đã xem như một nhánh đội ngũ tốt nhất từ trước đến đây rồi. Hầu hết tất cả mọi người đều cảm thấy, Zombie phá hoại quê hương của mình, nhưng theo Mạc Phỉ nghĩ, nhân loại mới là tai họa lớn nhất của địa cầu này.
Xe đi ngang qua núi, Cận Phi Ngữ ngồi phía sau nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ, nói: “Khi đến đây, Kim Thuần nói với tôi đây là Nguyệt Cung sơn. Có điều con đường lên núi nguyên bản là không có. Thôn dân phải đi từ cổ đạo xuống. Cổ đạo ấy cao chót vót, chỗ nguy hiểm nhất cũng vượt qua sáu mươi độ, trong những ngày mưa trơn trượt sẽ đi lại vô cùng khó khăn. Giữa sườn núi đã từng xảy ra chiến tranh, bên trong có một kiến trúc, là một tòa lô cốt, rất nổi tiếng.”
Mạc Phỉ chuyên tâm lái xe, nói với Cận Phi Ngữ: “Có thể đám Kim Thuần sẽ dừng lại trong thôn, chúng ta nên vào thôn trang bên trong xem một chút, vạn nhất bỏ qua thì phiền.”
Xe dừng lại trước cửa thôn, ngoài dự liệu của hai người, trước cửa có dựng thêm một bức tường, còn có hai người đang đứng gác.
Khi Mạc Phỉ thấy bọn họ, xe của bọn họ đang đứng lại trên đường dốc. Bởi vì mấy ngày trước có mưa, con đường trở nên rất trơn trượt. Khi cậu vòng qua được triền núi xong, nhìn đến tường vây và kiến trúc bên trong, nội tâm của cậu đột nhiên xuất hiện một chút bất an.
“Dừng xe lại!”
Tiếng la này khiến Mạc Phỉ ngạc nhiên trợn tròn mắt, cậu ngẩng đầu lên, thình lình phát hiện, người cảnh vệ là một ông lão. Bởi vì tóc của đối phương vẫn chưa bạc trắng, trong lúc nhất thời khó phân biệt được tuổi tác.
Một người khác đứng gần ông lão kia là một đứa trẻ, lớn lắm cũng chỉ mới năm, sáu tuổi. Nhưng cậu bé lại cầm một khẩu súng nhỏ, đứng uy phong nơi đó.
Ánh mắt ông lão hung ác: “Đừng đi về phía trước!”
Mạc Phỉ có thể nhìn được vẻ mặt kinh ngạc của Cận Phi Ngữ qua kính chiếu hậu. Nếu so với hai người này, người bên mình đương nhiên là tuổi trẻ lực tráng, sợ hãi trong lòng của Cận Phi Ngữ cũng dần biến mất. Hắn cùng Mạc Phỉ trao đổi ánh mắt, sau đó chậm rãi bước xuống xe.
Cửa lớn chậm rãi mở ra, sau đó cũng chậm rãi khép lại.
Mạc Phỉ nhìn người bên trong đi ra, chính là ông lão ban nãy la hét với bọn họ. Trong tay ông lão nắm một cây đại đao, nhìn Mạc Phỉ một hồi lâu, sau đó nói: “Đã rất lâu không ai đến nơi này rồi. Ta là Đông Sơn, trưởng thôn, tuy rằng rất xin lỗi các cậu, nhưng, nơi này không phải là nơi người bình thường có thể đến, ta khuyên các cậu mau chóng đi khỏi đây đi.”
Mạc Phỉ và Cận Phi Ngữ hai mắt nhìn nhau, Mạc Phỉ nói: “Chào ông, chúng tôi đến đây tìm bạn của mình, hai chúng tôi và những người ấy lạc nhau giữa đường, bọn họ đi về hướng này, không biết ông có từng thấy bọn họ hay không?”
“Đúng, bạn của chúng tôi, rất có thể nghỉ chân gần đây. Bọn họ có đến mấy chục người, rất dễ nhận ra.”- Cận Phi Ngữ lên tiếng.
Nghe xong lời nói của Cận Phi ngữ, trên mặt ông lão lộ rõ sự khủng hoảng, nhưng không lâu sau, ông lão không kiên nhẫn mà phất phất tay: “Không có những người mà cậu nói đâu. Ta thay đổi chủ ý, các cậu không nên vào thôn, hai người các cậu là người xa lạ, quá nguy hiểm.”
Vẻ mặt biến hóa của ông lão làm Mạc Phỉ hoài nghi, cậu đuổi theo, ngăn cản bước đi của ông lão. Nhiều năm như vậy, Mạc Phỉ rất tin tưởng năng lực quan sát của mình, cậu thấy biến hóa của ông lão khi nghe nói xong, cậu khẳng định ông lão này biết điều gì đó.
Khi Mạc Phỉ chuẩn bị gặng hỏi, thì cửa phía sau bỗng nhiên mở ra.
Một người đàn ông đi ra, hắn ta đánh giá Mạc Phỉ và Cận Phi Ngữ một chút, sau đó liếc đến chiếc xe đằng sau, nói với ông lão: “Ba, sao ba lại đối xử với khách như thế? Trong thời điểm này rất hiếm thấy người đến đây. Hai vị chớ tức giận với ba tôi, hai cậu vào ngồi một chút đi, tôi nấu cho hai người ấm nước.”
Một tiếng ‘ba’ kia, khiến ông lão không được tự nhiên, ông như không thấy ấm nước nóng trên bàn, dạt tay Mạc Phỉ ra, sau đó đi nhanh cũng không quay đầu lại.
Mạc Phỉ và Cận Phi Ngữ mang theo vẻ mặt mê man, thôn trang không làm cho người khác chú ý này lại mang đến nhiều bất ngờ cho hai người họ.
Nhà trong thôn trang đều dựa sát vào núi, thành ốc có thứ tự trước sau, từ dưới đáy kéo dài lên trên. Vị trí trung tâm của thôn trang, chính là một pháo đài kiên cố.
Hai người Mạc Phỉ ngồi trong nhà của ông lão, những vật dụng đều được làm từ trúc, giường trúc, trúc đắng, trức trác,… người khác nhìn vào tinh thần đều thoải mái.
Nhưng Mạc Phỉ vẫn không quên chính sự. Thấy người đàn ông kia rót trà, Mạc Phỉ liền nhanh tay kéo lại tay của hắn: “Đại ca, cảm ơn anh đã nhiệt tình chiêu đãi. Thế giới bên ngoài đã thay đổi, ban nãy không nhận chúng tôi vào trong, cũng có thể hiểu được. Nhưng hai người chúng tôi sẽ không đến nơi này lâu, vào trong thôn cũng chỉ muốn hỏi thăm ít tin tức…”
Con mắt của người đàn ông híp lại, nhìn Mạc Phỉ, vẻ mặt kia khiến người khác cảm thấy rất khó chịu. Nhưng sau đó, lại ngồi xuống cạnh Mạc Phit, cười nói: “Những gì các cậu nói tôi cũng đã nghe thấy, không gạt gì các cậu, tôi thật sự đã gặp một nhóm người như vậy. Các cậu cứ an tâm uống trà, sau đó tôi sẽ cùng các cậu đi tìm.”
“Vậy thì quá tốt rồi.”- Mạc Phỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cận Phi Ngữ đang ngồi một bên đánh giá những thứ xung quanh, nói: “Nơi này thật đẹp, nếu không phải đuổi theo những người bạn kia, tôi thật sự muốn ở lại đây. Nhưng giao thông nơi này rất bất tiện, thức ăn nước uống làm cách nào vận chuyển?”
Lời này của Cận Phi Ngữ cũng không có ý gì nhiều, nhưng lại đánh thức Mạc Phỉ. Trong nháy mắt, cậu liền đổi sắc nhưng cũng che giấu rất tốt, lơ đãng hỏi: “Trong thôn này đều là người già và trẻ nhỏ, tôi thấy hình như có mình anh là đàn ông phải lao lực nhiều. Cũng không phải tôi lắm miệng, một nhóm của chúng tôi có nhiều đàn ông, tìm lương thực cũng rất khó khăn. Hiện giờ những thứ trên núi này không thể ăn, một mình anh sao có thể tìm được nhiều lương thực để đem lên núi như vậy?”
“Cái này….”- Mặt hắn tỏ vẻ lúng túng, hàm hàm hồ hồ nói: “Tôi có xe, hơn nữa sức ăn của bọn họ cũng không nhiều, vẫn có thể chấp nhận được. Các cậu ngồi đây đi, tôi đi chuẩn bị ít thứ, sau đó sẽ đi cùng các cậu.”
Chờ khi người kia đi khỏi cửa, Mạc Phỉ lập tức giật chén trà trong tay Cận Phi Ngữ: “Còn uống! Chúng ta trúng kế của người ta rồi! Còn không mau đi!”
“Không thể nào~ Tôi thấy đại ca kia không xấu, còn mời chúng ta vào uống trà mà!”- Cận Phi Ngữ mang một bụng ngờ vực, nhưng vẫn tín nhiệm Mạc Phỉ, rời khỏi nhà.
Hai người không biết gì về thôn trang này, địa thế nơi này chợt cao chợt thấp khiến hai người càng đi càng mệt. Mạc Phỉ thở hồng hộc, nói: “Những ông lão và đứa trẻ kia gầy yếu như vậy, rõ là đã rất nhiều ngày chưa được ăn no. Còn người đàn ông kia lại rất khỏe mạnh, dáng dấp cùng khẩu âm cũng không giống người địa phương. Cậu không thấy ông lão kia còn không dám nhìn con trai của ông ấy à? Gay rồi…Đường nơi này làm sao khó phân biệt như vậy? Sao chúng ta lại quay về pháo đài?”
Sau khi đi vài vòng nữa, Mạc Phỉ cùng Cận Phi Ngữ càng ngày càng hoảng loạn, bọn họ phát hiện, mặc kệ đi từ phương hướng nào, cuối cùng cũng sẽ quay lại pháo đài này. Bốn phía giống nhau như đúc, như mạng nhện, cũng giống như một bát quái trận, có vào không có ra.
Không biết qua bao lâu, từ một gian nhà, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy xe của mình. Còn chưa kịp mừng rỡ, bỗng nhiên phía sau phát ra âm thanh “răng rắc”.
Một người đàn ông đứng sau lạnh lùng nói: “Còn muốn chạy? Hai người là khách nhân trọng yếu của tôi. Cậu nói cậu tên là Mạc Phỉ, thật tình cờ, đại ca tôi cũng có một kẻ thù tên là Mạc Phỉ. Anh ta mà nghe được tên cậu chắc cũng rất mừng rỡ. Cậu hẳn là cũng đến từ thành phố C? Vậy thì quá mức trùng hợp. May mà tôi đã phát tin tức trước, cậu cứ ở đây chờ đại ca tôi tới đi.”
Phía sau đầu của Cận Phi Ngữ là một họng súng đen ngòm, mặc cho cố gắng thế nào, cũng không thể nhích về phía trước một bước. Nhất thời trên trán hắn đều là mồ hôi.
Mạc Phỉ phi thường kinh ngạc, bọn họ đi vào thôn trang này bất quá chỉ là ngẫu nhiên, cũng chẳng biết vì sao, người nơi này lại biết tên cậu. Nhớ đến ông lão cố đuổi bọn họ đi, cậu liền hiểu khi đó ông lão đang thở dài.
Mặc dù biết đối phương sẽ có thể không trả lời cậu, nhưng vẫn cứ hỏi: “Các người là ai?”
|
Chương 62[EXTRACT]“Mọi người đều gọi bọn tôi là đại viện lục quân, nhưng bọn tôi còn một danh hiệu khác gọi là Z.”
Chữ Z này đánh trước một đòn cảnh cáo cho Mạc Phỉ, lại nhớ đến, khi đám người bọn họ đang nổi lên xung đột với lão đại trong sân thể dục, người tên Z này đã đến nơi ẩn nấp của bọn họ, giết ba mẹ Trần và một đám trẻ con.
Cận Phi Ngữ không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng hắn cũng từng nghe đến việc này rồi. Sau khi nghe danh xưng Z xong, sắc mặt của hắn trắng bệch như người chết. Hắn chỉ nghe nói đó là một người giết người không chớp mắt, nhưng không ngờ, hắn có thể gặp được.
“Không ngờ đến, đối nghịch với bọn tôi là một tổ chức như vậy. Chẳng trách khó lòng phòng bị. Các người có thể dẫn dụ Zombie đến thành phố C, các người lợi hại.”- Mạc Phỉ cau mày nói, “Nhưng bọn tôi cũng chưa từng đắc tội với các người, sao có thể đối xử với người già và trẻ nhỏ như thế?”
“Ít nói nhảm đi. Bắt đầu từ hôm nay, nếu như chạy, chờ chúng ta trở về, sẽ lập tức đồ sát hết những người trong thôn. Ha ha ha….”- Người kia vừa cười vừa nói.
Nghe hắn ta nói xong, ông lão đang núp phía sau run rẩy cả người. Mạc Phỉ nhận ra được, đấy là ông lão đã chặn bọn họ không cho vào.
Lúc này ở trong thôn cũng chỉ có một người đàn ông, đi bên cạnh hắn là bảy tám đứa trẻ.
Mạc Phỉ kinh ngạc nhìn những đứa trẻ kia. Những đứa trẻ đáng lẽ sẽ sinh sống trong một hoàn cảnh không buồn không lo, mà giờ đây trong tay đang cầm một cây sủng nhỏ, tỏ rõ khí tức xơ xác đã cố che giấu. Một đứa trẻ khoảng chừng tám tuổi, tay cầm súng nhỏ, chỉ về phía Mạc Phỉ.
Đứa trẻ đang dùng vũ khí kia, trên mặt không có chút đồng tình hay thương hại, trên mặt chỉ có chút hiếu kỳ, giống như vũ khí trong tay là một thứ đồ chơi mới mẻ, không ngừng muốn tìm tòi.
Xung quanh, có rất nhiều người đang quan sát, Mạc Phỉ lúc trước cũng đã quan sát, trong thôn ngoại trừ người già và trẻ nhỏ thì chỉ có duy nhất một người đàn ông. Người đàn ông này tự xưng là người của Z, không chỉ biết tên của bọn họ, hơn nữa hình như cũng biết tin tức của đám người Kim Thuần.
Nhưng Mạc Phỉ không hy vọng có thể lấy thông tin gì từ miệng hắn ta. Nhìn tình huống ở đây, Mạc phỉ cũng biết được trong thôn này sẽ không có phương tiện khác thay đi bộ, bọn họ chỉ có một chiếc xe duy nhất để di chuyển trong vùng núi này.
Người kia chuẩn bị lục soát hai người bọn họ để tìm chìa khóa, lái xe của bọn họ đi. Hắn dùng súng chỉ vào Cận Phi Ngữ, tay khác sờ soạng khắp người Cận Phi Ngữ.
Mạc Phỉ thừa dịp hắn ta cúi đầu, nháy nháy mắt với một cậu bé đang nhìn chằm chằm cậu, sau đó cậu lặng lẽ nghiêng nghiêng thân mình.
Cặp mắt tò mò kia nhìn theo động tác nghiêng mình của Mạc Phỉ, liền nhìn thấy súng được đeo bên hông của cậu.
Mạc Phỉ nhấc nhấc cái cổ, mang theo ánh mắt tò mò, đứa nhỏ kia do dự lấy súng bên hông của Mạc Phỉ.
“Chết tiệt, vừa nãy không nên để hắn ta một mình lái xe đi mất.”- Người kia phẫn nộ đạp Cận Phi Ngữ một cái, sau đó đem tầm mắt chuyển đến người của Mạc Phỉ: “Bé ngoan, đứng yên đừng nhúc nhích, đứng đàng hoàng đấy cho tôi, đừng giở trò.”
Mạc Phỉ giơ hai tay, mắt nhìn Cận Phi Ngữ bên cạnh.
Khi người đàn ông kia chuẩn bị tìm chìa khóa trên người Mạc Phỉ, bỗng nhiên phía sau hắn ta, một thanh âm non nớt lên tiếng: “Đừng nhúc nhích, giơ tay lên.”
Người kia lập tức muốn mắng người, nhưng phía sau là một họng súng đen ngòm. Trong tay đứa nhỏ kia là một khẩu súng, trên mặt là một nụ cười non nớt, híp mắt xác định mục tiêu, mà mục tiêu đó chính là người đàn ông kia.
Như bị kinh hãi, hắn ta cuống quít né tránh: “Tổ tông à, tuyệt đối đừng lộn xộn, thứ này không thể tùy tiện chơi như vậy đâu.”- Hắn ta bị súng chỉ vào. Đứa nhỏ kia nhìn chằm chằm hắn ta, cười hì hì.
Mạc Phỉ nháy mắt với Cận Phi Ngữ, sau đó thật nhanh giơ cước, đá vào chân hắn ta.
Cận Phi Ngữ vội vã xông đến, vồ lấy súng trong tay của đứa nhỏ: “Ngoan, thứ này không chơi được, anh sẽ cho em thứ khác chơi vui hơn nhiều.”
Người kia khí lực rất lớn, cũng may Mạc Phỉ đã trải qua một quãng thời gian dài luyện tập, hơn nữa còn có sự tham gia của Cận phi Ngữ, hai người rốt cuộc cũng chế phục được hắn ta, dùng dây trói hắn ta lại.
“Thao! Tụi mày chờ đó cho tao! Đồng bọn tao về, xem tụi mày có thể làm được gì!”- Hắn ta hùng hùng hổ hổ nói.
Mạc Phỉ cũng không quan tâm những chuyện đó, cậu nhìn xung quanh, sau đó nói với Cận Phi Ngữ: “Giúp tôi trói hắn dưới gốc cây đi.”
“Hai người trẻ tuổi các cậu có thể hại chết người trong thôn chúng ta a. Lúc trước tôi để hai người đi, sao lại không đi?”- Ông lão run rẩy nói.
Mạc Phỉ dùng dây thừng trói người kia lại, nhưng lại cảm thấy không quá yên tâm, còn muốn tìm thêm xích sắt. Nghe thấy tiếng nói, Mạc Phỉ liếc qua, phát hiện đó là ông lão mà ban nãy không cho hai người vào. Mạc Phỉ hỏi: “Mọi người, đầu đuôi câu chuyện là sao? Bọn họ là người như thế nào?”
“Haizz, sao các cậu lại chọc phải phiền phức vậy!?”- Ông lão thở dài.
Đứa nhỏ ban nãy đang dùng đao nhỏ đâm vào đầu Zombie chơi. Dưới cây đại thụ này có rất nhiều thi thể Zombie. Xem ra những thứ này dùng để những đứa trẻ kia luyện tập. Đao nhỏ đâm vào Zombie, sắc mặt đứa trẻ kia không có chút do dự hay kinh hoảng gì.
“Ngoan, Thất Bảo à, lên kia chơi đi.”- Ông lão nói với đứa nhỏ.
“Những người lớn trong thôn đa số đều vào thành phố B làm việc, khi những việc này xảy ra, nơi này và thành phố B đều bị mất liên lạc. Người trong thôn cũng không có khả năng đi ra, người bên ngoài lại không có khả năng vượt qua tấm bình phong này để đi vào.. cho nên những người già trẻ đều bị kẹt lại ở nơi này.”
“Những người này không đi theo quân đội để tị nạn mà chạy đến đây, có thể thấy nơi này cũng không tốt lắm nên chỉ xây một trạm gác ở thôn Đông Sơn này. Qua một tuần sẽ đến đây tuần tra, những người kia, cũng vừa mới đến đây.”
Ông lão đẩy Zombie đã ngỏm bên cạnh ra, sau đó ngồi lên ghế băng, nói với Mạc Phỉ: “Bọn họ là một đội rất lợi hại, có rất nhiều người nhưng ta cũng chỉ gặp được vài người mà thôi. Người mà các cậu gặp chỉ là người có địa vị thấp nhất trong đội, tên là Lữ Bằng Cao. Hai tiếng trước hắn còn có một đồng bọn khác nữa. Nghe bọn họ nói thì hình như đã gặp một đội như các cậu từng miêu tả.”
Nghe ông lão nói, Mạc Phỉ cảm thấy rất kinh ngạc. Đội Z này, không chỉ ở một nơi xa lạ hại bọn họ, làm bọn họ xém tí nữa đã mất mạng giữa thi triều. Còn lần theo bọn họ đến đây.
Mạc Phỉ hỏi người kia: “Sao bọn họ lại làm như vậy với bọn tôi? Tôi hình như không có kẻ thù nào?”
“Ha ha ha, mày hỏi tao sao?”- Người kia bĩu môi, hiển nhiên rất không đồng ý với lời nói của Mạc Phỉ. Bị người trói chặt nên vẻ mặt hắn ta mang theo sự kinh hoảng. Hắn ta nói với Mạc Phỉ: “Chẳng mấy chốc nữa sẽ có người đến. Tất cả người trong thôn này sẽ trả giá thật lớn vì chuyện này.”
“Ông à, hắn ta nói không sai, người trong thôn nên nhanh chóng thu dọn rồi khỏi nơi này đi.”- Cận Phi Ngữ lên tiếng.
“Đi? Nói thật dễ a! Hiện giờ trong thôn ta còn được coi là một người trẻ, người trong thông đa số đều bị viêm khớp, hơn nữa còn rất lớn tuổi. Đi? Có thể đi đâu được? Bọn ta cũng có người trẻ góp sức, cũng không có xe, theo tình hình này, bên ngoài đều có những thứ đó, ra ngoài cũng sẽ chết.”
Lời của ông lão khiến Mạc Phỉ tràn ngập áy náy.
Ông lão không tiếp tục nói chuyện với Mạc Phỉ nữa, đi về nhà cùng với cháu trai của mình.
Cận Phi Ngữ hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Trước tiên nên đuổi theo Kim Thuần, nghe bọn họ nói, chắc chắn nhóm Kim Thuần cũng đi chưa lâu lắm đâu.”- Mạc Phỉ suy nghĩ một chút, “Có xe rồi mới có thể giải quyết được vấn đề trong thôn, bằng không dựa vào hai chúng ta, cũng không thể bảo đảm an toàn cho bọn họ.”
Hai người Mạc Phỉ lái xe rời đi, ông lão nhìn bóng lưng của hai người, sau đó quay lại nói với mọi người trong thôn: “Thật lâu trước đây tôi cũng đã muốn nói việc này. Hôm nay thừa dịp mọi người đều ở đây, tôi sẽ nói rõ ràng. Chuyện trong thôn của chúng ta, chúng ta phải tự mình giải quyết. Bắt đầu từ hôm nay, mọi người thay phiên nhau trực, buổi tối cũng không được lười biếng.”
Người kia bị trói dưới gốc cây nghe được khẩu khí này của ông lão, cũng không thấy kinh hoảng, trái lại cười ha ha mà nói: “Các người thật sự nghĩ mình có thể chống lại bọn tôi sao, cho dù hai kẻ kia, chạy đi cũng sẽ chết mà thôi.”
Ông lão không thèm để ý, tiếp tục nói: “Ai muốn mạng của thôn Đông Sơn này, vậy hãy lấy mạng để đổi, chúng ta không có người tráng niên, nơi này cũng không có người nhát gan. Ngươi, Lữ Bằng Cao bất quá chỉ là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, có thể làm mưa làm gió trong thôn chúng ta bao lâu? Hôm nay hai tiểu bằng hữu kia trói ngươi lại, sau này người của các ngươi sẽ đến đây, chúng ta cũng chết. Vậy chẳng bằng lấy một mạng chống một mạng..”
Ánh mắt ông lão bỗng nhiên xuất hiện hung quang, thời điểm nhìn Lữ Bằng Cao, như nhìn một con gà.
Trong lòng Lữ Bằng Cao đột nhiên xuất hiện một cảm giác xấu, nhưng hắn vẫn cứ đinh ninh rằng một đám người già và trẻ nhỏ thì có thể làm gì hắn. Thời điểm hắn nghĩ như vậy, ông lão đột nhiên cầm dao phay đi đến.
Lữ Bằng Cao cảm thấy cổ mình nóng lên, hắn chỉ thấy máu đỏ sẫm phun trào từ cổ họng mình.
Hắn không thể tin được nhìn xuống máu đang chảy trên người mình, yết hầu bị chặt đứt, không thể nào nói chuyện. Miệng vết thương trên cổ chảy ra rất nhiều máu, giống như nước đang tưới vào ruộng vậy.
Những người già trong thôn, trên mặt đều bị ánh sáng che khuất, những đứa nhỏ thì tò mò nhìn. Qua một lúc sau, Lữ Bằng Cao không còn hơi thở, gục đầu xuống, xung quanh là một vũng máu lớn.
|
Chương 63[EXTRACT]Bôn ba cả một buổi tối, mọi người đều thấy mệt mỏi. Kim Thuần sắp xếp cho mấy người trực vào tối qua đi nghỉ ngơi. Đinh Vĩ và Hồng Tỷ đã xuất phát từ sáng sớm để đi tìm Mạc Phỉ, bọn họ đã ước định, bất luận là kết quả ra sao, sáng mai nhất định phải trở lại, bọn họ sẽ tập hợp trong cái thôn trang nhỏ kia.
“Kim ca, anh cũng mệt cả một buổi tối rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”- Hải Thiên nói với Kim Thuần.
Nhưng Kim Thuần lại lắc đầu: “Tôi không sao, cậu đi nghỉ trước đi. Biện pháp mà Hồng Tỷ đề xuất cũng không sai lắm. Dùng biện pháp này, chắc có thể thu được nước cất.”
Diệp Tiểu Vân nãy giờ vẫn đứng bên cạnh xe, trong tay cầm quần áo vừa được giặt sạch, nói với Kim Thuần: “Kỳ thật nãy giờ tôi cũng đang suy nghĩ đến biện pháp của Hồng Tỷ. Mạt thế đã xảy ra lâu như vậy, chúng ta đều biết, nếu như da dẻ huyết thị tiếp xúc trực tiếp sẽ bị cảm hóa, ăn đồ ăn có chất độc cũng sẽ bị cảm hóa. Nhưng nếu như nước có bệnh độc trải qua một quá trình chưng cất, chắc có thể có tác dụng. Tôi nghĩ tôi có thể thử trước.”
Nghe xong Diệp Tiểu Vân nói, Hải Thiên khiếp sợ không thôi, hắn nói với Diệp tiểu Vân: “Chị à, chị còn có đứa nhỏ, nếu như muốn mạo hiểm thì cũng phải để nam nhân như chúng tôi thử.”
Trên mặt Kim Thuần xoắn xuýt, Diệp Tiểu Vân nói không sai, nếu như dùng phương pháp này để làm ra nước, vậy phải có người trong đội làm người thử nghiệm, đây cũng là một lựa chọn khó khăn. Lập tức hắn xua tay nói: “Hai người lo xa quá, trong tay của chúng ta cũng không có những thiết bị để làm ra vậy. Hải Thiên cậu đi theo tôi, tìm thêm hai người nữa, tôi cần tìm một khối đất trống để thử nghiệm.”
Lại nói đến Hồng Tỷ và Đinh Vĩ, hai người lên đường lái xe, bọn họ đi theo con đường lúc trước, ngang qua Nguyệt Cung Sơn đi vào thành phố. Con đường này là con đường ngắn nhất để đến thành phố B, chỉ cần đến phụ cận của thôn nhỏ kia, đi qua con đập chứa nước sau triền núi là có thể đi đến đại viện mà Mạc Phỉ đang ở.
Sau khi Lăng Ba bị thương, Đinh Vĩ rất ít khi nói chuyện với người khác. Hồng tỷ rất hiểu cảm giác của Đinh Vĩ hiện giờ, cô tùy tiện tìm một chủ đề để phân tán suy nghĩ của Đinh Vĩ: “Khi đến đây chúng ta cũng chưa từng vào cái thôn kia, tôi nghĩ nên vào trong đó nhìn một chút. Trong thôn đa số đều là người già, nhân số ít, chúng ta có thể tìm được một ít vật phẩm.”
“Ừm.”- Đinh Vĩ lái xe, không tập trung trả lời lại.
Hồng Tỷ yên lặng thở dài. Khi đang chuẩn bị nhìn địa đồ lại, xe đột nhiên chấn động mạnh một cái. Đinh Vĩ ngồi ghế trước có đai an toàn kéo lại, lập tức giẫm phanh lại ngay.
Dưới thao tác của Đinh Vĩ, xe bị lật, trượt dài thêm một đoạn nữa, mới dừng lại bên đường.
Đinh Vĩ mơ mơ màng màng bò khỏi xe. cửa kính chắn xe bị vỡ, y lấy tay gạt những mảnh vỡ ra, hắn la lớn: “Hồng Tỷ, Hồng tỷ, cô không sao chứ?”
Hồng Tỷ không trả lời, Đinh Vĩ thấy một đôi giày da xuất hiện trước mặt y, một họng súng đen ngòm quay về phía y. Người kia lạnh như băng nói: “Quả nhiên bọn mày là người từ thành phố C kia. Không ngờ bọn mày lại có thể sống sót qua bão thi triều như vậy.”
Mắt của Đinh Vĩ toàn là máu, mắt phải nhìn mọi thứ xung quanh rất mơ hồ, y cố gắng ngẩng đầu lên nhìn mặt của đối phương, trên mặt rất mê mang, gương mặt kia y chưa thấy, càng khỏi nói đến việc gặp đối phương hay chưa.
Người kia đến ghế sau, nhìn nhìn Hồng tỷ đang hôn mê bất tỉnh, sau đó kéo Đinh Vĩ ra khỏi xe.
Đinh Vĩ ôm đầu, trên tay y đều là những mảnh vỡ của cửa kính.
Người kia tha y ra khỏi xe, sau đó dùng chân đạp lên mặt y: “Tao thấy bọn mày cũng không thiếu xe, trong xe còn sót lại bao nhiêu người? Bọn mày đã tổn thất bao nhiêu qua những đợt thi triều kia?”
“Mày… Mày là người nào?”- Đinh Vĩ vùng vẫy một chút, ho ra một ngụm máu.
Một chân to để trên mặt y, mạnh mẽ giẫm xuống, cảm giác đau rát truyền khắp mặt. Người kia nói với Đinh Vĩ: “Vấn đề tao hỏi mày, mày phải trả lời ngay. Nếu nói sai một chữ, tao sẽ kéo nữ nhân kia ra cho Zombie ăn đấy.”
“Mày theo dõi bọn tao? Sao mày có thể biết bọn tao đến từ thành phố C và từng gặp phải thi triều?”- Rõ ràng có thể đoán được nhưng Đinh Vĩ lại không thể tin mà hỏi lại.
“Phi.”- Người kia khinh bỉ phun một bãi nước miếng lên mặt Đinh Vĩ: “Người mà lão đại muốn giết nhất chính là Mạc Phỉ, còn có Địch Hạo Tuấn. Bọn mày sớm muộn gì cũng sẽ chôn cùng nó thôi. Mạc Phỉ nhất định còn trong xe của bọn mày đúng không?’
“Không.”- Đinh Vĩ nói, “Cậu ấy không ở đây, Địch Hạo Tuấn cũng vậy. Hai người bọn họ không đi cùng với bọn tao.”
“Ồ? Chẳng lẽ bọn họ đã chết trong trận thi triều kia? Thật đúng là tiện nghi cho chúng mà. Không, mày nói chúng không ở cùng bọn mày hả? Thôi quên đi, tao khỏi cần hỏi nhiều, lãng phí thời gian.”
Đinh Vĩ bị kéo vào xe, trước khi đi, người kia đứng trước mặt Đinh Vĩ do dự một chút.
Tay chân Đinh Vĩ đều bị trói, trong miệng cũng bị lấp kín. Y giãy giụa thò đầu qua cửa xe, y nhìn thấy người kia đang dùng súng chỉa vào đầu của Hồng tỷ.
“Đoành.” Một tiếng, không chút do dự, Đinh Vĩ trợn to hai mắt, “Uhm” kêu lên.
Người kia quay lại xe, hắn lầm bầm lầu bầu nói: “Mình nên đi về báo cho lão đại trước, chúng cũng chẳng trốn được đi đâu. Tên Lữ Cao Bằng kia cứ để hắn ta ở lại trong thôn đi, công lao sẽ thuộc về một mình mình.”
Đinh Vĩ nhìn ra ngoài, nước mắt chảy xuống. Xe chậm rãi chạy đi, nhìn xe và Hồng Tỷ dần rời xa tầm mắt của y.
Lại nói Địch Hạo Tuấn, sau khi đối địch với Đường Sĩ Miễn, mới phát hiện hắn ta sau khi tiêm vào virus kia, liền nắm giữ dị năng đao thương bất nhập, khiến kế hoạch của anh bị cản trở rất nhiều.
Đường Sĩ Miễn cũng không thấy sốt ruột lắm, vừa nãy Đông Phương Độ nghe được tiếng súng, lập tức chạy đến đây, hắn cũng cho Đông Phương Độ đi nơi khác rồi. Mạc Phỉ đã không có ở đây, vậy hắn nên nắm lấy cơ hội này để Địch Hạo Tuấn thấy được thực lực của hắn. Đường Sĩ Miễn suy nghĩ một chút, khóe miệng mỉm cười: “Lấy sự thông minh của cậu, hẳn là nên đi theo cường giả.”
“Tôi chỉ muốn huyết thanh.”- Địch Hạo Tuấn nhìn chằm chằm Đường Sĩ Miễn. Mặt của anh vẫn bình tĩnh như trước, nắm đấm nắm thật chặt. Anh rất hiểu, một người đao thương bất nhập, hầu như chính là người vô địch. Muốn đánh bại được Đường Sĩ Miễn, nói thì dễ.
Đường Sĩ Miễn nhìn nhìn hai tay, rất hài lòng với năng lực của mình. Hắn nói với Địch Hạo Tuấn: “Cậu biết không? Đoạn thời gian kia là Mạc Phỉ tìm tôi trước. Tôi cùng cha vì lánh nạn mà trốn ở siêu thị, bị Zombie bên ngoài chặn cửa. Lúc ấy tôi từng nghĩ, nếu như có thực lực, tôi nhất định sẽ bảo vệ những người bên cạnh mình.”
“Cướp đồ của người khác không được coi là có thực lực.”- Địch Hạo Tuấn trào phúng nói.
Mặt Đường Sĩ Miễn bỗng nhiên trở nên dữ tợn, xung quanh hắn xuất hiện hơi lạnh, hắn nói Địch Hạo Tuấn: “Mạc Phỉ thì sao? Cậu ta dụ con Zombie trong siêu thị ra, việc đó không tính sao? Đừng tưởng rằng tôi không biết, Zombie biến dị kia chính là cha của tôi, các người chính là hung thủ giết chết cha tôi! Thế nhưng, Địch Hạo Tuấn à, vì cậu có thực lực, nên tôi có thể tha thứ cho cậu, chỉ cần cậu đến bên tôi, những chuyện cũ kia tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”
Địch Hạo Tuấn chậm rãi lắc đầu, từng câu từng chữ nói: “Thứ tôi muốn, chỉ là huyết thanh trong người anh.”
“U mê không tỉnh.”- Đường Sĩ Miễn cười âm trầm, không lâu sau đó, hắn nổi lên sát ý.
Gió lạnh thổi qua, âm thanh xào xạt. Lưu Tông Minh đã chết sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm lên trời.
Nhặt một thanh thép to trong một đống đá nát vụn, nghênh chiến chính diện với Đường Sĩ Miễn.
“Ngu ngốc.”- Trong mắt Đường Sĩ Miễn lộ ra hung quang. Khi hắn vọt đến chỗ Địch Hạo Tuấn, Địch HạoTuấn cũng giơ thanh thép trên tay lên vọt đến Đường Sĩ Miễn.
Trận chiến này, trước sau khó tránh khỏi. Lấy độ nhạy cảm của Đường Sĩ Miễn, hắn đã sớm phát hiện vấn đề giữa Địch Hạo Tuấn và Mạc Phỉ rồi. Nhưng trong mắt hắn, Địch Hạo Tuấn là một cánh tay phải đắc lực của hắn, hắn tin tưởng, với mị lực của mình, Địch Hạo Tuấn sẽ khuất phục hắn.
Địch Hạo Tuấn dùng thép nện lên người Đường Sĩ Miễn, cánh tay anh lập tức truyền đến cảm giác đau đớn. Lực chấn động như thế, nơi cầm thanh thép bị dập nát, máu hòa với thanh thép.
Đường Sĩ Miễn cũng bị sức mạnh làm bị thương, tuy hắn đang giữ sức mạnh của một Zombie biến dị, nhưng dưới cú đánh của Địch Hạo Tuấn, tay của hắn cũng bị thương ít nhiều.
Hai người tách ra, Địch Hạo Tuấn vì sức mạnh của Đường Sĩ Miễn bật ra, lùi chừng mười bước, Đường Sĩ Miễn cũng bị đánh lùi vài bước. Hai người vậy mà ngang nhau.
“Quả nhiên là người mà tôi nhìn trúng.”-Đường Miễn Sĩ khen ngợi.
Địch Hạo Tuấn âm thầm lau máu, khuôn mặt của anh trở nên nghiêm túc hơn. Chốc lát sau, lại nâng thanh thép lên, một lần nữa tấn công Đường Sĩ Miễn. Lần này, tốc độ của anh nhanh hơn nhiều, khi chạy, mang theo một luồng gió ẩn hiện.
|
Chương 64[EXTRACT]Trong ký ức của Địch Hạo Tuấn, anh chỉ sâu sắc nhất với người cha của mình. Ở trong gia tộc, trong đám anh em bọn họ, anh hai được bồi dưỡng thành người thừa kế, anh ba chỉ quan tâm đến kinh tế, riêng Địch Hạo Tuấn, rất nhỏ đã đến quân doanh, trưởng thành trong quân đội của quốc gia.
Vết thương trên người cha, hình xăm, dấu ấn bên trái lông mày, đều là những vết thương quang vinh trong chiến đấu. Mãi đến khi mười tám tuổi, Địch Hạo Tuấn ngẫu nhiên biết được mình không phải là người trong gia tộc, mà là đứa trẻ được cha nhận nuôi từ biên cảnh. Trẻ tuổi tính nóng, anh nhất thời không chịu được, liền dấn thân trở thành lính đánh thuê, chưa từng trở về nhà từ lần đó.
Chờ đến khi anh suy nghĩ rõ ràng, về đến gia tộc mới phát hiện gia tộc đã bị người khác hãm hại, gia cảnh sa sút. Anh hai phải vào ngục, anh ba bị người khác đánh trọng thương trên đường di chuyển hàng hóa qua sa mạc, cha lại bị bệnh nặng, tiền trong gia tộc như nước chảy siết, những gia tộc từng hảo hữu với bọn họ cũng dần dần vì thế lực đối địch mà không còn qua lại với gia tộc anh nữa.
Nghĩ đến chuyện cũ, Địch Hạo Tuấn nắm càng chặt nắm đấm. Hai mắt bình tĩnh bỗng trở nên điên cuồng, giống như người mà anh đối mặt hiện giờ không phải là Đường Sĩ Miễn mà là người khiến cha chết oan, là người bỏ tù anh hai, là người khiến anh ba bị trọng thương.
Vũ khí trong tay hóa thành bóng đen, vọt đến Đường Sĩ Miễn.
“Người điên…”- Đường Sĩ Miễn trừng hai mắt, cau mày. Dựa theo tốc độ cùng sức đánh của Địch Hạo Tuấn, khi đến được gần hắn, lực trùng kích của song phương sẽ gia tăng lên cánh tay kia. Lúc nãy, Đường Sĩ Miễn cũng thấy vết thương của Địch Hạo Tuấn, vọt thẳng đánh mạnh như vậy, nói không chắc Địch Hạo Tuấn không cầm được thép nhưng vẫn có thể thương tổn hắn.
Chuyện đến nước này, chỉ đành lấy cứng đối cứng. Đường Sĩ Miễn cũng chuẩn bị xông đến cạnh Địch Hạo Tuấn.
Tuy rằng hiện giờ biểu tình bên ngoài tràn ngập sát ý, nhưng giờ khắc này nội tâm của anh rất bình tĩnh, nhiều năm sinh hoạt trong quân ngũ, anh có một thói quen, đối mặt với một kẻ địch mạnh như thế, thứ cần nhất chính là đầu óc tỉnh táo, không để phẫn nộ phá hủy lý trí.
Địch Hạo Tuấn giữ nguyên gương mặt phẫn nộ, như đang giết một vị thần cao cao tại thượng.
Đường Sĩ Miễn lấy tay che trước ngực, đem sức mạnh toàn thân tập trung ở hai tay, chuẩn bị dùng phòng ngữ hoàn mỹ nhất chống lại tiến công của Địch Hạo Tuấn.
Ngay khi thanh thép vọt đến hai tay của Đường Sĩ Miễn, Địch Hạo Tuấn bỗng nhiên cử động tay trái. Trong tay anh bỗng nhiên xuất hiện thêm một thứ màu đen, thứ kia đang bốc lửa, vật ấy men theo lực, rơi vào áo của Đường Sĩ Miễn.
“Cheng” một tiếng, tay của Địch Hạo Tuấn như bị bê tông đâm vào, lực mạnh khiến vết thương của anh nứt ra. Dù là Địch Hạo Tuấn có nghị lực kinh người, cũng không thể chống lại một lực lớn như thế, thanh thép kia xoạt qua cánh tay phải của anh, vẽ nên một đường máu.
Địch Hạo Tuấn ngã nhào xuống đất, lại lập tức cách nơi cũ một khoảng cách.
Đường Sĩ Miễn chỉ lo tập trung đến thanh thép trên tay Địch Hạo Tuấn, khi vật đen kia rơi vào áo, hắn nhất thời sững sờ.
Trong quần áo truyền đến cảm giác ấm áp, trong thời tiết rét lạnh như thế, giống như trong người mang theo một mặt trời nhỏ, ấm áp, khiến người khác có chút thoải mái.
Nhưng vải vóc trước mặt đột nhiên nổi lên hỏa tinh.
Đường Sĩ Miễn không kịp chuẩn bị, bình tĩnh nhất thời cũng không giữ được nữa, cấp tốc kiểm tra quần áo, muốn nhanh chóng ném thứ kia ra trước.
Thứ mà Địch Hạo Tuấn ném vào người hắn, không phải là thứ ấm áp gì. Đó là một tiểu lôi, chuẩn bị phát nổ.
Vật ấy hình bầu dục, tiếp xúc với quần áo đang cháy. Trong đầu hắn bỗng nhiên oanh một tiếng, hắn bỗng nhiên cảm nhận được, khuôn mặt dữ tợn ban nãy của Địch Hạo Tuấn, nhưng kỳ thực nội tâm lại có một loại kiềm chế rất lớn. Thứ trong người của hắn, là minh chứng tốt nhất.
Đối thủ quen thuộc với tiểu lôi như thế, chỉ có Địch Hạo Tuấn mới biết khi nào nó mới nổ tung. Vì muốn Đường Sĩ Miễn không thể đoán được thời gian, anh vẫn luôn nắm tiểu lôi đó trong tay mình, giữ thêm vài giây.
Khi anh ném vào cổ áo của Đường Sĩ Miễn cũng chỉ ngắn ngủi một giây. Một giây sau, chỉ nghe được tiếng nổ ầm ầm.
Sau khi ngã xuống, Địch Hạo Tuấn cũng chỉ có đủ thời gian cách Đường Sĩ Miễn khoảng 5m, lực chấn động đẩy anh ra ngoài. Tai anh nhất thời không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ nghe được tiếng vang ong ong trong tai.
Giữ khoảng cách như Địch Hạo Tuấn mà còn bị ảnh hưởng, chứ nói chi là Đường Sĩ Miễn, trung tâm của vụ nổ. Tuy rằng giờ khắc này xung quanh đều là bụi mịt mù, nhưng trong lòng Địch Hạo Tuấn rất rõ, tuy rằng Đường Sĩ Miễn có dị năng nhưng chắc chắn không thể không hề hấn gì được.
Tiếng nổ mạnh hấp dẫn chú ý của những người khác, những người lúc trước bị Đường Sĩ Miễn đuổi đi, nhưng khi nghe được tiếng nổ cực lớn, nhìn thấy không xa truyền đến ánh lửa, Đông Phương Độ cùng vài người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng bọn họ đứng dậy, cầm vũ khí trong tay, chậm rãi tiếp cận.
Đất đai văng tứ tung, bụi bay mịt mù, rất lâu sau cũng chưa hết. Trung tâm nơi bị nổ tung hoàn toàn yên tĩnh. Địch Hạo Tuấn đứng cách đó không xa, híp hai mắt lại, cũng không đến gần. Anh tỉ mỉ quan sát trung tâm vụ nổ, muốn biết kết quả cuối cùng.
Thời điểm nhóm người Đông Phương Độ đến, ai nấy cũng đều trợn to hai mắt. Bọn họ thấy Địch Hạo Tuấn mặt đầy bụi bậm đứng ở nơi đó, máu chảy đầy tay. Ánh mắt của anh tràn ngập sát khí, như một pho tượng chiến thần.
Trong không gian mịt mù, Đông Phương Độ thấy một cái hố lớn trên đất, đá tảng bốn phía đều bị vỡ làm hai. Vị trí trung tâm của vụ nổ thì lại không thấy được gì, nhưng nhìn vết máu trên mặt đất chắc rằng nơi này đã trải qua một hồi tranh đấu kịch liệt.
Tiểu thi triều? Nhìn đến tình hình trước mắt, Đông Phương Độ đưa ra phỏng đoán.
Bụi bặm dần dần hạ xuống, nhóm người Đông Phương Độ thấy một bóng người mơ hồ đang ở trung tâm vụ nổ.
Sau khi Địch Hạo Tuấn nhìn thấy bóng người kia, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Đường Sĩ Miễn cúi đầu, dùng âm thanh khàn khàn, cười nói: “Không ngờ, nổ lớn như vậy cũng chẳng làm gì được tôi. Địch Hạo Tuấn, cậu nên thăng cấp vũ khí của mình thì tốt hơn.”
Đường Sĩ Miễn cúi đầu nhìn trước ngực, sự thực cũng không phải như lời hắn nói. Địch Hạo Tuấn cho hắn một tiểu lôi như thế, cũng không phải là không có thương tổn đối với hắn. Cách quần áo có thể thấy được trước ngực của mình, toàn bộ đều bị thương, từ cảm nhận có thể thấy da thịt đều đã bị nổ nát tan, e rằng nội tạng cùng xương cốt cũng bị lột bỏ hết rồi.
Nhưng nhờ sự tái sinh mạnh mẽ của huyết thanh, Đường Sĩ Miễn cảm nhận được, thân thể của mình đang được một luồng sức mạnh chữa trị thân thể cho mình, bắt đầu từ đại não, dần dần lan tràn đến tứ chi.
Sau khi không gian thoáng đãng lại, đứng trước mặt Địch Hạo Tuấn là một thân thể hoàn toàn mới.
“Chuyện này….Đây là tình huống nào?”- Người thấy có vấn đề không phải là Địch Hạo Tuấn mà là Đông Phương độ, hắn ta trợn hai mắt nhìn Đường Sĩ Miễn đang đi ra từ trung tâm vụ nổ, nói năng lộn xộn: “Lão đại, anh…Anh vữa này là đi ra từ đó sao? Sao tôi lại thấy anh đứng dậy bên trong vụ nổ đó? Hay là tôi hoa mắt?”
Đường Sĩ Miễn đang muốn bước tiếp, đột nhiên trên mặt hắn lộ ra thần sắc thống khổ.
Khi chuẩn bị đi tiếp nữa, đột nhiên, từ vị trí tim, đau đớn như điện giật truyền đến, khiến tứ chi của hắn dừng trong chốc lát, mấy giây sau mới chuyển biến tốt.
Nhìn Địch Hạo Tuấn phía đối diện, Đường Sĩ Miễn trong lòng rất hiểu, huyết thanh trong thân thể mình e rằng vì bị Zombie cắn vào lần trước cũng đã dần cạn kiệt, hiện giờ thứ hắn cần là một nguồn năng lượng mới.
Khi đối mặt với Đường Sĩ Miễn, Đông Phương Độ phát hiện, vị thủ lĩnh mới này, hắn thật sự sợ.
Nhìn đôi mắt lộ hung quang, giống như sói sống trên sa mạc, tuy nó không thể nói tiếng người, nhưng ánh mắt lại có thể lan truyền đến lòng người, khiến người ta hiểu được sát tâm của nó.
“Xin lỗi, tao cần sức mạnh của mày.”-Đường Miễn Sĩ mang theo vẻ mặt thống khổ đi về hướng của Đông Phương Độ, hắn nhẹ giọng nói.
Bốn người xung quanh không thể nhìn thấy vẻ mặt của Đường Sĩ Miễn, khi bọn họ định đến gần Đông Phương Độ, hắn đột nhiên đưa tay ra, kéo Đông Phương Độ vào ngực hắn.
Dưới ánh mắt của mọi người, Đường Sĩ Miễn bỗng nhiên há miệng, cắn về cổ của Đông Phương Độ.
Đông Phương Độ trong khiếp sợ thậm chí còn không kịp giãy dụa, máu không ngừng chảy xuống không cách nào nói chuyện, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà chậm rãi ngã vào lồng ngực của Đường Sĩ Miễn.
Sắc mặt của những người phía sau chậm rãi thay đổi, bọn họ sợ vạn phần, từ từ thối lui.
Đường Sĩ Miễn sau khi hút hết máu huyết của Đông Phương Độ, không biết như thế nào lại bùng nổ tốc độ cùng sức mạnh kinh người. Mọi người chỉ kịp thấy một bóng đen đột ngột biến mất, cũng đột ngột xuất hiện trong đám người.
“Cứu mạng! Đường Sĩ Miễn phát điên rồi!”- Những người xung quanh như nhũn ra, không muốn sống lao bạt mạng ra tường.
Đường Sĩ Miễn cúi đầu hút, chỉ chốc lát sau, hắn ném thi thể trên tay. Mà trong lúc này, trong đôi mắt hắn tràn ngập chiến ý, bên mép và y phục đều là máu đỏ tươi, như La Sát đến từ địa ngục.
Đường Sĩ Miễn cười ha ha: “Chẳng trách Zombie thích hút máu người như vậy. Thật sự rất muốn cậu cảm nhận được sự vui sướng này. Địch Hạo Tuấn, hiện tại trong thân thể tao là một nguồn sức mạnh cuồn cuộn không ngừng, cho dù có mười tiểu lôi của mày, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tao.”
“Mày điên rồi!”- Địch Hạo Tuấn nắm chặt nắm đấm, nhíu chặt lông mày, Đường Sĩ Miễn trước mặt, là kẻ địch mạnh nhất mà từ trước đến giờ anh gặp phải.
(Hiện tại Đường Sĩ Miễn đã hoàn toàn trở mặt và biến chất, Địch Hạo Tuấn cũng đã tỏ rõ thái độ, nên tui sẽ đổi cách xưng hô nhé)
|