Tác Đồng
|
|
Chương 44[EXTRACT]Đứng trước cửa Vô Tam điện một hồi lâu, Tiết Kì vô cùng miễn cưỡng cho người đi thông báo Nhiễm Mục Kì là hắn đến đây. Nếu có thể, hắn vĩnh viễn hy vọng không cần gặp cái người đối với hắn hoài tâm không tốt, thế nhưng hắn chung quy không thể vượt qua được cám dỗ của ‘Long tuyền’. Tiết Kì đối với trà si mê gần như thành cuồng, nên chỉ mới hai ngày đã phải bại trận. Chẳng qua ở ngoài điện có bốn nữ nhân trong mắt đều mang đầy thâm ý mà nhìn nhìn hắn, làm cho hắn muốn lập tức quay về.
Nhiễm Mục Kì đột nhiên bệnh nặng, hoàng hậu, Trương phi, Nghiên phi cùng Triệu phi tất nhiên là vô cùng khẩn trương. Thế nhưng Nhiễm Mục Kì ngoại trừ triệu kiến Nhiễm Mục Lân ra, những người khác nhất quyết không gặp, ngay cả quốc sự đều giao cho bào đệ, làm cho các vị phi tử cực kỳ thương tâm, lại nghe thấy Hoàng Thượng chuẩn bị nạp hai vị công chúa của Kim Quốc cùng Nam Quốc làm phi, hơn nữa đối với Lâu Lan vương Tiết Kì lại dị thường mê luyến, các nữ nhân ở hậu cung tuy mặt ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm lại vừa vội vừa sợ, nhất là Nghiên phi rất được sủng ái, lại vừa có thai mấy tháng, hiện tại thiếu vài phần ân sủng.
Lâu Lan vương Tiết Kì là mỹ nam tử nổi danh thiên hạ, đẹp đến thoát tục, lại rất nhẹ nhàng, ngay cả nữ tử đều không có mấy người có thể đẹp qua hắn. Hiện giờ nhìn thấy, liền ngay cả hoàng hậu đã sớm bị thất sủng cũng không tránh khỏi ảm đạm, huống chi là ba vị phi tử kia. Sau khi bốn người đối với Tiết Kì hơi hạ người hành lễ, Trương phi vừa định tiến lên nói chuyện với hắn, chỉ thấy Tiết Kì xoay người một cái trốn ra phía sau thị vệ Tiết Vụ của hắn, bày tỏ rằng không muốn nói chuyện với các nàng, làm cho bốn người xấu hổ không thôi, cũng như rất rất là không vui. Thầm nghĩ Lâu Lan vương này sao chẳng hiểu cấp bậc lễ nghĩa gì cả.
Tiết Kì từ nhỏ đã sống trên núi tuyết, cho nên không chỉ không hiểu biết giao tiếp với người khác, mà vui buồn cũng sẽ không che dấu. Hơn nữa hắn trời sinh có một cỗ linh khí, sau khi sinh ra liền được một trong ba vị đại tiên nhận làm nghĩa tử. Vị đại tiên này tên “Dịch” có tiếng tùy hứng cùng bao che khuyết điểm, đối với Tiết Kì lại cực kỳ cưng chiều. “Dịch” thích đi du ngoạn, thế nhưng trước lúc Tiết Kì mười lăm tuổi, y nửa bước cũng không rời khỏi Tố Sơn. Sau khi Tiết Kì trưởng thành, y mới xuống núi dạo chơi, nhưng hàng năm y đều quay về Tố Sơn để thăm nghĩa tử, có thể thấy được “Dịch” rất yêu thương Tiết Kì. Có một vị nghĩa phụ cưng chiều mình so với cha ruột còn tốt hơn, thì có thể thấy được tính tình của Tiết Kì sẽ tùy hứng thế nào.
Tiết Kì trốn ở phía sau Vụ để tránh đi chú ý của người bên ngoài, thầm nghĩ nếu đếm đến hai mươi mà còn chưa thấy được Nhiễm Mục Kì, hắn liền quay về, không bao giờ thèm uống Long Tuyền nữa. Ngay khi hắn đếm tới mười, Hỉ Nhạc đi vào thông báo giờ đang chạy tới, cung kính nói: “Đã để Lâu Lan vương điện hạ đợi lâu, thỉnh ngài.”
“Tiết Kì.” Bất mãn mà sửa đúng xưng hô của Hỉ Nhạc, Tiết Kì kéo Vụ đi vào.
Bốn vị phi tử chờ ở bên ngoài điện, khi nghe được Hoàng Thượng thế nhưng để cho Tiết Kì tiến vào, thì vô cùng khổ sở cùng không tin.
“Hỉ công công, bệ hạ có nói khi nào gặp chúng ta không?” Nghiên phi hai tay ôm bụng, tiến lên vài bước hỏi.
Hỉ Nhạc vội vàng khom người nói: “Thỉnh hoàng hậu nương nương cùng các quý phi nương nương thứ tội. Bệ hạ vẫn đang ngủ, nô tài không dám quấy rầy bệ hạ. Nếu không phải thật cần thiết, ngay cả nô tài bệ hạ cũng không cho tiến vào. Nương nương, bệ hạ nói khí sắc của ngài không tốt, không muốn cho người khác nhìn thấy. Nếu không các vị nương nương đi về trước, khi nào bệ hạ khỏe, nô tài lập tức báo cho các vị biết.”
Không muốn cho người khác nhìn thấy? Vậy Tiết Kì không phải người khác sao? Bốn vị nương nương đều thầm nghĩ như thế.
“Hỉ công công, bệ hạ chắc đã tỉnh. Ngài đi vào thông báo thêm lần nữa đi, chúng ta đã đợi gần một canh giờ.” Nghiên phi hai mắt rưng rưng, hạ hai tay xuống, lộ ra cái bụng cao cao của nàng.
Mặt Hỉ Nhạc như đưa tang, nói: “Nương nương, không phải nô tài không chịu thông báo, mà là bệ hạ còn đang ngủ. Thế tử điện hạ ở bên trong, nghe Lâu Lan vương ở bên ngoài cầu kiến, liền bảo nô tài thỉnh Lâu Lan vương đi vào.”
“Thế tử?”
“Tiểu Phong?”
Bốn người nghe vậy, giương mắt nhìn lẫn nhau. Vì sao Hoàng Thượng để cho thế tử ở lại trong tẩm cung? Trong lòng các nữ nhân vô cùng ghen tị. Dù sao đi nữa, thế tử cũng chỉ là cháu của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không gặp con của mình, nhưng lại để cho cháu trông coi bên mình, này làm cho người ta không thể chấp nhận được.
“Thế thì … tại sao thế tử không cho chúng ta đi vào?” Nghiên phi mở miệng.
Hỉ Nhạc cười cười nói, “Nương nương, là nô tài nói sai. Này không phải là chủ ý của thế tử điện hạ. Là bệ hạ trước khi ngủ dặn dò thế tử điện hạ, nói – nếu như Lâu Lan vương đến đây, thì cho ngài ấy tiến vào. Mong các vị tha thứ cho nô tài.”
“Tỷ tỷ, chúng ta quay về đi. Chờ bệ hạ tỉnh, chúng ta lại đến.” Triệu phi tận lực bảo trì dáng vẻ nhìn hoàng hậu nói. Nàng biết hôm nay sẽ không gặp được hoàng thượng.
Trương phi cắn cắn môi, bỗng cười lên, nói: “Bệ hạ thích hoàn mỹ, không muốn chúng ta nhìn thấy bộ dáng khi người sinh bệnh, vậy thì chúng ta sẽ không nhìn. Vương thúc gần nhất bận rộn quốc sự, nên để một người Tiểu Phong ở trong này chiếu cố bệ hạ, sợ là Tiểu Phong cũng quá mệt nhọc đi, khi quay về chúng ta sẽ nói với Vương thúc để cho Thành nhi, Tín nhi đến đây. Nói sao đi nữa, phụ hoàng bị bệnh, bọn nhỏ cũng nên ở bên cạnh chiếu cố người, đây là hiếu đạo mà bọn họ nên làm.”
“Tỷ tỷ nói đúng. Cũng nên cho bọn nhỏ lại đây đi, thứ nhất bọn họ đều đã lớn, thứ hai cũng nên để bọn nhỏ làm tròn hiếu tâm của mình, có khi nhìn thấy bọn nhỏ hiếu đạo, bệ hạ cũng có thể sớm khỏe.” Triệu phi gật gật đầu, nhẹ ôm lấy cánh tay hoàng hậu, “Tỷ tỷ, Thành nhi bị thương còn chưa khỏe, cũng không nên miễn cưỡng nó.” Tiếp theo nàng lại đối với Nghiên phi nói, “Thân mình Nhân Nhi không tốt, trời lạnh, cũng đừng cho nó biết phụ hoàng bị bệnh, miễn cho nó lo lắng. Để cho Tín nhi cùng Nghĩa nhi lại đây là được rồi.”
Hoàng hậu nhìn cửa phòng đóng chặt, hai mắt phiếm hồng. Nàng cười khổ, nam nhân kia thật sự muốn nhìn thấy con của mình sao? Nhưng nàng cái gì cũng không nói, chỉ gật gật đầu. Nghiên phi rũ mắt, hai tay ôm bụng, gật đầu một cái thật nhẹ.
——
Vừa bước vào tẩm cung của Nhiễm Mục Kì, Tiết Kì đã ngửi được mùi thơm ngát của Long Tuyền. Theo hương khí, hắn bước nhanh vào phòng trong, liền thấy Nhiễm Mục Kì nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, y thấy hắn tiến vào, liền nhìn hắn cười cười, tiếp theo thảnh thơi thỏa mãn mà uống một ngụm trà. So với hôm qua, hôm nay khí sắc của Nhiễm Mục Kì đã tốt hơn nhiều, sắc mặt dù vẫn tái nhợt, thế nhưng đôi mắt có hồn hơn rất nhiều.
Đứng yên tại chỗ, Tiết Kì nhìn bát trà trong tay Nhiễm Mục Kì, trong bát là Long Tuyền. Hắn rất muốn uống, thế nhưng Nhiễm Mục Kì rõ ràng đắc ý làm cho hắn chán ghét. Hơn nữa người nọ còn làm trò ở trước mặt hắn uống một ngụm.
“Phong Nhi, giúp hoàng bá châm trà cho Lâu Lan vương.” Đùa đủ rồi, Nhiễm Mục Kì lên tiếng, Nhiễm Mặc Phong ngồi ở bên cạnh y đang vùi đầu vào trong binh thư, liền buông sách xuống, đứng dậy châm trà, rồi bưng đến trước mặt Tiết Kì.
“Tiết Kì.” Lại sữa xưng hô. Tiết Kì không cam lòng – nhận hay là không nhận. Hắn nhìn trừng trừng bát trà, không vươn tay ra. Nhận – liền làm cho người này thỏa mãn; không nhận – hắn luyến tiếc.
Đợi nửa ngày, cũng không thấy Tiết Kì vươn tay ra, Nhiễm Mặc Phong hướng về phía trước đẩy đẩy. Người này rõ ràng muốn uống, vì sao không cầm?
“Long Tuyền lạnh, hương vị sẽ thay đổi.” Nhiễm Mục Kì hảo tâm nhắc nhở, ngay sau đó, bát trà trong tay Nhiễm Mặc Phong bị người đoạt đi.
Đưa trà xong, Nhiễm Mặc Phong lại quay về trên giường, ngồi xuống, tiếp tục xem binh thư. Hôm qua phụ vương dẫn nó đến Tàng Thư các, nó tìm được rất nhiều sách quý. Đương nhiên, sách quý với nó mà nói đều là binh thư.
Uống xong Long Tuyền đã sắp lạnh, Tiết Kì đi đến nơi đặt trà, bất mãn mà trừng mắt nhìn Nhiễm Mục Kì liếc một cái. Người này thế nhưng lại dùng loại bình này để phao trà. Mở nắp bình ra, Tiết Kì kém chút hét lên hoảng sợ, Long Tuyền tốt nhất lại bị tàn nhẫn đạp hư như thế này!
“Vụ.” Kêu một tiếng, thị vệ bên người Tiết Kì lập tức đi ra ngoài, cước bộ vội vàng.
“Thật là người thô kệch.” Nói phong long ai đó, Tiết Kì cẩn thận rót đầy trà, từng chút từng chút nhâm nhi thưởng thức. Trên mặt thỉnh thoảng lại toát ra đau lòng. (o.O)
“Ha hả....” Trên giường truyền đến một tiếng cười nhẹ. Buông bát trà xuống, y nhìn các loại thần thái của Tiết Kì, tuy hắn biểu hiện rất đạm, nhưng y vẫn thấy được rõ ràng.
Xoay người nhìn lại, hai hàng lông mày dài nhỏ của Tiết Kì nhíu lại, tiếp theo lại là lạnh nhạt không biểu cảm.
“Ta cứu không được ngươi.” Lời nói ra làm cho Nhiễm Mục Kì biến sắc mặt.
“Cứu?” Lại cười cười, nhưng trong mắt Nhiễm Mục Kì đã không còn ý cười, “Trẫm cần ngươi cứu sao?” Y đã quên người này không giống người thường.
“Tâm bệnh cần tâm dược.” Không quan tâm long nhan của ai đó không vui, Tiết Kì tiếp tục nói. Nụ cười trên mặt Nhiễm Mục Kì đã không còn giữ được.
“Hoàng bá.” Người nguyên bản im lặng, đột nhiên lên tiếng, “Canh giờ tới rồi.” Nó vừa nói xong, chỉ thấy sắc mặt Nhiễm Mục Kì chuyển sang ai oán.
“Phong Nhi...... Hoàng bá vừa mới tỉnh ngủ.” Nhiễm Mục Kì cũng không biết cháu của mình so với hoàng đệ còn nghiêm khắc hơn.
“Canh giờ tới rồi.” Cho dù là đọc sách cũng không có quên lời phụ vương đã dặn, Nhiễm Mặc Phong đứng lên, không cho thương lượng.
“Phong Nhi, ” Nhiễm Mục Kì vươn tay cầm lấy tay Nhiễm Mặc Phong mà năn nỉ, “Để hoàng bá ngồi thêm một canh giờ nữa đi.” Ngủ với y mà nói – đã trở thành chuyện so với quốc sự còn đáng sợ hơn.
“Canh giờ tới rồi.” Căn bản không để cho hoàng bá thương lượng, Nhiễm Mặc Phong vươn tay điểm huyệt ngủ của hoàng bá. Nhiễm Mục Kì đáng thương cứ như vậy mà ngủ đi.
Tiết Kì trợn tròn mắt kinh ngạc mà nhìn Nhiễm Mặc Phong đem Nhiễm Mục Kì đặt nằm thẳng xuống, khí lực của Mặc Phong thật lớn, thế nhưng có thể nhẹ nhàng mà nâng đỡ Nhiễm Mục Kì. Bất quá lại làm cho hắn cực kỳ cao hứng, cuối cùng cũng có người giúp hắn trút giận. Hắn không cần phải méc với cha.
“Mặc Phong.” Đi đến bên giường, Tiết Kì ngồi xổm xuống, mỉm cười ê lệ, “Cám ơn.”
Đôi mắt hai màu nhấp nháy nhấp nháy, vì sao lại nói cám ơn?
“Tiết Kì.” Ngăn lại người đang muốn đứng dậy, Nhiễm Mặc Phong theo dưới chăn đem tay hoàng bá đưa ra, ngửa đầu.
Tiết Kì rõ ràng là mất hứng. Hắn lạnh mặt, bất động, hắn mới không thèm giúp người này chuẩn bệnh a.
“Tâm bệnh cần tâm dược.”
“Tiết Kì.” Nhiễm Mặc Phong không bỏ qua. Phụ vương nói với nó – từng có người thừa dịp phụ vương không ở đây mà khi dễ hoàng bá, hoàng bá vì ở lại nơi này mà thân mình trở nên suy nhược. Lúc phụ vương kể cho nó nghe, biểu tình của phụ vương rất khổ sở, nó phải giúp phụ vương chiếu cố hoàng bá.
“Tâm bệnh cần tâm dược.” Đối với người mà mình không thích, Tiết Kì tuyệt không để ý tới.
Tâm dược. Nhiễm Mặc Phong không hiểu thế nào là tâm dược, nhưng nó nhất định phải làm cho Tiết Kì xem bệnh cho hoàng bá. Nghĩ nghĩ, nó vén vạt áo ra, lộ ra khuôn ngực của mình.
“Tâm dược.” Chỉ chỉ vị trí trái tim của mình, Nhiễm Mặc Phong kiên định nói, tâm dược chính là lấy trái tim làm dược đi, nó có trái tim.
Cái này thật sự làm cho Tiết Kì á khẩu. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiên nghị, rồi nhìn cặp mắt đầy kiên quyết, sau đó nhìn khuôn ngực cực kỳ nhỏ gầy kia, rồi chậm rãi ngồi chồm hổm xuống.
“Mặc Phong,” thanh âm của Tiết Kì trở nên mềm nhẹ, “Ngươi thật tốt.”
Nhiễm Mặc Phong không thể đuổi kịp suy nghĩ của Tiết Kì, nó đang chờ Tiết Kì xem bệnh cho hoàng bá.
Kéo lại vạt áo cho Nhiễm Mặc Phong, Tiết Kì cười rộ lên, nụ cười đẹp đến động lòng người, cũng kèm theo vẻ e lệ như trước.
“Mặc Phong, Long Tuyền ở đâu?” Hắn tha thứ người nọ, bất quá muốn dùng Long Tuyền của y để đổi.
Nhiễm Mặc Phong xoay người đi đến chỗ giá sách, từ trong một cái rương nhỏ lấy ra một cái bọc nhỏ. Khương Vịnh núp ở chỗ tối, gấp đến độ muốn cản lại, nhưng lại không thể đi ra được.
Tiết Kì nhìn nhìn về phía Khương Vịnh đang ẩn mình, cười đến càng thêm ngọt ngào đáng yêu, quan trọng nhất là hắn đã bắt được Long Tuyền. Lúc này Vụ xách một cái rương trúc đi đến. Dưới chỉ thị của Tiết Kì, gã đặt rương trúc lên trên ghế, từ bên trong lấy ra một bộ trà cụ được bao trong một lớp tơ lụa tốt nhất, một cái ủ ấm, một cái ấm nấu nước nhỏ, hai quyển sách. Đặt mấy thứ này lên bàn, rồi gã lại vội vàng đi ra ngoài.
“Còn thiếu bếp lò.” Tiết Kì kích động kéo Nhiễm Mặc Phong đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rồi hắn bắt tay vào chuẩn bị pha trà, vừa làm vừa thở dài, “Đáng tiếc nước quá kém.” Nếu ở Tố Sơn thì tốt rồi, nước suối ở nơi đó rất thích hợp để pha Long Tuyền.
“Tiết Kì.” Nhiễm Mặc Phong không hiểu pha trà, nó chỉ muốn Tiết Kì xem bệnh cho hoàng bá.
Tiết Kì rót ra một bát trà, đưa tớ trước mặt Nhiễm Mặc Phong, rồi nói: “Mặc Phong, người có thể trị bệnh cho hắn không phải ta. Người kia, ở chân trời.” Nói một câu thật không rõ ràng, sau đó tâm tư của Tiết Kì đều đặt hết lên trên bọc Long Tuyền kia. Nhiễm Mặc Phong muốn hỏi tiếp, nhưng trên người đối phương tràn đầy ý cự tuyệt.
Ở chân trời. Nhiễm Mặc Phong nghĩ tới Tranh, chẳng lẽ là hắn?
—-
Sauk hi Nhiễm Mục Kì tỉnh lại, Tiết Kì đã đi rồi, để lại cho y một phương thuốc điều dưỡng, nhưng lại mang đi bọc Long Tuyền cuối cùng của y. Sauk hi biết được người “bán đứng” mình chính là Nhiễm Mặc Phong, y chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
“Khương Vịnh, buổi tối ngươi qua kia nhìn thử xem, lá non đã mọc chưa?” Mùa đông ở Bắc Uyên rất rét lạnh, cây trà thụ rất khó bảo quản, mà cây Long Tuyền này càng khó bảo quản hơn, trà Long Tuyền này rất thơm, nhưng kỳ lạ chính là ở trong hoàng cung chỉ có duy nhất một gốc cây.
“...... Dạ”
Khương Vịnh khó xử đáp. Phải nói với chủ tử thế nào đây? Cây Long Tuyền kia không biết bị ai chặt thành ba khúc. Gã nhìn nhìn Nhiễm Mặc Phong, đối phương hoàn toàn không cảm giác mà cứ xem binh thư. Khương Vịnh ở trong lòng lắc đầu, cây kia là khi thái hậu còn sống đã tự tay trồng ở sau tẩm cung, Vương gia là người rõ nhất, cho nên nhất định sẽ không để cho thế tử điện hạ chặt nó. Thế tử điện hạ cũng sẽ không vô cớ mà chạy đến nơi đó. Thế nhưng đến tột cùng là ai đây? Hoàng cung đại nội, cấm quân, Hình Phủ Ti phái mấy trăm người tra sét việc này, nhưng lại không có đầu mối. Là ai có thể vô thanh vô tức mà phá hủy cây Long Tuyền? Chẳng lẽ là nhắm vào Hoàng Thượng? Không biết phía bên Vương gia tra sét thế nào rồi? Nếu thật sự là nhắm vào Hoàng Thượng, thì chính là ai? Khương Vịnh trong lòng chấn động, hướng bên giường bước qua hai bước.
——
Cùng lúc đó, một người ở trong Ngự thư phòng than thở. Cũng không thể để cho hoàng huynh biết cây kia là do Phong Nhi chặt gãy. Tiếp đó hắn lại cảm thấy cực kỳ may mắn, may mắn hoàng huynh không cho bất luận kẻ nào tiếp cận tẩm cung của mẫu phi, cho nên lúc đó không có ai nhìn thấy hắn ôm Phong Nhi đi vào đó. Hay là trước khi hoàng huynh biết được cây bị gãy, nên mang con chạy trốn?
|
Chương 45[EXTRACT]“Phụ hoàng, con đút ngài ăn cháo.” Trong tẩm cung, Nhiễm Lạc Tín nhận lấy bát cháo trong tay Hỉ Nhạc, đi đến bên giường nói.
Đêm đó, Nhiễm Lạc Tín cùng Nhiễm Lạc Nghĩa đều bị mẫu phi tự mình đưa đến Vô Tam điện, làm cho bọn họ vui mừng chính là – Nhiễm Mục Kì lúc này lại cho mấy đứa con tiến vào, tựa hồ thật sự là xuất phát từ sự thích hoàn mỹ, không muốn cho nhóm phi tử nhìn thấy bộ dáng suy yếu của mình.
Nhiễm Lạc Nghĩa ngốc hồ hồ đứng ở trong phòng không biết nên làm gì, mà Nhiễm Lạc Tín nào là bưng trà, nào là rót nước, vô cùng tỉ mỉ mà chiếu cố phụ hoàng, là một đứa nhỏ ngoan hiền cẩn thận, trên mặt Nhiễm Mục Kì vẫn mang nụ cười thản nhiên, tựa hồ đối với đứa con này cực kỳ tán thưởng.
“Tín Nhi, học hành dạo này thế nào? Phu tử dạy con những gì?” Nuốt xuống muỗng cháo con vừa đút, khí sắc của Nhiễm Mục Kì đã tốt hơn rất nhiều, đối với con cũng biểu hiện ra một chút quan tâm.
Trên mặt Nhiễm Lạc Tín xuất hiện kích động khó nén. Hắn quy củ nói: “Phu tử vừa dạy con ‘Quân Niệm’. Con có thể ngâm cho phụ hoàng nghe không?”
“Tốt, Lạc Tín ngâm cho phụ hoàng nghe một chút.”
Đặt bát xuống, Nhiễm Lạc Tín lập tức ngâm nga lên. Tuy là mới vừa học hôm qua, nhưng hắn lại ngâm cực kỳ lưu loát, Nhiễm Mục Kì thỉnh thoảng lại gật đầu tỏ vẻ tán thưởng. Mà bên kia, Nhiễm Lạc Nghĩa nghe hoàng huynh ngâm ‘Quân Niệm’ thì vừa hâm mộ vừa mất mác, Khấu phu tử dạy nó nó đều không thuộc.
Đợi Nhiễm Lạc Tín ngâm xong, Nhiễm Mục Kì nói: “Phụ hoàng nhìn ra được con rất cố gắng, nhưng phải tránh tự mãn, phải theo phu tử học nhiều đạo lý trị quốc.”
“Dạ, phụ hoàng, con nhớ kỹ.” Nhiễm Lạc Tín cao hứng cười rộ lên, rồi mới cẩn thận tiếp tục đút phụ hoàng ăn cháo. Nhiễm Lạc Nghĩa cúi thấp đầu, hai bàn tay bắt chéo vào nhau, cực kỳ uể oải.
“Dạo này Lạc Nghĩa học được những gì?” Tựa hồ cũng không trách Tứ tử “ngu dốt”, ăn xong cháo, Nhiễm Mục Kì cất tiếng hỏi.
Nhiễm Lạc Nghĩa lập tức ngẩng đầu, ấp úng: “Con, con, con học bắn tên.” Gần như sắp khóc lên, vừa rồi còn nhớ được vài câu thơ ca, hiện tại toàn bộ quên hết.
Nhiễm Mục Kì cúi đầu cười rộ lên, nói: “Tốt lắm, chờ phụ hoàng hết bệnh, sẽ đi xem con bắn cung thế nào. Nếu bắn giỏi, phụ hoàng liền thưởng cho con một con ngựa, nếu bắn không giỏi, con liền đem ‘Quân Niệm’ mà hoàng huynh con vừa ngâm sao chép mười lần.”
“Dạ, phụ hoàng!” Đôi mắt Nhiễm Lạc Nghĩa nhất thời sáng lên. Tươi cười trên mặt Nhiễm Lạc Tín phai nhạt vài phần, hắn ngâm tốt như vậy mà phụ hoàng chẳng thưởng cho nó cái gì.
“Hỉ Nhạc.”
“Có nô tài.”
Thấy được Nhị tử mất mác, Nhiễm Mục Kì lên tiếng: “Đi bảo Trương thống lĩnh tìm mấy thứ giúp phòng thân dễ dàng đưa cho Lạc Tín.”
“Phụ hoàng?” Nhiễm Lạc Tín rất kinh ngạc, phụ hoàng sao đột nhiên trở nên hòa ái như thế. Thân cốt của hắn không thể tập võ, không ngờ phụ hoàng lại vì hắn mà nghĩ tới việc phòng thân. Nhiễm Lạc Tín thích cười cũng nhịn không được mà hai mắt đỏ lên.
“Đức hạnh của các con phụ hoàng đều thấy ở trong mắt. Lạc Thành, phụ hoàng đối với nó đã quá thất vọng. Lạc Nhân, chỉ cần nó có thể sống là quá tốt. Cho nên con cùng Lạc Nghĩa phải cố gắng học tập, sau này mới có thể trợ giúp cùng phân ưu cho phụ hoàng.”
“Dạ, phụ hoàng!” Hai người con trai quỳ xuống, tâm tình của tụi nó biến hóa thật lớn.
Chẳng biết Nhiễm Mục Kì có ý thức được cuộc nói chuyện này đã tạo nên ảnh hưởng thật lớn tới hoàng cung, tới Bắc Uyên, thậm chí ngay cả bản thân y hay không? Nhưng ngày hôm sau, tin tức thái tử sắp bị phế truyền khắp cả nước, khiến cho mọi người đều chấn động.
...........
“Hoàng huynh, huynh thật sự tính phế thái tử?” Đợi sau khi con ngủ say, Nhiễm Mục Lân theo mật đạo đi vào tẩm cung của hoàng huynh, rất không đồng ý, hỏi.
Nhiễm Mục Kì miễn cưỡng nói: “Ai nói trẫm muốn phế thái tử?” Thế nhưng vẻ mặt của y nhìn thế nào cũng thấy là đang nói cho có lệ.
“Hoàng huynh.” Nhiễm Mục Lân nghiêm túc nói, “Bây giờ còn chưa phải lúc phế thái tử.”
“Úc?” Nhiễm Mục Kì nhướng mi, “Trẫm không ngờ đệ lại theo phe thái tử nha.”
Hắn sao có thể theo phe thái tử chứ? trong lòng Nhiễm Mục Lân phân vân – Nhiễm Lạc Thành luôn khi dễ đứa con cưng của hắn, còn dám mắng con hắn là quỷ tử, là yêu nghiệt, không phế nó chẳng lẽ để cho nó sau khi đăng cơ càng có thêm nhiều cơ hội cùng quyền lực khi dễ con hắn sao?
“Hoàng huynh, thế cục hiện giờ có chút rung chuyển. Vệ Quốc tuy thảm bại, nhưng cũng không tổn hại phần trọng yếu, phía đông còn có Sở Quốc như hổ rình mồi. Nếu lúc này phế thái tử, thế cục sẽ chuyển biến xấu. Mặc dù quyền thế của Ngũ gia bị suy yếu khá nhiều, nhưng trong triều vẫn có rất nhiều quan viên là môn sinh của Tể tướng, hơn nữa một số cựu thần cũng có giao tình rất tốt với Tể tướng. Phế thái tử đồng nghĩa phải lập tân thái tử, Tể tướng cùng Thái úy không hợp nhau cả triều đều biết. Huynh phế đi Lạc Thành, không phải tạo cơ hội cho hai bên bắt đầu sâu xé nhau sao?”
Nhiễm Mục Lân bĩu môi xem thường, so về cường thế Nhiễm Lạc Tín sao bằng thái tử, mà cái lão già Trương Chiêu Xương kia không nghĩ cách làm cho cháu ngoại của mình trở thành thái tử, hắn đem đầu cắt bỏ.
“Ha hả....” Nhiễm Mục Kì cười nhẹ, “Trẫm tưởng đệ cái gì cũng không biết chứ.”
“Hoàng huynh....” Nhiễm Mục Lân cực độ bất đắc dĩ, hắn không nói không đề cặp tới không có nghĩa là hắn không biết. Chẳng qua xem những người đó đấu đến đấu đi rất vui thôi. Với lại, có thời gian rảnh để đi để ý bọn họ, còn không bằng chơi đùa với con.
Nhiễm Mục Kì ra hiệu Khương Vịnh rót cho y chum trà, sau khi uống xong, giọng điệu mang đầy buồn ngủ, nói: “Lạc Thành muốn đi biên quan rèn luyện, trẫm bảo Lạc Tín cùng Lạc Nghĩa phải cố gắng học tập để trợ giúp cùng phân ưu cho trẫm có gì không đúng sao?”
Nhiễm Mục Lân xém tí ngã dập mặt. “Hoàng huynh, lời này của huynh là ý gì?”
“Đương nhiên là ý trên mặt chữ a.” Nhiễm Mục Kì ngáp một cái, nằm xuống, “Nó ở trong cung luôn gây chuyện, vậy đi biên quan rèn luyện đi. Có đệ ở đó, trẫm cũng yên tâm.”
“Cái gì?!” Nhiễm Mục Lân đứng mạnh lên, “Huynh muốn đệ đưa nó tới biên quan sao?!” Sao có thể để cho hắn chiếu cố cái tên Nhiễm Lạc Thành khốn nạn kia được?!
“Nghĩ cũng đừng nghĩ. Nó ở trong cung khi dễ Phong Nhi còn chưa đủ sao? Huynh còn muốn nó đi Nhân Xương khi dễ Phong Nhi. Hoàng huynh, nếu huynh để cho Lạc Thành đi theo đệ, thì sau này đừng trách đệ không chiếu cố thái tử của ngài được chu toàn.” Nhiễm Mục Lân không chút khách khí mà uy hiếp hoàng huynh.
Nhiễm Mục Kì buồn ngủ đến mắt mở không ra, thanh âm khàn khàn nói: “Trẫm giúp đệ thu lưu hai nữ nhân, đệ giúp trẫm trông coi nhi tử chẳng lẽ không được sao?”
“Hoàng huynh cứ trả lui hai nữ nhân kia đi.” Nhiễm Mục Lân tuyệt không nhượng bộ, “Đệ sẽ không đưa Lạc Thành đi, nó là thái tử, còn rất nhiều người muốn hầu hạ nó.”
“Lạc Thành khi dễ Phong Nhi, đệ không nghĩ giúp Phong Nhi trút giận sao?” Nhiễm Mục Kì đã muốn ngủ, ” Người phụ hoàng này đối với nó đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, tương lai như thế nào, chỉ có thể xem tạo hóa của nó.”
Không nói phế, cũng không nói không phế, Nhiễm Mục Kì liền ngủ say. Nhiễm Mục Lân rất muốn túm lấy hoàng huynh mà rống lớn, nhưng chỉ có thể đem lửa giận nuốt nuốt xuống. Hắn không hiểu vì sao hoàng huynh lại có ý nghĩ này trong đầu, thế nhưng muốn hắn đưa Lạc Thành đến Nhân Xương. Điều này chẳng phải muốn con hắn mỗi ngày đều khó chịu sao? Tuyệt không thể nào. Đêm nay hắn liền ôm con chạy trốn!
“Nếu đệ dám trốn, huynh liền ban chỉ cho đệ thú hai nữ nhân kia.” Nhiễm Mục Lân vừa nghĩ đến chạy trốn, thì Nhiễm Mục Kì đang ngủ say đột nhiên lên tiếng, “Đừng cho là huynh không biết đệ đang tính toán mang theo Phong Nhi chuồn êm, muốn chạy cũng được, nhưng phải đem Lạc Thành theo cho trẫm.” Nói xong, y trở mình, việc này như ván đã đóng thuyền, không cho thương lượng.
Nhiễm Mục Lân đen mặt bước ra ngoài, hắn sẽ không thú thê, lại càng không đem đối thủ một mất một còn với đứa con tới Nhân Xương. Nếu Hoàng huynh dám ban chỉ, hắn liền dám kháng chỉ!
Cửa bị người đóng mạnh một cái, người trên giường liền mở mắt ra. Y đương nhiên biết lời nói đêm nay của mình sẽ khiến cho mọi thứ hỗn loạn thế nào, cũng biết trước phản ứng mà Mục Lân sẽ có. Nhưng mà, Lạc Thành phải đi, thế nhưng nó vẫn là thái tử, phía sau nó còn có hoàng hậu cùng Ngũ gia, để cho Mục Lân đem nó đi là thỏa đáng nhất.
“Bệ hạ.”
Khương Vịnh ở đầu giường lo lắng kêu lên, đối với chuyện Hoàng Thượng muốn đưa thái tử đi biên quan, gã vô cùng kinh ngạc cùng bất an.
“Khương Vịnh, trẫm đau đầu.” Nhiễm Mục Kì xoay người nằm thẳng, nhắm mắt. Khương Vịnh tiến lên, nhẹ nhàng xoa ấn thái dương cho y.
“Lạc Thành là con của trẫm, trẫm...... Không muốn hận nó.”
Đôi mắt của Khương Vịnh nháy mắt ảm đạm, gã nói: “Thuộc hạ hiểu. Vương gia chính là nhất thời nóng giận, qua đêm nay, Vương gia sẽ minh bạch dụng tâm của bệ hạ.”
“Hy vọng là thế.”
Nhưng mặc kệ Mục Lân có không nghĩ thông suốt hay không? Chủ ý của y đã định.
—–
Đêm khuya vào lúc canh ba, một đạo bóng đen xuất hiện ở trên ban công của Vô Tam điện, trên vai đeo một bao vải. Hắn cột sợi dây thừng vào lan can rồi thả đầu còn lại xuống, sau đó níu vào dây thừng trượt nhẹ xuống. Tiếp theo, trên ban công lại xuất hiện thân ảnh nho nhỏ, nó nhìn trái nhìn phải, rồi cũng thả người nhảy xuống, sau đó được người nhảy xuống trước ôm vào trong lòng. Rồi người nọ ôm đứa nhỏ đi vào một con đường nhỏ, lén lút đi về phía cửa cung.
|
Chương 46[EXTRACT]Trong đêm khuya, Nhiễm Mục Lân ôm con, trên vai mang bọc hành lý, lén lút chạy trốn khỏi cung. Đùa kiểu gì mà muốn hắn đi chiếu cố cái tên khốn chuyên khi dễ con của hắn chứ? Hắn không giết chết nó là vì nể mặt mũi hoàng huynh a. Hắn đương nhiên biết hoàng huynh đang nghĩ gì. Dù sao Nhiễm Lạc Thành cũng là con y, giết không được, nên nghĩ ra cái chiêu đem nó lưu đày biên quan, coi như là mắt không thấy tâm không phiền, sau này tìm cái cớ đem nó phế đi. Chủ ý của hoàng huynh rất hay, nhưng đem tên khốn Lạc Thành đó lưu đày đến Nhân Xương, còn phải xem hắn đồng ý hay không đã. Tất nhiên hắn không đồng ý rồi!
“Phong Nhi, Tiết Kì thích con, con viết thư nói Tiết Kì chiếu cố Lạc Nhân đi, Tiết Kì chắc chắn sẽ làm. Xích Đồng cùng Xích Đan còn quá nhỏ, Nhân Xương so với kinh thành lạnh hơn rất nhiều, bọn họ đi Nhân Xương sợ là chịu không nổi, để bọn họ ở lại trong cung chiếu cố Lạc Nhân, như vậy con cũng yên tâm. Chờ sau này khi con cần người bên cạnh, phụ vương sẽ phái người mang bọn họ tới biên quan.”
Nhiễm Mục Lân thừa dịp tránh né thị vệ tuần tra, nhỏ giọng nói với con. Hắn trở về tẩm cung, liền viết thư để lại cho hoàng huynh cùng Tiết Kì, sau đó đợi đến đêm khuya, đánh thức con dậy, không nhiều lời liền ôm con bỏ chạy. Nhiễm Mặc Phong không hiểu vì sao hơn nửa đêm phụ vương lại muốn lén lút ra khỏi cung, nhưng nó không hỏi, lưu loát mặc xiêm y liền theo phụ vương chạy trốn, nhưng trước khi đi nó nhờ phụ vương viết thư cho Nhiễm Lạc Nhân, nói nó phải về Nhân Xương. Tựa như lần trước, lần này nó cũng là lặng yên không báo trước mà ly khai kinh thành, bất quá lúc này là đi cùng phụ vương.
Phi thường quen thuộc địa hình trong cung, Nhiễm Mục Lân ôm con thuận lợi chạy ra khỏi cung. Hai người chạy tới cửa thành, nơi này là một mảnh tối đen, Nhiễm Mặc Phong đang cảm thấy kỳ quái thì chợt nghe cửa thành chậm rãi mở ra.
“Vương gia.” Có người nhỏ giọng kêu, dĩ nhiên là binh sĩ thủ thành. Nhiễm Mục Lân hướng gã gật đầu, vỗ vỗ vai gã, ôm lấy con ra khỏi thành.
Đi chưa được mấy bước, chợt nghe lại có người gọi: “Vương gia!” Tiếp theo, mười mấy người cưỡi ngựa từ trong rừng cây chạy tới.
Khi Nhiễm Mục Lân quay về kinh, lưu lại hai ngàn người ở ngoại thành, mười mấy người này cũng nằm trong số đó. Khi biết được hoàng huynh muốn hắn thú thê, hắn liền tính toán “chạy trốn”, lập tức cho người đi an bài, nhưng sau đó con lại sinh bệnh, rồi tiếp đến hoàng huynh sinh bệnh, đành phải trì hoãn lại, nhưng những người này vẫn tùy thời tiếp ứng hắn “chạy trốn”. Tối hôm qua sau khi từ chỗ hoàng huynh trở về, Nhiễm Mục Lân liền lệnh Phúc Quý lập tức ra kinh thông tri những người này, hơn nữa thủ vệ kinh thành là bộ hạ của hắn, muốn chạy trốn đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Ôm con nhảy lên ngựa, Nhiễm Mục Lân nhìn về phía cửa thành, thầm nghĩ: hoàng huynh, xin lỗi a. Rồi thúc vào bụng ngựa chạy như bay, cũng không quay đầu lại nữa.
—
Ngày hôm sau, các vị đại thần thương nghị triều chính đợi hoài vẫn không thấy Vương gia đến, liền sai người đi hỏi thăm. Này vừa hỏi thì mới phát hiện Lân thân vương cùng thế tử chẳng không thấy đâu! Nghiêm trọng nhất chính là xiêm y của hai người rõ ràng bị động qua, đệm giường cũng nghiên một bên, kiếm gỗ thế tử điện hạ thích nhất cùng Mặc Kim treo ở đầu giường cũng biến mất, trên bàn còn có mấy phong thư, hết thảy đều cho thấy – hai phụ tử này đã chạy trốn vào đêm khuya. Điều này làm cho triều đình nổ tung, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Mục Lân thật là….” Xem xong thư Nhiễm Mục Lân để lại cho mình, Nhiễm Mục Kì ấn ấn thái dương, không biết nên tức hay nên cười đây, đường đường là Vương gia Đại tướng quân, thế nhưng vì không muốn đem thái tử tới Nhân Xương, mà trộm trốn ra khỏi cung. Nếu để cho người bên ngoài nghe được, chẳng phải là cười đến rụng răng?
“Bệ hạ.... ” Hỉ Nhạc giương mắt cẩn thận xem xét biểu tình của Hoàng Thượng.
Nhiễm Mục Kì nằm dựa vào trên giường, khép hờ mắt, suy nghĩ một lát nói: “Thôi, để cho đệ ấy đi đi. Trẫm cũng không nhẫn tâm làm cho đệ ấy khó xử.”
Hỉ Nhạc vừa nghe, trong lòng nhất thời hiểu rõ, nhất định là Vương gia cùng Hoàng Thượng náo loạn một trận, rồi vương gia không chịu nhường bước nên ôm thế tử điện hạ chạy trốn. Thế nhưng bệ hạ lại không có long nhan giận dữ, có thể thấy được yêu thương của bệ hạ đối với Vương gia.
“Hỉ Nhạc.”
Hỉ Nhạc đang phân thần thì nghe Hoàng Thượng kêu to, liền giật mình: “Có nô tài!”
“Đi phân phó cho mọi người, hôm nay trẫm vào triều.”
“Dạ!” Hỉ Nhạc vội vàng lui ra.
Nhiễm Mục Kì thở dài thật sâu, lẩm bẩm: “Sao lại đi gấp như vậy, cũng không cùng hoàng huynh nói lời từ biệt. Chẳng lẽ trẫm sẽ thực sự bức đệ sao?” Trong ngữ khí tràn đầy oán khí.
Y vốn định cho thái tử đi Nhân Xương, có Mục Lân ở đó, nó có thể thay đổi tính tình một chút, cũng đỡ làm cho y phiền lòng. Nào biết phản ứng của Mục Lân lại kịch liệt như vậy.
“Đem Lạc Thành tới Nhân Xương, không phải đệ ấy sẽ có cơ hội giúp Phong Nhi báo thù sao? Trẫm cho đệ ấy cơ hội, đệ ấy cư nhiên không cần.” Khương Vịnh đi ra, Nhiễm Mục Kì đứng dậy, ở lúc đối phương hầu hạ y thay quần áo, thì nói.
Khương Vịnh lên tiếng: “Vương gia là sợ thế tử điện hạ không vui.”
“Đệ ấy rất thương Phong Nhi. Chờ sau này Phong Nhi lớn lên, cánh cứng, bay đi, còn lại một mình đệ ấy chẳng phải sẽ lẻ loi hiu quạnh sao?” Nhiễm Mục Kì lo lắng nói, “Phong Nhi nhất định sẽ trở thành tướng quân, sau này nó chung quanh chinh chiến, còn lại một mình Mục Lân sẽ cô đơn. Mặc dù trẫm phiền chán những người đó, nhưng những lúc buồn có các nàng đến đây cũng có thể giúp trẫm giải sầu. Còn Mục Lân chẳng lẽ nào lại kêu các bộ hạ tới giúp đệ ấy giải sầu sao?”
Càng nói, Nhiễm Mục Kì lại càng thở dài. Trận chiến lần này làm cho y ý thức được Mặc Phong sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi phụ vương của nó, đánh chiếm thiên hạ của chính mình. Có lẽ nó sẽ biến thành một con ngựa hoang thoát cương, hoặc nói không chừng cũng có thể trở thành vua của thiên hạ. Đối với việc thống nhất thiên hạ, y cũng không có dã tâm, chỉ cần không phải trở lại những ngày trong quá khứ, thì y có làm Vương gia đều không sao cả. Nhưng tính tình Mục Lân cũng không giống y, trừ bỏ đứa con ra, hắn tựa hồ đối với cái gì cũng không để ý. Vạn nhất ngày nào đó Mặc Phong không cần cánh chim của phụ vương nữa, thì Mục Lân sẽ phải ra sao đây?
“Bệ hạ, thế tử điện hạ đối với Vương gia cực kỳ hiếu thuận. Sau này mặc dù thành Đại tướng quân, cũng sẽ đem Vương gia đặt ở vị trí đầu, bệ hạ cũng đừng quá mức lo lắng.”
“Chỉ hy vọng là thế.”
Nhiễm Mục Kì xoay người đối mặt Khương Vịnh, để cho đối phương mang vật phẩm trang sức cho y. Nếu một ngày kia thực sự đến, y liền đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đứa con nào thấy thuận mắt, rồi đến biên quan bồi Mục Lân vậy.
Bất quá trước khi Mục Lân đi đã làm xong một việc cho y, giữ Tiết Kì lại. Nhưng cây “Long Tuyền” là do người nào ăn gan hùm uống mật gấu chặt đứt? một khi bắt được, y nhất định sẽ không lưu tình!
...............
Đã lâu không ở trên ngựa rong ruổi, tuy gió lạnh quất vào mặt, nhưng Nhiễm Mục Lân lại rất hưng trí. Ra khỏi kinh thành, rời xa những người, những việc làm cho hắn phiền lòng, tâm tình của hắn trở nên cực kỳ tốt, hơn nữa đứa con ở trong lòng vừa nhu thuận vừa nghe lời như vậy, càng làm hắn phấn chấn.
“Phong Nhi, chờ trở về Nhân Xương, phụ vương mang con đi săn thú, ăn dê nướng, ăn heo thui.” Nhiễm Mục Lân hưng phấn nói, nếu không phải con còn nhỏ, hắn còn muốn uống rượu cùng con.
Săn thú...... Trời lạnh như vậy, sợ là trong rừng sẽ không còn mãnh thú nào.
“Ân.” Nhiễm Mặc Phong bị phụ vương bịt kín rồi bao ở trong áo khoác của mình, đáp.
“Phong Nhi, hoàng bá con muốn phụ vương đem Lạc Thành tới Nhân Xương. Phụ vương cũng không muốn con tới Nhân Xương rồi còn bị nó khi dễ, cho nên liền mang con chạy trốn.” Ra khỏi kinh thành thật xa, Nhiễm Mục Lân mới giải thích nguyên nhân “chạy trốn” cho con biết.
Nhiễm Mặc Phong rất là kinh ngạc, hoàng bá muốn cho Nhiễm Lạc Thành đi Nhân Xương? Hắn là thái tử. Nó đối với chuyện trong cung cũng không quan tâm nên không thể lý giải, bất quá nó cùng ý nghĩ với phụ vương, nghĩ đến Nhiễm Lạc Thành sẽ tới Nhân Xương, mắt phải đỏ ửng bắt đầu xoay tròn. Nó không sợ cùng người nọ đánh nhau, nhưng người nọ luôn nói phụ vương sẽ không cần nó.
“Phong Nhi cũng không đồng ý đi.” Không nghe con trả lời, Nhiễm Mục Lân vén áo khoác ra một chút, nhìn con.
“Hắn là thái tử.” Là thái tử, nên ở trong cung.
“Ha hả.” Nhiễm Mục Lân đột nhiên rất muốn hôn nhi tử, trên mặt con rõ ràng viết hai chữ ‘không muốn’.
“Phong Nhi yên tâm, phụ vương sẽ không để nó đến Nhân Xương.” Đem con gói kỹ lại, Nhiễm Mục Lân vung mạnh roi ngựa. Hy vọng có thể nhanh chóng đến Nhân Xương, nơi đó mới là nhà của hắn và con.
..............
Nhìn một lần lại một lần lá thứ trong tay, sắc mặt người nào đó càng ngày càng lạnh.
“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng, hắn đem tín xé thành từng mảnh nhỏ.
“Cây Long Tuyền không còn?”
“Dạ, vương.”
“Vậy ta ở lại đây còn ý nghĩa gì?” Lá thư bị xé nhỏ bị hắn ném vào trong chậu than.
Sắc mặt Tiết Kì tái nhợt nằm ở trên giường, sau khi biết được cây Long Tuyền bị hủy, hắn khóc đến suýt nữa ngất xỉu. Nằm hai ngày, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, vì cây Long Tuyền kia nên hắn mới đặc biệt lặn lội tới đây a. (o.O)
“Nhiễm Lạc Nhân là ai?”
“Là tam hoàng tử của Nhiễm Mục Kì, thể nhược nhiều bệnh, bị tim bẩm sinh.”
Tiết Kì khổ sở mà ôm chặt ngực, hắn cũng sắp bị bệnh tim.
“Vụ, ta không quay về.”
“Vương.” Vụ quỳ một gối, chờ vương nói muốn đi đâu.
“Ta muốn đi Nhân Xương.”
“Dạ, vương.”
——
Diên Viên, Nhiễm Lạc Nhân xếp lại thư do Nhiễm Mặc Phong nhờ hoàng thúc viết cho nó, sau đó đặt thư vào trong rương riêng tư, rồi lặng yên không nói.
“Điện hạ.” Xích Đồng cùng Xích Đan cũng nhận được thư, nên có chút thương tâm cùng mất mác, bọn họ nghĩ chủ tử sẽ dẫn bọn họ đi cùng.
“Xích Đồng, Nhân Xương xa không?” Nhiễm Lạc Nhân sâu kín hỏi.
Xích Đồng lắc đầu, rồi gã lập tức nói: “Không xa. Lần trước Triệu tướng quân trở lại kinh thành báo tin, cưỡi ngựa mất bốn ngày.”
Hai tròng mắt của Nhiễm Lạc Nhân sáng lên, bốn ngày......
“Điện hạ.” Lúc này Xích Đan nhỏ giọng kêu lên, nhìn nhìn ngoài cửa. Hai gã thái giám do Nghiên phi chọn riêng cho nhi tử của nàng đang bưng điểm tâm đi vào. Hai người tuy là thái giám bên người của Nhiễm Lạc Nhân, nhưng ngại Xích Đồng cùng Xích Đan là người của thế tử điện hạ, nên vẫn không thể tùy thời hầu ở bên người Nhiễm Lạc Nhân, nhất là Nhiễm Lạc Nhân tựa hồ rất chán ghét bọn họ.
Hai người vừa tiến vào, Xích Đồng cùng Xích Đan liền ngừng nói. Bọn họ đặt điểm tâm xuống, rồi bắt đầu hầu hạ Nhiễm Lạc Nhân dùng bữa. Thế nhưng sắc mặt Nhiễm Lạc Nhân không vui, nói: “Các ngươi đi ra ngoài đi, đã có Xích Đồng cùng Xích Đan ở đây.”
“Điện hạ, nương nương ra lệnh cho nô tài......”
“Các ngươi là nô tài của ta không phải là của mẫu phi. Các ngươi nghe lời mẫu phi như vậy, thì nên đi tới tẩm cung của mẫu phi mà hậu hạ nàng, không cần ở chỗ này nữa!” Nhiễm Lạc Nhân ném bát cháo đi, cả giận nói.
“Điện hạ.” Hai người run rẩy bất an mà quỳ xuống.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài.” Nhiễm Lạc Nhân ho khan lên, vỗ mạnh xuống giường. Lí mẫu nghe được tiếng động, vội vàng chạy vào đem hai người dẫn ra ngoài.
“Khụ khụ.... Khụ khụ....” Nhiễm Lạc Nhân nằm lại xuống giường, Xích Đồng thu dọn dơ bẩn trên mặt đất, Xích Đan đi ra ngoài lấy điểm tâm khác cho nó.
Mặc Phong lại không báo một tiếng mà bỏ lại nó. Nhiễm Lạc Nhân khổ sở hít hít mũi. Mẫu phi không thích nó, không chỉ rất ít đến thăm nó, thậm chí còn phái hai người đến giám thị nó. Nếu không phải ngày đó nó giả bộ ngủ, nó sẽ không biết hai người kia trộm đọc thư của Mặc Phong viết cho nó. Sau đó Xích Đồng để ý, mới phát hiện hai người kia thường đi tới chỗ của mẫu phi, nhất là sau khi Mặc Phong tới đây. Mặc kệ mẫu phi xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không nên làmnhư thế.
Tiết Kì..... Nghe nói người nọ rất khó ở chung, vì sao Mặc Phong muốn đem nó giao cho người nọ chứ? Dù cho y thuật của người nọ cực giỏi, nhưng có thể làm cho nó chết đi rồi sống lại không?
Nhiễm Lạc Nhân không tin có người có thể so sánh với Mặc Phong, chỉ có Mặc Phong mới có thể cứu nó. Nhân Xương, cưỡi ngựa mất bốn ngày a. Vì sao thân mình của nó yếu như vậy? Ngay cả ngựa cũng không thể cưỡi.
|
Chương 47[EXTRACT]Ra khỏi kinh thành, Nhiễm Mục Lân cũng không vội mang con quay về Nhân Xương, mà là vừa dạo chơi ngắm cảnh vừa chạy về Nhân Xương, tuy mùa đông của Bắc Uyên cũng không có nhiều cảnh đẹp để ngắm. Mùa đông của Bắc Uyên không giá lạnh như Sở Quốc, nhưng cũng không ấm áp như Vệ Quốc. Khi mắt trời mọc cũng có một chút ấm áp, nhưng khi mây phủ dày cùng gió thổi qua, thì sẽ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo. Mấy ngày nay, khí trời của Bắc Uyên đều là âm trầm trầm, gió lạnh đến xương, may mắn hôm nay mặt trời cuối cùng cũng chịu nhô lên nhìn mọi người, Nhiễm Mục Lân hạ lệnh dừng lại cắm trại một ngày.
“Phong Nhi, gần đây có cánh rừng, chút nữa cùng phụ vương đi săn thú đi.” Nhiễm Mục Lân đang cùng với các binh sĩ dựng lều trại, dừng một chút nói với con. Nhiễm Mặc Phong cũng giúp tphụ vương dựng lều trại, gật đầu, nó không bao giờ cự tuyệt đề nghị của phụ vương.
“Vương gia, ngài mang thế tử điện hạ đi săn thú đi. Việc nhỏ này chúng ta làm một chút là xong ngay.” Một gã binh sĩ lên tiếng, các binh sĩ khác cũng nói theo, “Vương gia, ngài mang thế tử điện hạ đi hít thở không khí đi, khó được hôm nay trời tốt.”
Các binh sĩ cùng phó tướng đều “đuổi” Nhiễm Mục Lân đi, hắn cười rộ lên: “Ta sẽ săn vào con gà rừng, buổi tối sẽ có thịt ăn.”
“Úc ~, buổi tối có thịt ăn a, Vương gia ngài mau đi a, đừng trì hoãn nữa.” Vừa nghe có thịt ăn, các binh sĩ liền vui vẻ lên. Nhiễm Mục Lân ôm con nhảy lên ngựa.
“Nếu ta trở về mà các ngươi chưa dựng xong, một người một trăm quân côn. Ha ha” Nhiễm Mục Lân cười nói, rồi vung roi ngựa, mang con chạy xa.
“Vương gia, nhớ phải săn nhiều nhiều một chút nha.” Từ xa, có người to lá gan gọi.
“Cái đám rùa con này.”
Nhiễm Mặc Phong đã sớm quen với chuyện phụ vương cùng bọn thuộc hạ luôn hoà thuận vui vẻ, nó nghĩ làm sao săn thật nhiều gà rừng để đủ cho mọi người ăn.
“Phong Nhi.”
“Phụ vương.”
“Đang nghĩ gì vậy?” Ngựa dần dần chậm lại, Nhiễm Mục Lân cúi đầu nhìn con đang trầm tư.
“Gà rừng.” Ngửa đầu, thành thực trả lời.
“Ha hả.” Nhiễm Mục Lân dừng ngựa lại, nói, “Đi bộ với phụ vương một chút đi, hai chúng ta đã lâu không đi dạo rồi.”
“Ân.” Nhiễm Mặc Phong cực kỳ nghe lời.
Ôm con nhảy xuống ngựa, Nhiễm Mục Lân buông dây cương ra, để cho ngựa tự đi. Hắn dắt thủ con, chậm rãi đi về phía sâu trong cánh rừng.
“Phong Nhi, lần trước phụ vương để con ở lại kinh thành, một nửa là giấu con, một nửa là thật sự muốn con ở lại kinh thành học tập. Ban đầu phụ vương tính để cho Phủ Khâu dạy con, thế nhưng hắn có quá nhiều việc trong quân đội, hơn nữa hắn giỏi về mưu quyền, nhưng ở trị quốc, trị quân đội còn có một ít khiếm khuyết, vì vậy phụ vương nói hoàng bá con tìm cho con một vị phu tử tốt, có thể dạy con một ít đạo lý trị quốc.”
Nhiễm Mặc Phong dừng lại, mắt lộ vẻ khó hiểu, vì sao nó phải học đạo lý trị quốc? Tương lai nó muốn thành tướng quân giống như phụ vương, chỉ cần học binh pháp, võ nghệ là đủ.
Nhiễm Mục Lân sờ sờ đầu con, không có trả lời, đứa con từ nhỏ theo hắn mưa dầm thấm đất, hơn nữa thiên tư thông minh, là kỳ tài trong luyện võ, hắn cũng liền thuận theo ý của con, để cho con tập võ, học binh pháp. Nhưng đêm đó, cái đêm con ở trong quân doanh Vệ Quốc, một loại tình tự mà hắn nghĩ mình chẳng bao giờ có – đó là sợ hãi, và giờ đây mỗi lần nhớ tới hắn vẫn thấy sợ hãi như cũ.
Tương lai, hắn không thể bình tĩnh mà nhìn con ra trận giết địch, nhìn con sẽ gặp phải các loại nguy hiểm chết người. Dù chỉ mới tưởng tượng những cảnh đó, hắn đã nhịn không được mà run rẩy.
“Phong Nhi, nói cho phụ vương biết – vì sao con muốn học binh pháp?”
“Giống như phụ vương, làm tướng quân, giết quân địch.”
“Nếu phụ vương không hy vọng con làm tướng quân thì sao?”
Sau khi phụ vương đột nhiên nói ra một câu như vậy, Nhiễm Mặc Phong kinh ngạc cực kỳ, nó nhìn phụ vương, không thể trả lời.
“Nếu phụ vương không hy vọng Phong Nhi làm tướng quân, không hy vọng Phong Nhi ra trận giết quân địch thì sao? Phong Nhi còn muốn làm tướng quân không?”
Nhiễm Mục Lân ngồi xuống, kéo con vào trong lòng, nghiêm túc hỏi.
Nhiễm Mặc Phong không trả lời, ý niệm trong đầu nó vẫn luôn là giống như phụ vương, làm tướng quân, ra chiến trường, hắn chưa bao giờ nghĩ tới nếu hắn không làm tướng quân, hắn sẽ làm cái gì.
“Phong Nhi, từ giờ trở đi hãy suy nghĩ về những lời này của phụ vương, mặc kệ Phong Nhi muốn làm cái gì, phụ vương cũng sẽ giúp con đạt thành, nhưng trừ bỏ tướng quân.” Đứng dậy, không có đối với đứa con đang mím chặt môi giải thích nguyên nhân, Nhiễm Mục Lân dắt tay con tiếp tục đi.
“Phụ vương!” Tiểu dã thú bị tổn thương, hai tròng mắt biến thành màu đỏ thản nhiên, vì sao phụ vương không cho nó làm tướng quân!
“Phong Nhi, phụ vương muốn cho con làm thái tử.” Một câu, Nhiễm Mục Lân nói ra mục đích cuối cùng của hắn, đỏ ửng trong mắt Nhiễm Mặc Phong liền nhạt đi, nó trợn to hai mắt, lần đầu tiên kinh ngạc đến ngây người mà nhìn phụ vương.
“Phong Nhi.” Nhiễm Mục Lân khom người, ôm lấy con, cúi đầu nói, “Phụ vương sẽ đánh chiếm thiên hạ này cho con, mà không phải cho mấy đứa cháu ngay cả bộ dáng méo hay tròn phụ vương cũng chẳng nhớ nổi.”
Nghe thấy hơi thở của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong không cách nào bình tĩnh được. Thái tử, đây là thân phận nó không bao giờ nghĩ tới, thậm chí là chán ghét. Nó muốn làm chính là Đại tướng quân ‘độc nhãn’, như vậy phụ vương sẽ không cần tự mình ra chiến trường giết địch, cũng sẽ không bị người bao vây nữa.
“Phong Nhi, con luôn luôn nghe lời phụ vương, lần này, phụ vương cũng hy vọng con đồng ý.” Dùng cứng không được, Nhiễm Mục Lân chuyển sang dùng mềm.
Nhiễm Mặc Phong ôm lấy phụ vương, sau một hồi lâu, nó lên tiếng: “Không.”
“Phong Nhi?” Nhiễm Mục Lân không nghĩ tới con thế nhưng không nghe lời hắn nói.
“Không.” Một chữ như trước, Nhiễm Mặc Phong ngẩng đầu, vẻ mặt kiên quyết, “Phụ vương, con phải làm tướng quân.”
Thần sắc Nhiễm Mục Lân cực kỳ nghiêm túc, hắn nói với con: “Phong Nhi, phụ vương có thể làm thần tử của hoàng bá con, nhưng con tuyệt không thể làm thần tử của bọn người Lạc Thành, con hiểu không? Bằng không, phụ vương đánh chiếm thiên hạ này sẽ chẳng còn ý nghĩa. Chờ sau khi phụ vương cùng hoàng bá con trăm tuổi, con chính là vương của thiên hạ này, không ai có thể khi dễ con, mà phụ vương cũng tuyệt không cho phép có người lại khi dễ con.”
Mặc kệ là Nhiễm Lạc Thành hận con, Nhiễm Lạc Tín đầy tâm cơ, hay là Nhiễm Lạc Nghĩa nhỏ tuổi, chắc chắn sẽ ra tay đối phó con, duy chỉ có Nhiễm Lạc Nhân đối tốt với con lại là một quỷ bệnh, mà cho dù thân mình nó tốt lên, hắn cũng không có thể khẳng định nó không thay đổi. Chỉ có con làm Hoàng Thượng, hắn mới có thể an tâm.
“Phụ vương.” con ngươi Nhiễm Mặc Phong lại khôi phục bình tĩnh, nó nắm chặt tay phụ vương, “Con sẽ không bị khi dễ.” Nó phải bảo vệ phụ vương, nó phải làm tướng quân.
Nhiễm Mục Lân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy quật cường của con, hắn biết nhất thời sẽ không thuyết phục được con. Cầm chặt lại tay con, hắn xoay người: “Việc này sau này tính vậy, con còn nhỏ, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, phụ vương cũng không nói trước được. Chờ con trưởng thành, nếu con vẫn không thích làm thái tử, phụ vương sẽ không bức con.” Không làm thái tử, liền làm Hoàng Thượng đi.
Vừa đi, vừa ngửa đầu nhìn phụ vương, nhìn hơn nữa ngày, Nhiễm Mặc Phong mới lên tiếng: “Phụ vương, con không làm thái tử.” Nó vĩnh viễn sẽ không muốn làm thái tử.
“Phụ vương đã biết.” Đi về phía cây cối um tùm, trên mặt Nhiễm Mục Lân hiện lên tươi cười, tựa như những lời nói ban nãy chỉ là vui đùa. Thấy hắn như vậy, Nhiễm Mặc Phong cúi đầu chuyên tâm đi đường, nghĩ rằng phụ vương đã từ bỏ ý định kia.
Phong Nhi, phụ vương đánh chiếm thiên hạ cho con, con sao có thể không làm thái tử? Nhiễm Mục Lân ở trong lòng nói. Lúc hoàng huynh còn chưa tính phế thái tử, hắn cũng đã nghĩ làm sao phế bỏ Nhiễm Lạc Thành. Hắn là người lòng dạ hẹp hòi, sao có thể dễ dàng tha thứ có người mãi luôn khi dễ con hắn, mắng con hắn là nghiệt chủng, là quỷ tử. Chẳng qua là thời cơ còn chưa tới, hắn phải kiên nhẫn chờ.
Dương quang ấm áp xuyên thấu qua rừng cây chiếu trên người vào Nhiễm Mặc Phong, nó vẫn đang nghĩ đến những lời nói lúc nãy của phụ vương, nên không có phát hiện trên người mình xuất hiện một tầng ánh sáng vàng thản nhiên, mà Nhiễm Mục Lân cũng đang suy nghĩ mọi việc nên cũng không phát hiện.
Phụ tử hai người đi đến một nơi có dòng suối nhỏ, bởi vì rét lạnh, đại bộ phận nước suối đều kết băng, nhìn kỹ dưới tầng băng sẽ thấy nước chảy qua. Nhiễm Mục Lân lấy tảng đá đập vỡ một chỗ trên mặt băng, tiếp theo bắt đầu cỡi quần áo, Nhiễm Mặc Phong cũng cởi theo phụ vương.
“Ở trong cung thật bất tiện, muốn tắm bằng nước lạnh liền bị hoàng bá con lải nhải cho nửa ngày.”
Cắn răng nhảy vào trong nước suối lạnh như băng, Nhiễm Mục Lân đánh mấy cái rùng mình. Khi ở biên quan cùng con, hai phụ tử họ thường xuyên tắm trong bể thả đầy băng. Chẳng qua hoàng huynh cảm thấy tắm như vậy sẽ bị đông lạnh dẫn tới phá hư thân thể, nên ở trong cung không cho phép hắn làm như vậy.
Nhiễm Mặc Phong cắn chặt răng, đợi cho cái lạnh như băng thấm đến tận xương, rồi nó nhảy bùm xuống nước. Rất lạnh, nhưng lại làm cho người ta phấn chấn. Nó bơi tới bên người phụ vương, vừa nhô đầu lên, liền bị ôm lấy.
“Phong Nhi, phụ vương bắt được con rồi a.” Ôm thân mình vẫn ấm áp như cũ của con, Nhiễm Mục Lân một bên lạnh đến hà hơi, một bên ôm chặt con cùng nhau lặn xuống nước.
Đỏ ửng xoay tròn, là vì trong lòng đang cực kỳ sung sướng. Cảm giác rét lạnh dần dần qua đi, Nhiễm Mặc Phong vươn tay chà bả vai cho phụ vương, một bên cảm thụ sự nhột nhột do bàn tay to của phụ vương vuốt ve lưng nó.
“Phong Nhi, phụ vương thực không muốn con lớn lên.” Đột nhiên ai thán một câu, Nhiễm Mục Lân hôn lên mắt con, đứa con trưởng thành, hắn cũng già đi, đến lúc đó, hắn sẽ ôm không nổi con.
“Phụ vương.” Trong thanh âm chứa một chút vô thố, không biết làm thế nào để an ủi phụ vương, nó sẽ phải lớn lên.
“Ở trước khi con lớn lên, để phụ vương ôm con nhiều nhiều một chút.” Dùng râu cọ cọ con, Nhiễm Mục Lân chỉ chỉ mặt mình. Ánh mặt trời chiếu vào trên người của hai người, một tầng ánh sáng vàng nhạt bao trùm quanh thân hai người.
|
Chương 48[EXTRACT]Chính Nhiễm Mục Kì cũng nhớ không rõ y đã bao lâu chưa tới thăm tẩm cung của hoàng hậu. Sau khi bào đệ Nhiễm Mục Lân trộm quay về biên quan khoảng được 10 ngày, thì Nhiễm Mục Kì sực nhớ tới thái tử bị trọng thương đã lâu, nên dẫn người đi tới tẩm cung của hoàng hậu. Vừa bước vào tẩm cung của hoàng hậu, Nhiễm Mục Kì vô cùng kinh ngạc – trong tẩm cung không chỉ quạnh quẽ, mà còn thấm đậm hiu quạnh, căn bản là không có phú quý cùng xa hoa mà hoàng hậu nên được hưởng.
“Hoàng hậu miễn lễ.” Nhiễm Mục Kì nhìn một vòng, rồi nhìn Hỉ Nhạc nở nụ cười thật sâu, sau đó tiến lên nâng hoàng hậu dậy. Hỉ Nhạc đánh cái rùng mình, trong lòng nói thầm, hoàng hậu không phải thất sủng sao, vì sao bệ hạ lại nổi giận?
“Bệ hạ......” Ngũ thị kích động nhìn Hoàng Thượng, người này cuối cùng cũng chịu đến chỗ của nàng. (hoàng hậu tội nhất, ghét Nghiên phi nhất)
“Hoàng hậu, trong cung gần đây thiếu bạc? Nhưng hình như trẫm cũng không nghe người ta bẩm báo việc này.” Buông hoàng hậu ra, đi đến trước bàn, Nhiễm Mục Kì cầm lên một trái táo đã gần héo, hỏi.
“Bệ hạ......” Ngũ thị vẫn chỉ nhẹ giọng gọi, trong mắt chứa đầy ủy khuất cùng bị lạnh nhạt. Quyền thế của hậu cung trên cơ bản nằm ở trên tay Triệu phi cùng Nghiên phi, Nghiên phi chưởng quản vải vóc, tơ lụa, nguyệt ngân cùng phân phối đồ dung hằng ngày của các cung. Từ sau khi hoàng hậu cùng thái tử bị thất sủng, đồ vật đưa đến tẩm cung của hoàng hậu càng ngày càng ít, hơn nữa cũng càng ngày càng kém.
Nhiễm Mục Kì tuy có ý chèn ép Ngũ gia, lợi dụng Thái úy Trương Chiêu Xương áp chế Tể tướng Ngũ Vũ Khôn, nhưng đối với hoàng hậu, mặc dù y không thương, nhưng cũng không hận. Y không phải không nghĩ tới thái độ của mình đối với hoàng hậu cùng thái tử sẽ làm cho hai người bị người xa lánh, nhưng sự thật so với y tưởng tượng còn bi thảm hơn. Tẩm cung của Hoàng hậu chẳng khác gì so với lãnh cung.
“Nam Quốc tặng rất nhiều trái cây hiếm lạ, sao không đưa đến chỗ hoàng hậu?” Thưởng thức trái táo trong tay, trên mặt Nhiễm Mục Kì mang đầy khó hiểu, hỏi.
Không ai dám lên tiếng.
“Hỉ Nhạc.”
“Có nô tài!”
Thả trái táo lại chỗ cũ, Nhiễm Mục Kì cười nhẹ, nói: “Xem ra là trái cây không đủ phân, cho nên thiếu phần của hoàng hậu. Ngươi đi tới chỗ của trẫm đem một ít lại đây cho hoàng hậu.”
“Dạ, bệ hạ!” Hỉ Nhạc lập tức cúi đầu chạy đi ra ngoài.
“Bệ hạ......” Ngũ thị rốt cuộc nhịn không được mà khóc lên tiếng, Nhiễm Mục Kì ôn nhu hỏi, “Lạc Thành thế nào? Trẫm đến thăm nó.”
“Nhờ hồng phúc, của bệ hạ, Thành nhi nó.....” Bao cảm xúc hiện lên trong lòng làm cho Ngũ thị nghẹn ngào, không thể nói nên lời. Nhiễm Mục Kì tiến lên đỡ lấy nàng, đi vào phòng trong.
Nhiễm Lạc Thành nguyên bản ở trên giường dưỡng thương, hiện giờ đang quỳ trên mặt đất, nghe được tiếng bước chân của phụ hoàng, hắn liền dập đầu hành lễ. Nhiễm Lạc Thành lúc này đầy oán hận, ủy khuất, bất an, đã không có khí thế như dĩ vãng, thái tử với hắn mà nói – đã là thùng rỗng kêu to, bị phế tựa hồ là chuyện sớm hay muộn.
Nhiễm Mục Kì đối với hoàng hậu “ôn nhu”, nhưng với thái tử vẫn là lạnh nhạt chán ghét như trước, thậm chí không cho thái tử đang có thương tích trong người đứng lên. Nhiễm Mục Kì đi đến bên giường ngồi xuống, thuận thế kéo hoàng hậu ngồi xuống bên người mình, y chẳng có biểu tình gì giương mắt nhìn thái tử. Thái tử xoay người hướng phụ hoàng quỳ gối, trong lòng chua xót càng sâu, hắn không hiểu vì sao phụ hoàng ghét hắn, vì sao phụ hoàng thương con quỷ kia hơn cả đứa con ruột của mình là hắn đây.
Nhiễm Mục Kì nhíu nhẹ lông mày, mỗi khi nhìn thấy Nhiễm Lạc Thành, tựa như y lại nhìn thấy bộ dáng của Nhiễm Mục Hưu, điều này làm cho y cực kỳ không thoải mái, huống chi tính tình của nó có vài phần tương tự người nọ. Biết rõ đây là con của mình, nhưng y vẫn không thể thích nổi, thậm chí là … chán ghét.
Cứ như vậy nhìn thái tử một hồi lâu, lâu đến Ngũ thị bên người động một tiếng mới đem y từ quá khứ kéo về hiện tại, Nhiễm Mục Kì mới lên tiếng:
“Lạc Thành, làm người thì phải – tự biết lấy, tự xét lại, và tự phân biệt. Phong Nhi không giỏi ăn nói, hơn nữa từ nhỏ đến lớn đều ở biên quan với hoàng thúc con, đối với quy củ trong cung cũng không hiểu biết, nhưng nó chưa từng có ý hại ai, mặc dù con thường xuyên gây gỗ với nó, nhưng nó chưa bao giờ ở trước mặt phụ hoàng, thậm chí là hoàng thúc con nói qua một câu con không tốt. Ngược lại là con, không chỉ gây tổn hại cho thân phận của hoàng thúc con, thậm chí không để ý khuyên can của phụ hoàng, vẫn luôn nhắm vào Phong Nhi cùng nói những lời xấu xa, chẳng có một chút bộ dáng làm huynh trưởng, điều làm cho phụ hoàng đối với con thập phần thất vọng.”
“Phong Nhi không phải con ruột của hoàng thúc con, nhưng phụ hoàng niệm tình hoàng thúc con, phong nó làm thế tử, nó chính là đường đệ của con, là người mà con phải bảo hộ. Thế nhưng con chưa bao giờ thấu hiểu tâm tư của phụ hoàng cùng mẫu hậu con, không chỉ ỷ vào thân phận thái tử mà ở trong cung làm xằng làm bậy, nhục mạ thị vệ, còn ở trước mặt mọi người nhục mạ Phong Nhi, không đem hoàng thúc con để vào mắt. Kiêu ngạo tự đại, trong mắt không có người lớn, lòng dạ hẹp hòi, con như vậy thử hỏi phụ hoàng làm sao có thể đem giang sơn này giao vào tay con.”
“Phụ hoàng!” Nhiễm Lạc Thành thận sự sợ hãi, hắn kinh hoảng ngẩng đầu, một chút hy vọng dưới đáy lòng hắn hoàn toàn tan biến. Hoàng hậu tựa hồ sớm hiểu được kết cục như vậy, trừ bỏ khóc thành tiếng ra, nàng lựa chọn chấp nhận.
Nhiễm Mục Kì bất vi sở động nhìn thái tử gầy yếu rất nhiều, chậm rãi lên tiếng: “Sau tết, con đi Hòe Bình, đến biên quan học hỏi kinh nghiệm, rèn luyện nhuệ khí, trở nên ngoan ngoãn một chút, đừng làm cho phụ hoàng thất vọng lần nữa.”
Nhiễm Lạc Thành kinh ngạc đến ngây người mà nhìn phụ hoàng, tiếng khóc của hoàng hậu cũng im bặt, toàn thân nàng lạnh lẻo mà nhìn trượng phu bên người, nhi tử của nàng, bị trượng phu của nàng lưu đày.
“Lạc Thành đến biên quan rèn luyện, hoàng hậu nên cố nghỉ ngơi điều dưỡng, sớm ngày ổn định. Chuyện trong cung còn phải cần nàng quản lý, hiện giờ xem ra, Nghiên phi làm việc vẫn không chu đáo bằng hoàng hậu, nàng làm việc trẫm vẫn yên tâm hơn.”
Những lời này vừa nói ra, làm cho hoàng hậu đang tuyệt vọng sinh ra một ít hy vọng. Nàng đột nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu được nam nhân bên người này. Y có thể không chút lưu tình đem đứa con còn nhỏ đưa đến Hòe Bình – nơi nguy hiểm nhất, lại có thể đồng thời biểu hiện ra tín nhiệm cùng quan tâm với nàng. Nàng không hiểu, trượng phu của nàng đến tột cùng là nghĩ cái gì, nàng tình nguyện y đem hai mẫu tử họ biếm lãnh cung, chứ đừng cho nàng hy vọng nửa vời.
“Lạc Thành, ở biên quan không cần đánh mất thể diện hoàng gia, nếu có thể chịu được khổ cực, nhất định sẽ nên người.”
“Phụ hoàng...... Ngài......” Nhiễm Lạc Thành khóc lên, hoảng sợ mà kêu lên tiếng, “Ngài, ngài có phải hay không muốn, muốn phế......” Muốn phế hắn, mới đem hắn đưa đến nơi xa xôi như vậy.
“Đừng nghĩ nhiều, hãy nghĩ khi tới biên quan nên làm những gì. Hoàng thúc con khi mười tuổi đã phải đi biên quan, đừng có tới nơi đó rồi, mà vẫn làm cho mẫu hậu con lo lắng.” Nhiễm Mục Kì lảng tránh nói.
Vậy còn phụ hoàng thì sao? Nhiễm Lạc Thành không hỏi ra, nếu không phải lưu đày, hắn còn cho rằng phụ hoàng thật sự là muốn cho hắn đi biên quan rèn luyện.
Nói xong những lời này, Nhiễm Mục Kì liền ly khai. Hoàng hậu ôm lấy con, hai người khóc rống lên. Lần này chia xa, mẫu tử hai người không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, nhưng với tình huống hiện tại, có lẽ đi đối với mẫu tử bọn họ mới là tốt nhất.
—
Tin tức thái tử bị lưu đày liền được truyền đi khắp nơi, ngay tại lúc một ít người còn chưa kịp cao hứng, thì đêm đó, Nhiễm Mục Kì ở Vô Tam điện mở tiệc chiêu đãi các phi tử của y. Trên bữa tiệc, y lấy Nghiên phi có thai trong người, không tiện làm lụng vất vả, nên đem quyền thế trên tay nàng trả lại cho hoàng hậu, đồng thời lấy một ít quyền lợi của Triệu phi, giao cho Trương phi cũng đồng dạng bị lạnh nhạt. Hậu cung tựa hồ lại trở về như trước, hoàng hậu chủ trì đại cục, Trương phi cùng Triệu phi phụ tá hoàng hậu. Nhưng trải qua lúc này đây, ai cũng không dám lại tự tiện đo lường thánh ý. Lại càng không cảm thấy Nghiên phi bị thấy sủng, bởi vì cả đêm, nàng đều ngồi ở bên người Hoàng Thượng, trong bụng nàng là long loại mà Hoàng Thượng đã từng nói qua không bao giờ muốn có nữa.
..................
Sau cái thở dài thứ mấy trăm, Tiết Kì buông quyển sách trên tay xuống, uống một ngụm trà. Nhiều ngày như thế, hắn vẫn còn chôn sâu trong sự mất mác của cây Long Tuyền bị hủy, tuy Nhiễm Mục Kì có hướng hắn cam đoan cây Long Tuyền còn có thể phát ra nhánh mới, rồi sẽ phát triển thành cây, nhưng này đã không còn là cây Long Tuyền mà hắn muốn nữa. Hơn nữa tên Nhiễm Mục Kì kia luôn đùa giỡn hắn, làm cho hắn phi thường không thích. Thế nhưng Mặc Phong đem Nhiễm Lạc Nhân giao cho hắn, hắn không thể không quản, hơn nữa hắn trước mắt cũng không có nơi để đi, thân mình Nhiễm Lạc Nhân không tốt, nên hắn không thể mang nó đi Nhân Xương tìm Mặc Phong.
“Ai......” Khép lại quyển sách chẳng đọc nổi chữ nào, khuông măt xinh đẹp tuyệt trần của Tiết Kì nhăn lại, “Vụ, thư của cha nên tới rồi đi.” Trước khi đến đây, hắn có viết thư cho cha – báo là hắn tới Giáng Đan, không biết cha có nhận được thư không? Cha trong miệng hắn chính là nghĩa phụ “Dịch” của hắn.
“Nên tới rồi.” Vụ đáp lại, tiếp theo vươn tay đỡ Tiết Kì bước xuống ghế nằm.
“Đi Diên Viên.”
“Dạ, Vương.”
Lại thở dài, tâm tình của Tiết Kì càng thêm phiền muộn, không phải vì bệnh của Nhiễm Lạc Nhân thực phiền toái, cũng không phải vì Nhiễm Mục Kì tối nay lại đến quấy rầy hắn, lại càng không phải vì cây Long Tuyền đã chết.
“Thư của cha nên tới rồi.”
“Đúng vậy, Vương, thư của chủ tử nên tới rồi.”
Vụ phụ họa nói, thế nhưng sắc mặt Tiết Kì lại lạnh xuống: “So với dĩ vãng chậm bốn ngày.”
“Chủ tử đang bế quan, thư tới chậm.” Vụ không sợ hãi không hoảng hốt trả lời.
“Trước kia cha cũng bế quan, nhưng thư cũng không bị trễ.” Tiết Kì bắt đầu nổi giận, thư của cha đã bị chậm.
“Chủ tử tính lầm ngày đi đường.” Vụ trầm ổn giúp chủ tử của mình tìm cớ, gã rất rõ sủng ái của chủ tử đối với Vương, một khi Vương thật sự tức giận ảnh hưởng thân mình, thì chủ tử cũng sẽ phá hủy thân mình của chính mình.
“Ta nói cho cha đến Giáng Đan.” Tiết Kì đã không còn muốn đi ra ngoài, con ngươi đầy nước mắt ủy khuất, “Cha nơi nào cũng đều đi qua, sao có thể tính sai ngày?”
“Thư của chủ tử đã gửi đi, là người truyền tin đang trên đường trì hoãn.” Vụ quỳ xuống, thay chủ tử của gã cầu tình.
“Lại viết thư cho cha, nói cho cha biết thư của cha tới muộn.” Tiết Kì cắn cắn môi, đi trở về bên giường, ngồi xuống, đá rớt hài trong chân, nằm xuống, kéo chăn qua bịt kín mình lại, hắn đang nổi giận.
“Vương.” thanh âm của Vụ xuất hiện một tia lo lắng, “Hôm nay thư của chủ tử có thể đến.”
“Nếu không đến thì sao?” Đã là có giọng mũi.
“Chắc chắn đến.”
“Nếu không đến thì sao?” Giọng mũi rất nặng.
“Chắc chắn đến, thuộc hạ đi ra ngoài chờ.” Vụ đứng dậy, bay nhanh ra ngoài chờ.
Nghe được vụ đi ra ngoài, Tiết Kì rớt chăn ra một chút, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, cực kỳ ủy khuất. Thư của cha chưa từng đến trễ.
—-
Nhiễm Mục Kì cười tủm tỉm đi về phía cung của Tiết Kì, Mục Lân gởi thư, hắn mang con du ngoạn bên ngoài một vòng, và giờ đã tới Nhân Xương. Tên thối đó đương nhiên không dám biểu lộ vô cùng đắc ý, mà là giải thích, mà là nói chính mình có bao nhiêu là bất đắc dĩ, cầu xin y tha thứ. Đệ đệ này của y sao y lại không hiểu, chính là không thích Lạc Thành, còn tìm nhiều cớ như vậy. Bất quá, với y mà nói, đệ đệ có phạm lỗi nặng thật lớn, y cũng chỉ là cười cười, bỏ qua. Nếu Mục Lân không thích, y sẽ đem Lạc Nhân đưa đến nơi khác. Sở dĩ không có hạ chỉ phế bỏ Lạc Thành, là khi y nhìn thấy hoàng hậu, đột nhiên cảm thấy còn chưa phải lúc, cứ đợi một thời gian nữa vậy.
“Bệ hạ, Vương hôm nay thân mình không khoẻ, không thể gặp khách.”
Mới vừa bước vào cửa Ngũ Hoa cung, Nhiễm Mục Kì đã bị ngăn lại. Ngăn y lại tức nhiên không phải là người trong cung, mà là hai gã thị vệ bên người Tiết Kì.
“Thân mình không khoẻ?” Nhiễm Mục Kì theo thói quen nhướng mi, người nọ chính là thần y a.
“Dạ, thân mình Vương không khoẻ, hôm nay không gặp khách.” Một người trong đó mặt không chút thay đổi nói.
“Vậy ngày mai thì sao?”
“Không biết.”
Không biết? Hai mắt Nhiễm Mục Kì híp lại, lên tiếng: “Thế nhưng trẫm hôm nay muốn gặp hắn. Rất muốn.” Mặc kệ chính mình nói có bao nhiêu ái muội, Nhiễm Mục Kì nhấc chân đi vào trong tẩm cung.
“Thỉnh bệ hạ dừng bước!” Hai gã thị vệ canh giữ ở cửa chắn ở trước mặt Nhiễm Mục Kì, ba gã thị vệ khác ở trong viện cũng đã đi tới, che ở cửa.
“Thân mình Vương không khoẻ, hôm nay không gặp khách.” Vẫn là câu kia, biểu lộ không có đường thương lượng.
“Thân mình hắn không khoẻ, trẫm càng nên thăm hắn, mới không mất đạo đãi khách. Tránh ra.” Nói rất ôn hòa, thế nhưng Nhiễm Mục Kì lại dẫn theo cổ khí thế không giận tự uy, đáng tiếc đối với thị vệ của Tiết Kì chẳng hề có tác dụng.
Nhiễm Mục Kì cực kỳ không vui, cho dù thật sự không tiện gặp khách, cũng nên chính miệng Tiết Kì nói với y, còn chưa tới phiên mấy tên thị vệ này ở trước mặt y ra oai.
Ngay tại lúc hai bên đang giằng co, lại một gã thị vệ từ trong phòng đi ra, cung kính nói: “Vương cho mời bệ hạ.”Gã vừa nói xong, thị vệ ở cửa nhanh chóng lui ra hai bên.
“Lần sau nên đi hỏi rõ ràng chủ tử của các ngươi trước.” Nhiễm Mục Kì đối mấy tên thị vệ kia nói, rồi mới bước chân đi vào.
Vừa vào phòng, mày của y liền nhíu chặt lại, trong mắt là không thể tin. Tiết Kì thế nhưng đang khóc, hơn nữa là khóc đến cực độ thương tâm, khóc đến lê hoa đái vũ, chọc người đau lòng. Nếu là nam tử bình thường khóc như vậy, Nhiễm Mục Kì chắc chắn sẽ cho người đó một bạt tai, thế nhưng Tiết Kì khóc như vậy, y liền tiến lên, lấy ra khăn lụa của mình, đưa qua đi.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc đến thương tâm như vậy?”
Vô luận là sân si là oán hận, là vui mừng là giận dữ, bất cứ cảm xúc nào xuất hiện trên mặt của Tiết Kì đều mang một loại xinh đẹp khó diễn tả, chẳng có gì là gượng ép hay quái dị, do đây là Tiết Kì.
Tiết Kì cầm lấy khăn lụa, lau nước mắt, không nói.
“Có người khi dễ ngươi?” Tuy đây là chuyện tuyệt đối không thể có, nhưng Nhiễm Mục Kì không thể nghĩ ra chuyện nào khác.
Thế nhưng câu trả lời của Tiết Kì đã làm cho y giật mình.
“Ân.” Tiết Kì gật đầu, nước mắt lại chảy ra càng nhiều.
Có người dám khi dễ Tiết Kì. Nhiễm Mục Kì nhìn quanh bốn phía một vòng, không thấy cái người tên Vụ cao lớn kia.
“Là thị vệ kia?” Hai tròng mắt của Nhiễm Mục Kì trở nên thâm trầm.
“Thị vệ?” Tiết Kì ngẩng đầu, mặt mang khó hiểu, mắt mũi đều là đỏ đỏ, “Thị vệ nào?”
“Không phải thị vệ của ngươi khi dễ ngươi?” Chẳng lẽ y đã đoán sai?
“Bọn họ làm sao không dám.” Tiết Kì hai mắt đẫm lệ nhìn nhìn Nhiễm Mục Kì, lắc đầu, lại chưa nói được gì, đã tiếp tục khóc.
“Ngươi khóc lên cũng rất đẹp.” Nhiễm Mục Kì đột nhiên không đứng nói, cong người xuống, vươn tay lau đi nước mắt của Tiết Kì.
Tiết Kì lại là thần tình khó hiểu: “Đẹp? Không ai nói ta đẹp, ngươi mới đẹp.”
Sắc mặt Nhiễm Mục Kì nháy mắt âm u, tiếp theo y cười nói: “Trẫm nhận không nổi chữ ‘đẹp’ này đâu.”
Không muốn ở trên chữ ‘đẹp’ này tốn hơi thừa lời, Tiết Kì vỗ vỗ bên người, Nhiễm Mục Kì ngồi xuống.
“Nếu có người nuốt lời, ngươi sẽ làm sao?” Tiết Kì nức nở hỏi.
“Vậy hỏi hắn vì sao nuốt lời.” Nhiễm Mục Kì nhìn sườn mặt của Tiết Kì, trong lòng tán thưởng, thật sự là một mỹ nhân.
“Ngươi không tức giận sao?” Tiết Kì quay đầu hỏi.
Nhiễm Mục Kì không có dời mắt đi, mà là nhìn chằm chằm hắn nói: “Vì sao hết thảy còn chưa hiểu rõ mà đã tức giận? Nếu đối phương xuất phát từ nguyên nhân chính đáng nào đó mà nuốt lời, kia chẳng phải là tức giận vô ích? Còn nếu đối phương là cố ý nuốt lời, vậy tức giận lại càng không nên, chọc tức chính mình, sẽ có ai thương tiếc? Không bằng trước hết nghe hắn giải thích thế nào. Nếu cố ý nuốt lời, thì sau này đừng tin nữa.”
“Thế nhưng hắn chưa bao giờ nuốt lời.” Con ngươi Tiết Kì lại doanh đầy nước, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống.
“Nếu chưa bao giờ nuốt lời, vậy lần này nhất định là có nguyên nhân chính đáng nào đó, ngươi thương tâm như vậy, không chỉ làm tổn thương chính mình, mà còn làm cho hắn bất an.” Chẳng lẽ y đã đoán sai? Nhiễm Mục Kì rất muốn biết “Hắn” trong miệng Tiết Kì chính là ai.
“Vậy, vậy sau này hắn đều đối với ta nuốt lời thì sao?” Tiết Kì vẫn ủy khuất hỏi, tuy hắn đã không còn thương tâm như trước nữa.
“Nếu thật sự là như vậy, lúc đó ngươi tới hỏi lại ta.” Nhiễm Mục Kì lau đi nước mắt trên mặt Tiết Kì, lại cảm thán mặt hắn sờ thật mịm. Hoàn toàn không phát giác chính mình đang bị ăn đậu hủ, Tiết Kì cắn môi, ngừng khóc. Qua một lúc lâu, tựa hồ hắn đã nghĩ thông suốt, gật gật đầu: “Ngươi đi đi, ta mệt mỏi.” (=))))
Nụ cười trên mặt Nhiễm Mục Kì suýt nữa biến mất, y đã gặp qua loại vong ân phụ nghĩa, nhưng chưa từng gặp loại vong ân phụ nghĩa thẳng thừng thế này. Bất quá người nào đó căn bản không cho y cơ hội cự tuyệt, đá hài, nằm xướng, kéo chăn, ngủ.
“Vậy trẫm đi đây.” Đứng dậy, nhìn nhìn người trên giường, Nhiễm Mục Kì cất bước vô cùng nhàn nhã đi ra ngoài, nụ cười trên mặt y làm cho Hỉ Nhạc nhìn thấy mà trong lòng hốt hoảng. Bệ hạ đây là không vui hay là tức giận?
—–
Sau khi Nhiễm Mục Kì đi, Tiết Kì cũng không có ngủ. Hắn nằm ở trên giường chờ, hít hít mũi chờ, chờ thư của cha. Thế nhưng đợi đến lúc trời tối rồi, ánh nến đều đốt sáng, nhưng Vụ cũng chưa trở về.
Nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà chảy xuống, Tiết Kì anh anh khóc thành tiếng. Bỗng nhiên, một trận gió thổi qua, toàn bộ ánh nến trong phòng đều bị tắt. Tiếng khóc của người trên giường nhất thời biến mất.
“Kì Nhi, cha đã tới chậm, con đánh cha đi, nhưng ngàn vạn lần đừng khóc mà phá hủy thân mình.” Theo lời này nói ra, là hai tiếng bạt tai rất nhẹ vang lên.
“Thư của cha tới trễ.” Rút tay bị nắm ra, Tiết Kì chôn đầu vào trong lòng của người vừa tới, cất tiếng trách cứ. Bất quá trên mặt hắn lại xuất hiện nụ cười hiếm thấy.
“Cha lo lắng một người con đi ra ngoài, trên đường trì hoãn.” Nghe thanh âm của người vừa tới bất quá khoảng ba mươi tuổi, hùng hậu vi ách. Một câu giải thích vì sao đến trễ, vì sao không có thư.
“Thư của con đâu.” Người mặc dù đã tới, nhưng hắn vẫn muốn xem thư, đó là thứ mà vào mỗi tháng hắn đều phải nhận được.
“Ở trên người cha.” Người vừa tới từ trong lòng lấy ra một phong thư, tựa hồ sớm biết người này sẽ đòi nó.
“Đã trễ bốn ngày.” Tiết Kì tiếp nhận thư, đặt ở gối dưới đầu, rồi vươn hai tay ở trên mặt người vừa tới sờ tới sờ lui.
“Là cha có lỗi.” Lại là một trận gió, màn được thả xuống. Trong giường lộ ra ánh sáng của dạ minh châu, một bóng dáng nam tử tóc dài chiếu lên trên màn, y cúi người nhìn người nằm ở trên giường. Mà hai tay của người trên giường một mực đặt ở trên mặt y.
“Cha.” Buông tay xay, Tiết Kì xốc chăn lên. Người vừa tới cởi xiêm y, chui vào.
“Đã muộn bốn ngày.” Sắp đi vào giấc ngủ, hắn không quên nhắc lại.
“Kì Nhi muốn mấy phong thư?”
“Một ngày một phong.”
“Kì Nhi ngủ dậy sẽ thấy.”
Người khóc một ngày sau khi nghe được cam đoan liền rất nhanh ngủ say, trên mặt là thỏa mãn cùng nụ cười chưa từng xuất hiện. Người vừa tới đợi sau khi hắn ngủ say, lúc này mới hộc ra một ngụm khí đã nghẹn rất nhiều ngày. Y cẩn thận, tham lam mà nhìn khuôn mặt ngủ say của Kì nhi, bất chợt y liếc thấy một chiếc khăn lụa nằm bên gối đầu của Tiết Kì. Sau đó y cầm nó lên, ánh mắt trở nên càng ngày càng nguy hiểm.
|