JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế Và Hoàng Thúc Của Hắn
|
|
Chương 5: Phát sinh 5[EXTRACT]Ban đêm, trong mộng.
Tiêu Minh quỳ một gối xuống ở bên giường, khẽ gọi: “Hoàng huynh.”
Hoàng đế suy yếu trợn mắt, thanh âm trầm thấp: “Cửu đệ sao?”
Tiêu Minh thùy mắt: Đúng vậy.”
Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt: “Mới vừa rồi trẫm mơ thấy Ngũ đệ .”
Tiêu Minh có chút trố mắt, trầm mặc không nói: “…”
Hoàng đế mỏi mệt suy yếu: “Biết năm đó vì sao hắn lại bại không?”
Tiêu Minh không rõ dụng ý, cung kính đáp lại: “Thần đệ không biết.”
Hoàng đế vi loan khóe môi, đứt quãng: “Bởi vì hắn thích một Thái giám. . . Mẫu hậu hắn sớm mất nên hắn không được sủng. . . Chỉ có Thái giám kia ở bên người hầu hạ hắn. . . Từ nhỏ đối với hắn rất tốt. . . Hắn đem phần tình cảm này giấu thực kĩ. . . Kỳ thật trẫm đều biết…”
Tiêu Minh có chút kinh ngạc, như cũ im miệng không nói: “…”
Hoàng đế liễm cười: “Cho nên. . . Trước ngày kia, trẫm cho người bắt Thái giám kia rồi đưa uy hiếp Ngũ đệ… Hắn liền rối loạn… Khi đó ngươi còn nhỏ, cái gì cũng không biết đi?”
Tiêu Minh cung kính: “Đúng vậy, khi đó, thần đệ mười tuổi.”
Hoàng đế mỏi mệt: “Tiêu Ngôn hiện giờ chỉ có bảy tuổi. . . Sau này. . . hắn sẽ là chủ nhân của cung đình này. . . Ngươi thân cận hắn nhiều năm. . .đừng vì khuyết thiếu thân tình mà nháo ra một nghiệt duyên như Ngũ đệ. . . Làm đế vương, tuyệt đối không thể bị uy hiếp…”
Tiêu Minh cung kính: “Vâng.”
Cảnh trong mơ tràn ngập áp lực chấm dứt.
Vương gia đột nhiên trợn mắt, xoay người ngồi dậy: “…”
Tiểu hoàng đế thích ý: “Hô… Hô…”
Vương gia lắc lắc thân thể của tiểu hài tử: “A Ngôn! A Ngôn ngươi tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!”
Tiểu hoàng đế mờ mịt trợn mắt: “Ngô… Tiểu thúc, ngươi làm sao vậy?”
Vương gia đem tiểu hài tử kéo lái, nói: “Ta hôm nay nhìn thấy ngươi cùng một Tiểu thái giam chơi rất vui đi?”
Tiểu hoàng đế trừng mắt nhìn: “Tiểu thúc đến Ngự hoa viên?”
Vương gia uấn giận: “Đừng có chuyển đề tài!”
Tiểu hoàng đế ngoan ngoãn: “Hắn là người trông nom Ngự hoa viên, ta thấy hắn hiểu biết về hoa nên nói với hắn vài câu, hắn cũng không sợ ta, nói cho ta biết thật nhiều thứ thú vị ở ngoài cung”
Vương gia bật người giận tái mặt, quát lớn: “Tiêu Ngôn! Ngươi là Hoàng đế! Sao không biết tôn ti cùng Thái giám thân cận! ! Không có chút tự tôn tự trọng! Cũng không sợ đánh mất thể diện Hoàng gia! !”
Tiểu hoàng đế kinh hách: “Tiểu thúc… Ta, ta chỉ.”
Vương gia tức giận nghiêm khắc mắng: “Còn dám phản bác? ! Ngày mai chép phạt ‘Luân thuật’ một trăm lần cho ta, hảo hảo nghiệm lại tôn ti quân thần cho ta!”
Tiểu hoàng đế ủy khuất: “Vâng.”
Vương gia cảm thấy không đủ: “Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ đem tất cả Tiểu thái giám hầu hạ trong điện đổi thành Lão thái giám, ngươi có ý kiến gì không?”
Tiểu hoàng đế càng thêm ủy khuất: “Không có.”
Vương gia suy tư: “Có lẽ tạm thời cũng nên đem cung nữ trẻ tuổi đổi thành lão…”
Tiểu hoàng đế hỏng mất! Xoay người nằm xuống, dùng chăn che qua đầu mới dám bộc phát: “Tùy ngươi ! Tùy ngươi ! Ngươi muốn lão thì đổi toàn bộ thành lão đi! ! !”
|
Chương 6: Phát sinh 6[EXTRACT]Nửa đêm, tẩm cung Hoàng đế.
Tiểu hoàng đế mỏng manh thống khổ: “Cứu mạng… Cứu mạng…”
Vương gia mờ mịt trợn mắt, nửa ngủ nửa tỉnh: “Ngô…”
Tiểu hoàng đế mỏng manh thống khổ: “Cứu mạng… Cứu mạng…”
Vương gia nhìn thấy dưới giường vươn một bàn tay, đột nhiên bừng tỉnh: “Ngươi! Ngươi sao lại té dưới giường? !”
Tiểu hoàng đế bị kinh đến thanh tỉnh, ngập ngừng: “Thúc…”
Vương gia sinh khí không có chỗ trút: “Hỗn tiểu tử ngươi là heo a? ! Rớt xuống giường cũng chưa tỉnh lại? ! Chỉ biết mơ mơ màng màng kêu cứu mạng? ! !”
Tiểu hoàng đế cảm thấy mất mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Tiểu thúc… Ta sai rồi… Ta không nên nửa đêm đánh thức ngươi.”
Vương gia sắc mặt hơi hoãn lại: “Được rồi được rồi, có bị thương chỗ nào không? Không có thì trở lên đây.”
Tiểu hoàng đế vươn cánh tay nhỏ bé, ánh mắt đáng thương: “Tiểu thúc kéo ta được không?”
Vương gia hồ nghi, vươn tay: “Thực là bị thương ? … Ân… Ngô…”
Tiểu hoàng đế cố gắng leo lên trên giường, vô ý một chút đã áp trên người hoàng thúc: “Ách…”
Vương gia sắc mặt đỏ lên, thở không nổi, ánh mắt khủng bố: “Ngô! Hỗn tiểu tử, ngươi là heo a! !”
Tiểu hoàng đế khẩn trương, vội vàng bò lên: “Tiểu thúc, ta không phải cố ý.”
Vương gia suyễn khí, nghiến răng nghiến lợi: “Nói! Ngươi hiện tại rốt cuộc là bao nhiêu cân? ! Mỗi ngày ăn bao nhiêu cơm? !”
Tiểu hoàng đế đáng thương hề hề: “Chín mươi cân (45kg). . . Hai chén. . . bốn lần cơm…”
Vương gia bị nghẹn một hơi, ngón tay khẽ run: “Ngươi! Ngươi thực định làm heo a? ! Tiêu Ngôn, ngươi mới có tám tuổi đó! !”
Tiểu hoàng đế co rụt cổ lại, đầu nhỏ cúi thấp: “Ta cũng không muốn, chính là ta sẽ đói.”
Vương gia nâng cằm tiểu hài tử, ánh mắt hung ác: “Đói cũng chịu đựng cho ta! Ngươi về sau có khi nào sẽ thành Hoàng đế heo không a, nghe, bắt đầu từ ngày mai giảm bớt lượng cơm cho ta! Mỗi ngày ba bát, chỉ ít không nhiều! Buổi chiều cùng Cố Tướng quân tập võ cũng phải gia tăng chương trình học, thực hiện cùng lúc!”
Tiểu hoàng đế đáng thương hề hề: “Tiểu thúc, ta sẽ đói chết…”
Vương gia lạnh mắt: “Dễ dàng như vậy? !”
Ánh mắt Tiểu hoàng đế mênh mông hơi nước: “Tiểu thúc, A Ngôn sẽ đói chết…”
Vương gia chọn mi: “Nếu ngươi muốn về sau béo đến bị người cười nhạo, ngươi liền ăn hết mình đi, ta sẽ không quản ngươi.”
Tiểu hoàng đế xong nước mắt một khắc chảy xuống, kéo lấy vạt áo hoàng thúc: “Không cần, tiểu thúc không cần mặc kệ ta.”
Vương gia giơ ngón cái quệt đi nước mắt của tiểu hài tử, cố ý lạnh lùng: “Vậy ngươi có nghe theo không?”
Tiểu hoàng đế do dự gật đầu, thanh âm nghẹn ngào: “Nghe theo, A Ngôn nghe theo.”
Vương gia khóe môi vi loan: “Ngoan , ngủ đi.”
|
Chương 7: Phát sinh 7[EXTRACT]Vương gia dời mắt khỏi công văn, một chưởng đánh lên cái ót Tiểu hoàng đế: “Thất thần cái gì! Nét mực đều lệch hết rồi!”
Tiểu hoàng đế đáng thương hề hề ngẩng đầu: “Tiểu thúc, ta đói…”
Vương gia lạnh mặt: “Ngươi mới vừa dùng xong bữa tới chưa tới một canh giờ!”
Tiểu hoàng đế đáng thương hề hề: “Hôm nay luyện võ nhiều hơn một canh giờ…”
Vương gia chọn mi: “Cho nên…”
Tiểu hoàng đế mở miệng: “… Ta đói.”
Vương gia cười lạnh: “Ngươi tìm nhiều lí do hơn nữa cũng vô dụng, mau hoàn thành công khóa (buổi học) của ngươi!”
Cái miệng của Tiểu hoàng đế lợi hại hơn, nhỏ giọng than thở: “Không có tinh lực làm…”
Vương gia liếc mắt một cái: “Ngươi nói cái gì? !”
Tiểu hoàng đế cố lấy dũng khí, một bộ dáng đáng thương chịu đủ ức hiếp: “Ta nói —— trẫm không có tinh lực làm! Trẫm mệt chết đi! Trẫm rất đói bụng! Trẫm không còn đầu óc để suy nghĩ! Cánh tay của trẫm nâng không nổi ! Ô ô ô ô… Tiểu thúc ngươi khi dễ ta… Ngươi không cho A Ngôn ăn cơm… Ô ô ô…”
Vương gia tức giận, mặt lộ vẻ hung ác: “Khóc cái gì mà khóc! Ta không để ngươi cơm ăn sao! Rõ ràng là ngươi ăn uống giống như heo! Còn không biết xấu hổ mà trách ta? !”
Tiểu hoàng đế khóc đến thượng khí không tiếp hạ khí (thở không nổi): “Ô ô… Chỉ là… ta đói…”
Vương gia giận trừng: “Chịu đựng!”
Vương gia thái độ cường ngạnh, không thể cãi lại.
Tiểu hoàng đế đáng thương hề hề rốt cục nản lòng thoái chí, ý thức được muốn ăn cơm, chỉ dựa vào nước mắt là cầu không được.
Tiểu hoàng đế cuối cùng thu tiếng khóc, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Minh: “…”
Vương gia thân thủ thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt tiểu hài tử: “Ôi! Cũng dám nhìn ta như vậy! Không phải là đói bụng sao! Nhẫn được lúc này thì tương lai mới không bị người khác khi dễ là giống heo! Ta đây là muốn tốt cho ngươi!”
Tiểu hoàng đế mặt không chút thay đổi nhỏ giọng than thở: “Ngươi là ghét bỏ ta.”
Vương gia chọn mi: “Cái gì?”
Tiểu hoàng đế đỏ mắt: “Ngươi là ghét bỏ ta! Ngươi chính là ghét bỏ ta! Ghét bỏ ta béo! Ghét bỏ ta giống heo! Cho nên ngươi không cho ta cơm ăn! Ngươi sợ ta lớn lên giống heo bị người giễu cợt! Khiến ngươi cũng bị người giểu cợt!”
Vương gia sinh khí: “Tiểu quỷ, lời này ngươi cũng dám nói? !”
Tiểu hoàng đế chỉ Tiêu Minh, than thở khóc lóc mà lên án: “Ta dám nói ! Dù sao ngươi cũng ghét bỏ ta béo, ta liền béo thì làm sao! Thiên hạ đều là của ta, ta muốn ăn như thế nào liền ăn như thế đó, ta muốn cái gì thì ăn cái đó! Ai dám nói ta là heo ta liền chém đầu!”
Tiểu hài tử bị buộc đến nóng nảy, rít gào như ấu thú bị chọc.
Vương gia phẫn nộ đưa tay chụp tới, đem tiểu hài tử kéo trở về, không ngờ tiểu hài tử một phen bắt lấy cánh tay Vương gia, há mồm cắn một ngụm.
Vương gia phẫn nộ: “Tê —— tiểu tử chết tiệt, ngươi cũng dám cắn ta!”
Tiểu hoàng đế cắt chặt môi gắt gao không buông: “…”
Vương gia cảm thấy cánh tay càng ngày càng đau, khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo : “Ngươi nhả ra cho ta có nghe hay không! Ngươi rốt cuộc có nghe hay không! … Hảo! Hảo! Ngươi giỏi! Ta cho ngươi ăn cơm! Ta cho ngươi ăn cơm là được rồi! … Mau nhả ra a!”
Tiểu hoàng đế buông miệng, oa ô một tiếng khóc rống lên: “Ta… Ta từ bỏ… Ta không ăn …”
Vương gia nhìn dấu răng trên cánh tay dính chút máu, giận đến cười lạnh: “Như thế nào? Ngươi không phải đã đạt được mục đích ? !”
Tiểu hoàng đế mặt đầy nước mắt: “Ta không ăn … Ta không ăn …”
Vương gia lại cảm thấy kỳ quái: “Muốn ăn cơm chính là ngươi! Không ăn cũng là ngươi! Ngươi rốt cuộc nghĩ muốn như thế nào? !”
Tiểu hoàng đế vẻ mặt khó dò nhìn Tiêu Minh, cái gì cũng không chịu lộ ra: “…”
Vương gia không có kiên nhẫn: “Ngươi rốt cục có ăn hay không!”
Nói xong liền phất tay áo đi đến lò sưởi, miệng vết thương rất đau, hắn nhanh chóng gọi Thái y.
Tiểu hoàng đế như cũ cúi thấp đầu, không nói một câu.
|
Chương 7: Phát sinh 7[EXTRACT]Không gian u ám, chiếc giường mềm mại.
Một cái thanh niên có diện mạo phong lưu tuấn mỹ áp trên người Vương gia, dán sát thân thể thon dài của đối phương vào người, chen vào giữa hai chân hắn, hai cánh tay hữu lực chế trụ thắt lưng cùng bả vai của Vương gia. Nhất thời không thể động đậy, khiến Vương gia một trận sợ hãi nan an.
Vương gia tức giận dâng trào: “Ngươi là ai! Dám mạo phạm bổn vương như vậy!”
Thanh niên nhếch môi mỉm cười: “Hoàng thúc, ngay cả trẫm ngươi cũng không nhận ra ?”
Vương gia kinh nghi bất định, lưu tâm nhìn kỹ gương mặt thanh niên, kinh hãi: “Hoàng, hoàng huynh? !”
Nụ cười của thanh niên trở nên lạnh lẽo: “Hoàng thúc, ngươi nhìn cho kỹ xem, trẫm là Tiêu Ngôn, Tiêu Ngôn từ nhỏ bị ngươi ghét bỏ vì giống heo a.”
Vương gia đầu óc hỗn loạn: “Tiêu, Tiêu Ngôn?”
Thanh niên cười: “Hoàng thúc, ngươi nhận ra trẫm a .”
Vương gia như trước đầu óc hỗn loạn: “Ngươi sao có thể là Tiêu Ngôn…”
Thanh niên nguy hiểm kề sát vào: “Trẫm sao lại không phải là cháu ngươi, lúc trước là ngươi buộc trẫm giảm béo trẫm mới có diện mạo như hôm nay, hiện giờ trẫm đẹp lên, ngươi lại không nhận ra trẫm sao?”
Vương gia sợ hãi nghiêng đầu: “Ta mặc kệ ngươi là ai… Ngươi, ngươi đừng đến gần đây!”
Thanh niên tinh tế lướt mũi trên sườn cổ Vương gia, nhẹ giọng nói: “Thơm quá…”
Vương gia kinh hoảng giãy dụa: “Ngươi buông tay cho ta!”
Thanh niên vươn đầu lưỡi liếm một chút: “Giống như đậu hủ a…”
Vương gia vừa xấu hổ vừa giận dữ giãy dụa: “Ngươi làm cái gì!”
Thanh niên hạ môi hôn xuống: “Ân… Mềm mại như đậu hủ… Trẫm nhìn mà muốn cắn một ngụm a.”
Vương gia thật sự vừa thẹn phẫn vừa sợ, lại càng hỗn loạn: “Ngươi! Ngươi —— ”
Ánh mắt thanh niên trở nên ảm đạm, đáng thương hề hề: “Không có biện pháp a, ai bảo trẫm không được ăn no, chỉ có ủy khuất hoàng thúc để ngươi giúp trẫm đỡ đói.”
Vương gia cảm thấy được không thể tin, tiếng nói run rẩy: “Ngươi, ngươi đây là muốn ăn ta để trả mối hận khi còn bé? !”
Thanh niên mỉm cười: “Ngươi nói đi?”
Vương gia hoảng sợ giãy dụa: “Không! Không! Ngươi không thể lấy oán trả ơn như thế! A —— a a —— ”
Vương gia nói còn chưa nói xong, thanh niên liền hóa thân thành một cự long rực rỡ kim sắc! Mở ra cái miệng to tướng đẫm máu mà hướng tới Vương gia!
…
Vương gia đột nhiên trợn mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Không gian vẫn u ám như trước, chiếc giường mềm mại.
Kẻ trong mộng khiến người sợ hãi đang dùng một cánh tay ôm hắn, im lặng ngủ ở bên cạnh. Cái bụng tròn vo hô hấp đều đặn, lên lên xuống xuống rất đáng yêu.
Vương gia giống như phát cuồng lầm bầm lầu bầu: “Nếu độc ác quá khiến hắn sau này hận ta thì sao?”
Suy nghĩ thật lâu sau.
Vương gia như nghĩ tới tình cảnh trong mộng, cúi đầu đối với tiểu hài tử nghiến răng nghiến lợi: “Hận ta cũng phải bức ngươi giảm béo! Ta không tin ngươi dám đối đãi với ta như thế!”
Lời tác giả: Sau khi lớn lên Tiểu hoàng đế tuyệt không phải như thế…
|
Chương 9: Phát sinh 9[EXTRACT]Qua hai năm, Tiểu hoàng đế mới giảm béo hiệu quả, mười tuổi, vẫn chín mươi cân như trước.
Ban đêm, Ngự hoa viên, đình nghỉ mát.
Tiểu hoàng đế giật nhẹ vạt áo hoàng thúc, ánh mắt cầu xin: “Tiểu thúc, hôm nay là Hạ dạ tiết, ngươi mang A Ngôn ra cung đi dạo đi?”
Vương gia dựa vào lan can mà ngồi, không chút để ý nhìn vạt áo bị kéo: “Ngày hội của thanh niên nam nữ nhân gian, ngươi muốn vào giúp vui cũng phải thêm bảy tám năm nữa.”
Tiểu hoàng đế ngượng ngùng thu hồi cái tay nhỏ béo tròn: “Ta chính là tò mò bọn họ trải qua nó như thế nào thôi, có náo nhiệt không, chơi vui không…”
Vương gia khẽ cười một tiếng, miễn cưỡng nói: “Có cái gì mà chơi vui hay không, quy củ đơn giản là vừa ý ai thì đưa hoa cho người đó, đáp ứng rồi thì đưa hoa đáp trả. Từ đế vương cho tới dân chúng, tới tuổi thành thân đều như vậy. Sao? Chẳng lẽ Thái phó không dạy cho ngươi? !”
Tiểu hoàng đế mếu máo: “Dạy, chỉ là ta muốn tận mắt nhìn.”
Vương gia phất tay đuổi người: “Ngươi rất nhàn liền đọc sách đi! Đừng quấy nhiễu thanh tịnh của ta!”
Tiểu hoàng đế không tình nguyện đứng dậy rời đi: “Nga…”
Một lát qua đi, trong đêm đen, phía sau cổ vươn ra một cánh tay, hoàng thúc đang trầm tư tức thì cảm thấy được mũi ngửi được một hương thơm nhạt, nhìn kỹ thì trên cánh tay nhỏ nhắn béo tròn có một nhánh tường vi màu tím diễm lệ.
Vương gia nhíu mày: “Thình lình xuất hiện như vậy sẽ khiến người ta sợ đi?”
Tiểu hoàng đế tới trước người hoàng thúc, cười đến đáng yêu: “Cho tiểu thúc.”
Vương gia mày mặt nhăn đến lợi hại hơn: “Tường vi màu tím là hoa tộc của Tiêu thị hoàng tục chúng ta, ngươi có biết ngụ ý khi đem nó tặng cho người khác vào Hạ hạ tiết?”
Tiểu hoàng đế lắc đầu: “Không biết…”
Vương gia bất đắc dĩ tức tối, hung hăng nói: “Ngu ngốc! Tộc hoa tất nhiên là phải đưa cho người quan trọng nhất! Hoàng hậu! Thứ này phải đưa cho Hoàng hậu tương lai của ngươi! ! Lão nhân Ngũ Thanh Thành kia ngay cả cái này cũng chưa dạy!”
Tiểu hoàng đế vội vàng ném hoa trong tay, vẻ mặt đáng thương: “Tiểu thúc đừng nóng giận , Thái phó có lẽ từng nói qua, là A Ngôn đã quên.”
Vương gia lạnh lùng liếc mắt nhìn hoa bị ném lên vạt áo mình: “Hoa khác nhau sẽ có hàm nghĩ khác nhau, ta hỏi ngươi, đối hiền thần biểu đạt tín nhiệm ta nên đưa hoa gì?”
Tiểu hoàng đế cúi đầu nghĩ nghĩ, xoay người hái một đóa hoa đưa cho hoàng thúc: “… Này?”
Vương gia mặt lạnh như băng: “Tiêu Ngôn, ngươi muốn chọc tức ta?!”
Tiểu hoàng đế bị dọa, ném hoa trong tay: “Tiểu thúc, A Ngôn lại sai sao?”
Vương gia liếc mắt nhìn hoa bị ném lên vạt áo mình, sinh khí không chỗ phát: “Ngươi cứ nói đi? ! Hoa ngọc lan là đưa cho quý phi!”
Tiểu hoàng đế ngập ngừng, cúi đầu: “A Ngôn biết sai rồi, tiểu thúc đừng tức giận , ta về sau nhất định hảo hảo nhớ kỹ ngụ ý khi tặng hoa, cũng sẽ không để tiểu thúc mất mặt…”
Vương gia vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cút, cút, cút, không nhớ được thì cũng đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!”
|