JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế Và Hoàng Thúc Của Hắn
|
|
Chương 10: Phát sinh 10[EXTRACT]Ngày hoàng đạo, nghi giá thú (thích hợp cưới hỏi).
Tiểu hoàng đế hạ xuống một quân cờ, cầu xin nhìn hoàng thúc phía đối diện: “Tiểu thúc, hôm nay Hộ bộ Tả thị lang thú thiên kim của Trung thư lệnh, ta muốn xuất cung xem.”
Vương gia hạ xuống một quân cờ, nâng mâu: “Cưới hỏi dân gian có gì hay?”
Tiểu hoàng đế cười như ánh mặt trời: “Không phải là bọn họ cầu ta hạ chỉ ban hôn sao, Thái phó nói như vậy giống như hồng nương!”
Vương gia cười lạnh: “Bọn họ sớm đã định ước, tìm ngươi bất quá chỉ là nghi thức, muốn chính thức cầu thân! Ngươi thực nghĩ mình là Nguyệt lão? !”
Tiểu hoàng đế nhụt chí: “Này… Ta cũng biết, chỉ là tò mò…”
Vương gia chậm lại ngữ khí: “Được rồi, ta không muốn mang ngươi xuất cung là vì nơi đó ngư long hỗn tạp bất lợi cho an toàn của ngươi, chuyên tâm chơi cờ đi!”
Tiểu hoàng đế vẻ mặt đáng tiếc: “Nga…”
Không bao lâu, Phùng công công cuống quít vào báo tin, Tiểu hoàng đế vận thụy bào (quần áo ngủ) đi ra ngoại điện.
Phùng công công quỳ xuống đất: “Bệ hạ, hỉ sự của Tả thị lang bị người phá !”
Tiểu hoàng đế ngạc nhiên: “Cái gì? !”
Phùng công công cuống quít: “Mới vừa rồi ngoài cung báo lại, tân nương tử cửa còn chưa qua cửa đã bị một người cướp mất!”
Tiểu hoàng đế nội tâm e sợ thiên hạ bất loạn, ngoài mặt nhíu mày: “Thật đúng là hoang đường! Ban ngày ban mặt mà dám cướp tân nương trẫm tứ hôn!”
Phùng công công run giọng: “Bệ hạ. . . Nô tài mới vừa rồi không nói rõ. . . Ngoài cung truyền tin rằng người bị cướp là Tả thị lang …”
Tiểu hoàng đế vẻ mặt cổ quái: “Ngươi nói cái gì?”
Phùng công công run giọng: “Người bị cướp không phài là thiên kim Trung thư lệnh, mà là Tả thị lang Quý đại nhân Quý Minh Ngọc…”
Sau khi nghe xong, lại trèo lên nhuyễn tháp.
Tiểu hoàng đế sầu khổ: “Tiểu thúc ngươi cũng nghe được đi, ta đây làm hồng nương thất bại .”
Đối phương từ sách ngẩng đầu, trầm ngâm: “Ta hỏi ngươi, đợi lát nữa Trung thư lệnh hướng ngươi đòi giải thích, Trình tướng quân đến vì con của hắn cầu tình, ngươi sẽ xử lý như thế nào?”
Tiểu hoàng đế nghiêng đầu, đầy mắt nghi hoặc: “Chuyện này liên quan gì đến Trình tướng quân? Hắn vì cái gì muốn tới thay con cầu tình?”
Vương gia cười lạnh: “Bởi vì kẻ đoạt Quý Minh Ngọc không phải người khác, chính là Trình thiếu tướng Trình Khai.”
Tiểu hoàng đế mắt chớp a chớp: “Hắn vì cái gì muốn cướp Tả thị lang?”
Vương gia nhíu mày, cảm thấy khó giải thích được: “Bởi vì đời trước của Tả thị lang nợ hắn!”
Tiểu hoàng đế ánh mắt trong veo như nước tràn ngập tò mò: “Nợ cái gì? Trình thiếu tướng làm vậy là tốt hay xấu?”
Vương gia giận tái mặt: “Đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm! Nói xem ngươi sẽ xử lí như thế nào!”
Tiểu hoàng đế chần chờ: “Để cho… Tả thị lang trả nợ cho Trình thiếu tướng?”
Vương gia âm trầm: “Ngươi nói cái gì? !”
Tiểu hoàng đế co rúm lại: “Không đúng sao? Nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa…”
Vương gia tức tối: “Thật sự là trẻ con không thể dạy!”
Tiểu hoàng đế truy vấn: “Không đúng sao?”
Vương gia ngẩng đầu, vẻ mặt âm trầm: “…”
Tiểu hoàng đế bị dọa, ngập ngừng: “Có lẽ. . . Ta sai rồi. . . cứ giao cho tiểu thúc xử lí đi.”
Vương gia lạnh lùng nhìn tiểu hài tử một cái: “…”
Tiểu hoàng đế rụt bả vai: “…”
|
Chương 11: Phát sinh 11[EXTRACT]Qua mấy ngày.
Ban đêm.
Ngưng thần hương được đốt lên, liêm mạc bằng lụa mỏng buông xuống, không gian ấm áp tràn ngập, cung nhân hầu hạ nối đuôi nhau mà ra.
Vương gia mặc tiết y ngồi ở trên giường, cởi ra dây cột tóc của mình nhìn về phía tiểu hài tử: “Sao còn không đến đây ngủ? !”
Mi gian Tiểu hoàng đế có chút thản nhiên u buồn, chậm rãi xốc lên liêm mạc mà tiến đến gần: “Tiểu thúc…”
Vương gia một đầu tóc đen như mặc ngọc (ngọc đen) rối tung buông hạ, chọn mi: “Có chuyện gì nói mau.”
Tiểu hoàng đế ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Nam nhân thích nam nhân được sao?”
Vương gia khựng người, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén: “Ngươi hôm nay lại nghe ai nói gì đó? !”
Tiểu hoàng đế bĩu môi: “Chuyện của Trình Khai và Quý Minh Ngọc huyên náo như vậy, cũng nghe được chút ít a.”
Vương gia hí mắt: “Thật sao? Ngươi xác định không phải là do truy vấn đám người Cố tướng quân cùng Phùng công công đi?”
Tiểu hoàng đế ánh mắt lóe lóe: “…”
Vương gia nhìn kỹ tiểu hài tử một lát, cảm thấy tiểu hài tử nếu hỏi đến phương diện này muốn mắng cũng không mắng được nhưng cổ vũ lòng hiếu kỳ của nó cũng không tốt.
Vương gia đối tiểu hài tử vẫy tay: “Lại đây.”
Tiểu hoàng đế ngồi ở bên giường, trong mắt toàn là tò mò nhìn hoàng thúc: “…”
Vương gia nhìn ánh mắt tiểu hài tử, vẻ mặt chân thật trả lời: “Nam nhân thích nam nhân là không đúng.”
Tiểu hoàng đế mở to đôi mắt: “Vì sao? Ta cũng rất thích tiểu thúc, chẳng lẽ đây là sai”
Vương gia đưa tay vỗ cái ót của tiểu hài tử: “Cái này không giống nhau!”
Tiểu hoàng đế biện giải: “Có gì mà không giống? Ta thích tiểu thúc, muốn mỗi ngày cùng tiểu thúc ở chung, mỗi ngày cùng tiểu thúc đi ngủ, ăn cơm cũng cùng tiểu thúc ăn! Cái này không phải là thích sao? ! Hay tiểu thúc ngươi căn bản là ghét bỏ ta thích ngươi cho nên mới phủ nhận? !”
Vương gia cảm thấy đau đầu, phát hiện mình căn bản không thể giải thích nổi chuyện kia, tuấn mi vừa nhíu, trợn mắt nhìn: “Không nên nói cái gì thích hay không thích! Một đứa bé như ngươi biết cái gì là thích!”
Tiểu hoàng đế không phục: “Ta sao lại không biết thích là gì? ! Ngươi là bởi vì ta còn nhỏ nên xem thường ta, cảm thấy được ta đây cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu! Kỳ thật ta thấy tiểu thúc ngươi mới là người ngay cả thích là gì cũng không biết!”
Vương gia tức giận đến mặt cũng vặn vẹo : “Ngươi dám nói như vậy với ta? !”
Tiểu hoàng đế bướng bỉnh: “Vậy ngươi nói đi ngươi thích ai? !”
Vương gia: “Ta…”
Nhất thời nghẹn lời, đúng là không có đối tượng để nói ra.
Ánh mắt Tiểu hoàng đế tối sầm lại, nhỏ giọng than thở: “Ngươi không có người để thích… Ngươi quả nhiên không thích ta.”
Vương gia tức giận: “Ít ở chui vào sừng trâu đi (chắc là tự đi tìm rắc rối)! Dù sao nam nhân thích nam nhân cũng là không đúng! Ngày sau nếu ngươi dám nháo loại chuyện giống hai người Quý Trình xem ta có đánh gãy chân của ngươi không!”
Nói xong cũng không quản đến Tiểu hoàng đế, nằm xuống, ngủ.
Tiểu hoàng đế đứng một lát, Vương gia mới cảm giác được tiểu hài tử tất tất tác tác lên giường.
Thúc cháu nằm ở trên giường một hồi lâu, Vương gia mơ mơ màng màng sắp ngủ, chợt thấy tiểu hài tử đưa đầu qua, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Tiểu thúc, ngươi không có người thích cũng không sao, có A Ngôn thích ngươi.”
Trong lòng cười nhạo tiểu hài tử này thực thật thà, khả Vương gia không biết vì sao lại cảm thấy hưởng thụ .
Phát hiện dưỡng đứa nhỏ có đôi khi cũng là một chuyện không quá uất ức.
|
Chương 11: Phát sinh 11[EXTRACT]Đông chí, tuyết rơi không tiếng động.
Tiểu hoàng đế oa trong cái chăn dày trên giường, hoạt động gì cũng không tham gia, bởi vì hắn phát sốt .
Tiểu hoàng đế hai má đỏ rực, đáng thương hề hề: “Tiểu thúc, ta khó chịu.”
Vương gia ngồi ở bên giường, lấy chén thuốc trong tay Phùng công công: “Đứng lên, uống thuốc là tốt rồi.”
Tiểu hoàng đế nhíu mày than thở: “Tiểu thúc, ta đã mười một tuổi rồi, không cần nói những lời này gạt ta.”
Vương gia giật nhẹ khóe miệng: “Vậy ngươi không cần uống, sốt đến choáng váng đi.”
Tiểu hoàng đế đô miệng, ánh mắt kháng nghị: “…”
Vương gia quát lớn: “Không được làm nũng!”
Tiểu hoàng đế ủy khuất: “Ta không có…”
Vương gia nghiêm mắt mà nhìn: “…”
Tiểu hoàng đế ánh mắt đáng thương: “Tiểu thúc ngươi thật sự đối với ta càng ngày càng nghiêm khắc, ngay cả khi ta bị bệnh cũng như vậy…”
Vương gia không kiên nhẫn: “Ngươi cũng nói ngươi đã mười một tuổi, uống thuốc còn muốn người hống sao? !”
Tiểu hoàng đế ánh mắt đáng thương: “Vậy ta không lớn lên cũng được…”
Trong nội tâm Vương gia không biết sao lại có một loại phiền muộn, trên mặt vẫn lạnh như băng: “Đây không phải do ngươi, tất cả mọi người đều chờ mong ngươi lớn lên, ngươi nói không lớn là không lớn sao? Uống nhanh!”
Tiểu hoàng đế liếc nhìn chén thuốc một cái, ngẩng đầu: “Vậy tiểu thúc có hy vọng ta lớn lên không?”
Vương gia không kiên nhẫn trừng mắt: “Vô nghĩa!”
Tiểu hoàng đế mím môi, vô cùng chân thành nhìn hoàng thúc: “Được rồi… Ta đây sẽ nhanh lớn lên, như vậy tiểu thúc cũng không cần cả ngày mệt nhọc như vậy.”
Vương gia nhất thời không biết trong lòng là tư vị gì, chỉ phải miễn cưỡng quát lớn: “Đừng dong dài! Uống thuốc nhanh!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu hoàng đế bỗng nhiên trở nên điềm đạm đáng yêu, trong mắt đầy cầu xin: “Tiểu thúc, ngươi uy ta uống được không?”
Vương gia chọn mi: “Lại sao nữa?”
Tiểu hoàng đế: “Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy, ta sau này sẽ càng ngày càng lớn, tiểu thúc sẽ không bao giờ … uy ta uống thuốc nữa…”
Trên gương mặt lạnh lùnh của Vương gia hiện lên một mạt cười khẽ, nhưng thấy ánh mắt vô cùng mong chờ của tiểu hài tử liền không thể nói nói ra mấy câu quát mắng trong lòng. Mắt thấy tiểu hài tử càng ngày càng lớn, có cảm giác thành tựu, đồng thời cũng có chút cảm giác phiền muộn không nói rõ. Nghĩ đến trước kia hai tay là có thể ôm lấy đứa nhỏ, hiện tại đã sắp ôm không nổi… Liền ma xui quỷ khiến đưa bát lên, dưới ánh mắt to tròn sáng lấp lánh của tiểu hài tử uy hắn uống xong chén dước.
Vương gia buông bát, thần sắc thản nhiên: “Tốt lắm, ngươi nằm đi.”
Tiểu hoàng đế kéo lấy tay hoàng thúc: “Tiểu thúc, ngươi muốn đi đâu?”
Vương gia quay đầu lại, cười nhạo: “Yên tâm, buổi tối sẽ trở về cùng ngươi ngủ! Ta bây giờ còn có chính sự cần làm.”
Tiểu hoàng đế phẫn nộ thu hồi tay: “Nga.”
Kéo chăn qua đầu, một bộ dáng nhu thuận đi vào giấc ngủ.
Thẳng đến khi nghe được tiếng bước chân của hoàng thúc đã đi xa, tiểu hoàng đế mới có chút phiền muộn mà hít một hơi.
Tiểu thúc căn bản không hiểu được ưu sầu của hắn. Căn bản không biết hắn không muốn lớn lên đến mức nào.
Nhưng hắn cũng biết, toàn bộ người trong thiên hạ đều mong chờ hắn lên nhanh một chút.
Hoàng đế nhỏ tuổi chỉ giống như vật bày trí, mọi người sẽ không phục.
Nghe nói Kỳ Tây chư quốc lại bắt đầu rối loạn, Trường Chiêu như hổ rình mồi muốn khiêu chiến quyền uy Bích Nguyệt của hắn.
Mấy ngày hôm trước cũng có người tên Lăng Ý lặng lẽ tìm đến, nói cho hắn biết Ngọc phù kỳ hắn đeo trên cổ thật chất là thủ lệnh có thể điều động Thiên Cơ Doanh. Đó là Tứ đại Ám doanh ở bên ngoài mà ngay cả tiểu thúc cũng không biết. Điều này khiến Tiểu hoàng đế cảm thấy thực ưu sầu, chỉ cảm thấy giống như đang giấu tiểu thúc chuyện gì đó, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng làm như vậy.
Cho nên hắn mới không muốn lớn lên, ai…
|
Chương 13: Phát sinh 13[EXTRACT]Đầu xuân, Ngự hoa viên, đình nghỉ mát.
Tiểu hoàng đế lắp bắp, ánh mắt phức tạp: “Tiểu thúc, nghe nói ngươi muốn thú thiên kim của Tống Thừa Trung làm vợ?”
Vương gia nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, buông quyển sách trên tay, nâng mắt: “Nghe ai nói”
Tiểu hoàng đế hé miệng: “Điều này không quan trọng.”
Vương gia cũng không sinh khí, như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu: “Nếu đã nghe được, cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta quả thật có ý này.”
Tiểu hoàng đế bỗng nhiên trở nên kích động, phảng phất có hàng vạn hàng nghìn cảm xúc phun trào, nhưng cũng cực lực khắc chế: “Vì sao? !”
Vương gia cười khẽ: “Vì sao gì chứ? Ta đã đến tuổi thành gia, đơn giản vậy thôi.”
Tiểu hoàng đế nhíu mày, một bộ dạng như bị hung hăng phản bội, nhưng một câu phản bác cũng nói không được: “…”
Vương gia như cũ mặt mang tiếu ý: “Sao lại bày ra bộ dáng này? Tiểu thúc muốn thành thân ngươi không nên thay ta cao hứng sao? Hay là nói ngươi vừa nghĩ tới không ai cùng ngươi ngủ cho nên thực thương tâm?”
Tiểu hoàng đế nhíu mày không nói: “…”
Vương gia nghĩ chạm trúng tâm sự của tiểu hài tử, độ cong khóe miệng càng ngày càng sâu: “A Ngôn, ngươi đã sắp mười hai tưởi, không còn là tiểu hài tử , cũng nên ngủ một mình.”
Sau đó, Vương gia ngồi chờ tiểu hài tử bùng nổ mà khóc nháo. Dù sao cũng phải trải qua một cửa này, giống như mẫu thân bắt hài tử cai sữa vậy thôi. Hắn tự nhân hiểu biết tâm tính của tiểu hài tử, sau khi chờ tiểu hài tử bùng nổ phải dỗ dành từng bước như thế nào, phải làm ra bộ dáng như thế nào, phải lớn tiếng quát như thế nào —— hắn đều chuẩn bị tốt . Nhưng mà…
Tiểu hoàng đế nhíu mày, vẻ mặt chăm chú nhìn hoàng thúc: “Ta biết, ta đã trưởng thành, phải ngủ một mình.”
Vương gia kinh ngạc: “… Cứ như vậy?”
Tiểu hoàng đế nhíu mày: “Tiểu thúc muốn ta như thế nào?”
Vương gia không nói gì: “…”
Sau đó tiểu hoàng đế tựa như khôi phục lại thái độ bình thường, nhưng Vương gia luôn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Cảnh tượng trong dự đoán không có phát sinh, quả thực như bị nghẹn ở cổ, chỉ sợ nửa đêm khi ngủ tiểu hài tử lại bùng nổ, cùng hắn khóc nháo.
Tiểu hoàng đế nửa ngồi xổm hoàng thúc bên người, vẻ mặt bất mãn: “Tiểu thúc, ngươi thích thiên kim của Tống gia kia sao?”
Vương gia giật mình: “Cái gì thích hay không thích!”
Tiểu hoàng đế ánh mắt khó chịu: “Nếu ngươi không thích người ta, còn thú người ta làm cái gì?”
Vương gia chọn mi: “Ngươi không hiểu, thú Vương phi không phải chỉ cần thích là được.”
Tiểu hoàng đế vẻ mặt cổ quái: “Nói như vậy đến, ta cũng có thể cho rằng ngươi không thích người ta?” … Ngươi thích nhất vẫn là ta?
Vương gia bị loại vấn đề yêu yêu thích thích này hỏi đến không kiên nhẫn, phất tay: “Tiểu hài tử không nên hỏi nhiều vấn đề như vậy! Đi đi đi, đi qua một bên, nói cho ngươi, ngươi cũng không hiểu!”
Tiểu hoàng đế thực bi thương, có chút tức giận đích nhìn hoàng thúc: “… Vậy ngươi định khi nào thì thú nàng?”
Vương gia đang muốn mở miệng.
Ánh mắt Tiểu hoàng đế khó được một chút cường ngạnh: “Đừng nghĩ trả lời có lệ cho ta, ‘trẫm’ có quyền biết hôn kỳ của ‘hoàng thúc’ mình!”
Vương gia cúi mặt, bị cháu mình dùng thân phận hoàng đế tạo áp lực hắn rất không thích: “Khởi bẩm bệ hạ, nhanh nhất cũng là ba tháng sau!”
Tiểu hoàng đế ánh mắt buồn bả, thần sắc tiêu điều: “Nga… Ta đã biết.”
Dứt lời liền giống như du hồn dưới ánh nắng xuân tháng ba lắc lư đi ra ngoài, chẳng qua thân mình có chút béo, nhìn không có cảm giác phiêu dật.
Thật giống Hoàng đế bị mất nước trở nên nghèo túng.
|
Chương 14: Phát sinh 14[EXTRACT]Vì thế, ba tháng này Tiểu hoàng đế đều rầu rĩ không vui. Vương gia mới đầu tưởng tiểu hài tử bởi vì hắn không thể bồi ngủ nên như thế, mà khi Vương gia đưa ra quyết định bổi hắn ngủ đến trước lúc thành thân ba ngày thì tiểu hài tử lại không được tự nhiên mà cự tuyệt .
“Ta cần phải nhanh chóng quen được những ngày không có tiểu thúc ngủ cùng.”
Khó được nhìn thấy tiểu hài tử như thế lúc còn nhỏ (tạm thời liền xưng là lúc còn nhỏ đi), Vương gia cũng thấy vui mừng. Thế nên trở lại Vương phủ ngủ hơn một tháng, hàng đêm đều có dấu hiệu mất ngủ, hắn tạm thời đem nguyên nhân quy kết vì hắn ngửi quen mùi hương của Long Tiên Hương trong tẩm cung đế vương đi.
Thời gian trôi qua nhanh.
Ba tháng sau.
Ngày hoàng đạo, Vương phủ.
Không gian náo nhiệt hòa thuận vui vẻ.
Tiểu hoàng đế bưng chén rượu đi xuống tọa ỷ (chỗ ngồi), đối với hoàng thúc mỉm cười: “Cửu hoàng thúc, hôm nay là ngày vui của ngươi, trẫm kính ngươi một ly, tạ ơn ngươi nhiều năm qua đã phụ tá trẫm.”
Vương gia nhất thời không thể nói rõ là tư vị gì, tiếp nhận chén rượu trong tay tiểu hài tử, miễn cười: “Thần, tạ ơn bệ hạ.”
Tiểu hoàng đế nhìn hoàng thúc uống rượu xong, liền bắt đầu nghịch ngợm: “Cửu hoàng thúc, ngươi uống một chén rượu của trẫm là được rồi, rượu của các ái khanh khác ngươi không uống được thì đừng uống, bằng không buổi tối sẽ khiến Vương phi tức giận.”
Lời này vừa ra khiến triều thần đang ngồi đều cười một trận.
Vương gia cũng cười: “Vậy chỉ sợ bệ hạ phải thay thần chịu trách cứ của các đại nhanh a.”
Tiểu hoàng đế trang khờ dại nhìn các khanh gia đang ngồi một chút: “Trẫm cảm thấy bản thân đang phải chịu trách cứ của bọn họ rồi a.”
Thúc cháu trêu ghẹo nhau càng làm không khí thêm hân hoan.
Chẳng qua hết thảy đều là cường trang (giả vờ mạnh mẽ) mà thôi.
Tiểu hoàng đế rời khỏi Vương phủ liền sắc mặt âm trầm, một câu cũng không nói.
Trở lại cung thì đem người hầu cùng thái giám đều đuổi ra.
Một mình một người ngồi trong tẩm cung, cũng không thèm thắp đèn, đối mặt với không gian u ám mà suy nghĩ.
Ta cho ngươi cưới vợ… Ta cho ngươi cưới vợ… Ta cho ngươi cưới vợ…
Tiểu hoàng đế hận đến tốn hơi thừa lời, tiểu ma quỷ trong nội tâm kêu gào phá khỏi trói buộc.
Cho đến khi phát tiết xong tức giận, khuôn mặt lại khôi phục vẻ khoan dung.
|