JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế Và Hoàng Thúc Của Hắn
|
|
Chương 15: Phát sinh 15[EXTRACT]Chính cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, hôm sau, Vương phủ truyền ra một đại sự.
Đêm động phòng hoa chúc, Vương phi tự mình xốc khăn voan, vẻ mặt anh dũng quỳ ở trước mặt Vương gia, ôm bụng công bố mình đã mang thai!
Đã mang thai? ! !
Vương gia tức giận, nhất thời cũng không biết trong đầu bùng phát cái gì, một cước đạp người ra ngoài.
Đêm tân hôn liền đánh Vương phi của mình, kinh động đến hạ nhân, sự tình muốn áp chế cũng áp không được.
Hoàng cung.
Ánh mắt Vương gia nhìn chằm chằm nơi nào đó, khuôn mặt vặn vẹo: “Tiện nhân!”
Tiểu hoàng đế có chút lo lắng giật nhẹ vạt áo hoàng thúc: “Tiểu thúc, ngươi đừng tức giận…”
Vương gia chậm rãi quay đầu, ánh mắt khủng bố liếc nhìn tiểu hài tử một cái: “…”
Tiểu hoàng đế sợ tới mức run rẩy: “…”
Vương gia sắc mặt khủng bố: “Hiện tại mọi người đều biết, nữ nhân kia ta nhất định hưu nàng!” (hưu=bỏ vợ)
Tiểu hoàng đế do dự hỏi: “… Như vậy không tốt đi?”
Vương gia ngoan độc trừng mắt một cái, dị thường tức giận: “Vậy ngươi muốn ta làm sao? ! Đeo đỉnh lục mạo (đội mũ xanh=bị cắm sừng) kia? ! —— Trừ phi ta chết!”
Tiểu hoàng đế ánh mắt lo lắng: “Chính là, chuyện bây giờ cũng đã truyền khắp phố, bọn họ cũng không hiểu được nguyên do trong đó, chỉ nhận định là tiểu thúc ngươi tàn bạo vô thường động thủ đánh thê.”
Vương gia phẫn nộ: “Ta quản bọn họ nghĩ như thế nào, nữ nhân không thuần khiết như nàng, ta nhất định phải hưu! Nàng dám mang bộ dạng đó để thành thân với ta, ta liền dám bởi vì nàng không còn trinh tiết mà hưu nàng.”
Tiểu hoàng đế ngập ngừng: “Nhưng như vậy chuyện vợ ngươi ngoại tình mọi người đều biết?”
Vương gia bị nghẹn, sắc mặt bị tức đến đỏ bừng, thấm nguyền rủa: “Tiện nhân chết tiệt!”
Cuối cùng, Vương gia lựa chọn nuốt xuống cực tức này.
Không đem chuyện Vương phi mang thai truyền ra ngoài, mặt khác còn tìm cớ để hưu nàng. Về phần gian phu cùng trả thù là chuyện Vương gia phải từ từ quan tâm.
Nhưng ở trong mắt người thiên hạ, xem như nhận rõ một chút bản tính của Vương gia.
Tỷ như tàn bạo vô thường, âm tình bất định, thị đánh nữ nhân, vô cớ hưu thê, vân vân.
Tóm lại, là phu quân không tốt.
Tiểu hoàng đế nghe được ấn tượng của người trên phố đối với hoàng thúc mà sầu lo, thở dài: “Tiểu thúc, hôn sự lần này cũng thật xui xẻo a…”
Vương gia bị tiểu hài tử đồng tình trêu chọc có chút uấn giận: “Đừng nhắc tới việc này với ta!”
Tiểu hoàng đế rầu rĩ: “Nga…”
Vương gia tự cố tự đi đến bên giường, cởi y phục ra: “Còn ngốc lăng ở đó làm cái gì! Không ngủ được? !”
Tiểu hoàng đế mở to mắt: “A… Nga!”
Trong bóng đêm, trên giường.
Tiểu hoàng đế lẳng lặng nói: “Tiểu thúc không cần tái tức giận, ngươi còn có A Ngôn, A Ngôn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, sẽ không phản bội ngươi, sẽ không thương tổn ngươi.”
Hồi lâu.
Vương gia giọng mũi mơ hồ: “… Ân…”
|
Chương 16: Phát sinh 16[EXTRACT]Lại là một năm xuân đến.
Mưa phùn rơi trên cánh hoa, gió nhẹ khẽ vuốt tóc mai.
Tiểu hoàng đế mười bốn tuổi đứng trên hành lang Vương phủ, hai mắt nhìn chằm chằm phong cảnh trong cửa sổ, sớm đã quên dịch bước.
Bất quá là tâm huyết dâng trào đến Vương phủ tìm hoàng thúc mà thôi, nhưng khi đến hắn lại thấy cái tình cảnh gì a.
Trong sương phòng, trên giường. (Cảnh gì đó thỉnh tự tưởng tượng, tác giả không viết ta cũng không biết =]]~)
Người đang nhìn trộm tựa hồ cảm nhận được nhiệt hỏa đang thiêu đốt hai người kia, chỉ thấy trong lòng ngực dấy lên một đoàn hỏa, đốt tới trên mặt, đốt tới đỉnh đầu.
Chính lúc đang nhìn đến nhập thần, đỉnh đầu bị người hung hăng vỗ một cái.
Vương gia thanh âm lạnh lùng: “Làm cái gì đứng ở đây không nhúc nhích!”
Tiểu hoàng đế mờ mịt ngẩng đầu: “… Ách… Thúc?”
Vương gia nhíu mày nhìn hai má đỏ bừng của tiểu hài tử: “Bộ dáng gì đây? !”
Tiểu hoàng đế ánh mắt loạn phiêu (đảo loạn): “… Không.”
Vương gia đang muốn mở miệng giáo dục tiểu hài tử hai câu, trong cửa sổ bỗng truyền ra tiếng rên rỉ không thể ức chế, tản ra biết bao nhiêu mị ý cùng dục niệm … Vương gia chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh! Đương nhiên, hắn ngày thường trấn định nếu có gặp chuyện gì cũng có thể lạnh mặt hờ hững, nhưng hiện tại tiểu hài tử còn ở bên cạnh hắn, để lại âm thanh này xuất hiện bên tai hắn —— không được a!
Vương gia sắc mặt xanh mét đã nghĩ muốn đạp vào cửa: “Không biết liêm sỉ…”
Tiểu hoàng đế vội vàng một phen giữ chặt hoàng thúc đang nổi giận: “Tiểu thúc, bình tĩnh! Bình tĩnh a!”
Vương gia quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu hài tử trong chốc lát, đưa tay bắt lấy cánh tay tiểu hài tử, nhanh chóng chạy đi, mang hắn rồi khỏi hiện trường có xuân cung đồ sống.
Dần dần thả chậm cước bộ…
Tiểu hoàng đế thật cẩn thận: “… Tiểu thúc, vừa rồi là ai vậy?”
Vương gia dừng lại, vẻ mặt âm trầm quay đầu: “Một tên vô liêm sỉ không hơn không kém!” Mấy ngày trước biểu đệ Tề Tuấn từ Tần An tới, Tần An Tề thị, chính là thị tộc của mẫu phi tiêu Minh.
Tiểu hoàng đế phẫn nộ gật đầu: “… Nga.”
Vương gia hiển nhiên bất mãn, trầm giọng: “Đem tất cả vừa nhìn thấy quên hết! Biết không!”
Tiểu hoàng đế ngẩng đầu, không sợ chết khiêu chiến: “Vì sao?”
Phượng mâu của Vương gia lập tức trở nên sắc bén khiến người ta sợ hãi: “Còn cần ta nói? !”
Tiểu hoàng đế ánh mắt trốn tránh: “Chính là… chuyện đó ở Bích Nguyệt không phải rất bình thường sao…”
Vương gia ánh mắt càng thêm tàn nhẫn, thanh âm đã ẩn hàm tức giận: “Việc này ngươi nghe ai nói? !”
Tiểu hoàng đế cúi đầu: “Ta xem Phong tục chí (chắc là sách về phong tục)…”
Vương gia vỗ vào cái ót tiểu hài tử: “Về sau ít xem thứ sách đó đi! Có nghe hay không!”
Tiểu hoàng đế dùng ánh mắt ủy khuất nhìn hoàng thúc. Vương gia bất vi sở động: “Nhanh chút đi! Hồi cung!”
Tiểu hoàng đế ở sau lưng than thở: “Tiểu thúc ngươi vẫn như thế…”
Không cho phép bản thân khiêu chiến quyền uy của hắn.
Người ở trước mặt bất luận kẻ nào trước mặt đều chỉ lộ ra gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ở trước mặt hắn liền vô cớ nổi giân.
Ai… Tiểu thúc của hắn a… Có biết dùng cách đó giáo dục tiểu hài tử sẽ bị phản tác dụng hay không?
… Hắn quả nhiên vẫn rất tò mò a.
|
Chương 17: Phát sinh 17[EXTRACT]Ban đêm, tiểu hoàng đế mơ một giấc mộng.
Trong mộng, hoàng thúc cả người xích lõa nằm dưới thân của hắn, tuấn mi nhíu chặt, tựa như có chút không thể thừa nhận, khẽ nghiêng đầu, chiếc cổ tuyệt đẹp mà mê người triển hiện ra trước mắt hắn, lộ ra một cỗ điềm đạm đáng yêu.
Tiêu Ngôn khẽ gọi: “Tiểu thúc…”
Hoàng thúc lấy tay che mắt: “Câm miệng!”
Tiêu Ngôn mỉm cười: “Tiểu thúc, ngươi ngay cả ở trên giường cũng hung như vậy…”
Hoàng thúc sau khi nghe xong, uấn giận, lấy tay khửu tay chống lên nửa người trên: “Ngươi nếu muốn nói nhảm, vậy ngày khác lại —— ”
Tiêu Ngôn tất nhiên là không thuận theo, áp chế hoàng thúc.
Cảnh trong mơ hỗn loạn, ngược lại khiến người mơ hồ, trong mộng vẫn nghe được thanh âm chuông vang rất nhỏ, nhẹ nhàng trong trẻo, quanh quẩn bên tai, phong nguyệt liêu nhân.
Chỉ là sau khi tỉnh mộng, lại khiến người thập phần buồn bả.
Tiểu hoàng đế mở mắt ra, cảm thấy toàn thân khô nóng đã không còn vì lạnh.
Quay đầu nhìn lại, người trong mộng còn đang ngủ say ở bên cạnh.
Tiểu hoàng đế ưu thương, thân thủ sờ sờ hạ thân của mình… ướt.
Đây là lần thứ hai xuất hiện loại tình huống này .
Tiểu hoàng đế khinh thủ khinh cước (nhẹ tay nhẹ chân) hoạt động thân thể, đứng lên, xuống giường.
Chờ sau khi thay đổi y phục trở lại giường, nhất thời cũng ngủ không được.
Ánh trăng u tĩnh xuyên thấu qua cửa sổ mang đến ánh sáng nhàn nhạt mông lung, ánh lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của hoàng thúc, hệt như ánh trăng thanh nhã cao quý, xinh đẹp cực kỳ.
Tiểu hoàng đế kìm lòng không được liền cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi hoàng thúc.
Hôn xông, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà xoay người ngủ.
Lại không hề phát giác, thân thể hoàng thúc sau khi hắn hôn xuống đã cứng người lại !
Di ngôn hoàng huynh vang ở bên tai: “Ngươi thân cận hắn nhiều năm. . .đừng vì khuyết thiếu thân tình mà nháo ra một nghiệt duyên như Ngũ đệ. . . Làm đế vương, tuyệt đối không thể bị uy hiếp…”
Nghiệt duyên!
Nghiệt duyên! !
Đầu có hắn hiện tại hỗn loạn chỉ có hai từ này xoay quanh!
Vài ngày sau, trong lòng Vương gia đều sợ hãi khó an, lung tung phức tạp.
Ánh mắt nhìn tiểu hài tử, đều mang theo đề phòng cùng quan sát.
Lúc làm việc, tất nhiên cũng tìm mọi cách tránh né, lại phải tránh bị nghi ngờ.
Vì thế cưỡng chế trấn định cùng tiểu hài tử ngủ đêm thứ hai, đêm thứ ba, cho đến đêm thứ tư lại bị tiểu hài tử đánh lén!
… Vương gia không tin cũng phải tin .
Tiểu hài tử đối hắn quả thật nổi lên một chút tâm tư sai lầm.
|
Chương 18: Phát sinh 18[EXTRACT]Ngự thư phòng, sau khi nói xong công sự, chỉ còn lại thúc chất hai người.
Tiểu hoàng đế sốt ruột, thanh âm cũng bất giác lớn hơn: “Vì sao? !”
Vương gia bộ mặt lạnh lùng, quay đầu không nhìn tiểu hài tử: “Ngươi hiện tại trưởng thành! Không phải nên ngủ một mình sao? !”
Tiểu hoàng đế sốt ruột: “Việc này cùng trưởng thành có cái quan hệ gì? ! Tối hôm qua, trước kia đều có thể cùng tiểu thúc ngủ, vì sao đêm nay lại không thể? !”
Vương gia uấn giận, quay sang hung hăng nhìn tiểu hài tử: “Câm miệng! Bộ dáng ngươi tranh cãi ầm ĩ hiện tại còn ra cái gì nữa!”
Tiểu hoàng đế ánh mắt quật cường nhìn hoàng thúc: “…”
Nội tâm Vương gia bị bộ dạng của tiểu hài tử kích đến rối rắm, trên mặt lại lạnh lùng cười: “Ngươi nói vì sao? Hảo, vậy ta hỏi ngươi, ngươi muốn cùng ta ngủ tới khi nào? ! Ngủ đến khi ngươi đại hôn, ngủ đến khi ngươi chết già sao? ! Tiêu Ngôn, ngươi thân là Hoàng đế, hàng đêm còn muốn cùng thúc thúc của mình ngủ, ngươi muốn bị người trong thiên hạ nhạo báng? !”
Tiểu hoàng đế sắc mặt khó coi: “Ta —— ”
Vương gia xua tay, lãnh khốc cắt ngang: “Cho dù ngươi không sợ, ta cũng sợ! Ta không muốn vì ngươi mà cũng bị thiên hạ nhạo báng, ngươi hiểu không? !”
Tiểu hoàng đế mím môi, hai mắt trừng to: “…”
Biểu tình Vương gia đã có chút kịch liệt, lại cực lực áp chế, lời nói có hàm ý: “Ta dưởng ngươi, không phải để ngươi bêu xấu Tiêu thị hoàng tộc chúng ta, nếu có một ngày ngươi thực làm ra chuyện khiến người trong thiên hạ nhạo báng…”
Tiểu hoàng đế nói nhỏ: “Vậy ngươi sẽ không để ý tới ta, phải không?”
Vương gia giật mình, chậm rãi gật đầu: “Đúng, nếu ngươi dám… ta sẽ xem như mình từ trước tới nên chưa từng dưỡng ngươi.”
Tiểu hoàng đế cúi đầu thấp hơn.
Tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt, lại giống như đã qua thật lâu.
Tiểu hoàng đế ngẩng đầu, lệ quang rưng rưng nhìn hoàng thúc, thanh âm cũng rất bình tĩnh: “Tiểu thúc, ngươi có phải cũng biết không?”
Vương gia hoảng sợ, hai mắt trợn to, trong đầu loạn thành một đoàn tương hồ: “Ngươi nói cái gì? !”
Tiểu hoàng đế sắc mặt bình tĩnh hơn: “Tiểu thúc có phải biết… chuyện ta thích ngươi không?”
Vương gia gượng gạo cười lạnh: “Ngươi không phải vẫn luôn la hét thích ta sao, ta đây đương nhiên biết!”
Sau đó liền theo bậc thang nhanh chóng đi xuống! Chớ để vấn đề này dây dưa không rõ ! Quan hệ thúc chất bọn họ không thể bị nhiễm một chút tạp niệm nào!
Ánh mắt Tiểu hoàng đế ảm đạm: “Ngươi biết rất rõ ràng không phải là loại thích kia!”
Vương gia sắc mặt khủng bố, gầm lên: “Câm miệng!”
Tiểu hoàng đế sắc bén nhìn hoàng thúc, rốt cục cũng nổi giận, trên mặt lộ vẻ bi thương vì không được chấp nhận: “Vì sao không thể? ! Vì sao ta lại không thể? ! Toàn bộ người trong thiên hạ đều có thể! Vì sao chỉ ta lại không thể!”
Ba ——
Vương gia một chưởng hung hăng tát trên mặt Tiểu hoàng đế
Hết thảy thanh âm chợt đình chỉ.
Vương gia sắc mặt khó coi, ngón tay run rẩy chỉ vào tiểu hài tử: “Ngươi, hảo hảo tỉnh lại cho ta, nghĩ xem mình đã nói những gì. . .”
Tiểu hoàng đế ôm hai má đau rát của mình, nước mắt tích góp rất lâu đã rơi xuống..
|
Chương 18: Phát sinh 18[EXTRACT]Mọi thứ cứ như vậy thay đổi.
Tiểu hoàng đế cùng Vương gia trừ bỏ công sự ra cái gì cũng không nói.
Như thế qua hơn một tháng.
Vương gia mới vừa hạ triều, liền nổi giận đùng đùng vọt tới ngự thư phòng: “Ngươi có ý gì?”
Tiểu hoàng đế vẫy lui hạ nhân, mặt không chút thay đổi: “Chính là ý buổi sáng, để hoàng thúc ngươi đến Trừ quận trị thủy.”
Vương gia mặt lạnh mỉm cười: “Bệ hạ, ngươi cũng biết thần gần đây đang bị bọn người kia làm bận đếnsứt đầu mẻ trán, loại thời điểm này ngươi lại bảo thần đi Trừ quận? ! Đây không phải là đem thần đẩy xuống huyền nhai sao? !”
Tiểu hoàng đế mặt không chút thay đổi: “Vậy chuyện tiểu thúc ngươi sai cung nhân đem nữ tử đưa lên giường của trẫm không phải là muốn đem tâm ý của trẫm đẩy xuống huyền nhai sao… Không, có lẽ đã thành công bị ngươi đầy xuống huyền nhai a.”
Vương gia nhíu mày, áy náy xấu hổ phẫn nộ thống khổ hết thảy biến ảo thành ánh mắt phức tạp, không nói: “…”
Tiểu hoàng đế sắc mặt trầm tĩnh: “… Cho nên trẫm hiện tại không muốn nhìn thấy hoàng thúc ngươi , vừa vặn lũ lụt ở Trừ quận cần người chủ trì, hoàng thúc ngươi đi không phải vừa đúng lúc sao?”
Vương gia nhìn tiểu hoàng đế, trong mắt toàn là không thể tin.
Đứa nhỏ dưới một tình cảnh hắn không biết đã lặng yên biến hóa , nhưng hắn lại chưa từng chú ý.
Thế cho nên bỗng nhiên trút đi lớp mặt nạ nhu thuận kia đã khiến hắn không thể tin được.
Có một loại cảm giác bị hung hăng phản bội.
Liền hiểu được hắn đấu tranh trong quyền lức chính trị như thế nào cũng là vô dụng , Hoàng đế không đứng ở phía hắn, hắn cũng đã đánh mất lợi thế cơ bản nhất của mình.
Lặng im giằng co khoảng một chén trà nhỏ.
Vương gia thu liễm biểu tình phức tạp trên mặt, chậm rãi nói: “… Hảo, nếu bệ hạ có ý như thế… Thần tuân chỉ.”
Tiểu hoàng đế lúc này mới dám nhìn gương mặt hoàng thúc, mím môi, khó nén lưu luyến: “Tiểu thúc có phải hận ta hay không ?”
Vương gia cúi đầu: “Không dám.”
Tiểu hoàng đế khó chịu, ngữ điệu khó được nhẹ nhàng: “Tiểu thúc, ngươi hận ta, ta cũng phải làm như vậy… Bởi vì ta thích ngươi, nhưng ngươi lại không muốn, cho nên chỉ có thể cầu ngươi cho ta một chút thời gian, để ta cường đại hơn một chút, để ta không thích ngươi như vậy nữa là được rồi.”
Vương gia nghe xong lời này, chỉ cảm thấy trong lòng thật sự khó chịu. Cảm giác kích động làm cho ngón tay giấu trong ống tay áo cũng phát run.
Tiểu hoàng đế chậm rãi đi xuống tháp: “Kỳ thật một tháng này A Ngôn cũng hảo hảo mà suy nghĩ rất nhiều, ta biết là ta tùy hứng , không nên đối tiểu thúc sinh ra loại tình cảm như vậy, chính là không có biện pháp, A Ngôn đăng cơ tới nay cũng chỉ có tiểu thúc làm bạn bên người ta , tuy rằng trên mặt có điểm hung, nhưng quan tâm ngươi cho ta không phải ít…” Nói tới đây, Tiểu hoàng đế khẽ cười: “Ta muốn ngủ sớm, ngươi cũng liền cùng ta ngủ, nhưng ta biết ngươi vẫn thường trộm thức dậy để tiếp tục phê tấu chương… Ta làm việc không biết suy nghĩ, thối liên (vòng chân) nan giải (khó mở đeo lên chân ngươi, khả ngươi vẫn không gọi người đến mở, kỳ thật là sợ ta thương tâm… Đến khi ngươi bảo ta giảm báo, tuy rằng trên mặt đối với ta tìm mọi cách hà khắc, nhưng chỉ cần giả trang đáng thương, ngươi tổng vẫn sẽ để ta ăn nhiều hơn một chút…”
Tiểu thúc như vậy, hắn đã thích ngay lập tức.
Vương gia nhắm mắt, đau lòng khó nhẫn.
Hắn thật sự không biết đã sai ở đâu, hiện giờ bị tiểu hài tử nói như vậy, dường như tất cả đều là sai lầm.
Hồi lâu.
Vương gia thu liễm tâm tình bi thương, khi cảm quan khôi phục, phát hiện tay của mình đã bị tiểu hài tử nắm lấy.
Vương gia trợn mắt, hoảng sợ nhìn tiểu hài tử quỳ một gối bên cạnh mình, hai tay nắm tay của mình: “Ngươi đây là bộ dáng gì!”
Tiểu hoàng đế đầu cũng chưa nâng, ngữ khí rầu rĩ khẽ gọi: “Tiểu thúc…”
Vương gia cường trang uấn giận: “Đứng lên! Ngươi cho rằng nói mấy lời kia có thể thay đổi cái gì!”
Tiểu hoàng đế lắc đầu, vùi đầu vào vạt áo bên hông hoàng thúc: “Ta biết cái gì cũng không thể thay đổi. . . Chỉ cầu tiểu thúc tới Trừ quận rồi, phải hảo hảo chiếu cố thân thể của mình, bởi vì, sẽ có người ở Hoàng đô tưởng niệm ngươi.”
Nói xong, tựa hồ lại sợ bị hoàng thúc hiểu lầm, Tiểu hoàng đế ngẩng đầu, cười đến so với khóc còn khó coi hơn, bổ sung thêm: “Là tưởng niệm người thân. . . Chờ khi tiểu thúc trở về, A Ngôn sẽ lại là đứa cháu mà ngươi muốn nhìn thấy . . . sẽ chỉ là cháu của ngươi . . .”
|