Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)
|
|
Chương 70[EXTRACT]Tuy Chương nữ sĩ không muốn có ý nghĩa sai lệch, nhưng hôm nay nếu không chứng kiến màn này, nàng thậm chí đã quên còn có một từ là “đồng tính luyến ái.”
Chương nữ sĩ không muốn đào sâu tưởng tượng, sau khi hỏi lại Ninh Hòa một lần, muốn hắn cho nàng một lời phủ định. Nhưng Ninh Hòa vẫn là không có đáp lại.
Vẫn là Bán Thanh Minh đứng lên trước, kéo Ninh Hòa đứng lên. Chương Linh lúc này cũng đã tiến gần đến phía bọn họ.
Thoạt nhìn, mẫu thân hình như là có hiểu lầm cái gì đi.
Bất quá hồi tưởng tình thế lúc vừa rồi, thật sự có thể khiến người khác hiểu lầm.
Cho nên, lại là lỗi của Bán Thanh Minh.
Ninh Hòa tuy đã đứng lên, nhưng vẫn có chút chóng mặt muốn ngã. Bán Thanh Minh tuy là muốn dìu hắn, nhưng cánh tay mới đưa ra lập tức rụt về. Hắn cũng là lui về phía sau, đối Chương Linh nói:“Bá mẫu nhĩ hảo, ta gọi là Trương Kính, là bằng hữu của Ninh Hòa.”
Bán Thanh Minh nho nhã lễ độ hỏi han, Chương Linh ý thức được chính mình vừa rồi thất thố, gật gật đầu, xoay người trở về đem tiểu nhi tử kéo vào cửa phòng an trí đến sofa trong phòng khách, cũng dặn dò nói: “Mụ mụ có việc cùng ca ca, ngươi ngồi ở bên này, không cần chạy loạn.” Sau đó, thế này mới quay mặt hướng Ninh Hòa, nói: “Ngươi theo ta lại đây.”
Chương Linh đi trước đến phòng Ninh Hòa, Ninh Hòa theo đuôi đi vào, bất quá trên đường lại bị Bán Thanh Minh giữ chặt, nhìn thần sắc lo lắng của hắn, Ninh Hòa cũng vỗ vỗ cánh tay hắn, nói: “Không có việc gì.”
Vốn sẽ không sao, hắn vốn đã không còn thích người kia, hắn hiện tại bất quá là thu lưu một cái bằng hữu, trong lúc hai người tổng vệ sinh có chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà thôi, này có thể có chuyện gì.
Lúc này đây, Ninh Hòa thật đúng là hợp tình hợp lý.
Nhưng hắn lúc nhìn đến sofa liền rầu rĩ, hắn không có đệ đệ, đứa nhở kia là Dương Hữu Ninh, là họ Dương, không phải họ Ninh.
“Ca ca.” Dương Hữu Ninh hô một tiếng, Ninh Hòa không đáp lại, xoay người đi vào phòng, phía sau liền nghe đến tiếng bắt chuyện của Bán Thanh Minh.
Mẫu thân cũng đơn giản là muốn chất vấn Ninh Hòa:“Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi cho ta một lời giải thích.”
Giải thích? Ninh Hòa cái gì cũng đều nói rõ ràng, nói hắn bất quá là bằng hữu, nói hắn bất quá là ở nhờ, nói chân tướng, nói sự thật, nhưng là nhìn đến biểu tình của mẫu thân, hắn cái gì cũng không muốn nói.
Bọn họ một năm chỉ thấy mặt vài lần, trước đây Ninh Hòa còn ngóng trông thấy nàng, nhưng là dần dần lớn lên, hắn lại đã quên chờ mong là loại tâm tình như thế nào.
6 năm trước mẫu thân hỏi hắn có muốn đệ đệ hay muội muội không, Ninh Hòa nhìn bụng nàng hơi gồ lên, đã hiểu chuyện gì sắp đến.
Sau đó, hắn liền đến một nơi xa để học đại học, đây chính là cách trốn tránh của hắn.
Bất quá, 6 năm, có một số việc hắn cũng liền nhận thức, dù sao, số lần bọn họ gặp mặt thật sự sẽ không nhiều lắm. Điều này làm cho hắn cảm thấy may mắn, cũng hiểu được bi ai.
Hắn nghĩ đến, năm nay cũng sẽ giống năm ngoái, bị mẫu thân kéo đi mua quần áo mới, sau đó liền đến nhà ông bà ngoại chúc mừng, thoải mái trải qua một năm. Chỉ cần nàng cao hứng, Ninh Hòa cũng nguyện ý tiếp khách.
Nhưng là, nàng hiện tại lại dùng vẻ mặt nghi ngờ hỏi hắn: “Ngươi cùng người kia có cái gì quan hệ?”
“Ngươi cảm thấy quan hệ gì thì chính là cái quan hệ đó đi.” Ninh Hòa không thèm quan tâm hồi đáp.
Loại khẩu khí tùy tiện này khiến Chương Linh tức khí, run run chỉ tay ra ngoài cửa, nhưng cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể “các ngươi” đến nửa ngày. Sau khi bình tĩnh lại nàng nói thêm:“Được rồi, các ngươi nói là bằng hữu, là bằng hữu thế nào, khi nào thì nhận thức, làm cái gì……”
Người làm mẹ hình như ai cũng có kỹ năng này, kỳ thật Ninh Hòa trước kia cũng có chút hưởng thụ, nhưng hiện giờ hắn chỉ cảm thấy phiền lòng, cái gì cũng không nói, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Biểu hiện của Ninh Hòa chứng tỏ nàng không thể thu lại được cái gì, cuối cùng hỏi hắn: “Hắn hiện tại ở đây?”
“Ân.” Ninh Hòa gật đầu,“Ở nhờ một chút, sẽ ngụ ở trong khách phòng.”
“Ngươi chưa bao giờ thích người khác trú ở cái phòng kia.” Mẫu thân nói.
Chương Linh nhớ rõ, có một lần nàng đến xem Ninh Hòa, trùng hợp Đào Nguyên cũng đang ở, Ninh Hòa lại chỉ sofa nói: “Vậy ngủ ở đây, hoặc là ở ban công, WC…tùy tiện ngươi.” Luc ấy Đào Nguyên oán giận ôm cánh tay Chương Linh mà làm nũng: “A di ngươi xem biểu ca thật không có tính người.” Ninh Hòa chỉ đáp lại:“Ta không thích người khác trú ở cái phòng kia.”
Chuyện này Chương Linh cũng đã sớm quên, đến hôm nay mới nhớ lại, dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể hiểu Ninh Hòa đối với người kia là không có bình thường.
“Tiểu Hòa, ngươi thành thật nói cho ta.”
“Ta nói, ngươi cảm thấy là cái gì, thì chính là cái đó, tùy tiện ngươi.”
“Ngươi thành thật nói cho ta!” Chương Linh cảm xúc có chút kích động, hé ra khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả ánh mắt cũng có chút phiếm hồng. Cũng đã mười mấy năm không thấy được bộ dạng này của mẫu thân, hắn vốn nên trấn an nhưng cửa phòng lại bị đẩy ra, cũng là cái vị đệ đệ kia, mếu máo nói:“Mụ mụ, các ngươi không cần cãi nhau.”
ChươngLinh vội vàng chạy ra cửa, vỗ đầu Dương Hữu Ninh nói: “Không cãi không cãi, mụ mụ mang ngươi đi ăn cái gì.” Sau đó, Dương Hữu Ninh liền nín khóc mà mỉm cười.
Biểu tình này, xem ở trong mắt Ninh Hòa phá lệ chói mắt.
“Ngươi đoán đúng, ta thích hắn. Cho dù các ngươi phản đối cũng vô dụng, ta chính là thích hắn.”
Ninh Hòa thanh âm không thấp, ngay cả Bán Thanh Minh đang ở ngoài cửa cũng nghe được rành mạch, Dương Hữu Ninh tuy là nghe được, cũng không hiểu. Còn Chương Linh cũng là sửa sang lại quần áo cho Dương Hữu Ninh, liền vội vàng lôi kéo người rời đi.
Cửa nhà một lần nữa bị đóng lại.
Ninh Hòa còn đứng ở trong phòng của mình, rất nhanh, liền nhìn đến dưới lầu xuất hiện thân ảnh mẫu thân cùng đệ đệ. Bọn họ đi đến bên cạnh một chiếc xe màu đen, sau đó cùng tiến lên xe.
Mở ra cửa sổ, tựa hồ còn có thể nghe được xe gào thét. Bọn họ đi rồi.
Ngoài cửa, Bán Thanh Minh hỏi hắn: “Vì cái gì phải nói với nàng như vậy?”
Ninh Hòa cũng là nở nụ cười: “Như thế nào, câu trả lời ngươi không thích? Ta nghĩ đến ngươi đã đợi thật lâu.”
“Ta là đợi thật lâu, nhưng là ta biết, đây không phải thật lòng của ngươi”
“Ta đây còn có thể nói như thế nào, nàng đã muốn……là mụ mụ của người khác.”
|
Chương 71[EXTRACT]Bán Thanh Minh đột nhiên bắt đầu hiểu được, Ninh Hòa vì cái gì chấp nhất không muốn tha thứ cho hắn, cũng là vì những chuyện hắn đã từng phải trải qua.
Hắn chưa bao giờ hỏi đến gia đình của Ninh Hòa, cũng là lần trước đến đây mới phát giác tình huống của hắn, cùng chính mình là không đồng dạng, nhưng cụ thể là cái dạng gì, hắn không thể nào biết được.
Mà hôm nay cũng nhờ Dương Hữu Ninh hắn liền hiểu được.
Cha mẹ ly dị, mẫu thân tái hôn, phụ thân chẳng quan tâm, Ninh Hòa là kiểu tự lực sinh trưởng. Đồng dạng với hắn đều là cha mẹ không ở bên người, nhưng hắn vẫn còn có thể gặp cha mẹ, thời điểm hắn quyết ý đến W thị, mẫu thân cũng vẫn ân cần gọi điện hỏi thăm hắn.
Còn Ninh Hòa, cũng là không có.
Song thân “ở” lại giống như “không ở”, thật sự đả kích người.
Hắn giờ nhớ lại lúc trước rời đi không cáo biệt, thật là có hối cũng không kịp.
Cùng nhau ngoạn suốt 2 năm cùng với mấy tháng gần đây, Ninh Hòa mới ngẫu nhiên nhắc đến vị biểu muội hay thích quấy rầy hắn, đối với Ninh Hòa có lẽ cũng là người tối thân cận đi, so ra vẫn hơn cha mẹ mặc kệ hắn cùng đệ đệ chỉ có cùng nửa huyết thống.
Xem bộ dạng Dương Hữu Ninh có vẻ rất thích vị ca ca này, nhưng ngược lại Ninh Hòa lại là bộ dáng chán ghét, đến ngay Bán Thanh Minh còn nhìn ra. Hắn hiểu được đối với Ninh Hòa, chán ghét một người chính là tình trạng: Không cần nói gì, không cần làm gì, bởi vì hắn căn bản là khinh thường.
Đối với Dương Hữu Ninh mà nói có lẽ không quá công bình, đứa nhỏ này thậm chí còn làm vẻ mặt ủy khuất, oán giận nói:“Mụ mụ luôn không chịu cho ta gặp ca ca.”
Không phải không cho gặp, mà là Chương Linh cũng cố kỵ cảm thụ củaNinh Hòa nên mới cố ý không cho bọn họ gặp mặt.
Ngoài cửa sổ vẫn là tiếng gió vù vù, Bán Thanh Minh rời khỏi phòng, nhượng Ninh Hòa một mình bình tĩnh lại, Ninh Hòa lại đột nhiên mở miệng nói: “Kỳ thật ta một chút cũng không khổ sở. Thiệt nhiều năm, đại khái ngay cả hai tay đều đếm không hết đi.”
Những lời này, như là nói cho Bán Thanh Minh nghe, hoặc như là nói cho chính mình nghe.Bán Thanh Minh ừ một tiếng đáp lại, phát hiệnthân hìnhNinh Hòa bỗng nhiên run run, sau đó, phát ra một chuỗi tiếng cườicuồng liệt, hắn hướng mạnh đầu đến phía tường, chính là ngoài ý liệu bị Bán Thanh Minh kéo lại. Trong lòng cảm xúc không được phát tiết, Ninh Hòa rõ ràng liền đấm thùm thụp lên ngực Bán Thanh Minh.
Bán Thanh Minh từ đầu đến cuối đều tùy ý để Ninh Hòa phát tiết.
Đánh một người đứng im không thú vị, Ninh Hòa sau dừng lại, đột nhiên thấy chóp mũi đau xót, rốt cục ngửa đầu khóc rống lên.
“Ngươi vì cái gì phải đi, ngươi vì cái gì lại bỏ lại ta……” Những lời ẩn giấu rất nhiều năm giờ phát tiết hết ra, cảm giác thật giống như……vết sẹo vốn chưa từng khép lại, đột nhiên một lần nữa bị vạch trần.
Những lời này Bán Thanh Minh cũng chỉ nghe được lần trước khi Ninh Hòa nắm lấy tay hắn, khóc lóc thảm thiết đến thê lương.
Hắn quả thực đã sai, đã làm sai… Hắn giờ cũng chỉ có thể vỗ vỗ phía sau lưng trấn an Ninh Hòa.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Lúc này đây Bán Thanh Minh như là đang khẩn cầu, Ninh Hòa rốt cục không có không nhìn hay là phản kháng, mà là gắt gao ôm hắn.
Sau khi tiêu hao thể lực, khóc lóc như mấy vai nữ chính, Ninh Hòa liền như vô lực, tùy ý để cho Bán Thanh Minh đỡ đến bên giường.
“……”
Sao lại thế này bọn họ cái gì cũng chưa làm mà như thế nào phải đi đến trên giường! Uy uy uy ta còn không có tha thứ ngươi a!Ngươi tưởng đối ta làm cái gì a! Ta nghĩ đến ngươi chính là cái người tử tế ai ngờ là một tên bại hoại! Ngươi đúng là mặt người dạ thú! TMD! Trước đây muội muội có dạy chiêu gì để đối phó với lang sói…
Ninh Hòa trong lòng lộn xộn suy nghĩ, nhưng Bán Thanh Minh thực tế cái gì cũng không có làm, chính là đem hắn nhét vào ổ chăn, sau đó, liền xong việc, trước khi ra khỏi cửa còn nói bên tai hắn: “Tống Thời, ngươi nên giảm giảm…”(Nguyệt: ec -_-)
“……”
Ninh Hòa lại là một trận không nói gì, mẹ kiếp giảm cái gì mà giảm, hắn cũng không phải tiểu cô nương, nặng một chút có làm sao!
Bất quá quên đi, Ninh Hòa hiện tại thật sự không có khí lực giận dữ, sau liền ở trong ổ chăn ấm áp mà say ngủ. Hắn có cảm giác như thật lâu thật lâu mới có cảm giác này, giống như 20 năm trước còn đang ở cùng cha mẹ, sau đó mọi chuyện đều cải biến.
Mở to mắt nhìn trần nhà, bụng phát ra tiếng kêu, xem di động phát hiện đã quá giờ ăn cơm, Bán Thanh Minh đủ ngoan, đây là kế hoạch vì hắn giảm béo hay sao.
Dù là lười cũng không thể chống lại nhu cầu sinh lý, Ninh Hòa miễn cưỡng đứng lên, mở cửa ra lại thấy Bán Thanh Minh còn đang cầm báo cũ lau dọn cửa thủy tinh. Bán Thanh Minh thấy Ninh Hòa đi ra liền kinh ngạc nói: “Sao hôm nay lại dậy nhanh như vậy?”
“……Ta nghĩ tối nay ngươi có thể đem nhà của ta biến thành hoàng cung đi.” Ân, đây là lời khen ngợi.
Phòng khách của Ninh Hòa bất quá chưa có từng tiếp đãi khách nhân, cho nên hắn vẫn là tùy tận. Giờ được Bán Thanh Minh lau chùi một phen, toàn bộ căn phòng liền trở nên sáng sủa.
Nhinh Hòa thấy Bán Thanh Minh quả nhiên rất được việc.
Đói bụng muốn chết, hai mắt sáng lấp lánh như sủng vật nhìn Bán Thanh Minh, hắn bĩu môi, chỉ vào phòng ăn: “Ngươi tự mình ăn đi.”
“Vậy còn ngươi?” Ninh Hòa hỏi.
Bán Thanh Minh vẫn tiếp tục công việc, nói: “Đã nếm qua.”
Bàn ăn cũng là ở đối diện với phòng khách, Ninh Hòa phát giác ánh nhìn của hắn luôn tự động dừng ở trên người Bán Thanh Minh, ngay cả tốc độ ăn cơm cũng chậm chạp. Hắn không cam lòng, liền cúi đầu, chuyên chú ăn cơm.
Bán Thanh Minh cũng rất nhanh xong việc, liền vui vẻ ngồi đối diện hắn.
Nhân sinh cũng quá khổ sở đi, ngươi ăn cơm, có người nhìn chằm chằm, Ninh Hòa để lại chiếc đũa, buồn bực nhìn người phía đối diện.
Bán Thanh Minh giống như vô sự hỏi lại: “Ăn no?”
Ăn no mới là lạ, Ninh Hòa mắt trợn trắng: “Ngươi thử xem lúc ăn cơm bị người nhìn chằm chằm, nuốt trôi mới là lạ, không ăn nữa.”
Bất quá Bán Thanh Minh cũng không phải vô duyên vô cớ an vị lại đây nhìn chằm chằm người ta. Nguyên bản là còn lo lắng Ninh Hòa tâm tình không tốt, dù sao vừa rồi khóc dữ dội như vậy, ngay cả Bán Thanh Minh còn bị dọa, hắn còn tưởng rằng Ninh Hòa còn muốn ưu thương trong chốc lát, ít nhất sẽ không nhanh như vậy liền theo bóng ma đi ra.
Nhưng sự thật là, Ninh Hòa đã khôi phục trạng thái cũ, thật giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Nhưng càng nhìn như bình tĩnh, mới càng làm cho người ta lo lắng.
“Đừng làm bộ không có việc gì, có cái gì mất hứng, nói ra sẽ tốt hơn, khóc ra cũng tốt.”
Ninh Hòa tiếp tục mắt trợn trắng: “Nhiều chuyện. Bất quá ta……” Ninh Hòa tạm dừng một chút, giật giật chiếc đũa, nói: “Thực không có việc gì.”
“Ta chỉ là…là thói quen mà thôi.”
|
Chương 72[EXTRACT]Bán Thanh Minh không dự đoán được sau khi trải qua một buổi chiều, Ninh Hòa còn có thể nguyện ý nhiều lời nói thêm mấy câu, hắn nghĩ đến tính tình Ninh Hòa, là không thích đem nhược điểm bại lộ trước mặt người khác.
Mà trên thực tế, ngay cả Ninh Hòa cũng không có nghĩ đến mình vì cái gì lại giải thích nhiều như vậy.
Hắn nghĩ có lẽ là bởi vì mấy năm nay đều không có bộc lộ ra với ai, cho nên hắn một mình chịu đựng, kỳ thật rất vất vả. Bên người bằng hữu không phải không có, còn có bạn nhậu, nhưng cũng chỉ là bạn nhậu mà thôi, những lúc kêu hắn đi ăn một bữa cơm, hắn cao hứng thì sẽ đi, mất hứng sẽ không đi, bởi vì hắn vẫn không tích cực, bằng hữu lui tới cũng dần dần ít đi. Ngay cả thời điểm có Thiên Nhai bên cạnh, Ninh Hòa cũng không cảm thấy là có thể đem việc này nói cho đối phương.
Hắn cho mình đủ mạnh mẽ nên chuyện gì cũng nuốt xuống, âm thầm một mình, lâu dần lại thành thói quen. Thói quen thật là một thứ đáng sợ, Ninh Hòa nghĩ.
Đến khi trước mặt xuất hiện một người như vậy, Ninh Hòa mới phát hiện, một người chống thật quá mệt mỏi, có người cùng chia sẻ, có người nói cho hắn nên làm như thế nào, hoặc không cần làm nhiều như vậy, chỉ cần an ủi hắn, nói cho hắn đấy không phải hắn sai, vậy là đủ rồi.
Đây là lần đầu tiên Ninh Hòayếu thế, ở trước mặt Bán Thanh Minh khóc thành cái dạng ngu ngốc, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai. Trước mặt Bán Thanh Minh đã muốn một bộ nguyện nghe tường tận mọi chuyện, Ninh Hòa cũng thuận thế cùng hắn nói những chuyện đã xảy ra trong nhiều năm qua.
Có lẽ hắn đã nghĩ bản thân đã quên đi nhiều chuyện, nhưng phía sau cũng đều có vẻ càng rõ ràng hơn. Trong trí nhớ thơ ấu bình thản, đến sau biến cố gia đình, giờ đến cuộc sống một mình. Ninh Hòa nghĩ cần thời gian rất lâu để nói cho hết, không ngờ, thời gian tiêu phí, so với mộng còn muốn ngắn hơn.
Nhưng vô luận như thế nào, có thể nói ra, trong lòng liền thoải mái hơn rất nhiều.
Trên bàn đồ ăn đã muốn nguội lạnh, Ninh Hòa đã muốn nói xong đứng dậy, Bán Thanh Minh cũng đứng dậy đem cái bàn thu dọn một chút. Nghe xong một chuỗi dài chuyện xưa, hắn cũng không có phát biểu bao nhiêu ý kiến, bởi vì này rốt cuộc đây là chuyện gia đình của Ninh Hòa. Chính là, lúc đứng ở cửa tủ lạnh, hắn vẫn là đối Ninh Hòa nói: “Ta cảm thấy, nên cần cùng mụ mụ hảo hảo nói chuyện.”
“Nói cái gì, có cái gì có thể nói.” Ước chừng là phát giác mình thất thố, hắn tạm dừng xuống, sau một lúc lâu sau, mới lại tiếp tục nói: “Trước kia cảm thấy, nếu ngoan một chút có thể nàng sẽ chạy đến bên ta hoặc là mang ta theo, nhưng kỳ thật làm cái gì cũng đều là vô dụng, cho nên mỗi lần thấy nàng chỉ có thể thuận theo ý tứ của nàng, nàng muốn như thế nào liền như thế đó. Nhưng như vậy, kỳ thật, thực mệt chết đi. Quên đi, đừng nói nữa, ăn no, rồi tiếp tục tổng vệ sinh.”
Sau đó, Ninh Hòa xăn tay áo, cùng Bán Thanh Minh đem nhà trở nên hoàn toàn sạch sẽ, sau mới yên tâm thượng trò chơi.
Cuối tuần thường là thời điểm náo nhiệt, Ninh Hòa trở lên tuyến, phát hiện vô luận là danh sách bạn tốt hay là danh sách bang hội, người ở tuyến đều là chật ních, nhưng duy độc có Bán Thanh Minh cùng Dĩ Phụ Chi Danh này hai cái hào, đều không có login.
Thăm dò xem ban công bên cạnh, cách vách không có ánh đèn. Ninh Hòa nghĩ, có lẽ là bởi vì hôm nay bận rộn một ngày, hắn hao phí nhiều khí lực, nên mới đi ngủ sớm. Không nghĩ đi quấy rầy hắn, Ninh Hòa đóng của lại, quay về với TG riêng tư.
Mỹ nhân ngư ngư nhìn thấy hắn, đã muốn ân cần hô lên: “Tịch Thập ca ca, người ta chờ đã lâu.”
Ninh Hòa nhất thời một cái run run, thiếu chút nữa theo ghế trên ngã xuống, Mị Nguyệt Tinh Thần cùng vài hảo hữu khác còn phát đến tư tín an ủi: “Tịch Thập, như thế nào trêu chọc phải nàng ha ha ha ha cáp.” “Đại tỷ, san hào đi.” “Tịch Thập, tự trọng đi.”
“……” Ninh Hòa không nói gì mà chống đỡ, hắn xem như nghĩ tới. Trong chốn giang hồ có một truyền thuyết: Nữ nhân là không thể đụng vào.
Nhưng Ninh Hòa ngày hôm qua cũng là trong lúc tuyệt vọng tùy tiện tìm một người cùng đi thi đấu thôi, mà hắn cũng không nhớ đến nữ nhân truyền thuyết kia tên gọi là gì nữa cơ.
Tái nghe nàng hô to một tiếng Tịch Thập ca ca, Ninh Hòa yên lặng rơi lệ, may mà lúc này hệ thống nhắc nhở hắn Đường Thời Vũ login, hắn tìm được một cái cớ tốt nhất: “Đồ đệ gọi, đi trước.”
“A? Còn không có gọi mà.” Trong kênh bang hội, một người tên là Đường Thời Vũ nói.
…
“Ngươi như thế nào lại ở đây?” Ninh Hòa kinh hãi, lập tức liền phát tư tín.
Đường Thời Vũ còn đắc ý: “Lợi hại không, ta nghĩ trà trộn vào Thiên Thu Nguyệt.”
Lại nói tiếp, Thiên Thu Nguyệt cũng được coi như một bang hội lớn, lần trước hắn do có quen biết với Tinh Hận nên mới có cơ hội vào bang. Thiên Thu Nguyệt nguyên bản không thu hào chưa đầy cấp (ngoại trừ 1 số trường hợp như nick phụ, bạn bè, đồ đệ), vậy mà Đường Thời Vũ cũng có thể trà trộn vào, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Bất quá chân tướng chỉ là làm người rơi lệ, bất quá Ninh Hòa còn phải giải đáp thắc mắc trên kênh bang hội: “Uy uy uy Tịch Thập, Tiểu Vũ kia là đồ đệ đi, thành thật khai báo, là muội tử đúng không.”
Đường Thời Vũ thật là cái nữ hào, mà Đường Thời Vũ cũng thật là đồ đệ của hắn.
Vì thế, việc trà trộn vào bang hội cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Nhưng là đáp án của Đường Thời Vũ càng khiến thêm……khiếp sợ, một cái biểu tình mỉm cười, mặt sau tiếp theo nói là: “Bởi vì bị ta truy a.” Rõ ràng là đối phương cố ý phát ra ở kênh bang hội.
Nhìn thấy những lời này, toàn bang hội đều im lặng. Lặng im sau một phút đồng hồ, mới có người lấy biểu tình khiếp sợ: “Trời ạ! có JQ (gian tình) a.”
Này một câu giống như cái chốt mở, nhất thời mở bung những người kia như cái máy hát, kênh bang hội lập tức kín chữ, tốc độ so với lúc Ninh Hòa mới tới Không Đảo càng thêm kịch liệt. Ninh Hòa quyết đoán không nhìn kênh bang hội, tiếp tục tư tín nói: “Đừng nói giỡn.”
“Ai nói giỡn, là sự thật còn gì.” Đường Thời Vũ nói.
Hai người cách màn hình, Ninh Hòa cũng không biết lúc này Đường Gia Nhạc biểu tình đến tột cùng là nghiêm túc hay là ngả ngớn, cũng không thể phán đoán những lời này tính chân thật được bao nhiêu. Nhưng hắn biết chính mình đã tự chuốc một chuyện phiền toái vào người.
Gãi gãi đầu, theo bản năng nhìn về phía danh sách bạn tốt, cũng là quên, Bán Thanh Minh không có login. Một là thật, hai là nói giỡn, bất quá bọn họ chính là mới gặp mặt một lần, là người xa lạ, nào có thể nói là thích hay không thích.
Nhìn đến cấp bậc của Đường Thời Vũ cao hơn trước nhiều, Ninh Hòa cũng khen ngợi một câu: “Thật khá, thăng cấp rất nhanh a.”
Coi như là chuyển đề tài đi, Đường Thời Vũ cũng không tiếp tục dây dưa chuyện vừa rồi, cũng là chuyển qua oán giận hôm nay mãi không thấy Ninh Hòa lên tuyến:“Còn tưởng ngươi cả ngày đều ở trò chơi, ta dậy thật sớm đã lên tìm, kết quả đợi suốt một ngày, suốt một ngày a!”
“Thật có lỗi, hôm nay phải tổng vệ sinh.” Ninh Hòa nói, xem nhẹ chuyện xuất hiện của mẫu thân như một đoạn nhạc đệm, làm bộ không có chuyện phát sinh. Đây là cách xử lý từ xưa của hắn, sẽ không để ảnh hưởng tâm tình ngoạn trò chơi của mình.
Đường Thời Vũ oán giận vài câu, liền cấp Ninh Hòa mời tổ đội. Hắn vận khí không sai, sau khi vượt qua hoạt động năm mới, đạt được kinh nghiệm lớn. Bất quá lần hoạt động này cũng không phải dễ, vì thế Đường Thời Vũ cũng là chờ Ninh Hòa lên để đem hắn đi làm nhiệm vụ toàn cấp, sau đó liền bạo thăng vài cấp.
Cấp bậc lên, cũng đến lúc làm nhiệm vụ thầy trò. Nhiệm vụ này ban đầu là không có, coi như là một cái nhánh của hoạt động năm mới đi. Yêu cầu là thầy trò cùng tổ đội hoàn thành nhiệm vụ tương ứng,cuối cùng có thể x2 phần thưởng nhận được.
Nghe người đã hoàn thành nói, nhiệm cụ cuối có thể thưởng cho một kiện trang bị mãn cấp, cũng có thể là vòng cổ hoặc nhẫn, thuộc tính khá tốt, quan trọng nhất còn có một kỹ năng phụ trợ mới: Truyền tống thầy trò. Hơn nữa nhiệm vụ này chỉ giới hạn trong lễ mừng năm mới, cho nên tất cả đều nắm chặt thời gian đi làm nhiệm vụ.
Ninh Hòa thậm chí còn phát hiện trên kênh Thế Giới không ngừng có người xoát tìm sư phó hoặc là tìm đồ đệ.
…
Nhiệm vụ thầy trò thật không quá khó khăn, đầu tiên là 2 người tổ đội sau qua sứ giả hoạt động năm mới nhận nhiệm vụ. Độ khó nhiệm vụ cũng không kém mấy hoạt động ban ngày là bao, chỉ có thưởng là cao hơn thôi, tuy phải vượt qua vài cái bản đồ, chạy đi chạy lại có chút phiền toái thôi.
Ninh Hòa đều nhịn không được oán giận một tiếng: “Phiền toái.”
Đường Thời Vũ cười an ủi nói: “Đây cũng là khảo nghiệm thầy trò a.”
……Cái gì khảo nghiệm lại giống như thầy trò hai người tìm một đống tình vợ chồng, chim liền cánh cái gì gì đó a, làm hắn có ảo giác như đang làm nhiệm vụ tình lữ.
Bất quá chỉ là trò chơi, Ninh Hòa cũng chỉ có thể làm theo. Nhiệm vụ thầy trò có tất cả 10 vòng, sau khi hoàn thành mới có thể lấy được bài tử đổi trang bị.
Nhiệm vụ là Ninh Hòa giao, cho nên bài tử cũng là rơi vào tay hắn, hệ thông đưa ra lựa chọn giữa vòng cổ và nhẫn. Cùng trang bị trên người hắn không khác biệt mấy, còn Đường Thời Vũ cũng chưa đủ cấp sử dụng, nhưng hắn vẫn là tôn trọng hỏi một câu: “Lấy vòng cổ hay lấy nhẫn?”
“Đương nhiên là nhẫn rồi.” Đường Thời Vũ không chút do dự trả lời, đồng thời ở câu sau dẫn theo một cái biểu tìnhý vị thâm trường. Vốn thiếu chút nữa điểm hạ nhẫn, Ninh Hòa đột nhiên hiểu được, cũng không chút do dự điểm hạ vòng cổ, sau đó, 2 cái vòng giống như đúc tự động xuất hiện trong ba lô của 2 người.
Thuộc tính của vòng cổ là vô cùng tốt, cũng bởi vì là phần thưởng của nhiệm vụ thầy trò, đằng trước còn có tên đối phương, giống như có vật để kỷ niệm. Nhưng Đường Thời Vũ lại thở dài một hơi nói:“Như thế nào không chọn nhẫn, như vậy có thể thuận tiện cầu hôn rồi.”
“Đằng nào cũng chỉ là vui đùa.” Ninh Hòa biết tên này lại muốn nói mấy lời không đứng đắn, hắn nghĩ tới tên kia lúc nãy đùa cợt như thế nào, nên mới chọn vòng cổ, tránh cho đối phương lại nói mấy lời ám muội.
Còn chưa kịp trầm trồ khen ngợi bản thân, đã nghe Đường Thời Vũ yếu ớt nói:“Nhẫn hay là chờ cùng Trương Kính làm nhiệm vụ đổi đi?”
“Như thế nào khả năng.” Ninh Hòa theo bản năng trả lời, nhưng là, như thế nào không có khả năng. Không thể không nói, kỳ thật thái độ của hắn cùng Thanh Minh tuy đã mềm xuống, nhưng hôm nay lại ở trước mặt đối phương khóc lớn một hồi, hắn nghĩ đến là xấu hổ, bởi vì hắn cho tới bây giờ đều không thích khóc ở trước mặt người khác, ngoại trừ cha mẹ, có lẽ Bán Thanh Minh là người đầu tiên.
Buổi chiều tuy có cùng Bán Thanh Minh mặt đối mặt, nhưng vẫn có chút mất tự nhiên, nhưng hắn lại có thể nói ra một đống lớn như vậy, quả thực giống như nghẹn lâu mới tìm được bồn cầu để phát tiết giống nhau…(chị t/g thật 3 chấm =”= ví như đúng rồi)
Sau khi cùng Đường Thời Vũ làm xong nhiệm vụ, hắn mới nghĩ tới Bán Thanh Minh, dù sao hào Dĩ Phụ Chi Danh vẫn là sư phó của hắn. Mà lúc lựa chọn phần thưởng Ninh Hòa lại nghĩ đến mình không chút do dự cấp cho Đường Thời Vũ một cái cự tuyệt, kỳ thật chính hắn cũng không phát giác, hắn là đem cơ hội kia lưu lại cho một người.
“Như thế nào……có khả năng……” Ninh Hòa không cam lòng nặng nề nói, hắn phát giác sự tình hiện tại phát triển đã muốn hoàn toàn thoát khỏi dự đoán ban đầu của hắn. Hắn cảm thấy mình giống như sắp thua, nhưng là hắn không nghĩ sẽ chịu thua.
(mịa =”= thua đi người ơi ~ taz chờ lâu quá rùi T^T; Nguyệt: ta beta cũng mỏi tay rồi =)))
Cũng là tại thời điểm rối rắm, màn hình lớn xuất hiện một cái thông báo:
Ngoạn gia [An Lạc] hướng ngoạn gia [Chùy Tử] đưa ra lời cầu hôn.(Nguyệt: wow, cho kết hôn đồng tính hả O_O)
Ninh Hòa lúc ấy phản ứng đầu tiên chính là: Nằm tào, trò chơi này cư nhiên có cho phép kết hôn đồng tính.
|
Chương 72[EXTRACT]Ninh Hòa nhìn tới màn hình, thực cảm khái, Tiểu An Tử đúng là Tiểu An Tử, ra tay chính là hào phóng, cư nhiên dùng tới vật dụng thông cáo này, đây bình thường đều là dã đồ BOSS hiếm hoi mới rơi ra a.
Tuy cũng không hiếm người cầu hôn, nhưng mọi người đều là quý thời gian tệ của bản thân, cho nên lúc cầu hôn cũng chỉ dùng những thứ chất lượng thông thường hoặc kém. Nhưng Tiểu An Tử lúc này lại liên tiếp phát ra thông cáo…Ninh Hòa tính toán, TMD, hắn định dùng toàn bộ thời gian tệ để thông cáo, không thành công liền hy sinh luôn sao.
Nhưng đợi chút……chuyện hình như đã bại lộ?
Ninh Hòa hậu tri hậu giác phát hiện, An Lạc cư nhiên là cầu hôn với Chùy Tử, rõ ràng hôm qua Chùy Tử còn kêu Ninh Hòa hỗ trợ giấu diếm thân phận, như thế nào trong nháy mắt thân phận liền bại lộ, trên đời này thật đúng là không thể nói trước được điều gì, về sau làm chuyện xấu cần phải thật cẩn thận mới được.
Người trên kênh TG phản ứng so với Ninh Hòa cũng không nhanh hơn bao nhiêu, 2 người cũng tương đối có tiếng ở Gia Cáp Lạc Tư Thành, nhưng tổ hợp 2 cái tên này vẫn là khiến mọi người sửng sốt, đã thế đây dường như là cơ tình giữa 2 nam nhân.
Sau đó lại xuất hiện tin tức Chùy Tử cự tuyệt An Lạc, khiến cho TG lại một trận sôi trào.
Ninh Hòa không còn hơi sức quan tâm kênh TG nói gì, giờ hắn đang tư tín với một số người biết chuyện, bất quá tư tín với An Lạc cùng Chùy Tử giống như đá chìm đáy biển, còn Quân Lâm vẻ mặt huyết lệ cùng Ninh Hòa phun tào: “Tịch Thập đại gia, lần này chết chắc rồi.”
“……” Lời này mở miệng Ninh Hòa đại khái liền hiểu được, Quân Lâm hẳn cũng có một phần góp công cho chuyện này.
Mà quá trình bại lộ cũng đơn giản đến không tưởng, chỉ là lúc bọn họ từ phụ bản ra nói chuyện phiếm trên kênh phụ cận, hắn chỉ là vô tình nói: “Ngoạn thích khách Nhã Hà thủ pháp cũng là không kém a.” Ma xui quỷ khiến kiểu gì, An Lạc sau khi được Ninh Hòa khuyên bảo, đã từ bỏ ý định san hào, hắn vẫn là luyến tiếc huynh đệ trong trò chơi. Sau khi thượng tuyến liền cùng mấy người đi hạ bản, lại vô tình nhìn thấy câu kia, ý nghĩa thật không có tầm thường.
Sau đó An Lạc cùng Chùy Tử ở kênh YY nói cái gì đó, tuy Quân Lâm muốn nghe lén nhưng lại bị Chùy Tử đá ra ngoài. Giằng co được tầm 1h, không biết phát sinh cái gì mà lại khiếnChùy Tử rớt tuyến. Trong lúc mọi người đang lo lắng, lại thấy An Lạc hướng Chùy Tử cầu hôn.
Hành động bất ngờ này thật làm cho mọi người mở rộng tầm mắt. Quân Lâm còn cảm khái nói: “Nói gì thì nói, cũng chỉ là nằm vùng thôi a, có hà tất khiến An Lạc phải xấu hổ như thế, Chùy Tử cũng thật không bao dung a.”
Quân Lâm kỳ thật cái gì cũng không biết, đối với một người là thẳng nam thì đối với mấy chuyện đống tính gì đó luôn có một thái độ hèn mọn, cảm thấy âm dương kết hợp mới là chính đạo, cho nên khúc mắc của Chùy Tử với An Lạc cũng khó có thể giải quyết. Phải nói người thật sự biết được sự tình có lẽ chỉ có hắn cùng Bán Thanh Minh.
Nhưng là Quân Lâm cảm thấy, một người nam nhân hướng một người nam nhân cầu hôn, là một loại phương thức khiến cho người ta xấu hổ, mà có lẽ đại bộ phận mọi người, ước chừng cũng đều là loại thái độ này đi. Ninh Hòa nói không nên lời, hắn nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng đứng lên, vọt tới phòng của Bán Thanh Minh. Dù sao cũng là chuyện bang hội bọn họ, Chùy Tử cũng là bằng hữu của hắn, cũng là nên nói với Thanh Minh một tiếng, dù là đang ngủ cũng phải kéo dậy.
Nhưng khi Ninh Hòa đẩy cửa ra, trên giường lại không có một bóng người. Có lẽ là mới vừa đi ra ngoài, cũng có lẽ, tên kia ngay từ đầu đã không ở trong này.
Nếu không phải trong phòng vẫn còn quần áo bừa bãi, Ninh Hòa sẽ nghĩ đến chuyện Bán Thanh Minh căn bản là không có ở trong này. Nhưng là, đã trễ thế này, tên kia sẽ đi chỗ nào?
Thử gọi cho đối phương, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang ngay bên người, di động cùng máy tính được đặt ở cùng nhau trên bàn. Ninh Hòa coi qua, mặt trên có mười mấy cuộc điện thoại gọi lỡ, trừ bỏ vừa rồi hắn, còn lại tất cả đều là Đường Gia Nhạc điện, có lẽ là thúc giục Thanh Minh thượng du viễn. Có lẽ cả buổi ở ngoài dọn dẹp nên Thanh Minh cũng không có để ý.
Nhất thời tìm không thấy người, Ninh Hòa có điểm lo lắng, bất quá Bán Thanh Minh lớn như vậy, mặc dù là người mới đến đây, cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn đi. Đi trở về ban công, đẩy ra cửa sổ nhìn dưới lầu, nói không chừng Thanh Minh chỉ là đi xuống mua gì đó, rất nhanh sẽ xuất hiện, sau đó sẽ ngẩng đầu cùng hắn vẫy tay đi.
Chính là……
Bán Thanh Minh quả nhiên đã trở lại, chỉ là được một chiếc xe màu đen đưa về. Sau khi ra khỏi, hắn còn cúi người, cười chào ai đó.
Nhờ có đèn đường nên Ninh Hòa hoàn toàn có thể nhìn rõ, còn Bán Thanh Minh là không có để ý đến phía trên, hắn đi lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa, vốn không nghĩ Ninh Hòa sẽ phát hiện hắn đi ra ngoài.
Trong tay còn cầm hai chén hồn đồn, Thanh Minh nghĩ có thể nói dối là mình vừa xuống lầu mua đồ ăn khuya, nhưng Ninh Hòa liền đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn: “Nàng cùng ngươi nói gì?” Bán Thanh Minh biết, Ninh Hòa cái gì cũng đều thấy được.
Sớm biết vậy, hẳn có lẽ nên ở một nơi xa một chút mới xuống xe, Thanh Minh ảo não nghĩ.
Bất quá nếu Ninh Hòa đã thấy được, như vậy hắn cũng không cần giấu diếm, như thế nhượng hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng là chuyện này, nên nói như thế nào.
Bán Thanh Minh bưng hồn đồn đặt ở trước mặt Ninh Hòa, sau đó ngồi xuống phía đối diện, cầm thìa đánh một vong quanh mới nói: “Kỳ thật lúc trưa ta nhìn thấy nàng ở dưới lầu, do dự thật lâu cũng không có đi lên. Sau tỉnh ngủ đi ra ăn cơm, nàng cũng đi rồi. Lúc ta đang thu dọn ở phòng bếp, kết quả lại nhìn thấy nàng còn đứng ở dưới lầu nhìn lên. Nàng biết ta lúc đó thấy được nàng, cho nên cũng không có đi lên, ta cũng chỉ có thể đi xuống.”
Bán Thanh Minh dừng trong chốc lát, buông thìa, hay tay mười ngón giao nhau đặt ở trên bàn, hắn tự hỏi trong chốc lát mới nói với Ninh Hòa: “Tống Thời, vô luận như thế nào, nàng cũng là người thân của ngươi.”
“Biết.” Ninh Hòa cảm thấy câu nói này thực buồn cười, nàng là mẫu thân hắn, chuyện này hắn vẫn biết, mà hắn cũng không có đối nàng làm cái gì quá phận, không phải sao, những chuyện khổ sở hắn đều tự mình nuốt. 20 năm sau cũng chỉ có hôm nay hắn nói ra chuyện tình.
Bụng kỳ thật có một chút đói, nhưng bát hồn đồn trước mắt kích không nổi cảm giác thèm ăn của hắn, quấy một chút, cuối cùng vẫn là chốt hạ: “Nàng rốt cuộc cùng ngươi nói gì? Có lẽ là tranh thủ tình cảm, có lẽ vẫn là khóc cầu đem con trả lại cho nàng? Có lẽ cái trước khả năng vẫn cao hơn đi.”
“Tống Thời.” Bán Thanh Minh biểu tình nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Không cần lo nàng cùng ta nói gì, đây là chuyện ta sẽ xử lý tốt, chính là nàng cảm thấy đã nhiều năm như vậy, vì cái gì ngươi vẫn không tha thứ cho nàng.”
“Không có trách nàng.” Ninh Hòa nói, trước kia hắn vẫn cảm thấy như thế này, nhưng là lúc này lời này nghe lại, cả hắn cũng không tin. Như Bán Thanh Minh nói, đã qua nhiều năm như vậy, tuy miệng nói không, nhưng là trong lòng vẫn đang trách nàng, không chỉ trách nàng, còn có trách cả phụ thân. Hắn vẫn không hiểu được, vì cái gì ba mẹ của người khácđều có thể một bộ ân ái, bộ dáng một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, nhưng còn gia đình hắn, lại không hề giống như một gia đình, lại giống như người xa lạ.
Tất cả đều do bọn họ, hắn trách bọn họ lúc trước bỏ lại hắn ly khai. Mà việc này, lại nên tha thứ như thế nào, hắn làm không được, chẳng lẽ không duyên cớ bị cha mẹ bỏ lại cũng thành chuyện đương nhiên?
“Tống Thời, bọn họ cũng có nỗi khổ, dù biết không dễ dàng, nhưng là…… Ai cũng không dễ dàng.”
Bán Thanh Minh nói thật thoải mái, mà lời này, Ninh Hòa cũng là không nghĩ sẽ nghe. Nuốt một hơi hết bát hồn đồn liền đứng lên rời khỏi.
Nhân vật của hắn vẫn đang đứng ở trong Gia Cáp Lạc Tư Thành, Đường Thời Vũ sau khi kêu nửa ngày cũng không thấy người, cuối cùng cũng chỉ có thể tự chạy đi làm nhiệm vụ. Còn kết cục của Chùy Tử cùng An Lạc, Ninh Hòa cũng không còn hơi sức quan tâm, bản thân hắn hiện giờ cũng đang rất phiền toái đi.
|
Chương 73[EXTRACT]Ninh Hòa suy nghĩ một đêm, những lời Bán Thanh Minh nói, thật sự là đề khó giải. Hắn cũng không hiểu nổi bản thân, nhưng Bán Thanh Minh có lẽ nói cũng không có sai, hắn kỳ thật vẫn để ý chuyện mẫu thân năm đó rời đi.
Có thể gọi là bóng ma thời thơ ấu.
Tuy rằng hắn nhiều năm đều một bộ không để ý, ngụy trang đến ngay cả chính mình đều quên chuyện như vậy, nhưng trên thực tế, hắn vẫn là để ý. Hắn hy vọng nhìn thấy cha mẹ, hắn không thích cái đệ đệ đoạt đi mẫu thân của hắn, nói đơn giản, hắn hiện tại thật giống như tính tình của một tiểu hài tử.
Cho nên mới nói với mẫu thân như thế, khiến cho nàng tức khí rời đi.
Nhưng hắn cảm thấy, nếu so sánh giữa hắn với mẫu thân, loại chuyện bỏ lại con càng nghiêm trọng hơn, cho nên, hắn vì cái gì mà phải tự kiểm điểm.
Sau khi có thể đưa ra một cái kết luận như vậy, Ninh Hòa mới an tâm đi vào giấc ngủ, cũng không có nghe được thanh âm Bán Thanh Minh rời đi lúc nửa đêm.
Hôm sau lúc rời khỏi giường phát hiện Bán Thanh Minh không giống như mọi khi chuẩn bị bữa sáng cho hắn.
Tuy đây không phải nhiệm vụ của Bán Thanh Minh, nhưng giống như đã thành thói quen, vô luận hắn dậy lúc nào đều sẽ có đồ ăn dự trữ hoặc bữa ăn chờ đợi hắn. Cho nên hôm nay như vậy, lại khiến Ninh Hòa có chút không thích ứng, lúc đi WC hắn có qua dò xét phòng của Bán Thanh Minh, nhìn thấy bên trong khá hỗn độn: Chăn không có gấp, bút ký trên bàn cũng không thấy đâu, Ninh Hòa lúc này mới phản ứng lại, hình như hành lý của đối phương cũng không thấy.
Đây là……ly khai?
[mẹ nótaz là taz mất kiên nhẫn lắm rùi nhá; Nguyệt: ta cũng giống nàng ah]
Cho nên, đây là lần thứ hai đi. Lần trước là trong trò chơi, lần này là trong hiện thực.
Bất quá lần này cũng hợp ý hắn, nguyên bản đã nghĩ mình lạnh nhạt để có thể làm cho hắn rời đi, hiện tại rốt cục được như nguyện. Kết cục này hắn đã sớm đoán trước, cho nên, không có chút cảm xúc, hắn chính là nhìn chiếc giường kia, sau đó yên lặng đóng cửa lại.
May mắn…… May mắn hắn vẫn kiên trì không có tha thứ, nếu mềm lòng quá sớm, như vậy chính mình khả năng không thể chịu nổi đả kích lần nữa.
Cho nên hiện tại, hắn không có khó chịu, thật sự không…
Dường như không có việc gì xảy ra, Ninh Hòa lại thượng trò chơi, ngày hôm qua Ninh Hòa trực tiếp lên giường, không có rời khỏi trò chơi, bất quá bởi vì thời gian dài không hề động, trò chơi đã muốn tự động ngăn kết nối, hiện tại một lần nữa đăng nhập, tốc độ nhưng thật ra tương đối mau. Mà hắn vừa lên tuyến đã bị Tinh Hận tổ đội, còn đưa ra một cái tọa độ, miệng còn hô: “Đại tỷ…đại tỷ mau tới, có chuyện trọng đại phát sinh.”
Chuyện trọng đại? Lúc này còn có chuyện gì có thể trọng đại hơn chuyện của An Lạc cùng Chùy Tử. Ninh Hòa tuy rằng còn không có rõ ràng tình huống, nhưng trước tiên vẫn là chạy tới tọa độ kia.
Địa phương theo như Tinh Hận nói nằm ở ngoài thành – là một dã đồ cổ bảo di tích, danh như ý, cảnh quan nổi tiếng chính là một cái cổ bảo, tuy ban đêm có điểm âm trầm, cảm giác khủng bố, bất quá lúc ban ngày, vẫn là phong cảnh như họa. Địa phương này còn có tính khiêu chiến, chính là cổ bảo có thể leo lên, cũng chưa từng có ngoạn gia leo đến đỉnh cao nhất.
Ninh Hòa cũng từng thử qua, nhưng cũng là thất bại, cuối cùng mới lấy cái cơ “Không lãng phí sinh mệnh” ngượng ngùng ly khai, còn bị Thiên Nhai cười nhạo. Hôm nay lại đếnđịa phương này, thật có chút cảm khái.
Lúc tới nơi, Ninh Hòa phát hiện xung quanh đã vây đến mấy trăm ngoạn gia, người quen người không, bất quá đều chủ yếu là người bên Không Đảo cùng Thiên Thu Nguyệt, Ninh Hòa nhìn mọi người đều đang ở trạng thái hòa bình, nếu không đã nghĩ đây lại là bang chiến.
Sau tìm được vị trí của Tinh Hận, Ninh Hòa cũng giống mọi người chuyển tầm mắt lên phía trên, xác định bóng dáng của Tiểu An Tử đang nhích tới nhích lui. Chỗ càng cao, nhân vật càng dễ rơi xuống, mỗi hoạt động của Tiểu An Tử đều khiến cho mọi người trong lòng run sợ, sợ hắn không qua được mà ngã xuống. Mà nếu ngã từ độ cao đấy, chết là cái chắc.
“Tiểu An Tử đây là thế nào?” Ninh Hòa hỏi.
Tinh Hận cùng An Lạc thân hơn một ít, hơn nữa hắn hiện giờ cũng quái quái, có thể vì biết nội tình nên nhìn trong chốc lát mới khụ khụ thanh thanh cổ họng, nói: “Ngày hôm qua cầu hôn, ngươi có nhìn đến đi.”
“Thấy được, cho nên đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Không nghĩ tới đi, cái người tên Chùy Tử của Không Đảo lại chính là Nhã Hà!” Giọng điệu của Tinh Hận khiến Ninh Hòa giật mình, cảm thấy chút lành lạnh.
“Thật sự là không nghĩ tới a, ngày hôm qua Tiểu An Tử khó được login, liền kéo chúng ta đi bản sao, kết quả vừa mới đến cửa bản sao liền gặp gỡ người bên Không Đảo, sau đó bọn họ có người không cẩn thận nói lộ ra, liền công bố thân phận thật của Chùy Tử. Sau đó là những chuyện ngươi đã thấy.”
Ninh Hòa gật đầu, hôm qua Quân Lâm cũng đã nói với hắn cộng với tận mắt nhìn được An Lạc cầu hôn thất bại, nhưng mấy chuyện đó cùng hôm nay có liên quan sao? Chẳng lẽ Tiểu An Tử vì hôm qua bị làm nhục nên hôm nay mới đi phát tiết.
“Tiểu An Tử trước kia thích Nhã Hà ta còn nghĩ đấy chỉ là võng luyến bình thường, Nhã Hà san hào, hắn cũng có thể khôi phục, kết quả, hắn cư nhiên còn thật sự! Đáng sợ, thật sự đáng sợ.”
“Có cái gì đáng sợ.”
“Ngươi không biết a, Tiểu An Tử tên này, bình thường nhìn một bộ cà lơ phất phơ, nhưng thật sự thì hắn…thực đáng sợ.”
“Là sao?”
“Trước đây hắn có một lần thật sự muốn thi vào một trường, sau đợt thi thử thì điểm của hắn không có khả quan. Nếu không nhờ tận mắt thấy hắn thường xuyên học thâu đêm, ta thực hoài nghi số điểm đấy của hắn là do tiền.”
“……Quả nhiên thực đáng sợ. Bất quá hiện tại rốt cuộc là sao?” Tinh Hận cả nửa ngày đều không nói đến chủ đề chính, Ninh Hòa nhịn không được thúc giục.
Tinh Hận tự hỏi một chút, cuối cùng nhảy tới trọng điểm, nói: “Cho nên khi hắn vẫn bám theo Chùy Tử cầu hôn, Chùy Tử nói nếu hắn có thể leo được lên đỉnh cao nhất sẽ chấp nhận lời cầu hôn kia.”
Sát, hảo cẩu huyết. Ninh Hòa nhịn không được cảm khái, bất quá bởi vì từ trước đến nay đều không ai có thể làm được việc đó, cho nên Chùy Tử có lẽ là muốn dùng loại phương pháp này để bắt hắn buông tha. Chính là Tiểu An Tử thật sự ở trong này trèo lên.
“Hắn ở trong này đã bao lâu.”
“Từ lúc đêm qua bị cự tuyệt xong, lúc ta logout hắn đã ở trong này, lúc ta login hắn vẫn còn ở nơi này.”
“Cũng không biết nhân vật của hắn còn bao nhiêu thời gian tệ?”
“Tối thiểu là 20p nữa.”
Ninh Hòa kinh ngạc, Tinh Hận nói ra đáp án chắc chắn như vậy, là có năng lực biết trướcsao, bất quá điều đấy là không tưởng đi, sau Tinh Hận mới giải thích: “Thời gian tệ của Tiểu An Tử không nhiều lắm, ta vừa rồi hỏi qua, nếu hắn không ngã xuống thì còn có thể kiên trì 20 phút nữa.”
“Các ngươi sao không giao dịch thời gian tệ cho hắn?”
“Có muốn cũng không được a.” Tinh Hận có chút bất đắc dĩ, ngay Mị Nguyệt Tinh Thần ở bên cạnh cũng nhịn không được cảm khái: “Thật không nghĩ tới Tiểu An Tử lại khí phách như vậy, hắn hiện tại thật là không thành công liền xả thân, thành công thì có mỹ nhân, thất bại liền trực tiếp san hào rời khỏi, chậc chậc, hiện tại a,nam nhân tốt đều đã có bạn trai, muội tử chúng ta phải làm sao a.”()
“A a a a a a a!” Tinh Hận đột nhiên hô đứng lên, mấy người bên cạnh cũng cùng đứng lên.
Ninh Hòa một lần điều chỉnh lại thị giác, phát hiện vốn cách đỉnh không còn bao xa, An Lạc lúc này lại từ phía trên té xuống.
Đây không phải game offline có thể sử dụng SL (second life) đại pháp, thật giống như “củi kiếm 3 năm thiêu 1 giờ.” Cũng may thời điểm An Lạc ngã xuống đã có người cho hắn một cái hồi phục thuật, mà hắn ở thời điểm rơi xuống liền bật lên phía trước, cuối cùng chạm đất, cho nên chỉ bị khấu trừ đi chút ít giá trị sinh mệnh.
Chính là, Ninh Hòa nhìn đến An Lạc ngẩng đầu xong cũng không có thêm động tác nào.
Hắn hiện đang tự hỏi phương pháp để tiếp tục…hay là…đã muốn buông tha.
“Tiểu An Tử, coi như hết đi.” Trong bang hội có người đối hắn hô to, thời gian còn lại đã không còn nhiều lắm, bọn họ không nghĩ trơ mắt nhìn bang chủ cứ như vậy bị san hào, bởi vì bang chủ san hào, bang hội cũng sẽ tự động giải tán. Nhưng là vấn đề bang hội giải tán chỉ là chuyện nhỏ, mắt thấy bằng hữu như vậy rời đi, đây mới là điều bọn họ không muốn nhìn đến.
Tuy rằng người này tính tình có nhiều lúc không tốt, còn gặp sắc vong nghĩa, nhưng là huynh đệ, chuyện này không quá đáng quan tâm.
Một người hô, tiếp đó là người thứ 2 thứ 3…thứ n cùng phụ họa.
An Lạc nhìn lại hai bên bằng hữu, ánh mắt quét một chút, giống như đang tìm ai đó, lại giống như trước mắt đang nhìn người quen thuộc.
“Cuối cùng thử lại một lần, thua liền từ bỏ đi.” Ninh Hòa nói. Hắn cùng An Lạc xem như đồng bệnh tương lân, đều thích một người mà kết quả người kia lại vô thanh vô tức bỏ chạy, chuyện tình khổ bức như vậy thật sự gặp không nhiều. Hắn kiên trì chờ đợi một năm, không ngắn nhưng cũng không dài, tuy rằng hắn rất muốn nói An Lạc không cần buông tha, nhưng kiên trì có bao nhiêu mệt mỏi, hắn đã quá rõ ràng.
Chi bằng cấp chính mình một cơ hội cuối, để sau này có nhớ lại cũng không hối hận.
An Lạc gật gật đầu, một lần nữa lại đi theo lộ tuyến lên cổ bảo. Lần này Ninh Hòa không có xem động tác của An Lạc, cũng là quan sát đám người, quả nhiên bên trong có Chùy Tử, chính là hắn cố ý chồng tên dưới những người khác, không nhìn kỹ thật đúng là nhìn không ra.
Cho nên, Chùy Tử kỳ thật cũng để ý An Lạc có thể hay không leo đến đỉnh đi.
“Nếu để ý như vậy, vì cái gì không thể cho điều kiện đơn giản hơn.” Ninh Hòa tư tín nói.
Chùy Tử trả lời chỉ có bốn chữ: “Mặc cho số phận.”
Ninh Hòa cũng biết nhiều lời vô ích, Chùy Tử là dạng một khi đã quyết thì ai nói gì cũng vô tác dụng.
Nhưng thiên mệnh hình như không có ưu ái với An Lạc. Lúc gần tới đỉnh do khống chế không tốt, lại đi vào một địa phương không có điểm đỡ ở chân, sau vài lần thử thất bại, cũng không thể đạt được độ cao như lần trước, khiến hắn có chút nhụt trí. Giá trị sinh mệnh rơi rớt một đống, mà cũng quá cao nên mục sư cũng không thể giúp hắn đánh cái hồi phục thuật, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ chậm chạm khôi phục.
Trong nháy mắt, hắn như thấy được Chùy Tử, nhưng vì là trò chơi, hắn không thể xác định hiện tại liệu 2 người có phải đang bốn mắt nhìn nhau hay không, tuy là vậy cũng đủ khiến hắn cảm khái vạn phần.
Hắn đứng lên, thân thể hướng Chùy Tử ở dưới hô lớn: “Ta sẽ không buông tha! Ta biết ngươi ở dưới đang nhìn, đã nhiều năm ta không có thích một người đếnnhư vậy, ta mặc kệ ngươi là ai, ta mặc kệ ngươi là nam là nữ, ta chỉ biết thật lâu thật lâu về trước, thời điểm ta không có thân phận cũng không có địa vị, cũng không có gặp được các bang nhân huynh đệ này. Ta thích ngươi, cho nên, ta sẽ không buông tha.”(Nguyệt: oa, đến chỗ này ta mới thích An Lạc nè, hảo công nha ; Myn: hô hô ~ lúc đầu t cũng đâu có thik ảnh)
Nói xong, hắn lại lần chuẩn bị tiếp tục. Ninh Hòa nhìn một chút thời gian, nếu vừa rồi Tinh Hận không có tính sai, hiện tại An Lạc còn lại 3phút.
Chính là 3phút trọng yếu, đối với địa phương đã thất bại vô số lần, xác suất thật sự rất là nhỏ, xem ra An Lạc đã muốn làm tốt tinh thần xả thân.
“Còn có hai phút.” Tinh Hận đều có chút lo lắng, nhịn không được hô to lên: “Tiểu An Tử, ngươi trước xuống dưới đi, chúng ta giao dịch điểm thời gian xong, ngươi có thể tiếp tục, ngươi như vậy…… Ngươi như vậy…… Ngươi như vậy sẽ bị san hào!”
“Tiểu An Tử! Trước xuống dưới đi!”
“Tiểu An Tử! Đừng cố chấp như vậy.”
“……” Phía dưới tiếng la liên tiếp nhưng An Lạc vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng An Lạc vẫn là không leo tới đỉnh, Mị Nguyệt Tinh Thần trong thanh âm mang théo tiếng khóc nức nở, “Làm sao bây giờ a, còn…còn lại một phút đồng hồ, cũng chỉ còn lại một phút đồng hồ. Giao dịch thời gian tệ còn phải mất đến một phút, hắn như vậy sẽ không kịp.”
Mà trên thực tế, ngay cả một phút đồng hồ cũng đều không có đến nơi, bóng người trên đỉnh kia liền tiêu thất.
An Lạc cuối cùng vẫn là thất bại, thua ở thời điểm trên người thời gian tệ toàn bộ tiêu hao, nếu ngày hôm qua không có mua cái loa quý danh kia, có lẽ sẽ không như thế này, nhưng hiện tại, kết quả cũng coi như đã có.
Hệ thống liền thông báo: Bang hội [Thiên Thu Nguyệt] giải tán.
Tất cả thành viên đều sửng sốt, bọn họ đều không ai nói chuyện, bọn họ chưa từng gặp qua trường hợp bằng hữu quen biết đã lâu đột nhiên biến mất. Tuy rằng không phải tử vong trong hiện thực, nhưng đối với họ mà nói, chuyện này cũng rất là tàn nhẫn. Tuy trong trò chơi bọn họ giết người vô số nhưng cũng không có ai đuổi cùng giết tận đến mức phải san hào. An Lạc quả thật là trường hợp đầu tiên.
“Ta…… Ta nhất định là chưa có tỉnh ngủ, ta muốn đi ngủ một hồi.” Tinh Hận nói xong liền nhanh chóng rời khỏi trò chơi, hắn là không thể công nhận chuyện này là thực, mà người khác đều lâm vào trường kỳ trầm mặc.
Bọn họ không có lời nào để nói.
Chuyện đã có hồi kết, đám đông dần giải tán, cuối cùng còn lại cũng chỉ có một mình Chùy Tử. Hắn thủy chung ngồi một chỗ, ngẩng đầu lên, thật lâu…thật lâu.
Tuy rằng An Lạc bị san hào là vì chính hắn cố chấp, nhưng nguyên nhân cũng là bởi Chùy Tử, Ninh Hòa nhịn không được, vọt tới trước mặt, nói: “Hắn đi rồi, hiện tại ngươi vừa lòng chưa.”
Một câu mang theo tràn ngập tức giận, có lẽ người khác không rõ hắn vì cái gì kích động như vậy. An Lạc bất quá chỉ là bằng hữu bình thường, cũng không thể tính là huynh đệ, nhưng là Ninh Hòa nhớ tới ngày hắn bị luân bạch, bất đắc dĩ phải rời khỏi trò chơi.
Nếu ở trong tình thế đó, ai sẽ cam lòng rời đi.
Ninh Hòa kỳ thật có nghĩ đến kỳ tích An Lạc thành công leo đến đỉnh, hắn cũng đã nghĩ đến trường hợp An Lạc chịu thỏa hiệp, ít nhất chịu nhận một chút thời gian tệ, sau đó tái tiếp tục, lại hoặc là, Chùy Tử thay đổi ý tứ mà đáp ứng thỉnh cầu của đối phương.
Nhưng những cái đó đều không có phát sinh, thế giới này vẫn là rất tàn nhẫn.
Việc đã đến nước này, còn có thể như thế nào.
Chùy Tử ngồi dưới đất không nói được một lời, Ninh Hòa quở trách hắn vài câu, cũng không có phản ứng. Nhưng Ninh Hòa cũng đã quên, Chùy Tử làm sao không thích An Lạc, hắn chọn điều kiện khó như vậy cũng là để An Lạc lui bước. Kết cục như thế kia, hắn cũng không dễ chịu gì.
Ninh Hòa cũng không còn nói được gì, đứng lên ly khai cổ bảo di tích.
Nghe nói, có người nhìn thấy Chùy Tử ngồi ở đó suốt cả một tuần cũng không từng rời đi.
Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn làm.
|