Nhất Thực Thiên Hạ
|
|
Nhất Thực Thiên Hạ
Tác giả: Khuynh Mộ Thanh Mộc
Edit: Mai Lạc
Thể loại: Huynh đệ, xuyên không, cổ trang, cung đình tranh đấu, 1 x 1, công sủng thụ, cường công, thông minh hiếu động thụ, HE.
Truyện Nhất Thực Thiên hạ của tác giả Khuynh Mộ Thanh Mộc là câu chuyện nhẹ nhàng nhưng vui nhộn khi nam chính xuyên không. Hắn đang sống ở thế kỷ 21 vui vẻ bỗng nhiên bị xuyên không đến cổ đại. Không những vậy mà nơi này hoàn toàn hắn không biết là nơi nào, chữ viết như thế nào, làm hắn tức muốn chết . Ngoài ra hắn còn bị đại ca quấy nhiễu tình dục, sĩ khả sát bất khả nhục (kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục), hắn muốn báo thù a.
|
Chương 1: Kiếp trước hay kiếp này[EXTRACT]Nếu muốn hỏi quốc gia nào trên thế giới chú trọng việc ăn uống nhất, đáp án nhất định là: Trung Quốc.
Là một quốc gia có lịch sử lâu đời từ hàng ngàn năm, “Dân dĩ thực vi thiên” đúng là câu nói chính xác để miêu tả tình yêu của người Trung Quốc đối với ẩm thực, còn có rất nhiều phong tục ẩm thực khác nhau.
Mà Hoa Kiều và Hoa Kiều quốc tịch nước ngoài đang mưu sinh ở hải ngoại, ngành nghề kinh doanh phổ biến nhất chính là nhà hàng ăn uống. Chỗ nào có người Hoa thì chỗ đó có nhà hàng Trung Hoa, ẩm thực của Trung Hoa có thể nói là nhất “thực” thiên hạ.
Trong xã hội thượng lưu không người nào không biết đến Đường gia , bởi vì Đường gia có ba đứa con.
Con lớn nhất là Đường Hâm – thủ đoạn trên thương trường không người có thể sánh, con thứ hai Đường Ngọc là kỳ tài nổi tiếng trong giới y học, mới gần 24 tuổi đã là chuyên gia khoa não, con thứ ba Đường Kỳ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới.
Nhưng rất nhiều người không biết Đường gia còn có một đứa con thứ 4 là Đường Lân, hắn không được biết đến không phải vì Đường gia không coi trọng hắn, mà ngược lại là quá thương yêu hắn. là đứa con nhỏ nhất của Đường gia, đương nhiên hắn được mọi người cưng chiều, khiến Đường Lân lười biếng lại thỉnh thoảng mơ mơ màng màng. Bởi vậy Đường gia cao thấp nhất trí cho rằng không để hắn ra ngoài, chỉ sợ hắn nhất thời mơ hồ bị người khác dụ dỗ .
Tuy nói như thế nhưng Đường Lân cũng không phải là kẻ đần độn chỉ biết ở trong nhà chờ cơm dâng tới miệng, dù hắn không có thành tựu lớn như ba người anh trai, nhưng sản nghiệp mà hắn có cũng đủ giúp hắn thành rùa vàng trong suy nghĩ của nữ nhân.
Hắn là người sở hữu nhà hàng Tam gia, nhà hàng này cũng có tiếng tăm khá lớn, nằm ở khu vực phồn hoa nhất thành phố, được giới thượng lưu ưa chuộng, mỗi ngày khách đến khách đi không ngừng, đặc biệt đến ngày nghỉ không hẹn trước thì không có chỗ.
Nguyên nhân Đường Lân mở nhà hàng chủ yếu là do hắn thích ăn, nếu như hỏi người Đường gia từ lão gia Đường gia cho tới người rửa xe của Đường gia, “Ở Đường gia, ai ăn nhiều nhất, ai thích ăn nhất, ai sành anh nhất.” Nhất định sẽ nhận được đáp án duy nhất, “Đường Lân”, đây cũng chính là chuyện mà mọi người ở Đường gia lo lắng nhất, sợ ai đó cầm mỹ vị dụ dỗ, hắn sẽ ngoan ngoãn đi theo. Mặc dù có chút khoa trương nhưng thật sự có khả năng xảy ra .
Cuối tuần, Đường Lân về đến nhà thì tâm tình vô cùng thoải mái, đơn giản là lúc xế chiều hắn đi kiểm tra nhà hàng, kết quả kinh doanh đều đạt đến yêu cầu của hắn, phải biết rằng anh trai giỏi giang như thế, sao em trai có thể ngu ngốc, dù sao đều cùng một gen di truyền a, cho nên Đường Lân quyết định đêm nay phải chiêu đãi chính mình. Vì vậy hắn đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa thật sạch sẽ, kết quả lúc vứt quần áo xuống, đem cả xà bông quét xuống mặt đất.
Đường Lân cũng giống như các nam nhân khác, thích vừa gội đầu vừa từ từ nhắm mắt lại khe khẽ hát, cái này cũng không có vấn đề, vấn đề là hắn đứng khá xa xa vòi tắm, nhấc chân đi đến cũng không mở mắt ra, bởi vậy không chú ý tới xà bông trên sàn nhà sau khi nhiễm nước càng thêm trơn trượt.
Mọi việc phát sinh trong nháy mắt, Đường Lân trợn mắt tìm chỗ tựa thì đã quá muộn, chân Đường Lân chân đạp phải xà bông ngã về phía sau, cái ót đập vào công tắc điện, thanh âm cuối cùng Đường Lân nghe được chính là tiếng hét thất thanh của người hầu, nhưng sau đầu không thể chịu được đau đớn.
Ba ngày sau, Đường gia cử hành tang lễ, lúc này rất nhiều người mới biết, hóa ra Đường gia còn có một đứa con gọi là Đường Lân, hắn là ông chủ của nhà hàng Tam gia nổi danh, đáng tiếc mệnh đoản.
----------------------------------------------------------------------
Đường Lân cảm giác mình đang du đãng trong thế giới chỉ có một mảnh hắc ám thật lâu thật lâu, có khi hắn muốn mở mắt ra nhưng không làm được, giống như khí lực toàn thân đều mất hết.
Lúc này Đường Lân cho rằng mình đang ở trong bệnh viện, bởi vì hắn có thể cảm giác được có tiếng bước chân đi lại, nhưng kỳ quái, tại sao không có mùi thuốc đặc trưng của bệnh viện, hơn nữa ngôn ngữ của người chung quanh hắn nghe không hiểu.
Dần dần Đường Lân có dự cảm không tốt, hắn nhớ rõ trước lúc hắn bất tỉnh còn nhìn thấy gương mặt của người hầu, vậy chắc chắn sẽ thông báo cho cha mẹ và các anh trai, nhưng tại sao đã lâu như vậy vẫn chưa nghe được thanh âm của bọn họ.
Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, đối với Đường Lân mà nói những ngày này tựa hồ đã qua nhiều năm, rốt cục có thể mở to mắt, lại được thấy ánh mặt trời.
Đây là nơi nào? Đường Lân mờ mịt nhìn chung quanh, khẳng định không phải bệnh viện, dù là phòng Vip trong bệnh viện cũng không dùng lụa trang trí giường bệnh a, nhìn xem trên đỉnh đầu là sa lụa. Trong đầu Đường Lân trống rỗng, quay sang bên trái là lan can làm bằng gỗ, quẹo sang phải cũng là lan can làm bằng gỗ, hơn nữa khoảng cách giữa chúng không thể chứa được một nam tử trưởng thành.
Nhớ tới lại phát hiện cánh tay mình không có khí lực, đưa tay cử động đến trước mắt, Đường Lân càng giật mình, từ khi nào tay mình bị co lại thành dạng như vậy , cái này... Rõ ràng là tay của một tiểu hài tử a.
Lúc Đường Lân cảm thấy mờ mịt, hắn cảm giác thân thể được bế lên, hoàn hồn xem xét, hóa ra chính mình được một tiểu cô nương ôm vào trong lòng.
Tiểu cô nương này hẳn là mới mười bốn đến mười sáu tuổi a, vật trang sức kì lạ, trên đỉnh đầu còn có một chiếc vòng, nhìn kĩ nó làm bằng vàng, trên người là quần lụa chỉ có người cổ đại mới mặc, trên mặt của nàng mang theo sự mừng rỡ, quay đầu nói chuyện với ai đó.
Theo động tác của nàng, Đường Lân cảm thấy có người ôm lấy hắn từ tay tiểu cô nương, hắn phát hiện trời mưa, a không đúng, là nước mắt của nữ tử rơi trên người hắn, uy uy, rất bẩn, thật sự không tốt.
Hiển nhiên tiểu cô nương phát hiện từ lúc Đường lân tỉnh lại đến bây giờ đều một có bộ dáng ngơ ngác, nàng cảm thấy tình huống rất không thích hợp, vội vàng nhắc nhở nữ tử đang khóc kia, được tiểu cô nương nhắc nhở nữ tử cũng hiểu được tình cảnh của Đường Lân không đúng, quay đầu nói gì đó với tiểu cô nương, sau đó tiểu cô nương vội vàng chạy ra ngoài, nữ tử lại ôm chặt lấy Đường Lân tiếp tục khóc.
Từ lúc Đường Lân tỉnh lại đến giờ đều ở trạng thái ngơ ngác, hắn không cách nào giải thích tình cảnh này, rất nhiều thứ xoay mòng mòng trong đầu hắn, làm hắn cảm giác rất hỗn loạn, đều mất đi phán đoán. Hắn nhìn nữ tử đang khóc trên người hắn, hắn muốn hỏi nàng lại chỉ có thể phát ra thanh âm nha nha, hơn nữa nàng kia khóc vô cùng chuyên tâm nên không phát giác đến dị trạng của Đường Lân.
Loại tình huống này không biết giằng co bao lâu, lúc Đường Lân sắp không chịu nổi tiếng khóc của nữ tử, thanh âm của tiểu cô nương lại truyền tới tai của hắn, hình như không chỉ có một người tới, bởi vì tiếng bước chân rất ầm ỹ.
Chỉ chốc lát sau một đám người xuất hiện ở trong mắt của hắn, đi cùng với tiểu cô nương là một đám lão giả, bọn họ vừa tiến lên liền quỳ lạy nữ tử đang khóc, sau đó lộng lộng trên người Đường Lân, Đường Lân bị làm cho đầu óc choáng váng.
Một thanh âm hùng hậu vang lên, Đường Lân nghe không hiểu, đám lão giả chuyển hướng đến nơi thanh âm phát ra, ngay cả nữ tử đang một mực khóc cũng quay đầu nhìn.
Một lúc sau, Đường Lân theo hướng mọi người nhìn lại, chỉ thấy một nam tử vận hoàng bào ngồi trên ghế, đám lão giả tra tấn hắn đang quỳ trên mặt đất, nữ tử gục đầu trên vai của y. Nguồn :
Lại là một kẻ ăn mặc lố lăng, hắn có thể khẳng định hiện tại không ai ăn mặc như vậy, nếu không sẽ bị coi là kẻ tâm thần, hình như chỉ có trong phim cổ trang mới có loại quần áo này a.
Phim cổ trang? Cổ đại? Đường Lân bị chính suy nghĩ của mình dọa, nhìn nhìn đoàn người, Đường Lân hoa lệ lệ ngất đi, thanh âm cuối cùng nghe được chính là tiếng thét chói tai của tiểu cô nương cùng ý nghĩ cuối cùng: Đầu của ta thật đáng thương a......
|
Chương 2: Chạm mặt ban đầu[EXTRACT]Đường Lân trợn tròn mắt nhìn xem nóc giường, hắn đã không muốn nói cái gì. Xem ra ông trời muốn trêu chọc hắn mới đưa hắn đến nơi xa lạ này, ít nhất cũng không phải quốc gia hắn biết.
Nếu như mình trong này, hẳn là ở thế kỷ hai mươi mốt mình đã chết rồi, chắn chắn cha mẹ rất thương tâm, nhưng còn có ba anh trai bên cạnh, hy vọng bọn họ không thương tâm quá lâu, ta ở đây sẽ hảo hảo mà sống .
Nói là nói như vậy, sự thực là, ông trời, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy a...... Đường Lân trong lòng đem tổ tông mười tám đời của ông trời hung hăng chửi bới một hồi, sau đó có vẻ rất vô lực, ngươi tiễn ta đến triều đại nào của Trung Quốc đều tốt, ít nhất ngôn ngữ tương thông a, một ít tự thể chính mình có thể đoán còn hơn cái gì đều nghe không hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu một chút gì, hại hắn tỉnh lại đã ba ngày cũng không thể biết rõ đây là nơi nào.
Đường Lân thở dài, quay đầu thông qua giường nhỏ nhìn nữ tử ngồi ở trên ghế, cho dù không hiểu được cách bố trí xung quanh cũng đoán được tiểu hài tử này là người trong hoàng thất, chắc hẳn nữ tử kia là mẫu thân của tiểu hài tử xấu xa này, bởi vì trong ba ngày quan sát, ngoại trừ người hầu ngẫu nhiên tiến đến hầu hạ hắn ăn uống thì trên cơ bản chỉ còn lại hắn nữ tử kia .
Nhưng người làm mẫu thân kia không thương tiểu hài tử này, ngoại trừ lúc hắn mới thanh tỉnh hắn có cảm giác nàng có chút đau lòng, còn lại chính là hờ hững. Ai ai, chẳng lẽ đây chính là điều cái đám tiểu nữ sinh trong tiệm vẫn nói, sinh ở hoàng cung thân bất do kỷ.
Nói đến đây càng thêm buồn bực . Nhắc tới hài tử, con mẹ nó, đương nhiên không thể thiếu một nam nhân, chính là nam nhân vận hoàng bào hắn nhìn thấy trước khi ngất đi, chắc hẳn là phụ thân của tiểu hài tử này , ai, hoàng gia thật đúng là lãnh huyết, ngoại trừ ngày đó, hắn cũng không gặp lại người nam nhân kia .
A, nhắc đến ăn uống, Đường Lân có chút may mắn vì tiểu hài tử này đã qua giai đoạn uống sữa mẹ, nếu không hắn tình nguyện chết đói cũng không muốn chạm vào mẫu nãi, thế nhưng ba ngày qua ăn cái gì hắn cũng không muốn nhớ tới.
Mỗi ngày đến giờ dùng cơm, tiểu cô nương đã từng gặp lúc trước đều cầm một chén giống như sữa đến, sau đó từng muỗng từng muỗng uy hắn, cái kia hẳn là sữa dê a, bởi vì mùi thật sự là quá nồng.
Bằng sự kén chọn của Đường Lân, hắn hẳn là không muốn uống, nhưng không có cách nào, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hơn nữa ngôn ngữ bất đồng không cách nào chuyển đạt kháng nghị, cho dù ngôn ngữ tương thông, hắn mở miệng nói chuyện cũng sẽ hù chết một đống người, cho nên mỗi lần trước khi ăn cơm hắn đều tự nhắc nhở mình cố gắng nhẫn nhịn.
Xem, hiện tại tiểu cô nương lại bưng một chén sữa dê tới, trong lòng thầm tính, còn chưa tới giờ dùng cơm a, phỏng chừng sớm hơn trước một hai canh giờ. Nhìn chất lỏng trong cái chén kia, Đường Lân lần nữa tự nói với mình, nhẫn nhịn một chút sẽ tốt hơn.
Mỗi lần tiểu cô nương uy Đường Lân ăn, ánh mắt của nàng đều làm cho hắn cảm thấy tức cười, ai kêu Đường Lân đều làm một bộ dáng thấy chết không sờn.
Tiểu cô nương rất kỳ quái, tiểu hài tử nhỏ thế này cũng sẽ có biểu tình phong phú như vậy sao, đôi lúc trộm chú ý cử động của Đường Lân, phát hiện nhiều khi Đường Lân sẽ ngẩn người.
Ngẩn người! Một tiểu hài tử chỉ hơn một tuổi cũng ngẩn người, nói ra ai sẽ tin tưởng. Thế nhưng nàng thề thật sự nàng phát hiện Đường Lân đang ngẩn người, hơn nữa khi ngẩn người thì biểu tình trên mặt rất phong phú, khi thì rất ưu thương, khi thì rất hoang mang, có khi còn tức giận bất bình.
Nhưng làm một thị nữ nàng biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nếu không khó giữ được tính mạng, cái này gọi là cách sinh tồn.
Rốt cục tra tấn đã xong, Đường Lân quyết định đi ngủ giống như bình thường, vừa mới nghĩ gì đó, quá lao lực.
Làm hài tử cũng có cái tốt, ăn no ngủ, ngủ no rồi ăn, sau đó lại ngẩn người giết thời gian, một ngày cứ như vậy mà trôi qua. Nhưng hôm nay tựa hồ rất đặc biệt, tiểu cô nương cũng không giống như trước vỗ về Đường Lân đi ngủ, mà là đưa hắn ôm lấy chuyển giao cho bốn nữ tử đứng bên giường bị Đường Lân xem nhẹ.
“Di, các ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Bắt cóc a......” Rơi vào trong tai bốn nữ tử cũng chỉ có thanh âm nha nha, Đường Lân quay đầu muốn bổ nhào trên giường, đáng tiếc bây giờ hắn là tiểu hài tử không có bao nhiêu khí lực, chỉ có thể nhìn chính mình cách giường nhỏ càng ngày càng xa. Bạn đang �
Bốn nữ tử đem Đường Lân vào một gian phòng tràn ngập hơi nước, Đường Lân ngắm nhìn bốn phía, cái này chính là dục thất mà người cổ đại gọi, cũng tuyệt a, xem ra đãi ngộ của mẫu thân hắn không tệ lắm, lại có một mình một ôn tuyền, nhìn ôn tuyền hắn liền muốn tắm. Đáng tiếc với bộ dáng hiện tại của hắn, phỏng chừng chưa kịp ngâm đã bị chết đuối.
Nữ tử cởi bỏ y phục trên người Đường Lân, đưa hắn đặt vào một cái bồn tắm nhỏ bên cạnh ôn tuyền.
Đường Lân nhìn ôn tuyền rồi nhìn cái bồn tắm của mình, thật thương cảm a, vì vậy hắn bỏ quên hai cặp tay đang gội đầu tắm rửa cho hắn, thẳng đến khi hắn kịp phản ứng thì đã có hai nữ tử mặc quần áo giúp hắn, hai người khác đang sửa sang lại.
Vị tỷ tỷ này, ngươi thắt lưng cho ta quá chặt, Đường Lân nắm nắm tay nhỏ kháng nghị, đáng tiếc kháng nghị trực tiếp bị bỏ qua, bị coi như tiếng ồn ào của tiểu hài tử. Đường Lân lần nữa lâm vào suy nghĩ của riêng mình, ngay cả khi nào thì mình bị chuyển đến tay của mẫu thân cũng không biết.
Khi hắn theo suy nghĩ thoát ra, hắn đã ở tại hành lang nào đó trong hoàng cung.
Đây là lần đầu tiên hắn ra bên ngoài chỗ ở. Quay đầu nhìn cảnh sắc chung quanh, sắc trời đã tối, hai bên hành lang đều điểm đèn lồng, nương theo ánh sáng mông lung, hắn trông thấy bên ngoài hành lang có một số hoa cỏ hắn không biết tên, có một số bông nở rộ, cẩn thận ngửi trong không gian có nhàn nhạt hương hoa, chính giữa hoa có hòn non bộ, trên sơn giả có một tòa đình, trong đình hẳn là có người a, đáng tiếc ánh sáng quá mờ thấy không rõ lắm, lại xa nên nhìn không thấy .
Ơ trong lòng nữ tử chuyển tới bảy, tám hành lang, không biết đi bao lâu, trước mặt đột nhiên sáng rõ, làm cho Đường Lân nhất thời khó chịu nheo mắt lại, chờ hắn có thể mở mắt thì hắn đã ở trong một đại điện , nữ tử ôm hắn hướng một nam một nữ phía trên bái bái, sau đó nghe nam tử kia nói cái gì, nữ tử đứng dậy đi đến vị trí một bên ngồi xuống.
Lúc này Đường Lân mới có thể tinh tường dò xét bốn phía, trên cao nhất không cần phải nói chính là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu , đây là lần đầu tiên Đường Lân nhìn phụ thân của tiểu hài tử này gần như vậy, ân ân không sai, người này hẳn là hai sáu tuổi, nhìn trầm ổn như đại ca của mình, hai mắt nhìn chính diện rất lợi hại, khuôn mặt có thể dùng ba chữ để miêu tả: Suất ngây người.
Về phần hoàng hậu, quả nhiên có khí thế của mẫu nghi thiên hạ, chỉ cần nàng không nhìn mình như vậy sẽ tốt hơn. Nhìn mình? Đường Lân phát hiện lúc mình đang dò xét hoàng hậu thì hoàng hậu cũng dùng biểu tình tìm tòi nghiên cứu nhìn chính mình, vì vậy vội vàng nở nục cười tự nhận là thiên chân vô tà, sau đó thấy nàng quay đầu trở lại mới nhẹ nhàng thở ra, bất quá hiện tại hắn có thể khẳng định hoàng hậu không thích mình, bĩu môi tiếp tục quan sát những người khác.
Ngay dưới chỗ ngồi của hoàng đế hoàng hậu còn có một nam hài, nhìn qua khoảng tám chín tuổi, bất quá mình không thích biểu tình trên mặt hắn, tự tiếu phi tiếu, còn có ánh mắt sắc bén kia. Di, ánh mắt giống đang quét chính mình, chẳng lẽ biểu tình vừa rồi của mình đều bị thấy được, không phải đâu. Được rồi, ta không nhìn, ta nhìn chính mình a.
Hiển nhiên đối phương cũng không vì vậy mà buông tha Đường Lân, không biết hắn nói cái gì với người ngồi ở thượng vị, Đường Lân đã bị ôm đến ngực của hắn. Đường Lân quay đầu nhìn mẫu thân mình, nụ cười mang trên mặt nàng không chê vào đâu được, nhưng thấy thế nào đều cảm giác có chút cứng ngắc, đang nhìn hai người ngồi trên thượng vị, một người mang vẻ mặt hiền lành còn một người sắc mặt có chút biến đen.
“Tê – ” Ai véo ta, quay đầu liền thấy khuôn mặt tự phiếu phi tiếu, thối tiểu hài tử, dám véo ta, Đường Lân vung nắm tay hướng đến mặt của hắn, đáng tiếc mới đến nửa đường đã bị ngăn cản.
“#%&.” Không biết nam hài nói cái gì, đem hắn ôm lấy, nhìn một chút, quan sát thắt lưng Đường Lân có vẻ bị thắt chặt, thân thủ nới lỏng chút ít.
“Hô – .” Thật tốt quá, vừa rồi nữ hầu buộc thật sự quá chặt, khiến hắn đau nhức, được rồi, xem như ngươi giúp ta miễn phí ta sẽ không so đo chuyện ngươi véo ta, Đường Lân gật gật đầu, hoàn toàn đã quên bây giờ hắn chỉ là hài nhi, mà chút ít biểu lộ này không phải một hài nhi cái gì cũng đều không hiểu nên có.
Nam hài nhìn biểu tình của Đường Lân biến đổi rồi lại biến đổi, cảm thấy ngạc nhiên, đó không phải là biểu lộ nên có của một hài nhi. Hơn nữa hắn phát hiện mình đối với hài nhi này tựa hồ có hảo cảm, cúi đầu nhìn Đường Lân, phát hiện Đường Lân đã nhìn mình, nam hài nở nụ cười, Đường Lân ngây người, trong đầu chỉ có:“Thật xinh đẹp a” Đang không ngừng vang vọng. Cũng là nét mặt này của hắn, khiến nam hài quyết định từ nay về sau huynh hữu đệ cung, cũng khiến Đường Lân từ nay về sau đấm ngực dậm chân.
|
Chương 3: Thế cục minh bạch[EXTRACT]Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Đường Lân đã ở triều đại này được hai năm, thân thể hiện nay của hắn cũng khoảng ba tuổi.
Có một câu nói như thế này, muốn một người học được ngôn ngữ của một quốc gia cách nhanh nhất chính là đem hắn ném tới quốc gia kia sống mấy tháng. Cho nên bây giờ Đường Lân cơ bản có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của triều đại này, nhưng hắn không thể nào mở miệng, bởi vì hắn không biết cách phát âm chuẩn xác.
Bất quá còn nhiều thời gian, bây giờ hắn còn nhỏ mà, tạm thời hắn phải ghi nhớ tốt những thông tin thu được.
Ngạch, Đường Lân đem những thông tin thu được đại khái sắp xếp lại.
Tiểu hài tử này gọi Di Nguyệt Thụy, là Thất hoàng tử của Di Nguyệt hoàng triều. Đúng vậy hiện tại hắn đang ở Di Nguyệt hoàng triều, căn cứ vào qui định của hoàng triều, tất cả các hoàng tử công chúa đều mang họ Di Nguyệt. Trên Di Nguyệt Thụy có bốn ca ca cùng hai cái tỷ tỷ , nhưng Tam hoàng tử vừa sinh thì chết non , ngũ công chúa đã xuất giá đến đất nước bên cạnh Y Vân vương triều, bởi vậy bây giờ trên Di Nguyệt Thụy là ba ca ca và một tỷ tỷ.
Lần trước, tiểu hài tử này cũng không phải sinh bệnh mà là bị hạ độc, khi ngự y chẩn đoán bệnh thì tiểu hài tử đã đình chỉ hô hấp, mẫu thân hắn khóc đến thiên hôn ám địa, đột nhiên nghe được cung nữ kinh hô, các ngự y một lần nữa chẩn đoán, ngạc nhiên vì thất điện hạ khởi tử hồi sinh, sau đó các ngự y rời đi, để lại một đoạn: Tuy thất điện hạ không tổn hại đến tính mạng, nhưng trúng độc quá sâu, sợ rằng sau này sẽ để lại di chứng, trên phương diện trí lực có chút vấn đề.
Kỳ thật các ngự y chẩn đoán đúng bệnh, chính xác mà nói Di Nguyệt Thụy đã chết rồi. Mà Di Nguyệt Thụy bây giờ là một linh hồn đến từ thế giới khác, về phần trí lực, vậy không cần lo lắng, Đường Lân hắn là ai a, là ông chủ của nhà hàng Tam gia nổi danh, có thể ngu ngốc sao.
Phụ thân của tiểu hài tử này là người đứng đầu hoàng triều, Di Nguyệt Đế – Di Nguyệt Lâm , theo như lời mọi người, đây là vị hoàng đế tốt hiếm có, có chút giống Ung Chính của triều đại nhà Thanh, cần cù chăm chỉ, trong lúc tại vị ban bố nhiều chính sách có lợi cho bách tích, rất được dân tâm. Đồng thời dạy dỗ các hoàng tử công chúa như nhau, cực kỳ nghiêm khắc.
Nương của tiểu hài tử này là Tử Vũ Hân,trong một lần phụ thân đi du ngoạn thấy vừa ý nên mang về cung, bởi vì Di Nguyệt đế đối với nàng sủng ái có thừa, nên nàng được phong làm quý phi, chỉ dưới hoàng hậu một bậc. Có người nói tình cảm giữa Di Nguyệt Đế và Tử Vũ Hân là tình yêu chân chính. Yêu ai yêu cả đường đi, đối với Di Nguyệt Thụy cực kỳ sủng nịch, cũng bởi vậy mà Di Nguyệt Thụy gặp họa sát thân, có lẽ sợ rằng về sau hắn sẽ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Đương kim hoàng hậu là nhi nữ của thừa tướng, tên Y Hồ Tiện. Nghe đồn lúc nàng chưa xuất giá thì tại dân gian được xưng là giang hồ đệ nhất mỹ nữ, không chỉ có sắc đẹp mà nàng còn đa tài đa nghệ. Khi đó Di Nguyệt đế vừa đăng cơ không lâu, vì quyền lực chưa ổn định nên mới cưới nàng làm vợ. Đường Lân cảm thán lại là một cuộc hôn nhân chính trị. Căn cứ vào mấy lần hắn gặp, giữa hoàng đế và hoàng hậu quả thực là tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách) a. Bất quá hiện tại đồn đãi bởi vì Di Nguyệt đế chỉ sủng Tử quý phi, quan hệ giữa hoàng đế và hoàng hậu chuyển biến xấu, trong lòng hoàng đế đem sự kiện Di Nguyệt Thụy trúng độc đổ lên đầu hoàng hậu.
Đại ca gọi là Di Nguyệt Lãnh, thì ra là nam hài tử ôm qua Di Nguyệt Thụy ở yến hội, là Thái Tử của Di Nguyệt hoàng triều, bởi vậy hắn chỉ ngồi dưới hoàng đế và hoàng hậu. Nghe nói hắn là do Di Nguyệt đế cùng một nữ tử dân gian mây mưa một đêm có ngoài ý muốn. Nữ tử vốn nghĩ mẫu bằng tử quý, phất lên thành phượng hoàng, đáng tiếc nhân sinh khó lường, bởi vì khó sinh mất máu quá nhiều mà chết, Di Nguyệt Lãnh ở tại dân gian đến năm 6 tuổi thì Di Nguyệt đế biết được, cũng đón trở về trong cung giao do hoàng hậu nuôi dưỡng. Di Nguyệt Lãnh người cũng như tên, đối với mọi người luôn luôn lạnh lùng, cho dù đối mặt với Di Nguyệt đế biểu tình cũng không thay đổi. Ân, quả nhiên nói lãnh đủ lãnh .
Nhị ca là Di Nguyệt Hạo, do hoàng hậu sinh. Trước khi Di Nguyệt Lãnh hồi cung hắn là hài tử lớn nhất của Di Nguyệt đế, căn cứ vào luật lệ của Di Nguyệt quốc, Thái Tử được truyền cho trưởng tử, đồng thời hoàng đế cũng có thể căn cứ vào ưu khuyết điểm của hoàng tử mà định đoạt. Biểu hiện bên ngoài của Di Nguyệt Hạo luôn luôn xuất sắc, trên phương diện học tập cũng nổi bật, bởi vậy Thái Tử vị chắc chắn thuộc về hắn. Không ngờ tất cả chuyện này đều bị Di Nguyệt Lãnh phá hủy. Do đó trong nội tâm hắn luôn ôm hận với Di Nguyệt Lãnh, cho rằng Di Nguyệt Lãnh đoạt đi thứ vốn thuộc về hắn, đồng thời cũng xem thường thân thế của Di Nguyệt Lãnh.
Tứ ca của Di Nguyệt Thụy nổi tiếng là ấm sắc thuốc, bởi vì sinh non nên thân thể thường xuyên suy yếu, mỗi ngày dược không rời thân. Hắn rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng từ trong miệng mọi người có thể biết được hắn là một nam tử tao nhã, cư xử ôn hòa, không đánh chửi hạ nhân. Đối với ca ca này Đường Lân rất là hiếu kỳ.
Đồng thời trên Đường Lân còn có hai tỷ tỷ, một người gả đi xa ngay cả mặt mũi chưa từng thấy, về phần người kia cũng là hoàng hậu sinh, theo đồn đãi được hoàng hậu sủng nịch nên điêu ngoa vô lý, bởi vậy đến nay vẫn chưa xuất giá.
Tổng kết lại, Đường Lân chỉ có một ý nghĩ, con thừa tự của Di Nguyệt đế vô cùng ít. Ngẫm lại, các vị hoàng đế cổ đại tại thế giới của hắn, nhi tử cả một đống. Bất quá ngẫm lại cũng thấy bình thường, hiện tại Di Nguyệt đế chuyên sủng mẫu thân hắn, ít đến chỗ người khác, bất quá sự sủng ái trong cung rất dễ dàng khiến người ta ghen ghét đưa tới họa sát thân.
Như hiện tại, Đường Lân ngồi trên giường nhỏ của hắn nhìn hai người trước mặt ngươi nông ta nông, thực chịu không được, chẳng lẽ bọn họ không biết như vậy là dạy hư tiểu hài tử sao. Nhìn ánh mắt hạnh phúc của Tử quý phi, Đường Lân thở dài, nàng hẳn là sống không lâu.
Không phải hắn có thể tiên đoán, mà là ngày đó có một phi tử tới chơi, tuy trên mặt nàng ta cười nhưng Đường Lân phát hiện trong mắt nàng là sự ác độc khó có thể che dấu . Có lẽ vì hắn là tiểu hài tử nên phi tử kia không đề phòng hắn, để hắn thấy rõ động tác của nàng, chỉ thấy nàng kia cố ý làm cung nữ ngã khiến mọi người dời đi sự chú ý, cũng nhân cơ hội đem một bao phấn gì đó đổ vào trong chén của mẫu thân tiểu hài tử này.
Được rồi, xem ra tiểu hài tử này phải giúp mẫu thân một phen a.
Đường Lân dùng thanh âm làm nũng của tiểu hài tử muốn Tử Vũ Hân ôm, Tử Vũ Hân nở nụ cười bảo cung nữ đem Đường Lân đến, ôm vào ngực mình, Đường Lân ở trong lòng Tử Vũ Hân cố ý huy động cánh tay làm đổ chén trà. Khi hắn ngẩng đầu nhìn nàng kia, thấy nữ tử dùng ánh mắt tìm tòi nhìn hắn, vội vàng nở nụ cười đáng yêu.
Có lẽ nàng kia cảm thấy Đường Lân làm đổ chén trà chỉ là trùng hợp a, không bao lâu nàng cáo từ. Nhìn Tử Vũ Hân phân phó cung nữ tiễn khách, Đường Lân có chút lo lắng, mình có thể cứu được nàng nhất thời, nhưng không cứu được nàng cả đời.
|
Chương 4: Ta ngu ngốc sao?[EXTRACT]Có một số người đã được định trước kết cục, không cách nào thay đổi . Tựa như Tử Vũ Hân một thân độc sủng, tại hậu cung ăn thịt người này, vô cùng kiêu ngạo rất dễ bị người ghen ghét, bị người ghen ghét kết cục chính là họa sát thân, mà ở trong hoàng cung có rất nhiều sơn dương thế tội.
Lâm đế năm thứ mười hai, Tử quý phi đột nhiên phát bệnh bỏ mình tại tẩm cung, Thất điện hạ trúng độc lần nữa, độc tính lần này không sâu, được ngự y cố gắng cứu chữa rốt cục chuyển nguy thành an, Lâm đế tức giận, hạ lệnh điều tra việc này. Cuối cùng tra ra, quả là một Tần phi bởi vì đố kỵ Tử Vũ Hân được độc sủng mà hạ độc thủ.
Trong mắt Đường Lân, Tần phi đó chính là sơn dương thế tội, bởi vì hắn chưa từng gặp nàng. Bình thường Tử Vũ Hân đều ở trong tẩm cung g, ngoại trừ mỗi sáng sớm đúng giờ đến thỉnh an hoàng hậu, cơ bản không ngoài ra, cho nên chỉ cần nàng gặp qua người nào, cơ bản Đường Lân đều có thể biết rõ. Cho nên nói Tần phi kia hạ độc thủ, hắn hoàn toàn không tin. Mà khi thẩm vấn Tần phi thì Đường Lân có tham gia, chỉ thấy Tần phi run run không nói được tiếng nào, cả buổi thẩm vấn cơ bản là hoàng hậu độc diễn, vì vậy cứ đem tội định sẵn đổ lên Tần phi.
Sau khi Tử Vũ Hân lễ đưa tang chết được cử hành bảy ngày, Lâm đế tuyên bố cấm hết tất cả hoạt động giải trí và ăn chay trong ba ngày. Từ điểm đó có thể thấy được tình cảm của Lâm Đế đối với Tử Vũ Hân không phải bình thường.
Bởi vì năm ấy Đường Lân 3 tuổi, không thể ở một mình, Lâm đế suy nghĩ một lát liền đem hắn đến chỗ Hỉ phi, giao do Hỉ phi nuôi dưỡng. Hỉ phi là muội muội của đại tướng quân đương triều, Đường Lân thấy rằng trên người nàng có đầy đủ truyền thống tốt đẹp của nữ nhânTrung Quốc cổ đại, ôn nhu, hiền lành. Có thể do không có con, Hỉ phi đối với Đường Lân giống như con của mình.
Cứ như vậy, ba năm sau, Đường Lân phát hiện hắn thật sự không thể nào trở về nữa, bắt đầu chính thức dùng thân phận Di Nguyệt Thụy, cũng chính thức dùng thân phận Thất điện hạ của Di Nguyệt hoàng triều mà sống.
----------------------------------------------------------
Di Nguyệt Thụy thật sự rất hối hận, hối hận tại sao lần đầu tham gia yến hội trong nội cung lại nhìn lung tung, đưa tới một tai họa lớn như vậy – Di Nguyệt Lãnh. Không phải mọi người đều nói tính cách y lạnh lùng sao, tuổi còn nhỏ mà gương mặt một mực lạnh lùng không hề cười, tại sao hắn không nhận thấy Di Nguyệt Lãnh như vậy a.
Lần đầu tiên gặp bọn họ gặp mặt, tựa hồ Di Nguyệt Lãnh vô cùng có hứng thú với hắn. Lúc Tử Vũ Hân còn sống, chỉ cần Lâm đế đến Tử Nguyệt cung, trên cơ bản Di Nguyệt Lãnh đều đi theo. Mỗi lần y đến Tử Nguyệt cung thì luôn đứng bên giường nhỏ của Di Nguyệt Thụy, nghiêm túc nhìn hắn.
Mà mỗi lần Di Nguyệt Thụy bị hắn nhìn thì lỗ chân lông cũng sợ hãi, vội vàng lộ ra dáng tươi cười tự cho là khờ dại như tiểu hài tử, đón lấy Di Nguyệt Lãnh sẽ vươn tay véo má của Di Nguyệt Thụy và nhả ra một câu, khi đó Di Nguyệt Thụy mới tới nên không hiểu y nói cái gì, thẳng đến sau này có thể nghe hiểu thì mới biết được nguyên lai mỗi lần Di Nguyệt Lãnh lôi kéo mặt của hắn đều nói hai chữ “Ngu ngốc”. Sau khi biết rõ ý nghĩa, Di Nguyệt Thụy thiếu chút nữa bạo phát, rõ ràng hắn đường đường là một tài tử hai mươi mốt tuổi, vì sao nói hắn ngu ngốc, xú tiểu tử thật sự là không muốn sống.
Mà Di Nguyệt Lãnh thấy lần đầu tiên Di Nguyệt Thụy nổi giận, sau này vẫn véo mặt hắn nhưng không còn nói thế, hơn nữa mỗi lần tới đều mang một quyển sách ngồi bên giường Y Nguyệt Thụy đọc cho hắn nghe.
Lúc ấy Lâm đế cười cùng Tử Vũ Hân trêu ghẹo, “Mị lực của tiểu Thụy thật sự quá lớn, có thể thu phục được Lãnh, phải biết rằng hắn chưa từng tốt với phụ hoàng này như thế, cả ngày đều là khuôn mặt lạnh lùng a.”
Tử Vũ Hân nghe xong chỉ là che miệng cười khẽ.
Khiến Di Nguyệt Thụy không cách nào phản bác chính là mấy năm này được Di Nguyệt Lãnh chỉ dạy, hắn đã hoàn thành nghe hiểu ngôn ngữ của Di Nguyệt quốc, đồng thời cũng có thể nhận ra những tự thể kia. Nếu như không có Di Nguyệt Lãnh, hắn có lẽ mất nhiều thời gian để học ngôn ngữ của Di Nguyệt hoàng triều. Chỉ là trên phương diện phát âm vẫn tồn tại vấn đề, cho nên hắn ít khi mở miệng nói chuyện, đặc biệt sau lần thứ hai trúng độc, cổ họng của hắn dễ bị thương, hắn càng không muốn nói chuyện .
Cũng bởi vậy, trong nội cung đồn đãi Thất điện hạ bởi vì trúng độc hai lần mà trì độn ngu ngốc, ngay cả Di Nguyệt đế cũng mơ hồ cho rằng như vậy.
Bởi vì Di Nguyệt Thụy và Di Nguyệt Lãnh có quan hệ thân thiết, cho nên Di Nguyệt Hạo cũng ghét luôn Di Nguyệt Thụy, luôn tìm cơ hội vũ nhục hắn. Như hiện tại.
“Ta còn tưởng hạ nhân nào trong cung không thiết sống nữa nên lười biếng, không ngờ hóa ra là thất đệ ngươi a!” Rất xa, một tiếng châm chọc truyền đến, cắt đứt suy tư của Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt hoàng triều có khí hậu ẩm ướt giống như phía nam của Trung Quốc, cả ngày đều mưa phùn, khắp nơi ướt sũng . Thừa dịp thời tiết tốt, Di Nguyệt Thụy mới tới nơi này ngồi phơi nắng một chút, thuận tiện ngẫm lại một số việc.
Nhưng vừa mới bắt đầu nghĩ, đã bị thanh âm chói tai làm hoàn hồn . Di Nguyệt Thụy bất đắc dĩ quay đầu, thấy Di Nguyệt Hạo cùng hạ nhân chậm rãi đi đến. Âm thầm đảo mắt xem thường, người này bị Di Nguyệt Lãnh giáo huấn nhiều lần vẫn không rút ra được bài học, vẫn thích tự tìm phiền toái cho mình.
Liếc mắt thấy thái giám đi theo mình đã rời đi, biết rõ hắn đi tìm Di Nguyệt Lãnh, mới nhìn thẳng vào Di Nguyệt Hạo nhàn nhạt mở miệng, “Nhị ca!”
Bị thái độ vân đạm phong khinh của Di Nguyệt Thụy chọc giận, Duy Nguyệt Hạo lạnh lùng nói: “A, nguyên lai ngươi còn biết rõ ta là nhị ca của ngươi a. Không biết hảo đệ đệ của ta đang làm gì đó”
Nhìn thấy Di Nguyệt Hạo chậm rãi tiếp cận, Di Nguyệt Thụy lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách.
“Không có gì.”
“Ta nói Tiểu Thụy ngươi sao lại đối đãi ca ca như vậy, khiến tâm ca ca thực lạnh a.” Di Nguyệt Hạo cười lạnh bắt lấy cánh tay Di Nguyệt Thụy.
6 tuổi, Di Nguyệt Thụy không cách nào chống lại khí lực của Di Nguyệt Hạo hơn hắn đến 8 tuổi, chỉ có thể nhíu mày nhìn cánh tay mình, cũng không đáp lời.
“Sao ca ca hỏi ngươi không trả lời, quá không lễ phép .” Di Nguyệt Hạo tăng khí lực, nhìn biểu tình đau đớn của Di Nguyệt Thụy, tâm tình rất vui vẻ.
Di Nguyệt Thụy vẫn lạnh lùng như cũ nhìn Di Nguyệt Hạo, không trả lời.
“A, ta đã quên, đầu óc Tiểu Thụy không tốt a, có phải đã quên mất cách nói như thế nào không a.” Di Nguyệt Hạo giễu cợt, “Nếu không đến đây cùng ca ca , ca ca dạy ngươi?”
Đầu óc không tốt? Nói ta ngu ngốc sao? Di Nguyệt Thụy ghét nhất người khác chửi mình ngu ngốc, phẫn nộ trừng mắt nhìn Di Nguyệt Hạo, chuẩn bị mở miệng mắng to, lại bị một thanh âm khác cắt đứt.
“Không ngờ bây giờ Nhị còn rảnh rỗi như vậy!”
Di Nguyệt Hạo quay đầu nhìn, là Di Nguyệt Lãnh một thân minh hoàng.
“Ta còn nghĩ sao hôm nay không thấy đại ca và Tiểu Thụy cùng một chỗ .” Thả cánh tay Di Nguyệt Thụy ra.
Di Nguyệt Thụy thấy Di Nguyệt Hạo thả tay mình, vội vàng đi đến bên cạnh Di Nguyệt Lãnh. Giật giật cánh tay, đau, khẳng định sẽ tím bầm , Di Nguyệt Thụy cau chặt lông mày.
Thấy động tác của Di Nguyệt Thụy, trong mắt Di Nguyệt Lãnh là một mảnh lạnh như băng. Trên mặt vẫn mỉm cười nhìn Di Nguyệt Hạo.
“Ta mới từ chỗ phụ hoàng đi ra, nghe phụ hoàng nói truy tra Cẩm Châu bán buôn ngân lượng, nói có việc muốn hỏi Nhị đệ một chút. Ta nghĩ Nhị đệ nên lập tức đến chỗ phụ hoàng mới tốt.”
Nghe được lời của Di Nguyệt Lãnh, mặt Di Nguyệt Hạo căng thẳng, buôn bán ngân lượng ở Cẩm Châu là hắn âm thầm cho người đi làm , tất cả mọi thứ đều xử lý rất sạch sẽ, sao Di Nguyệt Lãnh có thể biết.
�
“Di Nguyệt Lãnh, ngươi đừng quá càn rỡ.” Di Nguyệt Hạo oán hận nói.
Di Nguyệt Lãnh cười không đáp, thấy Di Nguyệt Hạo vội vàng rời đi, xoay người ôm lấy Di Nguyệt Thụy.
|