Nhất Thực Thiên Hạ
|
|
Chương 55: Vân khai vụ tán [ Lục ][EXTRACT]Di Nguyệt Thụy ngồi trên ghế trong gian phòng, nhàm chán chơi với khóa sắt trên tay, trong lòng nguyền rủa người bắt hắn đến nơi này – chẳng lẽ bọn họ muốn hắn chết đói, chết khát, ngay cả nước cũng không mang cho hắn. Ai oán, trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng xác ướp Ai Cập, sững sờ – hắn không muốn biến thành cái dạng kia a.
Hùng hổ đứng lên, đi ra cửa. Quyết định nếu như không có người để ý đến hắn, hắn bảo ảnh vệ mở cửa, mặc kệ kẻ bắt cóc có gì ý đồ.
Có vẻ ông trời nghe được thanh âm ai oán của hắn, ngay lúc tay của hắn vừa chạm đến cửa, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Di Nguyệt Thụy vỗ vỗ ngực, may mắn hắn phản ứng nhanh, bằng không cái mũi của hắn sẽ gặp nạn.
Có tổng cộng năm người tới. Một nữ bốn nam, nữ tử vận y phục cung nữ, lại che mặt. Bốn nam tử thì đều là y phục thái giám, không che mặt, năm người vừa đến liền nhìn chằm chằm Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt Thụy chậm rãi lui về phía sau, hắn cảm giác trên người nàng kia phát ra oán khí, cẩn thận ngẫm lại mình ở trong nội cung có từng có lỗi với ai? Vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, không nghĩ ra, vậy mở miệng hỏi a.
“Ngạch, vị cô nương này, chúng ta quen biết?” Cẩn cẩn dực dực hỏi.
“Hừ, cái này đừng lo, quan trọng hơn chính là hiện tại ngươi rơi vào trong tay của ta.” Thanh âm trầm thấp khàn khàn, hẳn là do dùng dược.
Di Nguyệt Thụy không nói thêm gì nữa, hắn thấy trong mắt nữ tử có một loại điên cuồng gì đó tồn tại.
Nữ tử đi từ từ tới gần Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Thụy chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng lui đến cái ghế. Một thanh âm vang lên, đặt mông ngồi ở trên mặt ghế.
Nữ tử vươn tay xoa khuôn mặt Di Nguyệt Thụy, ánh mắt mê ly: “Khuôn mặt này của ngươi a, làn da mềm mại cỡ nào, đôi mắt làm cho người ta đau lòng cỡ nào, chính là ánh mắt này, làm cho người ta muốn hung hăng khi dễ ngươi một phen.”
Di Nguyệt Thụy vẫn không nhúc nhích mặc cho nàng kia vuốt ve qua lại trên mặt hắn, hiện tại hắn càng thêm xác định đây là nữ nhân, có nam nhân nào sẽ giữ móng tay mảnh dài như vậy. Móng tay? Móng tay vừa mảnh vừa dài? Di Nguyệt Thụy như là nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cẩn thận nhìn nữ tử trước mặt, mặc dù là che mặt, nhưng khăn che thuần bạch tại khoảng cách gần như vậy cũng có thể thấy cả hình dáng .
Thấy ánh mắt chăm chú của Di Nguyệt Thụy, nữ tử đứng lên, đi đến chỗ bốn gã nam tử, trong miệng nỉ non: “Không biết ngươi biến dạng bọn hắn còn có thể xem ngươi là chí bảo hay không?”
Hiện tại Di Nguyệt Thụy hoài nghi nghiêm trọng là thần kinh của nữ tử này có vấn đề, nói ra hiện tại hắn vẫn không hiểu rốt cuộc mình chọc gì tới nàng. Hắn vốn cho là người muốn cùng Di Nguyệt Lãnh tranh đoạt ngôi vị hoàng đế bắt cóc hắn để uy hiếp y. Sao bây giờ lại cảm giác là hướng về phía hắn.
Di Nguyệt Thụy mở to hai mắt, ông trời của ta, chủy thủ sắc bén như vậy cắt vào da nhất định rất đau. Hiển nhiên nữ tử thật cao hứng khi thấy sự hoảng sợ trong mắt Di Nguyệt Thụy, “Không cần sợ, vài đao mà thôi, không đau.”
“Không đau, ngươi thử dùng nó cắt chính mình xem. Lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi!” Di Nguyệt Thụy từ trên ghế nhảy dựng lên, hắn mặc kệ, tuy hắn không để ý diện mạo, nhưng ai lại muốn trên làn da hảo hảo của mình để lại vài dấu vết chứ.
“Không nên kích động, thật sự không đau. Ta sẽ rất cẩn thận, tận tâm.” Nữ tử cầm chủy thủ chậm rãi tiếp cận, bốn nam tử phía sau nàng tiến lên giữ lấy Di Nguyệt Thụy.
“Tại sao là ta?” Di Nguyệt Thụy bị bắt lại không hề kích động ,“Chết cũng để người ta chết minh bạch nhé.”
Bạn đang �
Nữ tử ngừng lại, hai mắt lộ ra một loại mê mang, như là nhớ lại gì đó, trên mặt lộ ra tiếu dung ngọt ngào. Trong nháy sắc mặt âm xuống, giương mắt hung dữ nhìn Di Nguyệt Thụy.
“Đều là hai kẻ chết tiệt...như ngươi và nương của ngươi, hoàng thượng mới đầu đối với ta chẳng quan tâm . Nhưng không sao, mẹ ngươi đã chết rồi, còn thay ta giải quyết một vấn đề lớn, đáng tiếc, thiếu chút nữa đã giải quyết được cả hoàng hậu , nhưng không sao, nàng hiện tại không khác gì nhập lãnh cung.”
Trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Vì sao ngươi lại sống được? Rõ ràng ta hạ dược nặng như vậy, vì sao ngươi còn chưa có chết?” Cảm thấy ánh mắt điên loạn nhìn về phía mình, ngay cả lỗ chân lông Di Nguyệt Thụy cũng sợ hãi, hắn từ nhỏ đến lớn số lần bị hạ độc có thể đếm được trên đầu ngón tay, lợi hại nhất chính là lần trúng độc trước lúc hắn đến Y Vân vương triều.
“Chẳng lẽ lần trúng độc khi ta còn bé?” Cẩn cẩn dực dực chứng thực.
“Đúng vậy, sau đó ta lại cho ngươi ăn lần một lần nữa, nhưng ngươi vẫn không chết. Thiệt là.” Trong giọng nói mang theo tiếc hận.
Di Nguyệt Thụy trắng mặt không nói, trước hết là Di Nguyệt Thụy thực đã chết, hiện tại Di Nguyệt Thụy này chính là Đường Lân. Hắn còn tưởng rằng là tranh giành quyền lực, không ngờ là tranh giành tình cảm, trên thế giới chuyện không thể nói rõ nhất chính là tình cảm, không cách nào phán đoán ai đúng ai sai.
“Tử Vũ Hân, ngươi dùng gương mặt này đi câu dẫn hoàng thượng, mà nhi tử của ngươi lại dùng khuôn mặt này câu dẫn thái tử. Nếu như không có khuôn mặt này, bọn họ cũng không bị mê hoặc a.” Nữ tử cầm đao nhìn chằm chằm khuôn mặt Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Thụy có thể thấy được hận ý mãnh liệt trong mắt của nàng.
Nữ tử từng bước tới gần, Di Nguyệt Thụy cảm giác bước tiến của nàng đều đang đạp trong lòng của mình. Vùng vẫy, mấy nam tử càng thêm giữ chặt, tâm hoảng hốt, mặc dù hắn không chú trọng bên ngoài, nhưng không có nghĩa là hắn thích bị kẻ khác rạch mặt.
“Ảnh vệ!” Nghĩ đến ảnh vệ Di Nguyệt Lãnh bố trí xung quanh hắn, Di Nguyệt Thụy vội vàng hô to.
“Ảnh vệ? Ngươi nói hắc y nhân kia?” Nữ tử cười khẽ, “Ngươi không cần đợi, hắn tới không được. Là thái tử phái tới, không ngờ vì ngươi thái tử không do dự sử dụng cả lực lượng trong bóng tối, cho nên ta càng không thể giữ ngươi lại.”
Di Nguyệt Thụy kinh hãi, ảnh vệ lợi hại bực nào, lại bị mấy người kia chế phục. Di Nguyệt Thụy không hề giãy dụa, lẳng lặng nhìn nữ tử đang đến gần, tay cầm chủy thủ nhắm trên mặt hắn, lúc này mấy nam tử hơi thả lỏng.
Di Nguyệt Thụy nín hơi, thừa dịp bọn họ buông lỏng, vung tay lên, bột phấn trong tay tản ra bốn phía.
“Bịch, bịch.” Hai tiếng, Di Nguyệt Thụy thở dài, một ngã hai người. Trong nội tâm không ngừng hỏi ông trời – vì sao lần nào hắn cũng không thể khiến toàn bộ hôn mê a! Ông trời không rảnh, không thèm trả lời.
Bị hôn mê chính là hai nam tử gần Di Nguyệt Thụy nhất, nàng kia phản ứng rất nhanh, lúc Di Nguyệt Thụy giơ tay lên thì nữ tử liền bịt mũi lui ra phía sau, hai nam tử khác cũng như thế. Bất đắc dĩ, tình thế bất lợi hơn người ta, Di Nguyệt Thụy nhân cơ hội chạy hướng cửa ra vào, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội hắn cũng phải nắm bắt.
“Bắt lấy hắn!” Nữ tử khàn khàn thét lên, thấy cửa ra vào đã ở trước mắt, nhưng Di Nguyệt Thụy lại bị bắt được. Nhìn cửa gần trong gang tấc, trong lòng Di Nguyệt Thụy thề – lần này trở về hắn nhất định phải luyện võ, ít nhất, hắn muốn luyện khinh công.
“Ha ha – ” Nữ tử cuồng tiếu, “Ngươi chạy đi, chạy đi a!” Nữ tử rất nhanh cầm chủy thủ nhào tới, “Ta họa tranh trên khuôn mặt của kẻ yêu nghiệt như ngươi, xem ngươi làm thế nào mị hoặc người khác.”
Di Nguyệt Thụy nhắm mắt nhận mệnh – xem ra hôm nay chạy không thoát một kiếp này.
|
Chương 56: Vân khai vụ tán [ Thất ][EXTRACT]Di Nguyệt Thụy từ từ nhắm hai mắt, bên tai nghe được “Đinh – ” một tiếng, như là hai vật thể cứng ngắc va chạm lẫn nhau. Hé mắt một chút, chỉ thấy nữ tử vặn vẹo phẫn nộ, mà trong tay nàng không còn chủy thủ. Vì vậy tim Di Nguyệt Thụy đã nhảy lên cuống họng trở lại vị trí vốn có.
“Ai, là ai? Đi ra, đi ra cho ta!” Nữ tử điên cuồng rống giận, nhìn bốn phía không có ai, nhìn Di Nguyệt Thụy vẫn đang bị giữ chặt, nữ tử giơ tay lên nhào tới, lúc tiếp cận Di Nguyệt Thụy thì bị một chưởng đánh bay.
Di Nguyệt Thụy sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt, phát giác trong lúc bất tri bất giác mình đã được thả, bên cạnh truyền đến tiếng đánh nhau, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lôi Tư Nghị cùng Ảnh Ngũ đang giằng co với hai nam tử.
“Điện hạ, ngươi không sao chứ.” Theo thanh âm là một đôi tay dò xét cao thấp trên người mình, Di Nguyệt Thụy hoàn hồn, thấy Tiểu Đắng Tử lo lắng nhìn hắn.
“Ô – Tiểu Đắng Tử, chủ tử của ngươi thiếu chút nữa bị rạch mặt !” Di Nguyệt Thụy mạnh mẽ ôm lấy Tiểu Đắng Tử, đem mặt chôn ở cổ của hắn.
“Chủ – tử! Ta – ta sắp không thở nổi rồi!” Tiểu Đắng Tử nhăn mặt hô to, vì sao mỗi lần gặp nạn đều là hắn.
“A!” Người vừa mới oa tại cổ của hắn bi thương không ngớt, lập tức lấy lại thái độ nghiêm chỉnh, ho nhẹ một tiếng, khôi phục bộ dáng phóng khoáng ngày thường. Tiểu Đắng Tử ở một bên khóc không ra nước mắt, hắn chỉ biết chủ tử dùng hắn trút giận.
Di Nguyệt Thụy sửa sang tâm tình của mình, xoay người nhìn về phía nữ tử nằm trên mặt đất, lụa trắng trên mặt nàng dần dần nhuộm đỏ. Tuy như thế, nhưng Di Nguyệt Thụy cũng không dám thoải mái tiến lên, hắn vẫn nhớ rõ oán hận trong mắt nữ tử.
“Chủ tử, nàng là ai a?” Tiểu Đắng Tử đứng ở một bên hiếu kỳ hỏi.
“Ta làm sao biết!” Di Nguyệt Thụy tặng Tiểu Đắng Tử một ánh mắt khinh thường, quay đầu nhìn về phía bốn người còn đang đánh nhau. Theo tình huống trước mắt thì hai nam tử kia đã hơi dần dần rơi vào thế hạ phong.
Quả nhiên, không bao lâu, chỉ thấy Ảnh Ngũ cùng Lôi Tư Nghị phân biệt cho bọn họ một chưởng cùng một cước, hai nam tử bị đáng bay sang một bên, đầu nghiêng một cái, ngất đi.
Giải quyết đối thủ xong, Lôi Tư Nghị cùng Ảnh Ngũ đều đến bên cạnh Di Nguyệt Thụy, mắt nhìn Di Nguyệt Thụy từ trên xuống một lần, xác định hắn không có việc gì, thở dài một hơi.
“Ảnh vệ trước kia đâu?” Di Nguyệt Thụy lo lắng cho ảnh vệ từng gặp ngoài cửa lúc trước.
Vừa dứt lời, một thân ảnh từ bên ngoài bay vào, quỳ gối trước mặt Di Nguyệt Thụy: “Thuộc hạ thất trách, không kịp thời hộ chủ, thỉnh công tử trách phạt.”
“Ta không có việc gì, cho nên không cần phải nói phạt hay không phạt.” Di Nguyệt Thụy khoát khoát tay, hiếu kỳ hỏi: “Bọn họ làm thế nào ngăn chặn ngươi?”
“Hắn đấu với cao thủ, hơn nữa còn là hai người.” Lôi Tư Nghị thay hắn trả lời.
“A!” Di Nguyệt Thụy minh bạch gật gật đầu, sau đó dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn về phía Lôi Tư Nghị, “Sao các ngươi lại đến, còn Ảnh Ngũ trở về lúc nào?”
“Chủ tử lo lắng, bảo chúng thuộc hạ tới che chở công tử. Thuộc hạ trở về vào giờ thân.” Ảnh Ngũ cung kính trả lời, sau đó chỉ hướng nữ tử té trên mặt đất hỏi Di Nguyệt Thụy, “Công tử dự định làm gì bây giờ?”
Di Nguyệt Thụy theo tầm mắt của hắn, chuyển hướng nàng kia, suy nghĩ nửa ngày, “Tiểu Trác Tử, ngươi đi lên gỡ khăn che mặt của nàng xuống. Bị khi dễ lâu như vậy, ta phải biết rốt cuộc là ai khi dễ chính mình a.”
Lôi Tư Nghị tiến lên, ngăn chặn nữ tử phản kháng, thân thủ gở xuống khăn che mặt của nữ tử, ngây ngẩn cả người.
“Sao lại là ngươi a?” Di Nguyệt Thụy khó có thể tin hỏi.
“Khụ khụ! Vì sao không thể là ta?” Nữ tử cười khẽ, ánh mắt châm chọc nhìn về phía Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt Thụy nhắm chặt mắt, hỏi Tiểu Đắng Tử một bên, “Lãnh hiện ở nơi nào?”
“Tại tẩm cung hoàng thượng.” Tiểu Đắng Tử có thể hiểu rõ tâm tình Di Nguyệt Thụy lúc này, nhỏ giọng trả lời.
“Mang nàng tới đó, chúng ta cũng đi, chắc hẳn độc của phụ hoàng cũng được giải a.” Nói xong, Di Nguyệt Thụy không nhìn ai, trực tiếp ly khai gian phòng hắn bị giam hai ngày, đi đến tẩm cung của Di Nguyệt Lâm, nhóm người Lôi Tư Nghị áp giải nữ tử theo ở phía sau.
Trong tẩm cung Di Nguyệt Lâm, tràn ngập khí tức ngưng trọng. Tiểu thái giám Tiểu Thuận Tử vẫn luôn chiếu cố Di Nguyệt Lâm dựa theo chỉ thị của Di Nguyệt Lãnh, chuẩn bị một số thứ, nhưng thỉnh thoảng liếc trộm một nam tử khác đứng bên cạnh Di Nguyệt Lãnh.
Bên ngoài tẩm cung, Di Nguyệt Lãnh phái trọng binh gác, kiên quyết không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, kể cả hoàng hậu.
Cho nên lúc hoàng hậu Y Hồ Tiện đến tẩm cung thì bị ngăn ở bên ngoài, giận dữ, nhưng những kia thị vệ không để ý thân phận của nàng, kiên quyết chặn lại.
“Làm càn, dám đối đãi với bổn cung như vậy. Nô tài các ngươi còn không nhanh mở cửa cho bổn cung.” Y Hồ Tiện nghiêm nghị quát.
“Thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội, thái tử điện hạ có chỉ không cho người nào tiến vào.” Thị vệ cúi đầu cung kính trả lời, nhưng vẫn không nhượng bộ.
Y Hồ Tiện giận dữ, đang chuẩn bị hô người, chỉ thấy Di Nguyệt Lãnh chậm rãi đi từ bên trong ra.
“Thái tử, ngươi đây là ý gì, chuẩn bị soán vị?” Y Hồ Tiện trở nên bình tĩnh, ưu nhã hỏi Di Nguyệt Lãnh.
“Nhi thần không dám, chỉ là nhi thần giải độc cho phụ hoàng, người ngoài ở lại không thuận tiện!” Di Nguyệt Lãnh nhàn nhạt đáp, “Cho nên ủy khuất hoàng hậu nương nương .”
Nói xong, trực tiếp trở lại nội thất. Đứng trước giường Di Nguyệt Lâm, lạnh lùng nhìn nam nhân nằm trên giường, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc – vô luận ngươi mạnh đến thế nào, trước mặt ta cũng không chịu nổi một kích.
“Đại ca, hận hắn sao?” Đứng ở một bên, vẫn một mực yên lặng, đột nhiên Khôn Trạch lên tiếng hỏi.
Di Nguyệt Lãnh quay đầu, diện vô biểu tình nhìn về phía Khôn Trạch, khẽ mở đôi môi, trả lời vấn đề, “Hắn không đáng để ta lãng phí tinh lực đi hận hắn.”
“Vậy vì sao lúc trước ngươi đáp ứng yêu cầu của hắn tiến vào lao lung (lồng giam) này, lại còn vì hắn chỉnh đốn thiên hạ này?” Trên khuôn mặt lạnh băng của Khôn Trạch xuất hiện vết rách, “Lại còn đưa ta đến chỗ tử lão đầu kia học tập đạo trị quốc, sách lược. Nếu là râu ria, sao bảo ta trở về tiếp nhận thái tử vị ngươi vứt đi.”
“Bởi vì nương của ngươi, cô cô của ta!” Một câu giải thích rất nhiều vấn đề, Khôn Trạch sửng sốt một chút, liền yên tĩnh trở lại.
Tiểu Thuận Tử bưng dược, đứng ở một bên không biết làm như thế nào, nhìn hai người bọn họ nói chuyện, càng thêm xác định suy đoán của mình. Thấy bọn hắn ngừng lại, Tiểu Thuận Tử vội vàng tiến lên, “Thái tử điện hạ, có thể sao?”
Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu, tiến lên nâng Di Nguyệt Lâm dậy, mở miệng hắn, Tiểu Thuận Tử tiến lên, đem dược màu đen trong chén từng thìa từng thìa uy vào miệng Di Nguyệt Lâm, thẳng đến khi chén thấy đáy, Di Nguyệt Lãnh mới buông tay ra.
Dựa theo lời của Di Nguyệt Thụy, sau nửa canh giờ Di Nguyệt Lãnh dùng phương pháp đồng dạng đem một chén dược khác rót vào trong bụng Di Nguyệt Lâm. Tiểu Thuận Tử đem chậu rửa mặt để bên giường chờ đợi.
“Buồn cười, Di Nguyệt Lãnh, ngươi muốn bức vua thoái vị sao. Người tới!” Thanh âm tức giận từ xa mà đến, Di Nguyệt Lãnh ngẩng đầu, mắt nhìn Y Hồ Tiện đang xông tới, một ánh mắt khiến nàng cứng người lại, giận dữ, “Di Nguyệt Lãnh, ngươi nghịch tặc – ”
Lời nói còn chưa hết, chỉ thấy Di Nguyệt Lâm mạnh mẽ nâng người lên, hướng trên mặt đất, “Ọc” một tiếng, nhổ ra máu đen, Tiểu Thuận Tử mang chậu nước chuyển đến trước mặt Di Nguyệt Lâm để hắn thuận tiện thổ huyết.
Mặt Y Hồ Tiện tái nhợt, “Hoàng thượng, hoàng thượng, ngươi làm sao vậy?” Ngón tay run rẩy chỉ Di Nguyệt Lãnh,“Di Nguyệt Lãnh chết tiệt, ý đồ độc hại hoàng thượng, người tới, mau tới, bắt tên nghịch tặc này.”
Kêu nửa ngày cũng không có người trả lời, Y Hồ Tiện tức giận càng hơn, “Phản, tất cả đều phản rồi.”
“Khôn Trạch.” Di Nguyệt Lãnh hơi nhíu lông mày, gọi nam tử một bên.
Chỉ thấy Khôn Trạch đi tới phía trước, Y Hồ Tiện kinh sợ, ngón tay run rẩy chuyển hướng chỉ vào Khôn Trạch, mặt tái nhợt có vẻ càng thêm tái nhợt, “Ngươi...... Ngươi......”
“Có chuyện tối nay nói, quá ầm ĩ.” Khôn Trạch mỉm cười nói xong, ngón tay hướng Y Hồ Tiện điểm một cái, thế giới trở nên an tĩnh, hắn không hề để ý tới ánh mắt hoảng sợ của nàng, đem chú ý chuyển hướng chậu nước trước giường, khi nào máu đen trong chậu mới có thể chuyển hồng.
|
Chương 57: Vân khai vụ tán [ Bát ][EXTRACT]Tiểu Thuận Tử đứng ở một bên mồ hôi lạnh chảy ròng, tình thế trước mắt hắn chưa từng thấy qua trong nội cung này, thái tử điện hạ cùng một người lai lịch không rõ ràng áp chế hoàng hậu nương nương, mà hoàng đế thì nằm trên giường sinh tử không rõ.
“Hắn rốt cuộc đến khi nào thì mới hết thổ huyết?” Khôn Trạch không kiên nhẫn hỏi, đã ói lâu như vậy, còn chưa khỏe, chẳng lẽ muốn đem máu nhả hết mới thôi.
Di Nguyệt Lãnh không để ý tới vấn đề của hắn, chăm chú nhìn biến hóa của máu Di Nguyệt Lâm ói ra, chỉ chốc lát sau máu ói ra không còn là màu đen mà dần dần biến thành màu đỏ, thẳng đến khi toàn bộ biến thành màu đỏ thì Di Nguyệt Lãnh mới đưa tay hướng Tiểu Thuận Tử: “Cao.”
Tiểu Thuận Tử mang vân cao để một bên đưa cho y, Không Trạch nhìn thấy, vui vẻ, “Hắc, cho hắn ăn điểm tâm lót dạ.”
Di Nguyệt Lãnh không để ý đến hắn, chỉ vươn tay bóp nát vân cao trong đĩa, thẳng đến cái thứ tư thì bên trong rơi ra một dược hoàn màu đỏ, sau đó đặt đĩa sang bên cạnh. Tiến lên, mở miệng Di Nguyệt Lâm, cho dược hoàn vào, “Nước!”
Khôn Trạch mang nước đưa cho y, Di Nguyệt Lãnh mở miệng Di Nguyệt Lâm ra, rót thẳng nước vào.
Trong lòng Tiểu Thuận tử cảm thán – hoàng thượng thật đáng thương, động tác của thái tử quá thô lỗ.
Hết thảy chuẩn bị xong, Di Nguyệt Lãnh buông tay lui một bước rời xa giường Di Nguyệt Lâm, đứng ở một bên không nói tiếng nào. Cung điện lâm vào một mảnh trầm tĩnh, chỉ có ánh nến ngẫu nhiên động phát ra thanh âm “Ba”.
Di Nguyệt Lãnh cũng không để ý tới bất luận kẻ nào, hiện tại trong lòng y lo lắng nhất nhất là Di Nguyệt Thụy; Tiểu Thuận Tử thân là nô tài, không dám nhiều lời; Khôn Trạch thì không có người nói với hắn, hắn cũng ngậm miệng, còn Y Hồ Tiện có miệng mà không thể nói.
Thời gian không ngừng trôi qua, người nằm ở trên giường vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Di Nguyệt Lãnh bất động như núi, nhưng có người không thể chờ.
“Sao hắn chưa tỉnh, sẽ không xảy ra cái gì chứ?” Khôn Trạch không yên tâm hỏi, Tiểu Thuận Tử đứng ở một bên cũng gật gật đầu, tỏ vẻ mình cũng nghi hoặc.
Câu trả lời của Di Nguyệt Lãnh là lạnh lùng liếc bọn họ, tiếp tục chú ý động tĩnh trên giường, y luôn rất tin tưởng vào y thuật của Di Nguyệt Thụy.
Khôn Trạch sờ sờ cái mũi, lui xuống hai bước, dù thế nào đi nữa y cũng không sốt ruột.
Lúc hoàn toàn yên tĩnh, tiếng khắc khẩu ngoài cửa càng thêm rõ ràng, Di Nguyệt Lãnh cau mày nhìn ra ngoài, nghe được một tiếng la lên, lập tức băng lãnh trên mặt đều hòa tan, bước ra ngoài.
Sau khi Di Nguyệt Thụy biết rõ người ám hại mình, trong lòng cuồn cuộn sóng. Mang theo đoàn người Lôi Tư Nghị vôi vàng tới tẩm cung của Di Nguyệt Lâm. Trên đường thấy cảnh sắc chung quanh dần dần đón xuân về, trong nội tâm không khỏi mê mang.
Vô tình nhất là đế vương gia, mà hắn và Lãnh sinh ở nhà đế vương, lại có tình cảm sai trái. Tuy Lãnh cam đoan với hắn sẽ không kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng tương lai ai biết được? Hôm nay bị hãm hại về sau sẽ có nhiều kinh nghiệm, nhưng mà mình có thể kiên trì ở trong hoàn cảnh này hay không. Di Nguyệt Thụy đột nhiên cảm thấy vô lực, hắn nhớ...quá, muốn lập tức được nhìn thấy Di Nguyệt Lãnh, để kiên định tín niệm trong lòng mình, không để mình lại miên man suy nghĩ .
Chưa từng nghĩ vội vội vàng vàng đi tới chỗ y, lại nghe câu trả lời vô tình: “Thái tử có chỉ, bất luận kẻ nào không được xuất nhập tẩm cung hoàng thượng. Thỉnh thất điện hạ đừng khiến tiểu nhân khó xử.” Hoàng hậu cũng đủ khiến chúng ta khó xử rồi.
Di Nguyệt Thụy còn chưa nói, Tiểu Đắng Tử phía sau hắn đã thiếu kiên nhẫn: “Thái tử nói bất luận kẻ nào cũng không bao gồm thất điện hạ của chúng ta.” Hùng hổ đứng trước mặt thị vệ, hoàn toàn như mẫu hộ tử, dám đem điện hạ của bọn họ gộp chung với đám người đó, chính là muốn chết.
“Chính là...... Chính là......” Thị vệ đã từng nghe nói tình nghĩa huynh đệ giữa thái tử cùng thất điện hạ khăng khít không thể phân, nhưng ý chỉ của thái tử bọn họ không dám không theo.
“Không sao, thái tư chắc hẳn không trách tội kẻ không biết.” Di Nguyệt Thụy nở nụ cười tự nhận là hoàn mỹ, thị vệ sững sờ nhìn, đã quên chuyện ngăn trở.
“Ai cho phép ngươi cười như vậy với người khác?” Bên trong truyền đến thanh âm tức giận, Di Nguyệt Thụy ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Di Nguyệt Lãnh vội vàng bước đến.
Thân thủ vung lên, thị vệ bay về phía hành lang bên cạnh, Di Nguyệt Lãnh lạnh lùng nhìn, “Đây là giáo huấn cho ngươi, nếu như lần sau ta phát hiện ngươi nhìn chằm chằm vào thất điện hạ, thì......”
Di Nguyệt Thụy không vui, “Chẳng lẽ ta là người quái dị, không cho người khác nhìn ta.”
“Ai nói, Thụy nhi chỉ có thể cười cho ta xem, nụ cười này là ta độc hưởng.” Di Nguyệt Lãnh bước lên phía trước ôm lấy Di Nguyệt Thụy, muốn hắn nguôi giận. Xuyên qua bả vai Di Nguyệt Thụy nhìn nữ tử đằng sau, Di Nguyệt Lãnh lộ nụ cười hiếm thấy, nhóm người Tiểu Đắng Tử hít sâu – lạnh quá!
Vì trong giọng nói của Di Nguyệt Lãnh hiện ra sự độc chiếm, Di Nguyệt Thụy nở nụ cười, nghĩ đến người còn nằm bên trong, lên tiếng hỏi: “Độc giải được chưa?”
“Còn chưa tỉnh.” Di Nguyệt Lãnh vừa nói xong, bên trong truyền đến thanh âm mừng rỡ của Tiểu Thuận tử: “Hoàng thượng tỉnh, hoàng thượng tỉnh.”
Di Nguyệt Lãnh cùng Di Nguyệt Thụy nhìn nhau, đi vào trong tẩm cung, Lôi Tư Nghị tiếp tục áp giải nữ tử đi theo phía sau.
Di Nguyệt Thụy đi vào bên trong mới nhìn rõ tình huống, Di Nguyệt Lâm nằm ở trên giường trợn tròn mắt nhìn một nam tử lạ lẫm, Tiểu Thuận Tử thì đứng ở một bên hai mắt hồng hồng, đôi khi nức nở, mà cách đó không xa là hoàng hậu nương nương đứng bất động như tượng, bất quá hiện tại có thêm một người, có đôi có cặp cũng tốt. Quay đầu tiếp tục nhìn một màn kỳ quái kia.
“Người kia là ai?” Di Nguyệt Thụy len lén hỏi về nam tử lạ lẫm không thèm để ý đến hoàng thượng đang nhìn chăm chú, mà nam tử lạ lẫm đó lại nhiệt tình nhìn phía sau hắn, hiếu kỳ quay đầu lại nhìn nhìn, phía sau hắn là Tiểu Đắng Tử , Ảnh Ngũ cùng mấy ảnh vệ hắn không biết, nam tử kia đang nhìn ai, Di Nguyệt Thụy vạn phần tò mò.
“Di Nguyệt Khôn Trạch.” Di Nguyệt Lãnh ôn nhu trả lời, vươn tay đem Di Nguyệt Thụy ôm vào trong ngực. Mà Di Nguyệt Thụy còn đang chấn động vì họ của nam tử kia, không phát hiện hành động mờ ám của Di Nguyệt Lãnh.
“Nhu nhi!” Thanh âm rung động từ trong miệng người có quyền lực cao nhất đang nằm trên giường, mang theo một tia ưu thương khó có thể che dấu.
Di Nguyệt Khôn Trạch chọn lông mi,“Nguyên lai hoàng thượng còn nhớ rõ tên nương của ta.” Trong giọng nói là ý tứ châm chọc.
Di Nguyệt Lâm muốn ngồi lên, đáng tiếc toàn thân vô lực. Tiểu Thuận Tử thấy thế lập tức tiến lên giúp Di Nguyệt Lâm chậm rãi ngồi dậy, tựa lưng trên gối.
Di Nguyệt Thụy nhìn về phía Di Nguyệt Lâm, phát hiện trong mắt của hắn có ưu thương có hối hận có tưởng niệm, nhiều loại tâm tình xen lẫn một chỗ, làm cho người ta khó có thể nắm bắt.
“Nàng là nữ tử yêu nhất trong cuộc đời này, sao ta có thể quên.” Thở dài, bi thương trong mắt như muốn tràn ra.
“Đúng vậy, ngươi yêu nàng, yêu đến mức để kẻ hại chết nương ta yên ổn ngồi ở ngôi vị hoàng hậu, yêu đến vài chục năm sau cũng không rửa sạch tội danh cho nương ta, để nương bị người đời thóa mạ, đây là cách ngươi yêu nàng a.” Di Nguyệt Khôn Trạch kích động vô cùng, Di Nguyệt Lâm chỉ nhắm mắt lại.
Thấy mặt Y Hồ Tiên tái nhợt, lại có vẻ muốn nói, Di Nguyệt Lãnh ý bảo Ảnh Ngũ tiến lên giải huyệt đạo cho nàng, huyệt đạo được giải trong nháy mắt, câu đầu tiên Y Hồ Tiện thốt ra là: “Di Nguyệt Lâm, ta hận ngươi!”
|
Chương 58: Vân khai vụ tán [ chín ][EXTRACT]Di Nguyệt Thụy nghe vậy, hai mắt sáng ngời – có chuyện để xem. Di Nguyệt Lãnh nhìn thấy biểu tình e sợ thiên hạ không loạn của hắn, không nói gì.
Di Nguyệt Lâm nghe xong lời của Y Hồ Tiện thì chỉ nhìn nàng, cũng không nói chuyện, nhưng nhìn thần sắc lãnh đạm trong mắt của hắn có thể thấy được hắn không để ý lời nói của Y Hồ Tiện.
“Ngươi không phải rất yêu tiện nhân kia sao? Ngươi yêu nàng như thế sao không cùng nàng chết đi?” Y Hồ Tiện không muốn lại ủy khuất chính mình, vì một nam tử không để ý đến mình, nàng cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa, “Không đúng, ta không muốn để ngươi đơn giản chết đi như vậy, ta muốn cho ngươi hảo hảo sống, mỗi ngày mỗi đêm sống không yên. Nhưng vì sao ngươi dần dần không còn thống khổ nữa? Là vì Tử Vũ Hân a. Tại sao? Ngươi yêu người nào thì người đó chết? Cảm giác thật tuyệt a! Ha ha...... Ha ha......”
“Ta biết rõ!” Di Nguyệt Lâm ngồi ở trên giường, cúi đầu, tiếng cười của Y Hồ Tiện bởi vì lời của hắn mà im bặt, “Ta biết là ngươi bố trí bẫy để Nhu nhi nhảy vào, nhưng lúc đó ta căn cơ chưa ổn nên không thể động đến ngươi. Về sau ta cũng chầm chậm biết rõ nguyên nhân ngươi làm như vậy, ta cũng biết là ta có lỗi ngươi, cho nên ta tự nói với mình không thể toàn bộ trách ngươi.”
Di Nguyệt Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Y Hồ Tiện, rồi nhắm mắt lại, “Chúng ta dù sao cũng là một hồi phu thê. Nhưng cũng không phải như bách tính tầm thường. Cho nên, hoàng hậu......”
Mở ra mắt, quay đầu nhìn về phía Y Hồ Tiện, cùng tầm mắt của nàng đối thượng, hàm nghĩa trong mắt, Y Hồ Tiện nhìn liền hiểu.
Y Hồ Tiện chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, khiến nàng không còn là hoàng hậu cao cao tại thượng của Di Nguyệt vương triều, chỉ là một nữ tử tầm thường vì tình mà có thể làm bất cứ chuyện gì. Chờ nàng mở mắt ra lần nữa, trong mắt không còn tâm tình.
Dịu dàng cúi đầu, Y Hồ Tiện chậm rãi nói: “Xin cho thiếp thân vì phu quân lau mặt.”
Di Nguyệt Lâm gật đầu, Tiểu Thuận tử đưa lên một khăn ướt, Y Hồ Tiện tiếp nhận, tiến lên chậm rãi chà lau khuôn mặt cho Di Nguyệt Lâm, “Nếu như chúng ta chỉ là dân chúng tầm thường, thật là tốt biết bao.” Y Hồ Tiện thấp giọng nói, nếu như bọn họ chỉ là phu thê tầm thường, có phải mọi chuyện sẽ khác? Nhưng trên thế giới không có nếu như, vận mệnh bọn họ đã được định sẵn.
Chà lau xong, Y Hồ Tiện nhìn chăm chú vào khuôn mặt khiến nàng yêu cả đời cũng hận cả đời, dù hiện tại hắn nhìn tiều tụy như vậy, chậm rãi vươn tay xoa khuôn mặt Di Nguyệt Lâm, “Hoàng thượng, ngươi có từng yêu thiếp thân.”
Di Nguyệt Lâm nhắm mắt lại không trả lời, Y Hồ Tiện nhìn biểu tình của hắn đều minh bạch, đứng lên: “Thiếp thân cáo lui!”
Di Nguyệt Thụy sững sờ, cứ như vậy liền đã xong. Nhìn Y Hồ Tiện dùng tư thái ngạo thị thiên hạ thong dong ly khai khỏi đây, không quay đầu lại.
“Ai!” Tiếng thở dài trong miệng Di Nguyệt Lâm truyền ra, “Khôn nhi.”
Di Nguyệt Khôn Trạch đứng ở một bên, cũng không để ý tới tiếng gọi của hắn. Thấy bộ dáng Di Nguyệt Khôn Trạch hờ hững, Di Nguyệt Lâm có vẻ bất đắc dĩ, đem ánh mắt chuyển hướng nữ tử khác.
Thấy ánh mắt Di Nguyệt Lâm chuyển về phía mình, nữ tử không nói một lời chỉ đỏ hốc mắt. “Hỉ phi, ngươi là người ta không ngờ nhất.” Di Nguyệt Lâm thản nhiên nói.
Di Nguyệt Lãnh cho Lôi Tư Nghị một ánh mắt, Lôi Tư Nghị liền tiến lên giải khai huyệt đạo cho Hỉ phi.
“Không có gì không thể tưởng được.” Hỉ phi tựa hồ đã bình tĩnh, cũng nhàn nhạt đáp, “Ta chỉ là xuất phát từ lòng đố kỵ của một nữ nhân mà thôi.”
Hỉ phi vẫn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên gặp gỡ Di Nguyệt Lâm, nàng vì chuyện mình có thể gả cho hắn mà cảm thấy kiêu ngạo, vì thương yêu của hắn mà cảm động. Chính là dần dần thương yêu của hắn càng ngày càng ít, đem yêu thương dành cho nàng trao toàn bộ cho một người khác, mà nàng thì mỗi ngày mỗi đêm đợi Di Nguyệt Lâm đến.
Di Nguyệt Lãnh tiến lên nhìn chằm chằm vào Hỉ phi, lạnh lùng hỏi: “Tại sao phải ám sát Thụy nhi?”
“Hắn cũng giống như tiện nhân kia, đây là nguyên nhân.” Hỉ phi oán hận đáp, “Nương thì câu dẫn hoàng đế, nhi tử thì câu dẫn thái tử, thật sự là hảo mãi mại (mua bán) a!”
Di Nguyệt Lãnh tức giận, một chưởng đánh qua, thân thể Hỉ phi bay lên, đụng vào cây cột ngã xuống, trong miệng phun máu, vẫn dùng ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào Di Nguyệt Thụy: “Coi như ngươi mạng lớn, độc không giết được ngươi, ta nguyền rủa ngươi...... Ngô......” Nguồn :
Hỉ phi lời còn chưa dứt, Lôi Tư Nghị ở một bên tăng thêm một chưởng, trực tiếp tống nàng đi gặp diêm vương.
Di Nguyệt Thụy nhìn, lắc lắc đầu, tội tình gì chứ? Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt có chút lo lắng của Di Nguyệt Lãnh, cười cười, nói ra một câu, “Sao ngươi cũng đánh nữ nhân chứ? Từ nay về sau không biết có vấn đề bạo lực gia đình hay không?”
Di Nguyệt Lãnh không để ý tới hắn, quay đầu nhìn về phía Di Nguyệt Lâm: “Đây là lúc ngươi thực hiện hứa hẹn.”
Di Nguyệt Thụy hiếu kỳ – hứa hẹn gì? Đáng tiếc không người để ý tới hắn, mà người để ý tới hắn cũng không biết gì.
Di Nguyệt Lâm vừa há mồm chuẩn bị lên tiếng, đã bị một tiếng thét cắt đứt. Mọi người hướng thanh âm nhìn lại, nguyên lai là các Tần phi các điện hạ nghe nói Di Nguyệt Lâm đã tỉnh liền chạy đến, nhìn thấy Hỉ phi ngã trong vũng máu, một phi tử nhát gan sợ hãi thét lên.
Di Nguyệt Lãnh liếc qua, phi tử kia vội vàng im bặt. Sau đó có người chú ý Di Nguyệt Khôn Trách đứng một bên, không khỏi thấp giọng hô, chúng phi tử theo tầm mắt của nàng nhìn lại cũng sửng sốt, đã quên nhìn phu quân của các nàng như thế nào.
Mà các điện hạ đi theo không biết Khôn Trạch là ai, hơi hiếu kỳ nhìn về phía hắn. Khôn Trạch cũng không chú ý, tiếp tục đem ánh mắt nhìn chăm chú Ảnh Ngũ.
Di Nguyệt Thụy nhìn lại, phát hiện trong số các điện hạ còn có thêm vài gương mặt lạ lẫm, không khỏi bĩu môi, xem ra phụ hoàng hắn trong hai năm này lại có thêm vài người bảo đảm.
Di Nguyệt Vũ ho nhẹ tiến lên, nói với Di Nguyệt Lâm đang nằm trên giường: “Khụ khụ...... Chúc mừng phụ hoàng khang phục.”
Nhìn thoáng qua Di Nguyệt Vũ, Di Nguyệt Lâm lại đem ánh mắt nhìn hướng Di Nguyệt Khôn Trạch, trông thấy hắn nhìn chằm chằm vào một nam tử, không khỏi nhíu mày, nhìn thần sắc hiếu kỳ của những người khác, phát hiện các nàng đem ánh mắt chuyển hướng chính mình, ho nhẹ một tiếng, kéo lực chú ý của mọi người, mới chậm rãi mở miệng, “Lần này nhờ Lãnh nhi, trẫm mới có thể thoát hiểm.”
Di Nguyệt Lãnh nhìn hắn một cái, cũng không đáp lời, ngược lại Di Nguyệt Vũ tò mò hỏi: “Không biết thái tử điện hạ làm thế nào giải độc cho phụ hoàng, phải biết rằng độc này ngay cả ngự y đều không giải được.”
Tất cả mọi người nghe liền hiểu ý của hắn: Ngự y không giải được độc, thái tử chưa bao giờ học y có thể giải, không phải là độc này ngươi hạ chứ, sau đó lại xuất ra giải dược a.
Lúc mọi người phỏng đoán hàm nghĩa lời nói của Di Nguyệt Vũ thì, Di Nguyệt Thụy cười mở miệng: “Tứ ca có biết Trầm Tĩnh ở nơi nào không?”
Di Nguyệt Vũ nhìn hắn một cái, cũng cười trả lời: “Thất đệ sao lại hỏi tứ ca vấn đề này, Trầm Tĩnh không phải luôn luôn ở Hồng Hiên cung nghiên cứu giải dược với ngươi sao?”
“Cũng đúng, mà nhắc mới nhớ. Ta chỉ biết là Trầm Tĩnh luôn chữa bệnh cho tứ ca, nên cho rằng hắn còn ở trong nội cung của ngươi. Ngươi thử nói xem, đại ca.” Di Nguyệt Thụy quay đầu hỏi Di Nguyệt Lãnh đứng một bên,“Theo lý mà nói làm ngự y đứng đầu cung, lúc phụ hoàng thanh tỉnh hẳn là nên ở một bên mới đúng.”
“Ân, thất đệ nói rất đúng.” Di Nguyệt Lãnh gật đầu, ngược lại phân phó Lôi Tư Nghị, “Phân phó xuống dưới, bảo thị vệ tìm xem Trầm Tĩnh ở đâu, mang đến để xem phụ hoàng còn độc dư nữa không?”
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Di Nguyệt Vũ, Lôi Tư Nghị hiển nhiên hiểu ý Di Nguyệt Lãnh, lên tiếng rồi đi xuống, Ảnh Ngũ đi theo Lôi Tư Nghị – hắn thật sự chịu không được ánh mắt kia.
|
Chương 59: Vân khai vụ tán [ Thập ][EXTRACT]Ánh mắt Di Nguyệt Thụy một mực không rời khỏi người Di Nguyệt Vũ, Di Nguyệt Vũ làm như không tháy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đó, hiện tại hắn muốn biết nhất chính là: người xa lạ kia là ai.
“Thỉnh giáo phụ hoàng,...... Khụ...... Không biết...... Khụ khụ, vị này là ai?” Di Nguyệt Vũ vừa ho khan, vừa nhìn về phía Di Nguyệt Lâm.
Di Nguyệt Lâm quét mắt một vòng, đem biểu tình của mọi người thu vào đáy mắt, “Đây là tam ca ngươi, tam hoàng tử của ta, Di Nguyệt Khôn Trạch!”
Di Nguyệt Lâm vừa dứt lời, chúng tần phi đều hít vào một hơi, Di Nguyệt Vũ không nói, chỉ nhìn Di Nguyệt Khôn Trạch, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười, “Vũ nhi lại có thêm một ca ca.” Tiện đà chuyển hướng Khôn Trạch, “Di Nguyệt Vũ bái kiến tam ca.”
Di Nguyệt Khôn Trạch nhìn một loạt động tác của Di Nguyệt Vũ, không nói một lời. Lúc mọi người đang ở trong tình thế xấu hổ, Di Nguyệt Khôn Trạch mới mở miệng: “Ta không có đệ đệ trong ngoài khác nhau.”
“Khàn – ” Đoàn người vừa nới lỏng lại một hít vào một hơi, ý của người này là gì, chẳng lẽ là nói tứ điện hạ có bí mật không thể cho ai biết, xoạt một tiếng, mọi người đưa mắt nhìn về phía Di Nguyệt Vũ, nhìn từ trên xuống dưới.
“Ngươi có ý gì?” Một nữ tử trong nhóm tần phi đứng dậy, Di Nguyệt Thụy nghe tiếng nhìn lại, là một nữ tử mảnh mai, nàng đang tức giận bất bình nhìn Di Nguyệt Khôn Trạch.
“Đó là mẫu hậu của tứ điện hạ, Vũ phi nương nương.” Tiểu Đắng Tử nói nhỏ bên tai Di Nguyệt Thụy, hắn biết rõ Di Nguyệt Thụy không quen thuộc với chuyện trong nội cung, nhất là khi người này đi ra ngoài vài năm thì đã quên đám người kia không còn một mảnh.
“Nghe không hiểu thì thôi, lời của ta không lặp lại lần thứ hai.” Khôn Trạch bĩu môi khinh thường.
Mắt Di Nguyệt Thụy hiện lên vui vẻ, nhìn Khôn Trạch như đang nhìn kẻ ngu ngốc, thầm nghĩ – hắn thập phần khẳng định người nọ là đến để quậy phá.
“Ngươi...... Ngươi......” Vũ phi tức giận nói không ra lời, “Quả thật nương thế nào thì nhi tử thế đó.” Cuối cùng tức giận bất bình nói ra câu này.
Di Nguyệt Lãnh có chút nhíu mày, Di Nguyệt Lâm thì lạnh mặt xuống. Di Nguyệt Khôn Trạch híp mắt lạnh lùng nhìn Vũ phi: “Lời của ngươi ta không nghe rõ, thỉnh lập lại lần nữa, lúc nãy tạp âm quá to.” Vừa nói vừa chậm rãi tới gần Vũ phi.
Vũ phi bị khí tức âm lãnh áp bức, lui ra phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt. Khôn Trạch cười khẽ, vươn tay bắt lấy cằm Vũ phi, “Sao ngươi không nói, chúng ta đang chờ.”
Di Nguyệt Vũ thấy thế, đang định tức giận, Di Nguyệt Lãnh đã trước hắn một bước: “Khôn Trạch!” Ngữ khi không chút nào dao động, nhưng Di Nguyệt Khôn Trạch nghe xong biết là y sắp nổi giận. Khôn Trạch buông tay ra, “Hừ” một tiếng, chuyển hướng đi đến chỗ Di Nguyệt Lãnh.
Các vị tần phi các hoàng tử nhìn tình này liền nhất thanh nhị sở, và thái độ của người trên giường kia, người đều thông minh đều bảo trì trầm mặc. Người khôn khéo phát hiện một vấn đề lớn: Hỉ phi nằm bên cạnh cột kia không hề phản ứng chút nào, không biết là chết hay sống, kỳ quái nhất chính là người đứng đầu hậu cung lại không ở đây. Mọi người trao đổi ánh mắt không rõ ý tứ, rồi cúi gằm xuống, lẳng lặng xem cuộc vui.
“Khụ khụ!” Di Nguyệt Lâm ho nhẹ một tiếng, thành công đem lực chú ý của mọi người dẫn trở lại trên người của hắn, “Di Nguyệt Khôn Trạch chính là tam điện hạ, bởi vì có nguyên nhân, trẫm đưa ra ngoài cung nuôi dưỡng, tuyên cáo với mọi người hắn chết non. Cho nên trẫm sắp sửa thỉnh tế ti chọn lựa một ngày tốt, hướng thiên hạ công bố thân phận của tam hoàng nhi, để hắn nhận tổ quy tông.”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Di Nguyệt Lâm, Di Nguyệt Lâm nhìn lướt qua, nhàn nhạt mở miệng, “Ai có dị nghị với quyết định của trẫm có thể nói ra.” Sau đó tiếp nhận chén trà sâm Tiểu Thuận Tử đưa qua nhấp một ngụm.
Di Nguyệt Thụy phát hiện những người khác đều làm bộ dáng không quan tâm, chỉ có Vũ phi muốn nói cái gì, lại bị Di Nguyệt Vũ kéo lại, khiến nàng có vẻ tức giận bất bình.
“Tất cả mọi người không có bất luận dị nghị gì, Tiểu Thuận Tử.” Di Nguyệt Lâm khẽ gọi, Tiểu Thuận Tử bước lên phía trước,“Truyền ý chỉ của trẫm, thỉnh tế ti chọn ngày tốt, tiến hành tế tổ, để tam hoàng tử Di Nguyệt Khôn Trạch nhận tổ quy tông.”
“Vâng.” Tiểu Thuận Tử cung kính đáp, cũng khom người lui ra ngoài.
Trong tẩm cung nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
“Lãnh nhi, độc trong người trẫm là độc gì?” Di Nguyệt Lâm hỏi, khi tỉnh lại đã xảy ra một loạt chuyện tình, nên quên vấn đề trọng yếu nhất, “Đợi điều tra ra là người nào hạ độc, trẫm tuyệt không tha thứ.”
Mọi người nghe vậy mới bừng tỉnh đại ngộ, đây mới là vấn đề mấu chốt nhất, lại có người dám hạ độc đương kim thánh thượng, quả thực là tìm đường chết. Sau đó mọi người nhất trí đưa mắt nhìn sang Di Nguyệt Lãnh.
Di Nguyệt Lãnh diện vô biểu tình trả lời một câu:“ Độc không phải ta giải , ta chỉ phụ trách rót dược.”
Rót dược? Cái từ này hảo quái, Di Nguyệt Thụy nhìn về phía người bên cạnh hắn – ngươi uy dược bằng cách nào, thật sự là rót dược sao. Hắn vẫn cảm thấy Di Nguyệt Lãnh tựa hồ không hề tôn kính Di Nguyệt Lâm, cảm giác không ra y dùng thái độ đối đãi phụ thân để đối đãi Di Nguyệt Lâm, có khi thậm chí làm hắn cảm thấy Di Nguyệt Lâm giống như thuộc hạ của Di Nguyệt Lãnh.
Những người khác cũng chú ý tới cách dùng từ của Di Nguyệt Lãnh, có chút sững sờ nhìn y. Di Nguyệt Lâm đầu tiên cũng sững sờ, sau đó có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng, hỏi tiếp: “ Độc của trẫm là ai giải?”
“Thụy nhi.” Môi hé ra, nói lên đáp án làm cho người ta không ngờ nhất.
Di Nguyệt Thụy chỉ có thể gượng cường lúc mọi người nhìn hắn với ánh mắt kinh dị, bàn tay vươn ra đằng sau, qua y phục, nhéo trên lưng Di Nguyệt Lãnh một cái, nhưng Di Nguyệt Lãnh không hề nhíu mày chút nào.
“Thật sao?” Di Nguyệt Vũ nối tiếp câu chuyện, “Chúng ta không nghe nói qua thất đệ y thuật phi phàm a!”
Di Nguyệt Thụy cười không nói.
Lúc này Lôi Tư Nghị đi ra ngoài tìm người đã trở về, nói bên tai Di Nguyệt Lãnh vài câu, sau đó đứng sang một bên.
Di Nguyệt Lãnh nhìn thoáng qua Di Nguyệt Vũ, quay đầu nói với Di Nguyệt Lâm: “Phụ hoàng, đã tìm được ngự y Trầm Tĩnh.” Nguồn :
“Dẫn tới.”
Theo ngoài cửa đi vào bốn người, bọn họ nâng cáng, trên càng chính là ngự y Trầm Tĩnh mất tích.
“Đây là chuyện gì?” Nhìn người được mang vào, Di Nguyệt Lâm có vẻ rất khiếp sợ.
“Khởi bẩm hoàng thượng, lúc thuộc hạ tìm được, Trầm ngự y đã như thế này.” Lôi Tư Nghị phụ trách tìm người bẩm báo.
“Các ngươi tìm được người ở đâu.” Khiếp sợ qua đi, Di Nguyệt Lâm một lần nữa dựa vào đầu giường.
“Trong một giếng phế ở lãnh cung.” Lôi Tư Nghị bẩm báo chi tiết.
“Xem ra có người không muốn giải độc cho phụ hoàng.” Di Nguyệt Lãnh nhàn nhạt tăng thêm một câu. Ngoài Di Nguyệt Thụy, nhìn khắp nội cung cũng chỉ có Trầm Tĩnh có năng lực giải độc, lại bị độc thủ, mục đích đầu tiên hẳn là – đẩy Di Nguyệt Lâm vào chỗ chết. Chỉ là tính toán này đã sai lầm.
Di Nguyệt Thụy nhìn chằm chằm vào Trầm Tĩnh hồi lâu, rốt cục không chịu nổi hiếu kỳ, tiến lên thăm dò, bắt lấy cổ tay phải của hắn, cẩn thận giữ mạch, hướng mọi người nói: “Hắn chưa chết.”
|