Nhất Thực Thiên Hạ
|
|
Chương 49: Độc phát[EXTRACT]Ăn uống no đủ, Di Nguyệt Thụy vỗ vỗ bả vai Di Nguyệt Lãnh, chỉ chỉ giường chiếu, là ý nói – ôm ta về giường, ta muốn tiếp tục ngủ.
Không có cách nào a, cả ngày vận động mệt mỏi, tuy nhìn như hắn không làm động tác gì nhiều, nhưng không có hắn phối hợp, loại vận động này có thể làm xong sao? Hiển nhiên là không có khả năng, cho nên hắn ngoại trừ lên tiếng còn xuất cả khí lực, hiện tại mệt chết đi được, mà mệt mỏi thì phải ngủ để bổ sung.
Di Nguyệt Lãnh gật đầu, lại ôm hắn đi vào một gian phòng khác, trong này đặt một cái dục dũng, bên trong sớm được chuẩn bị nước ấm, “Tắm rửa rồi ngủ.”
Di Nguyệt Thụy nghĩ thấy cũng đúng, toàn thân dính dính, xác thực không thoải mái. Ngẩng đầu, hai mắt nhìn Di Nguyệt Lãnh, truyền tin tức – ngươi mau đi ra, ta muốn tắm rửa.
Đáng tiếc Di Nguyệt Lãnh không để ý tới, mà tay chậm rãi thoát y phục trên người hắn, Di Nguyệt Thụy uốn éo uốn éo thân thể, nhỏ giọng nói: “Ta tự mình làm.”
Kháng nghị không có hiệu quả, y phục đã bị người thoát không còn một mảnh, bỏ vào dục dũng. Để nước ngập thân, Di Nguyệt Thụy thoải mái thở dài một tiếng, tất cả mệt nhọc phảng phất đều theo nhiệt khí bốc hơi.
Cảm giác được nước bên người kịch liệt lắc lư, lại trở về yên lặng, mà dục dũng vốn rất lớn trở nên chật hơn, Di Nguyệt Thụy trợn mắt, thấy gương mặt phóng đại phía trước, mạnh mẽ hít vào một hơi, tiếp theo nhìn thấy thân thân hình Di Nguyệt Lãnh mà không thể chuyển tầm mắt.
“Hài lòng không?” Di Nguyệt lãnh cười khẽ, vươn tay ôm lấy nhân nhi, tay dọc theo tuyến lưng duyên dáng đi xuống phía dưới.
Di Nguyệt Thụy mặt đỏ bừng, như là thoa lên một tầng son, trông rất đẹp mắt. Cuống quýt bắt lấy cái tay đang tiếp cận nơi đã sử dụng quá độ, “Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?”
Di Nguyệt Lãnh dùng tay kia chậm rãi vuốt ve thắt lưng Di Nguyệt Thụy, “Ta sẽ không làm tiếp cái gì, cho dù ta rất muốn ngươi nhưng ta có thể chịu được. Bây giờ ta chỉ giúp ngươi rửa sạch sẽ, bằng không sẽ đau bụng.”
Di Nguyệt Thụy đã không còn nghe rõ Di Nguyệt Lãnh nói cái gì , bên eo của hắn vốn rất mẫn cảm, trải qua một ngày tình cảm dục, hôm nay càng thêm mẫn cảm. Tay của Di Nguyệt Lãnh lại đang vuốt eo hắn, khiến hắn như là không có xương cốt ngã vào trong ngực Di Nguyệt Lãnh, mặc y muốn làm gì thì làm.
Bất quá may mắn Di Nguyệt Lãnh cũng thông cảm cho hắn, không hề làm cái gì quá phận, chỉ là giúp hắn rửa sạch sẽ, nhìn mặt nước nổi lên thứ gì đó, trong nội tâm Di Nguyệt Lãnh có một loại thỏa mãn khó nói lên lời – rốt cục người này đã chính thức thuộc về mình, rốt cục có người để mình đau, để mình yêu. Thỏa mãn qua đi, trong mắt bắt đầu hiển hiện một tia u buồn – nếu như hắn hiểu tất cả mọi chuyện, còn có thể như bây giờ không.
Thấy Di Nguyệt Thụy đã buồn ngủ, Di Nguyệt Lãnh than nhẹ, yêu thương hôn hôn môi của hắn, giúp hắn lau mình mặc y phục, ôm hắn trở lại phòng. Gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, khom người đem Di Nguyệt Thụy đặt trên giường, Di Nguyệt Lãnh cũng thoát xiêm y lên giường.
“Đi theo dõi!” Di Nguyệt Lãnh phân phó một câu trong không khí, nghiêng người ôm eo Di Nguyệt Thụy, cũng nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau Di Nguyệt Thụy tỉnh thì thấy Di Nguyệt Lãnh vẫn đang nhắm mắt, hô hấp đều đều, hiển nhiên chưa tỉnh lại. Vươn tay tinh tế miêu tả hình dáng của y, đã bao lâu, mình không ngủ an tâm như thế, hình như là bắt đầu từ khi bọn họ chia lìa.
Tay chậm rãi xẹt qua mí mắt Di Nguyệt Lãnh, mục mâu sâu như hồ nước bị bao phủ, song đôi mắt lạnh lùng, làm cho người đứng trước mặt của nó không chỗ ẩn núp, như là chỉ cần bị nó quét qua, tất cả bí mật đều hiện ra, khiến người ta e ngại. Nhưng Di Nguyệt Thụy cũng không e ngại, bởi vì ánh mắt này khi nhìn hắn chỉ có nồng đậm sủng nịch và có khi là bất đắc dĩ.
Di Nguyệt Thụy thở dài – gặp gỡ được y trong thế giới này chính là hạnh phúc lớn nhất. Ghé vào người Di Nguyệt Lãnh, Di Nguyệt Thụy lộ ra nụ cười ngọt ngào, đầu nhẹ nhàng cọ cọ lồng ngực rắn chắc.
Cảm giác được một bàn tay xoa lưng của mình, Di Nguyệt Thụy ngẩng đầu đón nhận ánh mắt ôn nhu của Di Nguyệt Lãnh, nhẹ nhàng cười, “Đánh thức ngươi?”
Di Nguyệt Lãnh lắc đầu, trong mắt tràn đầy nhu tình giống như muốn tràn ra, Di Nguyệt Thụy bị nhìn như thế càng ngày càng xấu hổ, hai mắt liếc trái liếc phải nhưng không dám nhìn y.
Di Nguyệt Lãnh thấy động tác đáng yêu như vậy của Di Nguyệt Thụy, nheo mắt, định trụ cái đầu đang nhìn chung quanh, chuẩn bị hôn lên đôi môi đỏ tươi, Di Nguyệt Thụy đỏ mặt nhắm mắt lại.
Tới gần, tới gần, sắp chạm.
“Điện hạ, tỉnh rồi sao?” Trên cửa truyền tiếng gõ cùng thanh âm hỏi han bên ngoài đánh tan không khí ám muội trong phòng.
Di Nguyệt Thụy như là bị cái gì đâm một nhát, mạnh mẽ đẩy Di Nguyệt Lãnh ra, nhảy dựng lên, hướng về phía bên ngoài trả lời: “Đã tỉnh, đợi lát nữa tiến vào.”
Di Nguyệt Lãnh nhất thời không đề phòng, bị Di Nguyệt Thụy đẩy, đầu đập lấy ván giường sau lưng, có chút chóng mặt. Nhắm mắt lại, lòng tràn đầy bất đắc dĩ, vì con đường tình cảm của chính mình và Di Nguyệt Thụy sau này mà thở dài – nhấp nhô a!
Di Nguyệt Thụy mặc xong, quay đầu thấy Di Nguyệt Lãnh vẫn ngồi ở trên giường, lo lắng tiến lên hỏi: “Có phải đụng quá mạnh không?” Hắn vừa mới nghe được tiếng va chạm – chẳng lẽ đụng quá mạnh, não chấn động.
“Đúng vậy, rất đau .” Thấy thần sắc lo lắng của Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh chớp chớp mắt, “Ngươi hôn, sẽ không đau.”
Di Nguyệt Thụy phẫn nộ, tay đẩy, Di Nguyệt Lãnh lại không phòng bị, đầu lại va phải ván giường, lần này là thực đau, đáng tiếc Di Nguyệt Thụy đã không để ý tới y, xoay người rời khỏi giường, đi đến mở cửa ra, đứng bên ngoài là Tiểu Đắng Tử.
“Làm sao vậy?” Di Nguyệt Thụy xoay người để Tiểu Đắng Tử bưng nước rửa mặt vào phòng, thuận miệng hỏi.
Tiểu Đắng Tử vào phòng trông thấy Di Nguyệt Lãnh đang mặc y phục, liền tranh thủ vắt khô khăn mặt đưa cho Di Nguyệt Thụy, sau đó tiến lên hầu hạ Di Nguyệt Lãnh. Bạn đang �
“Tiểu Đắng Tử giúp ta xoa xoa cái ót!” Di Nguyệt Lãnh ngồi ở trước bàn, tự tiếu phi tiếu nhìn thần sắc áy náy của Di Nguyệt Thụy.
Tiểu Đắng Tử hoang mang theo lời làm việc, sau đó nói: “Đúng rồi, thất điện hạ, Trầm ngự y đang đợi ở chính sảnh.”
“A! Hắn tìm ta làm gì?” Di Nguyệt Thụy đem khăn mặt ném vào chậu, đuổi Tiểu Đắng Tử sang một bên, chính mình tiếp tục làm thay hắn.
“Là ta bảo hắn tìm ngươi, độc của phụ hoàng chưa rõ. Ta cảm thấy hắn có thể nhìn ra cái gì a?” Di Nguyệt Lãnh dựa vào trong ngực Di Nguyệt Thụy, hưởng thụ xoa bóp nhẹ nhàng của hắn.
“Độc của phụ hoàng, ta đã biết. Chỉ là có chút chuyện cần xem xét. Lãnh, chúng ta đến ngự thư phòng a. Ta cảm giác có cái gì đó.” Di Nguyệt Thụy bắt đầu tự hỏi, tay có chút dừng lại.
Di Nguyệt Lãnh đứng dậy nhìn nhân nhi đang còn suy nghĩ, hôn trộm một cái, ôm eo của hắn, “Đã không còn đau nữa sao?”
Di Nguyệt Thụy đỏ mặt, vội vội vàng vàng đẩy y, đi ra khỏi phòng. Di Nguyệt Lãnh lắc đầu, cái này mà cũng xấu hổ, nâng bước đi theo Di Nguyệt Thụy.
Tiểu Đắng Tử bưng chậu nước, đỏ mặt đi ra ngoài cuối cùng – người này có đúng là thái tử điện hạ lãnh khốc vô tình, thần tượng của hắn không a. Sao bây giờ càng xem càng thấy giống côn đồ ven đường a! Ai – hình tượng thần tượng tan vỡ, Tiểu Đắng Tử đau lòng.
Di Nguyệt Thụy đỏ mặt xông vào trong sảnh, thấy một lão nhân đã qua hoa giáp (60) đang ngồi, hung hăng mắng thầm Di Nguyệt Lãnh một câu – người ta đã già như vậy, sao còn không cho người ta về hưu, thật không phải là người.
Thấy Trầm Tĩnh lạy bái, Di Nguyệt Thụy bước lên trước đỡ lấy, “Trầm ngự y miễn lễ.”
Trầm Tĩnh nhìn nam tử trước mắt, bên ngoài giống Tử quý phi đã qua đời, lông mày mảnh, môi không điểm mà đỏ như chu sa, hai mắt trong suốt linh động, da tuyết trắng, mặc một thân bạch y giống như tiên tử xuống trần gian. Bất quá trên mặt tiên tử ẩn ẩn anh khí, khiến người ta vừa nhìn liền biết người này là nam tử, nhưng còn xinh đẹp hơn nữ tử.
Sau đó Di Nguyệt Lãnh đi vào thấy Trầm Tĩnh chăm chú nhìn Di Nguyệt Thụy, ánh mắt không vui như muốn lăng trì hắn (ách ~). Trầm Tĩnh chuyên chú quan sát Di Nguyệt Thụy, đột nhiên cảm giác bên người nhiệt độ tựa hồ càng lúc càng thấp. Quay đầu nhìn, chỉ thấy Di Nguyệt Lãnh dùng vẻ mặt âm trầm nhìn mình, sợ tới mức hắn vội vàng quỳ xuống đất: “Hạ quan khấu kiến thái tử điện hạ.”
Di Nguyệt Lãnh chỉ là đáp nhẹ một tiếng, cũng không có ý cho hắn đứng lên. Lướt qua hắn, nắm tay Di Nguyệt Thụy dẫn tới bên bàn, Di Nguyệt Thụy quay đầu lại nhìn Trầm Tĩnh đang quỳ gối, nhìn Di Nguyệt lãnh, không đồng ý lạp lạp tay áo Di Nguyệt Lãnh, hung ác trừng mắt liếc y.
Thấy Di Nguyệt Thụy bởi vì một người không liên quan mà trừng mình, trong nội tâm lại càng không thư thái, nhưng không muốn làm Di Nguyệt Thụy mất hứng, chỉ có thể lạnh như băng nói: “Đứng dậy.”
Lúc này, Tiểu Đắng Tử cùng Lôi Tư Nghị bưng đồ ăn sáng tiến đến, Di Nguyệt Thụy nhìn sắc mặt tái nhợt của Trầm Tĩnh: “Trầm ngự y dùng cơm chưa, nếu chưa cùng ngồi ăn.”
Trầm Tĩnh ngẩng đầu nhìn Di Nguyệt Thụy, lại nhìn nhìn Di Nguyệt Lãnh diện vô biểu tình, lắc đầu, “Thần đã dùng qua.” Hắn không có can đảm cùng ngồi ăn với Di Nguyệt Lãnh, chưa nói đến có thể tiêu hóa hay không, mà ngay cả có thể nuốt xuống dưới hay không cũng là một vấn đề.
Trầm Tĩnh ngàn trông mong vạn trông mong, rốt cục Di Nguyệt Lãnh cùng Di Nguyệt Thụy cũng chậm rì rì ăn xong. Trầm Tĩnh đầu đầy hắc tuyến – chưa từng thấy qua người nào có thể kéo dài bữa sáng tận một canh giờ, hơn nữa sức ăn...... Nhìn thân thể Di Nguyệt Thụy, thật không biết thức ăn chạy đi đâu.
Thấy Di Nguyệt Thụy để đũa xuống, Trầm Tĩnh vội vàng đứng lên, cúi đầu, “Thất điện hạ, thần muốn lãnh giáo điện hạ một chút về chuyện của hoàng thượng.”
“Không nhớ, chúng ta đến ngự thư phòng trước.” Di Nguyệt Thụy đứng dậy, cười nói với Trầm Tĩnh.
Trầm Tĩnh thương cảm – nghiệp chướng a, một nam nhân không nên có bộ dáng xinh đẹp như vậy.
Di Nguyệt Lãnh không vui kéo tay Di Nguyệt Thụy, đi ra ngoài cưa, trong nội tâm ngầm hạ quyết định – chờ giải quyết chuyện Di Nguyệt Lâm xong, móc mắt Trầm Tĩnh xuống, dám nhìn người của y như vậy.
Di Nguyệt Thụy vẫn không biết lúc này trong lòng Di Nguyệt Lãnh tinh phong huyết vũ, cười tủm tỉm quay đầu nói với Trầm Tĩnh: “Trầm ngự y, chúng ta đi thôi.”
Trầm Tĩnh vội vàng phục hồi tinh thần, đuổi kịp bọn họ. Khuôn mặt già nua đỏ lên – ai, thật không ngờ định lực của mình trở nên kém như vậy, lão bà tử, ta thực xin lỗi ngươi.
|
Chương 51: Vân khai vụ tán [ Nhị ][EXTRACT]Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh cùng Trầm Tĩnh đứng trong ngự thư phòng, nhìn bên trong mất trật tự không chịu nổi, không khỏi nhíu mày. Di Nguyệt Thụy quay đầu hỏi Di Nguyệt Lãnh: “Lãnh, ngươi có bảo ai quan sát nơi này không?”
Theo lời của hắn, Di Nguyệt Lãnh minh bạch, trong lúc này hẳn là có ảnh vệ của y trông chừng mới đúng. Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu, mở miệng nói, “Thập Nhị.”
Sau đó một hắc y nhân vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt bọn họ, Di Nguyệt Thụy bởi vì có chuẩn bị nên không bị dọa, đáng thương là Trầm Tĩnh, bị sự xuất hiện đột ngột của Thập Nhị làm sợ tới mức thiếu chút nữa tim nhảy ra từ miệng.
Hắc y nhân từ đầu tới đuôi đều là một thân hắc sắc, ngay cả mặt cũng che hắc cân (khăn đen). Quỳ gối trước mặt Di Nguyệt Lãnh, cúi đầu,“Tham kiến chủ tử, công tử”
Di Nguyệt Lãnh ý bảo Di Nguyệt Thụy có lời gì cứ hỏi, Di Nguyệt Thụy gật gật đầu.
“Hôm hoàng thượng độc phát có chuyện kỳ quái gì xảy ra không?” Di Nguyệt Thụy đi đến bên cạnh thư trác, cẩn thận quan sát trên thư trác có cái gì khác lạ không, ngọn nến đã cháy gần hết, sáp nến kết thành một khối dày đặc, tấu chương mở rộng, trên tấu chương có vết máu, tất cả đều là màu đen, bút rơi ở một bên.
“Không có, nhưng thuộc hạ ở chỗ tối ngửi được một hương vị ngọt ngào.” Thập Nhị cung kính trả lời.
“Hương vị ngọt ngào?” Di Nguyệt Thụy cúi đầu trầm tư, Trầm Tĩnh tiến lên ngửi sáp nến, không có mùi lạ, chỉ có mùi sáp.
Di Nguyệt Thụy thấy động tác của Trầm Tĩnh, bảo Di Nguyệt Lãnh đưa tiểu đao, Di Nguyệt Lãnh không rõ, nhưng theo lời bảo Thập Nhị đưa tiểu đao tùy thân cho hắn. Di Nguyệt Thụy tiếp nhận tiểu đao cẩn cẩn dực dực đem gỡ sáp nến trên bàn lên, đồng thời cũng gỡ ngọn nến xuống, nhìn tấu chương một bên, cẩn cẩn dực dực cầm lên, đi trở về bên người Di Nguyệt Lãnh.
“Đã xong?” Di Nguyệt Lãnh hỏi, Di Nguyệt Thụy gật đầu,“ Đi thôi.”
Trầm Tĩnh nhìn thư trác, nhìn Di Nguyệt Thụy, có chút minh bạch. Đi vài bước, lại cảm giác được có gì đó không đúng , quay đầu nhìn nhìn, khi nhìn thấy bút lông trên thư trác, quang mang chợt lóe lên trong mắt, tiến đến cầm bút lông lên, cẩn thận quan sát, đầu bút lông lấp lánh, như là dính vật gì đó.
Hoàn hồn, trong điện chỉ còn lại mình, Trầm Tĩnh vội vàng cầm bút lông đuổi theo, đang đến cửa thì dừng lại, bởi vì hắn thấy Di Nguyệt Thụy cùng Di Nguyệt Lãnh đang nói chuyện với Di Nguyệt Vũ.
Di Nguyệt Vũ mỉm cười, thấy Trầm Tĩnh đứng ở cửa, hơi sửng sờ, “Trầm ngự y cũng ở đây!”
Trầm Tĩnh chỉ có thể tiến lên quỳ lạy: “Khấu kiến Tứ điện hạ!”
Di Nguyệt Vũ tiến lên nâng Trầm Tĩnh dậy, “Trầm ngự y, khụ khụ, mau đứng dậy, độc của phụ hoàng còn phải nhờ ngươi giải !”
“Thần không dám nhận.” Trầm Tĩnh ôm tay, cúi đầu.
“Trên tay Trầm lão chính là ngự bút trong thư phòng phụ hoàng phải không?” Di Nguyệt Vũ ho nhẹ vài tiếng, được thái giám dìu, thuận khẩu khí lại nói tiếp, “Một mình sử dụng vật phẩm ngự dụng là tử tội.” Nhưng khi nói lời này mắt hắn lại nhìn tấu chương trên tay Di Nguyệt Thụy.
“Không sao! Nếu phụ hoàng trách tội ta gánh chịu.” Di Nguyệt Lãnh đứng bên cạnh Di Nguyệt Thụy, nhàn nhạt nhìn Di Nguyệt Vũ, “Thân thể tứ đệ không tốt, hay là về nghỉ ngơi sớm một chút, bằng không bệnh sẽ nặng thêm .”
“Thần đệ đa tạ thái tử điện hạ quan tâm.” Di Nguyệt Vũ hướng Di Nguyệt Lãnh cúi mình vái chào, để thái giám dìu, từ từ rời đi.
Di Nguyệt Thụy đứng ở một bên nhìn bóng lưng Di Nguyệt Vũ rời đi, trong đầu lập tức hiểu rõ lý do hai ngày nay mình vẫn cảm thấy kỳ lạ – không thấy bóng dáng Di Nguyệt Hạo, ngược lại nhiều lần gặp Di Nguyệt Vũ trước kia hàng năm không gặp được vài lần.
“Sao không thấy nhị ca?” Di Nguyệt Thụy hiếu kỳ hỏi Di Nguyệt Lãnh.
Di Nguyệt Lãnh nhàn nhạt liếc hắn, “Làm loạn hậu cung, tại Thanh Tu tự diện bích.”
“A?” Di Nguyệt Thụy vẻ mặt ngạc nhiên, làm loạn hậu cung? Là làm loạn cung nữ hay làm loạn lão bà của hoàng đế lão nhân? Cái này đáng giá để nghiên cứu a. Lòng hiếu kỳ tạm thời được thỏa mãn, Di Nguyệt Thụy đem tâm tư chuyển hướng bút lông trên tay Trầm Tĩnh, “Trầm ngự y, cái này bút có vấn đề gì?”
“Thỉnh điện hạ xem.” Trầm Tĩnh xoay bút, dưới ánh nắng mặt trời, đem vị trí khác thường chỉ cho Di Nguyệt Thụy xem. Di Nguyệt Thụy xem qua, sợ hãi, cái này......
Không nói thêm gì, liền hướng đến dược lô của mình, “Ta biết rõ phụ hoàng trúng độc gì.”
Đến Hồng Hiên cung, Di Nguyệt Thụy đi vào dược lô. Trầm Tĩnh theo sát, tiến vào, chấn động, trong này bốn phía đều là chai lọ, trên kệ bày một ít dược thảo khô, mà chút ít dược thảo đó trong ngự y quán không có . Ở cạnh cửa sổ đặt ước chừng 6 dược lô. Ở đây hầu như có đầy đủ mọi thứ.
Di Nguyệt Thụy đi đến một bên bàn, đem tấu chương, ngọn nến cùng sáp nến đặt trên bàn. Sau đó cầm một cái bình bên cạnh qua, trước tiên đem sáp nến thả vào, lại đem đoạn nến ngắn ngủn đặt ở trên, châm lửa.
Đoạn nến ngắn ngủn không có dị trạng gì, nhưng sáp nến thì có, hương vị ngọt ngào chậm rãi phiêu tán, như ẩn như hiện, rất khó nắm bắt, nhưng được xem như là chuyên gia về dược thảo, Trầm Tĩnh sợ hãi lên tiếng: “Cỏ đoạn trường!”
Cỏ đoạn trường, cỏ nhập hầu, đoạn nhân tràng, cắt bỏ cuộc sống phàm trần.
Di Nguyệt Thụy có chút nhíu mày, tiếng thét của lão nhân này thật sự chói tai, Trầm Tĩnh ý thức được mình thất thố, vội vàng im bặt, nhìn động tác tiếp theo của Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt Thụy đứng trước một đống dược thảo, cẩn thận nghĩ nghĩ, vươn tay lấy 6 loại thảo dược, đảo chung trong chén. Trầm Tĩnh nhìn nhìn, cũng bắt đầu nghiên cứu bút lông trên tay.
Di Nguyệt Lãnh nhìn Di Nguyệt Thụy và Trầm Tĩnh đi vào dược lô, xoay người đi đến chính sảnh.
Đang đi, bỗng một người rơi xuống phía sau, theo Di Nguyệt Lãnh bước vào chính sảnh.
“Chủ tử, người kia nói mọi việc đều có thể , hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.” Người tới cúi đầu bẩm báo.
“Ảnh Ngũ, ngươi cảm thấy người kia thế nào?” Di Nguyệt Lãnh dường như biết được suy nghĩ của Ảnh Ngũ đang quỳ trên mặt đất.
“Thuộc hạ không dám ngông cuồng bình luận!” Người tới chính là Ảnh Ngũ được Di Nguyệt Lãnh phái đi chấp hành nhiệm vụ, lúc này hắn cúi đầu, thanh âm cứng nhắc.
“Vậy ngươi đi nói cho hắn biết, kế hoạch sớm thực hiện.”
“Vâng!” Ảnh Ngũ đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng bị Di Nguyệt Lãnh gọi lại, xoay người, “Chủ tử có gì phân phó.”
“Ảnh Ngũ, đừng miễn cưỡng chính mình, cũng không cần miễn cưỡng chính mình.” Di Nguyệt Lãnh vuốt ve ấm trà, nói lời chỉ có y và Ảnh Ngũ mới hiểu.
Ảnh Ngũ ngẩng đầu, trong mắt có ẩn ẩn hơi nước, đảo mắt đem hơi nước xóa đi vô ảnh vô tung, “Thuộc hạ hiểu.”
Thấy Di Nguyệt Lãnh gật đầu, lúc này Ảnh Ngũ mới chính thức lui xuống.
“Thập.” Di Nguyệt Lãnh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn ấm trà, như là trên ấm trà có cái gì đó phi thường trân quý khiến y cảm thấy hứng thú mà nghiên cứu.
Lại một hắc y nhân xuất hiện trước mặt Di Nguyệt Lãnh, cung kính quỳ xuống, đợi Di Nguyệt Lãnh lên tiếng.
“Nói cho bên Vưu Đa triều, có thể động thủ.” Di Nguyệt Lãnh khoát tay, quang mang lạnh như băng trong mắt bắn ra bốn phía.
“Vâng.” Ảnh Thập cũng lui xuống.
Di Nguyệt Lãnh nhìn sắc trời bên ngoài, sắp tới bữa trưa. Nghĩ đến nhân nhi còn đang ở trong dược lô, Di Nguyệt Lãnh liền lộ ra thần sắc ôn nhu.
|
Chương 52: Vân khai vụ tán [ Tam ][EXTRACT]“Ba!” Một thanh âm vang lên, chén trà bị bàn tay thanh tú bóp nát, chủ nhân của bàn tay mang vẻ mặt băng lãnh nhìn thuộc hạ đang quỳ rạp trên mặt đất, thanh âm vô cùng ôn nhu,“Nói lại lời ngươi vừa mới nói một lần nữa.”
Phía dưới, một hắc y nhân quỳ rạp trên mặt đất, thân hình có chút run rẩy, nghe thanh âm của chủ thượng mà trong nội tâm sợ hãi nhưng cũng chỉ có thể kìm nén mà lặp lại lời vừa mới nói: “Phát hiện lục hoàng tử bị giết chết trong phủ của hắn, suy đoán là do tứ hoàng tử làm, thái tử Vưu Hi nắm quyền một lần nữa, khống chế thế cục Vưu Đa triều, người chúng ta an bài tại Vưu Đa triều đều bị tiêu diệt gần hết.”
“Rất tốt! Rất tốt!” Theo thanh âm rơi xuống, hắc y nhân bị một cỗ khí tức mạnh mẽ đánh lệch sang một bên, khóe miệng chảy tơ máu, lại vội vàng quỳ rạp xuống.
“Xem ra Di Nguyệt Lãnh đã phát hiện kế hoạch của chúng ta.” Thanh âm âm nhu trầm thấp, nở nụ cười, “Như vậy rất tốt, như vậy trò chơi mới càng thú vị.”
Hắc y nhân không nói thêm gì nữa, vẫn cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.
“Xuống dưới!” Quát lạnh một tiếng, hắc y nhân như được đại xá, cuống quít đứng dậy rời đi.
“Hì hì, Di Nguyệt Lãnh a Di Nguyệt Lãnh, những thứ của ngươi đều sẽ vào tay ta, đương nhiên cũng kể cả......” (Ách, kể cả …!)
Trong dược lô của Hồng Hiên cung, thỉnh thoảng truyền ra vài thanh âm. Tiểu Đắng Tử mang thực hạp đứng ở cửa, không biết nên gõ cửa hay không. Khi thất điện hạ chế dược tại dược lô thì không thích bị người khác quấy nhiễu hắn, nhưng hôm nay đã qua giờ mùi, mà hắn vẫn chưa ăn cái gì. Nghĩ đến khối băng vạn năm trong chính sảnh, Tiểu Đắng Tử cảm thấy mình thật muốn khóc.
Lúc Tiểu Đắng Tử buồn bã tự oán, cửa dược lô được mở ra. Một người bị đẩy mạnh ra khỏi cửa, sau đó cửa lại đóng chặt.
“Trầm ngự y? Có chuyện gì vậy?” Tiểu Đắng Tử đứng ở một bên nhìn Trầm Tĩnh mặt mũi đang tràn đầy vẻ giận dữ.
“Ha ha, Tiểu Đắng Tử a!” Vẻ mặt của Trầm Tĩnh chứng tở nụ cười dưới chòm râu bạc của hắn so với phật Di Lặc còn ngọt hơn, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào thực hạp trên tay Tiểu Đắng Tử – hắn vẫn chưa dùng bữa a.
Tiểu Đắng Tử thấy ánh mắt Trầm Tĩnh như lang sói nhìn thực hạp trên tay mình, “Vậy, nếu như Trầm ngự y không ngại có thể dùng chút điểm tâm.” Nói xong lấy một đĩa thức ăn từ trong thực hạp đưa cho hắn.
Trầm Tĩnh rất hưng phấn mà ăn, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm thực hạp bên cạnh, Tiểu Đắng Tử bị nhìn có chút không tự nhiên, đem thực hạp để xuống trước mặt Trầm Tĩnh: “Vậy phiền Trầm ngự y đem cái này cầm vào cùng ăn với thất điện hạ.”
Trầm Tĩnh lập tức tươi tắn như hoa cúc nở, không nói hai lời cầm lấy thực hạp đi vào dược lô, căn bản đã quên chính mình vừa mới bị đá ra.
Thấy Trầm Tĩnh đi vào, Tiểu Đắng Tử thở dài một hơi. Xoay người vừa đi vài bước, lại cảm giác có chút chóng mặt, thầm nghĩ nhất định là ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc.
Trầm Tĩnh cầm thực hạp đi đến bên cạnh Di Nguyệt Thụy đang chăm chú phối dược, “Điện hạ, từ sau bữa sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, nghỉ ngơi một chút, đây là Tiểu Đắng Tử vừa đưa tới.”
Ngẫm lại bụng của mình đã đói, Di Nguyệt Thụy mắt nhìn dược đang phối, lại nhìn dược trên dược lô. Đi đến trước mở nắp dược lô ra, ân, cái này có thể , cầm lấy nó đổ dược vào trong chén, đợi lát nữa dùng.
Sau khi chuẩn bị dược khá tốt, bước đến trước thực hạp, mở nắp ra thấy đĩa điểm tâm ở trên cùng, ánh mắt lóe lóe. Nói với Trầm Tĩnh đứng một bên: “Trầm ngự y cũng chưa ăn gì, nếu không ngại thì cùng ăn.”
Trầm Tĩnh gật gật đầu, nhưng không động. Di Nguyệt Thụy cho là hắn khách khí, lấy điểm tâm ăn trước , còn giới thiệu: “Điểm tâm này không phải là điểm tâm bình thường của Y Vân vương triều chúng ta. Ta đã bảo người ta bỏ thêm hoa quế, cho nên sẽ có mùi thơm của hoa quế, ta còn bảo bỏ thêm một chút phấn hạt sen vào.......”
Trầm Tĩnh cười, nghe Di Nguyệt Thụy nói đủ thứ, chỉ chốc lát sau thanh âm của Di Nguyệt Thụy càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.
Di Nguyệt Lãnh ngồi trong chính sảnh, nhìn ảnh vệ đang quỳ gối trước mặt, nghe hắn báo cáo, mắt híp lại, nhìn không ra mặt của y có biến hóa, nhưng từ nhiệt độ quanh thân y có thể thấy được lúc này tâm tình của y không hề tốt, mà là phi thường tức giận.
“Tỉ mỉ chú ý, không được để xảy ra chuyện gì.” Cuối cùng Di Nguyệt Lãnh lạnh lùng nhổ ra một câu, bút lông trong tay y sớm bị bẻ gẫy.
Ảnh vệ cảm thấy vô cùng kinh ngạc với mệnh lệnh của Di Nguyệt Lãnh, ngẩng đầu nhìn y, liền cúi đầu cung kính, “Vâng!” Rồi rời đi.
Sắc trời đã gần tối, trong điện được điểm nến, dưới ánh nến loe lóe, khuôn mặt tuấn mỹ của Di Nguyệt Lãnh lúc ẩn lúc hiện, trong điện thập phần yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không nghe được bất kỳ thanh âm nào.
Hồi lâu, trong điện vang lên thanh âm của Di Nguyệt Lãnh: “Thông tri Ảnh Ngũ sớm đem người tiếp cận nội cung, đồng thời truyền tin tức này cho Thập Lý trấn và Nhã Đan thành.”
Vừa dứt lời, trong cung điện vốn chỉ có Di Nguyệt Lãnh lại có thêm một bóng người, nghe được người tới trả lời “Vâng” một tiếng, đã không còn bóng dáng, Di Nguyệt Lãnh tiếp tục yên lặng ngồi ở trong điện.
Ngày thứ hai, tại một trấn nhỏ cách Di Nguyệt thành không xa, có thể nghe được nhiều lời đồn.
Người qua đường giáp: Nghe nói đương kim hoàng thượng trúng độc, ngươi biết không?
Người qua đường ất: Biết rõ a, nghe nói nhị hoàng tử đang ở bên ngoài vội vã trở về.
Người qua đường giáp: Đây không phải là thái tử sắp làm hoàng đế sao?
Người qua đường ất: Ai nói, thúc thúc của bằng hữu của bằng hữu của cữu cữu ta có một bằng hữu làm quan trong triều, nghe hắn nói, hoàng đế không phải rất yêu mến thái tử, có ý muốn truyền ngôi cho tứ hoàng tử.
Người qua đường giáp: Không phải đâu, không phải tứ hoàng tử kia là một cái ấm sắc thuốc sao?
Người qua đường ất: Ngươi nói nhỏ chút, bị nghe được thì làm sao.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Người qua đường giáp: Yên tâm, không có việc gì. Mọi người không chú ý cái này, làm sao ngươi biết?
Người qua đường ất: Đây là bí mật hoàng gia, tiểu dân chúng ta sao có thể rõ. Bất quá ngươi nói tứ hoàng tử có thể làm hoàng đế hay không?
Người qua đường bính: Các ngươi đang nói cái gì?
Vì vậy đề tài này lại được lặp đi lặp lại, sau đó được mang ra thảo luận.
Dần dần đề tài này từ Thập Lý trấn khuếch tán ra, truyền lưu ở các thành xung quanh.
Ở một nơi nào đó, một chén trà lại bị một bàn tay bóp nát, ánh mắt tối tăm như là độc xà phun đầu lưỡi, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đối phương một nhát.
Mà ở trong một căn phòng u ám trong nội cung nào đó, Di Nguyệt Thụy im lặng nằm trên mặt đất, chưa từng tỉnh lại.
|
Chương 53: Vân khai vụ tán [ Tứ ][EXTRACT]Đường trang rất yên tĩnh, tuy chủ nhân rời đi, nhưng ở đây vẫn y nguyên như ngày thường. A, có một cái khác, thì đó là Nguyệt cô nương, Lan cô nương đều trở lại trang.
Mỗi ngày nhìn hai mỹ nhân này, bọn tiểu tư trong trang đều tình cảm mãnh liệt a, chỉ nhìn cũng thấy thỏa mãn.
Ngày hôm đó, mọi người đang làm việc của mình, vài hạ nhân quét tước trong sân thấy đại tổng quản của bọn họ dáng vẻ vội vàng băng qua sân nhỏ trực tiếp đến thư phòng, mà từ khi Di Nguyệt Thụy rời đi, thư phòng của Đường trang trở thành thư phòng của Lan Chi Nghê và Y Tử Nguyệt.
Lúc này hai nàng ở trong thư phòng, đang thương thảo một số việc.
“Ba!” Cửa bị đẩy ra đập vào vách tường, có thể thấy được người tới giận dữ đến mức độ nào.
Lan Chi Nghê cùng Y Tử Nguyệt đồng thời ngẩng đầu nhìn người tới, nguyên lai là tổng quản của Đường trang – Băng Diễm, người bình thường luôn trầm ổn lúc này hơi thở có chút gấp gáp, biểu tình tao nhã bị biểu tình tức giận thay thế.
“Vì sao? Vì sao chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với ta?” Băng Diễm rống giận.
“Ai nha, sao Băng đại ca tức giận như vậy? Là ai chọc ngươi sinh khí?” Y Tử Nguyệt cười tủm tỉm, cũng không đem biểu tình tức giận của Băng Diễm để ở trong lòng.
Băng Diễm lạnh lùng nhìn Y Tử Nguyệt giả câm vờ điếc, phát giác mình giống như có chút quá mức, thở sâu, nhìn Lan Chi Nghê: “Tại sao phải đem tất cả sản nghiệp của Đường trang bán đi? Công tử biết không?”
“Ha ha, Nguyệt nhi, Băng đại ca đang tức giận chuyện chúng ta không cùng hắn thương lượng!” Lan Chi Nghê cười hì hì, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, khiến Y Tử Nguyệt che miệng cười không ngừng, “Chúng ta không chỉ bán sản nghiệp của Đường trang, ngay cả Đường trang chúng ta đều bán a!” Lan Chi Nghê ngẩng nháy mắt với Băng Diễm, liền thấy mặt Băng Diễm có chút xanh đen.
“Là...... Là ý gì?” Băng Diễm có chút luống cuống, không phải mọi chuyện đều tốt tốt sao, tại sao phải như vậy, “Là các ngươi tự chủ trương đúng không?”
“Tự chủ trương? Ai nha, tội danh thật lớn nga. Nguyệt nhi không dám, Lan tỷ tỷ dám không?” Y Tử Nguyệt ra vẻ kinh hoảng, quay đầu nhìn về phía Lan Chi Nghê.
“Ta cũng không dám, chúng ta đối với công tử chính là trung thành và tận tâm. Không giống người nào đó.” Biều tình của Lan Chi Nghê trở nên nghiêm túc.
“Các ngươi có ý gì?” Băng Diễm lạnh lùng nhìn các nàng.
“Có ý gì, chính là ý đó.” Y Tử Nguyệt cũng lạnh xuống, nhìn chằm chằm vào Băng Diễm.
Băng Diễm không nói cái gì, chỉ lạnh lùng nhìn các nàng, im lặng giằng co, bỗng Băng Diễm đột nhiên vung tay tung bột phấn, mạnh mẽ tiến lên muốn bắt lấy các nàng, lại cảm giác được sau lưng có kình phong đánh úp lại, vội vàng xoay người xuất chưởng giằng co với nó.
Người đến một thân hắc y, trên mặt che hắc cân ( khăn đen), đôi mắt nhìn chằm chằm Băng Diễm, giống như hắc báo nhìn con mồi. Băng Diễm cùng so được ba chiêu, trong nội tâm kinh hãi, người tới võ công quá cao cường, vì vậy lại ra một chiêu mới, đáng tiếc đối phương vung ống tay áo lên, bột phấn quay ngược về phía mặt hắn, vội vàng bế khí, nhưng không còn kịp, ngã trên mặt đất.
Hắc y nhân kéo xuống khăn che mặt, lộ ra diện mạo thật. Y Tử Nguyệt cao hứng nhào tới: “Nhị Nhị!”
Hắc y nhân chính là Ảnh Nhị, chỉ thấy hắn cũng không để ý tới Y Tử Nguyệt đang tương thân tương ái, vượt qua Y Tử Nguyệt ôm lấy Lan Chi Nghê: “Nghê Nghê, ta muốn ăn Liên Vân cao, Quế Hoa cao, Hạnh cao, Mễ Tư cao......” Một lượng lớn tên điểm tâm từ miệng Ảnh Nhị phun ra, Lan Chi Nghê nhấc chân đạp, người vừa mới rồi còn võ nghệ cao cường, trong chớp mắt lại giống như một người khác.
“Chủ tử nói thế nào?” Lan Chi Nghê chọn chọn móng tay, nàng chính là bậc thầy làm điểm tâm.
“Phải lưu nhân chứng sống, lập tức đi ngay, các ngươi tới Thập Lý trấn trước.” Ảnh Nhị đang lăn lông lốc trên mặt đất liền nhảy dựng, tay vung lên, Băng Diễm đang nằm trên mặt đất vô thanh vô tức ly khai trần thế.
Y Tử Nguyệt ở một bên thở dài, mặc dù là đối địch, nhưng cũng ở cùng nhau một thời gian ngắn, vẫn còn có chút tiếc nuối.
Hôm sau, mọi người ở Nhã Đan thành phát hiện tất cả sản nghiệp của Đường trang đều đổi chủ, mà Đường trang cũng trong vòng một đêm bị diệt, toàn bộ bị thiêu rụi. Hạ nhân ở bên trong trang tỉnh lại ở một vùng ngoại ô, phát hiện trên người đều có mười đĩnh bạc.
Tựa như lúc Đường trang thần bí xuất hiện thì cũng thần bí biến mất, mọi người xôn xao, có người nói trang chủ Đường trang chết trong đám cháy , có người nói trang chủ Đường trang bị cừu nhân đuổi giết, lại không muốn liên lụy người trong trang, cho nên ngọn lửa kia là trang chủ Đường trang tự mình phóng ......
Vô luận mọi người nói như thế nào, tóm lại Đường trang tại Nhã Đan thành đã biến mất, cũng thành sự thần bí khó hiểu.
Mà trên quan đạo của Nhã Đan thành, có ba con ngựa đang chạy như bay, có thể thấy được là một nam hai nữ.
Di Nguyệt Thụy chậm rãi mở mắt, đầu có chút hỗn loạn , vươn tay xoa xoa thái dương, nghe được bên cạnh truyền đến thanh âm, “Rầm”, tiếng va chạm, đưa tay lên trước mắt xem xét, chỉ thấy trên cổ tay có một khóa sắt tinh tế, nối đến cột cách đó không xa.
Đứng người lên, Di Nguyệt Thụy đánh giá bốn phía. Không bày biện thứ gì, chỉ có một chiếc ghế cách đó không xa, ánh sáng trong phòng u ám. Chậm rãi đi lên phía trước, thanh âm mở leng keng làm hắn không khỏi nhíu mày.
Vươn tay đẩy cửa lại phát hiện cửa bị khóa bên ngoài, cẩn thận nghe ngóng cũng không có bất luận tiếng vang nào. Kiễng mũi chân nhìn ra cửa sổ, có thể thấy nóc phòng đặc biệt của Di Nguyệt cung, cái này có nghĩa là mình đang ở trong nội cung. Mà bốn phía có thưa thớt nhánh cây cùng cỏ dại, xem ra đã thật lâu không có người ở trong căn phòng này.
Kì quái, hắn ở trong nội cung đã nhiều năm sao không biết trong nội cung còn có một chỗ như vậy. Nhìn kỹ bốn phía đều không người, hiển nhiên người bắt cóc hắn cho rằng có khóa sắt thì không cần phái hạ nhân trông coi, thiệt là, sao hắn lại làm cho người ta an tâm như thế chứ. Di Nguyệt Thụy lắc đầu, con mắt đảo qua một vòng, miễn cưỡng tựa ở trên cửa.
“Ảnh vệ có đây không?” Hắn biết rõ Di Nguyệt Lãnh luôn luôn phân phó ảnh vệ ẩn nấp chung quanh hắn.
Vừa dứt lời, ngoài cửa xuất hiện một người: “Công tử, muốn thuộc hạ cứu ngài ra không?”
“Lãnh nói thế nào?” Di Nguyệt Thụy nhàm chán chơi đùa khóa sắt trên cổ tay.
“Chủ tử nói hết thảy nghe theo công tử .” Người ở phía ngoài đáp lại.
Di Nguyệt Thụy thỏa mãn gật đầu, “Ngươi nói lại cho hắn, hết thảy yên lặng theo dõi kỳ biến. Ta sẽ chiếu cố tốt chính mình.” (Đây gọi là bị bắt cóc a~)
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Vâng.”
Nghiêng đầu ngẫm lại, “Ân, thuận tiện bảo hắn đem dược trong dược lô cho hoàng thượng ăn, theo như trình tự, uống thang dược màu đen trước, hơn nửa canh giờ sau, cho hắn uống thang màu nâu, sau đó hoàng thượng sẽ xuất hiện tình huống thổ huyết, chờ máu đen hắn nôn ra chuyển hồng, uy hắn ăn dược hoàn. Ta đều đặt dược trên bàn.”
“Thuộc hạ biết rõ.” Sau đó ngoài cửa không còn bóng người.
Di Nguyệt Thụy bước đi thong thả đến cái ghế duy nhất trong phòng, ngồi xuống, thở dài – quyền lực luôn dễ dàng làm cho người ta lầm lạc phương hướng, nhưng bất kỳ thời đại nào, quyền lực luôn hấp dẫn con người như vậy.
|
Chương 54: Vân khai vụ tán [ Ngũ ][EXTRACT]Di Nguyệt Lãnh ngồi ở bên trong chính sảnh Hồng Hiên cung, diện vô biểu tình nghe ảnh vệ báo cáo, Tiểu Đắng Tử đứng ở phía sau tràn đầy sốt ruột.
Nghe xong ảnh vệ báo cáo, Di Nguyệt Lãnh chỉ gật gật đầu, phất tay bảo ảnh vệ xuống dưới, cũng không phân phó bất cứ chuyện gì. Thấy ảnh vệ muốn đi, Tiểu Đắng Tử há miệng định gọi hắn, lại bị Lôi Tư Nghị bịt lại, Tiểu Đắng Tử chỉ có thể trơ mắt nhìn ảnh vệ cứ như vậy biến mất.
Di Nguyệt Lãnh ngồi trong chốc lát, đứng người lên, mắt nhìn Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử đang bị bịt miệng, “Các ngươi không cần đi cùng.” Sau đó đi ra khỏi chính sảnh.
Thấy bóng lưng Di Nguyệt Lãnh biến mất ở trước mắt, rốt cục Tiểu Đắng Tử có thể há mồm, hung hăng cắn.
“A, đau...... Đau, ngươi điểm nhẹ.” Lôi Tư Nghị đau đến cả khuôn mặt đều nhăn lại, nhưng không dám đưa tay ra khỏi miệng Tiểu Đắng Tử, để hắn cắn đủ. (Ách, anh đã sợ vợ đến trình độ này rồi, ai~)
Khí ra xong rồi, Tiểu Đắng Tử rốt cục mở miệng, Lôi Tư Nghị vội vàng đem tay ra thổi thổi – sắp bị cắn đến rớt một miếng thịt, hắn không đau lòng sao.
“Thái tử một chút cũng không lo lắng cho thất điện hạ.” Tiểu Đắng Tử tức giận nói, hai mắt ươn ướt, “Đều là ta không tốt, nếu như ngày đó ta tự mình đem đồ ăn vào bên trong sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
“Chủ tử không trách ngươi, đây không phải lỗi của ngươi.” Lôi Tư Nghị vuốt mái tóc của Tiểu Đắng Tử, nhẹ giọng an ủi. Hắn vẫn còn nhớ rõ hôm qua hắn chờ Tiểu Đắng Tử mãi mà nửa ngày vẫn chưa trở về, trong lòng có điểm bất an vì vậy vội vàng đi đến dược lô. Đến cách dược lô không xa thì thấy Tiểu Đắng Tử té trên mặt đất, cửa dược lô bị mở rộng, bên trong đã không còn bóng người.
“Hơn nữa, ta tin tưởng chủ tử là người không muốn công tử gặp nguy hiểm nhất. Cho nên, ta cảm thấy chuyện này là chủ tử cùng công tử an bài. Ngươi cũng rõ công tử còn có ảnh vệ mà, cho nên không có việc gì.”
Di Nguyệt Lãnh đứng ở dược lô, nhìn tình huống bên trong, mọi chuyện đều bảo tồn tốt trước khi Di Nguyệt Thụy rời đi. Trên bàn vẫn còn thực hạp, điểm tâm trong thực hạp chưa lấy ra hết, duy nhất bị động đến là vân cao trên bàn. Cũng không để ý tới những thứ này, Di Nguyệt Lãnh đi thẳng đến bên bàn dài cạnh cửa sổ. Trên bàn đặt hai dược lô đang nấu, trên hai dược lô là hai dược hồ, Di Nguyệt Lãnh lấy hai dược hồ, sau đó đi đến một cái tủ, mở tủ ra lấy hai cái chén, đem dược trong dược hồ rót vào, trong đó một chén đen giống như mực, mà một chén giống hoàng thổ. Quay đầu tìm kiếm cái gọi là dược hoàn, không phải đặt lên bàn sao, tại sao không có?
Ngắm nhìn bốn phía, sau đó đem nhìn khay vân cao trên bàn, suy tư một lát, Di Nguyệt Lãnh tiến lên đem vân cao cầm lên nhìn nhìn, buông xuống, “Ảnh Cửu”
Trước mặt lập tức xuất hiện một người, quỳ xuống đất, “Chủ thượng!”
“Đem những vật này đưa đến chỗ Di Nguyệt Lâm.” Di Nguyệt Lãnh chỉ chỉ hai chén trên bàn dài cùng vân cao trước mặt.
Ảnh Cửu ngẩng đầu nhìn, lại cúi đầu, “Vâng!”
Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu, thỏa mản đi ra ngoài. Xem tại Thụy nhi muốn mình giúp hắn a, vậy tiếp tục giúp hắn một phen, chỉ là nhân nhi khiến y luôn lưu tâm, không biết bây giờ thế nào, hẳn ảnh vệ có thể bảo hộ được.
Di Nguyệt Lãnh đột nhiên cảm giác quyết định của mình có phải là mạo hiểm hay không, nghĩ đến nhân nhi luôn khiến hắn lo lắng, Di Nguyệt Lãnh phát hiện lúc trước hình như mình đáp ứng quá nhanh. Nếu như đến lúc đó...... Nghĩ đến khả năng này, hai mắt vốn không hề ba động của y lập tức bắn ra hai đạo hàn quang, y sẽ bắt toàn bộ những người kia chôn cùng. (Ách, run rẩy)
“Chủ tử, Ảnh Ngũ đã trở lại, đang ở chính điện.” Bên cạnh đột ngột xuất hiện một hắc y nhân, cắt đứt suy nghĩ của Di Nguyệt Lãnh, cũng khiến y thu hồi hàn khí đầy người.
“Ân!” Di Nguyệt Lãnh chuyển hướng ra khỏi Hồng Hiên cung, Ảnh Ngũ đã trở lại, vậy người kia hẳn cũng trở về a. Vừa đúng lúc.
Lúc Di Nguyệt Lãnh đi đến thì thấy từ xa xa một nam tử đang liều mạng giải thích cái gì đó với một hắc y nhân, có thể là bởi vì hắc y nhân thờ ơ, cho nên nam tử kia gấp đến độ vò vò đầu.
Thấy Di Nguyệt Lãnh đi vào trong điện, nam tử lập tức đổi lại biểu tình nghiêm túc trang trọng, khom lưng hướng Di Nguyệt Lãnh: “Khôn Trạch bái kiến thái tử ca ca.”
“Ân.” Di Nguyệt Lãnh thờ ơ lên tiếng, nam tử đứng dậy, mái tóc dài đến eo dược cột lại bởi một sợi dây bích lục, trên gương mặt trong sáng như ngọc là một đôi mắt phượng, nhìn chằm chằm vào Ảnh Ngũ như là muốn ôm vào lòng, tiếu dung nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy như đang đắm chìm trong xuân phong, dù đi suốt đêm hồi cung nhưng một thân bạch y của hắn không hề có dấu vết mệt mỏi, giống như mới tản bộ, làm người ta cảm thấy biếng nhác.
“Ảnh Ngũ, ngươi xuống dưới trước.” Di Nguyệt Lãnh phất phất tay tỏ vẻ có chuyện muốn nói với nam tử.
Ảnh Ngũ nghe lệnh liền xuống dưới, không để ý tới ánh mắt u oán của nam tử.
Di Nguyệt Lãnh đứng trong chốc lát, xoay người nhìn nam tử, nam tử quay đầu thì đã không còn thần sắc oán phu như khi nhìn Ảnh Ngũ, mà đem sắc bén trong mắt phóng ra, cùng Di Nguyệt Lãnh đối mặt.
“Ngươi biết lúc này ngươi trở về là thế nào a?” Thanh âm Di Nguyệt Lãnh không có chút cảm xúc hỏi, giống như hỏi hôm nay đã ăn cơm chưa.
“Biết rõ.” Nam tử cũng nhàn nhạt đáp, như là cùng bằng hữu nói chuyện phiếm.
“Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không còn là hoàng tử lưu lạc bên ngoài, ngươi là thái tử của Y Vân vương triều, tương lai sẽ là hoàng thượng. Hy vọng ngươi có thể đem nhưng gì ngươi học được trông coi thiên hạ, tạo phúc cho bách tích Y Vân.”
Nam tử cũng không nói gì, chỉ đứng đó chờ Di Nguyệt Lãnh nói tiếp.
“Khôn Trạch, tuy Ảnh Ngũ là thuộc hạ của ta, nhưng ta chưa bao giờ hạn chế bất cứ chuyện gì của bọn họ. Nếu như ngươi muốn Ảnh Ngũ lưu lại, chỉ có thể dựa vào chính ngươi.”
Di Nguyệt Lãnh nói, cất bước đi ra ngoài, nam tử không rõ vì sao lại chuyển đề tài tới chuyện này, có chút sửng sốt.
“Đứng đó làm gì, đi với ta đến chỗ Di Nguyệt Lâm.” Di Nguyệt Lãnh phát hiện người đằng sau vẫn chưa đuổi theo, quay đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục đi ra ngoài. Nam tử sờ sờ cái mũi, vội vàng đuổi theo.
|