Xích Ái Sát Thủ
|
|
Chương 173: Trong ngoài nhà giam[EXTRACT]Khi Phong Triển Nặc gặp chuyện không may, bởi vì Bob giống như người thân duy nhất còn sống của hắn cho nên Bob và Feston thường xuyên trò chuyện với nhau.
Bob tận mắt nhìn thấy Feston nghĩ cách cứu Phong Triển Nặc như thế nào, tuy nhiên vẫn không thành công, hiện tại lại tận mắt nhìn thấy Feston bình tĩnh như vậy, bình tĩnh muốn hắn nổ súng, nói rằng có thể đền mạng cho Phong Triển Nặc.
“Có người rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không cho phép mình tự tử, vì vậy sẽ cần người khác đến hỗ trợ, tôi cũng không phải kẻ ngốc.” Hừ một tiếng, Bob buông súng xuống, “Nếu tôi giết cậu thì thằng nhóc kia nhất định sẽ không để yên cho tôi, chẳng ai dám đối mặt với cơn thịnh nộ của cậu ấy.”
Bob lại cầm lấy ly rượu, Feston dường như không thèm bận tâm Bob sẽ quyết định như thế nào, hắn ngồi ở vị trí mà Phong Triển Nặc hay ngồi, bóng tối bao vây hắn.
“Chẳng lẽ cậu tính ngồi im như vậy hay sao? Thằng nhóc Nile là cục nợ mà hai người quăng cho tôi, hiện tại Ian xảy ra chuyện, cậu phải giải quyết cho tôi, tôi phải vất vả lắm mới ru được nó ngủ, cậu nói bên Anh sẽ có người tới đón nó, người đâu, đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy ai cả.”
Nghe thấy lời của Bob, Feston liền gật đầu, “Nội trong ba ngày sẽ có người đến, đến lúc đó anh có thể giao Nile cho bọn họ.”
“Ian ở trong tù, cậu còn có thời gian thu xếp việc này, cậu thay người Anh tìm được cháu của nhân vật cấp cao, nhất định có được lợi ích gì đó, thật sự là không tệ.” Rõ ràng là đang châm biếm, Bob dùng giọng điệu trào phúng để chọc giận Feston.
“Ngoại trừ lo lắng cho cậu ấy thì tôi còn có chuyện khác phải làm, đây cũng là điều mà cậu ấy muốn hoàn thành! Nile là con của Glen, anh cũng biết giao tình của cậu ấy và Glen mà, tôi là vì cậu ấy nên mới làm như vậy!” Bob nhìn thấy Feston cắn răng trả lời, ngón tay bấu chặt vào tay vịn của ghế dựa.
“Cậu vì cậu ấy mà làm không ít chuyện, cậu cho là như vậy đúng không? Nhưng ở thời điểm mấu chốt thì tại sao cậu không ngăn cậu ấy lại? Tôi hy vọng cậu có thể ngăn cản để cậu ấy đừng làm chuyện ngu xuẩn, nhưng cậu không thể làm được, Feston Kada, nói cho tôi biết mấy ngày nay cậu có cảm giác gì, Ian bị bắt, mà cậu là cảnh sát, nếu không phải tôi biết cậu quả thật yêu cậu ấy thì tôi sẽ phải nghi ngờ có phải mọi chuyện là do cậu cài bẫy hay không!”
Bob biết hắn không nên giận cá chém thớt lên người của Feston như vậy, hắn cũng từng nói rằng Feston sẽ không làm như thế, nhưng hiện tại hắn phát hiện chính mình đã bị mất khống chế, hắn đã xem Ian như con trai của mình.
“Đáng lý anh phải biết cảm giác của tôi là như thế nào chứ?” Feston nở nụ cười, giống như đây là chuyện cực kỳ buồn cười, “Anh nói đi, cảm giác của tôi sẽ như thế nào, cậu ấy là người mà tôi quan tâm nhất, là người mà tôi yêu nhất, hiện tại cậu ấy bị bắt, bị phán tử hình, tôi còn có thể có cảm giác gì cơ chứ?”
Hắn nhắm mắt lại, “Khi tôi gặp chuyện không may thì cậu ấy bảo rằng nhịp tim của cậu ấy như ngừng đập, nhưng không phải, hiện tại tôi biết cảm giác này, tim của tôi không phải ngừng đập mà là tôi hận không thể moi tim của mình ra, hung hăng nghiền nát, chỉ cần có thể làm cho nó không còn đau như vậy là được, tôi muốn gặp cậu ấy, nếu tôi có thể nhìn thấy cậu ấy thì tôi sẽ nói cho cậu ấy biết tôi yêu cậu ấy đến nhường nào, tôi không thể sống mà không có cậu ấy, nói cho cậu ấy nghe những lời buồn nôn này, bởi vì chúng tôi rất ít khi nói cho đối phương nghe những lời như vậy, nếu tôi có thể nhìn thấy cậu ấy thì tôi sẽ dùng hết sức để ôm chặt cậu ấy, cho cậu ấy biết cậu ấy quan trọng với tôi như thế nào.”
Feston đứng dậy, “Nhưng tôi không thể! Hiện tại tôi không thể nói cho cậu ấy nghe những lời này cũng không thể ôm cậu ấy vào lòng, cho nên hết thảy những điều này đều là vô dụng! Tôi không có thời gian nói với mọi người rằng tôi rất đau khổ, rất nhớ cậu ấy, rất lo cho cậu ấy. Tôi có nhiều chuyện phải làm, không thể cứ đi để ý người khác thấy thế nào, tôi không có thời gian, anh hiểu hay không hả Bob?”
Ánh mắt của hắn bừng sáng trong đêm, lấp lánh một cách lạnh lùng, “Cho nên đừng nói đến việc muốn giết tôi nữa, tôi không có thời gian. Tôi muốn nghĩ cách để cho cậu ấy không gặp khó khăn trong tù, nghĩ cách làm cho cậu ấy có thể tự bảo vệ mình, cậu ấy ở trong một khu nhà giam! Trong tù có những nhân vật rất nguy hiểm, không chỉ riêng một mình cậu ấy, tôi để cho cậu ấy tạm thời sống sót, nhưng cậu ấy không phải chỉ chờ hai năm sau mới thi hành án mà còn phải sống hai năm trong hoàn cảnh nguy hiểm, là tôi tự tay tạo ra, vì để cho cậu sống sót mà tôi chỉ có thể làm như vậy, anh muốn biết tâm tình của tôi như thế nào à? Đó chính là tâm tình của tôi.”
Bob không nói gì mà chỉ nhìn Feston, nhìn hắn dứt lời, sau đó cầm lấy áo khoác rồi đóng sầm cửa đi ra ngoài.fynnz.wordpress.com
Lời nói của Feston dường như vẫn lượn lờ trong không khí, giống như ngưng tụ thành thực thể, chậm rãi rơi xuống, dừng trên thảm, sau đó hóa thành tro bụi.
Bob vẫn ngồi tại chỗ để uống rượu, nhưng mà hiện tại không ai ngăn cản hắn, không ai giật lấy chai rượu của hắn.
Sát thủ U Linh thật sự vẫn tồn tại, vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nam tước Macro Ventress lại khôi phục cuộc sống ẩn dật của mình, không hề xuất hiện, kẻ bị bắt là Cory Burke.
Nhưng cho dù dưới cái tên gì thì hiện tại người ở trong tù vẫn là Phong Triển Nặc.
Feston không chỉ một lần nói rằng muốn bắt hắn, nhưng không thể làm được, mà đáng tiếc là trên đời không chỉ có một mình Feston làm cảnh sát, rốt cục Phong Triển Nặc vẫn bị bắt, sau khi bị thẩm phán tuyên án thì hắn được đưa vào nhà tù của bang, bị nhốt cùng các tội phạm khác.
Trên đường bị áp tải đến nhà tù, nghe nói có người mới gia nhập, những người bị giam trong tù đều ló đầu ra theo dõi, già trẻ lớn bé, da đen da trắng, đủ loại ánh mắt, tiếng kêu gào liên tiếp vang lên ở toàn bộ tầng trệt.
Nhà tù này có hai tầng, tầng một và tầng hai được liên kết bằng một cầu thang, từ tầng dưới có thể nhìn thấy trên lầu.
Phong Triển Nặc đeo còng tay, dưới chân cũng bị khóa bằng xích, chậm rãi đi từng bước một, cũng mặc áo tù màu xanh như mọi người, khi hắn ngửa đầu thì người ở trên có thể nhìn thấy mặt của hắn.
Sau khi bị cắt tóc thì khuôn mặt càng lộ rõ những đường nét sắc sảo, trong tù có đủ loại người, đương nhiên cũng không thiếu những người có bề ngoài xuất sắc và phong độ như hắn, nhưng người đi vào thường ủ rũ hoặc là phẫn nộ, chưa từng có ai thản nhiên như hắn.
Song sắt trong tù bị gõ đập ầm ĩ, đáng tiếc bất cứ lời nói khiêu khích gì thì cũng đều trở nên vô tác dụng, Phong Triển Nặc tựa như đang đi vào một bữa tiệc, vẻ mặt thản nhiên đi theo quản giáo đến căn phòng sắp giam giữ hắn.
Có thể khẳng định biểu hiện của hắn làm cho vài người cảm thấy khó chịu, tiếng kêu gào càng thêm vang dội, một gã da đen đập cửa sắt để ngăn đón, những người khác cũng hùa theo, bọn họ muốn làm cho Phong Triển Nặc sợ hãi.
Đáng tiếc hy vọng của bọn họ đều thất bại, Phong Triển Nặc chỉ giật giật khóe miệng, giống như được tung hô lên đài, thẳng tiến lên lầu hai.
Hắn không có vẻ ngoài thấp thỏm lo âu của tội phạm bình thường, cũng không có sự thịnh nộ muốn gây hiềm khích, hễ là những nơi hắn bước qua thì không khí ở chỗ đó sẽ có một chút bất đồng, những phạm nhân bị ánh mắt của hắn đảo qua, nếu đủ thông mình thì sẽ cảm nhận được một loại u ám đang xâm nhập vào xương cốt ở ngay dưới đáy mắt của hắn.
Tiếng kêu dần dần giảm thiểu, quản giáo dẫn hắn vào phòng giam bất giác sợn tóc gáy, có lẽ đồng nghiệp của gã quản giáo này cũng có cảm giác giống như vậy, “Giống như đang xem sự yên lặng của bầy cừu.”
“Cũng may những tội danh mà hắn phạm phải không có hạng mục ăn thịt người ở trong đó.” Đến cửa, quản giáo rút ra chìa khóa rồi mở cửa.
Cởi ra còng tay và xiềng chân, Phong Triển Nặc khom lưng đi vào, hai người một gian phòng giam, hắn bất ngờ khi phát hiện người bị nhốt cùng hắn xem như là người quen.
“Hey thằng nhóc, lại gặp mặt, cái này phải gọi là gì đây, có lẽ đây là ông trời an bài! Mày có thể gọi tao là Mason.” Người đàn ông với cái đầu bóng lưỡng đầy hình xâm ngẩng đầu lên, Phong Triển Nặc đã gặp hắn, đó là gã đàn ông với cái đầu bóng lưỡng bị nhốt ở phòng giam bên cạnh trước kia.
“Ian.” Ngã người xuống giường, Phong Triển Nặc nhìn hình xăm trên đầu của Mason, “Bữa tối cuối cùng của Jêsu và mười hai môn đồ?”
“Ố!” Mason huýt sáo, bừng bừng phấn chấn, “Mày nói đúng rồi, chính là bữa tối cuối cùng của Jêsu và mười hai môn đồ, chẳng có bao nhiêu người nhận ra đâu, mày là người đầu tiên đó.”
“Mắt của tao rất tốt.” Nằm xuống một cách lười biếng, Phong Triển Nặc làm cho suy nghĩ của mình được nghỉ ngơi.
Kiệt tác của danh họa của Leonardo Da Vinci, Jêsu và mười hai môn đồ, có thể nhìn thấy Jêsu trên đầu của một tội phạm là điều rất hiếm thấy, nhưng chẳng có gì kỳ lạ, Mason khoảng ba mươi tuổi, lông mày rất dày, có một đôi mắt trừng to hơi dọa người, hình xăm trên đầu làm cho khuôn mặt của hắn có vẻ không giống người thường, nếu không phải ngôn hành cử chỉ của hắn xem như là bình thường thì người khác nhìn hắn sẽ nghĩ rằng hắn là một phần tử điên cuồng của tôn giáo.
Cuộc sống trong nhà tù bắt đầu như thế, hắn dần dần sinh hoạt theo giờ giấc, mấy giờ phải thức dậy, mấy giờ đi lao động, mấy giờ ăn cơm, khi nào thì làm chuyện gì, hắn tỏ vẻ rất quy củ, quản giáo không gây rắc rối cho hắn, có lẽ là vì có tin đồn nào đó.
Ở trong nhà ăn thì sẽ khác, khi ăn cơm luôn có không ít người quan sát hắn.
Trong đây có rất nhiều người phạm trọng tội, nhưng biểu hiện của Phong Triển Nặc vào ngày đầu tiên làm cho người ta biết được hắn không phải trái hồng chín mềm dễ bị bắt nạt, đến nay vẫn chưa có ai dám thử trước.
Mason có lẽ là kẻ hiếu kỳ nhất, hơn nữa cách nói chuyện của hắn rất thẳng thắn, giống như không thích dùng đầu óc để suy nghĩ mà càng thích trực tiếp hỏi ra nghi vấn của mình.
“Mày đến đây vài ngày mà chả nói tiếng nào, tối nào tao cũng thấy mày tập thể dục, nhưng mà nghe tao nói đi, vào đây coi như hết, chờ mày ra ngoài cho dù dáng người của mày có đô hơn trước kia thì cũng chẳng có bao nhiêu con đàn bà thèm nhìn mày đâu, nhất là sau khi bọn họ biết mày từng ngồi tù.” Mason đưa một muỗng bột khoai tây vào miệng.
“Chờ tao ra ngoài à? Mày không biết là tao sẽ bị tử hình hay sao?” Phong Triển Nặc nếm thử bột khoai tây trong bát của mình, hương vị cũng không tệ lắm.
Mason nghe xong thì trở nên ngẩn người, “….Hey người anh em, chắc là mày đã giết không ít người.”
Từ thằng nhóc chuyển sang anh em, Phong Triển Nặc nhún vai, từ chối cho ý kiến mà chỉ tiếp tục dùng bữa, nhưng câu hỏi của Mason vẫn chưa hết, “Có người sẽ đến thăm mày hay sao? Dù sao thì mày cũng phải biết đến lúc đó sẽ có ai quan tâm mày sống hay chết chứ, đúng không?”
“Người tao chờ vẫn chưa đến, có lẽ anh ấy vẫn còn đang giận.” Hắn buông thìa xuống, bỗng nhiên mất đi cảm giác thèm ăn.
“Anh ấy? Mày vừa bảo là anh ấy à?” Mason quan sát Phong Triển Nặc từ đầu xuống chân, đột nhiên hạ thấp giọng, “Mày nói là mày cảm thấy hứng thú với đàn ông hả? Vậy mày đến đúng chỗ rồi đó, bỏ thằng bồ của mày ở bên ngoài đi, tao nói cho mày biết, vào trong này có thể làm cho người ta nghẹn đến mức trở thành….”
“Tao không muốn cùng người khác bàn luận về anh ấy, mày cũng không có tư cách để bảo tao phải làm như thế nào.” Cho đến nay hắn luôn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng hiện tại lại khác biệt, hắn nhìn Mason, ánh mắt kia tựa như đang nhìn một con côn trùng, Mason lui ra sau theo bản năng.
“Mason.” Sau đó hắn gọi tên của Mason, “Coi chừng cái miệng của mày đó.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Giơ hai tay tỏ vẻ chính mình không có ý gì khác, Mason vội vàng trả lời, con mắt không ngừng chuyển động, tầm mắt vẫn quấn quanh trên người của Phong Triển Nặc. Phong Triển Nặc ném thìa rồi khoanh tay lại, “Mày có hứng thú với tao hả?”
“Không! Không có! Tuyệt đối không có!” Mason không ngừng lắc đầu.
Phong Triển Nặc hơi nheo mắt lại, điều này làm cho hắn thoạt nhìn có một chút gian ác, “Hiện tại tao không có hứng thú với mày theo kiểu kia, nếu có hứng thú, hơn nữa nếu làm chuyện đó thì nội trong vài ngày tao sẽ giết mày, xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Vẻ mặt của Mason như bị đứng hình.
Phong Triển Nặc khôi phục vẻ ngoài như trước mà cười nói ha hả, “Nói đùa thôi, chỉ là nói đùa.”
Mason lại bỗng nhiên kề sát vào, trong lòng tràn đầy hy vọng, “Nhất định phải giết tao hay sao? Tao sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Tiếng cười vừa rồi khiến cho những người ở xung quanh chú ý, Phong Triển Nặc giống như không hề cảm giác được những tầm mắt ở xung quanh, “Thật đáng tiếc là người mà tao chờ rất ưa sạch sẽ, tuy rằng anh ấy không nói, hơn nữa chính bản thân của anh ấy cũng không tự biết điều này, nhưng tao tin tưởng nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì cho dù tao không ra tay, anh ấy cũng sẽ ra tay trước.” Tuy là đang nói giỡn nhưng khi nói đến đây thì hắn cũng nhịn không được mà tưởng tượng ra tình cảnh đó. fynnz810
“Anh ta sẽ giết tao à?” Mason tiếp tục hỏi, giống như tò mò rất muốn biết.
“Tao nghĩ là anh ta sẽ không giết mày.” Phong Triển Nặc sờ cằm, “Anh ấy không thích dùng những cách trực tiếp, nghề nghiệp của anh ấy không cho phép anh ấy làm như vậy, nhưng anh ấy sẽ làm cho mày hối hận vì đã sinh ra đời, tao rất hiểu anh ấy.”
“Mày hiểu anh ta? Vậy mày biết tại sao anh ta không đến thăm mày hay không?” Lời nói của Mason quá mức thẳng thắn.
Phong Triển Nặc không trả lời.
Hắn hy vọng hắn thật sự hiểu rõ Feston như hắn đã nghĩ.
………….
P/S: Em Nặc ngoan ghê, biết chồng ghét mình lăng nhăng nên ko dám nghĩ bậy dù chỉ một chút :>
|
Chương 173: Trong ngoài nhà giam[EXTRACT]Khi Phong Triển Nặc gặp chuyện không may, bởi vì Bob giống như người thân duy nhất còn sống của hắn cho nên Bob và Feston thường xuyên trò chuyện với nhau.
Bob tận mắt nhìn thấy Feston nghĩ cách cứu Phong Triển Nặc như thế nào, tuy nhiên vẫn không thành công, hiện tại lại tận mắt nhìn thấy Feston bình tĩnh như vậy, bình tĩnh muốn hắn nổ súng, nói rằng có thể đền mạng cho Phong Triển Nặc.
“Có người rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không cho phép mình tự tử, vì vậy sẽ cần người khác đến hỗ trợ, tôi cũng không phải kẻ ngốc.” Hừ một tiếng, Bob buông súng xuống, “Nếu tôi giết cậu thì thằng nhóc kia nhất định sẽ không để yên cho tôi, chẳng ai dám đối mặt với cơn thịnh nộ của cậu ấy.”
Bob lại cầm lấy ly rượu, Feston dường như không thèm bận tâm Bob sẽ quyết định như thế nào, hắn ngồi ở vị trí mà Phong Triển Nặc hay ngồi, bóng tối bao vây hắn.
“Chẳng lẽ cậu tính ngồi im như vậy hay sao? Thằng nhóc Nile là cục nợ mà hai người quăng cho tôi, hiện tại Ian xảy ra chuyện, cậu phải giải quyết cho tôi, tôi phải vất vả lắm mới ru được nó ngủ, cậu nói bên Anh sẽ có người tới đón nó, người đâu, đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy ai cả.”
Nghe thấy lời của Bob, Feston liền gật đầu, “Nội trong ba ngày sẽ có người đến, đến lúc đó anh có thể giao Nile cho bọn họ.”
“Ian ở trong tù, cậu còn có thời gian thu xếp việc này, cậu thay người Anh tìm được cháu của nhân vật cấp cao, nhất định có được lợi ích gì đó, thật sự là không tệ.” Rõ ràng là đang châm biếm, Bob dùng giọng điệu trào phúng để chọc giận Feston.
“Ngoại trừ lo lắng cho cậu ấy thì tôi còn có chuyện khác phải làm, đây cũng là điều mà cậu ấy muốn hoàn thành! Nile là con của Glen, anh cũng biết giao tình của cậu ấy và Glen mà, tôi là vì cậu ấy nên mới làm như vậy!” Bob nhìn thấy Feston cắn răng trả lời, ngón tay bấu chặt vào tay vịn của ghế dựa.
“Cậu vì cậu ấy mà làm không ít chuyện, cậu cho là như vậy đúng không? Nhưng ở thời điểm mấu chốt thì tại sao cậu không ngăn cậu ấy lại? Tôi hy vọng cậu có thể ngăn cản để cậu ấy đừng làm chuyện ngu xuẩn, nhưng cậu không thể làm được, Feston Kada, nói cho tôi biết mấy ngày nay cậu có cảm giác gì, Ian bị bắt, mà cậu là cảnh sát, nếu không phải tôi biết cậu quả thật yêu cậu ấy thì tôi sẽ phải nghi ngờ có phải mọi chuyện là do cậu cài bẫy hay không!”
Bob biết hắn không nên giận cá chém thớt lên người của Feston như vậy, hắn cũng từng nói rằng Feston sẽ không làm như thế, nhưng hiện tại hắn phát hiện chính mình đã bị mất khống chế, hắn đã xem Ian như con trai của mình.
“Đáng lý anh phải biết cảm giác của tôi là như thế nào chứ?” Feston nở nụ cười, giống như đây là chuyện cực kỳ buồn cười, “Anh nói đi, cảm giác của tôi sẽ như thế nào, cậu ấy là người mà tôi quan tâm nhất, là người mà tôi yêu nhất, hiện tại cậu ấy bị bắt, bị phán tử hình, tôi còn có thể có cảm giác gì cơ chứ?”
Hắn nhắm mắt lại, “Khi tôi gặp chuyện không may thì cậu ấy bảo rằng nhịp tim của cậu ấy như ngừng đập, nhưng không phải, hiện tại tôi biết cảm giác này, tim của tôi không phải ngừng đập mà là tôi hận không thể moi tim của mình ra, hung hăng nghiền nát, chỉ cần có thể làm cho nó không còn đau như vậy là được, tôi muốn gặp cậu ấy, nếu tôi có thể nhìn thấy cậu ấy thì tôi sẽ nói cho cậu ấy biết tôi yêu cậu ấy đến nhường nào, tôi không thể sống mà không có cậu ấy, nói cho cậu ấy nghe những lời buồn nôn này, bởi vì chúng tôi rất ít khi nói cho đối phương nghe những lời như vậy, nếu tôi có thể nhìn thấy cậu ấy thì tôi sẽ dùng hết sức để ôm chặt cậu ấy, cho cậu ấy biết cậu ấy quan trọng với tôi như thế nào.”
Feston đứng dậy, “Nhưng tôi không thể! Hiện tại tôi không thể nói cho cậu ấy nghe những lời này cũng không thể ôm cậu ấy vào lòng, cho nên hết thảy những điều này đều là vô dụng! Tôi không có thời gian nói với mọi người rằng tôi rất đau khổ, rất nhớ cậu ấy, rất lo cho cậu ấy. Tôi có nhiều chuyện phải làm, không thể cứ đi để ý người khác thấy thế nào, tôi không có thời gian, anh hiểu hay không hả Bob?”
Ánh mắt của hắn bừng sáng trong đêm, lấp lánh một cách lạnh lùng, “Cho nên đừng nói đến việc muốn giết tôi nữa, tôi không có thời gian. Tôi muốn nghĩ cách để cho cậu ấy không gặp khó khăn trong tù, nghĩ cách làm cho cậu ấy có thể tự bảo vệ mình, cậu ấy ở trong một khu nhà giam! Trong tù có những nhân vật rất nguy hiểm, không chỉ riêng một mình cậu ấy, tôi để cho cậu ấy tạm thời sống sót, nhưng cậu ấy không phải chỉ chờ hai năm sau mới thi hành án mà còn phải sống hai năm trong hoàn cảnh nguy hiểm, là tôi tự tay tạo ra, vì để cho cậu sống sót mà tôi chỉ có thể làm như vậy, anh muốn biết tâm tình của tôi như thế nào à? Đó chính là tâm tình của tôi.”
Bob không nói gì mà chỉ nhìn Feston, nhìn hắn dứt lời, sau đó cầm lấy áo khoác rồi đóng sầm cửa đi ra ngoài.fynnz.wordpress.com
Lời nói của Feston dường như vẫn lượn lờ trong không khí, giống như ngưng tụ thành thực thể, chậm rãi rơi xuống, dừng trên thảm, sau đó hóa thành tro bụi.
Bob vẫn ngồi tại chỗ để uống rượu, nhưng mà hiện tại không ai ngăn cản hắn, không ai giật lấy chai rượu của hắn.
Sát thủ U Linh thật sự vẫn tồn tại, vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nam tước Macro Ventress lại khôi phục cuộc sống ẩn dật của mình, không hề xuất hiện, kẻ bị bắt là Cory Burke.
Nhưng cho dù dưới cái tên gì thì hiện tại người ở trong tù vẫn là Phong Triển Nặc.
Feston không chỉ một lần nói rằng muốn bắt hắn, nhưng không thể làm được, mà đáng tiếc là trên đời không chỉ có một mình Feston làm cảnh sát, rốt cục Phong Triển Nặc vẫn bị bắt, sau khi bị thẩm phán tuyên án thì hắn được đưa vào nhà tù của bang, bị nhốt cùng các tội phạm khác.
Trên đường bị áp tải đến nhà tù, nghe nói có người mới gia nhập, những người bị giam trong tù đều ló đầu ra theo dõi, già trẻ lớn bé, da đen da trắng, đủ loại ánh mắt, tiếng kêu gào liên tiếp vang lên ở toàn bộ tầng trệt.
Nhà tù này có hai tầng, tầng một và tầng hai được liên kết bằng một cầu thang, từ tầng dưới có thể nhìn thấy trên lầu.
Phong Triển Nặc đeo còng tay, dưới chân cũng bị khóa bằng xích, chậm rãi đi từng bước một, cũng mặc áo tù màu xanh như mọi người, khi hắn ngửa đầu thì người ở trên có thể nhìn thấy mặt của hắn.
Sau khi bị cắt tóc thì khuôn mặt càng lộ rõ những đường nét sắc sảo, trong tù có đủ loại người, đương nhiên cũng không thiếu những người có bề ngoài xuất sắc và phong độ như hắn, nhưng người đi vào thường ủ rũ hoặc là phẫn nộ, chưa từng có ai thản nhiên như hắn.
Song sắt trong tù bị gõ đập ầm ĩ, đáng tiếc bất cứ lời nói khiêu khích gì thì cũng đều trở nên vô tác dụng, Phong Triển Nặc tựa như đang đi vào một bữa tiệc, vẻ mặt thản nhiên đi theo quản giáo đến căn phòng sắp giam giữ hắn.
Có thể khẳng định biểu hiện của hắn làm cho vài người cảm thấy khó chịu, tiếng kêu gào càng thêm vang dội, một gã da đen đập cửa sắt để ngăn đón, những người khác cũng hùa theo, bọn họ muốn làm cho Phong Triển Nặc sợ hãi.
Đáng tiếc hy vọng của bọn họ đều thất bại, Phong Triển Nặc chỉ giật giật khóe miệng, giống như được tung hô lên đài, thẳng tiến lên lầu hai.
Hắn không có vẻ ngoài thấp thỏm lo âu của tội phạm bình thường, cũng không có sự thịnh nộ muốn gây hiềm khích, hễ là những nơi hắn bước qua thì không khí ở chỗ đó sẽ có một chút bất đồng, những phạm nhân bị ánh mắt của hắn đảo qua, nếu đủ thông mình thì sẽ cảm nhận được một loại u ám đang xâm nhập vào xương cốt ở ngay dưới đáy mắt của hắn.
Tiếng kêu dần dần giảm thiểu, quản giáo dẫn hắn vào phòng giam bất giác sợn tóc gáy, có lẽ đồng nghiệp của gã quản giáo này cũng có cảm giác giống như vậy, “Giống như đang xem sự yên lặng của bầy cừu.”
“Cũng may những tội danh mà hắn phạm phải không có hạng mục ăn thịt người ở trong đó.” Đến cửa, quản giáo rút ra chìa khóa rồi mở cửa.
Cởi ra còng tay và xiềng chân, Phong Triển Nặc khom lưng đi vào, hai người một gian phòng giam, hắn bất ngờ khi phát hiện người bị nhốt cùng hắn xem như là người quen.
“Hey thằng nhóc, lại gặp mặt, cái này phải gọi là gì đây, có lẽ đây là ông trời an bài! Mày có thể gọi tao là Mason.” Người đàn ông với cái đầu bóng lưỡng đầy hình xâm ngẩng đầu lên, Phong Triển Nặc đã gặp hắn, đó là gã đàn ông với cái đầu bóng lưỡng bị nhốt ở phòng giam bên cạnh trước kia.
“Ian.” Ngã người xuống giường, Phong Triển Nặc nhìn hình xăm trên đầu của Mason, “Bữa tối cuối cùng của Jêsu và mười hai môn đồ?”
“Ố!” Mason huýt sáo, bừng bừng phấn chấn, “Mày nói đúng rồi, chính là bữa tối cuối cùng của Jêsu và mười hai môn đồ, chẳng có bao nhiêu người nhận ra đâu, mày là người đầu tiên đó.”
“Mắt của tao rất tốt.” Nằm xuống một cách lười biếng, Phong Triển Nặc làm cho suy nghĩ của mình được nghỉ ngơi.
Kiệt tác của danh họa của Leonardo Da Vinci, Jêsu và mười hai môn đồ, có thể nhìn thấy Jêsu trên đầu của một tội phạm là điều rất hiếm thấy, nhưng chẳng có gì kỳ lạ, Mason khoảng ba mươi tuổi, lông mày rất dày, có một đôi mắt trừng to hơi dọa người, hình xăm trên đầu làm cho khuôn mặt của hắn có vẻ không giống người thường, nếu không phải ngôn hành cử chỉ của hắn xem như là bình thường thì người khác nhìn hắn sẽ nghĩ rằng hắn là một phần tử điên cuồng của tôn giáo.
Cuộc sống trong nhà tù bắt đầu như thế, hắn dần dần sinh hoạt theo giờ giấc, mấy giờ phải thức dậy, mấy giờ đi lao động, mấy giờ ăn cơm, khi nào thì làm chuyện gì, hắn tỏ vẻ rất quy củ, quản giáo không gây rắc rối cho hắn, có lẽ là vì có tin đồn nào đó.
Ở trong nhà ăn thì sẽ khác, khi ăn cơm luôn có không ít người quan sát hắn.
Trong đây có rất nhiều người phạm trọng tội, nhưng biểu hiện của Phong Triển Nặc vào ngày đầu tiên làm cho người ta biết được hắn không phải trái hồng chín mềm dễ bị bắt nạt, đến nay vẫn chưa có ai dám thử trước.
Mason có lẽ là kẻ hiếu kỳ nhất, hơn nữa cách nói chuyện của hắn rất thẳng thắn, giống như không thích dùng đầu óc để suy nghĩ mà càng thích trực tiếp hỏi ra nghi vấn của mình.
“Mày đến đây vài ngày mà chả nói tiếng nào, tối nào tao cũng thấy mày tập thể dục, nhưng mà nghe tao nói đi, vào đây coi như hết, chờ mày ra ngoài cho dù dáng người của mày có đô hơn trước kia thì cũng chẳng có bao nhiêu con đàn bà thèm nhìn mày đâu, nhất là sau khi bọn họ biết mày từng ngồi tù.” Mason đưa một muỗng bột khoai tây vào miệng.
“Chờ tao ra ngoài à? Mày không biết là tao sẽ bị tử hình hay sao?” Phong Triển Nặc nếm thử bột khoai tây trong bát của mình, hương vị cũng không tệ lắm.
Mason nghe xong thì trở nên ngẩn người, “….Hey người anh em, chắc là mày đã giết không ít người.”
Từ thằng nhóc chuyển sang anh em, Phong Triển Nặc nhún vai, từ chối cho ý kiến mà chỉ tiếp tục dùng bữa, nhưng câu hỏi của Mason vẫn chưa hết, “Có người sẽ đến thăm mày hay sao? Dù sao thì mày cũng phải biết đến lúc đó sẽ có ai quan tâm mày sống hay chết chứ, đúng không?”
“Người tao chờ vẫn chưa đến, có lẽ anh ấy vẫn còn đang giận.” Hắn buông thìa xuống, bỗng nhiên mất đi cảm giác thèm ăn.
“Anh ấy? Mày vừa bảo là anh ấy à?” Mason quan sát Phong Triển Nặc từ đầu xuống chân, đột nhiên hạ thấp giọng, “Mày nói là mày cảm thấy hứng thú với đàn ông hả? Vậy mày đến đúng chỗ rồi đó, bỏ thằng bồ của mày ở bên ngoài đi, tao nói cho mày biết, vào trong này có thể làm cho người ta nghẹn đến mức trở thành….”
“Tao không muốn cùng người khác bàn luận về anh ấy, mày cũng không có tư cách để bảo tao phải làm như thế nào.” Cho đến nay hắn luôn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng hiện tại lại khác biệt, hắn nhìn Mason, ánh mắt kia tựa như đang nhìn một con côn trùng, Mason lui ra sau theo bản năng.
“Mason.” Sau đó hắn gọi tên của Mason, “Coi chừng cái miệng của mày đó.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Giơ hai tay tỏ vẻ chính mình không có ý gì khác, Mason vội vàng trả lời, con mắt không ngừng chuyển động, tầm mắt vẫn quấn quanh trên người của Phong Triển Nặc. Phong Triển Nặc ném thìa rồi khoanh tay lại, “Mày có hứng thú với tao hả?”
“Không! Không có! Tuyệt đối không có!” Mason không ngừng lắc đầu.
Phong Triển Nặc hơi nheo mắt lại, điều này làm cho hắn thoạt nhìn có một chút gian ác, “Hiện tại tao không có hứng thú với mày theo kiểu kia, nếu có hứng thú, hơn nữa nếu làm chuyện đó thì nội trong vài ngày tao sẽ giết mày, xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Vẻ mặt của Mason như bị đứng hình.
Phong Triển Nặc khôi phục vẻ ngoài như trước mà cười nói ha hả, “Nói đùa thôi, chỉ là nói đùa.”
Mason lại bỗng nhiên kề sát vào, trong lòng tràn đầy hy vọng, “Nhất định phải giết tao hay sao? Tao sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Tiếng cười vừa rồi khiến cho những người ở xung quanh chú ý, Phong Triển Nặc giống như không hề cảm giác được những tầm mắt ở xung quanh, “Thật đáng tiếc là người mà tao chờ rất ưa sạch sẽ, tuy rằng anh ấy không nói, hơn nữa chính bản thân của anh ấy cũng không tự biết điều này, nhưng tao tin tưởng nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì cho dù tao không ra tay, anh ấy cũng sẽ ra tay trước.” Tuy là đang nói giỡn nhưng khi nói đến đây thì hắn cũng nhịn không được mà tưởng tượng ra tình cảnh đó. fynnz810
“Anh ta sẽ giết tao à?” Mason tiếp tục hỏi, giống như tò mò rất muốn biết.
“Tao nghĩ là anh ta sẽ không giết mày.” Phong Triển Nặc sờ cằm, “Anh ấy không thích dùng những cách trực tiếp, nghề nghiệp của anh ấy không cho phép anh ấy làm như vậy, nhưng anh ấy sẽ làm cho mày hối hận vì đã sinh ra đời, tao rất hiểu anh ấy.”
“Mày hiểu anh ta? Vậy mày biết tại sao anh ta không đến thăm mày hay không?” Lời nói của Mason quá mức thẳng thắn.
Phong Triển Nặc không trả lời.
Hắn hy vọng hắn thật sự hiểu rõ Feston như hắn đã nghĩ.
………….
P/S: Em Nặc ngoan ghê, biết chồng ghét mình lăng nhăng nên ko dám nghĩ bậy dù chỉ một chút :>
|
Chương 174: Dạy dỗ[EXTRACT]Những ngày ở trong tù cũng không quá êm ấm, vài ngày trôi qua bắt đầu có người đến gây rắc rối cho hắn.
Mỗi ngày sẽ có một khoảng thời gian đi ra bãi đất trống để phơi nắng, mỗi ngày Mason đều bám theo hắn, “Rốt cục mày đã giết bao nhiêu người?”
Phong Triển Nặc rất khó trả lời vấn đề này, “Nói thật là tao không nhớ rõ.” Hắn chưa bao giờ đi đếm, “Chẳng phải mày còn muốn hỏi tao là làm sao lại quen với nhiều FBI như vậy hay sao?” Hắn xoay người đứng yên, Mason vẫn còn đi theo sau.
Sự tò mò của hắn viết rõ ràng ở trên mặt, “Mày chịu nói là hay nhất, tao cũng không muốn đang rục rịch thì có một đồng bọn quen với FBI ở cùng phòng giám sát tao đâu.”
Ánh mắt của Phòng Truyền chuyển động, lập tức trở nên quỷ bí, “Như vậy nếu tao và mày cùng nhau giở trò thì chẳng phải là mày sẽ yên tâm một chút hay sao?” Hắn lấy ra một thứ bén nhọn từ trong túi áo.
Mason nhìn thứ gì đó ở trong tay của hắn thì liền thấp giọng kêu lên, “Mày mài nhọn nó từ khi nào vậy?”
“Từ ngày đầu tiên tới đây.” Trong tay của hắn chỉ là một cái bàn chải đánh răng bình thường, hiện tại phần bàn chải đã bị bẻ gẫy rồi mài thành hình dạng cái dùi.
Đây là trò cũ rích ở trong nhà tù, Phong Triển Nặc chưa từng bị bắt vào tù nhưng không có nghĩa là hắn không biết cách làm.
Nhìn xung quanh có rất nhiều người, cũng mặc áo tù như hắn, tụm ba tụm năm, Mason đến sớm hơn hắn vài ngày. Nhìn thấy hai người bọn họ là người mới cho nên có một đám người chậm rãi tụ tập đi về phía bọn họ.
“Vào đây thì phải tuân theo quy tắc trong này, quy tắc là do tao lập ra, nhóc con, trước tiên là nói cho tao biết mày vào đây vì tội gì, nghe nói là giết người hả?” Cầm đầu là một gã to con người da đen, phía sau còn mang theo một đám người với đủ hình dạng, phần lớn đều không có hảo ý.
“Thằng đó tên là Paul, nó là đại ca ở đây.” Mason thấp giọng nói với Phong Triển Nặc, Mason vào sớm hơn hắn vài ngày cho nên biết nhiều hơn một chút nhưng chỉ là một chút mà thôi.
“Giết người, chờ thi hành án tử hình.” Phong Triển Nặc trả lời Paul, nụ cười lộ ra dưới ánh nắng.
Nụ cười kia đáng lý nên làm cho người ta ưa thích, nhưng không biết vì sao lại khiến người ta cảm thấy có một chút sởn gai ốc, nơi này có không ít kẻ phạm tội giết người nhưng đây là nụ cười đầu tiên khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Những tên đàn em sau lưng gã da đen tên Paul nháy mắt cho nhau, thằng nhóc này có vẻ khó đối phó.
“Mặc kệ mày còn có thể sống bao lâu nữa thì mày vẫn phải nghe lời của tao, tất cả bọn bây đều phải nghe lời tao.” Paul khoanh tay, thân mình cao hơn hai mét, cúi đầu nhìn bọn họ.
“Có được lợi gì hay không?” Mason hỏi một cách thẳng thắn.
“Tao đồng ý với lời của nó, nếu có lợi thì tao sẽ suy nghĩ lại, tao cũng không muốn có vẻ quá cách ly với mọi người.” Phong Triển Nặc nói thật nhưng lời này lại chọc giận người ta.
“Đây không phải là buôn bán, tụi bây không được quyền cò kè mặc cả!”
“Thằng nhóc không có mắt! Tụi tao đang cho mày một cơ hội đó!”
“Dạy nó một chút đi!”
Mọi người cùng nhau ồn ào, đây chỉ là người mới mà thôi, loại khiêu khích thể hiện uy quyền sẽ thường xuyên xảy ra, Paul đã sớm quen dằn mặt ma mới, “Nói cho mày biết, tao có cách làm cho mày sống không bằng chết, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này của mày thì sẽ có rất nhiều người thích….”
Hắn cười ha ha, dằn mặt một thằng nhóc mới vào, đó là một loại cảnh cáo, nơi này không có đàn bà, những người đàn ông điển trai thường phải tự lo lắng cho an toàn của mình. Xung quanh có vài gã đàn ông nhìn sang rồi cất lên vài tiếng cười đáng khinh bỉ. fynnz.wordpress.com
Phong Triển Nặc thản nhiên nhìn một vòng rồi thành khẩn nhìn bọn họ, “Nói thật, mặt hàng thế này chỉ khiến tao muốn nôn.”
Câu trả lời như vậy không thể khiến mọi người cao hứng.
“Xử lý nó!”
“Đem nó kéo qua một bên đi–”
“Cho nó biết mùi!”
Có người đi về phía quản giáo, không biết nói cái gì mà tên quản giáo kia lại xoay người ra hướng khác.
Phong Triển Nặc có bề ngoài cao thon, khuôn mặt điển trai cực kỳ nổi bật, nhưng không hề gầy yếu, tuy nhiên so với cả đám phạm nhân trong này thì hắn sẽ không có ưu thế, ở trong mắt của rất nhiều người thì hắn nên hối hận vì đã nói ra câu đó.
Rất nhiều người đều nhìn thấy vụ lùm xùm này nhưng không ai tiến lên khuyên can, mọi người xem như chưa từng thấy cái gì, tuy nhiên vẫn âm thầm chú ý đến diễn biến của vụ việc.
Phong Triển Nặc bị bao vây, Mason đã bị liên lụy, hắn đừng bên phải của Phong Triển Nặc.
“Mason, mày nói thử xem nếu tao giết người ở trong đây thì có tính là phạm pháp hay không?” Hai tay cắm vào túi quần mà hỏi như vậy.
Dường như đã hạ quyết tâm chuẩn bị xem diễn, Mason giả vờ suy nghĩ trong chốc lát, “Mặc kệ tội gì, đối với tội phạm bị án tử hình thì chẳng có gì khác biệt.”
“Nói rất đúng.” Phong Triển Nặc lại lấy ra một thứ từ trong túi, những người khác vừa nhìn thấy là cây bàn chải đánh răng thì liền cười hô hố.
“Cái này mới dùng được nè, đồ con gà.” Paul cười nhạo một cách khinh thường, lấy ra một thanh mã tấu không có cán rồi giao cho tên đàn em đứng bên cạnh.
Chuôi của thanh mã tấu được quấn bằng một mảnh vải, người cầm nó quơ quào trước mặt của Phong Triển Nặc vài cái, đối với cái bàn chải trước mặt, Mason kéo lại Phong Triển Nặc trong tiếng cười nhạo của đối phương, “Mày xác định là mày muốn đánh với bọn nó hả? Tao sợ mày không phải là đối thủ của bọn nó, đến lúc đó đừng bảo tao giúp mày nha-”
Mason vẫn chưa dứt lời thì bóng người bên cạnh đã lóe lên, đem cây bàn chải cùn đâm vào cổ của Paul, ngay khi mọi người vẫn còn đang cười vang, chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt….
“Nếu tao đâm sâu thêm mấy phân thì mày sẽ chết ngay lập tức, có muốn tao làm như vậy hay không? Hay là không cần?” Vỗ lên khuôn mặt đen xì của Paul, Phong Triển Nặc giật giật ngón tay, máu tươi đỏ thẫm ướt sũng cả tay của hắn.
Nhìn Paul bởi vì đau đớn kịch liệt mà run rẩy quỳ rạp xuống đất thì hắn mới buông tay ra, thản nhiên kéo áo của đối phương để chùi tay, “Hiện tại mày biết ai là đồ con gà hay chưa?”
Ngươi xung quanh đều im phăng phắt, Paul quỳ rạp xuống đất, hắn không thể nào lên tiếng, cổ họng của hắn bị đâm một phát gần như trí mạng.
“Thằng này bất cẩn nên bị ngã xuống đất, tụi bây đều thấy hết đúng không?” Sát thủ đứng dưới ánh mặt trời tỏa ra hơi thở âm u lạnh lẽo của tử vong, sát thủ chuyên nghiệp và tội phạm giết người có điểm gì khác nhau, có lẽ hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để chứng kiến tận mắt sự khác nhau đó.
Những người khác vốn có thể cùng lúc xông lên để gây rắc rối cho Phong Triển Nặc, nhưng không có một ai trong bọn họ nhớ đến chuyện này, bọn họ đều bị sững sờ vì tình huống hiện tại.
“Đờ đẫn gì nữa? Còn không mau giao hắn cho bác sĩ, ai rút nó ra thì chẳng khác nào đi giết hắn, đừng động vào cũng đừng nói là ai.” Ở trong đám đông chỉ còn mỗi một mình Mason là có thể cười được.
Nhìn vài người da đen nâng Paul lên, Mason cười ha ha mà chỉ vào cái bàn chải đánh răng vẫn còn lộ ra phần cán ở bên ngoài, “Rất xứng với đại ca của tụi bây.”
Lúc này không còn ai dám lên tiếng, Mason nhặt lên thanh mã tấu ở dưới đất, đó là do tên cầm mã tấu vừa rồi đánh rơi, đại ca Paul còn chưa kịp ra tay mà suýt tí nữa đã toi mạng, ai còn dám đâm đầu vào cái chết cơ chứ.
“Thật đẹp mắt, nói thật là hiện tại tao càng muốn biết rốt cục mày đã giết bao nhiêu người?” Mason hạ thanh mã tấu xuống một chút nhưng lại tiếp tục giơ lên, khuôn mặt tươi cười chưa được bao lâu thì bỗng nhiên chỉ vào sau lưng của Phong Triển Nặc, “Cẩn thận!”
Phong Triển Nặc xoay người thì lại cảm thấy ở sau lưng có một luồng hơi lạnh.
Nụ cười của Mason trở nên dữ tợn, “Chúa phù hộ, người đã đem kẻ thù của bang Hắc Báo đến đây!” Hắn nắm thanh mã tấu mà dùng hết sức bổ về phía Phong Triển Nặc.
Nhưng mục tiêu của hắn dường như đã sớm chuẩn bị, đối phương né sang một bên, một nhát dao bị hụt, thanh mã tấu trong tay của Mason bị kẹp chặt, cổ tay phát ra tiếng vang răng rắc, khuôn mặt dữ tợn nháy mắt trở nên vặn vẹo, hắn hít hơi rồi lui ra sau, “….Mày đã sớm biết tao tới đây để giết mày?”
“Tao không biết.” Ném thanh mã tấu bị gãy, hắn giẫm lên cổ tay của Mason, cảm thấy hài lòng khi nghe thấy tiếng rên rỉ thê thảm, “Chẳng qua tao chỉ luôn chuẩn bị ở mọi tình huống, mày cũng biết tao là người như thế nào mà, nên biết đây không phải là chuyện dễ dàng.”
Từ dưới đáy mắt lan tỏa sát ý lạnh lẽo làm đông lạnh ánh mặt trời, sát thủ đã sớm được huấn luyện phải bảo trì cảnh giác dưới mọi tình huống.
Mason là người của bang Hắc Báo, Phong Triển Nặc không ngờ cũng không để ý.
Nhìn thấy cảnh tượng đột ngột này, đám người vẫn chưa tản ra đều trở nên kinh ngạc, xung quanh vang lên những tiếng ầm ĩ ồn ào, tình huống khác thường rốt cục khiến quản giáo chú ý, lập tức tuýt còi, đám đông tản ra, Phong Triển Nặc lui vào trong đám đông, thản nhiên trở thành một người đứng xem náo nhiệt.
Gã da đen Paul và Mason đều bị đưa vào phòng y tế, hiện tại không có ai dám trêu chọc người mới đến, mặc kệ hắn thoạt nhìn có dạng gì thì hết thảy mọi người đều nhớ rõ động tác nhanh như chớp cùng với thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
Đây là một vụ nghiêm trọng, vì vậy cùng ngày liền diễn ra cuộc điều tra, nhưng ngay cả Paul và Mason đều không nói là ai làm, bầu không khí quỷ bí lan tràn khắp nhà tù.
Những người quản giáo không phải hoàn toàn không biết gì cả, nhưng không có chứng cớ là ai làm, trong tù cũng thường xuyên xảy ra chuyện này, bọn họ đã sớm thấy nhưng không thể trách, nhiều một chuyện không bằng giảm bớt một chuyện, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người là được. fynnz810
Cuối cùng dựa theo kết quả thẩm tra sơ lược thì bọn họ phán định là Paul và Mason ẩu đả với nhau.
Paul và Mason đều bị dời vào phòng y tế, Phong Triển Nặc dao động địa vị của Paul, đồng thời chứng minh sự nguy hiểm của hắn, liên tục vài ngày không có ai đến gần hắn, nhưng cũng không thiếu những kẻ có lá gan, cho nên mấy ngày này thật sự phấn khích đối với hắn.
Nhưng loại phấn khích này không thể kéo dài đến tối, khi màn đêm buông xuống, hắn dựa vào đầu giường, hai tay làm gối kê, nhìn lên ván giường ở phía trên thì sẽ nhớ đến một người, hắn biết nếu Feston không xuất hiện thì hắn sẽ mất đi hết thảy kiên nhẫn.
“36-A-2650, có người muốn gặp anh.” Sáng hôm nay Phong Triển Nặc bị kêu ra ngoài.
Khi đó hắn đang tập thể dục, từ dưới đất nhảy dựng lên, hắn lau mồ hôi, một chút ánh sáng lóe lên từ đáy mắt.
Cuối cùng cũng đến!
………..
P/S: Nhớ chồng quá rồi hỉ?
|
Chương 175: Suy luận của feston[EXTRACT]Gặp nhau ở một nơi khác, Phong Triển Nặc đi ra khỏi nhà tù dưới đủ loại ánh mắt chú ý của mọi người, lại trải qua một con đường thật dài, sau đó hắn đi vào một gian phòng rồi nhìn thấy Feston ở mặt sau một lớp kính chống đạn.
Người nọ đang ngồi, vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh lùng, Phong Triển Nặc đã sớm đoán được sẽ có tình huống này, vì vậy chỉ thản nhiên ngồi xuống đối diện với Feston.
Ánh mắt lạnh lùng của Feston khi nhìn thấy Phong Triển Nặc liền trở nên dao động, khi người mà mình yêu nhất phải vào tù, thậm chí còn bị tuyên án tử hình thì thật sự rất khó để giữ vững cảm xúc như bình thường, huống chi cảm xúc của hắn vốn đã không vững vàng.
“Có vui vẻ hay không?” Vừa ra khỏi miệng là lời châm chọc lạnh lùng, mặc dù là như vậy thì Phong Triển Nặc vẫn cảm nhận được sự thân thiết dưới đáy mắt của Feston.
“Tôi phải nói với anh là nơi đó rất nhàm chán.” Đã cách một thời gian không gặp mặt, tóc cái Phong Triển Nặc bị xén ngắn làm cho những đường nét trên khuôn mặt càng lộ ra rõ ràng, trên trán có một lớp mồ hôi, giống như sương mù mỏng manh.
Hắn biểu hiện như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Feston lưu ý đến lông mày của hắn có vết bầm, bên dưới cổ tay áo cũng lộ ra nhiều vết trày trên cánh tay.
“Nhàm chán? Tôi thấy là cậu không nghĩ như vậy, nếu nhàm chán thì cậu sẽ không tìm trăm phương ngàn kế để tự tống mình vào tù, nếu đã sớm biết cậu muốn vào đây chơi thì cậu nên sớm nói một chút với tôi, tôi sẽ cho cậu toại nguyện!”Bộp, một xấp hồ sơ bị ném ở trước mặt, cách lớp kính nhưng Phong Triển Nặc vẫn có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ trong mắt của Feston.
Phong Triển Nặc không cảm thấy quá bất ngờ, hắn chỉ vào xấp hồ sơ kia, “Anh phát hiện ra rồi à.”
Không ngờ Phong Triển Nặc lại có thể thoải mái thừa nhận như vậy, “Cú điện thoại nặc danh kia là do cậu tự gọi, tố giác chính vị trí của mình, cái cô Nancy ở trong quán bar cũng là do cậu đã thăm dò kỹ lưỡng, người cẩn thận giống như cậu thì làm sao có thể đi tìm một người sẽ đem đến rắc rối để làm việc? Cậu sẽ không?!” Feston cười lạnh.
“Bang Hắc Báo buôn lậu vũ khí, cũng không có quá nhiều quan hệ với tổ chức của Cá mập, bọn họ chỉ là một băng đảng nhỏ, cậu căn bản chỉ là chướng mắt, lấy năng lực của cậu thì chẳng lẽ tìm không được đại ca của bọn họ hay sao? Đó là một điều nực cười, càng đừng nói đến việc bị cô nàng Nancy bán đứng, con cáo sẽ bị con thỏ cài bẫy à? Thật sự tôi không thể tin được chuyện này.”
Feston khoanh tay nhìn Phong Triển Nặc một cách lạnh lùng, Phong Triển Nặc không hề phản bác đối với lời nói của đối phương.
Feston không thích kết luận này nhưng hắn vẫn phải nói, “Đem tất cả mắc xích liên hệ với nhau, kết quả chỉ có một, hết thảy đều do cậu tự biên tự diễn, tôi chỉ chưa hiểu vì sao cậu lại muốn làm như vậy!”
Phong Triển Nặc dường như nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi, hắn thở dài, “Tôi nói cho anh biết thì anh sẽ ủng hộ tôi hay sao? Anh sẽ tức điên lên, không nhốt tôi lại mới là lạ.”
“Cậu cũng biết vậy sao?” Hiện tại Feston đã muốn nổi điên, tiếng rống to khiến cho quản giáo phải cảnh cáo bọn họ.
Feston bình ổn tâm tình của mình một chút, “Khi tôi phát hiện ra chuyện này thì quả thật không thể tin tưởng cậu thật sự làm như vậy, tôi chờ rất nhiều ngày, chờ đến khi tôi có thể khống chế cảm xúc của mình thì mới đi gặp cậu, nhưng tôi sai rồi, nhìn thấy cậu thì tôi vẫn rất tức giận, có lẽ cậu nên ở bên trong ngẫm nghĩ lại, chờ đến khi cậu muốn nói cho tôi biết nguyên nhân thì tôi sẽ đến gặp cậu.” fynnz.wordpress.com
Feston đứng lên chuẩn bị rời đi thì Phong Triển Nặc liền đến gần cửa kính, hắn thông qua lỗ khí ở mặt trên mà gọi Feston lại, “Đợi đã, anh quay lại đi!”
Feston dừng bước, “Người giống như cậu không thích bị người ta gò ép, nếu cậu cảm thấy tôi tạo áp lực cho cậu thì cậu cứ nói thẳng với tôi, nói rằng cậu không muốn bị thay đổi, không muốn cuộc sống yên ổn, nói rằng cậu thích mạo hiểm thích kích thích, quen cuộc sống một mình, không thích bất luận kẻ nào biết rõ cậu đang làm cái gì, chỉ cần cậu nói như vậy thì tôi sẽ làm theo yêu cầu của cậu, sẽ mặc kệ sống chết của cậu.”
Feston xoay người lại, cái cằm kiên nghị hơi buộc chặt, tầm mắt lạnh lùng, vẻ mặt và ánh mắt này giống như lúc bọn họ vừa mới gặp nhau, mang theo cảm giác phán xét và thăm dò.
Feston nhất định rất giận cho nên mới nói một cách tuyệt tình như vậy, Phong Triển Nặc muốn cười nhưng chỉ có thể giật giật khóe miệng, “Khi ở Seattle thì người của Kraft có đến gặp tôi.”
“Bọn họ nói cái gì?” Lời nói của hắn được Feston chú ý.
“Bọn họ nói rằng việc anh phục chức chỉ là tạm thời, nhưng chỉ cần tôi vào tù thì việc thẩm tra anh sẽ chấm dứt, đồng thời khôi phục toàn quyền cho đội đặc nhiệm ST.” Phong Triển Nặc trừng mắt nhìn, “Điều kiện tốt như vậy thì tôi làm sao có thể từ chối cơ chứ?”
Cho nên hắn không kháng án, cũng không yêu cầu luật sư biện hộ! Đôi mắt màu xám tro lạnh lùng nhìn hắn, “Cậu đã đồng ý?”
“Tôi nghĩ không ra lý do để không đồng ý, như vậy mới có lợi cho anh.” Phong Triển Nặc giống như đang nói đến một chuyện hết sức bình thường, “Dù sao lúc ấy tôi đã ở đó, hơn nữa cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của tôi.”
Feston tận lực khống chế chính mình, “Vậy cậu có biết trong lúc thẩm tra nội bộ bọn họ đã phán xét là tôi thất trách, cũng đã đưa ra điều kiện chỉ cần tôi giúp Mai Garrett bắt cậu thì tôi có thể phục chức hay không?”
Cứ tiếp tục trừng mắt như vậy thì nói không chừng lớp kính này cũng sẽ bị thiêu rụi, tầm mắt của Phong Triển Nặc chống lại ánh mắt của feston, “Con cáo già Kraft!!”
Đưa ra điều kiện cho cả hai bên, Kraft đang lợi dụng quan hệ của bọn họ, Feston hung hăng chau mày, “Tôi tính lợi dụng người của cục để tìm cậu, nhưng tôi không ngờ là cậu lại ngốc đến mức tự chui đầu vào lưới, còn tự mình tiến vào tù, bị phán tử hình, cậu nói xem, cậu có kế hoạch gì, tôi muốn hỏi là kế hoạch gì, rốt cục cậu đang làm cái gì?”
Feston hỏi một đằng nhưng Phong Triển Nặc lại trả lời một nẻo, “Yên tâm đi, tôi sẽ không chết ở trong này đâu, tôi bị cảnh sát Seattle bắt, tôi không muốn sau này anh nghĩ rằng tôi là bị anh hại chết.”
Hắn vẫn còn có thể nói đùa, điều duy nhất mà Feston cảm thấy may mắn chính là vẻ mặt xảo quyệt kia vẫn như trước, mặc dù trên người có vô số vết trày trụa, “Như vậy tôi phải cám ơn cậu đúng không?”
Nghe thấy lời châm chọc của Feston, hắn chỉ cười khẽ, “Không cần khách khí.”
Không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Feston nhìn Phong Triển Nặc thật lâu, từ hàng lông mày quen thuộc đến khóe miệng khẽ nhếch, “Cậu phải nói cho tôi biết cậu đang làm cái gì, trơ mắt nhìn cậu bị phán quyết tử hình, hiện tại gặp nhau ở tại nơi này, tôi muốn biết cậu có nghĩ đến tâm tình của tôi hay không?”
“Thật xin lỗi.” Thành khẩn nói một cách thẳng thắn, bàn tay của Phong Triển Nặc đặt lên lớp kính ngăn cách, mặt trên ấn ra chỉ tay mờ nhạt của hắn, “Nhưng tôi biết nếu tôi nói trước cho anh thì anh nhất định sẽ ngăn cản, cho nên tôi không có cách nào chỉ có thể làm trước nói sau, anh xem đi, hiện tại cho dù anh giận đến mức muốn giết tôi thì cũng bó tay, đó là một ý kiến hay đúng không?”
“Đừng đùa như vậy nữa, nếu không tôi sẽ thật sự nghĩ cách đi vào bên trong để đánh cậu một trận đó!” Feston tiến đến gần, giống như muốn nắm lấy Phong Triển Nặc ở phía bên kia, nhưng hắn chỉ có thể đặt tay của mình lên tấm kính.
Động tác như vậy, nói chuyện như thế làm cho quản giáo phải liếc mắt nhìn bọn họ một chút, nhưng rốt cục cũng không có ai để ý.
Lòng bàn tay tương khít, ở giữa là lớp kính trong suốt và lạnh lẽo ngăn cách nhiệt độ cơ thể của bọn họ, nhưng lòng bàn tay của hai người vẫn tương khít một chỗ.
Phong Triển Nặc vẫn tươi cười như trước, phần xảo quyệt thường xuyên hiển lộ, vẻ mặt lạnh lùng cũng không hề thay đổi, nhưng hiện tại hắn chỉ im lặng.
Đúng vậy, giờ khắc này người bên trong thật im lặng, Phong Triển Nặc không thể đi đâu được, chỉ có thể bị giam cầm trong tù, sau khi Feston nhìn thấy người nọ bình yên vô sự thì hắn không chắc chính mình có nên cảm thấy may mắn hay không, ít nhất giờ khắc này Phong Triển Nặc vẫn ở ngay trước mặt hắn.
“Bên trong thế nào?” Feston hỏi, hàng lông mày cau chặt để lộ tâm tình của hắn.
“Thật nhàm chán, nhưng có đôi khi cũng rất thú vị, đi vào liền gặp vài tên không có mắt.” Phong Triển Nặc nhún vai, Feston chỉ lên vết bầm ở lông mày của đối phương, “Có thể làm cậu bị thương thì cũng không đơn giản.”
“Một đánh mười, xem như là không tệ rồi, đương nhiên không thể so với anh.” Thản nhiên nhướng lông mày, tác động đến vết thương khiến Phong Triển Nặc hít vào một hơi, Feston vẫn chưa nguôi giận, nhưng vẫn hỏi, “Miệng vết thương thế nào?”
“Nếu nghiêm trọng thì tôi đã không ở đây, anh cũng biết trình độ của mấy vết thương này mà.” Chỉ là bị thương ngoài da, theo phản ứng của hắn thì Feston tin tưởng quả thật cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng Feston quả thật muốn cảnh cáo hắn.
“Tôi đã điều tra đám phạm nhân ở đây, trong đó có vài người cậu phải đặc biệt chú ý–”
“Mason? Paul? Links? Hay là con chó điên Johnny?” Hắn lần lượt kể tên, những người bị hắn kể tên đều đã nếm qua đau khổ, Feston phát hiện không cần phải nói thêm nữa, “Xem ra cậu đều đã gặp qua.”
“Đương nhiên rồi, tôi rất thích bọn họ, nhất là khi bọn họ kêu thảm thiết.” Khoanh tay, hắn ung dung trả lời.
Feston dường như không thoải mái lắm, hàng lông mày cau chặt vẫn chưa buông ra, ở giữa trán có một nếp nhăn, cho dù buông lỏng hàng lông mày thì dấu vết nhợt nhạt kia vẫn tồn tại, “Cậu cho là chỉ có vài người như vậy thôi sao? Đừng cao hứng quá sớm, nên biết tình cảnh của cậu rất nguy hiểm, FBI và CIA đều đang theo dõi cậu, cậu tốt nhất đừng gây ra chuyện gì ầm ĩ nữa.” fynnz810
“Đã biết.” Hắn đáp lời.
Ngón tay của Feston gõ vài cái lên lớp kính ở trước mặt, rất không hài lòng vì thái độ của Phong Triển Nặc, “Tôi muốn cậu nghiêm túc lắng nghe, đừng xem thường nơi này, không hề thiếu các tên trọng phạm đã bị gục ngã trong tù, cậu đừng nghĩ rằng cậu sẽ là ngoại lệ.”
“Không giận tôi à?” Phong Triển Nặc mỉm cười, không ai sẽ thích nụ cười hiện tại của hắn, Feston có thể miễn dịch hơn người khác đối với nụ cười mê người nhưng đầy nguy hiểm này, nhưng chỉ là nhỉnh hơn một chút mà thôi, “Tôi vẫn còn đang rất giận, nhưng tôi càng không muốn nhìn thấy cậu gặp chuyện xui xẻo, lúc ấy tôi nên ngăn cản cậu, tôi nên nhốt cậu ở trong nhà, nếu tôi làm như vậy thì hiện tại sẽ không cần phải lo lắng cậu gặp chuyện bất trắc ở nơi mà tôi không thể nhìn thấy, mà cậu lại chẳng hề tự giác đối với những gì mình đã làm ra.”
Sự chỉ trích nghiêm khắc của hắn lại không hề tạo thành nhiều ảnh hưởng đối với tên sát thủ ở trước mặt, “Tôi biết là tôi đã không nói với anh, nhưng sự việc đã đến mức này, hiện tại anh đến thăm tôi là để mắng tôi hay là xác định tôi vẫn an toàn?”
Cách một lớp kính, hắn không lo lắng Feston đột nhiên nổi điên, huống hồ gì Feston vẫn là một FBI, hiện tại tâm tình của Phong Triển Nặc không tệ chút nào.
“Nói đến nguyên nhân mà tôi đến nơi này…..” Feston chỉnh lại cảm xúc, thu dọn hồ sơ ở trước mặt, trang giấy phát ra tiếng sột soạt, “Đương nhiên là vì cậu.”
“Nhưng tôi không biết vì sao cậu muốn làm như vậy, là vì một người hay là vì một chuyện gì đó….” Feston ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, Phong Triển Nặc phát hiện Feston còn biết nhiều hơn hắn đã dự đoán.
Feston quả thật nói ra suy nghĩ của mình, hắn tới nơi này không chỉ để xác định sự an toàn của Phong Triển Nặc mà còn vì chuyện khác.
“Nile Glen, từ khi tìm được nó thì cậu có một chút gì đó bất thường, lúc trước tôi nghĩ rằng là vì cậu giết Glen, cậu cảm thấy áy náy đối với cậu ấy, nhưng dường như không chỉ là như vậy, còn có một phần mấu chốt đã bị cậu che giấu.” Ánh mắt của Feston lóe lên dưới khuôn mặt căng thẳng, sự sắc bén làm cho người ta không còn chỗ để tránh né.
“Chẳng hạn như chuyện gì?” Phong Triển Nặc tỏ ra hứng thú, chờ Feston nói tiếp.
“Chẳng hạn như….sát thủ tên là Glen đã thật sự chết hay chưa.” Kề sát vào lớp kính, Feston nói ra vài câu, đôi mắt thâm thúy màu xám nhìn chằm chằm vào Phong Triển Nặc, quan sát phản ứng của đối phương, “Cậu ấy là bạn thân của cậu, lúc ấy cậu thật sự giết chết cậu ấy hay sao, hay là giống như lần này, chẳng qua là cậu đang bày ra một vở kịch.”
Khóe miệng nhếch lên hơi giật giật, Phong Triển Nặc nhìn Feston, Feston cũng nhìn hắn, xung quanh hoàn toàn im lặng.
………….
P/S: thích cái cảnh 2 anh áp tay nhau vào lớp kính :>
|
Chương 176: Nhất định sẽ dạy dỗ cậu[EXTRACT]Cho đến khi dư âm của tiếng vọng cũng tiêu tán trong không khí, trầm mặc rốt cục trở thành yên lặng.
Phong Triển Nặc đá sớm đoán được Feston sẽ biết, hắn đã sớm chờ Feston phát hiện chuyện này, “Cho nên người ta mới gọi anh là Ceasar, phản ứng của anh lúc nào cũng nhạy bén như vậy, mục tiêu rõ ràng, kết luận chuẩn xác.”
Hắn luôn đánh giá cao Feston, chưa bao giờ giảm bớt, hiện tại cũng vậy, hắn hơi đến gần, “Anh nói đúng, Glen còn sống.”
Tiếp cận lỗ thông khí, giọng nói của hắn truyền ra ngoài, Feston nghe được rõ ràng, đây là U Linh trước kia, Feston cũng từng nhìn thấy vẻ quỷ dị chợt lóe lên rồi biến mất dưới đáy mắt đó, lúc ấy hắn chỉ lưu ý nhưng không chắc chắn như bây giờ.
Feston cũng đến gần lớp kính trong suốt, hô hấp của hắn làm cho lớp kính bị che phủ bởi một lớp sương mỏng, “Glen còn sống, không chỉ còn sống mà cậu còn biết cậu ta ở nơi nào, cậu bị bắt không phải là vì bất cẩn mà là đã sớm lên kế hoạch, cậu dùng phương thức cực đoan như vậy để gặp mặt cậu ta, như vậy chỉ chứng minh một chuyện–”
Hắn tạm dừng, “Glen ở trong tù, cậu ta bị nhốt trong tù, bởi vì chỉ có nơi này mới ngăn cách với thế giới bên ngoài, là cách tốt nhất để trốn thoát và biến mất.”
Ánh mắt thâm thúy trên khuôn mặt kiên nghị, Feston rất chắc chắn điều này, Phong Triển Nặc nhìn hắn, khóe miệng dần dần nhếch lên, chậm rãi vỗ tay, “Tôi biết mà, sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện, người có thể phát hiện chuyện này chỉ có anh.”
Bởi vì ngoại trừ Feston thì sẽ không có ai hiểu rõ Phong Triển Nặc như vậy, Feston nghe thấy lời của đối phương, nhìn người này vỗ tay nhưng hắn lại chẳng hề cảm thấy cao hứng, “Nói như vậy cậu cố ý tiến vào tù, cố ý bị phán tử hình cũng là vì cậu ta? Hay lắm.”
Hắn cười lạnh, sắc mặt căng thẳng càng thêm sắc bén, “Hiện tại tôi không biết phải nói cái gì với cậu nữa.”
Hao tổn tâm sức, tìm đủ mọi cách chỉ để tiến vào tù tìm một người, cái giá phải trả của Phong Triển Nặc là bị phán án tử hình, càng miễn bàn đến Feston phải vì chuyện này mà vắt óc tìm cách, hiện tại Feston căn bản không thể dùng từ gì để hình dung tâm tình mấy ngày nay của hắn.
“Chuyện này tốt hơn hết cậu đừng nói cho tôi biết, bởi vì một khi nói cho tôi biết thì sẽ làm cho tôi muốn nhìn thấy Glen, xem cậu ấy có ma lực gì mà làm cho cậu nhớ mãi không quên như vậy.” Feston khoanh tay, lời nói châm chọc đầy sắc bén.
“Anh khoan hẳn kết luận, không phải như anh đã nghĩ, tôi và cậu ấy chưa từng có gì cả.” Đoán rằng Feston có lẽ đã hiểu lầm, Phong Triển Nặc liền giải thích.
Sự khó chịu hiện rõ trên mặt của Feston, hắn hơi nhướng mày, “Là chưa xảy ra hay là chưa kịp xảy ra?”
Phong Triển Nặc giang hai tay chứng tỏ mình trong sạch, “Thật sự không có gì, nếu có cái gì thì tôi làm sao lại có thể làm được đến mức này vì con của cậu ấy? Anh cũng biết tôi mà, nếu đổi lại là anh, anh cùng người phụ nữ khác sinh con thì tôi không cam đoan chính mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Hắn vuốt cằm rồi bật cười, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Feston chỉ nhìn hắn.
Một tên sát thủ máu lạnh vô tình lại vì đồng bọn ngày xưa mà làm đến mức này, có lẽ Phong Triển Nặc cho rằng hắn có thể tự khống chế tình cảm của mình, có thể máu lạnh, nhưng Feston biết Phong Triển Nặc không phải là người vô tình.
“Hiện tại cậu đã vì cậu ta mà làm đến mức này, đừng nói cho tôi biết là chẳng có gì xảy ra.” Những lời giải thích như vậy không đủ để xua tan suy nghĩ của hắn, Feston liếc mắt nhìn Phong Triển Nặc, “Cậu ta đương nhiên là có ý nghĩa đặc biệt đối với cậu, đừng phủ nhận cậu tính vào tù để tìm Glen, thậm chí muốn giúp Glen vượt ngục, không tiếc trả giá đắt như vậy chỉ vì làm cho Glen và Nile đoàn tụ–”
Phong Triển Nặc mở miệng muốn nói nhưng lại bị Feston cắt ngang, “Đừng nói với tôi là cậu không nghĩ như thế.”
Đối mặt với Feston thì còn có thể nói gì nữa, “…..Anh hiểu tôi rất rõ, thật không xong.” Hắn vừa cười vừa nắm mái tóc ngắn của mình. fynnz.wordpress.com
Mái tóc của Phong Triển Nặc vẫn là màu đen, màu nhuộm vẫn còn, rất giống với mái tóc ngắn màu đen của Feston, cùng có bề ngoài xuất sắc nhưng phong cách khác nhau, trong tù ngoài tù, lớp kính có lỗ thông khí tựa như tấm gương chiếu ra hai gương mặt khác nhau, hai thân phận khác nhau và hai người khác nhau.
“Đừng hòng làm cho tôi giúp cậu.” Mấy ngày nay dồn nén cảm xúc phản đối ở trong lòng, Feston không có cách nào lộ ra vẻ mặt hòa nhã với Phong Triển Nặc, bên dưới ánh mắt rối rắm là vẻ mặt lạnh lùng hà khắc.
Phong Triển Nặc cũng biết lần này hắn quá đáng, tầm mắt không ngừng quấn quanh trên mặt của Feston, quấn quanh đôi mắt dài mảnh đầy sắc bén, còn có mái tóc ngắn màu đen, cái cằm vừa gợi cảm vừa nam tính….
Liếm môi, hắn nhắc nhở, “Nhưng người có thể giúp tôi thì chỉ có một mình anh, dù sao anh cũng không thể để tôi chết rục xương ở trong này đúng không? Tôi muốn anh giúp tôi đệ đơn chuyển nhà tù, Glen ởWashington, nhưng không phải nhà tù này, tôi phải đến chỗ của cậu ấy.”
“Nói vậy cậu tính giúp Glen vượt ngục nên mới nghĩ cách đi vào đây? Chẳng qua tôi không ngờ đến lúc này cậu mới nhờ tôi giúp đỡ. Vì sao cậu không nói lúc cậu chuẩn bị rời đi, hoặc là nói trong lúc tình huống nguy cấp nhất, khi đó tôi còn có thể giúp cậu, nhưng hiện tại?”
Feston tức giận rồi cười lạnh, “Chẳng phải một mình cậu là đủ hay sao? Đúng rồi, cậu không cần bất luận kẻ nào, cậu sẽ tự mình nghĩ cách gặp mặt bạn cũ, đến lúc đó sẽ là cảnh tượng vô cùng cảm động.”
Hiện tại xem ra là Phong Triển Nặc đuối lý, nhưng một mực nhận khuyết điểm không phải là cách thực hiện của hắn, “Tôi hỏi anh nếu khi đó tôi nói cho anh thì anh sẽ có phản ứng gì? Anh sẽ giúp tôi hay là lại dùng còng tay của mình?”
Hắn thở dài rồi tiếp tục giang hai cánh tay, “Tôi biết anh yêu tôi, anh sẽ không để cho tôi làm chuyện này, tuyệt đối sẽ không.”
Hắn lắc đầu, mỉm cười nhìn Feston, Feston không thể kháng cự nụ cười của hắn, nhất là giống như vừa rồi, vừa cười vừa nói là hắn biết Feston yêu hắn, Feston kháng cự không được, nhưng lần này….
“Đừng cho là tôi yêu cậu thì có thể dung túng cậu làm chuyện ngu ngốc, lần này cậu vi phạm, cậu thích ở tù như vậy thì cứ ở trong đó thêm vài ngày, chờ cậu suy nghĩ thông suốt thì tôi sẽ đến.” Đẩy ra ghế dựa, Feston đứng lên chuẩn bị rời đi, cố gắng nhẫn nhịn không xoay đầu lại.
“Đừng như vậy, Feston, tôi biết chỉ có đến mức này thì anh mới có thể giúp tôi, cho nên hiện tại anh phải giúp tôi, anh có biết hay không tôi quả thật đã giết cậu ấy?” Lúc này tiếng la hét đình chỉ bước chân của Feston, Feston quay đầu thì liền nhìn thấy Phong Triển Nặc đang đứng ở nơi đó, không thể duy trì vẻ ngoài thoải mái như trước.
Sắc mặt của Phong Triển Nặc rất trầm trọng, “Tôi quả thật đã nổ súng bắn cậu ấy, tôi tính giết cậu ấy nhưng cậu ấy không chết, bởi vì tôi không có cách nào nhắm vào chỗ hiểm, tôi dao động, sau khi cậu ấy bị trọng thương thì tôi đã nghĩ cách tìm người giả tạo thân phận, còn giả tạo một vụ cướp bóc gây án mạng khiến cho cậu ấy phải ngồi tù.”
Chống tay lên bàn, hắn cười khẽ, “Ngoại trừ nghĩa địa thì còn có nơi nào thích hợp để che giấu hơn trong tù? Đáp án là không có.”
Nhớ lại lúc trước, Phong Triển Nặc không hề cảm thấy thoải mái, mặc dù giọng điệu của hắn rất vững vàng nhưng dù sao cũng là quá khứ mà hắn không muốn nhớ lại, Feston không rời đi mà vẫn đứng tại chỗ nghe Phong Triển Nặc nói tiếp.
“Lúc ấy tổ chức chuẩn bị lấy mạng của cậu ấy, tôi cho bọn họ nhìn thấy tấm ảnh chụp thi thể, viên đạn trúng ngay tim, nhưng vị trí rất vừa vặn, cậu ấy được cứu, bọn quản lý nghĩ rằng cậu ấy đã chết nên rất vừa lòng, nhưng chỉ cần cậu ấy xuất hiện thì sự việc sẽ lỡ vỡ, tôi và cậu ấy đều sẽ gặp nguy hiểm, cho nên tôi đã làm như vậy, cậu ấy cũng đồng ý ẩn thân trong tù, sau đó yêu cầu tôi đi tìm người phụ nữ tên Erin, lúc bấy giờ cậu ta cũng không biết cô ấy đã mang thai, tôi cũng không biết, cho nên–”
“Cho nên cậu không đi, bởi vì cậu nghĩ rằng do Erin tạo ra hết thảy, Glen vì cô ta cho nên mới bị tổ chức hạ lệnh thủ tiêu, tình yêu của Erin hại Glen, cậu đã nghĩ như vậy.” Hạ thấp giọng điệu, Feston không biết phải là tình huống như thế nào mới làm cho Phong Triển Nặc cảm thấy tốt hơn.
Là tự tay giết chết bạn thân hay là làm cho vợ con của bạn thân phải ly tán? Kỳ thật cả hai cách đều không ổn.
“Cho nên anh cũng hiểu đó, cảm giác bứt rứt của tôi là thật, khi nhìn thấyNilethì tôi đã quyết định phải đem Glen ra khỏi tù, ít nhất nó còn có cha.” Phong Triển Nặc vừa dứt lời thì quản giáo ở phía sau tiến lên nhắc nhở hắn đã hết giờ thăm nuôi.
Feston vẫn còn có lời muốn nói, “Về việc Nile đi hay ở thì tôi tưởng rằng chúng ta sẽ giao nó cho bên đại sứ quán, chẳng qua cậu đã có dự tính khác.”
“Chỉ cần tôi thành công thì không cần đến đại sứ quán, phải xem chúng ta sẽ làm như thế nào.” Đôi mắt khẽ nheo lại đang hiện lên một tia xảo quyệt, hắn đong đưa còng tay màu bạc.
Sắp bị quản giáo đưa vào trong, trước khi đi hắn quay đầu lại, “Anh sẽ giúp tôi hay là từ chối? Đương nhiên tôi biết là tôi đã bắt anh làm rất nhiều chuyện mà anh không muốn làm, nhưng ai bảo anh gặp phải tôi làm chi.”
Nhếch môi, nụ cười kia làm cho người ta muốn hôn một chút, sau khi hôn xong thì sẽ hung hăng dạy dỗ một phen.
“Cậu chắc chắn là tôi sẽ làm hay sao?” Nếu không phải ở trong tù thì hiện tại Feston nhất định sẽ dạy dỗ hắn một chút, Phong Triển Nặc cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ Feston làm không được, mặc kệ muốn làm cái gì thì cũng phải chờ hắn ra tù đã.
“Sao cũng được, anh là Feston, tôi biết anh sẽ không làm cho tôi chờ quá lâu, tôi đợi tin tức của anh.” fynnz810
Trên mặt của Feston bịt kín một màu âm trầm, nhìn Phong Triển Nặc đi vào bên trong, người nọ mỉm cười, giống con cá da trơn, nhưng cách thực hiện lại giống một con cáo già, đối phương vứt lại một câu như vậy.
……….
P/S: Cứ nghĩ thế này, Nặc là người ko thích mắc nợ ai, việc Nặc muốn cứu Glen chỉ đơn giản là không muốn cảm giác áy náy và bứt rứt tồn tại trong lòng, nếu ko có Nile thì Nặc sẽ mặc kệ Glen có còn ở trong tù hay không, nhưng vì có Nile thì Nặc phải làm 1 chút chuyện để bù đắp, dù sao Nặc cũng là con người, và cũng không phải là kẻ vô tình.
|