Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi
|
|
Chương 30[EXTRACT]Bói sao, đại chiến sắp đến
Tái nhập giang hồ, phảng phất như cách xa mấy kiếp.
Giang hồ chính là giang hồ, sẽ không sinh lão bệnh tử, sẽ không đa sầu đa cảm, nơi này lãnh huyết tuyệt tình, bất ngờ thay đổi.
Yêu, hận, tình, thù hội tụ hỗn loạn, ấy tức là giang hồ, máu nhuộm, tiền đúc, nhiệt huyết sôi trào lại vô tình băng lãnh.
Bao nhiêu người cảm thán, thiên hạ rộng lớn, nơi nào là chỗ ta dung thân?
Cảm thán muôn vàn, lại qua không nổi giang hồ sóng gió, nơi này, vốn không phải chỗ cho bất luận kẻ nào dung thân, muốn sinh tồn thì cần bàn tay chính mình, mở ra một con đường chỉ của bản thân.
Giang Nam tháng tư, cỏ dài chim bay, trong thành Lạc Dương phồn hoa, ca múa mừng cảnh thái bình.
Thành Lạc Dương có một tòa Mẫu Đơn Lâu, trên lầu có đóa mẫu đơn đẹp nhất Lạc Dương, con cháu quan lại luôn luôn đá gà cưỡi ngựa, kết bè kéo cánh mà đến.
Bởi vì mẫu đơn đẹp, người nơi này lại càng đẹp hơn, Bạch Mẫu Đơn trên Mẫu Đơn Lâu, gió lộ sen thuần bất nhiễm bụi trần.
Hoài Ngọc công tử phong lưu vô song Tô Hoài Ngọc…
Vũ Đương đệ nhất kiếm Nghiêm Văn Khanh kiêu căng lãnh ngạo…
Thái Hành Kiêu Thủ độc bá Thái Hành Sơn, Lê Hoắc Tây…
Ai chẳng phải thanh niên tài tuấn giang hồ, ai chẳng phải thiếu niên anh hùng thiên hạ.
Chỉ vì một chữ tình, chỉ vì đóa hoa mang gai nhọn trên lầu Mẫu Đơn kia mà thân tâm thương tổn.
” Tình, người giang hồ chung quy trốn không được một chữ tình a.”
Liễu Sinh Hương đứng dưới Mẫu Đơn Lâu, gió thổi tung sợi tóc màu trắng, nhẹ mềm đa vẻ.
” Chúng ta đi!”
Sắc mặt Lạc Vô Trần thật nhìn không tốt, trong trắng nổi xanh, thật sự khiến người ta hoài nghi ai mới là kẻ sinh mệnh đang hấp hối.
” Gì, khó khăn lắm mới đến đây mà…”
Liễu Sinh Hương lại bắt đầu tật xấu, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, đáng tiếc chính là Lạc Vô Trần thủy chung cũng không miễn dịch.
Hục hà hục hặc kéo lên lầu, Liễu Sinh Hương hưng phấn tìm một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống, thần tình mong đợi.
” Ha ha, nghe nói Bạch Mẫu Đơn hôm nay muốn xướng một đoạn Vũ lâm linh, đây chính là danh khúc của nàng, tai chúng ta có phúc…”
Xoay mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Lạc Vô Trần cũng không để ý tới y huyên náo.
Hoa thơm cỏ lạ đua sắc, duy mẫu đơn tuyệt nhất, đóa hoa lộng lẫy nhiễm chút hơi sương, run rẩy dưới mặt trời, đong đưa, mỹ lệ cuồng loạn, cuồng loạn mà mỹ lệ.
” Ngươi có biết cố sự Lữ Đồng Tân đùa giỡn mẫu đơn không?”
” Ân?”
Liễu Sinh Hương cười cười thần bí.
” Thật ra, kẻ muốn hạ phàm nhất chính là Lữ Đồng Tân, hắn câu dẫn Mẫu Đơn tiên tử, cũng là muốn nhìn một chút xem tình yêu trong truyền thuyết là cái thứ gì.”
( Lữ Đồng Tân đùa giỡn mẫu đơn: tương truyền Lữ Đồng Tân vì chế ngự yêu quái Xuyên Sơn Giáp ngàn năm, dùng kế khiến Mẫu Đơn tiên tử động tâm tư phàm, lén đến Định Sơn Thần Châm, sau đó, Vương Mẫu giáng tội, đem Mẫu Đơn tiên tử biếm hạ phàm.)
” Sao ngươi biết?”
” Đương nhiên ta biết.”
Liễu Sinh Hương cười cười.
” Lữ Đồng Tân là lão bạn già của ta.”
Khinh thường cái khuôn mặt tươi cười, đôi mày luôn cau của Lạc Vô Trần giãn ra một chút, lại như nghĩ tới chuyện gì, mày cau càng sâu.
” Chúng ta tại sao phải tới Lạc Dương?”
Lạc Dương chẳng lẽ gần thiên nhai sao?
” Ha ha, Lạc Dương nhiều mỹ nữ thôi.”
Trúng liền một ánh mắt sắc nhọn, Liễu Sinh Hương vội vàng nói tiếp.
” Ách… Ta bói sao, nơi này sẽ có chuyện rất quan trọng xảy ra.”
” Thật sự?”
Mày cau cau, trong lời Lạc Vô Trần có chút mùi uy hiếp.
Không phải là không thích ở mặt dưới sao, xem ra nếu mình lừa hắn, chắc chắn sẽ phản công lại. Liễu Sinh Hương nuốt nuốt nước miếng, hơi có võ công liền áp bức người khác sao? Lẽ nào như vậy được!
” Di, tiểu mỹ nhân đâu, để ta nhìn cái coi.”
Ngữ khí ngả ngớn, một Nhị thế chủ không biết sống chết đi qua, toàn thân phục trang đẹp đẽ, ngay cả gia đinh như tháp sắt đi theo phía sau cũng mang kim nhẫn.
Một đôi mắt gian tặc đảo quanh người Liễu Sinh Hương, cuối cùng dừng ở tóc trắng trên vai y.
” Hắc hắc, mỹ nhân, tóc ngươi thật là đẹp, để tiểu gia ta xem kỹ cái coi!”
Bói sao, có đại sự phát sinh, Lạc Vô Trần tức giận trừng người nào đó đang nghẹn họng, tay cầm chuôi kiếm dưới bàn.
|
Chương 31[EXTRACT]Tái ngộ…
” Ha ha, tiểu mỹ nhân.”
Nhị thế chủ cười đến đắc ý dào dạt.
” Nếu ngươi đi theo ta, bảo đảm cho ngươi mặc vàng đội bạc, ăn thơm uống mát…”
Liễu Sinh Hương buồn bực, bộ dạng mình tựa như tiểu thiếp của người ta sao? Lại nhìn nhìn vị đối diện, mặt cũng xanh, quả nhiên là gia chủ không thể trêu chọc.
” Hắc hắc, thế nào?”
Xem xét y phục vải thô trên người Liễu Sinh Hương, tái nhìn khuôn mặt cười híp mắt của y, tâm càng thêm ngứa.
” Cha ta là tổng tiêu đầu uy vũ tiêu cục, để ta che chở cho ngươi được chứ?”
” Hi…”
Tiếng cười nữ tử, Lạc Vô Trần động một chút, khóe mắt quét đến thang lầu, đầu tiên là một cây trâm xanh biếc, cắm trên một đầu tóc đen tuyền, đơn giản ưu mỹ, sau đó là khuôn mặt của nàng, nước da màu trắng trong suốt, cái mũi hơi thẳng, con mắt đen như mực, miệng hơi to, lại thêm một chút khiêu khích. Nhưng thoạt nhìn cả người lại có khí chất cao nhã, chính là một loại khí chất có thể khiến rất nhiều nam nhân, thậm chí cả nữ nhân động tâm.
Cái nữ nhân dung mạo không khuynh quốc khuynh thành lại khiến người ta khó quên được, nhất kiến nan vong.
” Ha ha, là Bạch cô nương?”
Liễu Sinh Hương vội vàng chào hỏi, sợ nàng không nhận thức được.
Nữ tử vẫn mỉm cười nhìn nơi đây, bước sen nhẹ nhàng, mỗi bước đều tao nhã như giẫm lên cánh hoa.
” Hoá ra là Liễu công tử, trách không được trên Mẫu Đơn Lâu này lại náo nhiệt như thế.”
Nữ tử quay đầu thản nhiên cười với Nhị thế chủ.
” Ta còn tưởng rằng ngươi là tới nhìn ta!”
Hờn dỗi, đáng yêu, đủ để nam nhân luống cuống tay chân.
“A, ha ha, ta đương nhiên là tới nhìn nàng!”
Nhị thế chủ cười đến ngu đần kiêm vô lại.
” Nga, thật thế sao?”
Nữ tử liếc mắt, trăm mị lan tràn.
” Là, là thật.”
Trong thanh âm Nhị thế chủ cũng dẫn theo chút âm rung, xem ra là thụ sủng nhược kinh, ai chẳng biết Bạch Mẫu Đơn không tuỳ tiện gặp khách, có thể được nàng hờn dỗi một câu, đây là chuyện rất có mặt mũi.
” Ân?”
Nhẹ nhẹ, khéo khéo, Bạch Mẫu Đơn xoay người.
” Hôm nay ta không xướng khúc.”
” Gì?”
Ngay cả Liễu Sinh Hương cũng cả kinh, không phải vừa rồi còn hảo hảo sao, như thế nào nói trở mặt liền trở mặt.
Mãi đến lúc thân ảnh Bạch Mẫu Đơn biến mất ở thang lầu, mọi người mới bắt đầu nghị luận sôi nổi, mũi nhọn chỉ thẳng Nhị thế chủ không biết sống chết, lại khiến cái nữ nhân mị lực lớn như vậy…
Trải qua một phen lăn qua lăn lại, cái công tử bột kia buồn bã ỉu xìu tiêu sái ra đi, cũng không có hứng thú tiếp tục đùa giỡn Liễu Sinh Hương bị gạt sang một bên nữa.
Đây là Bạch Mẫu Đơn trên Mẫu Đơn Lâu sao? Cao quý lại trẻ con, rõ là tổ hợp kỳ quái, trách không được nhiều nam nhân lại động tâm như vậy. Lạc Vô Trần thấy bộ dạng thất vọng như mất mát của Liễu Sinh Hương, giận từ trong ra ngoài.
Bỗng nhiên cười cười tiểu nhân, Liễu Sinh Hương lôi Lạc Vô Trần đi ra, y sớm đã tính hảo kế gì sao?
Ống tay áo bị nắm, Lạc Vô Trần thoạt nhìn tựa như một hài tử giận dỗi. Khối băng cùng hài tử, chẳng phải cũng là tổ hợp kỳ quái?
Đi xuống lầu, qua hai con phố, rẽ vào một hẻm nhỏ yên tĩnh, nơi đó sớm đã có một chiếc xe ngựa nhỏ tinh xảo, xa phu nhắm hai mắt ngủ gật, nhưng hai người mới tiến vào, xe ngựa liền từ từ động, một đường băng băng, có tiếng chợ rau huyên náo, có tiếng nước sông ào ào lưu động, có lão nhân ho khan, tiểu hài tử vui cười, nhưng mọi thứ cũng dần mất tăm mất tích, mãi đến lúc tiếng cười của một nữ nhân vang lên.
” Hảo, xuống đi!”
Thanh âm rất quen thuộc, Lạc Vô Trần một cái liền nghe ra, Bạch cô nương trên Mẫu Đơn Lâu.
Liễu Sinh Hương phần phật xuống xe, vỗ vỗ bụi đất trên người, khuôn mặt cười sáng đến không thể sáng hơn.
” Ha ha, Bạch cô nương vẫn thanh tú như vậy…”
” Biết rồi!”
Thân mật nhéo nhéo mặt y, Bạch Mẫu Đơn một bộ dáng sủng nịch.
” Ngươi này, cái miệng vẫn ngọt như vậy, cô nương ta thanh tú là chuyện rõ như ban ngày.”
Hai người!!! Ai, không nói gì, Lạc Vô Trần chỉ có thể khoan hồng độ lượng.
” Trầm Ngọc!”
Thanh âm xa lạ, vang lên trong đình viện xa lạ, vốn nên là chuyện rất bình thường, Lạc Vô Trần lại đột nhiên thần kinh căng thẳng, trực giác nói cho hắn biết người này rất nguy hiểm.
Y sam hỏa hồng, tóc dài lửa đỏ, đỏ như máu, nam nhân này, là Huyết Ma.
|
Chương 32[EXTRACT]Bạch Mẫu Đơn trên Mẫu Đơn Lâu
Tình yêu, tình yêu ta muốn, ở đâu, ở đâu…
Cô gái trẻ tuổi giãy giụa nàng thấy rất nhiều người, rất nhiều người đuổi theo phía sau.
Đêm tối.
Trong rừng, bụi gai mọc thành cụm, y sam đơn bạc của nàng bị gió lạnh thổi bay, mỏng và lạnh.
” Tiện nha đầu, xem ngươi còn dám chạy không!”
Cô gái bị ném tới sài phòng, vị gỗ ẩm ướt hôn ám xông thẳng vào mũi, còn có vị mồ hôi thối của nam nhân, vị bùn đất mục nát, hỗn tạp cùng một chỗ, khiến người ta muốn nôn.
” Hắc hắc, ngươi không phải rất hoang dã sao, ta hiện tại để ngươi nếm chút tư vị nam nhân…”
Vị mồ hôi thối trong sài phòng tựa hồ càng lúc càng đậm, bóng dáng to lớn màu đen từng bước một tới gần, thậm chí nàng có thể cảm thấy lông trước ngực nam nhân dán trên mặt mình.
Ngột ngạt, bất lực, đáng sợ.
Cái đêm dằng dặc và u ám, đen phảng phất như vĩnh viễn vô cùng vô tận.
Nhưng đêm tối vẫn có tận cùng.
Dù là tuyệt vọng lấp đầy cũng phải có một ánh dương quang xán lạn, chiếu lên mọi thứ đáng ghê tởm.
Cô gái biến thành đàn bà, một người đàn bà mỹ lệ, một kỹ nữ lừa gạt tiền bạc nam nhân.
Vận mệnh của kỹ nữ là cái dạng gì?
Nghìn vàng mua nụ cười, ngày ngày xướng ca, tay áo nhẹ vũ, đạp vỡ bao nhiêu trái tim thiếu niên, chỉ vì mình sớm đã vỡ thành từng mảnh.
Từng mảnh.
Kẻ không tâm còn có thể cho người khác một trái tim đầy đủ hay sao?
Nam nhân là một sinh vật rất ti tiện, cô gái đã biết từ rất sớm, hư tình giả ý trong làn khói hoa, hồng nhan đa tình trên tràng ca múa.
Người nhiều như vậy, lui tới, còn muốn trộm đi chân tình của nàng.
Chân tình buồn cười.
Từ một sài phòng tối tăm đã cháy đen thành tro bụi.
Không có động tình, không muốn động tình, chỉ bởi vì nữ nhân động tình không đáng một xu.
” Trầm Ngọc cô nương, thỉnh đàn cho ta một khúc ‘ Vũ lâm linh’.”
Thanh niên ngồi sau sa trướng, mờ mờ ảo ảo, nàng tấu khẽ khẽ, hát nhẹ nhẹ, nhẹ đến như mộng, đẹp đến như ảo.
Mành xốc lên, đôi mắt hỏa hồng của người kia nhìn nàng, đúng vậy, ánh mắt như hỏa, nhiệt tình như bốc cháy, kia chính là nhất kiến chung tình sao?
Vận mệnh chung quy vẫn bỡn cợt tình yêu, cười kẻ si tình nàng bất ngờ gặp được, cười chính nàng lại cùng chàng nhất khởi si cuồng, làm trái thiên quy.
Chàng là Tứ thái tử của Đông hải long vương, trong ánh mắt hỏa ngọc lưu ly vẫn chảy ra nhiệt tình như hỏa, thiêu đốt thân nàng, tâm nàng, khỏa tâm đã vỡ vụn kia.
Thấy chàng gặp thiên kiếp, thấy mình bị lão long vương tiêu diệt nguyên thần, nhưng cái nam nhân cố chấp đó, dù rơi vào ma đạo cũng nhất định phải đi cứu một kỹ nữ ti tiện.
Bỏ qua mọi thứ để yêu, có đáng giá hay không?
Yêu một người, hận một người, thật sự chỉ ở trên cùng một con đường.
” Lại gặp ác mộng sao?”
Trong đêm tối, thanh âm được phóng to vô hạn, giống như ác ma trong ác mộng, vùng vẫy thân thể ràng buộc, trần trụi, hiện ra trước mặt.
” Tránh ra!”
Muốn hất cánh tay lo lắng kia ra, lại vì khí lực không tốt mà bị cầm cố trong ngực nam nhân.
” Nàng vẫn oán ta.”
Thanh âm nam nhân mang một chút bất đắc dĩ.
” Nhưng ta sẽ không rời khỏi nàng…”
” Đã bao nhiêu năm rồi, ta hiện tại thấy mặt chàng liền muốn nôn!”
Thanh âm nữ nhân kiên định mà chán ghét.
” Trầm Ngọc, đừng tái tùy hứng.”
” Ta hiện tại gọi là Bạch Mẫu Đơn.”
Bạch Mẫu Đơn trên lầu Mẫu Đơn Lâu.
|
Chương 33[EXTRACT]Thiếu niên từng tịch mịch
Đêm đang lạnh.
Liêu Quốc Tương vương phủ, đèn sắc tịch liêu.
Đây là một gian thư phòng, ánh nến bập bùng, như mãnh hổ trảo người mà cắn.
” Vương gia.”
Thanh âm rất nhẹ cũng rất lạnh, ám sắc trong thư phòng chính là do thanh âm này mang đến hay sao?
” Ân?”
Người trên ghế miễn cưỡng hô ứng, đôi mắt híp lại có chút lam quang.
” Thuộc hạ đã điều tra rõ thân thế bối cảnh của Lạc Vấn Tâm.”
” Nói.”
” Đây là tư liệu, thỉnh Vương gia xem xét.”
Trong góc tối, một bóng người u ám, xấp tư liệu trong tay lại trắng rành rành.
Không lâu sau, thư phòng lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh rất lạnh lẽo, mãi đến lúc sự yên tĩnh này bị một tiếng cười khẽ cắt đứt.
” A…”
Da Luật Sơn cười với cái gì đó nằm im trên bàn, nụ cười rất hảo sao, tại sao lại cười đến có chút cô đơn?
” Con trai…”
Rõ là hai chữ buồn cười, trong lòng Da Luật Sơn nghĩ, nét cười càng thêm rộng mở.
Lạc Vấn Tâm là con trai hắn.
Tựa hồ mấy năm nay ăn không ít đau khổ.
Cũng đúng thôi, là con trai của Tống quốc Công chúa cùng Liêu Quốc Vương gia, nên đã bị nguyền rủa.
Trong trí nhớ, nữ nhân ấy thiết tha nhìn hắn, trong ánh mắt có hỏa diễm thiêu đốt.
” Thiếu chút nữa thiêu cháy mình.”
Da Luật Sơn than nhẹ.
” Rõ là một nữ nhân nguy hiểm, ngay cả nhi tử sinh ra cũng không thể buông tha ta.”
Không thể không thừa nhận, thật lâu rồi không xuất hiện một người khiến mình cảm thấy hứng thú như vậy.
” Sơn, dẫn thiếp đi, dẫn thiếp đi được không…”
Nữ nhân ấy níu lấy tay áo mình, không có sự quật cường ẩn nhẫn ngày trước, chỉ trần trụi, khát vọng trần trụi, khát vọng nam nhân này có thể cho nàng hạnh phúc, cho nàng hy vọng.
Hy vọng sao, bản thân sớm đã không có gì, còn có thể cho người khác được sao?
Vì thế, lợi dụng sự si tình của nàng, lợi dụng nữ nhân làm chuyện nào cũng không ngu ngốc, cuối cùng ngốc nghếch đem việc quân cơ mật tuỳ tiện báo cho hắn, quân đội nam nhân công phá phòng tuyến Tống quốc như lang như hổ, cuối cùng lại kiêu ngạo hướng hoàng đế Tống quốc nhu nhược khoe khoang, đúng vậy, mọi thứ đều hảo hảo trôi theo kế hoạch, nhưng tại sao mấy năm nay vẫn hơi trống trải, tựa như tâm thiếu một khối.
Không có tâm, còn có thể trống trải hay sao, xem ra mình còn tâm nhỉ, Da Luật Sơn nhìn trang giấy trên bàn, lúc này đây, sẽ không để ngươi chạy thoát.
Không bắt được nữ nhân kia, có con của nàng bầu bạn cũng tốt.
Nhiều năm nay, lần đầu tiên sợ hãi cô độc.
Cô độc, hai chữ rất kỳ quái. Da Luật Sơn không thích có nhược điểm, nhưng đây đã xác xác thực thực trở thành điều hắn sợ nhất.
Con người, theo năm tháng, chung quy vẫn có nhược điểm, không có người hoàn chỉnh vô khuyết, cũng không có cuộc sống vô khuyết hoàn chỉnh. Có nhược điểm mới có gây chiến, mới có thể biết được mình chân chính sống trên đời này, sợ hãi và gây chiến.
” Da Luật Vương gia.”
Thanh âm rất quen thuộc, vang lên đối diện nam nhân.
Da Luật Sơn cười, hôm nay tựa hồ đặc biệt có hứng thú.
” Lạc Vấn Tâm, ngươi đã đến rồi.”
Hài lòng xoay người, để bản thân dựa trên ghế với tư thái thoải mái hơn.
” Ta đang xem tư liệu tuyệt mật Liêu Quốc, ngươi xông tới như vậy, sẽ không là muốn trộm thứ gì đó của nước ta đấy chứ?”
” Mấy thứ đó ta không có hứng thú.”
Bĩu môi không kiên nhẫn, Lạc Vấn Tâm thẳng tắp nhìn trân trân.
” Ta tới tìm ngươi.”
” Nga, ngươi hồi tâm chuyển ý?”
Lơ đãng phóng tư liệu vào trong đống sách, Da Luật Sơn nheo mắt lại, như đang nhìn con mồi trong tay.
” Đúng.”
” Tại sao?”
” Ngươi không phải đã đoán được sao, ta sẽ như ngươi mong muốn, chỉ cần…”
Lạc Vấn Tâm cười lên, mang chút mị ý.
” Chỉ cần ngươi giúp ta giết Trúc Lục Sinh.”
Da Luật Sơn biết Trúc Lục Sinh chính là người cứu Lạc Vấn Tâm lúc bảy tuổi, Lạc Vấn Tâm có thể có hôm nay, Trúc Lục Sinh công không thể thiếu, nhưng nuôi chó cũng phải phòng cẩu, bị cắn ngược lại một cái thì không tốt lắm.
|
Chương 34[EXTRACT]Đại chiến trên giường.
Làn da thiếu niên săn chắc bóng loáng nhẵn nhụi, Da Luật Sơn không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật là tốt.
Lúc này, Lạc Vấn Tâm chỉ mặc một tầng tiết y, y sam màu trắng trong suốt, mơ hồ có thể thấy hai điểm nhũ hồng, còn mao phát thưa thớt phía dưới, bên trong hắn cái gì cũng không mặc.
Da Luật Sơn là một nam nhân bình thường, nếu dưới tình huống như vậy còn có thể ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, vậy y chắc chắn có vấn đề gì, cho nên y ôm lấy Lạc Vấn Tâm chỉ còn một kiện áo mỏng.
Đầu xuân còn chút rét lạnh, Lạc Vấn Tâm rùng mình một cái, nháy mắt hơi dựa vào thân thể đó, ấm áp, vững chắc, nếu không phải lợi dụng, thì hảo tới bao nhiêu.
” Bảo bối, gọi ta phụ thân được chứ?”
Mở to mắt, Lạc Vấn Tâm không dám tin.
” Ha ha, bộ dạng ngươi rất giống con ta.”
Da Luật Sơn mặt không đỏ tâm không khiêu, không biết tại sao muốn nghe thấy cái xưng hô này từ trong miệng hắn.
” Hừ.”
Lạc Vấn Tâm phản cảm với hứng thú ác vị của y.
” Nếu ngươi cho rằng, thượng nhi tử của mình ngươi cũng làm được.”
” Ngươi sao biết ta không làm được, hiện tại không phải sao?”
Da Luật Sơn bế ngang hắn, hướng phòng ngủ cách vách đi đến.
” Nhi tử, ta muốn thượng ngươi.”
” Ta không phải nhi tử của ngươi!”
Tức giận không lý do, Lạc Vấn Tâm hung hăng cắn một ngụm lên cổ y, Da Luật Sơn không giận, chuyện làm y giận càng ngày càng ít. Ngược lại, còn có chút hương vị ngọt ngào, rất đẹp.
” Nhi tử, ngươi cắn làm ta thật thoải mái, ha ha.”
Càng cười càng cuồng, Lạc Vấn Tâm thật không biết nam nhân này làm cái gì, có khi như Tu La tái thế, có khi lại như hài đồng ngang ngạnh chưa trưởng thành.
” Ngô…”
Còn muốn mắng nữa, miệng lại lập tức bị lấp kín, nụ hôn cuồng dã ngổ ngược, thâm sâu triền miên, môi lưỡi dây dưa, tựa như muốn hút ra linh hồn hắn.
Lạc Vấn Tâm bị ném mạnh lên giường, nói chính xác là Da Luật Sơn ngã mạnh xuống giường, thuận tiện đem hắn làm đệm thịt.
” Ngươi mẹ nó chậm một chút!”
” A, bảo bối, lần đầu tiên nghe thấy ngươi nói tục.”
Da Luật Sơn sửng sốt, cười thêm xán lạn, hôn cũng càng kịch liệt.
Nụ hôn nóng cháy dọc theo cằm, đánh vòng cắn gặm ở cổ, từng chút từng chút hướng xuống, mãi đến lúc ngậm lấy khỏa nhũ đầu nộn hồng kia, tinh tế mút vào, thoả mãn nghe người dưới thân không ức chế được rên rỉ, Da Luật Sơn cười, đưa tay tham tiến xuống dưới, nơi đó đã nửa cứng.
” Bảo bối, ngươi thật mẫn cảm.”
Liếm lên vành tai hắn, Da Luật Sơn dùng hạ thân mình cọ cọ hắn, cứng như thiết.
” Hừ, chính ngươi không phải khẩn cấp hơn sao?”
Trào phúng nhìn y một cái, Lạc Vấn Tâm nghiêng đầu, ửng hồng trên mặt càng thêm phấn nộn.
” Ân… Cho nên, ta phải chứng minh cho ngươi xem, ta là bảo đao chưa lão.”
Bắt lấy thứ yếu ớt của Lạc Vấn Tâm, Da Luật Sơn trầm trầm nói.
” Ta sẽ khiến ngươi cũng khoái lạc, rất khoái lạc, để ngươi rốt cuộc không rời khỏi ta.”
Động tác trên tay tăng mạnh, hơi đau đớn, lại mang khoái cảm lăng ngược, Lạc Vấn Tâm không khỏi kêu lớn lên, nam nhân này vẫn có thể cấp cho kẻ khác kích thích không tưởng tượng được.
Bộ lộng ôn nhu, thầm thì trầm đục, Lạc Vấn Tâm rất mất mặt tiết ra, thấy một mảnh bạch trọc trên tay Da Luật Sơn, Lạc Vấn Tâm đỏ mặt khó thấy.
” Hắc hắc, thứ của ngươi nga.”
Da Luật Sơn vươn tay đến trước mặt hắn.
” Ngươi không nếm thử sao?”
” Vô vị!”
” Bảo bối, đây là tình thú, ngươi rốt cuộc hiểu hay không?”
Bất đắc dĩ cẩn thận giải thích, Da Luật Sơn mở to đôi mắt lam vô tội, bàn tay lại tà ác nắm hạ thân Lạc Vấn Tâm.
” Muốn thượng liền thượng, đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
Lạc Vấn Tâm nói không ngữ điệu, khiến cho bản thân giống như người vợ nhỏ.
” Hảo, tuân lệnh!”
Xoa bạch trọc ở xung quanh, Da Luật Sơn động mạnh thân tiến vào, ấm áp sít chặt, quả thực muốn lên trời.
” Ngô.”
Đau nhức đột ngột làm nước mắt Lạc Vấn Tâm cũng rơi xuống, con quỷ vô tâm vô phế này, không biết người ta rất đau sao?
” Thế nào, thoải mái không?”
Thúc lại thúc, thanh âm Da Luật Sơn vẫn rất mạch lạc, Lạc Vấn Tâm lại một câu tròn trịa cũng nói không ra, miệng đầy chữ nhỏ vụn, tựa hồ rất hưởng thụ.
” A…. Ân…. Ngươi… Quỷ…”
Rất muốn nói một con quỷ dễ chịu, chính là giống như càng thêm hưởng thụ.
|