Đào Hoa Trầm Vương
|
|
Chương 19[EXTRACT]CHƯƠNG 19
Đoán trước các trường hợp cũng không đoán được phát sinh. Hai người kia lên xe, sau đó xe ngựa lên đường. Duy nhất chỉ có âm thanh tiếng bánh xe lăn lộc cộc.
Đôi tay Vương Liên Hoa, bởi vì dùng sức xiết chặt mà trở nên tái nhợt, rốt cục lại thả lỏng, hạ xuống. Trầm Lãng không ở trong xe, vậy ở nơi nào? Cũng không thể kịp nghĩ nhiều, bởi vì hắn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Chỉ đợi vừa đi qua khúc cong, liền theo trong xe thả người mà ra, lướt nhè nhẹ hạ xuống con đường đi ở bên cạnh vách núi. Tư thế tuyệt đẹp như con bướm màu đỏ. Xe ngựa ở trong tầm nhìn dần xa.
Rốt cục thở phào một hơi, quay người lại, đột nhiên liền thấy gương mặt anh tuấn hé ra một nụ cười.
“Trầm Lãng!” Bởi vì giật mình quá độ, Vương Liên Hoa thiếu chút nữa hét ầm lên.
“Đương nhiên là ta.” Trầm Lãng thực đáng giận mà cười nói, “Nếu không phải ta, chỉ sợ ngươi đã chết mười lần.”
Vương Liên Hoa cười lạnh nói: “Nếu không phải ngươi, thật đúng là có rất ít người có thể làm cho ta chết một lần.”
Trầm Lãng nhìn hắn bộ dáng có chút tức giận lúc này, rốt cục nén nhịn cười, thực nghiêm túc mà nói: “Ta vừa rồi trong chốc lát trốn ở dưới xe.”
Vương Liên Hoa đột nhiên cảm nhận được bộ dáng của y hiện tại còn đáng ghét hơn hồi nãy. Vẫn là không để ý đến y, mủi chân một chút, liền bay vút đi. Trầm Lãng gọi lại: “Ngươi đi đâu vậy?”
Xa xa truyền đến một tiếng cười lạnh: “Là nơi ngươi muốn đi.”
Trầm Lãng cúi đầu sờ sờ cái mũi, kìm lòng không được lại cười mỉm.
Mặt trời lặn, bốn người trông chừng ba cái quan tài, ngồi xổm bên cạnh xác của mấy con ngựa cùng hài cốt, thật sự là một chuyện thê thảm.
Ít tuổi nhất là Tiểu Ngũ đã muốn bắt đầu oán giận: “Tam sư huynh, chúng ta chờ ở chỗ này trông chừng, không ăn không uống, còn phải nhìn mấy con ngựa chết, cũng không phải là biện pháp tốt.” Hắn chính là đồ đệ do Minh Hư đạo nhân thu nhận cách đây ba năm trước, tuổi bất quá mười lăm mười sáu, vốn là lưu lạc cô nhi, đến nay vẫn không đổi được bản tính lém lỉnh.
Tam đồ đệ của Minh Hư – Không Minh là người duy nhất đã nhập đạo môn, tuy rằng đứng hàng thứ đệ tam, nhưng tuổi lại lớn nhất, đã ba mươi lăm, đối nhân xử thế cũng ra vẻ chững chạc hơn, nghe Tiểu Ngũ vừa nói như thế, liền khởi lên cao ngạo giáo huấn: “Sư phụ bảo chúng ta đợi hơn ba ngày, cũng phải đợi. Huống hồ sư thúc, sư huynh di chuyển thi hài như vậy chính là đại sự, không thể tha thứ cho ngươi nói chuyện vô lễ như vậy.”
Tiểu Ngũ nghe Không Minh nói như thế, liền không dám tái oán giận, chỉ một đôi mắt nhanh như chớp quay đi. Chỉ còn lại hai đệ tử, đứng hàng lục tên là Từ Hành Chi, người còn lại là cửu đồ Vu Viễn Đình, đều là thiếu niên, cũng nhịn không được nói: “Tam sư huynh, lời tuy như thế, nhưng tính toán lộ trình từ nơi này cho đến Lan Châu, hôm nay sư phụ cùng sư huynh chưa chắc đã quay lại. Qua một canh giờ nữa mặt trời đã muốn xuống núi, chúng ta cũng nên suy nghĩ một chút mới tốt, ngồi mãi ven đường, cũng không phải là cách.”
Tiểu Ngũ vừa nghe hai sư huynh nói như vậy, liền đi tới, thốt lên: “Chính là như vậy, nói không chừng vùng gần đây sẽ có nông gia (gia đình nông dân), chúng ta tá túc một đêm cũng tốt.”
Không Minh mắng: “Tiểu tử không đầu óc, chúng ta trông coi quan tài này, nếu có thì người ta cũng sẽ không cho chúng ta vào nhà.” Lời này vừa nói ra, đột nhiên phát hiện mình cũng nói lỡ, gương mặt vội vàng đoan chính nói: “Chúng ta thêm một lát nữa rồi đi tìm chút cái ăn, cố nhịn một đêm cũng vậy thôi.”
Bốn người lại đợi ước chừng nửa canh giờ, tiểu Ngũ bảo: ” Bụng ta vừa rồi kêu chính là một tiếng to vang, các ngươi có nghe thấy không?”
Vu Viễn Đình không kiên nhẫn nói: “Lại không chỉ một mình ngươi đói.”
Không Minh chính mình cũng hiểu được trong bụng đói khát, ngày lúc xuất phát, cũng không có mang lương khô, giữa trưa đã muốn đói bụng một chút, tới lúc này, thực sự cố nhịn không được. Nhân tiện nói: “Chúng ta để lại hai người ở đây trông coi, hai người đi tìm thức ăn.”
Tiểu Ngũ lập tức hoan hô nói: “Chính ta sẽ đi tìm thức ăn!” Hắn từ nhỏ đã là cô nhi, tất nhiên hiểu được rất nhiều phương pháp săn mồi nơi hoang dã. Chỉ thấy hắn liếm liếm môi nói: “Tam sư huynh ngươi có thể mang theo đồ đánh lửa, ta nếu bắt được chút thú rừng, liền ở trên núi tìm chút củi lửa nướng rồi mang đến cho các huynh ăn.”
Các sư huynh thấy bộ dáng hắn nước miếng cũng muốn tích đến trên mặt đất, mỗi người trong lòng nghĩ: “Nếu là bảo Tiểu Ngũ đi chuẩn bị thức ăn, tám chín mười phần là hắn sẽ ở nơi nào đó ăn no rồi mới tái quay về, đâu thèm quan tâm bọn họ ở đây đói bụng đến hoa mắt. Không Minh khụ một tiếng nói: “Tiểu Ngũ. Ngươi cùng Viễn Đình ở lại trông coi, ta đi cùng với Hành Chi.”
Tiểu Ngũ vừa nghe lời này, môi cong lên đến nửa ngày, nói cũng không nên lời, Vu Viễn Đình tuy rằng cũng có chút bất mãn, chung quy vẫn lớn tuổi hơn mình nên cũng không biểu lộ, chỉ nói: “Tam sư huynh, Lục sư huynh, đi sớm về sớm.”
Không Minh cùng Từ Hành Chi đứng dậy rời đi. Vu Viễn Đình thấy bọn họ đi rồi, liền oán hận nói: “Bọn họ ngay cả bắt con thỏ cũng chưa chắc được, ỷ là sư huynh nên ra vẻ ta đây, không cam lòng để đồ ăn đến miệng chúng ta trước.” Nói vừa xong, nghĩ Tiểu Ngũ chắc chắn ứng hoà (đồng ý), nhưng chẳng ai để ý. Vừa quay đầu nhìn đến Tiểu Ngũ đã chạy đi, không khỏi cả giận nói: “Tiểu tử, ngươi cũng muốn tách ra, bảo ta một mình ở đây chịu đói sao?” Nói xong liền đuổi theo tiến đến bắt lấy cánh tay của hắn.
Tiểu Ngũ cười mỉa nói: “Cửu sư huynh, ta chỉ là muốn đi ngoài.” Liền giãy giãy trong tay Vu Viễn Đình. Vu Viễn Đình nghĩ tiểu tử này nhất định là muốn chuồn mất, liền bắt lấy không chịu thả. Chính ngay lúc kéo lại, từ trong lòng ngực của Tiểu Ngũ rơi ra một vật gì đó.
Vu Viễn Đình vừa thấy liền kêu lên: “Tiểu tử, ngươi gạt các sư huynh cất giấu thứ này!”
Kỳ thật cũng không phải thứ gì nghiêm trọng, bất quá chỉ là một túi giấy dầu đựng bánh bao. Tiểu Ngũ vội vã chạy đi, nhất định là muốn ăn vụng.
Tiểu Ngũ vẻ mặt đau khổ nói: “Các huynh buổi sáng còn thừa, ta gói lại để ăn trên đường cũng không được a?”
Vu Viễn Đình nói to: “Đi! Có sư huynh của ngươi ở đây thì nhất định phải hiếu kính với sư huynh trước.” Nhanh tay lẹ mắt liền đem cái bánh bao kia nhặt lên, vội vàng cắn một hơi, hắc hắc cười nói: “Ngươi hiện tại cũng không cần cởi thủ ( đi vệ sinh ), ngoan ngoãn trông chừng đi.”
Tiểu Ngũ chỉ ồn ào: “Đói chết mất! Đói chết mất!”
Vu Viễn Đình tâm tính thiếu niên, còn cố ý một hơi miệng chậm rãi cắn, cười nói: “Ta là sư huynh của ngươi còn chưa đói, ngươi đói cái gì.” Hắn đột nhiên biến sắc, “Trong bánh bao của ngươi có cái gì kì quái?”
Tiểu Ngũ tức giận nói: “Kì quái cái gì, chính là hương thơm ngào ngạt của sợi măng cùng đậu xanh a!” Vừa quay đầu lại thấy Vu Viễn Đình sắc mặt bất thường, cũng hoảng sợ: “Cửu sư huynh, huynh làm sao vậy?”
Vu Viễn Đình ôm bụng nói: “Ta… đau bụng.”
Tiểu Ngũ tỉnh ngộ nói: “Sư huynh bụng không tốt? Hay chẳng lẽ bánh bao ở trong ***g ngực ta một ngày đã thiu?”
Vu Viễn Đình sắc mặt xanh mét, xoay người bỏ chạy. Tiểu Ngũ còn thẳng đuổi theo nói: “Cửu sư huynh, ngươi đi đâu vậy?” Vu Viễn Đình làm sao còn có thể nói ra, bị Tiểu Ngũ đuổi theo thật xa, mới nghẹn ra một câu: “Ta muốn cởi thủ, ngươi không được đi theo ta!”
Nhưng Tiểu Ngũ vẫn tiếp tục đuổi theo kêu lên: “Sư huynh, không nên đến trong bụi cỏ để cởi thủ, cẩn thận có xà (rắn)!”
Vu Viễn Đình chỉ có thể đáp lại một từ “Hảo”, rốt cuộc nhịn không được, nhắm thẳng đỉnh núi chạy, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ bí mật, lập tức ngồi xổm xuống, chỉ còn tiếng động hừ hừ ha ha. (miễn tưởng tượng =A= )
Tiểu Ngũ lẩm bẩm nói: “Ta đây đi về trước trông giữ.” Nói xong liền xoay người trở về, còn gọi nói: “Sư huynh, ngươi trở về mau một chút a!”
Làm gì còn có người nào để ý đến hắn. Tiểu Ngũ lại đột nhiên nhấc chân chạy cực nhanh. Trốn tránh cư nhiên cũng không phải chuyện xấu gì. Không xấu, chính là muốn che đi cái nông nỗi đáng xấu hổ kia.
Chỉ thấy hắn ở phía xa xa chạy nhanh như bay, sau đó xem chừng chung quanh một phen, rồi đi đến bên cạnh một khối quan tài. Lại thật cẩn thận đẩy nắp quan tài ra.
Từ trên thi thể người nằm trong quan tài lấy ra một tờ giấy, đang định để vào lại đột nhiên trong lòng ngực cảm thấy được bất thường, vội vàng ngẩng đầu lên. Trước mắt đã xuất hiện hai người.
Một thanh sam, một hồng y. Thanh sam chính là tiêu sái, hồng y chính là phong lưu.
Rõ ràng đều là nhân vật xuất chúng giống nhau, Tiểu Ngũ lại chỉ ngơ ngác nhìn một trong hai người. Liền thất thanh thốt lên: “Ngươi là… Đào Hoa?”
Chỉ thấy tờ giấy kia trên tay hắn, rõ ràng là một tấm ngân phiếu. Chỗ bảo lưu dấu gốc của ấn triện ( chỗ đóng con dấu chống giả mạo ), có một đóa hoa đào mặc cọ (mực mài màu đen ngày xưa) nở rộ.
|
Chương 20[EXTRACT]CHƯƠNG 20
Vương Liên Hoa mỉm cười nói: “Ta không gọi bằng tên này.” Hắn mặc dù lấy hoa đào làm ấn ký, nhưng không có lấy hoa đào làm danh xưng.
Nam nhân lấy hoa so với mình, thì thật là một việc khác người.
Tiểu Ngũ lại tự cố nói: “Ta vẫn nghĩ Đào Hoa là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng khi ta nhìn thấy ngươi, chỉ biết ngươi nhất định chính là Đào Hoa.” Nói xong lại lắc đầu cảm thán hướng nhìn thi thể trong quan tài: “Đại sư huynh, ta rốt cục cũng nhìn thấy được bộ dáng Đào Hoa như thế nào, đáng tiếc huynh lại không nhìn thấy.” Hắn ngày thường vẻ mặt trẻ con, lúc này lại thập phần bi thương như thần khí của người thâm niên, người ta vốn là cảm thấy buồn cười, nhưng ngôn ngữ tình cảm chân thành tha thiết này, nghe xong đúng là cười cũng không nổi.
Vương Liên Hoa khách khách khí khí hỏi han: “Tiểu huynh đệ, xin hỏi khối quan tài nào là của Minh Huyền đạo sĩ?”
Tiểu Ngũ nhíu mày chỉ trong đó một lúc nói: “Ngươi vì cái gì mà muốn xem quan tài của Minh Huyền chứ không phải của sư huynh ta?” Lời này không đầu không đuôi, hỏi người lại rất hợp lý hợp tình, đều không có ý bỏ qua thế sự.
Vương Liên Hoa lại mỉm cười, cũng không nói lời nào, chỉ đi qua đẩy nắp quan tài ra. Cúi đầu xem xét một lát, đột nhiên nói: “Minh Huyền quả nhiên cũng trúng châm.”
Chỉ thấy trong tay hắn thực sự có hơn ba cây châm nhỏ, châm đâm tỏa màu lam, quả nhiên so với châm ở chính miệng vết thương của Vương Liên Hoa lấy ra ngày ấy cũng không khác nhiều.
Vương Liên Hoa lại hỏi Tiểu Ngũ: “Ngươi mang theo Mặc Vân châm hay không? Đưa cho ta ba cây.” Hắn hướng Tiểu Ngũ yêu cầu đưa độc môn ám khí Mặc Vân châm của Hành Sơn phái, tự nhiên cứ như kêu người bên cạnh đưa cho hắn cái khăn tay.
Tiểu Ngũ cư nhiên cũng không nói lời nào liền đưa cho hắn.
Vương Liên Hoa ở trên thi thể người chết làm trò một trận, rồi mới đẩy nắp quan tài lên lại.
Trầm Lãng đã đoán ra hắn muốn làm cái gì, cũng chỉ có thể yên lặng không nói.
Y cũng thực hiểu được: “Có đôi khi, lúc gà gáy việc cẩu đạo (trộm chó) quả thực so với hành vi quang minh chính đại càng có thể trực tiếp phát huy tác dụng.
Chính là không biết lúc Khổng Cầm chết đi, ấn ký hoa đào của tờ ngân phiếu, bị cho là ấn ký hoa đào của Vương Liên Hoa, ba người này trong lúc đó đến tột cùng có bao nhiêu liên hệ?
Vương Liên Hoa vừa định lại xem xét thi thể của Khổng Cầm, Tiểu Ngũ đột nhiên nhào đến nắp quan tài, nói: “Ngươi không thể nhìn.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Ngươi mới vừa rồi trách ta không xem hắn trước, lúc này vì sao lại không cho ta xem? Bảo ta như thế nào phán định hắn có phải là vì trúng độc mà chết hay không?”
Tiểu Ngũ vòng vo đảo châu mắt nói: “Đại sư huynh hiện tại bộ dáng trông không tốt lắm, nếu ngươi nhìn thấy có lẽ sẽ khiến y bị tổn thương.” Hắn nói chuyện hết sức kì lạ, giống như Khổng Cầm chết đi nhiều ngày vẫn có thể tỉnh dậy, tựa như còn có thể sợ bộ dạng chết đi của chính mình khó coi sẽ ảnh hưởng hình tượng.
Vương Liên Hoa nghe vậy, cũng không phản đối gì thêm, chính mình cứ đi thăm dò xem một cái quan tài khác. Tiểu Ngũ lại nhịn không được, kêu lên: “Ngươi tại sao không hỏi ta vì cái gì?”
Vương Liên Hoa thản nhiên nói: “Ngươi không phải đã có ý định nói cho ta biết sao?” Vừa nói chuyện, tay cũng càng không ngừng xem xét ở trên xác chết.
Tiểu Ngũ tức giận nói: “Ai nói ta muốn nói cho ngươi biết?” Hoàn toàn là tiểu hài tử bị người bề trên nói trúng tâm tư lộ ra thần khí không được tự nhiên.
Vương Liên Hoa như cũ không để ý tới hắn, qua sau một lúc lâu mới nói: “Bọn họ nếu là trong lúc chiến đấu bị giết chết, thân thể nơi cơ bắp hẳn là trạng thái xiết chặt. Nhưng vẫn chưa phải là độc dược chí tử, phải là đã bị hạ thêm một chút Cửu Lưu ( chín học phái ) mê dược, cùng Nhuyễn cốt tán pha chế hòa trộn, làm mất đi sức phản kháng mà bị giết. Chính là lang trung (thầy thuốc) bình thường, tuyệt nhận không ra sự khác biệt rất nhỏ của hai loại tử dược này.”
Kẻ xuống tay giết đám người Khổng Cầm và kẻ phát ra ám khí , chắc chắn là cùng một người.
Không trực tiếp dùng độc dược mà dùng mê dược là vì không muốn cho người khác nhận ra người chết là do bị ám hại, mà dùng độc châm giết Minh Huyền là bởi vì có thể đem việc này nhất tịnh vu oan cho Vương Liên Hoa. Hai âm mưu phát sinh cách nhau bất quá một vài phút, lại dùng hai loại thủ đoạn, không lưu lại dấu vết khiến cho người ngoài cuộc sinh nghi, như vậy ý chỉ muốn xác minh Vương Liên Hoa là hung thủ, tuyệt đối dư thừa.
Vương Liên Hoa hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi có thể tưởng tượng đến ai là người đã hạ thủ sao.”
Tiểu Ngũ nói: “Ta đoán là nhị sư huynh. Ta cùng với hắn khi ở lại thu gom thi thể của các sư huynh, cảm thấy được hắn có chút cổ quái. Nhưng phát ám khí, lại nhất định không phải hắn, bởi vì hắn khi xảy ra chuyện không ở đó.”
Trầm Lãng cũng sớm ở trong lòng hoài nghi Thạch Tĩnh Viễn, nhưng vẫn là một mực không thể nghĩ thấu mấu chốt trong đó, lúc này cũng chỉ có thể trầm ngâm thôi.
Vương Liên Hoa đột nhiên nở nụ cười một tiếng, nói: “Tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?”
Tiểu Ngũ đáp: “Ta gọi là Tiểu Ngũ.”
Vương Liên Hoa nói: “Tiểu huynh đệ vì sao cũng để ý đến việc này như thế? Thân là môn nhân Hành Sơn phái, vốn nên giữ thể diện mới đúng.” Hiển nhiên đúng là hành động có chút gì đó đáng nghi, chỉ sợ lại là cái bẩy.
Tiểu Ngũ hì hì cười nói: “Ngươi mới vừa rồi không chịu hỏi ta, hiện tại ta không muốn nói.”
Vương Liên Hoa cũng không vội, cười hỏi: “Chết cũng không nói?”
Tiểu Ngũ nói: “Ngươi nếu giết ta, sư phụ ta cùng các sư huynh nhất định sẽ cảm thấy được rất kỳ quái, chắc chắn sẽ đem thi thể của sư huynh cùng sư thúc tái kiểm tra một lần, ngươi lúc nãy chẳng phải đã rõ như ban ngày sao?”
Vương Liên Hoa gật gật đầu, biểu tình sâu sắc đồng ý: “Đúng vậy, ta xác thực không thể giết ngươi.” Sau đó khẽ mỉm cười nói: “May mắn ta cũng có mang theo một vài độc dược giết nhưng không chết người.” Lời nói tao nhã, tươi cười như thường, lại khiến người không rét mà run.
Trầm Lãng tuyệt đối tin tưởng hắn có trên thập loại biện pháp khiến người sống không bằng chết.
Tiểu Ngũ thoạt nhìn cũng tin. Tuy rằng thực cố gắng làm ra vẻ nghiêm nghị không sợ, nhưng ngón tay hơi hơi phát run của hắn lại để lộ ra tình tự ( tâm tư bên trong ) rõ ràng. Giống như muốn xua tan sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: “Nói thì nói, còn sợ ngươi thì không thể nào! Bọn họ đều khi dễ ta, cho ta là tạp chủng, tên côn đồ, chỉ có Đại sư huynh rất tốt với ta, ta đương nhiên nghĩ muốn tra ra cái chết thật sự của y để báo thù!”
Vương Liên Hoa đương nhiên không phải sẽ vì loại lý do này cảm động mà dễ dàng tin tưởng người này.
Hắn chính là lạnh lùng hỏi tiếp: “Vậy ngươi vì cái gì muốn lấy tấm ngân phiếu kia trên thi thể Khổng Cầm?”
Mới vừa rồi Tiểu Ngũ còn có chút e ngại lúc này đã hoàn toàn trấn định ( giữ bình tĩnh) lại, trong hai mắt thậm chí có một tia phẫn nộ ý. Hắn gằn từng tiếng hỏi han: “Ngươi thật sự muốn biết?”
“Đương nhiên.” Vương Liên Hoa ở trong lòng bắt đầu cười thầm, nghĩ không biết tiểu tử ranh ma này lại bịa đặt cái dạng lý do gì, ung dung thản nhiên cùng với nghĩ như thế nào vạch trần lời nói dối của tiểu tử này.
Tiểu Ngũ lại cái gì cũng không nói, chính là đem tấm ngân phiếu kia đưa tới. Bất quá cũng chỉ là một tấm ngân phiếu. Hồng mặc (đỏ đen) hoa đào nở rộ. Không giống như kiểu ở mặt trái. Vẽ một bức đồ. (tranh)
Chuẩn xác mà nói thứ kia không thể xem như một bức đồ, bởi vì mặt trên chung quy chỉ vẽ một đôi mắt.
Vương Liên Hoa cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, tất nhiên là nhìn ra được bút pháp bình thường, họa sĩ cũng không phải danh gia thánh thủ. (tiếng tăm, tài giỏi)
Nhưng đôi mắt này, lại là bức tranh giống như có sinh mệnh, bao hàm thần vận. (say mê hấp dẫn)
Một đôi mắt đẹp tựa như hoa đào, trên khóe mắt thoang thoảng mị tình, giống như có quang hoa lưu chuyển, thần khí toát lên xung quanh
Trừ Vương Liên Hoa, còn ai có thể có một đôi mắt như vậy?
Vương Liên Hoa đột nhiên cảm thấy được môi khô khốc, nói không nên lời.
Trong lòng hắn thầm nghĩ đây là một việc hết sức hoang đường. Thật sự là hoang đường khiến cho hắn không muốn suy nghĩ.
Tiểu Ngũ lại mỉm cười, mang theo một loại biểu tình gần như tàn khóc nói: “Bởi vì sư huynh ta yêu ngươi, bởi vì tấm ngân phiếu này là mối liên hệ duy nhất của y cùng ngươi, bởi vì ta muốn biết người mà y yêu đến điên dại tột cùng là dạng người gì!”
Y là yêu ngươi.
Yêu.
Vương Liên Hoa đột nhiên cười rộ lên.
Cười đến nghiêng trời lệch đất.
Chưa từng có người nào đối với hắn nói qua: “Ta yêu ngươi.”
Không ai thương hắn.
Mẫu thân yêu phụ thân.
Phụ thân yêu quyền lực.
Chu Thất Thất yêu Trầm Lãng. (thì có Trầm Lãng yêu ngươi đấy thôi =A= ……… =))))))) )
Những nữ tử cùng hắn hoan ái, yêu Lạc Dương Vương công tử nổi danh khắp thiên hạ. Các nàng cũng sẽ kiều mị cười nói: “Vương công tử, ta yêu ngươi chết mất.”
Hiện tại cư nhiên lại có người nói cho hắn biết: Người duy nhất thật tâm khẩn thiết yêu thương Vương Liên Hoa này, lại chính là người đã chết nằm trong quan tài.
Tên gọi là Khổng Cầm.
Hắn phải suy tư một chút mới có thể theo trong trí nhớ tìm ra người này.
Cử chỉ tao nhã, nam tử khuôn mặt anh tuấn niên kỉ nhẹ nhàng. Đến để van cầu hắn cứu giúp sư tổ đương thời của mình, vẻ mặt bình đạm, một thời đệ tử phong phạm (khí phách) đạo đức tốt đẹp. Thẳng đến khi hắn hỏi đùa Khổng Cầm rằng có nguyện ý dùng tính mạng quý giá chính mình để đổi lấy tính mạng của sư tổ đương thời không, sắc mặt mới thay đổi.
Lại cũng không có chửi ầm lên mà phẩy tay áo bỏ đi, gương mặt lộ vẻ trắng bệt nói: “Cho ta suy nghĩ mấy ngày.”
Sau đó ở lại Vân Mộng ba ngày, cuối cùng nói: “Ta không muốn.”
Biểu tình của lời nói này, giống như hết thảy tín niệm (sự tin cậy) đều bị đánh tan.
Khổng Cầm từ trước đến nay luôn tự cho mình là một người cao thượng, vui với việc trừ bạo giúp kẻ yếu, bởi vậy mới không thể chấp nhận cho dù rất yêu quý sư tổ, nhưng thực tế cũng không có dũng khí liều mình.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Vương Liên Hoa chính là luôn rất vui vẻ.
Hắn vui khi nhìn thấy trực tiếp nhân tâm ( lòng dạ con người) thâm độc, đặc biệt là chính nhân quân tử bại lộ bản chất thật.
Mà việc này khiến cho tín niệm trong lời nói sắc bén của Khổng Cầm đều sụp đổ, khiến cho nam tử kia khó xử, cư nhiên lại yêu thương hắn?
Trên đời này còn có việc gì so với chuyện tốt này buồn cười hơn sao?
Trầm Lãng nhìn vẻ mặt chăm chú của tiểu tử cùng cuồng tiếu của Vương Liên Hoa, trong lòng đột nhiên một trận chua xót không thể hiểu nổi.
Việc này vốn thực sự là một việc ngớ ngẩn.
Mà y cũng hoàn toàn không biết cái chết của Khổng Cầm cùng Vương Liên Hoa có bao nhiêu liên hệ. Chính là không biết tại sao, y cảm thấy chuyện này tuyệt không buồn cười. Thậm chí cũng cơ hồ tin tưởng đây là thật sự.
Chỉ vì thiếu niên mà bi thương là thật, Vương Liên Hoa thất thái (mất đi thần thái ) cũng là thật.
Vương Liên Hoa cười to nói: “Ta thật không nghĩ tới ngươi sẽ lấy loại cớ kém như thế này.”
Một bàn tay của hắn, đã muốn hướng Tiểu Ngũ duỗi ra. Bàn tay tuyệt mĩ mà trắng nõn, móng tay cũng tu đắc phi thường chỉnh tề xinh đẹp.
Hoa đào vốn là loại hoa rất đẹp.Tươi đẹp đến quen thuộc. Đại sư huynh nói, hắn yêu người có đôi mắt câu hồn tựa như hoa đào.
Giống như định mệnh, không thể cự tuyệt ánh mắt đó.
Chính là nếu như Vương Liên Hoa thật muốn người kia chết, người kia cũng sẽ không thể cự tuyệt.
Tiểu Ngũ không trốn, hắn cũng biết mình trốn không thoát. Vì không muốn để lộ ra vẻ khiếp đảm, Tiểu Ngũ nhắm mắt lại. Nhưng bàn tay sinh mệnh kia lại ngần ngại không tiến đến. Tiểu Ngũ rốt cuộc nhịn không được mở mắt ra. Lại chỉ thấy Vu Viễn Đình từ đằng xa run rẩy chạy trở về.
Hai người kia giống như đã muốn tiêu thất trong xuân phong (gió).
p/s : Tạm thời ngừng vì mình mắc đi thi mất rồi, tháng 7 trở về sẽ tiếp tục. Mọi người thông cảm . Thân !
|
Chương 21[EXTRACT]CHƯƠNG 21
Sắc mặt Vương Liên Hoa thực sự là không tốt. Được nam nhân yêu thương, thật không thể tính là một chuyện vinh quang.
Trầm Lãng cũng chỉ có thể yên lặng không nói đi theo phía sau. Không nghĩ hắn lại đột ngột quay đầu. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt xinh đẹp khiến cho hô hấp của y đều bị kiềm hãm. Mà chủ nhân của gương mặt này lại hướng y hỏi: “Ngươi xem ta, có chút điểm nào giống nữ nhân?”
Trầm Lãng thực bất đắc dĩ trả lời: “Một chút điểm cũng không giống.” ( dối lòng =A= )
Vương Liên Hoa yên lặng nhìn hắn sau một lúc lâu, đột nhiên cười. Chỉ lấy giọng nữ nói: “Công tử, ngươi xem thiếp thân có đẹp hay không?”
Không chỉ có thanh âm phảng phất nhị bát nữ nhân, ngay cả dáng điệu mỉm cười dịu dàng cũng thay đổi. Mi mắt buông xuống, mắt sóng lân lân, giống như hồ nước ngày xuân bình thường trong vắt mà long lanh. Môi đỏ mọng khẽ mím, hàm răng khẽ cắn, muốn nói lại thôi. Ngay cả tư thái đứng, cũng có phong tình xinh đẹp của nữ nhân. Hắn bộ dạng thật sự rất đẹp.
Mẫu thân của hắn vốn là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân, nếu hắn thân là nữ tử, tất nhiên đủ để điên đảo chúng sinh. Trầm Lãng xem qua mỹ nữ cũng tính không ít, chính là nhìn Vương Liên Hoa lúc này, vẫn như là như cũ tâm đầu nhất khiêu (tư tưởng dao động). Không khỏi tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.
Mà Đào Hoa này tựa như diệu nhân, thấy y vẻ mặt khác thường, đột nhiên nét tươi cười chợt tắt, đoan trang dáng vẻ, không ngờ biến trở về cao ngạo nam tử hơn người. Tư thái tiêu sái, ánh mắt nghiêm nghị. Một chút mùi son phấn cũng không còn.
Thuật dịch dung cao diệu tới đâu cũng bất quá là thay đổi hình dáng, nhưng hắn lại có thể trong nháy mắt thay đổi thần thái, chính là vô cùng thần kỹ.
Vương Liên Hoa thấy y bộ dáng này, cười nói: “Chẳng lẽ ngươi thực tin theo như lời tiểu tử mới vừa rồi kia?”
Trầm Lãng cúi đầu sờ sờ cái mũi, cười khổ nói: “Ta nếu nói là tin, ngươi sẽ không để ý?”
Vương Liên Hoa nghiêm mặt nói: “Nếu ta đây nói là đối với ngươi có tình ý, giống như Khổng Cầm kia có ý với ta, ngươi có tin không?”
Trầm Lãng bật cười nói: “Này, điều này thì…” Y vốn định nói “Điều này sao có thể”, thế nhưng trong đầu lại đột nhiên hiện lên Vương Liên Hoa hai tròng mắt tựa như đôi hoa đào, lập tức cái gì cũng không nói ra được.
Vương Liên Hoa cười to nói: “Trầm huynh đã không tin lời ta, sao lại tin lời nói dối của hắn? Tiểu tử này mặc dù không biết lai lịch thế nào, trước mắt lại giết không được, Trầm huynh còn cho là ta cũng tin sao?”
Ngôn ngữ nét mặt, cùng với bộ dáng mới vừa rồi đột nhiên thất thố kia, giống như không phải là một người. Trầm Lãng không khỏi thở dài nói: Đúng vậy, là… ta chỉ là bị dọa .”
Vương Liên Hoa ảm đạm cười, chỉ nói: “Chúng ta cũng nhanh chóng lên đường, cố gắng trước khi trời tối, tìm được chỗ ngủ trọ.”
Ngày đã chuyển tối, nhưng vẫn không gặp nhà người nào.
Nếu là ở Lạc Dương, giờ mới là lúc đèn sáng lên, cảnh trí ban đêm huy hoàng mỹ lệ nói không nên lời, có thể gọi là sao trên trời đều đánh mất màu sắc. Trong lúc đó tại sơn dã hoang tàn vắng vẻ này, trăng lạnh trời cao, chỉ có tiếng gió, thê lương tịch mịch nói không nên lời, duy có Vương Liên Hoa một thân hồng sam ở trong bóng đêm càng thêm tươi đẹp nhìn đến ghê người, ngẫu nhiên một lần hướng lại, hai tròng mắt tinh lượng, ánh mắt minh duệ có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta quên mất thân ở phương nào, kim tịch hà tịch ( đêm tối sao lại tối – thường dùng để khen điều gì đó thật sự đẹp )
Mắt thấy tiền phương vẫn là một mảnh hoang vắng, đến nửa điểm ngọn đèn dầu cũng không có, Trầm Lãng nhân tiện nói: “Không bằng chúng ta liền tìm chỗ nghỉ tạm một đêm, sáng mai lại lên đường.”
Vương Liên Hoa tuy là trăm điều không muốn, cũng đành phải nói: “Cũng tốt.”
Trầm Lãng lúc thiếu niên lưu lạc thiên nhai (chân trời – đầu trời cuối đất ), kinh nghiệm dã ngoại nghỉ ngơi, thực tại so với Vương Liên Hoa hơn thập bội. Vương Liên Hoa vốn tưởng rằng muốn tìm cái sơn động đến nghỉ tạm, Trầm Lãng lại nói: “Thời tiết này thật sự ẩm ướt, trong sơn động rắn, chuột, sâu bọ cũng rất nhiều, nên tìm chỗ cây cỏ khô ráo một chút.”
Cuối cùng Trầm Lãng tìm được chỗ nhưng lại khiến Vương Liên Hoa choáng váng mắt hoa. Kia một mảng đất trống, nói bằng phẳng thì cũng có một chút, cỏ dại cũng không nhiều lắm, chính là cách Huyền Nhai (vực thẳm) cũng bất quá mười hai bước, này làm sao nghỉ tạm một đêm, ngược lại giống như chờ hừng đông nhảy xuống vực. Vương Liên Hoa không khỏi nói: “Ngươi làm sao tìm được chỗ “tốt” như vậy?”
Trầm Lãng chỉ cười cười nói: “Ta biết đối với ngươi ngủ không tốt, cùng lắm ta ngủ bên ngoài chống đỡ cho ngươi.”
Vương Liên Hoa buồn bực nói: “Cẩn thận nửa đêm ta đá ngươi rơi xuống vực.”
Trầm Lãng lắc lắc đầu nói: “Ngươi cẩn thận chính mình lăn xuống đi.” Y còn khá dương dương tự đắc xem kỹ kia mảnh đất một phen, sau đó nói: “Ta đi tìm chút cây cỏ khô trải ra đất, ngươi ở chỗ này chờ ta.” Nói xong thân chợt lóe liền không thấy.
Vương Liên Hoa oán hận ngoảnh mặt về phía y đi trừng mắt liếc nhìn một cái. Hắn tùy thân mang theo hỏa chiết ( đồ tạo ra lửa giống như hột quẹt), cũng có thể đi tìm chút dã vật đến, đốt một đống lửa, nướng chín làm bữa tối, cũng tốt khôi phục chút thể lực.
Hắn cố tình cái gì cũng không có hứng làm. Thì Trầm Lãng nhất định sẽ làm, vậy sao hắn phải tự mình động thủ? Người thông minh nên hiểu được ngồi mát ăn bát vàng.
Vương Liên Hoa nghĩ đến đây, tâm tình hơi khá hơn một chút, liền ngồi xuống đất đối diện phía vực. Tuy rằng nơi này có chút kỳ quái, lại thật đúng là khá tốt. Ở chỗ này xem qua , cũng không quần sơn (đàn động vật sống ở núi) ngăn cản, liếc mắt một cái nhìn tới được phía chân trời. Bóng đêm nồng đậm, ánh sáng của nguyệt cũng rất lãnh, nhưng, cũng thần kỳ lượng (sáng), trên sườn núi chót vót một mảnh ngân huy (ánh sáng chiếu rọi màu bạc ).
Hắn kỳ thật là người thích náo nhiệt, cũng yêu phồn hoa, yêu minh (sáng tỏ) tươi đẹp. Cho nên hắn thích mặc hồng sam, tình nguyện ở tại nhà cửa trong thành Lạc Dương, một đám nữ nhân xinh đẹp cùng hắn, hàng đêm sênh ca. Hắn ở Vân Mộng các là lúc, toàn bộ ánh nến chiếu đình viện sáng trưng, hắn yêu xem màu vàng của ngọn nến, cảm thấy trong lòng giống như cũng ấm áp lên.
Ghét nhất hơn hết chính là tịch mịch. Có thể thấy được cảnh trí trước mắt, nhưng lại cảm thấy trong lòng một mảnh yên lặng mỹ lệ. Hắn đứng lên, đi đến bên vực trông xuống. Dưới vực cũng là một mảnh đen tối, trông không thấy cái gì, không khỏi có chút mất hứng.
Gió lại đột nhiên nổi lên, không chỉ thổi trúng làm vạt áo hắn phiêu động, mà còn giống như muốn đem cả người thổi xuống .
Chỉ nghe phía sau nhân đạo: “Ngươi như vậy, thoạt nhìn giống như là muốn nhảy xuống vực.”
Vương Liên Hoa khẽ cười nói: “Ai bảo ngươi tìm cái chỗ nhảy xuống vực tốt như vậy.”
Nhìn lại, Trầm Lãng tay trái ôm một bó cây cỏ khô, tay phải bắt giữ một con thỏ con, hướng tới hắn mỉm cười nói: “Ta thuận tiện đem bữa tối mới chuẩn bị trở lại.”
Đã là người thông minh, quả nhiên dường như ít dùng sức.
Nướng con thỏ hương vị hảo ngoài ý muốn, vốn dĩ nghĩ rằng không thêm gia vị thì tư vị lại thực nhạt nhẽo. Sau khi ăn no cũng rất thỏa mãn hướng mớ cỏ Trầm Lãng trải ra ở phía trên mà nằm xuống, cỏ khô thế nhưng cũng rất mềm mại khô ráo còn mang theo chút mùi hương của ánh mặt trời, ngay cả với âm thanh vuốt phẳng sàn sạt đều rất êm tai.
Vương Liên Hoa nói: “Thật ra cho tới bây giờ ta cũng không phát hiện ra, tự nhiên lâm vào thế này cũng có chút tuyệt diệu.”
Trầm Lãng cũng nằm xuống, thân thể duỗi thẳng một chút, thỏa mãn thở dài: “Hàng ngày đều như vậy, ta cũng không biết có cái gì không tốt.”
Vương Liên Hoa quay đầu xem hắn, cười nói: “Nhìn ngươi nằm ở chỗ này, so với thấy ngươi ngồi ở trên ghế đại đường trong Nhân Nghĩa trang, cũng thuận mắt hơn rất nhiều.”
Trầm Lãng cũng không khỏi cười nói: “Ngươi vậy nói ta —— đã là một sơn dã thôn phu, dù khoác vào long bào, cũng không giống Thái tử sao —— “
Hai người cùng nhau lại cười rộ lên.
Cỏ khô trải ra sao có thể so với áo ngủ tơ lụa bằng gấm, nướng con thỏ đương nhiên không bằng Lạc Dương thần tiên lâu say cùng hùng chưởng hầm mỹ vị (hùng chưởng: chân gấu ).
Chính là hương vị tự do nhiều hơn chút, giống như trở lại thời trẻ khinh cuồng.
Y không phải minh chủ võ lâm, chủ nhân của Nhân Nghĩa trang; hắn cũng không phải là Lạc Dương công tử danh khắp thiên hạ.
Bất quá hai cái tâm cao khí ngạo của thiếu niên, đầu tiên mắt thấy, liền nhận định đối phương chính là đối thủ duy nhất kiếp này của mình. Đến nay chưa thay đổi. Có đôi khi, đối thủ nhiều năm cũng giống như sẽ có cùng loại cảm tình với nhau như bằng hữu.
Ví như hiểu nhau cùng quý trọng.
Bởi vì không ai so với bọn hắn lại có thể hiểu được sở trường, khuyết điểm, thậm chí sâu trong tâm linh ý niệm lẫn nhau.
Nghĩ đến đây, Trầm Lãng không khỏi nhìn Vương Liên Hoa.
Vương Liên Hoa nằm bên cạnh, thế nhưng đã nhìn y, ánh mắt tựa như trăng sáng ngời.
“Sao lại nhìn ta?”
“Ta đang nhìn ngươi sao? Chính là mắt không nhắm lại mà thôi.”
Trầm Lãng nhìn ánh mắt của hắn, chẳng lẽ cũng không có chút mê ý?
“Ngày mai còn phải lên đường, sớm ngủ đi.”
Rất nhiều năm sau, Trầm Lãng vẫn sẽ nghĩ đến khung cảnh đêm nay, nghĩ đến lúc Vương Liên Hoa nhìn y với ánh mắt sáng ngời.
“Có phải hay không rất nhiều điều đã được định trước?”
“Có lẽ vậy… Bất quá, sớm hơn tí đi…”
|
Chương 22[EXTRACT]CHƯƠNG 22
Nhật thập bát tháng tam (ngày 18 tháng 3), vi vũ (mưa nhẹ).
Tiểu La nheo mắt hướng đường núi xa xa nhìn lại, chỉ thấy một mảnh khoảng không mênh mang, đập vào mắt duy có màu vàng của đất cát cùng núi xa xanh biếc. Hít một hơi, không khí cũng là ôn nhuận mà ẩm ướt, bắt đầu lộ ra xuân ý. Thê tử buổi sáng gọi hắn mang tán (cái ô) xuất môn, hắn còn không cho là đúng, nói hôm nay trời sẽ không mưa. Lúc ra cửa, thê tử ở phía trước cửa sổ chải mái tóc đen như thủy lưu, quay đầu thản nhiên cười nói, thực trời mưa, ta cũng không đưa tán cho ngươi.
Ngày xuân vi vũ hoàng hôn chung quy khiến người đa sầu đa cảm. Tiểu La thở dài, lần thứ hai xác nhận xa xa cũng không có người đến sau, quyết định đi vào trong phòng canh giữ gọi lão Tưởng trốn tránh ngủ gà ngủ gật dậy, cùng nhau đóng cửa thành.
Hôm nay đúng là gặp mưa khi về nhà.
Lão Tưởng ngủ giống như trư (heo). Tiểu La dùng khí lực thật lớn đem lão lay động tỉnh, sau đó tự mình đi trở về chỗ trạm thành môn quan trước.
Đột nhiên phát hiện có hai người, đã đến cửa thành.
Hai người kia, đều tuổi trẻ hơn nữa anh tuấn, tuy rằng thấm mưa, bộ dáng cũng không hề chật vật, ngược lại thong dong thanh thản giống như từ thư phòng của nhà mình đi đến phòng khách. Tiểu La mặc dù là nam nhân, lại cũng hiểu được hai người bọn họ dáng vẻ phi thường bất phàm, khiến cho người tâm sinh ngưỡng mộ ý.
Chờ hai người kia vào thành, lão Tưởng mới ngáp dài từ trong phòng canh giữ đi ra. Tiểu La vừa định nói chuyện, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, không khỏi ngây người.
Hắn khi đi vào kêu lão Tưởng, trên đường núi căn bản là không ai. Trở ra cũng bất quá công phu chốc lát, hai người kia là như thế nào đột nhiên đi ra cửa thành?
Hơn nữa hai người kia, cũng không có kỵ mã, vẫn là đi tới tới được.
Quay đầu lại vừa thấy, hai người kia cũng là giống như người thường bình thường chậm rãi đi trước, cũng không chỗ nào khác thường. Chính là ở trong sương mù tế vũ (mưa phùn), thanh sam hồng y phiêu nhiên thân ảnh, nhưng lại không giống người trong trần thế.
Ngày xuân vi vũ thời tiết, chung quy khiến người buồn chán.
Một loại tịch mịch thấu tận xương tủy như ủ rũ.
Ôn nhu, cũng không phiền muộn.
Nếu là ở Lạc Dương, thời tiết như vậy, Vương Liên Hoa liền thích mặc tố mầu xiêm y (quần áo màu trắng ), một mình ngồi ở trong thính đường ấm áp, dùng bạch từ chén (chén sứ trắng) được sản xuất từ Hình lò (Hình : Hình Đài – tên một địa danh của Trung Quốc nay thuộc tỉnh Hà Bắc), để uống rượu trúc diệp thanh thất năm đời Trần.
Hiện tại tình cảnh cũng tương tự, hơn hết chính là người đối diện trước mặt.
Đây là lữ *** rất nhỏ của nhà dân, nhưng lại sạch sẽ mà gọn gàng, chính như chưởng quầy trên người quần áo giặt đến trắng bệch lại không có một tí tia ô (bẩn). Bởi vì sắc trời đã tối, vẻn vẹn có vài khách nhân đều đã dùng qua bữa tối, cho nên trong khách *** trừ bọn hắn ra, liền chỉ có chưởng quầy ghé vào trên quầy xem xét ghi chép sổ sách. Ngọn nến trong tiệm ăn ấm áp mà mờ nhạt.
Một đường bôn ba, khó có được một đêm an bình như vậy. Nguyên tưởng rằng trong thành Lan Châu là các đạo nhân mã tụ tập, không nghĩ tới bình yên như vậy. Chẳng lẽ bão táp tiến đến phía trước, luôn đặc biệt tĩnh mịch?
Kỳ thật bọn họ cơ bản hẳn là bề bộn nhiều việc mới đúng. Ít nhất đầu tiên muốn thám thính tin tức, hoặc là, tìm kiếm hành tung Tần Tứ Nương.
Nhưng hai người lúc này lại bình yên ngồi ở trong khách ***, trừ một chén uống rượu ngoài ra cái gì cũng không làm.
Có lẽ lý do chẳng qua là, tại đây dạng sự yên tĩnh tốt đẹp chính là đêm xuân, nói tinh phong huyết vũ chuyện giang hồ, quả thực là hành động chử hạc phẩn cầm (đốt đàn làm củi, nấu hạc để ăn – ý nói phá hoại thứ giá trị) . Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa tuy rằng cũng không phải phong hoa tuyết nguyệt, người đa sầu đa cảm, khả bọn họ luôn luôn đều phi thường hiểu được hưởng thụ sinh mệnh chính là thời gian tuyệt vời.
Chính là thời gian tốt đẹp luôn quá nhanh cũng quá ngắn ngủi.
Hai người mới vừa uống ba chén, ngoài cửa liền như có dự tính trước vang lên ba tiếng đập cửa.
Chưởng quầy lê cước bộ đi mở cửa.
Chỉ nghe một thanh âm rành mạch mà khoái hoạt thốt lên: “Hồ lão bản!”
Đúng là thanh âm quen thuộc như vậy.
Lúc người kia đi tiến vào, hắn nhìn đến thẳng chằm chằm chính là hai người Trầm Vương, lời đầu tiên cười rộ lên, phi thường tiêu sái hành lễ, nói: “Trầm huynh, Vương huynh, biệt lai vô dạng? (câu chào hỏi :’lâu ngày không gặp lại vẫn khỏe chứ’ ) Ô hà trấn từ biệt, không nghĩ ở chỗ này gặp lại, thật là có duyên.”
Người này quả nhiên chính là, Đổng Thiếu Anh.
Vương Liên Hoa tự cho mình là da mặt đã muốn dày đến ít có đối thủ (ngắn gọn là mặt dày vô đối =]] ), lúc này lại đột nhiên phát hiện người này cũng phi thường không kém.
Chỉ thấy hắn cười không những giống như mọi khi thiện lương vô hại, mà còn như lão Đại không khách khí hướng bên cạnh bàn bọn họ ngồi xuống, hướng chưởng quầy kêu lên: “Mang đến thêm một bộ bát đũa!”
Trên bàn chỉ có chút thức ăn nhắm rượu, chính là Đổng Thiếu Anh vẫn tiếp tục ăn liền ba bát cơm lớn bán lãnh (hơi nguội), hơn nữa ăn rất nhiệt tình. Lúc này Trầm Lãng liền chú ý đến hắn mặc hình như vẫn là bộ quần áo nâu kia, giặt đến độ so với bộ trên người chưởng quầy còn trắng hơn.
Hắn là người có trí kế võ công như vậy, nguyên không thể nghèo như thế, trừ phi chính hắn cao hứng.
Đột nhiên cảm thấy được đối với người này có chút hảo cảm hơn, giống như nhìn đến chính mình thời thiếu niên dáng vẻ hào sảng lại tự do vui vẻ.
Chờ một mạch hắn ăn xong, thỏa mãn lau miệng, Vương Liên Hoa còn thực quan tâm hỏi: “Ngươi muốn uống rượu hay không?”
Đổng Thiếu Anh cười nói: “Đa tạ.”
Sau đó lại tự mình rót ba chén, mỗi lần đều uống một hơi cạn sạch, mới vừa cười nói: “Hiện tại hẳn có phải là ta bị độc phát hay không?”
Vương Liên Hoa minh bạch cười nói: “Đừng vội, độc này phát tác thật sự chậm, ngươi vả lại nói cho ta biết trước, ngươi biết rõ tàng bảo đồ kia chính là giả, vì cái gì còn muốn đoạt?”
Đổng Thiếu Anh thực thản nhiên hồi đáp: “Vì bán lấy tiền, dù sao người nhìn thấy ta đoạt tàng bảo đồ của ngươi không cho đó có thể là giả.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Vậy ngươi có bán không?”
Đổng Thiếu Anh nói: “Ta đến Lan Châu , chính là nghĩ muốn ở đến nhị thập tháng tam trên Anh Hùng hội bán đi. Ta đây tân tân khổ khổ một đường tránh né đuổi giết, đến nơi này dù sao cũng không phải bán cái giá tốt nhất.”
Vương Liên Hoa gật gật đầu, nói: “Có lý. Đa tạ ngươi nói cho ta biết tin tức Anh Hùng hội này. Ta mặc dù nghe Minh Hư nói đến nhị thập tháng tam có đại sự, lại không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó, ngươi có kể lại kĩ càng cho ta nghe không.”
Đổng Thiếu Anh nói: “Bởi vì Trầm đại hiệp cùng Vương công tử chi trí, tự nhiên cũng có thể đoán ra tám chín phần mười. Cũng bất quá là các đại môn phái trong chốn giang hồ, vì Hành Sơn phái đứng đầu, thoạt đầu nói muốn kêu các ngươi giao ra tàng bảo đồ, để tránh giống như mười mấy năm trước tạo thành võ lâm hạo kiếp (đại nạn). Vì thế tham gia tụ họp thôi. Ta cũng chỉ biết nhiêu đó.”
Vương liên hoa nói: “Cuối cùng hỏi một vấn đề, ngươi sao biết trong chén rượu này, thật không có độc?”
Đổng Thiếu Anh nói: “Vương công tử muốn giết ta, chẳng lẽ không đúng dễ như chuyện trở bàn tay? Chính là thật muốn ta chết, cũng sẽ không là bây giờ.”
Vương Liên Hoa lại đột nhiên cười nói: “Ta hiện tại đã có lý do không thể không giết ngươi.”
“Nguyện nghe rõ.”
“Bởi vì ngươi thật sự rất thông minh, cũng quá nguy hiểm.” Nói xong câu đó, Vương Liên Hoa liền đứng lên.
Sau đó dùng một loại ngữ khí thực ôn hòa thực thong dong đối Trầm Lãng nói: “Trầm huynh, không còn sớm, đi nghỉ ngơi thôi.”
Trầm Lãng theo lời đứng lên.
Thời điểm hai người lên lầu còn đặc biệt chiếu cố lão bản một câu: “Chưởng quầy, huynh đệ của ta ở trong này uống rượu, rượu nhớ ghi sổ cho ta.”
Đổng Thiếu Anh nhìn thân ảnh hai người rời, khóe miệng hiện ra một mạt tươi cười kỳ quái.
Khiến Hồ lão bản rốt cục lại đó nhắc nhở Đổng Thiếu Anh thời điểm đóng cửa , phát hiện hắn vẫn là đang mỉm cười.
Tươi cười còn tại, người cũng đã đình chỉ hô hấp.
Hồ lão bản đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng không có kêu.
Lão giống như một người làm ăn nhỏ an phận kém thông minh, gặp phải loại chuyện này vì cái gì có thể chịu thôi không kêu? Chẳng lẽ thật là bị sợ đến choáng váng?
Khả hành vi lúc sau của lão lại kiên trì quyết đoán, tuyệt không ngu ngốc.
Lão nhẹ nhàng mà mở cửa, đem Đổng Thiếu Anh ôm lấy, sau đó để tại sát vách cửa của kỹ viên. Hồ lão bản nhỏ gầy, ôm lấy một người thanh niên cao lớn cường tráng, dường như hoàn toàn không cần khí lực.
Ngày mai thời điểm Lý cô nương mở cửa kỹ viện, phỏng chừng hội chấn động. Chính là chuyện này sau đó, cùng lão liền không hề quan hệ.
Sau đó lão liền thản nhiên đi sửa sang lại cái bàn, thu dọn bát đũa. Lại đột nhiên phát hiện, vị trí phía dưới Đổng Thiếu Anh, có đọng một vũng nước.
Không, là rượu đọng, chính là rượu trúc diệp thanh thất năm đời trần.
Nếu rượu này là từ trong chén thật đổ ra, không sai biệt lắm lượng phần ba chén.
Hồ lão bản sắc mặt lại thay đổi.
Tái mở cửa nhìn lên, mới vừa rồi ở người nọ nằm trước kỹ viện, đã sớm không thấy bóng dáng.
“Chẳng lẽ hắn vừa rồi sử dụng chính là… Quy tức công phu? (Quy tức :đại khái là giấu đi hơi thở cho người ta tưởng mình chết =A=) Tây Vực kỳ thuật?” Hồ lão bản thì thào tự nói.
Thanh niên trể tuổi thần bí này, đến tột cùng mục đích là cái gì? Lão nhưng lại cũng hoàn toàn nhìn đoán không ra.
Xuân Dạ (đêm) chính là vi hàn (hơi lạnh), lão lại đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương.
May mắn lão là một người phi thường dễ dàng chịu phục. Loại cá tính này có thể làm cho một người giang hồ bị chết sẽ không quá nhanh. Hắn lập tức liền an ủi mình: “Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa cũng chưa nhìn ra, ta tính cái gì, hẳn là cũng nhìn đoán không ra.”
Sau đó hắn liền tiếp tục đi thu dọn.
Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa đứng ở trên lầu hành lang đối diện đường lớn, nhìn tình hình bên ngoài ở ngã tư đường.
Thẳng đến khi Đổng Thiếu Anh theo trên mặt đất đứng lên, phi nhanh biến mất ở trong vòng tầm mắt của bọn họ, Vương Liên Hoa mới vừa rồi thở dài một cái nói: “Trầm Lãng, ta có đôi khi thật không rõ, vì điều gì mà ngươi cái gì cũng không làm, giống như vẫn là có thể sáng tỏ hết thảy.”
Trầm Lãng khẽ cười nói: “Ta cũng không phải hiểu biết hết thảy, chính là có điều dường như hiểu được ngươi.”
Vương Liên Hoa cũng không phục, cười nói: “Thật sự? Ngươi lại nói xem, hiểu biết ta cái gì?”
Trầm Lãng cúi đầu cười khổ: “Xem như ta chưa nói, ta cái gì cũng không biết.” Ở đôi mắt Vương Liên Hoa kia lượng lượng nhìn gần, y đã muốn chịu không nổi suy nghĩ trốn tránh.
Vương Liên Hoa lại thân thủ giữ chặt tay y, nói: “Ngươi sợ cái gì, ngươi nói đúng ta cũng sẽ không trách ngươi.” Dứt lời, nhưng lại khẽ cười một tiếng, buông tay của y ra, tự mình chợt đi vào trong phòng.
Trầm Lãng lại vẫn ngơ ngác đứng ở tại chỗ.
Đột nhiên giơ tay lên xem.
Mới vừa rồi nhiệt độ hắn nhẹ nhàng nắm chặt, dường như không thể thối lui, còn vẫn lan tràn đến trong lòng.
Hay là chính mình thật sự mê muội?
Vũ còn tại hạ, lại nghe không được tiếng mưa rơi.
Hết thảy cũng như mộng xuân không dấu vết.
|
Chương 23[EXTRACT]CHƯƠNG 23
Ngày mười chín tháng ba, sơ tình (chuyện mở đầu).
Mưa phùn mới vừa ngừng, đẩy cửa sổ ra, phả vào mặt chính là lá cây tươi mát cùng mùi hương đồng cỏ, khiến người vui vẻ thoải mái. Thái dương còn chưa xuất hiện, bên ngoài ở ngã tư đường đã có rất nhiều người, thanh âm bát nháo ồn ào rõ ràng mà vui thú.
Trầm Lãng không khỏi khẽ cười lên, cảm thấy được tâm tình tốt lắm, thân thể cũng phi thường thoải mái. Hắn thích nghe tiếng người ồn ào ở ngã tư đường, cũng luôn thích loại cảm giác làm cho mình bị dòng người trong lòng đường bao phủ này, giống như ngâm trong nước ấm áp thả lỏng mà thoải mái. Chính là thành thị xa lạ mà thú vị——chính là người xa lạ mà thú vị —— còn có cái gì có thể so sánh với việc khiến cho một người yêu mạo hiểm, yêu tự do càng thêm mê mẫn đây?
Một người thời điểm vui vẻ, chung quy hy vọng người khác cùng y vui vẻ. Chính là Trầm Lãng không lâu sau, liền gặp được một người thật sự không vui.
Nếu không phải thực có chuyện buồn bực. Như thế nào sẽ có người khi sáng sớm là ở chỗ này uống rượu?
Hơn nữa còn là nữ nhân phi thường xinh đẹp. Không chỉ có xinh đẹp, hơn nữa còn phong tình, chẳng qua Trầm Lãng vừa nhìn thấy nàng đã nghĩ trốn đi.
Tần Tứ Nương.
Trầm Lãng đương nhiên không biết Tứ Nương đem Minh Hư cùng Thạch Tĩnh Viễn đưa tới phía sau Lan Châu ngoại ô, liền ngược trở lại một con đường núi nhỏ khác, không ngờ gặp phải sơn thể đổ nát, chỉ phải lại trở về Lan Châu. Y có thể nói Tần Tứ Nương so với bọn hắn cũng vừa mới đến Lan Châu.
Tần Tứ Nương trong lòng lại phi thường ảo não. Không chỉ bởi vì nghe xong lời của tiểu tử đó rõ ràng bây giờ gặp phải phiền toái, mà là —— hôm nay buổi sáng đúng là thời điểm vào thành, nàng xa xa nhìn thấy một thân ảnh, cực kỳ giống hắn, mới vừa định vẫy gọi, người nọ nhìn lại, liền trốn giống như thấy quỷ.
Hắn mang đến cho nàng phiền toái nhiều như vậy, nhìn thấy nàng lại giả vờ không biết. Sao có thể không khiến nàng nghiến răng nghiến lợi?
Nghĩa thúc nói: “Tiểu thư, nàng hẳn là nhìn lầm rồi, có lẽ chính là người rất giống tiểu thiếu gia.”
Tần Tứ Nương lập tức liền oán hận nói: “Ta từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, đốt thành tro ta cũng nhận được.”
Vì duyên cớ như vậy, Tứ Nương tâm tình chính là hết sức tồi tệ.
Nàng quyết định sau khi uống xong chén rượu này, trở về phòng buồn bực nhức đầu ngủ một phen, quên hết chuyện không như ý trong mấy ngày qua.
Trầm Lãng ở bên cạnh không nhanh không chậm ăn điểm tâm sáng, lúc vừa nghĩ đến Vương Liên Hoa sao còn chưa xuống, từ cửa một người tiến vào.
Đại hán diện mạo uy vũ trẻ tuổi, một thân cải trang võ sư, giống như bất quá là nhất giới nhân gian, toàn thân trên dưới không có một điểm khiến người chú ý. Chính là Trầm Lãng chung quy cảm thấy được hắn ở đâu đó có chút không đúng, thẳng đến khi nhìn chằm chằm hắn.
Nhìn kỹ người đó, mãnh liệt hoảng sợ.
Đại hán diện mạo phóng khoáng, nhưng đôi con ngươi lại quá mức minh (sáng) tựa như thu thủy, trong nháy mắt còn đang trộm hướng về hắn.
Trầm Lãng thiếu chút nữa không khỏi kêu lên.
Vương Liên Hoa?
Tần Tứ Nương cũng không có chú ý tới Trầm Lãng, càng không nhận ra Vương Liên Hoa.
Nàng chính là cảm thấy phi thường mệt. Uống xong rượu, trở về phòng đi hướng trên giường nằm một lúc, không bao lâu liền ngủ.
Còn mơ một giấc mộng.
Mơ thấy nàng thời thiếu nữ, ở trong sa mạc lần đầu tiên gặp được hài tử kia.
Khi đó hắn thực gầy, rất nhỏ, da thịt cùng môi đều khô nứt, hiển nhiên là một hài tử đã kiềm chế cơn đói đến cực hạn. Nếu muộn hơn một chút nữa mới gặp được nàng, có lẽ cũng đã là một khối thi thể nho nhỏ.
Nàng cũng thật sự chứng kiến thi thể của hắn, cũng không phải thời điểm hài đồng (trẻ con), mà là một lần trước khi gặp bộ dáng đó. Thanh niên cao lớn tuấn tú, cũng đã không còn hô hấp.
Tứ Nương không khỏi la hoảng lên, đem mình theo trong mộng tỉnh dậy.
Về sau tỉnh lại liền nghe được tiếng đập cửa.
Chính là tiếng đập cửa phi thường dồn dập.
Mở cửa, vừa thấy Nghĩa thúc, liền hỏi nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghĩa thúc khẩn cấp hoảng sợ nói: “Tiểu thư, tiểu thiếu gia ở trong phòng ta để lại tờ giấy, bảo chúng ta hôm nay mau một chút rời Lan Châu đi, nhất thiết không được lưu lại.”
Tần Tứ Nương nghĩ tới mấy ngày trước đây trằn trọc vất vả, không khỏi cười lạnh nói: “Hắn có nói vì sao không?”
Nghĩa thúc nói: “Không có, đoán là chuyện nguy cấp. Chúng ta hay là nghe tiểu thiếu gia, nhanh chóng đi.”
Tứ Nương trong lòng quá giận. Đưa tờ giấy tới nếu là tên khốn kia, sáng nay gặp tất nhiên cũng chính là hắn. Lại không biết hắn lén lút ngay cả nàng cũng không nhận thức, đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Mới vừa rồi nàng mơ thấy hắn gặp chuyện không may, chẳng lẽ hắn thật sự ở trong lúc nguy hiểm? Khả hắn vì cái gì không nói cho nàng biết? Nàng là tỷ tỷ của hắn, thậm chí có thể nói là gần như mẫu thân. Có cái gì là bọn họ không thể cùng nhau đối mặt đâu?
Có lẽ hắn chê ta vướng bận. Tứ nương ảm đạm nói: “Nghĩa thúc, ngươi lui xuống chuẩn bị, chúng ta nhất định khởi hành.”
Nghĩa thúc đáp ứng , liền tức khắc rời đi.
Tứ Nương một người si ngốc ngồi ở bên cạnh bàn, tựa hồ ngay cả rửa mặt chải đầu sửa sang lại cũng đã quên.
Khó khăn phục hồi tinh thần lại, mới vừa đứng lên, Nghĩa thúc cũng sắp bước đi tới, nói: “Tiểu thư, không tốt!”
Tứ Nương nói: “Lại làm sao vậy?”
“Ngựa có thể là có người hạ dược, chỉ ở bên kia lạp hi (tiêu chảy), một bước cũng đi không được!”
Tứ Nương cau mày nói: “Xem ra quả nhiên có cổ quái, chúng ta phải đi đến thị tập (chợ) mua mấy con, mặc kệ ngựa nào, liền sớm rời đi .”
Nghĩa thúc nói: “Ta đã muốn kêu tiểu Hồ đi, chúng ta lập tức thu dọn xuất phát, chỉ sợ một khắc cũng không thể ở lại.”
“Tứ nương! Nghĩa thúc!” Lúc này xông tới chính là tiểu nhị tiểu Hồ, nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt cực kỳ quái dị.
Nghĩa thúc nói: “Mua được ngựa chưa?”
Tiểu Hồ nói: “Toàn bộ… Toàn bộ người bán ngựa của Lan Châu thành hôm nay đều không có! Nói là người bề trên phân phó xuống dưới, nay công khai hai ngày ngừng buôn bán.”
Nghĩa thúc cả giận nói: “Ngươi chẳng lẽ không liền đi tìm Bành Nhị, mã thị (hàng bán ngựa) không bán, ngựa của hắn liền ở trong chuồng nhà của hắn.”
Tiểu Hồ sắc mặt càng bạch, nói: “Tiểu nhân đi tìm qua, ngựa của Bành Nhị gia, cũng… Đã lạp hi… Không biết ngựa này đã trúng vào bệnh gì.”
Nghĩa thúc lúc này sắc mặt so với tiểu Hồ còn khó coi hơn, lúng ta lúng túng nói: “Đến tột cùng là ai ở đùa giỡn chúng ta? Từ sau khi ở Tần Châu gặp được hai người thanh niên kia, liền không có sự tình gì tốt…”
Tứ Nương lại thập phần trấn định, nói: “Đã như thế, cũng không có biện pháp. Tiểu Hồ, ngươi đi kêu thú y đến. Chúng ta cũng tất không còn muốn biện pháp đi mua ngựa, trước mắt trông coi mấy con ngựa này, khá hơn sẽ lên đường.”
Nghĩa thúc nói: “Tiểu thư, thật sự không được, chúng ta cũng không trông coi hàng hóa này vậy, người đi trước đã.”
Tứ nương lạnh lùng thốt: “Không có ngựa mang nước cùng lương thực, làm sao mà tiến vào sa mạc? Tiểu tử kia đã ở Lan Châu, lại không đến gặp ta, tất nhiên tạm thời khó có thể thoát thân. Vào sa mạc, cũng chưa chắc sẽ đến tiếp ứng. Chúng ta vẫn là nghỉ tạm được rồi, chuẩn bị đầy đủ cho bản thân đã.”
Nghĩa thúc bất đắc dĩ nói: Vâng, tiểu thư.” Mặc dù cảm giác có chút bất an, chính là hiện nay còn có thể có biện pháp nào tốt nữa đâu.
Trầm Lãng nói: “Niên bộ dáng ăn mặc kì quái sáng sớm ra đi làm cái gì?”
Vương Liên Hoa cười nói: “Ta đi tìm nữ nhân.”
Trầm Lãng biết hắn đang nói chuyện mờ ám, nhưng cũng không tiện hỏi tiếp.
Vương Liên Hoa lại thật chính là đi tìm nữ nhân. Tuy rằng nữ nhân này niên kỉ cũng đã đủ muốn làm bà ngoại hắn.
Lão bản của Lan Châu mã thị gọi là Tạ Lưu, là một hiếu tử nổi danh. Mẹ của hắn là Tạ lão thái, là thức mã danh gia (nổi danh am hiểu về ngựa), thường ở trước mã thị đi lại.
Vương Liên Hoa đi trước tìm Tạ lão thái, sau đó “Thỉnh” dẫn lão đi gặp con trai.
Hắn bế Tạ lão thái này có lẽ là nữ nhân già nhất mà hắn bình sinh (từ trước đến nay) bế qua, đi đến trong thư phòng của Tạ Lưu. Trên thực tế, Tạ Lưu căn bản không biết rõ hắn như thế nào trong chớp mắt đi ra trước mặt của lão, đương nhiên càng nghĩ không ra vì cái gì nhóm thủ vệ của Tạ gia cũng giống như người chết, đến bây giờ còn không có phát hiện người này xông vào?
Vương Liên Hoa ngữ khí rất lễ phép nói: “Tạ lão bản, phiền ngươi công khai hai ngày không cần mở mã thị, tốt nhất cũng đừng cho thủ hạ dưỡng mã hộ của ngươi bán ra một con ngựa.”
Sau đó liền nói một câu chỉ có ác bá mới nói ra: “Nếu không, Tạ lão phu nhân sẽ bị toàn thân lõa thể đến trước mã thị. Nếu ngươi không tin, có thể thử một lần.”
Tạ Lưu đương nhiên không thể không tin tưởng.
Vì thế ngựa của toàn thành đành phải cùng nhau lạc hi.
Vương Liên Hoa nhìn Trầm Lãng khuôn mặt trong sáng, khẽ cười đứng lên: “Nếu thuận lợi, chúng ta liền có thể lên xe hương mỹ nhân tiến đến sa mạc. Nói không chừng ngay cả vua sa mạc cũng phải chạy tới nghênh đón.” Trầm Lãng cười khổ một chút, cúi đầu nhìn đường phố trải dài ngoài cửa sổ. Trên đường người đến người đi, tiếng động lớn náo nhiệt rầm rĩ như thường ngày. Chính là trong đám người rộn ràng nhốn nháo, chỉ sợ cũng có không ít cao thủ đến từ các nơi. Ngày mai, ngày mai đó là ngày quần hùng tụ hội.
|