*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu vương gia không biết rằng thỏ bất kể đực cái, chỉ cần bị vuốt lưng là có thể mang thai giả, bị tri thức hiếm thấy đập cho cứng ngắc tại chỗ, nửa ngày mới hoàn hồn rồi hỏi: "Vậy... giờ phải làm sao?"
Người kia lại vuốt râu chậm rãi nói: "Không cần làm gì, cứ đợi cho thỏ mang thai giả đến kỳ sinh sản xong là được, chu kỳ có thai của thỏ cũng chỉ hơn một tháng."
"Nhưng thỏ mang thai giả, sao có thể sinh ra được gì?" Tiểu vương gia không nghe hiểu lắm.
"Cũng là bởi vì thỏ mang thai giả, cho nên phải xong cả quy trình, trạng thái mang thai giả của thỏ mới kết thúc được."
"Là vậy à..." Tiểu vương gia vừa như hiểu vừa như không hiểu, gọi người hầu dẫn người đi lĩnh bạc.
Tiểu vương gia vẫn đang suy nghĩ về chuyện mang thai giả, hắn trở về phòng, thấy Miên Miên đang nằm tựa trên giường xoa bụng, thấy Tiểu vương gia tiến vào còn mừng rỡ hỏi hắn: "Kỳ Nhiên, chàng nói xem con của chúng ta nên đặt tên là gì?"
Tiểu vương gia nhìn Miên Miên, ánh mắt phức tạp, Miên Miên vẫn đang nói một mình: "Kỳ Nhiên chàng thích con trai hơn hay con gái hơn, thỏ chúng ta một lần có thể sinh được bảy tám đứa liền, ta sinh cho chàng bốn nam bốn nữ, được không?"
"Tám hài tử, vậy chúng ta phải mau chóng đặt tên cho con," Miên Miên ngửa đầu nhìn Tiểu vương gia, "Kỳ Nhiên chàng phải nhanh nhanh đặt tên cho các con."
Tiểu vương gia nhìn bộ dạng vui mừng của Miên Miên, chậm rãi thở ra một hơi, hắn đi tới ngồi xuống bên giường, tay đặt lên bụng Miên Miên. Tay Miên Miên cũng đặt lên, lòng bàn tay mu bàn tay Tiểu vương gia đều ấm áp.
Tiểu vương gia giật mình, nghĩ rằng thôi vậy, khó khăn lắm mới làm Miên Miên vui vẻ được như vậy, nghĩ rằng y đang mang thai là tốt rồi, cùng lắm đợi tới lúc Miên Miên mang thai giả sắp sinh, mang một ổ thỏ con đến nói đó là y sinh là được.
Tiểu vương gia đang nghĩ ngợi, Miên Miên đột nhiên ngạc nhiên nói: "Kỳ Nhiên, chàng mau sờ đi, bé con hình như đang đạp ta."
Tiểu vương gia: "..."
Miên Miên kể từ lúc biết được mình mang thai thì trở nên cực kỳ... sao đó. Tiểu vương gia thật sự không biết nên lấy từ gì ra để hình dung, nói chung tâm trạng Miên Miên mấy hôm nay dao động rất lớn, mới vừa rồi còn cười vui vẻ, một giây sau đã không biết vì câu nói nào của hắn không đúng rồi rơi nước mắt. Tiểu vương gia còn chưa kịp dỗ, y đã tự bình thường.
Thật sự là liên tục nhiều lần, lặp đi lặp lại như vậy. Mỗi thế thì thôi, Miên Miên còn ngày nào cũng muốn Tiểu vương gia xoa bụng y, hỏi hắn: "Kỳ Nhiên chàng xem, hôm nay có phải là bụng ta vừa to thêm một chút không?"
Tiểu vương gia nhìn cái bụng bằng phẳng của Miên Miên, phía trên còn có một tầng cơ bắp mỏng manh y luyện ra, to lên chỗ nào???
Hắn qua loa nói: "Ừ ừ, đúng đúng, ngươi nói không sai, hình như là to lên."
Miên Miên nghe ra được Tiểu vương gia đang qua loa với y, vành mắt lập tức đỏ: "Kỳ Nhiên, có phải là chàng không thích ta, cũng không muốn đứa bé này không?"
May mà hắn là nam không sinh được, Tiểu vương gia tưởng tượng thử cảnh mình mang thai nước mắt ngắn nước mắt dài chất vấn Miên Miên có phải là không thích mình không, không khỏi nổi da gà cả người.
Tiểu vương gia giải thích: "Không, ta nói lời này lúc nào? Ngươi là đang mang thai thích suy nghĩ nhiều thôi, bớt nghĩ bậy nghĩ bạ được không."
"Thật sự không có sao?" Miên Miên không tin tưởng lắm.
Tiểu vương gia kiên định lắc đầu: "Không thể nào."
Miên Miên lập tức nín khóc mỉm cười.
Qua một lúc, Tiểu vương gia đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hắn thử thăm dò hỏi Miên Miên: "Thúc thúc ngươi đã bao giờ mang thai sinh em bé chưa?"
"Đương nhiên là có rồi, trong nhà thúc thúc ta ở kinh thành có đến mấy ổ thỏ con, " Lông mày Miên Miên cau lại, nói rất nghi ngờ, "Có điều đám thỏ con đó quá ngu ngốc, đến bây giờ vẫn chưa hóa hình, Kỳ Nhiên, con của chúng ta tương lai không thể ngốc như vậy được."
Tiểu vương gia hiểu rõ, xem ra vị Trương đại nhân kia cũng như mình, đều là người số khổ, bị người ta ngủ thì thôi, còn phải nuôi thỏ con cho người ta, thực sự là.
Aiiiii!!!
Tiểu vương gia thở dài một tiếng, quyết định đợi tới lúc về kinh, phải cùng Trương đại nhân uống bình rượu, kể cho nhau nghe sự tình bi thảm nhà mình.
Đêm khuya, Tiểu vương gia đã ngủ mơ mơ màng màng, thế nhưng Miên Miên bên cạnh vẫn cứ lăn qua lộn lại không ngủ được.
Tiểu vương gia bị động tĩnh của y quấy nhiễu tỉnh lại, hỏi y sao tới giờ vẫn chưa ngủ.
Miên Miên thần sắc e lệ, chậm rãi ngồi dậy. Y vén áo lên, lộ ra núm vú phấn nộn non mềm của mình: "Kỳ Nhiên, ngực ta căng quá, hình như là căng vì sữa."
Y nâng ngực lên, đưa núm vú tới bên miệng Tiểu vương gia: "Chàng mau hút hút cho ta, ta không chịu nổi nữa."
Tiểu vương gia sững sờ, núm vú đã bị Miên Miên đưa đến miệng hắn, Miên Miên sắc mặt đỏ hồng, vẫn đang giục: "Kỳ Nhiên, Kỳ Nhiên tốt nhất, chàng mau giúp ta."
Tiểu vương gia nuốt ngụm nước miếng, há miệng ngậm lấy cả một vầng da trắng mịn xung quanh núm vú, mút từng ngụm từng ngụm.
Miên Miên ôm lấy đầu Tiểu vương gia, động thân đẩy ngực mình vào càng sâu, y thở dốc nhỏ giọng nghẹn ngào kêu, muốn Kỳ Nhiên mút càng mạnh hơn, còn căn dặn hắn tuyệt đối đừng đè lên bụng mình.
Tiểu vương gia mút tới cuối cùng đương nhiên cũng chẳng mút ra được gì, có điều hắn đã mút núm vú non mềm phấn nộn của Miên Miên thành đỏ ứng, đầu v* cứng lên như hòn đá nhỏ, dựng thẳng roi rói.
Miên Miên ôm chặt Tiểu vương gia vào ngực, vừa làm vừa khóc: "Kỳ Nhiên, ta sắp bị chàng mút hỏng rồi."
Tiểu vương gia bị Miên Miên làm cho thất điên bát đảo, đâu còn nghe thấy Miên Miên đang nói gì nữa.
Miên Miên ôm Tiểu vương gia làm một lúc thì cảm thấy eo mỏi, giờ y cực kỳ để ý cái bụng bảo bối của y, chỉ lo đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì đó.
Miên Miên nằm xuống, vỗ vỗ lên chân Tiểu vương gia, nhỏ giọng xin hắn: "Kỳ Nhiên, ta mệt mỏi quá, tự chàng làm có được không?"
Tiểu vương gia ngồi xổm trên chỗ kia của Miên Miên, hắn sớm đã bị làm hết sạch sức, làm sao còn có thể ngồi lên tự mình động? Tiểu vương gia cứ thế quăng gánh: "Muốn làm thì ngươi tự làm, ta không làm nổi."
Miên Miên nghe thấy câu này, lập tức không chịu được, trong giọng nói lẫn cả tiếng khóc nức nở: "Trong, trong bụng ta còn có con của chàng đây."
Lại lấy cớ này! Đã vậy hắn còn không thể nào phản bác! Tiểu vương gia hận vô cùng, đành phải cắn răng gian nan giang rộng hai chân, chậm rãi chuyển động lên xuống.